Ôn Uyển thấy bộ dáng sợ hãi của Tịnh Thu, quay đầu lại nhìn liền thấy một nữ tử mang thai bụng to, trong mắt nàng kia vốn có sự châm chọc chế nhạo, nhưng khi thấy Ôn Uyển xoay người lại thì sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Ôn Uyển đã sớm quen với loại ánh mắt này đến nỗi không thể nào quen hơn được nữa. Trong hoàng cung này người khác loài nhất là ai? Đương nhiên không ai khác ngoài nàng cả. Nàng ở trong mắt người hậu cung, chính là người muốn nịnh bợ cũng không nịnh bợ được, và một khi đắc tội, sẽ lập tức đi đời nhà ma.
Nàng kia rất nhanh đã khôi phục bình thường, hành lễ với Ôn Uyển nói “Quận chúa, Quận chúa vạn phúc.”
Từ trước đến nay, Ôn Uyển không hề quan tâm đến nữ nhân hậu cung nên cũng không biết rõ ràng. Hạ Dao nói thầm một câu ở bên tai Ôn Uyển. Ôn Uyển mới biết được đây là Hoa Thục Viện hiện tại rất được Hoàng Đế yêu thích. Thục Viện thuộc hàng tam phẩm. Tịnh Thu cũng là hàng tam phẩm, hai người phẩm cấp giống nhau, đoán chừng thường ngày đấu đá nhau không ít.
Ôn Uyển có chút chán ghét cái giọng lớn tiếng của nàng ta “Sao ngươi lại nói chuyện lớn tiếng như thế ở Ngự Hoa Viên, không sợ làm ồn người khác à?”
Hoa Thục Viện nghe ra sự không vui trong giọng nói của Ôn Uyển, nên vội vàng cung kính thỉnh tội “Thần thiếp không biết Quận chúa ở chỗ này, đã quấy nhiễu Quận chúa rồi, kính xin Quận chúa đừng trách tội.”
Ôn Uyển đứng lên, bình tĩnh nói “Ta chỉ nói thế thôi, sau này ngươi chú ý một chút là được. Bổn cung còn có việc, hai người các ngươi trò chuyện đi.”
Hoa Thục Viện muốn sải bước về phía trước một bước để nói chuyện với Ôn Uyển, nhưng không biết tại sao, dưới chân Hoa Thục Viện trượt một cái, rồi ngã về phía Ôn Uyển. Hoa Thục Viện cách xa nàng khoảng ba bước, Ôn Uyển ở bên cạnh lùi lại.
Ôn Uyển phản xạ có điều kiện, cũng có thể nói là phản ứng theo bản năng, Ôn Uyển lại lui về phía sau một bước xa. Trong hoàng cung, Ôn Uyển đã dưỡng thành ý thức tự bảo vệ mình rất mạnh.
Nha hoàn bên cạnh gần nhất cũng không biết vì sao lại xuất hiện việc ngoài ý muốn như thế, nên không kịp thời đi lên đỡ. Hoa Thục Viện nặng nề ngã trên mặt đất, và rất nhanh, máu tươi từ hạ thân chảy ra.
“Thái y, thái y, mau gọi thái y.” Nha hoàn bà tử lớn tiếng kêu to. Không chỉ mình Hoa Thục Viện ngất đi, khi thân thể nàng ta còn đang chảy máu Tịnh Thu cũng kinh sợ quá độ và ngất theo.
Chỉ có Ôn Uyển, nàng nhìn thấy đống máu kia, đầu óc liền trống rỗng, rồi lảo đảo ngã xuống. Hạ Dao vội vàng đỡ lấy nàng. Sau khi Ôn Uyển đứng vững, trong mắt nàng hiện lên hung quang.
Tất cả người hầu nhốn nháo hoảng loạn đỡ người vào trong cung điện.
“Hoàng Hậu nương nương, là một Tiểu công chúa.” Ma ma tới bẩm báo. Hoàng Hậu thấy một đống máu thịt thì có chút không đành lòng.
“Hoàng Hậu nương nương, Hứa Thục Dung cũng bị kinh sợ nên đã động thai khí. Sau này phải điều dưỡng thật kỹ, nếu không rất có thể thai nhi khó mà giữ được.” Một thái y vội vàng nói.
Hoa Thục Viện nhìn thái y la hét “Không, hoàng nhi của ta sẽ không mất như vậy. Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta đúng không. Ngươi trả hoàng nhi lại cho ta, ngươi trả hoàng nhi lại cho ta.” .
“Hoàng Thượng giá lâm.” Hoàng Đế sải bước dài tới.
“Uyển Nhi, con làm sao vậy? Thái y,Thái y, Uyển Nhi thế nào?” Hoàng Đế vừa vào Cảnh Tú Cung (Cảnh Tú Cung cung điện gần đây nhất) đã trông thấy Ôn Uyển đang ngây ngốc.
Vương thái y cẩn thận nói “Hoàng Thượng, Quận chúa chỉ là chịu chút kinh sợ, không có trở ngại gì lớn đâu ạ.”
Nhìn huyết bố huyết thủy (*)xung quanh, Hạ Dao vội vàng nhắc nhở Hoàng Đế “Hoàng Thượng. Quận chúa kể từ sau lần đó (lần trích máu tim kia) thì không thể thấy máu, vừa thấy máu sẽ ngất đi. Hoàng Thượng, vẫn nên đưa Quận chúa về Vĩnh Ninh Cung đi. Lúc này, chắc chắc Quận chúa đã bị dọa hoảng sợ nên nhất thời mất hồn. Nếu như thần trí trở lại, thấy ở đây… thì sẽ lại bị dọa sợ ngất đi mất.” .
(*) huyết bố huyết thủy: ý chỉ cảnh tượng đầy máu
Hoàng Đế lập tức cho người chuyển Hoa Thục Viện đến thiên điện. Thiên vị đến như thế, khiến cho tất cả mọi người không phải khiếp sợ mà là kinh hoàng. Ôn Uyển mới là người bị hiềm nghi lỡ tay hại chết con hoàng thất, cho dù không phải có chủ tâm mà là ngoài ý muốn, thì cũng không nên hành động như thế.
Hoa Thục Viện thấy từ lúc Hoàng Đế vào điện chỉ xoay quanh Ôn Uyển, đối với mình ngay cả lời an ủi cũng không có. Ôn Uyển chính là đầu sỏ giết chết con mình, vậy mà Hoàng Thượng lại không có một chút ý định truy cứu. Vừa nghe thấy Ôn Uyển không thể thấy máu đã muốn chuyển nàng đi. Con của nàng, con của nàng vô tội, thế là vừa tức vừa giận, nên lại ngất đi.
“Nhanh đi hốt thuốc, nhanh đi, đứng hết ở đây làm gì. Uyển Nhi đừng sợ. Uyển Nhi à, không phải sợ, cậu ở chỗ này, có cậu ở đây rồi, không ai dám làm hại con, đừng sợ.” Hoàng Đế ôm lấy Ôn Uyển, vỗ nhè nhẹ vào lưng Ôn Uyển, dỗ dành giống như đang dỗ một đứa bé bình thường.
Diệp thái y vội vàng chạy tới bắt mạch cho Ôn Uyển. Rồi lấy một chai thuốc trong hòm thuốc ra, đổ ra một viên thuốc, bưng nước tới rồi hòa tan thuốc vào nước: “Hoàng Thượng, người cho Quận chúa uống vào, sau đó ngủ một giấc rồi sẽ tốt thôi.”
Ôn Uyển uống thuốc rồi nằm ngủ. Khi nàng tỉnh lại đã là ban đêm, sau khi tỉnh lại thì cứ ngồi mất hồn ở trên giường, ngay cả Hạ Dao cũng không gọi.
Hoàng Đế được tin Ôn Uyển tỉnh lại thì lập tức chạy tới: “Uyển Nhi, con đã tỉnh rồi, hù chết cậu mất, bây giờ con đỡ hơn chút nào chưa.”
Ôn Uyển cúi đầu, vạn phần áy náy “Cậu Hoàng Đế, con không biết lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.”
“Không cần nghĩ nhiều, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không liên quan đến con. Ta biết con rất khó chịu, nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra rồi, có nghĩ nhiều nữa cũng vô dụng thôi, con đừng suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Hoàng Đế không hề cho rằng Ôn Uyển sẽ hãm hại Hoa Thục Viện, mà chỉ nghĩ đây là một chuyện ngoài ý muốn.
Ôn Uyển có chút lo lắng nói “Cậu Hoàng Đế, con không biết xảy ra chuyện gì nữa. Con vốn xoay người định đi, nhưng Hoa Thục Viện kia không biết làm sao lại đâm sầm về phía con. Cậu Hoàng Đế, cậu phải tin con, thật sự không liên quan đến con. Không phải là con không muốn cứu nàng ấy, mà là lúc ấy con cũng hôn mê rồi, không cứu được.”
“Nha đầu ngốc, đã nói là chuyện ngoài ý muốn rồi, sau cậu lại trách con chứ. Muốn trách thì trách nàng ta không có phúc khí, ngay cả con mình cũng không bảo vệ được chu đáo. Đừng nghĩ nhiều như vậy, đến đây, con ăn chút gì đi?” Hoàng Đế biết tâm bệnh của Ôn Uyển, chỉ đành phải cẩn thận dỗ dành. Bản thân hắn lớn lên ở nơi này, Hoàng tử Hoàng nữ ở trong cung dù sao cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ở trong hoàng cung, tử vong là chuyện hết sức bình thường. Về phần nói là con của hắn, hắn có nhiều con như vậy, cũng không để bụng một đứa bị mất. Hơn nữa, Ôn Uyển không có bất kỳ nguyên nhân nào để động thủ.
Ôn Uyển cúi đầu, nhẹ nhàng nói “Cậu Hoàng Đế, con muốn trở về.”
Sắc mặt Hoàng Đế tối sầm lại, lập tức sai người chuẩn bị tốt xe ngựa, đưa nàng trở về phủ Quận chúa, bảo cả Diệp thái y đi theo.
Ôn Uyển lên xe ngựa, xung quanh không có ai, trong xe ngựa chỉ có Hạ Dao và Hạ Ảnh. Trên mặt Ôn Uyển cũng không có vẻ sợ hãi hoảng sợ, trong mắt phủ kín băng sương “Tình hình vừa rồi, ngươi có nhìn thấy rõ không? Rốt cuộc nguyên nhân là gì?”
Hạ Dao mang bộ dạng hiểu rõ, mới vừa rồi Quận chúa căn bản không bị dọa sợ, mà là giả dạng bị dọa sợ. Lúc ấy Quận chúa có mặt ở đó, khoảng cách của hai người lại tương đối gần. Cho dù người khác biết không phải là Quận chúa làm, nhưng cũng sẽ nói Quận chúa thấy chết mà không cứu. Hạ Dao bình tĩnh nói: “Sau đó thuộc hạ có đi kiểm tra. Dưới chân Hoa Thục Viện có một thứ, là một viên đá hình cầu. Hoa Thục Viện chính vì giẫm lên nó mới ngã, và xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Sắc mặt Ôn Uyển khó nhìn hơn: “Nếu biết, tại sao không ngăn cản. Lấy thân thủ của ngươi, lúc ấy hoàn toàn có thể cứu nàng ta.”
Hạ Dao mặt không chút thay đổi, cũng không biện giải cho mình mà chỉ vô cùng lạnh lùng nói “Trong hoàng cung, điều cần thiết không phải là nhân từ và tình nghĩa. Quận chúa, người nhân từ và tình nghĩa, tương lai có một ngày nó nhất định sẽ trở thành vết thương chí mạng của người. Hơn nữa sẽ mang đến cho người tai hoạ ngập đầu.”
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao thật lâu không nói gì. Đã đến nước này rồi mà vẫn còn nói nàng nhân từ và trọng tình nghĩa sao? Vậy cái dạng gì mới phù hợp với yêu cầu của Hạ Dao đây? Máu lạnh, vô tình, ác độc, không có thất tình lục dục, như thế mới thích hợp với nàng hiện tại sao? Chỉ tính tình như thế mới xứng với địa vị tôn quý này sao?
“Quận chúa, cho dù người không muốn làm Vương Phi, không muốn làm Hoàng Hậu. Nhưng Hoàng Thượng thương yêu người, sẽ khiến cho tất cả mọi người muốn tính toán người. Vì thế mới có chuyện ngày hôm nay. Từ khi chuyện này xảy ra đến bây giờ, tất cả mọi người đều cho rằng là người hại Hoàng nữ. Nhưng Hoàng Thượng thì ngay cả một câu trách cứ người hại chết Hoàng nữ cũng không nỡ nói ra, thậm chí còn ôm người một đường từ Cảnh Tú Cung đến Vĩnh Ninh Cung đến nỗi tay đã tê rần cũng không chịu đổi người khác. Người biết rõ như thế có nghĩa thế nào không? Như thế có nghĩa, Quận chúa là đối tượng bị tất cả mọi người tính toán. Không chỉ người trong cung, mà ngay cả người ngoài cung cũng sẽ đến tính toán người. Nếu như người tiếp tục nhân từ và tình nghĩa như vậy nữa, sẽ còn có chỗ để bọn họ tính toán, hơn nữa có thể lại tính toán được người.”
Vẻ mặt Ôn Uyển không biểu hiện gì, nhưng ánh sáng trong mắt càng ngày càng ảm đạm đã tiết lộ tâm tư Ôn Uyển.
“Quận chúa, ban đầu Tô phu nhân tính toán Quận chúa, Quận chúa không so đo. Đây chỉ là tranh đấu trong nội trạch, Quận chúa không truy cứu thì thuộc hạ cũng không nói. Đoạn thời gian trước về chuyện quân nhu, Quận chúa cũng không so đo. Tại sao Dư Kính lại dám làm như vậy? Đó là vì hắn dự liệu đúng rằng Quận chúa sẽ nể mặt Y Y cô nương, người sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Quận chúa, thật ra thuộc hạ cũng hiểu, người biết rõ hậu quả nhưng vẫn sẽ làm, cũng bởi vì chuyện này liên quan đến đại sự triều chính, cho nên thuộc hạ không ngăn cản người. Sự kiện lần này, Hoa Thục Viện mất con, thuộc hạ không nói ai được lợi ích nhiều nhất, nhưng người bị tổn thương lớn nhất chính là Quận chúa. Mọi chuyện đều để người khác được lợi, còn Quận chúa lại kết thù với người khác. Quận chúa, người nói Hoàng Thượng là người thân nhất của người, là người thân duy nhất trên đời này của người. Nếu như cứ liên tục bị các nàng tính toán thành công, kết quả như thế, từng ngày từng ngày, rồi năm sang năm, cho dù Hoàng Thượng có yêu thương người hơn nữa, cũng chỉ suốt ngày mệt mỏi mà thôi. Lui một vạn bước mà nói sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, nhưng nếu như những người đó lợi dụng người tới hại Hoàng Thượng! Thủ đoạn những người kia lại khó lòng phòng bị, cho dù bị người đuổi đi, bị Hoàng Thượng dùng hình phạt nghiêm khắc nhất thì thuộc hạ vẫn muốn nói, Quận chúa, hôm nay người thân ở địa vị cao ảnh hưởng quá nhiều đến Hoàng Thượng, thứ không cần nhất chính là nhân từ và tình nghĩa. Nó sẽ hại chết người đấy, thậm chí sẽ hại đến Hoàng Thượng.” Hạ Dao châm cho Ôn Uyển một châm liều lượng cực mạnh.
Ôn Uyển nhắm hai mắt lại, qua thật lâu thật lâu, mới mở mắt “Nói như vậy, ta còn quá nhân từ sao?” Nàng đã vô cùng máu lạnh rồi, tại sao ở trong mắt Hạ Dao nàng vẫn còn nhân từ. Ôn Uyển ngoại trừ cười khổ thì cũng không biết mình nên làm cái gì.
Hạ Dao rất khẳng định nói: “Đúng vậy. Quận chúa, bản tâm của người còn để lại một phần hồn nhiên, vẫn còn hy vọng xa vời lấy được thứ không chiếm được. Quận chúa, người có biết ý nghĩ như vậy rất đáng sợ không? Hiện tại người độc thân một mình thì còn không sao, nhưng một khi có Tiểu chủ tử, việc đó đối với bọn họ mà nói sẽ là sự trí mạng.”
Ôn Uyển cảm thấy rất mệt mỏi. Tại sao, tại sao nhất định phải xem tất cả mọi người bên cạnh tới gần nàng đều là người muốn tính toán lợi dụng nàng chứ? Nàng không muốn biến thành người phải phòng bị khắp nơi, dụng tâm khắp nơi như thế, nhưng mà hoàn cảnh lại không cho phép. Cuối cùng Ôn Uyển cũng nặng nề than thở. Không sao cả, máu lạnh thì máu lạnh, vô tình thì vô tình, dù sao hiện tại nàng ngoại trừ cái mạng, thì cũng không còn gì tốt mà mất đi.
Lại mở mắt ra, trong mắt Ôn Uyển bây giờ là một mảnh sáng trong “Đi điều tra xem Hoa thị này có gì không ổn không?”
Hạ Dao không hiểu rõ lắm.
Ôn Uyển đã sớm quen với loại ánh mắt này đến nỗi không thể nào quen hơn được nữa. Trong hoàng cung này người khác loài nhất là ai? Đương nhiên không ai khác ngoài nàng cả. Nàng ở trong mắt người hậu cung, chính là người muốn nịnh bợ cũng không nịnh bợ được, và một khi đắc tội, sẽ lập tức đi đời nhà ma.
Nàng kia rất nhanh đã khôi phục bình thường, hành lễ với Ôn Uyển nói “Quận chúa, Quận chúa vạn phúc.”
Từ trước đến nay, Ôn Uyển không hề quan tâm đến nữ nhân hậu cung nên cũng không biết rõ ràng. Hạ Dao nói thầm một câu ở bên tai Ôn Uyển. Ôn Uyển mới biết được đây là Hoa Thục Viện hiện tại rất được Hoàng Đế yêu thích. Thục Viện thuộc hàng tam phẩm. Tịnh Thu cũng là hàng tam phẩm, hai người phẩm cấp giống nhau, đoán chừng thường ngày đấu đá nhau không ít.
Ôn Uyển có chút chán ghét cái giọng lớn tiếng của nàng ta “Sao ngươi lại nói chuyện lớn tiếng như thế ở Ngự Hoa Viên, không sợ làm ồn người khác à?”
Hoa Thục Viện nghe ra sự không vui trong giọng nói của Ôn Uyển, nên vội vàng cung kính thỉnh tội “Thần thiếp không biết Quận chúa ở chỗ này, đã quấy nhiễu Quận chúa rồi, kính xin Quận chúa đừng trách tội.”
Ôn Uyển đứng lên, bình tĩnh nói “Ta chỉ nói thế thôi, sau này ngươi chú ý một chút là được. Bổn cung còn có việc, hai người các ngươi trò chuyện đi.”
Hoa Thục Viện muốn sải bước về phía trước một bước để nói chuyện với Ôn Uyển, nhưng không biết tại sao, dưới chân Hoa Thục Viện trượt một cái, rồi ngã về phía Ôn Uyển. Hoa Thục Viện cách xa nàng khoảng ba bước, Ôn Uyển ở bên cạnh lùi lại.
Ôn Uyển phản xạ có điều kiện, cũng có thể nói là phản ứng theo bản năng, Ôn Uyển lại lui về phía sau một bước xa. Trong hoàng cung, Ôn Uyển đã dưỡng thành ý thức tự bảo vệ mình rất mạnh.
Nha hoàn bên cạnh gần nhất cũng không biết vì sao lại xuất hiện việc ngoài ý muốn như thế, nên không kịp thời đi lên đỡ. Hoa Thục Viện nặng nề ngã trên mặt đất, và rất nhanh, máu tươi từ hạ thân chảy ra.
“Thái y, thái y, mau gọi thái y.” Nha hoàn bà tử lớn tiếng kêu to. Không chỉ mình Hoa Thục Viện ngất đi, khi thân thể nàng ta còn đang chảy máu Tịnh Thu cũng kinh sợ quá độ và ngất theo.
Chỉ có Ôn Uyển, nàng nhìn thấy đống máu kia, đầu óc liền trống rỗng, rồi lảo đảo ngã xuống. Hạ Dao vội vàng đỡ lấy nàng. Sau khi Ôn Uyển đứng vững, trong mắt nàng hiện lên hung quang.
Tất cả người hầu nhốn nháo hoảng loạn đỡ người vào trong cung điện.
“Hoàng Hậu nương nương, là một Tiểu công chúa.” Ma ma tới bẩm báo. Hoàng Hậu thấy một đống máu thịt thì có chút không đành lòng.
“Hoàng Hậu nương nương, Hứa Thục Dung cũng bị kinh sợ nên đã động thai khí. Sau này phải điều dưỡng thật kỹ, nếu không rất có thể thai nhi khó mà giữ được.” Một thái y vội vàng nói.
Hoa Thục Viện nhìn thái y la hét “Không, hoàng nhi của ta sẽ không mất như vậy. Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta đúng không. Ngươi trả hoàng nhi lại cho ta, ngươi trả hoàng nhi lại cho ta.” .
“Hoàng Thượng giá lâm.” Hoàng Đế sải bước dài tới.
“Uyển Nhi, con làm sao vậy? Thái y,Thái y, Uyển Nhi thế nào?” Hoàng Đế vừa vào Cảnh Tú Cung (Cảnh Tú Cung cung điện gần đây nhất) đã trông thấy Ôn Uyển đang ngây ngốc.
Vương thái y cẩn thận nói “Hoàng Thượng, Quận chúa chỉ là chịu chút kinh sợ, không có trở ngại gì lớn đâu ạ.”
Nhìn huyết bố huyết thủy (*)xung quanh, Hạ Dao vội vàng nhắc nhở Hoàng Đế “Hoàng Thượng. Quận chúa kể từ sau lần đó (lần trích máu tim kia) thì không thể thấy máu, vừa thấy máu sẽ ngất đi. Hoàng Thượng, vẫn nên đưa Quận chúa về Vĩnh Ninh Cung đi. Lúc này, chắc chắc Quận chúa đã bị dọa hoảng sợ nên nhất thời mất hồn. Nếu như thần trí trở lại, thấy ở đây… thì sẽ lại bị dọa sợ ngất đi mất.” .
(*) huyết bố huyết thủy: ý chỉ cảnh tượng đầy máu
Hoàng Đế lập tức cho người chuyển Hoa Thục Viện đến thiên điện. Thiên vị đến như thế, khiến cho tất cả mọi người không phải khiếp sợ mà là kinh hoàng. Ôn Uyển mới là người bị hiềm nghi lỡ tay hại chết con hoàng thất, cho dù không phải có chủ tâm mà là ngoài ý muốn, thì cũng không nên hành động như thế.
Hoa Thục Viện thấy từ lúc Hoàng Đế vào điện chỉ xoay quanh Ôn Uyển, đối với mình ngay cả lời an ủi cũng không có. Ôn Uyển chính là đầu sỏ giết chết con mình, vậy mà Hoàng Thượng lại không có một chút ý định truy cứu. Vừa nghe thấy Ôn Uyển không thể thấy máu đã muốn chuyển nàng đi. Con của nàng, con của nàng vô tội, thế là vừa tức vừa giận, nên lại ngất đi.
“Nhanh đi hốt thuốc, nhanh đi, đứng hết ở đây làm gì. Uyển Nhi đừng sợ. Uyển Nhi à, không phải sợ, cậu ở chỗ này, có cậu ở đây rồi, không ai dám làm hại con, đừng sợ.” Hoàng Đế ôm lấy Ôn Uyển, vỗ nhè nhẹ vào lưng Ôn Uyển, dỗ dành giống như đang dỗ một đứa bé bình thường.
Diệp thái y vội vàng chạy tới bắt mạch cho Ôn Uyển. Rồi lấy một chai thuốc trong hòm thuốc ra, đổ ra một viên thuốc, bưng nước tới rồi hòa tan thuốc vào nước: “Hoàng Thượng, người cho Quận chúa uống vào, sau đó ngủ một giấc rồi sẽ tốt thôi.”
Ôn Uyển uống thuốc rồi nằm ngủ. Khi nàng tỉnh lại đã là ban đêm, sau khi tỉnh lại thì cứ ngồi mất hồn ở trên giường, ngay cả Hạ Dao cũng không gọi.
Hoàng Đế được tin Ôn Uyển tỉnh lại thì lập tức chạy tới: “Uyển Nhi, con đã tỉnh rồi, hù chết cậu mất, bây giờ con đỡ hơn chút nào chưa.”
Ôn Uyển cúi đầu, vạn phần áy náy “Cậu Hoàng Đế, con không biết lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.”
“Không cần nghĩ nhiều, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không liên quan đến con. Ta biết con rất khó chịu, nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra rồi, có nghĩ nhiều nữa cũng vô dụng thôi, con đừng suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Hoàng Đế không hề cho rằng Ôn Uyển sẽ hãm hại Hoa Thục Viện, mà chỉ nghĩ đây là một chuyện ngoài ý muốn.
Ôn Uyển có chút lo lắng nói “Cậu Hoàng Đế, con không biết xảy ra chuyện gì nữa. Con vốn xoay người định đi, nhưng Hoa Thục Viện kia không biết làm sao lại đâm sầm về phía con. Cậu Hoàng Đế, cậu phải tin con, thật sự không liên quan đến con. Không phải là con không muốn cứu nàng ấy, mà là lúc ấy con cũng hôn mê rồi, không cứu được.”
“Nha đầu ngốc, đã nói là chuyện ngoài ý muốn rồi, sau cậu lại trách con chứ. Muốn trách thì trách nàng ta không có phúc khí, ngay cả con mình cũng không bảo vệ được chu đáo. Đừng nghĩ nhiều như vậy, đến đây, con ăn chút gì đi?” Hoàng Đế biết tâm bệnh của Ôn Uyển, chỉ đành phải cẩn thận dỗ dành. Bản thân hắn lớn lên ở nơi này, Hoàng tử Hoàng nữ ở trong cung dù sao cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ở trong hoàng cung, tử vong là chuyện hết sức bình thường. Về phần nói là con của hắn, hắn có nhiều con như vậy, cũng không để bụng một đứa bị mất. Hơn nữa, Ôn Uyển không có bất kỳ nguyên nhân nào để động thủ.
Ôn Uyển cúi đầu, nhẹ nhàng nói “Cậu Hoàng Đế, con muốn trở về.”
Sắc mặt Hoàng Đế tối sầm lại, lập tức sai người chuẩn bị tốt xe ngựa, đưa nàng trở về phủ Quận chúa, bảo cả Diệp thái y đi theo.
Ôn Uyển lên xe ngựa, xung quanh không có ai, trong xe ngựa chỉ có Hạ Dao và Hạ Ảnh. Trên mặt Ôn Uyển cũng không có vẻ sợ hãi hoảng sợ, trong mắt phủ kín băng sương “Tình hình vừa rồi, ngươi có nhìn thấy rõ không? Rốt cuộc nguyên nhân là gì?”
Hạ Dao mang bộ dạng hiểu rõ, mới vừa rồi Quận chúa căn bản không bị dọa sợ, mà là giả dạng bị dọa sợ. Lúc ấy Quận chúa có mặt ở đó, khoảng cách của hai người lại tương đối gần. Cho dù người khác biết không phải là Quận chúa làm, nhưng cũng sẽ nói Quận chúa thấy chết mà không cứu. Hạ Dao bình tĩnh nói: “Sau đó thuộc hạ có đi kiểm tra. Dưới chân Hoa Thục Viện có một thứ, là một viên đá hình cầu. Hoa Thục Viện chính vì giẫm lên nó mới ngã, và xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Sắc mặt Ôn Uyển khó nhìn hơn: “Nếu biết, tại sao không ngăn cản. Lấy thân thủ của ngươi, lúc ấy hoàn toàn có thể cứu nàng ta.”
Hạ Dao mặt không chút thay đổi, cũng không biện giải cho mình mà chỉ vô cùng lạnh lùng nói “Trong hoàng cung, điều cần thiết không phải là nhân từ và tình nghĩa. Quận chúa, người nhân từ và tình nghĩa, tương lai có một ngày nó nhất định sẽ trở thành vết thương chí mạng của người. Hơn nữa sẽ mang đến cho người tai hoạ ngập đầu.”
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao thật lâu không nói gì. Đã đến nước này rồi mà vẫn còn nói nàng nhân từ và trọng tình nghĩa sao? Vậy cái dạng gì mới phù hợp với yêu cầu của Hạ Dao đây? Máu lạnh, vô tình, ác độc, không có thất tình lục dục, như thế mới thích hợp với nàng hiện tại sao? Chỉ tính tình như thế mới xứng với địa vị tôn quý này sao?
“Quận chúa, cho dù người không muốn làm Vương Phi, không muốn làm Hoàng Hậu. Nhưng Hoàng Thượng thương yêu người, sẽ khiến cho tất cả mọi người muốn tính toán người. Vì thế mới có chuyện ngày hôm nay. Từ khi chuyện này xảy ra đến bây giờ, tất cả mọi người đều cho rằng là người hại Hoàng nữ. Nhưng Hoàng Thượng thì ngay cả một câu trách cứ người hại chết Hoàng nữ cũng không nỡ nói ra, thậm chí còn ôm người một đường từ Cảnh Tú Cung đến Vĩnh Ninh Cung đến nỗi tay đã tê rần cũng không chịu đổi người khác. Người biết rõ như thế có nghĩa thế nào không? Như thế có nghĩa, Quận chúa là đối tượng bị tất cả mọi người tính toán. Không chỉ người trong cung, mà ngay cả người ngoài cung cũng sẽ đến tính toán người. Nếu như người tiếp tục nhân từ và tình nghĩa như vậy nữa, sẽ còn có chỗ để bọn họ tính toán, hơn nữa có thể lại tính toán được người.”
Vẻ mặt Ôn Uyển không biểu hiện gì, nhưng ánh sáng trong mắt càng ngày càng ảm đạm đã tiết lộ tâm tư Ôn Uyển.
“Quận chúa, ban đầu Tô phu nhân tính toán Quận chúa, Quận chúa không so đo. Đây chỉ là tranh đấu trong nội trạch, Quận chúa không truy cứu thì thuộc hạ cũng không nói. Đoạn thời gian trước về chuyện quân nhu, Quận chúa cũng không so đo. Tại sao Dư Kính lại dám làm như vậy? Đó là vì hắn dự liệu đúng rằng Quận chúa sẽ nể mặt Y Y cô nương, người sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Quận chúa, thật ra thuộc hạ cũng hiểu, người biết rõ hậu quả nhưng vẫn sẽ làm, cũng bởi vì chuyện này liên quan đến đại sự triều chính, cho nên thuộc hạ không ngăn cản người. Sự kiện lần này, Hoa Thục Viện mất con, thuộc hạ không nói ai được lợi ích nhiều nhất, nhưng người bị tổn thương lớn nhất chính là Quận chúa. Mọi chuyện đều để người khác được lợi, còn Quận chúa lại kết thù với người khác. Quận chúa, người nói Hoàng Thượng là người thân nhất của người, là người thân duy nhất trên đời này của người. Nếu như cứ liên tục bị các nàng tính toán thành công, kết quả như thế, từng ngày từng ngày, rồi năm sang năm, cho dù Hoàng Thượng có yêu thương người hơn nữa, cũng chỉ suốt ngày mệt mỏi mà thôi. Lui một vạn bước mà nói sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, nhưng nếu như những người đó lợi dụng người tới hại Hoàng Thượng! Thủ đoạn những người kia lại khó lòng phòng bị, cho dù bị người đuổi đi, bị Hoàng Thượng dùng hình phạt nghiêm khắc nhất thì thuộc hạ vẫn muốn nói, Quận chúa, hôm nay người thân ở địa vị cao ảnh hưởng quá nhiều đến Hoàng Thượng, thứ không cần nhất chính là nhân từ và tình nghĩa. Nó sẽ hại chết người đấy, thậm chí sẽ hại đến Hoàng Thượng.” Hạ Dao châm cho Ôn Uyển một châm liều lượng cực mạnh.
Ôn Uyển nhắm hai mắt lại, qua thật lâu thật lâu, mới mở mắt “Nói như vậy, ta còn quá nhân từ sao?” Nàng đã vô cùng máu lạnh rồi, tại sao ở trong mắt Hạ Dao nàng vẫn còn nhân từ. Ôn Uyển ngoại trừ cười khổ thì cũng không biết mình nên làm cái gì.
Hạ Dao rất khẳng định nói: “Đúng vậy. Quận chúa, bản tâm của người còn để lại một phần hồn nhiên, vẫn còn hy vọng xa vời lấy được thứ không chiếm được. Quận chúa, người có biết ý nghĩ như vậy rất đáng sợ không? Hiện tại người độc thân một mình thì còn không sao, nhưng một khi có Tiểu chủ tử, việc đó đối với bọn họ mà nói sẽ là sự trí mạng.”
Ôn Uyển cảm thấy rất mệt mỏi. Tại sao, tại sao nhất định phải xem tất cả mọi người bên cạnh tới gần nàng đều là người muốn tính toán lợi dụng nàng chứ? Nàng không muốn biến thành người phải phòng bị khắp nơi, dụng tâm khắp nơi như thế, nhưng mà hoàn cảnh lại không cho phép. Cuối cùng Ôn Uyển cũng nặng nề than thở. Không sao cả, máu lạnh thì máu lạnh, vô tình thì vô tình, dù sao hiện tại nàng ngoại trừ cái mạng, thì cũng không còn gì tốt mà mất đi.
Lại mở mắt ra, trong mắt Ôn Uyển bây giờ là một mảnh sáng trong “Đi điều tra xem Hoa thị này có gì không ổn không?”
Hạ Dao không hiểu rõ lắm.
/1357
|