Edit: Song Tử
Beta: Tiểu Tuyền Cảnh báo 16+
Ôn Uyển thấy Bạch thế Niên không có lên tiếng phản đối, tiếp tục nói: “Bạch Thế Niên, ta không thích huynh đệ của chàng ở trong phủ tướng quân. Không phải là ta không nỡ bỏ ra số tiền này, cũng không phải là ta lòng dạ hẹp hòi, không chứa được bọn họ, cho dù bọn họ ăn,ở, cũng không đáng bao nhiêu, số tiền tiêu xài này ta có thể gánh vác được. Nhưng ta sẽ không để cho bọn họ ở trong phủ tướng quân. Để cho bọn họ tiếp tục ở lại phủ tướng quân, bọn họ sẽ mang đến cho ta rất nhiều phiền toái. Ta chán ghét người Bình gia, chán ghét lòng tham không đáy, chán ghét những người chỉ muốn nhận mà không muốn làm, chỉ muốn người khác giao ra chứ không muốn mất đi. Rất nhiều người nói ta giỏi tính toán, ta tính toán quá nhiều. Bởi vì nếu như ta không như vậy, ta đã sớm bị gặm đến một mảnh xương cũng không còn. Nhưng những việc kia cũng không thể coi là tính toán người khác, ta chưa từng chủ động đi hãm hại ai, việc ta làm không thẹn với lương tâm.” Lời nói này của Ôn Uyển giống như nước sôi, làm cho lòng Bạch Thế Niên càng thêm khó chịu.
Bạch Thế Niên im lặng một hồi lâu mới lên tiếng:”Năm đó vì sao nàng đem tiền hiến cho dòng họ, xây dựng từ đường, gia tăng sản nghiệp?”Hắn nghe nói năm đó Ôn Uyển lấy đồ cưới mà mẹ nàng để lại hiến cho dòng họ. Việc này là vì lí do gì ?
“Số tiền kia là ông ngoại hoàng đế buộc người Bình gia phải móc ra. Tiền đến trên tay ta, nhưng mà ta cũng không sử dụng được . Bởi vì các nàng là trưởng bối, còn ta là một tiểu cô nương không thể ra cửa. Tóm lại các nàng có rất nhiều biện pháp để moi tiền của ta, tỷ như mượn a, hiếu kính a, cái gì cũng sẽ bị họ lấy đi. Thay vì cho những thứ sâu hút máu này, còn không bằng ta đem chúng đi làm một chút việc có ích. Như vậy, còn có thể có người nhắc tới chỗ tốt của ta. Mà sự thật đúng là như vậy, năm đó ta mới bảy tuổi đã có thể ở bên ngoài tự lập môn hộ, tuy nói có ông ngoại hoàng đế che chở. Nhưng nhờ có số tiền này, những trưởng lão trong tộc cũng nhắm một mắt mở một mắt, không có làm khó. Ta mới có thể trải qua cuộc sống thoải mái dễ chịu” Nãy giờ nói khá nhiều, nàng cũng có chút khát nước. Cũng may người bên dưới rất chu đáo, đã để sẵn ấm trà ở đấy. Ôn Uyển đi qua một bên, lấy bình trà ra, may mắn là trà vẫn còn ấm, rót cho mình một chén, sau đó rót một chén cho Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên hơi sửng sờ. Ai có thể tưởng tượng sự kiện được người trong kinh thành tán dương bốn phía, bên trong lại có nhiều ẩn tình như vậy. Bạch Thế Niên có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu”Những năm này, nàng đã chịu khổ rồi.” Hài tử sáu tuổi, vốn nên ngây thơ trong sáng. Còn Ôn Uyển, nhỏ như vậy đã phải bày mưu tính kế cho mình. Nghĩ đến mình khi đó, mặc dù trên lưng đeo danh tiếng sát tinh, nhưng cuộc sống của hắn so với Ôn Uyển thoải mái hơn rất nhiều.
Ôn Uyển đặt chén trà xuống, có chút hăng hái hỏi “Chàng không cảm thấy ta là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi không chịu được sao?” Thật ra thì ngày đó, nàng quả thật có chút hùng hổ dọa người. Nàng lúc ấy chỉ là muốn cho hắn thấy thái độ của mình. Không suy nghĩ nhiều đến cảm giác của Bạch Thế Niên. Cho nên mới xảy ra việc như vậy. Những lời này vốn không nên nói với Bạch Thế Niên, nhưng mà những ngày qua Ôn Uyển suy nghĩ, muốn nhìn một chút thái độ của Bạch Thế Niên đối với hành động đó của nàng là như thế nào. Nếu là đồng ý thì tốt rồi. Nếu không đồng ý, vậy thì có rất nhiều chuyện cũng không thể nói với hắn.
Bạch Thế Niên lắc đầu “Làm sao lại như vậy? Chuyện này không liên quan gì đến nàng. Để cho bọn họ dọn ra ngoài, là chủ ý của ta. Nàng nói rất đúng , mọi người đều có tư tâm . Cho dù ta có thể dễ dàng tha thứ, thì cũng phải vì con của chúng ta suy nghĩ.Tương lai khi chúng ra đời mà lại sống trong hoàn cảnh như vậy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự trưởng thành của chúng.” Để những người đó ở lại phủ tướng quân, phủ tướng quân sẽ chướng khí mù mịt. Nếu như làm hư hài tử của hắn, hắn có hối hận cũng không kịp. Hắn cũng không nghĩ, Ôn Uyển sẽ để những người này tiếp xúc với con của nàng sao?
“Hài tử à? Cũng không biết có cái phúc khí này hay không?” Ôn Uyển đối với thân thể của mình, lúc trước cũng không để ý, nhưng sau này lại có chút lo lắng. Mặc dù thái y nói thân thể đã được dưỡng rất tốt rồi, nhưng nàng vẫn rất sợ lạnh. Những người sợ lạnh thường rất khó mang thai. Cho dù mang thai, nàng đã trải qua nhiều khó khăn như vậy, cơ thể mẹ không tốt, lỡ như sinh ra hài tử thân thể của nó cũng không tốt thì làm sao bây giờ, nàng không muốn hài tử vừa ra đời đã phải chịu khổ. Nhiều nhân tố không xác định như vậy, làm cho nàng rất sầu lo. Đến nỗi nghĩ Ôn Uyển cũng không nguyện ý suy nghĩ. Sợ đến thành bệnh.
Bạch Thế Niên vui tươi hớn hở nói “Nàng đang nói cái lời ngốc nghếch gì vậy, nhất định có thể sinh được một tiểu tử mập mạp. Tương lai nàng dạy văn cho nó, ta dạy võ cho nó, trong tương lai con của chúng ta nhất định là người văn võ song toàn thiên hạ vô song.” Bạch Thế Niên nghĩ tới nhi tử mập mạp khả ái gọi hắn là cha, nước bọt cũng muốn chảy ra.
“Hài tử còn chưa có, chàng nói nhiều như vậy làm gì?” Ôn Uyển đứng dậy trở về ngủ phòng ngủ trưa.
Những ngày qua sống cùng Ôn Uyển, Bạch Thế Niên đã biết Ôn Uyển làm việc và nghỉ ngơi rất có nguyên tắc. Cũng vô cùng hiểu rõ việc chăm sóc bản thân. Nhưng cũng không biết nàng chăm sóc bản thân thế nào mà thể chất lại suy nhược như vậy. Hoan ái mấy lần liền không chịu nổi. Ôn Uyển đã xoay người đi ,không nhìn mặt của hắn ,nếu như nàng biết nhất định sẽ phỉ nhổ hắn một phen. Thể chất của thân thể mình rất tốt, chỉ có điều sợ lạnh sợ nóng. Cho dù không như vậy, mình cũng phải bảo dưỡng thân thể cho tốt. Không thể vào lúc tuổi còn trẻ như vậy đã dưỡng thành tính túng dục quá độ, đối với thân thể không tốt.
Chờ khi Ôn Uyển tỉnh lại lần nữa, đã nhìn thấy Bạch Thế Niên nằm ở trên giường. Đang xem sách về phong tục tập quán của các dân tộc mà mình tìm được. Ôn Uyển vừa tỉnh, có chút lười nhác, lấy khủy tay chống cằm, cười híp mắt nhìn nam nhân đối diện. Lớn lên rất anh tuấn , rất có hương vị nam nhân, chỉ tính riêng bộ dáng này thôi thì mình gả hắn cũng không thua lỗ.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển cười híp mắt nhìn mình, xốc chăn chạy lại chỗ nàng, ôm người vào lòng hỏi: “Tỉnh rồi.”
Ánh mắt Ôn Uyển đảo vòng vòng, đây không phải nói nhảm hay sao. Nhưng bởi vì vừa tỉnh dậy, cũng không muốn nói chuyện , cứ mặc hắn ôm, trong phòng tràn ngập hương vị ấm áp.
“Bạch Thế Niên, chàng nói chàng yêu ta, có thật không?” Một đầu tóc đen nhánh xõa tung, mặc người ở phía trên vuốt, lầm bầm hỏi.
“Đương nhiên là thật , lời này còn có thể giả hay sao?” Bạch Thế Niên nhìn hai mắt Ôn Uyển lóe lên không ngừng, mặt hồng nhuận phơn phớt vẻ thẹn thùng , trong lòng vô cùng yêu mến. Thành thân đã hai tháng , nhưng Ôn Uyển rất ít khi lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhân như vậy.
Ánh mắt Ôn Uyển vừa chuyển , uyển chuyển lưu động, lộ vẻ giảo hoạt: “Có nhiều yêu không đây?”
Bạch Thế Niên cười ha hả nó i”Nàng nói yêu nhiều, thì là yêu nhiều.” Nhìn tâm tình của Ôn Uyển tốt, tâm tình của hắn cũng tốt theo. Nhưng mà hắn quanh co vòng vèo không chịu nói ra, làm cho lòng ai đó ngứa ngáy.
Ôn Uyển ôm lấy cổ nam nhân, kiều mỵ hỏi :”Nói đi, rốt cuộc chàng có yêu nhiều hay không?” Ôn Uyển quyến rũ như thế, phảng phất như đang phóng điện, làm cho lòng người ngứa ngáy không chịu được. Hắn cuối đầu xuống định hôn nàng, nhưng mà Ôn Uyển đã sớm có chuẩn bị, leo xuống giường rời đi .
Nhưng ngay sau đó Bạch Thế Niên cũng đứng dậy: “Nàng thật là nghịch ngợm! Giống như một hài tử chưa trưởng thành vậy.” Bộ dáng kia, thật sự đáng giận. Có đôi khi Bạch Thế Niên rất hoài nghi vợ hắn có phải là Ôn Uyển quận chúa vô cùng lợi hại trong truyền thuyết hay không?
Thời điểm Ôn Uyển đi ra ngoài, trong viện không có ai. Bất kể là ở chỗ này hay là ở trong phủ đệ của mình, Ôn Uyển đều thích yên tĩnh, không thích ồn ào . Cho nên bình thường ở chủ viện chỉ có Hạ Dao và Hạ Ảnh. Bây giờ là lúc vợ chồng hai người ở chung, đương nhiên Hạ Dao và Hạ Ảnh đã sớm đi ra ngoài.
Ôn Uyển nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của Bạch Thế Niên, hỏi rất chân thành “Bạch Thế Niên, trước kia chàng thật sự không thích cô gái nào sao?”
Bạch Thế Niên lắc đầu.
Ôn Uyển bỉu môi”Gạt người, chàng cũng già như vậy rồi, làm sao có thể không có người trong lòng đây?” Muốn nói dối cũng nói ba phần thật bảy phần giả mới có người tin.
Bạch Thế Niên thành khẩn nói”Trừ nàng ra, ta thật không có ai khác, thân là con cháu thế gia, nhân duyên cũng không phải là việc mà chúng ta có thể quyết định. Chứ đừng nói chi ta là con trai trưởng. Phải suy nghĩ các mặt mới có thể đám hỏi. Làm sao có thể để ý ai, như vậy là hại mình, cũng là hại người khác. Ta không muốn mang cái danh tiếng phong lưu, cũng không phải là hạng người không chịu trách nhiệm kia.”
Ôn Uyển nghe xong liền cười không dứt, đây là không phải là gián tiếp nói cho mình biết cái người kia là kẻ phong lưu, lại là người không gánh vác nổi trách nhiệm hay sao? “Ban đầu cũng không biết là người nào, thấy nữ hài sáu tuổi cũng có thể hôn.”
Bạch Thế Niên sờ sờ lỗ mũi, sau đó mặt dày mày dạn cười nói: “Đây chính là duyên phận.”
Nghĩ lại, Ôn Uyển cũng cảm thấy có thể đây chính là duyên phận. Đột nhiên nhớ tới một chuyện”Nghe nói năm đó chàng ở duyên hải Giang Nam có giao tình thật sâu với một cô gái tên là Lý Ngọc Tuyết. Cô nương này vì chàng, chết cũng đều nguyện ý. Vậy mà chàng lại không yêu người ta, chàng cũng quá nhẫn tâm rồi.”
Trong lời nói của Bạch Thế Niên lộ vẻ giảo hoạt “Nàng lại nghe bọn họ nói bậy nói bạ. Lý Ngọc Tuyết là danh kỹ thanh lâu, là người được rất nhiều quan lại quyền quý hết lòng theo đuổi. Ta quen biết với nàng ấy cũng chỉ là trùng hợp. Chỉ gặp mặt hai lần. Xuất thủ giúp đỡ nàng ta một chút. Ta không có bất cứ quan hệ nào với cùng nàng ta, chuyện nàng nói, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy. Nhưng mà, nàng xác định, năm đó Lý Ngọc Tuyết chết đi nàng không biết nguyên nhân chân thật sao?”
Ôn Uyển lập tức nói”Đều là chuyện đã qua, ta làm sao nhớ được.”
Bạch Thế Niên chôn mặt ở cổ Ôn Uyển mà gặm. Mãi đến khi Ôn Uyển không chịu được cười lên. Cười cầu xin tha thứ: “Ngày đó ta nhất thời mềm lòng nên mới cứu người, không nghĩ tới lại rước lấy phiền toái. Sớm biết như vậy ta đã không cứu.”
Ôn Uyển trợn to hai mắt, nói thật, nam nhân đối với nữ nhân như vậy mà có thể không để ý cũng thật là hiếm có. Chồng nàng thật là một đóa hoa tuyệt thế “Chàng cũng quá nhẫn tâm a? Ngọc Tuyết cô nương kia, ta đã từng gặp qua. Xinh đẹp đến nỗi ta cũng không biết hình dung như thế nào? Thi từ ca phú thì ta không biết. Nhưng mà tài đánh đàn cũng không phải là giả, giọng hát cũng rất hay, khúc hát kia thật sự là dư âm vang vọng, ba ngày cũng không dứt. Chàng thật sự không động tâm một chút nào sao? Nếu ta không phải là nữ nhi, ta cũng sẽ thích mỹ nhân như thế. Nhìn thôi cũng làm cho người ta tự ti mặc cảm.” Nàng lúc ấy cũng không có tự ti nha.
Bạch Thế Niên nhéo mặt Ôn Uyển, cười nói “Nàng cùng với nàng ta sao có thể so sánh với nhau. Nàng là Phượng Hoàng ở trên trời, chỉ có thể kính trọng không thể khinh nhờn. Còn nàng ta, thật ra cũng chỉ là người được nuôi dưỡng như một con chim hoàng yến, là đồ chơi trong tay quan lại quyền quý mà thôi. Cô gái như vậy tự động dâng tới cửa, cũng không làm cho ta thấy ngạc nhiên lắm. Nhưng mà, loại nữ nhân này ta tuyệt đối không dính vào.”
Ôn Uyển tò mò hỏi”Tại sao?” Nam nhân không phải ai cũng là hạng người ta đã tự động đưa đến cửa thì sẽ nhận hay sao? Rốt cuộc Bạch Thế Niên đã được dạy dỗ như thế nào.
Bạch Thế Niên nhìn vẻ bộ dáng đặc biệt tò mò của Ôn Uyển, không khỏi buồn cười “Ta cũng không phải là người chưa từng thấy qua nữ nhân, cái nữ nhân nào đưa tới cửa ta cũng muốn, chay mặn không kiêng kị, vậy còn ra thể thống gì? Hơn nữa lúc ấy cũng không phải một mình ta cứu nàng, một nhóm người chúng ta đi ra ngoài, gặp một đám du côn đang gây khó khăn cho nàng. Ta, Trương Nghĩa và mấy người khác đều ra tay. Tại sao nàng ta lại nhìn trúng ta, thứ nhất là bởi vì chức vị của ta cao nhất, thứ hai là bởi vì ta là con cháu thế gia. Ái mộ ta là thiếu niên anh tài là giả, tham mộ vinh hoa phú quý mới là thực.”
Ánh mắt Ôn Uyển chớp động :”Có lẽ chàng nghĩ nhiều rồi, mỹ nhân yêu anh hùng, đối với chàng vừa thấy đã yêu biết đâu là thật đấy! Nhưng mà ta nghe nói Ngọc Tuyết cô nương kia, bán nghệ không bán thân, là một người trong sạch. Đối với những thứ quan lại quyền quý kia cũng không cố ý lấy lòng. Năm ấy Tổng đốc muốn cưới nàng về nàng cũng không nguyện ý.” Ôn Uyển rất xác định, Lý Ngọc Tuyết thật sự thích Bạch thế Niên, thậm chí có thể nói là yêu đến trong xương. Cái loại ánh mắt này, không thể nào giả bộ được. Khụ, đáng thương cho một mảnh tâm ý của mỹ nhân!
Hiển nhiên Bạch Thế Niên đối với loại người như Lý Ngọc Tuyết, rất là chán ghét “Đó là một nữ nhân cực kỳ thông minh, khi đó Tổng đốc Giang Nam cũng là một lão nhân đã là hơn sáu mươi tuổi . Làm sao nàng ta có thể đồng ý. Nếu như là một thiếu niên có quyền thế, nàng nhìn xem nàng ta có đồng ý hay không?” Ngừng lại một chút lại cười nói: “Thật ra thì, bất kể nàng nhìn trúng người nào, cũng là thân bất do kỉ.” Từ phía sau chuyện phát sinh có thể thấy được, Lý Ngọc Tuyết hẳn là được bồi dưỡng để làm mật thám.
Ôn Uyển có chút nghi ngờ “Dường như chàng có thành kiến với loại người này.” .
Bạch Thế Niên vuốt đầu Ôn Uyển :”Chưa nói tới thành kiến hay không thành kiến, chẳng qua là cái nhìn của mỗi người không giống nhau, sân khấu thì không có tình cảm. Nàng không nghe nói con hát vô tình, ca kỹ ( ở cổ đại ca kỹ cùng kỹ nữ được xếp ngang hàng) vô nghĩa hay sao? Huống chi, ta là con cháu thế gia. Kết hôn cũng phải cưới cô gái môn đăng hộ đối làm vợ, làm sao có thể dính đến nữ nhân như vậy. Nữ nhân xinh đẹp thiên hạ còn nhiều mà, cũng không thiếu một người như nàng ta. Sự thật chứng minh, ánh mắt của ta không tệ. Nữ nhân càng đẹp càng có độc.” Thấy vẻ mặt Ôn Uyển có vẻ oán trách, vội vàng sửa lại ý: “Nàng là vợ của ta, nàng ngoại lệ.”
Trước kia Ôn Uyển còn cảm thấy Bạch Thế Niên là một nam nhân rất có chừng mực. Sống chung hơn hai tháng liền phát hiện, người nam nhân này, bên trong cũng có một mặt lưu manh. Ôn Uyển đối với việc này có chút khó hiểu:”Chàng nói như vậy cũng khá lạc đề rồi. Ta nhớ năm đó ta mặc vải mịn, trang phục giống như nha hoàn, làm sao chàng lại nhớ ta đến bảy năm. Nếu như ta là nha hoàn, vậy thì không môn đăng hộ đối với chàng rồi.. Sau đó chàng lại biết ta là thế thân, không thể trở thành chánh thê, tại sao chàng còn cưới ta ?” Là cưới, không phải là nạp thiếp.
Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng nghi hoặc Ôn Uyển, cảm thấy đặc biệt buồn cười”Ta đã nhìn trúng nàng, bất kể thân phận của nàng là gì. Ta thích nàng, ta muốn cưới nàng. Nhưng mà vợ à, lời nói của nàng hôm đó, nàng thật sự không nhớ rõ. Một chút cũng không nhớ rõ hay sao.”
Ôn Uyển buồn bực. Đêm hôm đó rốt cuộc uống phải cái rượu gì rồi, làm sao lại hăng hái nói nhảm nhiều như vậy.
Bạch Thế Niên cười như không cười “Nàng còn không có nói cho ta biết, năm đó tại sao lúc nàng gặp ta, nàng lại dùng cung nữ thế thân? Không để cho ta gặp con người thật của nàng.” .
Ôn Uyển gõ bàn đá. Cái vấn đề này, không trả lời vẫn tốt hơn. Ôn Uyển vội vàng nói sang chuyện khác” Bởi vì ngày đó chàng cầu hôn một cung nữ làm vợ mà có rất nhiều người hâm mộ bội phục ta, nói tình cảm của chàng thâm sâu kiên định. Nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài, chàng đã sớm biết thân phận của ta. Hiện tại điều ta muốn biết chính là, nếu ta thật sự là cung nữ chàng sẽ làm như thế nào?”
Bạch Thế Niên kiên định nói: “Nếu nàng thật sự là cung nữ, ta cũng sẽ lấy nàng.” Thấy vẻ mặt Ôn Uyển không tin, hắn liền cười khẳng định:”Thật. Ta không lừa nàng. Cho dù nàng là cung nữ, ta cũng cưới nàng. Dĩ nhiên, nếu thật sự nàng là cung nữ, cưới nàng là việc ta nhất định sẽ làm . Có điều ta sẽ cầu hoàng thượng cho nàng một thân phận mới.” Nếu hắn thật sự cưới một cung nữ, khẳng định hoàng đế sẽ vui vẻ thành toàn . Cưới một cung nữ không chỗ nương tựa, so sánh với cưới một cô nương con nhà quyền quý ở kinh thành vẫn tốt hơn.
Ôn Uyển mấp máy miệng, muốn nói lại thôi. Nói cái gì cũng không có ý nghĩa. Người này cũng nói một chút lời hữu ích, dụ dỗ nàng vui vẻ.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không nói chuyện. Thành khẩn nói “Vợ, ta nói thật. Cho dù nàng thật sự là cung nữ. Ta nhất định cũng sẽ cưới nàng. Có ba nguyên nhân, một là ta khắc vợ, nhưng nàng đã thành thân với ta hơn sáu năm, vẫn bình yên vô sự; hai là kiến thức của nàng khiến ta giật mình, năm đó chúng ta ăn không ít thiệt thòi của Ninja, phải trả một cái giá thật lớn mới nghiên cứu chế tạo ra biện pháp khắc phục bọn họ, mà nàng lại chỉ nói hai câu đã biết được nhược điểm của bọn hắn; ba là tâm trí của nàng, ta là người từ trong đống người chết bò ra, ta không thích nữ nhân mảnh mai vô năng không chống đỡ nổi môn hộ. Không nói những cái khác, riêng ba điểm này, như vậy đủ rồi.”
Ôn Uyển nghiêng đầu nhìn nam nhân đang ngồi trước mặt “Vậy tại sao chàng không lấy Thích thị làm vợ? Người ta đối với chàng si tình như vậy, tướng mạo, tài học và gia thế cũng xứng đôi với chàng, cũng rất mạnh mẽ( có thể không mạnh mẽ sao, cả Đại Tề mọi người đều biếtphương danh của nàng rồi) . Tại sao chàng lại muốn cho người ta làm tiểu thiếp? Chàng làm như vậy, cũng quá không phúc hậu a?”
Bạch Thế Niên cười nói “Ngày đó ta đã đáp ứng nàng, ngoài nàng ra ta sẽ không lấy bất cứ nữ nhân nào khác làm vợ, nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, chuyện mà mình đã hứa thì phải tuân thủ. Có thể ta mưu tính không bằng nàng, nhưng ta biết ta muốn dạng nữ nhân gì. Thích thị, không phải là người trong lòng ta . Nữ nhân này cũng không phải là kẻ lương thiện gì. Sau đó ta lại bị nàng ta tính toán, bởi vì có nhiều điều cố kỵ, nên phải nạp nàng ta vào hậu viện. Điều này cũng thật sự là thiên ý. Mệnh trời đã định sẵn thê tử của ta là nàng” .
Ôn Uyển đảo cặp mắt trắng dã. Thật đúng là nói lời hữu ích.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, khẽ cười nói”Sống ở trên đời này cũng không dễ dàng. Thế nhân biết Lục thiếu gia Bạch gia Bạch Thế Niên công thành danh toại, nhưng khó khăn trong đó lại có mấy người biết. Từ nhỏ đến lớn, ta tai nạn không ngừng, mấy lần đều thiếu chút nữa mất mạng. Có lẽ nàng sẽ cảm thấy gia đình ta quan niệm nặng. Nhưng nàng có nghĩ tới hay không, một công tử thế gia thật sự thích một cô gái không cùng thân phận với mình, bọn họ sẽ có kết quả gì? Kết quả không phải là đau khổ chia lìa, chính là dâng làm thị thiếp, kết quả cuối cùng không phải là hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, hoặc chính là mỹ tửu nhất bôi đoạn sầu tràng. Chuyện hại người hại mình như vậy, nàng cảm thấy tốt hay sao?”
Dĩ nhiên Ôn Uyển biết không tốt lắm, nhưng mà trong lòng cũng thầm nghĩ nếu như người trong thiên hạ đều có ý nghĩ giống nhau, làm sao có chuyện cổ tích về cô bé lọ lem và hoàng tử, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hóa thân thành hồ điệp lưu danh thiên cổ, cũng không có Đỗ Thập Nương giận dữ ném hộp nữ trang để rồi bi phẫn cùng tiếc nuối. Ai cũng đều tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt giống như Bạch Thế Niên, chẳng phải trên đời sẽ thiếu rất nhiều niềm vui thú.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển ngẩn ngơ suy nghĩ, thì thong thả nói:”Vợ, nàng yên tâm, chờ thời cơ chín muồi, ta sẽ đuổi nàng ta đi. Vợ, trong lòng ta chỉ có nàng.” .
Ôn Uyển không ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, phát hiện nền gạch dưới chân đặc biệt trơn bóng, hoa văn liên kết với nhau vô cùng đẹp, thật sự là một tác phẩm nghệ thuật, không hổ là tay nghề đệ nhất.
Bạch Thế Niên cười khổ nói “Đáng tiếc, nàng quá độc ác nha.”
Ôn Uyển ngẩng đầu, hai khuỷu tay chống cằm, mắt nhìn về phía người đang nói chuyện :”Không phải không tin? Chỉ là ta vẫn không biết, chàng yêu thích ta ở điểm nào? Yêu thích ta vì ta ngang ngược? Yêu thích ta vì ta là người không nói đạo lý? Yêu thích vì ta bắt chàng chịu nhiều khổ sở như vậy? Ta quả thực không rõ.”
Bạch Thế Niên thấy vẻ mặt nghi ngờ của Ôn Uyển, cười nói”Ta thích sự chân thật của nàng. Vợ, đối với nàng, yêu chính là yêu, hận chính là hận, không có mang mặt nạ mà sống, người giống như nàng trên cõi đời này cũng không có bao nhiêu người. Vợ, nàng biết không, ngày đó khi nàng đang suy nghĩ, hoàng thượng cũng gây áp lực đối với ta, ngày đó ta cũng có dao động, nhưng sau khi tỷ thí cùng nàng, ta đã biết là mình sẽ không buông tay. Cô gái như vậy, nếu ta buông tay, ta sẽ hối hận, tiếc nuối cả đời. Ta biết ta ích kỷ, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không buông tay.”
“Cậu hoàng đế của ta gây áp lực làm chàng dao động, vì sao ta lại không biết gì cả vậy?” Ôn Uyển rất kinh ngạc, nàng cho là vì Bạch Thế Niên là Đại nguyên soái ở biên quan, cậu muốn trọng dụng hắn, cho nên đối với hắn tương đối thỏa hiệp. Làm sao cũng không nghĩ tới cậu hoàng đế sẽ vì mình mà không để ý đến lợi ích của triều đình, làm ra chuyện mạo hiểm này. Cũng may là bản thân nàng nguyện ý gả cho Bạch Thế Niên. Nếu không, chuyện này sẽ trở thành thông minh quá sẽ bị thông minh hại, gậy ông đập lưng ông rồi.
“Hoàng thượng thật sự là vô cùng yêu thương nàng, người nói với ta, Giác Ngộ đại sư đã nói ta là nhân duyên trong định mệnh của nàng, cho nên người cho ta một cơ hội. Nếu như nàng đồng ý, ta chính là nhân duyên định mệnh của nàng, người sẽ không can thiệp. Nhưng nếu như nàng không đồng ý, ta cũng không được ép buộc nàng. Nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn ta, cho nên, nhân duyên của chúng ta chính là định mệnh.” Đáy mắt Bạch Thế Niên tràn đầy vui mừng.
Ôn Uyển khinh bỉ “Có quỷ mới tin có nhân duyên định mệnh, chàng cũng đừng dát vàng lên mặt mình nữa đi.” Ôn Uyển thống hận nhất chính là hai chữ nhân duyên định mệnh. Lão hòa thượng chết tiệt kia, nếu không phải hắn, ừ, nếu không phải hắn, nàng cũng không gả được cho lão công tốt tới như vậy. Được rồi, không oán giận hắn nữa.
Ôn Uyển không muốn tiếp tục nói về cái đề tài này nữa, sợ nếu lại nói nữa sẽ nói đến việc hai người sắp phải chia xa. Đây cũng là vấn đề mà hai người cố gắng né tránh:”Khinh công của chàng như thế nào? Nếu như khinh công tốt, hãy hái cho ta hai cành mai, ta muốn đem về cắm trong bình.” Nhìn hoa mai trên núi nở kiều diễm xinh đẹp, nàng liền muốn hái về để đổi hoa thủy tiên đang cắm trong bình.
Bạch Thế Niên nghe xong, bất ngờ phi thân lên núi, một lúc sau đã đem một ít hoa mai trở về. Ôn Uyển cầm mấy cành hoa mai, trở về phòng ngủ, đem hoa đổi lại.
“Quận chúa, thuốc tắm đã chuẩn bị xong, có thể tắm được rồi.” Mỗi ngày cứ đúng vào giờ Thân canh ba ,Ôn Uyển sẽ ngâm mình trong thuốc tắm một giờ.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên lại gần, liền nói:”Hiện tại chàng đừng lộn xộn, mỗi lần dùng thuốc tắm không nói đến hao phí dược liệu, cả quá trình dược tính phát huy tác dụng cũng vô cùng phức tạp . Nếu chàng lộn xộn ở chỗ này, không những hao phí tiền bạc, mà còn lãng phí một mảnh tâm ý của Hạ Nhàn. Nếu như chàng nguyện ý ngâm chung thì hai người chúng ta tâm sự, nếu không nguyện ý, trước hết chàng trở về phòng chờ ta.” Ôn Uyển động thủ đẩy hắn qua một bên, bước qua bên kia.
Bạch Tế Niên nhìn bộ dáng của Ôn Uyển không giống đang nói đùa, tính nàng trước nay đều nói được làm được, ngoan ngoãn ngâm cùng nàng : “Vợ, da thịt nàng tốt như vậy, chính là được dưỡng như vậy sao?” Da thịt của Ôn Uyển giống như dương chi bạch ngọc, làm cho hắn yêu thích không buông tay.
Ôn Uyển cười nói: Công hiệu của thuốc tắm này là điều trị thân thể, dĩ nhiên, cũng có ảnh hưởng tới da dẻ. Làm sao, ghét bỏ rồi?”Lời này của Ôn Uyển quá khiêm nhường. Công hiệu của thuốc tắm hơn phân nửa có ích đối với việc dưỡng da. Hơn nữa trong ngày thường sử dụng, kết quả không cần nói cũng biết rồi.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, vui tươi hớn hở , cuối cùng người được hưởng lợi ích, không phải hắn thì là ai.
Beta: Tiểu Tuyền Cảnh báo 16+
Ôn Uyển thấy Bạch thế Niên không có lên tiếng phản đối, tiếp tục nói: “Bạch Thế Niên, ta không thích huynh đệ của chàng ở trong phủ tướng quân. Không phải là ta không nỡ bỏ ra số tiền này, cũng không phải là ta lòng dạ hẹp hòi, không chứa được bọn họ, cho dù bọn họ ăn,ở, cũng không đáng bao nhiêu, số tiền tiêu xài này ta có thể gánh vác được. Nhưng ta sẽ không để cho bọn họ ở trong phủ tướng quân. Để cho bọn họ tiếp tục ở lại phủ tướng quân, bọn họ sẽ mang đến cho ta rất nhiều phiền toái. Ta chán ghét người Bình gia, chán ghét lòng tham không đáy, chán ghét những người chỉ muốn nhận mà không muốn làm, chỉ muốn người khác giao ra chứ không muốn mất đi. Rất nhiều người nói ta giỏi tính toán, ta tính toán quá nhiều. Bởi vì nếu như ta không như vậy, ta đã sớm bị gặm đến một mảnh xương cũng không còn. Nhưng những việc kia cũng không thể coi là tính toán người khác, ta chưa từng chủ động đi hãm hại ai, việc ta làm không thẹn với lương tâm.” Lời nói này của Ôn Uyển giống như nước sôi, làm cho lòng Bạch Thế Niên càng thêm khó chịu.
Bạch Thế Niên im lặng một hồi lâu mới lên tiếng:”Năm đó vì sao nàng đem tiền hiến cho dòng họ, xây dựng từ đường, gia tăng sản nghiệp?”Hắn nghe nói năm đó Ôn Uyển lấy đồ cưới mà mẹ nàng để lại hiến cho dòng họ. Việc này là vì lí do gì ?
“Số tiền kia là ông ngoại hoàng đế buộc người Bình gia phải móc ra. Tiền đến trên tay ta, nhưng mà ta cũng không sử dụng được . Bởi vì các nàng là trưởng bối, còn ta là một tiểu cô nương không thể ra cửa. Tóm lại các nàng có rất nhiều biện pháp để moi tiền của ta, tỷ như mượn a, hiếu kính a, cái gì cũng sẽ bị họ lấy đi. Thay vì cho những thứ sâu hút máu này, còn không bằng ta đem chúng đi làm một chút việc có ích. Như vậy, còn có thể có người nhắc tới chỗ tốt của ta. Mà sự thật đúng là như vậy, năm đó ta mới bảy tuổi đã có thể ở bên ngoài tự lập môn hộ, tuy nói có ông ngoại hoàng đế che chở. Nhưng nhờ có số tiền này, những trưởng lão trong tộc cũng nhắm một mắt mở một mắt, không có làm khó. Ta mới có thể trải qua cuộc sống thoải mái dễ chịu” Nãy giờ nói khá nhiều, nàng cũng có chút khát nước. Cũng may người bên dưới rất chu đáo, đã để sẵn ấm trà ở đấy. Ôn Uyển đi qua một bên, lấy bình trà ra, may mắn là trà vẫn còn ấm, rót cho mình một chén, sau đó rót một chén cho Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên hơi sửng sờ. Ai có thể tưởng tượng sự kiện được người trong kinh thành tán dương bốn phía, bên trong lại có nhiều ẩn tình như vậy. Bạch Thế Niên có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu”Những năm này, nàng đã chịu khổ rồi.” Hài tử sáu tuổi, vốn nên ngây thơ trong sáng. Còn Ôn Uyển, nhỏ như vậy đã phải bày mưu tính kế cho mình. Nghĩ đến mình khi đó, mặc dù trên lưng đeo danh tiếng sát tinh, nhưng cuộc sống của hắn so với Ôn Uyển thoải mái hơn rất nhiều.
Ôn Uyển đặt chén trà xuống, có chút hăng hái hỏi “Chàng không cảm thấy ta là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi không chịu được sao?” Thật ra thì ngày đó, nàng quả thật có chút hùng hổ dọa người. Nàng lúc ấy chỉ là muốn cho hắn thấy thái độ của mình. Không suy nghĩ nhiều đến cảm giác của Bạch Thế Niên. Cho nên mới xảy ra việc như vậy. Những lời này vốn không nên nói với Bạch Thế Niên, nhưng mà những ngày qua Ôn Uyển suy nghĩ, muốn nhìn một chút thái độ của Bạch Thế Niên đối với hành động đó của nàng là như thế nào. Nếu là đồng ý thì tốt rồi. Nếu không đồng ý, vậy thì có rất nhiều chuyện cũng không thể nói với hắn.
Bạch Thế Niên lắc đầu “Làm sao lại như vậy? Chuyện này không liên quan gì đến nàng. Để cho bọn họ dọn ra ngoài, là chủ ý của ta. Nàng nói rất đúng , mọi người đều có tư tâm . Cho dù ta có thể dễ dàng tha thứ, thì cũng phải vì con của chúng ta suy nghĩ.Tương lai khi chúng ra đời mà lại sống trong hoàn cảnh như vậy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự trưởng thành của chúng.” Để những người đó ở lại phủ tướng quân, phủ tướng quân sẽ chướng khí mù mịt. Nếu như làm hư hài tử của hắn, hắn có hối hận cũng không kịp. Hắn cũng không nghĩ, Ôn Uyển sẽ để những người này tiếp xúc với con của nàng sao?
“Hài tử à? Cũng không biết có cái phúc khí này hay không?” Ôn Uyển đối với thân thể của mình, lúc trước cũng không để ý, nhưng sau này lại có chút lo lắng. Mặc dù thái y nói thân thể đã được dưỡng rất tốt rồi, nhưng nàng vẫn rất sợ lạnh. Những người sợ lạnh thường rất khó mang thai. Cho dù mang thai, nàng đã trải qua nhiều khó khăn như vậy, cơ thể mẹ không tốt, lỡ như sinh ra hài tử thân thể của nó cũng không tốt thì làm sao bây giờ, nàng không muốn hài tử vừa ra đời đã phải chịu khổ. Nhiều nhân tố không xác định như vậy, làm cho nàng rất sầu lo. Đến nỗi nghĩ Ôn Uyển cũng không nguyện ý suy nghĩ. Sợ đến thành bệnh.
Bạch Thế Niên vui tươi hớn hở nói “Nàng đang nói cái lời ngốc nghếch gì vậy, nhất định có thể sinh được một tiểu tử mập mạp. Tương lai nàng dạy văn cho nó, ta dạy võ cho nó, trong tương lai con của chúng ta nhất định là người văn võ song toàn thiên hạ vô song.” Bạch Thế Niên nghĩ tới nhi tử mập mạp khả ái gọi hắn là cha, nước bọt cũng muốn chảy ra.
“Hài tử còn chưa có, chàng nói nhiều như vậy làm gì?” Ôn Uyển đứng dậy trở về ngủ phòng ngủ trưa.
Những ngày qua sống cùng Ôn Uyển, Bạch Thế Niên đã biết Ôn Uyển làm việc và nghỉ ngơi rất có nguyên tắc. Cũng vô cùng hiểu rõ việc chăm sóc bản thân. Nhưng cũng không biết nàng chăm sóc bản thân thế nào mà thể chất lại suy nhược như vậy. Hoan ái mấy lần liền không chịu nổi. Ôn Uyển đã xoay người đi ,không nhìn mặt của hắn ,nếu như nàng biết nhất định sẽ phỉ nhổ hắn một phen. Thể chất của thân thể mình rất tốt, chỉ có điều sợ lạnh sợ nóng. Cho dù không như vậy, mình cũng phải bảo dưỡng thân thể cho tốt. Không thể vào lúc tuổi còn trẻ như vậy đã dưỡng thành tính túng dục quá độ, đối với thân thể không tốt.
Chờ khi Ôn Uyển tỉnh lại lần nữa, đã nhìn thấy Bạch Thế Niên nằm ở trên giường. Đang xem sách về phong tục tập quán của các dân tộc mà mình tìm được. Ôn Uyển vừa tỉnh, có chút lười nhác, lấy khủy tay chống cằm, cười híp mắt nhìn nam nhân đối diện. Lớn lên rất anh tuấn , rất có hương vị nam nhân, chỉ tính riêng bộ dáng này thôi thì mình gả hắn cũng không thua lỗ.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển cười híp mắt nhìn mình, xốc chăn chạy lại chỗ nàng, ôm người vào lòng hỏi: “Tỉnh rồi.”
Ánh mắt Ôn Uyển đảo vòng vòng, đây không phải nói nhảm hay sao. Nhưng bởi vì vừa tỉnh dậy, cũng không muốn nói chuyện , cứ mặc hắn ôm, trong phòng tràn ngập hương vị ấm áp.
“Bạch Thế Niên, chàng nói chàng yêu ta, có thật không?” Một đầu tóc đen nhánh xõa tung, mặc người ở phía trên vuốt, lầm bầm hỏi.
“Đương nhiên là thật , lời này còn có thể giả hay sao?” Bạch Thế Niên nhìn hai mắt Ôn Uyển lóe lên không ngừng, mặt hồng nhuận phơn phớt vẻ thẹn thùng , trong lòng vô cùng yêu mến. Thành thân đã hai tháng , nhưng Ôn Uyển rất ít khi lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhân như vậy.
Ánh mắt Ôn Uyển vừa chuyển , uyển chuyển lưu động, lộ vẻ giảo hoạt: “Có nhiều yêu không đây?”
Bạch Thế Niên cười ha hả nó i”Nàng nói yêu nhiều, thì là yêu nhiều.” Nhìn tâm tình của Ôn Uyển tốt, tâm tình của hắn cũng tốt theo. Nhưng mà hắn quanh co vòng vèo không chịu nói ra, làm cho lòng ai đó ngứa ngáy.
Ôn Uyển ôm lấy cổ nam nhân, kiều mỵ hỏi :”Nói đi, rốt cuộc chàng có yêu nhiều hay không?” Ôn Uyển quyến rũ như thế, phảng phất như đang phóng điện, làm cho lòng người ngứa ngáy không chịu được. Hắn cuối đầu xuống định hôn nàng, nhưng mà Ôn Uyển đã sớm có chuẩn bị, leo xuống giường rời đi .
Nhưng ngay sau đó Bạch Thế Niên cũng đứng dậy: “Nàng thật là nghịch ngợm! Giống như một hài tử chưa trưởng thành vậy.” Bộ dáng kia, thật sự đáng giận. Có đôi khi Bạch Thế Niên rất hoài nghi vợ hắn có phải là Ôn Uyển quận chúa vô cùng lợi hại trong truyền thuyết hay không?
Thời điểm Ôn Uyển đi ra ngoài, trong viện không có ai. Bất kể là ở chỗ này hay là ở trong phủ đệ của mình, Ôn Uyển đều thích yên tĩnh, không thích ồn ào . Cho nên bình thường ở chủ viện chỉ có Hạ Dao và Hạ Ảnh. Bây giờ là lúc vợ chồng hai người ở chung, đương nhiên Hạ Dao và Hạ Ảnh đã sớm đi ra ngoài.
Ôn Uyển nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của Bạch Thế Niên, hỏi rất chân thành “Bạch Thế Niên, trước kia chàng thật sự không thích cô gái nào sao?”
Bạch Thế Niên lắc đầu.
Ôn Uyển bỉu môi”Gạt người, chàng cũng già như vậy rồi, làm sao có thể không có người trong lòng đây?” Muốn nói dối cũng nói ba phần thật bảy phần giả mới có người tin.
Bạch Thế Niên thành khẩn nói”Trừ nàng ra, ta thật không có ai khác, thân là con cháu thế gia, nhân duyên cũng không phải là việc mà chúng ta có thể quyết định. Chứ đừng nói chi ta là con trai trưởng. Phải suy nghĩ các mặt mới có thể đám hỏi. Làm sao có thể để ý ai, như vậy là hại mình, cũng là hại người khác. Ta không muốn mang cái danh tiếng phong lưu, cũng không phải là hạng người không chịu trách nhiệm kia.”
Ôn Uyển nghe xong liền cười không dứt, đây là không phải là gián tiếp nói cho mình biết cái người kia là kẻ phong lưu, lại là người không gánh vác nổi trách nhiệm hay sao? “Ban đầu cũng không biết là người nào, thấy nữ hài sáu tuổi cũng có thể hôn.”
Bạch Thế Niên sờ sờ lỗ mũi, sau đó mặt dày mày dạn cười nói: “Đây chính là duyên phận.”
Nghĩ lại, Ôn Uyển cũng cảm thấy có thể đây chính là duyên phận. Đột nhiên nhớ tới một chuyện”Nghe nói năm đó chàng ở duyên hải Giang Nam có giao tình thật sâu với một cô gái tên là Lý Ngọc Tuyết. Cô nương này vì chàng, chết cũng đều nguyện ý. Vậy mà chàng lại không yêu người ta, chàng cũng quá nhẫn tâm rồi.”
Trong lời nói của Bạch Thế Niên lộ vẻ giảo hoạt “Nàng lại nghe bọn họ nói bậy nói bạ. Lý Ngọc Tuyết là danh kỹ thanh lâu, là người được rất nhiều quan lại quyền quý hết lòng theo đuổi. Ta quen biết với nàng ấy cũng chỉ là trùng hợp. Chỉ gặp mặt hai lần. Xuất thủ giúp đỡ nàng ta một chút. Ta không có bất cứ quan hệ nào với cùng nàng ta, chuyện nàng nói, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy. Nhưng mà, nàng xác định, năm đó Lý Ngọc Tuyết chết đi nàng không biết nguyên nhân chân thật sao?”
Ôn Uyển lập tức nói”Đều là chuyện đã qua, ta làm sao nhớ được.”
Bạch Thế Niên chôn mặt ở cổ Ôn Uyển mà gặm. Mãi đến khi Ôn Uyển không chịu được cười lên. Cười cầu xin tha thứ: “Ngày đó ta nhất thời mềm lòng nên mới cứu người, không nghĩ tới lại rước lấy phiền toái. Sớm biết như vậy ta đã không cứu.”
Ôn Uyển trợn to hai mắt, nói thật, nam nhân đối với nữ nhân như vậy mà có thể không để ý cũng thật là hiếm có. Chồng nàng thật là một đóa hoa tuyệt thế “Chàng cũng quá nhẫn tâm a? Ngọc Tuyết cô nương kia, ta đã từng gặp qua. Xinh đẹp đến nỗi ta cũng không biết hình dung như thế nào? Thi từ ca phú thì ta không biết. Nhưng mà tài đánh đàn cũng không phải là giả, giọng hát cũng rất hay, khúc hát kia thật sự là dư âm vang vọng, ba ngày cũng không dứt. Chàng thật sự không động tâm một chút nào sao? Nếu ta không phải là nữ nhi, ta cũng sẽ thích mỹ nhân như thế. Nhìn thôi cũng làm cho người ta tự ti mặc cảm.” Nàng lúc ấy cũng không có tự ti nha.
Bạch Thế Niên nhéo mặt Ôn Uyển, cười nói “Nàng cùng với nàng ta sao có thể so sánh với nhau. Nàng là Phượng Hoàng ở trên trời, chỉ có thể kính trọng không thể khinh nhờn. Còn nàng ta, thật ra cũng chỉ là người được nuôi dưỡng như một con chim hoàng yến, là đồ chơi trong tay quan lại quyền quý mà thôi. Cô gái như vậy tự động dâng tới cửa, cũng không làm cho ta thấy ngạc nhiên lắm. Nhưng mà, loại nữ nhân này ta tuyệt đối không dính vào.”
Ôn Uyển tò mò hỏi”Tại sao?” Nam nhân không phải ai cũng là hạng người ta đã tự động đưa đến cửa thì sẽ nhận hay sao? Rốt cuộc Bạch Thế Niên đã được dạy dỗ như thế nào.
Bạch Thế Niên nhìn vẻ bộ dáng đặc biệt tò mò của Ôn Uyển, không khỏi buồn cười “Ta cũng không phải là người chưa từng thấy qua nữ nhân, cái nữ nhân nào đưa tới cửa ta cũng muốn, chay mặn không kiêng kị, vậy còn ra thể thống gì? Hơn nữa lúc ấy cũng không phải một mình ta cứu nàng, một nhóm người chúng ta đi ra ngoài, gặp một đám du côn đang gây khó khăn cho nàng. Ta, Trương Nghĩa và mấy người khác đều ra tay. Tại sao nàng ta lại nhìn trúng ta, thứ nhất là bởi vì chức vị của ta cao nhất, thứ hai là bởi vì ta là con cháu thế gia. Ái mộ ta là thiếu niên anh tài là giả, tham mộ vinh hoa phú quý mới là thực.”
Ánh mắt Ôn Uyển chớp động :”Có lẽ chàng nghĩ nhiều rồi, mỹ nhân yêu anh hùng, đối với chàng vừa thấy đã yêu biết đâu là thật đấy! Nhưng mà ta nghe nói Ngọc Tuyết cô nương kia, bán nghệ không bán thân, là một người trong sạch. Đối với những thứ quan lại quyền quý kia cũng không cố ý lấy lòng. Năm ấy Tổng đốc muốn cưới nàng về nàng cũng không nguyện ý.” Ôn Uyển rất xác định, Lý Ngọc Tuyết thật sự thích Bạch thế Niên, thậm chí có thể nói là yêu đến trong xương. Cái loại ánh mắt này, không thể nào giả bộ được. Khụ, đáng thương cho một mảnh tâm ý của mỹ nhân!
Hiển nhiên Bạch Thế Niên đối với loại người như Lý Ngọc Tuyết, rất là chán ghét “Đó là một nữ nhân cực kỳ thông minh, khi đó Tổng đốc Giang Nam cũng là một lão nhân đã là hơn sáu mươi tuổi . Làm sao nàng ta có thể đồng ý. Nếu như là một thiếu niên có quyền thế, nàng nhìn xem nàng ta có đồng ý hay không?” Ngừng lại một chút lại cười nói: “Thật ra thì, bất kể nàng nhìn trúng người nào, cũng là thân bất do kỉ.” Từ phía sau chuyện phát sinh có thể thấy được, Lý Ngọc Tuyết hẳn là được bồi dưỡng để làm mật thám.
Ôn Uyển có chút nghi ngờ “Dường như chàng có thành kiến với loại người này.” .
Bạch Thế Niên vuốt đầu Ôn Uyển :”Chưa nói tới thành kiến hay không thành kiến, chẳng qua là cái nhìn của mỗi người không giống nhau, sân khấu thì không có tình cảm. Nàng không nghe nói con hát vô tình, ca kỹ ( ở cổ đại ca kỹ cùng kỹ nữ được xếp ngang hàng) vô nghĩa hay sao? Huống chi, ta là con cháu thế gia. Kết hôn cũng phải cưới cô gái môn đăng hộ đối làm vợ, làm sao có thể dính đến nữ nhân như vậy. Nữ nhân xinh đẹp thiên hạ còn nhiều mà, cũng không thiếu một người như nàng ta. Sự thật chứng minh, ánh mắt của ta không tệ. Nữ nhân càng đẹp càng có độc.” Thấy vẻ mặt Ôn Uyển có vẻ oán trách, vội vàng sửa lại ý: “Nàng là vợ của ta, nàng ngoại lệ.”
Trước kia Ôn Uyển còn cảm thấy Bạch Thế Niên là một nam nhân rất có chừng mực. Sống chung hơn hai tháng liền phát hiện, người nam nhân này, bên trong cũng có một mặt lưu manh. Ôn Uyển đối với việc này có chút khó hiểu:”Chàng nói như vậy cũng khá lạc đề rồi. Ta nhớ năm đó ta mặc vải mịn, trang phục giống như nha hoàn, làm sao chàng lại nhớ ta đến bảy năm. Nếu như ta là nha hoàn, vậy thì không môn đăng hộ đối với chàng rồi.. Sau đó chàng lại biết ta là thế thân, không thể trở thành chánh thê, tại sao chàng còn cưới ta ?” Là cưới, không phải là nạp thiếp.
Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng nghi hoặc Ôn Uyển, cảm thấy đặc biệt buồn cười”Ta đã nhìn trúng nàng, bất kể thân phận của nàng là gì. Ta thích nàng, ta muốn cưới nàng. Nhưng mà vợ à, lời nói của nàng hôm đó, nàng thật sự không nhớ rõ. Một chút cũng không nhớ rõ hay sao.”
Ôn Uyển buồn bực. Đêm hôm đó rốt cuộc uống phải cái rượu gì rồi, làm sao lại hăng hái nói nhảm nhiều như vậy.
Bạch Thế Niên cười như không cười “Nàng còn không có nói cho ta biết, năm đó tại sao lúc nàng gặp ta, nàng lại dùng cung nữ thế thân? Không để cho ta gặp con người thật của nàng.” .
Ôn Uyển gõ bàn đá. Cái vấn đề này, không trả lời vẫn tốt hơn. Ôn Uyển vội vàng nói sang chuyện khác” Bởi vì ngày đó chàng cầu hôn một cung nữ làm vợ mà có rất nhiều người hâm mộ bội phục ta, nói tình cảm của chàng thâm sâu kiên định. Nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài, chàng đã sớm biết thân phận của ta. Hiện tại điều ta muốn biết chính là, nếu ta thật sự là cung nữ chàng sẽ làm như thế nào?”
Bạch Thế Niên kiên định nói: “Nếu nàng thật sự là cung nữ, ta cũng sẽ lấy nàng.” Thấy vẻ mặt Ôn Uyển không tin, hắn liền cười khẳng định:”Thật. Ta không lừa nàng. Cho dù nàng là cung nữ, ta cũng cưới nàng. Dĩ nhiên, nếu thật sự nàng là cung nữ, cưới nàng là việc ta nhất định sẽ làm . Có điều ta sẽ cầu hoàng thượng cho nàng một thân phận mới.” Nếu hắn thật sự cưới một cung nữ, khẳng định hoàng đế sẽ vui vẻ thành toàn . Cưới một cung nữ không chỗ nương tựa, so sánh với cưới một cô nương con nhà quyền quý ở kinh thành vẫn tốt hơn.
Ôn Uyển mấp máy miệng, muốn nói lại thôi. Nói cái gì cũng không có ý nghĩa. Người này cũng nói một chút lời hữu ích, dụ dỗ nàng vui vẻ.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không nói chuyện. Thành khẩn nói “Vợ, ta nói thật. Cho dù nàng thật sự là cung nữ. Ta nhất định cũng sẽ cưới nàng. Có ba nguyên nhân, một là ta khắc vợ, nhưng nàng đã thành thân với ta hơn sáu năm, vẫn bình yên vô sự; hai là kiến thức của nàng khiến ta giật mình, năm đó chúng ta ăn không ít thiệt thòi của Ninja, phải trả một cái giá thật lớn mới nghiên cứu chế tạo ra biện pháp khắc phục bọn họ, mà nàng lại chỉ nói hai câu đã biết được nhược điểm của bọn hắn; ba là tâm trí của nàng, ta là người từ trong đống người chết bò ra, ta không thích nữ nhân mảnh mai vô năng không chống đỡ nổi môn hộ. Không nói những cái khác, riêng ba điểm này, như vậy đủ rồi.”
Ôn Uyển nghiêng đầu nhìn nam nhân đang ngồi trước mặt “Vậy tại sao chàng không lấy Thích thị làm vợ? Người ta đối với chàng si tình như vậy, tướng mạo, tài học và gia thế cũng xứng đôi với chàng, cũng rất mạnh mẽ( có thể không mạnh mẽ sao, cả Đại Tề mọi người đều biếtphương danh của nàng rồi) . Tại sao chàng lại muốn cho người ta làm tiểu thiếp? Chàng làm như vậy, cũng quá không phúc hậu a?”
Bạch Thế Niên cười nói “Ngày đó ta đã đáp ứng nàng, ngoài nàng ra ta sẽ không lấy bất cứ nữ nhân nào khác làm vợ, nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, chuyện mà mình đã hứa thì phải tuân thủ. Có thể ta mưu tính không bằng nàng, nhưng ta biết ta muốn dạng nữ nhân gì. Thích thị, không phải là người trong lòng ta . Nữ nhân này cũng không phải là kẻ lương thiện gì. Sau đó ta lại bị nàng ta tính toán, bởi vì có nhiều điều cố kỵ, nên phải nạp nàng ta vào hậu viện. Điều này cũng thật sự là thiên ý. Mệnh trời đã định sẵn thê tử của ta là nàng” .
Ôn Uyển đảo cặp mắt trắng dã. Thật đúng là nói lời hữu ích.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, khẽ cười nói”Sống ở trên đời này cũng không dễ dàng. Thế nhân biết Lục thiếu gia Bạch gia Bạch Thế Niên công thành danh toại, nhưng khó khăn trong đó lại có mấy người biết. Từ nhỏ đến lớn, ta tai nạn không ngừng, mấy lần đều thiếu chút nữa mất mạng. Có lẽ nàng sẽ cảm thấy gia đình ta quan niệm nặng. Nhưng nàng có nghĩ tới hay không, một công tử thế gia thật sự thích một cô gái không cùng thân phận với mình, bọn họ sẽ có kết quả gì? Kết quả không phải là đau khổ chia lìa, chính là dâng làm thị thiếp, kết quả cuối cùng không phải là hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, hoặc chính là mỹ tửu nhất bôi đoạn sầu tràng. Chuyện hại người hại mình như vậy, nàng cảm thấy tốt hay sao?”
Dĩ nhiên Ôn Uyển biết không tốt lắm, nhưng mà trong lòng cũng thầm nghĩ nếu như người trong thiên hạ đều có ý nghĩ giống nhau, làm sao có chuyện cổ tích về cô bé lọ lem và hoàng tử, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hóa thân thành hồ điệp lưu danh thiên cổ, cũng không có Đỗ Thập Nương giận dữ ném hộp nữ trang để rồi bi phẫn cùng tiếc nuối. Ai cũng đều tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt giống như Bạch Thế Niên, chẳng phải trên đời sẽ thiếu rất nhiều niềm vui thú.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển ngẩn ngơ suy nghĩ, thì thong thả nói:”Vợ, nàng yên tâm, chờ thời cơ chín muồi, ta sẽ đuổi nàng ta đi. Vợ, trong lòng ta chỉ có nàng.” .
Ôn Uyển không ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, phát hiện nền gạch dưới chân đặc biệt trơn bóng, hoa văn liên kết với nhau vô cùng đẹp, thật sự là một tác phẩm nghệ thuật, không hổ là tay nghề đệ nhất.
Bạch Thế Niên cười khổ nói “Đáng tiếc, nàng quá độc ác nha.”
Ôn Uyển ngẩng đầu, hai khuỷu tay chống cằm, mắt nhìn về phía người đang nói chuyện :”Không phải không tin? Chỉ là ta vẫn không biết, chàng yêu thích ta ở điểm nào? Yêu thích ta vì ta ngang ngược? Yêu thích ta vì ta là người không nói đạo lý? Yêu thích vì ta bắt chàng chịu nhiều khổ sở như vậy? Ta quả thực không rõ.”
Bạch Thế Niên thấy vẻ mặt nghi ngờ của Ôn Uyển, cười nói”Ta thích sự chân thật của nàng. Vợ, đối với nàng, yêu chính là yêu, hận chính là hận, không có mang mặt nạ mà sống, người giống như nàng trên cõi đời này cũng không có bao nhiêu người. Vợ, nàng biết không, ngày đó khi nàng đang suy nghĩ, hoàng thượng cũng gây áp lực đối với ta, ngày đó ta cũng có dao động, nhưng sau khi tỷ thí cùng nàng, ta đã biết là mình sẽ không buông tay. Cô gái như vậy, nếu ta buông tay, ta sẽ hối hận, tiếc nuối cả đời. Ta biết ta ích kỷ, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không buông tay.”
“Cậu hoàng đế của ta gây áp lực làm chàng dao động, vì sao ta lại không biết gì cả vậy?” Ôn Uyển rất kinh ngạc, nàng cho là vì Bạch Thế Niên là Đại nguyên soái ở biên quan, cậu muốn trọng dụng hắn, cho nên đối với hắn tương đối thỏa hiệp. Làm sao cũng không nghĩ tới cậu hoàng đế sẽ vì mình mà không để ý đến lợi ích của triều đình, làm ra chuyện mạo hiểm này. Cũng may là bản thân nàng nguyện ý gả cho Bạch Thế Niên. Nếu không, chuyện này sẽ trở thành thông minh quá sẽ bị thông minh hại, gậy ông đập lưng ông rồi.
“Hoàng thượng thật sự là vô cùng yêu thương nàng, người nói với ta, Giác Ngộ đại sư đã nói ta là nhân duyên trong định mệnh của nàng, cho nên người cho ta một cơ hội. Nếu như nàng đồng ý, ta chính là nhân duyên định mệnh của nàng, người sẽ không can thiệp. Nhưng nếu như nàng không đồng ý, ta cũng không được ép buộc nàng. Nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn ta, cho nên, nhân duyên của chúng ta chính là định mệnh.” Đáy mắt Bạch Thế Niên tràn đầy vui mừng.
Ôn Uyển khinh bỉ “Có quỷ mới tin có nhân duyên định mệnh, chàng cũng đừng dát vàng lên mặt mình nữa đi.” Ôn Uyển thống hận nhất chính là hai chữ nhân duyên định mệnh. Lão hòa thượng chết tiệt kia, nếu không phải hắn, ừ, nếu không phải hắn, nàng cũng không gả được cho lão công tốt tới như vậy. Được rồi, không oán giận hắn nữa.
Ôn Uyển không muốn tiếp tục nói về cái đề tài này nữa, sợ nếu lại nói nữa sẽ nói đến việc hai người sắp phải chia xa. Đây cũng là vấn đề mà hai người cố gắng né tránh:”Khinh công của chàng như thế nào? Nếu như khinh công tốt, hãy hái cho ta hai cành mai, ta muốn đem về cắm trong bình.” Nhìn hoa mai trên núi nở kiều diễm xinh đẹp, nàng liền muốn hái về để đổi hoa thủy tiên đang cắm trong bình.
Bạch Thế Niên nghe xong, bất ngờ phi thân lên núi, một lúc sau đã đem một ít hoa mai trở về. Ôn Uyển cầm mấy cành hoa mai, trở về phòng ngủ, đem hoa đổi lại.
“Quận chúa, thuốc tắm đã chuẩn bị xong, có thể tắm được rồi.” Mỗi ngày cứ đúng vào giờ Thân canh ba ,Ôn Uyển sẽ ngâm mình trong thuốc tắm một giờ.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên lại gần, liền nói:”Hiện tại chàng đừng lộn xộn, mỗi lần dùng thuốc tắm không nói đến hao phí dược liệu, cả quá trình dược tính phát huy tác dụng cũng vô cùng phức tạp . Nếu chàng lộn xộn ở chỗ này, không những hao phí tiền bạc, mà còn lãng phí một mảnh tâm ý của Hạ Nhàn. Nếu như chàng nguyện ý ngâm chung thì hai người chúng ta tâm sự, nếu không nguyện ý, trước hết chàng trở về phòng chờ ta.” Ôn Uyển động thủ đẩy hắn qua một bên, bước qua bên kia.
Bạch Tế Niên nhìn bộ dáng của Ôn Uyển không giống đang nói đùa, tính nàng trước nay đều nói được làm được, ngoan ngoãn ngâm cùng nàng : “Vợ, da thịt nàng tốt như vậy, chính là được dưỡng như vậy sao?” Da thịt của Ôn Uyển giống như dương chi bạch ngọc, làm cho hắn yêu thích không buông tay.
Ôn Uyển cười nói: Công hiệu của thuốc tắm này là điều trị thân thể, dĩ nhiên, cũng có ảnh hưởng tới da dẻ. Làm sao, ghét bỏ rồi?”Lời này của Ôn Uyển quá khiêm nhường. Công hiệu của thuốc tắm hơn phân nửa có ích đối với việc dưỡng da. Hơn nữa trong ngày thường sử dụng, kết quả không cần nói cũng biết rồi.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, vui tươi hớn hở , cuối cùng người được hưởng lợi ích, không phải hắn thì là ai.
/1357
|