29 tháng chạp, thời tiết sáng sủa, ngàn dặm không gió, là thời tiết tốt hiếm có vào mùa đông. Quân Ly Xuân lấy danh lễ vật tân niên tặng Hoàng nương, ôm Mặc Ngọc Nhi vào cung. Mặc Ngọc Nhi ghé vào trong lòng hắn sưởi ấm, căn bản không buồn nhìn xem mình được đưa đến đâu.
Vào Nhã Khôn cung, Tam Hoàng tử Quân Ly Uyên cùng Lục Hoàng tử Quân Ly Triệt đang bồi Hoàng hậu nói chuyện.
“Hoàng nương vạn an.” Quân Ly Xuân hành lễ.
“Sao con lại tới đây? Cũng không nói một tiếng trước, ta chuẩn bị thêm chút đồ con thích ăn.” Theo lệ, nhóm Hoàng tử đều tiến cung ẩm yến vào đêm 30. Hôm nay Quân Ly Uyên cùng Quân Ly Triệt đến đây, nàng đã đủ bất ngờ, không ngờ tiểu nhi tử cũng đến.
“Không sao, ngày mai cũng phải tới.” Quân Ly Xuân nói xong, lại ân cần thăm hỏi huynh trưởng mình, “Tam ca, Lục ca.”
“Lại đây ngồi.” Quân Ly Uyên dịch sang bên cạnh một chỗ, chừa ra vị trí bên tay trái Hoàng hậu cho Quân Ly Xuân.
“Đệ ôm cái gì vậy?” Quân Ly Triệt rót cho y chén trà nóng, khó hiểu nhìn bé con nằm thành một đoàn trong lòng Quân Ly Xuân.
Quân Ly Xuân để Mặc Ngọc Nhi lên bàn, ngồi vào ghế uống ngụm trà. Mặc Ngọc Nhi phát hiện mình bị buông xuống, ngẩng cái cổ nhỏ nhìn nhìn mọi nơi, cuối cùng nhảy vào lòng Hoàng hậu —— có lẽ bởi vì trong bốn người này chỉ có Hoàng hậu là nữ tử, hoặc là do trực giác động vật, Hoàng hậu là vô hại nhất.
Hoàng hậu trăm triệu lần không ngờ con mình còn mang mèo vào, có chút vô thố ôm Mặc Ngọc Nhi.
Quân Ly Triệt nhìn con mèo cười nói: “Thành thân quả nhiên khác a, cả thú cưng cũng nuôi rồi, đệ đây là tình yêu lan tràn sao?” Trong ấn tượng của hắn, Quân Ly Xuân đối với loại sinh vật yếu nhược này từ trước đến nay sẽ không liếc mắt nhìn bao giờ.
“Nói đến lại dài.” Quân Ly Xuân phất tay, lệnh cho người hầu hạ trong điện toàn bộ lui ra ngoài.
“Sao lại thành thần bí như vậy.” Quân Ly Uyên khó hiểu nhìn y hành động.
“Việc này người một nhà biết là tốt rồi, sự tình liên quan đến Hoàng nương.” Thấy cửa điện đóng, Quân Ly Xuân mới nói.
“Bản cung?”
Quân Ly Xuân gật đầu, “Việc này phải nói từ vân trúc hương......”
Quân Ly Xuân chầm chậm nói, từ chuyện Lăng Kì Ương phát hiện hương có vấn đề, đến thành phần giải trừ tương khắc, rồi đến việc sử dụng con mèo này. Trong mấy ngày Hoàng hậu không biết, Quân Ly Xuân vẫn luôn đưa giải dược tới bỏ vào hương, hiện tại lượng hương liệu lưu lại trên người đã bớt đi bảy tám phần, lúc này giải thích cho Hoàng hậu nghe cũng không sao.
Nghe Quân Ly Xuân giải thích xong, Quân Ly Uyên mặt cũng trầm xuống, Quân Ly Triệt nhìn cái lư hương còn đang đốt kia, tuy rằng dược tính đã bị khắc trừ, vẫn khiến hắn bất giác cảnh giác.
Nói nửa ngày, Quân Ly Xuân rót đầy chén trà, uống mấy ngụm nhuận nhuận họng, “Về sau có cái gì mới đem đến tốt nhất để Mặc Ngọc Nhi ngửi một chút, nó sẽ phán đoán có vô hại không.
“Trong Nhã Khôn cung đều là thân tín của chúng ta, người của Hoàng Quý phi chen vào không lọt, liền đánh chủ ý lên Phụ Hoàng. Nàng là sủng phi của Phụ hoàng, Phụ hoàng sẽ không nghi ngờ nàng. Chiêu này thật ra cao minh.” Quân Ly Uyên cười lạnh một tiếng, biện pháp tranh đấu trong cung không ít, nhưng loại này thì hắn lần đầu tiên thấy.
“Vậy thân thể Hoàng nương hiện nay sao rồi?” Quân Ly Triệt hỏi.
“Kì Ương nói giải dược dùng mười ngày là giải hết, ta cũng nói chưa được, chờ ngày mai hắn tiến cung dự tiệc, nói hắn bắt mạch cho Hoàng nương.” Quân Ly Xuân nói.
Hoàng hậu ôm Mặc Ngọc Nhi ngẩn ra, sau đó thở thật dài, nói với Quân Ly Xuân: “Con ta có phúc, cưới được Kì Ương, Hoàng nương cũng được hưởng quang, nếu không vẫn còn chẳng hay biết gì. Trước đây Phụ hoàng các con cứ ngủ lại Nhã Khôn cung liền gặp ác mộng liên tục hoặc là bóng đè, bản cung cũng từng hoài nghi, nhưng cuối cùng cũng không điều tra ra gì. Hoàng nương còn tưởng rằng có quỷ quái quấy phá, thỉnh pháp sư đến làm phép, nhưng cũng không thấy tốt. Không ngờ hôm nay lại có đáp án.”
Quân Ly Xuân vỗ vỗ tay Hoàng hậu, trấn an nói: “Nhi thần cũng là sau ngày thành thân mới biết được Kì Ương biết y thuật. Về sau có hắn, có thể lược đi không ít phiền toái. Mẫu gia hắn bên kia tuy rằng dính dáng chút điểm thân cố với Hoàng Quý phi, nhưng Kì Ương thiện tâm ngay thẳng, chắc chắn không cùng bọn họ một giuộc. Nếu không hắn cũng sẽ không nói cho nhi thần về chuyện hương này.”
“Nói cũng đúng.” Hoàng hậu gật gật đầu, “Chỉ nhìn tâm đứa nhỏ kia đối với ngươi, cũng biết đứa nhỏ kia trung trinh vô hại.”
“Hoàng nương sau này có tính toán gì không? Cần phải nói cho Phụ hoàng không?” Quân Ly Uyên hỏi.
Hoàng hậu lắc đầu, “Tạm thời không cần nói cho Phụ hoàng con, việc này ghi nhớ trước, ngày sau nhất định làm chứng cứ ép Hoàng Quý phi mới đúng. Nếu hiện tại báo sự tình cho Hoàng Thượng, thứ nhất trong cung không ai biết cách này, cho dù Kì Ương thuyết minh, cũng chưa chắc sẽ được tin tưởng, dù sao nói đến y thuật, lão nhân của thái y viện làm lâu hơn Kì Ương, tất nhiên là không phục. Cũng sẽ khiến Kì Ương lâm vào nguy hiểm. Thứ hai mẫu gia của Hoàng Quý phi hiện đang phò tá Hoàng Thượng, hơn nữa mới vừa đánh thắng trận. Hoàng Thượng không chắc sẽ trách tội, nàng chỉ cần đem trách nhiệm đẩy đi, bản cung cũng không làm gì được nàng.”
“Hoàng nương nghĩ chu đáo.” Thấy Hoàng nương cũng vì Lăng Kì Ương lo nghĩ, Quân Ly Xuân không thể không bội phục Hoàng nương suy nghĩ chu toàn, thong minh kiên trì, lại tâm địa thiện lương, thiện lương này chỉ dành cho người một nhà.
“Hiện tại việc cấp bách là kéo tâm Phụ hoàng con về phía bản cung. Mấy năm này bởi vì chỗ hương kia, Hoàng Thượng đã bất hòa với ta rất nhiều.” Hoàng hậu dù sao cũng ở trong cung đợi nhiều năm, tự nhiên biết làm cái gì mới là có lợi nhất với mình.
“Chờ đệ khanh đến chẩn mạch, Hoàng nương vẫn là đổi một loại hương liệu khác đi. Nhi thần giúp Hoàng nương tìm nhiều loại hương tốt hơn cho ngài chọn.” Quân Ly Triệt nói.
“Hoàng nương biết con ta có khả năng, nhưng để phòng vạn nhất, Hoàng nương về sau cũng không dùng hương nữa. Muốn đốt sẽ đốt chút đàn hương đi, có thể tĩnh tâm ngưng thần.” Hoàng hậu cười nói: “Qua mấy ngày nữa ta phải nói với Hoàng Thượng, tiền tuyến thường xuyên chiến sự, quốc khố căng thẳng. Bản cung tiết kiệm chút bạc, coi như là vì nước trích một phần tâm.”
“Hoàng nương từ tâm.” Quân Ly Triệt đáp.
“Uyên Nhi cùng Xuân Nhi đều phải ra chiến trường, Hoàng nương phải tích phúc cho các con nhiều hơn. Triệt Nhi tuy rằng không thạo dụng binh, nhưng ở Hoàng thành cũng không sống khá giả gì hơn so với chiến trường, Hoàng nương cũng phải tích phúc cho con.” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba đứa con, Hoàng hậu cười nói: “Hoàng nương biết các con đều hiếu thuận, hôm nay các ngươi đến cùng nương nói chuyện, bản cung thật cao hứng, các ngươi cũng đừng nghiêm mặt quá.” Hoàng hậu gắp điểm tâm cho ba người.
Nghĩ đến ngày mai là trừ tịch, vẫn là không cần làm đến mức khiến Hoàng hậu phiền lòng, sắc mặt ba người cũng tốt hơn rất nhiều, hết thảy đợi sang năm nói sau cũng không muộn.
Hoàng hậu vuốt lông Mặc Ngọc Nhi, nói chuyện phiếm: “Các con có biết vì sao trong cung lại thích tranh đấu không?” Không đợi bọn họ đáp, Hoàng hậu liền nói tiếp: “Bởi vì sống không hạnh phúc, không hạnh phúc cho nên không thỏa mãn. Nữ tử tranh đấu vì muốn tranh thủ tình cảm, cho rằng được Hoàng Thượng sủng ái sẽ thỏa mãn hết thảy yêu cầu của các nàng, sẽ cảm nhận được hạnh phúc. Nam tử ranh đấu là vì ngôi vị Hoàng đế, cảm thấy chỉ có ngồi vào cái vị trí kia mới có thể an bài thứ tự mình cho là hạnh phúc.”
Ba người trầm mặc cân nhắc lời Hoàng hậu, cảm thấy có lý.
“Kỳ thật trong cung vốn không có cái gì hạnh phúc đáng nói, hậu cung tiền triều bất quá là kiềm chế lẫn nhau, thê thiếp vì lợi mà đến bất quá là vì ích lợi tồn tại từ Hoàng Thượng. Nếu không có tầng quan hệ này, nữ tử vào cung hoặc là địa vị cực thấp, hoặc là thất sủng cơ khổ.”
“Hoàng nương......” Quân Ly Uyên cau mày không muốn Hoàng hậu tiếp tục nói.
“Không còn cách nào, ở đây chỉ có mấy người các con, không còn ai nghe được. Ta là nương các con, có một số việc không giúp các con hiểu được thì giúp ai nữa đây?” Hoàng hậu cười cười, “Cho dù trong cung này có người muốn bình an thanh thản, cũng luôn luôn có kẻ dã tâm bừng bừng. Phàm là có người như thế tồn tại, tranh đấu sẽ không ngừng. Cho dù con không muốn tranh, cũng sẽ bị kéo vào, không thể không đấu. Các con nhìn xem, hiện tại trong cung phi tần đã có hơn hai trăm người, Hoàng Thượng theo tổ chế mỗi nửa tháng đều phải ở lại hậu cung qua đêm, nhưng hài tử trong cung chỉ có bảy vị Hoàng tử, bốn vị Công chúa thôi. Có hài tử lại có phần địa vị, sao lại không khiến những hài tử không có gì cả không đỏ mắt được?”
“Kỳ thật trong tư tâm Hoàng nương cũng không hy vọng các con làm Hoàng đế. Người ngoài đều cảm thấy làm Hoàng đế là oai phong nhất, nhưng kỳ thật Hoàng đế mới là bất hạnh nhất, tất cả mọi người tính kế giành địa vị cùng vinh sủng của hắn, nhưng không ai quan tâm hắn rốt cuộc cần cái gì, mà làm Hoàng đế cũng phải cân nhắc mọi thứ, không thể muốn làm gì thì làm.”
Hoàng hậu giữ chặt tay Quân Ly Triệt, đối hắn nói: “Triệt Nhi tuy không phải thân sinh của ta, nhưng từ sinh ra đã được ta nuôi bên người, ta cùng với mẫu phi con lại là tỷ muội song sinh, từ bộ dạng đến tâm tính không gì không giống, chắc hẳn nếu muội ấy còn sống, cũng sẽ nghĩ giống ta.”
“Nhi thần hiểu.” Quân Ly Triệt cười yếu ớt đáp lời. Mẫu phi hắn Hiền Quý hiền sinh hạ hắn mất máu mà ly thế, trước khi lâm chung giao hắn cho tỷ tỷ sinh đôi của nàng, đương kim Hoàng hậu nuôi nấng. Hoàng hậu cũng từ trước đến nay coi hắn như con ruột, ngay cả ban danh cũng là lấy chữ “Ly” giống Hoàng tử con ruột.
Hoàng hậu cảm thấy an ủi vỗ vỗ tay hắn, lại nhìn hai đứa con ruột của mình, tiếp tục nói: “Hoàng nương mặc dù không hy vọng các con làm Hoàng đế, nhưng lại không thể ngăn cản các con đi tranh giành vị trí đó. Hoàng nương hiểu, nếu vị trí đó bị người khác đoạt mất, ba người các con đều sẽ khó giữ tính mạng. Đây là sự khác nhau giữa 'Ly' cùng 'Thừa', các con là chữ 'Ly' ruột thịt, đã định không thể không quan tâm, cũng nhất định khiến cho người khác ghen tị.”
“Hoàng nương yên tâm, nhi thần sẽ không để vị trí kia rơi vào tay người ngoài.” Quân Ly Uyên nói.
“Ừ, chỉ cần huynh đệ ba người các con đồng lòng thì đó là trợ lực lớn nhất.” Hoàng hậu trấn an gật đầu.
“Nhi thần hiểu, nhất định cùng huynh đệ đồng tâm hiệp lực.” Quân Ly Triệt nói.
“Vâng, nhi thần cũng nhất định toàn lực tương trợ hai vị huynh trưởng.” Quân Ly Xuân cũng biểu thị.
“Được, được. Không hổ là con ngoan của Hoàng nương.” Cũng không phải Hoàng hậu tự phụ, theo nàng thấy, ba đứa con nàng người nào cũng đứng đầu, vị trí kia nếu phải tranh, chỉ cần nàng còn sống, vậy phần thắng cũng có bảy thành.
Cùng Hoàng hậu nói một hồi lâu, mãi đến giờ Thân một khắc, ba người mới rời khỏi Nhã Khôn cung, chuẩn bị tự hồi phủ.
“Cùng Lăng Kì Ương ở chung hoàn hảo chứ?” Quân Ly Uyên lớn tuổi nhất trong ba người, tự nhiên phải quan tâm đệ đệ một chút.
“Vâng, hắn à một người thanh đạm. Ở cùng hắn, ta cùng tâm đều an tĩnh lại.” Quân Ly Xuân nói.
“Tam ca căn bản đừng lo, ta có nghe nói người nào đó làm gấp cho Lăng Kì Ương hơn trăm bộ y phục đỏ, một vài chế y điếm nổi danh trong kinh không thể không mở rộng sản xuất, làm y phục cho y.” Quân Ly Triệt cười nói.
“Còn có việc này?” Quân Ly Uyên cũng cười.
“Tin tức của Lục ca quả là linh thông, việc tư thế mà cũng biết.” Quân Ly Xuân không để ý, y làm gì cũng không sợ người khác biết.
“Đệ cho Lục ca ta đang làm gì? Nếu chút nhân sự ấy cũng không biết, vậy làm sao còn có thể lăn lộn ở kinh chứ?” Quân Ly Triệt sửa sang lại áo khoác, cười tự tin.
Quân Ly Xuân có chút bất đắc dĩ, bất quá nghĩ đến Lục ca hỏi thăm cũng là quan tâm y mà thôi.
Ba người đang nói, vừa ngẩng đầu, liền thấy Đại Hoàng tử Quân Thừa Vinh một thân quân trang đi tới bên này. Không giống ba người tuấn mỹ, Quân Thừa Vinh ngày thường thô cuồng, Doanh phi từ nhỏ nuôi hắn béo quay, đến nỗi sau này trưởng thành thân hình mặc dù trở nên to tướng, nhưng trên mặt vẫn dữ tợn không giảm. Dáng người như vậy mặc quân trang, mà cũng có thể áp trận.
“Ba người đệ thỉnh an mẫu hậu sao?” Quân Thừa Vinh hất cằm, tự phụ trong mắt lộ rõ.
Quân Ly Xuân hoàn toàn không muốn ứng phó hắn, trầm mặc không nói rõ.
“Đúng vậy, ngày mai là lễ mừng năm mới, đến xem Hoàng nương còn muốn mua thêm gì không, ngày mai cho gười đưa đến.” Quân Ly Triệt tao nhã cười nói. Quân Ly Uyên là con trai trưởng, thân phận so với Quân Thừa Vinh tôn quý hơn, tất nhiên là có thể không để ý tới hắn. Quân Thừa Vinh đi đến ngay cả câu ân cần thăm hỏi cũng không có, ngữ khí nói càng như là chất vấn, tựa như trong cung này đã do hắn đương gia tác chủ.
“Mấy ngày ta không ở đây, nghe nói thất đệ đón dâu rồi?” Quân Thừa Vinh nhìn về phía Quân Ly Xuân.
Quân Ly Xuân khẽ gật đầu, vẫn chưa mở miệng.
“Ngày mai cung yến, chắc hẳn nếu có thể gặp vị đệ khanh này.” Quân Thừa Vinh cười nói.
Lời này vốn không có gì, nhưng Quân Ly Xuân không hiểu sao nổi giận ——Vương phi của y, Quân Thừa Vinh gặp cái gì!
Thấy sắc mặt y không tốt, Quân Ly Triệt nhanh chóng thay đổi đề tài, “Đại hoàng huynh muốn đi đâu?”
Quân Thừa Vinh có mặt đến mức ý tựa đầu khôi từ tay phải đổi đến trong tay trái, cười nói: “Lần này ta chiến thắng trở về, Phụ hoàng rất khích lệ, hỏi ta muốn thưởng gì. Thấy sắp đến lễ mừng năm mới, mẫu phi của ta còn đang bị cấm túc, cho nên ta cầu Phụ hoàng thả mẫu phi ra, cho cả nhà đoàn viên.”
Doanh phi nửa năm trước vì bất kính với Hoàng hậu, bị Hoàng Thượng phạt cấm túc suy nghĩ, tất cả cung yến vẫn không được tham gia. Hiện giờ Đại Hoàng tử lấy chiến công đổi sự tự do cho Doanh phi, nhìn rất đắc ý, không khỏi có chút lấy công hiệp đế gây hiềm khích.
“Đại Hoàng huynh quả nhiên cực hiếu.” Quân Ly Triệt cười thâm ý.
“Được rồi, ta cũng không ở đây cùng các đệ dài dòng nữa, dù sao ngày mai còn có thể gặp. Ta đến chỗ mẫu phi trước nói cho nàng tin tốt này.” Quân Thừa Vinh nói xong, cũng không nhiều lời từ biệt, vênh váo tự rời đi.
“Không ngờ hắn mà cũng có thể bình định chiến loạn phương Bắc được.” Quân Ly Triệt lắc đầu, đi từ hai người tiếp tục đi.
Quân Ly Xuân cau mày, kiếp này quả nhiên không giống kiếp trước, y nhớ rõ năm y bình định chiến loạn ở phía Tây, phương Bắc rất yên bình. Bất quá nghĩ đến Thát Mã tộc phương bắc, Quân Ly Xuân liền cảm thấy như nghẹn ở cổ, diệt cũng không đủ để hả giận.
“Còn chưa biết có phải công thật không. Các đệ không thấy Thát Mã tộc lần này lui binh quá mức đột ngột sao? Chúng ta mừng năm mới, nhưng tân niên của Thát Mã tộc là lúc xuân sơ, nếu thật sự có chuẩn bị mà đến, không đến mức đạn tận lương tuyệt chứ, sao lại đột ngột trở về?” Quân Ly Uyên nghĩ hiển nhiên là có gì đó.
Quân Ly Xuân trai qua căn bản không rõ ràng lắm, cũng cho không có ý kiến gì, chỉ có thể nói: “Đến lúc đó rồi xem. Hy vọng có thể qua một năm tốt.” Đây là năm đầu tiên y cùng Lăng Kì Ương ở bên nhau, y không hy vọng có chuyện gì đột phát phá hư năm này.
“Ừm.” Quân Ly Uyên gật gật đầu.
Ba người ra khỏi cung, đều tự rời đi, đợi ngày mai gặp lại.
Vào Nhã Khôn cung, Tam Hoàng tử Quân Ly Uyên cùng Lục Hoàng tử Quân Ly Triệt đang bồi Hoàng hậu nói chuyện.
“Hoàng nương vạn an.” Quân Ly Xuân hành lễ.
“Sao con lại tới đây? Cũng không nói một tiếng trước, ta chuẩn bị thêm chút đồ con thích ăn.” Theo lệ, nhóm Hoàng tử đều tiến cung ẩm yến vào đêm 30. Hôm nay Quân Ly Uyên cùng Quân Ly Triệt đến đây, nàng đã đủ bất ngờ, không ngờ tiểu nhi tử cũng đến.
“Không sao, ngày mai cũng phải tới.” Quân Ly Xuân nói xong, lại ân cần thăm hỏi huynh trưởng mình, “Tam ca, Lục ca.”
“Lại đây ngồi.” Quân Ly Uyên dịch sang bên cạnh một chỗ, chừa ra vị trí bên tay trái Hoàng hậu cho Quân Ly Xuân.
“Đệ ôm cái gì vậy?” Quân Ly Triệt rót cho y chén trà nóng, khó hiểu nhìn bé con nằm thành một đoàn trong lòng Quân Ly Xuân.
Quân Ly Xuân để Mặc Ngọc Nhi lên bàn, ngồi vào ghế uống ngụm trà. Mặc Ngọc Nhi phát hiện mình bị buông xuống, ngẩng cái cổ nhỏ nhìn nhìn mọi nơi, cuối cùng nhảy vào lòng Hoàng hậu —— có lẽ bởi vì trong bốn người này chỉ có Hoàng hậu là nữ tử, hoặc là do trực giác động vật, Hoàng hậu là vô hại nhất.
Hoàng hậu trăm triệu lần không ngờ con mình còn mang mèo vào, có chút vô thố ôm Mặc Ngọc Nhi.
Quân Ly Triệt nhìn con mèo cười nói: “Thành thân quả nhiên khác a, cả thú cưng cũng nuôi rồi, đệ đây là tình yêu lan tràn sao?” Trong ấn tượng của hắn, Quân Ly Xuân đối với loại sinh vật yếu nhược này từ trước đến nay sẽ không liếc mắt nhìn bao giờ.
“Nói đến lại dài.” Quân Ly Xuân phất tay, lệnh cho người hầu hạ trong điện toàn bộ lui ra ngoài.
“Sao lại thành thần bí như vậy.” Quân Ly Uyên khó hiểu nhìn y hành động.
“Việc này người một nhà biết là tốt rồi, sự tình liên quan đến Hoàng nương.” Thấy cửa điện đóng, Quân Ly Xuân mới nói.
“Bản cung?”
Quân Ly Xuân gật đầu, “Việc này phải nói từ vân trúc hương......”
Quân Ly Xuân chầm chậm nói, từ chuyện Lăng Kì Ương phát hiện hương có vấn đề, đến thành phần giải trừ tương khắc, rồi đến việc sử dụng con mèo này. Trong mấy ngày Hoàng hậu không biết, Quân Ly Xuân vẫn luôn đưa giải dược tới bỏ vào hương, hiện tại lượng hương liệu lưu lại trên người đã bớt đi bảy tám phần, lúc này giải thích cho Hoàng hậu nghe cũng không sao.
Nghe Quân Ly Xuân giải thích xong, Quân Ly Uyên mặt cũng trầm xuống, Quân Ly Triệt nhìn cái lư hương còn đang đốt kia, tuy rằng dược tính đã bị khắc trừ, vẫn khiến hắn bất giác cảnh giác.
Nói nửa ngày, Quân Ly Xuân rót đầy chén trà, uống mấy ngụm nhuận nhuận họng, “Về sau có cái gì mới đem đến tốt nhất để Mặc Ngọc Nhi ngửi một chút, nó sẽ phán đoán có vô hại không.
“Trong Nhã Khôn cung đều là thân tín của chúng ta, người của Hoàng Quý phi chen vào không lọt, liền đánh chủ ý lên Phụ Hoàng. Nàng là sủng phi của Phụ hoàng, Phụ hoàng sẽ không nghi ngờ nàng. Chiêu này thật ra cao minh.” Quân Ly Uyên cười lạnh một tiếng, biện pháp tranh đấu trong cung không ít, nhưng loại này thì hắn lần đầu tiên thấy.
“Vậy thân thể Hoàng nương hiện nay sao rồi?” Quân Ly Triệt hỏi.
“Kì Ương nói giải dược dùng mười ngày là giải hết, ta cũng nói chưa được, chờ ngày mai hắn tiến cung dự tiệc, nói hắn bắt mạch cho Hoàng nương.” Quân Ly Xuân nói.
Hoàng hậu ôm Mặc Ngọc Nhi ngẩn ra, sau đó thở thật dài, nói với Quân Ly Xuân: “Con ta có phúc, cưới được Kì Ương, Hoàng nương cũng được hưởng quang, nếu không vẫn còn chẳng hay biết gì. Trước đây Phụ hoàng các con cứ ngủ lại Nhã Khôn cung liền gặp ác mộng liên tục hoặc là bóng đè, bản cung cũng từng hoài nghi, nhưng cuối cùng cũng không điều tra ra gì. Hoàng nương còn tưởng rằng có quỷ quái quấy phá, thỉnh pháp sư đến làm phép, nhưng cũng không thấy tốt. Không ngờ hôm nay lại có đáp án.”
Quân Ly Xuân vỗ vỗ tay Hoàng hậu, trấn an nói: “Nhi thần cũng là sau ngày thành thân mới biết được Kì Ương biết y thuật. Về sau có hắn, có thể lược đi không ít phiền toái. Mẫu gia hắn bên kia tuy rằng dính dáng chút điểm thân cố với Hoàng Quý phi, nhưng Kì Ương thiện tâm ngay thẳng, chắc chắn không cùng bọn họ một giuộc. Nếu không hắn cũng sẽ không nói cho nhi thần về chuyện hương này.”
“Nói cũng đúng.” Hoàng hậu gật gật đầu, “Chỉ nhìn tâm đứa nhỏ kia đối với ngươi, cũng biết đứa nhỏ kia trung trinh vô hại.”
“Hoàng nương sau này có tính toán gì không? Cần phải nói cho Phụ hoàng không?” Quân Ly Uyên hỏi.
Hoàng hậu lắc đầu, “Tạm thời không cần nói cho Phụ hoàng con, việc này ghi nhớ trước, ngày sau nhất định làm chứng cứ ép Hoàng Quý phi mới đúng. Nếu hiện tại báo sự tình cho Hoàng Thượng, thứ nhất trong cung không ai biết cách này, cho dù Kì Ương thuyết minh, cũng chưa chắc sẽ được tin tưởng, dù sao nói đến y thuật, lão nhân của thái y viện làm lâu hơn Kì Ương, tất nhiên là không phục. Cũng sẽ khiến Kì Ương lâm vào nguy hiểm. Thứ hai mẫu gia của Hoàng Quý phi hiện đang phò tá Hoàng Thượng, hơn nữa mới vừa đánh thắng trận. Hoàng Thượng không chắc sẽ trách tội, nàng chỉ cần đem trách nhiệm đẩy đi, bản cung cũng không làm gì được nàng.”
“Hoàng nương nghĩ chu đáo.” Thấy Hoàng nương cũng vì Lăng Kì Ương lo nghĩ, Quân Ly Xuân không thể không bội phục Hoàng nương suy nghĩ chu toàn, thong minh kiên trì, lại tâm địa thiện lương, thiện lương này chỉ dành cho người một nhà.
“Hiện tại việc cấp bách là kéo tâm Phụ hoàng con về phía bản cung. Mấy năm này bởi vì chỗ hương kia, Hoàng Thượng đã bất hòa với ta rất nhiều.” Hoàng hậu dù sao cũng ở trong cung đợi nhiều năm, tự nhiên biết làm cái gì mới là có lợi nhất với mình.
“Chờ đệ khanh đến chẩn mạch, Hoàng nương vẫn là đổi một loại hương liệu khác đi. Nhi thần giúp Hoàng nương tìm nhiều loại hương tốt hơn cho ngài chọn.” Quân Ly Triệt nói.
“Hoàng nương biết con ta có khả năng, nhưng để phòng vạn nhất, Hoàng nương về sau cũng không dùng hương nữa. Muốn đốt sẽ đốt chút đàn hương đi, có thể tĩnh tâm ngưng thần.” Hoàng hậu cười nói: “Qua mấy ngày nữa ta phải nói với Hoàng Thượng, tiền tuyến thường xuyên chiến sự, quốc khố căng thẳng. Bản cung tiết kiệm chút bạc, coi như là vì nước trích một phần tâm.”
“Hoàng nương từ tâm.” Quân Ly Triệt đáp.
“Uyên Nhi cùng Xuân Nhi đều phải ra chiến trường, Hoàng nương phải tích phúc cho các con nhiều hơn. Triệt Nhi tuy rằng không thạo dụng binh, nhưng ở Hoàng thành cũng không sống khá giả gì hơn so với chiến trường, Hoàng nương cũng phải tích phúc cho con.” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba đứa con, Hoàng hậu cười nói: “Hoàng nương biết các con đều hiếu thuận, hôm nay các ngươi đến cùng nương nói chuyện, bản cung thật cao hứng, các ngươi cũng đừng nghiêm mặt quá.” Hoàng hậu gắp điểm tâm cho ba người.
Nghĩ đến ngày mai là trừ tịch, vẫn là không cần làm đến mức khiến Hoàng hậu phiền lòng, sắc mặt ba người cũng tốt hơn rất nhiều, hết thảy đợi sang năm nói sau cũng không muộn.
Hoàng hậu vuốt lông Mặc Ngọc Nhi, nói chuyện phiếm: “Các con có biết vì sao trong cung lại thích tranh đấu không?” Không đợi bọn họ đáp, Hoàng hậu liền nói tiếp: “Bởi vì sống không hạnh phúc, không hạnh phúc cho nên không thỏa mãn. Nữ tử tranh đấu vì muốn tranh thủ tình cảm, cho rằng được Hoàng Thượng sủng ái sẽ thỏa mãn hết thảy yêu cầu của các nàng, sẽ cảm nhận được hạnh phúc. Nam tử ranh đấu là vì ngôi vị Hoàng đế, cảm thấy chỉ có ngồi vào cái vị trí kia mới có thể an bài thứ tự mình cho là hạnh phúc.”
Ba người trầm mặc cân nhắc lời Hoàng hậu, cảm thấy có lý.
“Kỳ thật trong cung vốn không có cái gì hạnh phúc đáng nói, hậu cung tiền triều bất quá là kiềm chế lẫn nhau, thê thiếp vì lợi mà đến bất quá là vì ích lợi tồn tại từ Hoàng Thượng. Nếu không có tầng quan hệ này, nữ tử vào cung hoặc là địa vị cực thấp, hoặc là thất sủng cơ khổ.”
“Hoàng nương......” Quân Ly Uyên cau mày không muốn Hoàng hậu tiếp tục nói.
“Không còn cách nào, ở đây chỉ có mấy người các con, không còn ai nghe được. Ta là nương các con, có một số việc không giúp các con hiểu được thì giúp ai nữa đây?” Hoàng hậu cười cười, “Cho dù trong cung này có người muốn bình an thanh thản, cũng luôn luôn có kẻ dã tâm bừng bừng. Phàm là có người như thế tồn tại, tranh đấu sẽ không ngừng. Cho dù con không muốn tranh, cũng sẽ bị kéo vào, không thể không đấu. Các con nhìn xem, hiện tại trong cung phi tần đã có hơn hai trăm người, Hoàng Thượng theo tổ chế mỗi nửa tháng đều phải ở lại hậu cung qua đêm, nhưng hài tử trong cung chỉ có bảy vị Hoàng tử, bốn vị Công chúa thôi. Có hài tử lại có phần địa vị, sao lại không khiến những hài tử không có gì cả không đỏ mắt được?”
“Kỳ thật trong tư tâm Hoàng nương cũng không hy vọng các con làm Hoàng đế. Người ngoài đều cảm thấy làm Hoàng đế là oai phong nhất, nhưng kỳ thật Hoàng đế mới là bất hạnh nhất, tất cả mọi người tính kế giành địa vị cùng vinh sủng của hắn, nhưng không ai quan tâm hắn rốt cuộc cần cái gì, mà làm Hoàng đế cũng phải cân nhắc mọi thứ, không thể muốn làm gì thì làm.”
Hoàng hậu giữ chặt tay Quân Ly Triệt, đối hắn nói: “Triệt Nhi tuy không phải thân sinh của ta, nhưng từ sinh ra đã được ta nuôi bên người, ta cùng với mẫu phi con lại là tỷ muội song sinh, từ bộ dạng đến tâm tính không gì không giống, chắc hẳn nếu muội ấy còn sống, cũng sẽ nghĩ giống ta.”
“Nhi thần hiểu.” Quân Ly Triệt cười yếu ớt đáp lời. Mẫu phi hắn Hiền Quý hiền sinh hạ hắn mất máu mà ly thế, trước khi lâm chung giao hắn cho tỷ tỷ sinh đôi của nàng, đương kim Hoàng hậu nuôi nấng. Hoàng hậu cũng từ trước đến nay coi hắn như con ruột, ngay cả ban danh cũng là lấy chữ “Ly” giống Hoàng tử con ruột.
Hoàng hậu cảm thấy an ủi vỗ vỗ tay hắn, lại nhìn hai đứa con ruột của mình, tiếp tục nói: “Hoàng nương mặc dù không hy vọng các con làm Hoàng đế, nhưng lại không thể ngăn cản các con đi tranh giành vị trí đó. Hoàng nương hiểu, nếu vị trí đó bị người khác đoạt mất, ba người các con đều sẽ khó giữ tính mạng. Đây là sự khác nhau giữa 'Ly' cùng 'Thừa', các con là chữ 'Ly' ruột thịt, đã định không thể không quan tâm, cũng nhất định khiến cho người khác ghen tị.”
“Hoàng nương yên tâm, nhi thần sẽ không để vị trí kia rơi vào tay người ngoài.” Quân Ly Uyên nói.
“Ừ, chỉ cần huynh đệ ba người các con đồng lòng thì đó là trợ lực lớn nhất.” Hoàng hậu trấn an gật đầu.
“Nhi thần hiểu, nhất định cùng huynh đệ đồng tâm hiệp lực.” Quân Ly Triệt nói.
“Vâng, nhi thần cũng nhất định toàn lực tương trợ hai vị huynh trưởng.” Quân Ly Xuân cũng biểu thị.
“Được, được. Không hổ là con ngoan của Hoàng nương.” Cũng không phải Hoàng hậu tự phụ, theo nàng thấy, ba đứa con nàng người nào cũng đứng đầu, vị trí kia nếu phải tranh, chỉ cần nàng còn sống, vậy phần thắng cũng có bảy thành.
Cùng Hoàng hậu nói một hồi lâu, mãi đến giờ Thân một khắc, ba người mới rời khỏi Nhã Khôn cung, chuẩn bị tự hồi phủ.
“Cùng Lăng Kì Ương ở chung hoàn hảo chứ?” Quân Ly Uyên lớn tuổi nhất trong ba người, tự nhiên phải quan tâm đệ đệ một chút.
“Vâng, hắn à một người thanh đạm. Ở cùng hắn, ta cùng tâm đều an tĩnh lại.” Quân Ly Xuân nói.
“Tam ca căn bản đừng lo, ta có nghe nói người nào đó làm gấp cho Lăng Kì Ương hơn trăm bộ y phục đỏ, một vài chế y điếm nổi danh trong kinh không thể không mở rộng sản xuất, làm y phục cho y.” Quân Ly Triệt cười nói.
“Còn có việc này?” Quân Ly Uyên cũng cười.
“Tin tức của Lục ca quả là linh thông, việc tư thế mà cũng biết.” Quân Ly Xuân không để ý, y làm gì cũng không sợ người khác biết.
“Đệ cho Lục ca ta đang làm gì? Nếu chút nhân sự ấy cũng không biết, vậy làm sao còn có thể lăn lộn ở kinh chứ?” Quân Ly Triệt sửa sang lại áo khoác, cười tự tin.
Quân Ly Xuân có chút bất đắc dĩ, bất quá nghĩ đến Lục ca hỏi thăm cũng là quan tâm y mà thôi.
Ba người đang nói, vừa ngẩng đầu, liền thấy Đại Hoàng tử Quân Thừa Vinh một thân quân trang đi tới bên này. Không giống ba người tuấn mỹ, Quân Thừa Vinh ngày thường thô cuồng, Doanh phi từ nhỏ nuôi hắn béo quay, đến nỗi sau này trưởng thành thân hình mặc dù trở nên to tướng, nhưng trên mặt vẫn dữ tợn không giảm. Dáng người như vậy mặc quân trang, mà cũng có thể áp trận.
“Ba người đệ thỉnh an mẫu hậu sao?” Quân Thừa Vinh hất cằm, tự phụ trong mắt lộ rõ.
Quân Ly Xuân hoàn toàn không muốn ứng phó hắn, trầm mặc không nói rõ.
“Đúng vậy, ngày mai là lễ mừng năm mới, đến xem Hoàng nương còn muốn mua thêm gì không, ngày mai cho gười đưa đến.” Quân Ly Triệt tao nhã cười nói. Quân Ly Uyên là con trai trưởng, thân phận so với Quân Thừa Vinh tôn quý hơn, tất nhiên là có thể không để ý tới hắn. Quân Thừa Vinh đi đến ngay cả câu ân cần thăm hỏi cũng không có, ngữ khí nói càng như là chất vấn, tựa như trong cung này đã do hắn đương gia tác chủ.
“Mấy ngày ta không ở đây, nghe nói thất đệ đón dâu rồi?” Quân Thừa Vinh nhìn về phía Quân Ly Xuân.
Quân Ly Xuân khẽ gật đầu, vẫn chưa mở miệng.
“Ngày mai cung yến, chắc hẳn nếu có thể gặp vị đệ khanh này.” Quân Thừa Vinh cười nói.
Lời này vốn không có gì, nhưng Quân Ly Xuân không hiểu sao nổi giận ——Vương phi của y, Quân Thừa Vinh gặp cái gì!
Thấy sắc mặt y không tốt, Quân Ly Triệt nhanh chóng thay đổi đề tài, “Đại hoàng huynh muốn đi đâu?”
Quân Thừa Vinh có mặt đến mức ý tựa đầu khôi từ tay phải đổi đến trong tay trái, cười nói: “Lần này ta chiến thắng trở về, Phụ hoàng rất khích lệ, hỏi ta muốn thưởng gì. Thấy sắp đến lễ mừng năm mới, mẫu phi của ta còn đang bị cấm túc, cho nên ta cầu Phụ hoàng thả mẫu phi ra, cho cả nhà đoàn viên.”
Doanh phi nửa năm trước vì bất kính với Hoàng hậu, bị Hoàng Thượng phạt cấm túc suy nghĩ, tất cả cung yến vẫn không được tham gia. Hiện giờ Đại Hoàng tử lấy chiến công đổi sự tự do cho Doanh phi, nhìn rất đắc ý, không khỏi có chút lấy công hiệp đế gây hiềm khích.
“Đại Hoàng huynh quả nhiên cực hiếu.” Quân Ly Triệt cười thâm ý.
“Được rồi, ta cũng không ở đây cùng các đệ dài dòng nữa, dù sao ngày mai còn có thể gặp. Ta đến chỗ mẫu phi trước nói cho nàng tin tốt này.” Quân Thừa Vinh nói xong, cũng không nhiều lời từ biệt, vênh váo tự rời đi.
“Không ngờ hắn mà cũng có thể bình định chiến loạn phương Bắc được.” Quân Ly Triệt lắc đầu, đi từ hai người tiếp tục đi.
Quân Ly Xuân cau mày, kiếp này quả nhiên không giống kiếp trước, y nhớ rõ năm y bình định chiến loạn ở phía Tây, phương Bắc rất yên bình. Bất quá nghĩ đến Thát Mã tộc phương bắc, Quân Ly Xuân liền cảm thấy như nghẹn ở cổ, diệt cũng không đủ để hả giận.
“Còn chưa biết có phải công thật không. Các đệ không thấy Thát Mã tộc lần này lui binh quá mức đột ngột sao? Chúng ta mừng năm mới, nhưng tân niên của Thát Mã tộc là lúc xuân sơ, nếu thật sự có chuẩn bị mà đến, không đến mức đạn tận lương tuyệt chứ, sao lại đột ngột trở về?” Quân Ly Uyên nghĩ hiển nhiên là có gì đó.
Quân Ly Xuân trai qua căn bản không rõ ràng lắm, cũng cho không có ý kiến gì, chỉ có thể nói: “Đến lúc đó rồi xem. Hy vọng có thể qua một năm tốt.” Đây là năm đầu tiên y cùng Lăng Kì Ương ở bên nhau, y không hy vọng có chuyện gì đột phát phá hư năm này.
“Ừm.” Quân Ly Uyên gật gật đầu.
Ba người ra khỏi cung, đều tự rời đi, đợi ngày mai gặp lại.
/90
|