Edit: Yuusu
Beta: Tiểu Tuyền
Trở lại trong phủ không lâu, hoàng đế lại có ban thưởng. Ôn Uyển nhìn áo khoác, áo bông các loại…, còn có áo choàng nhỏ hắc điêu (lông chồn đen), mũ đội đầu bằng da các loại…, xiêm y mùa đông tràn đầy sáu hòm xiểng. Là mỗi người sáu hòm xiểng, hơn nữa tất cả đồ đều giống nhau như đúc.
Ôn Uyển nhìn những đồ này liền dở khóc dở cười. Cái này quá lãng phí rồi, tiểu hài tử lớn lên rất nhanh, vải vóc da lông quý trọng như vậy, mặc vài ngày sẽ mặc không được nữa, sau này lại không thể dùng làm gì. Nhưng hoàng đế thưởng xuống, hơn nữa đồ đã làm xong cũng không thể trả về. Ôn Uyển nghĩ nếu sau này không thể mặc được, thì sửa lại làm cái khác dung cũng tốt.
Nhưng nghĩ ngược lại, làm vậy cũng quá mức phô trương rồi, từ cái yếm đến mũ trùm đầu đều có đầy đủ hết, không phải muốn nói cho mọi người biết mình không cần thêu thùa may vá sao? Thật là, chẳng qua thủ pháp thêu rất tốt, màu sắc tươi sáng, mặc trên người hai đứa nhỏ nhất định sẽ rất đáng yêu, nên trong lòng vẫn rất vui mừng .
Đông, đông, đông, kể từ khi có được hai trống bỏi, hai đứa nhỏ đặc biệt thích âm thanh này. Mỗi lần nghe được âm thanh hoan khoái kia, liền đặc biệt vui vẻ phấn khích. Không để cho chúng nghe, lão đại thì không sao, lão nhị lại bắt đầu oa oa gào thét. Làm cho Ôn Uyển đau cả đầu. Nghĩ tới chuyện này, nhanh chóng để cho người trong tú phòng (phòng châm tuyến) làm hai búp bê vải con cọp nhỏ xinh đẹp cho bọn hắn, dời đi chú ý của bọn hắn.
Hạ Dao đi theo Ôn Uyển kể chuyện bát quái trong kinh thành: “Quận chúa, người trong phủ Tào gia đi báo án, nói Tào Tụng mất tích rồi, đã không thấy năm sáu ngày nay. Kinh thành phủ doãn phái người đi tìm hai ngày, cũng không thấy bóng người. Hiện tại trong kinh thành rối rít lan truyền, Tào Tụng là bị người ta hãm hại.”
Ôn Uyển bật cười, hại cái gì mà hại. Kinh thành ngay dưới chân thiên tử, đường đường đại Phò mã, ai ăn gan hùm mật gấu lại đi hại hắn cơ chứ? Hơn nữa, Tào Tụng trải qua một lần sóng gió kia, sớm không còn là công tử ngọc thụ lâm phong năm đó rồi. Bất kể nhìn từ phương diện nào, cũng là chuyện không có khả năng xảy ra.
Hạ Dao không nghĩ rằng Ôn Uyển lại có phản ứng: “Quận chúa cho rằng Tào Tụng không phải bị người hại? Có lẽ đã bị người chơi cờ bạc thua đỏ mắt, mưu tài sát hại tính mạng thì sao!” Cái này, thật đúng là không dám xác định. Mặc dù kinh thành trị an tốt, nhưng cũng có người chết đấy, bộ khoái cũng rất bận rộn nha.
Ôn Uyển liếc Hạ Dao một cái: “Ta hoài thai Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi đúng là không có tinh thần chú ý nhiều chuyện. Nhưng không phải sinh hài tử xong thì đầu óc u mê đâu. Ngươi cũng đừng nói qua loa với ta, ngươi chịu tin tưởng lời này sao?” Nữ nhân này, kể từ khi nói nàng là bà cô của mình thì càng ngày càng làm càn. Khụ. Ban đầu đáng lẽ không nên nói lời này, lúc đó nàng ta cũng không phản bác, đến bây giờ làm cho nàng rơi vào thế hạ phong.
Hạ Dao híp híp mắt cười một tiếng.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên người thật ấm áp : “Tào Tụng có phải đi ra ngoài, vân du tứ xứ hay không?” Cũng chỉ có lý do này mới không tìm được người. Vân du tứ hải a, đó là giấc mộng của nàng. Lúc nào mơ ước đó mới có thể trở thành sự thật đây?
Hạ Ảnh không cho là như vậy: “Hiện tại sống không thấy người chết không thấy xác. Quận chúa vì sao lại cho rằng Tào Tụng là ra ngoài dạo chơi?” Hiện tại kinh thành đều đang huyên náo sôi sục. Làm sao quận chúa lại đưa ra đáp án không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ, thật sự là vân du tứ hải.
Ôn Uyển lười biếng tựa vào gối ôm, nhìn chút điểm tâm trên bàn nhỏ lại muốn ăn rồi. Ôn Uyển buồn bực. Lúc này mới qua bữa cơm có bao lâu, mà đã đói bụng. Công cuộc giảm cân thật sự rất gian khổ.
Ôn Uyển lấy điểm tâm Hạ Dao đưa tới: “Tào Tụng là một văn nhân điển hình. Phải chịu đựng đả kích lớn như vậy. Nếu không gượng dậy nổi, từ đó tinh thần suy sụp, phải dựa vào Tư Thông công chúa. Nếu không, thì rời đi kinh thành, vân du tứ hải, trở thành một ẩn sĩ. Bởi vì hắn không còn con đường làm quan. Trước kia có thể còn mong ước, nhưng bây giờ vân du tứ hải cũng tốt.” Nói xong cảm thán: “Vân du a, ta cũng rất muốn đi ra ngoài du ngoạn a!”
Hạ Dao tức giận nói: “Quận chúa cứ mau mau đi du ngoạn đi, không ai ngăn người. Tin tưởng hoàng thượng cũng sẽ tuyệt đối không ngăn cản.” Hoàng đế chắc chắn sẽ không ngăn. Chẳng qua hiện nay không ai ngăn, Quận chúa cũng sẽ không đi, đuổi cũng đuổi không đi ấy chứ.
Ôn Uyển cười ha hả không ngừng. Làm sao có thể, nếu nàng bỏ chạy, vậy bé con phải làm sao bây giờ? Chỉ là càu nhàu một chút thôi, nàng mới bỏ không được mấy bé con của nàng, trong nháy mắt không thấy được bé con nghĩ đến cũng đã sợ, nơi nào đành lòng rời đi. Ôn Uyển cúi người nhìn hai đứa bé rồi nằm xuống.
Hạ Dao và Hạ Ảnh nhìn lẫn nhau một cái, khóe mắt đều là nụ cười. Hôm nay cho dù có đuổi, quận chúa cũng sẽ không rời khỏi kinh thành.
Ôn Uyển trở về sân, nhìn thấy cây lựu trong sân còn không ít quả: “Cho người ta đem lựu đều hái xuống. Nếu không, có thể đem cây lựu đè chết mất.”
Ôn Uyển trở về nhà, chuyện đầu tiên chính là cho người mang bàn vẽ đến. Trước vẽ hai nhi tử, sau đó nhìn mình trong gương rồi vẽ xuống.
Lại cho người đem mực nước làm ấm lên, Hạ Dao không biết Ôn Uyển tính làm cái gì. Nhưng nhìn lại, Ôn Uyển đã đặt tay hài tử vào trong mực nước, sau đó lại đem bàn tay nhỏ của hai con in lên giấy trắng đã sớm trải tốt, trên giấy Tuyên Thành trắng tinh hiện lên dấu tay nho nhỏ. Nhấn hai tay, sau đó là hai chân. Cả hai đứa bé đều ấn. Sau khi thổi khô, một tờ giữ lại, một tờ mang xuống.
Hạ Dao trợn mắt há mồm: “Quận chúa, người định đưa cho tướng quân sao?”
Ôn Uyển an bài thỏa đáng xong, sai người mang thư tín đưa ra ngoài: “Không đưa cho hắn thì còn có thể đưa cho người nào? Cái này là ta đã hứa với hắn, để cho hắn nhìn bộ dáng của nhi tử.”
Hạ Dao nuốt một hơi: “Quận chúa, đem tranh người vẽ hai đứa bé cho tướng quân xem đương nhiên là tốt. Nhưng người cũng không cần thiết đem mình cũng họa vào chứ. Hơn nữa hiện tại còn họa thành cái bộ dáng này.” Hạ Dao nói xong, nhìn lại Ôn Uyển vóc người châu tròn ngọc sáng “Quận chúa trước kia không phải vẫn, aizzz. . . . . Làm sao hiện tại một chút cũng không lo lắng vậy.” Nhớ được trước kia Quận chúa đối với dung mạo của mình vô cùng tự ti, làm sao bây giờ còn cố tình vẽ mình xấu đi.
Ôn Uyển vuốt cánh tay tráng kiện, nhìn lại thắt lưng thùng nước cùng chân voi (té ngửa, phì cười với vóc người của OU =)))))))) : “Khụ, giảm cân đoán chừng không dễ dàng, phải hỏi thái y đã, không cần chịu tội mà tìm mọi cách giảm xuống. Bằng không, cái bộ dáng này, ta thật không dám đi ra ngoài mất.”
Hạ Dao suy nghĩ sau đó nói: “Hẳn là có.”
Có hẳn là có, nhưng trong vòng ba tháng chắc là không thể giảm cân, hơn nữa còn không thể dùng thuốc. Chỉ có thể vận động một chút, không đúng, hình như thông qua châm cứu cũng có thể giảm cân, phải hỏi thái y mới được.
Làm khó Trương thái y rồi, hắn còn không có gặp qua tình huống như thế đâu! Ôn Uyển khoát khoát tay, để cho hắn đi nghiên cứu. Nếu có đương nhiên tốt, không có cũng không cưỡng cầu. Giảm cân nhất định phải làm, sớm hai tháng thì được hai tháng.
Hạ Dao nụ cười đầy mặt đi tới. Ôn Uyển khó có khi nhìn thấy cái bộ dáng này của Hạ Dao: “Có chuyện gì vui sao? Trên trời rơi xuống bảo bối cho ngươi nhặt được rồi, nên mới vui vẻ như vậy?”
Hạ Dao vui vẻ: “Đoán chừng Quận chúa sắp bị phiền nha.” Vừa hỏi, nguyên lai là nói Vũ Đồng mang thai. Ôn Uyển ồ một tiếng, thành thân có chồng mang thai là chuyện bình thường mà. Chỉ cần cho người chuẩn bị lễ là được. Lại không nghĩ rằng, Hạ Dao vui mừng là có nguyên nhân khác .
Căn cứ theo tin đồn đãi, Phong Vương Phi mang thai là do ăn lựu trong viện quận chúa ở mới mang thai . Cho nên thoáng cái liền có rất nhiều người tới cửa thỉnh cầu quả trên cây lựu nhà nàng. Ngay cả Mai nhi đang chờ sinh, cũng viết thư giúp người khác xin trái lựu.
Hạ Dao giải thích: “Lúc Phong Vương Phi mang thai, quả thật là mấy ngày sau khi ăn thạch lựu kia.”
Ôn Uyển vui vẻ cái này quá trùng hợp rồi, nhưng Ôn Uyển suy nghĩ kỹ một chút, cũng không thấy là trùng hợp. Đoán chừng bởi vì thoải mái, buông lỏng tinh thần rồi, cho nên cũng dễ dàng mang bầu.
Muốn cầu thạch lựu, Ôn Uyển nhìn hai khuông thạch lựu trên bàn. Khụ, những nữ nhân này, muốn nhi tử đến điên rồi, cái gì mà công lao của thạch lựu chứ: “Hạ Dao đây căn bản là lời nói vô căn cứ. Ăn cũng vô dụng thôi. Có công sức như vậy, còn không bằng cố mà lung lạc lão công của mình!”
Hạ Dao im lặng: “Quận chúa, đích tử mới là căn bản. Cho dù là Bình hướng Hi, cũng vì xác định công chúa không thể sinh con nữa mới có thể sinh con vợ kế. Nhà cao cửa rộng ở kinh thành, nhà nào mà không muốn có con trai trưởng. Chỉ có con trai trưởng mới thật sự là người sẽ thừa kế gia nghiệp. Con vợ kế chẳng qua là khai chi tán diệp, kéo dài huyết mạch, là bàng chi.” Thấy bộ dáng xem thường của Ôn Uyển: “Quận chúa, người thật đúng là đang ở trong phúc mà không biết có phúc. Người không biết có bao nhiêu người hâm mộ người một lần là đã có được hai đứa con trai. Ta tin tưởng tướng quân biết mình có hai đứa con trai, nhất định cũng sẽ mừng rỡ đến ngủ không yên.”
Khóe môi Ôn Uyển giật giật mấy cái, cuối cùng cũng ngượng ngùng không phát biểu ý kiến. Thời đại này trọng nam khinh nữ, ngươi có biện pháp gì chứ? Không nói nơi này, ngay cả hiện đại, tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng vô cùng nghiêm trọng. Không nhìn thấy trong cô nhi viện, bé trai thì ít, số lượng quá ít ỏi, mà tám chín phần mười là tật bệnh, nếu không có bệnh thì sớm đã bị người ta nhận làm con nuôi rồi. Còn lại đều là bé gái.
Được rồi, không đợi Ôn Uyển xác định có cho hay không? Như Vũ cũng mang thai. Cùng thời gian Vũ Đồng mang thai đúng là không sai biệt lắm. Ôn Uyển sờ sờ cái trán, có phải lại trùng hợp như vậy hay không? Nếu không phải nơi này của Ôn Uyển ai cũng không thể đi vào, đoán chừng cánh cửa cũng bị người ta đạp hỏng.
Ôn Uyển nhìn hai sọt thạch lựu, không nhịn được: “Hết rồi, một trái cũng không còn. Ta còn muốn giữ lại cho mình ăn.” Này thật làm cho người ta buồn bực. Ăn hai trái lựu còn có thể gây ra nhiều phiền toái như vậy.
Hạ Dao nén cười: “Người để lại cho chính mình ăn nhiều như vậy, người cũng không có sinh tới a.” Tướng quân không có ở bên cạnh, tìm ai mà sinh con đây. Đem hai giỏ thạch lựu đều ăn sạch, cũng không sinh ra được cái gì a. Còn có một nguyên nhân tất cả mọi người chưa nói. Ôn Uyển sau lần sinh nở này bị tổn thương nguyên khí, ít nhất cần nghỉ ngơi 4~5 năm mới sinh được nữa. Nhưng bởi vì Bạch thế Niên không có ở bên cạnh, ít nhất cũng cần thêm mấy năm mới được. Cho nên Trương thái y chỉ bí mật nói cùng Hạ Dao, để cho nàng chú ý đến chuyện ăn uống của Ôn Uyển.
Ôn Uyển mất hứng nói: “Ta ăn thạch lựu bởi vì nó là nước trái cây, có thể ăn. Không phải là vì sinh nhi tử. Ta mới không giống bọn họ, ăn thạch lựu mới có thể mang thai sinh nhi tử, đều điên hết cả rồi.” Cho nên, Ôn Uyển tính toán ai cũng không cho: “Nói cho các nàng biết, trái lựu đã sớm bị ta ăn sạch, hết rồi.” Ăn vào sinh không được cũng giống như không ăn.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển tức giận, càng cảm thấy Ôn Uyển hôm nay chẳng khác gì đứa bé: “Không cho thì không cho. Có quan hệ gì đâu.”
Ôn Uyển thở ra một hơi: “Thôi vậy, cho người đưa đến cho các nàng! Có lẽ giống như Vũ Đồng, thoải mái, tinh thần buông lỏng sẽ có thể mang bầu. Cũng coi như tích phúc cho nhi tử của ta.” Cũng là nam nhân tạo nghiệt, nữ nhân chịu tội. Xã hội này đúng là khốn kiếp.
Hạ Dao lắc đầu, đã sớm đoán được tình huống này. Quận chúa chính là điển hình của kiểu người nói năng chua ngoa tâm đậu hũ. Hạ Dao lập tức gọi người, phân phó Hạ Ngữ đem những những thứ này theo danh sách chọn xuống, sau đó phái người đưa ra ngoài.
Trong kinh thành lúc này lưu hành ăn thạch lựu. Chẳng qua thạch lựu này, là từ cây lựu trong phủ đệ của Ôn Uyển.
Beta: Tiểu Tuyền
Trở lại trong phủ không lâu, hoàng đế lại có ban thưởng. Ôn Uyển nhìn áo khoác, áo bông các loại…, còn có áo choàng nhỏ hắc điêu (lông chồn đen), mũ đội đầu bằng da các loại…, xiêm y mùa đông tràn đầy sáu hòm xiểng. Là mỗi người sáu hòm xiểng, hơn nữa tất cả đồ đều giống nhau như đúc.
Ôn Uyển nhìn những đồ này liền dở khóc dở cười. Cái này quá lãng phí rồi, tiểu hài tử lớn lên rất nhanh, vải vóc da lông quý trọng như vậy, mặc vài ngày sẽ mặc không được nữa, sau này lại không thể dùng làm gì. Nhưng hoàng đế thưởng xuống, hơn nữa đồ đã làm xong cũng không thể trả về. Ôn Uyển nghĩ nếu sau này không thể mặc được, thì sửa lại làm cái khác dung cũng tốt.
Nhưng nghĩ ngược lại, làm vậy cũng quá mức phô trương rồi, từ cái yếm đến mũ trùm đầu đều có đầy đủ hết, không phải muốn nói cho mọi người biết mình không cần thêu thùa may vá sao? Thật là, chẳng qua thủ pháp thêu rất tốt, màu sắc tươi sáng, mặc trên người hai đứa nhỏ nhất định sẽ rất đáng yêu, nên trong lòng vẫn rất vui mừng .
Đông, đông, đông, kể từ khi có được hai trống bỏi, hai đứa nhỏ đặc biệt thích âm thanh này. Mỗi lần nghe được âm thanh hoan khoái kia, liền đặc biệt vui vẻ phấn khích. Không để cho chúng nghe, lão đại thì không sao, lão nhị lại bắt đầu oa oa gào thét. Làm cho Ôn Uyển đau cả đầu. Nghĩ tới chuyện này, nhanh chóng để cho người trong tú phòng (phòng châm tuyến) làm hai búp bê vải con cọp nhỏ xinh đẹp cho bọn hắn, dời đi chú ý của bọn hắn.
Hạ Dao đi theo Ôn Uyển kể chuyện bát quái trong kinh thành: “Quận chúa, người trong phủ Tào gia đi báo án, nói Tào Tụng mất tích rồi, đã không thấy năm sáu ngày nay. Kinh thành phủ doãn phái người đi tìm hai ngày, cũng không thấy bóng người. Hiện tại trong kinh thành rối rít lan truyền, Tào Tụng là bị người ta hãm hại.”
Ôn Uyển bật cười, hại cái gì mà hại. Kinh thành ngay dưới chân thiên tử, đường đường đại Phò mã, ai ăn gan hùm mật gấu lại đi hại hắn cơ chứ? Hơn nữa, Tào Tụng trải qua một lần sóng gió kia, sớm không còn là công tử ngọc thụ lâm phong năm đó rồi. Bất kể nhìn từ phương diện nào, cũng là chuyện không có khả năng xảy ra.
Hạ Dao không nghĩ rằng Ôn Uyển lại có phản ứng: “Quận chúa cho rằng Tào Tụng không phải bị người hại? Có lẽ đã bị người chơi cờ bạc thua đỏ mắt, mưu tài sát hại tính mạng thì sao!” Cái này, thật đúng là không dám xác định. Mặc dù kinh thành trị an tốt, nhưng cũng có người chết đấy, bộ khoái cũng rất bận rộn nha.
Ôn Uyển liếc Hạ Dao một cái: “Ta hoài thai Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi đúng là không có tinh thần chú ý nhiều chuyện. Nhưng không phải sinh hài tử xong thì đầu óc u mê đâu. Ngươi cũng đừng nói qua loa với ta, ngươi chịu tin tưởng lời này sao?” Nữ nhân này, kể từ khi nói nàng là bà cô của mình thì càng ngày càng làm càn. Khụ. Ban đầu đáng lẽ không nên nói lời này, lúc đó nàng ta cũng không phản bác, đến bây giờ làm cho nàng rơi vào thế hạ phong.
Hạ Dao híp híp mắt cười một tiếng.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên người thật ấm áp : “Tào Tụng có phải đi ra ngoài, vân du tứ xứ hay không?” Cũng chỉ có lý do này mới không tìm được người. Vân du tứ hải a, đó là giấc mộng của nàng. Lúc nào mơ ước đó mới có thể trở thành sự thật đây?
Hạ Ảnh không cho là như vậy: “Hiện tại sống không thấy người chết không thấy xác. Quận chúa vì sao lại cho rằng Tào Tụng là ra ngoài dạo chơi?” Hiện tại kinh thành đều đang huyên náo sôi sục. Làm sao quận chúa lại đưa ra đáp án không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ, thật sự là vân du tứ hải.
Ôn Uyển lười biếng tựa vào gối ôm, nhìn chút điểm tâm trên bàn nhỏ lại muốn ăn rồi. Ôn Uyển buồn bực. Lúc này mới qua bữa cơm có bao lâu, mà đã đói bụng. Công cuộc giảm cân thật sự rất gian khổ.
Ôn Uyển lấy điểm tâm Hạ Dao đưa tới: “Tào Tụng là một văn nhân điển hình. Phải chịu đựng đả kích lớn như vậy. Nếu không gượng dậy nổi, từ đó tinh thần suy sụp, phải dựa vào Tư Thông công chúa. Nếu không, thì rời đi kinh thành, vân du tứ hải, trở thành một ẩn sĩ. Bởi vì hắn không còn con đường làm quan. Trước kia có thể còn mong ước, nhưng bây giờ vân du tứ hải cũng tốt.” Nói xong cảm thán: “Vân du a, ta cũng rất muốn đi ra ngoài du ngoạn a!”
Hạ Dao tức giận nói: “Quận chúa cứ mau mau đi du ngoạn đi, không ai ngăn người. Tin tưởng hoàng thượng cũng sẽ tuyệt đối không ngăn cản.” Hoàng đế chắc chắn sẽ không ngăn. Chẳng qua hiện nay không ai ngăn, Quận chúa cũng sẽ không đi, đuổi cũng đuổi không đi ấy chứ.
Ôn Uyển cười ha hả không ngừng. Làm sao có thể, nếu nàng bỏ chạy, vậy bé con phải làm sao bây giờ? Chỉ là càu nhàu một chút thôi, nàng mới bỏ không được mấy bé con của nàng, trong nháy mắt không thấy được bé con nghĩ đến cũng đã sợ, nơi nào đành lòng rời đi. Ôn Uyển cúi người nhìn hai đứa bé rồi nằm xuống.
Hạ Dao và Hạ Ảnh nhìn lẫn nhau một cái, khóe mắt đều là nụ cười. Hôm nay cho dù có đuổi, quận chúa cũng sẽ không rời khỏi kinh thành.
Ôn Uyển trở về sân, nhìn thấy cây lựu trong sân còn không ít quả: “Cho người ta đem lựu đều hái xuống. Nếu không, có thể đem cây lựu đè chết mất.”
Ôn Uyển trở về nhà, chuyện đầu tiên chính là cho người mang bàn vẽ đến. Trước vẽ hai nhi tử, sau đó nhìn mình trong gương rồi vẽ xuống.
Lại cho người đem mực nước làm ấm lên, Hạ Dao không biết Ôn Uyển tính làm cái gì. Nhưng nhìn lại, Ôn Uyển đã đặt tay hài tử vào trong mực nước, sau đó lại đem bàn tay nhỏ của hai con in lên giấy trắng đã sớm trải tốt, trên giấy Tuyên Thành trắng tinh hiện lên dấu tay nho nhỏ. Nhấn hai tay, sau đó là hai chân. Cả hai đứa bé đều ấn. Sau khi thổi khô, một tờ giữ lại, một tờ mang xuống.
Hạ Dao trợn mắt há mồm: “Quận chúa, người định đưa cho tướng quân sao?”
Ôn Uyển an bài thỏa đáng xong, sai người mang thư tín đưa ra ngoài: “Không đưa cho hắn thì còn có thể đưa cho người nào? Cái này là ta đã hứa với hắn, để cho hắn nhìn bộ dáng của nhi tử.”
Hạ Dao nuốt một hơi: “Quận chúa, đem tranh người vẽ hai đứa bé cho tướng quân xem đương nhiên là tốt. Nhưng người cũng không cần thiết đem mình cũng họa vào chứ. Hơn nữa hiện tại còn họa thành cái bộ dáng này.” Hạ Dao nói xong, nhìn lại Ôn Uyển vóc người châu tròn ngọc sáng “Quận chúa trước kia không phải vẫn, aizzz. . . . . Làm sao hiện tại một chút cũng không lo lắng vậy.” Nhớ được trước kia Quận chúa đối với dung mạo của mình vô cùng tự ti, làm sao bây giờ còn cố tình vẽ mình xấu đi.
Ôn Uyển vuốt cánh tay tráng kiện, nhìn lại thắt lưng thùng nước cùng chân voi (té ngửa, phì cười với vóc người của OU =)))))))) : “Khụ, giảm cân đoán chừng không dễ dàng, phải hỏi thái y đã, không cần chịu tội mà tìm mọi cách giảm xuống. Bằng không, cái bộ dáng này, ta thật không dám đi ra ngoài mất.”
Hạ Dao suy nghĩ sau đó nói: “Hẳn là có.”
Có hẳn là có, nhưng trong vòng ba tháng chắc là không thể giảm cân, hơn nữa còn không thể dùng thuốc. Chỉ có thể vận động một chút, không đúng, hình như thông qua châm cứu cũng có thể giảm cân, phải hỏi thái y mới được.
Làm khó Trương thái y rồi, hắn còn không có gặp qua tình huống như thế đâu! Ôn Uyển khoát khoát tay, để cho hắn đi nghiên cứu. Nếu có đương nhiên tốt, không có cũng không cưỡng cầu. Giảm cân nhất định phải làm, sớm hai tháng thì được hai tháng.
Hạ Dao nụ cười đầy mặt đi tới. Ôn Uyển khó có khi nhìn thấy cái bộ dáng này của Hạ Dao: “Có chuyện gì vui sao? Trên trời rơi xuống bảo bối cho ngươi nhặt được rồi, nên mới vui vẻ như vậy?”
Hạ Dao vui vẻ: “Đoán chừng Quận chúa sắp bị phiền nha.” Vừa hỏi, nguyên lai là nói Vũ Đồng mang thai. Ôn Uyển ồ một tiếng, thành thân có chồng mang thai là chuyện bình thường mà. Chỉ cần cho người chuẩn bị lễ là được. Lại không nghĩ rằng, Hạ Dao vui mừng là có nguyên nhân khác .
Căn cứ theo tin đồn đãi, Phong Vương Phi mang thai là do ăn lựu trong viện quận chúa ở mới mang thai . Cho nên thoáng cái liền có rất nhiều người tới cửa thỉnh cầu quả trên cây lựu nhà nàng. Ngay cả Mai nhi đang chờ sinh, cũng viết thư giúp người khác xin trái lựu.
Hạ Dao giải thích: “Lúc Phong Vương Phi mang thai, quả thật là mấy ngày sau khi ăn thạch lựu kia.”
Ôn Uyển vui vẻ cái này quá trùng hợp rồi, nhưng Ôn Uyển suy nghĩ kỹ một chút, cũng không thấy là trùng hợp. Đoán chừng bởi vì thoải mái, buông lỏng tinh thần rồi, cho nên cũng dễ dàng mang bầu.
Muốn cầu thạch lựu, Ôn Uyển nhìn hai khuông thạch lựu trên bàn. Khụ, những nữ nhân này, muốn nhi tử đến điên rồi, cái gì mà công lao của thạch lựu chứ: “Hạ Dao đây căn bản là lời nói vô căn cứ. Ăn cũng vô dụng thôi. Có công sức như vậy, còn không bằng cố mà lung lạc lão công của mình!”
Hạ Dao im lặng: “Quận chúa, đích tử mới là căn bản. Cho dù là Bình hướng Hi, cũng vì xác định công chúa không thể sinh con nữa mới có thể sinh con vợ kế. Nhà cao cửa rộng ở kinh thành, nhà nào mà không muốn có con trai trưởng. Chỉ có con trai trưởng mới thật sự là người sẽ thừa kế gia nghiệp. Con vợ kế chẳng qua là khai chi tán diệp, kéo dài huyết mạch, là bàng chi.” Thấy bộ dáng xem thường của Ôn Uyển: “Quận chúa, người thật đúng là đang ở trong phúc mà không biết có phúc. Người không biết có bao nhiêu người hâm mộ người một lần là đã có được hai đứa con trai. Ta tin tưởng tướng quân biết mình có hai đứa con trai, nhất định cũng sẽ mừng rỡ đến ngủ không yên.”
Khóe môi Ôn Uyển giật giật mấy cái, cuối cùng cũng ngượng ngùng không phát biểu ý kiến. Thời đại này trọng nam khinh nữ, ngươi có biện pháp gì chứ? Không nói nơi này, ngay cả hiện đại, tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng vô cùng nghiêm trọng. Không nhìn thấy trong cô nhi viện, bé trai thì ít, số lượng quá ít ỏi, mà tám chín phần mười là tật bệnh, nếu không có bệnh thì sớm đã bị người ta nhận làm con nuôi rồi. Còn lại đều là bé gái.
Được rồi, không đợi Ôn Uyển xác định có cho hay không? Như Vũ cũng mang thai. Cùng thời gian Vũ Đồng mang thai đúng là không sai biệt lắm. Ôn Uyển sờ sờ cái trán, có phải lại trùng hợp như vậy hay không? Nếu không phải nơi này của Ôn Uyển ai cũng không thể đi vào, đoán chừng cánh cửa cũng bị người ta đạp hỏng.
Ôn Uyển nhìn hai sọt thạch lựu, không nhịn được: “Hết rồi, một trái cũng không còn. Ta còn muốn giữ lại cho mình ăn.” Này thật làm cho người ta buồn bực. Ăn hai trái lựu còn có thể gây ra nhiều phiền toái như vậy.
Hạ Dao nén cười: “Người để lại cho chính mình ăn nhiều như vậy, người cũng không có sinh tới a.” Tướng quân không có ở bên cạnh, tìm ai mà sinh con đây. Đem hai giỏ thạch lựu đều ăn sạch, cũng không sinh ra được cái gì a. Còn có một nguyên nhân tất cả mọi người chưa nói. Ôn Uyển sau lần sinh nở này bị tổn thương nguyên khí, ít nhất cần nghỉ ngơi 4~5 năm mới sinh được nữa. Nhưng bởi vì Bạch thế Niên không có ở bên cạnh, ít nhất cũng cần thêm mấy năm mới được. Cho nên Trương thái y chỉ bí mật nói cùng Hạ Dao, để cho nàng chú ý đến chuyện ăn uống của Ôn Uyển.
Ôn Uyển mất hứng nói: “Ta ăn thạch lựu bởi vì nó là nước trái cây, có thể ăn. Không phải là vì sinh nhi tử. Ta mới không giống bọn họ, ăn thạch lựu mới có thể mang thai sinh nhi tử, đều điên hết cả rồi.” Cho nên, Ôn Uyển tính toán ai cũng không cho: “Nói cho các nàng biết, trái lựu đã sớm bị ta ăn sạch, hết rồi.” Ăn vào sinh không được cũng giống như không ăn.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển tức giận, càng cảm thấy Ôn Uyển hôm nay chẳng khác gì đứa bé: “Không cho thì không cho. Có quan hệ gì đâu.”
Ôn Uyển thở ra một hơi: “Thôi vậy, cho người đưa đến cho các nàng! Có lẽ giống như Vũ Đồng, thoải mái, tinh thần buông lỏng sẽ có thể mang bầu. Cũng coi như tích phúc cho nhi tử của ta.” Cũng là nam nhân tạo nghiệt, nữ nhân chịu tội. Xã hội này đúng là khốn kiếp.
Hạ Dao lắc đầu, đã sớm đoán được tình huống này. Quận chúa chính là điển hình của kiểu người nói năng chua ngoa tâm đậu hũ. Hạ Dao lập tức gọi người, phân phó Hạ Ngữ đem những những thứ này theo danh sách chọn xuống, sau đó phái người đưa ra ngoài.
Trong kinh thành lúc này lưu hành ăn thạch lựu. Chẳng qua thạch lựu này, là từ cây lựu trong phủ đệ của Ôn Uyển.
/1357
|