Bánh bao nhỏ tung tăng chạy khỏi cổng, mãi đến khi nhìn thấy dãy phố tấp nập mới đột nhiên ngẩn người, cậu không biết nhà ở đâu nha ( ⊙ o ⊙ ) !
Đêm mùa đông tới rất sớm, mới năm giờ chiều, sắc trời đã dần tối, mặt đường lấp lánh ánh đèn neon đủ màu sắc, tăng thêm chút ấm áp cho cái rét lạnh của trời đêm.
Tuy giờ vẫn còn trong kì nghỉ lễ mừng năm mới, nhưng lợi ích luôn phải đặt lên hàng đầu, đại đa số thương nhân nhỏ đều đã mở cửa hàng, khiến cho ngã tư đường về đêm càng trở nên náo nhiệt hơn hẳn so với lúc trước. Khắp nơi đều có thể thấy được nhóm năm nhóm ba bạn bè hẹn nhau đi ăn cơm, đi dạo phố, nhưng chính cảnh náo nhiệt ở dãy phố này lại càng khiến cho thân ảnh thiếu niên một mình đứng đó trở nên vô cùng cô đơn.
Thiếu niên tuổi không lớn, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hơn mười tuổi, thân thể thon dài chỉ mặc độc một chiếc áo len trắng, sắc mặt có chút hốc hác, tuy nhìn qua có vẻ nghèo túng nhưng khí chất toát ra từ người thiếu niên lại vô cùng lãnh đạm lạnh lùng, khiến cho người ta không dám nhìn, cũng sẽ không dám tới gần làm thân.
Bụng rất đói, bánh bao nhỏ dùng tiền mừng tuổi trong túi mua một ổ bánh bao thiệt lớn, vừa đẩy cửa bước ra khỏi cửa hàng liền thấy thiếu niên kia.
Giống như tuyết, như gió Đông Bắc lạnh lẽo, như con sóng nhấp nhô sạch sẽ.
Có thể vì đã quá mệt mỏi, thiếu niên dừng lại, ngồi ở ghế nghỉ trên đường, gió lạnh ban đêm thổi xuyên qua, nhưng dường như thiếu niên gầy yếu lại chẳng hề quan tâm, giống như một kiếp đời đơn bạc, ánh mắt lóe lên mê mang mờ nhạt.
Bánh bao nhỏ đi tới gần, cũng muốn ngồi lên ghế, nhưng chân tay ngắn ngủn của cậu cố mãi vẫn không bò lên nổi cái ghế chân cao này, thế nên, cậu rời tầm mắt nhìn về anh trai đang ngồi bên cạnh, cánh tay nhỏ bé vươn ra, túm lấy góc áo thiếu niên.
Việt Hàn Du giật mình hồi thần, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt Hàn Du lúc này chính là đôi mắt to tròn đang vô cùng trông mong nhìn mình của một bé con đáng yêu, béo tròn như một chiếc bánh bao nhỏ.
“Đại ca ca ~~” Giọng nói của bé con luôn mềm mại, thanh thúy như tiếng cắn quả táo xanh, “Em muốn ngồi lên ghế”.
Bé con chớp chớp đôi mắt đen láy, hai cánh tay lanh lợi giơ ra, đôi mắt trông mong nhìn Việt Hàn Du, chờ đợi được ôm lên, mái tóc xoăn xoăn lơ thơ trên đỉnh đầu, tạo nên dáng vẻ vô cùng hồn nhiên, vô hại. Một người luôn không thích thân cận với người khác như Việt Hàn Du lại đột nhiên giống như bị mê hoặc, đưa tay ra ôm lấy thân thể tròn tròn của bánh bao nhỏ, xúc cảm mềm mại này hệt như ánh nắng ấm ấp tỏa sáng trong đêm đông buốt giá, truyền qua lòng bàn tay Hàn Du, tản ra hương vị mềm dịu dễ chịu.
“Cám ơn đại ca ca ~” Bé con dựa vào người Việt Hàn Du, lộ ra nụ cười sáng lạn vui vẻ, khiến Việt Hàn Du đột nhiên có cảm giác khí lạnh xung quanh mình thoáng cái đã tiêu tán
“Sao em lại chạy một mình bên ngoài thế này?” Việt Hàn Du lúc này mới để ý tới, bé con mới chừng bốn năm tuổi, trong tay ôm một túi bánh bao, lúc này bé còn đang cố mở túi để lấy bánh ra ăn. “Cha mẹ em đâu?”
Đứa bé nhỏ thế này không nên chạy ra ngoài đường một mình, nhìn cách ăn mặc kia xem ra còn là con của một gia tộc giàu có, Việt Hàn Du vừa hỏi vừa giúp bánh bao nhỏ mở túi.
Bánh bao nhỏ lấy một chiếc bánh bao đưa cho thiếu niên: “Đại ca ca, ăn!”
Ánh mắt tròn xoe đen láy không chút tạp chất, vô cùng đơn thuần, đầy thiện ý chân thật.
Việt Hàn Du cũng không ngờ bản thân có thể tiếp nhận chiếc bánh bao đó, có lẽ ánh mắt của bé con quá mức đơn thuần, nhìn không ra một tia tạp chất, ngay cả lời cự tuyệt cũng không thể thốt ra.
Không phải là sự thương cảm, càng không phải là sự khinh thường, cùng bé con ngồi cạnh nhau, đơn giản chỉ có sự quan tâm cùng an ủi chân thành nhất.
“Chẳng lẽ em trốn ra khỏi nhà?” Việt Hàn Du xoa xoa mái tóc lơ thơ nhìn vô cùng ngốc trên đầu Tiểu Phong, xúc cảm so với tưởng tượng thật vô cùng thoải mái.
Bánh bao nhỏ lắc đầu: “Không phải đâu! Em bị baba bỏ rơi!”
“Bỏ rơi?” Việt Hàn Du nhíu mày, trong lòng bắt đầu run rẩy.
“Vâng” Bánh bao nhỏ nhu nhu hai bên má, nghiêm túc gật đầu: “Baba và mama không thích em, cho nên em muốn rời đi”.
Trong tiềm thức của Việt Hàn Du có chút xao động: “Vậy em……..”
“Nhưng em còn có anh trai đó nha, anh trai em vô cùng yêu chiều em!” Cái miệng nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ cong lên, vẻ mặt tươi cười vô cùng hạnh phúc.
Trong lòng Việt Hàn Du chợt nở nụ cười tự giễu, hóa ra là một đứa nhỏ hay giận dỗi mà thôi, bản thân mình còn đột nhiên xuất hiện ý nghĩ muốn chăm sóc bé trong đầu. Hơn nữa, hiện tại bản thân Hàn Du còn không có nhà để về, sao có thể đi chăm sóc một đứa nhỏ chứ.
Bé con tuổi vẫn còn nhỏ, tất nhiên vô tâm vô phế, không chú ý tới sắc mặt thiếu niên thay đổi. Sở dĩ cậu chủ động lại gần, tin cậy Việt Hàn Du như thế, ngoại trừ cảm giác y không xấu ra thì còn có một chút…… cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Bánh bao nhỏ bắt đầu chuyên chú cắn bánh bao, cậu đói bụng lắm rồi, không để ý được gì nữa đâu; tầm mắt Việt Hàn Du nhịn không được mà dừng lại trên người bé con, tinh tế đánh giá.
Mái tóc đen láy mềm mại, có lẽ do chạy trong gió hồi lâu nên có chút hỗn độn, phần mái rủ xuống, che khuất con ngươi thủy mặc trong suốt. Cái mũi nhỏ nhắn xinh đẹp đang chun lại ngửi mùi thơm của bánh bao, làn môi hồng nhuận theo từng động tác nhai nuốt mà khép mở, dưới lớp áo khoác hiện rõ cần cổ mảnh khảnh trắng nõn cùng xương quai xanh tinh tế như ẩn như hiện.
Một đứa bé xinh đẹp hệt như búp bê thế này sao có thể bị ghét được chứ?! Đôi mắt Việt Hàn Du tối lại, đứa trẻ con nhà giàu được chăm sóc vô cùng cẩn thận, chẳng lẽ y thật sự đã gặp một đại thiếu gia lắm tiền thích chơi trò trốn khỏi nhà sao? Chẳng khác nào tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình tám giờ, đáng tiếc, y vĩnh viễn không phải là diễn viên nam chính.
Việt Hàn Du có thể khẳng định một điều, y không ghét đứa nhỏ này, tuy rằng mới gặp nhau chưa đầy mười phút, nhưng y biết, bé con không kiêu ngạo giống như những đại thiếu gia nhà giàu khác, càng không có thói ương bướng, ngang ngược, trái lại còn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhu thuận, thậm chí cả người đều tản ra hương vị bình thản, ấm áp, khiến tâm tình người tiếp xúc đột nhiên trở nên tốt đẹp vô ngần.
“Đại ca ca cũng trốn khỏi nhà sao?” Ăn xong một chiếc bánh bao, bánh bao nhỏ rốt cuộc cũng chú ý tới lai lịch của vị đại ca ngồi bên cạnh mình.
“Không phải”. Đôi mắt Việt Hàn Du đột nhiên bắn ra tia nhìn sắc lạnh, y đã sớm không có cái nơi được gọi là nhà rồi.
“Vậy tại sao khuya như thế này rồi mà đại ca ca không về, không sợ mọi người trong nhà lo lắng sao?” Bánh bao nhỏ lên án, nhìn Việt Hàn Du bằng ánh mắt ‘anh thiệt là không hiểu chuyện’, khiến y bật cười.
“Anh lớn rồi chẳng sao, còn em, sao còn chưa về nhà đi?!”
Nói đến đây, trong lòng bánh bao nhỏ đột nhiên dâng lên cảm xúc cô đơn khó tả, cậu lắc đầu, nãy giờ vòng đi vòng lại cũng không tìm ra nơi có cảnh trí giống nhà của mình, cậu còn không biết hiện giờ mình đang ở đâu.
Hiện giờ chắc chắn mọi người đã phát hiện ra cậu mất tích, không biết anh hai có sốt ruột hay không……….
Một bàn tay với những ngón tay thon dài xoa nhẹ lên trán cậu, Diệp Phong ngẩng đầu lên nhìn đại ca ca bên cạnh, đáy mắt lóe ra sự nghi hoặc mờ nhạt.
Việt Hàn Du thầm thở dài, đứa nhỏ này dễ dàng bắt chuyện với người xa lạ như thế, chẳng phải giống như đã bị bán còn giúp kẻ khác đếm tiền ư, cũng may mà gặp được y, chứ nếu không bằng diện mạo xinh xắn kia, gặp phải kẻ buôn lậu thì phải làm sao ?
Hình như nghĩ tới chuyện xấu nào đó, nét mặt của Việt Hàn Du bỗng chốc lạnh xuống.
“Em muốn về nhà, nhưng em không biết nhà em ở đâu”. Giọng nói của bé con dần nhỏ lại.
“Vậy em không nhớ mình đi tới đây bằng đường nào sao?” Việt Hàn Du cảm thấy có chút quái lạ, nơi này hoàn toàn là khu buôn bán của tầng lớp bình dân, căn bản không có loại biệt thự xa hoa giống như nhà của bé con, hơn nữa bé lại nhỏ thế này, có lẽ nào đi xe tới?
Từ từ, trước đó bé có nói mình bị baba vứt bỏ?! Chẳng lẽ lại đúng như thế?
Nhà giàu nào chả có chút mí mật muốn che giấu. Việt Hàn Du nhíu mày, y tuy mới tròn mười hai tuổi nhưng suy nghĩ đã rất trưởng thành, thông minh, nhanh nhẹn, nếu không phải do trong nhà xảy ra biến cố lớn, y cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Việt Hàn Du trong vô thức ôm bé con vào lòng, hương vị trên người bé giống như ánh mặt trời, tỏa ra ánh nắng ấm áp, khiến cõi lòng người ta cảm thấy thật thoải mái, thật ấm áp.
Có lẽ đây là chút duyên phận trời ban, phải chăng Thượng Đế thấy y cô đơn ngồi trong đêm đông lạnh giá, đến lúc y chống đỡ không nổi nữa đã phái thiên sứ đến bên y.
Banh bao nhỏ chun mũi, cảm thấy hương vị trên người đại ca ca với anh trai nhà mình cực không giống nhau, trên người đại ca ca lạnh lẽo y hệt như không khí vào sáng sớm ấy.
“Baba để em một mình ở nơi này, em muốn về nhà tìm anh trai!” Bánh bao nhỏ nghĩ nghĩ, cảm giác ý tứ mình truyền đạt sẽ không khiến người ta hiểu sai. ╮(╯_╰)╭. 【Hiểu lầm lớn lắm đó em ơi !!! 】
Việt Hàn Du vừa nghe đã tự bổ não N lần, tưởng tượng ra nội dung của một vở kịch nhàm chán! Bố của bé con chắc chắn không phải người tốt, rõ ràng là tên cha dượng tồi tệ đây mà!
“Vậy mẹ em đâu?”
“Mama không thích em, luôn phớt lờ em!” Bánh bao nhỏ thản nhiên trả lời, nhưng đôi mắt lại híp lại, cười rất tươi: “Cơ mà anh hai rất thích em ~”
Cho nên cậu không đáng thương tý nào đâu nhá, dù sao cậu thấy cậu chỉ cần anh hai thôi là đã hạnh phúc lắm rồi. ╭(╯^╰)╮
Thế quái nào lại có kiểu gia đình kì lạ đến thế? Việt Hàn Du nhíu mày, dựa theo tình huống này, anh trai của bé con chắc chắn có vấn đề !!! 【Đúng rồi đúng rồi, chân tướng đó anh!!! 】
Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn cộng dò hỏi của Việt Hàn Du, rốt cuộc cũng có thể tìm ra được nơi bánh bao nhỏ nhớ rõ______ trường học của bánh bao nhỏ và………. khu vui chơi.
Thật ra Việt Hàn Du có thể đưa bánh bao nhỏ tới cục cảnh sát, báo tin trẻ nhỏ đi lạc. Nhưng hiện giờ người mà y không muốn nhìn thấy nhất, không tin tưởng nhất lại chính là cảnh sát!
Khóe môi Việt Hàn Du nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, ai biết được khi y rời đi, những kẻ tự xưng là “công bộc của nhân dân” đó có nhận ra thân phận của bé con, rồi nghe người ta sai khiến làm ra những chuyện đồi bại nào đó không.
Được gọi là “công bộc của nhân dân” nhưng bọn họ sẽ chỉ phục tùng thiểu số, những kẻ có tiền và có quyền.
Việt Hàn Du không trách bọn họ, thói đời là thế, đây chính là quy tắc sống mà thôi, có trách thì phải trách bản thân mình không có đủ năng lực.
Thời điểm ôm bé con đi vào “Khu vui chơi bất tận”, Việt Hàn Du mới phát hiện, không biết bánh bao nhỏ đã dựa vào vai y ngủ từ khi nào. Từ góc độ của y nhìn xuống, chỉ có thể thấy tấm lưng nhỏ mỏng manh của bé, hơi thở ấm áp, bình thản nhẹ nhàng phả trên cổ y, mang theo cảm giác ngưa ngứa. Dường như có cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới, bé con theo bản năng rụt người lại, chui vào trong ngực y, ngủ ngon lành.
Việt Hàn Du nhìn thoáng qua vườn trẻ trống vắng, có lẽ hết manh mối rồi, thầm nghĩ một lát, y quyết định tìm một nơi tránh gió để nghỉ. Bản thân y thì không sao, nhưng thân thể bé con khó có thể chịu nổi hàn khí trong đêm đông thế này.
.
?
Cùng lúc đó tại Diệp gia, từ trưa tới giờ Diệp Cảnh luôn bị vây trong tâm trạng buồn bực đột nhiên nhận được thông báo______ Diệp Phong mất tích!
Cha Diệp cảm thấy không thể tin nổi, một đống người chết hết rồi sao, ngay cả đứa nhỏ đi lúc nào cũng không biết?! Hay là lỗi tại ông ép Diệp Phong ở lại Lưu gia, mà ở đó chả có ai thèm để ý tới đứa nhỏ nên mới có chuyện này?!
“Cha, là ý của Tiểu Phong muốn ở lại, hay chính cha ép em ấy ở lại?” Buổi chiều, khi Diệp Cảnh thấy chỉ có một mình cha Diệp về nhà liền lập tức hỏi ngay trọng điểm.
Cha Diệp không để ý phất tay: “Để nó ở lại bên kia vài ngày cũng không sao”.
Tiểu Phong còn nhỏ, cha Diệp cũng không lo lắng cậu sẽ bị người ta tuyên truyền tư tưởng lệch lạc, hơn nữa, thừa cơ hội này, ông phải thử xem dã tâm của Lưu gia lớn tới đâu, chờ qua mấy ngày Lưu gia tẩy não Tiểu Phong xong, ông sẽ mang cậu về nhà, dò hỏi một chút thì có thể nhìn ra.
Diệp Cảnh nhíu mày không nói gì nữa, buổi sáng, trước khi Tiểu Phong rời đi, anh vẫn còn thấy bình thường, nhưng không hiểu sao sau đó anh đột nhiên có dự cảm bất an.
Tiểu Phong nói: Em sẽ trở về………….
Tiểu Phong luôn là một đứa nhỏ cố chấp, nói được thì làm được………..
Mãi đến hơn sáu giờ tối, Lưu gia không còn cách nào khác mới gọi điện tới, thật cẩn thận nói ra tin tức Tiểu Phong mất tíc.
Diệp Cảnh cau mày tức giận, bọn họ dám……….dám để thất lạc Tiểu Phong?!
Hay là cố tình bỏ rơi?!
/63
|