Khách mời đến dự đêm chung kết rất đông, trong đó còn có cả Nghị Úy, đây là Lưu Diệp Minh đưa thư mời cho các thí sinh, để bọn họ có thể mời người quan trọng đến tham dự. Tất nhiên mục đích chính vẫn là đưa cho Hạo Kì, hiểu ý hắn, gã liền dựa vào danh nghĩa là diễn viên dưới trướng Phương Doanh, dẫn dụ Nghị Úy đến đây.
Lưu Diệp Minh cũng không muốn trở mặt công khai với Nghị Úy bây giờ. Hắn muốn Nghị Úy càng chủ quan, sẽ càng lộ nhiều điểm sơ hở.
Vòng công bố kết quả, không ngoài dự đoán với đứng đầu bảng là ba cái tên nổi trội nhất gồm Vu Cương, Kỉ Hoan và Nghiêm Hi Vi, top 10 cuối cùng là Hạo Kì. Với top 10 chung cuộc sẽ được nhận các phần thưởng, thì còn cơ có hội khí hợp đồng với Hướng Thiên. Đây cũng là ý đồ của Nghị Úy, lão ta từ sớm đã kết thúc hợp đồng với Hạo Kì, Hạo Kì cũng hoàn toàn không có ý kiến gì, thêm nữa Nghị Úy cũng đã bồi thường tiền hợp đồng. Lão muốn đưa Hạo Kì vào trong nội bộ Hướng Thiên, cốt là tìm cơ hội hại Lưu Diệp Minh.
Nếu Nghị Úy đã có lòng này, Lưu Diệp Minh tất nhiêm sẽ giúp “ông chủ cũ” một tay. Trong những chặng nước rút, Lưu Diệp Minh đã tự mình vote cho Hạo Kì.
Top 10 diễn viên được kí hợp đồng tại hiện trường, dưới sự chứng kiến của biết bao nhiêu người. Lưu Diệp Minh nhìn xuống dưới sân khấu, liền trông thấy Nghị Úy đang âm thầm nở nụ cười tự mãn nhìn Hạo Kì. Chỉ là ánh mắt này có chút tự hào cùng thâm tình.
Lưu Diệp Minh dấy lên một suy nghĩ, sau đó liền ghi nhớ điểm này, không chừng sẽ có một ngày có thể dùng nó đánh đổ Nghị Úy.
Trịnh Văn một bên cười đến là vui vẻ nói: “Xem ra Hướng Thiên chiêu mộ rất nhiều nhân tài nhỉ. Ông chủ là ảnh đế, lại có thêm một nhân viên cũng là ảnh đế. Giờ còn có những 10 diễn xuất sắc như vậy. Giá thị trường lại tăng thêm rồi, liệu anh có định cho công ty lên sàn chứng khoán không?”
Trần Đình Y cười trả lời không chút do dự, giọng có phần trêu đùa: “Tôi không có tha vọng lên sàn chứng khoán đâu. Tôi nghĩ với Hướng Thiên hiện giờ không cần lên sàn chứng khoán cũng đủ khẳng định tên tuổi rồi.”
Trịnh Văn vui vẻ hùa theo: “Quả đúng là như vậy, Hướng Thiên bây giờ là một trong top đầu công ty giải trí lớn rồi.”
Hà Mẫn Mẫn một bên giả vờ bất lực: “Hướng Thiên lớn mạnh như vậy, tôi với lão Sở đây khổ dài rồi.”
Quách Sở cười hà hà như phật di lặc: “Còn không phải sao, tôi muốn ngỏ ý tham gia hợp tác phim với cậu ta cũng không dám mà.”
Trần Đình Y xua xua tay: “Tôi lại sợ đạo diễn Quách chê diễn xuất của chúng tôi thôi.”
Mọi người cười phá lên, riêng Lưu Diệp Minh nãy giờ không nói gì. Trần Đình Y đưa mắt lo lắng nhìn, trong lòng vẫn luôn khó chịu, lại vì Lưu Diệp Minh đã dặn dò mà không thể thân mật, càng khiến nụ cười của y thêm gượng gạo.
Trịnh Văn bên cạnh chú ý Lưu Diệp Minh, thấy hắn không hé môi, liền muốn kết nối với hắn lại: “Thế còn Diệp Minh, cậu có suy tính gì chưa?”
Lưu Diệp Minh hồi hồn, nhìn đám phóng viên cẫn còn tia máy ảnh chụp hình, sau đó cố nặn ra nụ cười đáp có lệ: “như mọi người đã biết, tôi chuẩn bị có một dự án phim mới.”
Trịnh Văn làm ra vẻ kinh ngạc: “Là điện ảnh hay truyền hình thế?”
Lưu Diệp Minh: “Là điện ảnh.”
Hà Mẫn Mẫn kích động: “Diệp Minh, cậu muốn chuyển mình đóng điện ảnh sao?”
Lưu Diệp Minh cười gật đầu: “Ừm, đây là bộ phim điện ảnh thứ ba trong sự nghiệp của tôi. Thể loại trinh thám.”
Tiếng cảm thán cùng la hét của khán giả phía dưới càng rầm rộ hơn, tiếng lách tách từ máy ảnh cũng nhiều hơn.
Trịnh Văn: “Tôi rất mong chờ dự án lần này của cậu nha.”
Lưu Diệp Minh: “Cảm ơn.”
Giờ là phần giao lưu của các diễn viên và ban giám khảo với phóng viên. Vì đã được dặn trước các câu hỏi co khả năng xảy ra, nên mọi thứ vẫn rất trơn tru. Cho đến khi đến câu hỏi dành cho Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y. truyen bac chien
Tên phóng viên khi nãy ở thảm đỏ hỏi Lưu Diệp Minh, giờ lại lần nữa hỏi chủ đề đó với Trần Đình Y: “Ảnh đến Trần, trên mạng lan truyền chuyện anh hẹn hò với ảnh đế Diệp, sau đó lại có tin đồn ảnh đế Diệp có bạn gái, anh chỉ là đơn phương cậu ấy, không biết anh có suy nghĩ gì hay muốn đính chính gì không?”
Tất cả mọi người đều rơi vào bầu không khí xấu hổ cùng ngượng ngùng. Mọi thứ im lặng, chỉ có tiếng máy ảnh vẫn vang lên đều đều. Trần Đình Y không nhanh không chậm trả lời: “Vừa nãy cậu cũng đã hỏi về chủ đề này với Diệp Diệp nhỉ?” Ngưng một lát, y cười nói tiếp: “Sẵn đây tôi cũng nói luôn, dù sao trên pháp lí Diệp Diệp cũng là người của tôi mà. Tin đồn hẹn hò của Diệp Diệp hiện tại tôi chưa thể ra thông báo chính thức, vì tôi muốn mọi thứ đều được xác minh rõ ràng từ nhiều phía chứ không riêng gì một mình Diệp Diệp, khi đó sẽ có thông báo chính thức. Còn về việc tôi có đơn phương Diệp Diệp không, tôi xác nhận luôn là tôi từng đơn phương.”
Bình luận trên liveatream nhảy loạn điên loạn, khán giả dưới sân khấu bị kích thích đến mơ hồ.
Fan A: “Mẹ ơi tôi không nghe lầm chứ, Đình Đình thật sự thích Diệp Diệp.”
Fan B: “Má ơi, có ai để ý cách dùng từ của Đình Đình không? Đình Đình nói Diệp Minh là người của tôi.”
anti fan: “Lầu trên ăn mất chữ ‘trên pháp lí’ rồi sao. Diệp Diệp là diễn viên đã kí hợp đồng với anh ta, tất nhiên trên mặt pháp lí là người của anh ta rồi, ý đúng là nhân viên của anh ta đấy.”
Fan C: “Nhưng dù sao cũng là Đình Đình thích Diệp Diệp, như vậy là đủ rồi.”
Anti fan: “Ngu ngốc, mù quáng. Từng đơn phương, nhấn mạnh chữ ‘từng’ nha. Giờ anh ta chắc gì còn thích Diệp Diệp.”
Như có cùng suy nghĩ, tên phóng kia cũng nắm đúng trọng tâm hỏi: “Vậy hiện tại thì sao? Anh còn thích ảnh đế Lưu không?”
Câu hỏi vừa thốt ra, cơ thể Lưu Diệp Minh căn cứng, như bị dán chặt vào ghế vậy. Nhị tim đập loạn xạ, không phải vì sợ Trần Đình Y lộ ra sơ hở, chẳng qua là hắn cũng muốn biết Trần Đình Y sẽ trả lời ra sao, hắn có chút mong chờ. Trần Đình Y khóe mắt thấy dáng vẻ này của Lưu Diệp Minh, một suy nghĩ táo bạo liền hiện ra, sau đó đáp: “Bây giờ không còn nữa.”
Lưu Diệp Minh như người mất hồn, hắn không rõ bản thân đã về nhà bằng cách gì. Đến khi cửa vừa mở ra, liền bị ai đó tóm chặt lại áp vào cửa, người kia cũng thuận thế đưa tay chốt cửa.
Trần Đình Y: “Em làm sao vậy?”
Lưu Diệp Minh lúc này mới ý thức được dáng vẻ hiện tại của mình, sau đó liền bị lửa giận bao trùm, đẩy đối phương ra. Trần Đình Y không để Lưu Diệp Minh có cơ hội hành động, đưa tay nâng cằm đối phương. Ánh mắt đầy dục vọng nhìn xuống đôi môi xinh đẹp kia: “Anh không còn đơn phương em nữa, cũng không còn thích em.”
Lưu Diệp Minh hai mắt dại ra, hiện giờ hắn rất muốn đánh người trước mặt này.
Trần Đình Y ánh mắt chứa ý cười, thâm tình hôn lên trán Lưu Diệp Minh: “Anh hiện tại yêu em mà thôi. Anh bây giờ không còn đơn phương nữa, em chẳng phải cũng yêu anh sao.” Đây là một câu khẳng định, Trần Đình Y khẳng định bé cưng của mình cũng yêu mình.
Lưu Diệp Minh nghe mấy lời này, cơn giận dỗi được xoa dịu đi đôi chút, hắn cau lấy cổ Trần Đình Y: “Để anh chịu ủy khuất rồi. Sau vụ này em sẽ cho anh một danh phận.”
Trần Đình Y bật cười nhưng giọng cười cực kì trầm, dường như đang ẩn chứa gì đó: “Em muốn cho anh danh phận gì?”
Cả căn nhà vẫn còn chìm trong bóng tối, hơi thở và nhiệt độ của Trần Đình Y đều gần kề với Lưu Diệp Minh, khiến tâm tình hắn cũng có điểm khẩn trương: “Cho anh danh phận là ông Lưu. Em mang xe hoa rước anh về nhà. Công khai với truyền thông anh là vợ em.”
Trong bóng tồi truyền ra tiếng cười khe khẽ: “Em muốn mang xe rước anh về sao? Công khai anh là vợ em?”
Lưu Diệp Minn vẫn chưa nhận ra có gì không đúng, dứt khoát gật đầu. Bỗng chốc trên môi truyền đến cảm giác cực kì mãnh liệt. Lưu Diệp Minh căng cứng cơ thể, trên môi chỉ còn cảm nhận được độ ấm nóng mà đôi môi Trần Đình Y mang lại. Y cạy khớp hàm Lưu Diệp Minh ra, đưa lưỡi dò thám mọi ngõ ngách bên trong khoang miệng.
Tay Trần Đình Y không an phận lần mò vào sau vạt áo của Lưu Diệp Minh, rà soát bờ lưng thẳng tắp cùng vòng eo nuột nà ấy.
Lưu Diệp Minh ban đầu còn hơi kháng cự, dần dà bị Trần Đình Y dẫn dắt, thả bản thân trôi theo biển hồ của dục vọng. Các ngón tay y vuốt ve từng tấc da trên cơ thể Lưu Diệp Minh như đang gãy đàn chơi ra một bài nhạc nào đó. Mà nhịp điệu phát ra từ ‘cây đàn’ mà Trần Đình Y đang chơi, lại khiến người nghe dễ dàng đỏ mặt xấu hổ.
Ở trên bệ cửa sổ gần đó, được đặt một bình hoa hồng trắng do chính tay Trần Đình Y lựa chọn. Vừa đúng lúc vào khoảng khắc cả hai cùng nhau chìm vào khoái lạc, những cánh hoa cũng vừa hay nở rộ…
Lưu Diệp Minh cũng không muốn trở mặt công khai với Nghị Úy bây giờ. Hắn muốn Nghị Úy càng chủ quan, sẽ càng lộ nhiều điểm sơ hở.
Vòng công bố kết quả, không ngoài dự đoán với đứng đầu bảng là ba cái tên nổi trội nhất gồm Vu Cương, Kỉ Hoan và Nghiêm Hi Vi, top 10 cuối cùng là Hạo Kì. Với top 10 chung cuộc sẽ được nhận các phần thưởng, thì còn cơ có hội khí hợp đồng với Hướng Thiên. Đây cũng là ý đồ của Nghị Úy, lão ta từ sớm đã kết thúc hợp đồng với Hạo Kì, Hạo Kì cũng hoàn toàn không có ý kiến gì, thêm nữa Nghị Úy cũng đã bồi thường tiền hợp đồng. Lão muốn đưa Hạo Kì vào trong nội bộ Hướng Thiên, cốt là tìm cơ hội hại Lưu Diệp Minh.
Nếu Nghị Úy đã có lòng này, Lưu Diệp Minh tất nhiêm sẽ giúp “ông chủ cũ” một tay. Trong những chặng nước rút, Lưu Diệp Minh đã tự mình vote cho Hạo Kì.
Top 10 diễn viên được kí hợp đồng tại hiện trường, dưới sự chứng kiến của biết bao nhiêu người. Lưu Diệp Minh nhìn xuống dưới sân khấu, liền trông thấy Nghị Úy đang âm thầm nở nụ cười tự mãn nhìn Hạo Kì. Chỉ là ánh mắt này có chút tự hào cùng thâm tình.
Lưu Diệp Minh dấy lên một suy nghĩ, sau đó liền ghi nhớ điểm này, không chừng sẽ có một ngày có thể dùng nó đánh đổ Nghị Úy.
Trịnh Văn một bên cười đến là vui vẻ nói: “Xem ra Hướng Thiên chiêu mộ rất nhiều nhân tài nhỉ. Ông chủ là ảnh đế, lại có thêm một nhân viên cũng là ảnh đế. Giờ còn có những 10 diễn xuất sắc như vậy. Giá thị trường lại tăng thêm rồi, liệu anh có định cho công ty lên sàn chứng khoán không?”
Trần Đình Y cười trả lời không chút do dự, giọng có phần trêu đùa: “Tôi không có tha vọng lên sàn chứng khoán đâu. Tôi nghĩ với Hướng Thiên hiện giờ không cần lên sàn chứng khoán cũng đủ khẳng định tên tuổi rồi.”
Trịnh Văn vui vẻ hùa theo: “Quả đúng là như vậy, Hướng Thiên bây giờ là một trong top đầu công ty giải trí lớn rồi.”
Hà Mẫn Mẫn một bên giả vờ bất lực: “Hướng Thiên lớn mạnh như vậy, tôi với lão Sở đây khổ dài rồi.”
Quách Sở cười hà hà như phật di lặc: “Còn không phải sao, tôi muốn ngỏ ý tham gia hợp tác phim với cậu ta cũng không dám mà.”
Trần Đình Y xua xua tay: “Tôi lại sợ đạo diễn Quách chê diễn xuất của chúng tôi thôi.”
Mọi người cười phá lên, riêng Lưu Diệp Minh nãy giờ không nói gì. Trần Đình Y đưa mắt lo lắng nhìn, trong lòng vẫn luôn khó chịu, lại vì Lưu Diệp Minh đã dặn dò mà không thể thân mật, càng khiến nụ cười của y thêm gượng gạo.
Trịnh Văn bên cạnh chú ý Lưu Diệp Minh, thấy hắn không hé môi, liền muốn kết nối với hắn lại: “Thế còn Diệp Minh, cậu có suy tính gì chưa?”
Lưu Diệp Minh hồi hồn, nhìn đám phóng viên cẫn còn tia máy ảnh chụp hình, sau đó cố nặn ra nụ cười đáp có lệ: “như mọi người đã biết, tôi chuẩn bị có một dự án phim mới.”
Trịnh Văn làm ra vẻ kinh ngạc: “Là điện ảnh hay truyền hình thế?”
Lưu Diệp Minh: “Là điện ảnh.”
Hà Mẫn Mẫn kích động: “Diệp Minh, cậu muốn chuyển mình đóng điện ảnh sao?”
Lưu Diệp Minh cười gật đầu: “Ừm, đây là bộ phim điện ảnh thứ ba trong sự nghiệp của tôi. Thể loại trinh thám.”
Tiếng cảm thán cùng la hét của khán giả phía dưới càng rầm rộ hơn, tiếng lách tách từ máy ảnh cũng nhiều hơn.
Trịnh Văn: “Tôi rất mong chờ dự án lần này của cậu nha.”
Lưu Diệp Minh: “Cảm ơn.”
Giờ là phần giao lưu của các diễn viên và ban giám khảo với phóng viên. Vì đã được dặn trước các câu hỏi co khả năng xảy ra, nên mọi thứ vẫn rất trơn tru. Cho đến khi đến câu hỏi dành cho Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y. truyen bac chien
Tên phóng viên khi nãy ở thảm đỏ hỏi Lưu Diệp Minh, giờ lại lần nữa hỏi chủ đề đó với Trần Đình Y: “Ảnh đến Trần, trên mạng lan truyền chuyện anh hẹn hò với ảnh đế Diệp, sau đó lại có tin đồn ảnh đế Diệp có bạn gái, anh chỉ là đơn phương cậu ấy, không biết anh có suy nghĩ gì hay muốn đính chính gì không?”
Tất cả mọi người đều rơi vào bầu không khí xấu hổ cùng ngượng ngùng. Mọi thứ im lặng, chỉ có tiếng máy ảnh vẫn vang lên đều đều. Trần Đình Y không nhanh không chậm trả lời: “Vừa nãy cậu cũng đã hỏi về chủ đề này với Diệp Diệp nhỉ?” Ngưng một lát, y cười nói tiếp: “Sẵn đây tôi cũng nói luôn, dù sao trên pháp lí Diệp Diệp cũng là người của tôi mà. Tin đồn hẹn hò của Diệp Diệp hiện tại tôi chưa thể ra thông báo chính thức, vì tôi muốn mọi thứ đều được xác minh rõ ràng từ nhiều phía chứ không riêng gì một mình Diệp Diệp, khi đó sẽ có thông báo chính thức. Còn về việc tôi có đơn phương Diệp Diệp không, tôi xác nhận luôn là tôi từng đơn phương.”
Bình luận trên liveatream nhảy loạn điên loạn, khán giả dưới sân khấu bị kích thích đến mơ hồ.
Fan A: “Mẹ ơi tôi không nghe lầm chứ, Đình Đình thật sự thích Diệp Diệp.”
Fan B: “Má ơi, có ai để ý cách dùng từ của Đình Đình không? Đình Đình nói Diệp Minh là người của tôi.”
anti fan: “Lầu trên ăn mất chữ ‘trên pháp lí’ rồi sao. Diệp Diệp là diễn viên đã kí hợp đồng với anh ta, tất nhiên trên mặt pháp lí là người của anh ta rồi, ý đúng là nhân viên của anh ta đấy.”
Fan C: “Nhưng dù sao cũng là Đình Đình thích Diệp Diệp, như vậy là đủ rồi.”
Anti fan: “Ngu ngốc, mù quáng. Từng đơn phương, nhấn mạnh chữ ‘từng’ nha. Giờ anh ta chắc gì còn thích Diệp Diệp.”
Như có cùng suy nghĩ, tên phóng kia cũng nắm đúng trọng tâm hỏi: “Vậy hiện tại thì sao? Anh còn thích ảnh đế Lưu không?”
Câu hỏi vừa thốt ra, cơ thể Lưu Diệp Minh căn cứng, như bị dán chặt vào ghế vậy. Nhị tim đập loạn xạ, không phải vì sợ Trần Đình Y lộ ra sơ hở, chẳng qua là hắn cũng muốn biết Trần Đình Y sẽ trả lời ra sao, hắn có chút mong chờ. Trần Đình Y khóe mắt thấy dáng vẻ này của Lưu Diệp Minh, một suy nghĩ táo bạo liền hiện ra, sau đó đáp: “Bây giờ không còn nữa.”
Lưu Diệp Minh như người mất hồn, hắn không rõ bản thân đã về nhà bằng cách gì. Đến khi cửa vừa mở ra, liền bị ai đó tóm chặt lại áp vào cửa, người kia cũng thuận thế đưa tay chốt cửa.
Trần Đình Y: “Em làm sao vậy?”
Lưu Diệp Minh lúc này mới ý thức được dáng vẻ hiện tại của mình, sau đó liền bị lửa giận bao trùm, đẩy đối phương ra. Trần Đình Y không để Lưu Diệp Minh có cơ hội hành động, đưa tay nâng cằm đối phương. Ánh mắt đầy dục vọng nhìn xuống đôi môi xinh đẹp kia: “Anh không còn đơn phương em nữa, cũng không còn thích em.”
Lưu Diệp Minh hai mắt dại ra, hiện giờ hắn rất muốn đánh người trước mặt này.
Trần Đình Y ánh mắt chứa ý cười, thâm tình hôn lên trán Lưu Diệp Minh: “Anh hiện tại yêu em mà thôi. Anh bây giờ không còn đơn phương nữa, em chẳng phải cũng yêu anh sao.” Đây là một câu khẳng định, Trần Đình Y khẳng định bé cưng của mình cũng yêu mình.
Lưu Diệp Minh nghe mấy lời này, cơn giận dỗi được xoa dịu đi đôi chút, hắn cau lấy cổ Trần Đình Y: “Để anh chịu ủy khuất rồi. Sau vụ này em sẽ cho anh một danh phận.”
Trần Đình Y bật cười nhưng giọng cười cực kì trầm, dường như đang ẩn chứa gì đó: “Em muốn cho anh danh phận gì?”
Cả căn nhà vẫn còn chìm trong bóng tối, hơi thở và nhiệt độ của Trần Đình Y đều gần kề với Lưu Diệp Minh, khiến tâm tình hắn cũng có điểm khẩn trương: “Cho anh danh phận là ông Lưu. Em mang xe hoa rước anh về nhà. Công khai với truyền thông anh là vợ em.”
Trong bóng tồi truyền ra tiếng cười khe khẽ: “Em muốn mang xe rước anh về sao? Công khai anh là vợ em?”
Lưu Diệp Minn vẫn chưa nhận ra có gì không đúng, dứt khoát gật đầu. Bỗng chốc trên môi truyền đến cảm giác cực kì mãnh liệt. Lưu Diệp Minh căng cứng cơ thể, trên môi chỉ còn cảm nhận được độ ấm nóng mà đôi môi Trần Đình Y mang lại. Y cạy khớp hàm Lưu Diệp Minh ra, đưa lưỡi dò thám mọi ngõ ngách bên trong khoang miệng.
Tay Trần Đình Y không an phận lần mò vào sau vạt áo của Lưu Diệp Minh, rà soát bờ lưng thẳng tắp cùng vòng eo nuột nà ấy.
Lưu Diệp Minh ban đầu còn hơi kháng cự, dần dà bị Trần Đình Y dẫn dắt, thả bản thân trôi theo biển hồ của dục vọng. Các ngón tay y vuốt ve từng tấc da trên cơ thể Lưu Diệp Minh như đang gãy đàn chơi ra một bài nhạc nào đó. Mà nhịp điệu phát ra từ ‘cây đàn’ mà Trần Đình Y đang chơi, lại khiến người nghe dễ dàng đỏ mặt xấu hổ.
Ở trên bệ cửa sổ gần đó, được đặt một bình hoa hồng trắng do chính tay Trần Đình Y lựa chọn. Vừa đúng lúc vào khoảng khắc cả hai cùng nhau chìm vào khoái lạc, những cánh hoa cũng vừa hay nở rộ…
/116
|