Edit: Vịt Ôn Uyển tiếp tục ăn thêm một quả nho rồi gật đầu. Ừ! Trạng nguyên lang phối với trưởng công chúa cũng là một đoạn giai thoại. Tất nhiên là tung ra lời đồn đãi như vậy thì Ôn Uyển chắc chắn sẽ không làm. Không nói Ôn Uyển sẽ không làm chuyện không có nhân phẩm như vậy, chứ đừng nói tới tình cảnh thân phận đơn độc của nàng. Một khi Tư Thông truyền ra những chuyện tổn hại tới khuê dự, Hoàng đế biết có bàn tay nàng thúc đẩy nhất định sẽ vạn phần thất vọng đối với nàng. Cho dù có thương yêu, sủng ái nàng như thế nào thì đó cũng là con gái ruột của hắn. Hơn nữa, bây giờ còn đang trong hiếu kỳ của ông ngoại hoàng đế, nếu lan truyền ra ngoài thì cả hoàng gia đều bị mất hết mặt mũi thể diện.
Ôn Uyển đang suy nghĩ mọi chuyện thì chợt nghe thấy thái giám tới tuyên nàng tiến cung. Ôn Uyển không biết hoàng đế gọi nàng tiến cung có chuyện gì. Thấy sắc mặt hoàng đế có chút khó coi: “Cậu hoàng đế, có chuyện gì vậy? Có phải đám người Triệu vương bọn họ làm phản rồi không?” Hạ Dao cũng nói là tình hình bên ngoài gần đây khó thu được nhiều tin tức. Nói cách khác chính là thật sự muốn phản rồi.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển hỏi chuyện này, vẻ mặt hòa hoãn không ít: “Không phải vậy. Chỉ là cậu muốn triệu kiến để gặp con thôi. Mấy ngày nay trong phủ làm gì thế?”
Ôn Uyển ha hả cười: “Con chỉ tính toán sổ sách thôi, xem xem buôn bán lời được bao nhiêu bạc. Cố gắng nghĩ một chút những điểm quan trọng để phát tài. Con tranh thủ sớm ngày mang bạc trả hết nợ để đi du ngoạn khắp nơi chứ.”
Ánh mắt Hoàng đế buồn rầu, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Uyển, không nói gì cả. Nhưng Ôn Uyển thấy được vẻ áy náy trong mắt hoàng đế: “Không gấp, thân thể quan trọng hơn.”
Ôn Uyển cảm thấy có chuyện khác thường. Chẳng qua vẫn thuận theo dạ một tiếng. Hai cậu cháu lại nói thêm vài chuyện rồi Ôn Uyển trở về.
Hành động của hoàng đế khiến trong lòng Ôn Uyển cảm thấy bất an. Nàng cảm giác thấy hình như có chuyện gì mà nàng còn chưa biết.
Sau khi Ôn Uyển đi thì hoàng đế xanh mặt phân phó người gọi Tư Thông tới, hắn hỏi tin đồn bên ngoài có phải do nàng chủ mưu hay không. Tư Thông liều chết không thừa nhận. Nếu như thừa nhận thì tốt, cơn giận của hoàng đế còn dễ dàng hạ xuống một chút. Nhưng Tư Thông lại thà chết không thừa nhận khiến hoàng đế càng thêm tức giận. Hắn lấy ra toàn bộ chứng cứ xác thực ném trước mặt Tư Thông: “Tự ngươi xem đi, ngươi còn dám nói dối?”
Sắc mặt Tư Thông thoáng chốc xám xịt, không cam lòng kêu: “Phụ hoàng, nhi thần không có, nhi thần chỉ nói Ôn Uyển biểu tỷ không thích thi từ. Không hề tung lời đồn đãi nàng bất hiếu. Phụ hoàng, con nói theo đúng như lời Ôn Uyển biểu tỷ chính miệng nói, nhi thần không hề thêu dệt lời nói vô căn cứ. Phụ hoàng, cầu xin người hãy tin tưởng nhi thần. Nhi thần thật không có. Nhất định là Ôn Uyển vu oan cho con. Nhất định là nàng vẫn căm giận con phá hủy bàn cờ của nàng.”
Hoàng đế nghe xong thì sắc mặt biến đổi nhiều lần. Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới lại càng thêm giận: “Người đâu, đưa Tư Thông công chúa về cung điện, không có thánh chỉ của trẫm thì không cho phép xuất cung.”
Tư Thông hiểu ra, chuyện này rất có thể đã đánh mất đi sủng ái của hoàng đế với nàng, lập tức khóc đến vô cùng thương tâm: “Phụ hoàng, tại sao? Tại sao? Con mới là con gái của người, nhi thần không phục, tại sao tất cả thứ tốt đều cho nó trước, nhi thần mới là con gái ruột của phụ hoàng mà? Tại sao, tại sao kể từ khi Ôn Uyển xuất hiện đến nay, người không còn thương yêu con gái nữa. Phụ hoàng, tại sao?” Nàng thật lòng thống hận Ôn Uyển. Tại sao muốn cướp đi phụ hoàng của nàng.
Hoàng đế nghĩ tới Ôn Uyển từng nói mình không có cha mẹ thương yêu, không có anh em ruột để cậy nhờ, sau được hoàng đế cưng chiều, sợ làm cho các công chúa cùng hoàng tử bất mãn nên vẫn vô cùng ít xuất hiện, cẩn thận từng li từng tí (giống như Ôn Uyển vậy thì còn gì để nói). Khi đó hoàng đế còn cười Ôn Uyển suy nghĩ nhiều. Nhưng những lời này của Tư Thông vừa vặn đúng như lời Ôn Uyển nói. Hơn nữa cái gì gọi là thứ tốt đều cho Ôn Uyển, nói như vậy, vừa lúc đụng phải đầu giáo thịnh nộ của hoàng đế: “Ngươi nói vậy là muốn gả cho Tào Tụng sao?” Công chúa không giống với các cô nương nhà bình thường khác. Bình thường nếu coi trọng phò mã thì cứ trực tiếp bẩm báo với hoàng đế, nếu như hoàng đế cảm thấy được thì sẽ chấp nhận.
Tư Thông bị hoàng đế hỏi như vậy thì sửng sốt.
Hoàng đế thấy Tư Thông sững sờ thì lập tức cho rằng đúng như thế. Hắn liền giận dữ: “Ngươi thật nhìn trúng Tào Tụng? Ngươi thật vì Tào Tụng mà bại hoại thanh danh của Ôn Uyển?”
Lúc này Tư Thông vừa nghe đến hai chữ Ôn Uyển thì liền nổi điên. Hai chữ Ôn Uyển này đối với Tư Thông mà nói giống như ma chú. Kể từ khi Ôn Uyển xuất hiện, phụ hoàng không còn thương nàng nữa. Cho dù hiện tại nàng là công chúa cao quý, nhưng trong mắt mọi người chỉ có Tôn Quý quận chúa Ôn Uyển này, hoàn toàn không có trưởng công chúa nàng. Ôn Uyển cướp đi toàn bộ những hào quang vốn thuộc về nàng. Thấy vẻ mặt hoàng đế hiện rõ che chở Ôn Uyển thì nàng lại càng tức giận hơn, lập tức kêu lên: “Phụ hoàng, tại sao con không thể nhìn trúng Tào Tụng? Bình Ôn Uyển nàng là thứ gì? Tại sao tất cả những thứ tốt đều phải cho nàng hết.”
Nếu như Tư Thông nói ra những lời mềm mỏng, xin lỗi, xin hoàng đế bớt giận thì chuyện này cũng có thể cho qua. Dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt. Ôn Uyển vô cùng để ý và cẩn thận như vậy thì khó mà không cố kỵ cách một tầng cậu cháu này, dù sao cũng không thể sánh cùng cha mẹ ruột thịt. Bởi vì như thế nên Ôn Uyển không muốn chuyện gì cũng dựa vào hoàng đế. Có thể giải quyết liền tự nghĩ biện pháp giải quyết.
Những lời nói của Tư Thông hôm nay càng khiến cho hoàng đế thêm tức giận. Lại nói, cũng là do Tư Thông xui xẻo, lấy tôn danh của trưởng công chúa đi đến đâu cũng sẽ là đối tượng để mọi người lấy lòng và nịnh bợ. Hết lần này tới lần khác cứ đụng phải Ôn Uyển. Cho nên nàng rất ủy khuất. Nhưng nàng chỉ lo ủy khuất của mình, lại chưa từng nghĩ tới Ôn Uyển có thể vượt qua tất cả hoàng tử, hoàng nữ giành được sự sủng ái của hoàng đế đều không phải từ trên trời rơi xuống mà do nàng dùng thành tâm và cố gắng để đổi lấy.
Hoàng đế nổi gân xanh: “Ngươi muốn gả cho Tào Tụng như vậy lắm sao?” Vì một Tào Tụng, liền có thể làm ra những chuyện như vậy?
Tính tình bạo ngược của Tư Thông lấn át lí trí của nàng. Bật thốt ra: “Phải, con muốn gả cho Tào Tụng. Tào Tụng là Trạng nguyên lang, văn tài học thức nhân phẩm, mọi thứ đều tốt. Tại sao con lại không thể gả.” Nàng gấp gáp, nhất thời nàng quên mất trong miệng người ngoài thì đây chính là di chỉ của tiên hoàng.
Nghiên mực trong tay Hoàng đế liền ném tới, cũng không đập lên đầu nàng. Hoàng đế nóng giận quá ngược lại lại cười lên: “Tốt, tốt, ngươi đã muốn gả như vậy. Trẫm thành toàn ngươi. Gả ngươi cho Tào Tụng. Người đâu, đưa Đại công chúa hồi cung”
Đồng thời Hoàng đế hạ xuống thánh chỉ, sau khi thủ hiếu xong, trước khi thành thân không cho phép Tư Thông bước ra khỏi cung một bước. Hoàng hậu cân nhắc một chút nói: “Hoàng thượng, Tào Tụng có tài học cao, nhân phẩm quý trọng, tướng mạo đường đường, là một đứa con rể tốt. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu có tiếng gió gì truyền ra ngoài thì danh tiếng của Tư Thông toàn bộ bị hủy. Văn võ bá quan tự nhiên cho là hoàng thượng cưng chiều công chúa mà vứt bỏ Ôn Uyển, sẽ ảnh hưởng tới tình nghĩa cậu cháu của hoàng thượng và Ôn Uyển.”
Hoàng đế không có nhiều tâm tình nói chuyện này, chỉ nói ý hắn đã quyết. Đồng thời lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, chuyện của mấy vị công chúa, ngươi nên dành ra nhiều tâm tư chú ý hơn một chút.”
Hoàng hậu lập tức ngượng ngùng. Lời nói của hoàng đế chính là chỉ trích nàng làm hoàng hậu không tròn trách nhiệm phận sự. Nhưng công chúa cũng có mẹ ruột, nàng không hề ôm tới nuôi dưỡng dưới gối, chẳng qua sau này tốn thêm chút ít tâm tư là được.
Bội ma ma nhẹ giọng “Hoàng hậu nương nương, đã điều tra rõ rồi, tin đồn truyền từ Duyên Hi Cung bên kia ra. Có lẽ là hôm đó quận chúa và Tào tam thiếu gia tranh chấp ở trong hoa viên, hai người lớn tiếng nên bị người trong Duyên Hi Cung nghe thấy được.”
Hoàng hậu khẽ cười: “Kể từ hôm Tư Thông vô tình gặp được Tam công tử Tào gia, sợ là đã có tình ý rồi. Chẳng qua là ngại ý chỉ của tiên hoàng lúc trước nên không dám trắng trợn nói ra. Lúc này không phải được như nó mong muốn rồi sao?!”
Bội ma ma không quá đồng ý: “Vậy cũng quá tiện nghi cho nàng.”
Hoàng hậu lắc đầu, vẻ mặt hiện ra ý cười nhạo: “Tiện nghi? Nếu tốt thật thì tại sao Ôn Uyển Quận chúa lại không đồng ý? Tài danh của Tào Tụng từ nhỏ đã lan truyền đầy bên ngoài, hắn là người được tán tụng quen rồi, làm sao có thể dễ sống chung như vậy. Hơn nữa, phẩm tính cũng không phải đáng tin. Nha hoàn bên cạnh lại có thể châu thai ám kết (có mang do ăn vụng), có thể thấy được hắn là người cực kỳ sủng ái nha hoàn. Mặc dù nữ nhi hoàng gia được gả đi sẽ không để vào mắt một nha hoàn, tùy ý xử trí là được, nhưng rốt cuộc cũng ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng.”
Ngược lại Bội ma ma không để ý điều này: “Nhưng tổng thể mà nói thì Tào tam công tử rất tốt. Nam nhân, người nào không có tam thê tứ thiếp, trong phòng có thêm người ngược lại cũng là bình thường. Hiện tại danh tiếng của Quận chúa bị lưu truyền bết bát như vậy thì người tốt nào dám nhắc tới hôn sự, lão nô chỉ sợ tương lai Ôn Uyển Quận chúa sẽ hối hận.” .
Hoàng hậu nghe lời này xong thì bật cười: “Ngươi yên tâm, lấy sủng ái nàng có được như vậy thì nam nhân tốt trong thiên hạ cho nàng lựa chọn còn nhiều mà. Về phần danh tiếng, vậy thì có gì quan trọng. Ta thấy tám năm trước danh tiếng của Ôn Uyển là cái gì, ngươi chắc hẳn cũng đã nghe nói. Hiện tại ai không nói nàng hai tiếng tốt. Nàng thật sự là người quan tâm danh tiếng như vậy thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi. Lần này đoán chừng là không muốn gả, dứt khoát biết thời biết thế. Nếu không, sao lại dễ dàng với Tào gia như vậy.” Đoán chừng hoàng đế muốn lưu lại thể diện, nếu không đối với danh tiếng của Ôn Uyển cùng Tư Thông cũng đều không tốt.
Ôn Uyển trở về trong phủ liền bảo Hạ Dao đi hỏi thăm một chút xem gần đây có chuyện gì không tốt hay không. Ánh mắt của hoàng đế nhìn nàng tràn đầy áy náy khiến nàng rất bất an
Không lâu sau Hạ Dao trở về, thật không còn gì để nói với Ôn Uyển nữa: “Quận chúa, làm sao người lại để Tư Thông công chúa gả cho Tào Tụng?” Nàng thật không rõ Ôn Uyển muốn làm gì nữa?
Đầu tiên Ôn Uyển cũng rất ngạc nhiên, chuyện gì xảy ra? Cậu hoàng đế đau lòng như vậy là bởi vì muốn để Tư Thông tôn Tào Tụng làm Phò mã. Chuyện này có gì mà phải áy náy. Tuy Tào Tụng không tệ nhưng nàng đã làm sáng tỏ là nàng không để hắn vào mắt.
Ôn Uyển vứt bỏ ý nghĩ không tốt của mình, mặc dù chuyện như vậy nhưng cũng ngoài dự liệu của người ta a. Nhưng nàng lại phản bác lời nói của Hạ Dao: “Là chính nàng ta nhớ thương Tào Tụng thôi, không hề liên quan gì với ta. Nếu như không phải nàng nhớ thương Tào Tụng, làm gì phải giúp Tào Tụng chửi bới ta. Ta thấy Trạng nguyên lang phối với công chúa rất tốt. Không phải đều nói con gái hoàng đế rất khó gả sao, đây không phải giải quyết được một người rồi à.”
Hạ Dao thấy lý do của Ôn Uyển rất đường hoàng thì vô cùng khinh bỉ. Muốn trả thù, chuyển tầm mắt dời đi thì cứ việc nói thẳng, nàng còn ở đây dùng ngôn từ chính nghĩa như vậy. Chẳng qua như vậy so với chút chuyện quái lạ không giải thích được trước đó thì tốt hơn nhiều.
Đương nhiên Ôn Uyển nhìn thấy được sự khinh bỉ trong mắt Hạ Dao, kỳ quái nói: “Thật ra thì Tào Tụng cũng không tệ. Ta tiếp xúc với hắn mấy lần đều thấy hắn có tài học, phẩm tính cũng tốt. Chẳng qua, ngươi cũng biết đó, ta có bệnh thích sạch sẽ. Ta không muốn lấy loại nam nhân đã có người trong lòng làm chồng, dù là một nha hoàn cũng không được. Muốn cưới ta phải có cả trăm phần tâm ý chân thực, đừng có vừa ngủ với nữ nhân khác lại vừa nói muốn kết hôn với ta. Lúc đó đừng trách ta ác tâm hay không ác tâm.”
Hạ Dao không còn lời nào để nói. Tính tình Ôn Uyển thế nào thì nàng đã sớm biết rồi: “Quận chúa đừng có ở trước mặt nô tỳ giả bộ nữa, vô cùng không thú vị, cưới hay không cưới công chúa cũng là ý tứ của hoàng thượng. Bản thân công chúa đồng ý thì có liên quan gì đến người đâu. Giải thích nhiều như vậy, ngược lại càng chứng minh người chột dạ.”
Ôn Uyển bĩu môi, không tiếp tục nói nữa. Chột dạ, nàng chột dạ cái quỷ. Bản thân Tư Thông tự mình trêu chọc phải, chẳng có một sợi tơ quan hệ gì tới nàng. Chuyện này nàng một chữ cũng chưa từng nói.
Ôn Uyển đang suy nghĩ mọi chuyện thì chợt nghe thấy thái giám tới tuyên nàng tiến cung. Ôn Uyển không biết hoàng đế gọi nàng tiến cung có chuyện gì. Thấy sắc mặt hoàng đế có chút khó coi: “Cậu hoàng đế, có chuyện gì vậy? Có phải đám người Triệu vương bọn họ làm phản rồi không?” Hạ Dao cũng nói là tình hình bên ngoài gần đây khó thu được nhiều tin tức. Nói cách khác chính là thật sự muốn phản rồi.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển hỏi chuyện này, vẻ mặt hòa hoãn không ít: “Không phải vậy. Chỉ là cậu muốn triệu kiến để gặp con thôi. Mấy ngày nay trong phủ làm gì thế?”
Ôn Uyển ha hả cười: “Con chỉ tính toán sổ sách thôi, xem xem buôn bán lời được bao nhiêu bạc. Cố gắng nghĩ một chút những điểm quan trọng để phát tài. Con tranh thủ sớm ngày mang bạc trả hết nợ để đi du ngoạn khắp nơi chứ.”
Ánh mắt Hoàng đế buồn rầu, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Uyển, không nói gì cả. Nhưng Ôn Uyển thấy được vẻ áy náy trong mắt hoàng đế: “Không gấp, thân thể quan trọng hơn.”
Ôn Uyển cảm thấy có chuyện khác thường. Chẳng qua vẫn thuận theo dạ một tiếng. Hai cậu cháu lại nói thêm vài chuyện rồi Ôn Uyển trở về.
Hành động của hoàng đế khiến trong lòng Ôn Uyển cảm thấy bất an. Nàng cảm giác thấy hình như có chuyện gì mà nàng còn chưa biết.
Sau khi Ôn Uyển đi thì hoàng đế xanh mặt phân phó người gọi Tư Thông tới, hắn hỏi tin đồn bên ngoài có phải do nàng chủ mưu hay không. Tư Thông liều chết không thừa nhận. Nếu như thừa nhận thì tốt, cơn giận của hoàng đế còn dễ dàng hạ xuống một chút. Nhưng Tư Thông lại thà chết không thừa nhận khiến hoàng đế càng thêm tức giận. Hắn lấy ra toàn bộ chứng cứ xác thực ném trước mặt Tư Thông: “Tự ngươi xem đi, ngươi còn dám nói dối?”
Sắc mặt Tư Thông thoáng chốc xám xịt, không cam lòng kêu: “Phụ hoàng, nhi thần không có, nhi thần chỉ nói Ôn Uyển biểu tỷ không thích thi từ. Không hề tung lời đồn đãi nàng bất hiếu. Phụ hoàng, con nói theo đúng như lời Ôn Uyển biểu tỷ chính miệng nói, nhi thần không hề thêu dệt lời nói vô căn cứ. Phụ hoàng, cầu xin người hãy tin tưởng nhi thần. Nhi thần thật không có. Nhất định là Ôn Uyển vu oan cho con. Nhất định là nàng vẫn căm giận con phá hủy bàn cờ của nàng.”
Hoàng đế nghe xong thì sắc mặt biến đổi nhiều lần. Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới lại càng thêm giận: “Người đâu, đưa Tư Thông công chúa về cung điện, không có thánh chỉ của trẫm thì không cho phép xuất cung.”
Tư Thông hiểu ra, chuyện này rất có thể đã đánh mất đi sủng ái của hoàng đế với nàng, lập tức khóc đến vô cùng thương tâm: “Phụ hoàng, tại sao? Tại sao? Con mới là con gái của người, nhi thần không phục, tại sao tất cả thứ tốt đều cho nó trước, nhi thần mới là con gái ruột của phụ hoàng mà? Tại sao, tại sao kể từ khi Ôn Uyển xuất hiện đến nay, người không còn thương yêu con gái nữa. Phụ hoàng, tại sao?” Nàng thật lòng thống hận Ôn Uyển. Tại sao muốn cướp đi phụ hoàng của nàng.
Hoàng đế nghĩ tới Ôn Uyển từng nói mình không có cha mẹ thương yêu, không có anh em ruột để cậy nhờ, sau được hoàng đế cưng chiều, sợ làm cho các công chúa cùng hoàng tử bất mãn nên vẫn vô cùng ít xuất hiện, cẩn thận từng li từng tí (giống như Ôn Uyển vậy thì còn gì để nói). Khi đó hoàng đế còn cười Ôn Uyển suy nghĩ nhiều. Nhưng những lời này của Tư Thông vừa vặn đúng như lời Ôn Uyển nói. Hơn nữa cái gì gọi là thứ tốt đều cho Ôn Uyển, nói như vậy, vừa lúc đụng phải đầu giáo thịnh nộ của hoàng đế: “Ngươi nói vậy là muốn gả cho Tào Tụng sao?” Công chúa không giống với các cô nương nhà bình thường khác. Bình thường nếu coi trọng phò mã thì cứ trực tiếp bẩm báo với hoàng đế, nếu như hoàng đế cảm thấy được thì sẽ chấp nhận.
Tư Thông bị hoàng đế hỏi như vậy thì sửng sốt.
Hoàng đế thấy Tư Thông sững sờ thì lập tức cho rằng đúng như thế. Hắn liền giận dữ: “Ngươi thật nhìn trúng Tào Tụng? Ngươi thật vì Tào Tụng mà bại hoại thanh danh của Ôn Uyển?”
Lúc này Tư Thông vừa nghe đến hai chữ Ôn Uyển thì liền nổi điên. Hai chữ Ôn Uyển này đối với Tư Thông mà nói giống như ma chú. Kể từ khi Ôn Uyển xuất hiện, phụ hoàng không còn thương nàng nữa. Cho dù hiện tại nàng là công chúa cao quý, nhưng trong mắt mọi người chỉ có Tôn Quý quận chúa Ôn Uyển này, hoàn toàn không có trưởng công chúa nàng. Ôn Uyển cướp đi toàn bộ những hào quang vốn thuộc về nàng. Thấy vẻ mặt hoàng đế hiện rõ che chở Ôn Uyển thì nàng lại càng tức giận hơn, lập tức kêu lên: “Phụ hoàng, tại sao con không thể nhìn trúng Tào Tụng? Bình Ôn Uyển nàng là thứ gì? Tại sao tất cả những thứ tốt đều phải cho nàng hết.”
Nếu như Tư Thông nói ra những lời mềm mỏng, xin lỗi, xin hoàng đế bớt giận thì chuyện này cũng có thể cho qua. Dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt. Ôn Uyển vô cùng để ý và cẩn thận như vậy thì khó mà không cố kỵ cách một tầng cậu cháu này, dù sao cũng không thể sánh cùng cha mẹ ruột thịt. Bởi vì như thế nên Ôn Uyển không muốn chuyện gì cũng dựa vào hoàng đế. Có thể giải quyết liền tự nghĩ biện pháp giải quyết.
Những lời nói của Tư Thông hôm nay càng khiến cho hoàng đế thêm tức giận. Lại nói, cũng là do Tư Thông xui xẻo, lấy tôn danh của trưởng công chúa đi đến đâu cũng sẽ là đối tượng để mọi người lấy lòng và nịnh bợ. Hết lần này tới lần khác cứ đụng phải Ôn Uyển. Cho nên nàng rất ủy khuất. Nhưng nàng chỉ lo ủy khuất của mình, lại chưa từng nghĩ tới Ôn Uyển có thể vượt qua tất cả hoàng tử, hoàng nữ giành được sự sủng ái của hoàng đế đều không phải từ trên trời rơi xuống mà do nàng dùng thành tâm và cố gắng để đổi lấy.
Hoàng đế nổi gân xanh: “Ngươi muốn gả cho Tào Tụng như vậy lắm sao?” Vì một Tào Tụng, liền có thể làm ra những chuyện như vậy?
Tính tình bạo ngược của Tư Thông lấn át lí trí của nàng. Bật thốt ra: “Phải, con muốn gả cho Tào Tụng. Tào Tụng là Trạng nguyên lang, văn tài học thức nhân phẩm, mọi thứ đều tốt. Tại sao con lại không thể gả.” Nàng gấp gáp, nhất thời nàng quên mất trong miệng người ngoài thì đây chính là di chỉ của tiên hoàng.
Nghiên mực trong tay Hoàng đế liền ném tới, cũng không đập lên đầu nàng. Hoàng đế nóng giận quá ngược lại lại cười lên: “Tốt, tốt, ngươi đã muốn gả như vậy. Trẫm thành toàn ngươi. Gả ngươi cho Tào Tụng. Người đâu, đưa Đại công chúa hồi cung”
Đồng thời Hoàng đế hạ xuống thánh chỉ, sau khi thủ hiếu xong, trước khi thành thân không cho phép Tư Thông bước ra khỏi cung một bước. Hoàng hậu cân nhắc một chút nói: “Hoàng thượng, Tào Tụng có tài học cao, nhân phẩm quý trọng, tướng mạo đường đường, là một đứa con rể tốt. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu có tiếng gió gì truyền ra ngoài thì danh tiếng của Tư Thông toàn bộ bị hủy. Văn võ bá quan tự nhiên cho là hoàng thượng cưng chiều công chúa mà vứt bỏ Ôn Uyển, sẽ ảnh hưởng tới tình nghĩa cậu cháu của hoàng thượng và Ôn Uyển.”
Hoàng đế không có nhiều tâm tình nói chuyện này, chỉ nói ý hắn đã quyết. Đồng thời lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, chuyện của mấy vị công chúa, ngươi nên dành ra nhiều tâm tư chú ý hơn một chút.”
Hoàng hậu lập tức ngượng ngùng. Lời nói của hoàng đế chính là chỉ trích nàng làm hoàng hậu không tròn trách nhiệm phận sự. Nhưng công chúa cũng có mẹ ruột, nàng không hề ôm tới nuôi dưỡng dưới gối, chẳng qua sau này tốn thêm chút ít tâm tư là được.
Bội ma ma nhẹ giọng “Hoàng hậu nương nương, đã điều tra rõ rồi, tin đồn truyền từ Duyên Hi Cung bên kia ra. Có lẽ là hôm đó quận chúa và Tào tam thiếu gia tranh chấp ở trong hoa viên, hai người lớn tiếng nên bị người trong Duyên Hi Cung nghe thấy được.”
Hoàng hậu khẽ cười: “Kể từ hôm Tư Thông vô tình gặp được Tam công tử Tào gia, sợ là đã có tình ý rồi. Chẳng qua là ngại ý chỉ của tiên hoàng lúc trước nên không dám trắng trợn nói ra. Lúc này không phải được như nó mong muốn rồi sao?!”
Bội ma ma không quá đồng ý: “Vậy cũng quá tiện nghi cho nàng.”
Hoàng hậu lắc đầu, vẻ mặt hiện ra ý cười nhạo: “Tiện nghi? Nếu tốt thật thì tại sao Ôn Uyển Quận chúa lại không đồng ý? Tài danh của Tào Tụng từ nhỏ đã lan truyền đầy bên ngoài, hắn là người được tán tụng quen rồi, làm sao có thể dễ sống chung như vậy. Hơn nữa, phẩm tính cũng không phải đáng tin. Nha hoàn bên cạnh lại có thể châu thai ám kết (có mang do ăn vụng), có thể thấy được hắn là người cực kỳ sủng ái nha hoàn. Mặc dù nữ nhi hoàng gia được gả đi sẽ không để vào mắt một nha hoàn, tùy ý xử trí là được, nhưng rốt cuộc cũng ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng.”
Ngược lại Bội ma ma không để ý điều này: “Nhưng tổng thể mà nói thì Tào tam công tử rất tốt. Nam nhân, người nào không có tam thê tứ thiếp, trong phòng có thêm người ngược lại cũng là bình thường. Hiện tại danh tiếng của Quận chúa bị lưu truyền bết bát như vậy thì người tốt nào dám nhắc tới hôn sự, lão nô chỉ sợ tương lai Ôn Uyển Quận chúa sẽ hối hận.” .
Hoàng hậu nghe lời này xong thì bật cười: “Ngươi yên tâm, lấy sủng ái nàng có được như vậy thì nam nhân tốt trong thiên hạ cho nàng lựa chọn còn nhiều mà. Về phần danh tiếng, vậy thì có gì quan trọng. Ta thấy tám năm trước danh tiếng của Ôn Uyển là cái gì, ngươi chắc hẳn cũng đã nghe nói. Hiện tại ai không nói nàng hai tiếng tốt. Nàng thật sự là người quan tâm danh tiếng như vậy thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi. Lần này đoán chừng là không muốn gả, dứt khoát biết thời biết thế. Nếu không, sao lại dễ dàng với Tào gia như vậy.” Đoán chừng hoàng đế muốn lưu lại thể diện, nếu không đối với danh tiếng của Ôn Uyển cùng Tư Thông cũng đều không tốt.
Ôn Uyển trở về trong phủ liền bảo Hạ Dao đi hỏi thăm một chút xem gần đây có chuyện gì không tốt hay không. Ánh mắt của hoàng đế nhìn nàng tràn đầy áy náy khiến nàng rất bất an
Không lâu sau Hạ Dao trở về, thật không còn gì để nói với Ôn Uyển nữa: “Quận chúa, làm sao người lại để Tư Thông công chúa gả cho Tào Tụng?” Nàng thật không rõ Ôn Uyển muốn làm gì nữa?
Đầu tiên Ôn Uyển cũng rất ngạc nhiên, chuyện gì xảy ra? Cậu hoàng đế đau lòng như vậy là bởi vì muốn để Tư Thông tôn Tào Tụng làm Phò mã. Chuyện này có gì mà phải áy náy. Tuy Tào Tụng không tệ nhưng nàng đã làm sáng tỏ là nàng không để hắn vào mắt.
Ôn Uyển vứt bỏ ý nghĩ không tốt của mình, mặc dù chuyện như vậy nhưng cũng ngoài dự liệu của người ta a. Nhưng nàng lại phản bác lời nói của Hạ Dao: “Là chính nàng ta nhớ thương Tào Tụng thôi, không hề liên quan gì với ta. Nếu như không phải nàng nhớ thương Tào Tụng, làm gì phải giúp Tào Tụng chửi bới ta. Ta thấy Trạng nguyên lang phối với công chúa rất tốt. Không phải đều nói con gái hoàng đế rất khó gả sao, đây không phải giải quyết được một người rồi à.”
Hạ Dao thấy lý do của Ôn Uyển rất đường hoàng thì vô cùng khinh bỉ. Muốn trả thù, chuyển tầm mắt dời đi thì cứ việc nói thẳng, nàng còn ở đây dùng ngôn từ chính nghĩa như vậy. Chẳng qua như vậy so với chút chuyện quái lạ không giải thích được trước đó thì tốt hơn nhiều.
Đương nhiên Ôn Uyển nhìn thấy được sự khinh bỉ trong mắt Hạ Dao, kỳ quái nói: “Thật ra thì Tào Tụng cũng không tệ. Ta tiếp xúc với hắn mấy lần đều thấy hắn có tài học, phẩm tính cũng tốt. Chẳng qua, ngươi cũng biết đó, ta có bệnh thích sạch sẽ. Ta không muốn lấy loại nam nhân đã có người trong lòng làm chồng, dù là một nha hoàn cũng không được. Muốn cưới ta phải có cả trăm phần tâm ý chân thực, đừng có vừa ngủ với nữ nhân khác lại vừa nói muốn kết hôn với ta. Lúc đó đừng trách ta ác tâm hay không ác tâm.”
Hạ Dao không còn lời nào để nói. Tính tình Ôn Uyển thế nào thì nàng đã sớm biết rồi: “Quận chúa đừng có ở trước mặt nô tỳ giả bộ nữa, vô cùng không thú vị, cưới hay không cưới công chúa cũng là ý tứ của hoàng thượng. Bản thân công chúa đồng ý thì có liên quan gì đến người đâu. Giải thích nhiều như vậy, ngược lại càng chứng minh người chột dạ.”
Ôn Uyển bĩu môi, không tiếp tục nói nữa. Chột dạ, nàng chột dạ cái quỷ. Bản thân Tư Thông tự mình trêu chọc phải, chẳng có một sợi tơ quan hệ gì tới nàng. Chuyện này nàng một chữ cũng chưa từng nói.
/1357
|