Hoàng đế không hề biết Ôn Uyển đang phải chịu dày vò. Hắn chỉ biết là việc này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy. Nhưng Giác Ngộ đại sư lại đang bế quan, không thể quấy nhiễu.
Hoàng đế cũng không mạnh mẽ giống như Ôn Uyển, cái gì cũng không sợ, dám áp chế tính mạng của toàn bộ tăng nhân trong tự. Vì vậy đành gọi Thiên lão đầu đến.
Thiên lão đầu nhìn thấy khí sắc của hoàng đế không tệ thì thở dài một hơi.
Thiên lão đầu không nói chi tiết, chỉ nói khí sắc hoàng đế thoạt nhìn rất tốt, thân thể đang được phục hồi, nguy hiểm đã được loại bỏ. Về phần Ôn Uyển quận chúa, Thiên lão đầu chỉ nói năm chữ: “Vô tính mệnh chi ưu (Tính mạng không đáng lo ngại). Kỳ thật, lão còn che giấu hai chữ, đáng ra phải nói là tạm thời tính mạng không đáng lo ngại.
Hoàng đế rất muốn đi gặp Ôn Uyển nhưng Hạ Dao lại nhất quyết không cho hắn vào. Việc uống thuốc mỗi ngày đối với hoàng đế mà nói, tuyệt đối là dày vò, hắn không cho lấy máu, không muốn uống, cũng không cần uống. Nhưng khi Hạ Dao biết lại tới nói, cứ như vậy thì tất cả công sức của quận chúa đều uổng phí, cái được không bù nổi cái mất.
Ôn Uyển nằm ở trên giường, đau đến nỗi chỉ muốn kết thúc hết mọi chuyện. Nàng chịu đủ thống khổ, thật sự hi vọng mình chết đi cũng được, không cần phải chịu những tra tấn này nữa. Ôn Uyển muốn mắng người, ai nói tra tấn trên thân thể không bằng tra tấn tinh thần. Đời trước nàng phải chịu đủ loại tra tấn tinh thần, đời này lại phải chịu bao đau đớn thân thể. Rốt cuộc đời trước nàng đã tạo nghiệt gì a!
Lúc Ôn Uyển đang đau đến n lần muốn chết, tự nhiên lại nhớ tới vị giáo sư trung y từng theo thể chất của nàng mà tặng một phương pháp dưỡng thân dưỡng nguyên bổ khí. Tuy không thể giảm bớt đau đớn, nhưng nó có thể làm cho thân thể sớm ngày khôi phục, cũng coi như gián tiếp làm giảm đau đớn.
Nàng nằm ở trên giường, tuy không phải ngồi nhưng cũng dựa theo biện pháp trước kia, yên lặng nhắm mắt, đọc khẩu quyết. Bởi vì khi nàng còn bé luyện tập nhiều năm nên đã khắc sâu vào trí nhớ, nên vô cùng chuẩn xác.
Hạ Dao kinh ngạc mà nhìn Ôn Uyển, nàng nhạy cảm thấy được. Trên người quận chúa có cái gì đó không giống với lúc trước. Nàng vừa định hỏi Ôn Uyển thì bị Hạ Ảnh ở bên cạnh ngăn cản. Hạ Ảnh ở bên tai Hạ Dao nói mấy câu, sắc mặt Hạ Dao lập tức thay đổi.
Ôn Uyển niệm đã nửa canh giờ, khi mở mắt ra, đúng là cảm thấy dễ chịu hơn vài phần. Hạ Dao phát giác nên hỏi: “Quận chúa. Vừa rồi người làm gì vậy?”
Sắc mặt Ôn Uyển nhợt nhạt, lúc nàng cười, không còn sáng lạn như trước kia mà lại toát ra một sự mỏi mệt: “Cái này là lúc ta còn nhỏ, thân thể hư yếu, mấy lần thiếu chút nữa mất mạng, lão đầu tử (chính là sư phó trong tưởng tượng của mọi người) đã dạy cho ta. Lão đầu tử nói ta thiếu hụt khí huyết nên đặc biệt tặng ta bộ khẩu quyết dưỡng thân này. Nếu không với thể chất yếu đuối lúc đó của ta thì sớm đã chết rồi.”
Hạ Dao cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: “Vậy, vị tiền bối này ở đâu, có thể tìm được ông ấy sao? Nếu có tiền bối ở đây, quận chúa có thể khôi phục nhanh hơn.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Duyên phận đã hết, sẽ không gặp lại. Những thứ ông ấy dạy cho ta, sẽ để ta được lợi cả đời.”
Hạ Dao cố nén nước mắt, cẩn thận nói: “Ừm. Quận chúa, hay là để thuộc hạ độ khí cho người. Như vậy sẽ càng nâng cao hiệu quả.”
Ôn Uyển thấy chuyện này có thể thử một lần. Nhưng bởi vì là lần đầu, dù truyền cho nàng một phần nội lực, đối với nàng cũng vô dụng. Hạ Dao đành ở bên cạnh dạy Ôn Uyển cách dẫn truyền nội lực. Ôn Uyển cảm thấy nếu dùng nội lực kết hợp bộ dưỡng thân thì hiệu quả so với lúc ban đầu càng tốt hơn. Nhưng cũng chỉ là hơn một chút.
Hoàng đế cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn nhất định phải đi gặp Ôn Uyển. Nhưng vẫn không được gặp nàng, chỉ được nói chuyện với Ôn Uyển qua một bức tường. Nhưng tiếc rằng Ôn Uyển khí lực không đủ, chỉ dám tiếp lời hắn. Nàng sợ vừa cất tiếng thì sẽ đụng đến miệng vết thương nên chỉ trầm thấp mà gọi một tiếng cậu hoàng đế. Tỏ vẻ nàng còn sống, không để hoàng đế nghĩ rằng mình đã thành hoạt tử nhân rồi.
Hoàng đế nghe thấy âm thanh nhỏ như tiếng mèo kêu thì vô cùng đau lòng. Hắn rất muốn đi nhìn Ôn Uyển, rồi lại không dám đi gặp. Hoàng đế mỗi ngày đều phải sống trong dày vò.
Tôn công công nhẹ giọng bẩm báo: “Hoàng Thượng, tiền phương có quân báo.” Triều đình lại vừa bại một trận. Hoàng đế xem quân báo mà không có cảm giác gì. Chỉ cần hắn còn sống, thì những người này muốn làm loạn cũng không làm nên chuyện gì.
Hạ Ảnh thấy vậy liền nói: “Hoàng Thượng, quận chúa nói muốn người nghỉ ngơi thật tốt, không được vất vả. Mọi chuyện cứ giao cho Thái Tử, người chỉ cần chỉ đạo ở trên là được rồi.”
Hoàng đế nhẫn nhịn, cuối cùng cũng lấy dưỡng thân làm trọng. Chính vụ hắn chỉ nắm những việc quan trọng, còn lại những việc vụn vặt khác thì giao hết cho Thái Tử xử lý. Mặc dù vậy nhưng cũng đủ để lộ ra tin tức thân thể hoàng đế có vấn đề, nên thái độ của mọi người chỉ là bàng quan đứng nhìn.
Từ sau khi Ôn Uyển sử dụng bộ công pháp này, số lần nàng bị ngất đã không còn. Vết thương ở ngực, bởi vì được bôi dược tốt, lại thêm mỗi ngày nàng đều bồi bổ thân thể, mới qua sáu ngày thì đã đóng vảy (nếu là thể chất của Ôn Uyển trước kia, nhiều nhất là hai ngày đã có thể đóng vảy). Mà nàng vì đề phòng vết thương bị rách lại, mọi chuyện như rời giường…phần lớn đều là để Hạ Dao bế đi. Cố gắng để không phải xoay người hoặc là khom người.
Trước kia Ôn Uyển không cùng người khác tiếp xúc thân mật, nhưng lần này, nàng không chỉ bị xem hết mà còn bị một nữ nhân sờ hết (lúc lau người), Ôn Uyển vừa nghĩ lại thấy rầu :-( 囧.
Phòng quá nhỏ nên khá ngột ngạt. Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Hạ Dao, ngươi đi nói với cậu hoàng đế, để ta quay trở lại Vĩnh Ninh cung, dược cũng mang đến đó. Ở đây mãi ta buồn bực lắm rồi.” Không gian trong thư phòng nhỏ quá nhỏ.
Tuy rằng trong lòng hoàng đế rất lo lắng, nhưng từ sau khi dùng dược, tuy không dám nói là sinh long hoạt hổ, nhưng cũng nhìn ra được là thân thể không tệ lắm. Có thể là do dược này hiệu quả thật sự thần kì, cũng có thể là do Giác Ngộ đại sư khiến hắn tin tưởng. Nên khi nghe được Ôn Uyển nói muốn về Vĩnh Ninh cung thì lập tức đồng ý.
Vào ban đêm, thị vệ liền được an bài đem tất cả hạ nhân đuổi đi, Hạ Dao mới ôm Ôn Uyển trở về Vĩnh Ninh cung. Nàng dùng khinh công nhưng trên đường đi vô cùng vững vàng, không hề làm động đến miệng vết thương của Ôn Uyển. Về đến Vĩnh Ninh cung, Ôn Uyển cười yếu ớt nói: “Hạ Dao, ngươi làm như thế, chẳng khác nào coi ta thành ngọc lưu ly, không cẩn thận một chút là nát vậy.”
Hạ Dao lạnh lùng nói: “Quận chúa, người nghĩ rằng người bây giờ không phải là đụng một cái thì liền vỡ hay sao?”
Ôn Uyển bật cười, nhìn về phía phòng trống rỗng : “Phòng quá trống trải rồi, mang hai bồn hoa tới đây. Nhớ đến hỏi thái y một chút, ta có thể bày hoa gì ở đây.”
Hạ Dao một tay ôm ngang người Ôn Uyển, bởi vì không muốn động chạm đến miệng vết thương. Ôn Uyển lúc này, không phải nằm thì chỉ có thể đứng, hoặc là giữ miệng vết thương mà (cái này cũng cần Hạ Dao hỗ trợ) chậm rãi ngồi xuống, lại không thể làm gì hơn. Nếu không miệng vết thương đã đóng vảy sẽ bị vỡ ra lần nữa, dựa theo trình độ hồi phục của Ôn Uyển, cũng phải mất đến mười ngày mới lành.
Nàng không thể đi ra ngoài nên Hạ Ảnh mang bồn hoa thủy tiên bằng sứ trắng đến, đặt trên bàn gỗ tử đàn. Là nơi nàng chỉ cần mở mắt là có thể trông thấy.
Nàng nhìn qua cái bồn hoa thủy tiên kia, cánh hoa trắng noãn nhu nhuận như ngọc, chính giữa nhụy màu vàng phụ trợ càng như hoàng kim sáng chói.
Nàng còn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát thoang thoảng. Nàng ngắm nhìn chúng cũng thấy tâm tình tốt hơn. Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển ưa thích thì nói: “Quận chúa, chậu cây này thuộc hạ phải tìm vô cùng vất vả đấy, cây này là cực phẩm trong loài thủy tiên, gọi là “kim trản ngọc đài (đài ngọc trên chén vàng)”.
Ôn Uyển mặc kệ nó là cực phẩm gì, chỉ cần có thể làm nàng ngắm thấy thoải mái là được: “Về sau mỗi ngày đổi hoa hai lần, thay nhau đổi ra, ta nhìn thấy tâm tình cũng vui vẻ hơn.”
Không nói đây chỉ là mấy chậu hoa, lúc này chỉ cần Ôn Uyển lên tiếng, dù là muốn ánh trăng trên trời thì hoàng đế cũng sẽ hái xuống cho nàng. Có điều may mắn là nàng không cần ánh trăng trên trời, chỉ cần hoa, hoàng gia vốn có hoa viên. Các loại hoa bên trong cũng phải có trăm nghìn loại. Nàng mỗi ngày muốn đổi hai chậu, nên Hạ Hương được phái đi chọn.
Nàng lúc này, chính là thủy tinh dễ vỡ.
Trong thời điểm này, ở tiền tuyến, La Nguyên soái và Tam hoàng tử Kỳ Mộ, cùng một lúc nhận được thư thảo phạt của nàng. Kỳ Mộ vừa mới xem hết thì nghe hạ nhân nói, nguyên soái cho mời.
La Nguyên soái biết rõ Kỳ Mộ cũng nhận được thư thảo phạt. Bởi vì người đưa tới nói, sợ có gì sơ xuất cho nên đã chia thành hai đội nhân mã đồng thời xuất phát, vì vậy thời gian hai người nhận được cũng chỉ chênh lệch một chút.
La Nguyên soái nhìn thư thảo phạt của Ôn Uyển, khẽ thở dài. Kỳ Mộ kỳ quái hỏi: “Nguyên soái, phong thư thảo phạt này, đến thật là đúng lúc. Tuy rằng phụ hoàng nhiễm phong hàn (hoàng đế hôn mê một ngày, tin tức bên ngoài bị phong tỏa, chỉ nói là nhiễm phong hàn, hôm nay đã khỏi hẳn) nhưng những nghịch tặc này cũng không kéo dài được bao lâu nữa.”
La Nguyên soái không tiếp lời mà hỏi ngược lại: “Điện hạ, người cũng biết phong thư thảo phạt này có sức nặng thế nào không?” Trong thư thảo phạt, ngôn từ sắc bén, đánh trúng yếu điểm của bọn phản tặc. Chỉ cần đem phong thư thảo phạt này truyền bá trong hai quân, ai thắng ai bại, không cần nói cũng biết.
Kỳ Mộ gật đầu: “Có thể làm cho quân phản loạn không còn cớ để tồn tại.”
La Nguyên soái vuốt ve thư thảo phạt: “Không chỉ có như thế, có phong thư thảo phạt này rồi, không cần ba tháng, phản quân tất diệt. Quận chúa, không uổng công đã ở bên cạnh tiên hoàng bao năm. Đáng tiếc.” Đáng tiếc nàng ta không phải là nam nhi, nếu là nam nhi, nhân tài như vậy, nhất định sẽ là trụ cột trong triều đình.
Kỳ Mộ mặc dù biết nó hữu dụng, nhưng lại không biết nó còn có tác dụng to lớn như thế: “Nguyên soái, nói như vậy, phong thư thảo phạt này, còn chống đỡ được thiên quân vạn mã.”
La Nguyên soái ừ một tiếng “Điện hạ, trong chiến tranh, không chỉ là quân đội, mà thứ càng quan trọng hơn là chiến thuật. Quận chúa lần này là đã nắm phản quân trong tay. Sau này khi trở về kinh thành, điện hạ nên học tập quận chúa nhiều hơn. Quận chúa đã ở bên tiên hoàng ba năm, không chỉ chiếu cố tiên hoàng như mọi người nghĩ đâu.”
Kỳ Mộ gật đầu.
Ngày hôm sau, Tề quân phái người ở trước doanh trại của phản quân, đem thư thảo phạt của Ôn Uyển lớn tiếng mà đọc ra, lại cho mật thám ẩn trong phản quân tuyên dương làm nhiễu loạn quân tâm của chúng.
Triệu Vương nhìn thư thảo phạt, lập tức thổ một búng máu, ngất đi. Chu Vương và Hằng Vương, hai người bốn đôi mắt cùng xem thư thảo phạt của Ôn Uyển. Vốn phần thắng cũng không lớn, lại nghe được tin hoàng đế bị ngất, bọn họ còn cho rằng mình có năm phần hi vọng. Nhưng bây giờ, bọn hắn biết rõ, một phần hi vọng cũng không có. Trận chiến này thua là điều không còn nghi ngờ.
Hằng Vương cầm thư thảo phạt: “Không nghĩ tới, cái nha đầu này, tài văn chương lại tốt như vậy.” Ôn Uyển đã viết đại danh của nàng trên bản thảo phạt đó. Nguyên ý của Ôn Uyển chính là muốn cho Triệu Vương tức đến thổ huyết.
Chu Vương lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng danh hào thiên hạ đệ nhất tài nữ là bịa ra sao? Hay là ngươi cho rằng năm vị đại nho trong kinh thành cũng bị nàng ép buộc, vì nàng tạo danh.”
Hằng Vương lại không đồng ý với Chu vương lắm, sắc mặt lập tức không vui nói: “Huynh cứ thưởng thức, cứ ưa thích đi. Bây giờ chúng ta là địch nhân. Đợi đến lúc huynh bị Yến Hồng Chương bắt được, Ôn Uyển không chừng sẽ giẫm cho huynh một cước đấy.”
Hoàng đế cũng không mạnh mẽ giống như Ôn Uyển, cái gì cũng không sợ, dám áp chế tính mạng của toàn bộ tăng nhân trong tự. Vì vậy đành gọi Thiên lão đầu đến.
Thiên lão đầu nhìn thấy khí sắc của hoàng đế không tệ thì thở dài một hơi.
Thiên lão đầu không nói chi tiết, chỉ nói khí sắc hoàng đế thoạt nhìn rất tốt, thân thể đang được phục hồi, nguy hiểm đã được loại bỏ. Về phần Ôn Uyển quận chúa, Thiên lão đầu chỉ nói năm chữ: “Vô tính mệnh chi ưu (Tính mạng không đáng lo ngại). Kỳ thật, lão còn che giấu hai chữ, đáng ra phải nói là tạm thời tính mạng không đáng lo ngại.
Hoàng đế rất muốn đi gặp Ôn Uyển nhưng Hạ Dao lại nhất quyết không cho hắn vào. Việc uống thuốc mỗi ngày đối với hoàng đế mà nói, tuyệt đối là dày vò, hắn không cho lấy máu, không muốn uống, cũng không cần uống. Nhưng khi Hạ Dao biết lại tới nói, cứ như vậy thì tất cả công sức của quận chúa đều uổng phí, cái được không bù nổi cái mất.
Ôn Uyển nằm ở trên giường, đau đến nỗi chỉ muốn kết thúc hết mọi chuyện. Nàng chịu đủ thống khổ, thật sự hi vọng mình chết đi cũng được, không cần phải chịu những tra tấn này nữa. Ôn Uyển muốn mắng người, ai nói tra tấn trên thân thể không bằng tra tấn tinh thần. Đời trước nàng phải chịu đủ loại tra tấn tinh thần, đời này lại phải chịu bao đau đớn thân thể. Rốt cuộc đời trước nàng đã tạo nghiệt gì a!
Lúc Ôn Uyển đang đau đến n lần muốn chết, tự nhiên lại nhớ tới vị giáo sư trung y từng theo thể chất của nàng mà tặng một phương pháp dưỡng thân dưỡng nguyên bổ khí. Tuy không thể giảm bớt đau đớn, nhưng nó có thể làm cho thân thể sớm ngày khôi phục, cũng coi như gián tiếp làm giảm đau đớn.
Nàng nằm ở trên giường, tuy không phải ngồi nhưng cũng dựa theo biện pháp trước kia, yên lặng nhắm mắt, đọc khẩu quyết. Bởi vì khi nàng còn bé luyện tập nhiều năm nên đã khắc sâu vào trí nhớ, nên vô cùng chuẩn xác.
Hạ Dao kinh ngạc mà nhìn Ôn Uyển, nàng nhạy cảm thấy được. Trên người quận chúa có cái gì đó không giống với lúc trước. Nàng vừa định hỏi Ôn Uyển thì bị Hạ Ảnh ở bên cạnh ngăn cản. Hạ Ảnh ở bên tai Hạ Dao nói mấy câu, sắc mặt Hạ Dao lập tức thay đổi.
Ôn Uyển niệm đã nửa canh giờ, khi mở mắt ra, đúng là cảm thấy dễ chịu hơn vài phần. Hạ Dao phát giác nên hỏi: “Quận chúa. Vừa rồi người làm gì vậy?”
Sắc mặt Ôn Uyển nhợt nhạt, lúc nàng cười, không còn sáng lạn như trước kia mà lại toát ra một sự mỏi mệt: “Cái này là lúc ta còn nhỏ, thân thể hư yếu, mấy lần thiếu chút nữa mất mạng, lão đầu tử (chính là sư phó trong tưởng tượng của mọi người) đã dạy cho ta. Lão đầu tử nói ta thiếu hụt khí huyết nên đặc biệt tặng ta bộ khẩu quyết dưỡng thân này. Nếu không với thể chất yếu đuối lúc đó của ta thì sớm đã chết rồi.”
Hạ Dao cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: “Vậy, vị tiền bối này ở đâu, có thể tìm được ông ấy sao? Nếu có tiền bối ở đây, quận chúa có thể khôi phục nhanh hơn.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Duyên phận đã hết, sẽ không gặp lại. Những thứ ông ấy dạy cho ta, sẽ để ta được lợi cả đời.”
Hạ Dao cố nén nước mắt, cẩn thận nói: “Ừm. Quận chúa, hay là để thuộc hạ độ khí cho người. Như vậy sẽ càng nâng cao hiệu quả.”
Ôn Uyển thấy chuyện này có thể thử một lần. Nhưng bởi vì là lần đầu, dù truyền cho nàng một phần nội lực, đối với nàng cũng vô dụng. Hạ Dao đành ở bên cạnh dạy Ôn Uyển cách dẫn truyền nội lực. Ôn Uyển cảm thấy nếu dùng nội lực kết hợp bộ dưỡng thân thì hiệu quả so với lúc ban đầu càng tốt hơn. Nhưng cũng chỉ là hơn một chút.
Hoàng đế cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn nhất định phải đi gặp Ôn Uyển. Nhưng vẫn không được gặp nàng, chỉ được nói chuyện với Ôn Uyển qua một bức tường. Nhưng tiếc rằng Ôn Uyển khí lực không đủ, chỉ dám tiếp lời hắn. Nàng sợ vừa cất tiếng thì sẽ đụng đến miệng vết thương nên chỉ trầm thấp mà gọi một tiếng cậu hoàng đế. Tỏ vẻ nàng còn sống, không để hoàng đế nghĩ rằng mình đã thành hoạt tử nhân rồi.
Hoàng đế nghe thấy âm thanh nhỏ như tiếng mèo kêu thì vô cùng đau lòng. Hắn rất muốn đi nhìn Ôn Uyển, rồi lại không dám đi gặp. Hoàng đế mỗi ngày đều phải sống trong dày vò.
Tôn công công nhẹ giọng bẩm báo: “Hoàng Thượng, tiền phương có quân báo.” Triều đình lại vừa bại một trận. Hoàng đế xem quân báo mà không có cảm giác gì. Chỉ cần hắn còn sống, thì những người này muốn làm loạn cũng không làm nên chuyện gì.
Hạ Ảnh thấy vậy liền nói: “Hoàng Thượng, quận chúa nói muốn người nghỉ ngơi thật tốt, không được vất vả. Mọi chuyện cứ giao cho Thái Tử, người chỉ cần chỉ đạo ở trên là được rồi.”
Hoàng đế nhẫn nhịn, cuối cùng cũng lấy dưỡng thân làm trọng. Chính vụ hắn chỉ nắm những việc quan trọng, còn lại những việc vụn vặt khác thì giao hết cho Thái Tử xử lý. Mặc dù vậy nhưng cũng đủ để lộ ra tin tức thân thể hoàng đế có vấn đề, nên thái độ của mọi người chỉ là bàng quan đứng nhìn.
Từ sau khi Ôn Uyển sử dụng bộ công pháp này, số lần nàng bị ngất đã không còn. Vết thương ở ngực, bởi vì được bôi dược tốt, lại thêm mỗi ngày nàng đều bồi bổ thân thể, mới qua sáu ngày thì đã đóng vảy (nếu là thể chất của Ôn Uyển trước kia, nhiều nhất là hai ngày đã có thể đóng vảy). Mà nàng vì đề phòng vết thương bị rách lại, mọi chuyện như rời giường…phần lớn đều là để Hạ Dao bế đi. Cố gắng để không phải xoay người hoặc là khom người.
Trước kia Ôn Uyển không cùng người khác tiếp xúc thân mật, nhưng lần này, nàng không chỉ bị xem hết mà còn bị một nữ nhân sờ hết (lúc lau người), Ôn Uyển vừa nghĩ lại thấy rầu :-( 囧.
Phòng quá nhỏ nên khá ngột ngạt. Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Hạ Dao, ngươi đi nói với cậu hoàng đế, để ta quay trở lại Vĩnh Ninh cung, dược cũng mang đến đó. Ở đây mãi ta buồn bực lắm rồi.” Không gian trong thư phòng nhỏ quá nhỏ.
Tuy rằng trong lòng hoàng đế rất lo lắng, nhưng từ sau khi dùng dược, tuy không dám nói là sinh long hoạt hổ, nhưng cũng nhìn ra được là thân thể không tệ lắm. Có thể là do dược này hiệu quả thật sự thần kì, cũng có thể là do Giác Ngộ đại sư khiến hắn tin tưởng. Nên khi nghe được Ôn Uyển nói muốn về Vĩnh Ninh cung thì lập tức đồng ý.
Vào ban đêm, thị vệ liền được an bài đem tất cả hạ nhân đuổi đi, Hạ Dao mới ôm Ôn Uyển trở về Vĩnh Ninh cung. Nàng dùng khinh công nhưng trên đường đi vô cùng vững vàng, không hề làm động đến miệng vết thương của Ôn Uyển. Về đến Vĩnh Ninh cung, Ôn Uyển cười yếu ớt nói: “Hạ Dao, ngươi làm như thế, chẳng khác nào coi ta thành ngọc lưu ly, không cẩn thận một chút là nát vậy.”
Hạ Dao lạnh lùng nói: “Quận chúa, người nghĩ rằng người bây giờ không phải là đụng một cái thì liền vỡ hay sao?”
Ôn Uyển bật cười, nhìn về phía phòng trống rỗng : “Phòng quá trống trải rồi, mang hai bồn hoa tới đây. Nhớ đến hỏi thái y một chút, ta có thể bày hoa gì ở đây.”
Hạ Dao một tay ôm ngang người Ôn Uyển, bởi vì không muốn động chạm đến miệng vết thương. Ôn Uyển lúc này, không phải nằm thì chỉ có thể đứng, hoặc là giữ miệng vết thương mà (cái này cũng cần Hạ Dao hỗ trợ) chậm rãi ngồi xuống, lại không thể làm gì hơn. Nếu không miệng vết thương đã đóng vảy sẽ bị vỡ ra lần nữa, dựa theo trình độ hồi phục của Ôn Uyển, cũng phải mất đến mười ngày mới lành.
Nàng không thể đi ra ngoài nên Hạ Ảnh mang bồn hoa thủy tiên bằng sứ trắng đến, đặt trên bàn gỗ tử đàn. Là nơi nàng chỉ cần mở mắt là có thể trông thấy.
Nàng nhìn qua cái bồn hoa thủy tiên kia, cánh hoa trắng noãn nhu nhuận như ngọc, chính giữa nhụy màu vàng phụ trợ càng như hoàng kim sáng chói.
Nàng còn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát thoang thoảng. Nàng ngắm nhìn chúng cũng thấy tâm tình tốt hơn. Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển ưa thích thì nói: “Quận chúa, chậu cây này thuộc hạ phải tìm vô cùng vất vả đấy, cây này là cực phẩm trong loài thủy tiên, gọi là “kim trản ngọc đài (đài ngọc trên chén vàng)”.
Ôn Uyển mặc kệ nó là cực phẩm gì, chỉ cần có thể làm nàng ngắm thấy thoải mái là được: “Về sau mỗi ngày đổi hoa hai lần, thay nhau đổi ra, ta nhìn thấy tâm tình cũng vui vẻ hơn.”
Không nói đây chỉ là mấy chậu hoa, lúc này chỉ cần Ôn Uyển lên tiếng, dù là muốn ánh trăng trên trời thì hoàng đế cũng sẽ hái xuống cho nàng. Có điều may mắn là nàng không cần ánh trăng trên trời, chỉ cần hoa, hoàng gia vốn có hoa viên. Các loại hoa bên trong cũng phải có trăm nghìn loại. Nàng mỗi ngày muốn đổi hai chậu, nên Hạ Hương được phái đi chọn.
Nàng lúc này, chính là thủy tinh dễ vỡ.
Trong thời điểm này, ở tiền tuyến, La Nguyên soái và Tam hoàng tử Kỳ Mộ, cùng một lúc nhận được thư thảo phạt của nàng. Kỳ Mộ vừa mới xem hết thì nghe hạ nhân nói, nguyên soái cho mời.
La Nguyên soái biết rõ Kỳ Mộ cũng nhận được thư thảo phạt. Bởi vì người đưa tới nói, sợ có gì sơ xuất cho nên đã chia thành hai đội nhân mã đồng thời xuất phát, vì vậy thời gian hai người nhận được cũng chỉ chênh lệch một chút.
La Nguyên soái nhìn thư thảo phạt của Ôn Uyển, khẽ thở dài. Kỳ Mộ kỳ quái hỏi: “Nguyên soái, phong thư thảo phạt này, đến thật là đúng lúc. Tuy rằng phụ hoàng nhiễm phong hàn (hoàng đế hôn mê một ngày, tin tức bên ngoài bị phong tỏa, chỉ nói là nhiễm phong hàn, hôm nay đã khỏi hẳn) nhưng những nghịch tặc này cũng không kéo dài được bao lâu nữa.”
La Nguyên soái không tiếp lời mà hỏi ngược lại: “Điện hạ, người cũng biết phong thư thảo phạt này có sức nặng thế nào không?” Trong thư thảo phạt, ngôn từ sắc bén, đánh trúng yếu điểm của bọn phản tặc. Chỉ cần đem phong thư thảo phạt này truyền bá trong hai quân, ai thắng ai bại, không cần nói cũng biết.
Kỳ Mộ gật đầu: “Có thể làm cho quân phản loạn không còn cớ để tồn tại.”
La Nguyên soái vuốt ve thư thảo phạt: “Không chỉ có như thế, có phong thư thảo phạt này rồi, không cần ba tháng, phản quân tất diệt. Quận chúa, không uổng công đã ở bên cạnh tiên hoàng bao năm. Đáng tiếc.” Đáng tiếc nàng ta không phải là nam nhi, nếu là nam nhi, nhân tài như vậy, nhất định sẽ là trụ cột trong triều đình.
Kỳ Mộ mặc dù biết nó hữu dụng, nhưng lại không biết nó còn có tác dụng to lớn như thế: “Nguyên soái, nói như vậy, phong thư thảo phạt này, còn chống đỡ được thiên quân vạn mã.”
La Nguyên soái ừ một tiếng “Điện hạ, trong chiến tranh, không chỉ là quân đội, mà thứ càng quan trọng hơn là chiến thuật. Quận chúa lần này là đã nắm phản quân trong tay. Sau này khi trở về kinh thành, điện hạ nên học tập quận chúa nhiều hơn. Quận chúa đã ở bên tiên hoàng ba năm, không chỉ chiếu cố tiên hoàng như mọi người nghĩ đâu.”
Kỳ Mộ gật đầu.
Ngày hôm sau, Tề quân phái người ở trước doanh trại của phản quân, đem thư thảo phạt của Ôn Uyển lớn tiếng mà đọc ra, lại cho mật thám ẩn trong phản quân tuyên dương làm nhiễu loạn quân tâm của chúng.
Triệu Vương nhìn thư thảo phạt, lập tức thổ một búng máu, ngất đi. Chu Vương và Hằng Vương, hai người bốn đôi mắt cùng xem thư thảo phạt của Ôn Uyển. Vốn phần thắng cũng không lớn, lại nghe được tin hoàng đế bị ngất, bọn họ còn cho rằng mình có năm phần hi vọng. Nhưng bây giờ, bọn hắn biết rõ, một phần hi vọng cũng không có. Trận chiến này thua là điều không còn nghi ngờ.
Hằng Vương cầm thư thảo phạt: “Không nghĩ tới, cái nha đầu này, tài văn chương lại tốt như vậy.” Ôn Uyển đã viết đại danh của nàng trên bản thảo phạt đó. Nguyên ý của Ôn Uyển chính là muốn cho Triệu Vương tức đến thổ huyết.
Chu Vương lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng danh hào thiên hạ đệ nhất tài nữ là bịa ra sao? Hay là ngươi cho rằng năm vị đại nho trong kinh thành cũng bị nàng ép buộc, vì nàng tạo danh.”
Hằng Vương lại không đồng ý với Chu vương lắm, sắc mặt lập tức không vui nói: “Huynh cứ thưởng thức, cứ ưa thích đi. Bây giờ chúng ta là địch nhân. Đợi đến lúc huynh bị Yến Hồng Chương bắt được, Ôn Uyển không chừng sẽ giẫm cho huynh một cước đấy.”
/1357
|