Edit: Thu Huyền
Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển lau nước mắt, đứng lên: “Đi lấy bút mực tới đây.”
Nếu Hoàng đế không xảy ra việc gì, thì đối với một đám phản loạn này của Triệu Vương, Ôn Uyển căn bản không để trong lòng. Nhưng bây giờ Hoàng đế ngã bệnh, nàng cũng nên làm chút ít chuyện.
Ôn Uyển hạ bút vài cái đã viết được một trang, viết rồi sửa, sửa rồi viết. Dùng hơn nửa canh giờ, sau khi đã cảm thấy tốt rồi, lại cẩn thận đọc lần nữa. Ôn Uyển thật sự cảm thấy bài văn này là bài văn khó viết nhất từ khi nàng sống trên đời đến giờ. Bởi vì nó quá quan trọng.
Ôn Uyển cảm giác tốt rồi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hạ Dao đã trở về. Đem bức thư đưa cho Hạ Dao: “Ngươi nhìn xem, có bỏ sót gì hoặc là có sơ sẩy gì hay không? Đừng để cho bọn hắn tìm được chỗ công kích.”
Hạ Dao nhận lấy, quét mắt nhìn một chút. Trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười: “Quận chúa bài văn thảo phạt này, còn hơn cả thiên quân vạn mã. Tài văn chương của Quận chúa thuộc hạ thật sự rất bội phục.”
Ôn Uyển viết bài văn thảo phạt này, lời mở đầu là biện minh cho chính mình, nàng không phản bác hay giải thích việc mình không phải là yêu nghiệt. Nàng chỉ viết, từ khi trở về kinh thành đến bây giờ, mười năm qua nàng đã làm được tất cả bao nhiêu việc thiện. Hơn nữa bởi vì những việc thiện này, khiến cho nàng có được hậu phúc, ở dưới phật quang của Phật tổ phổ chiếu, phá giải được yểm thuật bị người ta hạ.
Tiếp theo, liền khoa trương khen ngợi hoàng đế, dùng năm năm thời gian, là có thể đem đất phong thống trị ngay ngắn rõ ràng, trăm họ an cư lạc nghiệp (Ôn Uyển tốn tâm tư nhiều nhất ở chỗ này. Không thể viết quá nhiều, cho nên những câu chữ đều phải nói lên chỗ quan trọng nhất, phải có tác dụng vẽ rồng điểm mắt (làm nổi bật nét chính)).
Cuối cùng, miêu tả Triệu vương dùng thứ thay trưởng, bức tử vợ cả, dùng vu thuật ám hại Quận chúa, câu kết quan viên Giang Nam, tham ô nhận hối lộ xem mạng người như cỏ rác, mua quan bán tước, làm ra rất nhiều chuyện ác. Những thứ này còn không tính, không ngờ lại còn dẫn phát phản loạn. Khiến cho bá tánh nhà tan cửa nát, nghiệp chướng vô số. Tội nghiệt của Triệu vương không có sổ sách nào có thể viết hết được.
Ôn Uyển hành văn tốt, xuyên suốt bài văn, Ôn Uyển có tấm lòng từ bi, như Quan Âm Bồ Tát chuyển thế phổ độ chúng sinh. Thiên hạ hiện nay, đa số dân chúng đều thờ phụng Phật giáo. Một người có thể được Phật tổ che chở phù hộ làm sao lại là yêu nghiệt. Nên đem lời đồn đãi yêu nghiệt mà Triệu vương tuyên cáo cả nước triệt để phá tan.
Đoạn thứ hai là trọng điểm cả bức thư thảo phạt, nghe xong thì cảm giác đầu tiên hoàng đế là một minh quân đầy triển vọng. Ngẫm lại, đem một nơi đạo phỉ hoành hành, dân chúng sinh sống khó khăn đều có thể thống trị được ngay ngắn rõ ràng. Lại để cho dân chúng có những ngày tốt lành. Vậy thống trị một quốc gia, càng khỏi cần nói rồi. Chỉ cần có hoàng đế, dân chúng nhất định có thể trải qua cuộc sống giàu có thái bình.
Cuối cùng viết đến Triệu Vương, nghe xong chính là một người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, hại nước hại dân mười phần vô sỉ bại hoại. Đơn giản mà nói, chính là ma tinh chuyển thế, yêu nghiệt chuyên gây tai họa đến cho con người. Có hắn, thì sẽ mang đến vô số tai họa cho mọi người.
Một chính một phản, đối lập mãnh liệt như vậy, đều không cần nói thêm nữa rồi. Người bình thường đã có được lựa chọn.
Hạ Dao tin tưởng, chỉ cần bài văn thảo phạt này vừa đưa ra. Thế cục nhất định có nghịch chuyển. Khụ, Hạ Dao thấy Ôn Uyển thái độ cao ngạo coi như việc này không liên quan đến mình liền lắc đầu. Nếu như Quận chúa sớm ra tay, nói không chừng hiện tại thế cục đã định.
Hạ Dao nào biết đâu rằng, Ôn Uyển là bị ép lên Lương Sơn (ý nói bị ép phải làm cướp, Lương Sơn này là Lương Sơn Bạc). Nếu không phải sợ hoàng đế băng hà, nàng cần gì phải hướng thế nhân tuyên bố nàng làm việc thiện nhiều như vậy. thiên hạ đệ nhất tài nữ, chỉ là dệt hoa trên gấm thôi. Còn lấy thanh danh Bồ Tát thế này, không phải mang đến chuyện tốt, mà là vô số phiền toái. Nhưng không có biện pháp, nàng nhất định phải vì chính mình gia tăng dự phòng. Nếu Hoàng đế thật sự có chuyện, nàng có những công tích này, thì dù thái tử trở thành hoàng đế, cũng không dám động đến nàng. Nàng sẽ có thời gian sắp xếp đường lui. Nếu không, nàng cũng sẽ không dùng đến hạ sách này.
Sau khi Hạ Dao đi ra ngoài, Ôn Uyển tiếp tục ngồi ở trên long sàng, trông coi hoàng đế. Diệp thái y nói, hiện tại, chỉ đành dựa vào hoàng đế rồi. Nếu trước hừng đông hoàng đế còn chưa tỉnh lại, thì hoàng đế sẽ có nguy hiểm.
Hạ Dao ở bên tai Ôn Uyển nói thầm một câu: “Quận chúa, Kiêu Kỵ doanh đã vào kinh rồi. Người yên tâm, Lô tướng quân đối với Hoàng Thượng rất trung thành tận tâm.”
Ôn Uyển gật đầu, gọi Đặng Đỗ hỏi: “Tình hình bên Vĩnh Ninh cung thế nào rồi?”
Đặng Đỗ nói: “Quận chúa, tất cả đều tốt.” Dù sao có ăn có uống, chỉ là muốn mọi người cùng lách vào một chỗ, những người này ngày thường nũng nịu cao cao tại thượng đã quen, nên oán than đầy đất.
Ôn Uyển mặt mũi nghiêm nghị nhìn Đặng Đỗ nói: “Bảo vệ tốt hoàng cung, phòng bị mật thám của đám phản quân chui vào. Cậu Hoàng đế tỉnh lại, sẽ cảm tạ ngươi nhiều.”
Đặng Đỗ quỳ trên mặt đất nói: “Quận chúa yên tâm, thần nhất định bảo vệ Hoàng Thượng và Quận chúa an toàn. Xin Quận chúa hãy yên tâm.”
Ôn Uyển gật đầu bảo hắn đi xuống. Hỏi thêm một chút tình huống, biết rõ tạm thời sóng yên gió lặng mới cảm thấy buông lỏng một chút.
Ôn Uyển nắm tay hoàng đế. Nàng chỉ còn lại một người thân này thôi, chẳng lẽ ông trời, thực sự tàn nhẫn như vậy sao? Nhất định phải làm cho nàng hai đời thành cô nhi, nghĩ tới chuyện trước đây, nước mắt lại không nhịn được: “Cậu hoàng đế, cậu không thể có chuyện gì. Cậu có chuyện gì, thì trên đời này, chỉ còn lại một mình Ôn Uyển. Cậu Hoàng đế, Ôn Uyển cũng chỉ có một mình cậu là người thân thôi. Nếu như cậu có chuyện, con phải làm cái gì bây giờ? Cậu đã hứa với con, sẽ không bỏ lại con một mình. Cậu không còn, Ôn Uyển sẽ như lục bình trôi dạt khắp nơi, không có nhà nữa rồi, Cậu hoàng đế, cậu không thể tàn nhẫn như vậy.”
Hạ Dao đến bảo Ôn Uyển dùng bữa. Ôn Uyển một chút muốn ăn đều không có, nhưng nàng biết rõ, ăn không được cũng phải ăn. Một khi nàng ngã xuống, nàng và hoàng đế tất cả đều xong. Nên đành phải cố nuốt vào, dù sao trong đầu cũng chỉ có một ý nghĩ là phải ăn no.
Ôn Uyển buông bát đũa, đứng lên nói: “Hạ Dao, nếu như, vạn nhất thực sự xuất hiện tình huống như vậy. Ta có thể tìm kiếm người Thần Cơ Doanh hỗ trợ không?”
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển: “Quận chúa muốn làm gì?”
Ôn Uyển sắc mặt nặng nề nói: “Tình hình ngày đó ngươi cũng thấy đấy. Cậu hoàng đế chính là bùa hộ mệnh của ta, không có cậu hoàng đế, ta cũng không là gì cả. Cho nên, nếu thực sự có vạn nhất, ta là người phải ra đi. Ta sẽ không ở lại kinh thành, cũng không muốn đi đất phong. Ta muốn đi đến hải ngoại. Đợi khi không có người nhớ đến ta nữa, lúc đó, ta sẽ trở về.”
Sắc mặt của Hạ Dao trở nên ảm đạm. Không có hoàng thượng che chở, tình cảnh của Quận chúa quả thực gian nan. Hơn nữa, không phải là Hoàng Thượng thì Quận chúa tuyệt đối sẽ không ra sức giúp đỡ: “Tiên hoàng có ý chỉ lưu lại. Nếu hoàng thượng có chuyện, sẽ để cho Thần Cơ Doanh phối hợp với Quận chúa làm việc. “Nếu thực sự đến bước đó, thuộc hạ sẽ cùng Quận chúa rời đi.”
Lúc này trong nội tâm Ôn Uyển đang đau khổ, có lời nói này của Hạ Dao, bi thương tuyệt vọng trong lòng cũng giảm bớt. Nàng nắm tay Hạ Dao, cố nén nước mắt nói: “Cảm ơn, Cám ơn ngươi Hạ Dao.” Hạ Dao đối với nàng, đã chân chính làm được sống chết không rời. Có một người như vậy làm bạn ở bên cạnh, ít nhất nàng không hề có cảm giác cô đơn, một mình phải chiến đấu không ngừng nữa.
Tô Tướng nhận được thư thảo phạt của Ôn Uyển, vốn định lập tức chuyển phát đến tiền tuyến. Nhưng được biết Ôn Uyển đã sai người đưa đi rồi, ông mới thở phào một hơi. Tình hình trong nội cung, ông cũng biết rồi. Hơn hai mươi quan viên bị Ôn Uyển đánh chết. Kiêu kỵ doanh đã tiến vào chiếm giữ kinh thành. Toàn bộ kinh thành hiện tại đã giới nghiêm.
Ôn Uyển cơm nước xong xuôi, Hạ Dao pha cho nàng một ly trà hoa cúc mật ong. Ôn Uyển chậm rãi uống vào. Nhìn hoàng đế vẫn còn ngủ say, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung.
Ôn Uyển trông coi hoàng đế, giống như lần hoàng đế trông coi chăm sóc nàng. Chỉ cần có một phần hi vọng, nàng sẽ không từ bỏ.
Hạ Dao nhẹ nhàng đi tới, ở bên tai Ôn Uyển nói thầm một câu. Ôn Uyển đứng lên, lúc đi ra còn lệnh cho hai thái y cố gắng chăm sóc hoàng thượng.
Hạ Ảnh đưa cho Ôn Uyển một danh sách: “Quận chúa, đã thẩm tra ra được, bên trong danh sách đều là dư đảng của Triệu vương. Xin Quận chúa suy xét quyết định.”
Ôn Uyển nhìn danh sách, chừng ba mươi người. Trong đó có mười sáu thần tử, mười tám mật thám trong nội cung. Ôn Uyển cầm danh sách trong tay mà ngây ngốc. Trên tay nàng vừa mới dính máu hơn mười nhân mạng rồi. Mà hôm nay, còn phải dính vào mấy trăm nhân mạng nữa. Đáng tiếc, tình thế không cho phép nàng sợ hãi.
Ôn Uyển thở dài một tiếng, hiện tại không phải là thời điểm nhân từ nương tay. Muốn trách, chỉ có thể trách số mệnh bọn họ không tốt. Nếu tha cho người nhà của bọn hắn, chúng lại cùng phản quân cấu kết. Cho dù hiện tại nàng không giết, thì sau khi cậu hoàng đế tỉnh lại, nhất định cũng chạy không thoát.
Ôn Uyển tìm thái tử, thái tử nhìn thấy bên trong danh sách có bốn người là thuộc hạ của mình, sắc mặt lập tức đại biến: “Ôn Uyển, cái danh sách này muội từ đâu có vậy? Có thể tin được không?”
Ôn Uyển gật đầu: “Rất đáng tin cậy, thái tử điện hạ, huynh xem nên xử lý thế nào đây?”
Trong mắt Thái tử đầy lửa giận: “Xử lý thế nào? cấu kết cùng phản quân, còn phải xử lý thế nào? Người đâu, đi tuyên Vạn đại nhân cùng Lâm đại nhân tiến cung.”
Ôn Uyển thấy thế, rốt cục trong lòng cũng có một phần khen ngợi thái tử rồi. Khá tốt, không có phản bác và hoài nghi nàng. Nếu không, Ôn Uyển còn phải cân nhắc, vạn nhất cậu hoàng đế có chuyện, có nên đổi người làm hoàng đế hay không? Hôm nay biểu hiện của thái tử, tuy không nói thập phần hoàn mỹ nhưng ít nhất cũng không bị người ta nắm mũi dẫn đi.
Thái tử sai người giết mười sáu vị dư đảng của Triệu vương, đồng thời hạ ý chỉ, huyết tẩy mười sáu phủ của quan viên. Đây là điển hình của câu nói nhổ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi qua lại mọc trở lại.
Về phần người trong nội cung, đã để Đặng Đỗ bắt đi xử trí. Ôn Uyển không có hứng thú đi xem hành hình. Thái tử trải qua việc này, đã xuống ý chỉ lần nữa, dư đảng phản quân mỗi người đều được phép chém chết. Nếu có người dám cãi lại ý chỉ mà làm loạn, giết bất luận tội. Nói là thi hành ngay.
Ôn Uyển nghe được mười sáu người bị giết, mười sáu gia tộc bị tru sát. Mặt khác mười tám mật thám cũng liên quan đến hơn mười người, nàng liền cảm thấy có chút phát lạnh. Nhưng mà không giết không được. Nếu như chỉ giết bản thân người phạm tội, sẽ không đạt được hiệu quả kinh sợ. Nhất định phải trừng phạt hết, những người tài giỏi này mới không dám có dị động.
Trong tình thế bắt buộc, cho dù thái tử không giết, nàng cũng sẽ động thủ diệt trừ những người này. Muốn trách thì trách vì sao họ lại cấu kết cùng Triệu Vương. Gần đây nàng cho rằng thái tử trung hậu, nhưng không ngờ lại có thể ra tay hung ác được ( người uy hiếp giang sơn nhà hắn, nếu không ra tay độc ác, hắn sẽ bị loại bỏ lập tức). Ôn Uyển thật sự cảm thấy, người hoàng tộc, tất cả đều hung ác.
Thái tử tự mình ra lệnh, phân phó một trận thấy Ôn Uyển trầm mặc không nói. Liền có chút bó tay: “Biểu muội, còn có chỗ không thỏa đáng sao?” Ôn Uyển không có phản bác, cũng chứng minh nàng đồng ý với hắn, làm trong lòng hắn không còn bứt rứt nữa.
Ôn Uyển lắc đầu nói: “Không có, rất tốt. lúc trước ta một mực lo lắng huynh sẽ bị người ta đầu độc, đối nghịch với ta. Hiện tại xem ra, là ta quá lo lắng. Chuyện ở đây, đều giao lại cho huynh. Huynh có cần cái gì ở chỗ ta, lại bảo ta. Ta đi đến chỗ của cậu hoàng đế.”
Thái tử a một tiếng, cái này là tình huống gì.
Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển lau nước mắt, đứng lên: “Đi lấy bút mực tới đây.”
Nếu Hoàng đế không xảy ra việc gì, thì đối với một đám phản loạn này của Triệu Vương, Ôn Uyển căn bản không để trong lòng. Nhưng bây giờ Hoàng đế ngã bệnh, nàng cũng nên làm chút ít chuyện.
Ôn Uyển hạ bút vài cái đã viết được một trang, viết rồi sửa, sửa rồi viết. Dùng hơn nửa canh giờ, sau khi đã cảm thấy tốt rồi, lại cẩn thận đọc lần nữa. Ôn Uyển thật sự cảm thấy bài văn này là bài văn khó viết nhất từ khi nàng sống trên đời đến giờ. Bởi vì nó quá quan trọng.
Ôn Uyển cảm giác tốt rồi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hạ Dao đã trở về. Đem bức thư đưa cho Hạ Dao: “Ngươi nhìn xem, có bỏ sót gì hoặc là có sơ sẩy gì hay không? Đừng để cho bọn hắn tìm được chỗ công kích.”
Hạ Dao nhận lấy, quét mắt nhìn một chút. Trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười: “Quận chúa bài văn thảo phạt này, còn hơn cả thiên quân vạn mã. Tài văn chương của Quận chúa thuộc hạ thật sự rất bội phục.”
Ôn Uyển viết bài văn thảo phạt này, lời mở đầu là biện minh cho chính mình, nàng không phản bác hay giải thích việc mình không phải là yêu nghiệt. Nàng chỉ viết, từ khi trở về kinh thành đến bây giờ, mười năm qua nàng đã làm được tất cả bao nhiêu việc thiện. Hơn nữa bởi vì những việc thiện này, khiến cho nàng có được hậu phúc, ở dưới phật quang của Phật tổ phổ chiếu, phá giải được yểm thuật bị người ta hạ.
Tiếp theo, liền khoa trương khen ngợi hoàng đế, dùng năm năm thời gian, là có thể đem đất phong thống trị ngay ngắn rõ ràng, trăm họ an cư lạc nghiệp (Ôn Uyển tốn tâm tư nhiều nhất ở chỗ này. Không thể viết quá nhiều, cho nên những câu chữ đều phải nói lên chỗ quan trọng nhất, phải có tác dụng vẽ rồng điểm mắt (làm nổi bật nét chính)).
Cuối cùng, miêu tả Triệu vương dùng thứ thay trưởng, bức tử vợ cả, dùng vu thuật ám hại Quận chúa, câu kết quan viên Giang Nam, tham ô nhận hối lộ xem mạng người như cỏ rác, mua quan bán tước, làm ra rất nhiều chuyện ác. Những thứ này còn không tính, không ngờ lại còn dẫn phát phản loạn. Khiến cho bá tánh nhà tan cửa nát, nghiệp chướng vô số. Tội nghiệt của Triệu vương không có sổ sách nào có thể viết hết được.
Ôn Uyển hành văn tốt, xuyên suốt bài văn, Ôn Uyển có tấm lòng từ bi, như Quan Âm Bồ Tát chuyển thế phổ độ chúng sinh. Thiên hạ hiện nay, đa số dân chúng đều thờ phụng Phật giáo. Một người có thể được Phật tổ che chở phù hộ làm sao lại là yêu nghiệt. Nên đem lời đồn đãi yêu nghiệt mà Triệu vương tuyên cáo cả nước triệt để phá tan.
Đoạn thứ hai là trọng điểm cả bức thư thảo phạt, nghe xong thì cảm giác đầu tiên hoàng đế là một minh quân đầy triển vọng. Ngẫm lại, đem một nơi đạo phỉ hoành hành, dân chúng sinh sống khó khăn đều có thể thống trị được ngay ngắn rõ ràng. Lại để cho dân chúng có những ngày tốt lành. Vậy thống trị một quốc gia, càng khỏi cần nói rồi. Chỉ cần có hoàng đế, dân chúng nhất định có thể trải qua cuộc sống giàu có thái bình.
Cuối cùng viết đến Triệu Vương, nghe xong chính là một người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, hại nước hại dân mười phần vô sỉ bại hoại. Đơn giản mà nói, chính là ma tinh chuyển thế, yêu nghiệt chuyên gây tai họa đến cho con người. Có hắn, thì sẽ mang đến vô số tai họa cho mọi người.
Một chính một phản, đối lập mãnh liệt như vậy, đều không cần nói thêm nữa rồi. Người bình thường đã có được lựa chọn.
Hạ Dao tin tưởng, chỉ cần bài văn thảo phạt này vừa đưa ra. Thế cục nhất định có nghịch chuyển. Khụ, Hạ Dao thấy Ôn Uyển thái độ cao ngạo coi như việc này không liên quan đến mình liền lắc đầu. Nếu như Quận chúa sớm ra tay, nói không chừng hiện tại thế cục đã định.
Hạ Dao nào biết đâu rằng, Ôn Uyển là bị ép lên Lương Sơn (ý nói bị ép phải làm cướp, Lương Sơn này là Lương Sơn Bạc). Nếu không phải sợ hoàng đế băng hà, nàng cần gì phải hướng thế nhân tuyên bố nàng làm việc thiện nhiều như vậy. thiên hạ đệ nhất tài nữ, chỉ là dệt hoa trên gấm thôi. Còn lấy thanh danh Bồ Tát thế này, không phải mang đến chuyện tốt, mà là vô số phiền toái. Nhưng không có biện pháp, nàng nhất định phải vì chính mình gia tăng dự phòng. Nếu Hoàng đế thật sự có chuyện, nàng có những công tích này, thì dù thái tử trở thành hoàng đế, cũng không dám động đến nàng. Nàng sẽ có thời gian sắp xếp đường lui. Nếu không, nàng cũng sẽ không dùng đến hạ sách này.
Sau khi Hạ Dao đi ra ngoài, Ôn Uyển tiếp tục ngồi ở trên long sàng, trông coi hoàng đế. Diệp thái y nói, hiện tại, chỉ đành dựa vào hoàng đế rồi. Nếu trước hừng đông hoàng đế còn chưa tỉnh lại, thì hoàng đế sẽ có nguy hiểm.
Hạ Dao ở bên tai Ôn Uyển nói thầm một câu: “Quận chúa, Kiêu Kỵ doanh đã vào kinh rồi. Người yên tâm, Lô tướng quân đối với Hoàng Thượng rất trung thành tận tâm.”
Ôn Uyển gật đầu, gọi Đặng Đỗ hỏi: “Tình hình bên Vĩnh Ninh cung thế nào rồi?”
Đặng Đỗ nói: “Quận chúa, tất cả đều tốt.” Dù sao có ăn có uống, chỉ là muốn mọi người cùng lách vào một chỗ, những người này ngày thường nũng nịu cao cao tại thượng đã quen, nên oán than đầy đất.
Ôn Uyển mặt mũi nghiêm nghị nhìn Đặng Đỗ nói: “Bảo vệ tốt hoàng cung, phòng bị mật thám của đám phản quân chui vào. Cậu Hoàng đế tỉnh lại, sẽ cảm tạ ngươi nhiều.”
Đặng Đỗ quỳ trên mặt đất nói: “Quận chúa yên tâm, thần nhất định bảo vệ Hoàng Thượng và Quận chúa an toàn. Xin Quận chúa hãy yên tâm.”
Ôn Uyển gật đầu bảo hắn đi xuống. Hỏi thêm một chút tình huống, biết rõ tạm thời sóng yên gió lặng mới cảm thấy buông lỏng một chút.
Ôn Uyển nắm tay hoàng đế. Nàng chỉ còn lại một người thân này thôi, chẳng lẽ ông trời, thực sự tàn nhẫn như vậy sao? Nhất định phải làm cho nàng hai đời thành cô nhi, nghĩ tới chuyện trước đây, nước mắt lại không nhịn được: “Cậu hoàng đế, cậu không thể có chuyện gì. Cậu có chuyện gì, thì trên đời này, chỉ còn lại một mình Ôn Uyển. Cậu Hoàng đế, Ôn Uyển cũng chỉ có một mình cậu là người thân thôi. Nếu như cậu có chuyện, con phải làm cái gì bây giờ? Cậu đã hứa với con, sẽ không bỏ lại con một mình. Cậu không còn, Ôn Uyển sẽ như lục bình trôi dạt khắp nơi, không có nhà nữa rồi, Cậu hoàng đế, cậu không thể tàn nhẫn như vậy.”
Hạ Dao đến bảo Ôn Uyển dùng bữa. Ôn Uyển một chút muốn ăn đều không có, nhưng nàng biết rõ, ăn không được cũng phải ăn. Một khi nàng ngã xuống, nàng và hoàng đế tất cả đều xong. Nên đành phải cố nuốt vào, dù sao trong đầu cũng chỉ có một ý nghĩ là phải ăn no.
Ôn Uyển buông bát đũa, đứng lên nói: “Hạ Dao, nếu như, vạn nhất thực sự xuất hiện tình huống như vậy. Ta có thể tìm kiếm người Thần Cơ Doanh hỗ trợ không?”
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển: “Quận chúa muốn làm gì?”
Ôn Uyển sắc mặt nặng nề nói: “Tình hình ngày đó ngươi cũng thấy đấy. Cậu hoàng đế chính là bùa hộ mệnh của ta, không có cậu hoàng đế, ta cũng không là gì cả. Cho nên, nếu thực sự có vạn nhất, ta là người phải ra đi. Ta sẽ không ở lại kinh thành, cũng không muốn đi đất phong. Ta muốn đi đến hải ngoại. Đợi khi không có người nhớ đến ta nữa, lúc đó, ta sẽ trở về.”
Sắc mặt của Hạ Dao trở nên ảm đạm. Không có hoàng thượng che chở, tình cảnh của Quận chúa quả thực gian nan. Hơn nữa, không phải là Hoàng Thượng thì Quận chúa tuyệt đối sẽ không ra sức giúp đỡ: “Tiên hoàng có ý chỉ lưu lại. Nếu hoàng thượng có chuyện, sẽ để cho Thần Cơ Doanh phối hợp với Quận chúa làm việc. “Nếu thực sự đến bước đó, thuộc hạ sẽ cùng Quận chúa rời đi.”
Lúc này trong nội tâm Ôn Uyển đang đau khổ, có lời nói này của Hạ Dao, bi thương tuyệt vọng trong lòng cũng giảm bớt. Nàng nắm tay Hạ Dao, cố nén nước mắt nói: “Cảm ơn, Cám ơn ngươi Hạ Dao.” Hạ Dao đối với nàng, đã chân chính làm được sống chết không rời. Có một người như vậy làm bạn ở bên cạnh, ít nhất nàng không hề có cảm giác cô đơn, một mình phải chiến đấu không ngừng nữa.
Tô Tướng nhận được thư thảo phạt của Ôn Uyển, vốn định lập tức chuyển phát đến tiền tuyến. Nhưng được biết Ôn Uyển đã sai người đưa đi rồi, ông mới thở phào một hơi. Tình hình trong nội cung, ông cũng biết rồi. Hơn hai mươi quan viên bị Ôn Uyển đánh chết. Kiêu kỵ doanh đã tiến vào chiếm giữ kinh thành. Toàn bộ kinh thành hiện tại đã giới nghiêm.
Ôn Uyển cơm nước xong xuôi, Hạ Dao pha cho nàng một ly trà hoa cúc mật ong. Ôn Uyển chậm rãi uống vào. Nhìn hoàng đế vẫn còn ngủ say, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung.
Ôn Uyển trông coi hoàng đế, giống như lần hoàng đế trông coi chăm sóc nàng. Chỉ cần có một phần hi vọng, nàng sẽ không từ bỏ.
Hạ Dao nhẹ nhàng đi tới, ở bên tai Ôn Uyển nói thầm một câu. Ôn Uyển đứng lên, lúc đi ra còn lệnh cho hai thái y cố gắng chăm sóc hoàng thượng.
Hạ Ảnh đưa cho Ôn Uyển một danh sách: “Quận chúa, đã thẩm tra ra được, bên trong danh sách đều là dư đảng của Triệu vương. Xin Quận chúa suy xét quyết định.”
Ôn Uyển nhìn danh sách, chừng ba mươi người. Trong đó có mười sáu thần tử, mười tám mật thám trong nội cung. Ôn Uyển cầm danh sách trong tay mà ngây ngốc. Trên tay nàng vừa mới dính máu hơn mười nhân mạng rồi. Mà hôm nay, còn phải dính vào mấy trăm nhân mạng nữa. Đáng tiếc, tình thế không cho phép nàng sợ hãi.
Ôn Uyển thở dài một tiếng, hiện tại không phải là thời điểm nhân từ nương tay. Muốn trách, chỉ có thể trách số mệnh bọn họ không tốt. Nếu tha cho người nhà của bọn hắn, chúng lại cùng phản quân cấu kết. Cho dù hiện tại nàng không giết, thì sau khi cậu hoàng đế tỉnh lại, nhất định cũng chạy không thoát.
Ôn Uyển tìm thái tử, thái tử nhìn thấy bên trong danh sách có bốn người là thuộc hạ của mình, sắc mặt lập tức đại biến: “Ôn Uyển, cái danh sách này muội từ đâu có vậy? Có thể tin được không?”
Ôn Uyển gật đầu: “Rất đáng tin cậy, thái tử điện hạ, huynh xem nên xử lý thế nào đây?”
Trong mắt Thái tử đầy lửa giận: “Xử lý thế nào? cấu kết cùng phản quân, còn phải xử lý thế nào? Người đâu, đi tuyên Vạn đại nhân cùng Lâm đại nhân tiến cung.”
Ôn Uyển thấy thế, rốt cục trong lòng cũng có một phần khen ngợi thái tử rồi. Khá tốt, không có phản bác và hoài nghi nàng. Nếu không, Ôn Uyển còn phải cân nhắc, vạn nhất cậu hoàng đế có chuyện, có nên đổi người làm hoàng đế hay không? Hôm nay biểu hiện của thái tử, tuy không nói thập phần hoàn mỹ nhưng ít nhất cũng không bị người ta nắm mũi dẫn đi.
Thái tử sai người giết mười sáu vị dư đảng của Triệu vương, đồng thời hạ ý chỉ, huyết tẩy mười sáu phủ của quan viên. Đây là điển hình của câu nói nhổ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi qua lại mọc trở lại.
Về phần người trong nội cung, đã để Đặng Đỗ bắt đi xử trí. Ôn Uyển không có hứng thú đi xem hành hình. Thái tử trải qua việc này, đã xuống ý chỉ lần nữa, dư đảng phản quân mỗi người đều được phép chém chết. Nếu có người dám cãi lại ý chỉ mà làm loạn, giết bất luận tội. Nói là thi hành ngay.
Ôn Uyển nghe được mười sáu người bị giết, mười sáu gia tộc bị tru sát. Mặt khác mười tám mật thám cũng liên quan đến hơn mười người, nàng liền cảm thấy có chút phát lạnh. Nhưng mà không giết không được. Nếu như chỉ giết bản thân người phạm tội, sẽ không đạt được hiệu quả kinh sợ. Nhất định phải trừng phạt hết, những người tài giỏi này mới không dám có dị động.
Trong tình thế bắt buộc, cho dù thái tử không giết, nàng cũng sẽ động thủ diệt trừ những người này. Muốn trách thì trách vì sao họ lại cấu kết cùng Triệu Vương. Gần đây nàng cho rằng thái tử trung hậu, nhưng không ngờ lại có thể ra tay hung ác được ( người uy hiếp giang sơn nhà hắn, nếu không ra tay độc ác, hắn sẽ bị loại bỏ lập tức). Ôn Uyển thật sự cảm thấy, người hoàng tộc, tất cả đều hung ác.
Thái tử tự mình ra lệnh, phân phó một trận thấy Ôn Uyển trầm mặc không nói. Liền có chút bó tay: “Biểu muội, còn có chỗ không thỏa đáng sao?” Ôn Uyển không có phản bác, cũng chứng minh nàng đồng ý với hắn, làm trong lòng hắn không còn bứt rứt nữa.
Ôn Uyển lắc đầu nói: “Không có, rất tốt. lúc trước ta một mực lo lắng huynh sẽ bị người ta đầu độc, đối nghịch với ta. Hiện tại xem ra, là ta quá lo lắng. Chuyện ở đây, đều giao lại cho huynh. Huynh có cần cái gì ở chỗ ta, lại bảo ta. Ta đi đến chỗ của cậu hoàng đế.”
Thái tử a một tiếng, cái này là tình huống gì.
/1357
|