Mấy ngày là Chí Vân không hề về nhà chính Lí gia mà hắn ta toàn bộ đều ở công ty, hoặc là khách sạn. Hôm nay lễ tân của khách sạn nơi hắn đặt phòng, gọi điện báo phòng hắn có vấn đề, cần hắn đến để nhân viên vào kiểm tra.
Sau khi bọn họ kiểm tra không thấy gì, liền đem một chai rượu vào nói đây là quà tặng vì làm ảnh hưởng đến khách hàng. Trước nay Chí Vân lớn lên trong lời dạy của ba mình, Lí Chí Hoằng luôn nhắc đi nhắc lại: “Những người như chúng ta sông trên đời không gì là miễn phí cả.”
Chỉ là thời gian này phải chạy lo vụ án của Vũ Minh Hy, tham dự sự kiện, đóng quảng cáo. Hơn hết là chuyện của bản thân hắn và Tào Cận. Trong thời gian ngắn, sự mệt mỏi tích tụ khiến Chí Vân mất đi sự đề phòng. Cũng không suy tính gì mà nhấm chút rượu.
Qua một lúc sau, cả cơ thể hắn nóng rang như bị lửa thiêu đốt. Lúc này Chí Vân mới ý thức được có chuyện không hay xảy ra. Hắn biết chuyện tiếp theo sẽ là gì, vội vàng khóa toàn bộ cửa, gài chốt an toàn. Xong mọi việc mới đi vào tolet, muốn dùng nước lạnh làm bản thân tỉnh táo lại một chút.
Khi ra ngoài thì thấy trên giường xuất hiện một cô gái rồi. Cả hắn cũng không biết vì sao lại như vậy. Đến khi nhìn cách cửa tủ quần áo hơi hé ra, cùng cửa sổ sát đất bật mở, Chí Vân mới biết bản thân mình đề phòng thế nào cũng quên mất kiểm tra trong tủ quần áo.
Người kia đã trốn vào đó từ trước, chỉ cần đợi hắn có sơ hở liền ra tay. Cô gái thỏa thân nằm trên giường chắc đã bị đánh thuốc mê rồi đi. Giờ có chạy ra cửa sổ tìm cũng không tìm ra được gì, người cần trốn đã sớm trốn rồi.
Lúc này điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Lí Chí Hoằng, Chi Vân muốn ra khỏi chỗ này, bèn vừa đi vừa mở cửa ra ngoài.
Cửa phòng bật mở, tay cầm điện thoại của Chí Vân rơi xuống. Đối diện hắn là dáng vẻ lo lắng cùng sợ hãi của Tào Cận, sau lưng Tào Cận là Lí Chí Hoằng và Lí Chi Minh.
Tào Cận nhìn qua vai Chí Vân, thấy trên giường có thêm một hóng người không mặc gì nằm đó, ánh mắt từ lo lắng chuyển sang đau đớn và bất lực. Tay cậu đỡ lấy trán lùi ra sau hai hước, miệng nở cụ cười chua xót: “Làm phiền rồi.”
Chí Vân biết Tào Cận hiểu lầm, muốn vội vàng giảng thích, thì Lí Chí Hoằng đã lên tiếng: “Còn không mặc theo tao về nhà. Đem luôn người bên trong về. Chí Minh, em dùng mọi cách đè ép tin tức xuống.”
Trước khi lên đây, Lí Chí Hoằng đã cho người chặn đám phóng viên lại ở dưới sảnh khách sạn. Ông biết đã có người tính kế Chí Vân, nhưng là người trong thương trường, nếu đã có người muốn phá Lí gia, ông cũng không ngại mà giúp người đó đạt được mục đích.
Tào Cận cũng không phải kẻ ngu ngốc, kém hiểu biết. Dựa theo mức độ hiểu biết của cậu về Chí Vân, hắn ta sẽ không bao giờ bất cẩn để lộ ra sơ hở. Chỉ là khi nhìn thấy tình cảnh này, sự đau khổ trong quá khứ cứ như lũ mà tràn về. Từng lời nói mà Chí Vân từng nói, từng hành động mà hắn ta từng làm với cậu, nó giống như căn bệnh mãn tính vậy. Vết thương nơi trái tim mà Chí Vân từng tạo ra có thể theo thời gian sẽ được chữa lành, nhưng liệu có thể xoa dịu được nổi đau không? Tào Cận không biết, cũng chưa từng có can đảm để đi tìm đáp án cho câu hỏi đó.
Trong căn phòng tối mờ mịt, chỉ có ánh đèn ngủ chiếu ra ánh sáng lập lòe. Tào Cận đơn độc, bó gối ngồi trên chiếc giường, cằm vùi sâu vào hai cánh tay gầy gò. Nhớ lại quá khứ nhiều năm về trước, hai tay cậu vô thức siết chặt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt, muốn mượn nổi đau thể xác mà quên đi chuyện không đáng có.
Năm đó còn đi học, sau khi hết tiết thể dục, Tào Cận đảm nhận nhiệm vụ mang đồ trả về lại phòng đạo cụ. Là thiếu niên ham chơi, muốn vào lớp trễ một chút, Tào Cận đánh liều đi đường vòng. Con đường này ít người qua lại, giáo viên cũng không thường đến chỗ này kiểm tra. Là địa điểm thích hợp cho đám học sinh cá biệt tụ tập đánh nhau. Tào Cận không sợ đánh nhau, nên cũng sẽ không sợ đám đầu gấu trường học đấy. Chỉ là hôm nay, có lẽ lại có thêm một nạn nhân mới của bọn nó.
Tên tóc vàng đầu xỏ của bọn nó đứng ra lên tiếng trước: “Chí Vân, mày nghĩ nhà mày chống lưng cho mày là mày hay lắm sao?”
Chí Vân cười khẩy một cái: “Tụi bây đòi học làm du côn à? Chặn đường tao, cũng không nhìn lại mình có bao nhiêu bản lĩnh.”
Tên tóc vàng: “Mộng Mộng thích mày, mày dám cướp Mộng Mộng của tao? Tao dù có học hay không học làm du côn, chuyện này tao cubgx không bỏ qua cho mày.”
Lúc này Chí Vân đảo mắt, thấy thân ảnh đang nép sang một bên, lưng dựa vào tường tay bấm điện thoại, ra vẻ không màng thế sự. Cả bộ dáng đều viết lên mấy chữ: “Tôi ở đây chờ các người đánh nhau xong.”
Chí Vân cười híp mắt, vẫy vẫy tay gọi: “Hê, cậu bạn đang bấm điện thoại kia ơi?”
Tào Cận đang bấm điện thoại, chột dạ ngẩng đầu nhìn về phía này, vẻ mặt hoang mang.
Chí Vân: “Tôi gọi cậu đấy. Cậu giúp tôi một tay, tôi trả tiền cho cậu. Bao nhiêu cũng được.”
Tào Cận muốn từ chối, cậu chán ghét việc bị lôi vào chuyện gì đâu. Bên kia một tên đàn em của tóc vàng đã lên tiếng trước: “Đại ca, nó là Tào Cận, học cùng khóa với em. Nó đánh người ác lắm, hay chúng ta bỏ đi.”
Tên tóc vàng nghe vậy, tát cho tên đàn em một bạt tay: “Mày ngu, tao mặc kệ nó đánh nhau giỏi hay không? Ở đây đông người, không lẽ không làm lại một thằng gầy như ma chết đói như nó hả?”
Tào Cận đen mặt lại, tay đem điện thoại bỏ vào túi quần. Chí Vân ở gần đó cũng nghe thấy: “Hóa ra là đàn em à. Đàn em giúp tôi, tôi liền hậu tạ.”
Tào Cận hơi khom người xuống đất, như muốn nhặt lên gì đó: “Không cần.”
“Vụt”
Hai chữ “không cần” vừa thốt ra, một cây chổi đã lao đến đập thẳng vào mặt tên tóc vàng kia, tất cả mọi người đều sững sờ không kịp phản ứng.
Chỉ vì cơ địa Tào Cận ăn nhiều như không thể mập được, mà hay bị mấy đứa hàng xóm trêu là “ma chết đói.” Nên nó như một câu cấm kị không ai được nhắc đến trước mặt cậu.
Thấy đại ca mình bị làm nhục, đám đàn em vừa nãy còn e dè Tào Cận, giờ lao lên đánh giáp lá cà.
Ba mẹ Tào Cận là võ sư, trong nhà mở lớp dạy võ. Cậu từ nhỏ đã được học võ rồi, nhưng dù có là võ sư giỏi thế nào đi chăng nữa, thì sức người vẫn có hạn. Địch đông ta ít, Tào Cận và Chí Vân không bao lâu đã bị rơi vào thế yếu. Trên người toàn là vết thương bầm xanh xanh, tím tím.
Lúc tưởng chừng như không chống đỡ được, thì phía xa vang lên giọng nói lạnh lùng: “Các cậu còn muốn tốt nghiệp không?”
Tên tóc vàng thấy chủ nhân của giọng nói là ai thì dừng tay lại, vẻ mặt có nhiều phần kiên dè, nhưng vãn mạnh miệng: “Chí Vân, chuyện này tao không để yên đâu.”
Chí Vân từ mặt đất ngồi dậy, nhìn bọn họ đi xa thì cười nói: “Đình Y, sao cậu ra sớm vậy. Cậu ra trễ thêm lát là cậu được đi đám tang tôi rồi.”
Đình Y mặc kệ lời cà khịa của Chí Vân: “Không sao chứ?”
Chí Vân lúc này như nhớ ra gì đó, quay lại hỏi han người còn lại: “Đàn em, cậu không sao chứ? Mẹ nó, tụi nó đánh ác thật, còn kêu người đến đánh”
Tào Cận ngồi dạy thử cử động tay cân, sau đo cườ vui vẻ: “May quá, không bị gãy tay, gãy chân.”
Tào Cận không ngờ rằng, chỉ vì hành động vô tình này của mình ngày hôm nay. Mà sau này đến với cậu toàn bộ đều là bi thương.
Chí Vân ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào thành giường. Xung quanh hắn có rất nhiều đầu lọc thuốc lá, cùng vỏ thuốc trống rỗng đã bị bóp nát. Trên tay Chí Vân kẹp một điếu thuốc còn đang áng lên lửa đỏ. Hắn co một chân lên, vẻ mặt âm trầm buồn bã. Miệng vẫn lập đi lập lại: “Tiểu Cận, anh xin lỗi…”
Sau khi bọn họ kiểm tra không thấy gì, liền đem một chai rượu vào nói đây là quà tặng vì làm ảnh hưởng đến khách hàng. Trước nay Chí Vân lớn lên trong lời dạy của ba mình, Lí Chí Hoằng luôn nhắc đi nhắc lại: “Những người như chúng ta sông trên đời không gì là miễn phí cả.”
Chỉ là thời gian này phải chạy lo vụ án của Vũ Minh Hy, tham dự sự kiện, đóng quảng cáo. Hơn hết là chuyện của bản thân hắn và Tào Cận. Trong thời gian ngắn, sự mệt mỏi tích tụ khiến Chí Vân mất đi sự đề phòng. Cũng không suy tính gì mà nhấm chút rượu.
Qua một lúc sau, cả cơ thể hắn nóng rang như bị lửa thiêu đốt. Lúc này Chí Vân mới ý thức được có chuyện không hay xảy ra. Hắn biết chuyện tiếp theo sẽ là gì, vội vàng khóa toàn bộ cửa, gài chốt an toàn. Xong mọi việc mới đi vào tolet, muốn dùng nước lạnh làm bản thân tỉnh táo lại một chút.
Khi ra ngoài thì thấy trên giường xuất hiện một cô gái rồi. Cả hắn cũng không biết vì sao lại như vậy. Đến khi nhìn cách cửa tủ quần áo hơi hé ra, cùng cửa sổ sát đất bật mở, Chí Vân mới biết bản thân mình đề phòng thế nào cũng quên mất kiểm tra trong tủ quần áo.
Người kia đã trốn vào đó từ trước, chỉ cần đợi hắn có sơ hở liền ra tay. Cô gái thỏa thân nằm trên giường chắc đã bị đánh thuốc mê rồi đi. Giờ có chạy ra cửa sổ tìm cũng không tìm ra được gì, người cần trốn đã sớm trốn rồi.
Lúc này điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Lí Chí Hoằng, Chi Vân muốn ra khỏi chỗ này, bèn vừa đi vừa mở cửa ra ngoài.
Cửa phòng bật mở, tay cầm điện thoại của Chí Vân rơi xuống. Đối diện hắn là dáng vẻ lo lắng cùng sợ hãi của Tào Cận, sau lưng Tào Cận là Lí Chí Hoằng và Lí Chi Minh.
Tào Cận nhìn qua vai Chí Vân, thấy trên giường có thêm một hóng người không mặc gì nằm đó, ánh mắt từ lo lắng chuyển sang đau đớn và bất lực. Tay cậu đỡ lấy trán lùi ra sau hai hước, miệng nở cụ cười chua xót: “Làm phiền rồi.”
Chí Vân biết Tào Cận hiểu lầm, muốn vội vàng giảng thích, thì Lí Chí Hoằng đã lên tiếng: “Còn không mặc theo tao về nhà. Đem luôn người bên trong về. Chí Minh, em dùng mọi cách đè ép tin tức xuống.”
Trước khi lên đây, Lí Chí Hoằng đã cho người chặn đám phóng viên lại ở dưới sảnh khách sạn. Ông biết đã có người tính kế Chí Vân, nhưng là người trong thương trường, nếu đã có người muốn phá Lí gia, ông cũng không ngại mà giúp người đó đạt được mục đích.
Tào Cận cũng không phải kẻ ngu ngốc, kém hiểu biết. Dựa theo mức độ hiểu biết của cậu về Chí Vân, hắn ta sẽ không bao giờ bất cẩn để lộ ra sơ hở. Chỉ là khi nhìn thấy tình cảnh này, sự đau khổ trong quá khứ cứ như lũ mà tràn về. Từng lời nói mà Chí Vân từng nói, từng hành động mà hắn ta từng làm với cậu, nó giống như căn bệnh mãn tính vậy. Vết thương nơi trái tim mà Chí Vân từng tạo ra có thể theo thời gian sẽ được chữa lành, nhưng liệu có thể xoa dịu được nổi đau không? Tào Cận không biết, cũng chưa từng có can đảm để đi tìm đáp án cho câu hỏi đó.
Trong căn phòng tối mờ mịt, chỉ có ánh đèn ngủ chiếu ra ánh sáng lập lòe. Tào Cận đơn độc, bó gối ngồi trên chiếc giường, cằm vùi sâu vào hai cánh tay gầy gò. Nhớ lại quá khứ nhiều năm về trước, hai tay cậu vô thức siết chặt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt, muốn mượn nổi đau thể xác mà quên đi chuyện không đáng có.
Năm đó còn đi học, sau khi hết tiết thể dục, Tào Cận đảm nhận nhiệm vụ mang đồ trả về lại phòng đạo cụ. Là thiếu niên ham chơi, muốn vào lớp trễ một chút, Tào Cận đánh liều đi đường vòng. Con đường này ít người qua lại, giáo viên cũng không thường đến chỗ này kiểm tra. Là địa điểm thích hợp cho đám học sinh cá biệt tụ tập đánh nhau. Tào Cận không sợ đánh nhau, nên cũng sẽ không sợ đám đầu gấu trường học đấy. Chỉ là hôm nay, có lẽ lại có thêm một nạn nhân mới của bọn nó.
Tên tóc vàng đầu xỏ của bọn nó đứng ra lên tiếng trước: “Chí Vân, mày nghĩ nhà mày chống lưng cho mày là mày hay lắm sao?”
Chí Vân cười khẩy một cái: “Tụi bây đòi học làm du côn à? Chặn đường tao, cũng không nhìn lại mình có bao nhiêu bản lĩnh.”
Tên tóc vàng: “Mộng Mộng thích mày, mày dám cướp Mộng Mộng của tao? Tao dù có học hay không học làm du côn, chuyện này tao cubgx không bỏ qua cho mày.”
Lúc này Chí Vân đảo mắt, thấy thân ảnh đang nép sang một bên, lưng dựa vào tường tay bấm điện thoại, ra vẻ không màng thế sự. Cả bộ dáng đều viết lên mấy chữ: “Tôi ở đây chờ các người đánh nhau xong.”
Chí Vân cười híp mắt, vẫy vẫy tay gọi: “Hê, cậu bạn đang bấm điện thoại kia ơi?”
Tào Cận đang bấm điện thoại, chột dạ ngẩng đầu nhìn về phía này, vẻ mặt hoang mang.
Chí Vân: “Tôi gọi cậu đấy. Cậu giúp tôi một tay, tôi trả tiền cho cậu. Bao nhiêu cũng được.”
Tào Cận muốn từ chối, cậu chán ghét việc bị lôi vào chuyện gì đâu. Bên kia một tên đàn em của tóc vàng đã lên tiếng trước: “Đại ca, nó là Tào Cận, học cùng khóa với em. Nó đánh người ác lắm, hay chúng ta bỏ đi.”
Tên tóc vàng nghe vậy, tát cho tên đàn em một bạt tay: “Mày ngu, tao mặc kệ nó đánh nhau giỏi hay không? Ở đây đông người, không lẽ không làm lại một thằng gầy như ma chết đói như nó hả?”
Tào Cận đen mặt lại, tay đem điện thoại bỏ vào túi quần. Chí Vân ở gần đó cũng nghe thấy: “Hóa ra là đàn em à. Đàn em giúp tôi, tôi liền hậu tạ.”
Tào Cận hơi khom người xuống đất, như muốn nhặt lên gì đó: “Không cần.”
“Vụt”
Hai chữ “không cần” vừa thốt ra, một cây chổi đã lao đến đập thẳng vào mặt tên tóc vàng kia, tất cả mọi người đều sững sờ không kịp phản ứng.
Chỉ vì cơ địa Tào Cận ăn nhiều như không thể mập được, mà hay bị mấy đứa hàng xóm trêu là “ma chết đói.” Nên nó như một câu cấm kị không ai được nhắc đến trước mặt cậu.
Thấy đại ca mình bị làm nhục, đám đàn em vừa nãy còn e dè Tào Cận, giờ lao lên đánh giáp lá cà.
Ba mẹ Tào Cận là võ sư, trong nhà mở lớp dạy võ. Cậu từ nhỏ đã được học võ rồi, nhưng dù có là võ sư giỏi thế nào đi chăng nữa, thì sức người vẫn có hạn. Địch đông ta ít, Tào Cận và Chí Vân không bao lâu đã bị rơi vào thế yếu. Trên người toàn là vết thương bầm xanh xanh, tím tím.
Lúc tưởng chừng như không chống đỡ được, thì phía xa vang lên giọng nói lạnh lùng: “Các cậu còn muốn tốt nghiệp không?”
Tên tóc vàng thấy chủ nhân của giọng nói là ai thì dừng tay lại, vẻ mặt có nhiều phần kiên dè, nhưng vãn mạnh miệng: “Chí Vân, chuyện này tao không để yên đâu.”
Chí Vân từ mặt đất ngồi dậy, nhìn bọn họ đi xa thì cười nói: “Đình Y, sao cậu ra sớm vậy. Cậu ra trễ thêm lát là cậu được đi đám tang tôi rồi.”
Đình Y mặc kệ lời cà khịa của Chí Vân: “Không sao chứ?”
Chí Vân lúc này như nhớ ra gì đó, quay lại hỏi han người còn lại: “Đàn em, cậu không sao chứ? Mẹ nó, tụi nó đánh ác thật, còn kêu người đến đánh”
Tào Cận ngồi dạy thử cử động tay cân, sau đo cườ vui vẻ: “May quá, không bị gãy tay, gãy chân.”
Tào Cận không ngờ rằng, chỉ vì hành động vô tình này của mình ngày hôm nay. Mà sau này đến với cậu toàn bộ đều là bi thương.
Chí Vân ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào thành giường. Xung quanh hắn có rất nhiều đầu lọc thuốc lá, cùng vỏ thuốc trống rỗng đã bị bóp nát. Trên tay Chí Vân kẹp một điếu thuốc còn đang áng lên lửa đỏ. Hắn co một chân lên, vẻ mặt âm trầm buồn bã. Miệng vẫn lập đi lập lại: “Tiểu Cận, anh xin lỗi…”
/116
|