54 Thân phân vi kinh
Bị Duyên Hi đế đá một cước vào đầu gối, Quân Thừa Tích bị bắt quỳ xuống. Sợ hãi trên mặt rõ ràng còn thêm lo lắng, vội nói: “Phụ hoàng.”
“Ngươi còn có mặt mũi gọi trẫm là Phụ hoàng?!” Duyên Hi đế giận dữ nói.
“Phụ hoàng, người...... Người đang hoài nghi nhi thần? Chỉ bởi vì một con súc sinh cái gì cũng không biết? Phụ hoàng, nhi thần oan uổng a!” Quân Thừa Tích cúi đầu nói.
“Oan uổng? Ngươi nếu trên người không khác thường, Mặc Ngọc Nhi sao lại không phóng về người khác, mà phải là ngươi? Mặc Ngọc Nhi là dược miêu, ngươi có lẽ không biết dược miêu là cái gì, nhưng phán đoán của nó trẫm tin! Huống gì ngươi nếu trong lòng không có bóng ma, vì sao phải giết Mặc Ngọc Nhi?” Duyên Hi đế hung hăng nhìn chằm chằm Quân Thừa Tích.
“Phụ hoàng, nhi thần cũng không muốn giết nó, chỉ là lúc ấy tâm phiền ý loạn, mới xuống tay lầm. Huống hồ nó chỉ là bị thương, cũng không chết a.” Quân Thừa Tích vẻ mặt lo lắng, nhìn như thật sự bị oan uổng, “Phụ hoàng, mẫu phi là thân mẫu của nhi thần, nhi thần sao lại hại mẫu thân của mình? Chẳng phải là thiên lý bất dung sao?”
“Ngươi còn biết cái gì gọi là thiên lý bất dung sao? Vậy trẫm hỏi ngươi, ngươi đem theo vật sắc nhọn vào cung phải giải thích thế nào?” Duyên Hi đế chỉ vào Quân Thừa Tích, Hoàng hậu thấy thế, lập tức dâng trà lạnh cho Duyên Hi đế, khiến hắn bớt giận.
Bất luận là quan văn hay võ tướng, Hoàng tử vẫn là Thân Vương, phàm là vào cung, cũng không thể đưa theo binh khí. Đây là quy củ tổ tông định ra, tuyệt đối không có ngoại lệ. Nếu không sẽ bị coi là có ý hành thích vua, xử tử cũng không đủ.
“Hồi bẩm Phụ hoàng, là lỗi của nhi thần. Cái chuôi chuỷ thủ này vốn là nhi thần sai người làm để tặng cho đệ muội chưa sinh ra, hôm nay vừa lúc tiện đường đến chỗ thợ rèn lấy. Nhưng còn chưa kịp đưa cho mẫu phi, đã xảy ra chuyện như vậy.” Quân Thừa Tích nói xong lấy ra chuỷ thủ trong lòng, trình cho Duyên Hi đế xem.
Đúng thật là một thanh chuỷ thủ mới, điều này khiến Duyên Hi đế bớt chút tức giận. Nhưng này cũng chưa thể tẩy rửa hết hiềm nghi Quân Thừa Tích có thể liên quan đến chuyện Hoàng Quý phi mất con.
Uống ngụm trà Hoàng hậu dâng, Duyên Hi đế cau mày, ai cũng đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì.
Tứ Hoàng tử Quân Thừa Diễn lúc này tiến lên một bước, nói: “Phụ hoàng, mặc kệ Ngũ đệ đã làm cái gì chưa, hiện tại tối quan trọng là thân thể mẫu phi. Ngũ đệ nếu oan uổng, Phụ hoàng tất nhiên có thể minh giám, nhưng nếu bởi vì Ngũ đệ mà chậm trễ bệnh tình mẫu phi, đó mới không đáng a.”
Lời Quân Thừa Diễn nói khiến Duyên Hi đế lại bớt giận, ít nhất Tứ tử còn biết hiếu đạo làm đầu. Đặt tách trà sang một bên, Duyên Hi đế nói: “Thái y.”
“Có vi thần.” Thái y chờ ở một bên quỳ xuống đáp.
“Hoàng Quý phi vì sao đẻ non?” Vừa mới nãy một đám người đều đang đợi tin tức, thái y xử lý ở trước giường, Duyên Hi đế cũng chưa kịp hỏi kỹ. Sau đó Hoàng Quý phi trực tiếp hôn mê, thái y bẩm báo tình hình sợ là không tốt, hắn liền nhanh chóng sai người gọi Lăng Kì Ương tới. Sau đó vẫn canh giữ ở trước giường, trong tẩm cung cũng một mảnh lặng im.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Quý phi hình như ăn nhầm phải cái gì hại thai, đến nỗi đẻ non.” Thái y hồi bẩm thật sự cẩn thận, cũng rất hàm hồ, sợ một khi không cẩn thận làm hại mạng cả họ nhà mình.
Duyên Hi đế cau mày, nói: “Thức ăn của Hoàng Quý phi đều do ngự thiện phòng chuẩn bị, trẫm cũng hạ chỉ, nguyên liệu nấu ăn trên cần phải cẩn thận, sao lại ăn nhầm được.”
“Cái này...... Vi thần vô năng, thật sự không biết.” Thái y cúi đầu dán đất, không dám ngẩng đầu.
Duyên Hi đế nhìn về phía Cô Diệu, khinh ngữ nói: “Thỉnh cầu ngươi xem cho Hoàng Quý phi.”
Cô Diệu gật gật đầu.
Còn không đợi hắn bước được nửa bước ra, Quân Thừa Tích đã một bước chắn ở trước giường trước, nói: “Phụ hoàng, người này không phải là thái y trong cung, mẫu phi thiên kim quý thể, lại để một y giả giang hồ xem chẩn, vạn nhất chậm trễ bệnh tình thì làm sao cho phải? Còn nữa, hắn là người của Lân Vương phủ, nguyên nhân mẫu phi sinh non chưa rõ, người này nên bị nghi ngờ mới phải.”
Nghe lời hắn nói, Duyên Hi đế vốn đã hết giận lại nổi đoá lên, lạnh lùng nói: “Nếu Y thánh cũng chẩn không ra nguyên do, vậy hôm nay sợ là không còn ai có thể cho trẫm biết nguyên nhân Hoàng Quý phi sinh non! Ngươi cho rằng hắn là thảo dân, không xứng xem bệnh cho mẫu phi ngươi. Trẫm hôm nay nói cho ngươi —— hắn, Cô Diệu, là Hoàng thúc của ngươi! Là hài tử khi đã lớn tuổi của Hoàng gia gia ngươi nuôi ở bên ngoài! Trẫm không bắt ngươi dập đầu thỉnh an với hắn, nên ngươi ngay cả tôn trọng trưởng bối tối thiểu cũng quên sao!”
Duyên Hi đế lần này mới nói ra, tất cả mọi người kinh sợ. Về hài tử khi đã lớn tuổi của Tiên hoàng, bọn họ lần đầu mới biết.
Lăng Kì Ương kinh ngạc kéo kéo góc áo Cô Diệu, Cô Diệu quay đầu nhìn nhìn hắn, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh.
Lăng Kì Ương trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng không biết phải hỏi từ đâu, nơi này cũng không phải chỗ để hỏi.
Lúc mọi người đang kinh ngạc, Duyên Hi đế chậm rãi thở dài, nói với Cô Diệu: “Ta biết ngươi không muốn để người khác biết, hôm nay ta cũng là bị tên nghịch tử này chọc giận đến hồ đồ.”
Cô Diệu không nói gì, đi đến bên giường bắt mạch cho Hoàng Quý phi, ngay cả Lăng Kì Ương nắm góc áo quên buông tay đi theo hắn cùng lên, hắn cũng chưa nói cái gì. Cô Diệu hiểu thân phận của hắn sẽ làm rất nhiều người bất an, bất an này ở trong lòng người khác có thể là uy hiếp, nhưng với Lăng Kì Ương mà nói chỉ là sợ mất đi sư phụ. Cho nên nếu như vậy có thể khiến Lăng Kì Ương an tâm, Cô Diệu cũng sẽ không nhiều lời.
Một lát sau, Cô Diệu thu hồi tay, vỗ nhẹ cánh tay Lăng Kì Ương, nói: “Đi viết đơn thuốc.”
“Vâng.” Lăng Kì Ương nghe lời đi đến bên cạnh bàn, giao Mặc Ngọc Nhi cho Quân Ly Xuân, sau đó nhấc bút, Cô Diệu vừa nói, hắn vừa viết.
Đợi đơn thuốc viết xong, Cô Diệu giao cho người hầu bên người Duyên Hi đế, nói bọn họ đi sắc dược, ba chén sắc thành một chén. Lúc này, chúng tần phi Hoàng tử cũng đều hồi thần, nhưng hiện tại hình như không thích hợp vấn an hành lễ, cần phải làm cái gì cũng không làm, lại pha chút xấu hổ.
Quân Ly Uyên cùng Quân Ly Triệt lén lút cùng Quân Ly Xuân liếc mắt nhìn nhau một cái, muốn hỏi là chuyện gì xảy ra. Nhưng Quân Ly Xuân cũng chỉ có thể lắc đầu, y cũng là hôm nay mới biết được, cũng bị kinh ngạc giật mình. Còn nhớ khi Cô Diệu đưa cho Lăng đa đa củ nhân sân núi trước đó, y cảm thấy cái hòm nhìn quen mắt cũng không phải là đã thấy vật tương tự. Đó căn bản là lấy ra từ trong cung, nói không chừng còn là Phụ hoàng tự mình chỉ định.
“Sao rồi?” Duyên Hi đế hỏi.
“Hoàng Quý phi đúng thật là ăn phải thứ gì đó gây sưng hỏng, vì thế hỏng thai. Xem lượng dược, người phối dược hẳn là tay mơ, chỉ biết mấy thứ này sẽ khiến người hỏng thai, cho nên để loại bỏ hài tử hạ lượng dược rất ngoan độc, cứ thế thương tổn đến cơ thể mẹ, Hoàng Quý phi trừ mất máu quá nhiều ra, còn có dấu hiệu trúng độc.” Cô Diệu nói.
“Ngươi sao biết người này không phải muốn diệt trừ cả Hoàng Quý phi?” Duyên Hi đế mặt lộ vẻ mệt mỏi, ở Cô Diệu trước mặt cũng lười che giấu.
“Nếu người này thực sự muốn loại luôn cả Hoàng Quý phi, sẽ chiết xuất một lượng lớn dược vật, khiến Hoàng Quý phi sinh non tới rong huyết, hơn nữa còn trúng độc, cho dù Kì Ương ở đây, với y thuật hiện tại của nó cũng không có cách nào xoay chuyển trời đất.” Cô Diệu nói. Hắn cũng không phải bất mãn với tốc độ tiến bộ y thuật của Lăng Kì Ương, dù sao Lăng Kì Ương còn nhỏ, không có khả năng tinh thông mọi chuyện. Chỉ là kẻ kia nếu thật muốn hại Hoàng Quý phi, chắc chắn sẽ phòng luôn cả Lăng Kì Ương, khiến hắn bó tay.
Duyên Hi đế nghe vậy gật gật đầu, nhìn về phía nhóm cung nữ cùng tiểu thị đứng ở một bên, hỏi: “Trước khi Hoàng Quý phi đau bụng, nếm qua cái gì? Các ngươi nghĩ tỉ mỉ chút, nếu có chút sai lầm, trẫm định không tha!”
Tiểu thị cùng cung nữ liên can sợ tới mức quỳ xuống, cũng không dám lên tiếng.
Hoàng hậu mở miệng nói: “Hoàng Quý phi mất con là đại sự, các ngươi nếu không thể lấy công chuộc tội, theo quy củ, toàn bộ đều phải xử tử. Huống gì các ngươi hôm nay chưa lĩnh phạt chuyện không nhắc nhở Hoàng Quý phi cho Lân Vương phi đứng dậy, bản cung cho các ngươi một cơ hội đền bù. Hoàng Thượng từ trước đến nay khoan dung đại lượng đợi hạ, các ngươi nếu có thể giúp tìm ra hung thủ, bản cung cũng có thể xin Hoàng Thượng tha các ngươi một mạng.”
Mấy tiểu thị ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa nói ra cái gì.
Duyên Hi đế thấy Quân Ly Xuân đỡ Lăng Kì Ương, vội vàng nói: “Lấy hai cái ghế đến, cho Kì Ương cùng Cô Diệu ngồi.”
“Vâng.”
Người hầu lên tiếng, lập tức nâng hai cái ghế lại.
“Tạ ơn Phụ hoàng.” Lăng Kì Ương hành lễ, ôm Mặc Ngọc Nhi đã ngủ ngồi xuống. Hắn rất mệt mỏi, cũng không biết mình là làm biếng, hay bởi vì hài tử.
Cô Diệu vẫn không nói cái gì, trực tiếp ngồi xuống, hình như cũng không quan tâm kết quả.
“Nghĩ ra cái gì chưa?” Duyên Hi đế hỏi.
Thị tì bên người Hoàng Quý phi thân mình run lên, tim dộng thình thình, nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ thật là oan uổng, thỉnh Hoàng Thượng minh giám.”
“Biết cái gì thì nói!” Duyên Hi đế lạnh giọng nói.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Quý phi sau khi từ Hợp Tương cung trở về, cũng không ăn cái gì. Còn cùng Ngũ Hoàng tử ở trong điện thảo luận, sau đó liền tới canh giờ Hoàng Quý phi ăn đan trợ nhan (thuốc giữ nhan sắc), Ngũ Hoàng tử mang tới cho Hoàng Quý phi, sau khi Hoàng Quý phi ăn, Ngũ Hoàng tử liền rời đi, nhưng không đầy một khắc, Hoàng Quý phi lại đột ngột nói bụng đau, nô tỳ nhanh chóng sai người kêu thái y, còn không đợi thái y đến, Hoàng Quý phi đã xuất huyết. Thật sự không liên quan đến nô tỳ a!” Khi tệ chi tiết nói.
“Đan trợ nhan gì? Ở đâu?” Duyên Hi đế hỏi.
“Ngay trong tráp Hoàng Quý phi cất dưới đài.” Thị tì nói.
Duyên Hi đế ra hiệu cho người hầu bên cạnh, người hầu hiểu ý đi tìm, quả nhiên tìm được một cái tráp màu đỏ. Người hầu hai tay dâng lên, Duyên Hi đế mở ra nhìn, bên trong có hơn mười viên dược hoàn cỡ quả anh đào màu đỏ sậm.
“Đưa cho Y thánh nhìn xem.” Duyên Hi đế phân phó, sau đó lại hỏi thị tì của Hoàng Quý phi, “Mấy thứ này là từ đâu ra?”
Thị tì cúi đầu nói: “Là mẫu gia Hoàng Quý phi đưa hiến. Hoàng Quý phi chú trọng dung mạo, sợ tuổi già kém sắc, mất sủng ái của Hoàng Thượng, cho nên truy lùng cách trợ nhan khắp nơi. Cách phối đan trợ nhan này là mẫu gia Hoàng Quý phi tìm, sau đó chế dược sẵn, mỗi tháng sai người đưa vào cho Hoàng Quý phi ăn.” Nàng tuy rằng là thị tì bên người Hoàng Quý phi, lại là của hồi môn của Hoàng Quý phi, nhưng vì giữ mạng, nàng không thể không ăn ngay nói thật. Dù sao có trung thành cách mấy, không còn mạng thì có ích gì?
Sắc mặt Duyên Hi đế vô cùng khó coi, thân là phi tần, vì huyết mạch Hoàng thị, đã nghiêm cấm ăn dược vật bậy bạ, phương thuốc không phải thái y viện khai ra đều bị cấm, chính là để điều dưỡng cơ thể mẹ cho tốt, kéo dài huyết mạch. Nhưng Hoàng Quý phi lại phạm huý ngay dưới mí mắt hắn.
“Dược này Hoàng Quý phi đã dùng ba năm, vẫn hưa từng xảy ra vấn đề gì a. Hơn nữa Hoàng Quý phi còn khen dược này rất hữu hiệu.” Thị tì nói.
Duyên Hi đế nhìn nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu lập tức hành lễ nói: “Là nô tì không điều tra.”
“Đúng là nàng không điều tra, nhưng không phải thành ra trẫm không điều tra sao! Trẫm không hề biết, ba năm trước trong cung này lại là Hoàng Quý phi làm chủ!” Trong cung xuất hiện loại tư truyền ngoại vật này, còn kín đến không kẽ hở như thế, có thể nào không khiến hắn tức giận.
“Hoàng Thượng bớt giận.” Nhóm tần phi đều quỳ xuống.
“Phụ hoàng bớt giận.” Ngũ Hoàng tử cũng gấp giọng nói: “Mẫu phi làm hết thảy đều vì muốn Phụ hoàng yêu thích, thỉnh Phụ hoàng niệm tình mẫu phi thật tâm với người, tha thứ lần này.”
“Chuyện đan trợ nhan còn có ai biết?” Duyên Hi đế không để ý tới Quân Thừa Tích, tiếp tục hỏi thị tì.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng. Ngoài cung nô tỳ không rõ lắm, nhưng trong cung trừ Hoàng Quý phi cùng mấy nô tỳ hầu hạ bên người ra, cũng chỉ có Ngũ Hoàng tử biết......” Thị tì thật cẩn thận liếc nhìn Quân Thừa Tích một cái.
Quân Thừa Tích sắc mặt trắng bệch, nhưng không biện giải.
Duyên Hi đế nhìn về phía Cô Diệu, hỏi: “Thuốc này có vấn đề gì?”
Cô Diệu đem tráp trả lại cho người hầu, căn bản không đưa qua tay Lăng Kì Ương, Lăng Kì Ương vừa nãy vốn định lấy đến xem, lại bị Quân Ly Xuân ôm khiến dừng tay, chạm cũng không chạm được, sợ độc cho Lăng Kì Ương.
“Đan trợ nhan này là đan dược, cũng không phải dược hoàn mà các đại phu làm. Phàm là đan dược, bên trong không tránh khỏi có lưu hoàng thuỷ ngân linh tinh, tuy rằng phân lượng không nhiều lắm, nhưng dùng trường kỳ cũng là gây tổn thương cho thân thể nữ tử. Hơn nữa bên trong có một ít dược trợ nhan nhiều ít gì đều có chứa độc tính, dùng lâu khó tránh khỏi tích trữ. Cho nên thân mình Hoàng Quý phi kỳ thật đã sớm không thích hợp sinh sản, hài tử này cho dù miễn cưỡng đủ tháng, sinh hạ đến cũng phân nữa là thai chết, cho dù không chết, cũng sẽ chết non.” Cô Diệu xem như nể mặt Duyên Hi đế, giải thích cũng cố gắng chi tiết.
“Hoàng Quý phi thật to gan!” Hoàng hậu cũng có chút phẫn nộ, mình lo lắng ẩn nhẫn mấy tháng, không ngờ lại là một hài tử căn bản sống không được.
“Ta vừa nãy ngửi một chút, phát hiện mấy dược hoàn trên đó có dính chút mùi hoa hồng cùng tam lăng, mà trong những đan dược kia không có hai thành phần này, chắc là những dược hoàn kia đã được để lẫn vào, sau đó bị lấy ra cho Hoàng Quý phi ăn vào, cuối cùng hỏng thai.” Nếu là người ngoài chưa chắc sẽ phát hiện, nhưng làm y giả, chỉ cần cẩn thận chút, sẽ nhận ra.
Duyên Hi đế nghe xong, lại nhìn về phía Quân Thừa Tích. Mặc dù không thể kết luận là Quân Thừa Tích gây nên, nhưng Mặc Ngọc Nhi lao về phía hắn thì làm sao giải thích?
Bị Duyên Hi đế đá một cước vào đầu gối, Quân Thừa Tích bị bắt quỳ xuống. Sợ hãi trên mặt rõ ràng còn thêm lo lắng, vội nói: “Phụ hoàng.”
“Ngươi còn có mặt mũi gọi trẫm là Phụ hoàng?!” Duyên Hi đế giận dữ nói.
“Phụ hoàng, người...... Người đang hoài nghi nhi thần? Chỉ bởi vì một con súc sinh cái gì cũng không biết? Phụ hoàng, nhi thần oan uổng a!” Quân Thừa Tích cúi đầu nói.
“Oan uổng? Ngươi nếu trên người không khác thường, Mặc Ngọc Nhi sao lại không phóng về người khác, mà phải là ngươi? Mặc Ngọc Nhi là dược miêu, ngươi có lẽ không biết dược miêu là cái gì, nhưng phán đoán của nó trẫm tin! Huống gì ngươi nếu trong lòng không có bóng ma, vì sao phải giết Mặc Ngọc Nhi?” Duyên Hi đế hung hăng nhìn chằm chằm Quân Thừa Tích.
“Phụ hoàng, nhi thần cũng không muốn giết nó, chỉ là lúc ấy tâm phiền ý loạn, mới xuống tay lầm. Huống hồ nó chỉ là bị thương, cũng không chết a.” Quân Thừa Tích vẻ mặt lo lắng, nhìn như thật sự bị oan uổng, “Phụ hoàng, mẫu phi là thân mẫu của nhi thần, nhi thần sao lại hại mẫu thân của mình? Chẳng phải là thiên lý bất dung sao?”
“Ngươi còn biết cái gì gọi là thiên lý bất dung sao? Vậy trẫm hỏi ngươi, ngươi đem theo vật sắc nhọn vào cung phải giải thích thế nào?” Duyên Hi đế chỉ vào Quân Thừa Tích, Hoàng hậu thấy thế, lập tức dâng trà lạnh cho Duyên Hi đế, khiến hắn bớt giận.
Bất luận là quan văn hay võ tướng, Hoàng tử vẫn là Thân Vương, phàm là vào cung, cũng không thể đưa theo binh khí. Đây là quy củ tổ tông định ra, tuyệt đối không có ngoại lệ. Nếu không sẽ bị coi là có ý hành thích vua, xử tử cũng không đủ.
“Hồi bẩm Phụ hoàng, là lỗi của nhi thần. Cái chuôi chuỷ thủ này vốn là nhi thần sai người làm để tặng cho đệ muội chưa sinh ra, hôm nay vừa lúc tiện đường đến chỗ thợ rèn lấy. Nhưng còn chưa kịp đưa cho mẫu phi, đã xảy ra chuyện như vậy.” Quân Thừa Tích nói xong lấy ra chuỷ thủ trong lòng, trình cho Duyên Hi đế xem.
Đúng thật là một thanh chuỷ thủ mới, điều này khiến Duyên Hi đế bớt chút tức giận. Nhưng này cũng chưa thể tẩy rửa hết hiềm nghi Quân Thừa Tích có thể liên quan đến chuyện Hoàng Quý phi mất con.
Uống ngụm trà Hoàng hậu dâng, Duyên Hi đế cau mày, ai cũng đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì.
Tứ Hoàng tử Quân Thừa Diễn lúc này tiến lên một bước, nói: “Phụ hoàng, mặc kệ Ngũ đệ đã làm cái gì chưa, hiện tại tối quan trọng là thân thể mẫu phi. Ngũ đệ nếu oan uổng, Phụ hoàng tất nhiên có thể minh giám, nhưng nếu bởi vì Ngũ đệ mà chậm trễ bệnh tình mẫu phi, đó mới không đáng a.”
Lời Quân Thừa Diễn nói khiến Duyên Hi đế lại bớt giận, ít nhất Tứ tử còn biết hiếu đạo làm đầu. Đặt tách trà sang một bên, Duyên Hi đế nói: “Thái y.”
“Có vi thần.” Thái y chờ ở một bên quỳ xuống đáp.
“Hoàng Quý phi vì sao đẻ non?” Vừa mới nãy một đám người đều đang đợi tin tức, thái y xử lý ở trước giường, Duyên Hi đế cũng chưa kịp hỏi kỹ. Sau đó Hoàng Quý phi trực tiếp hôn mê, thái y bẩm báo tình hình sợ là không tốt, hắn liền nhanh chóng sai người gọi Lăng Kì Ương tới. Sau đó vẫn canh giữ ở trước giường, trong tẩm cung cũng một mảnh lặng im.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Quý phi hình như ăn nhầm phải cái gì hại thai, đến nỗi đẻ non.” Thái y hồi bẩm thật sự cẩn thận, cũng rất hàm hồ, sợ một khi không cẩn thận làm hại mạng cả họ nhà mình.
Duyên Hi đế cau mày, nói: “Thức ăn của Hoàng Quý phi đều do ngự thiện phòng chuẩn bị, trẫm cũng hạ chỉ, nguyên liệu nấu ăn trên cần phải cẩn thận, sao lại ăn nhầm được.”
“Cái này...... Vi thần vô năng, thật sự không biết.” Thái y cúi đầu dán đất, không dám ngẩng đầu.
Duyên Hi đế nhìn về phía Cô Diệu, khinh ngữ nói: “Thỉnh cầu ngươi xem cho Hoàng Quý phi.”
Cô Diệu gật gật đầu.
Còn không đợi hắn bước được nửa bước ra, Quân Thừa Tích đã một bước chắn ở trước giường trước, nói: “Phụ hoàng, người này không phải là thái y trong cung, mẫu phi thiên kim quý thể, lại để một y giả giang hồ xem chẩn, vạn nhất chậm trễ bệnh tình thì làm sao cho phải? Còn nữa, hắn là người của Lân Vương phủ, nguyên nhân mẫu phi sinh non chưa rõ, người này nên bị nghi ngờ mới phải.”
Nghe lời hắn nói, Duyên Hi đế vốn đã hết giận lại nổi đoá lên, lạnh lùng nói: “Nếu Y thánh cũng chẩn không ra nguyên do, vậy hôm nay sợ là không còn ai có thể cho trẫm biết nguyên nhân Hoàng Quý phi sinh non! Ngươi cho rằng hắn là thảo dân, không xứng xem bệnh cho mẫu phi ngươi. Trẫm hôm nay nói cho ngươi —— hắn, Cô Diệu, là Hoàng thúc của ngươi! Là hài tử khi đã lớn tuổi của Hoàng gia gia ngươi nuôi ở bên ngoài! Trẫm không bắt ngươi dập đầu thỉnh an với hắn, nên ngươi ngay cả tôn trọng trưởng bối tối thiểu cũng quên sao!”
Duyên Hi đế lần này mới nói ra, tất cả mọi người kinh sợ. Về hài tử khi đã lớn tuổi của Tiên hoàng, bọn họ lần đầu mới biết.
Lăng Kì Ương kinh ngạc kéo kéo góc áo Cô Diệu, Cô Diệu quay đầu nhìn nhìn hắn, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh.
Lăng Kì Ương trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng không biết phải hỏi từ đâu, nơi này cũng không phải chỗ để hỏi.
Lúc mọi người đang kinh ngạc, Duyên Hi đế chậm rãi thở dài, nói với Cô Diệu: “Ta biết ngươi không muốn để người khác biết, hôm nay ta cũng là bị tên nghịch tử này chọc giận đến hồ đồ.”
Cô Diệu không nói gì, đi đến bên giường bắt mạch cho Hoàng Quý phi, ngay cả Lăng Kì Ương nắm góc áo quên buông tay đi theo hắn cùng lên, hắn cũng chưa nói cái gì. Cô Diệu hiểu thân phận của hắn sẽ làm rất nhiều người bất an, bất an này ở trong lòng người khác có thể là uy hiếp, nhưng với Lăng Kì Ương mà nói chỉ là sợ mất đi sư phụ. Cho nên nếu như vậy có thể khiến Lăng Kì Ương an tâm, Cô Diệu cũng sẽ không nhiều lời.
Một lát sau, Cô Diệu thu hồi tay, vỗ nhẹ cánh tay Lăng Kì Ương, nói: “Đi viết đơn thuốc.”
“Vâng.” Lăng Kì Ương nghe lời đi đến bên cạnh bàn, giao Mặc Ngọc Nhi cho Quân Ly Xuân, sau đó nhấc bút, Cô Diệu vừa nói, hắn vừa viết.
Đợi đơn thuốc viết xong, Cô Diệu giao cho người hầu bên người Duyên Hi đế, nói bọn họ đi sắc dược, ba chén sắc thành một chén. Lúc này, chúng tần phi Hoàng tử cũng đều hồi thần, nhưng hiện tại hình như không thích hợp vấn an hành lễ, cần phải làm cái gì cũng không làm, lại pha chút xấu hổ.
Quân Ly Uyên cùng Quân Ly Triệt lén lút cùng Quân Ly Xuân liếc mắt nhìn nhau một cái, muốn hỏi là chuyện gì xảy ra. Nhưng Quân Ly Xuân cũng chỉ có thể lắc đầu, y cũng là hôm nay mới biết được, cũng bị kinh ngạc giật mình. Còn nhớ khi Cô Diệu đưa cho Lăng đa đa củ nhân sân núi trước đó, y cảm thấy cái hòm nhìn quen mắt cũng không phải là đã thấy vật tương tự. Đó căn bản là lấy ra từ trong cung, nói không chừng còn là Phụ hoàng tự mình chỉ định.
“Sao rồi?” Duyên Hi đế hỏi.
“Hoàng Quý phi đúng thật là ăn phải thứ gì đó gây sưng hỏng, vì thế hỏng thai. Xem lượng dược, người phối dược hẳn là tay mơ, chỉ biết mấy thứ này sẽ khiến người hỏng thai, cho nên để loại bỏ hài tử hạ lượng dược rất ngoan độc, cứ thế thương tổn đến cơ thể mẹ, Hoàng Quý phi trừ mất máu quá nhiều ra, còn có dấu hiệu trúng độc.” Cô Diệu nói.
“Ngươi sao biết người này không phải muốn diệt trừ cả Hoàng Quý phi?” Duyên Hi đế mặt lộ vẻ mệt mỏi, ở Cô Diệu trước mặt cũng lười che giấu.
“Nếu người này thực sự muốn loại luôn cả Hoàng Quý phi, sẽ chiết xuất một lượng lớn dược vật, khiến Hoàng Quý phi sinh non tới rong huyết, hơn nữa còn trúng độc, cho dù Kì Ương ở đây, với y thuật hiện tại của nó cũng không có cách nào xoay chuyển trời đất.” Cô Diệu nói. Hắn cũng không phải bất mãn với tốc độ tiến bộ y thuật của Lăng Kì Ương, dù sao Lăng Kì Ương còn nhỏ, không có khả năng tinh thông mọi chuyện. Chỉ là kẻ kia nếu thật muốn hại Hoàng Quý phi, chắc chắn sẽ phòng luôn cả Lăng Kì Ương, khiến hắn bó tay.
Duyên Hi đế nghe vậy gật gật đầu, nhìn về phía nhóm cung nữ cùng tiểu thị đứng ở một bên, hỏi: “Trước khi Hoàng Quý phi đau bụng, nếm qua cái gì? Các ngươi nghĩ tỉ mỉ chút, nếu có chút sai lầm, trẫm định không tha!”
Tiểu thị cùng cung nữ liên can sợ tới mức quỳ xuống, cũng không dám lên tiếng.
Hoàng hậu mở miệng nói: “Hoàng Quý phi mất con là đại sự, các ngươi nếu không thể lấy công chuộc tội, theo quy củ, toàn bộ đều phải xử tử. Huống gì các ngươi hôm nay chưa lĩnh phạt chuyện không nhắc nhở Hoàng Quý phi cho Lân Vương phi đứng dậy, bản cung cho các ngươi một cơ hội đền bù. Hoàng Thượng từ trước đến nay khoan dung đại lượng đợi hạ, các ngươi nếu có thể giúp tìm ra hung thủ, bản cung cũng có thể xin Hoàng Thượng tha các ngươi một mạng.”
Mấy tiểu thị ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa nói ra cái gì.
Duyên Hi đế thấy Quân Ly Xuân đỡ Lăng Kì Ương, vội vàng nói: “Lấy hai cái ghế đến, cho Kì Ương cùng Cô Diệu ngồi.”
“Vâng.”
Người hầu lên tiếng, lập tức nâng hai cái ghế lại.
“Tạ ơn Phụ hoàng.” Lăng Kì Ương hành lễ, ôm Mặc Ngọc Nhi đã ngủ ngồi xuống. Hắn rất mệt mỏi, cũng không biết mình là làm biếng, hay bởi vì hài tử.
Cô Diệu vẫn không nói cái gì, trực tiếp ngồi xuống, hình như cũng không quan tâm kết quả.
“Nghĩ ra cái gì chưa?” Duyên Hi đế hỏi.
Thị tì bên người Hoàng Quý phi thân mình run lên, tim dộng thình thình, nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ thật là oan uổng, thỉnh Hoàng Thượng minh giám.”
“Biết cái gì thì nói!” Duyên Hi đế lạnh giọng nói.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Quý phi sau khi từ Hợp Tương cung trở về, cũng không ăn cái gì. Còn cùng Ngũ Hoàng tử ở trong điện thảo luận, sau đó liền tới canh giờ Hoàng Quý phi ăn đan trợ nhan (thuốc giữ nhan sắc), Ngũ Hoàng tử mang tới cho Hoàng Quý phi, sau khi Hoàng Quý phi ăn, Ngũ Hoàng tử liền rời đi, nhưng không đầy một khắc, Hoàng Quý phi lại đột ngột nói bụng đau, nô tỳ nhanh chóng sai người kêu thái y, còn không đợi thái y đến, Hoàng Quý phi đã xuất huyết. Thật sự không liên quan đến nô tỳ a!” Khi tệ chi tiết nói.
“Đan trợ nhan gì? Ở đâu?” Duyên Hi đế hỏi.
“Ngay trong tráp Hoàng Quý phi cất dưới đài.” Thị tì nói.
Duyên Hi đế ra hiệu cho người hầu bên cạnh, người hầu hiểu ý đi tìm, quả nhiên tìm được một cái tráp màu đỏ. Người hầu hai tay dâng lên, Duyên Hi đế mở ra nhìn, bên trong có hơn mười viên dược hoàn cỡ quả anh đào màu đỏ sậm.
“Đưa cho Y thánh nhìn xem.” Duyên Hi đế phân phó, sau đó lại hỏi thị tì của Hoàng Quý phi, “Mấy thứ này là từ đâu ra?”
Thị tì cúi đầu nói: “Là mẫu gia Hoàng Quý phi đưa hiến. Hoàng Quý phi chú trọng dung mạo, sợ tuổi già kém sắc, mất sủng ái của Hoàng Thượng, cho nên truy lùng cách trợ nhan khắp nơi. Cách phối đan trợ nhan này là mẫu gia Hoàng Quý phi tìm, sau đó chế dược sẵn, mỗi tháng sai người đưa vào cho Hoàng Quý phi ăn.” Nàng tuy rằng là thị tì bên người Hoàng Quý phi, lại là của hồi môn của Hoàng Quý phi, nhưng vì giữ mạng, nàng không thể không ăn ngay nói thật. Dù sao có trung thành cách mấy, không còn mạng thì có ích gì?
Sắc mặt Duyên Hi đế vô cùng khó coi, thân là phi tần, vì huyết mạch Hoàng thị, đã nghiêm cấm ăn dược vật bậy bạ, phương thuốc không phải thái y viện khai ra đều bị cấm, chính là để điều dưỡng cơ thể mẹ cho tốt, kéo dài huyết mạch. Nhưng Hoàng Quý phi lại phạm huý ngay dưới mí mắt hắn.
“Dược này Hoàng Quý phi đã dùng ba năm, vẫn hưa từng xảy ra vấn đề gì a. Hơn nữa Hoàng Quý phi còn khen dược này rất hữu hiệu.” Thị tì nói.
Duyên Hi đế nhìn nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu lập tức hành lễ nói: “Là nô tì không điều tra.”
“Đúng là nàng không điều tra, nhưng không phải thành ra trẫm không điều tra sao! Trẫm không hề biết, ba năm trước trong cung này lại là Hoàng Quý phi làm chủ!” Trong cung xuất hiện loại tư truyền ngoại vật này, còn kín đến không kẽ hở như thế, có thể nào không khiến hắn tức giận.
“Hoàng Thượng bớt giận.” Nhóm tần phi đều quỳ xuống.
“Phụ hoàng bớt giận.” Ngũ Hoàng tử cũng gấp giọng nói: “Mẫu phi làm hết thảy đều vì muốn Phụ hoàng yêu thích, thỉnh Phụ hoàng niệm tình mẫu phi thật tâm với người, tha thứ lần này.”
“Chuyện đan trợ nhan còn có ai biết?” Duyên Hi đế không để ý tới Quân Thừa Tích, tiếp tục hỏi thị tì.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng. Ngoài cung nô tỳ không rõ lắm, nhưng trong cung trừ Hoàng Quý phi cùng mấy nô tỳ hầu hạ bên người ra, cũng chỉ có Ngũ Hoàng tử biết......” Thị tì thật cẩn thận liếc nhìn Quân Thừa Tích một cái.
Quân Thừa Tích sắc mặt trắng bệch, nhưng không biện giải.
Duyên Hi đế nhìn về phía Cô Diệu, hỏi: “Thuốc này có vấn đề gì?”
Cô Diệu đem tráp trả lại cho người hầu, căn bản không đưa qua tay Lăng Kì Ương, Lăng Kì Ương vừa nãy vốn định lấy đến xem, lại bị Quân Ly Xuân ôm khiến dừng tay, chạm cũng không chạm được, sợ độc cho Lăng Kì Ương.
“Đan trợ nhan này là đan dược, cũng không phải dược hoàn mà các đại phu làm. Phàm là đan dược, bên trong không tránh khỏi có lưu hoàng thuỷ ngân linh tinh, tuy rằng phân lượng không nhiều lắm, nhưng dùng trường kỳ cũng là gây tổn thương cho thân thể nữ tử. Hơn nữa bên trong có một ít dược trợ nhan nhiều ít gì đều có chứa độc tính, dùng lâu khó tránh khỏi tích trữ. Cho nên thân mình Hoàng Quý phi kỳ thật đã sớm không thích hợp sinh sản, hài tử này cho dù miễn cưỡng đủ tháng, sinh hạ đến cũng phân nữa là thai chết, cho dù không chết, cũng sẽ chết non.” Cô Diệu xem như nể mặt Duyên Hi đế, giải thích cũng cố gắng chi tiết.
“Hoàng Quý phi thật to gan!” Hoàng hậu cũng có chút phẫn nộ, mình lo lắng ẩn nhẫn mấy tháng, không ngờ lại là một hài tử căn bản sống không được.
“Ta vừa nãy ngửi một chút, phát hiện mấy dược hoàn trên đó có dính chút mùi hoa hồng cùng tam lăng, mà trong những đan dược kia không có hai thành phần này, chắc là những dược hoàn kia đã được để lẫn vào, sau đó bị lấy ra cho Hoàng Quý phi ăn vào, cuối cùng hỏng thai.” Nếu là người ngoài chưa chắc sẽ phát hiện, nhưng làm y giả, chỉ cần cẩn thận chút, sẽ nhận ra.
Duyên Hi đế nghe xong, lại nhìn về phía Quân Thừa Tích. Mặc dù không thể kết luận là Quân Thừa Tích gây nên, nhưng Mặc Ngọc Nhi lao về phía hắn thì làm sao giải thích?
/90
|