Ngủ đã bao lâu, tại sao không ai đánh thức ta? Đây là nơi nào? Vì sao ta không mở mắt ra được? Ta là ai? Sao lại ở đây? Ý thức mơ hồ dần tỉnh táo, ta nhớ ra mình là Chu Ôn Ôn, là một dược sĩ, đồng thời làm thêm công việc bán thời gian trên mạng là thiết kế thời trang , nhưng ta bị làm sao vậy? Vì sao toàn thân không có chút khí lực, ngay cả chân tay cũng không có cảm giác.
Tựa như một cái trứng chim tròn tròn.
Ý thức ta bỗng thanh tỉnh, sợ hãi, bỗng nhớ ra kí ức trước đây, ta tan ca tối lái xe về nhà, đang đi trên đường, bỗng nhiên một đứa bé vọt qua, ta vội chuyển tay lái, xe đụng vào hàng rào bảo hộ ven đường vang rầm lên một tiếng lớn, ta mơ hồ nhận ra đầu đau đớn có lẽ do va chạm mạnh, trước mắt một màu đỏ máu, rốt cuộc mất đi ý thức.
Hiện tại tỉnh lại, ta đây bị làm sao vậy, tay chân của ta đâu rồi, vì sao không một chút cảm giác, chẳng lẽ là bị thương rất nghiêm trọng? Chết tiệt, đứa nhỏ kia hại ta thật thảm, nhưng là dù cho tứ chi tê liệt cũng không phải là không mở nổi mắt. Vì sao trước mắt đều tối đen, thậm chí không thể cảm nhận ánh mắt, ta đây làm sao vậy? Bị thương nghiêm trọng hẳn là đau đớn đến thống khổ, vì sao ta không cảm thấy đau đớn chút nào, ngược lại cảm giác thực ấm áp, thực thoải mái, có phải ta đã chết rồi không?
Cho dù chết, không phải Âm phủ có Đầu trâu, Mặt ngựa, Phán quan, Diêm vương? Sao không thấy bóng quỷ hồn nào, ngược lại nơi này không sáng, không tối, không có không khí, không có âm thanh, một nơi yên tĩnh đến kì dị. Rốt cuộc đây là đâu? Ta cố gắng cảm thụ bốn phía, hình như là bị nước bao quanh, nhưng không có sóng cuộn, không có chấn động, thực ấm áp như trong vòng tay của mẹ.
A! Mẹ. Lòng ta chấn động, không cảm giác được thân thể, không có thanh âm, chỉ có nước, chẳng lẽ ta còn đang trong bụng mẹ? Ta đây hiện tại chẳng lẽ là một bào thai còn chưa phát triển đầy đủ sao? Tại sao lại như vậy? Không phải người chết sau khi xuống Địa phủ phải uống canh Mạnh Bà mới có thể đi đầu thai chuyển thế?
Ta chẳng những không thấy Địa phủ lẫn âm hồn, ngay cả canh Mạnh Bà cũng không có uống, phải chăng trên đời thực chất không có, nhưng nếu không thì linh hồn của ta tại sao còn tồn tại, còn trọng sinh? Bỗng nhiên ta nhớ tới một quyển sách đã từng nói người khi mới sinh ra đều mang theo trí nhớ từ kiếp trước, chẳng qua sau khi sinh tóc mọc ra cơ thể phát triển liền quên đi tiến thế.
Quên quá khứ, ta không muốn. Ta không thể quên cha mẹ đã vất vả nuôi dạy ta thành người, không thể quên những cố gắng của chính mình, không thể quên thầy cô, bạn bè, người thân đã quan tâm ta, yêu thương ta. Dù cho đã chết đi, bắt đầu một sinh mệnh mới cũng không thể quên từng ấy kỉ niệm, ta phải làm thế nào, như thế nào mới bảo trụ được những kí ức đáng trân quý. Chu Ôn Ôn, ngươi học y lâu như vậy, không ai so với ngươi hiểu rõ hơn cơ thể người, ngươi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp bảo toàn tất cả, ta tự cổ vũ chính mình.
Ta nhớ lại quá khứ của mình. Trước đây thời điểm nhỏ nhất từng nhớ lại được là lúc năm tuổi, sau đó dần dần lớn lên trí nhớ cùng kinh nghiệm sống sẽ dần dần tích lũy, nói cách khác là trước đó kí ức tiền thế sẽ mất đi, thời điểm bốn năm tuổi trí nhớ sẽ bắt đầu thu nhận tri thức mới, ta đây nên làm thế nào mới có thể bảo hộ chính mình ở thời điểm đó không mất đi trí nhớ cũ?
Nhớ rõ từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, nhiều người từ trong bào thai đã tu luyện thần công sau đó xưng bá thiên hạ. Tuy chỉ là tiểu thuyết văn chương không phải sự thực nhưng không thể phủ nhận trong đó cũng có đạo lí. Trước đây khi còn học y từng nghe giảng, thời kì phôi thai, nước ối quanh bào thai chứa cực kì nhiều chất dinh dưỡng, còn có những chất thần bí xúc tiến tế bào phôi thai phân chia, lớn dần cho đến khi bào thai hoàn toàn hoàn chỉnh chào đời, như vậy có thể ta nên nghĩ cách hấp thu loại chất này nhiều hơn khiến cơ thể sớm phát triển đầy đủ, nhưng rồi nghĩ lại, chính là cơ thể có hoàn chỉnh cũng không thể ngăn cản trí nhớ biến mất.
Suy nghĩ nhiều, ta bỗng nhiên có cảm giác mệt mỏi, nghĩ muốn ngủ một giấc nhưng ý thức cực lực ngăn cản, không thể ngủ, ta còn chưa nghĩ ra biện pháp, vạn nhất ngủ luôn cho đến lúc sinh ra làm sao bây giờ, cái gì cũng không nhớ, chỉ có thể làm một đứa trẻ không biết gì, không thể ngủ được. Có lẽ bây giờ sở dĩ có trí nhớ là do ta có linh hồn, có lẽ thế, một bào thai nho nhỏ thì làm gì đã có đại não mà suy nghĩ, có lẽ là linh hồn đang duy trì hết thảy trí nhớ.
Vì sao linh hồn có thể nhớ rõ quá khứ nhưng khi sinh ra lại quên hết tất cả? Có lẽ linh hồn sau khi sinh ra từ từ suy yếu, cho đến khi một lần nữa tạo thành một linh hồn mới. Chính là linh hồn suy nhược đều có lí do, con người sống lâu tiêu tốn thức ăn, còn linh hồn thì tại sao lại tiêu hao đi được?
Ngẫm nghĩ phôi thai trong bụng mẹ chậm rãi lớn lên, ta bỗng nhiên có một suy đoán rằng, thứ thúc đẩy tế bào phôi thai sinh trưởng, phân chia chính là vật chất thần bí trong nước ối chính là cần lực lượng từ linh hồn mới có thể thành hình, ở trong bụng mẹ có vật chất từ nước ối duy trì nên tiêu hao rất ít, khi sinh ra, thân thể đại não tứ chi ngũ quan đều phát triển vẫn cần đến loại vật chất này, không có dịch thể trong bụng mẹ duy trì chỉ có thể dùng lực lượng từ linh hồn tự hành chuyển hóa, cho nên mới nội trong một hai năm ngắn ngủi quên mất trí nhớ tiền thế, bởi vì lực lượng của linh hồn khi thân thể sinh trưởng đều đã tiêu hao hết.
Sau khi con người lớn lên, trí óc phát triển, trong quá trình sinh ra lớn lên lực lượng kì lạ nào lại hình thành linh hồn mới? Khoa học nghiên cứu chỉ ra rằng bộ não là vô cùng thần bí, chưa từng có ai nghiên cứu hết ra được hoàn toàn những bí ẩn của nó, như vậy linh hồn con người có phải sinh ra từ bộ não?
Ta đây phải bảo vệ trí nhớ của mình liền phải bảo vệ linh hồn, nhưng làm thế nào mới có thể làm được? Ta cứ suy nghĩ rồi tự hỏi, cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn ngủ, có phải linh hồn khi ngủ say lực lượng liền bị hấp thu, như thế nào mới có thể hữu hiệu bảo tồn linh hồn?
Ta không có khả năng lợi hại như nhân vật tiểu thuyết, cái gì mà võ công cái thế, luyện cái gì tiên thiên chân khí, ta bây giờ ngay cả kinh mạch cũng đều không có, cho dù có võ công bí tịch thì cũng làm sao mà luyện. Càng huống chi ta phải làm lực lượng linh hồn mạnh lên, não bộ, tứ chi, lục phủ ngũ tạng đều không phát triển, không thể được.
Bỗng nhiên nghĩ tới Phật giáo bí truyền có phương thức truyền thừa, linh đồng chuyển thế, nghe nói rất nhiều cao tăng Phật giáo sau khi viên tịch có thể thông qua phương thức kỳ lạ biết được chình mình sẽ chuyển thế tại nơi nào, hơn nữa linh đồng chuyển thế khi mới sinh hoặc mười tuổi có thể nhớ ra ký ức kiếp trước, bọn họ có lẽ có biện pháp đặc thù bảo trì linh hồn chính mình khi trọng sinh, sinh trưởng không bị suy yếu, phương pháp kia nhất định cùng Phật giáo có quan hệ, hoặc là có một loại phương pháp tu hành đặc thù bảo trì được linh hồn không tịch diệt, mà ta hiện tại rất muốn biết được cái phương pháp kia là gì.
Phật giáo, bí truyền Phật giáo có phương pháp tu hành kì lạ gì? Chu Ôn Ôn ngươi phải nghĩ ra, nhất định có thể nghĩ ra. Cao tăng Phật giáo bình thường đều là tu hành khổ hạnh, có điều nhiều người cũng tu hành khổ hạnh, cũng có thể nói khổ tu có thể tăng cường linh hồn lực lượng, tăng cường tinh thần lực.
Đúng rồi, tăng cường tinh thần lực, rất nhiều tiểu thuyết xuyên qua dị giới đều có nói qua, tăng cường tinh thần lực đều là chính mình phải nghĩ muốn, bản thân mình mong muốn là một hình thức thay đổi ý thức, thông qua trạng thái yên lặng sâu mà tăng cường đạo hạnh. Vậy đơn giản hơn, biện pháp khi xem tiểu thuyết ta đều nhớ rất rõ, nghĩ lại chính là ngồi khoanh chân, năm ngón tay hướng lên trời, hiện tại không có tay cũng không có chân, động tác này liền miễn đi.
Chủ yếu là ý niệm vận động như thế nào? Điều khiển ý thức yên lại, trầm xuống, cái gì cũng không nghĩ, điều gì cũng không cầu, cố gắng cảm giác xung quanh, khiến ý thức lấy tĩnh cảm thụ động, lấy cái động ngoài bản thể khiến ý thức càng thêm tĩnh.
Ta có thể cảm giác huyết mạch chính mình thong thả đập, xuyên thấu qua thân thể có thể cảm giác vùng nước bao bọc cơ thể vừa ấm áp, vừa tĩnh lặng, giống như một đầm nước không chút dao động nhưng lại mang đến sinh cơ cho vạn vật. Ta dần dần đắm mình, tất cả ý thức tạm thời lắng xuống.
Vô lo vô nghĩ vô yêu vô hận vô tham vô sân vô si……. Chỉ có tĩnh, tựa như giấc mộng, không có tiềm thức dao động, tỉnh mà không tỉnh, ngủ mà không ngủ, không cảm thấy thời gian trôi qua, không cảm thấy cơ thể lớn lên, chỉ có từng lớp từng lớp ý thức tinh thần lặng lẽ khôi phục, chẳng những không hao tổn mà ngược lại chậm rãi càng lúc càng đầy thêm.
Nơi này không gian u tối, yên tĩnh, thời gian không nghĩ sẽ lâu đến như vậy. Mỗi lần ta tỉnh lại đã có thể cảm giác chính mình đã lớn hơn rất nhiều. Thoát ra trạng thái tự tu tĩnh, mỗi lần tỉnh lại ta lại nhớ đến từng việc trong quá khứ, khiến bản thân không thể quên đi, mỗi khi nghĩ quá lâu sẽ khiến ý thức cảm thấy mệt mỏi, tự mình sẽ tiến trở lại về trạng thái tự tĩnh, mà thời gian bảo trì cảnh giới tự tĩnh ngày càng lâu, thời gian thanh tỉnh cũng có thể duy trì càng lúc càng dài.
Thẳng đến khi thân thể ta đã phát triển hoàn toàn, ta biết chính mình cách đến ngày sinh ra có lẽ còn hai ba tháng, mặc dù đang ở trong cơ thể mẹ không cảm giác thấy thời gian trôi qua, nhưng dù sao vẫn muốn ra đời sớm một chút, có thể tiếp tục nhìn thấy cuộc đời, nhưng cũng biết nếu sinh không đủ tháng, cơ thể thiên tiên chưa đủ sẽ suy yếu, đành lẳng lặng kiên nhẫn chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này, cơ thể đã hoàn toàn phát triển đầy đủ, ta phát hiện chính mình mỗi lần tiến vào cảnh giới tu tĩnh, bên ngoài vùng nước ấm bao bọc lại có một nguồn năng lượng kì lạ tiến vào làm dịu lục phủ ngũ tạng, kinh lạc huyết mạch, não bộ tứ chi, ta thậm chí còn có thể cảm giác cơ thể ngày càng khỏe mạnh hữu lực, loại cảm giác này càng khiến cho ta tăng thêm thời gian trong cảnh giới tu tĩnh.
Thậm chí còn nghĩ ở trong này càng lâu, ta đây thân thể nhất định sẽ càng mạnh mẽ. Đáng tiếc thời gian không vì ta mong muốn mà dừng lại, cơ thể ta theo đó cũng dần lớn hơn, ngày ta ra đời ngày càng gần. Rốt cuộc một ngày , ta ở cảnh giới tu luyện bị một loại lực dồn dập đè ép khiến cho bừng tỉnh lại.
Ta có thể cảm giác được mấy ngày nay nguồn năng lượng giúp ta sinh trưởng cùng độ ấm áp xung quanh ngày càng giảm bớt, cũng biết thời gian ra đời có lẽ đã đến, không muốn khiến cho mẹ chịu sự tra tấn đau đớn liền cố gắng hướng ra ngoài giãy giụa, làm cho mình sinh ra sớm một chút, miễn trừ thống khổ cho mẹ.
Trải qua một trận đè ép co rút kịch liệt, khí lực của ta cũng mau chóng hao hết, rốt cuộc ta cũng li khai tử cung bảo vệ của mẹ đến với thế giới này. Mới sinh ra mắt còn chưa mở được, chỉ cảm thấy có chút lạnh, một đôi bàn tay thô ráp đem ta đặt vào bồn nước ấm tẩy đi hết dơ bẩn, quấn khăn quanh người ta rồi đem ta nhắc tới, một bàn tay hung hăng vỗ vào mông ta một cái, ta biết đây là trình tự khi đỡ đẻ cũng liền ý tứ há mồm khóc hai tiếng rồi im lặng.
Bởi vì mắt còn chưa mở ra được, ta lắng nghe thanh âm xung quanh, suy nghĩ xem mình được sinh ra ở đâu, gia đình thế nào, có cách nhà cũ của ta xa không, mà trong phòng rốt cuộc lại im lặng, vị bác sĩ khoa sản này cũng thật là đạo đức. một câu cũng không nói, cho dù bàn tay kia cũng thực là thô ráp. Trong khi ta còn đang khó hiểu, đôi tay thô ráp kia lại đem ta đưa đến một lòng ngực nữ nhân.
“Chu gia muội tử, là một bé gái, thật đáng tiếc cho ngươi. Chu huynh đệ đã lớn tuổi như vậy … ,về sau, về sau… Ai..”
Một âm thanh nữ nhân đậm khẩu ngữ vùng Thiểm Tây nói, nghe thanh âm cho thấy tuổi cũng không còn trẻ, vừa nói lại vừa giúp nữ nhân trên giường thu dọn những máu huyết bẩn trên giường.
Đây là ý tứ gì? Nữ nhân này làm sao vậy? Xã hội này còn có người so đo sinh con trai con gái sao? Hơn nữa nghe động tĩnh hình như không có hộ lý cùng bác sĩ, hình như sinh tại nhà, hơn nữa như thế nào lại chuyển sinh đến tận Thiểm Tây, trời ạ. Cảm giác vây xung quanh mình là vải gai thực thô ráp, gia cảnh là như thế nào đây? Thôi, cũng không cần gấp, chính là cha mẹ kiếp này ngàn vạn lần đừng có trọng nam khinh nữ.
Người ôm ta trong lòng tầm mặc một hồi rồi nói, thanh âm thực suy yếu: “Cám ơn Lưu đại tẩu, nếu không có ngươi ta đây một thân cũng không thể đem đứa nhỏ này sinh hạ, ta biết mình thế nào, phiền ngươi kêu Chu đại ca đến, ta muốn nói với hắn chút chuyện.” A! Đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ ta sinh ra khiến mẫu thân khó sinh, giọng của nàng như thế nào lại bi ai như người sắp chết như vậy?
“Ai! Chu gia muội tử, ngươi từ từ, ta đi gọi hắn.” Nữ nhân khẩu âm Thiểm Tây lại thở dài, chợt nghe ngoài cửa một thanh âm cọt kẹt vang lên, hình như tiếng đóng cửa gỗ. Gia cảnh sao lại kém đến như vậy? Thời đại nào rồi còn phát ra tiếng cửa như vậy khiến ta cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
“Chu huynh đệ, sinh rồi sinh rồi, là con gái, chính là ta thấy đệ muội không tốt lắm, ngươi mau vào xem chút đi! Ai! Tạo nghiệt a! Đứa nhỏ này mới sinh ra liền mất mẹ biết sống như thế nào?” Nữ nhân Thiểm Tây khẩu khí tràn đầy thương cảm. Không thể nào, tại sao không đưa bác sĩ đến xem ? Liền như vậy đã nhận định mẫu thân không sống được? Ta bất mãn thầm nghĩ.
Một giọng nói nam tử cũng là khẩu âm Thiểm Tây mang theo bi thương nói: “ Ai! Đã sớm đoán trước đến hôm nay, thân mình nàng không tốt mà vẫn kiên trì đem đứa nhỏ sinh hạ, đáng tiếc là con gái, bằng không cũng được vui hơn. Đứa nhỏ này mới sinh ra, xem tình huống là không có sữa uống, thôn chúng ta cũng không có ai mới sinh, ta nhớ rõ Lí gia còn có sữa dê, Lưu đại tẩu ngươi cầm chút bạc, phiền toái ngươi mua về giúp, số tiền còn lại mua quần áo cho đứa nhỏ nhà tẩu đi. Vất vả cho người nửa ngày rồi.”
“Điều này ta không dám nhận đâu, nhà ngươi đã ra tình trạng này rồi, ta cũng không giúp được gì sao có thể lấy của ngươi, đây bạc này mua con dê mới đẻ về là đủ rồi, nhiều hơn ta sẽ không cầm, ngươi nhanh đi nhìn đệ muội xem đi, một hồi ta đem dê về cho.” Nữ nhân khẩu âm Thiểm Tây lời nói mang theo ý thật tình, từ chối xong liền xoay người bước đi.
Còn lại nam tử có thể là phụ thân ta đứng ở đó, thở dài xoay người bước vào trong. Ta lại kì quái nhĩ lực của mình như thế nào lại tốt như vậy, chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà bọn họ ở ngoài sân nói chuyện, thậm chí ngay cả đến âm thanh thở dài của Lưu đại tẩu ta cũng có thể nghe thấy rành mạch. Xem tình hình này nhà họ có lẽ là không tốt, chẳng lẽ gia cảnh quá bần hàn, ngay cả xem bệnh cũng không có tiền? Còn có đi mua một con dê nữa, có mấy trăm là đủ rồi, làm sao lại còn cần bạc để giao dịch? Ta áp chế nghi hoặc, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Cửa lại cọt kẹt một tiếng vang lên, một hồi tiếng bước chân dần tiến đến trước giường, nhưng không dựa vào an ủi mà là câu nệ, lo lắng hỏi: “Tiết phu nhân, cảm giác thế nào? Nếu không ta đi lên trấn tìm lang trung đến xem cho người xem đi. Ai! Ở trong này thật sự là khổ cho người.” Đây lại là làm sao, nghe khẩu khí nữ nhân Thiểm Tây kia thì hai người bọn họ là vợ chồng. Hiện tại như thế nào lại xưng hô Tiết phu nhân, lại còn một loạt những từ ngữ cổ, lang trung? Không phải hiện tại đều gọi là bác sĩ sao?
“Không cần phiền toái Chu đại ca, thân ta chính ta rất rõ ràng, tốt xấu gì thì ta cũng là người nhà Tiết gia dược điếm, y lý ta biết, ta vì sinh hạ đứa nhỏ này lưu lại cho Tiết gia một giọt máu, tiếp tục kế thừa y thuật gia truyền, cũng biết đứa nhỏ sinh ra chính là lúc ta chết, đáng tiếc ta dùng tính mạng mình mang thai nhưng lại sinh ra một nữ nhân, chưa từng lưu lại nam tự, thẹn với liệt tổ liệt tông Tiết gia, càng không thể báo đáp Chu đại ca ơn cứu mạng, thu lưu, về sau nữ nhân của ta số khổ đành phải phiền toái ngươi, chỉ hi vọng có kiếp sau, có thể cho ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.” Thanh âm nữ nhân ôn nhu bi bi thiết thiết nói.
Đây là ý tứ gì? Bọn họ căn bản không phải là vợ chồng, ngược lại là nam tử có ơn với mẫu thân, Tiết gia dược điếm, có ý tứ gì? Ta như thế nào cảm thấy không tốt, bọn họ ngữ khí như thể diễn phim cổ trang trên ti vi, không phải là ta đã trọng sinh đến cổ đại chứ? Thật đáng sợ.
Nam tử mang theo thanh âm thương cảm, trong giọng có thể nhận ra tâm tình ôn nhu trung hậu cùng thành thực, nói: “ Tiết phu nhân như thế nào còn khách khí? Ngày đó Tiết đương gia cứu mạng tại hạ, còn tặng thuốc quý, khi đó vợ chồng hai người chưa bao giờ yêu cầu tại hạ báo đáp. Hiện tại Nguyên tặc đáng giận đã phá hủy cơ nghiệp nhà người, ngay cả Tiết đương gia một lang trung giỏi như vậy cũng bị bọn hắn hạ độc thủ, chỉ còn lại người độc thân một mình. Tại hạ tuy là người nghèo túng lam lũ cũng biết tri ân báo đáp, đáng tiếc không chiếu cố tốt cho người được, khiến người phải… Người hãy yên tâm, Tiết tiểu thư ta sẽ chăm sóc thật tốt, nhất định sẽ làm cho nàng bình an, hạnh phúc cả đời.”
Cái gì? Ta có nghe nhầm không? Nguyên tặc, như vậy là ở thời kì loạn thế nhà Nguyên sao? Ta thật đúng đã trọng sinh đến cổ đại, lại là thời kì vô cùng đen tối hỗn loạn, là thời Mông Cổ thống trị. Xong rồi, thời này Hán nhân địa vị rất thấp, sống không bằng chết, nghe khẩu khí nói như vậy, có vẻ như gia nghiệp bị người Nguyên chiếm đoạt, thật không tốt. Nếu trọng sinh đến cổ đại, tại sao lại không cho ta về thời Đại Đường thịnh thế? Hoặc là thời Khang Hy Ung Chính cũng được. Thời loạn thế này, ta một nữ tử như thế nào sống sót?
“ Ngài chiếu cố tốt lắm, là ta chính mình không gượng được, ngày đó thoát đi ở Tương Dương đã bị thương, vì mang thai sinh hạ đứa nhỏ, nửa năm tiêu hao thể lực cùng sinh lực, không thể trách ngài. Đứa nhỏ này giao Chu đại ca đương nhiên yên tâm, nếu là nữ nhân thì cũng không tất phải họ Tiết, tại hạ xem là Chu đại ca nhận nàng làm con đi. Cuộc sống bình an cả đời, làm người thường cũng miễn khiến người ta chú ý, mang đến tai ương. Chu đại ca cũng không cần đem thân thế nói cho nàng biết, làm cho nàng nghĩ chính mình là nữ nhân thân sinh của ngài đi, bồi ngài ngày tháng bình an, ta dưới suối vàng cũng được yên tâm.” Nữ tử ôn nhu, trong lời nói mang vẻ kiên quyết.
“Không được, không được, Tiết tiểu thư là hậu nhân thế gia, xuất thân bất phàm, có thể nào lại nhận ta một người nghèo hèn túng bấn làm phụ thân? Không được, tại hạ nhất định chiếu cố tiểu thư thật tốt, nhưng không thể làm cho Tiết tiểu thư thay tên đổi họ được! Nàng chính là hậu nhân duy nhất của ân công, cho dù là nữ nhân cũng phải mang Tiết gia truyền thừa kế thừa!” Ta trong lòng đủ loại nghi hoặc, lẳng lặng nghe, hy vọng có thể hiểu biết nhiều hơn về thân thế của chính mình.
Tựa như một cái trứng chim tròn tròn.
Ý thức ta bỗng thanh tỉnh, sợ hãi, bỗng nhớ ra kí ức trước đây, ta tan ca tối lái xe về nhà, đang đi trên đường, bỗng nhiên một đứa bé vọt qua, ta vội chuyển tay lái, xe đụng vào hàng rào bảo hộ ven đường vang rầm lên một tiếng lớn, ta mơ hồ nhận ra đầu đau đớn có lẽ do va chạm mạnh, trước mắt một màu đỏ máu, rốt cuộc mất đi ý thức.
Hiện tại tỉnh lại, ta đây bị làm sao vậy, tay chân của ta đâu rồi, vì sao không một chút cảm giác, chẳng lẽ là bị thương rất nghiêm trọng? Chết tiệt, đứa nhỏ kia hại ta thật thảm, nhưng là dù cho tứ chi tê liệt cũng không phải là không mở nổi mắt. Vì sao trước mắt đều tối đen, thậm chí không thể cảm nhận ánh mắt, ta đây làm sao vậy? Bị thương nghiêm trọng hẳn là đau đớn đến thống khổ, vì sao ta không cảm thấy đau đớn chút nào, ngược lại cảm giác thực ấm áp, thực thoải mái, có phải ta đã chết rồi không?
Cho dù chết, không phải Âm phủ có Đầu trâu, Mặt ngựa, Phán quan, Diêm vương? Sao không thấy bóng quỷ hồn nào, ngược lại nơi này không sáng, không tối, không có không khí, không có âm thanh, một nơi yên tĩnh đến kì dị. Rốt cuộc đây là đâu? Ta cố gắng cảm thụ bốn phía, hình như là bị nước bao quanh, nhưng không có sóng cuộn, không có chấn động, thực ấm áp như trong vòng tay của mẹ.
A! Mẹ. Lòng ta chấn động, không cảm giác được thân thể, không có thanh âm, chỉ có nước, chẳng lẽ ta còn đang trong bụng mẹ? Ta đây hiện tại chẳng lẽ là một bào thai còn chưa phát triển đầy đủ sao? Tại sao lại như vậy? Không phải người chết sau khi xuống Địa phủ phải uống canh Mạnh Bà mới có thể đi đầu thai chuyển thế?
Ta chẳng những không thấy Địa phủ lẫn âm hồn, ngay cả canh Mạnh Bà cũng không có uống, phải chăng trên đời thực chất không có, nhưng nếu không thì linh hồn của ta tại sao còn tồn tại, còn trọng sinh? Bỗng nhiên ta nhớ tới một quyển sách đã từng nói người khi mới sinh ra đều mang theo trí nhớ từ kiếp trước, chẳng qua sau khi sinh tóc mọc ra cơ thể phát triển liền quên đi tiến thế.
Quên quá khứ, ta không muốn. Ta không thể quên cha mẹ đã vất vả nuôi dạy ta thành người, không thể quên những cố gắng của chính mình, không thể quên thầy cô, bạn bè, người thân đã quan tâm ta, yêu thương ta. Dù cho đã chết đi, bắt đầu một sinh mệnh mới cũng không thể quên từng ấy kỉ niệm, ta phải làm thế nào, như thế nào mới bảo trụ được những kí ức đáng trân quý. Chu Ôn Ôn, ngươi học y lâu như vậy, không ai so với ngươi hiểu rõ hơn cơ thể người, ngươi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp bảo toàn tất cả, ta tự cổ vũ chính mình.
Ta nhớ lại quá khứ của mình. Trước đây thời điểm nhỏ nhất từng nhớ lại được là lúc năm tuổi, sau đó dần dần lớn lên trí nhớ cùng kinh nghiệm sống sẽ dần dần tích lũy, nói cách khác là trước đó kí ức tiền thế sẽ mất đi, thời điểm bốn năm tuổi trí nhớ sẽ bắt đầu thu nhận tri thức mới, ta đây nên làm thế nào mới có thể bảo hộ chính mình ở thời điểm đó không mất đi trí nhớ cũ?
Nhớ rõ từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, nhiều người từ trong bào thai đã tu luyện thần công sau đó xưng bá thiên hạ. Tuy chỉ là tiểu thuyết văn chương không phải sự thực nhưng không thể phủ nhận trong đó cũng có đạo lí. Trước đây khi còn học y từng nghe giảng, thời kì phôi thai, nước ối quanh bào thai chứa cực kì nhiều chất dinh dưỡng, còn có những chất thần bí xúc tiến tế bào phôi thai phân chia, lớn dần cho đến khi bào thai hoàn toàn hoàn chỉnh chào đời, như vậy có thể ta nên nghĩ cách hấp thu loại chất này nhiều hơn khiến cơ thể sớm phát triển đầy đủ, nhưng rồi nghĩ lại, chính là cơ thể có hoàn chỉnh cũng không thể ngăn cản trí nhớ biến mất.
Suy nghĩ nhiều, ta bỗng nhiên có cảm giác mệt mỏi, nghĩ muốn ngủ một giấc nhưng ý thức cực lực ngăn cản, không thể ngủ, ta còn chưa nghĩ ra biện pháp, vạn nhất ngủ luôn cho đến lúc sinh ra làm sao bây giờ, cái gì cũng không nhớ, chỉ có thể làm một đứa trẻ không biết gì, không thể ngủ được. Có lẽ bây giờ sở dĩ có trí nhớ là do ta có linh hồn, có lẽ thế, một bào thai nho nhỏ thì làm gì đã có đại não mà suy nghĩ, có lẽ là linh hồn đang duy trì hết thảy trí nhớ.
Vì sao linh hồn có thể nhớ rõ quá khứ nhưng khi sinh ra lại quên hết tất cả? Có lẽ linh hồn sau khi sinh ra từ từ suy yếu, cho đến khi một lần nữa tạo thành một linh hồn mới. Chính là linh hồn suy nhược đều có lí do, con người sống lâu tiêu tốn thức ăn, còn linh hồn thì tại sao lại tiêu hao đi được?
Ngẫm nghĩ phôi thai trong bụng mẹ chậm rãi lớn lên, ta bỗng nhiên có một suy đoán rằng, thứ thúc đẩy tế bào phôi thai sinh trưởng, phân chia chính là vật chất thần bí trong nước ối chính là cần lực lượng từ linh hồn mới có thể thành hình, ở trong bụng mẹ có vật chất từ nước ối duy trì nên tiêu hao rất ít, khi sinh ra, thân thể đại não tứ chi ngũ quan đều phát triển vẫn cần đến loại vật chất này, không có dịch thể trong bụng mẹ duy trì chỉ có thể dùng lực lượng từ linh hồn tự hành chuyển hóa, cho nên mới nội trong một hai năm ngắn ngủi quên mất trí nhớ tiền thế, bởi vì lực lượng của linh hồn khi thân thể sinh trưởng đều đã tiêu hao hết.
Sau khi con người lớn lên, trí óc phát triển, trong quá trình sinh ra lớn lên lực lượng kì lạ nào lại hình thành linh hồn mới? Khoa học nghiên cứu chỉ ra rằng bộ não là vô cùng thần bí, chưa từng có ai nghiên cứu hết ra được hoàn toàn những bí ẩn của nó, như vậy linh hồn con người có phải sinh ra từ bộ não?
Ta đây phải bảo vệ trí nhớ của mình liền phải bảo vệ linh hồn, nhưng làm thế nào mới có thể làm được? Ta cứ suy nghĩ rồi tự hỏi, cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn ngủ, có phải linh hồn khi ngủ say lực lượng liền bị hấp thu, như thế nào mới có thể hữu hiệu bảo tồn linh hồn?
Ta không có khả năng lợi hại như nhân vật tiểu thuyết, cái gì mà võ công cái thế, luyện cái gì tiên thiên chân khí, ta bây giờ ngay cả kinh mạch cũng đều không có, cho dù có võ công bí tịch thì cũng làm sao mà luyện. Càng huống chi ta phải làm lực lượng linh hồn mạnh lên, não bộ, tứ chi, lục phủ ngũ tạng đều không phát triển, không thể được.
Bỗng nhiên nghĩ tới Phật giáo bí truyền có phương thức truyền thừa, linh đồng chuyển thế, nghe nói rất nhiều cao tăng Phật giáo sau khi viên tịch có thể thông qua phương thức kỳ lạ biết được chình mình sẽ chuyển thế tại nơi nào, hơn nữa linh đồng chuyển thế khi mới sinh hoặc mười tuổi có thể nhớ ra ký ức kiếp trước, bọn họ có lẽ có biện pháp đặc thù bảo trì linh hồn chính mình khi trọng sinh, sinh trưởng không bị suy yếu, phương pháp kia nhất định cùng Phật giáo có quan hệ, hoặc là có một loại phương pháp tu hành đặc thù bảo trì được linh hồn không tịch diệt, mà ta hiện tại rất muốn biết được cái phương pháp kia là gì.
Phật giáo, bí truyền Phật giáo có phương pháp tu hành kì lạ gì? Chu Ôn Ôn ngươi phải nghĩ ra, nhất định có thể nghĩ ra. Cao tăng Phật giáo bình thường đều là tu hành khổ hạnh, có điều nhiều người cũng tu hành khổ hạnh, cũng có thể nói khổ tu có thể tăng cường linh hồn lực lượng, tăng cường tinh thần lực.
Đúng rồi, tăng cường tinh thần lực, rất nhiều tiểu thuyết xuyên qua dị giới đều có nói qua, tăng cường tinh thần lực đều là chính mình phải nghĩ muốn, bản thân mình mong muốn là một hình thức thay đổi ý thức, thông qua trạng thái yên lặng sâu mà tăng cường đạo hạnh. Vậy đơn giản hơn, biện pháp khi xem tiểu thuyết ta đều nhớ rất rõ, nghĩ lại chính là ngồi khoanh chân, năm ngón tay hướng lên trời, hiện tại không có tay cũng không có chân, động tác này liền miễn đi.
Chủ yếu là ý niệm vận động như thế nào? Điều khiển ý thức yên lại, trầm xuống, cái gì cũng không nghĩ, điều gì cũng không cầu, cố gắng cảm giác xung quanh, khiến ý thức lấy tĩnh cảm thụ động, lấy cái động ngoài bản thể khiến ý thức càng thêm tĩnh.
Ta có thể cảm giác huyết mạch chính mình thong thả đập, xuyên thấu qua thân thể có thể cảm giác vùng nước bao bọc cơ thể vừa ấm áp, vừa tĩnh lặng, giống như một đầm nước không chút dao động nhưng lại mang đến sinh cơ cho vạn vật. Ta dần dần đắm mình, tất cả ý thức tạm thời lắng xuống.
Vô lo vô nghĩ vô yêu vô hận vô tham vô sân vô si……. Chỉ có tĩnh, tựa như giấc mộng, không có tiềm thức dao động, tỉnh mà không tỉnh, ngủ mà không ngủ, không cảm thấy thời gian trôi qua, không cảm thấy cơ thể lớn lên, chỉ có từng lớp từng lớp ý thức tinh thần lặng lẽ khôi phục, chẳng những không hao tổn mà ngược lại chậm rãi càng lúc càng đầy thêm.
Nơi này không gian u tối, yên tĩnh, thời gian không nghĩ sẽ lâu đến như vậy. Mỗi lần ta tỉnh lại đã có thể cảm giác chính mình đã lớn hơn rất nhiều. Thoát ra trạng thái tự tu tĩnh, mỗi lần tỉnh lại ta lại nhớ đến từng việc trong quá khứ, khiến bản thân không thể quên đi, mỗi khi nghĩ quá lâu sẽ khiến ý thức cảm thấy mệt mỏi, tự mình sẽ tiến trở lại về trạng thái tự tĩnh, mà thời gian bảo trì cảnh giới tự tĩnh ngày càng lâu, thời gian thanh tỉnh cũng có thể duy trì càng lúc càng dài.
Thẳng đến khi thân thể ta đã phát triển hoàn toàn, ta biết chính mình cách đến ngày sinh ra có lẽ còn hai ba tháng, mặc dù đang ở trong cơ thể mẹ không cảm giác thấy thời gian trôi qua, nhưng dù sao vẫn muốn ra đời sớm một chút, có thể tiếp tục nhìn thấy cuộc đời, nhưng cũng biết nếu sinh không đủ tháng, cơ thể thiên tiên chưa đủ sẽ suy yếu, đành lẳng lặng kiên nhẫn chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này, cơ thể đã hoàn toàn phát triển đầy đủ, ta phát hiện chính mình mỗi lần tiến vào cảnh giới tu tĩnh, bên ngoài vùng nước ấm bao bọc lại có một nguồn năng lượng kì lạ tiến vào làm dịu lục phủ ngũ tạng, kinh lạc huyết mạch, não bộ tứ chi, ta thậm chí còn có thể cảm giác cơ thể ngày càng khỏe mạnh hữu lực, loại cảm giác này càng khiến cho ta tăng thêm thời gian trong cảnh giới tu tĩnh.
Thậm chí còn nghĩ ở trong này càng lâu, ta đây thân thể nhất định sẽ càng mạnh mẽ. Đáng tiếc thời gian không vì ta mong muốn mà dừng lại, cơ thể ta theo đó cũng dần lớn hơn, ngày ta ra đời ngày càng gần. Rốt cuộc một ngày , ta ở cảnh giới tu luyện bị một loại lực dồn dập đè ép khiến cho bừng tỉnh lại.
Ta có thể cảm giác được mấy ngày nay nguồn năng lượng giúp ta sinh trưởng cùng độ ấm áp xung quanh ngày càng giảm bớt, cũng biết thời gian ra đời có lẽ đã đến, không muốn khiến cho mẹ chịu sự tra tấn đau đớn liền cố gắng hướng ra ngoài giãy giụa, làm cho mình sinh ra sớm một chút, miễn trừ thống khổ cho mẹ.
Trải qua một trận đè ép co rút kịch liệt, khí lực của ta cũng mau chóng hao hết, rốt cuộc ta cũng li khai tử cung bảo vệ của mẹ đến với thế giới này. Mới sinh ra mắt còn chưa mở được, chỉ cảm thấy có chút lạnh, một đôi bàn tay thô ráp đem ta đặt vào bồn nước ấm tẩy đi hết dơ bẩn, quấn khăn quanh người ta rồi đem ta nhắc tới, một bàn tay hung hăng vỗ vào mông ta một cái, ta biết đây là trình tự khi đỡ đẻ cũng liền ý tứ há mồm khóc hai tiếng rồi im lặng.
Bởi vì mắt còn chưa mở ra được, ta lắng nghe thanh âm xung quanh, suy nghĩ xem mình được sinh ra ở đâu, gia đình thế nào, có cách nhà cũ của ta xa không, mà trong phòng rốt cuộc lại im lặng, vị bác sĩ khoa sản này cũng thật là đạo đức. một câu cũng không nói, cho dù bàn tay kia cũng thực là thô ráp. Trong khi ta còn đang khó hiểu, đôi tay thô ráp kia lại đem ta đưa đến một lòng ngực nữ nhân.
“Chu gia muội tử, là một bé gái, thật đáng tiếc cho ngươi. Chu huynh đệ đã lớn tuổi như vậy … ,về sau, về sau… Ai..”
Một âm thanh nữ nhân đậm khẩu ngữ vùng Thiểm Tây nói, nghe thanh âm cho thấy tuổi cũng không còn trẻ, vừa nói lại vừa giúp nữ nhân trên giường thu dọn những máu huyết bẩn trên giường.
Đây là ý tứ gì? Nữ nhân này làm sao vậy? Xã hội này còn có người so đo sinh con trai con gái sao? Hơn nữa nghe động tĩnh hình như không có hộ lý cùng bác sĩ, hình như sinh tại nhà, hơn nữa như thế nào lại chuyển sinh đến tận Thiểm Tây, trời ạ. Cảm giác vây xung quanh mình là vải gai thực thô ráp, gia cảnh là như thế nào đây? Thôi, cũng không cần gấp, chính là cha mẹ kiếp này ngàn vạn lần đừng có trọng nam khinh nữ.
Người ôm ta trong lòng tầm mặc một hồi rồi nói, thanh âm thực suy yếu: “Cám ơn Lưu đại tẩu, nếu không có ngươi ta đây một thân cũng không thể đem đứa nhỏ này sinh hạ, ta biết mình thế nào, phiền ngươi kêu Chu đại ca đến, ta muốn nói với hắn chút chuyện.” A! Đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ ta sinh ra khiến mẫu thân khó sinh, giọng của nàng như thế nào lại bi ai như người sắp chết như vậy?
“Ai! Chu gia muội tử, ngươi từ từ, ta đi gọi hắn.” Nữ nhân khẩu âm Thiểm Tây lại thở dài, chợt nghe ngoài cửa một thanh âm cọt kẹt vang lên, hình như tiếng đóng cửa gỗ. Gia cảnh sao lại kém đến như vậy? Thời đại nào rồi còn phát ra tiếng cửa như vậy khiến ta cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
“Chu huynh đệ, sinh rồi sinh rồi, là con gái, chính là ta thấy đệ muội không tốt lắm, ngươi mau vào xem chút đi! Ai! Tạo nghiệt a! Đứa nhỏ này mới sinh ra liền mất mẹ biết sống như thế nào?” Nữ nhân Thiểm Tây khẩu khí tràn đầy thương cảm. Không thể nào, tại sao không đưa bác sĩ đến xem ? Liền như vậy đã nhận định mẫu thân không sống được? Ta bất mãn thầm nghĩ.
Một giọng nói nam tử cũng là khẩu âm Thiểm Tây mang theo bi thương nói: “ Ai! Đã sớm đoán trước đến hôm nay, thân mình nàng không tốt mà vẫn kiên trì đem đứa nhỏ sinh hạ, đáng tiếc là con gái, bằng không cũng được vui hơn. Đứa nhỏ này mới sinh ra, xem tình huống là không có sữa uống, thôn chúng ta cũng không có ai mới sinh, ta nhớ rõ Lí gia còn có sữa dê, Lưu đại tẩu ngươi cầm chút bạc, phiền toái ngươi mua về giúp, số tiền còn lại mua quần áo cho đứa nhỏ nhà tẩu đi. Vất vả cho người nửa ngày rồi.”
“Điều này ta không dám nhận đâu, nhà ngươi đã ra tình trạng này rồi, ta cũng không giúp được gì sao có thể lấy của ngươi, đây bạc này mua con dê mới đẻ về là đủ rồi, nhiều hơn ta sẽ không cầm, ngươi nhanh đi nhìn đệ muội xem đi, một hồi ta đem dê về cho.” Nữ nhân khẩu âm Thiểm Tây lời nói mang theo ý thật tình, từ chối xong liền xoay người bước đi.
Còn lại nam tử có thể là phụ thân ta đứng ở đó, thở dài xoay người bước vào trong. Ta lại kì quái nhĩ lực của mình như thế nào lại tốt như vậy, chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà bọn họ ở ngoài sân nói chuyện, thậm chí ngay cả đến âm thanh thở dài của Lưu đại tẩu ta cũng có thể nghe thấy rành mạch. Xem tình hình này nhà họ có lẽ là không tốt, chẳng lẽ gia cảnh quá bần hàn, ngay cả xem bệnh cũng không có tiền? Còn có đi mua một con dê nữa, có mấy trăm là đủ rồi, làm sao lại còn cần bạc để giao dịch? Ta áp chế nghi hoặc, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Cửa lại cọt kẹt một tiếng vang lên, một hồi tiếng bước chân dần tiến đến trước giường, nhưng không dựa vào an ủi mà là câu nệ, lo lắng hỏi: “Tiết phu nhân, cảm giác thế nào? Nếu không ta đi lên trấn tìm lang trung đến xem cho người xem đi. Ai! Ở trong này thật sự là khổ cho người.” Đây lại là làm sao, nghe khẩu khí nữ nhân Thiểm Tây kia thì hai người bọn họ là vợ chồng. Hiện tại như thế nào lại xưng hô Tiết phu nhân, lại còn một loạt những từ ngữ cổ, lang trung? Không phải hiện tại đều gọi là bác sĩ sao?
“Không cần phiền toái Chu đại ca, thân ta chính ta rất rõ ràng, tốt xấu gì thì ta cũng là người nhà Tiết gia dược điếm, y lý ta biết, ta vì sinh hạ đứa nhỏ này lưu lại cho Tiết gia một giọt máu, tiếp tục kế thừa y thuật gia truyền, cũng biết đứa nhỏ sinh ra chính là lúc ta chết, đáng tiếc ta dùng tính mạng mình mang thai nhưng lại sinh ra một nữ nhân, chưa từng lưu lại nam tự, thẹn với liệt tổ liệt tông Tiết gia, càng không thể báo đáp Chu đại ca ơn cứu mạng, thu lưu, về sau nữ nhân của ta số khổ đành phải phiền toái ngươi, chỉ hi vọng có kiếp sau, có thể cho ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.” Thanh âm nữ nhân ôn nhu bi bi thiết thiết nói.
Đây là ý tứ gì? Bọn họ căn bản không phải là vợ chồng, ngược lại là nam tử có ơn với mẫu thân, Tiết gia dược điếm, có ý tứ gì? Ta như thế nào cảm thấy không tốt, bọn họ ngữ khí như thể diễn phim cổ trang trên ti vi, không phải là ta đã trọng sinh đến cổ đại chứ? Thật đáng sợ.
Nam tử mang theo thanh âm thương cảm, trong giọng có thể nhận ra tâm tình ôn nhu trung hậu cùng thành thực, nói: “ Tiết phu nhân như thế nào còn khách khí? Ngày đó Tiết đương gia cứu mạng tại hạ, còn tặng thuốc quý, khi đó vợ chồng hai người chưa bao giờ yêu cầu tại hạ báo đáp. Hiện tại Nguyên tặc đáng giận đã phá hủy cơ nghiệp nhà người, ngay cả Tiết đương gia một lang trung giỏi như vậy cũng bị bọn hắn hạ độc thủ, chỉ còn lại người độc thân một mình. Tại hạ tuy là người nghèo túng lam lũ cũng biết tri ân báo đáp, đáng tiếc không chiếu cố tốt cho người được, khiến người phải… Người hãy yên tâm, Tiết tiểu thư ta sẽ chăm sóc thật tốt, nhất định sẽ làm cho nàng bình an, hạnh phúc cả đời.”
Cái gì? Ta có nghe nhầm không? Nguyên tặc, như vậy là ở thời kì loạn thế nhà Nguyên sao? Ta thật đúng đã trọng sinh đến cổ đại, lại là thời kì vô cùng đen tối hỗn loạn, là thời Mông Cổ thống trị. Xong rồi, thời này Hán nhân địa vị rất thấp, sống không bằng chết, nghe khẩu khí nói như vậy, có vẻ như gia nghiệp bị người Nguyên chiếm đoạt, thật không tốt. Nếu trọng sinh đến cổ đại, tại sao lại không cho ta về thời Đại Đường thịnh thế? Hoặc là thời Khang Hy Ung Chính cũng được. Thời loạn thế này, ta một nữ tử như thế nào sống sót?
“ Ngài chiếu cố tốt lắm, là ta chính mình không gượng được, ngày đó thoát đi ở Tương Dương đã bị thương, vì mang thai sinh hạ đứa nhỏ, nửa năm tiêu hao thể lực cùng sinh lực, không thể trách ngài. Đứa nhỏ này giao Chu đại ca đương nhiên yên tâm, nếu là nữ nhân thì cũng không tất phải họ Tiết, tại hạ xem là Chu đại ca nhận nàng làm con đi. Cuộc sống bình an cả đời, làm người thường cũng miễn khiến người ta chú ý, mang đến tai ương. Chu đại ca cũng không cần đem thân thế nói cho nàng biết, làm cho nàng nghĩ chính mình là nữ nhân thân sinh của ngài đi, bồi ngài ngày tháng bình an, ta dưới suối vàng cũng được yên tâm.” Nữ tử ôn nhu, trong lời nói mang vẻ kiên quyết.
“Không được, không được, Tiết tiểu thư là hậu nhân thế gia, xuất thân bất phàm, có thể nào lại nhận ta một người nghèo hèn túng bấn làm phụ thân? Không được, tại hạ nhất định chiếu cố tiểu thư thật tốt, nhưng không thể làm cho Tiết tiểu thư thay tên đổi họ được! Nàng chính là hậu nhân duy nhất của ân công, cho dù là nữ nhân cũng phải mang Tiết gia truyền thừa kế thừa!” Ta trong lòng đủ loại nghi hoặc, lẳng lặng nghe, hy vọng có thể hiểu biết nhiều hơn về thân thế của chính mình.
/55
|