CHƯƠNG 24. ĐẠI LANG
Từng giãy dụa, cũng từng thương tâm, từng thành công, cũng từng thất bại, cho nên mới buông tha hết thảy lặng yên sống qua ngày.
Mỗi ngày trốn trốn tránh tránh, chính là vì không muốn trở lại nơi đó nữa, nhưng không ngờ rằng nơi này so với nơi hắn sinh tồn còn tàn khốc hơn.
Có lẽ, chấp nhận mới là con đường đúng đắn của hắn đi!
Nhưng mà tại sao, trong lòng lại khó chịu như vậy, hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng.
“Rốt cuộc những người đó tiêm vào người ta cái gì vậy? Lực lượng càng ngày càng ít …… không được, ta tuyệt đối không thể để bọn họ được như ý, cho dù không bao giờ trở lại nơi đó nữa, cũng không thể để bọn họ biết được cấm địa kia!”
Nơi đó, có thứ duy nhất mà ta muốn bảo vệ.
Những chỗ đi qua đều có đạn bay vút theo, từ sau lưng bay sát qua cạnh người.
“Chỉ cần lẫn vào đoàn người, chắc bọn họ sẽ không dám tùy ý bắn nữa!” Nói xong, một bóng người liền chui vào trong dòng người.
Mà hiện giờ nơi nhiều người nhất chính là học viện hoàng gia.
Trong lúc dòng người chảy vào học viện hoàng gia, không ai chú ý tới cửa sau có một bóng người trắng đen chật vật chui vào trường học.
“Mộc Cận, nhanh lên một chút, hôm nay là ngày sơ tuyển đó!” Tưởng Mộc Mộc ăn mặc chỉnh tề từ ký túc xá đi ra, sốt ruột đợi Tưởng Mộc Cận còn đang cọ cọ xát xát ở phía sau.
Tưởng Mộc Cận ngáp một cái, rõ ràng còn buồn ngủ, ca ca cậu lại rời giường sớm như vậy: “Ca ca, cho dù là ngày thi sơ tuyển thì cũng không thể rời giường sớm như vậy chứ! Chúng ta ở trường học, đi vài bước đã tới, sẽ không đến trễ đâu , không phải còn tới một tiếng nữa sao?”
“Còn chưa có ăn sáng đâu, hôm nay anh không có tâm trạng làm bữa sáng, đến căn tin ăn đi!”
“Được!”
Từ tiểu học đến đại học của học viện hoàng gia, nhân số hơn vạn, mà số người tham gia cuộc thi lại lên đến ngàn vạn, mỗi năm đều phải trải qua vòng sơ tuyển để lọc bớt nhân số.
Sàng lọc một cái xong sẽ chỉ còn dư lại hai ba trăm người.
Tưởng Mộc Cận đã trải qua nhiều lần, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Nhớ tới lúc trước, lần đầu tiên tham gia cậu vẫn còn là học sinh tiểu học, thiếu chút nữa không qua nổi cửa thứ nhất, trở về còn bị cha hành hạ thật lâu, sống trong phòng huấn luyện dưới đất suốt một tháng, trong lúc đó ngoại trừ ca ca trộm đem cho cậu một chút thức ăn, thì chưa từng gặp qua người nào.
Phải biết là, trong mật thất dưới đất đều là viên dinh dưỡng, ăn một viên có thể duy trì một ngày, thế nhưng ba ngày cha mới cho cậu một viên, nếu không phải nhờ ca ca, cậu đúng thật là không biết có phải mình sẽ chết đói ở trong đó không.
Huấn luyện cường độ cao không nói, còn bị bỏ đói, khẳng định dinh dưỡng không đầy đủ, tinh thần lại phải thừa nhận những trình độ đả kích khác nhau, thế nhưng, cậu cũng cố nhịn được mới có thể có thành tựu của ngày hôm nay.
Cậu không thể nói mình hận cha, dù sao thì nhờ ông mới có cậu ngày hôm nay, nhưng mà những huấn luyện kia đối với cậu mà nói đúng là địa ngục, từ nhỏ cậu đã trải qua không biết bao nhiêu lần, trong thân thể cậu đã sớm để lại phần tử phản nghịch, tình cảm của cậu đối với cha không biết là yêu hay là hận.
Cơ mà hiện giờ, trong lòng cậu có một chút cảm kích cha, nếu không phải nhờ ông, cậu cũng không thể có đầy đủ năng lực để bảo vệ ca ca.
“Mộc Cận, em cũng đừng có chậm trễ nữa! Đây là lần đầu tiên anh tham gia, nhất định phải chuẩn bị thật tốt.” Tưởng Mộc Mộc như cũ kích động nói, thân thể vẫn luôn quẹo trái quẹo phải.
Tưởng Mộc Cận mặc quần áo, đi ra: “Em biết rồi, ca ca!”
Nhìn Tưởng Mộc Mộc hưng phấn như vậy, cậu cũng không nhẫn tâm quấy rầy, ca ca lộ ra bộ dạng chân thật thuần túy như vậy, cậu rất thích.
Rất nhanh, Tưởng Mộc Mộc kéo tay Tưởng Mộc Cận, đến quảng trường tập họp.
Vòng sơ tuyển chia làm ba người một nhóm, mỗi nhóm được phát cho một lá cờ nhỏ.
Bởi vì Hắc Mập Mạp cùng Tưởng Mộc Cận và Tưởng Mộc Mộc cùng một nhóm, cho nên những người quen biết Tưởng Mộc Mộc, biểu lộ rất nghi ngờ tại sao hắn lại tham gia lần tranh tài này, hoặc là ở đáy lòng khinh bỉ hắn cũng không dám nói gì, vì vậy Tưởng Mộc Mộc không có gặp phải phiền phức như trong tưởng tượng.
Có hai cường giả ở bên cạnh vẫn có chỗ tốt, Tưởng Mộc Mộc mặt dày tiếp nhận.
Vị trí bọn họ đứng cách xa quảng trường, Tưởng Mộc Cận vẫn nửa bước không rời đi theo bên cạnh Tưởng Mộc Mộc.
Tưởng Mộc Cận mở lá cờ ra, bên trên là một tấm bản đồ, đánh dấu lộ tuyến bọn họ phải đi, nhìn trên bản đồ hình như là một ngọn núi, phía trên cây cối rậm rạp, hẳn là rừng rậm.
Điểm cuối dùng một hình tam giác làm ký hiệu, chỉ cần đến điểm cuối trong thời gian quy định, lấy được vật làm dấu hiệu, thì bọn họ có thể thông qua vòng sơ tuyển.
Thời gian quy định là ba giờ, ba người cùng nhau đứng ở vị trí được chỉ định.
Tưởng Mộc Mộc chưa từng gặp qua tình huống như vậy, lần đầu tiên thấy nhiều người tập trung ở quảng trường đến thế, rất là đồ sộ, cũng để cho hắn được mở rộng tầm mắt, trung tâm quảng trường đứng bốn vị lão sư, đang cùng nhau làm động tác gì đó.
Tám cái tay thoắt tới thoắt lui chớp lên, một luồng ánh sáng trắng từ tay bọn họ sinh ra, có khuynh hướng mở rộng.
Tưởng Mộc Mộc vốn định tiếp tục quan sát bọn họ, lại phát hiện dưới chân mình đột nhiên biến sắc, có thêm một cái bóng, khoảng không trước mắt lập tức hiện ra một cánh cửa màu trắng, Tưởng Mộc Mộc nhìn xung quanh, phát hiện những nhóm khác cũng giống như vậy.
“Ca ca, đi thôi!” Tưởng Mộc Cận kéo Tưởng Mộc Mộc vào cửa, cánh cửa lập tức biến mất.
Mà ở một khắc cánh cửa biến mất kia, một thân ảnh màu đen nhanh chóng vọt vào, theo sau bọn họ.
Chờ sau khi tất cả học sinh đều biến mất ở quảng trường, tất cả cánh cửa đều dần biến mất.
Trong bốn vị lão sư, vị thứ hai bên phải đột nhiên ngồi phịch xuống đất: “Tự dưng ta quên mất ngày hôm nay, quên dùng chút dịch cường hóa dị năng bồi bổ thân thể!”
Ba vị lão sư còn lại: “…….”
“Ha ha ha …… không cần nhìn ta như vậy, chắc không có chuyện gì đâu, chỉ là có một nhóm có thể gặp chút phiền toái nhỉ? Bọn chúng cách nhau quá xa, ha ha ha …… dị năng của ta không đủ, khụ khụ ……”
Thứ nhất bên trái: “Dị năng không đủ, hình như tình huống này trước đây chưa từng xảy ra đi, huống chi, chẳng qua chỉ là đem bọn chúng truyền tống đến vị trí được chỉ định, cho dù không cần dịch cường hóa dị năng, cũng không tới mức không đủ dị năng đi! Chúng tôi cũng ở đây kịp thời bổ sung giúp ông!”
Thứ hai bên phải: “Không có biện pháp nha, ha ha….hàng năm nhân số tham gia cuộc thi so tài dị năng ngày càng tăng, ta cũng rất phiền não đó….dị năng không gian cái gì chứ, chán ghét nhất, phải làm cái loại chuyện khổ sai này!”
Thứ hai bên trái: “Sẽ không phải vì cái này, nên ông cố ý đi…. nếu như học sinh xảy ra chuyện gì, ông muốn chịu trách nhiệm như thế nào?”
Thứ hai bên phải: “Yên tâm yên tâm, không sao không sao, nếu như tụi nó xảy ra chuyện, vậy nói lên tụi nó không có khả năng, ha ha ha …… trực tiếp loại tụi nó là được rồi!”
“……”
Nghe lời của hắn, ba vị lão sư đều không lên tiếng, không có biện pháp, hiện giờ người có dị năng không gian quá ít, cuộc thi dị năng lần này quá nhiều người, trường học lại không muốn lãng phí tiền, không thể làm gì khác hơn là lợi dụng đặc thù dị năng của lão sư, truyền tống bọn chúng đến địa điểm chỉ định.
Nếu như tìm một cái phi cơ trực thăng gì đó cho những người tham gia, vậy thì hao tổn tiền bạc cũng quá nhiều rồi, tốt hơn hết bọn hắn vẫn không nên đả kích không gian dị năng giả có thể giúp bọn họ tiết kiệm tiền này.
Không gian dị năng giả vô cùng hiếm hoi, toàn bộ Thiên triều sợ là không tìm ra được mười không gian dị năng giả.
Cho dù thật sự có không gian dị năng giả, cũng không nhất định có thể giống như hắn có thể tùy ý mở ra cánh cửa ở bất kỳ nơi nào, dĩ nhiên, nơi đó phải trong phạm vi năng lực hắn có thể thừa nhận.
Cấp bậc dị năng càng cao, phạm vi có thể truyền tống lại càng nhiều, bình thường không gian dị năng giả đều bị các cơ quan bí mật của quốc gia coi trọng, dù sao thì chỉ cần có không gian dị năng giả, là có thể tùy ý đi đến nơi mà họ muốn.
Cho dù không có những kỹ xảo giải mã phức tạp, bọn họ cũng có thể đi vào những căn cứ được phòng hộ.
Không gian dị năng giả còn có thể trợ giúp bọn họ chạy trốn, khi bị phát hiện trực tiếp mở cửa không gian ra là có thể trở về, vô cùng tiện lợi.
Nhưng mà, không gian dị năng giả lại không thể tham gia chiến đấu, kỳ thật bọn họ rất yếu ớt, sẽ không đánh nhau, dị năng không gian có thể giúp bọn họ lập tức né tránh.
Có đôi khi, dưới tình huống người khác dùng dị năng phòng thủ, thì vô luận thế nào bọn họ cũng không tránh được.
Nhưng cho dù là như vậy, thì vật lấy hiếm làm quý, dị năng không gian vẫn là dị năng tương đối thiếu hụt, cho nên vẫn luôn vô cùng được hoan nghênh.
Tưởng Mộc Mộc mới bước ra khỏi cửa không gian, liền bị một cỗ lực lượng ép xuống, rất nhanh bị Tưởng Mộc Cận túm lại, trực tiếp ngã lên ngực Tưởng Mộc Cận.
Mặt mũi Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc nhìn người té nhào trên đất tứ chi thành hình chữ bát.
Người nọ mặc một bộ quần áo đen trắng đan xen, giống như tội phạm trốn ra từ trong ngục giam, chỗ Tưởng Mộc Mộc bị hắn ta chạm bị Tưởng Mộc Cận ghét bỏ vỗ mấy cái.
“Ngươi là ai?” Sau khi Hắc Mập Mạp phản ứng lại, mở miệng hỏi , một chút cũng không nể mặt.
Gương mặt người nọ tái nhợt, trên người cũng có vết thương do súng gây ra, vết máu loang lổ, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được gương mặt, chợt nhìn lại, Tưởng Mộc Mộc cảm thấy có mấy phần quen thuộc.
Nghe được lời của Hắc Mập Mạp, người nọ nhìn Tưởng Mộc Mộc một cái, còn chưa kịp trả lời, liền ngất đi.
Tưởng Mộc Cận vốn định cứ như vậy lôi kéo Tưởng Mộc Mộc rời đi, thời gian của bọn họ có hạn, nên không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian, Hắc Mập Mạp cũng muốn như vậy, lấy được đồ vật tới tay rồi lại nói.
Nhưng mà, Tưởng Mộc Mộc lại dừng lại, không phải vì muốn cứu người này, mà là do hắn nhớ ra gương mặt người này, mặc dù có chút lớn, ít nhất cũng ba mươi tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, gương mặt này cùng với gương mặt của Đại Lang đời trước hắn gặp ở rừng Hắc Thạc gần như giống hệt nhau.
Hắn biết người này có khả năng không phải là Đại Lang, nhưng mà khuôn mặt này càng nhìn càng thấy giống.
Bởi vì đời trước lúc ở rừng Hắc Thạc, Đại Lang đã giúp hắn rất nhiều, hơn nữa cũng nhờ Đại Lang, hắn mới biết về võ thuật, hiện tại hắn không muốn bỏ lại người này.
“Ca ca, chẳng lẽ anh muốn cứu hắn?” Tưởng Mộc Cận thấy Tưởng Mộc Mộc ngừng lại, cũng biết Tưởng Mộc Mộc đang suy nghĩ gì, cậu cũng không có ngăn cản.
“Anh….” Tưởng Mộc Mộc biết, hắn làm như vậy là lãng phí thời gian, lỡ như trong ba giờ không tìm được đồ, chính là hắn làm liên lụy tới hai người bọn họ, nhưng hắn lại không thể mặc kệ, bất kể “Đại Lang” này cùng Đại Lang đời trước có quan hệ gì, hắn cũng không thể cứ như vậy để hắn ta ở chỗ này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Tưởng Mộc Cận nhìn bộ dạng rối rắm của hắn cũng biết Tưởng Mộc Mộc khẳng định không yên lòng, thở dài nói: “Ca ca thứ nhất, cuộc thi thứ hai!”
Tưởng Mộc Cận vừa nói vừa giúp hắn ta kiểm tra vết thương trên người, một “tù phạm” làm sao lại chạy trốn tới nơi này? Tưởng Mộc Cận nhíu nhíu mày!
Hắc Mập Mạp sốt ruột dậm chân, nhưng mà Tưởng Mộc Cận ở đây, cậu ta không dám rống lớn: các người là chuyện gì xảy ra vậy, không cần tham gia so tài, còn cứu người? Còn có cái gì gọi là “ca ca thứ nhất, cuộc thi thứ hai”? Tưởng Mộc Cận cũng thương yêu ca ca quá đi, đây rõ ràng là một tên lạ mặt chưa từng gặp qua mà ……
“Vậy, cuộc thi làm sao bây giờ?” Hắc Mập Mạp cầm bản đồ nhìn chung quanh, loại thời điểm này cậu ta nghe theo Tưởng Mộc Cận.
“Không vội, nếu anh không đợi được, tự mình đi trước đi!” Tưởng Mộc Cận không kiên nhẫn nói.
Hắc Mập Mạp câm miệng.
Cái gì gọi là “tự mình đi trước”? Chúng ta là một nhóm đó, phải cả ba người đồng thời lấy được đồ mới coi như là vượt qua kiểm tra đó, đây là quy định đó!
Có không hài lòng như thế nào đi nữa, Hắc Mập Mạp cũng không dám nói ra, không thể làm gì khác hơn là đi theo Tưởng Mộc Cận cùng nhau giúp “tù phạm” xử lý vết thương.
“Đại Lang hắn, không sao chứ?!” Tưởng Mộc Mộc nhíu mày nói.
“Đại Lang?!” Hai người hai miệng đồng thanh.
Tưởng Mộc Mộc cười cười, sau đó lấy cớ nói: “Không có, không có, chẳng qua là tôi cảm thấy bộ dạng hắn thật giống một con sói, kêu là Đại Lang rất tốt!”
Tưởng Mộc Cận nghe thấy liền nhìn “tù phạm” một chút, gật gật đầu: “Đúng thật là rất giống!”
Hắc Mập Mạp: “……”
Hai người này, quả nhiên là anh em, như thế nào mà cậu lại không theo kịp suy nghĩ của bọn họ chứ?
END 24 Đăng bởi: admin
Từng giãy dụa, cũng từng thương tâm, từng thành công, cũng từng thất bại, cho nên mới buông tha hết thảy lặng yên sống qua ngày.
Mỗi ngày trốn trốn tránh tránh, chính là vì không muốn trở lại nơi đó nữa, nhưng không ngờ rằng nơi này so với nơi hắn sinh tồn còn tàn khốc hơn.
Có lẽ, chấp nhận mới là con đường đúng đắn của hắn đi!
Nhưng mà tại sao, trong lòng lại khó chịu như vậy, hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng.
“Rốt cuộc những người đó tiêm vào người ta cái gì vậy? Lực lượng càng ngày càng ít …… không được, ta tuyệt đối không thể để bọn họ được như ý, cho dù không bao giờ trở lại nơi đó nữa, cũng không thể để bọn họ biết được cấm địa kia!”
Nơi đó, có thứ duy nhất mà ta muốn bảo vệ.
Những chỗ đi qua đều có đạn bay vút theo, từ sau lưng bay sát qua cạnh người.
“Chỉ cần lẫn vào đoàn người, chắc bọn họ sẽ không dám tùy ý bắn nữa!” Nói xong, một bóng người liền chui vào trong dòng người.
Mà hiện giờ nơi nhiều người nhất chính là học viện hoàng gia.
Trong lúc dòng người chảy vào học viện hoàng gia, không ai chú ý tới cửa sau có một bóng người trắng đen chật vật chui vào trường học.
“Mộc Cận, nhanh lên một chút, hôm nay là ngày sơ tuyển đó!” Tưởng Mộc Mộc ăn mặc chỉnh tề từ ký túc xá đi ra, sốt ruột đợi Tưởng Mộc Cận còn đang cọ cọ xát xát ở phía sau.
Tưởng Mộc Cận ngáp một cái, rõ ràng còn buồn ngủ, ca ca cậu lại rời giường sớm như vậy: “Ca ca, cho dù là ngày thi sơ tuyển thì cũng không thể rời giường sớm như vậy chứ! Chúng ta ở trường học, đi vài bước đã tới, sẽ không đến trễ đâu , không phải còn tới một tiếng nữa sao?”
“Còn chưa có ăn sáng đâu, hôm nay anh không có tâm trạng làm bữa sáng, đến căn tin ăn đi!”
“Được!”
Từ tiểu học đến đại học của học viện hoàng gia, nhân số hơn vạn, mà số người tham gia cuộc thi lại lên đến ngàn vạn, mỗi năm đều phải trải qua vòng sơ tuyển để lọc bớt nhân số.
Sàng lọc một cái xong sẽ chỉ còn dư lại hai ba trăm người.
Tưởng Mộc Cận đã trải qua nhiều lần, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Nhớ tới lúc trước, lần đầu tiên tham gia cậu vẫn còn là học sinh tiểu học, thiếu chút nữa không qua nổi cửa thứ nhất, trở về còn bị cha hành hạ thật lâu, sống trong phòng huấn luyện dưới đất suốt một tháng, trong lúc đó ngoại trừ ca ca trộm đem cho cậu một chút thức ăn, thì chưa từng gặp qua người nào.
Phải biết là, trong mật thất dưới đất đều là viên dinh dưỡng, ăn một viên có thể duy trì một ngày, thế nhưng ba ngày cha mới cho cậu một viên, nếu không phải nhờ ca ca, cậu đúng thật là không biết có phải mình sẽ chết đói ở trong đó không.
Huấn luyện cường độ cao không nói, còn bị bỏ đói, khẳng định dinh dưỡng không đầy đủ, tinh thần lại phải thừa nhận những trình độ đả kích khác nhau, thế nhưng, cậu cũng cố nhịn được mới có thể có thành tựu của ngày hôm nay.
Cậu không thể nói mình hận cha, dù sao thì nhờ ông mới có cậu ngày hôm nay, nhưng mà những huấn luyện kia đối với cậu mà nói đúng là địa ngục, từ nhỏ cậu đã trải qua không biết bao nhiêu lần, trong thân thể cậu đã sớm để lại phần tử phản nghịch, tình cảm của cậu đối với cha không biết là yêu hay là hận.
Cơ mà hiện giờ, trong lòng cậu có một chút cảm kích cha, nếu không phải nhờ ông, cậu cũng không thể có đầy đủ năng lực để bảo vệ ca ca.
“Mộc Cận, em cũng đừng có chậm trễ nữa! Đây là lần đầu tiên anh tham gia, nhất định phải chuẩn bị thật tốt.” Tưởng Mộc Mộc như cũ kích động nói, thân thể vẫn luôn quẹo trái quẹo phải.
Tưởng Mộc Cận mặc quần áo, đi ra: “Em biết rồi, ca ca!”
Nhìn Tưởng Mộc Mộc hưng phấn như vậy, cậu cũng không nhẫn tâm quấy rầy, ca ca lộ ra bộ dạng chân thật thuần túy như vậy, cậu rất thích.
Rất nhanh, Tưởng Mộc Mộc kéo tay Tưởng Mộc Cận, đến quảng trường tập họp.
Vòng sơ tuyển chia làm ba người một nhóm, mỗi nhóm được phát cho một lá cờ nhỏ.
Bởi vì Hắc Mập Mạp cùng Tưởng Mộc Cận và Tưởng Mộc Mộc cùng một nhóm, cho nên những người quen biết Tưởng Mộc Mộc, biểu lộ rất nghi ngờ tại sao hắn lại tham gia lần tranh tài này, hoặc là ở đáy lòng khinh bỉ hắn cũng không dám nói gì, vì vậy Tưởng Mộc Mộc không có gặp phải phiền phức như trong tưởng tượng.
Có hai cường giả ở bên cạnh vẫn có chỗ tốt, Tưởng Mộc Mộc mặt dày tiếp nhận.
Vị trí bọn họ đứng cách xa quảng trường, Tưởng Mộc Cận vẫn nửa bước không rời đi theo bên cạnh Tưởng Mộc Mộc.
Tưởng Mộc Cận mở lá cờ ra, bên trên là một tấm bản đồ, đánh dấu lộ tuyến bọn họ phải đi, nhìn trên bản đồ hình như là một ngọn núi, phía trên cây cối rậm rạp, hẳn là rừng rậm.
Điểm cuối dùng một hình tam giác làm ký hiệu, chỉ cần đến điểm cuối trong thời gian quy định, lấy được vật làm dấu hiệu, thì bọn họ có thể thông qua vòng sơ tuyển.
Thời gian quy định là ba giờ, ba người cùng nhau đứng ở vị trí được chỉ định.
Tưởng Mộc Mộc chưa từng gặp qua tình huống như vậy, lần đầu tiên thấy nhiều người tập trung ở quảng trường đến thế, rất là đồ sộ, cũng để cho hắn được mở rộng tầm mắt, trung tâm quảng trường đứng bốn vị lão sư, đang cùng nhau làm động tác gì đó.
Tám cái tay thoắt tới thoắt lui chớp lên, một luồng ánh sáng trắng từ tay bọn họ sinh ra, có khuynh hướng mở rộng.
Tưởng Mộc Mộc vốn định tiếp tục quan sát bọn họ, lại phát hiện dưới chân mình đột nhiên biến sắc, có thêm một cái bóng, khoảng không trước mắt lập tức hiện ra một cánh cửa màu trắng, Tưởng Mộc Mộc nhìn xung quanh, phát hiện những nhóm khác cũng giống như vậy.
“Ca ca, đi thôi!” Tưởng Mộc Cận kéo Tưởng Mộc Mộc vào cửa, cánh cửa lập tức biến mất.
Mà ở một khắc cánh cửa biến mất kia, một thân ảnh màu đen nhanh chóng vọt vào, theo sau bọn họ.
Chờ sau khi tất cả học sinh đều biến mất ở quảng trường, tất cả cánh cửa đều dần biến mất.
Trong bốn vị lão sư, vị thứ hai bên phải đột nhiên ngồi phịch xuống đất: “Tự dưng ta quên mất ngày hôm nay, quên dùng chút dịch cường hóa dị năng bồi bổ thân thể!”
Ba vị lão sư còn lại: “…….”
“Ha ha ha …… không cần nhìn ta như vậy, chắc không có chuyện gì đâu, chỉ là có một nhóm có thể gặp chút phiền toái nhỉ? Bọn chúng cách nhau quá xa, ha ha ha …… dị năng của ta không đủ, khụ khụ ……”
Thứ nhất bên trái: “Dị năng không đủ, hình như tình huống này trước đây chưa từng xảy ra đi, huống chi, chẳng qua chỉ là đem bọn chúng truyền tống đến vị trí được chỉ định, cho dù không cần dịch cường hóa dị năng, cũng không tới mức không đủ dị năng đi! Chúng tôi cũng ở đây kịp thời bổ sung giúp ông!”
Thứ hai bên phải: “Không có biện pháp nha, ha ha….hàng năm nhân số tham gia cuộc thi so tài dị năng ngày càng tăng, ta cũng rất phiền não đó….dị năng không gian cái gì chứ, chán ghét nhất, phải làm cái loại chuyện khổ sai này!”
Thứ hai bên trái: “Sẽ không phải vì cái này, nên ông cố ý đi…. nếu như học sinh xảy ra chuyện gì, ông muốn chịu trách nhiệm như thế nào?”
Thứ hai bên phải: “Yên tâm yên tâm, không sao không sao, nếu như tụi nó xảy ra chuyện, vậy nói lên tụi nó không có khả năng, ha ha ha …… trực tiếp loại tụi nó là được rồi!”
“……”
Nghe lời của hắn, ba vị lão sư đều không lên tiếng, không có biện pháp, hiện giờ người có dị năng không gian quá ít, cuộc thi dị năng lần này quá nhiều người, trường học lại không muốn lãng phí tiền, không thể làm gì khác hơn là lợi dụng đặc thù dị năng của lão sư, truyền tống bọn chúng đến địa điểm chỉ định.
Nếu như tìm một cái phi cơ trực thăng gì đó cho những người tham gia, vậy thì hao tổn tiền bạc cũng quá nhiều rồi, tốt hơn hết bọn hắn vẫn không nên đả kích không gian dị năng giả có thể giúp bọn họ tiết kiệm tiền này.
Không gian dị năng giả vô cùng hiếm hoi, toàn bộ Thiên triều sợ là không tìm ra được mười không gian dị năng giả.
Cho dù thật sự có không gian dị năng giả, cũng không nhất định có thể giống như hắn có thể tùy ý mở ra cánh cửa ở bất kỳ nơi nào, dĩ nhiên, nơi đó phải trong phạm vi năng lực hắn có thể thừa nhận.
Cấp bậc dị năng càng cao, phạm vi có thể truyền tống lại càng nhiều, bình thường không gian dị năng giả đều bị các cơ quan bí mật của quốc gia coi trọng, dù sao thì chỉ cần có không gian dị năng giả, là có thể tùy ý đi đến nơi mà họ muốn.
Cho dù không có những kỹ xảo giải mã phức tạp, bọn họ cũng có thể đi vào những căn cứ được phòng hộ.
Không gian dị năng giả còn có thể trợ giúp bọn họ chạy trốn, khi bị phát hiện trực tiếp mở cửa không gian ra là có thể trở về, vô cùng tiện lợi.
Nhưng mà, không gian dị năng giả lại không thể tham gia chiến đấu, kỳ thật bọn họ rất yếu ớt, sẽ không đánh nhau, dị năng không gian có thể giúp bọn họ lập tức né tránh.
Có đôi khi, dưới tình huống người khác dùng dị năng phòng thủ, thì vô luận thế nào bọn họ cũng không tránh được.
Nhưng cho dù là như vậy, thì vật lấy hiếm làm quý, dị năng không gian vẫn là dị năng tương đối thiếu hụt, cho nên vẫn luôn vô cùng được hoan nghênh.
Tưởng Mộc Mộc mới bước ra khỏi cửa không gian, liền bị một cỗ lực lượng ép xuống, rất nhanh bị Tưởng Mộc Cận túm lại, trực tiếp ngã lên ngực Tưởng Mộc Cận.
Mặt mũi Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc nhìn người té nhào trên đất tứ chi thành hình chữ bát.
Người nọ mặc một bộ quần áo đen trắng đan xen, giống như tội phạm trốn ra từ trong ngục giam, chỗ Tưởng Mộc Mộc bị hắn ta chạm bị Tưởng Mộc Cận ghét bỏ vỗ mấy cái.
“Ngươi là ai?” Sau khi Hắc Mập Mạp phản ứng lại, mở miệng hỏi , một chút cũng không nể mặt.
Gương mặt người nọ tái nhợt, trên người cũng có vết thương do súng gây ra, vết máu loang lổ, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được gương mặt, chợt nhìn lại, Tưởng Mộc Mộc cảm thấy có mấy phần quen thuộc.
Nghe được lời của Hắc Mập Mạp, người nọ nhìn Tưởng Mộc Mộc một cái, còn chưa kịp trả lời, liền ngất đi.
Tưởng Mộc Cận vốn định cứ như vậy lôi kéo Tưởng Mộc Mộc rời đi, thời gian của bọn họ có hạn, nên không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian, Hắc Mập Mạp cũng muốn như vậy, lấy được đồ vật tới tay rồi lại nói.
Nhưng mà, Tưởng Mộc Mộc lại dừng lại, không phải vì muốn cứu người này, mà là do hắn nhớ ra gương mặt người này, mặc dù có chút lớn, ít nhất cũng ba mươi tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, gương mặt này cùng với gương mặt của Đại Lang đời trước hắn gặp ở rừng Hắc Thạc gần như giống hệt nhau.
Hắn biết người này có khả năng không phải là Đại Lang, nhưng mà khuôn mặt này càng nhìn càng thấy giống.
Bởi vì đời trước lúc ở rừng Hắc Thạc, Đại Lang đã giúp hắn rất nhiều, hơn nữa cũng nhờ Đại Lang, hắn mới biết về võ thuật, hiện tại hắn không muốn bỏ lại người này.
“Ca ca, chẳng lẽ anh muốn cứu hắn?” Tưởng Mộc Cận thấy Tưởng Mộc Mộc ngừng lại, cũng biết Tưởng Mộc Mộc đang suy nghĩ gì, cậu cũng không có ngăn cản.
“Anh….” Tưởng Mộc Mộc biết, hắn làm như vậy là lãng phí thời gian, lỡ như trong ba giờ không tìm được đồ, chính là hắn làm liên lụy tới hai người bọn họ, nhưng hắn lại không thể mặc kệ, bất kể “Đại Lang” này cùng Đại Lang đời trước có quan hệ gì, hắn cũng không thể cứ như vậy để hắn ta ở chỗ này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Tưởng Mộc Cận nhìn bộ dạng rối rắm của hắn cũng biết Tưởng Mộc Mộc khẳng định không yên lòng, thở dài nói: “Ca ca thứ nhất, cuộc thi thứ hai!”
Tưởng Mộc Cận vừa nói vừa giúp hắn ta kiểm tra vết thương trên người, một “tù phạm” làm sao lại chạy trốn tới nơi này? Tưởng Mộc Cận nhíu nhíu mày!
Hắc Mập Mạp sốt ruột dậm chân, nhưng mà Tưởng Mộc Cận ở đây, cậu ta không dám rống lớn: các người là chuyện gì xảy ra vậy, không cần tham gia so tài, còn cứu người? Còn có cái gì gọi là “ca ca thứ nhất, cuộc thi thứ hai”? Tưởng Mộc Cận cũng thương yêu ca ca quá đi, đây rõ ràng là một tên lạ mặt chưa từng gặp qua mà ……
“Vậy, cuộc thi làm sao bây giờ?” Hắc Mập Mạp cầm bản đồ nhìn chung quanh, loại thời điểm này cậu ta nghe theo Tưởng Mộc Cận.
“Không vội, nếu anh không đợi được, tự mình đi trước đi!” Tưởng Mộc Cận không kiên nhẫn nói.
Hắc Mập Mạp câm miệng.
Cái gì gọi là “tự mình đi trước”? Chúng ta là một nhóm đó, phải cả ba người đồng thời lấy được đồ mới coi như là vượt qua kiểm tra đó, đây là quy định đó!
Có không hài lòng như thế nào đi nữa, Hắc Mập Mạp cũng không dám nói ra, không thể làm gì khác hơn là đi theo Tưởng Mộc Cận cùng nhau giúp “tù phạm” xử lý vết thương.
“Đại Lang hắn, không sao chứ?!” Tưởng Mộc Mộc nhíu mày nói.
“Đại Lang?!” Hai người hai miệng đồng thanh.
Tưởng Mộc Mộc cười cười, sau đó lấy cớ nói: “Không có, không có, chẳng qua là tôi cảm thấy bộ dạng hắn thật giống một con sói, kêu là Đại Lang rất tốt!”
Tưởng Mộc Cận nghe thấy liền nhìn “tù phạm” một chút, gật gật đầu: “Đúng thật là rất giống!”
Hắc Mập Mạp: “……”
Hai người này, quả nhiên là anh em, như thế nào mà cậu lại không theo kịp suy nghĩ của bọn họ chứ?
END 24 Đăng bởi: admin
/79
|