Y Y và Ngọc Tú cũng thông minh. Thấy Ôn Uyển đối với bọn họ chỉ khách sáo hàn huyên hai câu, rồi không nói nhiều nữa, rõ ràng đã đem bọn họ thành người đi đường. Cho nên cả hai liền tìm lý do đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Ôn Uyển và Mai Nhi. Mai Nhi liền thở dài nói: “Họ Vu kia, lại nạp thêm hai phòng mỹ thiếp. Trong đó một người thiếp cũng đàng hoàng. Nhưng may là hôm nay Ngọc Tú đã trở nên thấu hiểu rồi. Khụ, nữ nhân một khi hết hy vọng, thì trong mắt cũng chỉ có hài tử thôi.” Ôn Uyển đã sớm nhìn ra, trong mắt Ngọc Tú đã không còn hồn nhiên như quá khứ nữa, cũng không giãy dụa cố chấp. Nữ nhân thời cổ đại thật sự rất đáng thương. Nếu đặt ở hiện đại, tuổi này cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học. Nhưng bây giờ nhìn họ lại cảm giác dường như cứ như vậy mà trôi qua cả đời.
Ôn Uyển khẽ than thở một tiếng. Cũng không nói thêm lời nào. Nàng đã giúp đỡ đến cực hạn rồi, sẽ không có khả năng lại giúp đỡ tiếp.
Mai Nhi dừng một chút, cuối cùng còn nói: “Ôn Uyển, ngươi và Y Y quan hệ luôn luôn rất tốt. Tại sao đột nhiên không có lui tới với Y Y? Còn tuyệt giao với Dư gia luôn. Ngươi đừng trách ta lắm mồm, ta chỉ không muốn thấy các ngươi như vậy. Mỗi lần Y Y nói đến ngươi, luôn mang bộ dáng áy náy vạn phần.”
Ôn Uyển cười đến rất khổ sở: “Năm đó, Dư Kính đã thông qua Y Y truyền tin lại cho ta. Việc Quốc cữu gia Quách Thông chết đi, khiến ta đắc tội với hoàng hậu và thái tử. Chuyện lần đó, ta có thể hiểu được do nàng phải cứu người nhà của mình. Dù sao cũng là vì người nhà. Nhưng trong lúc nàng đưa tin qua lại không nói cho ta biết một tiếng, sau đó cũng không nói nửa câu nào. Khiến ta thấy trái tim băng giá, bằng hữu như thế ta kết giao không nổi.”
Mai Nhi trợn tròn cặp mắt. Thì ra ở bên trong còn có chuyện này: “Ôn Uyển, ý của ngươi là Dư đại nhân giẫm lên ngươi để bò lên vị trí Binh bộ Thượng thư sao?”
Ôn Uyển không có trả lời , cũng không phản đối. Chẳng qua chỉ nói: “Theo tình huống lúc đó, Dư Kính không dám tố giác, vì sợ bị cuốn vào hậu quả mà ông ta gánh chịu không nổi. Cho nên ông ta đã đem cái gói đồ này ném sang cho ta. Kẻ kết thù là ta. Thăng quan phát tài lại là Dư gia. Cậu Hoàng Đế đã đem ông ta thăng làm Binh bộ Thượng thư, thứ nhất là ông ta quả thật có tài năng, thứ hai ông ta cũng tinh thông tính toán, rất biết lợi dụng tình thế. Hiện nay đang lúc cần người vô cùng khôn khéo như vậy, để điều hoà Binh Bộ Thượng thư. Thứ ba, cũng để đề tỉnh cho ta một câu.”
Trong lòng của Mai Nhi vô cùng khó chịu: “Lại để cho ngươi chịu uất ức rồi. Còn rơi xuống tai hoạ ngầm lớn như vậy. Ta thật lo lắng thay ngươi ” Nếu như là nàng, thì không chỉ bất hòa với nhau thôi.
Ôn Uyển ngược lại không quan tâm: “Không sao. Chỉ cần có Hoàng Đế ở đây, trong thiên hạ này sẽ không có ai có thể gây tổn thương cho ta được. Chờ cậu Hoàng Đế trăm năm sau. Khi đó ta đã không sợ bọn họ nữa.” Cũng không phải nàng sợ Hoàng Hậu trả thù, tương lai còn không biết Hoàng Đế là ai đâu, hiện tại nàng lại đi lo lắng Hoàng Hậu oán trách thì chỉ buồn lo vô cớ thôi. Rồi hãy nói. Có nhiều năm thời gian chuẩn bị như vậy. Cho dù Hoàng Hậu làm Hoàng Thái Hậu thì có thể làm gì nàng? Chẳng qua nàng thật sự không thích cuộc sống như thế. Vì nó mệt chết đi.
Mai Nhi vẫn có chút lo lắng nói: ” Lại nói tiếp, hiện tại cuộc sống của Như Vũ cũng không tốt. Đã có thêm một Quách Ngữ Nhi, nữ nhân kia ngoài mặt rất thuần lương, nhưng thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Hiện tại Như Vũ ứng phó cũng rất mệt mỏi. Cuộc sống của Vũ Đồng cũng coi như tốt. Nàng và Lục Hoàng Tử vẫn ân ân ái ái. Nhưng mà ta lại nghe nói, Hoàng Hậu vừa ban thưởng hai mỹ nhân vào vương phủ. Hơn nữa không phải chỉ ở Lục Vương Phủ. Tam vương phủ cũng có.”
Ôn Uyển cười một tiếng. Hoàng Hậu sợ tim của mấy nhi tử đều bị con dâu lung lạc, sau này sẽ không hề cố kỵ bà ta nữa. Cho nên mơ hồ ra chiêu liên tiếp. Ôn Uyển chỉ có thể than thở. Năm đó ông ngoại Hoàng Đế đã hoàn toàn đem cậu Hoàng Đế bỏ mặc. Tùy ý ban cho hắn một cửa hôn sự. Kết quả là được một Hoàng Hậu không phóng khoáng, suy nghĩ không nhìn đại cục. Nhiều năm rồi mà chẳng những không có học thông minh lên. Nếu không phải cái bụng của bà ta thông minh, Thái Tử và Tam Hoàng Tử lại khá tốt, thì bà ta đã sớm bị phế đi.
Mai Nhi thấy Ôn Uyển không có tiếp lời, lại chau đầu mày nói: “Ôn Uyển, hôm nay trong triều đình, Tam Hoàng Tử và Ngũ Hoàng Tử càng đấu càng lợi hại. Ngũ Hoàng Tử còn muốn lôi kéo tướng công ta. Chắc lại sắp có một cuộc phong ba rồi.” Mai Nhi rất rầu rỉ, nàng hi vọng Hoàng Đế có thể sống đến bảy tám mươi tuổi. Nhưng mà có lời đồn rối rít lan truyền, Hoàng Đế ở trong lần làm phản lúc trước bỗng nhiên té xỉu, thân thể trống rỗng vô cùng. Có thể sẽ không thọ. Rất có thể chết bất cứ lúc nào.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: ” Phủ Trấn quốc công không cần ủng hộ thượng vị để lập công. Ai làm Hoàng Đế, đối với các ngươi không có gì khác biệt. Phủ đệ Trấn quốc công có nhiều kinh nghiệm mưa gió như vậy, bọn họ đã sớm có biện pháp ứng phó. Không cần ngươi lo lắng.”
Mai Nhi khẽ thở dài nói: “Ta không phải vì lo lắng cho ta, ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi. Đoạn phản loạn lúc trước, ta cũng nghe nói một hai. Bất kể là ai thượng vị, đối với ngươi cũng đều bất lợi. Ôn Uyển, ngươi cần phải sớm ngày tính toán tốt. Đừng để đến lúc đó bị những người này bắt được nhược điểm. Hôm nay còn có thêm một cừu gia như Hoàng Hậu vậy. Ngươi phải cẩn thận nhiều hơn. Hơn nữa hiện tại càng đấu càng lợi hại như thế, thân phận của ngươi đặc thù, trong tay cầm món tiền khổng lồ, lại được Hoàng Thượng cưng chìu. Còn không phải là người mà bọn họ muốn tính toán sao? Ta chỉ nghĩ đến những thứ này, ta liền rầu rỉ cho ngươi. Ngươi thân ở địa vị cao không giả, nhưng tình cảnh thì cứ nơm nớp lo sợ, như đi trên miếng băng mỏng. Nếu có cơ hội, không cần phải trở thành chim đầu đàn là tốt nhất.”
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Hiện tại nếu ta thoái ẩn, thì chỉ là thịt cá trên thớt, đến lúc đó sẽ bị bọn họ định đoạt. Không cần lo lắng nữa, ta không có việc gì đâu. Hơn nữa, mọi sự chuyện hiện nay ta vẫn có thể khống chế được. Về phần tương lai, ta đã có tính toán. Ngươi đừng lo lắng cho ta.” Tiểu đảo là đường lui để ngừa vạn nhất của mình. Có hai mươi năm thời gian chuẩn bị, khi đó cánh chim của nàng đã lớn. Cho dù con trai trưởng đăng cơ làm Đế, thì Thái hậu có thể làm gì nàng? Hơn nữa danh tiếng nàng quá lớn, tân Hoàng Đế dù muốn động đến nàng, cũng không dễ dàng như vậy. Dĩ nhiên, những thứ này nàng tự biết ở trong lòng là được.
Mai Nhi thấy Ôn Uyển nói rất chắc chắn, nàng cũng biết nói thì dễ dàng, làm mới khó khăn. Nhưng trong lòng nàng dù sao cũng không nỡ. Ôn Uyển nói rất có lòng tin, nên Mai Nhi suy đoán chẳng lẽ tin đồn không đúng? Hay là Ôn Uyển đã dùng biện pháp che giấu gì? Mai Nhi cũng biết chuyện này khá kiêng kỵ. Nên dù trong lòng có nghi vấn, cũng không hỏi ra lời. Ôn Uyển nắm chắc là tốt rồi.
Lần này chọn đồ vật đoán tương lai, vốn bình thản không có gì lạ. Thế nhưng đột nhiên lại truyền ra tin tức mang tính chất oanh động. Đó chính là, Ôn Uyển Quận chúa đã có vị hôn phu.
Ôn Uyển nghe lời này xong, phản ứng đầu tiên chính là, chuyện của nàng và Bạch thế Niên đã bị lộ. Ôn Uyển vô cùng ngạc nhiên, người nào đã truyền ra thế? Người nào mà lợi hại như thế? Cái này cũng có thể tra được.
Nhưng rất nhanh nàng nhận được tin tức, là có người đem lời nói đùa ngày đó của nàng, nói trên trời sẽ rơi xuống thần tiên làm vị hôn phu của nàng, truyền thành nàng có vị hôn phu rồi.
Ôn Uyển giễu cợt, người bình thường ai mà dám truyền lời đồn đãi về nàng. Ôn Uyển liền phái người điều tra, ánh mắt hàn quang bắn ra bốn phía. Sau lưng có người lại lửa cháy thêm dầu rồi.
Nhìn sắc mặt không tốt của Ôn Uyển. Hạ Dao liền phân tích “Lúc ấy, thời điểm Quận chúa nói đùa này. Chỉ có Tưởng Ngọc Tú, Dư Y Y, Hoa Mai Nhi, và thiếp thân nha hoàn của họ. Mặt khác lúc ấy trùng hợp có nha hoàn đưa nước trà đi vào. Quận chúa, nên đi tra xem rốt cuộc lời đồn đấy là ai tung ra.”
Ôn Uyển sau khi trầm tư một chút mới nói: “Điều tra thêm cái nha hoàn đưa nước trà kia?” Mặc dù bọn họ không còn thân thiết như trước, nhưng Ôn Uyển vẫn không tin các nàng có thể lan truyền ra lời hoang đường như vậy.
Kết quả, đúng là cái nha hoàn đưa nước trà nói. Lúc ấy cái này nha hoàn cũng chỉ nói giỡn thôi, nói chỉ có thần tiên trên trời, mới xứng đôi với Quận chúa vân vân. Cũng không có nói Ôn Uyển có vị hôn phu. Nha hoàn kia chỉ là người không có đầu óc, nên không thể có thể lan truyền lời này. Chẳng qua người này truyền người kia truyền truyền, cuối cùng thay đổi hết. Biến thành Ôn Uyển Quận chúa có vị hôn phu.
Hoàng Đế thì lại để ý, liền cưỡng bức Ôn Uyển thành thân. Ôn Uyển cảm thấy rất ủy khuất, nàng không phải là không muốn lập gia đình. Chẳng qua là không có tìm được người thích hợp .
Hoàng đế hỏi Ôn Uyển nói ” Đã như vậy, con nói xem phải làm sao bây giờ?”
Ôn Uyển kinh ngạc rồi, cái gì mà phải làm sao? Mọi chuyện đều được giải quyết rồi. Còn có cái gì không dễ làm chứ?
“Ta cho con kỳ hạn cuối cùng, bên trong ba người này, con nhất định chọn một cho ta. Trễ nhất thì tháng giêng sang năm ta sẽ gả con đi ra ngoài. Con xem một chút, vì chuyện của con, đầu tóc cậu đều lo đến trắng rồi, con đừng chọn lữa nữa có được hay không? Dù sao có cậu ở đây, không phải ai cũng dám khi dễ con.” Hoàng đế nói lời nhỏ nhẹ để dụ dỗ. Việc hôn sự của Ôn Uyển, đều sắp đem hắn lo lắng gần chết rồi.
Ôn Uyển cười híp mắt nói ” Cậu Hoàng Đế, mấy công tử ca trong kinh thành, con thật sự là nhìn không được.”
Hạ Dao lần đầu tiên nhịn không được phải lên tiếng: “Hoàng thượng, nô tỳ nghe nói qua ít thời gian nữa, sẽ có một nhóm tướng sĩ từ biên quan trở về thăm người thân. Không biết tin tức kia có phải thật vậy hay không?”
Hạ Dao cũng là người thu thập tin tức, rất nhiều tin tức là dung chung. Nên Hạ Dao biết tin này là điều rất bình thường. Hoàng Đế đối với việc Hạ Dao đột nhiên xen mồm vào, cũng không có bất mãn “Ừ, lần này đánh thắng trận lớn, sĩ khí đang tốt. Hiện nay lại là mùa đông, người Mãn Thanh cũng không thể xâm phạm tiếp. Cho nên trẫm cố ý ân chuẩn để cho một nhóm tướng lãnh về nhà gặp cha mẹ thê nhi. Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái rồi nói: “Nô tỳ cảm thấy, nếu Quận chúa không thích công tử ca trong kinh thành. Vậy thì tìm trong tướng sĩ biên quan xem. Quận chúa, không biết người cảm thấy suy nghĩ của nô tỳ như thế nào?”
Ôn Uyển bỉu môi.
“Không được.” Hoàng Đế lập tức cự tuyệt.
Ôn Uyển vốn có thái độ không sao cả, nghe thấy giọng Hoàng Đế quả quyết như vậy, liền kỳ quái hỏi “Tại sao? Tại sao không được?”
“Tướng sĩ biên quan, người nào không phải là mạng sống treo trên ngọn giáo. Ta không thể để con gả cho họ. Nếu không, ai biết ngày nào đó… Hơn nữa những người này đều là lính, đều là người thô tục không hiểu quy củ. Không thể.” Hoàng Đế cảm thấy có điềm xấu, nhưng cố nhịn xuống không nói.
Ôn Uyển vui mừng khôn xiết “Cậu Hoàng Đế, mặc dù con không có cái ý nghĩ này. Nhưng cậu có cái ý nghĩ thế là không được nhé. Theo cậu nói như vậy, thì sẽ không có ai gả cho người làm lính rồi. Hơn nữa, con thật sự không thích nam nhân trong kinh thành. Nhìn dạng chó hình người, con tổng hợp một chút đặc thù của những người này nè. Một phần ba là có tên trong bảng người ái mộ của Xuân Hương lầu; một phần ba không học vấn không nghề nghiệp; một phần ba thanh cao tự cho là đúng ghét bỏ con cả người hôi mùi tiền. Ta cảm thấy được đề nghị của Hạ Dao cũng không tệ lắm. Phải gả thì gả cho nam nhân biết gánh vác, nam nhân lời nói đáng giá ngàn vàng. Dù sao trong kinh thành những thứ kia toàn bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, con tuyệt đối sẽ không gả cho loại người này. Cậu mà ép con, con sẽ rời nhà trốn đi, chạy đến Giang Nam, để cậu tìm không ra. Con vốn vẫn muốn đi tới Giang Nam. Nếu thật sự không được thì con liền cả đời không lấy chồng.”
Hoàng Đế vừa nghe liền nhức đầu rồi, Ôn Uyển thì ngược lại không nóng lòng chút nào. Hoàng Đế thật lo lắng Ôn Uyển nói nhiều sẽ thành thật: “Con thật muốn gả cho võ phu?”
Ôn Uyển lắc đầu: “Cũng không nói cái gì thiệt hay giả. Chẳng qua con cảm thấy, hẳn có thể chọn một chút. Nói không chừng, thật sự có thể chọn lựa được người tốt thì sao?”
Trong phòng chỉ còn lại Ôn Uyển và Mai Nhi. Mai Nhi liền thở dài nói: “Họ Vu kia, lại nạp thêm hai phòng mỹ thiếp. Trong đó một người thiếp cũng đàng hoàng. Nhưng may là hôm nay Ngọc Tú đã trở nên thấu hiểu rồi. Khụ, nữ nhân một khi hết hy vọng, thì trong mắt cũng chỉ có hài tử thôi.” Ôn Uyển đã sớm nhìn ra, trong mắt Ngọc Tú đã không còn hồn nhiên như quá khứ nữa, cũng không giãy dụa cố chấp. Nữ nhân thời cổ đại thật sự rất đáng thương. Nếu đặt ở hiện đại, tuổi này cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học. Nhưng bây giờ nhìn họ lại cảm giác dường như cứ như vậy mà trôi qua cả đời.
Ôn Uyển khẽ than thở một tiếng. Cũng không nói thêm lời nào. Nàng đã giúp đỡ đến cực hạn rồi, sẽ không có khả năng lại giúp đỡ tiếp.
Mai Nhi dừng một chút, cuối cùng còn nói: “Ôn Uyển, ngươi và Y Y quan hệ luôn luôn rất tốt. Tại sao đột nhiên không có lui tới với Y Y? Còn tuyệt giao với Dư gia luôn. Ngươi đừng trách ta lắm mồm, ta chỉ không muốn thấy các ngươi như vậy. Mỗi lần Y Y nói đến ngươi, luôn mang bộ dáng áy náy vạn phần.”
Ôn Uyển cười đến rất khổ sở: “Năm đó, Dư Kính đã thông qua Y Y truyền tin lại cho ta. Việc Quốc cữu gia Quách Thông chết đi, khiến ta đắc tội với hoàng hậu và thái tử. Chuyện lần đó, ta có thể hiểu được do nàng phải cứu người nhà của mình. Dù sao cũng là vì người nhà. Nhưng trong lúc nàng đưa tin qua lại không nói cho ta biết một tiếng, sau đó cũng không nói nửa câu nào. Khiến ta thấy trái tim băng giá, bằng hữu như thế ta kết giao không nổi.”
Mai Nhi trợn tròn cặp mắt. Thì ra ở bên trong còn có chuyện này: “Ôn Uyển, ý của ngươi là Dư đại nhân giẫm lên ngươi để bò lên vị trí Binh bộ Thượng thư sao?”
Ôn Uyển không có trả lời , cũng không phản đối. Chẳng qua chỉ nói: “Theo tình huống lúc đó, Dư Kính không dám tố giác, vì sợ bị cuốn vào hậu quả mà ông ta gánh chịu không nổi. Cho nên ông ta đã đem cái gói đồ này ném sang cho ta. Kẻ kết thù là ta. Thăng quan phát tài lại là Dư gia. Cậu Hoàng Đế đã đem ông ta thăng làm Binh bộ Thượng thư, thứ nhất là ông ta quả thật có tài năng, thứ hai ông ta cũng tinh thông tính toán, rất biết lợi dụng tình thế. Hiện nay đang lúc cần người vô cùng khôn khéo như vậy, để điều hoà Binh Bộ Thượng thư. Thứ ba, cũng để đề tỉnh cho ta một câu.”
Trong lòng của Mai Nhi vô cùng khó chịu: “Lại để cho ngươi chịu uất ức rồi. Còn rơi xuống tai hoạ ngầm lớn như vậy. Ta thật lo lắng thay ngươi ” Nếu như là nàng, thì không chỉ bất hòa với nhau thôi.
Ôn Uyển ngược lại không quan tâm: “Không sao. Chỉ cần có Hoàng Đế ở đây, trong thiên hạ này sẽ không có ai có thể gây tổn thương cho ta được. Chờ cậu Hoàng Đế trăm năm sau. Khi đó ta đã không sợ bọn họ nữa.” Cũng không phải nàng sợ Hoàng Hậu trả thù, tương lai còn không biết Hoàng Đế là ai đâu, hiện tại nàng lại đi lo lắng Hoàng Hậu oán trách thì chỉ buồn lo vô cớ thôi. Rồi hãy nói. Có nhiều năm thời gian chuẩn bị như vậy. Cho dù Hoàng Hậu làm Hoàng Thái Hậu thì có thể làm gì nàng? Chẳng qua nàng thật sự không thích cuộc sống như thế. Vì nó mệt chết đi.
Mai Nhi vẫn có chút lo lắng nói: ” Lại nói tiếp, hiện tại cuộc sống của Như Vũ cũng không tốt. Đã có thêm một Quách Ngữ Nhi, nữ nhân kia ngoài mặt rất thuần lương, nhưng thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Hiện tại Như Vũ ứng phó cũng rất mệt mỏi. Cuộc sống của Vũ Đồng cũng coi như tốt. Nàng và Lục Hoàng Tử vẫn ân ân ái ái. Nhưng mà ta lại nghe nói, Hoàng Hậu vừa ban thưởng hai mỹ nhân vào vương phủ. Hơn nữa không phải chỉ ở Lục Vương Phủ. Tam vương phủ cũng có.”
Ôn Uyển cười một tiếng. Hoàng Hậu sợ tim của mấy nhi tử đều bị con dâu lung lạc, sau này sẽ không hề cố kỵ bà ta nữa. Cho nên mơ hồ ra chiêu liên tiếp. Ôn Uyển chỉ có thể than thở. Năm đó ông ngoại Hoàng Đế đã hoàn toàn đem cậu Hoàng Đế bỏ mặc. Tùy ý ban cho hắn một cửa hôn sự. Kết quả là được một Hoàng Hậu không phóng khoáng, suy nghĩ không nhìn đại cục. Nhiều năm rồi mà chẳng những không có học thông minh lên. Nếu không phải cái bụng của bà ta thông minh, Thái Tử và Tam Hoàng Tử lại khá tốt, thì bà ta đã sớm bị phế đi.
Mai Nhi thấy Ôn Uyển không có tiếp lời, lại chau đầu mày nói: “Ôn Uyển, hôm nay trong triều đình, Tam Hoàng Tử và Ngũ Hoàng Tử càng đấu càng lợi hại. Ngũ Hoàng Tử còn muốn lôi kéo tướng công ta. Chắc lại sắp có một cuộc phong ba rồi.” Mai Nhi rất rầu rỉ, nàng hi vọng Hoàng Đế có thể sống đến bảy tám mươi tuổi. Nhưng mà có lời đồn rối rít lan truyền, Hoàng Đế ở trong lần làm phản lúc trước bỗng nhiên té xỉu, thân thể trống rỗng vô cùng. Có thể sẽ không thọ. Rất có thể chết bất cứ lúc nào.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: ” Phủ Trấn quốc công không cần ủng hộ thượng vị để lập công. Ai làm Hoàng Đế, đối với các ngươi không có gì khác biệt. Phủ đệ Trấn quốc công có nhiều kinh nghiệm mưa gió như vậy, bọn họ đã sớm có biện pháp ứng phó. Không cần ngươi lo lắng.”
Mai Nhi khẽ thở dài nói: “Ta không phải vì lo lắng cho ta, ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi. Đoạn phản loạn lúc trước, ta cũng nghe nói một hai. Bất kể là ai thượng vị, đối với ngươi cũng đều bất lợi. Ôn Uyển, ngươi cần phải sớm ngày tính toán tốt. Đừng để đến lúc đó bị những người này bắt được nhược điểm. Hôm nay còn có thêm một cừu gia như Hoàng Hậu vậy. Ngươi phải cẩn thận nhiều hơn. Hơn nữa hiện tại càng đấu càng lợi hại như thế, thân phận của ngươi đặc thù, trong tay cầm món tiền khổng lồ, lại được Hoàng Thượng cưng chìu. Còn không phải là người mà bọn họ muốn tính toán sao? Ta chỉ nghĩ đến những thứ này, ta liền rầu rỉ cho ngươi. Ngươi thân ở địa vị cao không giả, nhưng tình cảnh thì cứ nơm nớp lo sợ, như đi trên miếng băng mỏng. Nếu có cơ hội, không cần phải trở thành chim đầu đàn là tốt nhất.”
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Hiện tại nếu ta thoái ẩn, thì chỉ là thịt cá trên thớt, đến lúc đó sẽ bị bọn họ định đoạt. Không cần lo lắng nữa, ta không có việc gì đâu. Hơn nữa, mọi sự chuyện hiện nay ta vẫn có thể khống chế được. Về phần tương lai, ta đã có tính toán. Ngươi đừng lo lắng cho ta.” Tiểu đảo là đường lui để ngừa vạn nhất của mình. Có hai mươi năm thời gian chuẩn bị, khi đó cánh chim của nàng đã lớn. Cho dù con trai trưởng đăng cơ làm Đế, thì Thái hậu có thể làm gì nàng? Hơn nữa danh tiếng nàng quá lớn, tân Hoàng Đế dù muốn động đến nàng, cũng không dễ dàng như vậy. Dĩ nhiên, những thứ này nàng tự biết ở trong lòng là được.
Mai Nhi thấy Ôn Uyển nói rất chắc chắn, nàng cũng biết nói thì dễ dàng, làm mới khó khăn. Nhưng trong lòng nàng dù sao cũng không nỡ. Ôn Uyển nói rất có lòng tin, nên Mai Nhi suy đoán chẳng lẽ tin đồn không đúng? Hay là Ôn Uyển đã dùng biện pháp che giấu gì? Mai Nhi cũng biết chuyện này khá kiêng kỵ. Nên dù trong lòng có nghi vấn, cũng không hỏi ra lời. Ôn Uyển nắm chắc là tốt rồi.
Lần này chọn đồ vật đoán tương lai, vốn bình thản không có gì lạ. Thế nhưng đột nhiên lại truyền ra tin tức mang tính chất oanh động. Đó chính là, Ôn Uyển Quận chúa đã có vị hôn phu.
Ôn Uyển nghe lời này xong, phản ứng đầu tiên chính là, chuyện của nàng và Bạch thế Niên đã bị lộ. Ôn Uyển vô cùng ngạc nhiên, người nào đã truyền ra thế? Người nào mà lợi hại như thế? Cái này cũng có thể tra được.
Nhưng rất nhanh nàng nhận được tin tức, là có người đem lời nói đùa ngày đó của nàng, nói trên trời sẽ rơi xuống thần tiên làm vị hôn phu của nàng, truyền thành nàng có vị hôn phu rồi.
Ôn Uyển giễu cợt, người bình thường ai mà dám truyền lời đồn đãi về nàng. Ôn Uyển liền phái người điều tra, ánh mắt hàn quang bắn ra bốn phía. Sau lưng có người lại lửa cháy thêm dầu rồi.
Nhìn sắc mặt không tốt của Ôn Uyển. Hạ Dao liền phân tích “Lúc ấy, thời điểm Quận chúa nói đùa này. Chỉ có Tưởng Ngọc Tú, Dư Y Y, Hoa Mai Nhi, và thiếp thân nha hoàn của họ. Mặt khác lúc ấy trùng hợp có nha hoàn đưa nước trà đi vào. Quận chúa, nên đi tra xem rốt cuộc lời đồn đấy là ai tung ra.”
Ôn Uyển sau khi trầm tư một chút mới nói: “Điều tra thêm cái nha hoàn đưa nước trà kia?” Mặc dù bọn họ không còn thân thiết như trước, nhưng Ôn Uyển vẫn không tin các nàng có thể lan truyền ra lời hoang đường như vậy.
Kết quả, đúng là cái nha hoàn đưa nước trà nói. Lúc ấy cái này nha hoàn cũng chỉ nói giỡn thôi, nói chỉ có thần tiên trên trời, mới xứng đôi với Quận chúa vân vân. Cũng không có nói Ôn Uyển có vị hôn phu. Nha hoàn kia chỉ là người không có đầu óc, nên không thể có thể lan truyền lời này. Chẳng qua người này truyền người kia truyền truyền, cuối cùng thay đổi hết. Biến thành Ôn Uyển Quận chúa có vị hôn phu.
Hoàng Đế thì lại để ý, liền cưỡng bức Ôn Uyển thành thân. Ôn Uyển cảm thấy rất ủy khuất, nàng không phải là không muốn lập gia đình. Chẳng qua là không có tìm được người thích hợp .
Hoàng đế hỏi Ôn Uyển nói ” Đã như vậy, con nói xem phải làm sao bây giờ?”
Ôn Uyển kinh ngạc rồi, cái gì mà phải làm sao? Mọi chuyện đều được giải quyết rồi. Còn có cái gì không dễ làm chứ?
“Ta cho con kỳ hạn cuối cùng, bên trong ba người này, con nhất định chọn một cho ta. Trễ nhất thì tháng giêng sang năm ta sẽ gả con đi ra ngoài. Con xem một chút, vì chuyện của con, đầu tóc cậu đều lo đến trắng rồi, con đừng chọn lữa nữa có được hay không? Dù sao có cậu ở đây, không phải ai cũng dám khi dễ con.” Hoàng đế nói lời nhỏ nhẹ để dụ dỗ. Việc hôn sự của Ôn Uyển, đều sắp đem hắn lo lắng gần chết rồi.
Ôn Uyển cười híp mắt nói ” Cậu Hoàng Đế, mấy công tử ca trong kinh thành, con thật sự là nhìn không được.”
Hạ Dao lần đầu tiên nhịn không được phải lên tiếng: “Hoàng thượng, nô tỳ nghe nói qua ít thời gian nữa, sẽ có một nhóm tướng sĩ từ biên quan trở về thăm người thân. Không biết tin tức kia có phải thật vậy hay không?”
Hạ Dao cũng là người thu thập tin tức, rất nhiều tin tức là dung chung. Nên Hạ Dao biết tin này là điều rất bình thường. Hoàng Đế đối với việc Hạ Dao đột nhiên xen mồm vào, cũng không có bất mãn “Ừ, lần này đánh thắng trận lớn, sĩ khí đang tốt. Hiện nay lại là mùa đông, người Mãn Thanh cũng không thể xâm phạm tiếp. Cho nên trẫm cố ý ân chuẩn để cho một nhóm tướng lãnh về nhà gặp cha mẹ thê nhi. Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái rồi nói: “Nô tỳ cảm thấy, nếu Quận chúa không thích công tử ca trong kinh thành. Vậy thì tìm trong tướng sĩ biên quan xem. Quận chúa, không biết người cảm thấy suy nghĩ của nô tỳ như thế nào?”
Ôn Uyển bỉu môi.
“Không được.” Hoàng Đế lập tức cự tuyệt.
Ôn Uyển vốn có thái độ không sao cả, nghe thấy giọng Hoàng Đế quả quyết như vậy, liền kỳ quái hỏi “Tại sao? Tại sao không được?”
“Tướng sĩ biên quan, người nào không phải là mạng sống treo trên ngọn giáo. Ta không thể để con gả cho họ. Nếu không, ai biết ngày nào đó… Hơn nữa những người này đều là lính, đều là người thô tục không hiểu quy củ. Không thể.” Hoàng Đế cảm thấy có điềm xấu, nhưng cố nhịn xuống không nói.
Ôn Uyển vui mừng khôn xiết “Cậu Hoàng Đế, mặc dù con không có cái ý nghĩ này. Nhưng cậu có cái ý nghĩ thế là không được nhé. Theo cậu nói như vậy, thì sẽ không có ai gả cho người làm lính rồi. Hơn nữa, con thật sự không thích nam nhân trong kinh thành. Nhìn dạng chó hình người, con tổng hợp một chút đặc thù của những người này nè. Một phần ba là có tên trong bảng người ái mộ của Xuân Hương lầu; một phần ba không học vấn không nghề nghiệp; một phần ba thanh cao tự cho là đúng ghét bỏ con cả người hôi mùi tiền. Ta cảm thấy được đề nghị của Hạ Dao cũng không tệ lắm. Phải gả thì gả cho nam nhân biết gánh vác, nam nhân lời nói đáng giá ngàn vàng. Dù sao trong kinh thành những thứ kia toàn bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, con tuyệt đối sẽ không gả cho loại người này. Cậu mà ép con, con sẽ rời nhà trốn đi, chạy đến Giang Nam, để cậu tìm không ra. Con vốn vẫn muốn đi tới Giang Nam. Nếu thật sự không được thì con liền cả đời không lấy chồng.”
Hoàng Đế vừa nghe liền nhức đầu rồi, Ôn Uyển thì ngược lại không nóng lòng chút nào. Hoàng Đế thật lo lắng Ôn Uyển nói nhiều sẽ thành thật: “Con thật muốn gả cho võ phu?”
Ôn Uyển lắc đầu: “Cũng không nói cái gì thiệt hay giả. Chẳng qua con cảm thấy, hẳn có thể chọn một chút. Nói không chừng, thật sự có thể chọn lựa được người tốt thì sao?”
/1357
|