CHƯƠNG 17. BẮT CÓC
Cuộc thi cuối kỳ đến gần, Tưởng Mộc Mộc vì việc học tập, rất ít có thời gian suy nghĩ những chuyện khác.
Về việc dạy học cho Hắc Mập Mạp, dĩ nhiên vẫn còn đang tiến hành.
Cơ mà, tên kia giống hệt mình đời trước, một chút cũng không thông suốt, dạy thế nào cũng không tiến bộ nổi, mấy lần kiểm tra, cậu ta vậy mà không có gì tiến bộ, Tưởng Mộc Mộc cũng cảm thấy kỳ quái.
Hiện giờ cuộc thi so tài dị năng lại sắp tới, một thân tinh lực của Hắc Mập Mạp tất cả đều đặt trên đó, càng không có thời gian bổ túc cho cậu ta, cứ như vậy đã đến thi cuối kỳ mất rồi.
Ngày kết thúc cuộc thi cuối kỳ, Tưởng Mộc Mộc không về nhà cùng Tưởng Mộc Cận.
Tưởng Mộc Mộc ngồi vào trong xe, Lâm quản gia lên tiếng chào hỏi hắn, liền bắt đầu cho xe chạy.
Tưởng Mộc Cận ở công ty xử lý công việc, rất khuya mới có thể về nhà.
Dường như chỉ đợi một ngày này, Tưởng Mộc Mộc liền bị bắt cóc.
Mới đầu, Tưởng Mộc Mộc cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa lên xe liền thấy nụ cười kỳ quái của Lâm quản gia, khi đó trực giác hắn cảm nhận được nguy hiểm, chỉ là thân thể hắn bởi vì hít phải một hương vị ngọt ngào nào đó, rốt cục không tỉnh lại được nữa.
Lúc Tưởng Mộc Mộc tỉnh dậy, tứ chi đều bị trói lại nằm ngửa trong một kho hàng nhỏ.
Bốn phía tối thui, ánh trăng mỏng manh từ cửa sổ nhỏ xíu trên đỉnh đầu chiếu vào, điện thoại di động, ví tiền, tất cả những thứ đáng tiền, hoặc là dùng để liên lạc trên người đều bị lấy đi, thứ duy nhất không bị lấy đi chính là bộ đồng phục trung học phổ thông học viện hoàng gia trên người hắn.
Tưởng Mộc Mộc ngoài ý muốn không hề khẩn trương, cũng không sợ hãi, đời trước hắn đã gặp qua rất nhiều chuyện, nên không còn cái loại hốt hoảng đó nữa, tâm hắn ngược lại trở nên bình tĩnh, lẳng lặng nằm, dường như loại chuyện như vậy từ rất lâu trước kia đã từng phát sinh, hắn chậm rãi nhớ lại.
Đúng vậy, không sai! Năm đó cũng từng phát sinh chuyện thế này, cũng là lúc này, nhưng hắn hoàn toàn quên mất, bởi vì sau sự kiện bắt cóc đó, Tưởng Mộc Mộc liền nhận được lời tỏ tình của Đàm Thu Minh, khiếp sợ như vậy đủ để làm hắn quên đi hết thảy, huống chi khi đó hắn đã yêu thầm Đàm Thu Minh, sau khi nghe y tỏ tình, lại càng khó có thể ức chế hưng phấn. Tưởng Mộc Mộc nhắm mắt lại, nhớ lại từng chút từng chút một sự kiện bắt cóc đời trước.
Khi đó, cũng vừa lúc cuộc thi cuối kỳ kết thúc, Tưởng Mộc Mộc hưng phấn về nhà tìm Đàm Thu Minh.
Đàm Thu Minh nói là sẽ đến đón hắn, Tưởng Mộc Mộc cũng vui vẻ chạy tới, nào biết lúc băng qua đường liền gặp một chiếc xe bịt kín mít, trực tiếp đem xách hắn lên, Tưởng Mộc Mộc còn chưa rõ là phát sinh chuyện gì, lúc tỉnh lại đã bị người ta trói, cùng tình huống bây giờ gần như giống hệt nhau.
Lúc tỉnh lại, cũng là ở một kho hàng nhỏ tối thui giống như nơi này, cũng không có ai làm khó hắn, mấy người đó hình như chỉ vì tham tiền nhà hắn, nên mới bắt cóc hắn để tống tiền.
Khi đó Tưởng Mộc Mộc đang cùng Tưởng Mộc Cận chiến tranh lạnh, hắn thật sự không ngờ chuyện như vậy sẽ phát sinh với mình!
Sau khi bị bắt cóc, cũng không biết bọn họ giải quyết chuyện này như thế nào, Tưởng Mộc Mộc ở trong kho hàng đó một ngày một đêm, vừa đói vừa lạnh vừa mệt, cuối cùng được cảnh sát cứu ra, người đầu tiên chạy đến bên cạnh hắn là Đàm Thu Minh, Đàm Thu Minh tựa như ánh mặt trời sưởi ấm trái tim hắn.
—— Là Đàm Thu Minh báo cảnh sát, mới cứu hắn ra được.
Bây giờ, hắn với Đàm Thu Minh căn bản không có nói chuyện, đừng nói thầm mến y, chính là tránh y còn không kịp, y còn có thể báo cảnh sát cứu hắn sao?
Khi đó vừa đúng lúc Đàm Thu Minh đang muốn tới đón hắn, mới có thể bị y bắt gặp hắn bị người ta áp lên xe, hiện tại biết hắn bị bắt cóc chỉ có Lâm quản gia ……
Lâm quản gia? …… Tưởng Mộc Mộc mở to mắt, là Lâm quản gia tới đón hắn bắt cóc hắn.
Tưởng Mộc Mộc rất rõ ràng, đó là xe riêng của gia đình hắn, tài xế là Lâm quản gia nên hắn mới ngồi lên, tại sao Lâm quản gia muốn bắt cóc hắn? Chẳng lẽ thật sự là vì tiền?
Tưởng Mộc Mộc giật mình, giống như nghĩ tới điều gì, nhưng mà hắn không dám thừa nhận, sợ đây chính là sự thật.
Đời trước, hắn không thấy rõ được người bắt cóc hắn, chỉ biết là sau khi đám người đó bị bắt vào xe cảnh sát rồi hắn mới được cứu ra. Khi đó, Lâm quản gia cũng không có tham dự chuyện này, nhưng lúc cuối có thể thấy ông theo sau Đàm Thu Minh chạy tới, quan hệ dường như rất tốt.
Cho tới bây giờ Tưởng Mộc Mộc chưa từng hoài nghi Lâm quản gia, càng không có hoài nghi Đàm Thu Minh, hiện giờ lại không thể không nghi ngờ, nếu lần này thật sự có thể được cứu ra, hắn nhất định phải đề nghị mẫu thân để ý Lâm quản gia.
Ban đêm, trên dưới Tưởng gia loạn thành một đoàn.
Tưởng Mộc Cận hận không thể lập tức ra ngoài đem ca ca cứu về, bọn bắt cóc nói muốn mười triệu tiền chuộc.
Mười triệu đối với bọn họ mà nói chỉ là con số nhỏ, dĩ nhiên sẽ không để ý. Nhưng mà, tính mạng của ca ca cậu cũng không chỉ có mười triệu kia ……
Trong mắt cậu, Tưởng Mộc Mộc là vô giá, tuyệt vô cận hữu, độc nhất vô nhị, sao có thể dùng tiền tài để so sánh với ca ca cậu! Hiện giờ cậu rất muốn giết người, giết hết bọn bắt cóc kia.
*Tuyệt vô cận hữu: hiếm có, có một không hai.
Cậu không có báo cảnh sát, thật sự vô cùng sợ hãi ca ca phải chịu thương tổn.
Trần Tú Nhã nhìn con trai đang nổi điên, một mực can ngăn, cho tới bây giờ bà chưa từng thấy Tưởng Mộc Cận kích động như vậy, bình thường cho dù là thiên hạ đại sự cũng sẽ bình tâm ứng phó, hiện giờ Mộc Mộc xảy ra chuyện, ngược lại bình tĩnh không được: “Mộc Cận, con tỉnh táo một chút! Nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết!”
“Biện pháp gì? Bây giờ ca ca bị người ta bắt đi, còn không biết bọn họ đối xử với ca ca như thế nào?” Nghĩ đến thân thể Tưởng Mộc Mộc được nuông chiều từ bé làm sao có thể chịu được đối đãi như vậy, lòng cậu liền như lửa đốt.
“Nhìn ngươi bây giờ thành cái bộ dạng gì, gấp gáp có tác dụng sao?” Tưởng Trạch Thành bất mãn nói, đứa con trai ông tự tay dạy dỗ, đứa con trai làm ông hài lòng, hôm nay chỉ vì một sự kiện bắt cóc liền trở thành bộ dạng này, sau này làm sao mà gánh vác cái nhà này?
“Cha, ca ca anh ấy ……” Tưởng Mộc Cận nghe tiếng của Tưởng Trạch Thành, dần dần tỉnh táo lại.
Tưởng Trạch Thành thấy tiếng nói của mình có hiệu quả, hơi dịu đi một chút, cái này cho thấy mình ở trong lòng Tưởng Mộc Cận vẫn là có uy nghiêm, nếu vẫn tiếp tục gây ầm ĩ như vậy, ông thật đúng là chuẩn bị tiến hành đặc huấn cho Tưởng Mộc Cận một lần nữa.
Ông biết tính tình con trai mình, thân là cha, làm sao có thể không hiểu con trai mình, nhưng bất kể Tưởng Mộc Cận ôm tâm tư như thế nào, ông cũng tuyệt đối không để cho Tưởng Mộc Mộc trở thành nhược điểm của nó: “Nó cũng coi như trưởng thành rồi, chịu chút đau khổ là không thể tránh khỏi!”
Bọn họ là dị năng giả, tuổi thọ dài đến hai ba trăm tuổi, nên ba bốn mươi tuổi mới coi là trưởng thành; nhưng mà Tưởng Mộc Mộc thì khác, hắn có thể chất của người cổ đại, tuổi thọ nhiều nhất cũng không hơn một trăm hai mươi tuổi, mười tám tuổi đã coi như là trưởng thành rồi, trong mắt ông, người trưởng thành nên có dáng vẻ của người trưởng thành.
Tưởng Mộc Cận cúi đầu không nói, cậu biết ý tứ của cha.
Mặc dù biết điều này đối với ca ca mà nói rất không công bằng, nhưng mà sự thật tàn khốc, trên đời làm gì có chuyện trăm phần trăm công bằng? Mặc dù cậu rất lo lắng, rất hốt hoảng, nhưng mà phải thừa nhận, nếu ca ca luôn sống dưới sự che chở của họ thì sẽ mãi không tiến bộ được, nếu không cậu cũng sẽ không để ca ca học cái võ thuật gì đó đâu!
“Lão Lâm đâu?!” Tưởng Trạch Thành nhìn xung quanh, phát hiện Lâm quản gia vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ ông không thấy bóng dáng.
Tên đầy đủ của Lâm quản gia là Lâm Hải, 78 tuổi, năm đó lúc Tưởng Trạch Thành vừa lập nghiệp liền gặp hắn, nhờ được hắn giúp một tay mới có thể vượt qua nguy cơ.
Mà thời điểm Tưởng Trạch Thành vừa thành gia lập nghiệp, Lâm Hải tìm tới ông, khi đó hắn đã nghèo túng, Tưởng Trạch Thành giữ hắn lại, để cho hắn quản lý chuyện trong nhà, đối với hắn cũng rất là chú ý.
Hôm nay Tưởng Mộc Mộc gặp chuyện không may, hắn biến mất, Tưởng Trạch Thành lăn lộn thương trường nhiều năm cũng biết một hai, kinh nghiệm đầy mình, cũng biết rằng, hôm nay là Lâm Hải đi đón Mộc Mộc.
Mặc dù cảm tạ hắn trước đây đã chiếu cố, nhưng ông giữ hắn ở đây, đối với hắn đã xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nói như thế nào thì nếu hắn thương tổn người thân của ông, Tưởng Trạch Thành chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Lúc này Tưởng Mộc Cận mới chú ý tới Lâm quản gia không thấy đâu, thân thủ của Lâm quản gia cậu cũng hiểu rõ, cho dù không hơn cậu và cha, nhưng ở Thiên triều cũng được xem là cao thủ, bọn bắt cóc tầm thường sao có thể làm gì được ông.
Cho dù là cùng bị bắt, thì trên người Lâm quản gia có thiết bị truyền tin cha đưa cho, đó là phát minh của công ty họ, còn chưa đưa ra thị trường, muốn tìm người thử một lần, Tưởng Trạch Thành rất nhanh liền nghĩ đến Lâm quản gia.
Chỉ cần là chuyện khẩn cấp, có thể trực tiếp gọi đến điện thoại của cha, xảy ra chuyện gì, thiết bị nhận tin cũng sẽ có phản ứng!
Có hai loại tình huống không thể phản ứng, một là bản thân không có gặp chuyện không may, hai là ông phá hỏng thiết bị truyền tin.
END 17
Ps 1: bạn Cẩn chê tụi bắt cóc đòi tiền chuộc ít quá, hông xứng với giá trị của bạn Mộc =))))
Ps 2: đoạn ba bạn Cẩn nghĩ về bác Lâm, tại vì hai người cùng thế hệ, nên mình để “hắn”, còn bạn Cẩn nhỏ tuổi hơn bác Lâm nhiều, nên bạn Cẩn nghĩ về bác Lâm mình để là “ông”. Đăng bởi: admin
Cuộc thi cuối kỳ đến gần, Tưởng Mộc Mộc vì việc học tập, rất ít có thời gian suy nghĩ những chuyện khác.
Về việc dạy học cho Hắc Mập Mạp, dĩ nhiên vẫn còn đang tiến hành.
Cơ mà, tên kia giống hệt mình đời trước, một chút cũng không thông suốt, dạy thế nào cũng không tiến bộ nổi, mấy lần kiểm tra, cậu ta vậy mà không có gì tiến bộ, Tưởng Mộc Mộc cũng cảm thấy kỳ quái.
Hiện giờ cuộc thi so tài dị năng lại sắp tới, một thân tinh lực của Hắc Mập Mạp tất cả đều đặt trên đó, càng không có thời gian bổ túc cho cậu ta, cứ như vậy đã đến thi cuối kỳ mất rồi.
Ngày kết thúc cuộc thi cuối kỳ, Tưởng Mộc Mộc không về nhà cùng Tưởng Mộc Cận.
Tưởng Mộc Mộc ngồi vào trong xe, Lâm quản gia lên tiếng chào hỏi hắn, liền bắt đầu cho xe chạy.
Tưởng Mộc Cận ở công ty xử lý công việc, rất khuya mới có thể về nhà.
Dường như chỉ đợi một ngày này, Tưởng Mộc Mộc liền bị bắt cóc.
Mới đầu, Tưởng Mộc Mộc cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa lên xe liền thấy nụ cười kỳ quái của Lâm quản gia, khi đó trực giác hắn cảm nhận được nguy hiểm, chỉ là thân thể hắn bởi vì hít phải một hương vị ngọt ngào nào đó, rốt cục không tỉnh lại được nữa.
Lúc Tưởng Mộc Mộc tỉnh dậy, tứ chi đều bị trói lại nằm ngửa trong một kho hàng nhỏ.
Bốn phía tối thui, ánh trăng mỏng manh từ cửa sổ nhỏ xíu trên đỉnh đầu chiếu vào, điện thoại di động, ví tiền, tất cả những thứ đáng tiền, hoặc là dùng để liên lạc trên người đều bị lấy đi, thứ duy nhất không bị lấy đi chính là bộ đồng phục trung học phổ thông học viện hoàng gia trên người hắn.
Tưởng Mộc Mộc ngoài ý muốn không hề khẩn trương, cũng không sợ hãi, đời trước hắn đã gặp qua rất nhiều chuyện, nên không còn cái loại hốt hoảng đó nữa, tâm hắn ngược lại trở nên bình tĩnh, lẳng lặng nằm, dường như loại chuyện như vậy từ rất lâu trước kia đã từng phát sinh, hắn chậm rãi nhớ lại.
Đúng vậy, không sai! Năm đó cũng từng phát sinh chuyện thế này, cũng là lúc này, nhưng hắn hoàn toàn quên mất, bởi vì sau sự kiện bắt cóc đó, Tưởng Mộc Mộc liền nhận được lời tỏ tình của Đàm Thu Minh, khiếp sợ như vậy đủ để làm hắn quên đi hết thảy, huống chi khi đó hắn đã yêu thầm Đàm Thu Minh, sau khi nghe y tỏ tình, lại càng khó có thể ức chế hưng phấn. Tưởng Mộc Mộc nhắm mắt lại, nhớ lại từng chút từng chút một sự kiện bắt cóc đời trước.
Khi đó, cũng vừa lúc cuộc thi cuối kỳ kết thúc, Tưởng Mộc Mộc hưng phấn về nhà tìm Đàm Thu Minh.
Đàm Thu Minh nói là sẽ đến đón hắn, Tưởng Mộc Mộc cũng vui vẻ chạy tới, nào biết lúc băng qua đường liền gặp một chiếc xe bịt kín mít, trực tiếp đem xách hắn lên, Tưởng Mộc Mộc còn chưa rõ là phát sinh chuyện gì, lúc tỉnh lại đã bị người ta trói, cùng tình huống bây giờ gần như giống hệt nhau.
Lúc tỉnh lại, cũng là ở một kho hàng nhỏ tối thui giống như nơi này, cũng không có ai làm khó hắn, mấy người đó hình như chỉ vì tham tiền nhà hắn, nên mới bắt cóc hắn để tống tiền.
Khi đó Tưởng Mộc Mộc đang cùng Tưởng Mộc Cận chiến tranh lạnh, hắn thật sự không ngờ chuyện như vậy sẽ phát sinh với mình!
Sau khi bị bắt cóc, cũng không biết bọn họ giải quyết chuyện này như thế nào, Tưởng Mộc Mộc ở trong kho hàng đó một ngày một đêm, vừa đói vừa lạnh vừa mệt, cuối cùng được cảnh sát cứu ra, người đầu tiên chạy đến bên cạnh hắn là Đàm Thu Minh, Đàm Thu Minh tựa như ánh mặt trời sưởi ấm trái tim hắn.
—— Là Đàm Thu Minh báo cảnh sát, mới cứu hắn ra được.
Bây giờ, hắn với Đàm Thu Minh căn bản không có nói chuyện, đừng nói thầm mến y, chính là tránh y còn không kịp, y còn có thể báo cảnh sát cứu hắn sao?
Khi đó vừa đúng lúc Đàm Thu Minh đang muốn tới đón hắn, mới có thể bị y bắt gặp hắn bị người ta áp lên xe, hiện tại biết hắn bị bắt cóc chỉ có Lâm quản gia ……
Lâm quản gia? …… Tưởng Mộc Mộc mở to mắt, là Lâm quản gia tới đón hắn bắt cóc hắn.
Tưởng Mộc Mộc rất rõ ràng, đó là xe riêng của gia đình hắn, tài xế là Lâm quản gia nên hắn mới ngồi lên, tại sao Lâm quản gia muốn bắt cóc hắn? Chẳng lẽ thật sự là vì tiền?
Tưởng Mộc Mộc giật mình, giống như nghĩ tới điều gì, nhưng mà hắn không dám thừa nhận, sợ đây chính là sự thật.
Đời trước, hắn không thấy rõ được người bắt cóc hắn, chỉ biết là sau khi đám người đó bị bắt vào xe cảnh sát rồi hắn mới được cứu ra. Khi đó, Lâm quản gia cũng không có tham dự chuyện này, nhưng lúc cuối có thể thấy ông theo sau Đàm Thu Minh chạy tới, quan hệ dường như rất tốt.
Cho tới bây giờ Tưởng Mộc Mộc chưa từng hoài nghi Lâm quản gia, càng không có hoài nghi Đàm Thu Minh, hiện giờ lại không thể không nghi ngờ, nếu lần này thật sự có thể được cứu ra, hắn nhất định phải đề nghị mẫu thân để ý Lâm quản gia.
Ban đêm, trên dưới Tưởng gia loạn thành một đoàn.
Tưởng Mộc Cận hận không thể lập tức ra ngoài đem ca ca cứu về, bọn bắt cóc nói muốn mười triệu tiền chuộc.
Mười triệu đối với bọn họ mà nói chỉ là con số nhỏ, dĩ nhiên sẽ không để ý. Nhưng mà, tính mạng của ca ca cậu cũng không chỉ có mười triệu kia ……
Trong mắt cậu, Tưởng Mộc Mộc là vô giá, tuyệt vô cận hữu, độc nhất vô nhị, sao có thể dùng tiền tài để so sánh với ca ca cậu! Hiện giờ cậu rất muốn giết người, giết hết bọn bắt cóc kia.
*Tuyệt vô cận hữu: hiếm có, có một không hai.
Cậu không có báo cảnh sát, thật sự vô cùng sợ hãi ca ca phải chịu thương tổn.
Trần Tú Nhã nhìn con trai đang nổi điên, một mực can ngăn, cho tới bây giờ bà chưa từng thấy Tưởng Mộc Cận kích động như vậy, bình thường cho dù là thiên hạ đại sự cũng sẽ bình tâm ứng phó, hiện giờ Mộc Mộc xảy ra chuyện, ngược lại bình tĩnh không được: “Mộc Cận, con tỉnh táo một chút! Nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết!”
“Biện pháp gì? Bây giờ ca ca bị người ta bắt đi, còn không biết bọn họ đối xử với ca ca như thế nào?” Nghĩ đến thân thể Tưởng Mộc Mộc được nuông chiều từ bé làm sao có thể chịu được đối đãi như vậy, lòng cậu liền như lửa đốt.
“Nhìn ngươi bây giờ thành cái bộ dạng gì, gấp gáp có tác dụng sao?” Tưởng Trạch Thành bất mãn nói, đứa con trai ông tự tay dạy dỗ, đứa con trai làm ông hài lòng, hôm nay chỉ vì một sự kiện bắt cóc liền trở thành bộ dạng này, sau này làm sao mà gánh vác cái nhà này?
“Cha, ca ca anh ấy ……” Tưởng Mộc Cận nghe tiếng của Tưởng Trạch Thành, dần dần tỉnh táo lại.
Tưởng Trạch Thành thấy tiếng nói của mình có hiệu quả, hơi dịu đi một chút, cái này cho thấy mình ở trong lòng Tưởng Mộc Cận vẫn là có uy nghiêm, nếu vẫn tiếp tục gây ầm ĩ như vậy, ông thật đúng là chuẩn bị tiến hành đặc huấn cho Tưởng Mộc Cận một lần nữa.
Ông biết tính tình con trai mình, thân là cha, làm sao có thể không hiểu con trai mình, nhưng bất kể Tưởng Mộc Cận ôm tâm tư như thế nào, ông cũng tuyệt đối không để cho Tưởng Mộc Mộc trở thành nhược điểm của nó: “Nó cũng coi như trưởng thành rồi, chịu chút đau khổ là không thể tránh khỏi!”
Bọn họ là dị năng giả, tuổi thọ dài đến hai ba trăm tuổi, nên ba bốn mươi tuổi mới coi là trưởng thành; nhưng mà Tưởng Mộc Mộc thì khác, hắn có thể chất của người cổ đại, tuổi thọ nhiều nhất cũng không hơn một trăm hai mươi tuổi, mười tám tuổi đã coi như là trưởng thành rồi, trong mắt ông, người trưởng thành nên có dáng vẻ của người trưởng thành.
Tưởng Mộc Cận cúi đầu không nói, cậu biết ý tứ của cha.
Mặc dù biết điều này đối với ca ca mà nói rất không công bằng, nhưng mà sự thật tàn khốc, trên đời làm gì có chuyện trăm phần trăm công bằng? Mặc dù cậu rất lo lắng, rất hốt hoảng, nhưng mà phải thừa nhận, nếu ca ca luôn sống dưới sự che chở của họ thì sẽ mãi không tiến bộ được, nếu không cậu cũng sẽ không để ca ca học cái võ thuật gì đó đâu!
“Lão Lâm đâu?!” Tưởng Trạch Thành nhìn xung quanh, phát hiện Lâm quản gia vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ ông không thấy bóng dáng.
Tên đầy đủ của Lâm quản gia là Lâm Hải, 78 tuổi, năm đó lúc Tưởng Trạch Thành vừa lập nghiệp liền gặp hắn, nhờ được hắn giúp một tay mới có thể vượt qua nguy cơ.
Mà thời điểm Tưởng Trạch Thành vừa thành gia lập nghiệp, Lâm Hải tìm tới ông, khi đó hắn đã nghèo túng, Tưởng Trạch Thành giữ hắn lại, để cho hắn quản lý chuyện trong nhà, đối với hắn cũng rất là chú ý.
Hôm nay Tưởng Mộc Mộc gặp chuyện không may, hắn biến mất, Tưởng Trạch Thành lăn lộn thương trường nhiều năm cũng biết một hai, kinh nghiệm đầy mình, cũng biết rằng, hôm nay là Lâm Hải đi đón Mộc Mộc.
Mặc dù cảm tạ hắn trước đây đã chiếu cố, nhưng ông giữ hắn ở đây, đối với hắn đã xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nói như thế nào thì nếu hắn thương tổn người thân của ông, Tưởng Trạch Thành chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Lúc này Tưởng Mộc Cận mới chú ý tới Lâm quản gia không thấy đâu, thân thủ của Lâm quản gia cậu cũng hiểu rõ, cho dù không hơn cậu và cha, nhưng ở Thiên triều cũng được xem là cao thủ, bọn bắt cóc tầm thường sao có thể làm gì được ông.
Cho dù là cùng bị bắt, thì trên người Lâm quản gia có thiết bị truyền tin cha đưa cho, đó là phát minh của công ty họ, còn chưa đưa ra thị trường, muốn tìm người thử một lần, Tưởng Trạch Thành rất nhanh liền nghĩ đến Lâm quản gia.
Chỉ cần là chuyện khẩn cấp, có thể trực tiếp gọi đến điện thoại của cha, xảy ra chuyện gì, thiết bị nhận tin cũng sẽ có phản ứng!
Có hai loại tình huống không thể phản ứng, một là bản thân không có gặp chuyện không may, hai là ông phá hỏng thiết bị truyền tin.
END 17
Ps 1: bạn Cẩn chê tụi bắt cóc đòi tiền chuộc ít quá, hông xứng với giá trị của bạn Mộc =))))
Ps 2: đoạn ba bạn Cẩn nghĩ về bác Lâm, tại vì hai người cùng thế hệ, nên mình để “hắn”, còn bạn Cẩn nhỏ tuổi hơn bác Lâm nhiều, nên bạn Cẩn nghĩ về bác Lâm mình để là “ông”. Đăng bởi: admin
/79
|