Cuối cùng, lớp trưởng gọi điện thông báo cho thầy giáo đi theo, vì không muốn phá hủy hứng trí của cả lớp, thầy giáo quyết định đưa Từ Mộng Gia về trường trước. Về phần cô nàng Từ Mộng Gia vốn được giao nhiệm vụ rửa sạch đồ ăn, khi được hỏi tại sao lại xuất hiện ở khu vực hồ nước gần rừng cây, cô nàng còn ra vẻ yếu đuối, tiều tụy trả lời như sau.
“Tôi vốn…..vốn chỉ muốn…… Diệp Phong đã làm việc mệt mỏi từ sáng đến giờ rồi, không biết có cần uống nước hay giúp đỡ gì đó không, cho nên……”
Diệp Phong câm lặng dùng móng vuốt thỏ che mặt, giả bộ giỏi vãi, cậu thực sự không dám nhìn tiếp.
Tâm tình của mọi người cũng không vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, tất cả đều chen chúc cùng một chỗ nướng thịt, rồi nháo nhào tổ chức trò chơi, cả một ngày trời vô cùng náo nhiệt, buổi tối còn hứng trí bừng bừng không giảm, hò hét phải làm thêm chầu rượu nữa.
Uống rượu? Trò đùa vui nhất thế giới quá ha! Vị đại ca đã phải chịu nghẹn khuất cả ngày hôm nay cuối cùng cũng hé ra nụ cười cực kỳ hoàn mỹ, tùy tiện tìm lý do rồi lôi đứa em trai ham chơi về nhà.
Diệp Cảnh lái xe, mặc kệ Tiểu Phong nãy giờ vẫn ngồi trên ghế phó lái che miệng cười trộm. Anh tất nhiên biết cậu vì sao lại cười trộm, rất muốn giáo huấn cậu một trận, nhưng lời tới miệng rồi mà không sao thoát ra được.
Dù sao thì Tiểu Phong cũng khó có được một lần tham gia hoạt động tập thể với lớp, nhìn cậu cười đùa vui vẻ như thế anh cũng rất cao hứng. Cuối cùng, Diệp Cảnh chỉ có thể thầm thở dài bất đắc dĩ, dịu dàng đưa tay lên xoa xoa đám tóc ngốc nghếch kia, để mặc Diệp Phong tiếp tục “cười nhạo” anh thuộc dạng người không biết làm gì.
Anh trai đại nhân bày tỏ, một người làm gì cũng luôn nhất như anh rốt cuộc đã tìm ra kỹ năng bản thân không thể thực hiện, đấy chính là nướng thịt diệu kỳ. Anh trai Diệp quyết định, sau này nhất quyết không bao giờ đụng tới nó nữa!
…
Buổi tối, khu biệt thự cao cấp của nhà họ Diệp.
“Anh hai……” Diệp Phong vừa mới uống xong một chén cháo nhân nhĩ, dạ dày ấm áp hơn hẳn, vẻ mặt thỏa mãn nằm bẹp trên ghế sô pha. Diệp Cảnh ngồi sát bên cạnh cậu, một tay đỡ eo bé thỏ nhỏ mà mình nuôi trong nhà, một tay nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng phình lên vì no kia. “Lần trước Tiếu Bạch nói có một thứ rất thú vị muốn cho em xem, em muốn tự mình đi coi một lát, mai sẽ không đến công ty”.
Ý cười ôn nhu trên gương mặt Diệp Cảnh nhất thời cứng ngắc trong một giây, nhưng ngay lập tức đã trở lại bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục giúp Tiểu Phong xoa bóp bụng, rồi dịu dàng đáp lời: “Được, nhớ rõ chú ý an toàn trên đường”.
“Vâng!” Diệp Phong thoải mái nheo mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn Tiểu Phong giống như một bé thỏ trắng nằm ngửa, phơi bụng mình ra, tùy ý để người ta thân cận, ve vuốt, ánh mặt Diệp Cảnh như tan chảy, dịu dàng tựa hồ thu. Nhưng khi con ngươi hạ xuống, lại toát ra một tia hàn quang chói lọi, Tiếu Bạch à, được lắm, lại dám tranh em trai với tôi, xem ra gần đây cậu nhàn rỗi quá rồi nhỉ……..
Bạn Tiếu Bạch đang đánh phó bản cực kỳ happy đột nhiên hắt xì một phát. Vừa ngẩng đầu lên…….Đệt mẹ! Màn hình máy tính đen xì là thế éo nào! ! ! Tiếu Bạch bi phẫn kêu rên: “Á á á ~ thần kiếm tím của tuôi! Trả lại thần kiếm tím cho tuôi! ! !”
BỘP_____ Bị một vật thể không xác định đánh trúng, Tiếu Bạch hét lên một tiếng rồi ngã gục, nhìn động tác vô cùng thuần thục kia đi, chứng minh rõ ràng đây chẳng phải lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.
“Im lặng coi!” Mạnh Vũ dùng ánh mắt như đang nhìn thằng ngu lườm Tiếu Bạch đang nằm ngay đơ phía đối diện, xoay người trở về phòng, tiếp tục xem tư liệu người mới.
Tiếu Bạch quỳ rạp trên mặt đấy, yên lặng gãi chân, bạn cùng phòng chết tiệt, bạn cùng phòng chó má, bạn cùng phòng…… Tui chọt chọt chọt này.
Nhị hóa Tiếu Bạch còn không biết, ngay ngày mai thôi sẽ còn có vị đại BOSS khủng bố đang nhe nanh chờ hắn. Hắn câm lặng bật lại máy tính, tiếp tục cùng em gái trong game đánh phó bản, kiếm thần kiếm tím. QAQ hức hức ~ đầu năm nay, theo đuổi em gái xinh đẹp trong game cũng đâu có dễ dàng gì. (nhị hóa: ngốc nghếch)
. . . . . . . . . . . . . .
Thời gian cứ như thế lướt qua một cách chóng vánh, nhoáng một cái đã thành hai năm sau.
Cha Diệp trở về, cùng hai anh em nhà họ Diệp nói chuyện suốt một buổi chiều trong thư phòng. Không ai biết ba cha con đã nói gì, chỉ biết rằng từ đó trở đi, cha Diệp đã ở hẳn bên Australia, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không còn về nhà nữa.
Trước khi đi, cha Diệp đã vỗ vỗ bả vai Diệp Phong rồi nặng nề thở dài. Ông không hiểu sao hai đứa con trai của mình lại đi vào con đường này, tuy rằng ông đã sớm cảm nhận được thái độ cẩn thận bảo vệ của Diệp Cảnh đối với Diệp Phong cực kỳ quỷ dị, vô cùng không thích hợp, nhưng khi chân chính biết được sự thật, trong lòng ông vẫn không thể nào không kinh sợ, run rẩy một trận.
Con trai ông không chỉ là đồng tính luyến ái, mà lại còn là anh em loạn luân! Nếu là một người cha bình thường, khi biết được sự thật, chắc chắn đã nổi giận lôi đình, dùng gậy mà đánh mấy đứa con bất hiếu một trận nên thân.
Thế nhưng cha Diệp không thể, trong đầu chợt xẹt qua từng khoảnh khắc từ quá khứ, ông hít một hơi thật sâu, bình ổn nỗi lòng hỗn độn, gọi hai đứa con đến thư phòng.
Khi về đến nhà, thứ đầu tiên mà ông thấy chính là sự cảnh giác của đứa con cả và sự lạnh nhạt của đứa thứ hai, hơn nữa thái độ hiện tại của hai anh em rõ ràng là đã ngả bài, rành rành chỉ muốn thông báo cho ông biết, chứ không phải là muốn cùng ông thương lượng. Nếu là trước đây, cha Diệp chỉ biết nghĩ tới cách lập tức lôi Diệp Phong ra nước ngoài, ngăn cảnh tình cảm anh em quỷ dị kia, để họ không bao giờ…….có thể gặp lại nhau nữa.
Nhưng trong khoảng thời gian bình ổn tâm tình ở Australia, ông đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, ví dụ như cuộc hôn nhân gượng ép không có kết quả với Lưu Tố Nguyệt, Diệp Phong vô tôi bị liên can, và cả Diệp Cảnh mất mẹ, còn bị cha cố tình bỏ qua……..
Chợt quay đầu lại, cha Diệp mới biết rằng, trên con đường nhân sinh này, ông đã bỏ lỡ rất nhiều thứ…….. Mà hiện giờ Diệp Cảnh đã trưởng thành, không còn cần ông nữa, Diệp Phong vốn bị bỏ rơi cũng đã được tình yêu của anh trai nuôi dưỡng, vui vui vẻ vẻ mà lớn lên.
Nhìn đứa con cả nghiêm cẩn không thể chê vào đâu được, ẩn sâu trong mắt là sự không khéo sắc bén, cha Diệp biết, Diệp thị được giao vào tay Diệp Cảnh chắc chắn sẽ phát triển mạnh hơn trước. Còn đứa thứ hai lại khác hoàn toàn Diệp Cảnh, đơn giản như ánh mặt trời, luôn luôn chớp đôi mắt to tròn ngập nước, sáng ngời hữu thần, chẳng qua vẫn giấu không nổi sự mơ hồ nhàn nhạt dưới đáy mắt.
Cha Diệp dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, thứ tình cảm vặn vẹo, trái luân thường đạo lý này là do ai khởi xướng. Chắc chắn đứa con cả cường thế đã “dụ dỗ” đứa nhỏ luôn mơ màng kia rồi. Vấn đề là, ông đã chẳng thể thay đổi được điều gì nữa. Ông khẳng định, cho dù hiện tại chính Diệp Phong nói muốn ra nước ngoài du học, thì người đầu tiên nhảy ra phản đối kiểu gì cũng là Diệp Cảnh.
“Cứ vậy đi….hai đứa……tốt tốt…….” Cha Diệp nặng nề thở dài, năm tháng tựa như cây đao vô hình, cho dù đã từng là một người đàn ông oai phong một cõi cũng không thể tránh thoát.
Bất kể là Diệp Phong hay Diệp Cảnh, giờ khắc này cả hai bỗng nhiên ý thức được rằng, người đàn ông này……đã già rồi.
Tiễn bước cha Diệp xong, bọn họ lại nhận được bưu phẩm từ Lưu Tố Nguyệt. Lần trước, sau khi trò chuyện vô cùng vui vẻ với Diệp Phong về đề tài du lịch, mỗi lần Lưu Tố Nguyệt ra nước ngoài chơi bời, đều thích mua đủ loại đồ lưu niệm và ảnh chụp phong cảnh địa phương về, rồi gửi tới đây, khiến Diệp Phong càng xem càng ngứa ngáy trong lòng, hận không thể bật người vươn cánh bay đi. (em nó nghĩ em nó là chim à =___=)
Cơ mà………Bé thỏ nhỏ nhìn ánh trăng rồi thở dài phiền muộn, anh trai chắc chắn sẽ không phê chuẩn cho cậu đi du lịch một mình đâu, cậu đành phải chờ tới khi anh hai có thời gian rảnh thôi……
Aish~ Bé thỏ Tiểu Phong tiếp tục phiền muộn với ánh trăng rằm.
“Tiểu Phong muốn ăn bánh trung thu hay là tưởng nhớ Hằng Nga đấy?”
“Phụt_____”
Diệp Cảnh vinh quang bị Diệp Phong phun đầy người, bé thỏ chớp chớp đôi mắt to tròn, trông cực kì vô tội.
Mà lại nói đến Từ Mộng Gia, sau sự kiện rơi xuống nước lần trước, cô nàng dường như đã biết khó mà lui, trầm mặc hơn hẳn. Diệp Phong gãi gãi ót, cậu cũng chả hiểu tại sao lại thế, có lẽ Từ Mộng Gia đột nhiên đã nghĩ thông suốt rồi chăng?! Thây kệ, chỉ cần đừng chạy tới quấn quýt lấy cậu nữa thì sao cũng được. ╮╭
Cứ như vậy, hai anh em nhà họ Diệp lại một lần nữa phải nghênh đón bữa tiệc thương nghiệp của nhóm lão đại.
Vì đây chính là bữa tiệc được người đứng đầu trong giới thương nghiệp tổ chức, cho nên gần như tất cả mọi người trong giới thượng lưu ở B thành đều vội vàng, khẩn cấp muốn tham gia, thậm chí còn có một số ít người mẫu siêu sao và xã hội đen mới nổi cũng được mời tới. Đối với những người này mà nói, bữa tiệc gặp mặt này không thể nghi ngờ chính là cơ hội giúp bọn họ mở rộng mối quan hệ làm ăn.
Diệp gia là dòng họ lớn, trụ cột vững vàng, tất nhiên sẽ nhận được thiếp mời, không chỉ nhắc tới Diệp Cảnh mà còn điểm danh cả Diệp Phong trong thư.
“Muốn đi không Tiểu Phong?” Diệp Cảnh nhíu mày.
Diệp Phong tỏ vẻ không sao cả nhún vai: “Cùng đi đi ạ, dù sao em cũng muốn mở mang chút kiến thức”.
Thật ra Diệp Phong chẳng thích thú gì với kiểu tụ hội thương mại hóa rõ ràng này, cậu không am hiểu cách ứng phó, cũng không thích phải cùng người khác đưa đẩy hai mặt trong thời gian dài, nhưng cậu biết, bữa tiệc này đối với Diệp gia mà nói là được nhiều hơn mất. Diệp Cảnh dĩ nhiên hiểu bé thỏ trắng ngoan ngoãn nhà mình, một tay anh nuôi lớn mà, sao anh có thể không biết cậu nghĩ gì trong đầu chứ.
“Nếu không thích thì không cần phải miễn cưỡng, dù sao thân thể em cũng không tốt, tùy tiện tìm lý do từ chối là được”.
Diệp Phong phồng má, đột nhiên nhào vào lòng anh hai cọ cọ, lại cắn lên chóp mũi Diệp Cảnh một cái.
“Em muốn đi mà, nhiều cô gái muốn quyễn rũ anh như thế, ai biết nhỡ đến lúc đó anh không kìm lòng nổi thì sao!”
Diệp Cảnh ngây người, một lúc sau mới hoàn hồn, lập tức bò lăn ra cười. Vẻ mặt cưng chiều ôm chặt bé thỏ non mềm trong vòng tay, thỏa mãn cọ tới cọ lui. Anh biết, Tiểu Phong chắc chắn là vì anh, cũng vì lo lắng cho Diệp gia.
Bữa tiệc gặp mặt trong giới thương nghiệp lần này không giống như trước, đối phương đã chỉ đích danh Diệp Phong trong thiếp mời, nếu Diệp gia ra sức từ chối, khó tránh khỏi bị người ta nghĩ là không đủ thành ý, khiến hình tượng của Diệp gia trong giới thượng lưu bị ảnh hưởng xấu, thậm chí không cẩn thận sau này còn bị người ta đánh giá là làm cao, kiêu ngạo, hay tự tin thái quá.
“Tiểu Phong, anh hai có chút đói bụng………” Diệp Cảnh đung đưa Diệp Phong trong tay, dụi đầu vào cổ cậu. (xấu hổ quá, anh ý làm nũng kìa -____-)
Bé thỏ nhỏ chớp chớp mắt, không hiểu nói: “Nhưng chúng ta vừa mới ăn xong cơm tối mà…… A, anh làm gì thế, buông em ra! Này_____a~”
Kế tiếp, ba ba ba…… Những âm thanh thật hài hòa.
Rõ ràng đã ở chung hai năm, nhưng mỗi lần tiến hành giường sự, hai người vẫn như cũ muốn ngừng mà không được. Đối với Diệp Cảnh mà nói, thân thể Tiểu Phong giống như hấp dẫn trí mạng quyến rũ anh, một khi chiếc khóa giam hãm sự động tình bật mở, thân thể liền giống như gặp phải thuốc dẫn, lập tức xảy ra phản ứng hóa học.
Hôn môi, mút mát, đưa đẩy.
Anh trai đại nhân hận không thể ở trên cơ thể em trai bảo bối, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều lưu lại dấu vết hoan lạc, nói cho những kẻ có ý đồ muốn tiếp cận Diệp Phong phải biết hoa thơm đã có chủ! ! !
Nhưng thật ra những kẻ không sợ chết như Tiêu Nhiên và Việt Hàn Du vẫn ra vẻ không biết gì, thỉnh thoảng lại nhảy ra thể hiện sự tồn tại, khiến anh trai đại nhân cực kì không thích, phi thường khó chịu……không chút lưu tình hung hăng đưa đẩy trong cơ thể Tiểu Phong.
“Á………” Tiểu huyệt phía sau Diệp Phong mạnh mẽ co rút, mười đầu ngón tay nhịn không được siết chặt lại, gắt gao nắm lấy chăn đệm bên dưới. Sự sung sướng giống như cơn sóng ngoài khơi, nháy mắt đục thủng linh hồn, tràn vào nơi sâu nhất.
“Hóa ra Tiểu Phong thích làm như thế này à………..” Đáy mắt Diệp Cảnh nhuốm màu sắc dục tăm tối, anh chậm rãi rút ra khỏi tiểu huyệt, sau đó lại mạnh mẽ đâm vào, nội vách mềm dẻo nóng cháy bên trong Tiểu Phong nhất thời co rút, thân mình Diệp Phong nhũn xuống, thiếu chút nữa tinh quan thất thủ. (thiếu chút nữa bắn ra =)))))
“Đừng mà……A, anh hai…..em không được……..” Diệp Phong thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng tựa như chìm trong sương mù dày đặc, phiếm một tia mị hoặc.
“Thật sự không muốn sao, hửm?” Diệp Cảnh ác ý thối lui, rồi lại cố tình chọc chọc bên ngoài miệng huyệt, không định đi vào, Diệp Phong chỉ cảm thấy sự trống rỗng đến bức bối bên trong lỗ nhỏ, sự ngứa ngáy khó nhịn chẳng thể nói thành lời ấy liều mạng thiêu đốt, khiến cậu phát hỏa.
“Anh hai………” Bé thỏ nhỏ mờ mịt mở mắt, đôi mắt to tròn long lanh nước chớp chớp nhìn Diệp Cảnh, “Em muốn…….cho em…….”
Diệp Cảnh đã sớm nghẹn không nổi, nghe thấy tiếng nỉ non tràn ngập mờ ám của em trai, làm sao mà nhẫn được nữa, cứ thế mạnh mẽ thẳng tiến, đánh tới tấp vào nơi sâu nhất của dũng đạo chật hẹp, gần như thúc cả vào tuyến tiền liệt!
Lần sau còn sâu hơn cả lần trước, mỗi lần đều rất chính xác thúc mạnh vào điểm mẫn cảm nhất sâu bên trong, Diệp Cảnh quả thực cũng bị dũng đạo nóng bỏng kia bức đến nổi điên rồi.
“A ư ~ anh hai……thật lớn……ưm ~ đẩy…….nhẹ thôi…… Á, dùng sức………” Diệp Phong đã hoàn toàn nói năng lộn xộn, không biết bản thân đã thốt ra những gì, chỉ có thể thuận theo bản năng của thân thể, triệt để thần phục dưới thân anh trai, giống như một chiếc thuyền nhỏ gập ghềnh giữa sông núi mờ ảo, không phân định rõ phương hướng, tùy ý để sóng gió đưa đẩy.
/63
|