Ôn Uyển đang bận rộn thì nghe thấy Hạ Dao tiến đến, sắc mặt có chút khó coi, nói rằng Thái Tử Phi khó sinh. Nửa ngày rồi mà còn chưa sinh ra được.
Ôn Uyển ngạc nhiên: “Không phải Thái y nói còn gần nửa tháng nữa mới sinh sao, đang bình thường sao lại sinh ngay vậy?”
Hạ Ngữ trả lời rõ ràng: “Nói là Thái Tử Phi không cẩn thận trượt ngã, cho nên sinh sớm hơn dự đoán.”
Ôn Uyển ha ha cười lạnh một cái. Cú trượt này thật có ý tứ nha. Không ngờ Như Vũ đã đến tình trạng như đi trên miếng băng mỏng rồi. Haizz, trong nhà có một chủ mẫu hồ đồ, con dâu phải chịu bao nhiêu là tội. May mắn là trong hậu cung hoàng đế đã đem nội vụ giao cho Văn Quý Phi và Thích Quý Phi, nếu còn để cho hoàng hậu quản vụ thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Ôn Uyển cho người chuẩn bị định tự mình tiến cung. Hạ Dao nhìn qua Ôn Uyển nói: “Quận chúa, tại sao người phải nhúng tay vào chuyện này?” Không phải gần đây Quận chúa không để ý tới những chuyện tranh đấu này sao?
Nàng vốn là không để ý tới tranh đấu, cũng không muốn bị cuốn vào chuyện tranh quyền đoạt vị. Nhưng vậy cũng không có nghĩa là nàng có thể trơ mắt nhìn Quách Ngữ Nhi giết chết Như Vũ.
Ôn Uyển cầu hoàng đế, hoàng đế liền phái hai bà đỡ từ nội vụ phủ đến. Hai bà đỡ này đều là người già dặn có kinh nghiệm phong phú. Nhận được thánh chỉ của hoàng đế, tất nhiên là phải dùng toàn tâm rồi.
Sau khi biết thì Hoàng hậu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Ôn Uyển đây là ý gì. Rõ ràng nói bà là mẹ chồng mà ra tay với con dâu, vì để chất nữ của mình thượng vị mà loại bỏ chướng ngại còn gì.
Hoàng hậu nghĩ đến lần Thái Tử Phi đột nhiên gặp chuyện không may này. Tức giận đến tâm can đều đau. Tuy rằng Quách Ngữ Nhi sống chết thề rằng không có liên quan gì đến nàng ta. Ma ma bên người cũng xác nhận việc này quả thật không quan hệ với nàng. Nhưng thế thì sao? Bọn họ nói không quan hệ thì có làm được gì. Vấn đề là Ôn Uyển không tin, hôm nay Ôn Uyển lại bày ra một bộ dạng như vậy, hoàng đế làm sao có thể tin.
Ôn Uyển không theo đến Đông cung mà ở lại trong hoàng cung. Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, hi vọng tất cả đều thuận lợi. Cầu cho đứa bé này được bình yên chào đời, Như Vũ bình an vô sự a!
Như Vũ vật lộn hai ngày một đêm, cuối cùng ở sáng sớm hôm sau đã sinh hạ một vị hoàng tôn. Mẫu tử đều bình an. Hoàng đế cười ha ha không ngừng: “Nha đầu, đứa bé này với con thật hữu duyên a!”
Tôn công công ở cạnh vừa cười nói ra: “Quận chúa. Người không nhớ rõ hôm nay là ngày mấy rồi.”
Ôn Uyển cười một tiếng. Sinh nhật của mình làm sao nàng có thể quên. Nếu không phải vì chuyện này thì hôm nay nàng hẳn là đang trên đường đi đến Ngọc Tuyền tự rồi. Không ngờ, tiểu tử này lại sinh cùng ngày với nàng.
Hoàng đế xoa xoa bàn tay mà cười: “Ôn Uyển, cháu cũng sinh ra ở chạng vạng tối mùng một tháng tám đấy. Cháu đã cùng đứa bé này có duyên như vậy thì tên của nó để cháu lấy a!”
Nàng vốn cảm thấy thật khéo vô cùng thì trong lòng bỗng xẹt qua một tia nghi kị. Nghe được lời hoàng đế nói xong thì không có hứng thú nhiều. Trưng ra bộ dạng sầu mi khổ kiểm nói: “Cậu Hoàng đế, cậu nhìn danh tự những người quanh cháu thì hiểu rồi đấy. Cháu vô năng với đặt tên a. Cậu Hoàng đế, người tự lấy đi!”
Hoàng đế cười ha hả không ngừng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy lấy chữ “Đông” (chữ Đông “鼕” được viết kép từ hai chữ Đông “冬” thường) đi”.
Ôn Uyển đọc lại một lần: “Cậu Hoàng đế, “Đông”, nghĩa là thế nào?”
Hoàng đế cười nói: “Nhật xuất đông thượng thì, băng tuyết dung hóa tế (mặt trời mọc phương đông làm hòa tan băng tuyết). Nghe qua xuất xứ này chưa?” Đây là hai câu thơ mà sáng sớm hoàng đế không biết vì sao đột nhiên ngâm ra.
Ôn Uyển rất thành thật mà tỏ vẻ nàng chưa từng nghe qua. Có điều nàng cũng không ngại theo ý của hoàng đế. Nhưng nhìn cái chữ này quả thật nàng cảm thấy không được tốt lắm, quá bình thường rồi. Tuy rằng năng lực thủ danh của nàng không tốt nhưng cũng thấy được danh tự này quá tục khí. Phố lớn ngõ nhỏ có rất nhiều, dùng để gọi nha hoàn thị vệ cũng được. Nhưng đây lại là cháu trai của nàng, đến lúc nó trưởng thành, hỏi một câu: “Cô cô, vì sao tên của cháu lại tầm thường như vậy?” thì bộ mặt già nua của nàng biết để đâu a.
Ôn Uyển cân nhắc một chút, vì vậy, ở bên cạnh bỏ thêm một bàng (bộ Thiên bàng của chữ hán), cảm thấy khó coi. Liền dứt khoát trực tiếp ghi qua một chữ: “Cậu Hoàng đế, lúc mặt trời mọc phương đông, làm hòa tan băng tuyết. Sao không dứt khoát lấy chữ ‘Đông (昸)’, cũng đồng âm với chữ “Đông (鼕)” ạ.” Nói xong thì liếc nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế gật đầu nên đem chữ này giao cho Tôn công công. Vậy cũng coi là nàng tự nghĩ ra nhỉ (mặc dù có đạo một chút).
Ôn Uyển không biết, thời điểm nàng viết chữ này xuống, mắt của hoàng đế nháy nháy một cái. Tôn công công cũng dại ra đến ba giây. Nhật là mặt trời (trong chữ “Đông 昸” có chữ 日- nhật), mặt trời còn được gọi là thiên, thiên trong thiên tử. Danh tự Quận chúa lấy thật là…
Tôn công công trộm liếc Ôn Uyển, thấy nàng chỉ đang mãi nhìn chữ, không ý thức được điểm này. Ông thầm oán trách trong lòng, quận chúa thật thiếu tâm nhãn a!
Trên đường Ôn Uyển trở về, im lặng không nói gì. Nhưng Hạ Ảnh lại ở bên cạnh hỏi: “Cuộc sống hiện tại của Như Vũ, rất gian nan sao?”
Hạ Dao gật đầu: “Không phải như đi trên miếng băng mỏng, nhưng cũng không khác lắm. Hoàng hậu hiện nay chỉ là bố cảnh (cảnh trang trí) (Hạ Dao dùng theo lời nói của Ôn Uyển), không có việc gì cứ nhìn chằm chằm vào nội viện của các hoàng tử. Giờ đây thân thể Hải đại nhân không tốt, hoàng thượng lại có ý cho ông ta lui về. Đến khi Hải đại nhân thật rút về, tình cảnh của Thái Tử Phi có thể sẽ càng gian nan hơn. Cho nên chuyện hôm nay có phải là tính kế hay không thì cũng thật khó nói.” Ý tứ này, là có thể do Như Vũ đã tương kế tựu kế.
Nhưng Ôn Uyển lại lắc đầu: “Đừng nói lời như vậy. Những thứ khác thì ta không nói nhưng ta tin tưởng, Như Vũ sẽ không mang con mình ra để tính kế.” Một người làm mẫu thân, không có khả năng lấy cốt nhục của chính mình để đánh cược. Hơn nữa nàng ta có thể đánh cược cái gì, Như Vũ sẽ không ngu xuẩn đến mức nghĩ là dựa vào đứa bé mà có thể đánh đổ Quách thị.
Thời điểm hừng đông hôm sau thì Như Vũ tỉnh lại, uống một chén canh. Lần này quả thật hung hiểm hơn nhiều so với lần sinh Nguyên Ca Nhi “Có tra ra không?”
Bảo Vân sắc mặt gian nan nói: “Đều đã chết hết.”
Như Vũ thoáng nhíu lông mày một chút. Cứ tiếp tục tra có lẽ cũng sẽ không thu được kết quả gì.
Bảo Vân an ủi: “Nương nương, tiểu điện hạ rất tốt. Trưởng tôn điện hạ đang chơi đùa với tiểu điện hạ. Người có muốn để vú nương mang điện hạ qua hay không.”
Như Vũ gật đầu, yêu thương nhìn nhi tử, cẩn thận hôn một cái. Bảo Vân ở bên người lại nhỏ giọng nói: “Nương nương, quận chúa không ra mặt, nhưng lại cầu Hoàng Thượng ra mặt.” Ôn Uyển cầu hoàng đế ra mặt, cùng việc chính nàng tự mình tới, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
Như Vũ có chút thở dài. Ôn Uyển hôm nay, đã đến tình trạng ý chí sắt đá rồi. Bảo Vân thấy vậy thì cười nói: “Nương nương, danh tự của tiểu điện hạ, là Hoàng Thượng để cho quận chúa lấy đấy. Gọi là ‘Đông (昸)’. Cũng không uổng duyên phận của tiểu điện hạ và quận chúa.”
Như Vũ nghe xong, sắc mặt rất quái dị, yên lặng mà nhớ kỹ: “Linh Đông, Linh Đông.” Ở trong điển cố hình như cũng không có xuất xứ của chữ này a. Bất quá, quản nó khỉ gió có xuất phát từ điển cố hay không? Linh Đông vừa sinh ra cùng ngày với Ôn Uyển, cái này bản thân vốn đã là duyên phận khó có được rồi. Ôn Uyển dù sao cũng sẽ xem trọng hơn vài phần. Không uổng phí công nàng đã tương kế tựu kế, thuận thế đem hài tử sinh ra (ngày sinh dự tính cũng ở trong mấy ngày này).
Bảo Vân thấy mày của Như Vũ nhíu lại thì cười nói: “Quận chúa lấy danh tự cho tiểu điện hạ nhà chúng ta rất có ý nghĩa. Không phải là Đông (鼕) như nương nương nghĩ đâu. Là ‘Đông (昸)’ đồng âm với nó”.
Như Vũ nhìn xem chữ này liền nở nụ cười. Cái chữ này có vẻ có khí thế hơn nhiều: “Linh Đông, Linh Đông. Đây là tên của cô cô lấy cho con đấy. Có thích hay không?”
Linh Đông lúc này còn đang ngủ say.
Quách Ngữ Nhi nghe việc Ôn Uyển lấy tên, còn biết sinh nhật của Ôn Uyển cũng là vào mùng một tháng tám thì lập tức đập phá nát bươm mấy cái bình sứ cổ trong phòng: “Thủ đoạn giỏi, ta biết ngay mà, ta nghĩ ngay như thế nào đang tốt mà lại trượt chân. Thì ra chính là đánh cái chủ ý này.”
Ma ma ở bên cạnh lông mày dựng thẳng, lời này có ý tứ gì: “Nương nương, ý của người, là Thái Tử Phi cố ý? Chính là vì để cho tiểu điện hạ sinh cùng ngày với Ôn Uyển quận chúa.”
Quách Ngữ Nhi oán hận nói: “Cái đó còn phải nói sao? Nếu không thì sao tự dưng lại sinh non? Nhìn danh tự được ban thưởng xuống là biết rõ. Đáng ghét, vô cùng đáng ghét.”
Trong mắt ma ma hiện lên lệ khí. Thái Tử Phi, lòng dạ thật sự thâm sâu. Tiểu điện hạ này một khi thiếp lập được quan hệ với Ôn Uyển quận chúa. Nếu đúng là vậy thì Trưởng Tôn điện hạ được hoàng đế yêu thích, tiểu điện hạ lại có nhân duyên với Ôn Uyển quận chúa. Hai tiểu điện hạ nếu đã lung lạc được hai người quyền thế nhất ở Đại Tề vậy thì còn gì phải lo lắng nữa. Thái Tử không thành thì còn có thể tính kế làm thái tôn a! Giỏi tính toán thật, nhưng tiếc rằng lại ở bên đối lập với mình. Người như vậy, tuyệt đối không thể giữ lại.
Quách Ngữ Nhi vuốt bụng của mình, hi vọng mình cũng sinh được một vị hoàng tôn. Nếu không, liền sinh kém với nữ nhân kia một bậc.
Ma ma bên cạnh im lặng không nói gì, bởi vì thái y đã nói, cái thai này là một quận chúa. Tuy vậy bà cũng không chán nản, thái tử điện hạ rất sủng nương nương của bọn họ, có tiểu điện hạ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Không bao lâu sau, Ôn Uyển nhận được tin tức. Hổ Uy quân vừa xuất kích đã quét ngang hải tặc. Có một phần hải tặc chạy trốn được tới hải ngoại, còn những hải tặc khác thì không để cho hối cải làm lại cuộc đời gì đấy mà trực tiếp giết hết toàn bộ luôn. Hơn nữa, từ sau tuần tra nội hải, chỉ cần phát hiện hải tặc thì chỉ một chữ, giết.
Hành động của Hổ Uy quân lần này đã quét sạch cường đạo nội hải. Cũng chính thức tuyên cáo, giới hạn hải vực của Đại Tề đến nơi nào. Làm cho bọn cường đạo kia biết, dám ở nội hải phạm tội thì chỉ có một kết cục là chết. Tất nhiên, Ôn Uyển cũng thuận đường cho tuyên truyền, nếu dám cướp hàng hóa của nàng thì kết cục cũng chỉ có một, hang ổ bị phá nát.
Theo suy đoán của nàng, lần này muốn tìm toàn bộ hàng hóa trở về là khả năng không lớn. Thuyền có thể trở về cũng là không tệ rồi. Nàng nghĩ đến chuyện đánh hải tặc có đem đến rất nhiều lợi nhuận. Nàng là loại người chính mình chịu thiệt thì cũng sẽ không để người khác chiếm tiện nghi. Nên cho người mơ hồ nói cho thủ lĩnh của Hổ Uy quân biết mình đã tổn thất bao nhiêu.
Thủ lĩnh Hải quân cũng theo cách của mình mà nhận được tin tức, chính mình tiện tay có thể lấy được quân công này, là nhờ Hưng quốc quận chúa tận lực đề cử. Nếu thực để Văn Dược được bổ nhiệm đến thì tiền đồ của huynh đệ bọn họ thật đáng lo. Vị thần tài kiêm thần hộ mệnh này, bình thường muốn nịnh bợ cũng không được. Hôm nay người ta lại vươn cành ô-liu (tượng trưng cho hợp tác, hòa bình) đến, đương nhiên là phải tranh thủ thời gian mà bợ đỡ rồi. Chớ đừng nói Ôn Uyển còn là người chân chính sáng lập nên hộ vệ quân. Vì vậy mấy vị thủ lãnh thương lượng một chút, khẽ cắn răng, dậm chân một cái, mang chiến lợi phẩm phân ra một phần, cộng với hàng hóa hải tặc giữ trong khố phòng trả lại cho Quảng Nguyên thương hội.
Hàng hóa của Ôn Uyển đã mất đi hơn phân nửa. Sau lần hỗn tạp này, kết toán ra, buôn bán lời so dự toán ít hơn phân nửa. Nhưng dù là như thế thì Khương Lâm đối với chủ tử cũng bội phục sát đất a! Cho tới bây giờ chỉ có bọn họ hiếu kính binh lính càn quấy, chứ ở đâu mà có chuyện binh lính càn quấy lại dâng tiền cho họ.
Thời điểm Linh Đông tắm ba ngày, Ôn Uyển không đến dự. Nhưng đến ngày đầy tháng thì nàng sẽ đi. Haizz, không thể không đi a. Tên của đứa nhỏ này là do nàng lấy đấy, nếu không đi, cũng không biết phải ăn nói thế nào? Nàng không muốn thừa nhận nhưng quả thật nàng lại mềm lòng rồi.
Ngày đầy tháng của Linh Đông náo nhiệt vô cùng. Ôn Uyển ôm mặt Linh Đông giờ đã mập lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp béo trắng: “Linh ca nhi, Linh ca nhi.” Bởi vì vừa uống qua sữa, tiểu gia hỏa đang ngủ say sưa. Bị quấy rầy một trận như vậy thì rất bất mãn mà hừ hừ hai tiếng, lại tiếp tục ngủ. Ôn Uyển nhìn bộ dáng trắng trẻo mập mập kia liền không yêu không được. Trong nháy mắt, hận không thể mình cũng có một tiểu bảo bảo đáng yêu như thế?
Ôn Uyển ngạc nhiên: “Không phải Thái y nói còn gần nửa tháng nữa mới sinh sao, đang bình thường sao lại sinh ngay vậy?”
Hạ Ngữ trả lời rõ ràng: “Nói là Thái Tử Phi không cẩn thận trượt ngã, cho nên sinh sớm hơn dự đoán.”
Ôn Uyển ha ha cười lạnh một cái. Cú trượt này thật có ý tứ nha. Không ngờ Như Vũ đã đến tình trạng như đi trên miếng băng mỏng rồi. Haizz, trong nhà có một chủ mẫu hồ đồ, con dâu phải chịu bao nhiêu là tội. May mắn là trong hậu cung hoàng đế đã đem nội vụ giao cho Văn Quý Phi và Thích Quý Phi, nếu còn để cho hoàng hậu quản vụ thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Ôn Uyển cho người chuẩn bị định tự mình tiến cung. Hạ Dao nhìn qua Ôn Uyển nói: “Quận chúa, tại sao người phải nhúng tay vào chuyện này?” Không phải gần đây Quận chúa không để ý tới những chuyện tranh đấu này sao?
Nàng vốn là không để ý tới tranh đấu, cũng không muốn bị cuốn vào chuyện tranh quyền đoạt vị. Nhưng vậy cũng không có nghĩa là nàng có thể trơ mắt nhìn Quách Ngữ Nhi giết chết Như Vũ.
Ôn Uyển cầu hoàng đế, hoàng đế liền phái hai bà đỡ từ nội vụ phủ đến. Hai bà đỡ này đều là người già dặn có kinh nghiệm phong phú. Nhận được thánh chỉ của hoàng đế, tất nhiên là phải dùng toàn tâm rồi.
Sau khi biết thì Hoàng hậu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Ôn Uyển đây là ý gì. Rõ ràng nói bà là mẹ chồng mà ra tay với con dâu, vì để chất nữ của mình thượng vị mà loại bỏ chướng ngại còn gì.
Hoàng hậu nghĩ đến lần Thái Tử Phi đột nhiên gặp chuyện không may này. Tức giận đến tâm can đều đau. Tuy rằng Quách Ngữ Nhi sống chết thề rằng không có liên quan gì đến nàng ta. Ma ma bên người cũng xác nhận việc này quả thật không quan hệ với nàng. Nhưng thế thì sao? Bọn họ nói không quan hệ thì có làm được gì. Vấn đề là Ôn Uyển không tin, hôm nay Ôn Uyển lại bày ra một bộ dạng như vậy, hoàng đế làm sao có thể tin.
Ôn Uyển không theo đến Đông cung mà ở lại trong hoàng cung. Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, hi vọng tất cả đều thuận lợi. Cầu cho đứa bé này được bình yên chào đời, Như Vũ bình an vô sự a!
Như Vũ vật lộn hai ngày một đêm, cuối cùng ở sáng sớm hôm sau đã sinh hạ một vị hoàng tôn. Mẫu tử đều bình an. Hoàng đế cười ha ha không ngừng: “Nha đầu, đứa bé này với con thật hữu duyên a!”
Tôn công công ở cạnh vừa cười nói ra: “Quận chúa. Người không nhớ rõ hôm nay là ngày mấy rồi.”
Ôn Uyển cười một tiếng. Sinh nhật của mình làm sao nàng có thể quên. Nếu không phải vì chuyện này thì hôm nay nàng hẳn là đang trên đường đi đến Ngọc Tuyền tự rồi. Không ngờ, tiểu tử này lại sinh cùng ngày với nàng.
Hoàng đế xoa xoa bàn tay mà cười: “Ôn Uyển, cháu cũng sinh ra ở chạng vạng tối mùng một tháng tám đấy. Cháu đã cùng đứa bé này có duyên như vậy thì tên của nó để cháu lấy a!”
Nàng vốn cảm thấy thật khéo vô cùng thì trong lòng bỗng xẹt qua một tia nghi kị. Nghe được lời hoàng đế nói xong thì không có hứng thú nhiều. Trưng ra bộ dạng sầu mi khổ kiểm nói: “Cậu Hoàng đế, cậu nhìn danh tự những người quanh cháu thì hiểu rồi đấy. Cháu vô năng với đặt tên a. Cậu Hoàng đế, người tự lấy đi!”
Hoàng đế cười ha hả không ngừng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy lấy chữ “Đông” (chữ Đông “鼕” được viết kép từ hai chữ Đông “冬” thường) đi”.
Ôn Uyển đọc lại một lần: “Cậu Hoàng đế, “Đông”, nghĩa là thế nào?”
Hoàng đế cười nói: “Nhật xuất đông thượng thì, băng tuyết dung hóa tế (mặt trời mọc phương đông làm hòa tan băng tuyết). Nghe qua xuất xứ này chưa?” Đây là hai câu thơ mà sáng sớm hoàng đế không biết vì sao đột nhiên ngâm ra.
Ôn Uyển rất thành thật mà tỏ vẻ nàng chưa từng nghe qua. Có điều nàng cũng không ngại theo ý của hoàng đế. Nhưng nhìn cái chữ này quả thật nàng cảm thấy không được tốt lắm, quá bình thường rồi. Tuy rằng năng lực thủ danh của nàng không tốt nhưng cũng thấy được danh tự này quá tục khí. Phố lớn ngõ nhỏ có rất nhiều, dùng để gọi nha hoàn thị vệ cũng được. Nhưng đây lại là cháu trai của nàng, đến lúc nó trưởng thành, hỏi một câu: “Cô cô, vì sao tên của cháu lại tầm thường như vậy?” thì bộ mặt già nua của nàng biết để đâu a.
Ôn Uyển cân nhắc một chút, vì vậy, ở bên cạnh bỏ thêm một bàng (bộ Thiên bàng của chữ hán), cảm thấy khó coi. Liền dứt khoát trực tiếp ghi qua một chữ: “Cậu Hoàng đế, lúc mặt trời mọc phương đông, làm hòa tan băng tuyết. Sao không dứt khoát lấy chữ ‘Đông (昸)’, cũng đồng âm với chữ “Đông (鼕)” ạ.” Nói xong thì liếc nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế gật đầu nên đem chữ này giao cho Tôn công công. Vậy cũng coi là nàng tự nghĩ ra nhỉ (mặc dù có đạo một chút).
Ôn Uyển không biết, thời điểm nàng viết chữ này xuống, mắt của hoàng đế nháy nháy một cái. Tôn công công cũng dại ra đến ba giây. Nhật là mặt trời (trong chữ “Đông 昸” có chữ 日- nhật), mặt trời còn được gọi là thiên, thiên trong thiên tử. Danh tự Quận chúa lấy thật là…
Tôn công công trộm liếc Ôn Uyển, thấy nàng chỉ đang mãi nhìn chữ, không ý thức được điểm này. Ông thầm oán trách trong lòng, quận chúa thật thiếu tâm nhãn a!
Trên đường Ôn Uyển trở về, im lặng không nói gì. Nhưng Hạ Ảnh lại ở bên cạnh hỏi: “Cuộc sống hiện tại của Như Vũ, rất gian nan sao?”
Hạ Dao gật đầu: “Không phải như đi trên miếng băng mỏng, nhưng cũng không khác lắm. Hoàng hậu hiện nay chỉ là bố cảnh (cảnh trang trí) (Hạ Dao dùng theo lời nói của Ôn Uyển), không có việc gì cứ nhìn chằm chằm vào nội viện của các hoàng tử. Giờ đây thân thể Hải đại nhân không tốt, hoàng thượng lại có ý cho ông ta lui về. Đến khi Hải đại nhân thật rút về, tình cảnh của Thái Tử Phi có thể sẽ càng gian nan hơn. Cho nên chuyện hôm nay có phải là tính kế hay không thì cũng thật khó nói.” Ý tứ này, là có thể do Như Vũ đã tương kế tựu kế.
Nhưng Ôn Uyển lại lắc đầu: “Đừng nói lời như vậy. Những thứ khác thì ta không nói nhưng ta tin tưởng, Như Vũ sẽ không mang con mình ra để tính kế.” Một người làm mẫu thân, không có khả năng lấy cốt nhục của chính mình để đánh cược. Hơn nữa nàng ta có thể đánh cược cái gì, Như Vũ sẽ không ngu xuẩn đến mức nghĩ là dựa vào đứa bé mà có thể đánh đổ Quách thị.
Thời điểm hừng đông hôm sau thì Như Vũ tỉnh lại, uống một chén canh. Lần này quả thật hung hiểm hơn nhiều so với lần sinh Nguyên Ca Nhi “Có tra ra không?”
Bảo Vân sắc mặt gian nan nói: “Đều đã chết hết.”
Như Vũ thoáng nhíu lông mày một chút. Cứ tiếp tục tra có lẽ cũng sẽ không thu được kết quả gì.
Bảo Vân an ủi: “Nương nương, tiểu điện hạ rất tốt. Trưởng tôn điện hạ đang chơi đùa với tiểu điện hạ. Người có muốn để vú nương mang điện hạ qua hay không.”
Như Vũ gật đầu, yêu thương nhìn nhi tử, cẩn thận hôn một cái. Bảo Vân ở bên người lại nhỏ giọng nói: “Nương nương, quận chúa không ra mặt, nhưng lại cầu Hoàng Thượng ra mặt.” Ôn Uyển cầu hoàng đế ra mặt, cùng việc chính nàng tự mình tới, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
Như Vũ có chút thở dài. Ôn Uyển hôm nay, đã đến tình trạng ý chí sắt đá rồi. Bảo Vân thấy vậy thì cười nói: “Nương nương, danh tự của tiểu điện hạ, là Hoàng Thượng để cho quận chúa lấy đấy. Gọi là ‘Đông (昸)’. Cũng không uổng duyên phận của tiểu điện hạ và quận chúa.”
Như Vũ nghe xong, sắc mặt rất quái dị, yên lặng mà nhớ kỹ: “Linh Đông, Linh Đông.” Ở trong điển cố hình như cũng không có xuất xứ của chữ này a. Bất quá, quản nó khỉ gió có xuất phát từ điển cố hay không? Linh Đông vừa sinh ra cùng ngày với Ôn Uyển, cái này bản thân vốn đã là duyên phận khó có được rồi. Ôn Uyển dù sao cũng sẽ xem trọng hơn vài phần. Không uổng phí công nàng đã tương kế tựu kế, thuận thế đem hài tử sinh ra (ngày sinh dự tính cũng ở trong mấy ngày này).
Bảo Vân thấy mày của Như Vũ nhíu lại thì cười nói: “Quận chúa lấy danh tự cho tiểu điện hạ nhà chúng ta rất có ý nghĩa. Không phải là Đông (鼕) như nương nương nghĩ đâu. Là ‘Đông (昸)’ đồng âm với nó”.
Như Vũ nhìn xem chữ này liền nở nụ cười. Cái chữ này có vẻ có khí thế hơn nhiều: “Linh Đông, Linh Đông. Đây là tên của cô cô lấy cho con đấy. Có thích hay không?”
Linh Đông lúc này còn đang ngủ say.
Quách Ngữ Nhi nghe việc Ôn Uyển lấy tên, còn biết sinh nhật của Ôn Uyển cũng là vào mùng một tháng tám thì lập tức đập phá nát bươm mấy cái bình sứ cổ trong phòng: “Thủ đoạn giỏi, ta biết ngay mà, ta nghĩ ngay như thế nào đang tốt mà lại trượt chân. Thì ra chính là đánh cái chủ ý này.”
Ma ma ở bên cạnh lông mày dựng thẳng, lời này có ý tứ gì: “Nương nương, ý của người, là Thái Tử Phi cố ý? Chính là vì để cho tiểu điện hạ sinh cùng ngày với Ôn Uyển quận chúa.”
Quách Ngữ Nhi oán hận nói: “Cái đó còn phải nói sao? Nếu không thì sao tự dưng lại sinh non? Nhìn danh tự được ban thưởng xuống là biết rõ. Đáng ghét, vô cùng đáng ghét.”
Trong mắt ma ma hiện lên lệ khí. Thái Tử Phi, lòng dạ thật sự thâm sâu. Tiểu điện hạ này một khi thiếp lập được quan hệ với Ôn Uyển quận chúa. Nếu đúng là vậy thì Trưởng Tôn điện hạ được hoàng đế yêu thích, tiểu điện hạ lại có nhân duyên với Ôn Uyển quận chúa. Hai tiểu điện hạ nếu đã lung lạc được hai người quyền thế nhất ở Đại Tề vậy thì còn gì phải lo lắng nữa. Thái Tử không thành thì còn có thể tính kế làm thái tôn a! Giỏi tính toán thật, nhưng tiếc rằng lại ở bên đối lập với mình. Người như vậy, tuyệt đối không thể giữ lại.
Quách Ngữ Nhi vuốt bụng của mình, hi vọng mình cũng sinh được một vị hoàng tôn. Nếu không, liền sinh kém với nữ nhân kia một bậc.
Ma ma bên cạnh im lặng không nói gì, bởi vì thái y đã nói, cái thai này là một quận chúa. Tuy vậy bà cũng không chán nản, thái tử điện hạ rất sủng nương nương của bọn họ, có tiểu điện hạ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Không bao lâu sau, Ôn Uyển nhận được tin tức. Hổ Uy quân vừa xuất kích đã quét ngang hải tặc. Có một phần hải tặc chạy trốn được tới hải ngoại, còn những hải tặc khác thì không để cho hối cải làm lại cuộc đời gì đấy mà trực tiếp giết hết toàn bộ luôn. Hơn nữa, từ sau tuần tra nội hải, chỉ cần phát hiện hải tặc thì chỉ một chữ, giết.
Hành động của Hổ Uy quân lần này đã quét sạch cường đạo nội hải. Cũng chính thức tuyên cáo, giới hạn hải vực của Đại Tề đến nơi nào. Làm cho bọn cường đạo kia biết, dám ở nội hải phạm tội thì chỉ có một kết cục là chết. Tất nhiên, Ôn Uyển cũng thuận đường cho tuyên truyền, nếu dám cướp hàng hóa của nàng thì kết cục cũng chỉ có một, hang ổ bị phá nát.
Theo suy đoán của nàng, lần này muốn tìm toàn bộ hàng hóa trở về là khả năng không lớn. Thuyền có thể trở về cũng là không tệ rồi. Nàng nghĩ đến chuyện đánh hải tặc có đem đến rất nhiều lợi nhuận. Nàng là loại người chính mình chịu thiệt thì cũng sẽ không để người khác chiếm tiện nghi. Nên cho người mơ hồ nói cho thủ lĩnh của Hổ Uy quân biết mình đã tổn thất bao nhiêu.
Thủ lĩnh Hải quân cũng theo cách của mình mà nhận được tin tức, chính mình tiện tay có thể lấy được quân công này, là nhờ Hưng quốc quận chúa tận lực đề cử. Nếu thực để Văn Dược được bổ nhiệm đến thì tiền đồ của huynh đệ bọn họ thật đáng lo. Vị thần tài kiêm thần hộ mệnh này, bình thường muốn nịnh bợ cũng không được. Hôm nay người ta lại vươn cành ô-liu (tượng trưng cho hợp tác, hòa bình) đến, đương nhiên là phải tranh thủ thời gian mà bợ đỡ rồi. Chớ đừng nói Ôn Uyển còn là người chân chính sáng lập nên hộ vệ quân. Vì vậy mấy vị thủ lãnh thương lượng một chút, khẽ cắn răng, dậm chân một cái, mang chiến lợi phẩm phân ra một phần, cộng với hàng hóa hải tặc giữ trong khố phòng trả lại cho Quảng Nguyên thương hội.
Hàng hóa của Ôn Uyển đã mất đi hơn phân nửa. Sau lần hỗn tạp này, kết toán ra, buôn bán lời so dự toán ít hơn phân nửa. Nhưng dù là như thế thì Khương Lâm đối với chủ tử cũng bội phục sát đất a! Cho tới bây giờ chỉ có bọn họ hiếu kính binh lính càn quấy, chứ ở đâu mà có chuyện binh lính càn quấy lại dâng tiền cho họ.
Thời điểm Linh Đông tắm ba ngày, Ôn Uyển không đến dự. Nhưng đến ngày đầy tháng thì nàng sẽ đi. Haizz, không thể không đi a. Tên của đứa nhỏ này là do nàng lấy đấy, nếu không đi, cũng không biết phải ăn nói thế nào? Nàng không muốn thừa nhận nhưng quả thật nàng lại mềm lòng rồi.
Ngày đầy tháng của Linh Đông náo nhiệt vô cùng. Ôn Uyển ôm mặt Linh Đông giờ đã mập lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp béo trắng: “Linh ca nhi, Linh ca nhi.” Bởi vì vừa uống qua sữa, tiểu gia hỏa đang ngủ say sưa. Bị quấy rầy một trận như vậy thì rất bất mãn mà hừ hừ hai tiếng, lại tiếp tục ngủ. Ôn Uyển nhìn bộ dáng trắng trẻo mập mập kia liền không yêu không được. Trong nháy mắt, hận không thể mình cũng có một tiểu bảo bảo đáng yêu như thế?
/1357
|