Edit: Tiểu Yến tráng sĩ Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển nghe được đúng là mẹ ruột thì thấy có chút mới lạ. Trên thế giới thiên thiên vạn vạn, thật đúng là đủ loại kiểu dáng: “Còn có kiểu mẫu thân như vậy sao? Cháu trai nàng đã có công danh cử nhân, muội muội nàng tại sao phải để cho nhi tử lấy một cô nương đã bị từ hôn? Nếu hắn tốt thật, tương lai thi đậu tiến sĩ, tìm cô nương có điều kiện tốt ở đâu chẳng có. Có thể thấy nhất định có chỗ không ổn. Đều nói mẹ kế ác độc, chuyện này mẹ ruột hồ đồ có lúc còn đáng sợ hơn mẹ kế.” Mẹ kế không phải mẹ ruột, ác độc thì cũng có tâm lí có chuẩn bị. Chắc tân nương phải đau lòng khổ sở lắm đây!
Thanh Hà không thể không bội phục Ôn Uyển, nàng không biết tiền căn hậu quả mà nghe xong lại có thể suy đoán được duyên cớ trước sau: “Đúng vậy. Cháu trai bà ấy xem thấy tốt, sao lại không biết nó thường xuyên đi phố hoa hẻm nhỏ. Gia đạo nhà bọn họ lại sa sút, phụ thuộc vào Bàng gia mà sống qua ngày. Nếu cầu hôn chính đáng, nhất định không lấy nổi đích nữ. Nếu chúng ta từ hôn, bọn họ phải cảm thấy may mắn vì đã nhặt được tiện nghi này!”
Ôn Uyển nghe ra được vài phần ý tứ của Đại phu nhân: “Ý của Đại tẩu là muốn từ hôn?” Đại phu nhân dụng tâm ở trước mặt nàng nói đến đề tài này, khẳng định cũng có tâm tư ấy. Nhưng thời đại này không giống với hiện đại, có một số người sau khi người ly hôn vẫn sống như bình thường, không chút nào để ý. Ở đây một khi bị từ hôn, tái giá sẽ không thể lấy được người trong sạch. Chỉ là có một bà dì luôn nhìn chằm chằm vào, nếu từ hôn thì thật sự đem cô nương này đẩy vào hố lửa rồi. Còn nhớ lúc trước vì không muốn từ hôn mà cô nương này đã bất chấp tất cả. Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt tự nhiên cũng lộ ra thần sắc không đồng ý.
Bản lĩnh nhìn sắc mặt để nói chuyện của Thanh Hà cũng là số một. Vừa thấy thần sắc Ôn Uyển đã biết rõ nàng không đồng ý, một chút tư tâm nổi lên như vậy bỗng chốc đã tiêu tán. Nên tranh thủ thời gian tỏ thái độ nói: “Không có, tuy rằng Bàng phu nhân khiến cho chúng ta khó chịu không ít. Nhưng Bàng gia đại cô nương lúc trước thà chết cũng không từ hôn, cũng là một cô ngương tốt. Tuy rằng chúng ta phải chịu không ít uất ức nhưng đâu thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa bậc này. Ta đã nói với lão gia, cửa hôn sự khẳng định là không thể lui. Nhưng lão gia nuốt không trôi cơn tức này, Bàng phu nhân lại có thái độ như vậy, cho nên, hôn sự này đoán chừng vẫn còn có chút khúc mắc.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng ý nghĩ của Đại phu nhân: “Không sao. Đợi Minh Chí đi Thái Bộc tự nhậm chức, Bàng phu nhân sẽ không làm khó dễ nhiều nữa.” Bàng phu nhân này, thoạt nhìn đã biết là người ham quyền thế. Nhưng cũng không sao, chỉ cần là cô nương tốt, có thể tề gia là được.
Hai mắt Thanh Hà sáng ngời: “Quận chúa nói là…để cho Minh Chí đến Thái Bộc tự nhậm chức?” Lúc trước Thanh Hà từ nhà mẹ đẻ Bình Quốc công đã biết rõ, chức vị thiếu đợt này, có hai hàm thất phẩm. Một chức là Lại bộ bút thiếp, một chức là ở Thái Bộc tự. Sau thi Minh chí thi xong, tự thấy kiếm được một chức quan bát phẩm đã không tệ, chưa từng nghĩ đến hai chức vị cao thất phẩm kia.
Ôn Uyển gật đầu: “Ừm, Thái Bộc Tự là nơi rèn luyện người rất tốt. Trước ở đó tôi luyện vài năm, mài luyện đến mức tự mình có thể đảm đương một phía, đến lúc đó thì cho đảm nhiệm chức vụ ở bên ngoài, đợi tích lũy đủ kinh nghiệm thì điều trở lại kinh thành. Như vậy cũng đủ khả năng chống đỡ môn hộ đại phòng.” Kỳ thật lúc trước sau khi Bạch Thế Niên biết rõ ý của Ôn Uyển, tư tâm hắn cho rằng để Minh Chí đi Lại bộ nhậm chức sẽ tốt hơn. Như vậy sẽ có khởi đầu cao. Dù sao Lại bộ cũng là nha môn chạm tay có thể bỏng (quyền thế rất mạnh), mọi người đương nhiên là hướng đến địa phương phát triển tốt.
Đề nghị của Bạch Thế Niên lại bị Ôn Uyển một ngụm cự tuyệt. Ôn Uyển đã muốn giúp đỡ thì Lại bộ và Thái Bộc tự đối với nàng mà nói cũng giống nhau cả. Chỉ là Ôn Uyển nghĩ, nếu thật muốn đứa nhỏ tốt, nên thả nó đi thật xa. Lại bộ là tốt. Nhưng cũng bởi vì tốt, cho nên không thể đến. Lại bộ là địa phương chưởng quản quan viên của thiên hạ, quan viên bên trong đều tự thấy mình ưu việt hơn người mình thường. Hơn nữa quan viên chín phần là đi lên từ khoa cử. Minh Chí đột nhiên đi vào, nếu tâm tính không vững, rất dễ dàng bị lệch lạc. Minh Chí không có tài hoa hơn người, năng lực tính ra cũng chỉ ở trung đẳng, con đường làm quan tương lai nên ổn định đặt chân từng bước từng bước đi lên. Nếu mới đầu đã ở Lại bộ, có cảm giác về sự ưu việt, rất dễ dàng nhãn cao thủ đê (nói như rồng leo, làm như mèo mửa). Nhưng để Minh Chí ở trong Thái Bộc tự tương đối nhàn rỗi, để cho hắn học thêm nhiều thứ thì càng dễ tôi luyện tâm tính. Tâm tính ổn định rồi thì không sợ tâm phù khí táo (tâm tính bộp chộp nóng nảy), không dễ dàng bị ngoại giới ảnh hưởng, tương lai mới đi được xa hơn, mới có thể chính thức chống đỡ được Đại phòng. Đại phòng đã có Minh Chí chống đỡ môn hộ, về sau Bạch Thế Niên cũng đỡ phải quan tâm nhiều.
Thanh Hà rất cảm kích: “Đạ tạ quận chúa, đã để quận chúa phí tâm rồi.” Thanh Hà không nghĩ tới Ôn Uyển lại có thể vì Minh Chí nghĩ xa đến vậy, đã trải tốt con đường ra rồi. Nếu dựa theo ý của Ôn Uyển, nhậm chức quan gì nàng cũng không muốn đoán mò. Nhưng để Minh Chí lịch lãm rèn luyện trong kinh thành đã đủ rồi, lại cho nó ra ngoài. Kỳ thật các quan viên trong kinh thành cơ bản không muốn ra bên ngoài, không phải không biết ra ngoài dễ dàng lên chức. Nhưng ra ngoài cũng có một cái hại, đó chính là rất khó được điều lại kinh thành. Chức vị trong kinh thành nhiều như vậy, nhưng một hố chỉ có một củ cải trắng, hố không có, ngươi củ cải trắng bên cạnh này lập tức nhàn rỗi a! Nhưng có Ôn Uyển thì lại không cần lo lắng. Nếu nhậm chức bên ngoài, cơ bản là ba năm lên một chức, tương lai Minh Chí một chức Tam phẩm Tứ phẩm khẳng định là có. Như vậy, đời này nàng lại có thể mặc y phục Cáo Mệnh phu nhân vào rồi. Thanh Hà nghĩ đi nghĩ lại, vành mắt cũng hồng hồng.
Ôn Uyển khoát khoát tay: “Ta cũng hi vọng lúc Thế Niên trở về có thể thấy một nhà các ngươi hòa thuận vui vẻ. Hắn cao hứng, ta cũng vui mừng.”
Hạ Dao trắng mắt liếc quận chúa, tuy rằng làm vậy quả thật vì muốn tướng quân vui, nhưng cũng không cần thẳng thắn nói trực tiếp như vậy a! Thật là. Sợ người khác không biết người luôn nghĩ cho tướng quân sao?
Đại phu nhân nở nụ cười. Ôn Uyển có thể nhìn mặt mũi Lục đệ mà suy nghĩ cho bọn họ, cũng nhờ Lục đệ đối với nàng tốt. Tốt đi thì cũng tốt lại.
Ôn Uyển không tiếp tục nói đề tài này: “Hôn sự của Minh Chí mọi người đại khái dự định lúc nào?”
Đại phu nhân suy nghĩ rồi nói: “Hiện giờ Minh Chí đã mười bảy, Bàng gia đại cô nương cũng mười sáu rồi. Nếu thương lượng tốt, vậy có thể tiểu định (giống như lễ đính hôn) ngay trong tháng này. Chắc cũng phải đến tháng năm.” Đã muốn kết thân, dứt khoát sớm đi kết là được rồi. Sau khi kết hôn, lấy xa một chút là được. Tránh ở gần quá, trong lòng mọi người đều không thoải mái.
Ôn Uyển áy náy nói: “Ta làm thẩm tử nhưng hôm nay thân thể bất tiện. Còn muốn làm phiền tẩu tới giúp ta, thật sự là băn khoăn.”
Hạ Dao nghĩ muốn cười, lại nhịn được. Lại nói, Bạch Minh Chí đã mười bảy, quận chúa năm nay cũng mới hai mươi tuổi đây này! Giọng điệu nói chuyện lại giống như bà già vậy. Hạ Dao nghĩ đến Ôn Uyển lúc còn là trẻ con, chỉ có thể khẽ thở dài. Quận chúa căn bản là không có tuổi thơ. Cũng bởi vì là ông cụ non, nên để người ta quên mất tuổi thật của nàng (Ôn Uyển nói: cao thấp hai đời cộng lại, ta đã bốn mươi rồi, so với Bạch Thế Niên còn lớn hơn nửa phần đó).
Thanh Hà biết rõ những điều này đều là lời nói khách sáo, vừa cười vừa nói: “Hiện tại thân thể của người quý giá, làm sao có thể để cho người mệt nhọc những chuyện nhỏ nhặt này. Quận chúa, ta đã nói với người, người không biết lão gia chúng ta vừa nghe tin quận chúa có bầu, lập tức không chờ được xác nhận đã đi thắp hương cho bài vị bố mẹ chồng, nói cầu cha mẹ chồng phù hộ quận chúa thuận lợi sinh hạ lân nhi (ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra, cũng có ý là con trai). Như vậy, Lục đệ không cần lo lắng nữa rồi. Đợi lạy trưởng bối xong, chàng mới phát hiện còn chưa nhận được tin tức của người. Một mực bám lấy thúc giục ta đến xem. Giờ đã xác nhận, lão gia cũng có thể an tâm ngủ.” Lời này của Đại phu nhân không hề giả chút nào. Ôn Uyển có thai, ngoại trừ hoàng đế còn có Bạch Thế Niên chưa biết, người cao hứng nhất không ai hơn được chính là Bạch Thế Hoa. Nếu Ôn Uyển sinh hạ nhi tử, tước vị tổ tông tuyệt đối sẽ quay về, Bạch gia thịnh vượng đã sắp tới, sao hắn có thể không hưng phấn?
Bởi vì Ôn Uyển mới có thai, lại đúng vào tiết xuân gây cho người ta buồn ngủ, càng thêm muốn ngủ. Vì vậy không nói chuyện nữa, ngáp không ngừng.
Đại phu nhân rất có ánh mắt mà cáo từ.
Vừa về tới nhà, chỉ thấy Bạch Thế Hoa đang xoay quanh chờ đợi. Vừa thấy thê tử trở về, liền khẩn trương chạy đến hỏi: “Như thế nào? Quận chúa nói như thế nào?”
Nghe được rằng đã chuẩn bị tốt một chức quan thất phẩm, Bạch Thế Hoa thật cao hứng. Tuy rằng lúc trước Bạch Thế Niên đã tiết lộ qua với hắn, nói Ôn Uyển sẽ không bạc đãi Minh Chí. Nhưng không nghe được chính miệng Ôn Uyển nói, hắn vẫn luôn thấy không thực. Giờ thì an tâm rồi. Lại nghe được tiếp Ôn Uyển muốn hắn hỗ trợ quản lý sản nghiệp trong phủ tướng quân, hàng năm có thể được hai phần tiền lời, nghe xong hai mắt hắn cũng sáng ngời. Tuy rằng Bạch Thế Niên bí mật cho thêm hắn năm ngàn lượng bạc. Hắn đã mang tất cả số tiền ấy để mua ruộng đất. Nhưng dù như thế, cũng chỉ tốt hơn so với trước đây một chút. Ngoại trừ nhị nhi tử một tháng được hai mươi lượng bạc, nhà bọn hắn cơ bản không còn nguồn thu nào khác. Lại không thể đi làm công cho người ta như trước đây. Thế cũng quá ném đi mặt mũi lão Lục rồi. Ở nhà miệng ăn núi lở đã ăn hết số vốn ban đầu. Hơn nữa mắt thấy trưởng tử muốn kết hôn, mấy hài tử phía dưới cũng đều đến tuổi kết hôn. Đồ cưới sính lễ sau này đều cần một số tiền chi tiêu lớn. Nhưng về sau tiền thu hàng năm lớn như thế, vậy không cần lo nữa rồi.
Đại phu nhân an ủi Bạch Thế Hoa: “Quận chúa rốt cuộc cũng là quận chúa, mắt sáng như sao, lại có quyết đoán. Hiện tại đã có cốt nhục của Lục đệ, Bạch gia thịnh vượng đã sắp tới. Lão gia, chàng cũng không cần phải nói thẹn với tổ tông rồi.”
Bạch Thế Hoa gật đầu đồng ý: “Lục đệ đã chịu khổ nhiều như vậy, bất quá, là người có phúc về sau. Nếu không, sau này cũng không cưới được quận chúa. Còn có thể khiến cho quận chúa thay đổi cái tôi của mình.” Ban đầu hắn rất vui mừng vì Lục đệ cưới được Ôn Uyển quận chúa. Bởi vì cưới quận chúa thì Bạch gia sẽ có đủ vốn liếng để Đông Sơn tái khởi. Nhưng quả thật hắn không nghĩ tới, quận chúa lại có thể vì Lục đệ mà chiếu cố bọn hắn. Đây là điều hắn nghĩ cũng nghĩ không dám.
Thanh Hà nói đến thái độ của Ôn Uyển đối với hôn sự của Minh Chí: “Quận chúa nói, chỉ cần cô nương tốt là được. Đương kim chủ mẫu nếu là người không tốt, về sau kết hôn ít lui tới là được. Lòng dạ kia của chàng cũng nên bỏ xuống, sớm định ra hôn kỳ đi.”
Ôn Uyển đã lên tiếng, dù trong lòng Bạch Thế Hoa nghẹn giận thì cũng đành nghe theo: “Cũng được, vậy ngày mai nàng đi thương nghị. Đi sớm xong xuôi cũng tốt. Đỡ cho phải mãi không dứt. Lấy về nhà rồi, có thể ít lui tới. Ta không muốn nhìn thấy người Bàng gia nữa.” Hiện giờ đương gia của Bạch gia là Ôn Uyển, không phải hắn. Đương nhiên, Bạch Thế Hoa chết cũng không thừa nhận, ở sâu trong lòng hắn vẫn sợ hãi Ôn Uyển. Nhớ năm đó Ôn Uyển mới là một đứa nhóc cầm kim tiên đe dọa lại làm hắn sợ tới mức mặt xám xịt mà về. Chứ đừng nói là bây giờ.
Thanh Hà làm sao nguyện ý đến nhìn Bàng phu nhân trưng lên sắc mặt đáng giận. Nhưng không muốn nhìn thì thế nào, tóm lại vẫn phải xử lí hôn sự. Bằng không, nếu thật sự từ hôn, Bàng gia cô nương tâm khí cao, lấy cái chết đáp lại Minh Chí. Với tính tình của Ôn Uyển, tất nhiên là không nhìn được Minh Chí rồi. Toàn bộ tiền đồ Minh Chí liền không có. Nàng đâu dám đánh cược.
Bắt đầu về sau, Ôn Uyển thường đi lại ở ngay trong vườn. Thời điểm này Hạ Dao mới lên tiếng: “Quận chúa, theo ý của thuộc hạ thì mối hôn nhân này nên lui là tốt hơn. Bàng gia phu nhân quá đáng như vậy, đại lão gia và Đại phu nhân đã phải chịu không ít uất ức. Ngay cả Minh Chí cũng phải bị ruồng đuổi nhiều lần. Cho dù kết thân, đây cũng không phải là gia đình tốt. Cô nương gả đi, cũng sẽ không có ngày tốt lành.”
Ôn Uyển phất phất tay, có chút thở dài: “Nếu lúc trước Bạch gia lụi bại, bọn họ kiên định muốn từ hôn, lúc đó hài tử cũng còn nhỏ thì cũng không có gì. Nhưng bọn họ lại ậm ờ không rõ, trong lòng hẳn là sợ bỏ lỡ người con dâu này rồi, khi tái giá sẽ không tìm được người tốt như vậy nữa. Kéo con gái người ta đến bây giờ, nếu lại lui thân thì bất nhân bất nghĩa quá rồi. Lui cửa hôn nhân này, Minh Chí sẽ tìm được môn hộ tốt, tương lai có nhạc gia giúp đỡ. Ta quả thật có thể bớt một phần khí lực. Nhưng mà chuyện này nói đến nói đi, Bàng gia cô nương chính là người vô tội. Nếu bị từ hôn, Bàng gia cô nương cả đời này sẽ bị hủy. Chuyện ngươi nói ta cũng đã nghĩ đến, cô nương này tính tình cương liệt như vậy, phẩm tính cũng không kém chỗ nào. Về phần tương lai có thể được Đại phu nhân yêu thích, được trượng phu kính trọng và yêu thương hay không, vậy thì phải xem bản lĩnh của nàng rồi. Ít nhất ta cũng đã ra sức cho nàng một cơ hội. Tương lai như thế nào, vậy xem vận mệnh của nàng thôi.”
Hạ Dao lắc đầu cười nói: “Quận chúa, nói đến nói đi, lòng của người vẫn lương thiện, cái này đã tồn tại bao nhiêu năm. Đã hình thành không thể thay đổi nữa.”
Ôn Uyển ưỡn người ra phía sau. Phần eo dường như có chút mỏi: “Đây không phải lương thiện, đây là điểm mấu chốt của ta. Đại tiểu thư Bàng gia nếu ngay từ đầu đã nguyện ý từ hôn thì cũng thôi đi. Nhưng tình hình như vậy lại muốn lui thân, rõ ràng là bức người ta đến tử lộ. Bạch gia làm như vậy, cũng không phúc hậu. Nói đến nói đi, vẫn là thế đạo này quá bất công với nữ tử. Nữ tử vốn không sai, nhưng một khi có gì ngoài ý muốn, cả đời này liền bị phá hủy.” Ôn Uyển không chỉ nói đến chuyện đại tiểu thư này Bàng gia mà là hiện tượng trong cả xã hội. Nhiều thiếu nữ, bởi vì vô tội liên quan đến đó, cuối cùng phải trở thành vật hi sinh. Ôn Uyển không thể nhìn được, nhưng cũng bất lực. Xã hội này có quy tắc của mình, nàng không có tinh lực để đối đầu cùng toàn bộ xã hội. Nếu nàng dám đánh vỡ quy tắc này, chắc chắn họ sẽ hợp nhau tấn công. Đến lúc đó, ngay cả hoàng đế cũng không bảo vệ được nàng. Nàng không có tinh thần vĩ đại như vậy, hi sinh chính mình kêu gào nam nữ bình đẳng khiêu chiến thế tục. Chỉ có thể ở trong phạm vi mình đủ khả năng trợ giúp những người nàng có thể giúp được.
Hạ Dao nhìn thoáng qua Ôn Uyển, đã nói mười năm, quận chúa cũng không thay đổi, cả đời này cũng cứ như vậy rồi. Nhưng vậy cũng tốt. Ít nhất quận chúa vẫn giữ vững bản tâm, sống ngay thẳng không hổ thẹn.
Thanh Hà gửi thiếp cho Bàng đại nhân, mời hắn ngày thứ hai đến phủ thương định thời gian. Người làm mối đối với bộ dạng khí không thuận của Bàng phu nhân, dùng giọng điệu hay nói giỡn của mình nói Minh Chí chí lần này khảo thí không tệ. Đã tìm được một nơi làm việc không tệ, về sau cũng là người làm công ăn lương rồi.
Sắc mặt Bàng phu nhân thoáng cái đã đỏ lên. Bà một mực ghét bỏ Minh Chí trên người không có công danh, hiện tại kẻ không có công danh Minh Chí này đã có được một chức quan, mà cháu trai bà tuy rằng là cử nhân, nhưng lần trước thi rớt, ngay cả Quốc Tử Giám còn không thể vào được. Bạch gia rõ ràng là trần trụi đánh vào mặt của bà. Nhưng người ta khí thế so với mình còn mạnh hơn, bà ngoại trừ nhẫn còn có thể làm gì.
Thanh Hà láng máng nói với người làm mối hai câu. Thấy biểu lộ này của Bàng phu nhân thì hừ lạnh trong lòng. Hôm nay Bạch gia cưới quận chúa vào cửa. Những môn hộ khac của Bạch gia thì cũng thôi đi. Nhưng lão gia đại phòng này chính là đại ca ruột thịt của Bạch Tướng quân. Quận chúa giờ đã cho thấy là muốn giúp đỡ đại phòng. Đại phòng Bạch gia rất nhanh sẽ đứng lên. Vậy mà ánh mắt còn thiển cận như thế. Nếu không phải Bạch gia kiên trì với cái hôn ước này, còn một số người muốn nịnh bợ quận chúa nhưng không được. Nếu mà huỷ thật thì sẽ có rất nhiều người nguyện ý kết môn thân này đấy.
Bàng phu nhân cùng người làm mối nói đơn giản, lướt qua một chút liền đến chuyện chọn thời gian. Tiểu định rất nhanh đã được định ra, là ngày hai mươi sáu tháng ba. Ngày đại hôn thì được quyết định vào ngày mười sáu tháng năm. Ý tứ Bạch gia rất rõ ràng, muốn nhanh chóng kết thân xong. Kết thân xong rồi, cũng không có nhiều khúc mắc như vậy nữa. Nên thế nào thì cứ làm như thế a!
Sau khi Ôn Uyển biết được ngày tiểu định, liền cho người đưa lễ tới. Lễ là Hạ Thiêm tự mình đưa qua: “Đại phu nhân, ta là Nhị quản sự Hạ Thiêm trong phủ quận chúa. Những lễ vật này là quận chúa tặng tới, quận chúa nói chỗ này để dùng trong hôn lễ của Đại thiếu gia. Đây là danh mục quà tặng, người xem qua một chút.”
Đồ liệt kê trên giấy có vải vóc, đồ trang sức, mấy đồ vụn vặt đại bộ phận tất cả đều cần dùng trong hạ sính (sính lễ nhà trai mang đến nhà gái). Đại phu nhân nhìn một đống đồ vật bên ngoài, trong lòng vô cùng cao hứng. Lần này hạ sính, sẽ không mất mặt rồi.
Bạch Thế Hoa trước được Thanh Hà đáp ứng, rồi mới nhận danh mục quà tặng này: “Đa tạ một mảnh tâm ý của quận chúa.” Nếu là hảo ý, vậy thì thu thôi.
Thanh Hà thật sự vui mừng, đã có những lễ vật này, sính lễ của trưởng tử cũng có mặt mũi, hôm nay chỉ còn thiếu lớp lót. Đúng là chuyện tốt cả đôi. Chuyện Minh Chí được bổ nhiệm chủ bộ thất phẩm của Thái Bộc tự đã được định ra, cũng đã được lan truyền ra ngoài rồi. Thanh Hà giờ không lo lắng nhi tử đến Bàng gia lại bị chê cười nữa.
Sau khi biết rõ tin tức, tư vị trong lòng Bàng phu nhân thật nói không nên lời. Thanh Hà còn ném đi mặt mũi của bà. Thời điểm định ngày, đều là mời người làm mối đi qua. Dựa theo trình tự bình thường thì phải là do trưởng bối hai bên cùng thương nghị. Nhưng hiện giờ, không nói Đại phu nhân không đến, mà người làm mối không biết là vô ý hay cố ý mà cứ một mực tán dương Minh Chí tốt..
Trong lòng Bàng phu nhân nghẹn khuất không cần phải nói (bà trong lòng có quỷ ấy, người ta là chân tâm thật ý cảm thấy bà đã tìm được cô gia tốt. Cho dù không khoa cử nhập sĩ, nhưng có thể thi vào tiền tam, chứng minh hắn cũng có tài học. Hơn nữa còn có người dẫn đường. Tương lai tiền đồ tất nhiên là không kém). Trong lòng Bàng phu nhân oán trách đại nữ nhi vô cùng, lúc trước nếu chịu từ hôn, ở đâu bà còn phải chịu những lời chế giễu này.
Bàng đại nhân thì lại thật tâm vui mừng. Bất kể như thế nào, Minh Chí đã là con rể của hắn rồi rồi. Danh dự của hắn vừa được bảo trụ, vừa có thể cùng quận chúa kết thân. Cho dù không leo lên được quan hệ với quận chúa thì tiền đồ sau này của con rể tốt, cũng giúp đỡ cho hắn. Vì có thái độ của Bàng đại nhân, nên Bàng phu nhân không dám làm chuyện ngu ngốc gì. Tuy rằng trong lòng đối với đại nữ nhi trăm cái không hài lòng. Nhưng đồ cưới cũng không thiếu một phân, có đồ gia dụng đẹp mắt, có châu báu trang sức thật, còn có điền sản thượng đẳng thực dụng, vị trí cửa hàng cũng đều ở khu vực không tệ, tiền bạc cho riêng cũng không thiếu một phân. Sáu mươi bốn rương đầy chặt đến cả ngón tay cũng không chen vào được. Lại nói tiếp, tuy rằng Bàng đại nhân từng đưa ra lời lẽ ngoan độc, nhưng Bàng phu nhân rốt cuộc là cũng là mẹ ruột của đại tiểu thư, dù không chào đón, tính tình có chút không đúng thì cũng sẽ không thực sự khắc khe trong đồ cưới của con gái, để cho con gái gả không được phong quang.
Ngày kết hôn đều định ra rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện xấu gì nữa. Bàng đại tiểu thư trong khoảng thời gian này ưu sầu đã gầy đi nửa vòng cuối cùng cũng có thể bày ra nét mặt tươi cười. Tuy rằng trong lòng cũng lo lắng việc hôn nhân này bị mẫu thân náo như vậy, gả đi cuộc sống khẳng định cũng không thông thuận, nhưng không thông thuận vẫn tốt hơn so với việc phải gả đại biểu ca kia. Diễn xuất kia của dì nàng, chỉ có mẫu thân được nịnh nọt nên ưa thích. Còn bên trong tuyệt đối không phải hạng người lương thiện. Nhưng còn mẹ chồng tương lai thì có thanh danh tốt trong kinh thành. Chỉ cần nàng dụng tâm phụng dưỡng cha mẹ chồng, kính trọng trượng phu, cuộc sống chắc không quá kém.
Bạch Thế Hoa và Thanh Hà giờ thoải mái rồi. Tam phòng và Tứ Phòng, Bát phòng (Ngũ phòng thì không dám đến cửa) nghe được tin tức này, hâm mộ đến mức đỏ cả mắt. Con của bọn hắn, còn nhiều đứa đang ở nhà chờ được sắp xếp việc đấy! Có chuyện tốt mà không gọi bọn họ một câu. Nếu sớm biết như vậy, dù thế nào cũng để con bọn họ đi thi, sau đó, không nói tới thất phẩm thì cho cái bát phẩm cửu phẩm cũng được, ít nhất còn ăn được bổng lộc của triều đình (ngươi coi quan nha triều đình là nhà các ngươi chắc). Nhưng không nói bọn hắn gặp không được Ôn Uyển, dù là đại quản gia cũng không thấy. Không có cách nào khác, đành tới gặp Bạch Thế Hoa và Thanh Hà.
Khóc lóc nói gần nói xa nào là cuộc sống khó khăn, con cái ở nhà bỏ phí. Trong đó Bát phu nhân khóc hung mãnh nhất. Hai đứa con trai của Tam phu nhân (thứ xuất không tính ở trong), có một đứa khảo trúng cử nhân, đứa nhỏ hơn cũng đã là tú tài. Chỉ có điều Tam phu nhân là muốn để Tam lão gia được tiến thêm một bước. Nếu có thể được quận chúa giúp đỡ, con đường làm quan tương lai sẽ ổn định, một đường tiến lên phía trước, thế không gì cản a!
Tứ phu nhân chỉ sinh được môt đứa con trai, không thiên phú học hành gì, cũng đừng nghĩ đến khoa cử. Cho nên muốn tìm đường đi, an bài một chức vị, hay làm mối cho nó cũng tốt.
Bát phu nhân là đáng thương nhất. Sinh ra ba đứa con trai, nhưng không có một đứa dùng được. Bát lão gia lại là người hết ăn lại nằm, không có việc gì làm. Ba đứa con trai không có một đứa có ích, trưởng tử đã mười lăm rồi, tuy rằng nhà bọn hắn không có khoa trương mức nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng cùng nhà dân chúng thấp cổ bé họng trong kinh thành không có gì khác biệt. Gia thế hơi cao một chút đều chướng mắt họ. Mà lấy dân nữ họ lại không muốn.
Thanh Hà đợi Tam phu nhân cùng mấy vị phu nhân biểu diễn xong, mới không nhanh không chậm nói, quận chúa để cho Bạch Thế Hoa quản lý sản nghiệp của phủ tướng quân, mình cũng khó được gặp nàng. Về phần được chia lợi hai phần, thì không nói. Hỗ trợ lúc này bởi vì Ôn Uyển thân thể bất tiện, đệ đệ không ở đây, với tư cách là huynh trưởng ruột thịt nên làm vậy. Nếu trực tiếp nói thẳng ra, vậy thì có chút mất mặt.
Tam phu nhân sững sờ: “Quận chúa đây là. . .” Với năng lực của Ôn Uyển, có thể quản lí sản nghiệp lớn như vậy, như thế nào còn có thể không quản lí được một cái phủ tướng quân. Đây là chuyện gì chứ?
Thanh Hà ngồi ở thượng vị, nhìn Tam phu nhân. Hai chị em dâu đấu nửa đời người rồi, cũng có lúc nàng ta phải cúi đầu trước nàng. Thật là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, miệng nhỏ nhấp trà, buông ra rồi nói: “Quận chúa mang hài tử, tinh lực không đủ. Cho nên mới để đại lão gia giúp đỡ quản lý. Hơn nữa, quận chúa là quý nhân bận rộn, chuyện của Bạch gia nàng không có thời gian quản lý, đều do đại lão gia giúp đỡ quản lý một chút.” Ý tứ này là Ôn Uyển sẽ không nhúng tay vào việc của Bạch gia. Người của Bạch gia, nếu có chuyện gì thì cứ tìm Bạch Thế Hoa và nàng.
Tính toán trong lòng Tam phu nhân rơi vào hư vô, trong lòng có chút mất hồn. Trong lòng Tứ phu nhân và Bát phu nhân thì lại nổi lên tâm tư, muốn leo lên quan hệ với quận chúa, dường như trước nên đánh tốt quan hệ với đại tẩu đã.
Thanh Hà nói lời này không có tâm tư gì khác. Đương nhiên, đây cũng không phải chuyện gì cơ mật. Bạch Thế Hoa đã bắt đầu tiếp xúc việc trong phủ tướng quân rồi. Muốn dấu diếm cũng dấu không được. Nhưng lời này lan truyền ra ngoài, lại khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Thanh Hà không thể không bội phục Ôn Uyển, nàng không biết tiền căn hậu quả mà nghe xong lại có thể suy đoán được duyên cớ trước sau: “Đúng vậy. Cháu trai bà ấy xem thấy tốt, sao lại không biết nó thường xuyên đi phố hoa hẻm nhỏ. Gia đạo nhà bọn họ lại sa sút, phụ thuộc vào Bàng gia mà sống qua ngày. Nếu cầu hôn chính đáng, nhất định không lấy nổi đích nữ. Nếu chúng ta từ hôn, bọn họ phải cảm thấy may mắn vì đã nhặt được tiện nghi này!”
Ôn Uyển nghe ra được vài phần ý tứ của Đại phu nhân: “Ý của Đại tẩu là muốn từ hôn?” Đại phu nhân dụng tâm ở trước mặt nàng nói đến đề tài này, khẳng định cũng có tâm tư ấy. Nhưng thời đại này không giống với hiện đại, có một số người sau khi người ly hôn vẫn sống như bình thường, không chút nào để ý. Ở đây một khi bị từ hôn, tái giá sẽ không thể lấy được người trong sạch. Chỉ là có một bà dì luôn nhìn chằm chằm vào, nếu từ hôn thì thật sự đem cô nương này đẩy vào hố lửa rồi. Còn nhớ lúc trước vì không muốn từ hôn mà cô nương này đã bất chấp tất cả. Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt tự nhiên cũng lộ ra thần sắc không đồng ý.
Bản lĩnh nhìn sắc mặt để nói chuyện của Thanh Hà cũng là số một. Vừa thấy thần sắc Ôn Uyển đã biết rõ nàng không đồng ý, một chút tư tâm nổi lên như vậy bỗng chốc đã tiêu tán. Nên tranh thủ thời gian tỏ thái độ nói: “Không có, tuy rằng Bàng phu nhân khiến cho chúng ta khó chịu không ít. Nhưng Bàng gia đại cô nương lúc trước thà chết cũng không từ hôn, cũng là một cô ngương tốt. Tuy rằng chúng ta phải chịu không ít uất ức nhưng đâu thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa bậc này. Ta đã nói với lão gia, cửa hôn sự khẳng định là không thể lui. Nhưng lão gia nuốt không trôi cơn tức này, Bàng phu nhân lại có thái độ như vậy, cho nên, hôn sự này đoán chừng vẫn còn có chút khúc mắc.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng ý nghĩ của Đại phu nhân: “Không sao. Đợi Minh Chí đi Thái Bộc tự nhậm chức, Bàng phu nhân sẽ không làm khó dễ nhiều nữa.” Bàng phu nhân này, thoạt nhìn đã biết là người ham quyền thế. Nhưng cũng không sao, chỉ cần là cô nương tốt, có thể tề gia là được.
Hai mắt Thanh Hà sáng ngời: “Quận chúa nói là…để cho Minh Chí đến Thái Bộc tự nhậm chức?” Lúc trước Thanh Hà từ nhà mẹ đẻ Bình Quốc công đã biết rõ, chức vị thiếu đợt này, có hai hàm thất phẩm. Một chức là Lại bộ bút thiếp, một chức là ở Thái Bộc tự. Sau thi Minh chí thi xong, tự thấy kiếm được một chức quan bát phẩm đã không tệ, chưa từng nghĩ đến hai chức vị cao thất phẩm kia.
Ôn Uyển gật đầu: “Ừm, Thái Bộc Tự là nơi rèn luyện người rất tốt. Trước ở đó tôi luyện vài năm, mài luyện đến mức tự mình có thể đảm đương một phía, đến lúc đó thì cho đảm nhiệm chức vụ ở bên ngoài, đợi tích lũy đủ kinh nghiệm thì điều trở lại kinh thành. Như vậy cũng đủ khả năng chống đỡ môn hộ đại phòng.” Kỳ thật lúc trước sau khi Bạch Thế Niên biết rõ ý của Ôn Uyển, tư tâm hắn cho rằng để Minh Chí đi Lại bộ nhậm chức sẽ tốt hơn. Như vậy sẽ có khởi đầu cao. Dù sao Lại bộ cũng là nha môn chạm tay có thể bỏng (quyền thế rất mạnh), mọi người đương nhiên là hướng đến địa phương phát triển tốt.
Đề nghị của Bạch Thế Niên lại bị Ôn Uyển một ngụm cự tuyệt. Ôn Uyển đã muốn giúp đỡ thì Lại bộ và Thái Bộc tự đối với nàng mà nói cũng giống nhau cả. Chỉ là Ôn Uyển nghĩ, nếu thật muốn đứa nhỏ tốt, nên thả nó đi thật xa. Lại bộ là tốt. Nhưng cũng bởi vì tốt, cho nên không thể đến. Lại bộ là địa phương chưởng quản quan viên của thiên hạ, quan viên bên trong đều tự thấy mình ưu việt hơn người mình thường. Hơn nữa quan viên chín phần là đi lên từ khoa cử. Minh Chí đột nhiên đi vào, nếu tâm tính không vững, rất dễ dàng bị lệch lạc. Minh Chí không có tài hoa hơn người, năng lực tính ra cũng chỉ ở trung đẳng, con đường làm quan tương lai nên ổn định đặt chân từng bước từng bước đi lên. Nếu mới đầu đã ở Lại bộ, có cảm giác về sự ưu việt, rất dễ dàng nhãn cao thủ đê (nói như rồng leo, làm như mèo mửa). Nhưng để Minh Chí ở trong Thái Bộc tự tương đối nhàn rỗi, để cho hắn học thêm nhiều thứ thì càng dễ tôi luyện tâm tính. Tâm tính ổn định rồi thì không sợ tâm phù khí táo (tâm tính bộp chộp nóng nảy), không dễ dàng bị ngoại giới ảnh hưởng, tương lai mới đi được xa hơn, mới có thể chính thức chống đỡ được Đại phòng. Đại phòng đã có Minh Chí chống đỡ môn hộ, về sau Bạch Thế Niên cũng đỡ phải quan tâm nhiều.
Thanh Hà rất cảm kích: “Đạ tạ quận chúa, đã để quận chúa phí tâm rồi.” Thanh Hà không nghĩ tới Ôn Uyển lại có thể vì Minh Chí nghĩ xa đến vậy, đã trải tốt con đường ra rồi. Nếu dựa theo ý của Ôn Uyển, nhậm chức quan gì nàng cũng không muốn đoán mò. Nhưng để Minh Chí lịch lãm rèn luyện trong kinh thành đã đủ rồi, lại cho nó ra ngoài. Kỳ thật các quan viên trong kinh thành cơ bản không muốn ra bên ngoài, không phải không biết ra ngoài dễ dàng lên chức. Nhưng ra ngoài cũng có một cái hại, đó chính là rất khó được điều lại kinh thành. Chức vị trong kinh thành nhiều như vậy, nhưng một hố chỉ có một củ cải trắng, hố không có, ngươi củ cải trắng bên cạnh này lập tức nhàn rỗi a! Nhưng có Ôn Uyển thì lại không cần lo lắng. Nếu nhậm chức bên ngoài, cơ bản là ba năm lên một chức, tương lai Minh Chí một chức Tam phẩm Tứ phẩm khẳng định là có. Như vậy, đời này nàng lại có thể mặc y phục Cáo Mệnh phu nhân vào rồi. Thanh Hà nghĩ đi nghĩ lại, vành mắt cũng hồng hồng.
Ôn Uyển khoát khoát tay: “Ta cũng hi vọng lúc Thế Niên trở về có thể thấy một nhà các ngươi hòa thuận vui vẻ. Hắn cao hứng, ta cũng vui mừng.”
Hạ Dao trắng mắt liếc quận chúa, tuy rằng làm vậy quả thật vì muốn tướng quân vui, nhưng cũng không cần thẳng thắn nói trực tiếp như vậy a! Thật là. Sợ người khác không biết người luôn nghĩ cho tướng quân sao?
Đại phu nhân nở nụ cười. Ôn Uyển có thể nhìn mặt mũi Lục đệ mà suy nghĩ cho bọn họ, cũng nhờ Lục đệ đối với nàng tốt. Tốt đi thì cũng tốt lại.
Ôn Uyển không tiếp tục nói đề tài này: “Hôn sự của Minh Chí mọi người đại khái dự định lúc nào?”
Đại phu nhân suy nghĩ rồi nói: “Hiện giờ Minh Chí đã mười bảy, Bàng gia đại cô nương cũng mười sáu rồi. Nếu thương lượng tốt, vậy có thể tiểu định (giống như lễ đính hôn) ngay trong tháng này. Chắc cũng phải đến tháng năm.” Đã muốn kết thân, dứt khoát sớm đi kết là được rồi. Sau khi kết hôn, lấy xa một chút là được. Tránh ở gần quá, trong lòng mọi người đều không thoải mái.
Ôn Uyển áy náy nói: “Ta làm thẩm tử nhưng hôm nay thân thể bất tiện. Còn muốn làm phiền tẩu tới giúp ta, thật sự là băn khoăn.”
Hạ Dao nghĩ muốn cười, lại nhịn được. Lại nói, Bạch Minh Chí đã mười bảy, quận chúa năm nay cũng mới hai mươi tuổi đây này! Giọng điệu nói chuyện lại giống như bà già vậy. Hạ Dao nghĩ đến Ôn Uyển lúc còn là trẻ con, chỉ có thể khẽ thở dài. Quận chúa căn bản là không có tuổi thơ. Cũng bởi vì là ông cụ non, nên để người ta quên mất tuổi thật của nàng (Ôn Uyển nói: cao thấp hai đời cộng lại, ta đã bốn mươi rồi, so với Bạch Thế Niên còn lớn hơn nửa phần đó).
Thanh Hà biết rõ những điều này đều là lời nói khách sáo, vừa cười vừa nói: “Hiện tại thân thể của người quý giá, làm sao có thể để cho người mệt nhọc những chuyện nhỏ nhặt này. Quận chúa, ta đã nói với người, người không biết lão gia chúng ta vừa nghe tin quận chúa có bầu, lập tức không chờ được xác nhận đã đi thắp hương cho bài vị bố mẹ chồng, nói cầu cha mẹ chồng phù hộ quận chúa thuận lợi sinh hạ lân nhi (ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra, cũng có ý là con trai). Như vậy, Lục đệ không cần lo lắng nữa rồi. Đợi lạy trưởng bối xong, chàng mới phát hiện còn chưa nhận được tin tức của người. Một mực bám lấy thúc giục ta đến xem. Giờ đã xác nhận, lão gia cũng có thể an tâm ngủ.” Lời này của Đại phu nhân không hề giả chút nào. Ôn Uyển có thai, ngoại trừ hoàng đế còn có Bạch Thế Niên chưa biết, người cao hứng nhất không ai hơn được chính là Bạch Thế Hoa. Nếu Ôn Uyển sinh hạ nhi tử, tước vị tổ tông tuyệt đối sẽ quay về, Bạch gia thịnh vượng đã sắp tới, sao hắn có thể không hưng phấn?
Bởi vì Ôn Uyển mới có thai, lại đúng vào tiết xuân gây cho người ta buồn ngủ, càng thêm muốn ngủ. Vì vậy không nói chuyện nữa, ngáp không ngừng.
Đại phu nhân rất có ánh mắt mà cáo từ.
Vừa về tới nhà, chỉ thấy Bạch Thế Hoa đang xoay quanh chờ đợi. Vừa thấy thê tử trở về, liền khẩn trương chạy đến hỏi: “Như thế nào? Quận chúa nói như thế nào?”
Nghe được rằng đã chuẩn bị tốt một chức quan thất phẩm, Bạch Thế Hoa thật cao hứng. Tuy rằng lúc trước Bạch Thế Niên đã tiết lộ qua với hắn, nói Ôn Uyển sẽ không bạc đãi Minh Chí. Nhưng không nghe được chính miệng Ôn Uyển nói, hắn vẫn luôn thấy không thực. Giờ thì an tâm rồi. Lại nghe được tiếp Ôn Uyển muốn hắn hỗ trợ quản lý sản nghiệp trong phủ tướng quân, hàng năm có thể được hai phần tiền lời, nghe xong hai mắt hắn cũng sáng ngời. Tuy rằng Bạch Thế Niên bí mật cho thêm hắn năm ngàn lượng bạc. Hắn đã mang tất cả số tiền ấy để mua ruộng đất. Nhưng dù như thế, cũng chỉ tốt hơn so với trước đây một chút. Ngoại trừ nhị nhi tử một tháng được hai mươi lượng bạc, nhà bọn hắn cơ bản không còn nguồn thu nào khác. Lại không thể đi làm công cho người ta như trước đây. Thế cũng quá ném đi mặt mũi lão Lục rồi. Ở nhà miệng ăn núi lở đã ăn hết số vốn ban đầu. Hơn nữa mắt thấy trưởng tử muốn kết hôn, mấy hài tử phía dưới cũng đều đến tuổi kết hôn. Đồ cưới sính lễ sau này đều cần một số tiền chi tiêu lớn. Nhưng về sau tiền thu hàng năm lớn như thế, vậy không cần lo nữa rồi.
Đại phu nhân an ủi Bạch Thế Hoa: “Quận chúa rốt cuộc cũng là quận chúa, mắt sáng như sao, lại có quyết đoán. Hiện tại đã có cốt nhục của Lục đệ, Bạch gia thịnh vượng đã sắp tới. Lão gia, chàng cũng không cần phải nói thẹn với tổ tông rồi.”
Bạch Thế Hoa gật đầu đồng ý: “Lục đệ đã chịu khổ nhiều như vậy, bất quá, là người có phúc về sau. Nếu không, sau này cũng không cưới được quận chúa. Còn có thể khiến cho quận chúa thay đổi cái tôi của mình.” Ban đầu hắn rất vui mừng vì Lục đệ cưới được Ôn Uyển quận chúa. Bởi vì cưới quận chúa thì Bạch gia sẽ có đủ vốn liếng để Đông Sơn tái khởi. Nhưng quả thật hắn không nghĩ tới, quận chúa lại có thể vì Lục đệ mà chiếu cố bọn hắn. Đây là điều hắn nghĩ cũng nghĩ không dám.
Thanh Hà nói đến thái độ của Ôn Uyển đối với hôn sự của Minh Chí: “Quận chúa nói, chỉ cần cô nương tốt là được. Đương kim chủ mẫu nếu là người không tốt, về sau kết hôn ít lui tới là được. Lòng dạ kia của chàng cũng nên bỏ xuống, sớm định ra hôn kỳ đi.”
Ôn Uyển đã lên tiếng, dù trong lòng Bạch Thế Hoa nghẹn giận thì cũng đành nghe theo: “Cũng được, vậy ngày mai nàng đi thương nghị. Đi sớm xong xuôi cũng tốt. Đỡ cho phải mãi không dứt. Lấy về nhà rồi, có thể ít lui tới. Ta không muốn nhìn thấy người Bàng gia nữa.” Hiện giờ đương gia của Bạch gia là Ôn Uyển, không phải hắn. Đương nhiên, Bạch Thế Hoa chết cũng không thừa nhận, ở sâu trong lòng hắn vẫn sợ hãi Ôn Uyển. Nhớ năm đó Ôn Uyển mới là một đứa nhóc cầm kim tiên đe dọa lại làm hắn sợ tới mức mặt xám xịt mà về. Chứ đừng nói là bây giờ.
Thanh Hà làm sao nguyện ý đến nhìn Bàng phu nhân trưng lên sắc mặt đáng giận. Nhưng không muốn nhìn thì thế nào, tóm lại vẫn phải xử lí hôn sự. Bằng không, nếu thật sự từ hôn, Bàng gia cô nương tâm khí cao, lấy cái chết đáp lại Minh Chí. Với tính tình của Ôn Uyển, tất nhiên là không nhìn được Minh Chí rồi. Toàn bộ tiền đồ Minh Chí liền không có. Nàng đâu dám đánh cược.
Bắt đầu về sau, Ôn Uyển thường đi lại ở ngay trong vườn. Thời điểm này Hạ Dao mới lên tiếng: “Quận chúa, theo ý của thuộc hạ thì mối hôn nhân này nên lui là tốt hơn. Bàng gia phu nhân quá đáng như vậy, đại lão gia và Đại phu nhân đã phải chịu không ít uất ức. Ngay cả Minh Chí cũng phải bị ruồng đuổi nhiều lần. Cho dù kết thân, đây cũng không phải là gia đình tốt. Cô nương gả đi, cũng sẽ không có ngày tốt lành.”
Ôn Uyển phất phất tay, có chút thở dài: “Nếu lúc trước Bạch gia lụi bại, bọn họ kiên định muốn từ hôn, lúc đó hài tử cũng còn nhỏ thì cũng không có gì. Nhưng bọn họ lại ậm ờ không rõ, trong lòng hẳn là sợ bỏ lỡ người con dâu này rồi, khi tái giá sẽ không tìm được người tốt như vậy nữa. Kéo con gái người ta đến bây giờ, nếu lại lui thân thì bất nhân bất nghĩa quá rồi. Lui cửa hôn nhân này, Minh Chí sẽ tìm được môn hộ tốt, tương lai có nhạc gia giúp đỡ. Ta quả thật có thể bớt một phần khí lực. Nhưng mà chuyện này nói đến nói đi, Bàng gia cô nương chính là người vô tội. Nếu bị từ hôn, Bàng gia cô nương cả đời này sẽ bị hủy. Chuyện ngươi nói ta cũng đã nghĩ đến, cô nương này tính tình cương liệt như vậy, phẩm tính cũng không kém chỗ nào. Về phần tương lai có thể được Đại phu nhân yêu thích, được trượng phu kính trọng và yêu thương hay không, vậy thì phải xem bản lĩnh của nàng rồi. Ít nhất ta cũng đã ra sức cho nàng một cơ hội. Tương lai như thế nào, vậy xem vận mệnh của nàng thôi.”
Hạ Dao lắc đầu cười nói: “Quận chúa, nói đến nói đi, lòng của người vẫn lương thiện, cái này đã tồn tại bao nhiêu năm. Đã hình thành không thể thay đổi nữa.”
Ôn Uyển ưỡn người ra phía sau. Phần eo dường như có chút mỏi: “Đây không phải lương thiện, đây là điểm mấu chốt của ta. Đại tiểu thư Bàng gia nếu ngay từ đầu đã nguyện ý từ hôn thì cũng thôi đi. Nhưng tình hình như vậy lại muốn lui thân, rõ ràng là bức người ta đến tử lộ. Bạch gia làm như vậy, cũng không phúc hậu. Nói đến nói đi, vẫn là thế đạo này quá bất công với nữ tử. Nữ tử vốn không sai, nhưng một khi có gì ngoài ý muốn, cả đời này liền bị phá hủy.” Ôn Uyển không chỉ nói đến chuyện đại tiểu thư này Bàng gia mà là hiện tượng trong cả xã hội. Nhiều thiếu nữ, bởi vì vô tội liên quan đến đó, cuối cùng phải trở thành vật hi sinh. Ôn Uyển không thể nhìn được, nhưng cũng bất lực. Xã hội này có quy tắc của mình, nàng không có tinh lực để đối đầu cùng toàn bộ xã hội. Nếu nàng dám đánh vỡ quy tắc này, chắc chắn họ sẽ hợp nhau tấn công. Đến lúc đó, ngay cả hoàng đế cũng không bảo vệ được nàng. Nàng không có tinh thần vĩ đại như vậy, hi sinh chính mình kêu gào nam nữ bình đẳng khiêu chiến thế tục. Chỉ có thể ở trong phạm vi mình đủ khả năng trợ giúp những người nàng có thể giúp được.
Hạ Dao nhìn thoáng qua Ôn Uyển, đã nói mười năm, quận chúa cũng không thay đổi, cả đời này cũng cứ như vậy rồi. Nhưng vậy cũng tốt. Ít nhất quận chúa vẫn giữ vững bản tâm, sống ngay thẳng không hổ thẹn.
Thanh Hà gửi thiếp cho Bàng đại nhân, mời hắn ngày thứ hai đến phủ thương định thời gian. Người làm mối đối với bộ dạng khí không thuận của Bàng phu nhân, dùng giọng điệu hay nói giỡn của mình nói Minh Chí chí lần này khảo thí không tệ. Đã tìm được một nơi làm việc không tệ, về sau cũng là người làm công ăn lương rồi.
Sắc mặt Bàng phu nhân thoáng cái đã đỏ lên. Bà một mực ghét bỏ Minh Chí trên người không có công danh, hiện tại kẻ không có công danh Minh Chí này đã có được một chức quan, mà cháu trai bà tuy rằng là cử nhân, nhưng lần trước thi rớt, ngay cả Quốc Tử Giám còn không thể vào được. Bạch gia rõ ràng là trần trụi đánh vào mặt của bà. Nhưng người ta khí thế so với mình còn mạnh hơn, bà ngoại trừ nhẫn còn có thể làm gì.
Thanh Hà láng máng nói với người làm mối hai câu. Thấy biểu lộ này của Bàng phu nhân thì hừ lạnh trong lòng. Hôm nay Bạch gia cưới quận chúa vào cửa. Những môn hộ khac của Bạch gia thì cũng thôi đi. Nhưng lão gia đại phòng này chính là đại ca ruột thịt của Bạch Tướng quân. Quận chúa giờ đã cho thấy là muốn giúp đỡ đại phòng. Đại phòng Bạch gia rất nhanh sẽ đứng lên. Vậy mà ánh mắt còn thiển cận như thế. Nếu không phải Bạch gia kiên trì với cái hôn ước này, còn một số người muốn nịnh bợ quận chúa nhưng không được. Nếu mà huỷ thật thì sẽ có rất nhiều người nguyện ý kết môn thân này đấy.
Bàng phu nhân cùng người làm mối nói đơn giản, lướt qua một chút liền đến chuyện chọn thời gian. Tiểu định rất nhanh đã được định ra, là ngày hai mươi sáu tháng ba. Ngày đại hôn thì được quyết định vào ngày mười sáu tháng năm. Ý tứ Bạch gia rất rõ ràng, muốn nhanh chóng kết thân xong. Kết thân xong rồi, cũng không có nhiều khúc mắc như vậy nữa. Nên thế nào thì cứ làm như thế a!
Sau khi Ôn Uyển biết được ngày tiểu định, liền cho người đưa lễ tới. Lễ là Hạ Thiêm tự mình đưa qua: “Đại phu nhân, ta là Nhị quản sự Hạ Thiêm trong phủ quận chúa. Những lễ vật này là quận chúa tặng tới, quận chúa nói chỗ này để dùng trong hôn lễ của Đại thiếu gia. Đây là danh mục quà tặng, người xem qua một chút.”
Đồ liệt kê trên giấy có vải vóc, đồ trang sức, mấy đồ vụn vặt đại bộ phận tất cả đều cần dùng trong hạ sính (sính lễ nhà trai mang đến nhà gái). Đại phu nhân nhìn một đống đồ vật bên ngoài, trong lòng vô cùng cao hứng. Lần này hạ sính, sẽ không mất mặt rồi.
Bạch Thế Hoa trước được Thanh Hà đáp ứng, rồi mới nhận danh mục quà tặng này: “Đa tạ một mảnh tâm ý của quận chúa.” Nếu là hảo ý, vậy thì thu thôi.
Thanh Hà thật sự vui mừng, đã có những lễ vật này, sính lễ của trưởng tử cũng có mặt mũi, hôm nay chỉ còn thiếu lớp lót. Đúng là chuyện tốt cả đôi. Chuyện Minh Chí được bổ nhiệm chủ bộ thất phẩm của Thái Bộc tự đã được định ra, cũng đã được lan truyền ra ngoài rồi. Thanh Hà giờ không lo lắng nhi tử đến Bàng gia lại bị chê cười nữa.
Sau khi biết rõ tin tức, tư vị trong lòng Bàng phu nhân thật nói không nên lời. Thanh Hà còn ném đi mặt mũi của bà. Thời điểm định ngày, đều là mời người làm mối đi qua. Dựa theo trình tự bình thường thì phải là do trưởng bối hai bên cùng thương nghị. Nhưng hiện giờ, không nói Đại phu nhân không đến, mà người làm mối không biết là vô ý hay cố ý mà cứ một mực tán dương Minh Chí tốt..
Trong lòng Bàng phu nhân nghẹn khuất không cần phải nói (bà trong lòng có quỷ ấy, người ta là chân tâm thật ý cảm thấy bà đã tìm được cô gia tốt. Cho dù không khoa cử nhập sĩ, nhưng có thể thi vào tiền tam, chứng minh hắn cũng có tài học. Hơn nữa còn có người dẫn đường. Tương lai tiền đồ tất nhiên là không kém). Trong lòng Bàng phu nhân oán trách đại nữ nhi vô cùng, lúc trước nếu chịu từ hôn, ở đâu bà còn phải chịu những lời chế giễu này.
Bàng đại nhân thì lại thật tâm vui mừng. Bất kể như thế nào, Minh Chí đã là con rể của hắn rồi rồi. Danh dự của hắn vừa được bảo trụ, vừa có thể cùng quận chúa kết thân. Cho dù không leo lên được quan hệ với quận chúa thì tiền đồ sau này của con rể tốt, cũng giúp đỡ cho hắn. Vì có thái độ của Bàng đại nhân, nên Bàng phu nhân không dám làm chuyện ngu ngốc gì. Tuy rằng trong lòng đối với đại nữ nhi trăm cái không hài lòng. Nhưng đồ cưới cũng không thiếu một phân, có đồ gia dụng đẹp mắt, có châu báu trang sức thật, còn có điền sản thượng đẳng thực dụng, vị trí cửa hàng cũng đều ở khu vực không tệ, tiền bạc cho riêng cũng không thiếu một phân. Sáu mươi bốn rương đầy chặt đến cả ngón tay cũng không chen vào được. Lại nói tiếp, tuy rằng Bàng đại nhân từng đưa ra lời lẽ ngoan độc, nhưng Bàng phu nhân rốt cuộc là cũng là mẹ ruột của đại tiểu thư, dù không chào đón, tính tình có chút không đúng thì cũng sẽ không thực sự khắc khe trong đồ cưới của con gái, để cho con gái gả không được phong quang.
Ngày kết hôn đều định ra rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện xấu gì nữa. Bàng đại tiểu thư trong khoảng thời gian này ưu sầu đã gầy đi nửa vòng cuối cùng cũng có thể bày ra nét mặt tươi cười. Tuy rằng trong lòng cũng lo lắng việc hôn nhân này bị mẫu thân náo như vậy, gả đi cuộc sống khẳng định cũng không thông thuận, nhưng không thông thuận vẫn tốt hơn so với việc phải gả đại biểu ca kia. Diễn xuất kia của dì nàng, chỉ có mẫu thân được nịnh nọt nên ưa thích. Còn bên trong tuyệt đối không phải hạng người lương thiện. Nhưng còn mẹ chồng tương lai thì có thanh danh tốt trong kinh thành. Chỉ cần nàng dụng tâm phụng dưỡng cha mẹ chồng, kính trọng trượng phu, cuộc sống chắc không quá kém.
Bạch Thế Hoa và Thanh Hà giờ thoải mái rồi. Tam phòng và Tứ Phòng, Bát phòng (Ngũ phòng thì không dám đến cửa) nghe được tin tức này, hâm mộ đến mức đỏ cả mắt. Con của bọn hắn, còn nhiều đứa đang ở nhà chờ được sắp xếp việc đấy! Có chuyện tốt mà không gọi bọn họ một câu. Nếu sớm biết như vậy, dù thế nào cũng để con bọn họ đi thi, sau đó, không nói tới thất phẩm thì cho cái bát phẩm cửu phẩm cũng được, ít nhất còn ăn được bổng lộc của triều đình (ngươi coi quan nha triều đình là nhà các ngươi chắc). Nhưng không nói bọn hắn gặp không được Ôn Uyển, dù là đại quản gia cũng không thấy. Không có cách nào khác, đành tới gặp Bạch Thế Hoa và Thanh Hà.
Khóc lóc nói gần nói xa nào là cuộc sống khó khăn, con cái ở nhà bỏ phí. Trong đó Bát phu nhân khóc hung mãnh nhất. Hai đứa con trai của Tam phu nhân (thứ xuất không tính ở trong), có một đứa khảo trúng cử nhân, đứa nhỏ hơn cũng đã là tú tài. Chỉ có điều Tam phu nhân là muốn để Tam lão gia được tiến thêm một bước. Nếu có thể được quận chúa giúp đỡ, con đường làm quan tương lai sẽ ổn định, một đường tiến lên phía trước, thế không gì cản a!
Tứ phu nhân chỉ sinh được môt đứa con trai, không thiên phú học hành gì, cũng đừng nghĩ đến khoa cử. Cho nên muốn tìm đường đi, an bài một chức vị, hay làm mối cho nó cũng tốt.
Bát phu nhân là đáng thương nhất. Sinh ra ba đứa con trai, nhưng không có một đứa dùng được. Bát lão gia lại là người hết ăn lại nằm, không có việc gì làm. Ba đứa con trai không có một đứa có ích, trưởng tử đã mười lăm rồi, tuy rằng nhà bọn hắn không có khoa trương mức nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng cùng nhà dân chúng thấp cổ bé họng trong kinh thành không có gì khác biệt. Gia thế hơi cao một chút đều chướng mắt họ. Mà lấy dân nữ họ lại không muốn.
Thanh Hà đợi Tam phu nhân cùng mấy vị phu nhân biểu diễn xong, mới không nhanh không chậm nói, quận chúa để cho Bạch Thế Hoa quản lý sản nghiệp của phủ tướng quân, mình cũng khó được gặp nàng. Về phần được chia lợi hai phần, thì không nói. Hỗ trợ lúc này bởi vì Ôn Uyển thân thể bất tiện, đệ đệ không ở đây, với tư cách là huynh trưởng ruột thịt nên làm vậy. Nếu trực tiếp nói thẳng ra, vậy thì có chút mất mặt.
Tam phu nhân sững sờ: “Quận chúa đây là. . .” Với năng lực của Ôn Uyển, có thể quản lí sản nghiệp lớn như vậy, như thế nào còn có thể không quản lí được một cái phủ tướng quân. Đây là chuyện gì chứ?
Thanh Hà ngồi ở thượng vị, nhìn Tam phu nhân. Hai chị em dâu đấu nửa đời người rồi, cũng có lúc nàng ta phải cúi đầu trước nàng. Thật là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, miệng nhỏ nhấp trà, buông ra rồi nói: “Quận chúa mang hài tử, tinh lực không đủ. Cho nên mới để đại lão gia giúp đỡ quản lý. Hơn nữa, quận chúa là quý nhân bận rộn, chuyện của Bạch gia nàng không có thời gian quản lý, đều do đại lão gia giúp đỡ quản lý một chút.” Ý tứ này là Ôn Uyển sẽ không nhúng tay vào việc của Bạch gia. Người của Bạch gia, nếu có chuyện gì thì cứ tìm Bạch Thế Hoa và nàng.
Tính toán trong lòng Tam phu nhân rơi vào hư vô, trong lòng có chút mất hồn. Trong lòng Tứ phu nhân và Bát phu nhân thì lại nổi lên tâm tư, muốn leo lên quan hệ với quận chúa, dường như trước nên đánh tốt quan hệ với đại tẩu đã.
Thanh Hà nói lời này không có tâm tư gì khác. Đương nhiên, đây cũng không phải chuyện gì cơ mật. Bạch Thế Hoa đã bắt đầu tiếp xúc việc trong phủ tướng quân rồi. Muốn dấu diếm cũng dấu không được. Nhưng lời này lan truyền ra ngoài, lại khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
/1357
|