Edit: Thu Chang
Beta: Tiểu Tuyền Bái lạy tổ tiên xong, Ôn Uyển lập tức chuẩn bị quay trở lại phủ quân. Trước khi đi Ôn Uyển còn nhàn nhạt nói: “Chuyện vừa rồi, ta hi vọng các ngươi sẽ không lan truyền ra ngoài.” Mặc dù Ôn Uyển biết, hôm nay đã nói ra chuyện này mà ở đây lại có nhiều người như vậy. Những người này lại không thể giữ chữ tín như mấy vị đại nho. Ôn Uyển rất rõ ràng, chuyện bí mật này giữ cũng không được mấy ngày. Nhưng vẫn muốn nhắc nhở trước .
Mặc dù trong lòng Tộc trưởng cảm thấy vô cùng quái dị, nhưng thấy đã nhiều năm qua, Ôn Uyển Quận chúa cũng không để chuyện này lan truyền ra ngoài. Có lẽ Quận chúa cũng có lý do riêng của mình.
Vốn dĩ tộc trưởng còn muốn nói chuyện nhiều hơn với Ôn Uyển. Nhưng Ôn Uyển lại giống như không thấy được vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn. Trực tiếp đi ra ngoài.
Tộc trưởng cùng mọi người dùng đôi mắt trông mong nhìn theo hai người rời đi. Trước kia tân nương của Bạch gia vào thời điểm tiến nhập gia phả tổ từ, tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt cao sâu khó lường. Mà hiện tại, thái độ đều quay ngoắt. Thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Hai người ngồi trên xe ngựa rất yên tĩnh. Loại này yên tĩnh, làm cho Ôn Uyển cảm thấy có chút kỳ quái. Kỳ quái hơn nữa chính là, nàng cảm thấy Bạch Thế Niên giống như có chút phiền não. Lại giống như đang giãy dụa : “Sao vậy? Có điều gì không thỏa đáng sao?” Ôn Uyển ngẫm nghĩ lại, cũng không phát hiện ra vừa rồi có điều gì không thỏa đáng. Mặc dù nàng đối với chuyện như vậy không ưa thích, nhưng đã gả cho Bạch Thế Niên, thì chuyện nên làm nàng đều đã làm. Vào gia phả Bạch gia, sớm một ngày hay chậm một ngày đối với Ôn Uyển mà nói không hề quan trọng.
“Vợ.” Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên gọi nàng hồi lâu, nhưng không nói tiếp gì cả, lấy làm kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn, có chuyện gì xảy ra sao.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên phân vân không dứt, ngẫm nghĩ một lần nữa vô cùng xác định mình không có làm chuyện ra gì không thỏa đáng. Cho nên nắm tay Bạch Thế Niên nói: “Có chuyện gì xảy ra cũng đừng ôm suy nghĩ một mình. Chỉ cần chàng muốn biết điều gì, có thể hỏi ta, ta sẽ nói cho chàng biết.” Có một số việc, tỷ như liên quan đến việc làm ăn của nàng, một số chuyện không thể nói ra. Tất nhiên cũng có thể thương lượng. Bởi vì việc làm ăn dưới danh nghĩa của Ôn Uyển, không chỉ là kiếm tiền mà Hoàng đế còn lợi dụng bọn họ để thu thập các tin tức tình báo từ khắp nơi. Những thứ này thuộc về chuyện cơ mật quốc gia. Ôn Uyển cũng chỉ biết một chút, nhưng cụ thể thì nàng không rõ ràng. Dĩ nhiên, nàng cũng không đi tìm hiểu.
Bạch Thế Niên cẩn thận hỏi “Thân thể của nàng, thái y nói có thể thụ thai được hay không?”
Ôn Uyển kỳ quái nhìn Bạch Thế Niên. Không rõ tại sao hắn lại hỏi như thế: “Sao vậy? Đang tốt lành sao chàng lại hỏi cái này?”
Bạch Thế Niên nghĩ tới thân thể Ôn Uyển lạnh như vậy, năm đó còn bị trọng thương nên rất lo lắng “Nàng sợ lạnh như vậy . Thái y nói, có thể có hài tử không?” Bạch Thế Niên là bị câu nói của Ôn Uyển trong Từ Đường hù dọa .
Ôn Uyển kinh ngạc: “Sao cơ?”
Bạch Thế Niên nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: “Thái y có nói nàng có thể sinh hài tử hay không?”
Ánh mắt Ôn Uyển lóe lên. Cúi đầu nói: “Thân thể của ta sợ nóng, sợ lạnh, cộng thêm lúc trước trải qua trọng thương. Thái y vẫn bảo ta phải nuôi dưỡng lại cho thật tốt đấy.” Nàng rất muốn nhìn xem điểm mấu chốt của nam nhân này nằm ở đâu.
Bạch Thế Niên lăng lăng nhìn Ôn Uyển. Bây giờ Hắn cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, còn chưa có một hài tử nào. Tất nhiên là Hắn rất muốn có hài tử của chính mình. Dù sao có hài tử, mới có thể kéo dài huyết mạch của hắn. Thừa kế tất cả những gì hắn để lại. Nhưng bây giờ. . . . . .
Ôn Uyển chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Thế Niên. Bạch thế Niên thấy Ôn Uyển nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa sợ hãi. Bạch Thế Niên liền đem Ôn Uyển ôm vào trong ngực. Khẽ than thở một tiếng nhưng không nói gì.
Ôn Uyển nhẹ giọng hỏi: ” Có phải chàng cảm thấy có chút hối hận rồi không? Ta cho chàng biết, cho dù ta không thể sinh, chàng cũng không được có nữ nhân khác.”
Bạch Thế Niên không trả lời Ôn Uyển. Hắn đang nghĩ về những tăng nhân xem mệnh cho hắn năm đó, nói hắn là thiên sát cô tinh, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cho nên đem Ôn Uyển ôm càng chặt: “Không có thì không có. Chỉ cần nàng vẫn khoẻ mạnh là được .”
Ôn Uyển vốn tưởng rằng Bạch Thế Niên sẽ lên tiếng kháng nghị hoặc bất mãn. Hay là sẽ nói để cho đại phu tới xem một chút…. Ngoài dự liệu của nàng là Bạch Thế Niên lại trực tiếp nói không có thì không có. Sao có thể không làm cho nàng giật mình. Mà bây giờ, nói không cần có con nối dõi cũng không phải dễ dàng như vậy. Văn hóa của Người Trung Quốc lưu truyền mấy ngàn năm, không phải là một sớm một chiều là có thể thay đổi. Chớ đừng nói chi là đứa con trai này quan trọng hơn cả. Phải biết rằng, rất nhiều nữ nhân bởi vì không có con mà bị hưu, bị vứt bỏ, bởi vì không có con mà đau khổ, giãy dụa, dù phải đánh cược cả tính mạng cũng muốn sinh được nhi tử ( chẳng phải Chân Chân chính là một ví dụ không thể tốt hơn sao, vì nhi tử quả thực có thể không muốn sống ). Cho nên, lời nói của Bạch Thế Niên…, thật sự khiến cho Ôn Uyển kinh ngạc đến ngây người “Đàn ông các chàng không phải đều mong có nhi tử nối dõi tông đường sao.” Không phải là Ôn Uyển không tin, mà thật sự lời nói của Bạch Thế Niên…, làm cho Ôn Uyển muốn tin tưởng một chút cũng không được. Năm đó chẳng phải Bạch Thế Niên vì muốn có nhi tử, còn thuận theo lời tổ mẫu hắn là Bạch lão phu nhân, cưới đại một nữ nhân có thể sinh con cho hắn sao?
Nếu nói trong lòng Bạch Thế Niên không cảm thấy thất vọng, thì tuyệt đối là nói dối. “Nhưng chỉ cần nàng luôn khoẻ mạnh, có thể ở bên ta tới bạc đầu giai lão, thì đời này, ta cũng đã buôn bán có lời rồi.”
Ôn Uyển nghe được lời nói của Bạch Thế Niên…, không biết tại sao, trong lòng hiện lên đau lòng. Mặc dù Nàng bị người bên cạnh thuyết phục mới gả cho Bạch Thế Niên, nhưng không dám đặt quá nhiều tình cảm vào hắn. Nàng không phải sợ Bạch Thế Niên sẽ phản bội nàng, mà sợ Bạch Thế Niên xảy ra chuyện. Nàng sợ giao trái tim cho hắn rồi, lỡ như Bạch Thế Niên có chuyện gì xảy ra, cả đời nàng chỉ còn biết đắm chìm trong nhớ nhung cùng hồi ức. Cho nên, nàng luôn tự nói với mình đối xử tốt hơn nữa với Bạch Thế Niên, nhưng nội tâm vẫn còn phòng bị . Loại phòng bị này, đã trở thành bản năng của nàng.
Ôn Uyển ôm cánh tay Bạch Thế Niên, trầm mặc thật lâu, nàng rất khổ sở, cũng rất đau lòng, giãy dụa giống như hắn. Đã nhiều năm như vậy, ý thức tự bảo vệ mình của nàng quá mạnh mẽ. Nàng cũng chính là dựa vào loại ý thức bảo vệ mãnh liệt này mới có được như hiện tại. Ôn Uyển rất muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng, chỉ nói một câu: “Thái y nói thân thể của ta được nuôi dưỡng lại rất tốt. Có lẽ đối với việc sinh con nối dõi sẽ không có trở ngại gì cả.” Cái này ai cũng không thể bảo đảm là ba tháng có thể mang thai. Cho nên, chỉ có thể nói mô phỏng như vậy.
Bạch Thế Niên nghe Ôn Uyển nói xong càng không yên lòng, cằm chống trên đỉnh đầu nàng nói: “Ôn Uyển, nếu như nàng vì sinh con mà gặp phải nguy hiểm, thì ta tình nguyện không cần hài tử, ta không muốn để xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào. Ôn Uyển, ta muốn nàng phụng bồi ta cả đời. Nhất định phải bảo vệ tốt bản thân. Ta không muốn phải trải qua cuộc sống trước kia nữa. Mỗi ngày, mỗi đêm đều nghĩ, nghĩ đến không ngủ được. Ngủ thiếp đi rồi, trong mộng tất cả đều là nàng, nhưng sau khi tỉnh lại, chỉ nhìn thấy gian phòng trống rỗng, loại cảm giác này so với từ trong đống người chết bò ra còn đáng sợ hơn. Nếu như không có hài tử, ta có thể nhận con thừa tự. Đại ca có ba con trai trưởng, nàng có thể chọn lựa một trong số đó, nếu vẫn không vừa ý, còn có thể nhận cháu trai làm con thừa tự. Nhưng nếu như không có nàng. Ta sợ mình sẽ không chịu nổi. Trước kia ngày nhớ đêm mong, nhưng ít nhất cũng biết nàng sống khoẻ mạnh không có việc gì, biết nàng trải qua rất tốt ta cũng chỉ mong như vậy. Nhưng nếu nàng xảy ra chuyện gì đó, ta sợ mình chịu không nổi. Ôn Uyển, phải bảo trọng tốt chính mình.”
Ôn Uyển há miệng, cuối cùng cứ ngơ ngác nhìn Bạch Thế Niên. Nàng không biết nên nói gì, nhưng nước mắt cứ rơi xuống như mưa.
Bạch Thế Niên đối với việc Ôn Uyển phát giận còn có thể ngăn cản được. Nhưng khi nhìn thấy Ôn Uyển khóc, hắn lại không có biện pháp nào cả. Luống cuống tay chân an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc mà.”
Qua thật lâu Ôn Uyển mới dừng được nước mắt. Lúc nói chuyện, trong lời nói vẫn còn tiếng nức nở: “Bạch Thế Niên, chàng biết không? Cái gì mà quyền cao chức trọng, cái gì mà phú khả địch quốc, những thứ này đều không phải là thứ ta muốn. Cho tới bây giờ ta chỉ mơ ước có một gia đình nhỏ thuộc về mình ta. Trong nhà có trượng phu thương yêu ta, có hai cục cưng khả ái. Ta chỉ cần nghĩ tới lão công, hài tử của ta ở trên chiếc giường đặt cạnh lò sưởi ấm áp, Bạch Thế Niên. . . . . .” Nói xong mấy lời cuối cùng ,liền khóc thút thít không nói tiếp được nữa.
Bạch Thế Niên trịnh trọng hứa hẹn: “Chờ ta đánh giặc xong, chỗ nào ta cũng đều không đi, ta sẽ ở bên cạnh nàng cùng hài tử.”
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Bạch Thế Niên, vui mừng nói: “Thật không?”
Bạch Thế Niên trịnh trọng gật đầu.
Ôn Uyển nín khóc mỉm cười: “Nếu là như vậy, đến lúc đó ta cũng sẽ đem tất cả chuyện công vụ giao trả. Chàng phụng bồi ta du lịch khắp nơi được không?.”
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển trong nháy mắt đã ngừng khóc, vui mừng nói: “Tốt. Đến lúc đó, nàng muốn như thế nào thì chính là như thế. Tất cả ta đều nghe theo nàng.”
Ôn Uyển cúi đầu kêu một tiếng: “Bạch Thế Niên, chàng thật tốt .” Bạch Thế Niên thở dài nói, thật không dễ dàng a, rốt cục cũng có được một câu tốt.
Ôn Uyển chủ động hôn Bạch Thế Niên, lần này không phải là chuồn chuồn lướt nước (hời hợt), mà là thâm tình ôm hôn. Bạch Thế Niên cũng vô cùng hưởng thụ Ôn Uyển chủ động hôn hắn.
Nhưng nam nhân đều là động vật luôn được một tấc lại muốn lên một trượng, hắn vẫn không thoả mãn với lần này. Ôn Uyển ở trong lòng Bạch Thế Niên loay hoay một trận, thân thể như nhũn ra. Nhưng đến khi Bạch Thế Niên tháo đai lưng ngọc bên hông của nàng ra , Ôn Uyển mới khàn giọng, cúi đầu nói “Không được , vẫn đang ở bên ngoài đấy. Nếu để cho người ta biết sẽ chê cười ta.” Nàng cũng không muốn ở trong xe ngựa chơi mấy trò mập mờ này đâu. Bị loan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ không tốt.
Bạch Thế Niên vén rèm xe nhìn ra, sau đó cắn nhẹ vào tai của Ôn Uyển: “Lập tức sẽ về tới nhà, nàng nhẫn nại một chút.”
Ôn Uyển đẩy Bạch Thế Niên ra: “Về đến nhà rồi hãy nói.”
Bạch Thế Niên đem Ôn Uyển ôm vào thật chặt, khàn giọng nói: “Nàng nói đó. Dừng lại đợi về đến nhà rồi, không cho nói rồi lại không giữ lời.”
Ôn Uyển ừ một tiếng. Làm cho Bạch Thế Niên mừng rỡ, dính sát vào người Ôn Uyển, nhưng cũng không làm thêm động tác gì nữa. Chỉ thúc giục Hạ Luân chạy xe nhanh lên một chút.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên thúc giục, trên đầu một đám quạ bay qua. Thế này thì khác gì giấu đầu lòi đuôi, sợ người khác không biết hắn muốn về nhà làm gì sao? Ôn Uyển đối với việc Bạch Thế Niên bày tỏ thân mật, chọn lựa thái độ không hợp tác.
Bạch Thế Niên cũng không so đo. Dù sao trở về nhà rồi có thể từ từ thu thập nàng. Nhưng lúc này hắn lại nghĩ đến một chuyện: “Vợ à, lần này ta có thể tăng thêm chút phần trăm nào không? Có thể thêm hai mươi phần không?”
Ôn Uyển buồn cười nói: “Hai mươi phần? Có thể thêm năm phần nữa.”
Bạch Thế Niên lầm bầm : “Mới được bảy mươi phần? Nương tử thật keo kiệt. Phần trăm kia nàng tính như thế nào?”
Ôn Uyển cười giảo hoạt: “Bảy mươi phần trăm đã coi là tốt. Tám mươi phần chính là hài lòng, chín mươi phần là ưu tú, một trăm phần trăm là hoàn toàn thoả mãn. Muốn đạt tới một trăm phần trăm thì phải xem biểu hiện của chàng rồi.”
Ánh mắt Bạch Thế Niên lóe sáng ngó chừng Ôn Uyển: “Vậy đạt tới một trăm phần trăm rồi sẽ có ích lợi gì?” Đạt tới một trăm phần trăm rồi có phải nghĩa là hắn muốn gì được đó hay không? Bạch Thế Niên nghĩ nếu đúng là như vậy, thì hắn có thể muốn làm gì thì làm rồi. Đầu tiên phải ăn no mới được.
Ôn Uyển thừa nước đục thả câu: “Đến lúc đó sẽ biết.” Có thể đạt tới một trăm phần trăm chứng minh nàng có thể trăm phần trăm tín nhiệm hắn. Nhưng đoán chừng sẽ rất khó khăn. Nếu như Bạch Thế Niên có thể đạt tới chín mươi phần trăm, Ôn Uyển đã cảm thấy đủ rồi.
Beta: Tiểu Tuyền Bái lạy tổ tiên xong, Ôn Uyển lập tức chuẩn bị quay trở lại phủ quân. Trước khi đi Ôn Uyển còn nhàn nhạt nói: “Chuyện vừa rồi, ta hi vọng các ngươi sẽ không lan truyền ra ngoài.” Mặc dù Ôn Uyển biết, hôm nay đã nói ra chuyện này mà ở đây lại có nhiều người như vậy. Những người này lại không thể giữ chữ tín như mấy vị đại nho. Ôn Uyển rất rõ ràng, chuyện bí mật này giữ cũng không được mấy ngày. Nhưng vẫn muốn nhắc nhở trước .
Mặc dù trong lòng Tộc trưởng cảm thấy vô cùng quái dị, nhưng thấy đã nhiều năm qua, Ôn Uyển Quận chúa cũng không để chuyện này lan truyền ra ngoài. Có lẽ Quận chúa cũng có lý do riêng của mình.
Vốn dĩ tộc trưởng còn muốn nói chuyện nhiều hơn với Ôn Uyển. Nhưng Ôn Uyển lại giống như không thấy được vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn. Trực tiếp đi ra ngoài.
Tộc trưởng cùng mọi người dùng đôi mắt trông mong nhìn theo hai người rời đi. Trước kia tân nương của Bạch gia vào thời điểm tiến nhập gia phả tổ từ, tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt cao sâu khó lường. Mà hiện tại, thái độ đều quay ngoắt. Thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Hai người ngồi trên xe ngựa rất yên tĩnh. Loại này yên tĩnh, làm cho Ôn Uyển cảm thấy có chút kỳ quái. Kỳ quái hơn nữa chính là, nàng cảm thấy Bạch Thế Niên giống như có chút phiền não. Lại giống như đang giãy dụa : “Sao vậy? Có điều gì không thỏa đáng sao?” Ôn Uyển ngẫm nghĩ lại, cũng không phát hiện ra vừa rồi có điều gì không thỏa đáng. Mặc dù nàng đối với chuyện như vậy không ưa thích, nhưng đã gả cho Bạch Thế Niên, thì chuyện nên làm nàng đều đã làm. Vào gia phả Bạch gia, sớm một ngày hay chậm một ngày đối với Ôn Uyển mà nói không hề quan trọng.
“Vợ.” Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên gọi nàng hồi lâu, nhưng không nói tiếp gì cả, lấy làm kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn, có chuyện gì xảy ra sao.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên phân vân không dứt, ngẫm nghĩ một lần nữa vô cùng xác định mình không có làm chuyện ra gì không thỏa đáng. Cho nên nắm tay Bạch Thế Niên nói: “Có chuyện gì xảy ra cũng đừng ôm suy nghĩ một mình. Chỉ cần chàng muốn biết điều gì, có thể hỏi ta, ta sẽ nói cho chàng biết.” Có một số việc, tỷ như liên quan đến việc làm ăn của nàng, một số chuyện không thể nói ra. Tất nhiên cũng có thể thương lượng. Bởi vì việc làm ăn dưới danh nghĩa của Ôn Uyển, không chỉ là kiếm tiền mà Hoàng đế còn lợi dụng bọn họ để thu thập các tin tức tình báo từ khắp nơi. Những thứ này thuộc về chuyện cơ mật quốc gia. Ôn Uyển cũng chỉ biết một chút, nhưng cụ thể thì nàng không rõ ràng. Dĩ nhiên, nàng cũng không đi tìm hiểu.
Bạch Thế Niên cẩn thận hỏi “Thân thể của nàng, thái y nói có thể thụ thai được hay không?”
Ôn Uyển kỳ quái nhìn Bạch Thế Niên. Không rõ tại sao hắn lại hỏi như thế: “Sao vậy? Đang tốt lành sao chàng lại hỏi cái này?”
Bạch Thế Niên nghĩ tới thân thể Ôn Uyển lạnh như vậy, năm đó còn bị trọng thương nên rất lo lắng “Nàng sợ lạnh như vậy . Thái y nói, có thể có hài tử không?” Bạch Thế Niên là bị câu nói của Ôn Uyển trong Từ Đường hù dọa .
Ôn Uyển kinh ngạc: “Sao cơ?”
Bạch Thế Niên nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: “Thái y có nói nàng có thể sinh hài tử hay không?”
Ánh mắt Ôn Uyển lóe lên. Cúi đầu nói: “Thân thể của ta sợ nóng, sợ lạnh, cộng thêm lúc trước trải qua trọng thương. Thái y vẫn bảo ta phải nuôi dưỡng lại cho thật tốt đấy.” Nàng rất muốn nhìn xem điểm mấu chốt của nam nhân này nằm ở đâu.
Bạch Thế Niên lăng lăng nhìn Ôn Uyển. Bây giờ Hắn cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, còn chưa có một hài tử nào. Tất nhiên là Hắn rất muốn có hài tử của chính mình. Dù sao có hài tử, mới có thể kéo dài huyết mạch của hắn. Thừa kế tất cả những gì hắn để lại. Nhưng bây giờ. . . . . .
Ôn Uyển chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Thế Niên. Bạch thế Niên thấy Ôn Uyển nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa sợ hãi. Bạch Thế Niên liền đem Ôn Uyển ôm vào trong ngực. Khẽ than thở một tiếng nhưng không nói gì.
Ôn Uyển nhẹ giọng hỏi: ” Có phải chàng cảm thấy có chút hối hận rồi không? Ta cho chàng biết, cho dù ta không thể sinh, chàng cũng không được có nữ nhân khác.”
Bạch Thế Niên không trả lời Ôn Uyển. Hắn đang nghĩ về những tăng nhân xem mệnh cho hắn năm đó, nói hắn là thiên sát cô tinh, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cho nên đem Ôn Uyển ôm càng chặt: “Không có thì không có. Chỉ cần nàng vẫn khoẻ mạnh là được .”
Ôn Uyển vốn tưởng rằng Bạch Thế Niên sẽ lên tiếng kháng nghị hoặc bất mãn. Hay là sẽ nói để cho đại phu tới xem một chút…. Ngoài dự liệu của nàng là Bạch Thế Niên lại trực tiếp nói không có thì không có. Sao có thể không làm cho nàng giật mình. Mà bây giờ, nói không cần có con nối dõi cũng không phải dễ dàng như vậy. Văn hóa của Người Trung Quốc lưu truyền mấy ngàn năm, không phải là một sớm một chiều là có thể thay đổi. Chớ đừng nói chi là đứa con trai này quan trọng hơn cả. Phải biết rằng, rất nhiều nữ nhân bởi vì không có con mà bị hưu, bị vứt bỏ, bởi vì không có con mà đau khổ, giãy dụa, dù phải đánh cược cả tính mạng cũng muốn sinh được nhi tử ( chẳng phải Chân Chân chính là một ví dụ không thể tốt hơn sao, vì nhi tử quả thực có thể không muốn sống ). Cho nên, lời nói của Bạch Thế Niên…, thật sự khiến cho Ôn Uyển kinh ngạc đến ngây người “Đàn ông các chàng không phải đều mong có nhi tử nối dõi tông đường sao.” Không phải là Ôn Uyển không tin, mà thật sự lời nói của Bạch Thế Niên…, làm cho Ôn Uyển muốn tin tưởng một chút cũng không được. Năm đó chẳng phải Bạch Thế Niên vì muốn có nhi tử, còn thuận theo lời tổ mẫu hắn là Bạch lão phu nhân, cưới đại một nữ nhân có thể sinh con cho hắn sao?
Nếu nói trong lòng Bạch Thế Niên không cảm thấy thất vọng, thì tuyệt đối là nói dối. “Nhưng chỉ cần nàng luôn khoẻ mạnh, có thể ở bên ta tới bạc đầu giai lão, thì đời này, ta cũng đã buôn bán có lời rồi.”
Ôn Uyển nghe được lời nói của Bạch Thế Niên…, không biết tại sao, trong lòng hiện lên đau lòng. Mặc dù Nàng bị người bên cạnh thuyết phục mới gả cho Bạch Thế Niên, nhưng không dám đặt quá nhiều tình cảm vào hắn. Nàng không phải sợ Bạch Thế Niên sẽ phản bội nàng, mà sợ Bạch Thế Niên xảy ra chuyện. Nàng sợ giao trái tim cho hắn rồi, lỡ như Bạch Thế Niên có chuyện gì xảy ra, cả đời nàng chỉ còn biết đắm chìm trong nhớ nhung cùng hồi ức. Cho nên, nàng luôn tự nói với mình đối xử tốt hơn nữa với Bạch Thế Niên, nhưng nội tâm vẫn còn phòng bị . Loại phòng bị này, đã trở thành bản năng của nàng.
Ôn Uyển ôm cánh tay Bạch Thế Niên, trầm mặc thật lâu, nàng rất khổ sở, cũng rất đau lòng, giãy dụa giống như hắn. Đã nhiều năm như vậy, ý thức tự bảo vệ mình của nàng quá mạnh mẽ. Nàng cũng chính là dựa vào loại ý thức bảo vệ mãnh liệt này mới có được như hiện tại. Ôn Uyển rất muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng, chỉ nói một câu: “Thái y nói thân thể của ta được nuôi dưỡng lại rất tốt. Có lẽ đối với việc sinh con nối dõi sẽ không có trở ngại gì cả.” Cái này ai cũng không thể bảo đảm là ba tháng có thể mang thai. Cho nên, chỉ có thể nói mô phỏng như vậy.
Bạch Thế Niên nghe Ôn Uyển nói xong càng không yên lòng, cằm chống trên đỉnh đầu nàng nói: “Ôn Uyển, nếu như nàng vì sinh con mà gặp phải nguy hiểm, thì ta tình nguyện không cần hài tử, ta không muốn để xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào. Ôn Uyển, ta muốn nàng phụng bồi ta cả đời. Nhất định phải bảo vệ tốt bản thân. Ta không muốn phải trải qua cuộc sống trước kia nữa. Mỗi ngày, mỗi đêm đều nghĩ, nghĩ đến không ngủ được. Ngủ thiếp đi rồi, trong mộng tất cả đều là nàng, nhưng sau khi tỉnh lại, chỉ nhìn thấy gian phòng trống rỗng, loại cảm giác này so với từ trong đống người chết bò ra còn đáng sợ hơn. Nếu như không có hài tử, ta có thể nhận con thừa tự. Đại ca có ba con trai trưởng, nàng có thể chọn lựa một trong số đó, nếu vẫn không vừa ý, còn có thể nhận cháu trai làm con thừa tự. Nhưng nếu như không có nàng. Ta sợ mình sẽ không chịu nổi. Trước kia ngày nhớ đêm mong, nhưng ít nhất cũng biết nàng sống khoẻ mạnh không có việc gì, biết nàng trải qua rất tốt ta cũng chỉ mong như vậy. Nhưng nếu nàng xảy ra chuyện gì đó, ta sợ mình chịu không nổi. Ôn Uyển, phải bảo trọng tốt chính mình.”
Ôn Uyển há miệng, cuối cùng cứ ngơ ngác nhìn Bạch Thế Niên. Nàng không biết nên nói gì, nhưng nước mắt cứ rơi xuống như mưa.
Bạch Thế Niên đối với việc Ôn Uyển phát giận còn có thể ngăn cản được. Nhưng khi nhìn thấy Ôn Uyển khóc, hắn lại không có biện pháp nào cả. Luống cuống tay chân an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc mà.”
Qua thật lâu Ôn Uyển mới dừng được nước mắt. Lúc nói chuyện, trong lời nói vẫn còn tiếng nức nở: “Bạch Thế Niên, chàng biết không? Cái gì mà quyền cao chức trọng, cái gì mà phú khả địch quốc, những thứ này đều không phải là thứ ta muốn. Cho tới bây giờ ta chỉ mơ ước có một gia đình nhỏ thuộc về mình ta. Trong nhà có trượng phu thương yêu ta, có hai cục cưng khả ái. Ta chỉ cần nghĩ tới lão công, hài tử của ta ở trên chiếc giường đặt cạnh lò sưởi ấm áp, Bạch Thế Niên. . . . . .” Nói xong mấy lời cuối cùng ,liền khóc thút thít không nói tiếp được nữa.
Bạch Thế Niên trịnh trọng hứa hẹn: “Chờ ta đánh giặc xong, chỗ nào ta cũng đều không đi, ta sẽ ở bên cạnh nàng cùng hài tử.”
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Bạch Thế Niên, vui mừng nói: “Thật không?”
Bạch Thế Niên trịnh trọng gật đầu.
Ôn Uyển nín khóc mỉm cười: “Nếu là như vậy, đến lúc đó ta cũng sẽ đem tất cả chuyện công vụ giao trả. Chàng phụng bồi ta du lịch khắp nơi được không?.”
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển trong nháy mắt đã ngừng khóc, vui mừng nói: “Tốt. Đến lúc đó, nàng muốn như thế nào thì chính là như thế. Tất cả ta đều nghe theo nàng.”
Ôn Uyển cúi đầu kêu một tiếng: “Bạch Thế Niên, chàng thật tốt .” Bạch Thế Niên thở dài nói, thật không dễ dàng a, rốt cục cũng có được một câu tốt.
Ôn Uyển chủ động hôn Bạch Thế Niên, lần này không phải là chuồn chuồn lướt nước (hời hợt), mà là thâm tình ôm hôn. Bạch Thế Niên cũng vô cùng hưởng thụ Ôn Uyển chủ động hôn hắn.
Nhưng nam nhân đều là động vật luôn được một tấc lại muốn lên một trượng, hắn vẫn không thoả mãn với lần này. Ôn Uyển ở trong lòng Bạch Thế Niên loay hoay một trận, thân thể như nhũn ra. Nhưng đến khi Bạch Thế Niên tháo đai lưng ngọc bên hông của nàng ra , Ôn Uyển mới khàn giọng, cúi đầu nói “Không được , vẫn đang ở bên ngoài đấy. Nếu để cho người ta biết sẽ chê cười ta.” Nàng cũng không muốn ở trong xe ngựa chơi mấy trò mập mờ này đâu. Bị loan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ không tốt.
Bạch Thế Niên vén rèm xe nhìn ra, sau đó cắn nhẹ vào tai của Ôn Uyển: “Lập tức sẽ về tới nhà, nàng nhẫn nại một chút.”
Ôn Uyển đẩy Bạch Thế Niên ra: “Về đến nhà rồi hãy nói.”
Bạch Thế Niên đem Ôn Uyển ôm vào thật chặt, khàn giọng nói: “Nàng nói đó. Dừng lại đợi về đến nhà rồi, không cho nói rồi lại không giữ lời.”
Ôn Uyển ừ một tiếng. Làm cho Bạch Thế Niên mừng rỡ, dính sát vào người Ôn Uyển, nhưng cũng không làm thêm động tác gì nữa. Chỉ thúc giục Hạ Luân chạy xe nhanh lên một chút.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên thúc giục, trên đầu một đám quạ bay qua. Thế này thì khác gì giấu đầu lòi đuôi, sợ người khác không biết hắn muốn về nhà làm gì sao? Ôn Uyển đối với việc Bạch Thế Niên bày tỏ thân mật, chọn lựa thái độ không hợp tác.
Bạch Thế Niên cũng không so đo. Dù sao trở về nhà rồi có thể từ từ thu thập nàng. Nhưng lúc này hắn lại nghĩ đến một chuyện: “Vợ à, lần này ta có thể tăng thêm chút phần trăm nào không? Có thể thêm hai mươi phần không?”
Ôn Uyển buồn cười nói: “Hai mươi phần? Có thể thêm năm phần nữa.”
Bạch Thế Niên lầm bầm : “Mới được bảy mươi phần? Nương tử thật keo kiệt. Phần trăm kia nàng tính như thế nào?”
Ôn Uyển cười giảo hoạt: “Bảy mươi phần trăm đã coi là tốt. Tám mươi phần chính là hài lòng, chín mươi phần là ưu tú, một trăm phần trăm là hoàn toàn thoả mãn. Muốn đạt tới một trăm phần trăm thì phải xem biểu hiện của chàng rồi.”
Ánh mắt Bạch Thế Niên lóe sáng ngó chừng Ôn Uyển: “Vậy đạt tới một trăm phần trăm rồi sẽ có ích lợi gì?” Đạt tới một trăm phần trăm rồi có phải nghĩa là hắn muốn gì được đó hay không? Bạch Thế Niên nghĩ nếu đúng là như vậy, thì hắn có thể muốn làm gì thì làm rồi. Đầu tiên phải ăn no mới được.
Ôn Uyển thừa nước đục thả câu: “Đến lúc đó sẽ biết.” Có thể đạt tới một trăm phần trăm chứng minh nàng có thể trăm phần trăm tín nhiệm hắn. Nhưng đoán chừng sẽ rất khó khăn. Nếu như Bạch Thế Niên có thể đạt tới chín mươi phần trăm, Ôn Uyển đã cảm thấy đủ rồi.
/1357
|