Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Tháng đầu Túy Tương Lâu khai trương, thẻ VIP bán hơn ba mươi vạn lượng bạc. Thấy vậy Ôn Uyển chắc lưỡi không dứt. Hiện giờ nàng coi như đã biết người nơi này thật là có nhiều tiền a. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng biết, hơn phân nửa thẻ là bị phú thương Cự Cổ mua, bọn họ mua thẻ tất nhiên là đi tặng người ta rồi. Bởi vì trong Túy Tương Lâu của Ôn Uyển lui tới căn bản đều là quan viên.
Khai trương một tháng đầu, buôn bán lời ba vạn năm ngàn lượng (giá thành bán thẻ không tính ở trong đó). Ôn Uyển nghe ánh mắt cũng mở thật to, cũng hoài nghi tiên sinh Trướng phòng (phòng kế toán) tính nhầm. Nên tự mình tính một lần, sau khi xác định mới biết được thật không có sai. Xem ra chính mình định phẩm vị cao quả nhiên là không sai. Đã theo kịp tiền bạc của Minh Nguyệt sơn trang.
Trướng phòng nhìn bộ dạng Ôn Uyển không tin, không khỏi buồn cười. Một bàn đồ ăn, bàn tiệc ít nhất cũng phải năm lượng bạc. Đắt tiền nhất trên trăm lượng là bình thường. Một bàn tiệc hạng nhất xuống tới cũng là một hai trăm lượng bạc. Cộng thêm mỗi ngày một bàn cố định tám trăm lượng, kiếm tiền hơn ba vạn hai, chỉ có thể nói là bình thường.
Tháng này khấu trừ tiền vốn lúc trước mình ra mười vạn lượng bạc. Tửu lâu tổng cộng còn hơn hai mươi vạn lượng bạc. Ôn Uyển vội vàng đưa cho hoàng đế hai mươi vạn lượng bạc, dùng cái này tới tranh công. Hoàng đế nhìn hai mươi vạn lượng ngân phiếu trong tay, nhíu mày.
Ôn Uyển vừa thấy vẻ mặt hoàng đế, cho rằng hắn đang nghĩ đến làm sao trừng trị tham quan, liền cuống quít nói “Cậu Hoàng đế, cậu ngàn vạn lần đừng dựa vào tửu lâu mà tra tham quan. Nếu không, không tới hai ngày tửu lâu của con sẽ phải đóng cửa. Hơn nữa, đây chỉ là người ta kết giao bình thường với nhau, gánh vác không nổi hai chữ tham ô đâu.” Ngàn vạn lần đừng mở ra hơn một tháng, đã cho đóng cửa. Tửu lâu là mình hao tốn nhiều tháng tâm huyết, cứ như vậy mà bị ngâm nước nóng thì quả thật cực kỳ uất ức.
Hoàng đế thấy bộ dạng Ôn Uyển cuống quít liền bật cười “Con yên tâm, ta đang suy nghĩ không phải chuyện này.” Hoàng đế đang suy nghĩ chuyện thuế muối Giang Nam một năm so với một năm càng ít thêm, xem ra phải sử dụng thủ đoạn lôi đình mới được. Chẳng qua, dùng thủ đoạn lôi đình, cũng phải có một lý do danh chánh ngôn thuận.
Hoàng đế lên ngôi đã hơn nửa năm rồi, lúc trước vẫn rất bình tĩnh. Miễn trừ thuế mấy địa phương (lại nói, chỗ đó triều đình cũng thu không được thuế má. Nên làm ra bộ dáng đẹp mắt thôi). Hoàng đế suy nghĩ một chút lời Tiên Hoàng Đế nói, quyết định cùng Ôn Uyển nói chuyện này một chút: “Cậu là muốn phái Trầm Hộc, Hàn Quốc Trụ làm khâm sai, đi Giang Nam tra thuế muối.”
Ôn Uyển được tin tức. Giở giọng một cái xem thường nói ” Đoán chừng chỉ phí thời gian chứ chẳng sáng tỏ, có thể tra được ra cái gì? Ba người kia cấu kết với nhau bền chắc như thép. Phái hai người họ đi làm cái gì? Mò mẫn đều tra vừa phí thời gian và tinh lực thôi.”
Hoàng đế rất kinh ngạc hỏi tại sao. Tại sao phải nghĩ đến ba người cấu kết. Ôn Uyển ở bên cạnh hoàng đế trước đây, biết tình huống Giang Nam cũng rất bình thường.
Ôn Uyển cũng không che giấu. Lúc trước nàng cố ý tìm hiểu cặn kẽ tình huống thuế má thu vào. Giang Nam lại là trọng địa thuế má, tự nhiên biết rất rõ ràng “Rõ ràng, nếu quả thật là thuế muối giảm nhiều như thế, nhất định là Quan, thương nhân, bang phái, ba người này cấu kết ở chung một chỗ. Nếu phái hai thư sinh đi, dùng thủ đoạn trong sạch thì không thể khuấy lợi ích đoàn thể giống miếng sắt kia, nên khẳng định không thành được chuyện gì.” Đoạn thời gian trước kia. Ôn Uyển yêu cầu tư liệu lớn quá, nên liên quan đến nhiều thứ vô cùng. Đối với trà muối là hai ngành nghề quan trọng tự nhiên sẽ chú ý, nên biết rõ cũng không kỳ quái.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, như có điều suy nghĩ. Có những người, rất có thiên phú ở một phương diện nào đó. Ôn Uyển đối với phương diện tiền tài rất có thiên phú. Nói không chừng, sau này thật sự có thể trở thành là nữ tử xây quỹ công.
Ôn Uyển cũng biết hôm nay triều đình quả thật khó khăn. Nếu không nàng mới không nhúng tay vào đâu “Dạ, nếu như muốn điều tra bọn họ, thì phải có một kế hoạch. Nóng nảy ngược lại để cho bọn họ thắt chặt với nhau thành một sợi dây thừng, biện pháp tốt nhất là từ từ, cho người ta âm thầm điều tra, từng bước từng bước mới đánh bại họ được. Con biết cậu đang rầu rĩ vì kho quốc khố trống không, nhưng mọi việc không thể hoàn thành một lúc được, dù sao cũng phải có quá trình. Quá mau sẽ có tác dụng ngược, cậu, cậu còn phải bảo trọng thân thể. Những sự tình kia, chúng ta từ từ giải quyết từng chuyện từng chuyện một. Cậu xem, con phải thay cậu kiếm ba tỷ bạc cũng không lo lắng. Bây giờ cậu đang lúc tráng niên, có thời gian còn sợ không làm được lời hứa hẹn với ông ngoại sao? Cậu, hiện tại con chỉ có cậu là một người thân nhất, cậu cần phải cố gắng bảo trọng thân thể. Bằng không, con biết phải làm sao đây?” Nàng sở dĩ tận tâm như vậy, thật ra chỉ muốn gánh một phần tâm lực cho hoàng đế. Không để cho hoàng đế mệt mỏi như vậy. Dĩ nhiên, dưới bóng đại thụ thì chỗ nào cũng mát.
Hoàng đế cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng vuốt đầu Ôn Uyển “Được, cậu hứa với Uyển Nhi sẽ bảo trọng tốt thân thể. Nhưng Ôn Uyển con có ý kiến gì hay không? Có thể một lưới đánh vỡ, hoặc biện pháp tiết kiệm thời gian và công sức nào đó?” Hoàng đế tùy tiện hỏi. Vấn đề của Giang Nam đã thành căn bệnh khó chữa rồi. Cho dù Ôn Uyển hiểu rõ, nhưng lại không quá quen thuộc.
Ôn Uyển hất đầu một chút, ha hả cười nói: ” Cậu Hoàng đế, cậu thật hỏi đúng người. Con quả thật đã nghĩ cho cậu biện pháp tiết kiệm thời gian và công sức rồi.”
Ánh mắt Hoàng đế sáng lên. Ôn Uyển bảo Tôn công công gọi Hạ Dao đi vào: “Ta nhớ được quyển sách mà Đông Chính Vi đưa. Dường như chính là công việc thuế má Giang Nam. Bây giờ đang ở nơi nào?”
Ánh mắt Hoàng đế lấp lánh, vui mừng hỏi: “Chuyện này khi nào?”
Ôn Uyển không đáp lời, Hạ Dao nhìn hoàng đế rồi lại nhìn Ôn Uyển, mới thấp giọng nói: “Tiên hoàng đã tiêu hủy.”
Hoàng đế nhổ một bãi nước bọt tức giận. Nói như vậy, Triệu vương là người chủ mưu phía sau tất nhiên là kiếm đủ bạc. Vì không muốn mình truy cứu, cho nên dứt khoát đốt đi. Trong lòng Hoàng đế có chút bực tức. Nhưng tiên hoàng đã không còn, hơn nữa trăm chuyện lấy hiếu làm đầu. Hắn có thể nói cái gì?
Ôn Uyển sớm đoán được kết cục này. Bằng không ngay lúc đó Đông Chính Vi cũng không khăng khăng bắt nàng giữ lại bản chép tay, mới nói cho địa điểm: “Bản chính đã đốt, vậy bản chép tay đâu?”
Ánh mắt Hoàng đế sáng lên. Ôn Uyển kể lại chuyện năm ấy, thời điểm thông khí ngẫu nhiên gặp phải. Bản chính giao cho ông ngoại hoàng đế. Đông Chính Vi kia vì phòng bị một hai, nên tự tay mình chép lại một quyển. Hoàng đế cười rất hài lòng. Hi vọng quyển sổ này thật có tác dụng.
Hạ Dao kiên trì nói: “Chôn ở dưới phiến đá trong Bạch Ngọc Viên ở Phủ Thuần Vương.” Thật ra lúc ấy nàng cũng biết sự băn khoăn của Đông Chính Vi. Sau khi giao cho Ôn Uyển bản sao chép tay của hắn, liền sai người đem chôn bản chép tay mật. Đến tiên hoàng cũng không biết.
Ngày đó Hoàng đế phái người, câu thông với Thuần Vương, rồi sai Yến Kì Huyên tới lấy. Người đến đã lấy được cuốn sổ mật. Bắt được sổ mật, tâm tình hoàng đế thật tốt. Phái ám vệ phá giải bí mật. Kiểm tra những điều ghi trong này là thật. Có thể đem những ngân lượng bị xói mòn kia đoạt về hơn phân nửa.
Ngày lành của Y Y ở tháng sáu. Nhưng bởi vì lấy chồng ở xa tận Giang Nam. Cho nên được xuất phát sớm một tháng. Ôn Uyển không tự mình đi trước thêm trang, cho người đưa đi một phần hậu lễ.
Mọi chuyện trong Tửu lâu đều bước lên quỹ đạo, tất cả tình huống chuyển động của Minh Nguyệt Sơn Trang cũng rất tốt. Hơn nữa hiện tại đã là tháng năm, rất nhanh là đến giữa mùa hạ, giữa mùa hạ thì tiền lời của Minh Nguyệt sơn trang nhất định sẽ tăng gấp hai lần.
Những thứ này sau khi chuẩn bị xong, Ôn Uyển đang suy nghĩ, phải đem phòng ốc chung quanh Túy Tương Lâu đều mua lại. Hợp thành một sân lớn. Xây dựng thành một cái hội quán. Không phải là hội viên thì không cho vào. Có chủ ý rồi nàng liền giao phó người ta làm việc.
Ôn Uyển lập tức đem mấy nhà bên cạnh Túy Tương Lâu lấy giá cao hơn giá thị trường ba phần thu mua. Toàn bộ phá thổ động công ( phá bỏ để xây dựng). Dựa theo tưởng tượng của Ôn Uyển mà xây dựng nên. Chờ sau khi xây dựng xong, phải là người có thẻ hội viên mới có thể đi vào. Hơn nữa, muốn nhận được thẻ hội viên, không chỉ có tiền, nhất định phải có thế. Thế cho nên về sau, rất nhiều người vì có thể có một tấm thẻ hội viên của hậu hoa viên Túy Tương Lâu đã tốn sức tâm tư.. Bởi vì đó là tượng trưng thân phận.
Bình Hướng Hi tự biết con đường làm quan sau này vô vọng nên đem tất cả lực chú ý đều tập trung đến trên người con cái “Thượng Đường, lần trước con nói con gái của Diêu Huyện Thừa, hiện nay có tin tức chưa?”
Thượng Đường quy củ đáp lời ” Hôm qua Diêu Huyện Thừa trả lời, hiện tại đang thương lượng chọn lựa ngày tốt tới thăm viếng.”
Bình Hướng Hi có chút lo âu nói “Nếu là không có vấn đề, thì nhanh chọn ngày tốt tới thăm, định ra thời gian. Nếu có thể, tốt nhất là thời gian sớm một chút”
Trong lòng Thượng Đường có chút bất an”Vội vã như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Bình Hướng Hi đúng là gấp gáp “Ông nội con thân thể không tốt, về phần rốt cuộc lúc nào đi, ai cũng không biết chính xác. Vẫn nên sớm chuẩn bị mới tốt. Hiện tại Thanh San cũng không có người dạm hỏi, thuận đường thì bảo vợ của con giúp đỡ tìm xem. Đem người định ra cho Thanh San. Bằng không, lúc đó lại trì hoãn tiếp, thì Thanh San sẽ mười tám rồi, đến lúc đó càng khó tìm được người trong sạch.” Hôm nay Thanh San đã mười lăm rồi,
Thượng Đường nghe vậy cũng nóng nảy. Một lần thủ hiếu chính là ba năm, ba năm sau Thượng Lân đã hai mươi tuổi. Không thể đợi lâu. Hắn gấp gáp đi theo một nhà Diêu huyện thừa thương lượng, Diêu huyện thừa mặc dù có chút khó xử, nhưng sau khi cùng phu nhân thương lượng, vẫn đáp ứng “Được, con sẽ đi thương lượng cùng Diêu gia ngay bây giờ.”
Rất nhanh sẽ đem thời gian định ra, cách thời gian hiện tại chỉ có hơn một tháng. Kết hôn thế này, có chút vội vàng rồi.
Ôn Uyển nhận được tin tức, Hạ Dao cười nói. Ánh mắt Chân Chân cũng không tệ lắm, chọn nữ nhi Diêu gia, tính tình trinh tĩnh, tướng mạo tốt, tài nghệ cũng không tầm thường. Mặc dù là thứ nữ, nhưng rất được Diêu phu nhân thương yêu. Nếu như không phải là thứ xuất, sẽ không xứng với thân phận của Thượng Lân.
Qua hai ngày sau, Cố ma ma cầm thiệp mời tới cho Ôn Uyển “Quận chúa, ngũ phòng bên kia đưa thiệp tới đây. Qua mười ngày, là đại thọ bốn mươi của Ngũ lão gia. Lúc đó mời người đến tham gia.”
Bây giờ Cố ma ma là Quản sự ma ma Phủ Quận chúa; hiệp trợ quản lý nội viện chính là Hạ Diễm cùng với Hạ Thu. Hạ Ảnh và Hạ Dao tồn tại như cái bóng của Ôn Uyển, Ôn Uyển ở nơi đâu thì các nàng ở nơi đó, bất kể chuyện nội viện, cũng như công tác tình báo đối ngoại. Cùng hiệp trợ nàng còn có Hạ Sơ. Hạ Ngữ, Hạ Hương trông coi ẩm thực của Ôn Uyển: các loại ăn uống bên ngoài…, Hạ Nhàn thì cùng Quỳnh ma ma trông coi ẩm thực Ôn Uyển. Nhưng Hạ Nhàn còn làm thêm một chuyện là nếu Ôn Uyển ở trong cung, nàng phải đi theo cùng nhau tiến cung, làm đồ ăn.
Chuyện đối ngoại của Phủ Quận chúa do Hạ Thiêm và Hạ Hằng cùng nhau quản lý. Hộ vệ do Võ Tinh đứng đầu, mặc dù hai người bị thương, nhưng Hoàng đế cũng cho bổ sung hai người khác. Ôn Uyển gọi họ là Võ Chiêu cùng Võ Lăng. Bên cạnh Ôn Uyển, vẫn là tứ đại thị vệ.
Ôn Uyển nhìn thiệp mời kia, không tự chủ mà cười ra tiếng. Mình còn không có xuất giá, đã xem như là người ngoài, trả lại thiệp mời cho phía dưới. Nàng nghĩ đến một nhóm người đầu óc có vấn đề. Nên bảo Cố ma ma chuẩn bị tốt Lễ vật, đến lúc đó đi một chút sẽ trở lại, bỏ lại vấn đề không đề cập tới nữa.
Beta: Tiểu Tuyền
Tháng đầu Túy Tương Lâu khai trương, thẻ VIP bán hơn ba mươi vạn lượng bạc. Thấy vậy Ôn Uyển chắc lưỡi không dứt. Hiện giờ nàng coi như đã biết người nơi này thật là có nhiều tiền a. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng biết, hơn phân nửa thẻ là bị phú thương Cự Cổ mua, bọn họ mua thẻ tất nhiên là đi tặng người ta rồi. Bởi vì trong Túy Tương Lâu của Ôn Uyển lui tới căn bản đều là quan viên.
Khai trương một tháng đầu, buôn bán lời ba vạn năm ngàn lượng (giá thành bán thẻ không tính ở trong đó). Ôn Uyển nghe ánh mắt cũng mở thật to, cũng hoài nghi tiên sinh Trướng phòng (phòng kế toán) tính nhầm. Nên tự mình tính một lần, sau khi xác định mới biết được thật không có sai. Xem ra chính mình định phẩm vị cao quả nhiên là không sai. Đã theo kịp tiền bạc của Minh Nguyệt sơn trang.
Trướng phòng nhìn bộ dạng Ôn Uyển không tin, không khỏi buồn cười. Một bàn đồ ăn, bàn tiệc ít nhất cũng phải năm lượng bạc. Đắt tiền nhất trên trăm lượng là bình thường. Một bàn tiệc hạng nhất xuống tới cũng là một hai trăm lượng bạc. Cộng thêm mỗi ngày một bàn cố định tám trăm lượng, kiếm tiền hơn ba vạn hai, chỉ có thể nói là bình thường.
Tháng này khấu trừ tiền vốn lúc trước mình ra mười vạn lượng bạc. Tửu lâu tổng cộng còn hơn hai mươi vạn lượng bạc. Ôn Uyển vội vàng đưa cho hoàng đế hai mươi vạn lượng bạc, dùng cái này tới tranh công. Hoàng đế nhìn hai mươi vạn lượng ngân phiếu trong tay, nhíu mày.
Ôn Uyển vừa thấy vẻ mặt hoàng đế, cho rằng hắn đang nghĩ đến làm sao trừng trị tham quan, liền cuống quít nói “Cậu Hoàng đế, cậu ngàn vạn lần đừng dựa vào tửu lâu mà tra tham quan. Nếu không, không tới hai ngày tửu lâu của con sẽ phải đóng cửa. Hơn nữa, đây chỉ là người ta kết giao bình thường với nhau, gánh vác không nổi hai chữ tham ô đâu.” Ngàn vạn lần đừng mở ra hơn một tháng, đã cho đóng cửa. Tửu lâu là mình hao tốn nhiều tháng tâm huyết, cứ như vậy mà bị ngâm nước nóng thì quả thật cực kỳ uất ức.
Hoàng đế thấy bộ dạng Ôn Uyển cuống quít liền bật cười “Con yên tâm, ta đang suy nghĩ không phải chuyện này.” Hoàng đế đang suy nghĩ chuyện thuế muối Giang Nam một năm so với một năm càng ít thêm, xem ra phải sử dụng thủ đoạn lôi đình mới được. Chẳng qua, dùng thủ đoạn lôi đình, cũng phải có một lý do danh chánh ngôn thuận.
Hoàng đế lên ngôi đã hơn nửa năm rồi, lúc trước vẫn rất bình tĩnh. Miễn trừ thuế mấy địa phương (lại nói, chỗ đó triều đình cũng thu không được thuế má. Nên làm ra bộ dáng đẹp mắt thôi). Hoàng đế suy nghĩ một chút lời Tiên Hoàng Đế nói, quyết định cùng Ôn Uyển nói chuyện này một chút: “Cậu là muốn phái Trầm Hộc, Hàn Quốc Trụ làm khâm sai, đi Giang Nam tra thuế muối.”
Ôn Uyển được tin tức. Giở giọng một cái xem thường nói ” Đoán chừng chỉ phí thời gian chứ chẳng sáng tỏ, có thể tra được ra cái gì? Ba người kia cấu kết với nhau bền chắc như thép. Phái hai người họ đi làm cái gì? Mò mẫn đều tra vừa phí thời gian và tinh lực thôi.”
Hoàng đế rất kinh ngạc hỏi tại sao. Tại sao phải nghĩ đến ba người cấu kết. Ôn Uyển ở bên cạnh hoàng đế trước đây, biết tình huống Giang Nam cũng rất bình thường.
Ôn Uyển cũng không che giấu. Lúc trước nàng cố ý tìm hiểu cặn kẽ tình huống thuế má thu vào. Giang Nam lại là trọng địa thuế má, tự nhiên biết rất rõ ràng “Rõ ràng, nếu quả thật là thuế muối giảm nhiều như thế, nhất định là Quan, thương nhân, bang phái, ba người này cấu kết ở chung một chỗ. Nếu phái hai thư sinh đi, dùng thủ đoạn trong sạch thì không thể khuấy lợi ích đoàn thể giống miếng sắt kia, nên khẳng định không thành được chuyện gì.” Đoạn thời gian trước kia. Ôn Uyển yêu cầu tư liệu lớn quá, nên liên quan đến nhiều thứ vô cùng. Đối với trà muối là hai ngành nghề quan trọng tự nhiên sẽ chú ý, nên biết rõ cũng không kỳ quái.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, như có điều suy nghĩ. Có những người, rất có thiên phú ở một phương diện nào đó. Ôn Uyển đối với phương diện tiền tài rất có thiên phú. Nói không chừng, sau này thật sự có thể trở thành là nữ tử xây quỹ công.
Ôn Uyển cũng biết hôm nay triều đình quả thật khó khăn. Nếu không nàng mới không nhúng tay vào đâu “Dạ, nếu như muốn điều tra bọn họ, thì phải có một kế hoạch. Nóng nảy ngược lại để cho bọn họ thắt chặt với nhau thành một sợi dây thừng, biện pháp tốt nhất là từ từ, cho người ta âm thầm điều tra, từng bước từng bước mới đánh bại họ được. Con biết cậu đang rầu rĩ vì kho quốc khố trống không, nhưng mọi việc không thể hoàn thành một lúc được, dù sao cũng phải có quá trình. Quá mau sẽ có tác dụng ngược, cậu, cậu còn phải bảo trọng thân thể. Những sự tình kia, chúng ta từ từ giải quyết từng chuyện từng chuyện một. Cậu xem, con phải thay cậu kiếm ba tỷ bạc cũng không lo lắng. Bây giờ cậu đang lúc tráng niên, có thời gian còn sợ không làm được lời hứa hẹn với ông ngoại sao? Cậu, hiện tại con chỉ có cậu là một người thân nhất, cậu cần phải cố gắng bảo trọng thân thể. Bằng không, con biết phải làm sao đây?” Nàng sở dĩ tận tâm như vậy, thật ra chỉ muốn gánh một phần tâm lực cho hoàng đế. Không để cho hoàng đế mệt mỏi như vậy. Dĩ nhiên, dưới bóng đại thụ thì chỗ nào cũng mát.
Hoàng đế cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng vuốt đầu Ôn Uyển “Được, cậu hứa với Uyển Nhi sẽ bảo trọng tốt thân thể. Nhưng Ôn Uyển con có ý kiến gì hay không? Có thể một lưới đánh vỡ, hoặc biện pháp tiết kiệm thời gian và công sức nào đó?” Hoàng đế tùy tiện hỏi. Vấn đề của Giang Nam đã thành căn bệnh khó chữa rồi. Cho dù Ôn Uyển hiểu rõ, nhưng lại không quá quen thuộc.
Ôn Uyển hất đầu một chút, ha hả cười nói: ” Cậu Hoàng đế, cậu thật hỏi đúng người. Con quả thật đã nghĩ cho cậu biện pháp tiết kiệm thời gian và công sức rồi.”
Ánh mắt Hoàng đế sáng lên. Ôn Uyển bảo Tôn công công gọi Hạ Dao đi vào: “Ta nhớ được quyển sách mà Đông Chính Vi đưa. Dường như chính là công việc thuế má Giang Nam. Bây giờ đang ở nơi nào?”
Ánh mắt Hoàng đế lấp lánh, vui mừng hỏi: “Chuyện này khi nào?”
Ôn Uyển không đáp lời, Hạ Dao nhìn hoàng đế rồi lại nhìn Ôn Uyển, mới thấp giọng nói: “Tiên hoàng đã tiêu hủy.”
Hoàng đế nhổ một bãi nước bọt tức giận. Nói như vậy, Triệu vương là người chủ mưu phía sau tất nhiên là kiếm đủ bạc. Vì không muốn mình truy cứu, cho nên dứt khoát đốt đi. Trong lòng Hoàng đế có chút bực tức. Nhưng tiên hoàng đã không còn, hơn nữa trăm chuyện lấy hiếu làm đầu. Hắn có thể nói cái gì?
Ôn Uyển sớm đoán được kết cục này. Bằng không ngay lúc đó Đông Chính Vi cũng không khăng khăng bắt nàng giữ lại bản chép tay, mới nói cho địa điểm: “Bản chính đã đốt, vậy bản chép tay đâu?”
Ánh mắt Hoàng đế sáng lên. Ôn Uyển kể lại chuyện năm ấy, thời điểm thông khí ngẫu nhiên gặp phải. Bản chính giao cho ông ngoại hoàng đế. Đông Chính Vi kia vì phòng bị một hai, nên tự tay mình chép lại một quyển. Hoàng đế cười rất hài lòng. Hi vọng quyển sổ này thật có tác dụng.
Hạ Dao kiên trì nói: “Chôn ở dưới phiến đá trong Bạch Ngọc Viên ở Phủ Thuần Vương.” Thật ra lúc ấy nàng cũng biết sự băn khoăn của Đông Chính Vi. Sau khi giao cho Ôn Uyển bản sao chép tay của hắn, liền sai người đem chôn bản chép tay mật. Đến tiên hoàng cũng không biết.
Ngày đó Hoàng đế phái người, câu thông với Thuần Vương, rồi sai Yến Kì Huyên tới lấy. Người đến đã lấy được cuốn sổ mật. Bắt được sổ mật, tâm tình hoàng đế thật tốt. Phái ám vệ phá giải bí mật. Kiểm tra những điều ghi trong này là thật. Có thể đem những ngân lượng bị xói mòn kia đoạt về hơn phân nửa.
Ngày lành của Y Y ở tháng sáu. Nhưng bởi vì lấy chồng ở xa tận Giang Nam. Cho nên được xuất phát sớm một tháng. Ôn Uyển không tự mình đi trước thêm trang, cho người đưa đi một phần hậu lễ.
Mọi chuyện trong Tửu lâu đều bước lên quỹ đạo, tất cả tình huống chuyển động của Minh Nguyệt Sơn Trang cũng rất tốt. Hơn nữa hiện tại đã là tháng năm, rất nhanh là đến giữa mùa hạ, giữa mùa hạ thì tiền lời của Minh Nguyệt sơn trang nhất định sẽ tăng gấp hai lần.
Những thứ này sau khi chuẩn bị xong, Ôn Uyển đang suy nghĩ, phải đem phòng ốc chung quanh Túy Tương Lâu đều mua lại. Hợp thành một sân lớn. Xây dựng thành một cái hội quán. Không phải là hội viên thì không cho vào. Có chủ ý rồi nàng liền giao phó người ta làm việc.
Ôn Uyển lập tức đem mấy nhà bên cạnh Túy Tương Lâu lấy giá cao hơn giá thị trường ba phần thu mua. Toàn bộ phá thổ động công ( phá bỏ để xây dựng). Dựa theo tưởng tượng của Ôn Uyển mà xây dựng nên. Chờ sau khi xây dựng xong, phải là người có thẻ hội viên mới có thể đi vào. Hơn nữa, muốn nhận được thẻ hội viên, không chỉ có tiền, nhất định phải có thế. Thế cho nên về sau, rất nhiều người vì có thể có một tấm thẻ hội viên của hậu hoa viên Túy Tương Lâu đã tốn sức tâm tư.. Bởi vì đó là tượng trưng thân phận.
Bình Hướng Hi tự biết con đường làm quan sau này vô vọng nên đem tất cả lực chú ý đều tập trung đến trên người con cái “Thượng Đường, lần trước con nói con gái của Diêu Huyện Thừa, hiện nay có tin tức chưa?”
Thượng Đường quy củ đáp lời ” Hôm qua Diêu Huyện Thừa trả lời, hiện tại đang thương lượng chọn lựa ngày tốt tới thăm viếng.”
Bình Hướng Hi có chút lo âu nói “Nếu là không có vấn đề, thì nhanh chọn ngày tốt tới thăm, định ra thời gian. Nếu có thể, tốt nhất là thời gian sớm một chút”
Trong lòng Thượng Đường có chút bất an”Vội vã như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Bình Hướng Hi đúng là gấp gáp “Ông nội con thân thể không tốt, về phần rốt cuộc lúc nào đi, ai cũng không biết chính xác. Vẫn nên sớm chuẩn bị mới tốt. Hiện tại Thanh San cũng không có người dạm hỏi, thuận đường thì bảo vợ của con giúp đỡ tìm xem. Đem người định ra cho Thanh San. Bằng không, lúc đó lại trì hoãn tiếp, thì Thanh San sẽ mười tám rồi, đến lúc đó càng khó tìm được người trong sạch.” Hôm nay Thanh San đã mười lăm rồi,
Thượng Đường nghe vậy cũng nóng nảy. Một lần thủ hiếu chính là ba năm, ba năm sau Thượng Lân đã hai mươi tuổi. Không thể đợi lâu. Hắn gấp gáp đi theo một nhà Diêu huyện thừa thương lượng, Diêu huyện thừa mặc dù có chút khó xử, nhưng sau khi cùng phu nhân thương lượng, vẫn đáp ứng “Được, con sẽ đi thương lượng cùng Diêu gia ngay bây giờ.”
Rất nhanh sẽ đem thời gian định ra, cách thời gian hiện tại chỉ có hơn một tháng. Kết hôn thế này, có chút vội vàng rồi.
Ôn Uyển nhận được tin tức, Hạ Dao cười nói. Ánh mắt Chân Chân cũng không tệ lắm, chọn nữ nhi Diêu gia, tính tình trinh tĩnh, tướng mạo tốt, tài nghệ cũng không tầm thường. Mặc dù là thứ nữ, nhưng rất được Diêu phu nhân thương yêu. Nếu như không phải là thứ xuất, sẽ không xứng với thân phận của Thượng Lân.
Qua hai ngày sau, Cố ma ma cầm thiệp mời tới cho Ôn Uyển “Quận chúa, ngũ phòng bên kia đưa thiệp tới đây. Qua mười ngày, là đại thọ bốn mươi của Ngũ lão gia. Lúc đó mời người đến tham gia.”
Bây giờ Cố ma ma là Quản sự ma ma Phủ Quận chúa; hiệp trợ quản lý nội viện chính là Hạ Diễm cùng với Hạ Thu. Hạ Ảnh và Hạ Dao tồn tại như cái bóng của Ôn Uyển, Ôn Uyển ở nơi đâu thì các nàng ở nơi đó, bất kể chuyện nội viện, cũng như công tác tình báo đối ngoại. Cùng hiệp trợ nàng còn có Hạ Sơ. Hạ Ngữ, Hạ Hương trông coi ẩm thực của Ôn Uyển: các loại ăn uống bên ngoài…, Hạ Nhàn thì cùng Quỳnh ma ma trông coi ẩm thực Ôn Uyển. Nhưng Hạ Nhàn còn làm thêm một chuyện là nếu Ôn Uyển ở trong cung, nàng phải đi theo cùng nhau tiến cung, làm đồ ăn.
Chuyện đối ngoại của Phủ Quận chúa do Hạ Thiêm và Hạ Hằng cùng nhau quản lý. Hộ vệ do Võ Tinh đứng đầu, mặc dù hai người bị thương, nhưng Hoàng đế cũng cho bổ sung hai người khác. Ôn Uyển gọi họ là Võ Chiêu cùng Võ Lăng. Bên cạnh Ôn Uyển, vẫn là tứ đại thị vệ.
Ôn Uyển nhìn thiệp mời kia, không tự chủ mà cười ra tiếng. Mình còn không có xuất giá, đã xem như là người ngoài, trả lại thiệp mời cho phía dưới. Nàng nghĩ đến một nhóm người đầu óc có vấn đề. Nên bảo Cố ma ma chuẩn bị tốt Lễ vật, đến lúc đó đi một chút sẽ trở lại, bỏ lại vấn đề không đề cập tới nữa.
/1357
|