Phiên ngoại 2 Triệt Ảnh trân quý
Đại Nghiệp mùa hạ năm nay so với năm rồi nóng hơn một ít. Duyên Hi đế đã đưa chúng phi tần đến hoa viên ngoại ô kinh thành nghỉ hè, Quân Ly Uyên đưa Mạc Thanh Ca đi ra ngoài du ngoạn, phỏng chừng phải đợi nắng nóng qua, mới có thể hồi kinh. Quân Ly Xuân cùng Lăng Kì Ương đưa hai hài tử, còn cả Lăng đa đa cùng Cô Diệu, cùng đến dược lô của Cô Diệu ở trong núi, lên núi sẽ mát mẻ hơn, cũng có thể khiến hài tử thoải mái hơn.
Quân Ly Triệt cùng Tiểu Ảnh còn chưa nghĩ ra nơi đi nghỉ hè, lại không tiện đi theo Duyên Hi đế, cho nên vẫn ở trong phủ. Hai người thành thân đã mấy tháng, Tiểu Ảnh tuy rằng nhảy lên thành Sùng Thân Vương phi, nhưng cuộc sống vẫn bình lặng như trước. Giao hảo cũng như trước chỉ có Lăng Kì Ương cùng Mạc Thanh Ca. Hắn cũng không muốn tham gia tiệc tùng mà các vương hầu khác mở, có khi không từ chối được, cũng nhiều nhất là tặng lễ vật thôi, ngay cả lộ diện cũng rất ít.
Đối với sự khiêm tốn của hắn, Duyên Hi đế rất vừa lòng, Hoàng gia bởi vì thân phận quý trọng, cho nên càng dễ khiến cho dân chúng chú ý. Tiểu Ảnh không kiêu ngạo không nóng nảy như vậy, cho dù tham gia cung yến, cũng ăn mặc rất khéo, không xa hoa quá mức. Hướng nội như thế, cũng khiến Duyên Hi đế cảm thấy chọn Khanh Nhi này là quyết định vô cùng chính xác.
Trong thư phòng đặt một cái vại băng lớn, Tiểu Ảnh ngồi trước bàn học, xem một quyển sách sử. Có lẽ là từ nhỏ tập võ, nhận huấn luyện nghiêm khắc, Tiểu Ảnh đọc sách làm việc đều thích ngồi rất thẳng, như thể như vậy có thể khiến cho tinh thần hắn càng tập trung. Nếu để hắn nằm trên nhuyễn tháp, hoặc là dựa vào trên giường, đọc sách sẽ trở nên có chút khó khăn, nhiều nhất xem hai ba trang, hắn sẽ tìm cái ghế dựa, một lần nữa ngồi lại, mới đọc tiếp. Hoặc là giữ lại không đọc, để sang ngày mai.
Khi băng trong vại đã tan một phần ba, cửa sổ đóng chặt, thư phòng được ngăn cách với mặt trời cùng nhiệt độ bên ngoài nên tương đối đỡ nóng, nhưng còn kém xa mát mẻ. Y phục mỏng Quân Ly Triệt sai người làm riêng ra cũng phát huy công dụng, khiến Tiểu Ảnh trong mùa hạ không đến mức quá khó khăn.
Tiểu Ảnh đang đọc đến nhập thần, Quân Ly Triệt tay cầm quạt nan, đẩy cửa đi đến. Tiểu Ảnh nhìn về phía hắn, sau đó buông sách, khẽ cười nói: “Nóng không? Ôn Mạch mới vừa đưa tới nước mơ ủ lạnh, ngươi cũng đến uống chút đi.”
Tuy rằng nói nước mơ đa phần là thứ nữ tử thích, nhưng dưới cái nóng mặt trời thế này, có thể giảm nhiệt được cũng tốt.
“Ừ.” Quân Ly Triệt đóng cửa lại, ngăn cách khí nóng bên ngoài, dưới tác dụng của băng, từ ngoài phòng tiến vào, sẽ cảm thấy cực kỳ mát mẻ.
Tiểu Ảnh đi đến trước bàn, rót cho Quân Ly Triệt một chén nước mơ còn rất lạnh, đưa tới t tay hắn, hỏi: “Hoàng nương không có nhiễm nóng chứ? Trong hoa viên có mát mẻ không?”
Quân Ly Triệt bưng nước mơ lạnh lạnh, mấy ngụm uống cạn, sau đó phát ra một tiếng thở dài, không có gì so với lúc này uống một chén nước ướp lạnh thoải mái hơn.
Buông chén, Quân Ly Triệt kéo Tiểu Ảnh ngồi xuống, mới trả lời: “Có Y thánh đến cho đơn thuốc chống nóng, Hoàng nương bên kia đều khỏe. Chỉ là nữ tử không thích hợp để nhiều băng, cho nên cũng không mát gì mấy. Bất quá chắc chắn hơn ở trong cung nhiều, trong hoa viên nhiều cây, cũng có thể che râm mát một ít.” Hoàng Thượng, Hoàng hậu sau khi đến hoa viên ở, cho dù xa hơn so với trong cung, Quân Ly Triệt cũng không ngừng đến thỉnh an. Hơn nữa hiện tại Quân Ly Uyên cùng Quân Ly Xuân cũng không ở kinh thành, chuyện tẫn hiếu chỉ có thể do hắn đảm đương.
“Vậy là tốt rồi.” Tiểu Ảnh gật gật đầu. Trà chống nóng Cô Diệu cho hắn cũng có, bất quá trong trà này bỏ thêm mấy vị thuốc Đông y thanh nóng, tuy rằng hương vị không tồi, nhưng nếu ướp lạnh, sẽ có vị thuốc đông y rất nặng, chỉ thích hợp để lành lạnh rồi dùng. Cho nên Tiểu Ảnh cũng sẽ đổi thành một ít nước mơ hoặc là trà lá sen, hai thứ này để ướp lạnh một chút hương vị cực kỳ ngon.
Lại rót một chén nước mơ, lúc này Quân Ly Triệt không vội nữa, vừa uống vừa nói: “Hiện tại bọn họ đều ra ngoài nghỉ hè, ngươi có nơi nào hay không, chúng ta cũng đi đi.”
Tiểu Ảnh nhìn hắn, khó hiểu hỏi: “Lâm triều làm sao bây giờ?” Tuy rằng Duyên Hi đế đi nghỉ hè, nhưng thượng triều không miễn, chỉ là đổi thành ba ngày một lần.
“Ngươi có muốn đi không?” Quân Ly Triệt cười hỏi.
Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là gật đầu. Hắn không muốn gạt Quân Ly Triệt, cho dù chỉ là loại việc nhỏ này.
Quân Ly Triệt cười nhéo nhéo vành tai hắn, nói: “Bởi vì gần đây thật sự quá nóng, Phụ hoàng hạ lệnh, không phải chuyện đặc biệt khẩn cấp, có thể hoãn lại. Để tránh quá khẩn cấp, nhân mã bị cảm nắng, tổn thất nhân lực. Lâm triều cũng dồn lên năm ngày một lần, không có chuyện gì quan trọng, Phụ hoàng cũng sẽ không tìm ta. Nếu rất sự có chuyện quan trọng, Tam ca cùng Ly Xuân cũng đừng mong tiêu dao. Đến lúc đó ta xin nghỉ, chúng ta ra ngoài chơi mười ngày, nóng bức này cũng sẽ bớt một ít.”
“Ngươi xin nghỉ, Phụ hoàng biết sẽ tức giận.” Tiểu Ảnh có chút lo lắng.
Quân Ly Triệt lắc đầu, sớm có chuẩn bị: “Không đâu. Hiện giờ quốc thái dân an, Phụ hoàng thấy ta cứ luôn lượn qua lượn lại trước mắt người, mới đau đầu đấy. Huống hồ, sáng nay Tam ca gửi thư, nói phát hiện mấy hũ băng rượu. Rượu này rất thú vị, chỉ cần đặt cái chén trên băng nửa canh giờ, rồi rót rượu này vào chén, rượu lập tức sẽ biến thành vụn băng. Cho dù không như vậy, uống vào, rượu cũng lạnh, hoàn toàn không bị cái nóng ảnh hưởng.”
Tiểu Ảnh có chút khó hiểu, rượu thì có liên quan gì đến việc hắn xin nghỉ?
“Tam ca còn muốn đưa Thanh Ca đến lãnh địa của Nhị ca thăm thú, cho nên nhờ ta phái người đến đưa rượu trở về.” Quân Ly Triệt định liệu trước: “Đến lúc đó ta sẽ nói đi lấy rượu, phải mấy ngày mới có thể trở về. Dù sao cũng là thứ dâng cho Phụ hoàng, ta nói tự mình đi, cũng không quá. Tam ca ở bên kia để lại ám vệ có thể tin, đến lúc đó sai người hộ tống trở về, cũng không sợ xảy ra vấn đề. Chúng ta liền nhân lúc này, đi nghỉ hè.”
Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ, vẫn có chút lo lắng.
Quân Ly Triệt trấn an nói: “Tam ca không để ta tự mình đến, đã chứng tỏ huynh ấy đã an bài chu toàn, nhất định không có vấn đề gì. Hơn nữa thị vệ trong phủ đều là thân vệ, tất nhiên tin được. Không sao đâu, chờ bọn họ trở về, ta lặng lẽ đến hội hợp cùng bọn họ là được. Địa phương đó cũng không tính là hoàn chỉnh, mười ngày cũng đủ rồi.”
Biết là Quân Ly Uyên an bài, Tiểu Ảnh xem như yên tâm.
Thấy Tiểu Ảnh đồng ý, Quân Ly Triệt lập tức hỏi: “Ngươi có chỗ nào nghỉ hè không? Ta ở vùng ngoại ô thật ra có chỗ ở, đến chơi thì cũng có thể, nhưng đến nghỉ hè, chỉ sợ không mát mẻ.”
Tiểu Ảnh từ nhỏ đã đi theo bên người Quân Ly Triệt, nơi biết đến cũng rất ít. Suy nghĩ một lát, hắn đột ngột nhớ ra, nói: “Có một nơi, ta trước kia khi giúp ngươi làm việc, đã đến hai lần. Cũng không xa, chỉ là hơi đơn sơ.”
“Nơi nào?” Quân Ly Triệt hỏi. Kỳ thật đến đâu cũng không quan trọng, chủ yếu là Tiểu Ảnh cùng hắn ở bên nhau.
“Ở ngoại thành, đằng sau chỗ Lân Vương đóng quân doanh. Chỗ đó là một vùng núi, xem như địa phương đóng quân, rất an toàn. Đóng quân cũng cơ bản sẽ không đến tận đó, chỉ là canh giữ. Ta biết một đường nhỏ có thể nhiễu đến lên, cũng sẽ không kinh động quân đóng.” Dù sao bọn họ cũng là lén đi nghỉ hè, người biết tất nhiên càng ít càng tốt.
Quân Ly Triệt không do dự nhiều, lập tức đáp ứng, “Hiện tại xuất phát luôn được không?”
Tiểu Ảnh nhìn bộ dáng hắn gấp gáp không thể chờ, bật cười nói: “Bên đó chẳng có cái gì, phải chuẩn bị một chút trong phủ mang qua. Ngày mai xuất phát đi.”
“Được, nghe lời ngươi.” Quân Ly Triệt dứt khoát đồng ý.
Ngày kế, sau khi hai người tỉnh dậy, dùng xong điểm tâm, liền xuất phát.
Cưỡi ngựa đi đến chân núi, bởi vì đường nhỏ kia rất hẹp, hai bên đều là chạc cây, không thích hợp cho ngựa hành tẩu, cho nên hai người giao ngựa cho thị vệ theo tới, nói bọn họ dắt trở về, mười ngày sau tới đón bọn họ. Sau đó, hai người cầm đồ đạc đã chuẩn bị, đi bộ vào trong núi.
Phiến núi nhỏ này không cao, có thảm thực vật dày che chắn, cũng không bị người dưới chân núi nhìn thấy. Đường núi coi như bằng phẳng, cho dù dẫn theo đồ đạc chạy lên, cũng không lao lực, hơn nữa cây cối che chắn râm mát, thật sự mát mẻ hơn nhiều so với dưới chân núi.
Tiểu Ảnh đi ở trước, thỉnh thoảng lại đẩy ra chạc cây chặn đường, tiện cho Quân Ly Triệt hành tẩu. Tuy rằng hiện tại Tiểu Ảnh đã là Vương phi, không còn là ảnh vệ, nhưng hắn vẫn quen bảo hộ Quân Ly Triệt. Quân Ly Triệt cũng không ngăn cản, không phải hắn không lo lắng cho Tiểu Ảnh, mà là nếu không cho Tiểu Ảnh làm, Tiểu Ảnh sẽ sinh ra nghi ngờ đối với sự tồn tại của mình, đây là điều Quân Ly Triệt không muốn thấy.
“Ngươi làm sao biết đường này ?” Quân Ly Triệt vừa tán thưởng cảnh xanh ven đường vừa hỏi.
Tiểu Ảnh quay đầu lại nhìn nhìn hắn, mím khóe miệng không nói gì, như là không muốn nói, hoặc như là không biết nói từ đâu.
“Sao?” Quân Ly Triệt truy vấn. Hắn đoán được câu trả lời có thể không khiến hắn vui vẻ, nhưng chuyện của Tiểu Ảnh, hắn vẫn muốn biết.
Tiểu Ảnh buồn bực một trận, mới thấp giọng nói: “Có một lần ta đến Mậu An thành giúp ngươi làm việc. Thời điểm hồi kinh thái dương sắp lặn. Ta đột ngột không muốn hồi phủ nhanh như vậy......” Nói đến đây, Tiểu Ảnh trầm mặc một chút, nói tiếp: “Khi đó, ngươi mỗi đêm đều bắt ta đến phòng ngươi, cho dù ta không muốn, cũng không thể vi phạm mệnh lệnh của ngươi. Cho nên ta vẫn luôn ngủ không yên, cũng sợ hãi. Tuy rằng ta chưa từng muốn đào tẩu, nhưng thời điểm đó cũng không khỏi nghĩ, nếu có thể ở ngoài kinh cả đêm thì tốt rồi.”
Nói đến chuyện khi đó, Quân Ly Triệt cũng có chút áy náy. Hắn thích Tiểu Ảnh, nhưng sử dụng phương thức không tốt, khiến Tiểu Ảnh ngay cả phủ cũng không muốn quay về.
Tiểu Ảnh trộm nhìn hắn một cái, phát hiện Quân Ly Triệt không có tức giận, mới yên tâm tiếp tục nói: “Khi đó ta vừa lúc đi ngang qua một mảnh núi nhỏ, thái dương còn chưa lặn, có thể thấy rõ đường núi. Khi ta đang cân nhắc xem có muốn ở lại chân núi một đêm hay không, ảnh vệ của Lân Vương gia phát hiện ta. Bởi vì lúc trước chúng ta được huấn luyện cùng một nhóm, đều biết lẫn nhau, hắn liền trực tiếp lộ diện. Sau khi biết ta muốn ở lại một đêm, hắn liền chỉ đường cho ta, còn nói trên đó có nơi có thể tránh gió. Cứ như vậy, ta liền lên núi, cũng nhớ kỹ con đường này.”
Đây là địa bàn của Quân Ly Xuân, ảnh vệ của y ở chỗ này cũng bình thường. Bất quá nghĩ đến đối phương chỉ đường giúp Tiểu Ảnh tránh né mình cả đêm, trong lòng Quân Ly Triệt còn có điểm khó chịu, nhưng không thể nói cái gì, dù sao cũng là mình sai.
Hai người ước chừng đi khoảng một khắc, trước mắt sáng tỏ thông suốt, hai người rốt cục tới nơi mà Tiểu Ảnh nói. Nơi này là một khối đất bằng phẳng, một gian phòng trúc hai tầng dựng ở đây, trên bãi đất trống trước phòng còn có một cái ghế tháp trúc cùng bàn đá.
Phiến núi rừng này cũng không thừa trúc, muốn dựng một chỗ như vậy, không phải là chuyện dễ. Cũng không biết là ai xây, có lẽ là cao nhân nào đó muốn ẩn cư, chỉ là sau đó lại không ở thôi.
Để đồ đạc trên bàn đá, Tiểu Ảnh quen đường cũ vào nhà tìm ra một cái bồn gỗ. Nói với Quân Ly Triệt: “Ta đi múc nước trước, ngươi ở chỗ này đợi một lát. Nơi này hẳn là đã lâu cũng chưa có người đến, đã nhiễm một tầng bụi, phải thu thập một chút.”
Quân Ly Triệt nhận bồn gỗ, nói: “Ta đi cho, ngươi nghỉ ngơi trước.” Nói xong, đem trong bao y phục một khối còn chưa dùng quá bạch khăn lau phô ở trúc tháp trên, khiến Tiểu Ảnh tọa.
Tiểu Ảnh nhìn Quân Ly Triệt không để mình cự tuyệt, cũng không tranh với hắn, ngồi vào trên tháp trúc, chỉ vào một con đường nhỏ phía nam, nói: “Dọc theo nơi này đi khoảng trăm mét, có thể nhìn thấy một dòng suối.”
“Được.” Quân Ly Triệt cầm bồn gỗ đi vào trong cánh rừng. Đây là một ngọn núi nhỏ, trong núi không hề ít dã vị, nhưng cũng không có mãnh thú, cũng không có rắn. Cho nên Quân Ly Triệt tự mình đi Tiểu Ảnh cũng không cần lo lắng.
Sau khi lấy được nước trở về, hai người cùng nhau quét tước sạch sẽ bàn, giường cùng mặt đất trong phòng, lại trải đệm chăn mang đến lên, đặt bộ trà cụ cùng thức ăn, hoàn cảnh mộc mạc cũng được thu thập đâu ra đấy.
Giữa trưa, hai người dùng nước suối pha trà, đơn giản ăn chút điểm tâm mang đến, liền lên giường nghỉ ngơi. Bận rộn cả trưa, hai người đều mệt mỏi, trong rừng mát mẻ cùng yên tĩnh, khiến hai người ngủ trưa cực kỳ ngon.
Buổi tối, Tiểu Ảnh đi săn hai con chim trĩ hoang, lại hái chút quả dại có thể ăn. Trước phòng trúc đắp một đống lửa nấu cơm, Tiểu Ảnh sau khi làm lông rửa sạch chim trĩ, quét một chút muối, để lên lửa nướng, chỉ là mỹ vị thiên nhiên nhất. Trong núi sản vật phong phú, cho dù ở lâu, cũng không cần lo lắng không có thức ăn.
Tiểu Ảnh chuyên tâm nướng chim trĩ, Quân Ly Triệt lẳng lặng nhìn, xúc cảm quả dại thấm lạnh trong tay truyền lại tới lòng bàn tay, cực kỳ thoải mái. Sắc trời đã tối muộn, nơi này chỉ có hai người bọn họ, một phương trời, một phòng trúc, một đống lửa, một sự thanh mát, phác họa cuộc sống đơn giản lúc này của hắn cùng với Tiểu Ảnh. Quân Ly Triệt không khỏi suy nghĩ, nếu có thể ẩn cư ở đây, cũng là một mĩ sự.
Được nướng chín, mùi cháy sém chỉ dã vị mới có lan tràn, thịt chim nướng đến vàng óng ánh được Tiểu Ảnh gỡ xuống, sau đó dùng dao cắt thành nhiều miếng. Hai người cầm bánh mỳ mang đến, ăn với thịt chim phì nộn thơm phức, tuy rằng so sánh với món ăn tinh xảo trong phủ vương, thứ này đơn sơ hơn nhiều, nhưng là một loại mỹ vị mới mẻ khác.
Vừa ăn, Quân Ly Triệt vừa hỏi: “Lúc ngươi ăn ngủ khi phải xuất hành làm nhiệm vụ ở bên ngoài, thường suy nghĩ cái gì?” Vấn đề này hắn hình như chưa từng quan tâm đến, hôm nay được tự mình thể nghiệm một phen, không nhịn được muốn hỏi.
“Kỳ thật cũng không có gì.” Tiểu Ảnh một tay cầm chân gà Quân Ly Uyên đưa cho hắn ăn, một tay lấy nhánh cây bên cạnh qua, gảy phần cháy, “Đây là bởi vì nghỉ hè, cho nên mới có thể đến nơi thanh tĩnh một chút. Ra ngoài làm nhiệm vụ ăn ngủ sẽ không may mắn như vậy, có thể tìm được nơi thế này. Phần lớn thời điểm đều là ở miếu đổ nát hoặc là dưới tàng cây nghỉ ngơi chợp mắt một lát thôi.” Số lần Tiểu Ảnh ra ngoài làm nhiệm vụ rất ít, có vài thứ cũng chỉ là nghe ảnh vệ khác nói.
Nghĩ đến Tiểu Ảnh có thể ngủ ở những chỗ này, Quân Ly Triệt nhất thời có chút mất khẩu vị ăn uống, trầm mặc một lát, mới hỏi nói: “Ngươi hối hận không?”
Tiểu Ảnh khó hiểu nhìn hắn, “Cái gì?”
“Làm ảnh vệ, hoặc là nói làm ảnh vệ cho ta.” Quân Ly Triệt nghiêm túc nhìn người kia.
Tiểu Ảnh buông thức ăn trong tay, nâng chung trà lên, suy nghĩ một lát, mới chậm rãi thở dài, “Nếu lúc ấy ta không được Lân Vương gia lựa chọn bồi dưỡng, nói không chừng đã sớm chết đói. Cho nên làm ảnh vệ, ta không hối hận, lúc ấy với ta mà nói, không có gì trân quý hơn so với còn sống.”
Quân Ly Triệt chăm chú nghe Tiểu Ảnh nói, hắn hy vọng thông qua đó, hiểu biết thêm Tiểu Ảnh một ít.
“Về phần làm ảnh vệ của ngươi, nói thật, ta cảm thấy đây là phúc khí lớn nhất của ta. Bởi vì đi theo ngươi, ta mới không phải chịu khổ nhiều, tuy rằng bảo hộ ngươi là sứ mệnh cùng trách nhiệm của ta, nhưng ngươi chưa từng khiến ta lâm vào hiểm cảnh chân chính, cho nên so sánh với ảnh vệ xuất sinh nhập tử khác, ta rất may mắn.” Tiểu Ảnh cười cười, nói tiếp: “Ta biết là bởi vì ngươi thích ta, cho nên mới không muốn để ta đi làm chuyện nguy hiểm. Tuy rằng ta cũng bởi vì thân phận cùng tương lai rối rắm đã lâu, nhưng ta cũng rất cảm ơn ngươi không từ bỏ ta. Cho dù ta khi đó một mực trốn tránh.”
Nghĩ đến đủ chuyện lúc trước, Quân Ly Triệt cũng hiểu may mắn mình vẫn kiên trì với tín niệm ở bên Tiểu Ảnh, mới có thể đạt được thỏa mãn cùng hạnh phúc hôm nay.
“Nếu không có ngươi, cũng sẽ không có ta hiện tại. Ta cũng sẽ không nghĩ đến ngày ở bên ngươi đã vậy còn sống khoái hoạt cùng hạnh phúc. Cho nên ta tuyệt đối không hối hận khi làm ảnh vệ của ngươi, ta cảm thấy đây là ông trời chiếu cố ta, mới để ta gặp gỡ ngươi.” Đôi mắt trong suốt Tiểu Ảnh anh ánh ngọn lửa màu cam, cực kỳ đẹp.
Nghe hắn nói xong, Quân Ly Triệt một tay kéo Tiểu Ảnh lại, ngồi vào trên đùi mình, hôn lên đôi môi đỏ tươi kia.
Tiểu Ảnh theo bản năng ôm lấy Quân Ly Triệt, đáp lại hắn. Mãi đến khi hơi thở hai người trở nên nóng rực, Quân Ly Triệt mới buông ra, hôn hôn vành tai người kia, nhẹ giọng nói: “Ta yêu ngươi......” Ba chữ đơn giản, lại bao hàm hết thảy.
Đáp lại hắn chính là Tiểu Ảnh gắt gao ôm siết, cùng với nụ hôn đáp lại ở trên môi.
Quân Ly Triệt biết Tiểu Ảnh thẹn thùng, tâm ý Tiểu Ảnh yêu thương mình trong tâm hắn hiểu rõ, thế là đủ rồi.
Không ở để ý tới đồ ăn nữa, Quân Ly Triệt ôm lấy Tiểu Ảnh, đi đến bên dòng suối. Khi hắn đi múc nước, phát hiện phía dưới nhánh suối bên trái, có một đầm nước, chất nước trong suốt, bởi vì được mặt trời chiếu rọi, ấm mà không lạnh, là nơi tắm rửa rất tốt. Cũng là nơi lựa chọn tuyệt vời để hun nóng tình cảm.
Bóng dáng hai người chậm rãi đi vào rừng cây, ánh trăng sáng tỏ ân ẩn chiếu con đường nhỏ thông đến bên dòng suối. Nhẹ nhàng, có thể nghe được Tiểu Ảnh cúi đầu đáp lại: “Ta cũng yêu ngươi......”
Trong rừng yên tĩnh, lưỡng tình lưu luyến, đêm xuân ngắn ngủi, há lại cô phụ......
Đại Nghiệp mùa hạ năm nay so với năm rồi nóng hơn một ít. Duyên Hi đế đã đưa chúng phi tần đến hoa viên ngoại ô kinh thành nghỉ hè, Quân Ly Uyên đưa Mạc Thanh Ca đi ra ngoài du ngoạn, phỏng chừng phải đợi nắng nóng qua, mới có thể hồi kinh. Quân Ly Xuân cùng Lăng Kì Ương đưa hai hài tử, còn cả Lăng đa đa cùng Cô Diệu, cùng đến dược lô của Cô Diệu ở trong núi, lên núi sẽ mát mẻ hơn, cũng có thể khiến hài tử thoải mái hơn.
Quân Ly Triệt cùng Tiểu Ảnh còn chưa nghĩ ra nơi đi nghỉ hè, lại không tiện đi theo Duyên Hi đế, cho nên vẫn ở trong phủ. Hai người thành thân đã mấy tháng, Tiểu Ảnh tuy rằng nhảy lên thành Sùng Thân Vương phi, nhưng cuộc sống vẫn bình lặng như trước. Giao hảo cũng như trước chỉ có Lăng Kì Ương cùng Mạc Thanh Ca. Hắn cũng không muốn tham gia tiệc tùng mà các vương hầu khác mở, có khi không từ chối được, cũng nhiều nhất là tặng lễ vật thôi, ngay cả lộ diện cũng rất ít.
Đối với sự khiêm tốn của hắn, Duyên Hi đế rất vừa lòng, Hoàng gia bởi vì thân phận quý trọng, cho nên càng dễ khiến cho dân chúng chú ý. Tiểu Ảnh không kiêu ngạo không nóng nảy như vậy, cho dù tham gia cung yến, cũng ăn mặc rất khéo, không xa hoa quá mức. Hướng nội như thế, cũng khiến Duyên Hi đế cảm thấy chọn Khanh Nhi này là quyết định vô cùng chính xác.
Trong thư phòng đặt một cái vại băng lớn, Tiểu Ảnh ngồi trước bàn học, xem một quyển sách sử. Có lẽ là từ nhỏ tập võ, nhận huấn luyện nghiêm khắc, Tiểu Ảnh đọc sách làm việc đều thích ngồi rất thẳng, như thể như vậy có thể khiến cho tinh thần hắn càng tập trung. Nếu để hắn nằm trên nhuyễn tháp, hoặc là dựa vào trên giường, đọc sách sẽ trở nên có chút khó khăn, nhiều nhất xem hai ba trang, hắn sẽ tìm cái ghế dựa, một lần nữa ngồi lại, mới đọc tiếp. Hoặc là giữ lại không đọc, để sang ngày mai.
Khi băng trong vại đã tan một phần ba, cửa sổ đóng chặt, thư phòng được ngăn cách với mặt trời cùng nhiệt độ bên ngoài nên tương đối đỡ nóng, nhưng còn kém xa mát mẻ. Y phục mỏng Quân Ly Triệt sai người làm riêng ra cũng phát huy công dụng, khiến Tiểu Ảnh trong mùa hạ không đến mức quá khó khăn.
Tiểu Ảnh đang đọc đến nhập thần, Quân Ly Triệt tay cầm quạt nan, đẩy cửa đi đến. Tiểu Ảnh nhìn về phía hắn, sau đó buông sách, khẽ cười nói: “Nóng không? Ôn Mạch mới vừa đưa tới nước mơ ủ lạnh, ngươi cũng đến uống chút đi.”
Tuy rằng nói nước mơ đa phần là thứ nữ tử thích, nhưng dưới cái nóng mặt trời thế này, có thể giảm nhiệt được cũng tốt.
“Ừ.” Quân Ly Triệt đóng cửa lại, ngăn cách khí nóng bên ngoài, dưới tác dụng của băng, từ ngoài phòng tiến vào, sẽ cảm thấy cực kỳ mát mẻ.
Tiểu Ảnh đi đến trước bàn, rót cho Quân Ly Triệt một chén nước mơ còn rất lạnh, đưa tới t tay hắn, hỏi: “Hoàng nương không có nhiễm nóng chứ? Trong hoa viên có mát mẻ không?”
Quân Ly Triệt bưng nước mơ lạnh lạnh, mấy ngụm uống cạn, sau đó phát ra một tiếng thở dài, không có gì so với lúc này uống một chén nước ướp lạnh thoải mái hơn.
Buông chén, Quân Ly Triệt kéo Tiểu Ảnh ngồi xuống, mới trả lời: “Có Y thánh đến cho đơn thuốc chống nóng, Hoàng nương bên kia đều khỏe. Chỉ là nữ tử không thích hợp để nhiều băng, cho nên cũng không mát gì mấy. Bất quá chắc chắn hơn ở trong cung nhiều, trong hoa viên nhiều cây, cũng có thể che râm mát một ít.” Hoàng Thượng, Hoàng hậu sau khi đến hoa viên ở, cho dù xa hơn so với trong cung, Quân Ly Triệt cũng không ngừng đến thỉnh an. Hơn nữa hiện tại Quân Ly Uyên cùng Quân Ly Xuân cũng không ở kinh thành, chuyện tẫn hiếu chỉ có thể do hắn đảm đương.
“Vậy là tốt rồi.” Tiểu Ảnh gật gật đầu. Trà chống nóng Cô Diệu cho hắn cũng có, bất quá trong trà này bỏ thêm mấy vị thuốc Đông y thanh nóng, tuy rằng hương vị không tồi, nhưng nếu ướp lạnh, sẽ có vị thuốc đông y rất nặng, chỉ thích hợp để lành lạnh rồi dùng. Cho nên Tiểu Ảnh cũng sẽ đổi thành một ít nước mơ hoặc là trà lá sen, hai thứ này để ướp lạnh một chút hương vị cực kỳ ngon.
Lại rót một chén nước mơ, lúc này Quân Ly Triệt không vội nữa, vừa uống vừa nói: “Hiện tại bọn họ đều ra ngoài nghỉ hè, ngươi có nơi nào hay không, chúng ta cũng đi đi.”
Tiểu Ảnh nhìn hắn, khó hiểu hỏi: “Lâm triều làm sao bây giờ?” Tuy rằng Duyên Hi đế đi nghỉ hè, nhưng thượng triều không miễn, chỉ là đổi thành ba ngày một lần.
“Ngươi có muốn đi không?” Quân Ly Triệt cười hỏi.
Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là gật đầu. Hắn không muốn gạt Quân Ly Triệt, cho dù chỉ là loại việc nhỏ này.
Quân Ly Triệt cười nhéo nhéo vành tai hắn, nói: “Bởi vì gần đây thật sự quá nóng, Phụ hoàng hạ lệnh, không phải chuyện đặc biệt khẩn cấp, có thể hoãn lại. Để tránh quá khẩn cấp, nhân mã bị cảm nắng, tổn thất nhân lực. Lâm triều cũng dồn lên năm ngày một lần, không có chuyện gì quan trọng, Phụ hoàng cũng sẽ không tìm ta. Nếu rất sự có chuyện quan trọng, Tam ca cùng Ly Xuân cũng đừng mong tiêu dao. Đến lúc đó ta xin nghỉ, chúng ta ra ngoài chơi mười ngày, nóng bức này cũng sẽ bớt một ít.”
“Ngươi xin nghỉ, Phụ hoàng biết sẽ tức giận.” Tiểu Ảnh có chút lo lắng.
Quân Ly Triệt lắc đầu, sớm có chuẩn bị: “Không đâu. Hiện giờ quốc thái dân an, Phụ hoàng thấy ta cứ luôn lượn qua lượn lại trước mắt người, mới đau đầu đấy. Huống hồ, sáng nay Tam ca gửi thư, nói phát hiện mấy hũ băng rượu. Rượu này rất thú vị, chỉ cần đặt cái chén trên băng nửa canh giờ, rồi rót rượu này vào chén, rượu lập tức sẽ biến thành vụn băng. Cho dù không như vậy, uống vào, rượu cũng lạnh, hoàn toàn không bị cái nóng ảnh hưởng.”
Tiểu Ảnh có chút khó hiểu, rượu thì có liên quan gì đến việc hắn xin nghỉ?
“Tam ca còn muốn đưa Thanh Ca đến lãnh địa của Nhị ca thăm thú, cho nên nhờ ta phái người đến đưa rượu trở về.” Quân Ly Triệt định liệu trước: “Đến lúc đó ta sẽ nói đi lấy rượu, phải mấy ngày mới có thể trở về. Dù sao cũng là thứ dâng cho Phụ hoàng, ta nói tự mình đi, cũng không quá. Tam ca ở bên kia để lại ám vệ có thể tin, đến lúc đó sai người hộ tống trở về, cũng không sợ xảy ra vấn đề. Chúng ta liền nhân lúc này, đi nghỉ hè.”
Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ, vẫn có chút lo lắng.
Quân Ly Triệt trấn an nói: “Tam ca không để ta tự mình đến, đã chứng tỏ huynh ấy đã an bài chu toàn, nhất định không có vấn đề gì. Hơn nữa thị vệ trong phủ đều là thân vệ, tất nhiên tin được. Không sao đâu, chờ bọn họ trở về, ta lặng lẽ đến hội hợp cùng bọn họ là được. Địa phương đó cũng không tính là hoàn chỉnh, mười ngày cũng đủ rồi.”
Biết là Quân Ly Uyên an bài, Tiểu Ảnh xem như yên tâm.
Thấy Tiểu Ảnh đồng ý, Quân Ly Triệt lập tức hỏi: “Ngươi có chỗ nào nghỉ hè không? Ta ở vùng ngoại ô thật ra có chỗ ở, đến chơi thì cũng có thể, nhưng đến nghỉ hè, chỉ sợ không mát mẻ.”
Tiểu Ảnh từ nhỏ đã đi theo bên người Quân Ly Triệt, nơi biết đến cũng rất ít. Suy nghĩ một lát, hắn đột ngột nhớ ra, nói: “Có một nơi, ta trước kia khi giúp ngươi làm việc, đã đến hai lần. Cũng không xa, chỉ là hơi đơn sơ.”
“Nơi nào?” Quân Ly Triệt hỏi. Kỳ thật đến đâu cũng không quan trọng, chủ yếu là Tiểu Ảnh cùng hắn ở bên nhau.
“Ở ngoại thành, đằng sau chỗ Lân Vương đóng quân doanh. Chỗ đó là một vùng núi, xem như địa phương đóng quân, rất an toàn. Đóng quân cũng cơ bản sẽ không đến tận đó, chỉ là canh giữ. Ta biết một đường nhỏ có thể nhiễu đến lên, cũng sẽ không kinh động quân đóng.” Dù sao bọn họ cũng là lén đi nghỉ hè, người biết tất nhiên càng ít càng tốt.
Quân Ly Triệt không do dự nhiều, lập tức đáp ứng, “Hiện tại xuất phát luôn được không?”
Tiểu Ảnh nhìn bộ dáng hắn gấp gáp không thể chờ, bật cười nói: “Bên đó chẳng có cái gì, phải chuẩn bị một chút trong phủ mang qua. Ngày mai xuất phát đi.”
“Được, nghe lời ngươi.” Quân Ly Triệt dứt khoát đồng ý.
Ngày kế, sau khi hai người tỉnh dậy, dùng xong điểm tâm, liền xuất phát.
Cưỡi ngựa đi đến chân núi, bởi vì đường nhỏ kia rất hẹp, hai bên đều là chạc cây, không thích hợp cho ngựa hành tẩu, cho nên hai người giao ngựa cho thị vệ theo tới, nói bọn họ dắt trở về, mười ngày sau tới đón bọn họ. Sau đó, hai người cầm đồ đạc đã chuẩn bị, đi bộ vào trong núi.
Phiến núi nhỏ này không cao, có thảm thực vật dày che chắn, cũng không bị người dưới chân núi nhìn thấy. Đường núi coi như bằng phẳng, cho dù dẫn theo đồ đạc chạy lên, cũng không lao lực, hơn nữa cây cối che chắn râm mát, thật sự mát mẻ hơn nhiều so với dưới chân núi.
Tiểu Ảnh đi ở trước, thỉnh thoảng lại đẩy ra chạc cây chặn đường, tiện cho Quân Ly Triệt hành tẩu. Tuy rằng hiện tại Tiểu Ảnh đã là Vương phi, không còn là ảnh vệ, nhưng hắn vẫn quen bảo hộ Quân Ly Triệt. Quân Ly Triệt cũng không ngăn cản, không phải hắn không lo lắng cho Tiểu Ảnh, mà là nếu không cho Tiểu Ảnh làm, Tiểu Ảnh sẽ sinh ra nghi ngờ đối với sự tồn tại của mình, đây là điều Quân Ly Triệt không muốn thấy.
“Ngươi làm sao biết đường này ?” Quân Ly Triệt vừa tán thưởng cảnh xanh ven đường vừa hỏi.
Tiểu Ảnh quay đầu lại nhìn nhìn hắn, mím khóe miệng không nói gì, như là không muốn nói, hoặc như là không biết nói từ đâu.
“Sao?” Quân Ly Triệt truy vấn. Hắn đoán được câu trả lời có thể không khiến hắn vui vẻ, nhưng chuyện của Tiểu Ảnh, hắn vẫn muốn biết.
Tiểu Ảnh buồn bực một trận, mới thấp giọng nói: “Có một lần ta đến Mậu An thành giúp ngươi làm việc. Thời điểm hồi kinh thái dương sắp lặn. Ta đột ngột không muốn hồi phủ nhanh như vậy......” Nói đến đây, Tiểu Ảnh trầm mặc một chút, nói tiếp: “Khi đó, ngươi mỗi đêm đều bắt ta đến phòng ngươi, cho dù ta không muốn, cũng không thể vi phạm mệnh lệnh của ngươi. Cho nên ta vẫn luôn ngủ không yên, cũng sợ hãi. Tuy rằng ta chưa từng muốn đào tẩu, nhưng thời điểm đó cũng không khỏi nghĩ, nếu có thể ở ngoài kinh cả đêm thì tốt rồi.”
Nói đến chuyện khi đó, Quân Ly Triệt cũng có chút áy náy. Hắn thích Tiểu Ảnh, nhưng sử dụng phương thức không tốt, khiến Tiểu Ảnh ngay cả phủ cũng không muốn quay về.
Tiểu Ảnh trộm nhìn hắn một cái, phát hiện Quân Ly Triệt không có tức giận, mới yên tâm tiếp tục nói: “Khi đó ta vừa lúc đi ngang qua một mảnh núi nhỏ, thái dương còn chưa lặn, có thể thấy rõ đường núi. Khi ta đang cân nhắc xem có muốn ở lại chân núi một đêm hay không, ảnh vệ của Lân Vương gia phát hiện ta. Bởi vì lúc trước chúng ta được huấn luyện cùng một nhóm, đều biết lẫn nhau, hắn liền trực tiếp lộ diện. Sau khi biết ta muốn ở lại một đêm, hắn liền chỉ đường cho ta, còn nói trên đó có nơi có thể tránh gió. Cứ như vậy, ta liền lên núi, cũng nhớ kỹ con đường này.”
Đây là địa bàn của Quân Ly Xuân, ảnh vệ của y ở chỗ này cũng bình thường. Bất quá nghĩ đến đối phương chỉ đường giúp Tiểu Ảnh tránh né mình cả đêm, trong lòng Quân Ly Triệt còn có điểm khó chịu, nhưng không thể nói cái gì, dù sao cũng là mình sai.
Hai người ước chừng đi khoảng một khắc, trước mắt sáng tỏ thông suốt, hai người rốt cục tới nơi mà Tiểu Ảnh nói. Nơi này là một khối đất bằng phẳng, một gian phòng trúc hai tầng dựng ở đây, trên bãi đất trống trước phòng còn có một cái ghế tháp trúc cùng bàn đá.
Phiến núi rừng này cũng không thừa trúc, muốn dựng một chỗ như vậy, không phải là chuyện dễ. Cũng không biết là ai xây, có lẽ là cao nhân nào đó muốn ẩn cư, chỉ là sau đó lại không ở thôi.
Để đồ đạc trên bàn đá, Tiểu Ảnh quen đường cũ vào nhà tìm ra một cái bồn gỗ. Nói với Quân Ly Triệt: “Ta đi múc nước trước, ngươi ở chỗ này đợi một lát. Nơi này hẳn là đã lâu cũng chưa có người đến, đã nhiễm một tầng bụi, phải thu thập một chút.”
Quân Ly Triệt nhận bồn gỗ, nói: “Ta đi cho, ngươi nghỉ ngơi trước.” Nói xong, đem trong bao y phục một khối còn chưa dùng quá bạch khăn lau phô ở trúc tháp trên, khiến Tiểu Ảnh tọa.
Tiểu Ảnh nhìn Quân Ly Triệt không để mình cự tuyệt, cũng không tranh với hắn, ngồi vào trên tháp trúc, chỉ vào một con đường nhỏ phía nam, nói: “Dọc theo nơi này đi khoảng trăm mét, có thể nhìn thấy một dòng suối.”
“Được.” Quân Ly Triệt cầm bồn gỗ đi vào trong cánh rừng. Đây là một ngọn núi nhỏ, trong núi không hề ít dã vị, nhưng cũng không có mãnh thú, cũng không có rắn. Cho nên Quân Ly Triệt tự mình đi Tiểu Ảnh cũng không cần lo lắng.
Sau khi lấy được nước trở về, hai người cùng nhau quét tước sạch sẽ bàn, giường cùng mặt đất trong phòng, lại trải đệm chăn mang đến lên, đặt bộ trà cụ cùng thức ăn, hoàn cảnh mộc mạc cũng được thu thập đâu ra đấy.
Giữa trưa, hai người dùng nước suối pha trà, đơn giản ăn chút điểm tâm mang đến, liền lên giường nghỉ ngơi. Bận rộn cả trưa, hai người đều mệt mỏi, trong rừng mát mẻ cùng yên tĩnh, khiến hai người ngủ trưa cực kỳ ngon.
Buổi tối, Tiểu Ảnh đi săn hai con chim trĩ hoang, lại hái chút quả dại có thể ăn. Trước phòng trúc đắp một đống lửa nấu cơm, Tiểu Ảnh sau khi làm lông rửa sạch chim trĩ, quét một chút muối, để lên lửa nướng, chỉ là mỹ vị thiên nhiên nhất. Trong núi sản vật phong phú, cho dù ở lâu, cũng không cần lo lắng không có thức ăn.
Tiểu Ảnh chuyên tâm nướng chim trĩ, Quân Ly Triệt lẳng lặng nhìn, xúc cảm quả dại thấm lạnh trong tay truyền lại tới lòng bàn tay, cực kỳ thoải mái. Sắc trời đã tối muộn, nơi này chỉ có hai người bọn họ, một phương trời, một phòng trúc, một đống lửa, một sự thanh mát, phác họa cuộc sống đơn giản lúc này của hắn cùng với Tiểu Ảnh. Quân Ly Triệt không khỏi suy nghĩ, nếu có thể ẩn cư ở đây, cũng là một mĩ sự.
Được nướng chín, mùi cháy sém chỉ dã vị mới có lan tràn, thịt chim nướng đến vàng óng ánh được Tiểu Ảnh gỡ xuống, sau đó dùng dao cắt thành nhiều miếng. Hai người cầm bánh mỳ mang đến, ăn với thịt chim phì nộn thơm phức, tuy rằng so sánh với món ăn tinh xảo trong phủ vương, thứ này đơn sơ hơn nhiều, nhưng là một loại mỹ vị mới mẻ khác.
Vừa ăn, Quân Ly Triệt vừa hỏi: “Lúc ngươi ăn ngủ khi phải xuất hành làm nhiệm vụ ở bên ngoài, thường suy nghĩ cái gì?” Vấn đề này hắn hình như chưa từng quan tâm đến, hôm nay được tự mình thể nghiệm một phen, không nhịn được muốn hỏi.
“Kỳ thật cũng không có gì.” Tiểu Ảnh một tay cầm chân gà Quân Ly Uyên đưa cho hắn ăn, một tay lấy nhánh cây bên cạnh qua, gảy phần cháy, “Đây là bởi vì nghỉ hè, cho nên mới có thể đến nơi thanh tĩnh một chút. Ra ngoài làm nhiệm vụ ăn ngủ sẽ không may mắn như vậy, có thể tìm được nơi thế này. Phần lớn thời điểm đều là ở miếu đổ nát hoặc là dưới tàng cây nghỉ ngơi chợp mắt một lát thôi.” Số lần Tiểu Ảnh ra ngoài làm nhiệm vụ rất ít, có vài thứ cũng chỉ là nghe ảnh vệ khác nói.
Nghĩ đến Tiểu Ảnh có thể ngủ ở những chỗ này, Quân Ly Triệt nhất thời có chút mất khẩu vị ăn uống, trầm mặc một lát, mới hỏi nói: “Ngươi hối hận không?”
Tiểu Ảnh khó hiểu nhìn hắn, “Cái gì?”
“Làm ảnh vệ, hoặc là nói làm ảnh vệ cho ta.” Quân Ly Triệt nghiêm túc nhìn người kia.
Tiểu Ảnh buông thức ăn trong tay, nâng chung trà lên, suy nghĩ một lát, mới chậm rãi thở dài, “Nếu lúc ấy ta không được Lân Vương gia lựa chọn bồi dưỡng, nói không chừng đã sớm chết đói. Cho nên làm ảnh vệ, ta không hối hận, lúc ấy với ta mà nói, không có gì trân quý hơn so với còn sống.”
Quân Ly Triệt chăm chú nghe Tiểu Ảnh nói, hắn hy vọng thông qua đó, hiểu biết thêm Tiểu Ảnh một ít.
“Về phần làm ảnh vệ của ngươi, nói thật, ta cảm thấy đây là phúc khí lớn nhất của ta. Bởi vì đi theo ngươi, ta mới không phải chịu khổ nhiều, tuy rằng bảo hộ ngươi là sứ mệnh cùng trách nhiệm của ta, nhưng ngươi chưa từng khiến ta lâm vào hiểm cảnh chân chính, cho nên so sánh với ảnh vệ xuất sinh nhập tử khác, ta rất may mắn.” Tiểu Ảnh cười cười, nói tiếp: “Ta biết là bởi vì ngươi thích ta, cho nên mới không muốn để ta đi làm chuyện nguy hiểm. Tuy rằng ta cũng bởi vì thân phận cùng tương lai rối rắm đã lâu, nhưng ta cũng rất cảm ơn ngươi không từ bỏ ta. Cho dù ta khi đó một mực trốn tránh.”
Nghĩ đến đủ chuyện lúc trước, Quân Ly Triệt cũng hiểu may mắn mình vẫn kiên trì với tín niệm ở bên Tiểu Ảnh, mới có thể đạt được thỏa mãn cùng hạnh phúc hôm nay.
“Nếu không có ngươi, cũng sẽ không có ta hiện tại. Ta cũng sẽ không nghĩ đến ngày ở bên ngươi đã vậy còn sống khoái hoạt cùng hạnh phúc. Cho nên ta tuyệt đối không hối hận khi làm ảnh vệ của ngươi, ta cảm thấy đây là ông trời chiếu cố ta, mới để ta gặp gỡ ngươi.” Đôi mắt trong suốt Tiểu Ảnh anh ánh ngọn lửa màu cam, cực kỳ đẹp.
Nghe hắn nói xong, Quân Ly Triệt một tay kéo Tiểu Ảnh lại, ngồi vào trên đùi mình, hôn lên đôi môi đỏ tươi kia.
Tiểu Ảnh theo bản năng ôm lấy Quân Ly Triệt, đáp lại hắn. Mãi đến khi hơi thở hai người trở nên nóng rực, Quân Ly Triệt mới buông ra, hôn hôn vành tai người kia, nhẹ giọng nói: “Ta yêu ngươi......” Ba chữ đơn giản, lại bao hàm hết thảy.
Đáp lại hắn chính là Tiểu Ảnh gắt gao ôm siết, cùng với nụ hôn đáp lại ở trên môi.
Quân Ly Triệt biết Tiểu Ảnh thẹn thùng, tâm ý Tiểu Ảnh yêu thương mình trong tâm hắn hiểu rõ, thế là đủ rồi.
Không ở để ý tới đồ ăn nữa, Quân Ly Triệt ôm lấy Tiểu Ảnh, đi đến bên dòng suối. Khi hắn đi múc nước, phát hiện phía dưới nhánh suối bên trái, có một đầm nước, chất nước trong suốt, bởi vì được mặt trời chiếu rọi, ấm mà không lạnh, là nơi tắm rửa rất tốt. Cũng là nơi lựa chọn tuyệt vời để hun nóng tình cảm.
Bóng dáng hai người chậm rãi đi vào rừng cây, ánh trăng sáng tỏ ân ẩn chiếu con đường nhỏ thông đến bên dòng suối. Nhẹ nhàng, có thể nghe được Tiểu Ảnh cúi đầu đáp lại: “Ta cũng yêu ngươi......”
Trong rừng yên tĩnh, lưỡng tình lưu luyến, đêm xuân ngắn ngủi, há lại cô phụ......
/90
|