Trần Đình Y nhìn ra cửa sổ, đưa tay nựng má Lưu Diệp Minh đang nằm lên đùi mình xem điện thoại: “Còn chưa đầy hai tháng nữa là mùa xuân rồi.”
Lưu Diệp Minh thầm nghĩ gì trong lòng, không khỏi buộc miệng nói ra: “Vậy là đã hơn 8 tháng rồi.”
Trần Đình Y không hiểu chuyện gì, nhìn xuống Lưu Diệp Minh: “Cái gì 8 tháng?”
Lưu Diệp Minh cười hì hì: “Không có gì đâu, ý em là từ sau khi kết thúc hợp đồng với Nghị Úy đã được 8 tháng rồi.”
Trần Đình Y liếc nhìn màn hình điện thoại của Lưu Diệp Minh: “Em vẫn lên mạng đọc mấy bài đó sao? Toàn là lời chửi rủa, tốt nhất đừng xem.”
Nói rồi y lấy điện thoại từ trong tay Lưu Diệp Minh. Lưu Diệp Minh mím môi:“Dù sao cũng không ảnh hưởng đến em. À đúng rồi, anh nhớ vụ ở sân bay ngày đó không? Vẫn chưa biết nhóm fan giả kia là của ai sao?”
Trần Đình Y lắc lắc đầu. Lưu Diệp Minh suy nghĩ một chốc, thì thầm gì vào tai Trần Đình Y. Chỉ thấy Trần Đình Y mở to mắt đầy kinh ngạc nhìn Lưu Diệp Minh. Ngôn Tình Nữ Phụ
…****************…
Trần Đình Y ban thưởng cuối năm, bảo với tất cả mọi người trong công ty cuối tuần sẽ tổ chức đi nghỉ dưỡng 3 ngày 3 đêm ở biển. Lưu Diệp Minh muốn dẫn theo bà nội Lưu đổi gió. Nhưng bà nội Lưu từ chối, lấy lí do già rồi, không ngồi nổi máy bay. Đại Đồng cười trêu: “Là bà nội cuối tuần đã lỡ hẹn với mấy người khác ra công viên nhảy rồi.”
Bà nội Lưu thời gian này đều thường cùng các bà ở gần đó nói chuyện, người già đều thường thấy cô đơn, tìm được bạn tâm sự đã là niềm vui sướng rồi.
Bà nội Lưu: “Ông mấy đứa khi còn trẻ, đã dẫn bà đi nhiều nơi lắm rồi. Đừng nói là trong nước, cả ngoài nước đều đi. Giờ bà chỉ muốn ở nhà, hằng ngày gặp mặt nói chuyện với mấy người bạn thôi.”
Đại Đồng cũng đi, nhưng vì tránh đề phòng mà nó cùng Văn Tú Anh đi chuyến khác. Lưu Diệp Minh cười nói: “Đại Đồng còn trẻ, tính nó cũng tốt. Chỉ là quá tập trung phát triển, em lo sợ sau này nó thành đạt, cũng chưa chắc tự cho mình thời gian nghỉ ngơi.”
Trần Đình Y xoa đầu Lưu Diệp Minh: “Không hiểu sao, nhưng anh có cảm giác Đại Đồng sau này sẽ trở nên rất tốt.”
Trần Đình Y cũng từng mơ, mơ thấy sau khi Lưu Diệp Minh qua đời, Đại Đồng là người giúp y điều tra nguyên nhân cái chết của Lưu Diệp Minh. Trờ thành cánh tay giúp đỡ Trần Đình Y, tự mình thành lập công ty vận chuyển. Ngoài mặt hoạt động như một doanh nghiệp bình thường, nhưng bên trong Đại Đồng ngầm thu thập thông tin, bằng chứng phạm tội của các công ty ma.
Trần Đình Y vẫn luôn nghĩ đó chỉ là mơ, một giất mơ hoang đường, vì Lưu Diệp Minh đã không rời xa y. Nhưng chưa bao giờ nghỉ đến việc bản thân mình đã từng chết một lần.
Trần Đình Y từng sống một cuộc đời giống như trong giấc mơ của y, sống mà không có Lưu Diệp Minh. Mộg cuộc đời khác, mà nơi đó Lưu Diệp Minh không nhận ra Trần Đình Y là ai, cũng không nguyện ý kí hợp đồng với Hướng Thiên. Đến khi Lưu Diệp Minh không còn, Trần Đình Y mới hận chính bản thân mình. Hận mình không quyết liệt hơn để có thể kéo người về bên cạnh. Hận mình không đủ dũng cảm đối mặt với bé cưng.
Trần Đình Y toàn tâm toàn ý điều tra rõ mọi việc, đến khi người cần nhận quả báo cũng đã chịu tội, ý nghĩa sống trên đời cũng chẳng còn. Y dùng quãng đời còn lại của mình như người vô hồn. Ba mẹ Trần lo lắng cho con trai, nhưng cũng không thể lo cả đời. Trần Đình Y không thể tự sát, y còn phải báo hiếu cho ba mẹ. Đến hai mươi năm sau, ba mẹ Trần lần lượt ra đi, Trần Đình Canh liền biết anh mình cũng sắp không còn.
Tối hôm đó hai anh em cùng nhau uống rượu tâm sự, Trần Đình Y lúc này đã ngoài 50 rồi, tóc cũng điểm hoa râm: “Đình Canh, em với Hi Vi sống vẫn tốt chứ?”
Trần Đình Canh mỉm cười: “Bọn em rất tốt, anh yên tâm.”
Trần Đình Y thở dài, nở nụ cười chua xót: “Chừng này tuổi rồi, anh cũng không còn gì vướng bận. Cuộc sống của em, hạnh phúc của em anh cũng chỉ có thể chúc phúc.”
Trần Đình Canh hai mắt rưng rưng, cổ họng như bị ai bóp chặt, nghẹn ứ gọi “Anh hai.”
Trần Đình Y đưa tay xoa đầu cậu, như trở về thời thiếu niên phong độ nhất, dương quang nhất: “Sống cho thật tốt. Những năm này của anh, đều trôi qua một cách mơ mơ hồ hồ. Cũng không nhớ bản thân làm gì ở thời điểm đó.”
Trần Đình Y nói xong, đưa tay lắc như ly rượu, đá va vào thành ly tạo ra tiếng leng keng.
Trần Đình Canh lúc này đã rõ dự định của anh hai mình, nhưng cậu không có quyền ngăn cản. Thời gian qua, anh cậu sống thế nào, cậu là người biết rõ nhất. Tối nào cũng ảo giác Lưu Diệp Minh còn sống, trong căn phòng khóa kia, toàn bộ đều treo hình Lưu Diệp Minh. Có lần giúp việc mới đến làm không biết, vào đấy dọn quét liền bị dọa cho sợ. Trần Đình Y vừa lúc trở về, ảo giác xuất hiện hình ảnh Lưu Diệp Minh giận dỗi mình vì bỏ hắn ở nhà một mình quá lâu, còn để người khác vào phòng mình quấy rầy, Trần Đình Y muốn giải thích, ảo ảnh Lưu Diệp Minh không muốn nghe liền rời đi. Trần Đình Y đối diện với không khí quỳ gối cầu xin. Giúp việc sợ mất mật cũng xin nghĩ việc ngay sau đó.
Trần Đình Y rủ mi mắt: “Đình Canh, em biết không? Trên đời này không có cuộc sống vĩnh hằng, càng không có tuổi trẻ không già. Cuộc đời này của mỗi người, chẳng qua cũng chỉ là quá trình mà thôi.”
Trần Đình Canh nhìn Trần Đình Y, im lặng không nói gì. Đến khi Trần Đình Canh bị y đuổi về, lúc này hai hàng lệ đã không kìm được mà tuông trào. Cả hai trong lòng đều rõ, lần gặp này của hai anh em, là lần gặp cuối cùng.
Đêm đó trong căn phòng tĩnh mịch, Trần Đình Y mặc trên người bộ đồ chú rể đầy trang trọng. Y đi từng bước quanh phòng, tay lướt qua từng tấm hình của Lưu Diệp Minh. Trên môi y đã rất lâu mới nở một nụ cười đầy hạnh phúc: “Anh trai nhỏ đến tìm em. Lần này anh nhất định bảo vệ tốt cho em, không để em bị tổn thương.”
Căn phòng tràn ngập mùi khói than.
…****************…
Lưu Diệp Minh đưa tay lau đi hàng nước mắt trên má Trần Đình Y, y khẽ mở mắt.
Lưu Diệp Minh: “Anh làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”
Trần Đình Y đưa tay lên mắt, cũng kinh ngạc: “Chắc là anh gặp ác mộng nên vô thức rơi nước mắt thôi.”
Lưu Diệp Minh hôn chốc vào má Trần Đình Y: “Dù sao cũng chỉ là nằm mơ thôi, sẽ không sao đâu. Anh thay đồ đi, chúng ta ra biển chơi với mọi người.”
Trần Đình Y lấy lại tinh thần, ôm chặt Lưu Diệp Minh hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể hắn, rất thỏa mãn mà nói: “Anh giờ lại không muốn chơi với mọi người. Chỉ muốn chơi mình em thôi.”
Lưu Diệp Minh nghe ra mùi lưu manh trong câu nói của Trần Đình Y, không nói gì mà gõ đầu y một phát: “Anh ban ngày tuyên dâm à.”
Trần Đình Y: “…”
…****************…
tác giả:
Thật ra Trần Đình Y cũng trọng sinh, nhưng bản thân y không nhớ. Đình Đình sống lại vào thời điểm bản thân còn là trẻ sơ sinh, không có mang theo kí ức đời trước, nên những gì y cho là ngủ mơ toàn bộ là kí ức của kiếp trước hết.
Tính ra Đình Đình chờ Diệp Diệp lâu lắm chứ. Hai kiếp cộng lại, Đình Đình đơn phương Diệp Diệp cũng ngót hơn 40 năm…
Lưu Diệp Minh thầm nghĩ gì trong lòng, không khỏi buộc miệng nói ra: “Vậy là đã hơn 8 tháng rồi.”
Trần Đình Y không hiểu chuyện gì, nhìn xuống Lưu Diệp Minh: “Cái gì 8 tháng?”
Lưu Diệp Minh cười hì hì: “Không có gì đâu, ý em là từ sau khi kết thúc hợp đồng với Nghị Úy đã được 8 tháng rồi.”
Trần Đình Y liếc nhìn màn hình điện thoại của Lưu Diệp Minh: “Em vẫn lên mạng đọc mấy bài đó sao? Toàn là lời chửi rủa, tốt nhất đừng xem.”
Nói rồi y lấy điện thoại từ trong tay Lưu Diệp Minh. Lưu Diệp Minh mím môi:“Dù sao cũng không ảnh hưởng đến em. À đúng rồi, anh nhớ vụ ở sân bay ngày đó không? Vẫn chưa biết nhóm fan giả kia là của ai sao?”
Trần Đình Y lắc lắc đầu. Lưu Diệp Minh suy nghĩ một chốc, thì thầm gì vào tai Trần Đình Y. Chỉ thấy Trần Đình Y mở to mắt đầy kinh ngạc nhìn Lưu Diệp Minh. Ngôn Tình Nữ Phụ
…****************…
Trần Đình Y ban thưởng cuối năm, bảo với tất cả mọi người trong công ty cuối tuần sẽ tổ chức đi nghỉ dưỡng 3 ngày 3 đêm ở biển. Lưu Diệp Minh muốn dẫn theo bà nội Lưu đổi gió. Nhưng bà nội Lưu từ chối, lấy lí do già rồi, không ngồi nổi máy bay. Đại Đồng cười trêu: “Là bà nội cuối tuần đã lỡ hẹn với mấy người khác ra công viên nhảy rồi.”
Bà nội Lưu thời gian này đều thường cùng các bà ở gần đó nói chuyện, người già đều thường thấy cô đơn, tìm được bạn tâm sự đã là niềm vui sướng rồi.
Bà nội Lưu: “Ông mấy đứa khi còn trẻ, đã dẫn bà đi nhiều nơi lắm rồi. Đừng nói là trong nước, cả ngoài nước đều đi. Giờ bà chỉ muốn ở nhà, hằng ngày gặp mặt nói chuyện với mấy người bạn thôi.”
Đại Đồng cũng đi, nhưng vì tránh đề phòng mà nó cùng Văn Tú Anh đi chuyến khác. Lưu Diệp Minh cười nói: “Đại Đồng còn trẻ, tính nó cũng tốt. Chỉ là quá tập trung phát triển, em lo sợ sau này nó thành đạt, cũng chưa chắc tự cho mình thời gian nghỉ ngơi.”
Trần Đình Y xoa đầu Lưu Diệp Minh: “Không hiểu sao, nhưng anh có cảm giác Đại Đồng sau này sẽ trở nên rất tốt.”
Trần Đình Y cũng từng mơ, mơ thấy sau khi Lưu Diệp Minh qua đời, Đại Đồng là người giúp y điều tra nguyên nhân cái chết của Lưu Diệp Minh. Trờ thành cánh tay giúp đỡ Trần Đình Y, tự mình thành lập công ty vận chuyển. Ngoài mặt hoạt động như một doanh nghiệp bình thường, nhưng bên trong Đại Đồng ngầm thu thập thông tin, bằng chứng phạm tội của các công ty ma.
Trần Đình Y vẫn luôn nghĩ đó chỉ là mơ, một giất mơ hoang đường, vì Lưu Diệp Minh đã không rời xa y. Nhưng chưa bao giờ nghỉ đến việc bản thân mình đã từng chết một lần.
Trần Đình Y từng sống một cuộc đời giống như trong giấc mơ của y, sống mà không có Lưu Diệp Minh. Mộg cuộc đời khác, mà nơi đó Lưu Diệp Minh không nhận ra Trần Đình Y là ai, cũng không nguyện ý kí hợp đồng với Hướng Thiên. Đến khi Lưu Diệp Minh không còn, Trần Đình Y mới hận chính bản thân mình. Hận mình không quyết liệt hơn để có thể kéo người về bên cạnh. Hận mình không đủ dũng cảm đối mặt với bé cưng.
Trần Đình Y toàn tâm toàn ý điều tra rõ mọi việc, đến khi người cần nhận quả báo cũng đã chịu tội, ý nghĩa sống trên đời cũng chẳng còn. Y dùng quãng đời còn lại của mình như người vô hồn. Ba mẹ Trần lo lắng cho con trai, nhưng cũng không thể lo cả đời. Trần Đình Y không thể tự sát, y còn phải báo hiếu cho ba mẹ. Đến hai mươi năm sau, ba mẹ Trần lần lượt ra đi, Trần Đình Canh liền biết anh mình cũng sắp không còn.
Tối hôm đó hai anh em cùng nhau uống rượu tâm sự, Trần Đình Y lúc này đã ngoài 50 rồi, tóc cũng điểm hoa râm: “Đình Canh, em với Hi Vi sống vẫn tốt chứ?”
Trần Đình Canh mỉm cười: “Bọn em rất tốt, anh yên tâm.”
Trần Đình Y thở dài, nở nụ cười chua xót: “Chừng này tuổi rồi, anh cũng không còn gì vướng bận. Cuộc sống của em, hạnh phúc của em anh cũng chỉ có thể chúc phúc.”
Trần Đình Canh hai mắt rưng rưng, cổ họng như bị ai bóp chặt, nghẹn ứ gọi “Anh hai.”
Trần Đình Y đưa tay xoa đầu cậu, như trở về thời thiếu niên phong độ nhất, dương quang nhất: “Sống cho thật tốt. Những năm này của anh, đều trôi qua một cách mơ mơ hồ hồ. Cũng không nhớ bản thân làm gì ở thời điểm đó.”
Trần Đình Y nói xong, đưa tay lắc như ly rượu, đá va vào thành ly tạo ra tiếng leng keng.
Trần Đình Canh lúc này đã rõ dự định của anh hai mình, nhưng cậu không có quyền ngăn cản. Thời gian qua, anh cậu sống thế nào, cậu là người biết rõ nhất. Tối nào cũng ảo giác Lưu Diệp Minh còn sống, trong căn phòng khóa kia, toàn bộ đều treo hình Lưu Diệp Minh. Có lần giúp việc mới đến làm không biết, vào đấy dọn quét liền bị dọa cho sợ. Trần Đình Y vừa lúc trở về, ảo giác xuất hiện hình ảnh Lưu Diệp Minh giận dỗi mình vì bỏ hắn ở nhà một mình quá lâu, còn để người khác vào phòng mình quấy rầy, Trần Đình Y muốn giải thích, ảo ảnh Lưu Diệp Minh không muốn nghe liền rời đi. Trần Đình Y đối diện với không khí quỳ gối cầu xin. Giúp việc sợ mất mật cũng xin nghĩ việc ngay sau đó.
Trần Đình Y rủ mi mắt: “Đình Canh, em biết không? Trên đời này không có cuộc sống vĩnh hằng, càng không có tuổi trẻ không già. Cuộc đời này của mỗi người, chẳng qua cũng chỉ là quá trình mà thôi.”
Trần Đình Canh nhìn Trần Đình Y, im lặng không nói gì. Đến khi Trần Đình Canh bị y đuổi về, lúc này hai hàng lệ đã không kìm được mà tuông trào. Cả hai trong lòng đều rõ, lần gặp này của hai anh em, là lần gặp cuối cùng.
Đêm đó trong căn phòng tĩnh mịch, Trần Đình Y mặc trên người bộ đồ chú rể đầy trang trọng. Y đi từng bước quanh phòng, tay lướt qua từng tấm hình của Lưu Diệp Minh. Trên môi y đã rất lâu mới nở một nụ cười đầy hạnh phúc: “Anh trai nhỏ đến tìm em. Lần này anh nhất định bảo vệ tốt cho em, không để em bị tổn thương.”
Căn phòng tràn ngập mùi khói than.
…****************…
Lưu Diệp Minh đưa tay lau đi hàng nước mắt trên má Trần Đình Y, y khẽ mở mắt.
Lưu Diệp Minh: “Anh làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”
Trần Đình Y đưa tay lên mắt, cũng kinh ngạc: “Chắc là anh gặp ác mộng nên vô thức rơi nước mắt thôi.”
Lưu Diệp Minh hôn chốc vào má Trần Đình Y: “Dù sao cũng chỉ là nằm mơ thôi, sẽ không sao đâu. Anh thay đồ đi, chúng ta ra biển chơi với mọi người.”
Trần Đình Y lấy lại tinh thần, ôm chặt Lưu Diệp Minh hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể hắn, rất thỏa mãn mà nói: “Anh giờ lại không muốn chơi với mọi người. Chỉ muốn chơi mình em thôi.”
Lưu Diệp Minh nghe ra mùi lưu manh trong câu nói của Trần Đình Y, không nói gì mà gõ đầu y một phát: “Anh ban ngày tuyên dâm à.”
Trần Đình Y: “…”
…****************…
tác giả:
Thật ra Trần Đình Y cũng trọng sinh, nhưng bản thân y không nhớ. Đình Đình sống lại vào thời điểm bản thân còn là trẻ sơ sinh, không có mang theo kí ức đời trước, nên những gì y cho là ngủ mơ toàn bộ là kí ức của kiếp trước hết.
Tính ra Đình Đình chờ Diệp Diệp lâu lắm chứ. Hai kiếp cộng lại, Đình Đình đơn phương Diệp Diệp cũng ngót hơn 40 năm…
/116
|