Edit: Sakura Hime
Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên không nói được lời nào lại còn cố ý nhìn từ trên xuống dưới một lát, rồi sau đó nói “Có điều nói ngươi khắc vợ thì cũng không đúng. Hiện tại ngươi có vợ có con, hãy biết trân trọng những gì mình có đi. Đừng có mà đang ở trong phúc lại không biết phúc. Nếu không rất dễ bị giảm phúc.”
Bạch Thế Niên bị nghẹn, rồi lập tức giải thích “Đứa bé kia là con nuôi, không phải là con ruột đâu.”
Ôn Uyển nhún vai lại không bình luận gì hết.
Khuôn mặt của Bạch Thế Niên lúc đỏ lúc trắng “Nàng muốn dùng cái này để làm lý do bác bỏ cái hôn sự này, không muốn thừa nhận hôn sự này?”
Ôn Uyển hỏi lại “Cứ như ngươi nói đi. Ta không thừa nhận đấy, ta không lấy chồng thì ngươi làm gì được? Ngươi đi nói cho tất cả người trong thiên hạ đi, ta là gả thay thôi. Đáng tiếc, ngươi đừng quên lúc đó ta đang bị thương, hôn mê bất tỉnh ở trong hoàng cung. Ngươi cảm thấy lời ngươi nói có người tin sao? Người trong thiên hạ sẽ tin tưởng hoàng thất hay tin tưởng ngươi đây?” Nói xong thì vẫn không quên lấy tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc rối ở trên trán.
Ngực của Bạch Thế Niên chiết chặt “Nàng không muốn thừa nhận cửa hôn sự này?” Nghĩ đến những lời nói của hoàng thượng và Ôn Uyển đều giống hệt nhau thì Bạch Thế Niên cảm thấy hơi hoảng hốt. Đến nước này rồi, hắn cũng không biết rốt cục Ôn Uyển nghĩ gì?
Mắt của Ôn Uyển lộ ra vẻ khinh thường “Ngươi cảm thấy ta muốn gả cho ngươi sao? Dùng thân phận hiện giờ của ngươi, xứng sao?”
Trong mắt Bạch Thế Niên có ánh lửa “Nàng nói ta không xứng? Nàng cũng dám nói ta không xứng?”
“Một cái hàng đã xài qua rồi mà cũng muốn lấy ta. Ngươi cứ mơ mộng hão huyền đi.” Ôn Uyển lạnh lùng trào phúng. Cái thần sắc kia lại chân thành tha thiết.
Đột nhiên Bạch Thế Niên cảm thấy may mắn, thật sự hắn tin chắc rằng, nếu hắn đã viên phòng với Thích thị và sinh con, thì cả đời này hắn và Ôn Uyển không bao giờ có khả năng nữa. Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên chậm rãi nói “Tuy ta cưới Thích thị làm thiếp nhưng cho tới bây giờ, ta không có chạm vào nàng ta. Sau khi kết hôn với nàng thì ta chưa từng chạm vào một nữ nhân nào cả. Ta đồng ý với nàng, cả đời này sẽ chỉ nhìn một mình nàng. Ta thực hiện lời hứa của nàng. Sáu năm này ta không có bất kỳ nữ nhân nào hết.”
Ôn Uyển sửng sốt rồi lại nói mỉa mai “Nói hay hơn cả hát. Con của ngươi là mọc từ dưới đất lên sao? Có phải ngươi nguyện đeo nón xanh không? Nói dối không biết ngượng.”
Bạch Thế Niên thở phào một hơi “Vừa rồi ta đã nói nhi tử không phải là của ta, là nhận nuôi thôi, không phải ta sinh ra. Người ở biên quan ai cũng biết, cái này không phải là giả.” Tại sao khi hắn đối mặt với Ôn Uyển thì lại không có chút lòng tin thế?
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên từ đầu đến chân rồi bắn ra một câu: “Ngươi bị thương cho nên mới không thể nhân đạo được…”
Bạch Thế Niên tức giận đến nỗi muốn nôn ra máu. Lập tức ôm người vào trong lòng.
Ôn Uyển kinh ngạc mười giây đồng hồ. không nên trách Ôn Uyển phản ứng chậm chạp vì thực ra đã nhiều năm rồi, chưa từng có người lớn mật dám đối xử với nàng như thế. Ôn Uyển kịp phản ứng lại thì phiền muộn muốn thổ huyết. Vừa rồi nàng còn cảm thấy hắn tiến bộ không ít, không nghĩ tới vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dạng sắc lang như cũ. Tại sao mỗi lần gặp người này nàng đều bị chiếm tiện nghi. Ôn Uyển giận dữ hét lên:”Võ Tinh!”
“Dám cảm đảm mạo phạm quận chúa. Chết.” Võ Tinh giận dữ, dám ở chỗ này bất kính với quận chúa. Kiếm của Võ Tinh đâm tới Bạch Thế Niên. Vừa ra tay thì là sát chiêu.
Sau khi Bạch Thế Niên nghe thấy Ôn Uyển hét nhưng cũng không buông Ôn Uyển ra. Thậm chí còn không thèm tránh thế kiếm ám sát đang tới, hừ lạnh một tiếng “Hừ! Chưa từng nghe nói vợ chồng thân mật lại nói cái quỷ mạo phạm gì. Đi ra ngoài.”
Tất cả những cái vừa rồi của Võ Tinh chỉ đều là phô trương thanh thế, hắn cũng biết chuyện trước kia, đừng nói giết, hắn cũng không dám làm bị thương Bạch Thế Niên. Võ Tinh nghe thấy lời nói của Bạch Thế Niên thì lập tức thu kiếm.
Võ Tinh nhìn thấy mặt Ôn Uyển đỏ bừng lên nhưng không có phản bác gì. Võ Tinh không biết nên phản ứng thế nào, hai bên đang nhìn nhau, tình huống hiện tại nơi này thế nào đây? Hắn ở chỗ này hình như là thừa thãi rồi, có lẽ nên đi ra ngoài.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển muốn nói chuyện, liền kề tai nàng rồi thổi khí:”Vợ! Nếu nàng không nói chúng ta là vợ chồng, không bảo hắn lui ra, thì ta sẽ nói cho bọn họ biết, uh…” Cái từ ừm này tràn đầy uy hiếp.
Thính lực của Võ Tinh là số một. Hắn nghe rõ mấy lời đó liền vội vàng cúi đầu. Hắn không ngời hai người họ thực động phòng rồi. Động phòng rồi thì làm sao không thể gả. Cho nên Võ Tinh coi như mình không mang lỗ tai, chờ Ôn Uyển phân phó.
Ôn Uyển cả kinh nghẹn họng mà nhìn trân trối, không biết phải phản ứng ra sao nữa. Loại thủ đoạn hạ lưu này mà hắn có thể thẳng thừng nói ra uy hiếp. Rốt cục nàng đã biết tại sao hắn có thể đánh thắng trận rồi. Hoàn toàn là dựa vào việc không muốn sống và không biết xấu hổ đấy. Ngươi nghĩ xem, con người ngay cả mạng cũng không cần thì chẳng phải là thiên hạ vô địch sao? Còn có thể không đánh thắng trận sao?
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên vừa giận vừa tức, không thể quay đầu được mà nói “Ngươi đi ra ngoài đi, yên tâm hắn ta sẽ không làm gì ta đâu. Ta và hắn có chuyện cũ cần bàn bạc.”
Võ Tinh vừa nghe xong thì lập tức lui ra. Lúc đi ra trong lòng còn nói thầm. Tại sao quận chúa không lấy chồng chứ? Tuy Bạch Thế Niên có hơi bá đạo nhưng mạnh hơn mấy kẻ tiểu bạch kiểm kia nhiều.
Sau khi Bạch Thế Niên thấy Võ Tinh lui ra, thì không quên liếm hai cái ở bên tai Ôn Uyển, mập mờ nói:”Tiểu hồ ly! Nàng vẫn trước sau như một, đáng yêu.”
Mặt Ôn Uyển đã thành công đỏ lên, vùng vẫy hai cái thì lại phát hiện Bạch Thế Niên giam cầm nàng rồi. Bạch Thế Niên cảm nhận sự mền mại ở trước ngực thì không nhịn được nói thẳng ra “So với sáu năm trước thì lớn hơn rất nhiều rồi. Cũng không biết cái bớt kia có dài theo không?”
Ôn Uyển định mở miệng ra mắng thì miệng cũng bị chặn rồi, Bởi vì thiếu không khí nên mặt nàng đỏ bừng.
Qua nhiều năm như vậy, Ôn Uyển đã quen duy ngã độc tôn. Hôm nay, thậm chí có người trắng trợn ăn đậu hũ của nàng. Thoáng cái đã ngốc trệ, quên cả phản ứng luôn.
Ôn Uyển một mực ngẩn ra đến khi có một đỉnh đồ vật thô giáp nóng nực chạm vào đùi của nàng. Ôn Uyển phẫn nộ muốn tru lên. Liền chợt nhớ bên ngoài còn có người, hiện tại không thể để cho người bên ngoài biết rõ rốt cục thái độ của mình như thế nào? Đành thấp giọng rít gào nói:”Bạch Thế Niên! Ngươi là tên khốn khiếp, ta muốn giết ngươi:” Ôn Uyển thực sự rất tức giận, tên khốn này đúng là động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ. Với cái bộ dạng này thì làm sao hắn có thể giữ được trong sáu năm. Chắc tình báo có giả dối hoặc là người này giấu quá sâu. Với cái bộ dạng này mà có thể thủ sáu năm sao?
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển có phản ứng lớn như thế thì cười rất đắc ý. Nhưng hắn vẫn còn biết đây là nơi nào nên cười không lớn tiếng chỉ nhỏ giọng nói ra “ Thế này thì nàng tin tưởng ta rất bình thường chưa? Nếu không tin chúng ta có thể tiếp tục.”
Mặt Ôn Uyển đỏ bừng lên, tên khốn này, tên khốn này là Bạch Thế Niên thủ thân như ngọc, không gần nữ sắc mà bên ngoài nói sao? Nếu không phải tình báo sai thì chắc bị quỷ nhập vào người rồi.
Ôn Uyển bỏ qua những suy nghĩ này, cảm thấy mất mặt a, cứ bị kiềm chế như vậy. Sao nàng ở trước mặt tên hỗn đản này đều bị ăn thiệt thòi liên tục vậy, toàn bị chiếm tiện nghi. Ôn Uyển không muốn bị người bên ngoài nghe thấy nên đành phải căm hận nói: “Bạch Thế Niên! Ngươi khốn kiếp. Ngươi dám đùa giỡn lưu manh với ta?”
Bạch Thế Niên rất vô tội nói “Rõ ràng là nàng nói ta không thể nhân đạo, hiện tại ta chứng minh với nàng ta là người nam nhân rất bình thường.Cho nên nàng không thể trách ta không tôn kính nàng. Vì đây là biện pháp nhanh nhất.”
Ôn Uyển bị nghẹn luôn. Nhiều năm như vậy đều là người khác nghe lời nàng, không ai bất kính với nàng cả. Không nghĩ tới, hôm nay lại đụng phải một tên lưu manh vô lại. Không đúng, là một tên phúc hắc.
Bạch Thế Niên không tiếp tục chơi trò xỏ lá nữa mà dùng bàn tay tràn đầy vết chai dày vuốt khuôn mặt mền mại của Ôn Uyển làm cho Ôn Uyển đau.
Trước khi Ôn Uyển nổi giận thì Bạch Thế Niên đã ôm Ôn Uyển vào trong lòng rồi thì thào nói: “Vợ à! Sáu năm rồi, sáu năm rồi đấy. Mỗi ngày ta đều mơ thấy tình cảnh này, mỗi lần trong mộng đều nhìn thấy nàng nhưng khi tỉnh lại thì thấy trống rỗng. Hôm nay, rốt cục không cần phải nằm mơ rồi. Vợ à ta thật sự rất nhớ nàng, hôm nay có thể ôm nàng thì giống như nằm mơ vậy.”
Ôn Uyển nghĩ đến lúc trước nàng cho rằng Bạch Thế Niên đã chết, nằm mơ thấy ác mộng, mộng thấy Bạch Thế Niên đến tạm biệt nàng. Nói cho nàng biết, hắn luôn luôn nhớ nàng. Nghĩ tới những thứ này thì tay Ôn Uyển run run và cũng không hề phản kháng nữa. Tùy ý để Bạch Thế Niên ôm nàng. Uốn người vào trong lồng ngực rộng lớn của Bạch Thế Niên.
Trong chốc lát Ôn Uyển nghĩ cứ thuận theo như vậy là được rồi. Cứ tiếp tục lui về phía sau thì nàng cũng rất mệt mỏi. Nhưng nhiều năm ở trong nguy cơ trùng trùng điệp điêp làm cho nàng không dám ôm tâm lý may mắn. Nếu cứ như vậy thì được rồi, cứ thuận theo Bạch Thế Niên thôi. Làm sao có thể làm thỏa mãn ông ngoại hoàng đế, làm sao có thể để cho người ngoài tin nàng mất trí nhớ. Những cố gắng phía trước sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đồ vật mà nàng muốn có không chỉ không lấy được, còn có thể chôn dấu tai họa nhầm rất lớn. Cái tai họa ngầm này một khi bộc phát thì nàng cần phải trả giá gấp mười lần thậm trí bỏ ra rất nhiều tâm huyết để bổ cứu, còn không đạt được hiệu quả mà mình muốn lúc trước.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển: “Chuyện ta đồng ý với nàng thì ta sẽ luôn tuân thủ. Nàng tin ta đi, ta thực sự không có chạm vào Thích thị, đứa bé cũng không phải là của ta đâu. Nàng không tin thì nàng có thể đi tra xét. Đứa bé kia là con nuôi của Thích thị.”
Ôn Uyển cúi đầu, giọng nói có chút thâm trầm “Có thể nói cho ta rõ một chút, rốt cục chuyện gì xảy ra? Đến cùng khi mê sảng ta đã nói những gì?” Ôn Uyển rất bi phẫn, lúc ấy rốt cục nàng nói những gì nha. Ngày thường uống rượu mà say thì nàng chưa bao giờ nói mê mà. Ngày ấy tính tính bộc phát nên mới nói nhảm nhiều như vậy sao?
“Nàng nói, chỉ cần ta không phản bội nàng, không thích nữ nhân khác, không cưới nữ nhân khác làm vợ, cả đời ở bên nàng, chỉ cần ta có thể làm được thì nàng sẽ đối sử tốt với ta cả đời. Nàng còn nói, vợ chồng chúng ta , phải yêu thương đối phương một đời một thế,” Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng khiếp sợ của Ôn Uyển thì biết rõ nàng đã quên rồi. Không nghĩ tới chuyện mình nhớ sáu năm thì nàng lại quên hết sạch.
Ôn Uyển trợn tròn mắt lên, đây quả thực là những lời nói trong lòng nàng. Ôn Uyển bỗng thấy mâu thuẫn tại sao thế này? Ý nghĩa người vợ trong cổ đại rất lớn, vợ là lấy, thiếp là nạp. Nam nhân chưa cưới vợ giống như đàn ông độc thân ở hiện đại. Con trai trưởng mới có quyền kế thừa chấn hưng gia tộc. Người này chỉ vì câu nói đùa mà kiên trì nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng gì. Mà còn kiên trì làm hòa thượng sáu năm, Ôn Uyển cảm thấy đây không phải là người bình thường có thể làm được. Nhưng mà nàng không rõ, vì sao nàng lại nói những lời này với hắn…
“Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ cầu hoàng thương tứ hôn.” Bạch Thế Niên cho rằng Ôn Uyển đang phân vân hoàng đế có đáp ứng chuyện này hay không?
Ôn Uyển trầm mặc.
Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên không nói được lời nào lại còn cố ý nhìn từ trên xuống dưới một lát, rồi sau đó nói “Có điều nói ngươi khắc vợ thì cũng không đúng. Hiện tại ngươi có vợ có con, hãy biết trân trọng những gì mình có đi. Đừng có mà đang ở trong phúc lại không biết phúc. Nếu không rất dễ bị giảm phúc.”
Bạch Thế Niên bị nghẹn, rồi lập tức giải thích “Đứa bé kia là con nuôi, không phải là con ruột đâu.”
Ôn Uyển nhún vai lại không bình luận gì hết.
Khuôn mặt của Bạch Thế Niên lúc đỏ lúc trắng “Nàng muốn dùng cái này để làm lý do bác bỏ cái hôn sự này, không muốn thừa nhận hôn sự này?”
Ôn Uyển hỏi lại “Cứ như ngươi nói đi. Ta không thừa nhận đấy, ta không lấy chồng thì ngươi làm gì được? Ngươi đi nói cho tất cả người trong thiên hạ đi, ta là gả thay thôi. Đáng tiếc, ngươi đừng quên lúc đó ta đang bị thương, hôn mê bất tỉnh ở trong hoàng cung. Ngươi cảm thấy lời ngươi nói có người tin sao? Người trong thiên hạ sẽ tin tưởng hoàng thất hay tin tưởng ngươi đây?” Nói xong thì vẫn không quên lấy tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc rối ở trên trán.
Ngực của Bạch Thế Niên chiết chặt “Nàng không muốn thừa nhận cửa hôn sự này?” Nghĩ đến những lời nói của hoàng thượng và Ôn Uyển đều giống hệt nhau thì Bạch Thế Niên cảm thấy hơi hoảng hốt. Đến nước này rồi, hắn cũng không biết rốt cục Ôn Uyển nghĩ gì?
Mắt của Ôn Uyển lộ ra vẻ khinh thường “Ngươi cảm thấy ta muốn gả cho ngươi sao? Dùng thân phận hiện giờ của ngươi, xứng sao?”
Trong mắt Bạch Thế Niên có ánh lửa “Nàng nói ta không xứng? Nàng cũng dám nói ta không xứng?”
“Một cái hàng đã xài qua rồi mà cũng muốn lấy ta. Ngươi cứ mơ mộng hão huyền đi.” Ôn Uyển lạnh lùng trào phúng. Cái thần sắc kia lại chân thành tha thiết.
Đột nhiên Bạch Thế Niên cảm thấy may mắn, thật sự hắn tin chắc rằng, nếu hắn đã viên phòng với Thích thị và sinh con, thì cả đời này hắn và Ôn Uyển không bao giờ có khả năng nữa. Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên chậm rãi nói “Tuy ta cưới Thích thị làm thiếp nhưng cho tới bây giờ, ta không có chạm vào nàng ta. Sau khi kết hôn với nàng thì ta chưa từng chạm vào một nữ nhân nào cả. Ta đồng ý với nàng, cả đời này sẽ chỉ nhìn một mình nàng. Ta thực hiện lời hứa của nàng. Sáu năm này ta không có bất kỳ nữ nhân nào hết.”
Ôn Uyển sửng sốt rồi lại nói mỉa mai “Nói hay hơn cả hát. Con của ngươi là mọc từ dưới đất lên sao? Có phải ngươi nguyện đeo nón xanh không? Nói dối không biết ngượng.”
Bạch Thế Niên thở phào một hơi “Vừa rồi ta đã nói nhi tử không phải là của ta, là nhận nuôi thôi, không phải ta sinh ra. Người ở biên quan ai cũng biết, cái này không phải là giả.” Tại sao khi hắn đối mặt với Ôn Uyển thì lại không có chút lòng tin thế?
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên từ đầu đến chân rồi bắn ra một câu: “Ngươi bị thương cho nên mới không thể nhân đạo được…”
Bạch Thế Niên tức giận đến nỗi muốn nôn ra máu. Lập tức ôm người vào trong lòng.
Ôn Uyển kinh ngạc mười giây đồng hồ. không nên trách Ôn Uyển phản ứng chậm chạp vì thực ra đã nhiều năm rồi, chưa từng có người lớn mật dám đối xử với nàng như thế. Ôn Uyển kịp phản ứng lại thì phiền muộn muốn thổ huyết. Vừa rồi nàng còn cảm thấy hắn tiến bộ không ít, không nghĩ tới vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dạng sắc lang như cũ. Tại sao mỗi lần gặp người này nàng đều bị chiếm tiện nghi. Ôn Uyển giận dữ hét lên:”Võ Tinh!”
“Dám cảm đảm mạo phạm quận chúa. Chết.” Võ Tinh giận dữ, dám ở chỗ này bất kính với quận chúa. Kiếm của Võ Tinh đâm tới Bạch Thế Niên. Vừa ra tay thì là sát chiêu.
Sau khi Bạch Thế Niên nghe thấy Ôn Uyển hét nhưng cũng không buông Ôn Uyển ra. Thậm chí còn không thèm tránh thế kiếm ám sát đang tới, hừ lạnh một tiếng “Hừ! Chưa từng nghe nói vợ chồng thân mật lại nói cái quỷ mạo phạm gì. Đi ra ngoài.”
Tất cả những cái vừa rồi của Võ Tinh chỉ đều là phô trương thanh thế, hắn cũng biết chuyện trước kia, đừng nói giết, hắn cũng không dám làm bị thương Bạch Thế Niên. Võ Tinh nghe thấy lời nói của Bạch Thế Niên thì lập tức thu kiếm.
Võ Tinh nhìn thấy mặt Ôn Uyển đỏ bừng lên nhưng không có phản bác gì. Võ Tinh không biết nên phản ứng thế nào, hai bên đang nhìn nhau, tình huống hiện tại nơi này thế nào đây? Hắn ở chỗ này hình như là thừa thãi rồi, có lẽ nên đi ra ngoài.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển muốn nói chuyện, liền kề tai nàng rồi thổi khí:”Vợ! Nếu nàng không nói chúng ta là vợ chồng, không bảo hắn lui ra, thì ta sẽ nói cho bọn họ biết, uh…” Cái từ ừm này tràn đầy uy hiếp.
Thính lực của Võ Tinh là số một. Hắn nghe rõ mấy lời đó liền vội vàng cúi đầu. Hắn không ngời hai người họ thực động phòng rồi. Động phòng rồi thì làm sao không thể gả. Cho nên Võ Tinh coi như mình không mang lỗ tai, chờ Ôn Uyển phân phó.
Ôn Uyển cả kinh nghẹn họng mà nhìn trân trối, không biết phải phản ứng ra sao nữa. Loại thủ đoạn hạ lưu này mà hắn có thể thẳng thừng nói ra uy hiếp. Rốt cục nàng đã biết tại sao hắn có thể đánh thắng trận rồi. Hoàn toàn là dựa vào việc không muốn sống và không biết xấu hổ đấy. Ngươi nghĩ xem, con người ngay cả mạng cũng không cần thì chẳng phải là thiên hạ vô địch sao? Còn có thể không đánh thắng trận sao?
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên vừa giận vừa tức, không thể quay đầu được mà nói “Ngươi đi ra ngoài đi, yên tâm hắn ta sẽ không làm gì ta đâu. Ta và hắn có chuyện cũ cần bàn bạc.”
Võ Tinh vừa nghe xong thì lập tức lui ra. Lúc đi ra trong lòng còn nói thầm. Tại sao quận chúa không lấy chồng chứ? Tuy Bạch Thế Niên có hơi bá đạo nhưng mạnh hơn mấy kẻ tiểu bạch kiểm kia nhiều.
Sau khi Bạch Thế Niên thấy Võ Tinh lui ra, thì không quên liếm hai cái ở bên tai Ôn Uyển, mập mờ nói:”Tiểu hồ ly! Nàng vẫn trước sau như một, đáng yêu.”
Mặt Ôn Uyển đã thành công đỏ lên, vùng vẫy hai cái thì lại phát hiện Bạch Thế Niên giam cầm nàng rồi. Bạch Thế Niên cảm nhận sự mền mại ở trước ngực thì không nhịn được nói thẳng ra “So với sáu năm trước thì lớn hơn rất nhiều rồi. Cũng không biết cái bớt kia có dài theo không?”
Ôn Uyển định mở miệng ra mắng thì miệng cũng bị chặn rồi, Bởi vì thiếu không khí nên mặt nàng đỏ bừng.
Qua nhiều năm như vậy, Ôn Uyển đã quen duy ngã độc tôn. Hôm nay, thậm chí có người trắng trợn ăn đậu hũ của nàng. Thoáng cái đã ngốc trệ, quên cả phản ứng luôn.
Ôn Uyển một mực ngẩn ra đến khi có một đỉnh đồ vật thô giáp nóng nực chạm vào đùi của nàng. Ôn Uyển phẫn nộ muốn tru lên. Liền chợt nhớ bên ngoài còn có người, hiện tại không thể để cho người bên ngoài biết rõ rốt cục thái độ của mình như thế nào? Đành thấp giọng rít gào nói:”Bạch Thế Niên! Ngươi là tên khốn khiếp, ta muốn giết ngươi:” Ôn Uyển thực sự rất tức giận, tên khốn này đúng là động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ. Với cái bộ dạng này thì làm sao hắn có thể giữ được trong sáu năm. Chắc tình báo có giả dối hoặc là người này giấu quá sâu. Với cái bộ dạng này mà có thể thủ sáu năm sao?
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển có phản ứng lớn như thế thì cười rất đắc ý. Nhưng hắn vẫn còn biết đây là nơi nào nên cười không lớn tiếng chỉ nhỏ giọng nói ra “ Thế này thì nàng tin tưởng ta rất bình thường chưa? Nếu không tin chúng ta có thể tiếp tục.”
Mặt Ôn Uyển đỏ bừng lên, tên khốn này, tên khốn này là Bạch Thế Niên thủ thân như ngọc, không gần nữ sắc mà bên ngoài nói sao? Nếu không phải tình báo sai thì chắc bị quỷ nhập vào người rồi.
Ôn Uyển bỏ qua những suy nghĩ này, cảm thấy mất mặt a, cứ bị kiềm chế như vậy. Sao nàng ở trước mặt tên hỗn đản này đều bị ăn thiệt thòi liên tục vậy, toàn bị chiếm tiện nghi. Ôn Uyển không muốn bị người bên ngoài nghe thấy nên đành phải căm hận nói: “Bạch Thế Niên! Ngươi khốn kiếp. Ngươi dám đùa giỡn lưu manh với ta?”
Bạch Thế Niên rất vô tội nói “Rõ ràng là nàng nói ta không thể nhân đạo, hiện tại ta chứng minh với nàng ta là người nam nhân rất bình thường.Cho nên nàng không thể trách ta không tôn kính nàng. Vì đây là biện pháp nhanh nhất.”
Ôn Uyển bị nghẹn luôn. Nhiều năm như vậy đều là người khác nghe lời nàng, không ai bất kính với nàng cả. Không nghĩ tới, hôm nay lại đụng phải một tên lưu manh vô lại. Không đúng, là một tên phúc hắc.
Bạch Thế Niên không tiếp tục chơi trò xỏ lá nữa mà dùng bàn tay tràn đầy vết chai dày vuốt khuôn mặt mền mại của Ôn Uyển làm cho Ôn Uyển đau.
Trước khi Ôn Uyển nổi giận thì Bạch Thế Niên đã ôm Ôn Uyển vào trong lòng rồi thì thào nói: “Vợ à! Sáu năm rồi, sáu năm rồi đấy. Mỗi ngày ta đều mơ thấy tình cảnh này, mỗi lần trong mộng đều nhìn thấy nàng nhưng khi tỉnh lại thì thấy trống rỗng. Hôm nay, rốt cục không cần phải nằm mơ rồi. Vợ à ta thật sự rất nhớ nàng, hôm nay có thể ôm nàng thì giống như nằm mơ vậy.”
Ôn Uyển nghĩ đến lúc trước nàng cho rằng Bạch Thế Niên đã chết, nằm mơ thấy ác mộng, mộng thấy Bạch Thế Niên đến tạm biệt nàng. Nói cho nàng biết, hắn luôn luôn nhớ nàng. Nghĩ tới những thứ này thì tay Ôn Uyển run run và cũng không hề phản kháng nữa. Tùy ý để Bạch Thế Niên ôm nàng. Uốn người vào trong lồng ngực rộng lớn của Bạch Thế Niên.
Trong chốc lát Ôn Uyển nghĩ cứ thuận theo như vậy là được rồi. Cứ tiếp tục lui về phía sau thì nàng cũng rất mệt mỏi. Nhưng nhiều năm ở trong nguy cơ trùng trùng điệp điêp làm cho nàng không dám ôm tâm lý may mắn. Nếu cứ như vậy thì được rồi, cứ thuận theo Bạch Thế Niên thôi. Làm sao có thể làm thỏa mãn ông ngoại hoàng đế, làm sao có thể để cho người ngoài tin nàng mất trí nhớ. Những cố gắng phía trước sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đồ vật mà nàng muốn có không chỉ không lấy được, còn có thể chôn dấu tai họa nhầm rất lớn. Cái tai họa ngầm này một khi bộc phát thì nàng cần phải trả giá gấp mười lần thậm trí bỏ ra rất nhiều tâm huyết để bổ cứu, còn không đạt được hiệu quả mà mình muốn lúc trước.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển: “Chuyện ta đồng ý với nàng thì ta sẽ luôn tuân thủ. Nàng tin ta đi, ta thực sự không có chạm vào Thích thị, đứa bé cũng không phải là của ta đâu. Nàng không tin thì nàng có thể đi tra xét. Đứa bé kia là con nuôi của Thích thị.”
Ôn Uyển cúi đầu, giọng nói có chút thâm trầm “Có thể nói cho ta rõ một chút, rốt cục chuyện gì xảy ra? Đến cùng khi mê sảng ta đã nói những gì?” Ôn Uyển rất bi phẫn, lúc ấy rốt cục nàng nói những gì nha. Ngày thường uống rượu mà say thì nàng chưa bao giờ nói mê mà. Ngày ấy tính tính bộc phát nên mới nói nhảm nhiều như vậy sao?
“Nàng nói, chỉ cần ta không phản bội nàng, không thích nữ nhân khác, không cưới nữ nhân khác làm vợ, cả đời ở bên nàng, chỉ cần ta có thể làm được thì nàng sẽ đối sử tốt với ta cả đời. Nàng còn nói, vợ chồng chúng ta , phải yêu thương đối phương một đời một thế,” Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng khiếp sợ của Ôn Uyển thì biết rõ nàng đã quên rồi. Không nghĩ tới chuyện mình nhớ sáu năm thì nàng lại quên hết sạch.
Ôn Uyển trợn tròn mắt lên, đây quả thực là những lời nói trong lòng nàng. Ôn Uyển bỗng thấy mâu thuẫn tại sao thế này? Ý nghĩa người vợ trong cổ đại rất lớn, vợ là lấy, thiếp là nạp. Nam nhân chưa cưới vợ giống như đàn ông độc thân ở hiện đại. Con trai trưởng mới có quyền kế thừa chấn hưng gia tộc. Người này chỉ vì câu nói đùa mà kiên trì nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng gì. Mà còn kiên trì làm hòa thượng sáu năm, Ôn Uyển cảm thấy đây không phải là người bình thường có thể làm được. Nhưng mà nàng không rõ, vì sao nàng lại nói những lời này với hắn…
“Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ cầu hoàng thương tứ hôn.” Bạch Thế Niên cho rằng Ôn Uyển đang phân vân hoàng đế có đáp ứng chuyện này hay không?
Ôn Uyển trầm mặc.
/1357
|