Edit : Tuyết Y
Beta : Tiểu Tuyền
Mai Nhi thấy Ôn Uyển không lên tiếng thì nói: “Ôn Uyển, bây giờ Ngọc Tú thay đổi rất nhiều, nàng đã không còn là nữ nhân sa vào tình yêu xem trượng phu là trời như trước kia nữa. Ngươi biết không, vì lôi kéo Vu Tự Du, mà Ngọc Tú đã tìm hai nữ nhân thiên kiều bá mị , khai kiểm (*) đưa cho Vu Tự Du. Thân khế (**) của hai nữ nhân này ở trong tay Ngọc Tú, dù có được sủng ái cũng không leo lên trời được.” Những năm này, trong hậu viện của La Thủ Huân nhiều oanh oanh yến yến như vậy, nhưng Mai Nhi lại không chủ động khai kiểm nha hoàn bên người làm thiếp thất thông phòng cho La Thủ Huân. Nha hoàn mà Hoa phu nhân chọn cho Mai Nhi đều rất trung thành, vì thế không xuất hiện chuyện buồn nôn như nha hoàn thiếp thân leo lên giường của chủ tử. Mai Nhi không phải gả nha hoàn hồi môn bên người cho quản sự có thân phận trong phủ thì cũng gả các nàng ra ngoài, nàng còn cho đồ cưới rất nhiều, các nàng ra ngoài là có thể được làm chính thê của người ta. Hiện tại, bất kể là những người gả ra ngoài hay những người gả phủ Quốc Công, cuộc sống của bọn họ đều không tệ lắm.
(*)khai kiểm: tục chải tóc; tục bới đầu (phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt). Ở đây ý chỉ dâng lên cho trượng phu làm nha hoàn thông phòng hoặc làm thiếp.
(**) thân khế: khế ước bán thân
Ôn Uyển trầm mặc thật lâu: “Nữ nhân sau khi trả giá đắt bằng máu của mình thì mới trưởng thành được.” Nữ nhân thực sự hạnh phúc là khi đã gả cho người ta mà vẫn còn ngây thơ không hiểu thế sự. Bởi vì, trừ cái ngoại lệ là ngu ngốc ra, thì các nàng được người nhà, được trượng phu bảo vệ rất tốt.
Mai Nhi hết sức đồng ý với những lời này. Ai mang phận nữ nhi mà không hy vọng vợ chồng được yêu thương, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, cả nhà cùng vui vẻ. Nhưng ở trong hoàn cảnh trượng phu có nữ nhân khác, mẹ chồng hận không thể biến con dâu thành trâu thành ngựa, thì ảo tưởng tốt đẹp đều bị sự thật vô tình đánh tan: “Hơn nữa, Ngọc Tú và ta đều rất may mắn. Vì nếu không phải có ngươi, thì cuộc sống hiện tại của Ngọc Tú cũng không thể thư thái như vậy. Ngọc Tú nói với ta. . . . . .”
(*)bà tức: mẹ chồng nàng dâu
Ôn Uyển khoát khoát tay: “Không cần nói những lời cảm kích này nọ, ta không cần. Ta chỉ nhìn không quen người ác độc như vậy thôi.” Ôn Uyển không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nghe một chút là được rồi, còn nếu khôi phục mối quan hệ qua lại thì quên đi, vì chuyện đã không có khả năng, Ôn Uyển cũng không muốn tự gây khó chịu cho mình. Ôn Uyển chuyển đề tài, nói đến chuyện La Thủ Huân nói muốn tích lũy của cải: “Ta thấy bộ dạng hắn quả thực vô cùng thiếu tiền đấy. Mai Nhi, phủ Quốc Công đã túng thiếu đến vậy rồi à?” Mai Nhi vẫn luôn nói tích lũy đồ cưới cho nữ nhi, nhưng đến giờ vẫn chưa từng đề cập đến việc phủ Quốc Công đang gặp khó khăn.
Mai Nhi cười nói: “Vẫn cố gắng được.”
Ôn Uyển có chút chần chờ: “Ta gần đây. . . . . .”
Mai Nhi lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Đừng, ngươi ngàn vạn đừng nghĩ kế giúp hắn, cứ để cho hắn kiếm tiền. Hiện tại cuộc sống trong phủ Quốc Công còn chưa đến tình trạng không sống nổi.”
Ôn Uyển khó hiểu nhìn Mai Nhi, không rõ ý nàng là gì.
Khuôn mặt Mai Nhi hơi ửng hồng: “Đến giờ ta cũng không gạt ngươi nữa. Những năm này, nhờ ngươi mà ta được dư giả, đồ cưới của ta đã tăng lên mấy lần, vì thế mấy người chị em dâu của ta đều đỏ mắt ghen tỵ, mỗi ngày cứ ầm ĩ với ta, ta bèn kẹp chặt không buông. Có ngươi làm núi dựa nên Quốc Công gia cũng không dám công nhiên bảo ta bỏ tiền ra bù vào quỹ chung giúp đỡ họ, chớ nói chi là nhập những sản nghiệp này vào phủ Quốc Công. Ông ấy không có mặt mũi nào nói đến việc này.”
Ôn Uyển an tĩnh lắng nghe.
Mai Nhi ôm cánh tay Ôn Uyển: “Ôn Uyển à. Ta làm như thế cũng có tư tâm đấy. Sản nghiệp trong quỹ chung nhiều lên, có tiền bạc đầy đủ rồi, thì người được lợi chính là bọn họ, ta không muốn hưởng lợi của ngươi mà để bọn họ được lợi. Ban đầu mấy người này dàn dựng hại ta, ngáng chân ta biết bao nhiêu lần rồi. Có một lần, suýt chút nữa đã hại Hổ ca nhi của ta. . . . . .” Trầm mặc một chút rồi nói: “Ta không vĩ đại như vậy được, thân thể cha chồng ta ngày càng lụn bại, thái y nói tối đa cũng chỉ còn thời gian hai ba năm nữa. Một khi cha chồng mất, mẹ chồng ta nhất định sẽ chia nhà, đến lúc đó ta sẽ chuyển sản nghiệp trong tay ta vào quỹ chung, lợi nhuận hàng năm cũng không tệ lắm, đủ chi phí sinh hoạt và gả chồng cưới vợ cho con.” Những người này chia nhà rồi thì sản nghiệp của phủ Quốc Công sau này sẽ là của con nàng, lúc đó cho dù có nhập hay không nhập vào quỹ chung cũng đều như nhau.
Ôn Uyển khẽ than thở.
Tim Mai Nhi như rơi xuống: “Ôn Uyển, ngươi có, có. . . . . .”
Ôn Uyển nắm tay Mai Nhi và nói: “Nói ngốc cái gì vậy. Nếu đổi lại là ta, ai dám hại Đại Bảo và Tiểu Bảo của ta, ta nhất định khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn. Những năm này cực khổ cho ngươi rồi.” Gả vào phủ Quốc Công làm Thế Tử phu nhân, người khác nhìn thì vẻ vang, nhưng có bao nhiêu người biết được sự khổ sở trong đó? Một câu thôi, ai cũng có khó khăn riêng.
Mai Nhi thấy Ôn Uyển nói như vậy, trong lòng an ổn vững vàng hơn nhiều: “Khổ nhất là vài năm đầu. Đúng vào lúc mang thai Hổ ca nhi, những thủ đoạn dơ bẩn kia tầng tầng lớp lớp lao đến. Ôn Uyển à, may mà có ngươi đấy. Nếu không phải ban đầu ngươi cho ta quyển sổ ghi chép kia, và ta vẫn luôn có sự đề phòng, thì vừa buông lỏng tâm tư là ta đã trúng chiêu rồi. Ngươi không biết đâu, năm đó ngoại trừ thức ăn người bên cạnh mình làm, ta không dám ăn lung tung bất cứ thức ăn gì ở nơi khác, ta tình nguyện chịu khát chứ không dám uống bậy. May mà mẹ chồng giúp ta, để ta thuận tiện nên cho phép xây phòng bếp nhỏ ở trong viện của ta. Nếu không, ta còn không biết có được mấy đứa Hổ ca nhi hay không nữa. Khi ta mang thai, có Trương thái y cứ cách ba đến năm ngày lại đến bắt mạch cho ta, ông ấy giúp đỡ ta rất nhiều. Ôn Uyển, nếu không có ngươi, ta không biết có thể có hôm nay hay không.” Những ngày tháng đó, luôn luôn có rất nhiều những thứ xấu xa lộn xộn xuất hiện bên cạnh, những thứ đồ đó lại càng tương khắc tương hại, khiến cho nàng mỗi ngày đều phải thấp thỏm lo sợ.
Ôn Uyển hờn dỗi: “Ngươi nói lời ngu ngốc gì vậy, giữa tỷ muội không phải nên giúp đỡ lẫn nhau hay sao. Vả lại ta cũng không làm gì cả, đều là tiện tay mà thôi.”
Mai Nhi rất chân thành nói: “Ôn Uyển, ta nói thật đấy. Nếu không có ngươi, cuộc sống của ta sẽ không được thư thái tự tại như vậy đâu. Ngươi cũng biết, mẹ chồng ta vẫn luôn đối xử với ta như nữ nhi ruột thịt của mình, nhưng đương gia làm chủ thực sự trong phủ chính là Quốc Công gia. Người ngoài nhìn thấy mối quan hệ của Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân rất tốt, nhưng thật ra bên trong có ai biết rõ đâu.”
Ôn Uyển ngạc nhiên: “Đây chính là bí mật của phủ Quốc Công . . .”
Giọng Mai Nhi hơi trầm thấp: “Ta kìm nén dưới đáy lòng rất khó chịu, nên muốn nói với ngươi. Trước giờ ta vẫn cho rằng cha chồng và mẹ chồng luôn luôn rất ân ái. Nhưng mẹ chồng đã nói cho ta biết, bảo ta đề phòng người trong phủ, kể cả cha chồng của ta. Nếu không phải quy định tông pháp còn ở đó, không ai được làm trái gia pháp của tổ tông, thì hiện tại Thế Tử là ai còn chưa biết được. . . . . .”
Ôn Uyển mở to hai mắt nhìn, việc này, việc này cũng quá phóng đại rồi nha.
Mai Nhi thấy bộ dáng của Ôn Uyển thì cười khổ: “Ta cũng không tin. Ta cảm thấy đó đều là bịa đặt, nhưng nếu mẹ chồng ta không có đầy đủ căn cứ chính xác thì sẽ không nói những lời này với ta.”
Ôn Uyển trầm mặc, thật ra ban đầu nàng đã cảm thấy rất kỳ lạ. Cho dù Lục lão gia có mạnh đến đâu đi nữa, nhưng thế gia đều có nội tình của thế gia, ông ta mưu hại một người con trai trưởng cũng thôi, thế nhưng sao Lục lão gia lại có thể dễ dàng mưu hại được ba người con trai trưởng của Quốc Công gia được. Mà người duy nhất được giữ lại là La Thủ Huân, lại cũng do nhà mẹ đẻ của Quốc Công phu nhân nuôi dưỡng lớn lên. Hơn nữa sau lại đến chuyện của Lý Ngọc Tuyết, Ôn Uyển càng nghi ngờ hơn. Nếu là vì lo lắng Hoàng Đế sau này tính sổ thì cũng quá giả dối, chẳng lẽ tân Hoàng Đế sẽ vì La Lục lão gia đã chết mà đoạt tước của phủ Quốc Công, diệt dòng họ La gia? Cho dù trong lòng Hiền Phi không thoải mái đi nữa, nhưng nếu không thoải mái, chẳng lẽ bà ta còn có thể diệt trừ Quốc Công gia, mặc kệ gia pháp tổ tông mà giúp đỡ cháu ruột của bà ta? Nếu như thực sự cảm thấy thế, thì cho dù Hiền Phi có là Thái hậu, cũng phải đến am ni cô ăn chay niệm Phật.
Sự nghi hoặc tầng tầng lớp lớp, hôm nay nhận được lời giải thích, không ngờ hóa ra là như thế.
Mai Nhi thấp giọng nói: “Đừng nói là mẹ chồng, mà thật ra ta cũng rất buồn bực. Năm đó phu quân chạy quanh bốn phía thiên nam bắc hải, Quốc Công gia nói để phu quân tuần tra sản nghiệp chung quanh, để chàng rèn luyện nhiều hơn, nhưng đường đường là một Thế Tử gia, chẳng lẽ mỗi ngày còn phải quản lý công việc vặt. . . . . .”
Ôn Uyển thấy Mai Nhi còn muốn nói nữa, nên đã cắt ngang lời nàng. Mặc kệ rốt cuộc chuyện này thế nào, thì Mai Nhi đã phạm vào một điều sai: “Mai Nhi, những lời này không chỉ sau này không được nhắc lại, mà ngươi còn phải quên hết những lời này đi. Hôm nay vị trí Thế Tử Quốc Công gia của La Thủ Huân không thể lung lay được. Những thứ ân ân oán oán của trưởng bối không liên quan gì đến ngươi cả, ngươi không nên cuốn vào trong đó. Ngươi chỉ cần biết rằng phu quân hiện tại của ngươi rất tốt, ngươi có nhi có nữ, con cái đều khỏe mạnh, bây giờ ngươi đang sống rất tốt là đủ rồi. Mai Nhi, đừng để mẹ chồng ngươi chuyển oán hận trong lòng mình lên người ngươi, lại càng đừng vì mẹ chồng ngươi đối xử với ngươi như nữ nhi ruột thịt mà trở thành lưỡi dao trong tay bà ấy để bà ấy mang đi đối phó với những thứ xuất khác trong phủ Quốc Công.”
Mai Nhi sửng sốt: “Ôn Uyển. . . . . .”
Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Nếu mẹ chồng ngươi thật sự xem ngươi như nữ nhi ruột thịt, bà ấy sẽ không kể những ân oán này cho ngươi biết, bởi vì những ân oán này sẽ quấy nhiễu ngươi. Mai Nhi, những ân oán này không có chút quan hệ nào với ngươi cả. Nếu ngươi bị cuốn vào, Quốc Công gia chắc chắn sẽ chán ghét ngươi. Mà Quốc Công gia chán ghét ngươi cũng không sao, mấu chốt nhất là La Thủ Huân sẽ rất thất vọng về ngươi. Hôm nay cuộc sống của ngươi vất vả lắm mới được vừa lòng, sao ngươi có thể để ân oán đời trước làm ảnh hưởng đến nó?”
Mai Nhi chần chờ một hồi lâu mới lên tiếng: “Ta biết, ta cũng biết như thế. Chỉ là, ta rất khó chịu. . . . . .” Cũng vì biết không thể bị cuốn vào trong ân oán của bọn họ, nhưng phải nhìn mẹ chồng đau đớn như vậy, khiến nàng rất khó chịu.
Ôn Uyển thấy Mai Nhi nói nàng biết, cũng chính là nàng ấy không bị cuốn vào sự hận thù thì mới buông lỏng tâm: “Ngươi biết là tốt rồi. Trước giờ ngươi rất thông minh, ngươi cần phải biết bị cuốn vào ân oán của đời trước sẽ không tốt đẹp gì. Có điều là vì ngươi trông thấy mẹ chồng và phu quân của ngươi chịu cực khổ nên mới thế thôi. Nhưng cũng không có cách nào khác, vì những điều này không phải do ngươi tạo ra, không liên quan gì đến ngươi cả.”
Hai người đang nói chuyện, Ôn Uyển nghe thấy tiếng ư ư. Ôn Uyển bèn đứng dậy đi vào phòng, vừa vào đã trông thấy Duệ ca nhi mở mắt. Ôn Uyển đoán là vừa rồi tiếng nói chuyện quá lớn làm ồn Duệ ca nhi: “Cục cưng à, có phải nương làm ồn con hay không?”
Duệ ca nhi không nói chuyện, chỉ là động tác tỏ vẻ hắn đã đói bụng. Ôn Uyển cười mắng: “Thằng bé nhanh nhảu này, lại đói bụng rồi. Mỗi lần con đều đói bụng vào lúc đệ đệ ngủ.”
Ôn Uyển dỗ Duệ ca nhi nằm ngủ xong, thấy sắc mặt Mai Nhi mang theo chán nản: “Ôn Uyển, ta biết, ta biết điều đó, nhưng mà ta rất khó chịu. Những lời này ta vẫn luôn đè nén trong lòng, không dám nói với ai, cũng chỉ dám nói với ngươi thôi.”
Ôn Uyển cũng hiểu. La phu nhân luôn luôn xem Mai Nhi như nữ nhi ruột thịt của mình. Mai Nhi bánh ít đi, bánh quy lại, đương nhiên cũng đối xử với La phu nhân như mẫu thân ruột của mình, nên khẳng định rất khó chịu khi thấy bà đau khổ. Nhưng mẹ chồng chính là mẹ chồng, không phải là mẫu thân ruột của mình. Hơn nữa cho dù là mẫu thân ruột, thì thân là nữ nhi, nàng cũng không được cuốn vào trong ân oán của đời trước: “Cảnh ngộ của mẹ chồng ngươi quả thật đáng để đồng tình, nhưng mà phúc của bà ấy ở phía sau. Chờ Quốc Công gia mất, La Thủ Huân thừa kế tước vị rồi đuổi những người kia đi. Ngươi nha, thừa dịp lúc làm chủ nhà, tranh thủ thời gian mà kiếm bạc đi, vơ hết tiền vào túi của mình, để bọn họ ra đi tay trắng, thế cũng coi như xả cơn hận cho mẹ chồng ngươi rồi. “
Beta : Tiểu Tuyền
Mai Nhi thấy Ôn Uyển không lên tiếng thì nói: “Ôn Uyển, bây giờ Ngọc Tú thay đổi rất nhiều, nàng đã không còn là nữ nhân sa vào tình yêu xem trượng phu là trời như trước kia nữa. Ngươi biết không, vì lôi kéo Vu Tự Du, mà Ngọc Tú đã tìm hai nữ nhân thiên kiều bá mị , khai kiểm (*) đưa cho Vu Tự Du. Thân khế (**) của hai nữ nhân này ở trong tay Ngọc Tú, dù có được sủng ái cũng không leo lên trời được.” Những năm này, trong hậu viện của La Thủ Huân nhiều oanh oanh yến yến như vậy, nhưng Mai Nhi lại không chủ động khai kiểm nha hoàn bên người làm thiếp thất thông phòng cho La Thủ Huân. Nha hoàn mà Hoa phu nhân chọn cho Mai Nhi đều rất trung thành, vì thế không xuất hiện chuyện buồn nôn như nha hoàn thiếp thân leo lên giường của chủ tử. Mai Nhi không phải gả nha hoàn hồi môn bên người cho quản sự có thân phận trong phủ thì cũng gả các nàng ra ngoài, nàng còn cho đồ cưới rất nhiều, các nàng ra ngoài là có thể được làm chính thê của người ta. Hiện tại, bất kể là những người gả ra ngoài hay những người gả phủ Quốc Công, cuộc sống của bọn họ đều không tệ lắm.
(*)khai kiểm: tục chải tóc; tục bới đầu (phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt). Ở đây ý chỉ dâng lên cho trượng phu làm nha hoàn thông phòng hoặc làm thiếp.
(**) thân khế: khế ước bán thân
Ôn Uyển trầm mặc thật lâu: “Nữ nhân sau khi trả giá đắt bằng máu của mình thì mới trưởng thành được.” Nữ nhân thực sự hạnh phúc là khi đã gả cho người ta mà vẫn còn ngây thơ không hiểu thế sự. Bởi vì, trừ cái ngoại lệ là ngu ngốc ra, thì các nàng được người nhà, được trượng phu bảo vệ rất tốt.
Mai Nhi hết sức đồng ý với những lời này. Ai mang phận nữ nhi mà không hy vọng vợ chồng được yêu thương, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, cả nhà cùng vui vẻ. Nhưng ở trong hoàn cảnh trượng phu có nữ nhân khác, mẹ chồng hận không thể biến con dâu thành trâu thành ngựa, thì ảo tưởng tốt đẹp đều bị sự thật vô tình đánh tan: “Hơn nữa, Ngọc Tú và ta đều rất may mắn. Vì nếu không phải có ngươi, thì cuộc sống hiện tại của Ngọc Tú cũng không thể thư thái như vậy. Ngọc Tú nói với ta. . . . . .”
(*)bà tức: mẹ chồng nàng dâu
Ôn Uyển khoát khoát tay: “Không cần nói những lời cảm kích này nọ, ta không cần. Ta chỉ nhìn không quen người ác độc như vậy thôi.” Ôn Uyển không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nghe một chút là được rồi, còn nếu khôi phục mối quan hệ qua lại thì quên đi, vì chuyện đã không có khả năng, Ôn Uyển cũng không muốn tự gây khó chịu cho mình. Ôn Uyển chuyển đề tài, nói đến chuyện La Thủ Huân nói muốn tích lũy của cải: “Ta thấy bộ dạng hắn quả thực vô cùng thiếu tiền đấy. Mai Nhi, phủ Quốc Công đã túng thiếu đến vậy rồi à?” Mai Nhi vẫn luôn nói tích lũy đồ cưới cho nữ nhi, nhưng đến giờ vẫn chưa từng đề cập đến việc phủ Quốc Công đang gặp khó khăn.
Mai Nhi cười nói: “Vẫn cố gắng được.”
Ôn Uyển có chút chần chờ: “Ta gần đây. . . . . .”
Mai Nhi lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Đừng, ngươi ngàn vạn đừng nghĩ kế giúp hắn, cứ để cho hắn kiếm tiền. Hiện tại cuộc sống trong phủ Quốc Công còn chưa đến tình trạng không sống nổi.”
Ôn Uyển khó hiểu nhìn Mai Nhi, không rõ ý nàng là gì.
Khuôn mặt Mai Nhi hơi ửng hồng: “Đến giờ ta cũng không gạt ngươi nữa. Những năm này, nhờ ngươi mà ta được dư giả, đồ cưới của ta đã tăng lên mấy lần, vì thế mấy người chị em dâu của ta đều đỏ mắt ghen tỵ, mỗi ngày cứ ầm ĩ với ta, ta bèn kẹp chặt không buông. Có ngươi làm núi dựa nên Quốc Công gia cũng không dám công nhiên bảo ta bỏ tiền ra bù vào quỹ chung giúp đỡ họ, chớ nói chi là nhập những sản nghiệp này vào phủ Quốc Công. Ông ấy không có mặt mũi nào nói đến việc này.”
Ôn Uyển an tĩnh lắng nghe.
Mai Nhi ôm cánh tay Ôn Uyển: “Ôn Uyển à. Ta làm như thế cũng có tư tâm đấy. Sản nghiệp trong quỹ chung nhiều lên, có tiền bạc đầy đủ rồi, thì người được lợi chính là bọn họ, ta không muốn hưởng lợi của ngươi mà để bọn họ được lợi. Ban đầu mấy người này dàn dựng hại ta, ngáng chân ta biết bao nhiêu lần rồi. Có một lần, suýt chút nữa đã hại Hổ ca nhi của ta. . . . . .” Trầm mặc một chút rồi nói: “Ta không vĩ đại như vậy được, thân thể cha chồng ta ngày càng lụn bại, thái y nói tối đa cũng chỉ còn thời gian hai ba năm nữa. Một khi cha chồng mất, mẹ chồng ta nhất định sẽ chia nhà, đến lúc đó ta sẽ chuyển sản nghiệp trong tay ta vào quỹ chung, lợi nhuận hàng năm cũng không tệ lắm, đủ chi phí sinh hoạt và gả chồng cưới vợ cho con.” Những người này chia nhà rồi thì sản nghiệp của phủ Quốc Công sau này sẽ là của con nàng, lúc đó cho dù có nhập hay không nhập vào quỹ chung cũng đều như nhau.
Ôn Uyển khẽ than thở.
Tim Mai Nhi như rơi xuống: “Ôn Uyển, ngươi có, có. . . . . .”
Ôn Uyển nắm tay Mai Nhi và nói: “Nói ngốc cái gì vậy. Nếu đổi lại là ta, ai dám hại Đại Bảo và Tiểu Bảo của ta, ta nhất định khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn. Những năm này cực khổ cho ngươi rồi.” Gả vào phủ Quốc Công làm Thế Tử phu nhân, người khác nhìn thì vẻ vang, nhưng có bao nhiêu người biết được sự khổ sở trong đó? Một câu thôi, ai cũng có khó khăn riêng.
Mai Nhi thấy Ôn Uyển nói như vậy, trong lòng an ổn vững vàng hơn nhiều: “Khổ nhất là vài năm đầu. Đúng vào lúc mang thai Hổ ca nhi, những thủ đoạn dơ bẩn kia tầng tầng lớp lớp lao đến. Ôn Uyển à, may mà có ngươi đấy. Nếu không phải ban đầu ngươi cho ta quyển sổ ghi chép kia, và ta vẫn luôn có sự đề phòng, thì vừa buông lỏng tâm tư là ta đã trúng chiêu rồi. Ngươi không biết đâu, năm đó ngoại trừ thức ăn người bên cạnh mình làm, ta không dám ăn lung tung bất cứ thức ăn gì ở nơi khác, ta tình nguyện chịu khát chứ không dám uống bậy. May mà mẹ chồng giúp ta, để ta thuận tiện nên cho phép xây phòng bếp nhỏ ở trong viện của ta. Nếu không, ta còn không biết có được mấy đứa Hổ ca nhi hay không nữa. Khi ta mang thai, có Trương thái y cứ cách ba đến năm ngày lại đến bắt mạch cho ta, ông ấy giúp đỡ ta rất nhiều. Ôn Uyển, nếu không có ngươi, ta không biết có thể có hôm nay hay không.” Những ngày tháng đó, luôn luôn có rất nhiều những thứ xấu xa lộn xộn xuất hiện bên cạnh, những thứ đồ đó lại càng tương khắc tương hại, khiến cho nàng mỗi ngày đều phải thấp thỏm lo sợ.
Ôn Uyển hờn dỗi: “Ngươi nói lời ngu ngốc gì vậy, giữa tỷ muội không phải nên giúp đỡ lẫn nhau hay sao. Vả lại ta cũng không làm gì cả, đều là tiện tay mà thôi.”
Mai Nhi rất chân thành nói: “Ôn Uyển, ta nói thật đấy. Nếu không có ngươi, cuộc sống của ta sẽ không được thư thái tự tại như vậy đâu. Ngươi cũng biết, mẹ chồng ta vẫn luôn đối xử với ta như nữ nhi ruột thịt của mình, nhưng đương gia làm chủ thực sự trong phủ chính là Quốc Công gia. Người ngoài nhìn thấy mối quan hệ của Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân rất tốt, nhưng thật ra bên trong có ai biết rõ đâu.”
Ôn Uyển ngạc nhiên: “Đây chính là bí mật của phủ Quốc Công . . .”
Giọng Mai Nhi hơi trầm thấp: “Ta kìm nén dưới đáy lòng rất khó chịu, nên muốn nói với ngươi. Trước giờ ta vẫn cho rằng cha chồng và mẹ chồng luôn luôn rất ân ái. Nhưng mẹ chồng đã nói cho ta biết, bảo ta đề phòng người trong phủ, kể cả cha chồng của ta. Nếu không phải quy định tông pháp còn ở đó, không ai được làm trái gia pháp của tổ tông, thì hiện tại Thế Tử là ai còn chưa biết được. . . . . .”
Ôn Uyển mở to hai mắt nhìn, việc này, việc này cũng quá phóng đại rồi nha.
Mai Nhi thấy bộ dáng của Ôn Uyển thì cười khổ: “Ta cũng không tin. Ta cảm thấy đó đều là bịa đặt, nhưng nếu mẹ chồng ta không có đầy đủ căn cứ chính xác thì sẽ không nói những lời này với ta.”
Ôn Uyển trầm mặc, thật ra ban đầu nàng đã cảm thấy rất kỳ lạ. Cho dù Lục lão gia có mạnh đến đâu đi nữa, nhưng thế gia đều có nội tình của thế gia, ông ta mưu hại một người con trai trưởng cũng thôi, thế nhưng sao Lục lão gia lại có thể dễ dàng mưu hại được ba người con trai trưởng của Quốc Công gia được. Mà người duy nhất được giữ lại là La Thủ Huân, lại cũng do nhà mẹ đẻ của Quốc Công phu nhân nuôi dưỡng lớn lên. Hơn nữa sau lại đến chuyện của Lý Ngọc Tuyết, Ôn Uyển càng nghi ngờ hơn. Nếu là vì lo lắng Hoàng Đế sau này tính sổ thì cũng quá giả dối, chẳng lẽ tân Hoàng Đế sẽ vì La Lục lão gia đã chết mà đoạt tước của phủ Quốc Công, diệt dòng họ La gia? Cho dù trong lòng Hiền Phi không thoải mái đi nữa, nhưng nếu không thoải mái, chẳng lẽ bà ta còn có thể diệt trừ Quốc Công gia, mặc kệ gia pháp tổ tông mà giúp đỡ cháu ruột của bà ta? Nếu như thực sự cảm thấy thế, thì cho dù Hiền Phi có là Thái hậu, cũng phải đến am ni cô ăn chay niệm Phật.
Sự nghi hoặc tầng tầng lớp lớp, hôm nay nhận được lời giải thích, không ngờ hóa ra là như thế.
Mai Nhi thấp giọng nói: “Đừng nói là mẹ chồng, mà thật ra ta cũng rất buồn bực. Năm đó phu quân chạy quanh bốn phía thiên nam bắc hải, Quốc Công gia nói để phu quân tuần tra sản nghiệp chung quanh, để chàng rèn luyện nhiều hơn, nhưng đường đường là một Thế Tử gia, chẳng lẽ mỗi ngày còn phải quản lý công việc vặt. . . . . .”
Ôn Uyển thấy Mai Nhi còn muốn nói nữa, nên đã cắt ngang lời nàng. Mặc kệ rốt cuộc chuyện này thế nào, thì Mai Nhi đã phạm vào một điều sai: “Mai Nhi, những lời này không chỉ sau này không được nhắc lại, mà ngươi còn phải quên hết những lời này đi. Hôm nay vị trí Thế Tử Quốc Công gia của La Thủ Huân không thể lung lay được. Những thứ ân ân oán oán của trưởng bối không liên quan gì đến ngươi cả, ngươi không nên cuốn vào trong đó. Ngươi chỉ cần biết rằng phu quân hiện tại của ngươi rất tốt, ngươi có nhi có nữ, con cái đều khỏe mạnh, bây giờ ngươi đang sống rất tốt là đủ rồi. Mai Nhi, đừng để mẹ chồng ngươi chuyển oán hận trong lòng mình lên người ngươi, lại càng đừng vì mẹ chồng ngươi đối xử với ngươi như nữ nhi ruột thịt mà trở thành lưỡi dao trong tay bà ấy để bà ấy mang đi đối phó với những thứ xuất khác trong phủ Quốc Công.”
Mai Nhi sửng sốt: “Ôn Uyển. . . . . .”
Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Nếu mẹ chồng ngươi thật sự xem ngươi như nữ nhi ruột thịt, bà ấy sẽ không kể những ân oán này cho ngươi biết, bởi vì những ân oán này sẽ quấy nhiễu ngươi. Mai Nhi, những ân oán này không có chút quan hệ nào với ngươi cả. Nếu ngươi bị cuốn vào, Quốc Công gia chắc chắn sẽ chán ghét ngươi. Mà Quốc Công gia chán ghét ngươi cũng không sao, mấu chốt nhất là La Thủ Huân sẽ rất thất vọng về ngươi. Hôm nay cuộc sống của ngươi vất vả lắm mới được vừa lòng, sao ngươi có thể để ân oán đời trước làm ảnh hưởng đến nó?”
Mai Nhi chần chờ một hồi lâu mới lên tiếng: “Ta biết, ta cũng biết như thế. Chỉ là, ta rất khó chịu. . . . . .” Cũng vì biết không thể bị cuốn vào trong ân oán của bọn họ, nhưng phải nhìn mẹ chồng đau đớn như vậy, khiến nàng rất khó chịu.
Ôn Uyển thấy Mai Nhi nói nàng biết, cũng chính là nàng ấy không bị cuốn vào sự hận thù thì mới buông lỏng tâm: “Ngươi biết là tốt rồi. Trước giờ ngươi rất thông minh, ngươi cần phải biết bị cuốn vào ân oán của đời trước sẽ không tốt đẹp gì. Có điều là vì ngươi trông thấy mẹ chồng và phu quân của ngươi chịu cực khổ nên mới thế thôi. Nhưng cũng không có cách nào khác, vì những điều này không phải do ngươi tạo ra, không liên quan gì đến ngươi cả.”
Hai người đang nói chuyện, Ôn Uyển nghe thấy tiếng ư ư. Ôn Uyển bèn đứng dậy đi vào phòng, vừa vào đã trông thấy Duệ ca nhi mở mắt. Ôn Uyển đoán là vừa rồi tiếng nói chuyện quá lớn làm ồn Duệ ca nhi: “Cục cưng à, có phải nương làm ồn con hay không?”
Duệ ca nhi không nói chuyện, chỉ là động tác tỏ vẻ hắn đã đói bụng. Ôn Uyển cười mắng: “Thằng bé nhanh nhảu này, lại đói bụng rồi. Mỗi lần con đều đói bụng vào lúc đệ đệ ngủ.”
Ôn Uyển dỗ Duệ ca nhi nằm ngủ xong, thấy sắc mặt Mai Nhi mang theo chán nản: “Ôn Uyển, ta biết, ta biết điều đó, nhưng mà ta rất khó chịu. Những lời này ta vẫn luôn đè nén trong lòng, không dám nói với ai, cũng chỉ dám nói với ngươi thôi.”
Ôn Uyển cũng hiểu. La phu nhân luôn luôn xem Mai Nhi như nữ nhi ruột thịt của mình. Mai Nhi bánh ít đi, bánh quy lại, đương nhiên cũng đối xử với La phu nhân như mẫu thân ruột của mình, nên khẳng định rất khó chịu khi thấy bà đau khổ. Nhưng mẹ chồng chính là mẹ chồng, không phải là mẫu thân ruột của mình. Hơn nữa cho dù là mẫu thân ruột, thì thân là nữ nhi, nàng cũng không được cuốn vào trong ân oán của đời trước: “Cảnh ngộ của mẹ chồng ngươi quả thật đáng để đồng tình, nhưng mà phúc của bà ấy ở phía sau. Chờ Quốc Công gia mất, La Thủ Huân thừa kế tước vị rồi đuổi những người kia đi. Ngươi nha, thừa dịp lúc làm chủ nhà, tranh thủ thời gian mà kiếm bạc đi, vơ hết tiền vào túi của mình, để bọn họ ra đi tay trắng, thế cũng coi như xả cơn hận cho mẹ chồng ngươi rồi. “
/1357
|