Edit: Tuyên Tuyên
Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển đang trong thư phòng xem báo cáo, nghe thấy Hạ Ngữ tới đây báo: “Quận Chúa, Lão Quốc Công đã qua đời. Bây giờ, Quận Chúa phải đến Quốc Công phủ một chuyến rồi ạ”.
Ôn Uyển chớp mắt mấy cái. Thượng Đường cũng đã nói Lão Quốc Công sẽ ra đi trong mấy ngày tới. Xem ra, thật sự đã trút hơi thở cuối cùng rồi. Đại quản gia được Ôn Uyển phân phó, lập tức đi treo vải trắng, chuẩn bị đồ tang.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút sau đó nói: “Cho người sang bên đó đưa tin, thân thể ta không khỏe. Lúc này không qua đó được. Đến lúc làm tang lễ ta sẽ qua”. Lúc khóc trước linh cữu đi qua cũng không muộn.
Hạ Dao lắc đầu nói: “Quận Chúa, người phải đi qua đó một chuyến rồi quay về mới đúng phép tắc”.
Ôn Uyển thấy biện pháp này so với mình không xuất hiện thì tốt hơn, cho nên liền trở về trong viện, thay một thân xiêm y trắng nõn. Ôn Uyển thủ hiếu ba năm còn chưa xong, lại phải tiếp tục thủ hiếu nữa.
Ôn Uyển vừa thay xong xiêm y, Hạ Ảnh đã đi đến truyền tin tức khác “Quận Chúa, Nhị Lão gia cũng đã qua đời. Nghe nói là Lão Quốc gia để người cho hắn uống rượu độc, chân trước chân sau cùng nhau đi”.
Ôn Uyển nghe xong, hai mắt mở to nhưng không nói gì. Xem ra Lão Quốc Công đã giúp đỡ giải quyết luôn cái tai họa này. Ôn Uyển chuẩn bị thỏa đáng xong thì lên xe ngựa, đi Quốc Công phủ.
Đi Quốc Công phủ, xem như là Ôn Uyển lần đầu tiên công khai xuất hiện trước mặt dân chúng từ khi náo loạn tách ra đến nay. Dựa vào mặt mũi của Ôn Uyển, bất kể là Vương hầu tướng lĩnh hay văn võ bá quan đều có nghi thức tế lễ đưa đến.
Ôn Uyển vào phủ Bình Quốc Công, nhìn thấy toàn bộ phủ đều thuần một màu trắng. Ôn Uyển cũng không làm gì đặc biệt, giống như tất cả các cháu gái khác, quỳ gối trước linh cữu. Có điều nàng tỏ ra rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống với dáng vẻ hết sức bi thương, đau lòng khi tiên đế mất.
Trong lúc Ôn Uyển nghỉ ngơi thì Quốc Công gia đến. Bình Hướng Hi bệnh vừa mới đỡ, lúc này miễn cưỡng mới có thể xuống giường. Lại gặp phải tang sự như vậy. Đoán chừng thân thể lại chịu khổ.
“Ôn Uyển, Đại bá cầu xin con một chuyện, Thượng Vệ bởi vì bị liên lụy vào trong án phản. Bây giờ vẫn còn bị giam trong Đại Lý Tự. Con có thể giúp cầu tình, thả người ra để đưa tiễn lão gia tử đoạn đường cuối cùng hay không?”. Việc xin thả ra này không có nghĩa sẽ không phải quay lại lao ngục.
Quốc Công gia không có cách nào khác. Vì giữ gìn mặt mũi của Quốc Công phủ, trong phủ phải làm bảy bảy bốn chín ngày tang lễ. Đã lấy mất bảy phần gia tài của Quốc Công phủ rồi. Bình Quốc Công phủ cũng không còn lại bao nhiêu. Hiện tại, người người đều cảm thấy bất an. Chỉ cần dính líu đến chuyện mưu nghịch, thì tìm Thiên vương lão tử cũng không được.
“Dính líu có sâu không?”. Nếu là người khác, Ôn Uyển cũng không quản. Nhưng là Thượng Vệ thì khác. Lúc nhỏ, thời gian sống ở Bình gia, chỉ có Thượng Vệ đối xử với nàng hòa nhã. Đối với Đường ca này, ấn tượng của nàng rất tốt. Nếu như dính líu không sâu, nàng có thể giúp đỡ.
“Hắn là hài tử nhỏ, lại làm chức quan bé, làm sao mà dính dáng đến chuyện kia. Hắn chỉ bị nhạc gia (nhà vợ) liên lụy. Bây giờ, mặc dù đã sử dụng hết các mối quan hệ lâu năm nhưng cuối cùng, khụ, Đại bá cũng không còn biện pháp, chỉ có thể cầu xin cháu”. Nửa năm không nhìn thấy Quốc Công gia, đầu tóc vì sầu lo đã bạc rất nhiều. Hôm nay, mặc dù chuyện mưu nghịch không còn là chuyện đầu sóng ngọn gió. Nhưng Hoàng Đế không hề lơ là. Khụ, vì còn đang điều tra nữa, nên không ai dám đụng vào.
“Võ Tinh, ngươi cho người đi thăm dò, có kết quả thì trở lại báo cho ta biết”. Nếu như không biết tiền căn hậu quả, nàng không thể tùy tiện xen vào. Mặc dù Cậu Hoàng Đế không để ý, nhưng Ôn Uyển không muốn đưa đầu mình ra (làm mũi nhọn cho người chĩa vào). Mặc dù Ôn Uyển đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng biết triều đại này quyền lớn hơn vương pháp. Nhưng nếu có thể làm theo luật pháp, Ôn Uyển vẫn thích làm việc theo pháp luật hơn.
“Ôn Uyển, Đại bá ở đây cảm ơn con”. Thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ. Ôn Uyển có chút hâm mộ. Nàng gặp chuyện không may, chỉ có thể tự dựa vào bản thân. Người khác gặp chuyện không may, đều có cha mẹ lo lắng, vất vả. Ôn Uyển cảm thấy cuộc đời của mình từ trước đến nay chính là người số khổ (người thiên hạ đều nói: nếu sống khổ như ngươi, chúng ta không muốn sống nữa).
Ôn Uyển đang chuẩn bị đứng dậy đã nghe được bên ngoài bẩm, Ngũ lão gia tới. Mắt Ôn Uyển giật giật, nghe nói bây giờ Bình Hướng Hi không giống như dĩ vãng. Nghe nói, tính tình trở lên rất cổ quái.
Lúc Ôn Uyển nhìn thấy Bình Hướng Hi, cũng không thấy có thay đổi gì. Đơn giản chính là gầy một chút, đen đi một chút. Nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Ôn Uyển dường như chứa một nỗi oán hận cùng sợ hãi.
Ôn Uyển không muốn cùng hắn so đo, hiện tại ngay cả đóng kịch nàng cũng không nguyện ý. Trực tiếp hỏi có chuyện gì. Bình Ngũ lão gia nói không có nhiều tiền làm tang lễ như vậy. Nếu làm tiết kiệm, người ngoài sẽ chê cười.
Mặt Ôn Uyển hiện lên vẻ giễu cợt, cho người gọi Quốc Công gia tới, mặt Quốc Công gia lúc ấy đỏ như tôm luộc chín. Ôn Uyển cho người mang một vạn lượng bạc tới rồi đi linh cữu dập đầu. Nhiều thêm một câu cũng không muốn nói với Bình Hướng Hi.
Lúc Ôn Uyển dập đầu ở linh cữu thì bị ngất xỉu. Quốc Công gia bị hù dọa, vội vàng không dám để cho Ôn Uyển túc trực bên linh cữu nữa. Nếu Ôn Uyển ở Quốc Công phủ xảy ra chuyện gì bất trắc. Cho dù cái tước vị của bọn họ có cứng như thép, Hoàng Thượng nhất định sẽ không quan tâm, không thèm để ý mà nhất định xét nhà diệt tộc. Đây không phải là chuyện có thể đùa được.
“Thân thể Quận Chúa quá yếu, tốt nhất phải nghỉ ngơi nhiều. Không được vất vả, càng không được mệt nhọc”. Sau khi Diệp thái y chuẩn đoán bệnh, nói với mọi người như vậy. Lúc này, ai cũng không dám để cho Ôn Uyển túc trực bên linh cữu nữa.
“Ta nói Hạ Dao, ngươi dùng cái gì vậy?”. Ôn Uyển cầm lấy khăn hỏi, Hạ Dao nhỏ giọng nói, bên trong có ít thuốc mê, ngửi thấy sẽ hôn mê trong chốc lát. Bởi vì liều lượng ít, sẽ không tổn hại đến thân thể. Đối với chuyện lừa đảo dối trá này, Ôn Uyển rất thích, Vì bây giờ đã là cuối tháng bảy, bị nóng nực là nàng không chịu được.
“Ôn Uyển , cực khổ cho muội rồi”, Chân Chân đến sương phòng, nắm tay Ôn Uyển. Đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Chân Chân.
Nhìn bụng Chân Chân hơi nhô lên, Ôn Uyển im lặng. Đây là đứa thứ tư rồi, nghĩ mình là heo mẹ hay sao mà không ngừng sinh con, không sợ ảnh hưởng đến sinh mạng. Ôn Uyển có chút phiền muộn “Ngươi lo lắng cái gì chứ? Ngươi cứ liên tục sinh con sẽ có thương tổn rất lớn với thân thể. Dưỡng một hai năm, thân thể tốt lên rồi, lại sinh cũng không muộn. Như ngươi vậy, không nói đến thân thể người mẹ, mà đối với hài tử cũng không tốt”. Ôn Uyển thật là không biết nói gì nữa. Cái này không phải lấy tính mạng của mình đem ra đùa ư.
“Không có chuyện gì, hiện tại còn chưa được hai tháng. Đại phu nói thân thể của ta dưỡng rất tốt, sẽ không có chuyện gì. Ta không tin ta không sinh ra được nhi tử”. Trên mặt Chân Chân tỏ ra không cam lòng. Đoán chừng là tức giận không ít.
Ôn Uyển thấy Chân Chân không cam lòng, vì chiều theo lòng nàng cũng vội vàng nói “ Ngươi yên tâm, cái thai này nhất định là nhi tử. Ngươi cố gắng dưỡng thai đi”.
“Thật?” Chân Chân vui mừng hỏi.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng mừng rỡ như điên của nàng, trong lòng ngán ngẩm không thôi. Nhưng trên mặt vẫn khẳng định như vậy “Đương nhiên là thật, cho nên, vì suy nghĩ cho con của ngươi, trong lòng phải luôn thoải mái. Bằng không sau này sinh con trai ra cũng là tiểu lão đầu”.
Chân Chân hờn dỗi nói “Ngươi cũng thật là, ở đâu có người nói cháu mình như vậy. Nếu thật sự là một tiểu lão đầu, cũng là do ngươi hết”.
Ôn Uyển biết, nhìn bộ dạng thế này của Chân Chân, nhất định phải chịu áp lực rất lớn. Ở triều đại này đối với nữ nhân rất hà khắc. Nếu tìm người thật lòng thật dạ chống đỡ, có thể cả đời chăm sóc lẫn nhau, còn nếu muốn một vợ một chồng, bây giờ nhìn lại chỉ có thể là mộng thôi.
Thượng Đường đối với chuyện Chân Chân có thể sinh nhi tử, bây giờ đã không ôm kỳ vọng rồi. Bình Hướng Hi một lần nữa nhấn mạnh với hắn là đã mời đạo sỹ xem và nói Chân Chân không thể sinh được nhi tử, muốn hắn nạp một phòng nữ nhân có tướng sinh nhi tử. Đã bị hắn uyển chuyển cự tuyệt. Vì thế Bình Hướng Hi tức giận, nhưng vẫn không quá căng thẳng với Thượng Đường.
Cuối cùng Bình Hướng Hi nói, nếu như trong vòng ba năm nữa mà không có nhi tử, sẽ để cho con của Thượng Kỳ đến làm con thừa tự trên danh nghĩa của hắn. Thượng Đường không muốn đáp ứng nên chỉ ậm ờ ứng phó.
“Quận Chúa, Thập Nhất gia cùng thiếu phu nhân, Thanh San tiểu thư cùng bát cô gia muốn cầu kiến người”. Phía ngoài có bà tử bẩm báo.
Ôn Uyển coi như không nghe thấy. Hạ Ảnh đi ra ngoài, phía ngoài liền không có tiếng động. Ôn Uyển uống xong thuốc nhìn thời gian liền đi ra. Mới ra cửa đã nhìn thấy một đôi mắt lóe tinh quang rõ ràng mới thu về, miệng mỏng, vừa nhìn chính là nữ tử chanh chua đến nghênh tiếp.
“Quận Chúa, ta là Thập Nhất Tẩu tử của muội, tên là Diêu Tiểu Châu. Quận Chúa, ta nghe nói muội bị bệnh nên rất lo lắng. Mấy lần đến phủ Quận Chúa muốn thăm muội nhưng lại bị nha hoàn bà tử phía dưới ngăn lại. Quận Chúa, muội cần phải….”. Còn chưa nói hết đột nhiên ngừng lại.
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn nàng một cái, quay trở vào.
Hạ Dao lạnh lùng nói: “Các ngươi làm ăn thế này à? Để cho những dạng người này đến quấy nhiễu Quận Chúa? Còn không đem người đuổi đi”.
Diêu thị bị dọa sợ hãi, trống ngực đập uỳnh uỳnh. Thấy thực sự có người đến lôi mình đi. Liền lớn tiếng kêu lên, ta là Tam tẩu của Quận chúa. Đáng tiếc không người nào để ý tới. Hai thị vệ đến lôi nàng đi, quăng nàng ra. Diêu thị bị quăng đi theo đường parabol, ngã xuống đất, hai mắt nổ đom đóm.
Trong lúc làm tang lễ, Quốc công gia và Quốc công phu nhân, cẩn thận nhắc đến việc làm ăn của Ôn Uyển. Hiện tại trong Kinh Thành, kẻ có chút thế lực đều biết Ôn Uyển buôn bán kiếm được rất nhiều tiền. Ba chiếc thuyền biển, quả là ngồi trên ba núi vàng núi bạc a! Tùy tiện rò rỉ chút ít ở kẽ ngón tay, cũng để cho bọn họ kiếm đủ.
Ôn Uyển nhìn Quốc Công gia một cái, lạnh nhạt nói, đây là sản nghiệp của riêng nàng, ai cũng đừng nghĩ tới có thể chấm mút chút ít. Quốc Công gia cùng với Quốc Công phu nhân không giống như Hạo thân vương, nàng sẽ không nói ra Đông gia đứng phía sau màn chính là Hoàng Đế. Chỉ nói là, buôn bán này nàng không để bất kỳ ai nhúng tay vào. Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân chỉ có thể thở dài một tiếng.
Tang lễ của Lão Quốc Công gia làm rất long trọng, Hoàng Đế cũng ban xuống phong hào, viết câu đối phúng điếu (giống điếu văn), coi như an táng được vô cùng phong quang. Ngoài ra việc tang lễ của Nhị lão gia lại làm đơn giản, sơ sài rất nhiều. Thượng Đường mua một quan tài thượng hạng. Bởi vì Thượng Dũng còn mấy ngày nữa mới trở về. Con trai trưởng không có mặt mà chôn cất là việc không thể. Nên phải dùng băng bảo quản, chờ Thượng Dũng trở về.
Đưa Quan xong, Ôn Uyển định trở về phủ Quận Chúa, nhưng Đại phu nhân lại dẫn Thượng Vệ tới. Thượng Vệ được thả ra lúc đưa tang cho lão Quốc Công, cũng coi như không có gì để tiếc nuối. Trịnh trọng dập đầu tạ ơn Ôn Uyển, Ôn Uyển nhẹ nhàng lãnh đạm nói mấy câu, nói chuyện rất hời hợt. Vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Lần ở tang lễ đã té xỉu một lần, ai cũng không dám làm cho nàng mệt nhọc. Trong thời gian khóc trước linh cữu, Ôn Uyển cũng chỉ là tượng trưng quỳ khóc trước linh cữu trong chốc lát.
Ôn Uyển trở về phủ Quận chúa đã nghe được tin Hoàng Đế truyền nàng vào Cung.
Ôn Uyển vào Cung, nghe được ý tứ của Hoàng Đế là muốn Ôn Uyển quản luôn Ngọc Lưu Ly phường. Không để cho nội vụ quản. Ôn Uyển nghi ngờ nhìn về phía Hoàng Đế, không hiểu suy nghĩ của Hoàng Đế.
Hoàng Đế không giải thích thêm gì cả.
Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển đang trong thư phòng xem báo cáo, nghe thấy Hạ Ngữ tới đây báo: “Quận Chúa, Lão Quốc Công đã qua đời. Bây giờ, Quận Chúa phải đến Quốc Công phủ một chuyến rồi ạ”.
Ôn Uyển chớp mắt mấy cái. Thượng Đường cũng đã nói Lão Quốc Công sẽ ra đi trong mấy ngày tới. Xem ra, thật sự đã trút hơi thở cuối cùng rồi. Đại quản gia được Ôn Uyển phân phó, lập tức đi treo vải trắng, chuẩn bị đồ tang.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút sau đó nói: “Cho người sang bên đó đưa tin, thân thể ta không khỏe. Lúc này không qua đó được. Đến lúc làm tang lễ ta sẽ qua”. Lúc khóc trước linh cữu đi qua cũng không muộn.
Hạ Dao lắc đầu nói: “Quận Chúa, người phải đi qua đó một chuyến rồi quay về mới đúng phép tắc”.
Ôn Uyển thấy biện pháp này so với mình không xuất hiện thì tốt hơn, cho nên liền trở về trong viện, thay một thân xiêm y trắng nõn. Ôn Uyển thủ hiếu ba năm còn chưa xong, lại phải tiếp tục thủ hiếu nữa.
Ôn Uyển vừa thay xong xiêm y, Hạ Ảnh đã đi đến truyền tin tức khác “Quận Chúa, Nhị Lão gia cũng đã qua đời. Nghe nói là Lão Quốc gia để người cho hắn uống rượu độc, chân trước chân sau cùng nhau đi”.
Ôn Uyển nghe xong, hai mắt mở to nhưng không nói gì. Xem ra Lão Quốc Công đã giúp đỡ giải quyết luôn cái tai họa này. Ôn Uyển chuẩn bị thỏa đáng xong thì lên xe ngựa, đi Quốc Công phủ.
Đi Quốc Công phủ, xem như là Ôn Uyển lần đầu tiên công khai xuất hiện trước mặt dân chúng từ khi náo loạn tách ra đến nay. Dựa vào mặt mũi của Ôn Uyển, bất kể là Vương hầu tướng lĩnh hay văn võ bá quan đều có nghi thức tế lễ đưa đến.
Ôn Uyển vào phủ Bình Quốc Công, nhìn thấy toàn bộ phủ đều thuần một màu trắng. Ôn Uyển cũng không làm gì đặc biệt, giống như tất cả các cháu gái khác, quỳ gối trước linh cữu. Có điều nàng tỏ ra rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống với dáng vẻ hết sức bi thương, đau lòng khi tiên đế mất.
Trong lúc Ôn Uyển nghỉ ngơi thì Quốc Công gia đến. Bình Hướng Hi bệnh vừa mới đỡ, lúc này miễn cưỡng mới có thể xuống giường. Lại gặp phải tang sự như vậy. Đoán chừng thân thể lại chịu khổ.
“Ôn Uyển, Đại bá cầu xin con một chuyện, Thượng Vệ bởi vì bị liên lụy vào trong án phản. Bây giờ vẫn còn bị giam trong Đại Lý Tự. Con có thể giúp cầu tình, thả người ra để đưa tiễn lão gia tử đoạn đường cuối cùng hay không?”. Việc xin thả ra này không có nghĩa sẽ không phải quay lại lao ngục.
Quốc Công gia không có cách nào khác. Vì giữ gìn mặt mũi của Quốc Công phủ, trong phủ phải làm bảy bảy bốn chín ngày tang lễ. Đã lấy mất bảy phần gia tài của Quốc Công phủ rồi. Bình Quốc Công phủ cũng không còn lại bao nhiêu. Hiện tại, người người đều cảm thấy bất an. Chỉ cần dính líu đến chuyện mưu nghịch, thì tìm Thiên vương lão tử cũng không được.
“Dính líu có sâu không?”. Nếu là người khác, Ôn Uyển cũng không quản. Nhưng là Thượng Vệ thì khác. Lúc nhỏ, thời gian sống ở Bình gia, chỉ có Thượng Vệ đối xử với nàng hòa nhã. Đối với Đường ca này, ấn tượng của nàng rất tốt. Nếu như dính líu không sâu, nàng có thể giúp đỡ.
“Hắn là hài tử nhỏ, lại làm chức quan bé, làm sao mà dính dáng đến chuyện kia. Hắn chỉ bị nhạc gia (nhà vợ) liên lụy. Bây giờ, mặc dù đã sử dụng hết các mối quan hệ lâu năm nhưng cuối cùng, khụ, Đại bá cũng không còn biện pháp, chỉ có thể cầu xin cháu”. Nửa năm không nhìn thấy Quốc Công gia, đầu tóc vì sầu lo đã bạc rất nhiều. Hôm nay, mặc dù chuyện mưu nghịch không còn là chuyện đầu sóng ngọn gió. Nhưng Hoàng Đế không hề lơ là. Khụ, vì còn đang điều tra nữa, nên không ai dám đụng vào.
“Võ Tinh, ngươi cho người đi thăm dò, có kết quả thì trở lại báo cho ta biết”. Nếu như không biết tiền căn hậu quả, nàng không thể tùy tiện xen vào. Mặc dù Cậu Hoàng Đế không để ý, nhưng Ôn Uyển không muốn đưa đầu mình ra (làm mũi nhọn cho người chĩa vào). Mặc dù Ôn Uyển đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng biết triều đại này quyền lớn hơn vương pháp. Nhưng nếu có thể làm theo luật pháp, Ôn Uyển vẫn thích làm việc theo pháp luật hơn.
“Ôn Uyển, Đại bá ở đây cảm ơn con”. Thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ. Ôn Uyển có chút hâm mộ. Nàng gặp chuyện không may, chỉ có thể tự dựa vào bản thân. Người khác gặp chuyện không may, đều có cha mẹ lo lắng, vất vả. Ôn Uyển cảm thấy cuộc đời của mình từ trước đến nay chính là người số khổ (người thiên hạ đều nói: nếu sống khổ như ngươi, chúng ta không muốn sống nữa).
Ôn Uyển đang chuẩn bị đứng dậy đã nghe được bên ngoài bẩm, Ngũ lão gia tới. Mắt Ôn Uyển giật giật, nghe nói bây giờ Bình Hướng Hi không giống như dĩ vãng. Nghe nói, tính tình trở lên rất cổ quái.
Lúc Ôn Uyển nhìn thấy Bình Hướng Hi, cũng không thấy có thay đổi gì. Đơn giản chính là gầy một chút, đen đi một chút. Nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Ôn Uyển dường như chứa một nỗi oán hận cùng sợ hãi.
Ôn Uyển không muốn cùng hắn so đo, hiện tại ngay cả đóng kịch nàng cũng không nguyện ý. Trực tiếp hỏi có chuyện gì. Bình Ngũ lão gia nói không có nhiều tiền làm tang lễ như vậy. Nếu làm tiết kiệm, người ngoài sẽ chê cười.
Mặt Ôn Uyển hiện lên vẻ giễu cợt, cho người gọi Quốc Công gia tới, mặt Quốc Công gia lúc ấy đỏ như tôm luộc chín. Ôn Uyển cho người mang một vạn lượng bạc tới rồi đi linh cữu dập đầu. Nhiều thêm một câu cũng không muốn nói với Bình Hướng Hi.
Lúc Ôn Uyển dập đầu ở linh cữu thì bị ngất xỉu. Quốc Công gia bị hù dọa, vội vàng không dám để cho Ôn Uyển túc trực bên linh cữu nữa. Nếu Ôn Uyển ở Quốc Công phủ xảy ra chuyện gì bất trắc. Cho dù cái tước vị của bọn họ có cứng như thép, Hoàng Thượng nhất định sẽ không quan tâm, không thèm để ý mà nhất định xét nhà diệt tộc. Đây không phải là chuyện có thể đùa được.
“Thân thể Quận Chúa quá yếu, tốt nhất phải nghỉ ngơi nhiều. Không được vất vả, càng không được mệt nhọc”. Sau khi Diệp thái y chuẩn đoán bệnh, nói với mọi người như vậy. Lúc này, ai cũng không dám để cho Ôn Uyển túc trực bên linh cữu nữa.
“Ta nói Hạ Dao, ngươi dùng cái gì vậy?”. Ôn Uyển cầm lấy khăn hỏi, Hạ Dao nhỏ giọng nói, bên trong có ít thuốc mê, ngửi thấy sẽ hôn mê trong chốc lát. Bởi vì liều lượng ít, sẽ không tổn hại đến thân thể. Đối với chuyện lừa đảo dối trá này, Ôn Uyển rất thích, Vì bây giờ đã là cuối tháng bảy, bị nóng nực là nàng không chịu được.
“Ôn Uyển , cực khổ cho muội rồi”, Chân Chân đến sương phòng, nắm tay Ôn Uyển. Đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Chân Chân.
Nhìn bụng Chân Chân hơi nhô lên, Ôn Uyển im lặng. Đây là đứa thứ tư rồi, nghĩ mình là heo mẹ hay sao mà không ngừng sinh con, không sợ ảnh hưởng đến sinh mạng. Ôn Uyển có chút phiền muộn “Ngươi lo lắng cái gì chứ? Ngươi cứ liên tục sinh con sẽ có thương tổn rất lớn với thân thể. Dưỡng một hai năm, thân thể tốt lên rồi, lại sinh cũng không muộn. Như ngươi vậy, không nói đến thân thể người mẹ, mà đối với hài tử cũng không tốt”. Ôn Uyển thật là không biết nói gì nữa. Cái này không phải lấy tính mạng của mình đem ra đùa ư.
“Không có chuyện gì, hiện tại còn chưa được hai tháng. Đại phu nói thân thể của ta dưỡng rất tốt, sẽ không có chuyện gì. Ta không tin ta không sinh ra được nhi tử”. Trên mặt Chân Chân tỏ ra không cam lòng. Đoán chừng là tức giận không ít.
Ôn Uyển thấy Chân Chân không cam lòng, vì chiều theo lòng nàng cũng vội vàng nói “ Ngươi yên tâm, cái thai này nhất định là nhi tử. Ngươi cố gắng dưỡng thai đi”.
“Thật?” Chân Chân vui mừng hỏi.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng mừng rỡ như điên của nàng, trong lòng ngán ngẩm không thôi. Nhưng trên mặt vẫn khẳng định như vậy “Đương nhiên là thật, cho nên, vì suy nghĩ cho con của ngươi, trong lòng phải luôn thoải mái. Bằng không sau này sinh con trai ra cũng là tiểu lão đầu”.
Chân Chân hờn dỗi nói “Ngươi cũng thật là, ở đâu có người nói cháu mình như vậy. Nếu thật sự là một tiểu lão đầu, cũng là do ngươi hết”.
Ôn Uyển biết, nhìn bộ dạng thế này của Chân Chân, nhất định phải chịu áp lực rất lớn. Ở triều đại này đối với nữ nhân rất hà khắc. Nếu tìm người thật lòng thật dạ chống đỡ, có thể cả đời chăm sóc lẫn nhau, còn nếu muốn một vợ một chồng, bây giờ nhìn lại chỉ có thể là mộng thôi.
Thượng Đường đối với chuyện Chân Chân có thể sinh nhi tử, bây giờ đã không ôm kỳ vọng rồi. Bình Hướng Hi một lần nữa nhấn mạnh với hắn là đã mời đạo sỹ xem và nói Chân Chân không thể sinh được nhi tử, muốn hắn nạp một phòng nữ nhân có tướng sinh nhi tử. Đã bị hắn uyển chuyển cự tuyệt. Vì thế Bình Hướng Hi tức giận, nhưng vẫn không quá căng thẳng với Thượng Đường.
Cuối cùng Bình Hướng Hi nói, nếu như trong vòng ba năm nữa mà không có nhi tử, sẽ để cho con của Thượng Kỳ đến làm con thừa tự trên danh nghĩa của hắn. Thượng Đường không muốn đáp ứng nên chỉ ậm ờ ứng phó.
“Quận Chúa, Thập Nhất gia cùng thiếu phu nhân, Thanh San tiểu thư cùng bát cô gia muốn cầu kiến người”. Phía ngoài có bà tử bẩm báo.
Ôn Uyển coi như không nghe thấy. Hạ Ảnh đi ra ngoài, phía ngoài liền không có tiếng động. Ôn Uyển uống xong thuốc nhìn thời gian liền đi ra. Mới ra cửa đã nhìn thấy một đôi mắt lóe tinh quang rõ ràng mới thu về, miệng mỏng, vừa nhìn chính là nữ tử chanh chua đến nghênh tiếp.
“Quận Chúa, ta là Thập Nhất Tẩu tử của muội, tên là Diêu Tiểu Châu. Quận Chúa, ta nghe nói muội bị bệnh nên rất lo lắng. Mấy lần đến phủ Quận Chúa muốn thăm muội nhưng lại bị nha hoàn bà tử phía dưới ngăn lại. Quận Chúa, muội cần phải….”. Còn chưa nói hết đột nhiên ngừng lại.
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn nàng một cái, quay trở vào.
Hạ Dao lạnh lùng nói: “Các ngươi làm ăn thế này à? Để cho những dạng người này đến quấy nhiễu Quận Chúa? Còn không đem người đuổi đi”.
Diêu thị bị dọa sợ hãi, trống ngực đập uỳnh uỳnh. Thấy thực sự có người đến lôi mình đi. Liền lớn tiếng kêu lên, ta là Tam tẩu của Quận chúa. Đáng tiếc không người nào để ý tới. Hai thị vệ đến lôi nàng đi, quăng nàng ra. Diêu thị bị quăng đi theo đường parabol, ngã xuống đất, hai mắt nổ đom đóm.
Trong lúc làm tang lễ, Quốc công gia và Quốc công phu nhân, cẩn thận nhắc đến việc làm ăn của Ôn Uyển. Hiện tại trong Kinh Thành, kẻ có chút thế lực đều biết Ôn Uyển buôn bán kiếm được rất nhiều tiền. Ba chiếc thuyền biển, quả là ngồi trên ba núi vàng núi bạc a! Tùy tiện rò rỉ chút ít ở kẽ ngón tay, cũng để cho bọn họ kiếm đủ.
Ôn Uyển nhìn Quốc Công gia một cái, lạnh nhạt nói, đây là sản nghiệp của riêng nàng, ai cũng đừng nghĩ tới có thể chấm mút chút ít. Quốc Công gia cùng với Quốc Công phu nhân không giống như Hạo thân vương, nàng sẽ không nói ra Đông gia đứng phía sau màn chính là Hoàng Đế. Chỉ nói là, buôn bán này nàng không để bất kỳ ai nhúng tay vào. Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân chỉ có thể thở dài một tiếng.
Tang lễ của Lão Quốc Công gia làm rất long trọng, Hoàng Đế cũng ban xuống phong hào, viết câu đối phúng điếu (giống điếu văn), coi như an táng được vô cùng phong quang. Ngoài ra việc tang lễ của Nhị lão gia lại làm đơn giản, sơ sài rất nhiều. Thượng Đường mua một quan tài thượng hạng. Bởi vì Thượng Dũng còn mấy ngày nữa mới trở về. Con trai trưởng không có mặt mà chôn cất là việc không thể. Nên phải dùng băng bảo quản, chờ Thượng Dũng trở về.
Đưa Quan xong, Ôn Uyển định trở về phủ Quận Chúa, nhưng Đại phu nhân lại dẫn Thượng Vệ tới. Thượng Vệ được thả ra lúc đưa tang cho lão Quốc Công, cũng coi như không có gì để tiếc nuối. Trịnh trọng dập đầu tạ ơn Ôn Uyển, Ôn Uyển nhẹ nhàng lãnh đạm nói mấy câu, nói chuyện rất hời hợt. Vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Lần ở tang lễ đã té xỉu một lần, ai cũng không dám làm cho nàng mệt nhọc. Trong thời gian khóc trước linh cữu, Ôn Uyển cũng chỉ là tượng trưng quỳ khóc trước linh cữu trong chốc lát.
Ôn Uyển trở về phủ Quận chúa đã nghe được tin Hoàng Đế truyền nàng vào Cung.
Ôn Uyển vào Cung, nghe được ý tứ của Hoàng Đế là muốn Ôn Uyển quản luôn Ngọc Lưu Ly phường. Không để cho nội vụ quản. Ôn Uyển nghi ngờ nhìn về phía Hoàng Đế, không hiểu suy nghĩ của Hoàng Đế.
Hoàng Đế không giải thích thêm gì cả.
/1357
|