Editor: Tiểu Nhã
Qua bảy tháng, Chiêu Thạc công chúa gửi thiệp mời ngắm hoa tới Thượng Thư phủ.
Chiêu Thạc công chúa là trưởng nữ đương kim thánh thượng, hai năm trước thành thân với trưởng tôn của Cố thái phó, hiện giờ nhậm tam phẩm Lại Bộ Thị Lang. Chiêu Thạc công chúa cùng Phò mã cảm tình không tồi, xuất giá năm thứ hai sinh cho Phò mã một nhi tử, hiện tại lại có mang hài tử thứ hai.
Sau khi Chiêu Thạc công chúa xuất giá, mỗi năm đều sẽ tổ chức Thưởng Hoa yến, trừ bỏ mời con cháu hoàng gia, trong kinh con cái quan viên tứ phẩm trở lên cũng sẽ nhận được thiệp mời.
Chu Nhược Thủy lúc trước tuổi nhỏ thật không có nhận được, hiện giờ mười tuổi, thiệp mời của Chiêu Thạc công chúa cũng gửi đến. Thượng Thư phủ trừ bỏ Dư thị cùng Chu Nhược Thủy Chu Hàn Minh, Chu Dung cũng may mắn trở thành đối tượng Chiêu Thạc công chúa mời.
Thiệp vừa đến Thượng Thư phủ, Dư thị chuẩn bị hết thảy cho Chu Nhược Thủy cùng Chu Hàn Minh, đến nỗi Chu Dung, Dư thị dựa theo quy củ đưa đến một bộ y phục, một bộ trang sức rồi lại không quan tâm, chỉ bảo Lý di nương hảo hảo dạy dỗ quy củ cho Chu Dung.
Ngày Thưởng Hoa yến, Chu Nhược Thủy bị Mặc Trúc đánh thức, sau khi rửa mặt chải đầu, mấy nha hoàn cầm lấy y phục được Dư thị chuẩn bị tốt để Chu Nhược Thủy chọn lựa.
Chu Nhược Thủy còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh con ngươi nhàn nhạt đảo qua, chỉ vào một bộ nói: “Tốt, chọn cái này đi.”
Mặc Trúc vừa nghe, lập tức tiếp nhận y phục, giúp Chu Nhược Thủy mặc. Y phục màu xanh dương nhạt, lụa thượng hạng thêu hoa thược dược trắng điệu thấp mà tinh, hoa văn ở cổ tay áo và vạt áo chỗ nhàn nhạt phác hoạ ra từng đám mây ưu nhã, cao quý, liếc mắt một cái có thể khuến người cảm giác không gì sánh được sự ưu nhã cùng thoải mái.
Một lát sau, Chu Nhược Thủy mặc vào người, từ bình phong đi ra khiến nha hoàn trong phòng đều ngây người. Chu Nhược Thủy lẳng lặng ngồi trước gương đồng, Mặc Mai phục hồi tinh thần lại lập tức tiến lên giúp Chu Nhược Thủy làm một kiểu tóc thích hợp.
Cuối cùng Mặc Mai đem cây trâm hoa lan màu ngọc bích khảm dạ minh châu cắm ở trên đầu tóc Chu Nhược Thủy, đáy mắt lộ kinh ngạc cảm thán.
“Tiểu thư càng ngày càng đẹp, hôm nay nhất định đem tiểu thư khác trong kinh đều áp xuống đi...”
“Nói bậy gì đó, lời này để cho người khác nghe được nhất định ganh ghét ta.” Chu Nhược Thủy nhìn thoáng qua Mặc Lan tán thưởng không thôi, nhẹ giọng trách mắng.
Mặc Lan nghịch ngợm chớp chớp mắt cười nói: “Ở trong mắt nô tỳ, tiểu thư chính là nữ tử đẹp nhất trên đời mỹ.”
“Ngươi ba hoa, không quan trọng đẹp hay không, nhìn được là tốt.”
Chu Nhược Thủy đối dung mạo mình thì không vui, kiếp trước mình vì thân phận đệ nhất mỹ nhân Đại Tề, nhưng cuối cùng kết cục lại cực kỳ không đẹp.
Chờ đến khi mọi thứ ổn thỏa, Chu Nhược Thủy đứng dậy nói: “Đi thôi...”
Chu Nhược Thủy vẩy tay bảo nha hoàn vây quanh xuống dưới, nghênh diện mà đến trước Chu Dung mang mặt vui mừng. Xem ra Chu Dung nhận được bách hoa yến, bóng ma cánh tay phải bị tàn phế liền giảm bớt.
Chu Dung vừa ra tới liền nhìn chằm chằm Chu Nhược Thủy, ban đầu nhìn y phục Chu Nhược Thủy còn có chút trơ trẽn, nhưng tới gần vừa thấy, hào quang trên người Chu Nhược Thủy không phải tầm thường, trên đầu dạ minh châu dù ra giá cũng không có người bán.
Nhìn Chu Nhược Thủy trang vận đơn giản như vậy, giản lược lại không mất sự tôn quý, Chu Dung đối trang dung bản thân có chút ẩn ẩn tự đắc hận không thể lập tức xoay người trở về đem một thân y phục sáng ngời xé nát.
“Mẫu thân, đại ca, đại tỷ.” Chu Dung dù vạn phần không cam lòng, nhưng trước mặt người khác Chu Dung vẫn duy trì giáo dưỡng, hành lễ.
Chỉ là đáy mắt ghen ghét không cam lòng có thể dấu đi xuống thì càng tốt! Chu Nhược Thủy cười lạnh, Dư thị nhàn nhạt gật đầu, ngồi trên xe ngựa.
Ngoài cửa sớm đã có ba chiếc xe ngựa, phía trước một chiếc là Dư thị, sau đó là Chu Nhược Thủy, Chu Hàn Minh còn lại là cưỡi ngựa ở bên xe ngựa Dư thị.
Chu Dung nhìn Dư thị ngồi xe ngựa tử đàn khắc hoa, còn có xe ngựa Chu Nhược Thủy khắc gỗ hoa lê, lại nhìn xe ngựa chính mình một chiếc xe tầm thường, cái miệng nhỏ liền ủy khuất.
Chu Dung được Lý di nương dốc lòng dạy dỗ mười ngày, tuy không có tiến triển bay vọt, nhưng cũng áp xuống được tính tình, ngồi trên xe ngựa thuộc về chính mình.
Chu Nhược Thủy ngồi ở trong xe ngựa, kéo màn xe thấy một màn, Chu Nhược Thủy có chút kinh ngạc. Nhưng lại thầm nghĩ, kiếp trước Chu Dung tuy tính tình không tốt, lại cũng có tâm cơ, nghĩ đến đều do Lý di nương dạy dỗ.
Chu Nhược Thủy lạnh lùng câu lên khóe môi, có tâm cơ thì như thế nào, dạy dỗ ra sao, thay đổi không được bản chất vốn dĩ thô bỉ tham lam.
Đoàn người Dư thị tới hoa viên trong phủ công chúa, đã có rất nhiều người trước tiên tới. Các thiếu nữ vây quanh một chỗ có đánh đàn, có chơi cờ, có vẽ tranh, có đề thơ. Phủ công chúa bọn thị nữ ở giữa hầu hạ các quý tộc.
Chu Nhược Thủy đánh giá phủ công chúa, quả nhiên là hoa tươi nở rộ Thải Điệp bay tán loạn, mà các thiếu nữ ở giữa xuân xanh càng vì cảnh này mà sắc tăng thêm vài phần minh diễm. Các thiếu nữ khuê mật tốp năm tốp ba cùng chính mình quan hệ tốt kết bạn, cười nhạt nói nhỏ, cảnh tượng nhất phái phồn hoa thái bình.
“Nhược Thủy……”
Chu Nhược Thủy vừa đi đến hoa viên, liền có Tương Linh tiểu thư đi tới. Chu Nhược Thủy chào hỏi, cũng không biết cố ý hay vô tình, tất cả mọi người đều bỏ qua Chu Dung đứng bên cạnh Chu Nhược Thủy.
Sắc mặt Chu Dung càng thêm khó coi, thiếu chút nữa cười không được, Chu Nhược Thủy mới mở miệng giới thiệu nói:
“Đây là thứ muội Chu Dung, Nhị tiểu thư.”
Chu Nhược Thủy vừa nói ra hai chữ “Thứ muội”, sắc mặt Chu Dung càng thêm khó coi. Thiếu nữ vây quanh Chu Nhược Thủy, đều là chính thất con vợ cả, đối thứ xuất xưa nay khinh thường.
Càng miễn bàn sắc măth Chu Dung trầm xuống, càng khiến cho chúng tiểu thư càng thêm chướng mắt Chu Dung.
“Nga, thì ra đây là thanh danh bên ngoài Nhị tiểu thư a…” Đích nữ tướng quân oai vũ Mộc Ánh Nhu mở miệng châm chọc nói.
Oai vũ tướng quân là quan tam phẩm, trong nhà chỉ có một vị chính thất thê tử, lại không tiểu thiếp thông phòng. Mộc Ánh Nhu từ nhỏ được cha mẹ yêu thương, đối những tiểu thiếp thứ xuất gây chuyện thị phi trước nay cũng chưa từng có ấn tượng tốt.
Chuyện Thượng Thư phủ Lý di nương, năm đó cũng ở kinh thành lưu truyền không ít, lại có Chu Dung trước mấy tháng gặp phải không ít chuyện, Mộc Ánh Nhu nhìn Chu Dung càng cảm thấy chướng mắt.
“Ngươi…… Ngươi là thứ gì, ta chính là Thượng Thư phủ tiểu thư…” Chu Dung nghe Mộc Ánh Nhu châm chọc, sắc mặt đỏ lên, vươn ngón tay mắng Mộc Ánh Nhu.
“Thượng Thư phủ tiểu thư thì như thế nào, còn không phải thứ xuất? Trước mặt mọi người chỉ vào mũi người mà mắng, quả nhiên thượng không được mặt bàn.”
Mộc Ánh Nhu còn chưa nói chuyện, bên kia truyền đến một giọng nữ. Chu Nhược Thủy nhìn lại, đúng là Úy Bá phủ đích nữ duy nhất Hạ Kiều Hi.
Úy Bá thế tử Hạ Kế Chi là thư đồng Hiền Vương, khi Hiền Vương vào triều nghị sự, Hạ Kế Chi trở thành phụ tá đắc lực Hiền Vương, Úy Bá phủ bởi vậy nước lên thì thuyền lên, ai thấy đều dụng tâm nịnh hót.
Chu Dung không quen biết Hạ Kiều Hi, bị Hạ Kiều Hi mắng như vậy, Chu Dung từ khi ra cửa nhẫn đến bây giờ tính tình bạo lực rốt cuộc nhịn không được, lớn giọng quát:
“Ngươi nói ai thượng không được mặt bàn! Nương ta sớm hay muộn sẽ trở thành phu nhân, mắt chó các ngươi xem thấp người, ta sớm hay muộn sẽ đòi lại các ngươi!”
Chu Dung rống to, tức khắc hoa viên an tĩnh, các khuê các tiểu thư mệnh phụ phu nhân và thế gia công tử khác của vương công đại thần, đều không thể tin được nhìn lại đây.
Chu Nhược Thủy đáy mắt lãnh quang hiện ra, mặt Dư thị không hề gợn sóng cũng xuất hiện một tia châm chọc.
Chu Thái Chu Hàn Minh ở Nam Tân Tịch cũng nghe tới lời Chu Dung nói hùng hồn, sắc mặt Chu Thái trắng bệch, nếu không phải Chu Dung ở chỗ nữ quyến, Chu Thái hận không thể đi lên dùng hai bàn tay ném nàng trực tiếp hồi phủ.
“Thiếp thất phù chính? Chu đại nhân chuẩn bị sủng thiếp diệt thê sao?”
Hạ Kiều Hi phục hồi tinh thần lại lập tức trào phúng nói.
Hạ Kiều Hi khinh thường nhìn lướt qua Chu Dung, lại nhìn về phía Chu Nhược Thủy, thấy Chu Nhược Thủy bình tĩnh tự nhiên, trừ bỏ đáy mắt lạnh băng thì mặt không quan tâm, đáy mắt lộ ra một chút suy nghĩ sâu xa.
Hôm nay Hạ Kiều Hi nhằm vào Chu Dung, không phải bởi vì khinh thường thứ xuất, mà bởi vì hôn ước Chu Nhược Thủy cùng Trấn Quốc Hầu thế tử.
Mọi người đều biết Hiền Vương coi trọng Úy Bá phủ, mà cùng quan hệ giữa Trấn Quốc Hầu phủ với Binh Bộ thượng thư phủ là địch nhân. Đả kích địch nhân, bất luận khi nào, Hạ Kiều Hi đều vui thúc đẩy.
“Hạ tiểu thư thứ lỗi, có lẽ hôm nay Nhị muội lần đầu tiên dự tiệc nên trong lòng khẩn trương, lúc nãy mới nói không lời như vậy. Chờ hồi phủ, mẫu thân nhất định sẽ quản giáo nghiêm ngặt.”
Chu Nhược Thủy lạnh băng liếc mắt Chu Dung, hướng Hạ Kiều Hi uốn gối hành lễ. Hạ Kiều Hi nghiêng người tránh đi, Chu Nhược Thủy hành lễ, Hạ Kiều Hi cũng không muốn nhận.
Chu Nhược Thủy thấy Hạ Kiều Hi tránh đi, liếc mắt một cái nhìn nàng. Mà một bên Chu Dung thấy Chu Nhược Thủy làm thấp đi chính mình, thập phần không phẫn nộ nghĩ tiếp tục mở miệng. Chu Nhược Thủy tay mắt lanh lẹ trấn áp Chu Dung, ở bên tai nàng cảnh cáo nói:
“Sủng thiếp diệt thê, ngươi nghĩ phụ thân gánh vác thanh danh này bị Hoàng Thượng quát lớn, con đường làm quan khó khăn, ngươi tiếp tục nháo! Xem cuối cùng ai không còn mặt mũi!”
Chu Nhược Thủy nói cho Chu Dung một chút dừng lại, Chu Dung muốn phú quý, muốn leo lên giường Lục Hiển Ngọc, nhất định phải có gia thế cực hảo. Nếu Chu Thái bị nhục, không chỉ gả cho Lục Hiển Ngọc vô vọng, Chu Thái càng ghét bỏ chính mình.
Chu Dung suy nghĩ cẩn thận, nhưng thật an an tĩnh tĩnh không nói chuyện nữa. Hạ Kiều Hi thấy Chu Nhược Thủy nói với Chu Dung dăm ba câu, tuy không nghe được nói gì, nhưng bản lĩnh này làm Hạ Kiều Hi thượng tâm.
Việc Chu Dung nháo thực mau liền đi qua, nhưng trong lòng mọi người đối việc này có cái nhìn khác. Cơ hồ phu nhân mỗi nhà đều để Chu Dung vào sổ đen, tuyệt đối không muốn nàng và nhi tử nhà mình có một chút liên quan.
Các đại thần và Chu Thái không hợp, tính cả Ngự Sử, vào ngày mai Kim Loan điện sẽ có một bản tấu về Chu Thái sủng thiếp diệt thê.
“Chiêu Thạc công chúa đến!”
Hoa viên một mảnh xanh um úc trên cỏ, trên bàn bày biện chỉnh tề đầy các loại món ăn trân quý, hoa quả mới mẻ. Nhóm tiểu thư khuê tú theo thứ tự mà ngồi, nhẹ giọng nói chuyện.
Nghe được thanh âm công chúa giá lâm, vội vàng đứng dậy hành lễ:
“Gặp qua Chiêu Thạc công chúa.”
Chiêu Thạc công chúa mặc một bộ báy màu hoa hồng, làn váy được khảm mấy chục viên toái toản, dưới ánh mặt trời có vẻ loá mắt. Một đôi con ngươi xinh đẹp trên là một đôi mày liễu hơi giơ lên, một dung nhan thanh lệ, khiến người không dám khinh thường.
“Miễn lễ, ban ngồi.”
Mọi người đồng thanh cảm tạ, sau đó ngồi xuống.
Chiêu Thạc công chúa thấy mọi người sau khi ngồi xuống, cười nói:
“Hôm nay, Bách Hoa Thịnh hội là dịp để mọi người cùng vui vẻ, các vị không cần quá câu nệ tiểu tiết, cứ việc tùy ý là được.” Đăng bởi: admin
Qua bảy tháng, Chiêu Thạc công chúa gửi thiệp mời ngắm hoa tới Thượng Thư phủ.
Chiêu Thạc công chúa là trưởng nữ đương kim thánh thượng, hai năm trước thành thân với trưởng tôn của Cố thái phó, hiện giờ nhậm tam phẩm Lại Bộ Thị Lang. Chiêu Thạc công chúa cùng Phò mã cảm tình không tồi, xuất giá năm thứ hai sinh cho Phò mã một nhi tử, hiện tại lại có mang hài tử thứ hai.
Sau khi Chiêu Thạc công chúa xuất giá, mỗi năm đều sẽ tổ chức Thưởng Hoa yến, trừ bỏ mời con cháu hoàng gia, trong kinh con cái quan viên tứ phẩm trở lên cũng sẽ nhận được thiệp mời.
Chu Nhược Thủy lúc trước tuổi nhỏ thật không có nhận được, hiện giờ mười tuổi, thiệp mời của Chiêu Thạc công chúa cũng gửi đến. Thượng Thư phủ trừ bỏ Dư thị cùng Chu Nhược Thủy Chu Hàn Minh, Chu Dung cũng may mắn trở thành đối tượng Chiêu Thạc công chúa mời.
Thiệp vừa đến Thượng Thư phủ, Dư thị chuẩn bị hết thảy cho Chu Nhược Thủy cùng Chu Hàn Minh, đến nỗi Chu Dung, Dư thị dựa theo quy củ đưa đến một bộ y phục, một bộ trang sức rồi lại không quan tâm, chỉ bảo Lý di nương hảo hảo dạy dỗ quy củ cho Chu Dung.
Ngày Thưởng Hoa yến, Chu Nhược Thủy bị Mặc Trúc đánh thức, sau khi rửa mặt chải đầu, mấy nha hoàn cầm lấy y phục được Dư thị chuẩn bị tốt để Chu Nhược Thủy chọn lựa.
Chu Nhược Thủy còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh con ngươi nhàn nhạt đảo qua, chỉ vào một bộ nói: “Tốt, chọn cái này đi.”
Mặc Trúc vừa nghe, lập tức tiếp nhận y phục, giúp Chu Nhược Thủy mặc. Y phục màu xanh dương nhạt, lụa thượng hạng thêu hoa thược dược trắng điệu thấp mà tinh, hoa văn ở cổ tay áo và vạt áo chỗ nhàn nhạt phác hoạ ra từng đám mây ưu nhã, cao quý, liếc mắt một cái có thể khuến người cảm giác không gì sánh được sự ưu nhã cùng thoải mái.
Một lát sau, Chu Nhược Thủy mặc vào người, từ bình phong đi ra khiến nha hoàn trong phòng đều ngây người. Chu Nhược Thủy lẳng lặng ngồi trước gương đồng, Mặc Mai phục hồi tinh thần lại lập tức tiến lên giúp Chu Nhược Thủy làm một kiểu tóc thích hợp.
Cuối cùng Mặc Mai đem cây trâm hoa lan màu ngọc bích khảm dạ minh châu cắm ở trên đầu tóc Chu Nhược Thủy, đáy mắt lộ kinh ngạc cảm thán.
“Tiểu thư càng ngày càng đẹp, hôm nay nhất định đem tiểu thư khác trong kinh đều áp xuống đi...”
“Nói bậy gì đó, lời này để cho người khác nghe được nhất định ganh ghét ta.” Chu Nhược Thủy nhìn thoáng qua Mặc Lan tán thưởng không thôi, nhẹ giọng trách mắng.
Mặc Lan nghịch ngợm chớp chớp mắt cười nói: “Ở trong mắt nô tỳ, tiểu thư chính là nữ tử đẹp nhất trên đời mỹ.”
“Ngươi ba hoa, không quan trọng đẹp hay không, nhìn được là tốt.”
Chu Nhược Thủy đối dung mạo mình thì không vui, kiếp trước mình vì thân phận đệ nhất mỹ nhân Đại Tề, nhưng cuối cùng kết cục lại cực kỳ không đẹp.
Chờ đến khi mọi thứ ổn thỏa, Chu Nhược Thủy đứng dậy nói: “Đi thôi...”
Chu Nhược Thủy vẩy tay bảo nha hoàn vây quanh xuống dưới, nghênh diện mà đến trước Chu Dung mang mặt vui mừng. Xem ra Chu Dung nhận được bách hoa yến, bóng ma cánh tay phải bị tàn phế liền giảm bớt.
Chu Dung vừa ra tới liền nhìn chằm chằm Chu Nhược Thủy, ban đầu nhìn y phục Chu Nhược Thủy còn có chút trơ trẽn, nhưng tới gần vừa thấy, hào quang trên người Chu Nhược Thủy không phải tầm thường, trên đầu dạ minh châu dù ra giá cũng không có người bán.
Nhìn Chu Nhược Thủy trang vận đơn giản như vậy, giản lược lại không mất sự tôn quý, Chu Dung đối trang dung bản thân có chút ẩn ẩn tự đắc hận không thể lập tức xoay người trở về đem một thân y phục sáng ngời xé nát.
“Mẫu thân, đại ca, đại tỷ.” Chu Dung dù vạn phần không cam lòng, nhưng trước mặt người khác Chu Dung vẫn duy trì giáo dưỡng, hành lễ.
Chỉ là đáy mắt ghen ghét không cam lòng có thể dấu đi xuống thì càng tốt! Chu Nhược Thủy cười lạnh, Dư thị nhàn nhạt gật đầu, ngồi trên xe ngựa.
Ngoài cửa sớm đã có ba chiếc xe ngựa, phía trước một chiếc là Dư thị, sau đó là Chu Nhược Thủy, Chu Hàn Minh còn lại là cưỡi ngựa ở bên xe ngựa Dư thị.
Chu Dung nhìn Dư thị ngồi xe ngựa tử đàn khắc hoa, còn có xe ngựa Chu Nhược Thủy khắc gỗ hoa lê, lại nhìn xe ngựa chính mình một chiếc xe tầm thường, cái miệng nhỏ liền ủy khuất.
Chu Dung được Lý di nương dốc lòng dạy dỗ mười ngày, tuy không có tiến triển bay vọt, nhưng cũng áp xuống được tính tình, ngồi trên xe ngựa thuộc về chính mình.
Chu Nhược Thủy ngồi ở trong xe ngựa, kéo màn xe thấy một màn, Chu Nhược Thủy có chút kinh ngạc. Nhưng lại thầm nghĩ, kiếp trước Chu Dung tuy tính tình không tốt, lại cũng có tâm cơ, nghĩ đến đều do Lý di nương dạy dỗ.
Chu Nhược Thủy lạnh lùng câu lên khóe môi, có tâm cơ thì như thế nào, dạy dỗ ra sao, thay đổi không được bản chất vốn dĩ thô bỉ tham lam.
Đoàn người Dư thị tới hoa viên trong phủ công chúa, đã có rất nhiều người trước tiên tới. Các thiếu nữ vây quanh một chỗ có đánh đàn, có chơi cờ, có vẽ tranh, có đề thơ. Phủ công chúa bọn thị nữ ở giữa hầu hạ các quý tộc.
Chu Nhược Thủy đánh giá phủ công chúa, quả nhiên là hoa tươi nở rộ Thải Điệp bay tán loạn, mà các thiếu nữ ở giữa xuân xanh càng vì cảnh này mà sắc tăng thêm vài phần minh diễm. Các thiếu nữ khuê mật tốp năm tốp ba cùng chính mình quan hệ tốt kết bạn, cười nhạt nói nhỏ, cảnh tượng nhất phái phồn hoa thái bình.
“Nhược Thủy……”
Chu Nhược Thủy vừa đi đến hoa viên, liền có Tương Linh tiểu thư đi tới. Chu Nhược Thủy chào hỏi, cũng không biết cố ý hay vô tình, tất cả mọi người đều bỏ qua Chu Dung đứng bên cạnh Chu Nhược Thủy.
Sắc mặt Chu Dung càng thêm khó coi, thiếu chút nữa cười không được, Chu Nhược Thủy mới mở miệng giới thiệu nói:
“Đây là thứ muội Chu Dung, Nhị tiểu thư.”
Chu Nhược Thủy vừa nói ra hai chữ “Thứ muội”, sắc mặt Chu Dung càng thêm khó coi. Thiếu nữ vây quanh Chu Nhược Thủy, đều là chính thất con vợ cả, đối thứ xuất xưa nay khinh thường.
Càng miễn bàn sắc măth Chu Dung trầm xuống, càng khiến cho chúng tiểu thư càng thêm chướng mắt Chu Dung.
“Nga, thì ra đây là thanh danh bên ngoài Nhị tiểu thư a…” Đích nữ tướng quân oai vũ Mộc Ánh Nhu mở miệng châm chọc nói.
Oai vũ tướng quân là quan tam phẩm, trong nhà chỉ có một vị chính thất thê tử, lại không tiểu thiếp thông phòng. Mộc Ánh Nhu từ nhỏ được cha mẹ yêu thương, đối những tiểu thiếp thứ xuất gây chuyện thị phi trước nay cũng chưa từng có ấn tượng tốt.
Chuyện Thượng Thư phủ Lý di nương, năm đó cũng ở kinh thành lưu truyền không ít, lại có Chu Dung trước mấy tháng gặp phải không ít chuyện, Mộc Ánh Nhu nhìn Chu Dung càng cảm thấy chướng mắt.
“Ngươi…… Ngươi là thứ gì, ta chính là Thượng Thư phủ tiểu thư…” Chu Dung nghe Mộc Ánh Nhu châm chọc, sắc mặt đỏ lên, vươn ngón tay mắng Mộc Ánh Nhu.
“Thượng Thư phủ tiểu thư thì như thế nào, còn không phải thứ xuất? Trước mặt mọi người chỉ vào mũi người mà mắng, quả nhiên thượng không được mặt bàn.”
Mộc Ánh Nhu còn chưa nói chuyện, bên kia truyền đến một giọng nữ. Chu Nhược Thủy nhìn lại, đúng là Úy Bá phủ đích nữ duy nhất Hạ Kiều Hi.
Úy Bá thế tử Hạ Kế Chi là thư đồng Hiền Vương, khi Hiền Vương vào triều nghị sự, Hạ Kế Chi trở thành phụ tá đắc lực Hiền Vương, Úy Bá phủ bởi vậy nước lên thì thuyền lên, ai thấy đều dụng tâm nịnh hót.
Chu Dung không quen biết Hạ Kiều Hi, bị Hạ Kiều Hi mắng như vậy, Chu Dung từ khi ra cửa nhẫn đến bây giờ tính tình bạo lực rốt cuộc nhịn không được, lớn giọng quát:
“Ngươi nói ai thượng không được mặt bàn! Nương ta sớm hay muộn sẽ trở thành phu nhân, mắt chó các ngươi xem thấp người, ta sớm hay muộn sẽ đòi lại các ngươi!”
Chu Dung rống to, tức khắc hoa viên an tĩnh, các khuê các tiểu thư mệnh phụ phu nhân và thế gia công tử khác của vương công đại thần, đều không thể tin được nhìn lại đây.
Chu Nhược Thủy đáy mắt lãnh quang hiện ra, mặt Dư thị không hề gợn sóng cũng xuất hiện một tia châm chọc.
Chu Thái Chu Hàn Minh ở Nam Tân Tịch cũng nghe tới lời Chu Dung nói hùng hồn, sắc mặt Chu Thái trắng bệch, nếu không phải Chu Dung ở chỗ nữ quyến, Chu Thái hận không thể đi lên dùng hai bàn tay ném nàng trực tiếp hồi phủ.
“Thiếp thất phù chính? Chu đại nhân chuẩn bị sủng thiếp diệt thê sao?”
Hạ Kiều Hi phục hồi tinh thần lại lập tức trào phúng nói.
Hạ Kiều Hi khinh thường nhìn lướt qua Chu Dung, lại nhìn về phía Chu Nhược Thủy, thấy Chu Nhược Thủy bình tĩnh tự nhiên, trừ bỏ đáy mắt lạnh băng thì mặt không quan tâm, đáy mắt lộ ra một chút suy nghĩ sâu xa.
Hôm nay Hạ Kiều Hi nhằm vào Chu Dung, không phải bởi vì khinh thường thứ xuất, mà bởi vì hôn ước Chu Nhược Thủy cùng Trấn Quốc Hầu thế tử.
Mọi người đều biết Hiền Vương coi trọng Úy Bá phủ, mà cùng quan hệ giữa Trấn Quốc Hầu phủ với Binh Bộ thượng thư phủ là địch nhân. Đả kích địch nhân, bất luận khi nào, Hạ Kiều Hi đều vui thúc đẩy.
“Hạ tiểu thư thứ lỗi, có lẽ hôm nay Nhị muội lần đầu tiên dự tiệc nên trong lòng khẩn trương, lúc nãy mới nói không lời như vậy. Chờ hồi phủ, mẫu thân nhất định sẽ quản giáo nghiêm ngặt.”
Chu Nhược Thủy lạnh băng liếc mắt Chu Dung, hướng Hạ Kiều Hi uốn gối hành lễ. Hạ Kiều Hi nghiêng người tránh đi, Chu Nhược Thủy hành lễ, Hạ Kiều Hi cũng không muốn nhận.
Chu Nhược Thủy thấy Hạ Kiều Hi tránh đi, liếc mắt một cái nhìn nàng. Mà một bên Chu Dung thấy Chu Nhược Thủy làm thấp đi chính mình, thập phần không phẫn nộ nghĩ tiếp tục mở miệng. Chu Nhược Thủy tay mắt lanh lẹ trấn áp Chu Dung, ở bên tai nàng cảnh cáo nói:
“Sủng thiếp diệt thê, ngươi nghĩ phụ thân gánh vác thanh danh này bị Hoàng Thượng quát lớn, con đường làm quan khó khăn, ngươi tiếp tục nháo! Xem cuối cùng ai không còn mặt mũi!”
Chu Nhược Thủy nói cho Chu Dung một chút dừng lại, Chu Dung muốn phú quý, muốn leo lên giường Lục Hiển Ngọc, nhất định phải có gia thế cực hảo. Nếu Chu Thái bị nhục, không chỉ gả cho Lục Hiển Ngọc vô vọng, Chu Thái càng ghét bỏ chính mình.
Chu Dung suy nghĩ cẩn thận, nhưng thật an an tĩnh tĩnh không nói chuyện nữa. Hạ Kiều Hi thấy Chu Nhược Thủy nói với Chu Dung dăm ba câu, tuy không nghe được nói gì, nhưng bản lĩnh này làm Hạ Kiều Hi thượng tâm.
Việc Chu Dung nháo thực mau liền đi qua, nhưng trong lòng mọi người đối việc này có cái nhìn khác. Cơ hồ phu nhân mỗi nhà đều để Chu Dung vào sổ đen, tuyệt đối không muốn nàng và nhi tử nhà mình có một chút liên quan.
Các đại thần và Chu Thái không hợp, tính cả Ngự Sử, vào ngày mai Kim Loan điện sẽ có một bản tấu về Chu Thái sủng thiếp diệt thê.
“Chiêu Thạc công chúa đến!”
Hoa viên một mảnh xanh um úc trên cỏ, trên bàn bày biện chỉnh tề đầy các loại món ăn trân quý, hoa quả mới mẻ. Nhóm tiểu thư khuê tú theo thứ tự mà ngồi, nhẹ giọng nói chuyện.
Nghe được thanh âm công chúa giá lâm, vội vàng đứng dậy hành lễ:
“Gặp qua Chiêu Thạc công chúa.”
Chiêu Thạc công chúa mặc một bộ báy màu hoa hồng, làn váy được khảm mấy chục viên toái toản, dưới ánh mặt trời có vẻ loá mắt. Một đôi con ngươi xinh đẹp trên là một đôi mày liễu hơi giơ lên, một dung nhan thanh lệ, khiến người không dám khinh thường.
“Miễn lễ, ban ngồi.”
Mọi người đồng thanh cảm tạ, sau đó ngồi xuống.
Chiêu Thạc công chúa thấy mọi người sau khi ngồi xuống, cười nói:
“Hôm nay, Bách Hoa Thịnh hội là dịp để mọi người cùng vui vẻ, các vị không cần quá câu nệ tiểu tiết, cứ việc tùy ý là được.” Đăng bởi: admin
/34
|