Edit: Mị
Beta: Tiểu Tuyền Thanh Hà nhận được tin của phủ Quốc Công, nói rằng thân thể của Quốc Công phu nhân khó chịu, bảo nàng về trở về một chuyến. Quốc Công phu nhân chỉ muốn hỏi một chút, cuối cùng có chuyện gì xảy ra “ Thanh Hà, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ôn Uyển muốn gả cho Bạch Thế Niên, đến cùng là vì nguyên do gì?”
“Con cũng không biết a, Nương, con thật sự không biết? Ban đầu lục đệ nói là muốn cưới một cung nữ về, Thế Hoa còn cùng hắn ẩu đả, thậm chí còn uy hiếp sẽ không cho viết tên cung nữ kia vào gia phả, tranh cãi không gỡ ra được. Mấy trưởng lão trong tộc cũng khuyên không được, lần này lại nói không phải cung nữ mà là Quận Chúa, con cũng bị xoay đến hồ đồ. Cho đến khi chúng con nhìn thánh chỉ, mới biết được là sự thật.”. Chuyện này thế nào là thật, nói thật, chính nàng còn u u mê mê đây. Đương nhiên, kỳ thật nàng cũng có thể suy đoán ra, rất có thể người năm đó vội vàng kết hôn, bái đường vào động phòng chính là Ôn Uyển. Nhưng mà, lời này không thể nói ra ngoài. Bằng không, sẽ hủy đi danh dự của Ôn Uyển. Cho nên, nói thế nào cũng không được, không bằng dứt khoát không nói thì lại hay. Cùng giả bộ hồ đồ luôn.
“Con thật sự không biết?” Quốc Công phu nhân có chút không tin.
Bình Thanh Hà thở dài một tiếng “Bên trong phải có nội tình gì đó, mấy năm trước sống cực khổ mà biết thế này thì con đã đi tìm Quận Chúa, còn chờ đến bây giờ sao? Người của Bạch gia cũng đã sớm đi tìm Quận Chúa để xin ra tay giúp đỡ, mà không cần phải chịu mấy năm khổ cực như vậy. Con làm sao cũng không hiểu, sao cung nữ thoáng một cái đã biến thành Quận Chúa vậy?”
“Khụ, được rồi, bây giờ truy cứu nguyên nhân cũng không ý nghĩa gì nữa. Trước kia còn lo lắng cuộc sống sau này của các con. Hôm nay có thể dựa vào Ôn Uyển có thân thế như cây đại thụ này, sau này cũng không sợ cuộc sống của các con khó khăn nữa. Ôn Uyển là người hào phóng, chỉ cần ngươi đối tốt với nàng, nàng sẽ không bạc đãi các con.”
Mà cùng lúc đó, Bình Hướng Hi cũng nhận được tin tức, biết Ôn Uyển phải gả cho Bạch Thế Niên, liền khẩn trương “Con nói cái gì? Ôn Uyển phải gả cho Bạch Thế Niên có tiếng khắc vợ kia, không được, không thể cho nàng gả đi. Nếu gả cho hắn sẽ xảy ra chuyện đó.” Bình Hướng Hi nghe được tin Ôn Uyển có thể phải gả cho Bạch Thế Niên. Thì cứ lẩm bẩm không được, Bạch Thế Niên là người khắc vợ. Trăm triệu lần không được. Bình Hướng Hi còn thì thầm, hoàng đế làm gì sẽ thật lòng đối tốt với Ôn Uyển. Rốt cuộc cũng không phải là ruột thịt. Trong lòng Miêu thị oán thầm, trái lại ngươi là cha ruột, nhưng so với người không phải ruột thịt còn ác độc hơn đấy! Nếu không, hôm nay sao có thể trở thành nông nổi này? Lại nói, cửa hôn sự này, nàng cảm thấy rất tốt, mặc dù nàng cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng thật sự cảm thấy rất tốt.
Miêu thị vội vàng nghĩ cách trấn an Bình Hướng Hi không được quấy rối. Hôm nay một phòng của bọn họ không thể để xảy ra thêm chuyện không may nào nữa. Nếu không, hy vọng thăng quan trong năm nay của tướng công nàng lại phải ngâm nước nóng. “Cha, người không cần lo lắng, nghe nói hoàng thượng đã cho Khâm Thiên Giám xem bát tự, họ nói đây là duyên do ông trời tác hợp. Cha, người thật sự không cần lo lắng mà. Hoàng thượng tốt với Quận Chúa như vậy, chắc chắn sẽ không để cho nàng gặp nguy hiểm. Hơn nữa, Quận Chúa đã trải qua nhiều trắc trở nhưng đều vượt qua được, nàng lại có mệnh Hoàng gia. Vì thế sẽ không bị Bạch Thế Niên khắc chết đâu.”
“Vậy con phái người đi hỏi thăm tin tức xem. Nếu có tin gì không tốt, lập tức báo cho ta biết.” Bình Hướng Hi có chút sốt ruột nói.
“Dạ, có chuyện gì, con sẽ lập tức báo cho cha biết .” Miêu thị vội vàng trả lời.
“Khụ, Ôn Uyển. Hy vọng con có thể tránh được một kiếp khó khăn này. Cha cũng không muốn làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” Bình Hướng Hi lầm bầm. Sau khi Thanh San chết đi, Bình Hướng Hi sinh một trận bệnh nặng. Cũng may Thượng Kỳ hiếu thuận, Miêu thị cũng rất hiếu thuận, cộng thêm cháu trai thường xuyên phụng bồi hắn, còn có Xuân Nương dốc lòng chiếu cố. Nhưng sau khi khỏi bệnh, cả người hắn đã thay đổi rất nhiều, cũng già đi không ít. Thỉnh thoảng lại sinh bệnh. May mà trong nhà có tiền để mời thầy thuốc. Nếu không, còn không biết sẽ nghèo túng thế nào nữa.
Nằm trên giường thời gian dài, lại nhớ đến những chuyện đã qua. Rồi so với cuộc sống gần đây, rốt cuộc thấy như bây giờ là tốt nhất. Trong mấy đứa con, cũng là Ôn Uyển hiếu thuận với hắn nhất. Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận để uống. Nhiều lần hắn muốn đi tìm Ôn Uyển, nhưng đều không có mặt mũi nào để đi.
“Tẩu tử, ta muốn mời tẩu giúp đỡ, những thứ thuốc lúc trước ta uống đều không có tác dụng. Đã gần hai năm rồi, còn chưa mang thai. Ta muốn nhờ tẩu, đổi giúp ta đại phu khác.” Tiểu Hứa thị nhìn cái bụng lớn của Miêu thị, có chút xấu hổ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí. Đã hơn một năm rồi, mà trong bụng vẫn không có chút động tĩnh nào, làm cho Tiểu Hứa thị sốt ruột không dứt.
“Đệ muội, ta. . . . . .” thần sắc Miêu thị có chút ảm đạm, mấy ngày trước nàng biết tin Diêu thị tái giá liền mang thai. Nói cách khác, vấn đề ở đây có thể không nằm trên người nữ nhân, mà ở trên người Thượng Lân.
“Tẩu tử, làm sao vậy? Tẩu tử, có phải tẩu có chuyện gạt ta không? Có phải thân thể của ta có vấn đề không?” Tiểu Hứa thị mẫn cảm phát hiện ra đáy mắt ảm đạm của Miêu thị.
“Không có chuyện gì, qua hai ngày nữa ta sẽ mời một đại phu giỏi để khám cho muội.” Vẻ mặt của Miêu thị khôi phục rất nhanh như lúc ban đầu.
“Tướng công, ta hoài nghi, thân thể tiểu thúc có vấn đề. Chàng xem…”Miêu thị kể chuyện Diêu thị tái giá với người khác xong có con cho Thượng Kỳ nghe. Thượng Kỳ ngạc nhiên, lần trước thành thân với Diêu thị bốn năm, bên cạnh không có nha hoàn thông phòng này nọ còn dễ nói. Lần này Tiểu Hứa thị ngay cả hai nha hoàn cũng thả ra làm thông phòng, nhưng đều hơn một năm mà ba nữ nhân cũng không ai có động tĩnh. Quả thực là chuyện lạ.
“Chuyện này, trước tiên chúng ta đừng nên nói gì cả. Chờ ta đề cập với đại ca, để hắn tìm một ngự y tới đây xem một chút rồi hãy nói.” Thượng Kỳ cẩn thận nói.
Mấy ngày sau, Thượng Đường mời được một đại phu có tiếng đến, trước xem mạch cho Bình Hướng Hi, Thượng Kỳ cũng để thái y xem mạch cho mình, căn bản mọi người trong nhà đều được đại phu xem qua hết rồi. Bởi vì đã nói trước nên đại phu kia cũng không có tức giận. Khám cho mấy chủ tử trong nhà một lần, rồi kê mấy đơn thuốc, nói trông nom điều dưỡng là được.
“Thái y, thế nào rồi?” Thượng Kỳ có chút thấp thỏm bất an.
“Thập Nhất Gia, là bị người khác hạ thuốc tuyệt tử, đời này coi như không có khả năng sinh con nữa rồi. Còn kỳ quái hơn là, Bình lão gia cũng bị người ta hạ thuốc này.” Đại phu này làm nghề y đã hơn ba mươi năm, về điểm này sẽ không đoán sai. Cũng bởi trong kinh thành những chuyện hèn hạ đã thấy nhiều, nên ông không thấy kỳ quái.
“A. . . . . .” Nếu như thân thể bị bệnh thì còn dễ nói. Đằng này lại bị hạ thuốc tuyệt tử, vậy thì ý nghĩa không giống trước. Trong lòng Thượng Kỳ rối bời, nhưng vẫn nhờ thái y ngàn vạn lần không được đem chuyện này nói ra ngoài. Đại phu này có danh tiếng tốt, không những y thuật tốt mà phẩm đức nhất định cũng phải tốt, cho nên dĩ nhiên ông sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Thượng Kỳ có chút hoảng hốt.
Miêu thị nghe xong, im lặng không nói. Thượng Kỳ có chút bi phẫn “Phu nhân, nàng nói xem, rốt cuộc là người nào ác độc như vậy. Mặc dù Thượng Lân có chút bướng bỉnh hay gây sự, mấy năm trước cũng bị xúi giục. Nhưng tuyệt đối không có hại người. Rốt cuộc là người nào, muốn hại hắn như vậy. Người này đến cùng là có âm mưu gì? Ta cũng không dám nói với Thượng Lân, ta sợ hắn chịu không nổi đả kích này. Phu nhân, nàng nói xem, đến cùng là người nào không can tâm, ác độc, ra tay tàn nhẫn như vậy.”
Thượng Kỳ phát tiết một trận, nhìn thấy thê tử của mình cúi đầu, thần sắc không tốt. Lấy làm kỳ quái hỏi. Miêu thị vội lắc đầu, nói là chỉ đang suy nghĩ, xem đến tột cùng là người nào ác tâm như vậy. Thượng Lân cũng không có lỗi với người nào đến mức phải ra tay ác như thế. Ngày hôm sau, chờ Thượng Kỳ đi rồi, Miêu thị mới dẫn theo nha hoàn Tiểu Lâu, tới phòng An thị.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Thượng Lân bị cho uống thuốc tuyệt tử, người nào ác độc như vậy, nhất định là tiện nha đầu kia, nhất định là vì nó muốn báo thù nên mới hạ thuốc tuyệt tử Thượng Lân. Ta phải nói cho lão gia, ta muốn để cho người trong thiên hạ đều biết, con đàn bà này đến tột cùng là làm sao lại có tâm địa ác độc như vây.” An thị lớn tiếng kêu.
“Mẹ chồng tiểu thúc bị hạ thuốc tuyệt tử, nhưng càng kỳ quái là lão thái gia cũng bị người hạ thuốc này. Hơn nữa , thái y còn nói, thời gian phục dụng thuốc tuyệt tử của lão thái gia và tiểu thúc, căn bản là cùng nhau.” Miêu thị tự mình cho thêm vào phía sau một câu.
An thị vốn dĩ đã gầy như que củi khô, đột nhiên bây giờ lại toát ra sức lực kinh người, nắm lấy tay Miêu thị, hoảng sợ kêu lên “Ngươi nói cái gì? Không thể nào, không thể nào?”
“Đại phu nói như vậy, con cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đang muốn trao đổi với mẹ chồng để xin ý kiến. Tướng công cũng không dám nói với tiểu thúc chuyện này.” Miêu thị khó xử nói.
“Không thể nói, chết cũng không thể nói. Ai cũng không thể nói, ai cũng không thể nói.” Đột nhiên An thị lớn tiếng kêu lên, cả người giống như lệ quỷ, điên cuồng gào thét. Tiểu Lâu lập tức gọi người, đè An thị lại, Miêu thị thừa cơ thoát ra, nhìn thoáng qua An thị, rồi đi ra ngoài,
“Tiểu thư, người xem . . . . .” Tiểu Lâu có chút bất an .
“Không cần phải nói, thuốc tuyệt tử này nhất định là do mẹ chồng cho lão thái gia uống. Nếu không, tại sao năm đó Phạm thị mang thai một lần xong cũng không thấy hoài thai nữa. Hơn nữa Xuân Nương cũng không mang thai. Thân thể của lão thái gia mấy năm đó được chăm sóc rất tốt, trong thời gian đó tuyệt đối không chịu khổ. Ta đoán, mẹ chồng cho lão thái gia uống thuốc, cũng làm cho tiểu thúc dùng nhầm luôn. Hại người ai ngờ cũng vô tình hại luôn con của mình.” Trong lòng Miêu thị sợ hãi, may là tướng công nàng không bị, nếu không cả đời này một đứa con để dựa vào cũng không có. Miêu thị vuốt bụng như cái trống của mình, mới khiến bản thân thấy yên tâm. Hai vợ chồng người ta ân ái, lúc trước nàng cũng bán tiểu Phạm di nương ra ngoài rồi. Ngoại trừ thời điểm nàng mang thai, đem nha hoàn hồi môn ra. Trượng phu nói không muốn thu thông phòng, nói sau này chỉ nguyện ý có một mình mình. Nàng cảm thấy, cuộc sống hiện tại rất tốt đẹp.
“Chuyện này, có nên nói cho Lão gia biết không ạ?” kỳ thật Tiểu Lâu cũng nghi ngờ.
“Không thể nói, chuyện này đến chết cũng không thể nói. Nếu không, lão gia sẽ rất thương tâm.” Miêu thị lập tức ngắt lời.
“Tướng công, chàng xem, có cần tìm đứa bé cho bọn tiểu thúc nuôi không? Ý của ta là, đem con của Tiểu Liên cho bọn họ nuôi hai ngày. Cứ nói với bọn họ, trước hết cứ nuôi đứa nhỏ này, biết đâu sau này lại có con. Còn tương lai, cho dù bọn họ biết rõ chân tướng, thì cũng có một đứa nhỏ ở bên cạnh rồi, lúc đó đả kích sẽ ít hơn. Chàng nói xem được không” Miêu thị đề nghị.
“Nương tử, nàng xem. Nếu như thai này là con trai, sẽ đem con cho bọn Thượng Lân nuôi có được hay không? Con thứ, sẽ không tôn quý như đích tôn nên sẽ không khiến cho trong lòng Thượng Lân sinh nghi.” Thượng Kỳ cầm tay Miêu thị, cẩn thận từng li từng tí nói.
Miêu thị nghe xong liền sửng sốt một hồi lâu. Muốn đem con trai của nàng làm con thừa tự cho người khác.
Beta: Tiểu Tuyền Thanh Hà nhận được tin của phủ Quốc Công, nói rằng thân thể của Quốc Công phu nhân khó chịu, bảo nàng về trở về một chuyến. Quốc Công phu nhân chỉ muốn hỏi một chút, cuối cùng có chuyện gì xảy ra “ Thanh Hà, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ôn Uyển muốn gả cho Bạch Thế Niên, đến cùng là vì nguyên do gì?”
“Con cũng không biết a, Nương, con thật sự không biết? Ban đầu lục đệ nói là muốn cưới một cung nữ về, Thế Hoa còn cùng hắn ẩu đả, thậm chí còn uy hiếp sẽ không cho viết tên cung nữ kia vào gia phả, tranh cãi không gỡ ra được. Mấy trưởng lão trong tộc cũng khuyên không được, lần này lại nói không phải cung nữ mà là Quận Chúa, con cũng bị xoay đến hồ đồ. Cho đến khi chúng con nhìn thánh chỉ, mới biết được là sự thật.”. Chuyện này thế nào là thật, nói thật, chính nàng còn u u mê mê đây. Đương nhiên, kỳ thật nàng cũng có thể suy đoán ra, rất có thể người năm đó vội vàng kết hôn, bái đường vào động phòng chính là Ôn Uyển. Nhưng mà, lời này không thể nói ra ngoài. Bằng không, sẽ hủy đi danh dự của Ôn Uyển. Cho nên, nói thế nào cũng không được, không bằng dứt khoát không nói thì lại hay. Cùng giả bộ hồ đồ luôn.
“Con thật sự không biết?” Quốc Công phu nhân có chút không tin.
Bình Thanh Hà thở dài một tiếng “Bên trong phải có nội tình gì đó, mấy năm trước sống cực khổ mà biết thế này thì con đã đi tìm Quận Chúa, còn chờ đến bây giờ sao? Người của Bạch gia cũng đã sớm đi tìm Quận Chúa để xin ra tay giúp đỡ, mà không cần phải chịu mấy năm khổ cực như vậy. Con làm sao cũng không hiểu, sao cung nữ thoáng một cái đã biến thành Quận Chúa vậy?”
“Khụ, được rồi, bây giờ truy cứu nguyên nhân cũng không ý nghĩa gì nữa. Trước kia còn lo lắng cuộc sống sau này của các con. Hôm nay có thể dựa vào Ôn Uyển có thân thế như cây đại thụ này, sau này cũng không sợ cuộc sống của các con khó khăn nữa. Ôn Uyển là người hào phóng, chỉ cần ngươi đối tốt với nàng, nàng sẽ không bạc đãi các con.”
Mà cùng lúc đó, Bình Hướng Hi cũng nhận được tin tức, biết Ôn Uyển phải gả cho Bạch Thế Niên, liền khẩn trương “Con nói cái gì? Ôn Uyển phải gả cho Bạch Thế Niên có tiếng khắc vợ kia, không được, không thể cho nàng gả đi. Nếu gả cho hắn sẽ xảy ra chuyện đó.” Bình Hướng Hi nghe được tin Ôn Uyển có thể phải gả cho Bạch Thế Niên. Thì cứ lẩm bẩm không được, Bạch Thế Niên là người khắc vợ. Trăm triệu lần không được. Bình Hướng Hi còn thì thầm, hoàng đế làm gì sẽ thật lòng đối tốt với Ôn Uyển. Rốt cuộc cũng không phải là ruột thịt. Trong lòng Miêu thị oán thầm, trái lại ngươi là cha ruột, nhưng so với người không phải ruột thịt còn ác độc hơn đấy! Nếu không, hôm nay sao có thể trở thành nông nổi này? Lại nói, cửa hôn sự này, nàng cảm thấy rất tốt, mặc dù nàng cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng thật sự cảm thấy rất tốt.
Miêu thị vội vàng nghĩ cách trấn an Bình Hướng Hi không được quấy rối. Hôm nay một phòng của bọn họ không thể để xảy ra thêm chuyện không may nào nữa. Nếu không, hy vọng thăng quan trong năm nay của tướng công nàng lại phải ngâm nước nóng. “Cha, người không cần lo lắng, nghe nói hoàng thượng đã cho Khâm Thiên Giám xem bát tự, họ nói đây là duyên do ông trời tác hợp. Cha, người thật sự không cần lo lắng mà. Hoàng thượng tốt với Quận Chúa như vậy, chắc chắn sẽ không để cho nàng gặp nguy hiểm. Hơn nữa, Quận Chúa đã trải qua nhiều trắc trở nhưng đều vượt qua được, nàng lại có mệnh Hoàng gia. Vì thế sẽ không bị Bạch Thế Niên khắc chết đâu.”
“Vậy con phái người đi hỏi thăm tin tức xem. Nếu có tin gì không tốt, lập tức báo cho ta biết.” Bình Hướng Hi có chút sốt ruột nói.
“Dạ, có chuyện gì, con sẽ lập tức báo cho cha biết .” Miêu thị vội vàng trả lời.
“Khụ, Ôn Uyển. Hy vọng con có thể tránh được một kiếp khó khăn này. Cha cũng không muốn làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” Bình Hướng Hi lầm bầm. Sau khi Thanh San chết đi, Bình Hướng Hi sinh một trận bệnh nặng. Cũng may Thượng Kỳ hiếu thuận, Miêu thị cũng rất hiếu thuận, cộng thêm cháu trai thường xuyên phụng bồi hắn, còn có Xuân Nương dốc lòng chiếu cố. Nhưng sau khi khỏi bệnh, cả người hắn đã thay đổi rất nhiều, cũng già đi không ít. Thỉnh thoảng lại sinh bệnh. May mà trong nhà có tiền để mời thầy thuốc. Nếu không, còn không biết sẽ nghèo túng thế nào nữa.
Nằm trên giường thời gian dài, lại nhớ đến những chuyện đã qua. Rồi so với cuộc sống gần đây, rốt cuộc thấy như bây giờ là tốt nhất. Trong mấy đứa con, cũng là Ôn Uyển hiếu thuận với hắn nhất. Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận để uống. Nhiều lần hắn muốn đi tìm Ôn Uyển, nhưng đều không có mặt mũi nào để đi.
“Tẩu tử, ta muốn mời tẩu giúp đỡ, những thứ thuốc lúc trước ta uống đều không có tác dụng. Đã gần hai năm rồi, còn chưa mang thai. Ta muốn nhờ tẩu, đổi giúp ta đại phu khác.” Tiểu Hứa thị nhìn cái bụng lớn của Miêu thị, có chút xấu hổ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí. Đã hơn một năm rồi, mà trong bụng vẫn không có chút động tĩnh nào, làm cho Tiểu Hứa thị sốt ruột không dứt.
“Đệ muội, ta. . . . . .” thần sắc Miêu thị có chút ảm đạm, mấy ngày trước nàng biết tin Diêu thị tái giá liền mang thai. Nói cách khác, vấn đề ở đây có thể không nằm trên người nữ nhân, mà ở trên người Thượng Lân.
“Tẩu tử, làm sao vậy? Tẩu tử, có phải tẩu có chuyện gạt ta không? Có phải thân thể của ta có vấn đề không?” Tiểu Hứa thị mẫn cảm phát hiện ra đáy mắt ảm đạm của Miêu thị.
“Không có chuyện gì, qua hai ngày nữa ta sẽ mời một đại phu giỏi để khám cho muội.” Vẻ mặt của Miêu thị khôi phục rất nhanh như lúc ban đầu.
“Tướng công, ta hoài nghi, thân thể tiểu thúc có vấn đề. Chàng xem…”Miêu thị kể chuyện Diêu thị tái giá với người khác xong có con cho Thượng Kỳ nghe. Thượng Kỳ ngạc nhiên, lần trước thành thân với Diêu thị bốn năm, bên cạnh không có nha hoàn thông phòng này nọ còn dễ nói. Lần này Tiểu Hứa thị ngay cả hai nha hoàn cũng thả ra làm thông phòng, nhưng đều hơn một năm mà ba nữ nhân cũng không ai có động tĩnh. Quả thực là chuyện lạ.
“Chuyện này, trước tiên chúng ta đừng nên nói gì cả. Chờ ta đề cập với đại ca, để hắn tìm một ngự y tới đây xem một chút rồi hãy nói.” Thượng Kỳ cẩn thận nói.
Mấy ngày sau, Thượng Đường mời được một đại phu có tiếng đến, trước xem mạch cho Bình Hướng Hi, Thượng Kỳ cũng để thái y xem mạch cho mình, căn bản mọi người trong nhà đều được đại phu xem qua hết rồi. Bởi vì đã nói trước nên đại phu kia cũng không có tức giận. Khám cho mấy chủ tử trong nhà một lần, rồi kê mấy đơn thuốc, nói trông nom điều dưỡng là được.
“Thái y, thế nào rồi?” Thượng Kỳ có chút thấp thỏm bất an.
“Thập Nhất Gia, là bị người khác hạ thuốc tuyệt tử, đời này coi như không có khả năng sinh con nữa rồi. Còn kỳ quái hơn là, Bình lão gia cũng bị người ta hạ thuốc này.” Đại phu này làm nghề y đã hơn ba mươi năm, về điểm này sẽ không đoán sai. Cũng bởi trong kinh thành những chuyện hèn hạ đã thấy nhiều, nên ông không thấy kỳ quái.
“A. . . . . .” Nếu như thân thể bị bệnh thì còn dễ nói. Đằng này lại bị hạ thuốc tuyệt tử, vậy thì ý nghĩa không giống trước. Trong lòng Thượng Kỳ rối bời, nhưng vẫn nhờ thái y ngàn vạn lần không được đem chuyện này nói ra ngoài. Đại phu này có danh tiếng tốt, không những y thuật tốt mà phẩm đức nhất định cũng phải tốt, cho nên dĩ nhiên ông sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Thượng Kỳ có chút hoảng hốt.
Miêu thị nghe xong, im lặng không nói. Thượng Kỳ có chút bi phẫn “Phu nhân, nàng nói xem, rốt cuộc là người nào ác độc như vậy. Mặc dù Thượng Lân có chút bướng bỉnh hay gây sự, mấy năm trước cũng bị xúi giục. Nhưng tuyệt đối không có hại người. Rốt cuộc là người nào, muốn hại hắn như vậy. Người này đến cùng là có âm mưu gì? Ta cũng không dám nói với Thượng Lân, ta sợ hắn chịu không nổi đả kích này. Phu nhân, nàng nói xem, đến cùng là người nào không can tâm, ác độc, ra tay tàn nhẫn như vậy.”
Thượng Kỳ phát tiết một trận, nhìn thấy thê tử của mình cúi đầu, thần sắc không tốt. Lấy làm kỳ quái hỏi. Miêu thị vội lắc đầu, nói là chỉ đang suy nghĩ, xem đến tột cùng là người nào ác tâm như vậy. Thượng Lân cũng không có lỗi với người nào đến mức phải ra tay ác như thế. Ngày hôm sau, chờ Thượng Kỳ đi rồi, Miêu thị mới dẫn theo nha hoàn Tiểu Lâu, tới phòng An thị.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Thượng Lân bị cho uống thuốc tuyệt tử, người nào ác độc như vậy, nhất định là tiện nha đầu kia, nhất định là vì nó muốn báo thù nên mới hạ thuốc tuyệt tử Thượng Lân. Ta phải nói cho lão gia, ta muốn để cho người trong thiên hạ đều biết, con đàn bà này đến tột cùng là làm sao lại có tâm địa ác độc như vây.” An thị lớn tiếng kêu.
“Mẹ chồng tiểu thúc bị hạ thuốc tuyệt tử, nhưng càng kỳ quái là lão thái gia cũng bị người hạ thuốc này. Hơn nữa , thái y còn nói, thời gian phục dụng thuốc tuyệt tử của lão thái gia và tiểu thúc, căn bản là cùng nhau.” Miêu thị tự mình cho thêm vào phía sau một câu.
An thị vốn dĩ đã gầy như que củi khô, đột nhiên bây giờ lại toát ra sức lực kinh người, nắm lấy tay Miêu thị, hoảng sợ kêu lên “Ngươi nói cái gì? Không thể nào, không thể nào?”
“Đại phu nói như vậy, con cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đang muốn trao đổi với mẹ chồng để xin ý kiến. Tướng công cũng không dám nói với tiểu thúc chuyện này.” Miêu thị khó xử nói.
“Không thể nói, chết cũng không thể nói. Ai cũng không thể nói, ai cũng không thể nói.” Đột nhiên An thị lớn tiếng kêu lên, cả người giống như lệ quỷ, điên cuồng gào thét. Tiểu Lâu lập tức gọi người, đè An thị lại, Miêu thị thừa cơ thoát ra, nhìn thoáng qua An thị, rồi đi ra ngoài,
“Tiểu thư, người xem . . . . .” Tiểu Lâu có chút bất an .
“Không cần phải nói, thuốc tuyệt tử này nhất định là do mẹ chồng cho lão thái gia uống. Nếu không, tại sao năm đó Phạm thị mang thai một lần xong cũng không thấy hoài thai nữa. Hơn nữa Xuân Nương cũng không mang thai. Thân thể của lão thái gia mấy năm đó được chăm sóc rất tốt, trong thời gian đó tuyệt đối không chịu khổ. Ta đoán, mẹ chồng cho lão thái gia uống thuốc, cũng làm cho tiểu thúc dùng nhầm luôn. Hại người ai ngờ cũng vô tình hại luôn con của mình.” Trong lòng Miêu thị sợ hãi, may là tướng công nàng không bị, nếu không cả đời này một đứa con để dựa vào cũng không có. Miêu thị vuốt bụng như cái trống của mình, mới khiến bản thân thấy yên tâm. Hai vợ chồng người ta ân ái, lúc trước nàng cũng bán tiểu Phạm di nương ra ngoài rồi. Ngoại trừ thời điểm nàng mang thai, đem nha hoàn hồi môn ra. Trượng phu nói không muốn thu thông phòng, nói sau này chỉ nguyện ý có một mình mình. Nàng cảm thấy, cuộc sống hiện tại rất tốt đẹp.
“Chuyện này, có nên nói cho Lão gia biết không ạ?” kỳ thật Tiểu Lâu cũng nghi ngờ.
“Không thể nói, chuyện này đến chết cũng không thể nói. Nếu không, lão gia sẽ rất thương tâm.” Miêu thị lập tức ngắt lời.
“Tướng công, chàng xem, có cần tìm đứa bé cho bọn tiểu thúc nuôi không? Ý của ta là, đem con của Tiểu Liên cho bọn họ nuôi hai ngày. Cứ nói với bọn họ, trước hết cứ nuôi đứa nhỏ này, biết đâu sau này lại có con. Còn tương lai, cho dù bọn họ biết rõ chân tướng, thì cũng có một đứa nhỏ ở bên cạnh rồi, lúc đó đả kích sẽ ít hơn. Chàng nói xem được không” Miêu thị đề nghị.
“Nương tử, nàng xem. Nếu như thai này là con trai, sẽ đem con cho bọn Thượng Lân nuôi có được hay không? Con thứ, sẽ không tôn quý như đích tôn nên sẽ không khiến cho trong lòng Thượng Lân sinh nghi.” Thượng Kỳ cầm tay Miêu thị, cẩn thận từng li từng tí nói.
Miêu thị nghe xong liền sửng sốt một hồi lâu. Muốn đem con trai của nàng làm con thừa tự cho người khác.
/1357
|