Ngày hôm đó Ôn Uyển thấy khí trời tốt, mặt trời cũng không lớn lại nằm ở trong viện. Nhưng bởi vì mang thai không thể uống trà, cho nên bây giờ đổi thành nước trái cây.
Hạ Ảnh hỏi có muốn gọi người thổi sáo đến hay không. Ôn Uyển dưỡng thai, mặc dù mọi người không biết đó là làm trò gì. Nhưng bây giờ quy luật cuộc sống của Ôn Uyển chính là như vậy.
Ôn Uyển gật đầu. Sờ sờ bụng, sau này con nàng có khi trở thành nhà âm nhạc hay không ( thời đại này, làm nhạc sĩ là nghề thấp hèn , Bạch Thế Niên sẽ không để cho con trở thành người như vậy. Bằng không, sau này Bạch Thế Niên nhất định phải liều mạng cùng nàng rồi. Ôn Uyển không kỳ thị làm âm nhạc, nhưng theo quy tắc tuần hoàn xã hội, không muốn để cho con mình gặp người khác xem thường ).
Ngày hôm đó sắc mặt Hạ Dao ngưng trọng đi tới nói: “Quận chúa, hoàng thượng đã tìm người đến tiếp nhận sản nghiệp trong tay người. Người này họ Triệu, người bí mật ( phủ Trịnh Vương).” Phía sau câu nói kia, chỉ ra là tâm phúc hoàng đế rồi.
Ôn Uyển gật đầu, hiện nay bụng nàng càng lúc càng lớn, đầu óc không còn tốt như trước kia, tinh thần cũng kém không ít rồi. Mỗi ngày còn bận rộn dưỡng thai, nơi nào có thời gian đi quản lý sản nghiệp. Trời đất bao la, bây giờ con là lớn nhất. Hoàng đế phái người tới tiếp nhận, ngay từ đầu Ôn Uyển dường như đã đoán trước: “Người này, có sở trường là gì?”
Hạ Dao lắc đầu: “Người này khi ở Nghi Châu là Đại quản gia của hoàng thượng. Xử lý công việc vặt rất có thủ đoạn.”
Ôn Uyển thấy Hạ Dao, đột nhiên dường như muốn đùa dai đưa tay của mình dưới ánh mặt trời. Ánh sáng mặt trời chiếu lên nhẫn kim cương, chiết xạ ra hào quang ở trên mặt Hạ Dao. Ôn Uyển nhìn Hạ Dao giận trừng nàng, cười híp mắt nói: “Có phải cũng muốn một cái hay không? Nếu suy nghĩ, ta sẽ bảo Võ Tinh đưa cho ngươi. Ta đã hỏi Võ Tinh rồi, Võ Tinh thì nguyện ý chỉ chờ ngươi gật đầu.” Ôn Uyển cảm thấy Võ Tinh cân xứng với Hạ Dao rất tốt. Hai người cũng đều là ông ngoại hoàng đế cho mình, trung thành và tận tâm với mình. Hôm nay nàng là cánh tay phải( Võ Tinh trông coi thị vệ trong phủ đệ, chịu trách nhiệm công việc bảo vệ bên ngoài. Hạ Dao thì không cần phải nói rồi ), nếu hai người kết hợp, thật đúng là trời đất tạo nên. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng không phải cứng rắn ghép thành đôi. Võ Tinh có ý, Hạ Dao dường như cũng không còn phản đối mãnh liệt. Trừ chọn Võ Tinh ra, Ôn Uyển thật sự khó tìm được người vừa ý như vậy. Thứ nhất tư tưởng Hạ Dao đề phòng vô cùng, nếu không thật sự tìm hiểu sâu thấy mọi mặt không tệ thì sẽ không muốn, nhưng người như vậy đi đâu tìm đây; thứ hai Hạ Dao sẽ không rời bên người Ôn Uyển, cái này càng gia tăng khó khăn hơn; thứ ba danh tiếng Hạ Dao quá vang dội. Danh tiếng Diêm Vương(cực kì hung ác), đoán chừng mọi người trong kinh thành có thể nghe được một chút nội tình. Ôn Uyển nghĩ trừ Võ Tinh ra, còn có người có nguồn gốc rõ ràng nào dám cưới Hạ Dao. Ôn Uyển tính toán đi tính toán lại, đã cảm thấy Hạ Dao và Võ Tinh cân xứng.
Hạ Dao im lặng: “Quận chúa, người có phải tính toán đổi nghề, chuẩn bị làm bà mai rồi hay không?” Hiện tại lại bảo nàng lập gia đình. Làm sao kỳ quái như vậy. Hạ Dao cũng không ghét Võ Tinh. Chẳng qua nàng không muốn lập gia đình. Kể từ khi nàng gia nhập Thần Cơ Doanh, cũng không nghĩ tới phải lập gia đình.
Ôn Uyển nhìn hấp dẫn, ha hả, chỉ cần mình cố gắng cố gắng, giúp Hạ Dao sữa chửa một chút cái tư tưởng quan niệm này, vẫn rất có thể . Nếu Hạ Dao đã giải quyết, Hạ Ảnh, cái này thật đúng là vấn đề khó khăn không nhỏ rồi. Vẻ mặt và thái độ không lấy chồng còn kiên quyết hơn Hạ Dao. Thật nhức đầu.
Hạ Dao nhìn sắc mặt Ôn Uyển cũng biết nàng đang suy nghĩ gì rồi: “Quận chúa, ta đang nói với người chuyện đứng đắn. Người cũng đừng nghĩ nhiều tới giải quyết như thế nào mấy người chúng ta. Ngươi không có phát hiện bây giờ Hạ Ảnh đều hận không thể cách ngươi xa vạn dặm sao?” Bây giờ Hạ Ảnh lo lắng nhất là Ôn Uyển lẩm bẩm hôn sự của nàng đấy. Hạ Ảnh lén nói thầm không ít, từ khi Quận chúa có thai, dường như đã trở thành bà mối.
Ôn Uyển cười ha ha: “Không nghĩ tới nàng còn có lúc sợ cái này.” Thấy Hạ Dao bắt đầu trừng mắt nhìn mình. Liền thấy tốt nên thu liễm lại: “Hôm nay hắn đang làm cái gì vậy? Tại sao đột nhiên để cho hắn tới tiếp nhận? Không tìm ra những nhân tài khác hay sao?”
Hạ Dao lắc đầu: “Ta đây cũng không biết. Nhưng hoàng thượng nói, hắn cũng chỉ thay quản lý hai năm. Chờ đứa bé tròn một tuổi Quận chúa sẽ tiếp nhận. Người này ta chưa từng thấy, Quận chúa có muốn trông thấy hay không?”
Ôn Uyển tính toán dừng dao động trên mặt ghế, bộ dáng nhàn nhã đi chơi tự tại để cho Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, muốn thấy hay không, cho câu nói.”
Ôn Uyển không có lên tiếng, Hạ Dao lập tức cũng dừng lại thanh âm, biết đấy là Ôn Uyển đang cân nhắc rồi. Qua một hồi lâu, Ôn Uyển mới mở mắt, Hạ Dao giúp nàng . Ôn Uyển lắc đầu nói: “Không nhìn. Lại nói thân thể của ta nặng nề. Tinh thần không tốt, chuyện này ngươi ra mặt là được. Dù sao cũng chỉ là giao xuống thôi.”
“Cái này. . . . . .” Hạ Dao có chút chần chờ: “Nếu không có Quận chúa ra mặt, ta sợ người phía dưới không phục Triệu đại quản sự phân phó.” Người phía dưới Ôn Uyển, quản lý ngân hàng Du chưởng quỹ, mua bán viễn dương Khương Lâm, Minh Nguyệt sơn trang và tửu lâu Lâm chưởng quỹ, còn có Đại chưởng quỹ Lưu Ly phường, mọi người cũng là khôn khéo có khả năng một mình đảm đương một mặt. Đột nhiên trên trời giáng xuống một người. Nếu có thể phục tùng mới là kỳ quái đó.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng”Mọi chuyện cần thiết, đều có điều lệ chế độ. Ngươi chỉ nói cho hắn một chút, ngân hàng và thương hành là trọng yếu nhất, không thể làm ra bất kì lầm lỗi nào là được.” Có thể được hoàng đế phái xuống tới, không có chút tài năng, mình trấn không được, vậy thì sớm trở về đi. Nàng mới không lót đường cho người khác.
Nói đến ngân hàng và thương hành, Hạ Dao có chút lo lắng rồi: “Quận chúa. Hai thứ này quan trọng như vậy, vạn nhất bị hắn trộn lẫn rồi. Chúng ta quay đầu lại thu thập vậy cũng sẽ khó khăn. Đặc biệt là thương hành, chúng ta còn cần thương hành xây dựng hòn đảo. Nếu gián đoạn, đến tiếp đón sau không hơn, có làm thời gian trễ nãi.” Một khi xảy ra vấn đề, đó chính là vấn đề lớn. Kiến Nghiệp(xây dựng cơ nghiệp) cần dốc hết tâm huyết, nhưng sản nghiệp sụp đổ thì chỉ cần thời gian một cái nháy mắt.
Ôn Uyển nghe được lời nói của Hạ Dao, sắc mặt ngưng trọng: “Ngân hàng hoàn hảo. Nếu thương hành xảy ra vấn đề sẽ trì hoãn tiến trình. Cái được không bù đắp đủ cái mất. Như vậy, ta bí mật viết cho khương Lâm phong thư. Để cho trong lòng hắn có cái đo đếm. Nếu ở chương trình bên trong , nghe theo điều khiển. Nếu ra ngoài trong phạm vi, không rảnh mà để ý là được.”
Hạ Dao gật đầu, đây cũng là biện pháp: “Quận chúa xây dựng hòn đảo, mặc dù hết thảy tiến triển thuận lợi. Nhưng cuối cùng là không có tận mắt nhìn thấy. Ta nghĩ quá hai năm, tự mình đi nhìn một chút. Ngươi xem coi thế nào?” Chỉ có mình tự mình kiểm nghiệm qua, Hạ Dao mới có thể chân chính yên tâm.
Ôn Uyển càng muốn mình đi đây! Đáng tiếc, Hoàng Thành chính là một cái lồng chim, nàng là con chim trong lồng tre này. Hoàng đế không mở cửa lồng ra, nàng ra không được. Thậm chí có thể cả đời đều chỉ có thể bị quản trong lồng chim này. Ôn Uyển buồn bực, mơ ước của nàng là vân du tứ hải, đoán chừng cũng chỉ có thể là suy nghĩ trong mơ.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển không muốn gặp Triệu Đại quản gia, cũng không có nghi ngờ. Dù sao cũng là quản lý mấy năm, chờ hỏi xong tốt lắm một lần nữa chấp chưởng. Nhưng trong lòng Triệu Đại quản gia lại không ngừng kêu khổ. Không có Quận chúa tiến cử, trong long những người quản lý này còn không biết cong quẹo bao nhiêu chỗ. Nhưng đây cũng không phải là chuyên hắn có thể tự sắp xếp.
Hạ Dao mang theo Triệu Đại quản gia ra mắt mấy vị đại chưởng quỹ. Sau khi ra mắt, Hạ Dao hướng về phía Triệu Đại quản gia nói trực tiếp: ” Khương Lâm của Thương hành là người trong phủ Quận chúa, cũng là đại chưởng quỹ Quận chúa nể trọng nhất. Quận chúa có rất nhiều chuyện cần hắn đi làm.” Nói xong liền phủi phủi mông đi.
Trong lòng Triệu Đại quản gia hiểu rõ, ý này chính là thương hành hắn không nên nhúng tay quá sâu. Quận chúa không có nói định buông tay thương hành.
Mặc dù mở đầu không thuận lợi lớn, nhưng Triệu Đại quản gia này cũng là người kiến thức nhiều và dày dặn kinh nghiệm, năng lực cũng giỏi. Cộng thêm sau lưng hậu đài đủ vững chắc, mấy đại chưởng quỹ ở đối mặt với cấp trên tương lai cũng không dám quá đắc tội. Mặc dù trong lòng nói thầm chuyển giao không nên đơn giản như vậy, nhưng mọi người trên mặt cũng không hiển lộ. Một chút cũng hoà thuận vui vẻ hoà thuận vui vẻ.
Triệu Đại quản gia tiếp nhận tất cả sản nghiệp của Ôn Uyển, hành động này để cho rất nhiều người vừa nằm trong dự liệu cũng có chút cảm thấy nhanh. Người tiếp nhận nhất định phải có. Nhưng chọn người cũng không phải bất kì một ai trong mấy vị hoàng tử.
Ngày hôm đó, Ôn Uyển viết thiệp mời cho Thái Tử Phi, mời Thái Tử Phi tới đây làm khách. Lần này Thái Tử Phi không chỉ có dẫn theo Nguyên ca nhi, Linh Đông ca nhi cũng mang tới rồi. Nguyên ca nhi bây giờ đã chín tuổi rồi, đứa trẻ chín tuổi ở thời đại này đã là nửa đại nhân. Linh Nguyên thấy Ôn Uyển, hành lễ xong, thái độ rất cung kính.
Linh Đông ca nhi mới ba tuổi (tuổi mụ là ba tuổi ), Linh Đông cũng không quen thuộc Ôn Uyển nhiều lắm. Ôn Uyển tổng cộng cũng chưa từng thấy qua Linh Đông ca nhi vài lần, đứa trẻ còn nhỏ, không gặp cũng bình thường. Ca ca làm sao làm, hắn cũng đi theo làm như vậy. Dù sao mẫu phi nói, nhìn thấy cô cô phải cung kính.
Ôn Uyển vừa nhìn Linh Đông ca nhi học bộ dáng tiểu đại nhân, liền vui tươi hớn hở kéo vào trong ngực. Nắm khuôn mặt nhỏ nhắn: “Sao trên mặt một chút thịt cũng không có? Đồ ăn đi đâu rồi?” Tuổi của đứa trẻ này, tròn tròn nhìn mới tốt, mới làm cho người ta thích đó! Linh Đông ca nhi có chút gầy yếu, khí sắc cũng không tốt.
Như Vũ có chút bất đắc dĩ nói: “Đứa bé này thân thể yếu, từ khi mới ra đời đến bây giờ, đã ngã bệnh vài lần rồi. Ta hi vọng hắn nha, có thể đừng nữa ngã bệnh nữa.”
Ôn Uyển ôm không được, chỉ có thể vuốt đầu Linh Đông ca nhi: “Tiểu hài tử thân thể yếu, phải nuôi dưỡng thật tốt, để cho người bên cạnh tỉ mỉ hầu hạ.”
Nói hai câu, Ôn Uyển cười hỏi công khóa Nguyên ca nhi. Mặc dù Nguyên ca nhi có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn quy củ mà trả lời. Ôn Uyển cũng chỉ điểm mấy câu, nhưng khen là nhiều, cho dù không đúng cũng nói vô cùng uyển chuyển.
Như Vũ nhìn thấy vậy trong lòng có chút chua sót. Nếu Ôn Uyển có thể dạy Nguyên ca nhi nhiều hơn. Nguyên ca nhi ở bên cạnh Ôn Uyển, vốn có thể học được rất nhiều việc, có thể bớt đi không ít đường quanh co. Nhưng bây giờ chỉ hy vọng Ôn Uyển có thể thương yêu Linh Đông nhiều một chút.
Ôn Uyển chỉ hỏi trong chốc lát, rất nhanh lại phàn nàn với Như Vũ: “Lúc này đứa nhỏ mới mấy tuổi đã trở thành giống như ông cụ non. Như Vũ, cái này không được rồi” Nguyên ca nhi nghe được Ôn Uyển nói hắn ông cụ non, mặt đỏ hồng lên, vội vàng cúi đầu.
Ngồi trong lòng Ôn Uyển, Linh Đông ca nhi nghe được mất hứng nói “Ca ca mới không phải ông cụ đâu! Cô cô, ca ca không phải là ông cụ.”
Ôn Uyển cười đến không được. Đứa bé này thật là chọc cười, cũng không biết con nàng sau này có thể cũng giống như vậy hay không: “Cô cô nói giỡn. Không phải nói ca ca con là ông cụ. Đứa nhỏ ngốc, đi chơi đi!” Ôn Uyển nhìn Nguyên ca nhi ở phòng có chút không được tự nhiên. Linh Đông ca nhi cũng có chút rầu rĩ , ánh mắt lại hướng phía ngoài nhìn lại. Ôn Uyển cười sai người dẫn hai người bọn hắn đi chơi.
Hạ Ảnh hỏi có muốn gọi người thổi sáo đến hay không. Ôn Uyển dưỡng thai, mặc dù mọi người không biết đó là làm trò gì. Nhưng bây giờ quy luật cuộc sống của Ôn Uyển chính là như vậy.
Ôn Uyển gật đầu. Sờ sờ bụng, sau này con nàng có khi trở thành nhà âm nhạc hay không ( thời đại này, làm nhạc sĩ là nghề thấp hèn , Bạch Thế Niên sẽ không để cho con trở thành người như vậy. Bằng không, sau này Bạch Thế Niên nhất định phải liều mạng cùng nàng rồi. Ôn Uyển không kỳ thị làm âm nhạc, nhưng theo quy tắc tuần hoàn xã hội, không muốn để cho con mình gặp người khác xem thường ).
Ngày hôm đó sắc mặt Hạ Dao ngưng trọng đi tới nói: “Quận chúa, hoàng thượng đã tìm người đến tiếp nhận sản nghiệp trong tay người. Người này họ Triệu, người bí mật ( phủ Trịnh Vương).” Phía sau câu nói kia, chỉ ra là tâm phúc hoàng đế rồi.
Ôn Uyển gật đầu, hiện nay bụng nàng càng lúc càng lớn, đầu óc không còn tốt như trước kia, tinh thần cũng kém không ít rồi. Mỗi ngày còn bận rộn dưỡng thai, nơi nào có thời gian đi quản lý sản nghiệp. Trời đất bao la, bây giờ con là lớn nhất. Hoàng đế phái người tới tiếp nhận, ngay từ đầu Ôn Uyển dường như đã đoán trước: “Người này, có sở trường là gì?”
Hạ Dao lắc đầu: “Người này khi ở Nghi Châu là Đại quản gia của hoàng thượng. Xử lý công việc vặt rất có thủ đoạn.”
Ôn Uyển thấy Hạ Dao, đột nhiên dường như muốn đùa dai đưa tay của mình dưới ánh mặt trời. Ánh sáng mặt trời chiếu lên nhẫn kim cương, chiết xạ ra hào quang ở trên mặt Hạ Dao. Ôn Uyển nhìn Hạ Dao giận trừng nàng, cười híp mắt nói: “Có phải cũng muốn một cái hay không? Nếu suy nghĩ, ta sẽ bảo Võ Tinh đưa cho ngươi. Ta đã hỏi Võ Tinh rồi, Võ Tinh thì nguyện ý chỉ chờ ngươi gật đầu.” Ôn Uyển cảm thấy Võ Tinh cân xứng với Hạ Dao rất tốt. Hai người cũng đều là ông ngoại hoàng đế cho mình, trung thành và tận tâm với mình. Hôm nay nàng là cánh tay phải( Võ Tinh trông coi thị vệ trong phủ đệ, chịu trách nhiệm công việc bảo vệ bên ngoài. Hạ Dao thì không cần phải nói rồi ), nếu hai người kết hợp, thật đúng là trời đất tạo nên. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng không phải cứng rắn ghép thành đôi. Võ Tinh có ý, Hạ Dao dường như cũng không còn phản đối mãnh liệt. Trừ chọn Võ Tinh ra, Ôn Uyển thật sự khó tìm được người vừa ý như vậy. Thứ nhất tư tưởng Hạ Dao đề phòng vô cùng, nếu không thật sự tìm hiểu sâu thấy mọi mặt không tệ thì sẽ không muốn, nhưng người như vậy đi đâu tìm đây; thứ hai Hạ Dao sẽ không rời bên người Ôn Uyển, cái này càng gia tăng khó khăn hơn; thứ ba danh tiếng Hạ Dao quá vang dội. Danh tiếng Diêm Vương(cực kì hung ác), đoán chừng mọi người trong kinh thành có thể nghe được một chút nội tình. Ôn Uyển nghĩ trừ Võ Tinh ra, còn có người có nguồn gốc rõ ràng nào dám cưới Hạ Dao. Ôn Uyển tính toán đi tính toán lại, đã cảm thấy Hạ Dao và Võ Tinh cân xứng.
Hạ Dao im lặng: “Quận chúa, người có phải tính toán đổi nghề, chuẩn bị làm bà mai rồi hay không?” Hiện tại lại bảo nàng lập gia đình. Làm sao kỳ quái như vậy. Hạ Dao cũng không ghét Võ Tinh. Chẳng qua nàng không muốn lập gia đình. Kể từ khi nàng gia nhập Thần Cơ Doanh, cũng không nghĩ tới phải lập gia đình.
Ôn Uyển nhìn hấp dẫn, ha hả, chỉ cần mình cố gắng cố gắng, giúp Hạ Dao sữa chửa một chút cái tư tưởng quan niệm này, vẫn rất có thể . Nếu Hạ Dao đã giải quyết, Hạ Ảnh, cái này thật đúng là vấn đề khó khăn không nhỏ rồi. Vẻ mặt và thái độ không lấy chồng còn kiên quyết hơn Hạ Dao. Thật nhức đầu.
Hạ Dao nhìn sắc mặt Ôn Uyển cũng biết nàng đang suy nghĩ gì rồi: “Quận chúa, ta đang nói với người chuyện đứng đắn. Người cũng đừng nghĩ nhiều tới giải quyết như thế nào mấy người chúng ta. Ngươi không có phát hiện bây giờ Hạ Ảnh đều hận không thể cách ngươi xa vạn dặm sao?” Bây giờ Hạ Ảnh lo lắng nhất là Ôn Uyển lẩm bẩm hôn sự của nàng đấy. Hạ Ảnh lén nói thầm không ít, từ khi Quận chúa có thai, dường như đã trở thành bà mối.
Ôn Uyển cười ha ha: “Không nghĩ tới nàng còn có lúc sợ cái này.” Thấy Hạ Dao bắt đầu trừng mắt nhìn mình. Liền thấy tốt nên thu liễm lại: “Hôm nay hắn đang làm cái gì vậy? Tại sao đột nhiên để cho hắn tới tiếp nhận? Không tìm ra những nhân tài khác hay sao?”
Hạ Dao lắc đầu: “Ta đây cũng không biết. Nhưng hoàng thượng nói, hắn cũng chỉ thay quản lý hai năm. Chờ đứa bé tròn một tuổi Quận chúa sẽ tiếp nhận. Người này ta chưa từng thấy, Quận chúa có muốn trông thấy hay không?”
Ôn Uyển tính toán dừng dao động trên mặt ghế, bộ dáng nhàn nhã đi chơi tự tại để cho Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, muốn thấy hay không, cho câu nói.”
Ôn Uyển không có lên tiếng, Hạ Dao lập tức cũng dừng lại thanh âm, biết đấy là Ôn Uyển đang cân nhắc rồi. Qua một hồi lâu, Ôn Uyển mới mở mắt, Hạ Dao giúp nàng . Ôn Uyển lắc đầu nói: “Không nhìn. Lại nói thân thể của ta nặng nề. Tinh thần không tốt, chuyện này ngươi ra mặt là được. Dù sao cũng chỉ là giao xuống thôi.”
“Cái này. . . . . .” Hạ Dao có chút chần chờ: “Nếu không có Quận chúa ra mặt, ta sợ người phía dưới không phục Triệu đại quản sự phân phó.” Người phía dưới Ôn Uyển, quản lý ngân hàng Du chưởng quỹ, mua bán viễn dương Khương Lâm, Minh Nguyệt sơn trang và tửu lâu Lâm chưởng quỹ, còn có Đại chưởng quỹ Lưu Ly phường, mọi người cũng là khôn khéo có khả năng một mình đảm đương một mặt. Đột nhiên trên trời giáng xuống một người. Nếu có thể phục tùng mới là kỳ quái đó.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng”Mọi chuyện cần thiết, đều có điều lệ chế độ. Ngươi chỉ nói cho hắn một chút, ngân hàng và thương hành là trọng yếu nhất, không thể làm ra bất kì lầm lỗi nào là được.” Có thể được hoàng đế phái xuống tới, không có chút tài năng, mình trấn không được, vậy thì sớm trở về đi. Nàng mới không lót đường cho người khác.
Nói đến ngân hàng và thương hành, Hạ Dao có chút lo lắng rồi: “Quận chúa. Hai thứ này quan trọng như vậy, vạn nhất bị hắn trộn lẫn rồi. Chúng ta quay đầu lại thu thập vậy cũng sẽ khó khăn. Đặc biệt là thương hành, chúng ta còn cần thương hành xây dựng hòn đảo. Nếu gián đoạn, đến tiếp đón sau không hơn, có làm thời gian trễ nãi.” Một khi xảy ra vấn đề, đó chính là vấn đề lớn. Kiến Nghiệp(xây dựng cơ nghiệp) cần dốc hết tâm huyết, nhưng sản nghiệp sụp đổ thì chỉ cần thời gian một cái nháy mắt.
Ôn Uyển nghe được lời nói của Hạ Dao, sắc mặt ngưng trọng: “Ngân hàng hoàn hảo. Nếu thương hành xảy ra vấn đề sẽ trì hoãn tiến trình. Cái được không bù đắp đủ cái mất. Như vậy, ta bí mật viết cho khương Lâm phong thư. Để cho trong lòng hắn có cái đo đếm. Nếu ở chương trình bên trong , nghe theo điều khiển. Nếu ra ngoài trong phạm vi, không rảnh mà để ý là được.”
Hạ Dao gật đầu, đây cũng là biện pháp: “Quận chúa xây dựng hòn đảo, mặc dù hết thảy tiến triển thuận lợi. Nhưng cuối cùng là không có tận mắt nhìn thấy. Ta nghĩ quá hai năm, tự mình đi nhìn một chút. Ngươi xem coi thế nào?” Chỉ có mình tự mình kiểm nghiệm qua, Hạ Dao mới có thể chân chính yên tâm.
Ôn Uyển càng muốn mình đi đây! Đáng tiếc, Hoàng Thành chính là một cái lồng chim, nàng là con chim trong lồng tre này. Hoàng đế không mở cửa lồng ra, nàng ra không được. Thậm chí có thể cả đời đều chỉ có thể bị quản trong lồng chim này. Ôn Uyển buồn bực, mơ ước của nàng là vân du tứ hải, đoán chừng cũng chỉ có thể là suy nghĩ trong mơ.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển không muốn gặp Triệu Đại quản gia, cũng không có nghi ngờ. Dù sao cũng là quản lý mấy năm, chờ hỏi xong tốt lắm một lần nữa chấp chưởng. Nhưng trong lòng Triệu Đại quản gia lại không ngừng kêu khổ. Không có Quận chúa tiến cử, trong long những người quản lý này còn không biết cong quẹo bao nhiêu chỗ. Nhưng đây cũng không phải là chuyên hắn có thể tự sắp xếp.
Hạ Dao mang theo Triệu Đại quản gia ra mắt mấy vị đại chưởng quỹ. Sau khi ra mắt, Hạ Dao hướng về phía Triệu Đại quản gia nói trực tiếp: ” Khương Lâm của Thương hành là người trong phủ Quận chúa, cũng là đại chưởng quỹ Quận chúa nể trọng nhất. Quận chúa có rất nhiều chuyện cần hắn đi làm.” Nói xong liền phủi phủi mông đi.
Trong lòng Triệu Đại quản gia hiểu rõ, ý này chính là thương hành hắn không nên nhúng tay quá sâu. Quận chúa không có nói định buông tay thương hành.
Mặc dù mở đầu không thuận lợi lớn, nhưng Triệu Đại quản gia này cũng là người kiến thức nhiều và dày dặn kinh nghiệm, năng lực cũng giỏi. Cộng thêm sau lưng hậu đài đủ vững chắc, mấy đại chưởng quỹ ở đối mặt với cấp trên tương lai cũng không dám quá đắc tội. Mặc dù trong lòng nói thầm chuyển giao không nên đơn giản như vậy, nhưng mọi người trên mặt cũng không hiển lộ. Một chút cũng hoà thuận vui vẻ hoà thuận vui vẻ.
Triệu Đại quản gia tiếp nhận tất cả sản nghiệp của Ôn Uyển, hành động này để cho rất nhiều người vừa nằm trong dự liệu cũng có chút cảm thấy nhanh. Người tiếp nhận nhất định phải có. Nhưng chọn người cũng không phải bất kì một ai trong mấy vị hoàng tử.
Ngày hôm đó, Ôn Uyển viết thiệp mời cho Thái Tử Phi, mời Thái Tử Phi tới đây làm khách. Lần này Thái Tử Phi không chỉ có dẫn theo Nguyên ca nhi, Linh Đông ca nhi cũng mang tới rồi. Nguyên ca nhi bây giờ đã chín tuổi rồi, đứa trẻ chín tuổi ở thời đại này đã là nửa đại nhân. Linh Nguyên thấy Ôn Uyển, hành lễ xong, thái độ rất cung kính.
Linh Đông ca nhi mới ba tuổi (tuổi mụ là ba tuổi ), Linh Đông cũng không quen thuộc Ôn Uyển nhiều lắm. Ôn Uyển tổng cộng cũng chưa từng thấy qua Linh Đông ca nhi vài lần, đứa trẻ còn nhỏ, không gặp cũng bình thường. Ca ca làm sao làm, hắn cũng đi theo làm như vậy. Dù sao mẫu phi nói, nhìn thấy cô cô phải cung kính.
Ôn Uyển vừa nhìn Linh Đông ca nhi học bộ dáng tiểu đại nhân, liền vui tươi hớn hở kéo vào trong ngực. Nắm khuôn mặt nhỏ nhắn: “Sao trên mặt một chút thịt cũng không có? Đồ ăn đi đâu rồi?” Tuổi của đứa trẻ này, tròn tròn nhìn mới tốt, mới làm cho người ta thích đó! Linh Đông ca nhi có chút gầy yếu, khí sắc cũng không tốt.
Như Vũ có chút bất đắc dĩ nói: “Đứa bé này thân thể yếu, từ khi mới ra đời đến bây giờ, đã ngã bệnh vài lần rồi. Ta hi vọng hắn nha, có thể đừng nữa ngã bệnh nữa.”
Ôn Uyển ôm không được, chỉ có thể vuốt đầu Linh Đông ca nhi: “Tiểu hài tử thân thể yếu, phải nuôi dưỡng thật tốt, để cho người bên cạnh tỉ mỉ hầu hạ.”
Nói hai câu, Ôn Uyển cười hỏi công khóa Nguyên ca nhi. Mặc dù Nguyên ca nhi có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn quy củ mà trả lời. Ôn Uyển cũng chỉ điểm mấy câu, nhưng khen là nhiều, cho dù không đúng cũng nói vô cùng uyển chuyển.
Như Vũ nhìn thấy vậy trong lòng có chút chua sót. Nếu Ôn Uyển có thể dạy Nguyên ca nhi nhiều hơn. Nguyên ca nhi ở bên cạnh Ôn Uyển, vốn có thể học được rất nhiều việc, có thể bớt đi không ít đường quanh co. Nhưng bây giờ chỉ hy vọng Ôn Uyển có thể thương yêu Linh Đông nhiều một chút.
Ôn Uyển chỉ hỏi trong chốc lát, rất nhanh lại phàn nàn với Như Vũ: “Lúc này đứa nhỏ mới mấy tuổi đã trở thành giống như ông cụ non. Như Vũ, cái này không được rồi” Nguyên ca nhi nghe được Ôn Uyển nói hắn ông cụ non, mặt đỏ hồng lên, vội vàng cúi đầu.
Ngồi trong lòng Ôn Uyển, Linh Đông ca nhi nghe được mất hứng nói “Ca ca mới không phải ông cụ đâu! Cô cô, ca ca không phải là ông cụ.”
Ôn Uyển cười đến không được. Đứa bé này thật là chọc cười, cũng không biết con nàng sau này có thể cũng giống như vậy hay không: “Cô cô nói giỡn. Không phải nói ca ca con là ông cụ. Đứa nhỏ ngốc, đi chơi đi!” Ôn Uyển nhìn Nguyên ca nhi ở phòng có chút không được tự nhiên. Linh Đông ca nhi cũng có chút rầu rĩ , ánh mắt lại hướng phía ngoài nhìn lại. Ôn Uyển cười sai người dẫn hai người bọn hắn đi chơi.
/1357
|