Ôn Uyển gửi thư nhà đi từ tháng mười hai, phải đến trung tuần tháng hai Bạch Thế Niên mới nhận được. Khiến Bạch Thế Niên thấy buồn bực chính là thư gửi đến chỉ có ít ỏi mấy câu. Ý tứ chỉ đơn giản là mọi chuyện trong nhà đều ổn, không cần phải lo lắng. Hắn viết một phong thư dày như vậy, lại chỉ nhận được thư trả lời ngắn ngủi như vậy (thật ra cũng được ba tờ, không tính là ít).
A Mãnh thấy sắc mặt của Bạch Thế Niên không tốt, lập tức dâng lên một cái hộp nhỏ: “Đây là Quận chúa bảo đưa cho ngài.”
Bạch Thế Niên đang định cầm lấy, Cao Tần lại nói: “Để ta mở trước đi!” Trong việc ám sát, khi đưa đồ cho người khác thỉnh thoảng sẽ giấu mấy đồ vật có chất độc (ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy), khiến người khác khó lòng phòng bị. Cao Tần thấy Bạch Thế Niên không nói gì, liền nhận lấy.
Cao Tần vừa mở ra nhìn, chỉ thấy có hai tờ giấy Tuyên Thành. Đưa cho Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên nhìn nhìn, một tờ là bức tranh có ba người. Người mẹ nhìn có vẻ đầy đặn đang ôm bé trai, hai bé trai mập tròn mập mạp nhìn vô cùng đáng yêu. Một tờ giấy khác có hai dấu chân. Trên đó có ghi chú rõ là dấu chân của con trai hắn khi được bốn mươi ngày tuổi.
Bạch Thế Niên nhìn dấu chân in đâm trên tờ giấy Tuyên Thành, vô cùng mừng rỡ. Sức của đôi chân kia trầm ổn có lực, hai đứa con trai của hắn tương lai nhất định sẽ kế thừa được bản lĩnh của hắn! Bạch Thế Niên thích thú nhìn dấu chân này hơn hẳn bức tranh kia. Bức tranh là do có người vẽ, còn dấu chân này chính là con trai hắn giẫm lên.
Diệp Tuần còn không bước vào doanh trướng đã nghe thấy tiếng Bạch Thế Niên cười vui vẻ. Vào doanh trướng, liền thấy Bạch Thế Niên đang hưng phấn giống như vừa uống thuốc. Diệp Tuần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được, có thể làm tướng quân hưng phấn như thế, nhất định là vừa nhận được thư nhà.
Đến tận bây giờ, Diệp Tuần chỉ có thể cảm thấy may mắn rằng Bạch Thế Niên chỉ khi ở trước mặt mấy người quen biết mới để lộ cảm xúc của mình, còn đối với bên ngoài thì vẫn là vẻ mặt như ngày thường. Nếu không, Diệp Tuần thật sự nghi ngờ, với bộ dạng ngốc nghếch, dễ xúc động kia của Bạch Thế Niên, sao có thể đảm nhiệm chức vị Nguyên soái được?
Thời tiết tháng hai, quạt lông của Diệp Tuần đeo ở bên hông, trên tay trống vắng không biết cầm cái gì: “Thư nhà của Quận chúa gửi đến.” Không phải hỏi, mà là khẳng định.
Bạch Thế Niên cười nói:”Đúng vậy, không chỉ có thư nhà thôi đâu, còn có dấu chân của hai con trai ta nữa!”
Vẻ mặt Diệp Tuần buồn bực, dấu chân của hai đứa bé là có ý gì?
Bạch Thế Niên đưa cho Diệp Tuần xem hai dấu chân, nói với vẻ khoe khoang: “Nhìn dấu chân của hai con trai ta đây này. Giẫm lên có lực như vậy. Có câu hổ phụ sinh hổ tử. Hiện giờ ta rất tin tưởng, hai con trai của ta nhất định sẽ có thể kế thừa được bản lĩnh của ta.”
Diệp Tuần thật sự chẳng biết nói gì. Hai dấu chân thì có thể nhìn ra cái gì chứ? Hắn thật sự không nhìn ra được cái gì. Diệp Tuần vuốt vuốt mấy sợi râu của mình: “Còn phải dạy dỗ tỉ mỉ thì mới thành tài được. Nếu không, tiểu thời liễu liễu, đại vị tất giai*.”
*小时了了, 大时未必: lúc nhỏ thông minh lanh lợi, lớn lên chưa chắc sẽ thành tài
Bạch Thế Niên không buồn đếm xỉa đến giọng điệu chua lè của Diệp Tuần. Tiểu thời liễu liễu, đại vị tất giai gì chứ? Vợ hắn tuyệt đối sẽ không xao nhãng việc dạy dỗ các con. Vì vậy, tiếp tục đả kích Diệp Tuần: “Tên của con trai ta, là do Hoàng thượng đích thân ban thưởng, đứa lớn gọi là Duệ ca nhi. Đứa bé gọi là Cẩn ca nhi. Lấy chữ Minh làm tên đệm. Gọi là Minh Duệ, Minh Cẩn. Tên dễ nghe chứ?” Bạch Thế Niên không thể không thừa nhận, hai cái tên này dễ nghe hơn rất nhiều so với mấy cái tên mà hắn đặt. Không những đủ khí thế, mà ngụ ý còn rất tốt.
Diệp Tuần nghe vậy không khỏi kinh sợ: “Hai cái tên này quả thật rất hay. Cơ trí, mỹ ngọc. Xem ra hoàng thượng tốn không ít tâm tư.”
Bạch Thế Niên hăng hái nói: “Còn nữa. Vợ ta nói, Duệ ca nhi giống ta như đúc ra từ một khuôn. Cẩn ca nhi giống ta ba phần, giống vợ ta đến bảy phần.” Nói tới đây, khó tránh khỏi tiếc nuối: “Đáng tiếc, các con đã sắp được nửa tuổi rồi, mà ta vẫn chưa được nhìn thấy chúng!” Bây giờ Bạch Thế Niên muốn nhất là được nhìn thấy hai con trai.
Diệp Tuần tán thưởng nói: “Vậy là ngài được lợi to rồi nhé.” Bộ dạng giống Quận chúa, chẳng phải cũng sẽ giống hoàng đế sao, vậy nhất định là có được ưu thế lớn rồi. Quận chúa khéo sinh thật đấy (Ôn Uyển nói chen vào: tỷ lệ con cái giống mẹ là một nửa, được chưa?).
Bạch Thế Niên dường như không rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Tuần: “Ta nói với ngươi nhé, Minh Duệ còn đặc biệt trầm ổn. Vừa mới sinh ra, đã có phong phạm của đại nhân rồi.” Nói xong, lại đem chuyện con trai thông minh cỡ nào, ngoan ngoãn cỡ nào ra khoe khoang một trận.
Diệp Tuần thật sự không nghe nổi nữa, vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Tướng quân, sắp đến mùa xuân rồi. Người Mãn Thanh lại muốn đến quấy rối.”
Vừa nói đến quân vụ, Bạch Thế Niên liền thu lại dáng vẻ đắc ý vừa rồi, trở lại với vẻ nghiêm chỉnh ngày thường: “Ta đã hạ lệnh, bảo bọn họ ngày mai tất cả đều đến đây. Năm nay người Mãn Thanh chắc chắn sẽ cướp đoạt hung hãn hơn năm ngoái.” Năm nay tuyết rơi nhiều như vậy, dê bò của người Mãn Thanh bị chết rét rất nhiều, nhất định là bị thiếu lương thực.
Ngày hôm sau, cùng mọi người bàn bạc chuyện quân vụ xong, Bạch Thế Niên liền vui vẻ tuyên bố tên của hai con trai của hắn. Mọi người đương nhiên là liên tục khen hay. Có thể nói không hay sao, tên mà hoàng đế ban thưởng, có gọi là A Miêu, A Cẩu cũng đều hay hết.
Đến khi một lần nữa trở lại doanh trướng của mình, lấy ra bức tranh mà Ôn Uyển vẽ. Nhìn Ôn Uyển tròn trịa đầy đặn, cười ha ha nói: “Vợ à, đợi đến khi ta về ôm nàng, sẽ không cảm thấy tay thiếu thiếu nữa.” Trước kia hắn đã thấy trên người Ôn Uyển chẳng có mấy cân thịt, quá gầy. Nhưng lại không dám bảo Ôn Uyển tăng cân lên đi, bằng không, nàng nhất định sẽ ầm ĩ với hắn một trận.
Ôn Uyển đã từng nói với hắn, nam nhân không thể nói với nữ nhân ba chuyện. Thứ nhất, không được nói nàng không xinh đẹp; thứ hai, không được nói nàng mập. Cho nên, sau khi nghe xong những lời này, Bạch Thế Niên không dám nói Ôn Uyển không xinh đẹp, cũng không dám nói Ôn Uyển mập nữa.
Bạch Thế Niên vuốt ve hai đứa bé ở trong tranh, trái tim vốn kiên cường cũng trở nên mềm mại. Đây con trai hắn, là đứa con huyết mạch tương liên với hắn.
Trong giấc ngủ, Bạch Thế Niên đã có một giấc mơ rất đẹp. Trong giấc mơ hắn nhìn thấy vợ mập của hắn đang vui cười khúc khích ở đó. Hai con của hắn còn vẫy tay với hắn, không ngừng gọi cha, cha.
Trần A Bố nghe tin Bạch Thế Niên nhận được thư nhà, rồi nói con mình thông minh đáng yêu vô cùng, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Trong mắt Trần A Bố hiện lên vẻ không cam lòng. Nếu không có Bạch Thế Niên chen vào, nói không chừng đôi bé trai song sinh thông minh, đáng yêu kia đã là của hắn. Danh tiếng vô hạn cũng là hắn.
Một phụ tá cấp dưới dường như nhìn thấu suy nghĩ của Trần A Bố: “Tướng quân, chỉ cần trừ bỏ Bạch Thế Niên. Nơi này sẽ thuộc về tướng quân.”
Bên cạnh Trần A Bố có hai phụ tá, một phụ tá khác lạnh lùng nói: “Cái gì mà thuộc về tướng quân hết? Ngươi muốn tướng quân sau này chết không có chỗ chôn sao? Hiện giờ ngay cả Nguyên soái cũng phải kiêng dè Bạch Thế Niên, tại sao? Đó là bởi vì nếu Bạch Thế Niên xảy ra chuyện không may gì, bản thân Nguyên soái cũng không gánh vác nổi. Bạch Thế Niên cũng không phải là Bạch Thế Niên của trước kia nữa.” Động tay động chân gây khó dễ một chút thì không sao, nhưng nếu dám ngấm ngầm giở trò, gây ra chuyện không may gì thật. . . . . .
Trần A Bố nghĩ tới Quận chúa Ôn Uyển mà mình có gặp qua vài lần, hay thay đổi đến mức hắn cảm thấy sợ hãi. Nếu Bạch Thế Niên bị giết, Quận chúa Ôn Uyển sẽ để cho hắn sống sao? Lấy sự tàn nhẫn của Quận chúa Ôn Uyển, nhất định đem hắn phanh thây thành tám mảnh. Nguyên soái gì chứ, còn chưa được ngồi lên đã phải mất mạng rồi.
Hiện giờ Trần A Bố có ý nghĩ này, thì làm sao dám âm thầm hạ độc thủ với Bạch Thế Niên. Cho dù hắn không phục, cũng phải đối mặt thực tế. Đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng người hầu bẩm báo: “Tướng quân, có người đến báo, Lệ cô nương sắp sinh. Mời tướng quân qua đó.”
Trần A Bố lập tức chạy đến đó, trên đường đi còn nghĩ, hy vọng là sinh con trai, không cần phải là một đôi song sinh, một đứa con trai là đủ rồi.
Chạy tới trong viện, liền nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết. Trần A Bố đứng ngồi không yên. Không biết qua thời gian bao lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nói mừng rỡ từ bên trong: “Sinh rồi, sinh rồi.”
Trần A Bố vội lao lên như tên bắn: “Có phải là con trai không?”
Hỉ bà mặt mày rạng rỡ nói: “Tướng quân, là tiểu tử mập mạp. Mẫu tử đều bình an.”
Trần A Bố mừng rỡ: “Ban thưởng. Ban thưởng thật nhiều vào.” Trần A Bố cười ha ha. Hắn cũng cũng có con trai rồi. Cuối cùng đã có con trai nối dõi tông đường rồi.
Tin mừng Trần A Bố có quý tử lập tức lan truyền ra ngoài rất nhanh. Mà chuyện nữ nhân sinh đứa bé là Thích Lệ Nương cũng không giấu được nữa.
Bạch Thế Niên rất nghĩa khí, nói Thích Lệ Nương và hắn từ lâu đã không còn quan hệ gì. Hiện giờ Thích Lệ Nương gả cho ai, sinh con cho ai, đều không liên quan đến hắn. Bất kể người lớn có như thế nào, chí ít cũng đừng làm ảnh hưởng đến con trẻ. Đừng để cho đứa bé phải gánh cái tiếng xấu là con hoang.
Trần A Bố biết được Bạch Thế Niên gián tiếp chứng minh cho mình thì im lặng rất lâu. Nhìn con trai, trong lòng Trần A Bố vô cùng phức tạp. Đây có lẽ là đứa con nối dòng duy nhất của hắn, hắn vốn định để đứa bé nuôi dưới danh nghĩa của một cơ thiếp. Nhưng không ngờ khi tin tức lan truyền ra ngoài, Bạch Thế Niên lại đứng ra giúp hắn, giúp hắn đàn áp dập tắt mấy tin đồn kia.
Bảo Bảo Cương không phục: “Tướng quân, sao người lại nói là người đã thả Thích Lệ Nương ra ngoài từ tháng năm. Rõ ràng. . . . . . Sao người lại để cho đôi cẩu nam nữ kia được lợi như vậy?” Bảo Bảo Cương cực kỳ tức giận. Quá mức ghê tởm. Quá mức coi thường người khác.
Bạch Thế Niên hiện giờ sự nghiệp thuận lợi, có vợ hiền lành dịu dàng, lại có thêm hai đứa con trai ngoan ngoãn, đáng yêu. Mọi đường đều được như ý. Chút chuyện nhỏ này đương nhiên không để trong lòng: “Đừng nên dồn người khác vào bước đường cùng. Đứa bé này hiện gờ là cốt nhục duy nhất của Trần A Bố. Nếu trên người gánh cái tiếng là con hoang, ngay từ nhỏ đã bị người khác nhạo báng, lớn lên sẽ không ngóc đầu lên được. Tuy Trần A Bố đã hạ rất nhiều độc thủ với ta. Nhưng cũng phải công nhận hắn là một dũng tướng, một hãn tướng, ngươi nói có đúng không?”
Bảo Bảo Cương rất khó chịu. Nhưng không lên tiếng phủ nhận. Cho dù hắn không ưa Trần A Bố, nhưng cũng không thể phủ nhận Trần A Bố giết người dũng mãnh vô song, lập vô số chiến công. Nếu không, sao có thể chưa tới ba mươi tuổi đã được lên làm phó soái. Có thể lên làm phó soái, đương nhiên là có Thích Tuyền nâng đỡ, nhưng bản thân hắn dũng mãnh mới là quan trọng nhất. Bằng không, tướng lĩnh dưới trướng sao có thể chịu phục. Ở đây, chỉ tin phục những người có bản lĩnh thực sự. Chứ không giống như ở kinh thành, phải luồn cúi mới có thể thăng chức.
Diệp Tuần ở bên cạnh tỏ vẻ đồng ý: “Tướng quân và Trần A Bố quả thật có rất nhiều vướng mắc. Nhưng bỏ qua tư thù, nói một cách công bằng, Trần A Bố giết nhiều Thát tử Mãn Thanh, lập nhiều công trạng lớn như vậy, là một hãn tướng hiếm có. Cũng rất được tướng sĩ cấp dưới yêu quý. Nếu tướng quân có thể bỏ qua những ân oán trước đây, có thể bắt tay với Trần A Bố, ta tin chắc, việc đối phó với Thát tử sẽ đạt thành công rất lớn*.”
Nguyên văn: “Sự bán công bội” – Làm việc không tốn nhiều công sức nhưng được hưởng lợi rất lớn; làm ít công to; làm chơi ăn thật.
Bạch Thế Niên gật đầu: “Ta và Trần tướng quân, chỉ là cách nhìn đối với một số việc bất đồng, dẫn đến xảy ra một chút mâu thuẫn. Hoàn toàn không có huyết hải thâm cừu, chứ đừng nói đến ân oán.” Đây là lời nói thật của Bạch Thế Niên. Tuy rất tức giận với mấy chuyện mờ ám lén lút mà Trần A Bố làm với hắn, nhưng hai người thật sự không có huyết hải thâm cừu gì. Nếu có thể từ chiến tranh thành hòa bình* với Trần A Bố, Bạch Thế Niên đương nhiên là bằng lòng. Nói không chừng như vậy lại có thể diệt Mãn Thanh sớm một chút, để hắn có thể về nhà ôm vợ con.
*Nguyên văn: Hóa can qua vi ngọc bạch – Biến chiến tranh thành tơ lụa (Dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cố, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dâng tặng nhau)
Bảo Bảo Cương khó chịu. Trương Nghĩa cũng thấy khó chấp nhận.
Diệp Tuần khuyên giải: “Trần A Bố lớn lên ở biên thành từ bé. Lúc nhỏ, cả nhà bọn họ bị Thát tử Mãn Thanh giết chết, chỉ còn lại một mình hắn. Những năm qua hắn giết địch dũng mãnh như vậy, cũng là vì báo thù cho người nhà. Đúng là Trần A Bố và Tướng quân đã từng xảy ra xung đột. Nhưng các ngươi nói xem, hắn đã từng ngấm ngầm ra tay độc ác với Tướng quân bao giờ chưa?” Mặc dù thường giở mấy trò lén lút, nhưng hạ ngoan thủ, âm thủ, thì đúng là chưa bao giờ.
Diệp Tuần tiếp tục nói: “Xét về bản chất, con người Trần A Bố có rất nhiều chỗ tốt. Các ngươi không thể vì một chút khuyết điểm của hắn, mà phủ định hắn hoàn toàn. Nếu Tướng quân không thể dung nạp hắn, kẻ được lợi không phải ai khác mà chính là Thát tử Mãn Thanh.” Mất đi một vị hãn tướng như vậy, tổn thất chính là Đại Tề, còn được lợi chính là Thát tử Mãn Thanh.
Tất cả mọi người đều giữ im lặng.
A Mãnh thấy sắc mặt của Bạch Thế Niên không tốt, lập tức dâng lên một cái hộp nhỏ: “Đây là Quận chúa bảo đưa cho ngài.”
Bạch Thế Niên đang định cầm lấy, Cao Tần lại nói: “Để ta mở trước đi!” Trong việc ám sát, khi đưa đồ cho người khác thỉnh thoảng sẽ giấu mấy đồ vật có chất độc (ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy), khiến người khác khó lòng phòng bị. Cao Tần thấy Bạch Thế Niên không nói gì, liền nhận lấy.
Cao Tần vừa mở ra nhìn, chỉ thấy có hai tờ giấy Tuyên Thành. Đưa cho Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên nhìn nhìn, một tờ là bức tranh có ba người. Người mẹ nhìn có vẻ đầy đặn đang ôm bé trai, hai bé trai mập tròn mập mạp nhìn vô cùng đáng yêu. Một tờ giấy khác có hai dấu chân. Trên đó có ghi chú rõ là dấu chân của con trai hắn khi được bốn mươi ngày tuổi.
Bạch Thế Niên nhìn dấu chân in đâm trên tờ giấy Tuyên Thành, vô cùng mừng rỡ. Sức của đôi chân kia trầm ổn có lực, hai đứa con trai của hắn tương lai nhất định sẽ kế thừa được bản lĩnh của hắn! Bạch Thế Niên thích thú nhìn dấu chân này hơn hẳn bức tranh kia. Bức tranh là do có người vẽ, còn dấu chân này chính là con trai hắn giẫm lên.
Diệp Tuần còn không bước vào doanh trướng đã nghe thấy tiếng Bạch Thế Niên cười vui vẻ. Vào doanh trướng, liền thấy Bạch Thế Niên đang hưng phấn giống như vừa uống thuốc. Diệp Tuần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được, có thể làm tướng quân hưng phấn như thế, nhất định là vừa nhận được thư nhà.
Đến tận bây giờ, Diệp Tuần chỉ có thể cảm thấy may mắn rằng Bạch Thế Niên chỉ khi ở trước mặt mấy người quen biết mới để lộ cảm xúc của mình, còn đối với bên ngoài thì vẫn là vẻ mặt như ngày thường. Nếu không, Diệp Tuần thật sự nghi ngờ, với bộ dạng ngốc nghếch, dễ xúc động kia của Bạch Thế Niên, sao có thể đảm nhiệm chức vị Nguyên soái được?
Thời tiết tháng hai, quạt lông của Diệp Tuần đeo ở bên hông, trên tay trống vắng không biết cầm cái gì: “Thư nhà của Quận chúa gửi đến.” Không phải hỏi, mà là khẳng định.
Bạch Thế Niên cười nói:”Đúng vậy, không chỉ có thư nhà thôi đâu, còn có dấu chân của hai con trai ta nữa!”
Vẻ mặt Diệp Tuần buồn bực, dấu chân của hai đứa bé là có ý gì?
Bạch Thế Niên đưa cho Diệp Tuần xem hai dấu chân, nói với vẻ khoe khoang: “Nhìn dấu chân của hai con trai ta đây này. Giẫm lên có lực như vậy. Có câu hổ phụ sinh hổ tử. Hiện giờ ta rất tin tưởng, hai con trai của ta nhất định sẽ có thể kế thừa được bản lĩnh của ta.”
Diệp Tuần thật sự chẳng biết nói gì. Hai dấu chân thì có thể nhìn ra cái gì chứ? Hắn thật sự không nhìn ra được cái gì. Diệp Tuần vuốt vuốt mấy sợi râu của mình: “Còn phải dạy dỗ tỉ mỉ thì mới thành tài được. Nếu không, tiểu thời liễu liễu, đại vị tất giai*.”
*小时了了, 大时未必: lúc nhỏ thông minh lanh lợi, lớn lên chưa chắc sẽ thành tài
Bạch Thế Niên không buồn đếm xỉa đến giọng điệu chua lè của Diệp Tuần. Tiểu thời liễu liễu, đại vị tất giai gì chứ? Vợ hắn tuyệt đối sẽ không xao nhãng việc dạy dỗ các con. Vì vậy, tiếp tục đả kích Diệp Tuần: “Tên của con trai ta, là do Hoàng thượng đích thân ban thưởng, đứa lớn gọi là Duệ ca nhi. Đứa bé gọi là Cẩn ca nhi. Lấy chữ Minh làm tên đệm. Gọi là Minh Duệ, Minh Cẩn. Tên dễ nghe chứ?” Bạch Thế Niên không thể không thừa nhận, hai cái tên này dễ nghe hơn rất nhiều so với mấy cái tên mà hắn đặt. Không những đủ khí thế, mà ngụ ý còn rất tốt.
Diệp Tuần nghe vậy không khỏi kinh sợ: “Hai cái tên này quả thật rất hay. Cơ trí, mỹ ngọc. Xem ra hoàng thượng tốn không ít tâm tư.”
Bạch Thế Niên hăng hái nói: “Còn nữa. Vợ ta nói, Duệ ca nhi giống ta như đúc ra từ một khuôn. Cẩn ca nhi giống ta ba phần, giống vợ ta đến bảy phần.” Nói tới đây, khó tránh khỏi tiếc nuối: “Đáng tiếc, các con đã sắp được nửa tuổi rồi, mà ta vẫn chưa được nhìn thấy chúng!” Bây giờ Bạch Thế Niên muốn nhất là được nhìn thấy hai con trai.
Diệp Tuần tán thưởng nói: “Vậy là ngài được lợi to rồi nhé.” Bộ dạng giống Quận chúa, chẳng phải cũng sẽ giống hoàng đế sao, vậy nhất định là có được ưu thế lớn rồi. Quận chúa khéo sinh thật đấy (Ôn Uyển nói chen vào: tỷ lệ con cái giống mẹ là một nửa, được chưa?).
Bạch Thế Niên dường như không rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Tuần: “Ta nói với ngươi nhé, Minh Duệ còn đặc biệt trầm ổn. Vừa mới sinh ra, đã có phong phạm của đại nhân rồi.” Nói xong, lại đem chuyện con trai thông minh cỡ nào, ngoan ngoãn cỡ nào ra khoe khoang một trận.
Diệp Tuần thật sự không nghe nổi nữa, vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Tướng quân, sắp đến mùa xuân rồi. Người Mãn Thanh lại muốn đến quấy rối.”
Vừa nói đến quân vụ, Bạch Thế Niên liền thu lại dáng vẻ đắc ý vừa rồi, trở lại với vẻ nghiêm chỉnh ngày thường: “Ta đã hạ lệnh, bảo bọn họ ngày mai tất cả đều đến đây. Năm nay người Mãn Thanh chắc chắn sẽ cướp đoạt hung hãn hơn năm ngoái.” Năm nay tuyết rơi nhiều như vậy, dê bò của người Mãn Thanh bị chết rét rất nhiều, nhất định là bị thiếu lương thực.
Ngày hôm sau, cùng mọi người bàn bạc chuyện quân vụ xong, Bạch Thế Niên liền vui vẻ tuyên bố tên của hai con trai của hắn. Mọi người đương nhiên là liên tục khen hay. Có thể nói không hay sao, tên mà hoàng đế ban thưởng, có gọi là A Miêu, A Cẩu cũng đều hay hết.
Đến khi một lần nữa trở lại doanh trướng của mình, lấy ra bức tranh mà Ôn Uyển vẽ. Nhìn Ôn Uyển tròn trịa đầy đặn, cười ha ha nói: “Vợ à, đợi đến khi ta về ôm nàng, sẽ không cảm thấy tay thiếu thiếu nữa.” Trước kia hắn đã thấy trên người Ôn Uyển chẳng có mấy cân thịt, quá gầy. Nhưng lại không dám bảo Ôn Uyển tăng cân lên đi, bằng không, nàng nhất định sẽ ầm ĩ với hắn một trận.
Ôn Uyển đã từng nói với hắn, nam nhân không thể nói với nữ nhân ba chuyện. Thứ nhất, không được nói nàng không xinh đẹp; thứ hai, không được nói nàng mập. Cho nên, sau khi nghe xong những lời này, Bạch Thế Niên không dám nói Ôn Uyển không xinh đẹp, cũng không dám nói Ôn Uyển mập nữa.
Bạch Thế Niên vuốt ve hai đứa bé ở trong tranh, trái tim vốn kiên cường cũng trở nên mềm mại. Đây con trai hắn, là đứa con huyết mạch tương liên với hắn.
Trong giấc ngủ, Bạch Thế Niên đã có một giấc mơ rất đẹp. Trong giấc mơ hắn nhìn thấy vợ mập của hắn đang vui cười khúc khích ở đó. Hai con của hắn còn vẫy tay với hắn, không ngừng gọi cha, cha.
Trần A Bố nghe tin Bạch Thế Niên nhận được thư nhà, rồi nói con mình thông minh đáng yêu vô cùng, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Trong mắt Trần A Bố hiện lên vẻ không cam lòng. Nếu không có Bạch Thế Niên chen vào, nói không chừng đôi bé trai song sinh thông minh, đáng yêu kia đã là của hắn. Danh tiếng vô hạn cũng là hắn.
Một phụ tá cấp dưới dường như nhìn thấu suy nghĩ của Trần A Bố: “Tướng quân, chỉ cần trừ bỏ Bạch Thế Niên. Nơi này sẽ thuộc về tướng quân.”
Bên cạnh Trần A Bố có hai phụ tá, một phụ tá khác lạnh lùng nói: “Cái gì mà thuộc về tướng quân hết? Ngươi muốn tướng quân sau này chết không có chỗ chôn sao? Hiện giờ ngay cả Nguyên soái cũng phải kiêng dè Bạch Thế Niên, tại sao? Đó là bởi vì nếu Bạch Thế Niên xảy ra chuyện không may gì, bản thân Nguyên soái cũng không gánh vác nổi. Bạch Thế Niên cũng không phải là Bạch Thế Niên của trước kia nữa.” Động tay động chân gây khó dễ một chút thì không sao, nhưng nếu dám ngấm ngầm giở trò, gây ra chuyện không may gì thật. . . . . .
Trần A Bố nghĩ tới Quận chúa Ôn Uyển mà mình có gặp qua vài lần, hay thay đổi đến mức hắn cảm thấy sợ hãi. Nếu Bạch Thế Niên bị giết, Quận chúa Ôn Uyển sẽ để cho hắn sống sao? Lấy sự tàn nhẫn của Quận chúa Ôn Uyển, nhất định đem hắn phanh thây thành tám mảnh. Nguyên soái gì chứ, còn chưa được ngồi lên đã phải mất mạng rồi.
Hiện giờ Trần A Bố có ý nghĩ này, thì làm sao dám âm thầm hạ độc thủ với Bạch Thế Niên. Cho dù hắn không phục, cũng phải đối mặt thực tế. Đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng người hầu bẩm báo: “Tướng quân, có người đến báo, Lệ cô nương sắp sinh. Mời tướng quân qua đó.”
Trần A Bố lập tức chạy đến đó, trên đường đi còn nghĩ, hy vọng là sinh con trai, không cần phải là một đôi song sinh, một đứa con trai là đủ rồi.
Chạy tới trong viện, liền nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết. Trần A Bố đứng ngồi không yên. Không biết qua thời gian bao lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nói mừng rỡ từ bên trong: “Sinh rồi, sinh rồi.”
Trần A Bố vội lao lên như tên bắn: “Có phải là con trai không?”
Hỉ bà mặt mày rạng rỡ nói: “Tướng quân, là tiểu tử mập mạp. Mẫu tử đều bình an.”
Trần A Bố mừng rỡ: “Ban thưởng. Ban thưởng thật nhiều vào.” Trần A Bố cười ha ha. Hắn cũng cũng có con trai rồi. Cuối cùng đã có con trai nối dõi tông đường rồi.
Tin mừng Trần A Bố có quý tử lập tức lan truyền ra ngoài rất nhanh. Mà chuyện nữ nhân sinh đứa bé là Thích Lệ Nương cũng không giấu được nữa.
Bạch Thế Niên rất nghĩa khí, nói Thích Lệ Nương và hắn từ lâu đã không còn quan hệ gì. Hiện giờ Thích Lệ Nương gả cho ai, sinh con cho ai, đều không liên quan đến hắn. Bất kể người lớn có như thế nào, chí ít cũng đừng làm ảnh hưởng đến con trẻ. Đừng để cho đứa bé phải gánh cái tiếng xấu là con hoang.
Trần A Bố biết được Bạch Thế Niên gián tiếp chứng minh cho mình thì im lặng rất lâu. Nhìn con trai, trong lòng Trần A Bố vô cùng phức tạp. Đây có lẽ là đứa con nối dòng duy nhất của hắn, hắn vốn định để đứa bé nuôi dưới danh nghĩa của một cơ thiếp. Nhưng không ngờ khi tin tức lan truyền ra ngoài, Bạch Thế Niên lại đứng ra giúp hắn, giúp hắn đàn áp dập tắt mấy tin đồn kia.
Bảo Bảo Cương không phục: “Tướng quân, sao người lại nói là người đã thả Thích Lệ Nương ra ngoài từ tháng năm. Rõ ràng. . . . . . Sao người lại để cho đôi cẩu nam nữ kia được lợi như vậy?” Bảo Bảo Cương cực kỳ tức giận. Quá mức ghê tởm. Quá mức coi thường người khác.
Bạch Thế Niên hiện giờ sự nghiệp thuận lợi, có vợ hiền lành dịu dàng, lại có thêm hai đứa con trai ngoan ngoãn, đáng yêu. Mọi đường đều được như ý. Chút chuyện nhỏ này đương nhiên không để trong lòng: “Đừng nên dồn người khác vào bước đường cùng. Đứa bé này hiện gờ là cốt nhục duy nhất của Trần A Bố. Nếu trên người gánh cái tiếng là con hoang, ngay từ nhỏ đã bị người khác nhạo báng, lớn lên sẽ không ngóc đầu lên được. Tuy Trần A Bố đã hạ rất nhiều độc thủ với ta. Nhưng cũng phải công nhận hắn là một dũng tướng, một hãn tướng, ngươi nói có đúng không?”
Bảo Bảo Cương rất khó chịu. Nhưng không lên tiếng phủ nhận. Cho dù hắn không ưa Trần A Bố, nhưng cũng không thể phủ nhận Trần A Bố giết người dũng mãnh vô song, lập vô số chiến công. Nếu không, sao có thể chưa tới ba mươi tuổi đã được lên làm phó soái. Có thể lên làm phó soái, đương nhiên là có Thích Tuyền nâng đỡ, nhưng bản thân hắn dũng mãnh mới là quan trọng nhất. Bằng không, tướng lĩnh dưới trướng sao có thể chịu phục. Ở đây, chỉ tin phục những người có bản lĩnh thực sự. Chứ không giống như ở kinh thành, phải luồn cúi mới có thể thăng chức.
Diệp Tuần ở bên cạnh tỏ vẻ đồng ý: “Tướng quân và Trần A Bố quả thật có rất nhiều vướng mắc. Nhưng bỏ qua tư thù, nói một cách công bằng, Trần A Bố giết nhiều Thát tử Mãn Thanh, lập nhiều công trạng lớn như vậy, là một hãn tướng hiếm có. Cũng rất được tướng sĩ cấp dưới yêu quý. Nếu tướng quân có thể bỏ qua những ân oán trước đây, có thể bắt tay với Trần A Bố, ta tin chắc, việc đối phó với Thát tử sẽ đạt thành công rất lớn*.”
Nguyên văn: “Sự bán công bội” – Làm việc không tốn nhiều công sức nhưng được hưởng lợi rất lớn; làm ít công to; làm chơi ăn thật.
Bạch Thế Niên gật đầu: “Ta và Trần tướng quân, chỉ là cách nhìn đối với một số việc bất đồng, dẫn đến xảy ra một chút mâu thuẫn. Hoàn toàn không có huyết hải thâm cừu, chứ đừng nói đến ân oán.” Đây là lời nói thật của Bạch Thế Niên. Tuy rất tức giận với mấy chuyện mờ ám lén lút mà Trần A Bố làm với hắn, nhưng hai người thật sự không có huyết hải thâm cừu gì. Nếu có thể từ chiến tranh thành hòa bình* với Trần A Bố, Bạch Thế Niên đương nhiên là bằng lòng. Nói không chừng như vậy lại có thể diệt Mãn Thanh sớm một chút, để hắn có thể về nhà ôm vợ con.
*Nguyên văn: Hóa can qua vi ngọc bạch – Biến chiến tranh thành tơ lụa (Dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cố, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dâng tặng nhau)
Bảo Bảo Cương khó chịu. Trương Nghĩa cũng thấy khó chấp nhận.
Diệp Tuần khuyên giải: “Trần A Bố lớn lên ở biên thành từ bé. Lúc nhỏ, cả nhà bọn họ bị Thát tử Mãn Thanh giết chết, chỉ còn lại một mình hắn. Những năm qua hắn giết địch dũng mãnh như vậy, cũng là vì báo thù cho người nhà. Đúng là Trần A Bố và Tướng quân đã từng xảy ra xung đột. Nhưng các ngươi nói xem, hắn đã từng ngấm ngầm ra tay độc ác với Tướng quân bao giờ chưa?” Mặc dù thường giở mấy trò lén lút, nhưng hạ ngoan thủ, âm thủ, thì đúng là chưa bao giờ.
Diệp Tuần tiếp tục nói: “Xét về bản chất, con người Trần A Bố có rất nhiều chỗ tốt. Các ngươi không thể vì một chút khuyết điểm của hắn, mà phủ định hắn hoàn toàn. Nếu Tướng quân không thể dung nạp hắn, kẻ được lợi không phải ai khác mà chính là Thát tử Mãn Thanh.” Mất đi một vị hãn tướng như vậy, tổn thất chính là Đại Tề, còn được lợi chính là Thát tử Mãn Thanh.
Tất cả mọi người đều giữ im lặng.
/1357
|