CHƯƠNG 67 NGOẠI TRUYỆN: SAU KHI TỐNG BẠCH TRỞ NÊN MẬP MẠP (P2)
Ngày hôm sau hiếm khi Tống Bạch dậy rất sớm, Kiều Dực thấy cậu tinh thần phấn chấn đang ép chân ở phòng khách, vừa thấy gã đã đứng bật dậy, “. . . Sớm!”
“Sớm.” Kiều Dực lại gần, trên đầu gã còn nhiễm sương sớm, Tống Bạch nghi hoặc liếc gã một cái, “Anh đi đâu thế?”
“Ở bên ngoài.” Gã cũng chẳng quay đầu lại mà đi thẳng vào bếp, “Sáng nay ăn bánh trứng được không.”
“Ừ.” Cậu nhìn bóng dáng Kiều Dực, quần áo còn chưa thay, vẫn là bộ ngày hôm qua, chẳng lẽ giận rồi? Tống Bạch gãi gãi đầu, thật sự không dám nói cho gã biết, giờ cậu không muốn lại gần gã bởi vì cậu cảm thấy cả người toàn thịt mỡ, rất khó coi. Nếu Kiều Dực nhịn không được thú tính đại phát, đến lúc đó vén quần áo lên, nhìn thấy một đống thịt mỡ mất. . .
Ý nghĩ đó làm Tống Bạch cảm thấy ghê tởm, cậu lúc lắc đầu, hướng Kiều Dực hô một câu: “Em ra ngoài chạy bộ trước đã, lát nữa sẽ về ăn cơm.”
Tống Bạch đi rồi Kiều Dực mới ra khỏi phòng bếp, không thấy ai ở trong phòng, sầm mặt lại.
Ba ngày kế tiếp, Kiều Dực không tiếp tục gạn hỏi Tống Bạch nữa, gã tựa hồ đã hình thành thói quen Tống Bạch sớm hay muộn đều ra ngoài một chuyến, còn mình càng ngày càng giống ông nội trợ gia đình, ngày ngày ở nhà cơm nước sẵn sàng chờ Tống Bạch về. Mãi đến một ngày, anh chàng Quang Phẩm nói với Tống Bạch một câu: “Cậu có thể đừng nói chuyện với tui được không.”
Tống Bạch kinh ngạc, “Vì sao?”
Tống Bạch nhận thấy, anh chàng này cũng có thể coi là người cùng chung hoạn nạn, trong giai đoạn giảm béo có đồng bạn lúc nào cũng tốt, cậu chẳng làm gì người ta cả, vì sao người ta lại nói ra những lời đó chứ?
Quang Phẩm thực khó xử, anh chàng cau mày nói rằng: “Hình như bố cậu không thích cậu giảm béo đâu.”
“Bố tôi?”
“Ừm, ổng phái người theo dõi tui, còn chèn ép tui ở công ty, hình như ổng rất lợi hại, công ty đang muốn sa thải tui kìa.”
“Cái gì?”
“Tới hôm nay tui mới biết đó, quản lí nói cho tui biết, bởi vì tui động đến bảo bối của người ta, mới đầu tui nghĩ mãi chẳng ra, sau đó anh ta hỏi tui có biết ai tên là Tống Bạch không.”
Tống Bạch chớp mắt mấy cái, lòng chợt hiểu rõ, cậu biết mà, sao Kiều Dực lại ngoan vậy được, chẳng có động tĩnh gì.
“Thực xin lỗi.” Tống Bạch nói một câu, sau đó trở về.
Màn đêm buông xuống, Kiều Dực đang ngồi trên ghế sa lông lật tạp chí, Tống Bạch vừa vào cửa đã đi thẳng tới, đưa tay rút ngay tờ tạp chí.
“Vì sao anh lại làm vậy? !”
Kiều Dực ngẩng đầu lên.
“Anh ta đắc tội anh à? Kiều Dực anh có thể đừng trẻ con như thế được không!”
Kiều Dực nheo mắt, gã ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Tống Bạch đang giận tái mặt, “Em có chắc em đang nói chuyện với tôi không đó?”
“Chẳng lẽ nơi này ngoài chúng ta còn có người thứ 3?”
“A Bạch, em không nhận thấy dạo này em hay cáu kỉnh lắm à?” Kiều Dực khoanh tay trước ngực, “Có chuyện gì sao em không ngồi xuống cùng tôi nói cho rõ ràng, sao cứ phải to tiếng với tôi vậy?”
“Vậy anh có chuyện gì mà không thể hỏi tôi cho rõ ràng hả, anh giở trò sau lưng người ta thì tính là gì!”
“Tôi giở trò gì chứ!”
“Anh không giở? Vậy Quang Phẩm là xảy ra chuyện gì?”
Kiều Dực đứng phắt dậy, “Chỉ bởi vì thằng đó?”
Thấy mặt Kiều Dực bỗng trầm xuống, Tống Bạch lui về phía sau một bước, “Chẳng lẽ anh định phủ nhận?”
“Phải, là tôi đó, thằng đó bị dáng chức hay bị cách chức đều tại tôi hết đó, em vừa lòng chưa? A Bạch, tôi không thích em gần gũi với bất kì thằng nào cả, em là của tôi, biết chưa?”
“Đồ thần kinh.” Tống Bạch cắn răng nhả ra ba chữ kia.
“Tôi là thằng thần kinh em không biết à?” Kiều Dực kéo khóe miệng châm chọc, tay nâng cằm Tống Bạch: “Tôi cũng chỉ phát điên với mỗi mình em thôi.”
Tống Bạch vừa thấy tình huống khác thường, xoay người chạy lên tầng, nhưng động tác bé mập nào phải đối thủ của Kiều Dực chứ, chạy chưa được hai bước, đã bị Kiều Dực túm lại.
“Em chạy cái gì mà chạy! Ông đây vẫn không được chạm sao? !”
“Không được! Bây giờ không được!” Tống Bạch kì cục hét lên, trong đầu lại hiện lên hình ảnh một cục thịt luộc dưới thân Kiều Dực, không ngừng lắc đầu: “Kiều Dực nếu anh dám đụng đến tôi, anh cứ đợi đấy mà xem sau này tôi không thèm để ý tới anh nữa!”
Chưa kể có thật không nhưng những lời này rất có tác dụng, Kiều Dực sửng sốt, bỗng ủ rũ mặt mày , gã uất ức tủi thân ngồi trên ghế sa lông, ôm chân, không còn vẻ kiêu ngạo ương ngạnh như vừa rồi, than thở : “Đã lâu rồi tôi không được chạm vào em.”
“. . . Chờ. . . Chờ một chút.” Tống Bạch quay mặt đi.
“Chờ cái gì, hay em có bí mật nào đó không thể để ai biết? Trên người em có cái gì khác người?”
“Nói bậy bạ gì đó!” Tống Bạch rống lên, mặt đỏ phừng, “Em. . . mấy hôm nữa nhé.”
“A Bạch em nói thật nói với tôi đi, em thích cái thằng họ Quang kia có đúng không.”
Tống Bạch trợn mắt, nghệch mặt nhìn Kiều Dực, “Sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Dạo này ngày nào em cũng đi tìm thằng đó, trước kia tôi bảo em theo tôi ra ngoài em còn chẳng buồn nhúc nhích, thế mà chỉ trong thời gian ngắn em lại cùng thằng đó chạy bộ mỗi ngày, em yêu nó có đúng không?”
Đây là cái logic quái quỷ gì vậy, Tống Bạch trợn tròn mắt, nhìn Kiều Dực, hỏi: “Anh không thấy em rất béo à?”
Kiều Dực nghiêng đầu, “Béo chỗ nào?”
“Anh không thấy em nên giảm cân à?”
“Em giảm cân gì chứ, tôi vất vả lắm mới chăm em được téo thịt.” Dứt lời, Kiều Dực tiến lên, sờ nắn hai má Tống Bạch, “Em xem bình thường thân thể em kém như vậy, trên người cũng chẳng có mấy lượng thịt, nếu không chăm cho tốt, về sau mắc phải bệnh nặng nào đó thì biết làm sao, thân thể suy kiệt nhanh chóng, tôi thấy bây giờ còn chưa đủ đâu, tối nay có nói gì em cũng phải uống hết bát canh kia đó, vài ngày nay em không uống canh tôi nấu rồi, tất cả đều hời cho con mèo thối kia.”
Tiểu Bảo đứng một bên ngáp ngáp vô tội vội kêu meo ô~.
Tống Bạch cảm thấy khiếu thẩm mỹ của Kiều Dực có vấn đề rồi, cậu còn nặng hơn cả người kém cậu gần ba mươi cm lận, như thế mà còn không gọi là béo? ! Lật cái bàn! Ai bảo lúc nào tên kia cũng dung túng nên mình mới bất cẩn ăn thành cái này dạng này.
“Không uống không uống không uống! Mấy hôm nay em khổ cực chạy mới giảm được mấy kí, uống liền uổng phí!”
“Cái gì? Tụt mấy?” Kiều Dực kinh ngạc nhìn Tống Bạch, cau mày nói: “Bảo sao tôi cảm thấy em hốc hác đi nhiều. . .”
Tống Bạch: “. . .”
Hốc hác, giờ cái từ này cách cậu xa lắc xa lư. . .
Một lát sau, Kiều Dực đột nhiên nhận ra một vấn đề, “Vậy em cùng cái thằng béo kia. . .”
“Không liên quan gì hết.” Tống Bạch trợn trắng mắt, “Chỉ là bạn giảm béo thôi.”
“Ha. . . tôi nói rồi mà, ánh mắt em sao lại kém vậy chứ, coi trọng con heo kia, chẳng lẽ tôi kém thằng đó á?”
“Anh còn kém cả sợi tóc ấy!” Tống Bạch oán hận khẽ cắn môi, “Anh biết rồi thì em sẽ nói hết, em muốn giảm béo, anh là trở ngại lớn nhất đó, cho nên! Về sau cấm anh cho em ăn những thứ giàu năng lượng, các loại canh bổ dưỡng gì đó cũng khỏi phải hầm nữa, còn nữa. . . cấm anh chạm vào em.”
“Hả! Vì sao chứ!” Kiều Dực thét chói tai, “A Bạch em không biết chứ, kỳ thật, làm tình rất có lợi cho việc giảm béo đó, em ngẫm lại đi, chúng mình. . .”
“Im miệng!” Tống Bạch a một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Kiều Dực vội vàng đuổi theo, lo lắng nói: “Hơn nữa em vừa mới khỏe, hoàn toàn không mập, em không cần giảm, gầy quá không đẹp đâu, em xem em trắng trẻo mập mạp đáng yêu hơn đó. . .”
Trắng trẻo mập mạp bốn chữ này đả kích Tống Bạch nghiêm trọng, càng khiến cậu thêm kiên định quyết tâm giảm béo, chẳng buồn ngoái đầu lại chạy thẳng lên trên, ai ngờ tay Kiều Dực phóng tới, kéo cậu lại, gã vững vàng ôm lấy Tống Bạch, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: “Em như này đẹp rồi, tôi rất thích, thật đó.”
Tống Bạch liều mạng giãy dụa, nhưng không thoát được, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cực nóng của Kiều Dực, tim cậu đập thình thịch, “Này. . . Bây giờ không được. . .”
“Rốt cuộc là tại làm sao? !” Kiều Dực không hiểu nổi.
“Em. . . Em chưa tắm mà, anh nhìn này, em vừa chạy xong, cả người toàn mồ hôi, nên. . .”
Kiều Dực à một tiếng, ra vẻ hiểu rõ, “Ra là thế, không sao, vậy em đi tắm luôn đi, chúng mình cùng tắm.”
Dứt lời, gã ẵm Tống Bạch vào phòng tắm, Tống Bạch trốn cũng trốn không được, thét chói tai: “Em không muốn! Em không muốn tắm chung với cái tên cầm thú như anh đâu! Sẽ chết người đó!”
“Không đâu, sao tôi lại nỡ làm em chết chứ, cho dù chết, ông đây cũng phải cho em thích chết.” Kiều Dực cười khanh khách quái dị.
Quần áo Tống Bạch đối với Kiều Dực mà nói không phải là chướng ngại, mà là tình thú, Kiều Dực thích lột như lột bánh chưng, từng chút từng chút đem Tống Bạch quần áo. . . Xé mở! Nhìn thân hình trắng bóng cậu trong tầm mắt mình trở nên thẹn thùng biến hồng, giống như thuốc kích tình, khiến gã chịu không nổi run rẩy ngóc dậy.
Nhưng Tống Bạch phản kháng gay gắt, cậu bám vào bồn tắm có nói gì cũng không đồng ý, chẳng mấy chốc hơi nước đã tràn ngập cả phòng tắm, Kiều Dực rất là nghi hoặc: “Rốt cuộc em không hài lòng chỗ nào chứ?”
“Em không muốn! Cả người em toàn thịt mỡ a a a a a a!” Tống Bạch gào thét.
Bỗng nhiên, Kiều Dực ngẩn người, Tống Bạch ngẩn người, hai người thoáng nhìn đối phương, giây sau, Kiều Dực phá lên cười điên cuồng.
“Ha ha ha ha ha! Từ từ! Xin lỗi! Tôi không nghe lầm chứ, A Bạch em vừa mới nói gì cơ? Cái gì thịt mỡ?”
Tống Bạch trừng mắt, hận không thể gỡ hai tay Kiều Dực ra, cậu đưa chân đạp đạp gã, “Anh đừng động vào em, em toàn là mỡ, khó coi chết đi được.”
“Chết mất! A Bạch em có cần đáng yêu đến vậy không!” Kiều Dực ngả người vào bồn tắm, cười co người, “Em. . . em không phải là vì nguyên nhân vậy mới. . . mới không gần gũi tôi chứ!”
Mặt Tống Bạch ửng đỏ đầy khả nghi, cậu nghiêng đầu đi, xấu hổ ho khan một tiếng, chống bồn tắm đứng dậy, ngay tại lúc bước một chân ra, eo bị kéo ngay xuống.
Kiều Dực kề vào tai cậu, nhẹ nhàng thổi một hơi, đầu lưỡi liếm láp điểm mẫn cảm của cậu, thanh âm còn mang theo chút ý cười, ái muội mà trầm thấp nói: “A Bạch, tôi muốn em, hiện tại rất muốn.”
“Không phải đã nói rồi sao, em bây giờ. . .”
Kiều Dực xoay đầu Tống Bạch lại, cắn miệng Tống Bạch, nuốt lấy tất cả lời nói của cậu, đầu lưỡi gã mạnh mẽ mà bướng bỉnh, dùng sức cuốn hút Tống Bạch, không cả cho cậu chút cơ hội thở dốc, giữ chặt đầu cậu, thật sâu, dùng sức, hôn môi, cho đến khi mặt Tống Bạch trướng đỏ bừng, trừng lớn nhìn Kiều Dực, bên trong đôi mắt ngập nước, chậm rãi mờ sương.
“Tôi sẽ không ghét bỏ em. . . A Bạch, em biến thành dạng gì, tôi đều thích.” Tay gã chậm rãi tham nhập vào trong áo cậu, đè tay lên ngực cậu, khiêu khích xoa vòng khỏa thù du bên trái cậu, răng nanh thì gặm cắn xương quai xanh cậu, cảm giác vừa tê vừa ngứa, Tống Bạch nhịn không được run rẩy, đã cấm dục cả một thời gian dài khiến thân thể cậu trở nên mẫn cảm khác thường, cậu cắn môi, cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Kiều Dực trườn qua mình Tống Bạch, mực nước chậm rãi dâng lên, rất nhanh đã ngập quá phần eo hai người, quần áo Tống Bạch lay động theo dòng nước, Kiều Dực men theo quần lót duỗi tay vào, cậu nhóc nơi đó đã rục rịch, độ ấm cực nóng nằm trong tay gã nhảy lên, Kiều Dực suồng sã cười nhẹ, một tay nắm trọn.
“Nhìn này. . . Nó rất muốn đó.”
Tống Bạch ưm một tiếng, thân thể xụi lơ, nhiều lần suýt chút nữa đã trượt xuống đáy bồn, những khi ấy Kiều Dực đều vươn tay kéo cậu lên, linh hoạt châm ngòi toàn bộ điểm mẫn cảm trên người cậu, đó quả thực là trí mạng, dòng nước ấm áp bao vây lấy toàn thân, trong hoàn cảnh ấy, độ mẫn cảm phóng đại, cậu bị khiêu khích đến độ thiếu chút nữa bắn ra, nhưng Kiều Dực lại không bằng lòng, gã một tay phanh áo cậu, vuốt ve khỏa đậu đỏ trước ngực, thân thể đè lên, “A Bạch, muốn hay không nào?”
Mặt Tống Bạch bị hơi nước thấm đỏ bừng, híp mắt: “Ưm. . . tay . . . anh.”
Kiều Dực di chuyển nhịp nhàng, ma xát đùi trong Tống Bạch, cậu bủn rủn cả người , dựa vào thành bồn, đúng lúc này, tay Kiều Dực lần dờ về phía bụng Tống Bạch, gã chọc vài cái, “Cục thịt này thật trắng . . .”
Còn chưa nói xong, đã thấy Tống Bạch thét chói tai a một tiếng , rồi vài tiếng nước bắn ra, Tống Bạch dùng cả tay lẫn chân trèo khỏi bồn, “Không cho chạm!”
Kiều Dực hoảng sợ, không biết mình đã làm gì sai.
Ai bảo, lời gã nói Tống Bạch lại nghe thành: Cục thịt này thật là vừa trắng lại vừa béo. . .
Kiều Dực lúng túng nhìn Tống Bạch, cậu đưa tay chặn gã, “Đừng. . . Đừng tới đây!”
“Em đòi thẹn thùng cái gì hả! Tôi đâu có ghét bỏ em.”
“Không muốn không muốn không muốn!” Tống Bạch không chịu, cậu đứng dậy đi ra ngoài, nhưng mới đi được một bước, chân kia đã bị Kiều Dực túm chặt, gã kéo một cái, ùm một tiếng, cả người Tống Bạch lại rơi vào trong nước, Kiều Dực phủ người đè lên, gã khẽ nhéo Tống Bạch, “Chừng này thịt đã tính là gì, ông đây thích.”
“Tất nhiên rồi, thịt đâu có mọc trên người anh chứ.”
Kiều Dực cúi đầu nhìn nhìn chính mình, “Nếu em không thích tôi như này, người anh em của tôi có thịt là được rồi.” Gã cười ***, ấn tay vào lỗ nhỏ đằng sau Tống Bạch, ” Cái miệng này của em thích là được rồi.”
“Kiều Dực!”
“Chân mở ra chút nào.” Gã đưa tay bắt lấy Tống Bạch, đẩy đẩy đầu gối, Tống Bạch cau mày, vẫn làm theo, dọc theo mạn đùi, tay Kiều Dực hướng vào trong từng chút, bởi vì có nước, nên không quá khó khăn, ngón tay nhanh chóng chui vào, Tống Bạch ưm một tiếng dài, ánh mắt mị lên.
“Thực ra em không phải lo lắng vậy đâu, trong mắt tôi, em cái gì cũng là tốt nhất, em không mập, thật đấy, hơn nữa. . . cho dù em biến thành người béo nhất thế giới, tôi vẫn thích em, tôi đời này, chỉ thích riêng mình em.” Kiều Dực cúi đầu hôn Tống Bạch.
Tống Bạch chớp mắt mấy cái, Kiều Dực nói lời tâm tình có thể lờn chết người, cậu luôn tự nói với mình, không được tin cái tên dối trá này, nhưng mỗi khi cùng gã làm tình , cậu luôn nhịn không được muốn chìm trong những lời đó.
Gã cuốn đi sợi chỉ bạc trong miệng Tống Bạch, hôn dần xuống cằm, ngón giữa xâm nhập đã có thể dễ dàng đâm chọc trong cơ thể cậu, thế nên Kiều Dực lại thử thêm ngón trỏ gia nhập sự nghiệp mở rộng, khi ngón tay thứ hai đâm vào, mày Tống Bạch lập tức nhíu lại.
“Đau. . .”
“Ngoan, thả lỏng, không sao hết.” Kiều Dực dỗ, chậm rãi ma xát lỗ nhỏ, hòng tìm ra vị trí thư thích nhất.
Tống Bạch tận lực để mình phối hợp, chân cậu hơi mở, nhưng bởi vì bồn tắm hạn chế, không có cách nào dang rộng nhất, hơn nữa Tống Bạch trời sinh không dễ dàng phóng túng, cậu chịu phối hợp đã là khó có được, Kiều Dực chẳng hy vọng xa vời cậu có thể làm những gì.
Ngón tay thứ ba tiến vào cũng không được thuận lợi, Tống Bạch đau đến mức cắn răng, “Anh chậm chút! Đau!”
“Đều tại em đó, trước đây tốt lắm mà, thật vất vả mới thích ứng được, ai bảo mãi mà không cho tôi chạm, xem đi, giờ lại chặt rồi này, mới có một chút em đã đau.”
Tống Bạch giận trừng Kiều Dực: “Anh đây là đang trách tôi? !”
“Không. . . í trời, em đừng nóng giận nha, tôi nói bậy, A Bạch em đừng giận, thả lỏng chút nào, em càng giận phía dưới càng chặt, ngay cả ngón tay tôi cũng không động đậy được này, đợi lát nữa đi vào có mà đứt mất thôi.”
“Đứt thì tốt! Anh là đồ *** ma!”
“Đừng nói vậy chứ, thế về sau ai hầu hạ em sướng hử?” Kiều Dực lại nhích lên phía trước, một tay nắm chân trái Tống Bạch, gập lên trên, gác nó lên vai mình, chân còn lại thì bị gã đặt trên thành bồn, Tống Bạch không có điểm tựa, cả người ngã xuống đáy bồn, Kiều Dực đỡ lấy cậu, với cái góc độ mở rộng lớn như này, có thể nhìn rất rõ hạ thể Tống Bạch đang đứng thẳng trong nước, màu phấn nhạt xinh đẹp lại sạch sẽ, theo dòng nước lay động, có thể thấy nó nảy lên.
Tống Bạch đỏ mặt, cái tư thế này khiến cậu ngượng ngùng không thôi, cái ót tựa vào thành, xuyên qua mặt gương phía sau, cậu có thể nhìn rõ ngón tay Kiều Dực trong hậu môn của mình có bất cứ động tác gì, kích thích như vậy khiến cậu cảm thấy hưng phấn dị thường, khí quan thế nhưng lại lớn hơn.
“Lâu rồi không gặp cậu nhỏ của em, sao tôi cứ có cảm giác nó trưởng thành hơn chút nhỉ? Phải biết là trước kia chỉ bằng hạt đậu thôi đó, xem ra thuốc bổ của tôi vẫn hữu dụng ha.”
Kiều Dực búng đầu ngón tay, nhìn đến hai người bọn họ đong đưa, thật là thú vị.
“Rốt cuộc anh có làm hay không!” Tống Bạch cắn răng quát một câu.
“Làm, sao lại không làm, chẳng phải tôi đây đang chờ em thích ứng à? Giờ mới được ba ngón tay em đã đau như này, vẫn phải đợi thêm chút nữa.” Kiều Dực bĩu môi trách móc, từ tốn rút ngón tay ra, vươn tay cầm lấy cái chai bôi trơn bên cạnh, “Vừa mới bắt đầu có chút đau, em cố chịu, xíu xiu là hết ngay à.”
“Dong dài cái gì.” Tống Bạch nghiêng đầu, Kiều Dực xì một tiếng, “Ông đây đau lòng em còn không bằng lòng.”
Gã nhét ngón tay vào một lần nữa, Tống Bạch a ưm, thanh âm nho nhỏ , như mèo kêu, Kiều Dực nghe mà ngứa hết cả lòng, khí quan đã sớm kêu gào ầm ĩ, thẳng tắp mà cực đại cọ mán đùi Tống Bạch, Kiều Dực thử đem đỉnh nhắm ngay huyệt sau Tống Bạch, nhẹ giọng nói: “Thả lỏng. . . đúng rồi, nào, từ từ, hít vào. . . ồ cái miệng này của em rất thích tôi đó.”
“Anh có thể câm miệng được không hả!” Tống Bạch cả giận quát.
Kiều Dực cười khặc khặc, gã từng chút từng chút một nhét lão Nhị của mình vào trong cậu, xong chẳng thuận lợi, cái đỉnh đầu chỉ vừa mới vào đã gặp trắc trở, Tống Bạch chống hai tay trên ngực Kiều Dực, “Đồ khốn! Anh chậm một chút!”
“Tôi cũng muốn á, vào cũng đã vào rồi, sao tôi có thể khống chế được chứ?” Trán Kiều Dực toát mồ hôi lạnh, tình hình có vẻ tiến thối lưỡng nan, gã cắn răng, “A Bạch em không thể bớt giận à.”
“Bớt nào được! Mẹ nó anh thử xem xem!”
“Ớ! Còn mắng chửi người kìa.” Kiều Dực nhíu mi, gã cúi đầu nhìn cậu nhỏ Tống Bạch, trêu trọc: “Cơ mà tôi cảm thấy cậu nhỏ nhà em khả năng không thỏa mãn được tôi đâu.”
“Anh!” Tống Bạch đang định nói gì đó, Kiều Dực thừa dịp thời cơ đến, đẩy mạnh về phía trước, Tống Bạch á một tiếng, “Mẹ nó anh làm gì thế hả! Muốn chết à!”
“Đừng nhúc nhích!” Kiều Dực đè giọng quát, “Nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Tống Bạch sợ tới mức thật sự không dám nhúc nhích.
“Em xem này, đây chẳng phải đã vào rồi sao, em thả lỏng nào, đúng rồi, đừng sợ, từ từ sẽ đến.” Kiều Dực thử chậm rãi rút ra, Tống Bạch khẩn trương nhìn gã, gã cẩn thận không thôi, sợ Tống Bạch bị thương, nào hay động tác đó đối với hai người mà nói đúng là tra tấn, cậu chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, như thiêu thiếu cái gì đó, khẽ cắn môi: “Anh nhanh lên.”
“Đệt! Là em nói đó, vậy đừng trách tôi!”
Được Tống Bạch đồng ý, Kiều Dực giống như chó hoang được thả, quả thực điên rồi, gã nắm lấy thắt lưng Tống Bạch, đem lão nhị rút ra, tới khi sắp hoàn toàn rời đi, lại hung hăng đâm vào, động tác mạnh mẽ khiến Tống Bạch run rẩy cả người, cậu há miệng định hô dừng nhưng chẳng còn kịp nữa, giờ này thì nào ai có thể dừng cho được!
Hơn nữa Kiều Dực không cho Tống Bạch cơ hội, gã điên cuồng rong ruổi trong cơ thể Tống Bạch, tiếng cậu thét vỡ vụn, cậu phải bám lấy cánh tay Kiều Dực mới miễn cưỡng không bị đập đầu vào tường, mà khí quan thân dưới nương theo động tác bọn họ, đánh vào bụng Kiều Dực bành bạch, dòng nước xao động vỗ quanh người bọn họ, càng vỗ càng ra nhiều bọt.
Tống Bạch ban đầu đau đớn về sau càng tê dại, tiếng cậu ừ a a nghe phiến tình lạ kỳ, quanh quẩn khắp gian phòng, cùng tiếng nước vỗ về, đan vào nhau tạo nên tiếng ca quyến rũ nhất.
“A Bạch, A Bạch!” Kiều Dực gầm nhẹ một tiếng, ôm Tống Bạch, đặt một nụ hôn lên trán cậu, “Tôi yêu em nhất, cả đời này. . . chỉ yêu mình em.” Đăng bởi: admin
Ngày hôm sau hiếm khi Tống Bạch dậy rất sớm, Kiều Dực thấy cậu tinh thần phấn chấn đang ép chân ở phòng khách, vừa thấy gã đã đứng bật dậy, “. . . Sớm!”
“Sớm.” Kiều Dực lại gần, trên đầu gã còn nhiễm sương sớm, Tống Bạch nghi hoặc liếc gã một cái, “Anh đi đâu thế?”
“Ở bên ngoài.” Gã cũng chẳng quay đầu lại mà đi thẳng vào bếp, “Sáng nay ăn bánh trứng được không.”
“Ừ.” Cậu nhìn bóng dáng Kiều Dực, quần áo còn chưa thay, vẫn là bộ ngày hôm qua, chẳng lẽ giận rồi? Tống Bạch gãi gãi đầu, thật sự không dám nói cho gã biết, giờ cậu không muốn lại gần gã bởi vì cậu cảm thấy cả người toàn thịt mỡ, rất khó coi. Nếu Kiều Dực nhịn không được thú tính đại phát, đến lúc đó vén quần áo lên, nhìn thấy một đống thịt mỡ mất. . .
Ý nghĩ đó làm Tống Bạch cảm thấy ghê tởm, cậu lúc lắc đầu, hướng Kiều Dực hô một câu: “Em ra ngoài chạy bộ trước đã, lát nữa sẽ về ăn cơm.”
Tống Bạch đi rồi Kiều Dực mới ra khỏi phòng bếp, không thấy ai ở trong phòng, sầm mặt lại.
Ba ngày kế tiếp, Kiều Dực không tiếp tục gạn hỏi Tống Bạch nữa, gã tựa hồ đã hình thành thói quen Tống Bạch sớm hay muộn đều ra ngoài một chuyến, còn mình càng ngày càng giống ông nội trợ gia đình, ngày ngày ở nhà cơm nước sẵn sàng chờ Tống Bạch về. Mãi đến một ngày, anh chàng Quang Phẩm nói với Tống Bạch một câu: “Cậu có thể đừng nói chuyện với tui được không.”
Tống Bạch kinh ngạc, “Vì sao?”
Tống Bạch nhận thấy, anh chàng này cũng có thể coi là người cùng chung hoạn nạn, trong giai đoạn giảm béo có đồng bạn lúc nào cũng tốt, cậu chẳng làm gì người ta cả, vì sao người ta lại nói ra những lời đó chứ?
Quang Phẩm thực khó xử, anh chàng cau mày nói rằng: “Hình như bố cậu không thích cậu giảm béo đâu.”
“Bố tôi?”
“Ừm, ổng phái người theo dõi tui, còn chèn ép tui ở công ty, hình như ổng rất lợi hại, công ty đang muốn sa thải tui kìa.”
“Cái gì?”
“Tới hôm nay tui mới biết đó, quản lí nói cho tui biết, bởi vì tui động đến bảo bối của người ta, mới đầu tui nghĩ mãi chẳng ra, sau đó anh ta hỏi tui có biết ai tên là Tống Bạch không.”
Tống Bạch chớp mắt mấy cái, lòng chợt hiểu rõ, cậu biết mà, sao Kiều Dực lại ngoan vậy được, chẳng có động tĩnh gì.
“Thực xin lỗi.” Tống Bạch nói một câu, sau đó trở về.
Màn đêm buông xuống, Kiều Dực đang ngồi trên ghế sa lông lật tạp chí, Tống Bạch vừa vào cửa đã đi thẳng tới, đưa tay rút ngay tờ tạp chí.
“Vì sao anh lại làm vậy? !”
Kiều Dực ngẩng đầu lên.
“Anh ta đắc tội anh à? Kiều Dực anh có thể đừng trẻ con như thế được không!”
Kiều Dực nheo mắt, gã ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Tống Bạch đang giận tái mặt, “Em có chắc em đang nói chuyện với tôi không đó?”
“Chẳng lẽ nơi này ngoài chúng ta còn có người thứ 3?”
“A Bạch, em không nhận thấy dạo này em hay cáu kỉnh lắm à?” Kiều Dực khoanh tay trước ngực, “Có chuyện gì sao em không ngồi xuống cùng tôi nói cho rõ ràng, sao cứ phải to tiếng với tôi vậy?”
“Vậy anh có chuyện gì mà không thể hỏi tôi cho rõ ràng hả, anh giở trò sau lưng người ta thì tính là gì!”
“Tôi giở trò gì chứ!”
“Anh không giở? Vậy Quang Phẩm là xảy ra chuyện gì?”
Kiều Dực đứng phắt dậy, “Chỉ bởi vì thằng đó?”
Thấy mặt Kiều Dực bỗng trầm xuống, Tống Bạch lui về phía sau một bước, “Chẳng lẽ anh định phủ nhận?”
“Phải, là tôi đó, thằng đó bị dáng chức hay bị cách chức đều tại tôi hết đó, em vừa lòng chưa? A Bạch, tôi không thích em gần gũi với bất kì thằng nào cả, em là của tôi, biết chưa?”
“Đồ thần kinh.” Tống Bạch cắn răng nhả ra ba chữ kia.
“Tôi là thằng thần kinh em không biết à?” Kiều Dực kéo khóe miệng châm chọc, tay nâng cằm Tống Bạch: “Tôi cũng chỉ phát điên với mỗi mình em thôi.”
Tống Bạch vừa thấy tình huống khác thường, xoay người chạy lên tầng, nhưng động tác bé mập nào phải đối thủ của Kiều Dực chứ, chạy chưa được hai bước, đã bị Kiều Dực túm lại.
“Em chạy cái gì mà chạy! Ông đây vẫn không được chạm sao? !”
“Không được! Bây giờ không được!” Tống Bạch kì cục hét lên, trong đầu lại hiện lên hình ảnh một cục thịt luộc dưới thân Kiều Dực, không ngừng lắc đầu: “Kiều Dực nếu anh dám đụng đến tôi, anh cứ đợi đấy mà xem sau này tôi không thèm để ý tới anh nữa!”
Chưa kể có thật không nhưng những lời này rất có tác dụng, Kiều Dực sửng sốt, bỗng ủ rũ mặt mày , gã uất ức tủi thân ngồi trên ghế sa lông, ôm chân, không còn vẻ kiêu ngạo ương ngạnh như vừa rồi, than thở : “Đã lâu rồi tôi không được chạm vào em.”
“. . . Chờ. . . Chờ một chút.” Tống Bạch quay mặt đi.
“Chờ cái gì, hay em có bí mật nào đó không thể để ai biết? Trên người em có cái gì khác người?”
“Nói bậy bạ gì đó!” Tống Bạch rống lên, mặt đỏ phừng, “Em. . . mấy hôm nữa nhé.”
“A Bạch em nói thật nói với tôi đi, em thích cái thằng họ Quang kia có đúng không.”
Tống Bạch trợn mắt, nghệch mặt nhìn Kiều Dực, “Sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Dạo này ngày nào em cũng đi tìm thằng đó, trước kia tôi bảo em theo tôi ra ngoài em còn chẳng buồn nhúc nhích, thế mà chỉ trong thời gian ngắn em lại cùng thằng đó chạy bộ mỗi ngày, em yêu nó có đúng không?”
Đây là cái logic quái quỷ gì vậy, Tống Bạch trợn tròn mắt, nhìn Kiều Dực, hỏi: “Anh không thấy em rất béo à?”
Kiều Dực nghiêng đầu, “Béo chỗ nào?”
“Anh không thấy em nên giảm cân à?”
“Em giảm cân gì chứ, tôi vất vả lắm mới chăm em được téo thịt.” Dứt lời, Kiều Dực tiến lên, sờ nắn hai má Tống Bạch, “Em xem bình thường thân thể em kém như vậy, trên người cũng chẳng có mấy lượng thịt, nếu không chăm cho tốt, về sau mắc phải bệnh nặng nào đó thì biết làm sao, thân thể suy kiệt nhanh chóng, tôi thấy bây giờ còn chưa đủ đâu, tối nay có nói gì em cũng phải uống hết bát canh kia đó, vài ngày nay em không uống canh tôi nấu rồi, tất cả đều hời cho con mèo thối kia.”
Tiểu Bảo đứng một bên ngáp ngáp vô tội vội kêu meo ô~.
Tống Bạch cảm thấy khiếu thẩm mỹ của Kiều Dực có vấn đề rồi, cậu còn nặng hơn cả người kém cậu gần ba mươi cm lận, như thế mà còn không gọi là béo? ! Lật cái bàn! Ai bảo lúc nào tên kia cũng dung túng nên mình mới bất cẩn ăn thành cái này dạng này.
“Không uống không uống không uống! Mấy hôm nay em khổ cực chạy mới giảm được mấy kí, uống liền uổng phí!”
“Cái gì? Tụt mấy?” Kiều Dực kinh ngạc nhìn Tống Bạch, cau mày nói: “Bảo sao tôi cảm thấy em hốc hác đi nhiều. . .”
Tống Bạch: “. . .”
Hốc hác, giờ cái từ này cách cậu xa lắc xa lư. . .
Một lát sau, Kiều Dực đột nhiên nhận ra một vấn đề, “Vậy em cùng cái thằng béo kia. . .”
“Không liên quan gì hết.” Tống Bạch trợn trắng mắt, “Chỉ là bạn giảm béo thôi.”
“Ha. . . tôi nói rồi mà, ánh mắt em sao lại kém vậy chứ, coi trọng con heo kia, chẳng lẽ tôi kém thằng đó á?”
“Anh còn kém cả sợi tóc ấy!” Tống Bạch oán hận khẽ cắn môi, “Anh biết rồi thì em sẽ nói hết, em muốn giảm béo, anh là trở ngại lớn nhất đó, cho nên! Về sau cấm anh cho em ăn những thứ giàu năng lượng, các loại canh bổ dưỡng gì đó cũng khỏi phải hầm nữa, còn nữa. . . cấm anh chạm vào em.”
“Hả! Vì sao chứ!” Kiều Dực thét chói tai, “A Bạch em không biết chứ, kỳ thật, làm tình rất có lợi cho việc giảm béo đó, em ngẫm lại đi, chúng mình. . .”
“Im miệng!” Tống Bạch a một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Kiều Dực vội vàng đuổi theo, lo lắng nói: “Hơn nữa em vừa mới khỏe, hoàn toàn không mập, em không cần giảm, gầy quá không đẹp đâu, em xem em trắng trẻo mập mạp đáng yêu hơn đó. . .”
Trắng trẻo mập mạp bốn chữ này đả kích Tống Bạch nghiêm trọng, càng khiến cậu thêm kiên định quyết tâm giảm béo, chẳng buồn ngoái đầu lại chạy thẳng lên trên, ai ngờ tay Kiều Dực phóng tới, kéo cậu lại, gã vững vàng ôm lấy Tống Bạch, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: “Em như này đẹp rồi, tôi rất thích, thật đó.”
Tống Bạch liều mạng giãy dụa, nhưng không thoát được, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cực nóng của Kiều Dực, tim cậu đập thình thịch, “Này. . . Bây giờ không được. . .”
“Rốt cuộc là tại làm sao? !” Kiều Dực không hiểu nổi.
“Em. . . Em chưa tắm mà, anh nhìn này, em vừa chạy xong, cả người toàn mồ hôi, nên. . .”
Kiều Dực à một tiếng, ra vẻ hiểu rõ, “Ra là thế, không sao, vậy em đi tắm luôn đi, chúng mình cùng tắm.”
Dứt lời, gã ẵm Tống Bạch vào phòng tắm, Tống Bạch trốn cũng trốn không được, thét chói tai: “Em không muốn! Em không muốn tắm chung với cái tên cầm thú như anh đâu! Sẽ chết người đó!”
“Không đâu, sao tôi lại nỡ làm em chết chứ, cho dù chết, ông đây cũng phải cho em thích chết.” Kiều Dực cười khanh khách quái dị.
Quần áo Tống Bạch đối với Kiều Dực mà nói không phải là chướng ngại, mà là tình thú, Kiều Dực thích lột như lột bánh chưng, từng chút từng chút đem Tống Bạch quần áo. . . Xé mở! Nhìn thân hình trắng bóng cậu trong tầm mắt mình trở nên thẹn thùng biến hồng, giống như thuốc kích tình, khiến gã chịu không nổi run rẩy ngóc dậy.
Nhưng Tống Bạch phản kháng gay gắt, cậu bám vào bồn tắm có nói gì cũng không đồng ý, chẳng mấy chốc hơi nước đã tràn ngập cả phòng tắm, Kiều Dực rất là nghi hoặc: “Rốt cuộc em không hài lòng chỗ nào chứ?”
“Em không muốn! Cả người em toàn thịt mỡ a a a a a a!” Tống Bạch gào thét.
Bỗng nhiên, Kiều Dực ngẩn người, Tống Bạch ngẩn người, hai người thoáng nhìn đối phương, giây sau, Kiều Dực phá lên cười điên cuồng.
“Ha ha ha ha ha! Từ từ! Xin lỗi! Tôi không nghe lầm chứ, A Bạch em vừa mới nói gì cơ? Cái gì thịt mỡ?”
Tống Bạch trừng mắt, hận không thể gỡ hai tay Kiều Dực ra, cậu đưa chân đạp đạp gã, “Anh đừng động vào em, em toàn là mỡ, khó coi chết đi được.”
“Chết mất! A Bạch em có cần đáng yêu đến vậy không!” Kiều Dực ngả người vào bồn tắm, cười co người, “Em. . . em không phải là vì nguyên nhân vậy mới. . . mới không gần gũi tôi chứ!”
Mặt Tống Bạch ửng đỏ đầy khả nghi, cậu nghiêng đầu đi, xấu hổ ho khan một tiếng, chống bồn tắm đứng dậy, ngay tại lúc bước một chân ra, eo bị kéo ngay xuống.
Kiều Dực kề vào tai cậu, nhẹ nhàng thổi một hơi, đầu lưỡi liếm láp điểm mẫn cảm của cậu, thanh âm còn mang theo chút ý cười, ái muội mà trầm thấp nói: “A Bạch, tôi muốn em, hiện tại rất muốn.”
“Không phải đã nói rồi sao, em bây giờ. . .”
Kiều Dực xoay đầu Tống Bạch lại, cắn miệng Tống Bạch, nuốt lấy tất cả lời nói của cậu, đầu lưỡi gã mạnh mẽ mà bướng bỉnh, dùng sức cuốn hút Tống Bạch, không cả cho cậu chút cơ hội thở dốc, giữ chặt đầu cậu, thật sâu, dùng sức, hôn môi, cho đến khi mặt Tống Bạch trướng đỏ bừng, trừng lớn nhìn Kiều Dực, bên trong đôi mắt ngập nước, chậm rãi mờ sương.
“Tôi sẽ không ghét bỏ em. . . A Bạch, em biến thành dạng gì, tôi đều thích.” Tay gã chậm rãi tham nhập vào trong áo cậu, đè tay lên ngực cậu, khiêu khích xoa vòng khỏa thù du bên trái cậu, răng nanh thì gặm cắn xương quai xanh cậu, cảm giác vừa tê vừa ngứa, Tống Bạch nhịn không được run rẩy, đã cấm dục cả một thời gian dài khiến thân thể cậu trở nên mẫn cảm khác thường, cậu cắn môi, cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Kiều Dực trườn qua mình Tống Bạch, mực nước chậm rãi dâng lên, rất nhanh đã ngập quá phần eo hai người, quần áo Tống Bạch lay động theo dòng nước, Kiều Dực men theo quần lót duỗi tay vào, cậu nhóc nơi đó đã rục rịch, độ ấm cực nóng nằm trong tay gã nhảy lên, Kiều Dực suồng sã cười nhẹ, một tay nắm trọn.
“Nhìn này. . . Nó rất muốn đó.”
Tống Bạch ưm một tiếng, thân thể xụi lơ, nhiều lần suýt chút nữa đã trượt xuống đáy bồn, những khi ấy Kiều Dực đều vươn tay kéo cậu lên, linh hoạt châm ngòi toàn bộ điểm mẫn cảm trên người cậu, đó quả thực là trí mạng, dòng nước ấm áp bao vây lấy toàn thân, trong hoàn cảnh ấy, độ mẫn cảm phóng đại, cậu bị khiêu khích đến độ thiếu chút nữa bắn ra, nhưng Kiều Dực lại không bằng lòng, gã một tay phanh áo cậu, vuốt ve khỏa đậu đỏ trước ngực, thân thể đè lên, “A Bạch, muốn hay không nào?”
Mặt Tống Bạch bị hơi nước thấm đỏ bừng, híp mắt: “Ưm. . . tay . . . anh.”
Kiều Dực di chuyển nhịp nhàng, ma xát đùi trong Tống Bạch, cậu bủn rủn cả người , dựa vào thành bồn, đúng lúc này, tay Kiều Dực lần dờ về phía bụng Tống Bạch, gã chọc vài cái, “Cục thịt này thật trắng . . .”
Còn chưa nói xong, đã thấy Tống Bạch thét chói tai a một tiếng , rồi vài tiếng nước bắn ra, Tống Bạch dùng cả tay lẫn chân trèo khỏi bồn, “Không cho chạm!”
Kiều Dực hoảng sợ, không biết mình đã làm gì sai.
Ai bảo, lời gã nói Tống Bạch lại nghe thành: Cục thịt này thật là vừa trắng lại vừa béo. . .
Kiều Dực lúng túng nhìn Tống Bạch, cậu đưa tay chặn gã, “Đừng. . . Đừng tới đây!”
“Em đòi thẹn thùng cái gì hả! Tôi đâu có ghét bỏ em.”
“Không muốn không muốn không muốn!” Tống Bạch không chịu, cậu đứng dậy đi ra ngoài, nhưng mới đi được một bước, chân kia đã bị Kiều Dực túm chặt, gã kéo một cái, ùm một tiếng, cả người Tống Bạch lại rơi vào trong nước, Kiều Dực phủ người đè lên, gã khẽ nhéo Tống Bạch, “Chừng này thịt đã tính là gì, ông đây thích.”
“Tất nhiên rồi, thịt đâu có mọc trên người anh chứ.”
Kiều Dực cúi đầu nhìn nhìn chính mình, “Nếu em không thích tôi như này, người anh em của tôi có thịt là được rồi.” Gã cười ***, ấn tay vào lỗ nhỏ đằng sau Tống Bạch, ” Cái miệng này của em thích là được rồi.”
“Kiều Dực!”
“Chân mở ra chút nào.” Gã đưa tay bắt lấy Tống Bạch, đẩy đẩy đầu gối, Tống Bạch cau mày, vẫn làm theo, dọc theo mạn đùi, tay Kiều Dực hướng vào trong từng chút, bởi vì có nước, nên không quá khó khăn, ngón tay nhanh chóng chui vào, Tống Bạch ưm một tiếng dài, ánh mắt mị lên.
“Thực ra em không phải lo lắng vậy đâu, trong mắt tôi, em cái gì cũng là tốt nhất, em không mập, thật đấy, hơn nữa. . . cho dù em biến thành người béo nhất thế giới, tôi vẫn thích em, tôi đời này, chỉ thích riêng mình em.” Kiều Dực cúi đầu hôn Tống Bạch.
Tống Bạch chớp mắt mấy cái, Kiều Dực nói lời tâm tình có thể lờn chết người, cậu luôn tự nói với mình, không được tin cái tên dối trá này, nhưng mỗi khi cùng gã làm tình , cậu luôn nhịn không được muốn chìm trong những lời đó.
Gã cuốn đi sợi chỉ bạc trong miệng Tống Bạch, hôn dần xuống cằm, ngón giữa xâm nhập đã có thể dễ dàng đâm chọc trong cơ thể cậu, thế nên Kiều Dực lại thử thêm ngón trỏ gia nhập sự nghiệp mở rộng, khi ngón tay thứ hai đâm vào, mày Tống Bạch lập tức nhíu lại.
“Đau. . .”
“Ngoan, thả lỏng, không sao hết.” Kiều Dực dỗ, chậm rãi ma xát lỗ nhỏ, hòng tìm ra vị trí thư thích nhất.
Tống Bạch tận lực để mình phối hợp, chân cậu hơi mở, nhưng bởi vì bồn tắm hạn chế, không có cách nào dang rộng nhất, hơn nữa Tống Bạch trời sinh không dễ dàng phóng túng, cậu chịu phối hợp đã là khó có được, Kiều Dực chẳng hy vọng xa vời cậu có thể làm những gì.
Ngón tay thứ ba tiến vào cũng không được thuận lợi, Tống Bạch đau đến mức cắn răng, “Anh chậm chút! Đau!”
“Đều tại em đó, trước đây tốt lắm mà, thật vất vả mới thích ứng được, ai bảo mãi mà không cho tôi chạm, xem đi, giờ lại chặt rồi này, mới có một chút em đã đau.”
Tống Bạch giận trừng Kiều Dực: “Anh đây là đang trách tôi? !”
“Không. . . í trời, em đừng nóng giận nha, tôi nói bậy, A Bạch em đừng giận, thả lỏng chút nào, em càng giận phía dưới càng chặt, ngay cả ngón tay tôi cũng không động đậy được này, đợi lát nữa đi vào có mà đứt mất thôi.”
“Đứt thì tốt! Anh là đồ *** ma!”
“Đừng nói vậy chứ, thế về sau ai hầu hạ em sướng hử?” Kiều Dực lại nhích lên phía trước, một tay nắm chân trái Tống Bạch, gập lên trên, gác nó lên vai mình, chân còn lại thì bị gã đặt trên thành bồn, Tống Bạch không có điểm tựa, cả người ngã xuống đáy bồn, Kiều Dực đỡ lấy cậu, với cái góc độ mở rộng lớn như này, có thể nhìn rất rõ hạ thể Tống Bạch đang đứng thẳng trong nước, màu phấn nhạt xinh đẹp lại sạch sẽ, theo dòng nước lay động, có thể thấy nó nảy lên.
Tống Bạch đỏ mặt, cái tư thế này khiến cậu ngượng ngùng không thôi, cái ót tựa vào thành, xuyên qua mặt gương phía sau, cậu có thể nhìn rõ ngón tay Kiều Dực trong hậu môn của mình có bất cứ động tác gì, kích thích như vậy khiến cậu cảm thấy hưng phấn dị thường, khí quan thế nhưng lại lớn hơn.
“Lâu rồi không gặp cậu nhỏ của em, sao tôi cứ có cảm giác nó trưởng thành hơn chút nhỉ? Phải biết là trước kia chỉ bằng hạt đậu thôi đó, xem ra thuốc bổ của tôi vẫn hữu dụng ha.”
Kiều Dực búng đầu ngón tay, nhìn đến hai người bọn họ đong đưa, thật là thú vị.
“Rốt cuộc anh có làm hay không!” Tống Bạch cắn răng quát một câu.
“Làm, sao lại không làm, chẳng phải tôi đây đang chờ em thích ứng à? Giờ mới được ba ngón tay em đã đau như này, vẫn phải đợi thêm chút nữa.” Kiều Dực bĩu môi trách móc, từ tốn rút ngón tay ra, vươn tay cầm lấy cái chai bôi trơn bên cạnh, “Vừa mới bắt đầu có chút đau, em cố chịu, xíu xiu là hết ngay à.”
“Dong dài cái gì.” Tống Bạch nghiêng đầu, Kiều Dực xì một tiếng, “Ông đây đau lòng em còn không bằng lòng.”
Gã nhét ngón tay vào một lần nữa, Tống Bạch a ưm, thanh âm nho nhỏ , như mèo kêu, Kiều Dực nghe mà ngứa hết cả lòng, khí quan đã sớm kêu gào ầm ĩ, thẳng tắp mà cực đại cọ mán đùi Tống Bạch, Kiều Dực thử đem đỉnh nhắm ngay huyệt sau Tống Bạch, nhẹ giọng nói: “Thả lỏng. . . đúng rồi, nào, từ từ, hít vào. . . ồ cái miệng này của em rất thích tôi đó.”
“Anh có thể câm miệng được không hả!” Tống Bạch cả giận quát.
Kiều Dực cười khặc khặc, gã từng chút từng chút một nhét lão Nhị của mình vào trong cậu, xong chẳng thuận lợi, cái đỉnh đầu chỉ vừa mới vào đã gặp trắc trở, Tống Bạch chống hai tay trên ngực Kiều Dực, “Đồ khốn! Anh chậm một chút!”
“Tôi cũng muốn á, vào cũng đã vào rồi, sao tôi có thể khống chế được chứ?” Trán Kiều Dực toát mồ hôi lạnh, tình hình có vẻ tiến thối lưỡng nan, gã cắn răng, “A Bạch em không thể bớt giận à.”
“Bớt nào được! Mẹ nó anh thử xem xem!”
“Ớ! Còn mắng chửi người kìa.” Kiều Dực nhíu mi, gã cúi đầu nhìn cậu nhỏ Tống Bạch, trêu trọc: “Cơ mà tôi cảm thấy cậu nhỏ nhà em khả năng không thỏa mãn được tôi đâu.”
“Anh!” Tống Bạch đang định nói gì đó, Kiều Dực thừa dịp thời cơ đến, đẩy mạnh về phía trước, Tống Bạch á một tiếng, “Mẹ nó anh làm gì thế hả! Muốn chết à!”
“Đừng nhúc nhích!” Kiều Dực đè giọng quát, “Nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Tống Bạch sợ tới mức thật sự không dám nhúc nhích.
“Em xem này, đây chẳng phải đã vào rồi sao, em thả lỏng nào, đúng rồi, đừng sợ, từ từ sẽ đến.” Kiều Dực thử chậm rãi rút ra, Tống Bạch khẩn trương nhìn gã, gã cẩn thận không thôi, sợ Tống Bạch bị thương, nào hay động tác đó đối với hai người mà nói đúng là tra tấn, cậu chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, như thiêu thiếu cái gì đó, khẽ cắn môi: “Anh nhanh lên.”
“Đệt! Là em nói đó, vậy đừng trách tôi!”
Được Tống Bạch đồng ý, Kiều Dực giống như chó hoang được thả, quả thực điên rồi, gã nắm lấy thắt lưng Tống Bạch, đem lão nhị rút ra, tới khi sắp hoàn toàn rời đi, lại hung hăng đâm vào, động tác mạnh mẽ khiến Tống Bạch run rẩy cả người, cậu há miệng định hô dừng nhưng chẳng còn kịp nữa, giờ này thì nào ai có thể dừng cho được!
Hơn nữa Kiều Dực không cho Tống Bạch cơ hội, gã điên cuồng rong ruổi trong cơ thể Tống Bạch, tiếng cậu thét vỡ vụn, cậu phải bám lấy cánh tay Kiều Dực mới miễn cưỡng không bị đập đầu vào tường, mà khí quan thân dưới nương theo động tác bọn họ, đánh vào bụng Kiều Dực bành bạch, dòng nước xao động vỗ quanh người bọn họ, càng vỗ càng ra nhiều bọt.
Tống Bạch ban đầu đau đớn về sau càng tê dại, tiếng cậu ừ a a nghe phiến tình lạ kỳ, quanh quẩn khắp gian phòng, cùng tiếng nước vỗ về, đan vào nhau tạo nên tiếng ca quyến rũ nhất.
“A Bạch, A Bạch!” Kiều Dực gầm nhẹ một tiếng, ôm Tống Bạch, đặt một nụ hôn lên trán cậu, “Tôi yêu em nhất, cả đời này. . . chỉ yêu mình em.” Đăng bởi: admin
/70
|