Editor: Tứ Phương Team
Hứa Bân nhìn tay nghề của cô, nhíu mày không nói gì rồi bắt đầu ăn cơm, nhưng sau khi ăn vài miếng lại mở miệng tấm tắc khen: “Sủi cảo không tệ, ăn rất ngon.”
“Thật không, em vẫn chưa tự tin lắm! Vậy em nấu thêm rồi gửi cho tầng trên, thuận tiện đem theo một vài cuốn truyện tranh.” Hứa Hân mừng rỡ, anh hai chưa bao giờ tùy ý khen ai như thế, xem ra quả thực anh rất thích ăn.
Đầu tiên là đun sôi nước, sau đó vào phòng tìm vài cuốn truyện mà trẻ con có thể đọc được. Tìm một lúc lại thấy còn rất nhiều, chăm chú tìm hai bộ, một bộ phù hợp với con gái, một bộ thích hợp với con trai, như vậy hai đứa cũng không đánh nhau.
Tìm xong liền chạy tới nấu sủi cảo, toàn bộ quá trình không để cho Tống Tiểu Hoa kia giúp đỡ. Chờ nấu xong rồi đựng vào bát sau đó bê đi, nhưng chạy được một nửa cô lại quay lại dặn dò: “Anh hai, anh ăn xong rồi tự rửa bát đấy, em không muốn nhìn thấy người khác vào phòng bếp của mình đâu.”
“Biết rồi, em đi nhanh đi!” Hứa Bân lúc này đã ăn xong một bát sủi cảo rồi, đang bưng một cốc nước từ từ uống.
Thấy vậy cô kinh ngạc với tốc độ ăn của anh hai, ai vào quân ngũ cũng ăn nhanh như vậy sao? Nhưng cũng không nói gì, dù sao dài dòng nữa thì sủi cảo liền nguội rồi. Bước nhanh lên tầng trên gõ cửa, thật không ngờ mở cửa chính là chồng của Quách tỷ, Bành phó doanh trưởng – Bành Trình.
Anh nhìn thấy Hứa Hân cũng ngẩn ra, nói: “Thì ra là chị dâu, có chuyện gì sao?”
Bành Trình là cấp dưới của Thiệu Kiến Quốc, cho nên dựa theo quân hàm phải gọi cô là chị dâu, quân nhân bọn họ từ trước đến nay không lấy tuổi tác bàn luận.
“A…, tôi nấu chút sủi cảo muốn mời con nhà anh nếm thử, còn có hai quyển truyện tranh này cũng mang lên cho mấy đứa xem!” Vừa nói xong liền nhìn thấy Bành Trình nhướng mày, ánh mắt lộ ra thần sắc hoài nghi.
Chỉ trách thanh danh của mình vốn dĩ quá kém, cho nên chắc anh ta đang đoán lần này cô tới là có mục đích gì. Cô vội đưa bát đến tay Bành Trình, sau đó nói: “Tôi còn có việc phải về trước rồi.” Không thể giải thích cũng không thể tức giận, thật ngột ngạt, vì thế dứt khoát xoay người rời khỏi.
Cũng không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, đi xuống tầng liền mở cửa, sau đó cả người giật mình đứng nguyên một chỗ.
Bình thường thiết kế nhà của quân nhân thường bắt đầu từ cửa chính vào là phòng khách, bên phải là phòng bếp, tiếp đó bên trái là hai phòng ngủ, ở giữa là phòng vệ sinh.
Cho nên, vừa mở cửa ra có thể nhìn thấy toàn bộ mọi việc xảy ra trong phòng bếp. Hứa Bân mặc áo sơmi trắng phẳng phiu ngơ ngẩn đứng ở đó, hai tay duỗi nhẹ ôm lấy Tống Tiểu Hoa xông vào trong lòng anh.
Tuy Hứa Hân biết cô ta có ý đối với anh hai, nhưng cũng không ngờ có thể trực tiếp như vậy, nhanh chóng ôm ấp cùng một chỗ như vậy. Hứa Bân lúc này thấy cô quay về cũng ngớ ra, dĩ nhiên nhất thời không kịp phản ứng.
Trái lại lúc này Quách tỷ tầng trên theo tới đây trả bát cho Hứa Hân, thấy cô như vậy còn khó hiểu hỏi: “Em đứng ở ngoài cửa làm gì vậy?”
Cô ấy đại khái cũng là tò mò, cho nên liền theo ánh mắt Hứa Hân nhìn vào, kết quả còn khiến cho cô ấy mở to hai mắt nhìn. Cũng may cửa bị Hứa Hân vội vàng đóng lại, hơn nữa xấu hổ cười nói: “Không, không có việc gì, vậy đưa bát cho em đi, lát sau em vào dọn dẹp. Còn có, bên trong chính là anh hai của em.”
Sắc mặt Quách tỷ so với cô vẫn còn xấu hổ, đưa bát qua nói: “Vậy cám ơn em gái, chị thấy em vẫn là bảo người ta rời khỏi phòng bếp sớm một chút, ít người biết chuyện này càng tốt.”
“Vâng, em cũng nghĩ như vậy.” Kỳ thật âm thanh bọn họ có phần lớn, người trong phòng hẳn là nghe được mới đúng.
Quách tỷ đi ra, Hứa Hân lại mở cửa, anh hai đã tới thư phòng Thiệu Kiến Quốc rồi, mà Tống Tiểu Hoa nhìn thấy cô tiến vào liền lập tức bổ nhào qua khóc lóc nói: “Em gái nhỏ, cô đừng hiểu lầm, bọn chị kỳ thật không có làm chuyện gì, chỉ là chị bất ngờ té xuống, anh Hứa liền nâng chị dậy.”
“Ừm, tôi cũng có nói hai người làm cái gì đâu, cô khóc cái gì. Hơn nữa, tôi cũng đã nói không cho cô tới phòng bếp, vì sao cô còn muốn qua đây chỉ có lòng cô biết rõ.” Hứa Hân cười lạnh một tiếng, sau đó cũng không để ý cô ta đang khóc lóc rồi vào nhà thu dọn truyện tranh.
Không nghĩ tới thu dọn một lúc lại dấy lên trong cô tình yêu say đắm đối với truyện tranh cùng những kí ức ngày xưa. Trước kia cô vô cùng thích vẽ tranh, đáng tiếc về sau bởi vì cùng tra nam* kia kết hôn, bản thân lại một mực ở trong hiệu sách kinh doanh làm việc nên căn bản không có thời gian vẽ, sau cùng từ từ bỏ đi. Tuy nhiên về sau đất nước mở cửa cải cách, cô liền nắm lấy cơ hội mở hiệu sách, hơn nữa làm ăn cực kỳ phát đạt.
(*Tra nam: người đàn ông cặn bã, xấu tính,…)
Sống lại một đời mới phát hiện thì ra ước mơ trước kia của cô, thậm chí cả việc từng đi học, đều bởi vì chuyện kia mà bỏ qua. Mà Hứa Bân lần này cũng không quên mang tới một đống truyện tranh, còn xách theo dụng cụ vẽ bên trong nữa.
Hứa Hân cực kì vui vẻ, cảm giác như tìm lại được mục tiêu của chính mình, chính là làm tác giả một bộ truyện tranh. Dù sao rảnh rỗi không có việc làm, cô cầm bút vụng về vẽ lại lần nữa. Nếu như có thêm thời gian, cô thật sự rất muốn đi học lại.
Cũng không biết là cô có thiên phú hay là vì trong ký ức vẽ quá nhiều lần, chỉ chốc lát sau vậy mà đã bắt đầu quen thuộc, thậm chí còn vẽ ra một ít manga giống với kiếp trước, nhìn qua cũng coi như là một mỹ nhân khéo léo.
Hứa Hân cực kỳ cao hứng, thì bỗng lúc này lại nghe được có người gõ cửa. Vội vàng đem bản vẽ giấu vào trong ngăn kéo, dường như không muốn người ta nhìn thấy biểu hiện giống trẻ con của cô.
Sau khi mở cửa phát hiện là Hứa Bân, vẻ mặt anh có chút buồn bực. Đây là đang kìm nén đi, Hứa Hân cười mập mờ với anh rồi để anh đi vào trong đóng cửa, nhỏ giọng nói: “Mỹ nhân ở trong lòng cảm thấy như thế nào?”
“Bớt nói linh tinh, ngày mai anh sẽ không tới, em…”
“Không được, anh đem người đến chỗ em rồi tự mình rời đi? Có phải cảm giác có nguy hiểm nên muốn đi đúng không.
Anh hai à, anh đây cũng quá thiếu trách nhiệm rồi.”
“Em…”
“Anh hai, loại việc này vẫn sẽ phát sinh nữa, anh phải làm quen. Lúc trước em và anh đã từng nói cô gái này không đơn giản, không phải tất cả mọi người giống như em thẳng tính có cái gì thì nói cái đó, trong lòng có việc cũng tuyệt đối sẽ không giấu đi. Tống Tiểu Hoa và Tống Tiểu Linh một ruột, tâm tư bọn họ người đàn ông như anh vĩnh viễn không có cách nào hiểu.” Mượn cơ hội cho bọn họ một đao cắt đứt, nếu hiện tại Hứa Bân không tin sớm muộn gì cũng sẽ hoài nghi. Thẳng tính gì đó đã là chuyện kiếp trước rồi. Đến nỗi Hứa Bân muốn tránh đi cũng không có cửa, nhất định phải để cho anh hiểu rõ chính mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì!
“Em… lại muốn nói xấu Tiểu Linh có phải hay không, cô ấy khổ rất nhiều rồi, coi như em không thể tiếp nhận cô ấy…”
“Được rồi anh hai, chúng ta không cần vì việc này ầm ĩ. Em không thay đổi được suy nghĩ của anh, anh cũng không thay đổi được ý nghĩ của em, nói chung là mọi người đều bình tĩnh một chút, dùng tâm nhìn mỗi một chuyện. Anh trở về phòng đi, đừng mong trốn thoát.”
“Được rồi!”
Hứa Bân nhìn lại cô em gái này, thật không ngờ hôm nay cô lại bình tĩnh cùng anh nói chuyện như vậy, trước kia chỉ cần nói tới Tống Tiểu Linh là cô lại bắt đầu tức giận ầm ĩ. Xem ra, cuối cùng cô cũng chững chạc hơn một chút. Lại nói đến chuyện Tống Tiểu Hoa, suy nghĩ việc này anh cũng đau đầu, nhưng thật đúng là không có biện pháp né tránh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Anh hai mới ra về không lâu, Hứa Hân liền nghe được âm thanh gõ cửa, không khỏi dán tai trên cửa một bộ dạng như xem vở kịch.
“Anh Hứa, em mang cho anh cốc nước ấm, chuyện vừa nãy là em không đúng, mong anh tha thứ, em sẽ cùng em gái giải thích.”Là giọng của Tống Tiểu Hoa, nhưng hiệu quả không bằng Tống Tiểu Linh, giọng điệu làm nũng phát ra quá mức, quá õng ẹo khiến cho người ta nổi một tầng nổi da gà.
Hứa Hân cố nén cười, cảm thấy hiện tại mặt anh hai nhất định xấu không chịu được.
“Cảm ơn.” Âm thanh của Hứa Bân.
“Xin lỗi, em không tìm thấy trà hoặc là đường trắng, đây là nước lọc anh uống tạm nhé!” Âm thanh õng ẹo của Tống Tiểu Hoa khiến cho người ta ghê tởm đến khinh thường, dù là trà hay đường trắng cũng không phải của nhà cô ta, dựa vào cái gì tìm không thấy liền cảm thấy ủy khuất?
“Tính tình em gái tôi cô cũng biết, vẫn là không nên động vào đồ của nó thì tốt hơn.” Hứa Bân xem ra cũng không ngu ngốc, Hứa Hân gật gật đầu, sau đó không nghe tiếp nữa. Thật ra khi cô ngẩng đầu lên sẽ thấy Hứa Bân bị sợ mau chóng đóng cửa lại rồi. Trước kia anh cũng từng vào quân ngũ, đúng là vô cùng chú ý mấy loại tác phong sinh hoạt này, làm người cũng tương đối cẩn thận.
Hứa Bân nhìn tay nghề của cô, nhíu mày không nói gì rồi bắt đầu ăn cơm, nhưng sau khi ăn vài miếng lại mở miệng tấm tắc khen: “Sủi cảo không tệ, ăn rất ngon.”
“Thật không, em vẫn chưa tự tin lắm! Vậy em nấu thêm rồi gửi cho tầng trên, thuận tiện đem theo một vài cuốn truyện tranh.” Hứa Hân mừng rỡ, anh hai chưa bao giờ tùy ý khen ai như thế, xem ra quả thực anh rất thích ăn.
Đầu tiên là đun sôi nước, sau đó vào phòng tìm vài cuốn truyện mà trẻ con có thể đọc được. Tìm một lúc lại thấy còn rất nhiều, chăm chú tìm hai bộ, một bộ phù hợp với con gái, một bộ thích hợp với con trai, như vậy hai đứa cũng không đánh nhau.
Tìm xong liền chạy tới nấu sủi cảo, toàn bộ quá trình không để cho Tống Tiểu Hoa kia giúp đỡ. Chờ nấu xong rồi đựng vào bát sau đó bê đi, nhưng chạy được một nửa cô lại quay lại dặn dò: “Anh hai, anh ăn xong rồi tự rửa bát đấy, em không muốn nhìn thấy người khác vào phòng bếp của mình đâu.”
“Biết rồi, em đi nhanh đi!” Hứa Bân lúc này đã ăn xong một bát sủi cảo rồi, đang bưng một cốc nước từ từ uống.
Thấy vậy cô kinh ngạc với tốc độ ăn của anh hai, ai vào quân ngũ cũng ăn nhanh như vậy sao? Nhưng cũng không nói gì, dù sao dài dòng nữa thì sủi cảo liền nguội rồi. Bước nhanh lên tầng trên gõ cửa, thật không ngờ mở cửa chính là chồng của Quách tỷ, Bành phó doanh trưởng – Bành Trình.
Anh nhìn thấy Hứa Hân cũng ngẩn ra, nói: “Thì ra là chị dâu, có chuyện gì sao?”
Bành Trình là cấp dưới của Thiệu Kiến Quốc, cho nên dựa theo quân hàm phải gọi cô là chị dâu, quân nhân bọn họ từ trước đến nay không lấy tuổi tác bàn luận.
“A…, tôi nấu chút sủi cảo muốn mời con nhà anh nếm thử, còn có hai quyển truyện tranh này cũng mang lên cho mấy đứa xem!” Vừa nói xong liền nhìn thấy Bành Trình nhướng mày, ánh mắt lộ ra thần sắc hoài nghi.
Chỉ trách thanh danh của mình vốn dĩ quá kém, cho nên chắc anh ta đang đoán lần này cô tới là có mục đích gì. Cô vội đưa bát đến tay Bành Trình, sau đó nói: “Tôi còn có việc phải về trước rồi.” Không thể giải thích cũng không thể tức giận, thật ngột ngạt, vì thế dứt khoát xoay người rời khỏi.
Cũng không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, đi xuống tầng liền mở cửa, sau đó cả người giật mình đứng nguyên một chỗ.
Bình thường thiết kế nhà của quân nhân thường bắt đầu từ cửa chính vào là phòng khách, bên phải là phòng bếp, tiếp đó bên trái là hai phòng ngủ, ở giữa là phòng vệ sinh.
Cho nên, vừa mở cửa ra có thể nhìn thấy toàn bộ mọi việc xảy ra trong phòng bếp. Hứa Bân mặc áo sơmi trắng phẳng phiu ngơ ngẩn đứng ở đó, hai tay duỗi nhẹ ôm lấy Tống Tiểu Hoa xông vào trong lòng anh.
Tuy Hứa Hân biết cô ta có ý đối với anh hai, nhưng cũng không ngờ có thể trực tiếp như vậy, nhanh chóng ôm ấp cùng một chỗ như vậy. Hứa Bân lúc này thấy cô quay về cũng ngớ ra, dĩ nhiên nhất thời không kịp phản ứng.
Trái lại lúc này Quách tỷ tầng trên theo tới đây trả bát cho Hứa Hân, thấy cô như vậy còn khó hiểu hỏi: “Em đứng ở ngoài cửa làm gì vậy?”
Cô ấy đại khái cũng là tò mò, cho nên liền theo ánh mắt Hứa Hân nhìn vào, kết quả còn khiến cho cô ấy mở to hai mắt nhìn. Cũng may cửa bị Hứa Hân vội vàng đóng lại, hơn nữa xấu hổ cười nói: “Không, không có việc gì, vậy đưa bát cho em đi, lát sau em vào dọn dẹp. Còn có, bên trong chính là anh hai của em.”
Sắc mặt Quách tỷ so với cô vẫn còn xấu hổ, đưa bát qua nói: “Vậy cám ơn em gái, chị thấy em vẫn là bảo người ta rời khỏi phòng bếp sớm một chút, ít người biết chuyện này càng tốt.”
“Vâng, em cũng nghĩ như vậy.” Kỳ thật âm thanh bọn họ có phần lớn, người trong phòng hẳn là nghe được mới đúng.
Quách tỷ đi ra, Hứa Hân lại mở cửa, anh hai đã tới thư phòng Thiệu Kiến Quốc rồi, mà Tống Tiểu Hoa nhìn thấy cô tiến vào liền lập tức bổ nhào qua khóc lóc nói: “Em gái nhỏ, cô đừng hiểu lầm, bọn chị kỳ thật không có làm chuyện gì, chỉ là chị bất ngờ té xuống, anh Hứa liền nâng chị dậy.”
“Ừm, tôi cũng có nói hai người làm cái gì đâu, cô khóc cái gì. Hơn nữa, tôi cũng đã nói không cho cô tới phòng bếp, vì sao cô còn muốn qua đây chỉ có lòng cô biết rõ.” Hứa Hân cười lạnh một tiếng, sau đó cũng không để ý cô ta đang khóc lóc rồi vào nhà thu dọn truyện tranh.
Không nghĩ tới thu dọn một lúc lại dấy lên trong cô tình yêu say đắm đối với truyện tranh cùng những kí ức ngày xưa. Trước kia cô vô cùng thích vẽ tranh, đáng tiếc về sau bởi vì cùng tra nam* kia kết hôn, bản thân lại một mực ở trong hiệu sách kinh doanh làm việc nên căn bản không có thời gian vẽ, sau cùng từ từ bỏ đi. Tuy nhiên về sau đất nước mở cửa cải cách, cô liền nắm lấy cơ hội mở hiệu sách, hơn nữa làm ăn cực kỳ phát đạt.
(*Tra nam: người đàn ông cặn bã, xấu tính,…)
Sống lại một đời mới phát hiện thì ra ước mơ trước kia của cô, thậm chí cả việc từng đi học, đều bởi vì chuyện kia mà bỏ qua. Mà Hứa Bân lần này cũng không quên mang tới một đống truyện tranh, còn xách theo dụng cụ vẽ bên trong nữa.
Hứa Hân cực kì vui vẻ, cảm giác như tìm lại được mục tiêu của chính mình, chính là làm tác giả một bộ truyện tranh. Dù sao rảnh rỗi không có việc làm, cô cầm bút vụng về vẽ lại lần nữa. Nếu như có thêm thời gian, cô thật sự rất muốn đi học lại.
Cũng không biết là cô có thiên phú hay là vì trong ký ức vẽ quá nhiều lần, chỉ chốc lát sau vậy mà đã bắt đầu quen thuộc, thậm chí còn vẽ ra một ít manga giống với kiếp trước, nhìn qua cũng coi như là một mỹ nhân khéo léo.
Hứa Hân cực kỳ cao hứng, thì bỗng lúc này lại nghe được có người gõ cửa. Vội vàng đem bản vẽ giấu vào trong ngăn kéo, dường như không muốn người ta nhìn thấy biểu hiện giống trẻ con của cô.
Sau khi mở cửa phát hiện là Hứa Bân, vẻ mặt anh có chút buồn bực. Đây là đang kìm nén đi, Hứa Hân cười mập mờ với anh rồi để anh đi vào trong đóng cửa, nhỏ giọng nói: “Mỹ nhân ở trong lòng cảm thấy như thế nào?”
“Bớt nói linh tinh, ngày mai anh sẽ không tới, em…”
“Không được, anh đem người đến chỗ em rồi tự mình rời đi? Có phải cảm giác có nguy hiểm nên muốn đi đúng không.
Anh hai à, anh đây cũng quá thiếu trách nhiệm rồi.”
“Em…”
“Anh hai, loại việc này vẫn sẽ phát sinh nữa, anh phải làm quen. Lúc trước em và anh đã từng nói cô gái này không đơn giản, không phải tất cả mọi người giống như em thẳng tính có cái gì thì nói cái đó, trong lòng có việc cũng tuyệt đối sẽ không giấu đi. Tống Tiểu Hoa và Tống Tiểu Linh một ruột, tâm tư bọn họ người đàn ông như anh vĩnh viễn không có cách nào hiểu.” Mượn cơ hội cho bọn họ một đao cắt đứt, nếu hiện tại Hứa Bân không tin sớm muộn gì cũng sẽ hoài nghi. Thẳng tính gì đó đã là chuyện kiếp trước rồi. Đến nỗi Hứa Bân muốn tránh đi cũng không có cửa, nhất định phải để cho anh hiểu rõ chính mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì!
“Em… lại muốn nói xấu Tiểu Linh có phải hay không, cô ấy khổ rất nhiều rồi, coi như em không thể tiếp nhận cô ấy…”
“Được rồi anh hai, chúng ta không cần vì việc này ầm ĩ. Em không thay đổi được suy nghĩ của anh, anh cũng không thay đổi được ý nghĩ của em, nói chung là mọi người đều bình tĩnh một chút, dùng tâm nhìn mỗi một chuyện. Anh trở về phòng đi, đừng mong trốn thoát.”
“Được rồi!”
Hứa Bân nhìn lại cô em gái này, thật không ngờ hôm nay cô lại bình tĩnh cùng anh nói chuyện như vậy, trước kia chỉ cần nói tới Tống Tiểu Linh là cô lại bắt đầu tức giận ầm ĩ. Xem ra, cuối cùng cô cũng chững chạc hơn một chút. Lại nói đến chuyện Tống Tiểu Hoa, suy nghĩ việc này anh cũng đau đầu, nhưng thật đúng là không có biện pháp né tránh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Anh hai mới ra về không lâu, Hứa Hân liền nghe được âm thanh gõ cửa, không khỏi dán tai trên cửa một bộ dạng như xem vở kịch.
“Anh Hứa, em mang cho anh cốc nước ấm, chuyện vừa nãy là em không đúng, mong anh tha thứ, em sẽ cùng em gái giải thích.”Là giọng của Tống Tiểu Hoa, nhưng hiệu quả không bằng Tống Tiểu Linh, giọng điệu làm nũng phát ra quá mức, quá õng ẹo khiến cho người ta nổi một tầng nổi da gà.
Hứa Hân cố nén cười, cảm thấy hiện tại mặt anh hai nhất định xấu không chịu được.
“Cảm ơn.” Âm thanh của Hứa Bân.
“Xin lỗi, em không tìm thấy trà hoặc là đường trắng, đây là nước lọc anh uống tạm nhé!” Âm thanh õng ẹo của Tống Tiểu Hoa khiến cho người ta ghê tởm đến khinh thường, dù là trà hay đường trắng cũng không phải của nhà cô ta, dựa vào cái gì tìm không thấy liền cảm thấy ủy khuất?
“Tính tình em gái tôi cô cũng biết, vẫn là không nên động vào đồ của nó thì tốt hơn.” Hứa Bân xem ra cũng không ngu ngốc, Hứa Hân gật gật đầu, sau đó không nghe tiếp nữa. Thật ra khi cô ngẩng đầu lên sẽ thấy Hứa Bân bị sợ mau chóng đóng cửa lại rồi. Trước kia anh cũng từng vào quân ngũ, đúng là vô cùng chú ý mấy loại tác phong sinh hoạt này, làm người cũng tương đối cẩn thận.
/64
|