Hoàng thượng đợi sau khi hai người Văn Dược và Trần A Bố rời đi, liền hỏi Ôn Uyển vội vàng tới đây là có chuyện gì. Ôn Uyển không trả lời, mà nhìn Bạch Thế Niên nói: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Bạch Thế Niên vừa nghe lời này, trong lòng không khỏi buồn bực. Nữ nhân này, sao lại có thể trước sau bày ra hai khuôn mặt như thế. Mới vừa rồi còn êm đẹp. Chớp mắt một cái mặt đã đổi sắc rồi.
Hoàng thượng vừa nhìn biểu tình của Ôn Uyển đã đoán ra, Ôn Uyển là có chuyện muốn nói riêng với hắn: “Khanh lui xuống đi! Thánh chỉ tứ hôn, đợi lát nữa sẽ truyền đến phủ tướng quân. Thánh chỉ tứ hôn, còn phải đợi bàn bạc với Ôn Uyển xong, mới hạ được!”
Trên mặt Bạch Thế Niên đầy nghi hoặc nhìn Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho hắn. Bạch Thế Niên mang vẻ mặt phức tạp đi ra ngoài. Có nương tử như vậy, người làm trượng phu thật là khổ mà.
Ôn Uyển đợi Bạch Thế Niên đi ra ngoài, lại đưa mắt nhìn Tôn công công, Tôn công công thức thời lặng lẽ lui xuống. Nhìn cũng biết chẳng phải chuyện tốt gì, hắn không biết thì vẫn hơn.
Ôn Uyển đợi bọn họ đi hết, sắc mặt liền trở nên ảm đạm.
Hoàng thượng nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển, có chút nghi hoặc. Nha đầu này, bày ra vẻ mặt như vậy, là làm sao?. Chẳng lẽ còn không muốn. Nếu là như vậy thì đúng là đau đầu.
Ôn Uyển lấy hiệp nghị mà nàng và Bạch Thế Niên ký kết đưa cho hoàng thượng: “Cậu Hoàng đế , đây là đảm bảo mà Bạch Thế Niên cho con. Con muốn cậu làm nhân chứng. Nếu hắn dám làm trái, con sẽ không tha cho hắn.”
Hoàng thượng nhìn cái hiệp nghị này xong, lập tức cười ha ha, cười xong thì hỏi: “Uyển Nhi muốn cậu làm nhân chứng như thế nào?” Chuyện này, chắc chỉ có Ôn Uyển mới làm ra được.
Ôn Uyển vân đạm khinh phong, trên mặt không có chút vui sướng nào: “Tất nhiên đóng ngọc tỷ là chắc chắn nhất. Như vậy, hắn sẽ không dám không tuân theo những gì đã đáp ứng.”
Đối với lời nói của Ôn Uyển, hoàng thượng cũng nhận ra vài điều. Vốn hắn đối với Bạch Thế Niên còn có một chút khúc mắc. Hiện giờ, trong lòng đã hoàn toàn xem Bạch Thế Niên là con rể. Cười lấy ngọc tỷ, nặng trịch đóng xuống khế ước.
Hoàng thượng hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Ôn Uyển như vậy. Trong lúc xã giao ở bên ngoài, vẻ mặt của Ôn Uyển vẫn luôn là một loại thản nhiên. Ở trước mặt hắn, lại là có gì nói đó, tính tình không hề che giấu, cao hứng đấy rồi lại mất hứng, vừa cười vừa giận: “Uyển Nhi, sao thế?”
Ôn Uyển khẽ thở dài nói: “Cậu Hoàng đế . Nếu không phải không còn cách nào, buộc phải gả đi, con thực sự không muốn lấy chồng đâu!”
Vẻ mặt Hoàng thượng không khỏi hoài nghi: “Rốt cuộc con có nhìn trúng Bạch Thế Niên không? Sao con lại bài xích hắn như vậy? Chiếu theo lời con, hắn ngoại trừ so với con lớn tuổi hơn một chút, thì những cái khác đều rất ổn thỏa. Đến giờ, cậu còn cảm thấy rất hài lòng.” Có thể nói, nam nhân như vậy có thắp đèn lồng đi khắp nơi cũng không kiếm được
Ôn Uyển nhìn hoàng thượng một cái, cắn răng, sau đó khó khăn nói: “Cậu Hoàng đế , Bạch Thế Niên rất tốt, thật sự rất tốt. Có thể có được tấm chân tình của một nam nhân như vậy, đó là phúc khí mà đời trước Ôn Uyển đã tu luyện được. Cậu Hoàng đế , kỳ thật qua nhiều năm như vậy, con vẫn luôn biết Bạch Thế Niên vẫn vì con mà thủ thân như ngọc, nói không cảm động là không có khả năng. Một người ba mươi tuổi. Vì một một người đã chết mà thủ thân, ngay cả con nối dõi cũng có thể không cần (chuyện này đối với người cổ đại mà nói là một đại sự). Cậu Hoàng đế , con không phải là người vô tâm, con rất cảm động. Nhưng con không thể nói cho hắn biết, người hắn thương nhớ vẫn còn sống. Vẫn đang sống rất tốt? Đối với chuyện này, tuy không phải là lỗi của con, nhưng người xưa có câu, bảo vật vô giá thì dễ kiếm, người hữu tình mới khó tìm. Người trượng phu mà con muốn, phải là người trung thành, thành khẩn, có nhân phẩm, có năng lực. Bạch Thế Niên tất cả đều có, toàn bộ đều phù hợp với yêu cầu của con. Cậu Hoàng đế , con không muốn giấu giếm cậu , con không phải là chưa từng dao động. Nhưng con biết, con không thể. Con và hắn, không thích hợp.”
Thần sắc hoàng thượng có chút ngưng trọng. Điều Ôn Uyển lo âu, Hạ Ảnh đã nói qua.
Ôn Uyển tiếp tục nói: “Con năm lần bảy lượt gây khó dễ cho Bạch Thế Niên, là muốn xem giới hạn của hắn là ở đâu?” Ôn Uyển nói tới đây, dừng một chút, cuối cùng cười khổ nói: “Cậu Hoàng đế , người nhìn cái hiệp nghị này xem, có thể thấy Bạch Thế Niên đối với con thật là tốt vô hạn. Trong hiệp nghị nói, mười năm, bất kể có công thành danh toại hay không, đều phải tá giáp quy điền trở lại kinh thành đoàn tụ với con, sau này sẽ phải ở bên cạnh thê nhi (Bạch Thế Niên đâu có phải kẻ ngu, nếu thật sự trở lại kinh thành mà vẫn còn cầm binh trong tay, trong nhà lại còn có một thần tài nương tử, kẻ nào làm hoàng thượng mà còn ngủ ngon giấc được thì đúng là thần thánh). Cậu Hoàng đế , thấy hắn ký tên như vậy, con không phải là cảm động, mà là áy náy cùng xấu hổ. Hắn chân thành cầu hôn con, mà con, lại bởi vì đủ loại băn khoăn lo lắng, biết rõ bỏ lỡ một nam nhân tốt như vậy, sẽ khó tìm được người thứ hai. Cũng bởi vì có so sánh, khi nhìn những nam nhân khác, ai con cũng thấy chướng mắt. Loại dày vò này, không phải người nào cũng có thể vượt qua được. Vốn định tùy tiện chọn một người nhìn vừa mắt, thành thân xong thì chặt đứt tâm tư kia, không ngờ ngày ấy, lại xuất hiện.”
Thấy bộ dạng của Ôn Uyển, hoàng thượng rất đau lòng: “Cậu biết con lo lắng cái gì. Có cậu ở đây, chuyện con lo lắng sẽ không xảy ra đâu.”
Lời hứa của hoàng thượng, có thể tin tưởng, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng. Ôn Uyển nhìn thoáng qua hoàng thượng, trong ánh mắt lộ ra một chút yếu ớt, nhưng cũng không tiếp lời.
Hoàng thượng đi xuống, đưa tay, xoa xoa đầu Ôn Uyển: “Nhớ ngày đó, con vẫn còn rất nhỏ. Thời gian thấm thoát trôi, đã lớn thành như vậy. Người đã trưởng thành rồi, nhưng cái tính nhát gan sợ sệt thì vẫn không đổi. Không phải trước kia con lấy năm hòn đảo để làm đường lui sao? Nếu nó đã có thể làm con an lòng, vậy thì cứ chuẩn bị thật tốt mà gả đi đi. Nhân lực vật lực không đủ, cửa hiệu Quảng Nguyên lớn như vậy, mọi thứ để con toàn quyền sử dụng. Cũng không cần phải nói cái gì mà công quy công, tư quy tư. Nhưng mà, Ôn Uyển, cái này chỉ để ngừa vạn nhất. Con không được lẫn lộn đầu đuôi, cội nguồn của con vẫn là ở kinh thành.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Công là công, tư là tư, cái nào ra cái nấy. Con không muốn công tư lẫn lộn. Nguyên tắc thì nhất định phải tuân thủ. Một lần phá vỡ quy củ, sẽ dễ dàng có lần thứ hai, thứ ba. Cho nên, tuyệt đối không thể có lần đầu tiên.”
Đây chính là điểm mà Hoàng thượng thích nhất cũng khen ngợi nhất ở Ôn Uyển, làm người rất nguyên tắc. Một là một, hai là hai. Sản nghiệp trên danh nghĩa Ôn Uyển, đều đã định trước phạm vi sử dụng, tiền lời được chia hàng năm, đều được chuyển vào trong tài khoản. Mặc dù bên ngoài lan truyền Ôn Uyển phú khả địch quốc, nhưng tiền bạc Ôn Uyển chân chính có trong tay, đều là tiền bạc được ghi ở trong sổ sách của phủ Quận chúa. Mà nguồn gốc số tiền này, là sản nghiệp lúc trước của Ôn Uyển, là tiền lời thu được từ điền trang và quán trọ. Tiền Ôn Uyển kiếm được từ việc làm ăn, toàn bộ đều cho vào trong tài khoản, nếu muốn rút tiền ở trong ấy ra, đều phải làm theo các trình tự. Trong mấy năm này, Ôn Uyển chưa từng dùng đến số tiền bên trong.
Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Ôn Uyển, hoàng thượng đoán được, Ôn Uyển lần này muốn cái gì đó, thứ này nhất định không phải tầm thường, mà rất quan trọng: “Nói đi, muốn cái gì? Muốn cái gì mới có thể khiến cho con yên tâm. Nếu có thể cho, cậu nhất định sẽ không luyến tiếc.”
Ôn Uyển đang nghĩ nên mở miệng như thế nào cho phải, bởi vì thứ nàng muốn, không phải là bảo vật hiếm có gì, mà là một thứ rất thực tế. Nhưng vật này, Ôn Uyển không dám chắc hoàng thượng sẽ cho nàng. Ôn Uyển mấp máy môi, vẫn không nói ra được. Nên mở miệng như thế nào đây.
Hoàng thượng nhìn bộ dáng của Ôn Uyển, biết đồ vật này rất không tầm thường: “Nói đi? Nếu có thể làm được, cậu nhất định sẽ đáp ứng con.” Ôn Uyển trong ấn tượng của hoàng thượng, luôn là một người rất có chừng mực, hẳn sẽ không đưa ra yêu cầu mà hắn không thể thực hiện được.
Ôn Uyển suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn nên thẳng thắn nói ra thì hơn, quanh co lòng vòng, càng khiến cho hoàng thượng nghi ngờ: “Cậu Hoàng đế , con muốn binh quyền ở hải khẩu.”
Hoàng thượng nghe có chút kinh ngạc: “Con cần bình quyền ở hải khẩu để làm gì?” Hoàng thượng không nghĩ Ôn Uyển muốn binh quyền để tạo phản gì đó. Một người không có dã tâm, ngươi có cho nàng binh quyền, nàng cũng sẽ không tạo phản. Lại nói, số binh lính ở hải khẩu chỉ có một vạn, lại ở cách kinh thành mấy ngàn dặm, một chút binh lính đó, tùy tiện phái một đạo đại quân là có thể tiêu diệt được.
Ôn Uyển nếu đã nói ra khỏi miệng, cũng không ngần ngừ gì nữa, nói thẳng tâm tư của mình: “Cậu hoàng đế , cậu cũng biết con chuẩn bị đảo nhỏ, là vì để ngừa vạn nhất, lưu cho mình một đường lui. Có cậu Hoàng đế che chở, con tất nhiên có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Cái con lo lắng chính là tương lai sau này, quan hệ của con với các biểu huynh đệ cũng bình thường. Nhưng thời điểm phản loạn năm đó, con đã đắc tội với tất cả bọn họ. Giờ lại gả cho Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên nguyên là Đại tướng quân cầm trong tay binh quyền, còn con thì nắm trong tay phần của cải khổng lồ. Cho dù tương lai Bạch Thế Niên có trả lại binh quyền, và con đem tất cả sản nghiệp giao ra. Cậu Hoàng đế , con biết lời nói của con sẽ phạm kiêng kị. Nhưng con không thể không lo lắng, thỏ khôn chết, chó săn bị làm thịt, chim chết, cung quẳng đi (ý là qua cầu rút ván). Vị trí con đang đứng, không hề rõ ràng. Không nói tương lai, ngay cả hiện tại, con đã là đối tượng lôi kéo của rất nhiều người. Giờ lại có thêm một Bạch Thế Niên nữa. Con sẽ không ngả về bất kỳ thế lực nào. Nhưng nếu hoàng đế kế vị lòng dạ hẹp hòi, bởi vì ghen ghét con, cũng sợ công cao hơn chủ. Con dù có ngàn vạn đảo nhỏ, cũng vô dụng. Các đảo cách cửa biển quá gần. Tân nhiệm hoàng đế nếu nhất định muốn đuổi cùng giết tận, thì chờ đợi con, chỉ có một con đường chết. Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi. Hơn mười năm này, con đã từng chịu qua đau khổ, tội đày, cũng hưởng qua vinh hoa phú qúy. Về phần Bạch Thế Niên, hắn coi như là công thành danh toại, sau này thậm chí có thể ở nơi biên thùy cả đời. Nhưng nếu con có hài tử, vậy hài tử phải làm sao đây? Chẳng lẽ cũng để cho nó đi theo con chịu chết. Nếu con đã sinh hài tử ra, thì phải thay chúng tính toán. Con không muốn con của con còn trẻ đã phải bỏ mạng. Nếu không thể cho hài tử một cái bảo đảm, ta thà không có hài tử, còn hơn là bắt chúng phải theo con chịu khổ.”
Trong ấn tượng của hoàng thượng, Ôn Uyển từ trước đến giờ là một người cư an tư nguy (luôn đề phòng bất trắc xảy ra), cho nên nàng nói như vậy, hoàng thượng cũng không kỳ quái. Những gì Ôn Uyển lo lắng, hoàng thượng rõ hơn ai hết. Phải biết rằng, hoàng đế tương lai chính là chí tôn thiên hạ, nếu thật có lòng muốn diệt trừ, thì sẽ diệt trừ hoàn toàn sạch sẽ. Bởi vì đối với những điều uy hiếp, hắn cũng sẽ làm giống như vậy. Ôn Uyển hiểu rất rõ ràng, cho nên mấy lời an ủi của hắn, sẽ không có bất cứ giá trị gì.
Hoàng thượng vừa nhìn biểu tình của Ôn Uyển đã đoán ra, Ôn Uyển là có chuyện muốn nói riêng với hắn: “Khanh lui xuống đi! Thánh chỉ tứ hôn, đợi lát nữa sẽ truyền đến phủ tướng quân. Thánh chỉ tứ hôn, còn phải đợi bàn bạc với Ôn Uyển xong, mới hạ được!”
Trên mặt Bạch Thế Niên đầy nghi hoặc nhìn Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho hắn. Bạch Thế Niên mang vẻ mặt phức tạp đi ra ngoài. Có nương tử như vậy, người làm trượng phu thật là khổ mà.
Ôn Uyển đợi Bạch Thế Niên đi ra ngoài, lại đưa mắt nhìn Tôn công công, Tôn công công thức thời lặng lẽ lui xuống. Nhìn cũng biết chẳng phải chuyện tốt gì, hắn không biết thì vẫn hơn.
Ôn Uyển đợi bọn họ đi hết, sắc mặt liền trở nên ảm đạm.
Hoàng thượng nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển, có chút nghi hoặc. Nha đầu này, bày ra vẻ mặt như vậy, là làm sao?. Chẳng lẽ còn không muốn. Nếu là như vậy thì đúng là đau đầu.
Ôn Uyển lấy hiệp nghị mà nàng và Bạch Thế Niên ký kết đưa cho hoàng thượng: “Cậu Hoàng đế , đây là đảm bảo mà Bạch Thế Niên cho con. Con muốn cậu làm nhân chứng. Nếu hắn dám làm trái, con sẽ không tha cho hắn.”
Hoàng thượng nhìn cái hiệp nghị này xong, lập tức cười ha ha, cười xong thì hỏi: “Uyển Nhi muốn cậu làm nhân chứng như thế nào?” Chuyện này, chắc chỉ có Ôn Uyển mới làm ra được.
Ôn Uyển vân đạm khinh phong, trên mặt không có chút vui sướng nào: “Tất nhiên đóng ngọc tỷ là chắc chắn nhất. Như vậy, hắn sẽ không dám không tuân theo những gì đã đáp ứng.”
Đối với lời nói của Ôn Uyển, hoàng thượng cũng nhận ra vài điều. Vốn hắn đối với Bạch Thế Niên còn có một chút khúc mắc. Hiện giờ, trong lòng đã hoàn toàn xem Bạch Thế Niên là con rể. Cười lấy ngọc tỷ, nặng trịch đóng xuống khế ước.
Hoàng thượng hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Ôn Uyển như vậy. Trong lúc xã giao ở bên ngoài, vẻ mặt của Ôn Uyển vẫn luôn là một loại thản nhiên. Ở trước mặt hắn, lại là có gì nói đó, tính tình không hề che giấu, cao hứng đấy rồi lại mất hứng, vừa cười vừa giận: “Uyển Nhi, sao thế?”
Ôn Uyển khẽ thở dài nói: “Cậu Hoàng đế . Nếu không phải không còn cách nào, buộc phải gả đi, con thực sự không muốn lấy chồng đâu!”
Vẻ mặt Hoàng thượng không khỏi hoài nghi: “Rốt cuộc con có nhìn trúng Bạch Thế Niên không? Sao con lại bài xích hắn như vậy? Chiếu theo lời con, hắn ngoại trừ so với con lớn tuổi hơn một chút, thì những cái khác đều rất ổn thỏa. Đến giờ, cậu còn cảm thấy rất hài lòng.” Có thể nói, nam nhân như vậy có thắp đèn lồng đi khắp nơi cũng không kiếm được
Ôn Uyển nhìn hoàng thượng một cái, cắn răng, sau đó khó khăn nói: “Cậu Hoàng đế , Bạch Thế Niên rất tốt, thật sự rất tốt. Có thể có được tấm chân tình của một nam nhân như vậy, đó là phúc khí mà đời trước Ôn Uyển đã tu luyện được. Cậu Hoàng đế , kỳ thật qua nhiều năm như vậy, con vẫn luôn biết Bạch Thế Niên vẫn vì con mà thủ thân như ngọc, nói không cảm động là không có khả năng. Một người ba mươi tuổi. Vì một một người đã chết mà thủ thân, ngay cả con nối dõi cũng có thể không cần (chuyện này đối với người cổ đại mà nói là một đại sự). Cậu Hoàng đế , con không phải là người vô tâm, con rất cảm động. Nhưng con không thể nói cho hắn biết, người hắn thương nhớ vẫn còn sống. Vẫn đang sống rất tốt? Đối với chuyện này, tuy không phải là lỗi của con, nhưng người xưa có câu, bảo vật vô giá thì dễ kiếm, người hữu tình mới khó tìm. Người trượng phu mà con muốn, phải là người trung thành, thành khẩn, có nhân phẩm, có năng lực. Bạch Thế Niên tất cả đều có, toàn bộ đều phù hợp với yêu cầu của con. Cậu Hoàng đế , con không muốn giấu giếm cậu , con không phải là chưa từng dao động. Nhưng con biết, con không thể. Con và hắn, không thích hợp.”
Thần sắc hoàng thượng có chút ngưng trọng. Điều Ôn Uyển lo âu, Hạ Ảnh đã nói qua.
Ôn Uyển tiếp tục nói: “Con năm lần bảy lượt gây khó dễ cho Bạch Thế Niên, là muốn xem giới hạn của hắn là ở đâu?” Ôn Uyển nói tới đây, dừng một chút, cuối cùng cười khổ nói: “Cậu Hoàng đế , người nhìn cái hiệp nghị này xem, có thể thấy Bạch Thế Niên đối với con thật là tốt vô hạn. Trong hiệp nghị nói, mười năm, bất kể có công thành danh toại hay không, đều phải tá giáp quy điền trở lại kinh thành đoàn tụ với con, sau này sẽ phải ở bên cạnh thê nhi (Bạch Thế Niên đâu có phải kẻ ngu, nếu thật sự trở lại kinh thành mà vẫn còn cầm binh trong tay, trong nhà lại còn có một thần tài nương tử, kẻ nào làm hoàng thượng mà còn ngủ ngon giấc được thì đúng là thần thánh). Cậu Hoàng đế , thấy hắn ký tên như vậy, con không phải là cảm động, mà là áy náy cùng xấu hổ. Hắn chân thành cầu hôn con, mà con, lại bởi vì đủ loại băn khoăn lo lắng, biết rõ bỏ lỡ một nam nhân tốt như vậy, sẽ khó tìm được người thứ hai. Cũng bởi vì có so sánh, khi nhìn những nam nhân khác, ai con cũng thấy chướng mắt. Loại dày vò này, không phải người nào cũng có thể vượt qua được. Vốn định tùy tiện chọn một người nhìn vừa mắt, thành thân xong thì chặt đứt tâm tư kia, không ngờ ngày ấy, lại xuất hiện.”
Thấy bộ dạng của Ôn Uyển, hoàng thượng rất đau lòng: “Cậu biết con lo lắng cái gì. Có cậu ở đây, chuyện con lo lắng sẽ không xảy ra đâu.”
Lời hứa của hoàng thượng, có thể tin tưởng, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng. Ôn Uyển nhìn thoáng qua hoàng thượng, trong ánh mắt lộ ra một chút yếu ớt, nhưng cũng không tiếp lời.
Hoàng thượng đi xuống, đưa tay, xoa xoa đầu Ôn Uyển: “Nhớ ngày đó, con vẫn còn rất nhỏ. Thời gian thấm thoát trôi, đã lớn thành như vậy. Người đã trưởng thành rồi, nhưng cái tính nhát gan sợ sệt thì vẫn không đổi. Không phải trước kia con lấy năm hòn đảo để làm đường lui sao? Nếu nó đã có thể làm con an lòng, vậy thì cứ chuẩn bị thật tốt mà gả đi đi. Nhân lực vật lực không đủ, cửa hiệu Quảng Nguyên lớn như vậy, mọi thứ để con toàn quyền sử dụng. Cũng không cần phải nói cái gì mà công quy công, tư quy tư. Nhưng mà, Ôn Uyển, cái này chỉ để ngừa vạn nhất. Con không được lẫn lộn đầu đuôi, cội nguồn của con vẫn là ở kinh thành.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Công là công, tư là tư, cái nào ra cái nấy. Con không muốn công tư lẫn lộn. Nguyên tắc thì nhất định phải tuân thủ. Một lần phá vỡ quy củ, sẽ dễ dàng có lần thứ hai, thứ ba. Cho nên, tuyệt đối không thể có lần đầu tiên.”
Đây chính là điểm mà Hoàng thượng thích nhất cũng khen ngợi nhất ở Ôn Uyển, làm người rất nguyên tắc. Một là một, hai là hai. Sản nghiệp trên danh nghĩa Ôn Uyển, đều đã định trước phạm vi sử dụng, tiền lời được chia hàng năm, đều được chuyển vào trong tài khoản. Mặc dù bên ngoài lan truyền Ôn Uyển phú khả địch quốc, nhưng tiền bạc Ôn Uyển chân chính có trong tay, đều là tiền bạc được ghi ở trong sổ sách của phủ Quận chúa. Mà nguồn gốc số tiền này, là sản nghiệp lúc trước của Ôn Uyển, là tiền lời thu được từ điền trang và quán trọ. Tiền Ôn Uyển kiếm được từ việc làm ăn, toàn bộ đều cho vào trong tài khoản, nếu muốn rút tiền ở trong ấy ra, đều phải làm theo các trình tự. Trong mấy năm này, Ôn Uyển chưa từng dùng đến số tiền bên trong.
Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Ôn Uyển, hoàng thượng đoán được, Ôn Uyển lần này muốn cái gì đó, thứ này nhất định không phải tầm thường, mà rất quan trọng: “Nói đi, muốn cái gì? Muốn cái gì mới có thể khiến cho con yên tâm. Nếu có thể cho, cậu nhất định sẽ không luyến tiếc.”
Ôn Uyển đang nghĩ nên mở miệng như thế nào cho phải, bởi vì thứ nàng muốn, không phải là bảo vật hiếm có gì, mà là một thứ rất thực tế. Nhưng vật này, Ôn Uyển không dám chắc hoàng thượng sẽ cho nàng. Ôn Uyển mấp máy môi, vẫn không nói ra được. Nên mở miệng như thế nào đây.
Hoàng thượng nhìn bộ dáng của Ôn Uyển, biết đồ vật này rất không tầm thường: “Nói đi? Nếu có thể làm được, cậu nhất định sẽ đáp ứng con.” Ôn Uyển trong ấn tượng của hoàng thượng, luôn là một người rất có chừng mực, hẳn sẽ không đưa ra yêu cầu mà hắn không thể thực hiện được.
Ôn Uyển suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn nên thẳng thắn nói ra thì hơn, quanh co lòng vòng, càng khiến cho hoàng thượng nghi ngờ: “Cậu Hoàng đế , con muốn binh quyền ở hải khẩu.”
Hoàng thượng nghe có chút kinh ngạc: “Con cần bình quyền ở hải khẩu để làm gì?” Hoàng thượng không nghĩ Ôn Uyển muốn binh quyền để tạo phản gì đó. Một người không có dã tâm, ngươi có cho nàng binh quyền, nàng cũng sẽ không tạo phản. Lại nói, số binh lính ở hải khẩu chỉ có một vạn, lại ở cách kinh thành mấy ngàn dặm, một chút binh lính đó, tùy tiện phái một đạo đại quân là có thể tiêu diệt được.
Ôn Uyển nếu đã nói ra khỏi miệng, cũng không ngần ngừ gì nữa, nói thẳng tâm tư của mình: “Cậu hoàng đế , cậu cũng biết con chuẩn bị đảo nhỏ, là vì để ngừa vạn nhất, lưu cho mình một đường lui. Có cậu Hoàng đế che chở, con tất nhiên có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Cái con lo lắng chính là tương lai sau này, quan hệ của con với các biểu huynh đệ cũng bình thường. Nhưng thời điểm phản loạn năm đó, con đã đắc tội với tất cả bọn họ. Giờ lại gả cho Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên nguyên là Đại tướng quân cầm trong tay binh quyền, còn con thì nắm trong tay phần của cải khổng lồ. Cho dù tương lai Bạch Thế Niên có trả lại binh quyền, và con đem tất cả sản nghiệp giao ra. Cậu Hoàng đế , con biết lời nói của con sẽ phạm kiêng kị. Nhưng con không thể không lo lắng, thỏ khôn chết, chó săn bị làm thịt, chim chết, cung quẳng đi (ý là qua cầu rút ván). Vị trí con đang đứng, không hề rõ ràng. Không nói tương lai, ngay cả hiện tại, con đã là đối tượng lôi kéo của rất nhiều người. Giờ lại có thêm một Bạch Thế Niên nữa. Con sẽ không ngả về bất kỳ thế lực nào. Nhưng nếu hoàng đế kế vị lòng dạ hẹp hòi, bởi vì ghen ghét con, cũng sợ công cao hơn chủ. Con dù có ngàn vạn đảo nhỏ, cũng vô dụng. Các đảo cách cửa biển quá gần. Tân nhiệm hoàng đế nếu nhất định muốn đuổi cùng giết tận, thì chờ đợi con, chỉ có một con đường chết. Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi. Hơn mười năm này, con đã từng chịu qua đau khổ, tội đày, cũng hưởng qua vinh hoa phú qúy. Về phần Bạch Thế Niên, hắn coi như là công thành danh toại, sau này thậm chí có thể ở nơi biên thùy cả đời. Nhưng nếu con có hài tử, vậy hài tử phải làm sao đây? Chẳng lẽ cũng để cho nó đi theo con chịu chết. Nếu con đã sinh hài tử ra, thì phải thay chúng tính toán. Con không muốn con của con còn trẻ đã phải bỏ mạng. Nếu không thể cho hài tử một cái bảo đảm, ta thà không có hài tử, còn hơn là bắt chúng phải theo con chịu khổ.”
Trong ấn tượng của hoàng thượng, Ôn Uyển từ trước đến giờ là một người cư an tư nguy (luôn đề phòng bất trắc xảy ra), cho nên nàng nói như vậy, hoàng thượng cũng không kỳ quái. Những gì Ôn Uyển lo lắng, hoàng thượng rõ hơn ai hết. Phải biết rằng, hoàng đế tương lai chính là chí tôn thiên hạ, nếu thật có lòng muốn diệt trừ, thì sẽ diệt trừ hoàn toàn sạch sẽ. Bởi vì đối với những điều uy hiếp, hắn cũng sẽ làm giống như vậy. Ôn Uyển hiểu rất rõ ràng, cho nên mấy lời an ủi của hắn, sẽ không có bất cứ giá trị gì.
/1357
|