CHƯƠNG 107
ღღღ
“Ngụy Cửu gặp chuyện phiền phức gì hả?” Ngụy Thất hỏi, đối với cô bé khi cười lên tựa thiên sứ kia anh luôn dành cho một góc mềm mại trong lòng.
“Tôi không rõ lắm, chỉ biết lần này Ngụy Đại không ở Dạ Ngữ chính là vì chuyện của Tiểu Cửu,” Ngụy Ngũ chần chừ một lúc rồi hỏi, “Cậu Tiếu Khiêm ở đây không?”
“…Bộ cậu tính đi tìm cậu ấy xin giúp đỡ à,” Ngụy Thất dừng tay lại một chút.
Ngụy Ngũ tỏ rõ vẻ “chán sống rồi sao”: “Sao tôi dám, tôi chỉ lo là… lo đám thuộc hạ của cậu Tiếu Khiêm…”
“Phải rồi, cậu Tiếu Khiêm còn có một tập đoàn săn tiền thưởng mà…” Ngụy Thất cảm thán một tiếng, anh gần như đã quên mất chuyện này. Đối với bộ dạng trì độn giờ mới ngộ ra của Ngụy Thất, Ngụy Ngũ tỏ ra dáng vẻ bị đánh bại: “Lẽ ra anh không nên quên chuyện này mới phải chứ?”
“Cậu lo Ngụy Đại sẽ để cậu Tiếu Khiêm ra tay?” Ngụy Thất nhanh chóng hỏi, cương quyết đem trọng tâm câu chuyện quay về chủ đề lần này.
Ngụy Ngũ nhún vai: “Tôi đoán thế, cậu Tiếu Khiêm khẳng định sẽ không có thời gian lo vụ này, nên chắc sẽ giao cho tập đoàn săn tiền thưởng của cậu ấy thôi.”
“Sự tình… sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ.”
Ngụy Ngũ nghiêng đầu: “Anh có thể đi tìm cậu Tiếu Khiêm hỏi một chút được không?”
“Nhưng cậu ấy đang ở Trung Đông…” Ngụy Thất nhỏ giọng nói.
“Tôi không tin anh không tìm được cậu ấy,” Ngụy Ngũ bỗng dùng một hơi uống cạn chỗ rượu Whisky trong ly, “Nói chung giúp tôi hỏi thăm chút tin nhé.” Nói xong định đi mất.
Hắn vừa xoay người, thì bị Ngụy Thất kéo tay lại: “Sao thế?”
“Cũng không phải giúp cậu…”
Ngụy Ngũ thở dài, gỡ tay Ngụy Thất ra: “Tôi biết rồi, là vì Ngụy Cửu.”
Ngụy Thất chậm rãi buông tay Ngụy Ngũ ra.
“…Dù sao hai người cũng ở xa nhau lâu rồi, hồi còn bé…” Ngụy Ngũ dừng một chút, “Đó là chuyện xưa cũ.”
“Con bé giống như em gái tôi,”
“Giờ cậu còn liên hệ với con bé không?”
Ngụy Ngũ một lần nữa ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng lắc đầu: “… Không có, tôi không tìm thấy con bé, Tiểu Cửu cứ như…là bốc hơi rồi vậy.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi hỏi thăm xem sao, ” Ngụy Thất dịu dàng nói, “Thả lỏng chút đi, muốn thêm ly nữa không?”
“Ừ…” Ngụy Ngũ khẽ gật đầu, “Tôi nghe nói anh bị gọi trở về cạnh cậu Tiếu Khiêm… thế nào rồi?”
“À ờ…ngày đầu tiên tôi nói chuyện với cậu ấy,” Ngụy Thất đặt tay lên cằm bắt đầu nhớ lại chuyện một tháng trước đó.
“Sau đó thì sao?”
“Ngày thứ hai thì cậu ấy chạy đến Trung Đông.” Ngụy Thất thẳng thắn trả lời, “Tôi cũng không biết cậu ấy đi lúc nào.”
Ngụy Ngũ nhăn mặt: “Vậy là anh tức giận, nên mới chạy qua đây hả?”
Ngụy Thất ngẩn người, ly rượu trong tay nghiêng đi, chảy xuống Ngụy Ngũ: “… Xin lỗi, bị trượt tay.”
Mặc dù phản ứng nhanh chóng, nhưng rượu vẫn đổ lên vai áo Ngụy Ngũ, chiếc áo sơ mi màu trắng lập tức nổi lên màu hổ phách, thậm chí còn thấm vào vai Ngụy Ngũ.
“Hừ, tính cách anh thật đúng là quá tệ, ” Ngụy Ngũ hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Thất vẫn là dáng vẻ tươi cười ôn hòa như trước: “Thực không có ý đó mà.”
Ngụy Ngũ phủi phủi vai vài cái: “Thế nào, đền quần áo cho tôi đi chứ.”
Ngụy Thất hai tay chống cằm tỏ ý xin lỗi: “Qua cửa hàng cạnh bar mua một bộ mới đi .”
“Giờ mới ba giờ sáng, có cửa hàng quần áo nào mà mở cửa giờ này hả!” Ngụy Ngũ trừng mắt nhìn anh.
“Vậy giờ mới ba giờ sáng, cậu mặc thế này ra ngoài đường cũng chẳng ai thấy đâu,” đầu sỏ gây tội quả quyết.
Ngụy Ngũ dường như đang tự hỏi như vậy có được không, xong lập tức phản đối: “Tôi vẫn nghĩ mình đổi áo thì tốt hơn.” Hắn khăng khăng ý kiến ban đầu.
Mười giờ sáng, Ngụy Thất bị tiếng chuông di động đánh thức, anh mò lấy cái di động song phát hiện không phải là cuộc gọi của mình. Bởi đến tận năm giờ mới được tan ca, bây giờ đầu anh vẫn mơ hồ, anh ấn phím trả lời—— tất cả điện thoại đều có phím nghe cơ bản là giống nhau, cho dù đó là điện thoại của anh hay của người khác.
“Alo?” Ngụy Thất hỏi, hai mắt vẫn còn nhắm lại.
“Tiểu Ngũ? Alo? Là Tiểu Ngũ phải không?” Giọng đối phương mềm mại song khá hoang mang.
Ngụy Thất mở bừng mắt ra, ngồi dậy trên giường, nhìn lại, Ngụy Ngũ đang chui trong chăn của anh —— như khi còn bé, khi ngủ hắn lúc nào cũng cuộn người lại thành một cục. Giờ tư thế của hắn cũng y chang vậy.
“Ngụy Ngũ, điện thoại!” Ngụy Thất giật chăn ra, dúi điện thoại cho Ngụy Ngũ.
Ngụy Ngũ dụi dụi mắt, lúc nghe điện thoại lập tức lên tinh thần: “Cô chủ? Vâng, vâng… Giờ tôi đang ở chỗ của Ngụy Thất, hả? Phải lập tức đi Ý à?”
Nói đến đây, Ngụy Ngũ quay sang dùng khẩu hình miệng nói với Ngụy Thất: “Cô chủ muốn tôi đi cùng qua Ý.”
“Vậy cậu phải đi đi.” Ngụy Thất nói theo lý đương nhiên. Ngụy Ngũ đi theo Ngụy Hựu Tuyết, hiện tại Ngụy Hựu Tuyết đang rất phát triển sự nghiệp trong giới nghệ thuật, việc bay tới nơi này nơi nọ là chuyện hết sức bình thường. Mấy tháng nữa là tới hôn lễ của Ngụy Hựu Tuyết, hi vọng cô ấy sẽ không gấp gáp lên máy bay trở về đúng vào ngày cử hành hôn lễ… Ngụy Thất lơ đãng nghĩ.
“Vậy chuyện của Tiểu Cửu tính sao giờ?” Ngụy Ngũ lại dùng khẩu hình miệng hỏi Ngụy Thất.
Việc này rất dễ hiểu, Ngụy Ngũ kêu Ngụy Thất đi tìm Ngụy Tiếu Khiêm xin giúp đỡ, nhưng chính mình lại không đi nhờ Ngụy Hựu Tuyết —— lần trước Ngụy Hựu Tuyết bởi vì phản kháng gia tộc mà thiếu chút nữa tự sát, lúc này hai bên đều nhường nhau một bước, Ngụy gia đối với Ngụy Hựu Tuyết tạm thời thực hành thái độ mặc kệ, còn về phần cuộc sống sau hôn nhân, thì Ngụy Hựu Tuyết phải tự dựa vào bản thân mà tranh thủ. Chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích của Ngụy gia, Ngụy Hựu Tuyết muốn làm chuyện gì căn bản đều là quyền của cô nàng.
Dưới sự cân bằng kỳ diệu này, muốn nhờ Ngụy Hựu Tuyết giúp đỡ chỉ sợ hơi khó. Cho nên có thể thông cảm cho hành động của Ngụy Ngũ.
“Tôi đi lo vụ này cho,” Ngụy Thất thở dài nói.
Ngụy Ngũ thở phào nhẹ nhõm, hắn rất hiểu tính cách của Ngụy Thất. Tuy người ngoài luôn thấy Ngụy Thất rất hòa nhã, thân thiện, nhưng thực tế tính của người này lại vô cùng tệ. Nhưng nếu anh đã đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ làm được.
“Vậy tôi nhờ anh đấy nhé.” Ngụy Ngũ nghiêm túc nói, sau đó lập tức chuyển sang nói với Ngụy Hựu Tuyết đầu dây bên kia: “Đương nhiên, chúng ta có thể tham dự tuần lễ thời trang Milan, rồi thuận tiện chọn vài bộ đồ —— cả lễ phục nữa, tôi biết cô rất thích lễ phục, yên tâm đi, tôi sẽ chọn giúp cô …”
Ngụy Thất mắt trắng dã nhìn Ngụy Ngũ, Ngụy Ngũ trước kia không có cá tính như vậy, theo quan sát hồi bé, thì Ngụy Thất cho rằng Ngụy Ngũ lớn lên có thể có khuynh hướng hơi tự phong bế bản thân. Thế nhưng từ ngày theo cô Ngụy Hựu Tuyết, hắn trở nên vô cùng… ờm, lạc quan.
Ngụy Ngũ từ lúc nghe điện thoại liền liên thanh bất tận, Ngụy Thất nhoài người ra lấy bộ đồ của mình —— đang ngủ mà bị quầy rầy thường sau đó rất khó ngủ lại, đây vốn là đặc tính của anh rồi.
Thế nhưng vừa mới nhoài người ra, anh liền nghe thấy một tiếng “tách tách”.
Ngụy Thất vội quay đầu lại.
Một người đàn ông đang đứng ở cửa.
Đối phương có ngoại hình rất tuấn tú, mặc một chiếc sơmi màu đen, vóc người y chang người mẫu, bên dưới mái tóc màu đen là một đôi mắt màu lam đậm, vẻ mặt hắn đầy khoái trá: “Xem anh chụp được hình gì nè.”
Cố Tiểu Tịch đứng bên cạnh người kia nhăn mày lại: “Anh muốn chụp nó làm gì hả.”
Người kia lắc lắc cái điện thoại di động trong tay: “Hôm qua lão làm em bị hoảng sợ, hôm nay anh phải cho lão hết hồn mới được.”
“…Anh định làm như thế nào?” Cố Tiểu Tịch hơi chần chừ hỏi hắn, tuy rằng y đã nghĩ ra hắn muốn làm gì rồi.
“Anh đoán lão sẽ lập từ Trung Đông trở về đấy.” Người đàn ông bày ra nụ cười hoàn mỹ, song trong mắt Ngụy Ngũ và Ngụy Thất, thêm cả Cố Tiểu Tịch, thì thật không khác gì của ác ma.
“Cậu Tiếu Ngữ, cậu giỡn gì vậy ạ?” Một trong hai người vốn đang hóa đá trên giường liền vô thức buột miệng hỏi, hắn vẫn cầm điện thoại trong tay, cô gái đầu dây bên kia vẫn thao thao bất tuyệt về xu hướng áo khoác đang thịnh hành trong tháng này.
“Vừa hay là ngược lại,” Ngụy Tiếu Ngữ nheo mắt, “tôi rất nghiêm túc đấy.”
“Nhưng tôi vô tội!” Không để ý tới Ngụy Hựu Tuyết ở đầu bên kia điện thoại, Ngụy Ngũ hét thảm một tiếng, “Tôi lại không uy hiếp cậu Tiểu Tịch! Chỉ vì đồ bị dơ nên tôi mới tá túc ở đây!”
“Anh có thể lặp lại những lời này trước mặt anh trai tôi,” Ngụy Tiếu Ngữ khoái trá nói, sau đó cất điện thoại vào túi, “Đương nhiên là trước khi lão móc súng ra nhé.”
“Cậu ấy không cầm súng cũng có thể giết chết tôi!” Ngụy Ngũ kêu lên thảm thiết.
“Cậu ấy sẽ không giết cậu đâu,” Ngụy Thất quay đầu sang an ủi Ngụy Ngũ.
“Trừ phi cậu ấy không thấy được tấm ảnh này!” Ngụy Ngũ lập tức nói, sau đó quay đầu dùng vẻ mặt cực kỳ đáng thương nhìn về phía Ngụy Tiếu Ngữ —— tuy bình thường hắn rất chú ý việc giữ gìn hình tượng, chắc là bởi đi theo Ngụy Hựu Tuyết —— nhưng giờ nó chẳng quan trọng gì nữa: “Tôi thật là vô tội mà, cậu Tiếu Ngữ —— hay là cậu chỉ gửi nửa tấm hình có Ngụy Thất thôi, tôi nhớ điện thoại cậu có chức năng cắt hình mà.”
“Tạm thời tôi không dùng được chức năng đó,” Ngụy Tiếu Ngữ ôm lấy vai Cố Tiểu Tịch, “với lại, nếu tôi chỉ gửi đi mỗi hình của Ngụy Thất thì —— khả năng xui xẻo lại là tôi nha.”
Chuyện này thì quả là dễ hiểu, bởi giờ Ngụy Thất hở nửa thân trên, tóc đen dài thả xuống vai, dáng vẻ biếng nhác.
“Vậy cứ để ảnh trong điện thoại thôi—— không, xóa đi mới là cách an toàn nhất!” Ngụy Ngũ nhiệt tình kiến nghị.
Ngụy Tiếu Ngữ cười sung sướng cứ như thể trò đùa dai này đã thực hiện được —— mà quả thật hắn đã đạt được rồi: “Cách tốt nhất để lấy lòng người trong lòng chính là báo thù thay cho người ấy.”
“Nhưng cậu không thể dìm người khác xuống nước được…” Ngụy Ngũ thê thảm phản bác.
Cố Tiểu Tịch do dự một hồi rồi nói: “Em không thấy việc anh trai anh từ Trung Đông trở về sẽ là chuyện tốt đâu.” Nếu như Ngụy Thất còn ở Dạ Ngữ, rất nhiều người có thể sẽ bị liên lụy —— có lẽ sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cảm giác sinh mệnh bị uy hiếp thật đúng là khiến ăn ngủ bất an đây.
“Thì anh chỉ dọa bọn họ chút thôi mà,” Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu xuống kề sát tai người trong lòng thì thầm, “Ngụy Thất cũng hù sợ em còn gì.”
“Nhưng người anh dọa sợ hình như lại là Ngụy Ngũ…” Cố Tiểu Tịch dùng ánh mắt thông cảm nhìn sang Ngụy Ngũ gần như sắp phát điên, còn Ngụy Thất lại tỏ vẻ chẳng hề gì.
“A…” Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên kêu nhỏ một tiếng.
Cố Tiểu Tịch đang nghĩ đến việc xóa tấm ảnh đi, dù sao nó cũng y như bom hẹn giờ vậy, đùa thì cũng vui đấy, cơ mà nguy hiểm thì nhiều hơn.
“Làm sao vậy?” Cố Tiểu Tịch kinh hồn táng đảm hỏi.
Ngụy Tiếu Ngữ lôi điện thoại ra, xấu hổ lắc trong tay: “…Lỡ tay gửi đi rồi.”
Trong phòng liền im phăng phắc.
“Anh… gửi ai rồi?” Cố Tiểu Tịch cẩn thận hỏi lại, đồng thời đưa tay ra chuẩn bị cầm lấy di động của Ngụy Tiếu Ngữ —— xem ảnh chụp gửi cho ai để nhờ xóa hộ.
Ngụy Tiếu Ngữ gãi gãi đầu, đôi mắt chẳng có chút ý xin lỗi nào: “Ờ… anh trai anh.”
Lúc này, có ba người đã hóa thành đá.
“…Tạm biệt.” Cố Tiểu Tịch rất thẳng thắn xoay người đi.
“A, a? Tiểu tịch? Em yêu à? Em muốn đi đâu?” Ngụy Tiếu Ngữ vội vã theo sau, nếu như dùng từ “bám đít” để hình dung hắn thì vẫn là quá khách khí rồi.
“…Đi Mỹ đi,” Cố Tiểu Tịch nghiêm túc nói, “Ít nhất cũng cách xa nửa vòng trái đất với Trung Quốc… Em thích nơi nào náo nhiệt —— Nam Cực thì quá lạnh, đương nhiên, nếu như không có biện pháp, em cũng sẽ đi —— “
“Em đùa phải không!” Ngụy Tiếu Ngữ kêu thảm thiết trên hành lang rồi biến mất.
Ngụy Thất quay đầu lại, mặt Ngụy Ngũ chỉ còn màu trắng bệch.
“…Này, anh nghĩ Ý có an toàn không?” Đăng bởi: admin
ღღღ
“Ngụy Cửu gặp chuyện phiền phức gì hả?” Ngụy Thất hỏi, đối với cô bé khi cười lên tựa thiên sứ kia anh luôn dành cho một góc mềm mại trong lòng.
“Tôi không rõ lắm, chỉ biết lần này Ngụy Đại không ở Dạ Ngữ chính là vì chuyện của Tiểu Cửu,” Ngụy Ngũ chần chừ một lúc rồi hỏi, “Cậu Tiếu Khiêm ở đây không?”
“…Bộ cậu tính đi tìm cậu ấy xin giúp đỡ à,” Ngụy Thất dừng tay lại một chút.
Ngụy Ngũ tỏ rõ vẻ “chán sống rồi sao”: “Sao tôi dám, tôi chỉ lo là… lo đám thuộc hạ của cậu Tiếu Khiêm…”
“Phải rồi, cậu Tiếu Khiêm còn có một tập đoàn săn tiền thưởng mà…” Ngụy Thất cảm thán một tiếng, anh gần như đã quên mất chuyện này. Đối với bộ dạng trì độn giờ mới ngộ ra của Ngụy Thất, Ngụy Ngũ tỏ ra dáng vẻ bị đánh bại: “Lẽ ra anh không nên quên chuyện này mới phải chứ?”
“Cậu lo Ngụy Đại sẽ để cậu Tiếu Khiêm ra tay?” Ngụy Thất nhanh chóng hỏi, cương quyết đem trọng tâm câu chuyện quay về chủ đề lần này.
Ngụy Ngũ nhún vai: “Tôi đoán thế, cậu Tiếu Khiêm khẳng định sẽ không có thời gian lo vụ này, nên chắc sẽ giao cho tập đoàn săn tiền thưởng của cậu ấy thôi.”
“Sự tình… sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ.”
Ngụy Ngũ nghiêng đầu: “Anh có thể đi tìm cậu Tiếu Khiêm hỏi một chút được không?”
“Nhưng cậu ấy đang ở Trung Đông…” Ngụy Thất nhỏ giọng nói.
“Tôi không tin anh không tìm được cậu ấy,” Ngụy Ngũ bỗng dùng một hơi uống cạn chỗ rượu Whisky trong ly, “Nói chung giúp tôi hỏi thăm chút tin nhé.” Nói xong định đi mất.
Hắn vừa xoay người, thì bị Ngụy Thất kéo tay lại: “Sao thế?”
“Cũng không phải giúp cậu…”
Ngụy Ngũ thở dài, gỡ tay Ngụy Thất ra: “Tôi biết rồi, là vì Ngụy Cửu.”
Ngụy Thất chậm rãi buông tay Ngụy Ngũ ra.
“…Dù sao hai người cũng ở xa nhau lâu rồi, hồi còn bé…” Ngụy Ngũ dừng một chút, “Đó là chuyện xưa cũ.”
“Con bé giống như em gái tôi,”
“Giờ cậu còn liên hệ với con bé không?”
Ngụy Ngũ một lần nữa ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng lắc đầu: “… Không có, tôi không tìm thấy con bé, Tiểu Cửu cứ như…là bốc hơi rồi vậy.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi hỏi thăm xem sao, ” Ngụy Thất dịu dàng nói, “Thả lỏng chút đi, muốn thêm ly nữa không?”
“Ừ…” Ngụy Ngũ khẽ gật đầu, “Tôi nghe nói anh bị gọi trở về cạnh cậu Tiếu Khiêm… thế nào rồi?”
“À ờ…ngày đầu tiên tôi nói chuyện với cậu ấy,” Ngụy Thất đặt tay lên cằm bắt đầu nhớ lại chuyện một tháng trước đó.
“Sau đó thì sao?”
“Ngày thứ hai thì cậu ấy chạy đến Trung Đông.” Ngụy Thất thẳng thắn trả lời, “Tôi cũng không biết cậu ấy đi lúc nào.”
Ngụy Ngũ nhăn mặt: “Vậy là anh tức giận, nên mới chạy qua đây hả?”
Ngụy Thất ngẩn người, ly rượu trong tay nghiêng đi, chảy xuống Ngụy Ngũ: “… Xin lỗi, bị trượt tay.”
Mặc dù phản ứng nhanh chóng, nhưng rượu vẫn đổ lên vai áo Ngụy Ngũ, chiếc áo sơ mi màu trắng lập tức nổi lên màu hổ phách, thậm chí còn thấm vào vai Ngụy Ngũ.
“Hừ, tính cách anh thật đúng là quá tệ, ” Ngụy Ngũ hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Thất vẫn là dáng vẻ tươi cười ôn hòa như trước: “Thực không có ý đó mà.”
Ngụy Ngũ phủi phủi vai vài cái: “Thế nào, đền quần áo cho tôi đi chứ.”
Ngụy Thất hai tay chống cằm tỏ ý xin lỗi: “Qua cửa hàng cạnh bar mua một bộ mới đi .”
“Giờ mới ba giờ sáng, có cửa hàng quần áo nào mà mở cửa giờ này hả!” Ngụy Ngũ trừng mắt nhìn anh.
“Vậy giờ mới ba giờ sáng, cậu mặc thế này ra ngoài đường cũng chẳng ai thấy đâu,” đầu sỏ gây tội quả quyết.
Ngụy Ngũ dường như đang tự hỏi như vậy có được không, xong lập tức phản đối: “Tôi vẫn nghĩ mình đổi áo thì tốt hơn.” Hắn khăng khăng ý kiến ban đầu.
Mười giờ sáng, Ngụy Thất bị tiếng chuông di động đánh thức, anh mò lấy cái di động song phát hiện không phải là cuộc gọi của mình. Bởi đến tận năm giờ mới được tan ca, bây giờ đầu anh vẫn mơ hồ, anh ấn phím trả lời—— tất cả điện thoại đều có phím nghe cơ bản là giống nhau, cho dù đó là điện thoại của anh hay của người khác.
“Alo?” Ngụy Thất hỏi, hai mắt vẫn còn nhắm lại.
“Tiểu Ngũ? Alo? Là Tiểu Ngũ phải không?” Giọng đối phương mềm mại song khá hoang mang.
Ngụy Thất mở bừng mắt ra, ngồi dậy trên giường, nhìn lại, Ngụy Ngũ đang chui trong chăn của anh —— như khi còn bé, khi ngủ hắn lúc nào cũng cuộn người lại thành một cục. Giờ tư thế của hắn cũng y chang vậy.
“Ngụy Ngũ, điện thoại!” Ngụy Thất giật chăn ra, dúi điện thoại cho Ngụy Ngũ.
Ngụy Ngũ dụi dụi mắt, lúc nghe điện thoại lập tức lên tinh thần: “Cô chủ? Vâng, vâng… Giờ tôi đang ở chỗ của Ngụy Thất, hả? Phải lập tức đi Ý à?”
Nói đến đây, Ngụy Ngũ quay sang dùng khẩu hình miệng nói với Ngụy Thất: “Cô chủ muốn tôi đi cùng qua Ý.”
“Vậy cậu phải đi đi.” Ngụy Thất nói theo lý đương nhiên. Ngụy Ngũ đi theo Ngụy Hựu Tuyết, hiện tại Ngụy Hựu Tuyết đang rất phát triển sự nghiệp trong giới nghệ thuật, việc bay tới nơi này nơi nọ là chuyện hết sức bình thường. Mấy tháng nữa là tới hôn lễ của Ngụy Hựu Tuyết, hi vọng cô ấy sẽ không gấp gáp lên máy bay trở về đúng vào ngày cử hành hôn lễ… Ngụy Thất lơ đãng nghĩ.
“Vậy chuyện của Tiểu Cửu tính sao giờ?” Ngụy Ngũ lại dùng khẩu hình miệng hỏi Ngụy Thất.
Việc này rất dễ hiểu, Ngụy Ngũ kêu Ngụy Thất đi tìm Ngụy Tiếu Khiêm xin giúp đỡ, nhưng chính mình lại không đi nhờ Ngụy Hựu Tuyết —— lần trước Ngụy Hựu Tuyết bởi vì phản kháng gia tộc mà thiếu chút nữa tự sát, lúc này hai bên đều nhường nhau một bước, Ngụy gia đối với Ngụy Hựu Tuyết tạm thời thực hành thái độ mặc kệ, còn về phần cuộc sống sau hôn nhân, thì Ngụy Hựu Tuyết phải tự dựa vào bản thân mà tranh thủ. Chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích của Ngụy gia, Ngụy Hựu Tuyết muốn làm chuyện gì căn bản đều là quyền của cô nàng.
Dưới sự cân bằng kỳ diệu này, muốn nhờ Ngụy Hựu Tuyết giúp đỡ chỉ sợ hơi khó. Cho nên có thể thông cảm cho hành động của Ngụy Ngũ.
“Tôi đi lo vụ này cho,” Ngụy Thất thở dài nói.
Ngụy Ngũ thở phào nhẹ nhõm, hắn rất hiểu tính cách của Ngụy Thất. Tuy người ngoài luôn thấy Ngụy Thất rất hòa nhã, thân thiện, nhưng thực tế tính của người này lại vô cùng tệ. Nhưng nếu anh đã đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ làm được.
“Vậy tôi nhờ anh đấy nhé.” Ngụy Ngũ nghiêm túc nói, sau đó lập tức chuyển sang nói với Ngụy Hựu Tuyết đầu dây bên kia: “Đương nhiên, chúng ta có thể tham dự tuần lễ thời trang Milan, rồi thuận tiện chọn vài bộ đồ —— cả lễ phục nữa, tôi biết cô rất thích lễ phục, yên tâm đi, tôi sẽ chọn giúp cô …”
Ngụy Thất mắt trắng dã nhìn Ngụy Ngũ, Ngụy Ngũ trước kia không có cá tính như vậy, theo quan sát hồi bé, thì Ngụy Thất cho rằng Ngụy Ngũ lớn lên có thể có khuynh hướng hơi tự phong bế bản thân. Thế nhưng từ ngày theo cô Ngụy Hựu Tuyết, hắn trở nên vô cùng… ờm, lạc quan.
Ngụy Ngũ từ lúc nghe điện thoại liền liên thanh bất tận, Ngụy Thất nhoài người ra lấy bộ đồ của mình —— đang ngủ mà bị quầy rầy thường sau đó rất khó ngủ lại, đây vốn là đặc tính của anh rồi.
Thế nhưng vừa mới nhoài người ra, anh liền nghe thấy một tiếng “tách tách”.
Ngụy Thất vội quay đầu lại.
Một người đàn ông đang đứng ở cửa.
Đối phương có ngoại hình rất tuấn tú, mặc một chiếc sơmi màu đen, vóc người y chang người mẫu, bên dưới mái tóc màu đen là một đôi mắt màu lam đậm, vẻ mặt hắn đầy khoái trá: “Xem anh chụp được hình gì nè.”
Cố Tiểu Tịch đứng bên cạnh người kia nhăn mày lại: “Anh muốn chụp nó làm gì hả.”
Người kia lắc lắc cái điện thoại di động trong tay: “Hôm qua lão làm em bị hoảng sợ, hôm nay anh phải cho lão hết hồn mới được.”
“…Anh định làm như thế nào?” Cố Tiểu Tịch hơi chần chừ hỏi hắn, tuy rằng y đã nghĩ ra hắn muốn làm gì rồi.
“Anh đoán lão sẽ lập từ Trung Đông trở về đấy.” Người đàn ông bày ra nụ cười hoàn mỹ, song trong mắt Ngụy Ngũ và Ngụy Thất, thêm cả Cố Tiểu Tịch, thì thật không khác gì của ác ma.
“Cậu Tiếu Ngữ, cậu giỡn gì vậy ạ?” Một trong hai người vốn đang hóa đá trên giường liền vô thức buột miệng hỏi, hắn vẫn cầm điện thoại trong tay, cô gái đầu dây bên kia vẫn thao thao bất tuyệt về xu hướng áo khoác đang thịnh hành trong tháng này.
“Vừa hay là ngược lại,” Ngụy Tiếu Ngữ nheo mắt, “tôi rất nghiêm túc đấy.”
“Nhưng tôi vô tội!” Không để ý tới Ngụy Hựu Tuyết ở đầu bên kia điện thoại, Ngụy Ngũ hét thảm một tiếng, “Tôi lại không uy hiếp cậu Tiểu Tịch! Chỉ vì đồ bị dơ nên tôi mới tá túc ở đây!”
“Anh có thể lặp lại những lời này trước mặt anh trai tôi,” Ngụy Tiếu Ngữ khoái trá nói, sau đó cất điện thoại vào túi, “Đương nhiên là trước khi lão móc súng ra nhé.”
“Cậu ấy không cầm súng cũng có thể giết chết tôi!” Ngụy Ngũ kêu lên thảm thiết.
“Cậu ấy sẽ không giết cậu đâu,” Ngụy Thất quay đầu sang an ủi Ngụy Ngũ.
“Trừ phi cậu ấy không thấy được tấm ảnh này!” Ngụy Ngũ lập tức nói, sau đó quay đầu dùng vẻ mặt cực kỳ đáng thương nhìn về phía Ngụy Tiếu Ngữ —— tuy bình thường hắn rất chú ý việc giữ gìn hình tượng, chắc là bởi đi theo Ngụy Hựu Tuyết —— nhưng giờ nó chẳng quan trọng gì nữa: “Tôi thật là vô tội mà, cậu Tiếu Ngữ —— hay là cậu chỉ gửi nửa tấm hình có Ngụy Thất thôi, tôi nhớ điện thoại cậu có chức năng cắt hình mà.”
“Tạm thời tôi không dùng được chức năng đó,” Ngụy Tiếu Ngữ ôm lấy vai Cố Tiểu Tịch, “với lại, nếu tôi chỉ gửi đi mỗi hình của Ngụy Thất thì —— khả năng xui xẻo lại là tôi nha.”
Chuyện này thì quả là dễ hiểu, bởi giờ Ngụy Thất hở nửa thân trên, tóc đen dài thả xuống vai, dáng vẻ biếng nhác.
“Vậy cứ để ảnh trong điện thoại thôi—— không, xóa đi mới là cách an toàn nhất!” Ngụy Ngũ nhiệt tình kiến nghị.
Ngụy Tiếu Ngữ cười sung sướng cứ như thể trò đùa dai này đã thực hiện được —— mà quả thật hắn đã đạt được rồi: “Cách tốt nhất để lấy lòng người trong lòng chính là báo thù thay cho người ấy.”
“Nhưng cậu không thể dìm người khác xuống nước được…” Ngụy Ngũ thê thảm phản bác.
Cố Tiểu Tịch do dự một hồi rồi nói: “Em không thấy việc anh trai anh từ Trung Đông trở về sẽ là chuyện tốt đâu.” Nếu như Ngụy Thất còn ở Dạ Ngữ, rất nhiều người có thể sẽ bị liên lụy —— có lẽ sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cảm giác sinh mệnh bị uy hiếp thật đúng là khiến ăn ngủ bất an đây.
“Thì anh chỉ dọa bọn họ chút thôi mà,” Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu xuống kề sát tai người trong lòng thì thầm, “Ngụy Thất cũng hù sợ em còn gì.”
“Nhưng người anh dọa sợ hình như lại là Ngụy Ngũ…” Cố Tiểu Tịch dùng ánh mắt thông cảm nhìn sang Ngụy Ngũ gần như sắp phát điên, còn Ngụy Thất lại tỏ vẻ chẳng hề gì.
“A…” Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên kêu nhỏ một tiếng.
Cố Tiểu Tịch đang nghĩ đến việc xóa tấm ảnh đi, dù sao nó cũng y như bom hẹn giờ vậy, đùa thì cũng vui đấy, cơ mà nguy hiểm thì nhiều hơn.
“Làm sao vậy?” Cố Tiểu Tịch kinh hồn táng đảm hỏi.
Ngụy Tiếu Ngữ lôi điện thoại ra, xấu hổ lắc trong tay: “…Lỡ tay gửi đi rồi.”
Trong phòng liền im phăng phắc.
“Anh… gửi ai rồi?” Cố Tiểu Tịch cẩn thận hỏi lại, đồng thời đưa tay ra chuẩn bị cầm lấy di động của Ngụy Tiếu Ngữ —— xem ảnh chụp gửi cho ai để nhờ xóa hộ.
Ngụy Tiếu Ngữ gãi gãi đầu, đôi mắt chẳng có chút ý xin lỗi nào: “Ờ… anh trai anh.”
Lúc này, có ba người đã hóa thành đá.
“…Tạm biệt.” Cố Tiểu Tịch rất thẳng thắn xoay người đi.
“A, a? Tiểu tịch? Em yêu à? Em muốn đi đâu?” Ngụy Tiếu Ngữ vội vã theo sau, nếu như dùng từ “bám đít” để hình dung hắn thì vẫn là quá khách khí rồi.
“…Đi Mỹ đi,” Cố Tiểu Tịch nghiêm túc nói, “Ít nhất cũng cách xa nửa vòng trái đất với Trung Quốc… Em thích nơi nào náo nhiệt —— Nam Cực thì quá lạnh, đương nhiên, nếu như không có biện pháp, em cũng sẽ đi —— “
“Em đùa phải không!” Ngụy Tiếu Ngữ kêu thảm thiết trên hành lang rồi biến mất.
Ngụy Thất quay đầu lại, mặt Ngụy Ngũ chỉ còn màu trắng bệch.
“…Này, anh nghĩ Ý có an toàn không?” Đăng bởi: admin
/131
|