Tố chất thần kinh giày vò của Ôn Uyển cuối cùng cũng đã qua, khôi phục lại như bình thường. Hạ Dao thấy Ôn Uyển rốt cuộc không giày vò nữa liền thở dài một hơi. Tiếc rằng Hạ Dao đã thả lỏng hơi sớm rồi. Bởi vì ngay sau đó lại có chuyện nữa.
Ôn Uyển đang sung sướng hưởng thụ đồ ăn thì đột nhiên dạ dày khó chịu phiên giang đảo hải (dời sông lấp biển), không chịu đựng nổi, liền ụa một tiếng, cúi người che ngực ói ra.
Nàng không chỉ đem tất cả những gì trong bụng ói ra hết mà cả nước chua cũng nhả ra sạch sẽ luôn. Đợi sau khi ói xong, Ôn Uyển toàn thân vô lực, người mềm nhũn. Đừng nói đến đi đường, bây giờ ngay cả sức lực nói chuyện nàng cũng không có.
Được rồi, Ôn Uyển biết đây đại khái là nôn nghén trong truyền thuyết đi. Nôn nghén, nghe nói rất khủng bố a. Muốn ăn cái gì cũng không vào, không cần nói cũng biết giày vò người ta cỡ nào rồi. Mà nàng còn có thể chất đặc thù, người khác đau khổ một phần nhất định nàng phải ba phần. Trước kia thì giày vò người khác, này thì giày vò chính nàng.
Không ngoài dự đoán của Ôn Uyển, đợi nôn nghén trong truyền thuyết xuất hiện, Ôn Uyển ngoại trừ uống nước ra thì mặc kệ là cái gì, cứ ăn gì là nôn ra cái đó.
Thái y không có biện pháp nào, dựa theo cách nói của bọn họ thì đây chỉ là hiện tượng bình thường. Phụ nữ có thai không phải ai cũng phải trải qua cửa ải này sao? Nhưng Trương thái y đối mặt với ánh mắt như muốn giết người của Hạ Dao thì không dám nói nữa.
Ôn Uyển đói bụng đến mức có thể ăn hết một con trâu. Nhưng trong bụng lại hết lần này tới lần khác không thể tiêu thụ nổi. Nhìn xem cả bàn mỹ thực, rõ là muốn ăn, nhưng mà cứ ăn một lần phải nôn một lần, quả thật là chịu tội. Ôn Uyển bi thương nói: “Hạ Dao, ngươi nói xem ta có thể cứ như vậy chết đói hay không?”
Hạ Dao quát lớn: “Trước kia không có gì kiêng kỵ còn chưa tính. Nhưng hôm nay vì đứa bé, người không thể nói cái gì chết chết sống sống được.”
Ôn Uyển im lặng rồi, không dám nói đến chết sống nữa. Nhưng cả người khó chịu vô cùng. Ăn không được, bụng trỗng rỗng, vậy nhất định cũng ngủ không ngon. Không quá vài ngày, khuôn mặt Ôn Uyển vốn dĩ mượt mà, giờ đã thành nhọn luôn.
Ôn Uyển soi gương, nhẹ giọng nói: “Trước kia cứ nói phải giảm béo giảm béo, hôm nay ngược lại tốt rồi, không muốn gầy mà lại cứ gầy.” Người trong gương cũng quá thiếu sức sống rồi.
Thời điểm Ôn Uyển khó chịu nhất, ngay cả Bạch Thế Niên đang ở xa ngoài ngàn dặm nàng cũng lôi vào mắng: “Ngươi nói gả cho hắn làm gì? Sớm biết như vậy sẽ không lấy chồng. Ta phải chịu khổ như vậy, thế mà ngay cả cái bóng quỷ cũng không nhìn thấy. Một lời an ủi cũng không được nghe. Ta phải chịu tội hắn cũng không biết. Sớm biết như vậy đã không lấy chồng. Gả cũng như không. Thật sự không có thuốc hối hận mà.” Nếu Bạch Thế Niên ở đây, bên người có một người có thể làm cho chính mình thấy an toàn. Tin tưởng nàng có thể tốt hơn bây giờ!
Hạ Dao có chút thở dài. Nếu có tướng quân ở đây, quả thực sẽ đỡ hơn một ít. Ít nhất trong lòng quận chúa sẽ cảm thấy an tâm hơn, mà không phải trong lòng đầy bất an giống như bây giờ.
Người bị Ôn Uyển mắng là Bạch Thế Niên, lúc này còn đang tuần tra tuyến phòng ngự. Tự dưng hắn hắt xì lớn mấy cái liên tiếp, khiến cho Diệp Tuần bên cạnh lặng lẽ cười trộm suy đoán quận chúa chắc là nhớ tướng quân đến lợi hại rồi.
Vừa vặn lúc này Bảo Bảo Cương và Bạch Thế Niên đang ở cùng nhau, Bảo Bảo Cương lớn tiếng cất giọng: “Không đúng. Ở quê ta vẫn nói khi bị người khác mắng mới có thể hắt xì. Tướng quân, nhất định là sau lưng người có tiểu nhân ghen ghét mà mắng, chửi người đấy!”
Bạch Thế Niên chẳng quan tâm. Người ghen ghét muốn hắn chết còn nhiều, rất nhiều đây này! Chỉ là nhớ đến Ôn Uyển, cũng không biết hiện tại nàng thế nào.
Bạch Thế Niên trở lại phủ tướng quân liền hỏi: “Trong kinh thành có thư đến hay không?” Bạch Thế Niên trở lại biên quan đã hơn một tháng, vậy mà lại không có nhận được một phong thư nhà nào của Ôn Uyển, chuyện này khiến hắn có chút ủ rũ, cũng có chút bất mãn. Hắn thì vừa đến biên quan đã gửi thư về nhà, còn Ôn Uyển thì ba tháng rồi mà cũng không có gửi cho hắn một cái. Thật sự có chút quá đáng.
“Không có ạ.” A Mãnh cúi đầu, không dám nói lời nào.
Bạch Thế Niên trống vắng trong lòng, sau khi bất mãn với Ôn Uyển lại bắt đầu lo lắng. Có phải Ôn Uyển có gì không ổn hay không? Không thì sao có thể không viết thư cho hắn chứ! Đang nghĩ ngợi, bên ngoài có người tới, lớn tiếng kêu: “Tướng quân, có thư từ kinh thành ”
Bạch Thế Niên vui vẻ, nhanh chóng nhận lấy xem. Vừa mở ra xem, là bút tích xinh đẹp quen thuộc. Đúng là thư nhà Ôn Uyển gửi cho hắn. Trong thư không có bao nhiêu, thậm chí ngay cả hai chữ “nhớ nhung” cũng không có. Chỉ nói cho Bạch Thế Niên biết, sau khi hắn đi được năm sáu ngày, thái y đã chẩn đoán chính xác là nàng có mang. Hôm nay đang an tâm dưỡng thai.
A Mãnh quan sát tướng quân của bọn hắn, sắc mặt vốn phiền muộn mà xem thư xong lại mừng rỡ thế nào cũng không dừng được. Nhìn đã biết là có chuyện vui rồi.
A Mãnh nhỏ giọng nói: “Tướng quân, có chuyện vui gì ạ?”
Bạch Thế Niên nghĩ đến lần này là chẩn đoán chính xác, vậy tiểu tử mập mạp trong mộng chính là điềm lành a. Hắn lập tức được làm cha rồi, sắp có nhi tử kế thừa gia nghiệp rồi. Tâm tình thật tốt, lớn tiếng kêu lên: “Đi, mang hai bình rượu đến đây. Ta muốn uống thật thống khoái, đi, mau gọi Diệp Tuần và Trương Nghĩa, còn có Bảo Bảo Cương đến đây.” Để mọi người cùng chung vui với hắn.
Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương là bằng hữu của Bạch Thế Niên từ sau khi hắn vào quân doanh. Mấy người cùng nhau sống chết đánh giặc Oa, lại cùng nhau từ đống người chết ở biên quan leo ra, là huynh đệ sinh tử chân chính, giao tình của họ còn tốt hơn bất luận kẻ nào. Cũng là những người Bạch Thế Niên tín nhiệm nhất. Thấy trên mặt Bạch Thế Niên tươi cười không ngừng thì hỏi: “Tướng quân, có việc vui gì mà người cao hứng đến vậy?”
Bạch Thế Niên cực kỳ vui vẻ “Ta sắp làm cha, ta lập tức được làm cha rồi.” Tuy rằng lúc ấy Ôn Uyển nói nàng có khả năng đã mang bầu, nhưng chưa được xác nhận. Lần này được chẩn đoán chính xác là mang bầu, hắn sắp được làm cha, lúc này đáy lòng mới được buông lỏng hoàn toàn.
Bảo Bảo Cương nghe xong cũng vui mừng thay cho Bạch Thế Niên: “Chúc mừng tướng quân.” Nói xong, trong nội tâm còn đặc biệt hâm mộ. Tướng quân đã làm cha, có phải hắn cũng nên nhanh chóng hơn. Nhưng cô nương bên người này, haizz, hắn cũng không biết nên làm như thế nào?
Trương Nghĩa thì mặt mày vui mừng: “Quận chúa có tin vui, chuyện này thật đúng là việc vui a. Nếu là sinh con trai, vậy nguyện vọng bấy lâu nay của người đã thành hiện thực rồi.”
Bạch Thế Niên cười ha ha, nâng chén chúc mừng: “Ha ha, không cần lo lắng, nhất định là nhi tử.” Giấc mộng cát tường như vậy, hẳn là đợi hắn về nhà ôm nhi tử đây!
Mấy người uống thật là thống khoái. Nếu Ôn Uyển ở đây nghe được như thế nhất định sẽ phỉ nhổ, cái gì gọi là nhất định là nhi tử, cho dù tinh trùng của chàng có cường hãn, cũng không thể chính xác trăm phần trăm được.
Trương Nghĩa vừa cười vừa nói: “Thế Niên, chúng ta từng có ước định đấy nhá. Nếu sinh được con trai, đến lúc đó chúng ta sẽ kết làm thân gia.” Ban đầu lúc còn ở vùng duyên hải cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, tâm sự đợi sau khi chiến tranh chấm dứt sẽ như thế nào. Nói rồi liền định ra việc hôn nhân của con cái luôn.
Bảo Bảo Cương ở bên cạnh cũng lớn giọng muốn về sau được kết làm thân gia. Trương nghĩa vừa cười vừa nói: “Chuyện con cái của ngươi còn chưa thấy bóng dáng đâu, ngươi góp náo nhiệt cái gì?”
Bảo Bảo Cương tất nhiên là không chịu thua: “Ta nhanh chóng lấy một thê tử về nhà không phải là được rồi.” Thân phận Ôn Uyển quý trọng, về sau sinh hạ nữ nhi khẳng định phải tìm người môn đăng hộ đối. Thứ xuất chắc chắn không được.
Bộ dạng tươi cười của Bạch Thế Niên thoáng dừng lại. Với tính cách của Ôn Uyển, nếu thật đem hôn sự của con cái định như vậy, tương lai còn không cùng hắn cãi nhau mà trở mặt sao? Chuyện này còn không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là đến lúc đó không hài lòng, đem hôn sự làm rối lên, đến lúc đó sao còn có thể làm huynh đệ. Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên chỉ có thể thật có lỗi nói: “Năm đó ta quả thực ta đã nói lời này, cũng muốn thân càng thêm thân. Tuy nhiên với tình huống bây giờ, không dối gạt các ngươi, trước khi ta rời khỏi kinh thành, tuy rằng lúc ấy chưa có chẩn đoán chính xác, nhưng đã suy đoán ra, nên định đặt tên cho hài tử. Kết quả quận chúa nói thẳng, là không có phần của ta, đến lúc đó tên nhất định phải do Hoàng Thượng lấy. Quyền lợi đặt tên cho hài tử ta còn không có, như vậy hôn sự của hài tử, có lẽ Hoàng Thượng nhất cũng muốn tứ hôn rồi.” Mặc kệ Ôn Uyển sinh nam hay nữ, nhất định sẽ được hoàng đế sủng ái vạn phần. Đến lúc đó hôn sự của hài tử, tám chín phần mười là được hoàng đế làm chủ. Hắn người làm cha này cũng gõ không lên nhịp. Đương nhiên, đây chỉ là lời hắn nói ngoài mặt với hai huynh đệ. Trên thực tế, không phải hắn sợ hoàng đế tứ hôn mà là sợ Ôn Uyển không đồng ý. Vì vậy, chỉ có thể mang hoàng đế làm tấm lá chắn. Hắn không muốn để cho các huynh đệ nghĩ là hắn sợ vợ, chuyện này rất mất mặt a.
Trái lại Bảo Bảo Cương chẳng nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy nói vậy cũng có lý. Ai có thể lớn hơn Hoàng Thượng. Lại thêm đã từng gặp qua quận chúa, trong lòng hắn nghĩ cô nương ở kinh thành quả là lớn lên đẹp hơn ở biên quan. Người ta quận chúa cũng chưa chắc có thể vừa ý người ở đây.
Trương Nghĩa thì có chút thất vọng. Nhưng Bạch Thế Niên nói cũng đúng thực tình. Có Hoàng Thượng ở đây, hôn sự của hài tử Bạch Thế Niên thật sự là gõ không lên nhịp. Đương nhiên, nếu Bạch Thế Niên người làm cha này đã ước định đính hôn cho hài tử rồi, hoàng đế chắc sẽ không phản đối. Nhưng chính giữa lại có một Ôn Uyển quận chúa. Trương nghĩa thở dài, Ôn Uyển quận chúa ánh mắt cao như vậy, cũng có thể sẽ chướng mắt con gái nhà bọn họ.
Ôn Uyển nôn nghén vài ngày, cả người một chút tinh thần cũng không có. Hạ Dao nhìn thấy cũng kinh hãi rùng mình. Thật sự không có cách nào khác, mà không thể để nàng cứ tiếp tục đi xuống như vậy được, đành hạ thiếp mời Mai nhi tới thử khuyên bảo. Nói như thế nào Mai nhi cũng làm mẹ hai hài tử rồi.
Mai nhi nhìn thấy Ôn Uyển phảng phất như gió cũng có thể thổi bay, liền sợ hãi kêu lên một cái. Biết được Ôn Uyển ăn gì cũng nôn hết, cũng đành chịu. Lúc trước nàng hoài thai lần đầu tiên cũng bị như vậy. Về sau thì có chuẩn bị hơn. Tuy Mai nhi cung cấp không ít phương thuốc nhưng tiếc rằng không có hiệu quả.
Cuối cùng, Hạ Dao và Hạ Ảnh không thể nhìn được nữa, không còn cách nào khác đành phải kinh động đến hoàng đế. Hoàng đế bắt đầu cũng cho rằng là bình thường (bởi vì thái y nói là bình thường). Nhưng là đợi Hạ Dao và Hạ Ảnh truyền lời tới nói quận chúa không ổn, lúc này mới nóng lòng.
Hoàng đế hạ thánh chỉ, mặc kệ Ôn Uyển có chịu hay không, đều mang nàng chuyển đến Vĩnh Ninh cung. “Quận chúa, hoàng thượng có chỉ tuyên quận chúa tiến cung.”
Ôn Uyển cho dù được hoàng sủng cũng không dám bất tuân thánh chỉ. Nếu không, ngày mai tấu chương Ngự Sử vạch tội nàng sẽ chất đầy trên bàn hoàng đế rồi. Nàng sẽ bị nói đến bụi đất đầy đầu cho coi. Mà quan trọng nhất là, hoàng đế có ý này, ngay cả thánh chỉ cũng ban ra, vậy sẽ không cho nàng phản bác. Hoàng đế tuy rằng thương yêu nàng, nhưng rốt cuộc vẫn là cửu ngũ chí tôn, độc đoán chuyên quyền, nàng thất không dũng khí đi khiêu chiến điểm mấu chốt của hoàng đế. Kiến hảo tựu thu (thấy đủ thì nên buông tay) mới tốt.
Ôn Uyển phân phó người mang xiêm y nàng thường mặc sắp xếp một chút. Còn những thứ khác, tất cả đều không mang theo. Dù sao Vĩnh Ninh cung vốn là chỗ ở trước kia của nàng, cái gì cũng có, đương nhiên cái không có thì có thể đặt mua.
Ôn Uyển đang sung sướng hưởng thụ đồ ăn thì đột nhiên dạ dày khó chịu phiên giang đảo hải (dời sông lấp biển), không chịu đựng nổi, liền ụa một tiếng, cúi người che ngực ói ra.
Nàng không chỉ đem tất cả những gì trong bụng ói ra hết mà cả nước chua cũng nhả ra sạch sẽ luôn. Đợi sau khi ói xong, Ôn Uyển toàn thân vô lực, người mềm nhũn. Đừng nói đến đi đường, bây giờ ngay cả sức lực nói chuyện nàng cũng không có.
Được rồi, Ôn Uyển biết đây đại khái là nôn nghén trong truyền thuyết đi. Nôn nghén, nghe nói rất khủng bố a. Muốn ăn cái gì cũng không vào, không cần nói cũng biết giày vò người ta cỡ nào rồi. Mà nàng còn có thể chất đặc thù, người khác đau khổ một phần nhất định nàng phải ba phần. Trước kia thì giày vò người khác, này thì giày vò chính nàng.
Không ngoài dự đoán của Ôn Uyển, đợi nôn nghén trong truyền thuyết xuất hiện, Ôn Uyển ngoại trừ uống nước ra thì mặc kệ là cái gì, cứ ăn gì là nôn ra cái đó.
Thái y không có biện pháp nào, dựa theo cách nói của bọn họ thì đây chỉ là hiện tượng bình thường. Phụ nữ có thai không phải ai cũng phải trải qua cửa ải này sao? Nhưng Trương thái y đối mặt với ánh mắt như muốn giết người của Hạ Dao thì không dám nói nữa.
Ôn Uyển đói bụng đến mức có thể ăn hết một con trâu. Nhưng trong bụng lại hết lần này tới lần khác không thể tiêu thụ nổi. Nhìn xem cả bàn mỹ thực, rõ là muốn ăn, nhưng mà cứ ăn một lần phải nôn một lần, quả thật là chịu tội. Ôn Uyển bi thương nói: “Hạ Dao, ngươi nói xem ta có thể cứ như vậy chết đói hay không?”
Hạ Dao quát lớn: “Trước kia không có gì kiêng kỵ còn chưa tính. Nhưng hôm nay vì đứa bé, người không thể nói cái gì chết chết sống sống được.”
Ôn Uyển im lặng rồi, không dám nói đến chết sống nữa. Nhưng cả người khó chịu vô cùng. Ăn không được, bụng trỗng rỗng, vậy nhất định cũng ngủ không ngon. Không quá vài ngày, khuôn mặt Ôn Uyển vốn dĩ mượt mà, giờ đã thành nhọn luôn.
Ôn Uyển soi gương, nhẹ giọng nói: “Trước kia cứ nói phải giảm béo giảm béo, hôm nay ngược lại tốt rồi, không muốn gầy mà lại cứ gầy.” Người trong gương cũng quá thiếu sức sống rồi.
Thời điểm Ôn Uyển khó chịu nhất, ngay cả Bạch Thế Niên đang ở xa ngoài ngàn dặm nàng cũng lôi vào mắng: “Ngươi nói gả cho hắn làm gì? Sớm biết như vậy sẽ không lấy chồng. Ta phải chịu khổ như vậy, thế mà ngay cả cái bóng quỷ cũng không nhìn thấy. Một lời an ủi cũng không được nghe. Ta phải chịu tội hắn cũng không biết. Sớm biết như vậy đã không lấy chồng. Gả cũng như không. Thật sự không có thuốc hối hận mà.” Nếu Bạch Thế Niên ở đây, bên người có một người có thể làm cho chính mình thấy an toàn. Tin tưởng nàng có thể tốt hơn bây giờ!
Hạ Dao có chút thở dài. Nếu có tướng quân ở đây, quả thực sẽ đỡ hơn một ít. Ít nhất trong lòng quận chúa sẽ cảm thấy an tâm hơn, mà không phải trong lòng đầy bất an giống như bây giờ.
Người bị Ôn Uyển mắng là Bạch Thế Niên, lúc này còn đang tuần tra tuyến phòng ngự. Tự dưng hắn hắt xì lớn mấy cái liên tiếp, khiến cho Diệp Tuần bên cạnh lặng lẽ cười trộm suy đoán quận chúa chắc là nhớ tướng quân đến lợi hại rồi.
Vừa vặn lúc này Bảo Bảo Cương và Bạch Thế Niên đang ở cùng nhau, Bảo Bảo Cương lớn tiếng cất giọng: “Không đúng. Ở quê ta vẫn nói khi bị người khác mắng mới có thể hắt xì. Tướng quân, nhất định là sau lưng người có tiểu nhân ghen ghét mà mắng, chửi người đấy!”
Bạch Thế Niên chẳng quan tâm. Người ghen ghét muốn hắn chết còn nhiều, rất nhiều đây này! Chỉ là nhớ đến Ôn Uyển, cũng không biết hiện tại nàng thế nào.
Bạch Thế Niên trở lại phủ tướng quân liền hỏi: “Trong kinh thành có thư đến hay không?” Bạch Thế Niên trở lại biên quan đã hơn một tháng, vậy mà lại không có nhận được một phong thư nhà nào của Ôn Uyển, chuyện này khiến hắn có chút ủ rũ, cũng có chút bất mãn. Hắn thì vừa đến biên quan đã gửi thư về nhà, còn Ôn Uyển thì ba tháng rồi mà cũng không có gửi cho hắn một cái. Thật sự có chút quá đáng.
“Không có ạ.” A Mãnh cúi đầu, không dám nói lời nào.
Bạch Thế Niên trống vắng trong lòng, sau khi bất mãn với Ôn Uyển lại bắt đầu lo lắng. Có phải Ôn Uyển có gì không ổn hay không? Không thì sao có thể không viết thư cho hắn chứ! Đang nghĩ ngợi, bên ngoài có người tới, lớn tiếng kêu: “Tướng quân, có thư từ kinh thành ”
Bạch Thế Niên vui vẻ, nhanh chóng nhận lấy xem. Vừa mở ra xem, là bút tích xinh đẹp quen thuộc. Đúng là thư nhà Ôn Uyển gửi cho hắn. Trong thư không có bao nhiêu, thậm chí ngay cả hai chữ “nhớ nhung” cũng không có. Chỉ nói cho Bạch Thế Niên biết, sau khi hắn đi được năm sáu ngày, thái y đã chẩn đoán chính xác là nàng có mang. Hôm nay đang an tâm dưỡng thai.
A Mãnh quan sát tướng quân của bọn hắn, sắc mặt vốn phiền muộn mà xem thư xong lại mừng rỡ thế nào cũng không dừng được. Nhìn đã biết là có chuyện vui rồi.
A Mãnh nhỏ giọng nói: “Tướng quân, có chuyện vui gì ạ?”
Bạch Thế Niên nghĩ đến lần này là chẩn đoán chính xác, vậy tiểu tử mập mạp trong mộng chính là điềm lành a. Hắn lập tức được làm cha rồi, sắp có nhi tử kế thừa gia nghiệp rồi. Tâm tình thật tốt, lớn tiếng kêu lên: “Đi, mang hai bình rượu đến đây. Ta muốn uống thật thống khoái, đi, mau gọi Diệp Tuần và Trương Nghĩa, còn có Bảo Bảo Cương đến đây.” Để mọi người cùng chung vui với hắn.
Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương là bằng hữu của Bạch Thế Niên từ sau khi hắn vào quân doanh. Mấy người cùng nhau sống chết đánh giặc Oa, lại cùng nhau từ đống người chết ở biên quan leo ra, là huynh đệ sinh tử chân chính, giao tình của họ còn tốt hơn bất luận kẻ nào. Cũng là những người Bạch Thế Niên tín nhiệm nhất. Thấy trên mặt Bạch Thế Niên tươi cười không ngừng thì hỏi: “Tướng quân, có việc vui gì mà người cao hứng đến vậy?”
Bạch Thế Niên cực kỳ vui vẻ “Ta sắp làm cha, ta lập tức được làm cha rồi.” Tuy rằng lúc ấy Ôn Uyển nói nàng có khả năng đã mang bầu, nhưng chưa được xác nhận. Lần này được chẩn đoán chính xác là mang bầu, hắn sắp được làm cha, lúc này đáy lòng mới được buông lỏng hoàn toàn.
Bảo Bảo Cương nghe xong cũng vui mừng thay cho Bạch Thế Niên: “Chúc mừng tướng quân.” Nói xong, trong nội tâm còn đặc biệt hâm mộ. Tướng quân đã làm cha, có phải hắn cũng nên nhanh chóng hơn. Nhưng cô nương bên người này, haizz, hắn cũng không biết nên làm như thế nào?
Trương Nghĩa thì mặt mày vui mừng: “Quận chúa có tin vui, chuyện này thật đúng là việc vui a. Nếu là sinh con trai, vậy nguyện vọng bấy lâu nay của người đã thành hiện thực rồi.”
Bạch Thế Niên cười ha ha, nâng chén chúc mừng: “Ha ha, không cần lo lắng, nhất định là nhi tử.” Giấc mộng cát tường như vậy, hẳn là đợi hắn về nhà ôm nhi tử đây!
Mấy người uống thật là thống khoái. Nếu Ôn Uyển ở đây nghe được như thế nhất định sẽ phỉ nhổ, cái gì gọi là nhất định là nhi tử, cho dù tinh trùng của chàng có cường hãn, cũng không thể chính xác trăm phần trăm được.
Trương Nghĩa vừa cười vừa nói: “Thế Niên, chúng ta từng có ước định đấy nhá. Nếu sinh được con trai, đến lúc đó chúng ta sẽ kết làm thân gia.” Ban đầu lúc còn ở vùng duyên hải cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, tâm sự đợi sau khi chiến tranh chấm dứt sẽ như thế nào. Nói rồi liền định ra việc hôn nhân của con cái luôn.
Bảo Bảo Cương ở bên cạnh cũng lớn giọng muốn về sau được kết làm thân gia. Trương nghĩa vừa cười vừa nói: “Chuyện con cái của ngươi còn chưa thấy bóng dáng đâu, ngươi góp náo nhiệt cái gì?”
Bảo Bảo Cương tất nhiên là không chịu thua: “Ta nhanh chóng lấy một thê tử về nhà không phải là được rồi.” Thân phận Ôn Uyển quý trọng, về sau sinh hạ nữ nhi khẳng định phải tìm người môn đăng hộ đối. Thứ xuất chắc chắn không được.
Bộ dạng tươi cười của Bạch Thế Niên thoáng dừng lại. Với tính cách của Ôn Uyển, nếu thật đem hôn sự của con cái định như vậy, tương lai còn không cùng hắn cãi nhau mà trở mặt sao? Chuyện này còn không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là đến lúc đó không hài lòng, đem hôn sự làm rối lên, đến lúc đó sao còn có thể làm huynh đệ. Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên chỉ có thể thật có lỗi nói: “Năm đó ta quả thực ta đã nói lời này, cũng muốn thân càng thêm thân. Tuy nhiên với tình huống bây giờ, không dối gạt các ngươi, trước khi ta rời khỏi kinh thành, tuy rằng lúc ấy chưa có chẩn đoán chính xác, nhưng đã suy đoán ra, nên định đặt tên cho hài tử. Kết quả quận chúa nói thẳng, là không có phần của ta, đến lúc đó tên nhất định phải do Hoàng Thượng lấy. Quyền lợi đặt tên cho hài tử ta còn không có, như vậy hôn sự của hài tử, có lẽ Hoàng Thượng nhất cũng muốn tứ hôn rồi.” Mặc kệ Ôn Uyển sinh nam hay nữ, nhất định sẽ được hoàng đế sủng ái vạn phần. Đến lúc đó hôn sự của hài tử, tám chín phần mười là được hoàng đế làm chủ. Hắn người làm cha này cũng gõ không lên nhịp. Đương nhiên, đây chỉ là lời hắn nói ngoài mặt với hai huynh đệ. Trên thực tế, không phải hắn sợ hoàng đế tứ hôn mà là sợ Ôn Uyển không đồng ý. Vì vậy, chỉ có thể mang hoàng đế làm tấm lá chắn. Hắn không muốn để cho các huynh đệ nghĩ là hắn sợ vợ, chuyện này rất mất mặt a.
Trái lại Bảo Bảo Cương chẳng nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy nói vậy cũng có lý. Ai có thể lớn hơn Hoàng Thượng. Lại thêm đã từng gặp qua quận chúa, trong lòng hắn nghĩ cô nương ở kinh thành quả là lớn lên đẹp hơn ở biên quan. Người ta quận chúa cũng chưa chắc có thể vừa ý người ở đây.
Trương Nghĩa thì có chút thất vọng. Nhưng Bạch Thế Niên nói cũng đúng thực tình. Có Hoàng Thượng ở đây, hôn sự của hài tử Bạch Thế Niên thật sự là gõ không lên nhịp. Đương nhiên, nếu Bạch Thế Niên người làm cha này đã ước định đính hôn cho hài tử rồi, hoàng đế chắc sẽ không phản đối. Nhưng chính giữa lại có một Ôn Uyển quận chúa. Trương nghĩa thở dài, Ôn Uyển quận chúa ánh mắt cao như vậy, cũng có thể sẽ chướng mắt con gái nhà bọn họ.
Ôn Uyển nôn nghén vài ngày, cả người một chút tinh thần cũng không có. Hạ Dao nhìn thấy cũng kinh hãi rùng mình. Thật sự không có cách nào khác, mà không thể để nàng cứ tiếp tục đi xuống như vậy được, đành hạ thiếp mời Mai nhi tới thử khuyên bảo. Nói như thế nào Mai nhi cũng làm mẹ hai hài tử rồi.
Mai nhi nhìn thấy Ôn Uyển phảng phất như gió cũng có thể thổi bay, liền sợ hãi kêu lên một cái. Biết được Ôn Uyển ăn gì cũng nôn hết, cũng đành chịu. Lúc trước nàng hoài thai lần đầu tiên cũng bị như vậy. Về sau thì có chuẩn bị hơn. Tuy Mai nhi cung cấp không ít phương thuốc nhưng tiếc rằng không có hiệu quả.
Cuối cùng, Hạ Dao và Hạ Ảnh không thể nhìn được nữa, không còn cách nào khác đành phải kinh động đến hoàng đế. Hoàng đế bắt đầu cũng cho rằng là bình thường (bởi vì thái y nói là bình thường). Nhưng là đợi Hạ Dao và Hạ Ảnh truyền lời tới nói quận chúa không ổn, lúc này mới nóng lòng.
Hoàng đế hạ thánh chỉ, mặc kệ Ôn Uyển có chịu hay không, đều mang nàng chuyển đến Vĩnh Ninh cung. “Quận chúa, hoàng thượng có chỉ tuyên quận chúa tiến cung.”
Ôn Uyển cho dù được hoàng sủng cũng không dám bất tuân thánh chỉ. Nếu không, ngày mai tấu chương Ngự Sử vạch tội nàng sẽ chất đầy trên bàn hoàng đế rồi. Nàng sẽ bị nói đến bụi đất đầy đầu cho coi. Mà quan trọng nhất là, hoàng đế có ý này, ngay cả thánh chỉ cũng ban ra, vậy sẽ không cho nàng phản bác. Hoàng đế tuy rằng thương yêu nàng, nhưng rốt cuộc vẫn là cửu ngũ chí tôn, độc đoán chuyên quyền, nàng thất không dũng khí đi khiêu chiến điểm mấu chốt của hoàng đế. Kiến hảo tựu thu (thấy đủ thì nên buông tay) mới tốt.
Ôn Uyển phân phó người mang xiêm y nàng thường mặc sắp xếp một chút. Còn những thứ khác, tất cả đều không mang theo. Dù sao Vĩnh Ninh cung vốn là chỗ ở trước kia của nàng, cái gì cũng có, đương nhiên cái không có thì có thể đặt mua.
/1357
|