Edit : Hoa Vô Tử
Beta : Tiểu Tuyền Ôn Uyển làm tổ ở trong Vĩnh Ninh cung, liên tiếp vài ngày cũng không có đi ra ngoài: “Hạ Dao, vịn ta đi ngự hoa viên một chút đi. Ở trong phòng mãi cả người khó chịu.”
Ôn Uyển những ngày này ăn không ăn ngon, ngủ cũng không tốt, tinh thần kém vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà, lúc này đều hõm xuống, thậm chí mơ hồ đều có thể thấy được xương. Hạ Dao thấy vậy trong lòng gấp gáp, bận rộn tay chân. Thật vất vả mấy ngày nay mới có chuyển biến tốt đẹp rồi, nghe nàng nói muốn đi lại, tán sầu giải khí, tất nhiên là không dám nghịch ý. Đến ngự hoa viên đi dạo, tiến vào trước ao nhỏ kia. Nhìn trong hồ đầy lá sen. Hiện tại còn không phải là mùa hoa nở.
Hạ Dao vừa cười vừa nói: “Quận chúa, có phải là muốn ăn chè hạt sen hay không?”
Ôn Uyển gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Để cho các nàng chuẩn bị tốt quả hạch đào, lát trở về ta muốn ăn.” Hạ Ảnh gật đầu, Hạ Ảnh phân phó mấy người Hạ Nhàn làm chè hạt sen, cũng chuẩn bị tốt quả hạch đào.
Ôn Uyển đi ngự hoa viên, trên đường cũng gặp mấy vị phi tần. Mọi người hành lễ, Ôn Uyển chẳng muốn ứng phó bọn họ nên sắc mặt nhàn nhạt. Mọi người cũng không có lá gan để dây dưa, rất có ánh mắt cáo từ mà đi.
Ôn Uyển đi đến trước một mành hoa Đinh Hương, nàng lại làm ra một chuyện không ngờ đó là tàn phá mấy bông hoa xinh đẹp. Náo loạn một hồi, vòng vo xong, lại thấy phía trước cách đó không xa có hoa phật thủ, Ôn Uyển tiến lên đem năm ngón tay mở ra so xem tay ai lớn hơn hoa phật thủ.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển trong khoảng thời gian này tâm tình một mực không tốt, lúc này cũng không cắt đứt hào hứng của nàng. Ôn Uyển ở trong ngự hoa viên tàn phá không ít hoa xong, tâm tình khoan khoái dễ chịu ( từ chỗ này có thể thấy được, thật ra Ôn Uyển là có khuynh hướng bạo lực), náo loạn một hồi thì cảm thấy đói bụng liền đi trở về.
Ôn Uyển đi lần này vòng vo vài bước ngoặt, nghĩ đến đi được xa: “Hạ Hương, ngươi đối với ngự hoa viên quen thuộc, sao không đi đường gần trở về?”
Hạ Dao phản đối: “Không được, con đường nhỏ không dễ đi, vạn nhất đụng dập đầu, cũng không phải chuyện nhỏ đâu.” Cuối cùng, vẫn là đi đường chính. Nhưng không phải cái đường lớn rộng rãi lúc đến kia.
Một đoàn người đi đường tiếng vang rất nhỏ, cũng không có người nói chuyện. Nên khi đi đến một chỗ rẽ liền nghe được có người đang nói chuyện. Hạ Hương đang chuẩn bị răn dạy, lại nghe thấy họ đàm luận về Ôn Uyển.
Ôn Uyển rất ngạc nhiên. Nhìn xem mọi người đang nghị luận nàng cái gì? Lắc đầu với Hạ Dao và Hạ Hương đang muốn lên tiếng, ý là muốn nghe một chút.
Một cung nữ nói xong, trong lời nói tràn đầy phẫn hận “Ngươi nói xem, Hưng Quốc Quận chúa chẳng phải đang mang đứa bé sao? Lại bắt tất cả mọi người vây quanh nàng. Điệu bộ này. Không biết còn tưởng rằng nàng đang mang thai cái trứng thần tiên đó. Quý giá đến khiến tất cả mọi người vây chuyển quanh nàng.”
Một giọng nói dịu dàng, vội vàng ngăn cấm: “Nhỏ giọng một chút, coi chừng tai vách mạch rừng.”
Ôn Uyển cười cười, gần đây bởi vì nàng ói đến lợi hại, hoàng đế liền huy động môi nhân lực. Đã làm cho toàn bộ hậu cung đều bất mãn rồi. Nàng ah, chính là số mệnh bị người ta oán trách.
Giọng nói phẫn hận lúc trước lại vang lên, nhưng mà cũng biết hạ giọng: “Ngươi yên tâm. Ở đây vị trí vắng vẻ, đường này ít có người tới. Hơn nữa vừa nãy cũng xem qua rồi, không có người. Tỷ tỷ, nương nương chúng ta mang mới là long tử hoàng tôn chính tông, cái kia tính cái gì?”
Vị muội muội kia nghe xong ở đây có rất ít người đi, lời nói thoáng chốc thay đổi: “Lời này ngươi nói sai rồi, Quận chúa mang thai, so sánh với Hoàng tử Hoàng tôn còn được sủng hơn. Ngươi nhìn xem, thời gian Hoàng Thượng vốn đến hậu cung đã ít đi, bây giờ cơ bản là không bước vào hậu cung. Mỗi ngày còn thừa không ít thời gian đều đi cùng nàng. Không biết, còn tưởng rằng…” Vô cùng mập mờ lại không có tiếp tục.
Mặt của Ôn Uyển thoáng chốc đen lại. Bát quái không sao cả, phàn nàn nàng cũng không so đo. Nhưng mà… sao có thể xúc phạm nghịch lân của Ôn Uyển.
Tỷ tỷ cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, chẳng phải là mang đứa bé ói vài ngày thôi sao? Nữ nhân mang thai đều như vậy. Nương nương chúng ta lúc ấy so với nàng còn ói dữ dội hơn, nhưng cũng không sao cả đấy. Nàng thì ngược lại cứ như trời sắp sập xuống vậy. Khiến cho trong hậu cung gà bay chó chạy. Còn chiếm lấy Hoàng Thượng, nương nương chúng ta rất lâu không có gặp hoàng thượng rồi.”
Hạ Dao vốn định tiến lên ngăn lại, Ôn Uyển liền mặt lạnh lắc đầu. Ý là tiếp tục nghe tiếp, xem trong hậu cung này rốt cuộc truyền đến không chịu nổi như thế nào.
Muội muội có chút thở dài, phụ họa hai câu. Sau đó đem giọng ép tới thấp hơn: “Ta đã nói với ngươi. Rất nhiều người đều nói thầm trong lòng. Đứa nhỏ này không phải của Bạch đại tướng quân đâu.”
Hạ Dao trong nháy mắt sát ý chợt hiện.
Một cái khác giật mình: “Ngươi muốn chết ah! Lời này không nên nói lung tung.” Đều là kẻ yêu thích bát quái cuồng liệt. Bằng không cũng sẽ không có nhiều lời đồn đãi nhảm đi ra như vậy. Nàng này tạm ngừng rồi lại hỏi: “Không phải của Bạch Tướng quân, sẽ là của ai? Dựa theo thời gian tính toán được, là ở Ôn Tuyền thôn trang mang thai mà.” Xác thực có không ít người bí mật nói thầm, không biết, còn tưởng rằng hài tử của chính Hoàng đế. Nếu không, làm sao lại bỏ qua con ruột, đi quản một người khác họ đây.
Kỳ thật cũng do tâm tư đố kị của mọi người tác quái. Hoàng đế đối với Ôn Uyển mang thai đặc biệt chú ý, bởi vì theo lẽ thường vật hiếm là quý, hắn con trai con gái nhiều, con trai cũng có mười tám đứa rồi, mà số lượng vẫn còn tiếp tục, số lượng cháu nội hàng năm đều tăng lên. Nhưng cháu ngoại nữ chỉ có một, đã từng cháu ngoại trai cũng có một cái rồi, mặt khác chuyện Bạch Thế Niên không ở bên người, đối với Ôn Uyển nhiều hơn một phần áy náy nên dụng tâm hơn cũng là bình thường.
Mấy đại nha hoàn theo đuôi Ôn Uyển, đặc biệt là Hạ Ảnh, mặt âm trầm giống như là mây đen che đầy trời. Nhưng mà người bên cạnh cũng không khá hơn nàng chút nào, mỗi người đều rất phẫn nộ.
Giọng nói mới vừa rồi một lần nữa lại nhỏ như con muỗi vậy: “Cũng không phải là một mình ta đ nói, rất nhiều người đều bí mật nói thầm. Nghe đồn Bạch Tướng quân cùng Ôn Uyển Quận chúa cãi nhau, Bạch tướng quân tức giận mà quay về kinh rồi. Lúc này, thế tử Thuần Vương đến Ôn Tuyền thôn trang. Căn cứ thời gian tính toán, hài tử cũng đúng lúc đoạn thời gian kia mang thai đấy. Tất cả mọi người nói thẳng là Bạch Thế Niên có bệnh không tiện nói ra, nếu không vì sao Thích thị ba năm đều không có mang thai, kết hôn với Ôn Uyển Quận chúa ba tháng lại mang bầu. Cho nên, tất cả mọi người đều đồn đãi đứa nhỏ này, căn bản cũng không phải là của Bạch Thế Niên đâu.”
Giọng nói tỷ tỷ không giấu được hưng phấn “Ngươi nói là. Đứa nhỏ này là của thế tử Thuần Vương. Cái này, Bạch tướng quân kia có thể hay không…” chắc chắn bị đội nón xanh. Bạch Tướng quân cũng quá đáng thương.
Muội muội hàm hồ nói: “Nhìn xem nghe đồn giống như là đúng vậy. Ngươi nghĩ xem, năm đó nghe đồn Thế tử Thuần Vương cùng Phất Khê công tử có tình cảm. Nhiều năm như vậy, dẫu lìa ngó ý vẫn còn vương tơ lòng…”
Ôn Uyển tức giận đến toàn thân phát run, những thứ đồ chết tiệt này. Cũng may hài tử của nàng là ở trong trang mang thai.. Nếu là ở trong kinh thành mang thai, chẳng phải muốn nói con của nàng là…? Đồ khốn kiếp, tâm tư đáng chết.
Hạ Ảnh thấy không cần phải tiếp tục nghe tiếp, bước vài bước đến bên người hai nữ tử đang nói bát quái: “Ngươi còn nghe nói gì đó, tất cả đều một hơi nói xong đi.”
Hai cái cung nữ đang hưng phấn nói bát quái, không có đề phòng có người đến. Nhìn thấy Hạ Ảnh, run rẩy hỏi thăm: “Ngươi là người nào? Ngươi làm sao…”
Nhưng nhìn người đằng sau đang được Hạ Dao đỡ, một cái tâm lý kém một chút, trực tiếp ngất đi. Một cái khác quỳ trên mặt đất, nói chuyền đều lắp bắp: “Quận chúa tha mạng, cầu Quận chúa tha mạng.” Mặc dù biết lành ít dữ nhiều, nhưng đều nói Ôn Uyển Quận chúa lương thiện, hy vọng có thể tránh được một kiếp nạn này. Nhưng ở sâu trong nội tâm cũng biết là không có khả năng rồi.
Ôn Uyển nhìn hai cung nữ, lạnh lùng nói: “Hạ Ảnh, đem bọn họ mang về Vĩnh Ninh cung cẩn thận hỏi thăm. Ta muốn nhìn xem là ai bụng dạ khó lường tản ra loại lời đồn này. Người sau lưng muốn làm cái gì? Nhất định phải điều tra cho ra.” Hạ Ảnh điểm huyệt vị hai người, sợ bọn họ tự sát. Một tay bắt một cái, đem hai người kia mang về Vĩnh Ninh cung.
Hạ Dao cùng Hạ Hương đỡ Ôn Uyển, sợ Ôn Uyển đang tức giận, đi lại không ổn định bị ngã. Lúc trở lại Vĩnh Ninh cung, mọi người thấy Ôn Uyển mặt trầm như nước, đều co lại quỳ trên mặt đất. Nhưng mà trực giác nói cho các nàng biết, xảy ra chuyện lớn.
Ôn Uyển vẻ mặt nộ khí trở lại Vĩnh Ninh cung, tất cả mọi người thở mạnh đều không dám thở. Trong lòng Ôn Uyển đang giận dữ đấy, mọi người lại thành thật như vậy, cũng tìm không được một cái bia ngắm. Thoáng chốc đem đĩa quả hạch đào trên bàn hất đi, phát ra thanh âm thanh thúy. Quả Hạch đào lăn đầy đất.
Hạt hạch đào là ma ma đập tốt. Vị Quý ma ma bị dọa vội vàng quỳ xuống, tâm lý khủng hoảng tới cực điểm: “Quận chúa thứ tội, Quận chúa thứ tội.” Nàng đến Vĩnh Ninh cung cũng được hơn nửa tháng, tuy Ôn Uyển thường xuyên ăn không vô thứ nàng làm, tâm tình không tốt cũng sẽ phát giận. Nhưng còn chưa có thấy qua Ôn Uyển phát giận lớn như vậy. Đây là làm sao vậy?
Ôn Uyển tâm tình phát hỏa cũng không có phát tiết xong, cầm một cái bình sứ bên cạnh nện trên mặt đất. Người trong Vĩnh Ninh cung, càng bị dọa đến hồn phi phách tán.
Hạ Dao trầm giọng nói: “Đều lui xuống dưới đi, đừng tụ tập ở đây.” Mọi người gần đây sợ Hạ Dao, nhưng mà nghe được câu này, giống như âm thanh của thiên tiên. Vội vàng đứng lên lui ra ngoài, sợ chậm một chút, bị Ôn Uyển nổi giận dính vào người.
Hạ Nhàn hầu hạ Ôn Uyển đã nhiều năm, cũng không thấy Ôn Uyển phát tính tình lớn như vậy: “Quận chúa làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Không phải đại sự, không có khả năng làm cho Quận chúa nổi giận như vậy.
Người bên cạnh cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hạ Ảnh đi thẩm tra hai cung nữ . Hạ Dao cùng Hạ Hương đang ở bên người Ôn Uyển.
Hạ Nhàn bưng chè hạt sen, thấy Ôn Uyển thở gấp khí thô. Cẩn thận từng li từng tí nói: “Quận chúa, nóng giận hại đến thân thể. Người còn mang hài tử, càng không thể tức giận. Đây là ta nấu chè ngân nhĩ hạt sen cho người. Uống tí đi có chuyện gì, chúng ta từ từ giải quyết.”
Ôn Uyển nghe được đối với hài tử không tốt, mới vuốt vuốt lên bụng. Không thể tức giận, khoản sổ sách này, nàng từ từ cùng những người này tính toán. Ôn Uyển nhận lấy cháo từ trong tay Hạ Nhàn, không có khẩu vị cũng phải ăn. Không còn khí lực làm sao có thể theo chân bọn họ tính sổ.
Ôn Uyển vừa khôi phục tâm tình, chợt nghe người ở bên ngoài hồi bẩm: “Quận chúa, nghe nói Quý phi, Thục phi cầu kiến.” Ôn Uyển nét mặt đầy vẻ giận dữ trở lại Vĩnh Ninh cung, không biết bao nhiêu người nhìn thấy.
Ôn Uyển nghe xong, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Gọi bọn họ vào. Ta ngược lại muốn xem bọn họ, nói như thế nào?” Không cần nghĩ cũng biết hai cái cung nữ này tất nhiên là từ trong cung bọn họ đi ra. Nếu không làm sao sẽ vội vã chạy tới như vậy.
Hai người đi tới chào Ôn Uyển. Nếu là thường ngày, Ôn Uyển nhất định sẽ đáp lễ bọn họ. Sau đó lại hàn huyên hai câu. Thế nhưng mà lúc này, Ôn Uyển ngồi ở thượng vị, trong mắt như có mang đao kiếm. Trong lòng hai người đều nổi lên dự cảm không tốt
Beta : Tiểu Tuyền Ôn Uyển làm tổ ở trong Vĩnh Ninh cung, liên tiếp vài ngày cũng không có đi ra ngoài: “Hạ Dao, vịn ta đi ngự hoa viên một chút đi. Ở trong phòng mãi cả người khó chịu.”
Ôn Uyển những ngày này ăn không ăn ngon, ngủ cũng không tốt, tinh thần kém vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà, lúc này đều hõm xuống, thậm chí mơ hồ đều có thể thấy được xương. Hạ Dao thấy vậy trong lòng gấp gáp, bận rộn tay chân. Thật vất vả mấy ngày nay mới có chuyển biến tốt đẹp rồi, nghe nàng nói muốn đi lại, tán sầu giải khí, tất nhiên là không dám nghịch ý. Đến ngự hoa viên đi dạo, tiến vào trước ao nhỏ kia. Nhìn trong hồ đầy lá sen. Hiện tại còn không phải là mùa hoa nở.
Hạ Dao vừa cười vừa nói: “Quận chúa, có phải là muốn ăn chè hạt sen hay không?”
Ôn Uyển gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Để cho các nàng chuẩn bị tốt quả hạch đào, lát trở về ta muốn ăn.” Hạ Ảnh gật đầu, Hạ Ảnh phân phó mấy người Hạ Nhàn làm chè hạt sen, cũng chuẩn bị tốt quả hạch đào.
Ôn Uyển đi ngự hoa viên, trên đường cũng gặp mấy vị phi tần. Mọi người hành lễ, Ôn Uyển chẳng muốn ứng phó bọn họ nên sắc mặt nhàn nhạt. Mọi người cũng không có lá gan để dây dưa, rất có ánh mắt cáo từ mà đi.
Ôn Uyển đi đến trước một mành hoa Đinh Hương, nàng lại làm ra một chuyện không ngờ đó là tàn phá mấy bông hoa xinh đẹp. Náo loạn một hồi, vòng vo xong, lại thấy phía trước cách đó không xa có hoa phật thủ, Ôn Uyển tiến lên đem năm ngón tay mở ra so xem tay ai lớn hơn hoa phật thủ.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển trong khoảng thời gian này tâm tình một mực không tốt, lúc này cũng không cắt đứt hào hứng của nàng. Ôn Uyển ở trong ngự hoa viên tàn phá không ít hoa xong, tâm tình khoan khoái dễ chịu ( từ chỗ này có thể thấy được, thật ra Ôn Uyển là có khuynh hướng bạo lực), náo loạn một hồi thì cảm thấy đói bụng liền đi trở về.
Ôn Uyển đi lần này vòng vo vài bước ngoặt, nghĩ đến đi được xa: “Hạ Hương, ngươi đối với ngự hoa viên quen thuộc, sao không đi đường gần trở về?”
Hạ Dao phản đối: “Không được, con đường nhỏ không dễ đi, vạn nhất đụng dập đầu, cũng không phải chuyện nhỏ đâu.” Cuối cùng, vẫn là đi đường chính. Nhưng không phải cái đường lớn rộng rãi lúc đến kia.
Một đoàn người đi đường tiếng vang rất nhỏ, cũng không có người nói chuyện. Nên khi đi đến một chỗ rẽ liền nghe được có người đang nói chuyện. Hạ Hương đang chuẩn bị răn dạy, lại nghe thấy họ đàm luận về Ôn Uyển.
Ôn Uyển rất ngạc nhiên. Nhìn xem mọi người đang nghị luận nàng cái gì? Lắc đầu với Hạ Dao và Hạ Hương đang muốn lên tiếng, ý là muốn nghe một chút.
Một cung nữ nói xong, trong lời nói tràn đầy phẫn hận “Ngươi nói xem, Hưng Quốc Quận chúa chẳng phải đang mang đứa bé sao? Lại bắt tất cả mọi người vây quanh nàng. Điệu bộ này. Không biết còn tưởng rằng nàng đang mang thai cái trứng thần tiên đó. Quý giá đến khiến tất cả mọi người vây chuyển quanh nàng.”
Một giọng nói dịu dàng, vội vàng ngăn cấm: “Nhỏ giọng một chút, coi chừng tai vách mạch rừng.”
Ôn Uyển cười cười, gần đây bởi vì nàng ói đến lợi hại, hoàng đế liền huy động môi nhân lực. Đã làm cho toàn bộ hậu cung đều bất mãn rồi. Nàng ah, chính là số mệnh bị người ta oán trách.
Giọng nói phẫn hận lúc trước lại vang lên, nhưng mà cũng biết hạ giọng: “Ngươi yên tâm. Ở đây vị trí vắng vẻ, đường này ít có người tới. Hơn nữa vừa nãy cũng xem qua rồi, không có người. Tỷ tỷ, nương nương chúng ta mang mới là long tử hoàng tôn chính tông, cái kia tính cái gì?”
Vị muội muội kia nghe xong ở đây có rất ít người đi, lời nói thoáng chốc thay đổi: “Lời này ngươi nói sai rồi, Quận chúa mang thai, so sánh với Hoàng tử Hoàng tôn còn được sủng hơn. Ngươi nhìn xem, thời gian Hoàng Thượng vốn đến hậu cung đã ít đi, bây giờ cơ bản là không bước vào hậu cung. Mỗi ngày còn thừa không ít thời gian đều đi cùng nàng. Không biết, còn tưởng rằng…” Vô cùng mập mờ lại không có tiếp tục.
Mặt của Ôn Uyển thoáng chốc đen lại. Bát quái không sao cả, phàn nàn nàng cũng không so đo. Nhưng mà… sao có thể xúc phạm nghịch lân của Ôn Uyển.
Tỷ tỷ cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, chẳng phải là mang đứa bé ói vài ngày thôi sao? Nữ nhân mang thai đều như vậy. Nương nương chúng ta lúc ấy so với nàng còn ói dữ dội hơn, nhưng cũng không sao cả đấy. Nàng thì ngược lại cứ như trời sắp sập xuống vậy. Khiến cho trong hậu cung gà bay chó chạy. Còn chiếm lấy Hoàng Thượng, nương nương chúng ta rất lâu không có gặp hoàng thượng rồi.”
Hạ Dao vốn định tiến lên ngăn lại, Ôn Uyển liền mặt lạnh lắc đầu. Ý là tiếp tục nghe tiếp, xem trong hậu cung này rốt cuộc truyền đến không chịu nổi như thế nào.
Muội muội có chút thở dài, phụ họa hai câu. Sau đó đem giọng ép tới thấp hơn: “Ta đã nói với ngươi. Rất nhiều người đều nói thầm trong lòng. Đứa nhỏ này không phải của Bạch đại tướng quân đâu.”
Hạ Dao trong nháy mắt sát ý chợt hiện.
Một cái khác giật mình: “Ngươi muốn chết ah! Lời này không nên nói lung tung.” Đều là kẻ yêu thích bát quái cuồng liệt. Bằng không cũng sẽ không có nhiều lời đồn đãi nhảm đi ra như vậy. Nàng này tạm ngừng rồi lại hỏi: “Không phải của Bạch Tướng quân, sẽ là của ai? Dựa theo thời gian tính toán được, là ở Ôn Tuyền thôn trang mang thai mà.” Xác thực có không ít người bí mật nói thầm, không biết, còn tưởng rằng hài tử của chính Hoàng đế. Nếu không, làm sao lại bỏ qua con ruột, đi quản một người khác họ đây.
Kỳ thật cũng do tâm tư đố kị của mọi người tác quái. Hoàng đế đối với Ôn Uyển mang thai đặc biệt chú ý, bởi vì theo lẽ thường vật hiếm là quý, hắn con trai con gái nhiều, con trai cũng có mười tám đứa rồi, mà số lượng vẫn còn tiếp tục, số lượng cháu nội hàng năm đều tăng lên. Nhưng cháu ngoại nữ chỉ có một, đã từng cháu ngoại trai cũng có một cái rồi, mặt khác chuyện Bạch Thế Niên không ở bên người, đối với Ôn Uyển nhiều hơn một phần áy náy nên dụng tâm hơn cũng là bình thường.
Mấy đại nha hoàn theo đuôi Ôn Uyển, đặc biệt là Hạ Ảnh, mặt âm trầm giống như là mây đen che đầy trời. Nhưng mà người bên cạnh cũng không khá hơn nàng chút nào, mỗi người đều rất phẫn nộ.
Giọng nói mới vừa rồi một lần nữa lại nhỏ như con muỗi vậy: “Cũng không phải là một mình ta đ nói, rất nhiều người đều bí mật nói thầm. Nghe đồn Bạch Tướng quân cùng Ôn Uyển Quận chúa cãi nhau, Bạch tướng quân tức giận mà quay về kinh rồi. Lúc này, thế tử Thuần Vương đến Ôn Tuyền thôn trang. Căn cứ thời gian tính toán, hài tử cũng đúng lúc đoạn thời gian kia mang thai đấy. Tất cả mọi người nói thẳng là Bạch Thế Niên có bệnh không tiện nói ra, nếu không vì sao Thích thị ba năm đều không có mang thai, kết hôn với Ôn Uyển Quận chúa ba tháng lại mang bầu. Cho nên, tất cả mọi người đều đồn đãi đứa nhỏ này, căn bản cũng không phải là của Bạch Thế Niên đâu.”
Giọng nói tỷ tỷ không giấu được hưng phấn “Ngươi nói là. Đứa nhỏ này là của thế tử Thuần Vương. Cái này, Bạch tướng quân kia có thể hay không…” chắc chắn bị đội nón xanh. Bạch Tướng quân cũng quá đáng thương.
Muội muội hàm hồ nói: “Nhìn xem nghe đồn giống như là đúng vậy. Ngươi nghĩ xem, năm đó nghe đồn Thế tử Thuần Vương cùng Phất Khê công tử có tình cảm. Nhiều năm như vậy, dẫu lìa ngó ý vẫn còn vương tơ lòng…”
Ôn Uyển tức giận đến toàn thân phát run, những thứ đồ chết tiệt này. Cũng may hài tử của nàng là ở trong trang mang thai.. Nếu là ở trong kinh thành mang thai, chẳng phải muốn nói con của nàng là…? Đồ khốn kiếp, tâm tư đáng chết.
Hạ Ảnh thấy không cần phải tiếp tục nghe tiếp, bước vài bước đến bên người hai nữ tử đang nói bát quái: “Ngươi còn nghe nói gì đó, tất cả đều một hơi nói xong đi.”
Hai cái cung nữ đang hưng phấn nói bát quái, không có đề phòng có người đến. Nhìn thấy Hạ Ảnh, run rẩy hỏi thăm: “Ngươi là người nào? Ngươi làm sao…”
Nhưng nhìn người đằng sau đang được Hạ Dao đỡ, một cái tâm lý kém một chút, trực tiếp ngất đi. Một cái khác quỳ trên mặt đất, nói chuyền đều lắp bắp: “Quận chúa tha mạng, cầu Quận chúa tha mạng.” Mặc dù biết lành ít dữ nhiều, nhưng đều nói Ôn Uyển Quận chúa lương thiện, hy vọng có thể tránh được một kiếp nạn này. Nhưng ở sâu trong nội tâm cũng biết là không có khả năng rồi.
Ôn Uyển nhìn hai cung nữ, lạnh lùng nói: “Hạ Ảnh, đem bọn họ mang về Vĩnh Ninh cung cẩn thận hỏi thăm. Ta muốn nhìn xem là ai bụng dạ khó lường tản ra loại lời đồn này. Người sau lưng muốn làm cái gì? Nhất định phải điều tra cho ra.” Hạ Ảnh điểm huyệt vị hai người, sợ bọn họ tự sát. Một tay bắt một cái, đem hai người kia mang về Vĩnh Ninh cung.
Hạ Dao cùng Hạ Hương đỡ Ôn Uyển, sợ Ôn Uyển đang tức giận, đi lại không ổn định bị ngã. Lúc trở lại Vĩnh Ninh cung, mọi người thấy Ôn Uyển mặt trầm như nước, đều co lại quỳ trên mặt đất. Nhưng mà trực giác nói cho các nàng biết, xảy ra chuyện lớn.
Ôn Uyển vẻ mặt nộ khí trở lại Vĩnh Ninh cung, tất cả mọi người thở mạnh đều không dám thở. Trong lòng Ôn Uyển đang giận dữ đấy, mọi người lại thành thật như vậy, cũng tìm không được một cái bia ngắm. Thoáng chốc đem đĩa quả hạch đào trên bàn hất đi, phát ra thanh âm thanh thúy. Quả Hạch đào lăn đầy đất.
Hạt hạch đào là ma ma đập tốt. Vị Quý ma ma bị dọa vội vàng quỳ xuống, tâm lý khủng hoảng tới cực điểm: “Quận chúa thứ tội, Quận chúa thứ tội.” Nàng đến Vĩnh Ninh cung cũng được hơn nửa tháng, tuy Ôn Uyển thường xuyên ăn không vô thứ nàng làm, tâm tình không tốt cũng sẽ phát giận. Nhưng còn chưa có thấy qua Ôn Uyển phát giận lớn như vậy. Đây là làm sao vậy?
Ôn Uyển tâm tình phát hỏa cũng không có phát tiết xong, cầm một cái bình sứ bên cạnh nện trên mặt đất. Người trong Vĩnh Ninh cung, càng bị dọa đến hồn phi phách tán.
Hạ Dao trầm giọng nói: “Đều lui xuống dưới đi, đừng tụ tập ở đây.” Mọi người gần đây sợ Hạ Dao, nhưng mà nghe được câu này, giống như âm thanh của thiên tiên. Vội vàng đứng lên lui ra ngoài, sợ chậm một chút, bị Ôn Uyển nổi giận dính vào người.
Hạ Nhàn hầu hạ Ôn Uyển đã nhiều năm, cũng không thấy Ôn Uyển phát tính tình lớn như vậy: “Quận chúa làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Không phải đại sự, không có khả năng làm cho Quận chúa nổi giận như vậy.
Người bên cạnh cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hạ Ảnh đi thẩm tra hai cung nữ . Hạ Dao cùng Hạ Hương đang ở bên người Ôn Uyển.
Hạ Nhàn bưng chè hạt sen, thấy Ôn Uyển thở gấp khí thô. Cẩn thận từng li từng tí nói: “Quận chúa, nóng giận hại đến thân thể. Người còn mang hài tử, càng không thể tức giận. Đây là ta nấu chè ngân nhĩ hạt sen cho người. Uống tí đi có chuyện gì, chúng ta từ từ giải quyết.”
Ôn Uyển nghe được đối với hài tử không tốt, mới vuốt vuốt lên bụng. Không thể tức giận, khoản sổ sách này, nàng từ từ cùng những người này tính toán. Ôn Uyển nhận lấy cháo từ trong tay Hạ Nhàn, không có khẩu vị cũng phải ăn. Không còn khí lực làm sao có thể theo chân bọn họ tính sổ.
Ôn Uyển vừa khôi phục tâm tình, chợt nghe người ở bên ngoài hồi bẩm: “Quận chúa, nghe nói Quý phi, Thục phi cầu kiến.” Ôn Uyển nét mặt đầy vẻ giận dữ trở lại Vĩnh Ninh cung, không biết bao nhiêu người nhìn thấy.
Ôn Uyển nghe xong, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Gọi bọn họ vào. Ta ngược lại muốn xem bọn họ, nói như thế nào?” Không cần nghĩ cũng biết hai cái cung nữ này tất nhiên là từ trong cung bọn họ đi ra. Nếu không làm sao sẽ vội vã chạy tới như vậy.
Hai người đi tới chào Ôn Uyển. Nếu là thường ngày, Ôn Uyển nhất định sẽ đáp lễ bọn họ. Sau đó lại hàn huyên hai câu. Thế nhưng mà lúc này, Ôn Uyển ngồi ở thượng vị, trong mắt như có mang đao kiếm. Trong lòng hai người đều nổi lên dự cảm không tốt
/1357
|