Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Tiểu Tuyền Vào đầu mùa xuân, triều đình bắt đầu tấn công tam phiên. Đầu tiên là bắt sống Triệu vương, tiếp theo là Hằng Vương, ngay cả Chu vương cũng bị bắt sống.
Hoàng đế hạ lệnh đem toàn bộ áp giải về kinh. Sau khi áp giải về kinh, điều chờ đợi bọn họ, chỉ có một con đường chết.
Từ khi lên ngôi cho tới bây giờ, hoàng đế vẫn bất động thanh sắc. Hiện tại có thể mượn cơ hội này thanh tẩy không kiêng kị gì. Trong quá trình thanh tẩy này, huân gia quý nhân trong kinh thành, hơn phân nửa đều có dính dấp trong đó. Chỉ cần dính dấp vào trong án kiện phản nghịch, mất chức bỏ tước, tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội, bãi quan ngồi tù.
Động tác của Hoàng đế gọn gàng sạch sẽ trảm thảo trừ căn, không có bất kỳ lời dư thừa nào. Rất nhiều người, trong trận biến cố này, chỉ trong một đêm, từ thượng nhân lưu lạc làm hạ nhân. Một phen gió tanh mưa máu. Bao nhiêu người chết bởi loạn lạc lần này. Bao nhiêu gia tộc giàu có tan thành tro bụi. Dĩ nhiên, những thứ này đều không liên quan đến Ôn Uyển .
Ôn Uyển chỉ cần tiền tuyến tác chiến thuận lợi, vị trí của hoàng đế vững vàng là được. Trải qua chuyện lần này, Ôn Uyển tin tưởng, chỉ cần hoàng đế còn tại vị thì cả đời nàng không cần lo lắng nữa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu Hoàng đế nhất định có thể sống thêm hai mươi năm, có thời gian hai mươi năm cho nàng kinh doanh, nàng cũng không cần lo lắng đến lúc đó trở thành thịt cá trên thớt.
Ngày hôm đó, lúc Hạ Dao nhận được tin tức thì mày nhíu chặt. Mang vẻ mặt khó xử mà nhìn Ôn Uyển. Đang do dự xem có nên nói hay không? Nhưng nàng lại không biết làm sao mở miệng, chờ Ôn Uyển chủ động hỏi nàng. Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác Ôn Uyển lại không chủ động hỏi.
Ôn Uyển đang đi qua đi lại ở trong phòng, trên tay còn cầm Dạ Minh Châu. Có hai viên Dạ Minh Châu này, buổi tối Ôn Uyển không cần đốt đèn, nếu không muốn ngửi phải mùi hôi kia. Bởi vì nguyên nhân thân thể, Ôn Uyển ngửi những mùi đó sẽ đặc biệt khó chịu.
Hạ Nhàn bưng cháo đậu đen tới, Ôn Uyển chậm rãi uống, uống xong, vẫn không quên nhìn chén nhỏ thanh hoa đựng cháo. Cảm thấy nó như một bức tranh, đồ ở cổ đại rất có cảm giác nghệ thuật.
Ôn Uyển thưởng thức cái chén xong, lại thấy bộ dạng xoắn xuýt của Hạ Dao liền giả vờ như không nhìn thấy. Sai người ta mang bàn vẽ tới để nàng vẽ một hồi. So với việc đánh cờ tương đối hao tổn tâm tư thì vẽ tranh là sự tiêu khiển. Nếu không, ngày ngày ở lì trong phòng mà không tìm chuyện để làm thì nàng sẽ phát cáu mất.
Cuối cùng Hạ Dao không còn nhẫn nại được, nhẹ giọng nói với Ôn Uyển: “Quận chúa, Thần Tiễn hầu và Bạch lão phu nhân. Còn những người khác ở Bạch gia. Toàn bộ đều bị bắt vào ngục. Hơn nữa Bạch lão phu nhân đang nhiễm bệnh nặng. Bây giờ còn đang trong ngục giam, sinh mạng có thể sẽ nguy hiểm.”
Ôn Uyển ừ một tiếng, liền thấy Hạ Dao không nói nữa: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì. Đừng để cho ta nhìn bộ dáng xoắn xuýt này của ngươi nữa. Thần tiễn hầu, Bạch gia? Làm sao, ngươi có quan hệ cùng Bạch gia? Nói một chút xem là dạng quan hệ gì, có đáng giá để ngươi giúp đỡ hay không?” Nếu đáng giá thì nàng có thể nói giúp, nếu quan hệ nhỏ như hạt vừng đậu xanh thì thôi đi. Trải qua chuyện lần này rồi. Đối với chuyện làm người tốt Ôn Uyển đã sớm mất đi hứng thú.
Hạ Dao nhìn cái chén hoa xanh Ôn Uyển phác họa trên giấy Tuyên Thành. Kỹ thuật vẽ tranh của Quận chúa đã thuần thục hơn rồi. Yên tĩnh một lát lại nói: “Quận chúa, thuộc hạ và Bạch gia không có quan hệ gì. Nhưng nể tình của Bạch thế Niên Quận chúa hãy giúp một chút. Chờ sau này Bạch tướng quân trở lại, cũng nợ một phần ân tình của người.”
Ôn Uyển nâng cánh tay vẽ bông hoa màu xanh ngọc, buồn cười nói: “Ngươi làm sao vậy? Vì cái gì ta phải nể tình của Bạch Thế Niên giúp Bạch gia. Bạch gia nào có liên quan đến ta. Ta cũng không cần hắn nợ ân tình mình. Vì hắn vốn đã nợ ta một mạng.”
Hạ Dao thấy Ôn Uyển dường như quên mất một chuyện, chỉ đành mím môi, không biết làm sao mở miệng. Chẳng lẽ nàng lại nói, Bạch Thế Niên là trượng phu của người. Bạch gia là nhà chồng của người . Nàng sợ mình vừa nói xong, Quận chúa sẽ rút sạch hơi thở của Bạch gia luôn.
Ôn Uyển đổi tay cầm cây cọ mặc ngọc có điêu khắc hoa lan, bắt đầu ở trên thư án vẽ mỹ nhân ở trong hoa mai vàng của sứ men xanh.
Ôn Uyển vẽ xong, xoay người lại thì thấy Hạ Dao còn đang quấn quýt liền cười nhạo nói: “Ngươi đừng lo lắng. Cậu Hoàng đế nể tình của Bạch thế Niên, sẽ không làm quá đối với Bạch gia. Tối đa cũng chỉ đoạt tước, sẽ không lấy tánh mạng của họ. Không nghĩ tới, Hạ Dao nhà ta lại sùng bái Bạch Thế Niên như vậy. Ngay cả nhà của hắn cũng lo lắng. Khó trách, khó trách. . . . . . ngươi còn có tình cảm thiếu nữ, ta nên làm mai như thế nào đây.”
Hạ Dao im lặng, thì ra Quận chúa nhà bọn họ căn bản đã quên mất Bạch Thế Niên là người nào của nàng?
Ôn Uyển thấy Hạ Dao không nói lời nào liền cười hỏi: “Làm sao, còn có việc?”
Hạ Dao thử ngẫm lại, thật ra thì vẫn còn một việc, Hạ Dao nhận được tin tức nhưng không nói cho Ôn Uyển biết. Tin tức này chính là Bình Hướng Hi cũng vào ngục.
Bình Hướng Hi, bởi vì có quan hệ vô cùng thân mật với Mao gia nên cũng bị bỏ tù. Lần này hắn không có vận khí tốt như lần trước. Lần này hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn tội phạm. Hơn nữa hắn vô cùng xui xẻo, vừa lúc phòng giam trong ngục giam đều dùng hết rồi, còn một phòng giam có một chỗ nằm. Ngục tốt đem hắn nhốt vào cái phòng giam này.
Lần này Bình Hướng Hi ngồi tù, mới biết được mình là ếch ngồi đáy giếng. Lần trước ngồi tù, chỉ đơn giản là ổ bánh ngô đen một chút, cứng một chút hoặc ăn cơm thiu một chút đã chịu không nổi. Lần này ngồi tù, hắn mới biết, lao ngục chính là Địa Ngục, giống như Địa Ngục tồn tại ở nhân gian. Lần trước ngồi tù, so sánh với hiện tại thì quả là Thiên đường.
Ở cùng một phòng giam với hắn là hai trọng phạm, trên tay đã giết vài mạng người. Chỉ có điều không biết là đi thông quan hệ gì mà không có xử tử. Bị giam trong ngục đã khá nhiều năm.
Bình Hướng Hi vừa vào đã nhìn hai người này, một hung thần ác sát, toàn thân là vết sẹo, nhìn một cái đã đem người ta hù chết. Một người khác là thì bụng mập đầy mỡ, cũng là hung thần ác sát.
Hai người mặc dù hình thể không giống nhau, nhưng ánh mắt hung ác, vừa nhìn đã biết là người đã vấy máu. Hai người ban đầu đều lười biếng, thấy khóa nhà giam mở ra thì lười biếng nhìn người tiến vào. Vừa nhìn thấy Bình Hướng Hi, giống như sói gặp cừu.
Bình Hướng Hi năm nay vừa bốn mươi tuổi, hơn nữa công tử thế gia đều rất chú trọng bảo dưỡng. Hai năm qua lại được Ôn Uyển cho các loại thuốc bổ. Tuy không bị nuôi thành béo, nhưng cũng đem người nuôi vô cùng tốt. Nhìn không giống người bốn mươi tuổi, ngược lại giống như người hơn hai mươi tuổi.
Hai người trọng phạm này đều nhìn nhau không vừa mắt, mỗi ngày ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, đáng tiếc đều đánh không chết nhau. Hơn nữa còn là đối thủ một mất một còn, ngươi nhìn thuận mắt, ta lại nhìn không vừa mắt. Ngươi nói thơm, ta nói thối. Nhưng lần này, hai người đều nhất trí. Nhìn trúng nam tử mới vừa vào da mịn thịt mềm,văn nhược yếu ớt.
Bình Hướng Hi nhìn thấy hai người họ đi tới cùng nhau, nói thầm hai câu, sau đó bắt đầu đánh nhau. Cuối cùng, người cường tráng toàn thân là vết sẹo đã đánh thắng. Bình Hướng Hi không biết là, bọn họ đánh nhau vì phần thưởng, ai thắng sẽ lên trước.
Buổi tối hôm đó, một người che miệng Bình Hướng Hi. Một người cởi xiêm y của Bình Hướng Hi. Thay phiên nhau chà đạp Bình Hướng Hi. Đại Tề có nam phong, nhưng cổ phong này vào thời tiên hoàng đã có lệnh cấm. Cho nên, hôm nay nam phong không thịnh hành. Ít nhất là bên ngoài không thịnh hành.
Bình Hướng Hi không háo nam sắc, nhưng hôm nay không ngờ hắn bị hai nam nhân cường bạo. Hơn nữa còn là bị hai người nam nhân đáng ghê tởm này cường bạo. Hắn không những bị người ta chế ngự, nội tâm cũng không chịu nổi vũ nhục như vậy.
Hai nam nhân cường bạo xong còn tàn bạo uy hiếp, nếu dám nói ra một chữ, chúng ta sẽ cho ngươi chết. Hơn nữa còn là làm cho người ta không tra ra bất kỳ nguyên nhân gì.
Bình Hướng Hi gào lên: “Ta sẽ giết các ngươi. Ta nói cho các ngươi biết, ta sẽ giết các ngươi. Ta sẽ cho các ngươi chết không tử tế.”
Hai người đều xì mũi coi thường. Người đến nơi này rồi còn ai mà sống được ra ngoài. Bình Hướng Hi nhìn thấy ngục tốt thì lớn tiếng kêu muốn đổi phòng giam. Những ngục tốt này đã thành tinh. Vừa nhìn bộ dạng của hắn cũng biết chuyện gì xảy ra. Chẳng qua là giả vờ ngây ngốc thôi.
Lần này ngồi tù, ban đầu hắn không có chút nào lo lắng cả. Đơn giản thì chỉ giống như lần trước. Ở trong lao mấy ngày, chờ Ôn Uyển trở lại nàng sẽ tìm người đem hắn thả ra. Không nghĩ tới, lần này lại như xuống địa ngục vậy.
Hai nam nhân này cũng rất yêu quý hắn. Hối lộ ngục tốt, mua thuốc để cho hắn bôi lên miệng vết thương. Còn bảo ngục tốt đưa tới thức ăn ngon cho Bình Hướng Hi. Dĩ nhiên, đừng nghĩ hai nam nhân này có ý tốt gì. Bọn họ làm thế là vì để cho mình tận hứng hơn. Quá văn nhược luôn ngất đi sẽ không sảng khoái nữa. Lúc hứng khởi hơn thì hai người cùng tiến lên.
Lần này Bình Hướng Hi đồng thời bị hành hạ thân thể và tinh thần. Lúc thật sự chịu không nổi cũng muốn tự tìm cái chết. Nhưng tự sát thì phải có dũng khí. Chỉ mới suy nghĩ tự sát, còn chưa bắt đầu hành động tự sát đã bị hai người kia bắt gặp, lập tức hai người cùng nhau điên cuồng chà đạp hắn.
Cuộc sống như vậy, giày vò Bình Hướng Hi đến sắp điên rồi. Hắn có cầu ngục tốt truyền thư ra ngoài. Nhưng không có tiền thì người nào lại truyền thư cho hắn. Bình Hướng Hi cầu ngục tốt bảo mang thư cho Thượng Đường thì nhất định sẽ có tiền.
Ngục tốt thấy chẳng qua chỉ cầu Thượng Đường đem hắn cứu ra ngoài, không có làm cái khác. Nên vui vẻ buôn bán một chuyến để lấy tiền. Thượng Đường nhận được huyết thư của Bình Hướng Hi nhưng chỉ đành bất lực! Hiện tại hoàng đế đang thanh tẩy, ai cũng không dám nói một câu cầu tình. Hắn đã bôn ba mấy lần, còn bị nhạc phụ cảnh cáo một phen. Nên không dám lộn xộn nữa. Chỉ hy vọng Ôn Uyển mau sớm trở lại.
Hai trọng phạm nghe nói con của hắn còn đang làm quan, thì trong lòng nghi ngờ. Nhưng thư kia đưa đi như chìm trong biển lớn, một chút tin tức cũng không có thì bọn họ càng không chút kiêng kỵ.
Bình Hướng Hi bị giày vò đến mấy lần tự sát chưa thành. Mỗi lần tự sát sẽ bị ngược đãi ác độc hơn. Có một lần thậm chí toàn thân toàn là máu, không rời giường được. Đến lúc này, trong miệng Bình Hướng Hi chỉ gọi : “Ôn Uyển, cứu ta. Ôn Uyển, cứu ta.”
Hai người mười mấy năm trước đã bị giam vào ngục, đối với chuyện bên ngoài không biết gì cả. Vì vậy mới không biết Ôn Uyển trong miệng Bình Hướng Hi gọi là thần thánh phương nào. Họ chỉ cho rằng là người thân của hắn. Nhưng kẻ bị giam vào ngục này thì người nhà khẳng định cũng sẽ bị dính líu. Nếu như ban đầu bọn họ biết Ôn Uyển trong miệng người nam nhân này là Tôn quý Quận chúa của Đại Tề thì nhất định sẽ thoải mái hủy thi diệt tích.
Nhưng mà, hai người này lại không phải người ngu, trong bụng họ luôn nghi ngờ, vì hắn ta khẩu khí lớn, hơn nữa hiện tại đến mức này mà còn có thể kêu cứu. Nói không chừng, thật sự có đại nhân vật gì chống lưng. Cho nên bọn họ vội hỏi ngục tốt mới tới, Ôn Uyển là ai, có nghe nói qua chưa? Ngục tốt nói không biết, chưa từng nghe qua người như vậy. Hai người lúc này mới yên lòng lại.
Beta: Tiểu Tuyền Vào đầu mùa xuân, triều đình bắt đầu tấn công tam phiên. Đầu tiên là bắt sống Triệu vương, tiếp theo là Hằng Vương, ngay cả Chu vương cũng bị bắt sống.
Hoàng đế hạ lệnh đem toàn bộ áp giải về kinh. Sau khi áp giải về kinh, điều chờ đợi bọn họ, chỉ có một con đường chết.
Từ khi lên ngôi cho tới bây giờ, hoàng đế vẫn bất động thanh sắc. Hiện tại có thể mượn cơ hội này thanh tẩy không kiêng kị gì. Trong quá trình thanh tẩy này, huân gia quý nhân trong kinh thành, hơn phân nửa đều có dính dấp trong đó. Chỉ cần dính dấp vào trong án kiện phản nghịch, mất chức bỏ tước, tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội, bãi quan ngồi tù.
Động tác của Hoàng đế gọn gàng sạch sẽ trảm thảo trừ căn, không có bất kỳ lời dư thừa nào. Rất nhiều người, trong trận biến cố này, chỉ trong một đêm, từ thượng nhân lưu lạc làm hạ nhân. Một phen gió tanh mưa máu. Bao nhiêu người chết bởi loạn lạc lần này. Bao nhiêu gia tộc giàu có tan thành tro bụi. Dĩ nhiên, những thứ này đều không liên quan đến Ôn Uyển .
Ôn Uyển chỉ cần tiền tuyến tác chiến thuận lợi, vị trí của hoàng đế vững vàng là được. Trải qua chuyện lần này, Ôn Uyển tin tưởng, chỉ cần hoàng đế còn tại vị thì cả đời nàng không cần lo lắng nữa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu Hoàng đế nhất định có thể sống thêm hai mươi năm, có thời gian hai mươi năm cho nàng kinh doanh, nàng cũng không cần lo lắng đến lúc đó trở thành thịt cá trên thớt.
Ngày hôm đó, lúc Hạ Dao nhận được tin tức thì mày nhíu chặt. Mang vẻ mặt khó xử mà nhìn Ôn Uyển. Đang do dự xem có nên nói hay không? Nhưng nàng lại không biết làm sao mở miệng, chờ Ôn Uyển chủ động hỏi nàng. Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác Ôn Uyển lại không chủ động hỏi.
Ôn Uyển đang đi qua đi lại ở trong phòng, trên tay còn cầm Dạ Minh Châu. Có hai viên Dạ Minh Châu này, buổi tối Ôn Uyển không cần đốt đèn, nếu không muốn ngửi phải mùi hôi kia. Bởi vì nguyên nhân thân thể, Ôn Uyển ngửi những mùi đó sẽ đặc biệt khó chịu.
Hạ Nhàn bưng cháo đậu đen tới, Ôn Uyển chậm rãi uống, uống xong, vẫn không quên nhìn chén nhỏ thanh hoa đựng cháo. Cảm thấy nó như một bức tranh, đồ ở cổ đại rất có cảm giác nghệ thuật.
Ôn Uyển thưởng thức cái chén xong, lại thấy bộ dạng xoắn xuýt của Hạ Dao liền giả vờ như không nhìn thấy. Sai người ta mang bàn vẽ tới để nàng vẽ một hồi. So với việc đánh cờ tương đối hao tổn tâm tư thì vẽ tranh là sự tiêu khiển. Nếu không, ngày ngày ở lì trong phòng mà không tìm chuyện để làm thì nàng sẽ phát cáu mất.
Cuối cùng Hạ Dao không còn nhẫn nại được, nhẹ giọng nói với Ôn Uyển: “Quận chúa, Thần Tiễn hầu và Bạch lão phu nhân. Còn những người khác ở Bạch gia. Toàn bộ đều bị bắt vào ngục. Hơn nữa Bạch lão phu nhân đang nhiễm bệnh nặng. Bây giờ còn đang trong ngục giam, sinh mạng có thể sẽ nguy hiểm.”
Ôn Uyển ừ một tiếng, liền thấy Hạ Dao không nói nữa: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì. Đừng để cho ta nhìn bộ dáng xoắn xuýt này của ngươi nữa. Thần tiễn hầu, Bạch gia? Làm sao, ngươi có quan hệ cùng Bạch gia? Nói một chút xem là dạng quan hệ gì, có đáng giá để ngươi giúp đỡ hay không?” Nếu đáng giá thì nàng có thể nói giúp, nếu quan hệ nhỏ như hạt vừng đậu xanh thì thôi đi. Trải qua chuyện lần này rồi. Đối với chuyện làm người tốt Ôn Uyển đã sớm mất đi hứng thú.
Hạ Dao nhìn cái chén hoa xanh Ôn Uyển phác họa trên giấy Tuyên Thành. Kỹ thuật vẽ tranh của Quận chúa đã thuần thục hơn rồi. Yên tĩnh một lát lại nói: “Quận chúa, thuộc hạ và Bạch gia không có quan hệ gì. Nhưng nể tình của Bạch thế Niên Quận chúa hãy giúp một chút. Chờ sau này Bạch tướng quân trở lại, cũng nợ một phần ân tình của người.”
Ôn Uyển nâng cánh tay vẽ bông hoa màu xanh ngọc, buồn cười nói: “Ngươi làm sao vậy? Vì cái gì ta phải nể tình của Bạch Thế Niên giúp Bạch gia. Bạch gia nào có liên quan đến ta. Ta cũng không cần hắn nợ ân tình mình. Vì hắn vốn đã nợ ta một mạng.”
Hạ Dao thấy Ôn Uyển dường như quên mất một chuyện, chỉ đành mím môi, không biết làm sao mở miệng. Chẳng lẽ nàng lại nói, Bạch Thế Niên là trượng phu của người. Bạch gia là nhà chồng của người . Nàng sợ mình vừa nói xong, Quận chúa sẽ rút sạch hơi thở của Bạch gia luôn.
Ôn Uyển đổi tay cầm cây cọ mặc ngọc có điêu khắc hoa lan, bắt đầu ở trên thư án vẽ mỹ nhân ở trong hoa mai vàng của sứ men xanh.
Ôn Uyển vẽ xong, xoay người lại thì thấy Hạ Dao còn đang quấn quýt liền cười nhạo nói: “Ngươi đừng lo lắng. Cậu Hoàng đế nể tình của Bạch thế Niên, sẽ không làm quá đối với Bạch gia. Tối đa cũng chỉ đoạt tước, sẽ không lấy tánh mạng của họ. Không nghĩ tới, Hạ Dao nhà ta lại sùng bái Bạch Thế Niên như vậy. Ngay cả nhà của hắn cũng lo lắng. Khó trách, khó trách. . . . . . ngươi còn có tình cảm thiếu nữ, ta nên làm mai như thế nào đây.”
Hạ Dao im lặng, thì ra Quận chúa nhà bọn họ căn bản đã quên mất Bạch Thế Niên là người nào của nàng?
Ôn Uyển thấy Hạ Dao không nói lời nào liền cười hỏi: “Làm sao, còn có việc?”
Hạ Dao thử ngẫm lại, thật ra thì vẫn còn một việc, Hạ Dao nhận được tin tức nhưng không nói cho Ôn Uyển biết. Tin tức này chính là Bình Hướng Hi cũng vào ngục.
Bình Hướng Hi, bởi vì có quan hệ vô cùng thân mật với Mao gia nên cũng bị bỏ tù. Lần này hắn không có vận khí tốt như lần trước. Lần này hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn tội phạm. Hơn nữa hắn vô cùng xui xẻo, vừa lúc phòng giam trong ngục giam đều dùng hết rồi, còn một phòng giam có một chỗ nằm. Ngục tốt đem hắn nhốt vào cái phòng giam này.
Lần này Bình Hướng Hi ngồi tù, mới biết được mình là ếch ngồi đáy giếng. Lần trước ngồi tù, chỉ đơn giản là ổ bánh ngô đen một chút, cứng một chút hoặc ăn cơm thiu một chút đã chịu không nổi. Lần này ngồi tù, hắn mới biết, lao ngục chính là Địa Ngục, giống như Địa Ngục tồn tại ở nhân gian. Lần trước ngồi tù, so sánh với hiện tại thì quả là Thiên đường.
Ở cùng một phòng giam với hắn là hai trọng phạm, trên tay đã giết vài mạng người. Chỉ có điều không biết là đi thông quan hệ gì mà không có xử tử. Bị giam trong ngục đã khá nhiều năm.
Bình Hướng Hi vừa vào đã nhìn hai người này, một hung thần ác sát, toàn thân là vết sẹo, nhìn một cái đã đem người ta hù chết. Một người khác là thì bụng mập đầy mỡ, cũng là hung thần ác sát.
Hai người mặc dù hình thể không giống nhau, nhưng ánh mắt hung ác, vừa nhìn đã biết là người đã vấy máu. Hai người ban đầu đều lười biếng, thấy khóa nhà giam mở ra thì lười biếng nhìn người tiến vào. Vừa nhìn thấy Bình Hướng Hi, giống như sói gặp cừu.
Bình Hướng Hi năm nay vừa bốn mươi tuổi, hơn nữa công tử thế gia đều rất chú trọng bảo dưỡng. Hai năm qua lại được Ôn Uyển cho các loại thuốc bổ. Tuy không bị nuôi thành béo, nhưng cũng đem người nuôi vô cùng tốt. Nhìn không giống người bốn mươi tuổi, ngược lại giống như người hơn hai mươi tuổi.
Hai người trọng phạm này đều nhìn nhau không vừa mắt, mỗi ngày ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, đáng tiếc đều đánh không chết nhau. Hơn nữa còn là đối thủ một mất một còn, ngươi nhìn thuận mắt, ta lại nhìn không vừa mắt. Ngươi nói thơm, ta nói thối. Nhưng lần này, hai người đều nhất trí. Nhìn trúng nam tử mới vừa vào da mịn thịt mềm,văn nhược yếu ớt.
Bình Hướng Hi nhìn thấy hai người họ đi tới cùng nhau, nói thầm hai câu, sau đó bắt đầu đánh nhau. Cuối cùng, người cường tráng toàn thân là vết sẹo đã đánh thắng. Bình Hướng Hi không biết là, bọn họ đánh nhau vì phần thưởng, ai thắng sẽ lên trước.
Buổi tối hôm đó, một người che miệng Bình Hướng Hi. Một người cởi xiêm y của Bình Hướng Hi. Thay phiên nhau chà đạp Bình Hướng Hi. Đại Tề có nam phong, nhưng cổ phong này vào thời tiên hoàng đã có lệnh cấm. Cho nên, hôm nay nam phong không thịnh hành. Ít nhất là bên ngoài không thịnh hành.
Bình Hướng Hi không háo nam sắc, nhưng hôm nay không ngờ hắn bị hai nam nhân cường bạo. Hơn nữa còn là bị hai người nam nhân đáng ghê tởm này cường bạo. Hắn không những bị người ta chế ngự, nội tâm cũng không chịu nổi vũ nhục như vậy.
Hai nam nhân cường bạo xong còn tàn bạo uy hiếp, nếu dám nói ra một chữ, chúng ta sẽ cho ngươi chết. Hơn nữa còn là làm cho người ta không tra ra bất kỳ nguyên nhân gì.
Bình Hướng Hi gào lên: “Ta sẽ giết các ngươi. Ta nói cho các ngươi biết, ta sẽ giết các ngươi. Ta sẽ cho các ngươi chết không tử tế.”
Hai người đều xì mũi coi thường. Người đến nơi này rồi còn ai mà sống được ra ngoài. Bình Hướng Hi nhìn thấy ngục tốt thì lớn tiếng kêu muốn đổi phòng giam. Những ngục tốt này đã thành tinh. Vừa nhìn bộ dạng của hắn cũng biết chuyện gì xảy ra. Chẳng qua là giả vờ ngây ngốc thôi.
Lần này ngồi tù, ban đầu hắn không có chút nào lo lắng cả. Đơn giản thì chỉ giống như lần trước. Ở trong lao mấy ngày, chờ Ôn Uyển trở lại nàng sẽ tìm người đem hắn thả ra. Không nghĩ tới, lần này lại như xuống địa ngục vậy.
Hai nam nhân này cũng rất yêu quý hắn. Hối lộ ngục tốt, mua thuốc để cho hắn bôi lên miệng vết thương. Còn bảo ngục tốt đưa tới thức ăn ngon cho Bình Hướng Hi. Dĩ nhiên, đừng nghĩ hai nam nhân này có ý tốt gì. Bọn họ làm thế là vì để cho mình tận hứng hơn. Quá văn nhược luôn ngất đi sẽ không sảng khoái nữa. Lúc hứng khởi hơn thì hai người cùng tiến lên.
Lần này Bình Hướng Hi đồng thời bị hành hạ thân thể và tinh thần. Lúc thật sự chịu không nổi cũng muốn tự tìm cái chết. Nhưng tự sát thì phải có dũng khí. Chỉ mới suy nghĩ tự sát, còn chưa bắt đầu hành động tự sát đã bị hai người kia bắt gặp, lập tức hai người cùng nhau điên cuồng chà đạp hắn.
Cuộc sống như vậy, giày vò Bình Hướng Hi đến sắp điên rồi. Hắn có cầu ngục tốt truyền thư ra ngoài. Nhưng không có tiền thì người nào lại truyền thư cho hắn. Bình Hướng Hi cầu ngục tốt bảo mang thư cho Thượng Đường thì nhất định sẽ có tiền.
Ngục tốt thấy chẳng qua chỉ cầu Thượng Đường đem hắn cứu ra ngoài, không có làm cái khác. Nên vui vẻ buôn bán một chuyến để lấy tiền. Thượng Đường nhận được huyết thư của Bình Hướng Hi nhưng chỉ đành bất lực! Hiện tại hoàng đế đang thanh tẩy, ai cũng không dám nói một câu cầu tình. Hắn đã bôn ba mấy lần, còn bị nhạc phụ cảnh cáo một phen. Nên không dám lộn xộn nữa. Chỉ hy vọng Ôn Uyển mau sớm trở lại.
Hai trọng phạm nghe nói con của hắn còn đang làm quan, thì trong lòng nghi ngờ. Nhưng thư kia đưa đi như chìm trong biển lớn, một chút tin tức cũng không có thì bọn họ càng không chút kiêng kỵ.
Bình Hướng Hi bị giày vò đến mấy lần tự sát chưa thành. Mỗi lần tự sát sẽ bị ngược đãi ác độc hơn. Có một lần thậm chí toàn thân toàn là máu, không rời giường được. Đến lúc này, trong miệng Bình Hướng Hi chỉ gọi : “Ôn Uyển, cứu ta. Ôn Uyển, cứu ta.”
Hai người mười mấy năm trước đã bị giam vào ngục, đối với chuyện bên ngoài không biết gì cả. Vì vậy mới không biết Ôn Uyển trong miệng Bình Hướng Hi gọi là thần thánh phương nào. Họ chỉ cho rằng là người thân của hắn. Nhưng kẻ bị giam vào ngục này thì người nhà khẳng định cũng sẽ bị dính líu. Nếu như ban đầu bọn họ biết Ôn Uyển trong miệng người nam nhân này là Tôn quý Quận chúa của Đại Tề thì nhất định sẽ thoải mái hủy thi diệt tích.
Nhưng mà, hai người này lại không phải người ngu, trong bụng họ luôn nghi ngờ, vì hắn ta khẩu khí lớn, hơn nữa hiện tại đến mức này mà còn có thể kêu cứu. Nói không chừng, thật sự có đại nhân vật gì chống lưng. Cho nên bọn họ vội hỏi ngục tốt mới tới, Ôn Uyển là ai, có nghe nói qua chưa? Ngục tốt nói không biết, chưa từng nghe qua người như vậy. Hai người lúc này mới yên lòng lại.
/1357
|