Lưu Diệp Minh thầm tính toán trong đầu. Theo như hắn biết về Hạo Kì thì con người này rất xảo trá. Người khác thấy hắn mềm mại yếu đuối, thực tế thì bụng đầy dao găm. Hạo Kì rất biết cách lùi làm tiến. Là người theo hình tượng ngốc nhếch, ngọt ngào,... nhưng sau ống kính lại sẵn sàng làm mọi thứ để có được hào quang.
Nghị Úy để Hạo Kì vào chương trình này để tăng độ nhận diện, vậy thì hắn cũng nên phải giúp đỡ một tay chứ nhỉ.
Trần Đình Y vỗ vỗ vai hắn: "Chúng ta về thôi, tôi đưa cậu về."
Cả hai vừa bước chân ra khỏi công ty, gió lớn từ đâu thổi đến, làm nón của Lưu Diệp Minh bay đi, tóc hắn bị thổi đến rối loạn. Trần Đình Y nhặt nón lên, không chút thừa thải đội lên cho hắn. Hành động rất tự nhiên này của y, khiến Lưu Diệp Minh bất chợt ngại ngùng.
Trần Đình Y: "Đi thôi."
Trần Đình Y chở Lưu Diệp Minh đến trước tòa chung cư. Lưu Diệp Minh xuống xe, đứng một hồi xe vẫn chưa lái đi, đang định mở miệng hỏi, Trần Đình Y nói: "Cậu vào đi, tôi nhìn cậu vào."
Trái tim Lưu Diệp Minh "thịch" một tiếng, gãi gãi đầu: "Vậy tôi vào trước."
Lưu Diệp Minh tiến vào trong, đi được vài bước thì quay đầu nhìn người ngoài kia. Cảm giác được ánh mắt người kia đầy vẻ lưu luyến, luyến tiếc không thôi.
Lưu Diệp Minh giật mình, vội vàng chạy đi thật nhanh.
Trần Đình Y không thấy bóng dáng người kia, mới lái xe rời đi.
Lưu Diệp Minh về phòng, liền nằm phịch xuống giường không muốn động đậy. Hắn thấy hôm nay cảm xúc cứ lên lên xuống xuống thất thường, khiến trái tim nhỏ bé này sắp chịu không nổi rồi.
'Ting'
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn. Là của Trần Đình Y: "Cậu nghỉ ngơi đi."
Lưu Diệp Minh không biết nên đáp lại sao, cuối cùng chỉ nhắn một câu: "cảm ơn anh đưa tôi về."
Thật lâu sau không thấy đối phương đáp lại, là đang lái xe đi.
_______________
Tối đó khắp mạng xã hội đều trở nên hoảng loạn. Hot seaech tìm kiếm bùng nổ: "Nghi vấn hai vị ảnh hẹn hò bí mật", "Trần Đình Y tình tứ đội nón giúp Lưu Diệp Minh"...
Fan A: "Trời ơi, nhìn hình thật thâm tình nhaaaa..."
FanB: "Ánh mắt của Đình Y nhìn Diệp Diệp si tình quá, nhưng mà Diệp Diệp sao lại tránh né quá vậy??"
Fan C: "Lầu trên nói vậy, có khi nào Đình Y đang đơn phương không???"
Fan A: "Tôi muốn viết đồng nhân rồi..."
Fan C: "Tôi xin lót dép hóng trước được không???"
___________
Tào Cận: "Cuối cùng thì hai người lại làm cái gì vậy, muốn tình tứ sao không tìm nơi kín đáo, cứ phải ở nơi công cộng vậy là sao hả, tôi giúp anh, anh lại làm chuyện này."
Người bên kia nhẹ giọng đáp lại, đầy vẻ lạnh nhạt: "Chí Vân."
Tào Cận "...."
"Tôi sai rồi."
Trần Đình Y: "...."
____________
Còn hai ngày nữa là đến ngày quảng bá phim, Tào Cận đến nhà Lưu Diệp Minh giúp hắn thu dọn đồ đạc.
Lưu Diệp Minh: "Anh Cận, anh xem giúp em vài căn nhà, em muốn mua nhà."
Tào Cận bên kia vừa xếp đồ vừa nói: "Ừm, nơi này là của công ty cấp, cậu không còn dưới trướng nữa thì đúng là nên dọn đi. Cậu muốn nhà thế nào?"
Lưu Diệp Minh nghĩ nghĩ, tay vuốt cằm, sau đó miêu tả: "Có sân vườn, không cần quá to, một lầu là được, có ban công phòng ngủ, xung quanh yên tĩnh một chút."
Tào Cận: "...."
Thấy ánh nhìn đầy vẻ ghét bỏ của Tào Cận, Lưu Diệp Minh bắt đầu bật chế độ luyên thuyên: "Cuộc đời làm nghề của em, chỉ mong có được cái nhà trong mơ thôi, không cần gì nữa cả. Em muốn yên tĩnh là vì sợ người đông phức tạp, có người nhận ra em thì phải làm sao đây. Trời ơi, thử nghĩ đi ra cửa lúc nào cũng nhìn trước nhìn sau đề phòng..."
Tào Cận không thể nghe tiếp lời lải nhải nữa, ném áo vào mặt hắn quát: "Cậu là muốn mua nhà ở ngoại thành chứ gì. Giá nhà ngoại thành bao nhiêu? Sau này cậu muốn bán nhà liệu được giá cao sao? Rồi đi làm tới lui xa biết bao nhiêu..."
Lưu Diệp Minh ném lại áo về phía Tào Cận: "Em muốn đón bà em đến đây."
Vừa nhắc đến bà, Tào Cận liền nhớ ngay đến vẻ mặt của đám người trong nhà Lưu Diệp Minh, đầu có chút nhức.
Tào Cận: "Tìm được tôi sẽ nói cậu."
"Nhưng cho đến thời điểm đó, cậu ở đâu?"
Lưu Diệp Minh: "..."
Tào Cận: "...."
Lưu Diệp Minh: "..."
Tào Cận: "Không được".
Lưu Diệp Minh: "Tại sao?"
Tào Cận: "..."
Lưu Diệp Minh: "..."
Tào Cận thở dài: "Chí Vân ở đấy."
Lưu Diệp Minh: "..."
Tào Cận: "..."
Lưu Diệp Minh: "Aaaaaaa...Hai người chưa gì ở chung rồi sao? Vậy mà anh bảo không yêu người ta"
Tào Cận: "Cậu im miệng cho tôi, chuyện này rất phức tạp, cậu chỉ cần biết chúng tôi không có yêu nhau là đủ rồi."
Tào Cận nhìn hắn, không nén nổi cơn thịnh nộ: "Cậu dẹp ngay ánh mắt hưng phấn đó mau đi."
____________
"Mệt chết em rồi, em suýt thì bị ép đến không thở được."
Lưu Diệp Minh nhớ lại khi nãy ở sân bay, fan vây bọn họ ép đến hắn suýt chút bị ngạt thở. Có người còn điên cuồng đến mức báu cả vào hắn.
Tào Cận thở dài: "Anh quên mất không thuê vệ sĩ, cứ nghĩ lịch bay lần này là lịch kín..."
Lưu Diệp Minh nhìn Tào Cận, ánh mắt thăm dò: "Anh, anh vừa nói là lịch kín? cho dù có fan biết được thì cũng không thể nào đông đến như vậy được. Có khi nào có người bán lịch trình không?"
Tào Cận: "Cũng không phải là không có chuyện đó, nhưng mà giờ chúng ta cũng không điều tra được. Xong đợt quảng bá này rồi tính tiếp."
______
Làm xong thủ tục, mọi người trong đoàn cùng nhau ra xe, từ xa đã nghe được tiếng hú hét inh ỏi. Khiến mọi người có mặt ở đó khó tránh khỏi khó chịu.
Lí Chí Minh khẽ mắng một câu. Lưu Diệp Minh trong lòng cũng đã có tính toán riêng. Y kéo Lưu Diệp Minh lại gần mình: "Diệp Diệp không có vệ sĩ theo, cậu đi theo tôi đi."
Lưu Diệp Minh hơi do dự, bên kia tiếng la hét ập đến tai khiến hắn hơi chau mày: "Vậy phiền anh."
Trần Đình Y khẽ cười: "Không có gì."
Chuẩn bị tất cả xong, mọi người lấy lại tinh thần bước ra. Tiếng fan la hét lại càng lớn hơn, trong số đó không biết có một người phụ nữ từ đâu ngã xuống hét lên: " Này, các người làm gì vậy hả?"
Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía đó, người thiếu nữ chỉ vào mặt người phụ nữ: "Bà ăn vạ à? Tôi đến đón bé Diệp nhà tôi đấy, bà làm gì vậy hả?"
Tiếng trống cảnh giác trong lòng Tào Cận đánh vang lên: "Chết rồi."
Chuyện này còn không phải đang muốn làm dơ Lưu Diệp Minh sao. Fan đẩy ngã người qua đường còn nói chuyện ngang ngược như vậy...
Lưu Diệp Minh đưa mắt nhìn Trần Đình Y. Trần Đình Y không nói gì, tay đưa lên lưng hắn vỗ nhẹ vài cái, giống như khích lệ.
Lưu Diệp Minh đi đến đó cùng Trần Đình Y, hắn cuối người đỡ người phụ nữ kia lên, lịch sự nói: "Thật ngại quá, xin lỗi cô rất nhiều."
Người phụ nữ định lên tiếng đáp, thiếu nữ kia sợ chuyện chưa đủ lớn, cất giọng đanh đá: "Diệp Minh, bà ta ăn vạ đấy."
Trần Đình Y liếc nhìn cô nàng từ đầu đến chân. Lưu Diệp Minh lần nữa xin lỗi: "Cô ấy còn nhỏ, cô thông cảm bảo qua, là do phía chúng tôi nên khiến nơi đây ồn ào, tôi thay mặt mọi người xin lỗi."
Người phụ nữ nhìn hắn, có vẻ hài lòng: "Tôi không trách cậu, cậu không cần xin lỗi tôi đâu."
Người phụ nữ rời, cô gái kia lại định làm gì đó Trần Đình Y đã kéo Lưu Diệp Minh rời khỏi. Cô gái phía sau chỉ có thể dậm chân tức giận.
Trần Đình Y lúc trước khi lên máy bay đã nhắn tin hỏi hội trưởng fan của Lưu Diệp Minh về việc đón idol. Cô nàng bảo không có, dù lịch trình bị lọt ra ngoài, nhưng cô nàng biết đây là kịch kín, nên đã dặn mọi người không đi đón bọn họ.
Khi nhận được tin nhắn của Trần Đình Y cô nàng cực kì giận dữ, còn bảo sẽ điều tra rõ vụ này.
Nghị Úy để Hạo Kì vào chương trình này để tăng độ nhận diện, vậy thì hắn cũng nên phải giúp đỡ một tay chứ nhỉ.
Trần Đình Y vỗ vỗ vai hắn: "Chúng ta về thôi, tôi đưa cậu về."
Cả hai vừa bước chân ra khỏi công ty, gió lớn từ đâu thổi đến, làm nón của Lưu Diệp Minh bay đi, tóc hắn bị thổi đến rối loạn. Trần Đình Y nhặt nón lên, không chút thừa thải đội lên cho hắn. Hành động rất tự nhiên này của y, khiến Lưu Diệp Minh bất chợt ngại ngùng.
Trần Đình Y: "Đi thôi."
Trần Đình Y chở Lưu Diệp Minh đến trước tòa chung cư. Lưu Diệp Minh xuống xe, đứng một hồi xe vẫn chưa lái đi, đang định mở miệng hỏi, Trần Đình Y nói: "Cậu vào đi, tôi nhìn cậu vào."
Trái tim Lưu Diệp Minh "thịch" một tiếng, gãi gãi đầu: "Vậy tôi vào trước."
Lưu Diệp Minh tiến vào trong, đi được vài bước thì quay đầu nhìn người ngoài kia. Cảm giác được ánh mắt người kia đầy vẻ lưu luyến, luyến tiếc không thôi.
Lưu Diệp Minh giật mình, vội vàng chạy đi thật nhanh.
Trần Đình Y không thấy bóng dáng người kia, mới lái xe rời đi.
Lưu Diệp Minh về phòng, liền nằm phịch xuống giường không muốn động đậy. Hắn thấy hôm nay cảm xúc cứ lên lên xuống xuống thất thường, khiến trái tim nhỏ bé này sắp chịu không nổi rồi.
'Ting'
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn. Là của Trần Đình Y: "Cậu nghỉ ngơi đi."
Lưu Diệp Minh không biết nên đáp lại sao, cuối cùng chỉ nhắn một câu: "cảm ơn anh đưa tôi về."
Thật lâu sau không thấy đối phương đáp lại, là đang lái xe đi.
_______________
Tối đó khắp mạng xã hội đều trở nên hoảng loạn. Hot seaech tìm kiếm bùng nổ: "Nghi vấn hai vị ảnh hẹn hò bí mật", "Trần Đình Y tình tứ đội nón giúp Lưu Diệp Minh"...
Fan A: "Trời ơi, nhìn hình thật thâm tình nhaaaa..."
FanB: "Ánh mắt của Đình Y nhìn Diệp Diệp si tình quá, nhưng mà Diệp Diệp sao lại tránh né quá vậy??"
Fan C: "Lầu trên nói vậy, có khi nào Đình Y đang đơn phương không???"
Fan A: "Tôi muốn viết đồng nhân rồi..."
Fan C: "Tôi xin lót dép hóng trước được không???"
___________
Tào Cận: "Cuối cùng thì hai người lại làm cái gì vậy, muốn tình tứ sao không tìm nơi kín đáo, cứ phải ở nơi công cộng vậy là sao hả, tôi giúp anh, anh lại làm chuyện này."
Người bên kia nhẹ giọng đáp lại, đầy vẻ lạnh nhạt: "Chí Vân."
Tào Cận "...."
"Tôi sai rồi."
Trần Đình Y: "...."
____________
Còn hai ngày nữa là đến ngày quảng bá phim, Tào Cận đến nhà Lưu Diệp Minh giúp hắn thu dọn đồ đạc.
Lưu Diệp Minh: "Anh Cận, anh xem giúp em vài căn nhà, em muốn mua nhà."
Tào Cận bên kia vừa xếp đồ vừa nói: "Ừm, nơi này là của công ty cấp, cậu không còn dưới trướng nữa thì đúng là nên dọn đi. Cậu muốn nhà thế nào?"
Lưu Diệp Minh nghĩ nghĩ, tay vuốt cằm, sau đó miêu tả: "Có sân vườn, không cần quá to, một lầu là được, có ban công phòng ngủ, xung quanh yên tĩnh một chút."
Tào Cận: "...."
Thấy ánh nhìn đầy vẻ ghét bỏ của Tào Cận, Lưu Diệp Minh bắt đầu bật chế độ luyên thuyên: "Cuộc đời làm nghề của em, chỉ mong có được cái nhà trong mơ thôi, không cần gì nữa cả. Em muốn yên tĩnh là vì sợ người đông phức tạp, có người nhận ra em thì phải làm sao đây. Trời ơi, thử nghĩ đi ra cửa lúc nào cũng nhìn trước nhìn sau đề phòng..."
Tào Cận không thể nghe tiếp lời lải nhải nữa, ném áo vào mặt hắn quát: "Cậu là muốn mua nhà ở ngoại thành chứ gì. Giá nhà ngoại thành bao nhiêu? Sau này cậu muốn bán nhà liệu được giá cao sao? Rồi đi làm tới lui xa biết bao nhiêu..."
Lưu Diệp Minh ném lại áo về phía Tào Cận: "Em muốn đón bà em đến đây."
Vừa nhắc đến bà, Tào Cận liền nhớ ngay đến vẻ mặt của đám người trong nhà Lưu Diệp Minh, đầu có chút nhức.
Tào Cận: "Tìm được tôi sẽ nói cậu."
"Nhưng cho đến thời điểm đó, cậu ở đâu?"
Lưu Diệp Minh: "..."
Tào Cận: "...."
Lưu Diệp Minh: "..."
Tào Cận: "Không được".
Lưu Diệp Minh: "Tại sao?"
Tào Cận: "..."
Lưu Diệp Minh: "..."
Tào Cận thở dài: "Chí Vân ở đấy."
Lưu Diệp Minh: "..."
Tào Cận: "..."
Lưu Diệp Minh: "Aaaaaaa...Hai người chưa gì ở chung rồi sao? Vậy mà anh bảo không yêu người ta"
Tào Cận: "Cậu im miệng cho tôi, chuyện này rất phức tạp, cậu chỉ cần biết chúng tôi không có yêu nhau là đủ rồi."
Tào Cận nhìn hắn, không nén nổi cơn thịnh nộ: "Cậu dẹp ngay ánh mắt hưng phấn đó mau đi."
____________
"Mệt chết em rồi, em suýt thì bị ép đến không thở được."
Lưu Diệp Minh nhớ lại khi nãy ở sân bay, fan vây bọn họ ép đến hắn suýt chút bị ngạt thở. Có người còn điên cuồng đến mức báu cả vào hắn.
Tào Cận thở dài: "Anh quên mất không thuê vệ sĩ, cứ nghĩ lịch bay lần này là lịch kín..."
Lưu Diệp Minh nhìn Tào Cận, ánh mắt thăm dò: "Anh, anh vừa nói là lịch kín? cho dù có fan biết được thì cũng không thể nào đông đến như vậy được. Có khi nào có người bán lịch trình không?"
Tào Cận: "Cũng không phải là không có chuyện đó, nhưng mà giờ chúng ta cũng không điều tra được. Xong đợt quảng bá này rồi tính tiếp."
______
Làm xong thủ tục, mọi người trong đoàn cùng nhau ra xe, từ xa đã nghe được tiếng hú hét inh ỏi. Khiến mọi người có mặt ở đó khó tránh khỏi khó chịu.
Lí Chí Minh khẽ mắng một câu. Lưu Diệp Minh trong lòng cũng đã có tính toán riêng. Y kéo Lưu Diệp Minh lại gần mình: "Diệp Diệp không có vệ sĩ theo, cậu đi theo tôi đi."
Lưu Diệp Minh hơi do dự, bên kia tiếng la hét ập đến tai khiến hắn hơi chau mày: "Vậy phiền anh."
Trần Đình Y khẽ cười: "Không có gì."
Chuẩn bị tất cả xong, mọi người lấy lại tinh thần bước ra. Tiếng fan la hét lại càng lớn hơn, trong số đó không biết có một người phụ nữ từ đâu ngã xuống hét lên: " Này, các người làm gì vậy hả?"
Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía đó, người thiếu nữ chỉ vào mặt người phụ nữ: "Bà ăn vạ à? Tôi đến đón bé Diệp nhà tôi đấy, bà làm gì vậy hả?"
Tiếng trống cảnh giác trong lòng Tào Cận đánh vang lên: "Chết rồi."
Chuyện này còn không phải đang muốn làm dơ Lưu Diệp Minh sao. Fan đẩy ngã người qua đường còn nói chuyện ngang ngược như vậy...
Lưu Diệp Minh đưa mắt nhìn Trần Đình Y. Trần Đình Y không nói gì, tay đưa lên lưng hắn vỗ nhẹ vài cái, giống như khích lệ.
Lưu Diệp Minh đi đến đó cùng Trần Đình Y, hắn cuối người đỡ người phụ nữ kia lên, lịch sự nói: "Thật ngại quá, xin lỗi cô rất nhiều."
Người phụ nữ định lên tiếng đáp, thiếu nữ kia sợ chuyện chưa đủ lớn, cất giọng đanh đá: "Diệp Minh, bà ta ăn vạ đấy."
Trần Đình Y liếc nhìn cô nàng từ đầu đến chân. Lưu Diệp Minh lần nữa xin lỗi: "Cô ấy còn nhỏ, cô thông cảm bảo qua, là do phía chúng tôi nên khiến nơi đây ồn ào, tôi thay mặt mọi người xin lỗi."
Người phụ nữ nhìn hắn, có vẻ hài lòng: "Tôi không trách cậu, cậu không cần xin lỗi tôi đâu."
Người phụ nữ rời, cô gái kia lại định làm gì đó Trần Đình Y đã kéo Lưu Diệp Minh rời khỏi. Cô gái phía sau chỉ có thể dậm chân tức giận.
Trần Đình Y lúc trước khi lên máy bay đã nhắn tin hỏi hội trưởng fan của Lưu Diệp Minh về việc đón idol. Cô nàng bảo không có, dù lịch trình bị lọt ra ngoài, nhưng cô nàng biết đây là kịch kín, nên đã dặn mọi người không đi đón bọn họ.
Khi nhận được tin nhắn của Trần Đình Y cô nàng cực kì giận dữ, còn bảo sẽ điều tra rõ vụ này.
/116
|