Ôn Uyển dùng ba ngày để nắm bắt tất cả sự tình trong phủ, làm mọi việc cần thiết xong mới gửi thiệp về bảo Thượng Đường và Chân Chân mang theo Mộng Lan và Mộng Tuyền đến cho náo nhiệt.
Về phần Bình Hướng Hi, coi như bỏ qua. Dù sao nàng và Thượng Đường chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm như người một nhà. Thuận tiện dặn dò một chút việc, cũng không mở yến hội gì.
Thanh San nhận được tin tức, biết ngày thứ hai Chân Chân sẽ dẫn hai hài tử đi đến phủ Tôn Quý Quận chúa (Bảng hiệu “Phủ Quận chúa” ở ngõ Bát tỉnh đã bị dỡ xuống lúc Ôn Uyển mang đồ đi). Ầm ĩ muốn đi theo cùng.
Thanh San rất thông minh. Chính nàng không có nói, nhưng giựt giây Bình Hướng Hi để cho hắn đi, đến lúc đó có thể mang theo nàng đi cùng. Bình Hướng Hi nghe trong vườn đều là tiên cảnh, mặc dù động tâm không dứt, nhưng mà cũng chỉ có như thế. Thái độ Ôn Uyển đối với hắn thế nào, hắn cũng không phải là kẻ ngu mà không biết, cho nên hắn không vội vàng đi.
Miêu thị nghe nói Bình Hướng Hi không có đáp ứng, thở phào nhẹ nhõm. Miêu thị nghĩ tới phải gấp rút tìm một nhà nào đó, nhanh chóng đem gả cái tai họa này ra ngoài. Tránh cho lại dính líu đến phu quân của nàng, còn làm liên lụy đến tiền đồ của con nàng.
Nghĩ như vậy, liền đi đến Ngẫu Hương Tạ, bảo Chân Chân xin Liễu ma ma đề cử một ma ma nghiêm khắc dạy dỗ tốt Thanh San.
Liễu ma ma nếu không phải bởi vì Ôn Uyển hạ ý chỉ, bảo nàng phải ở lại bên cạnh Tô thị, dốc lòng dạy dỗ hai cô nương, nàng cũng không muốn lưu lại cái nơi toàn người bị bệnh thần kinh này. Người nhà này là như thế nào a, Lão thái gia là một kẻ tai mềm, đương gia lão gia (Bình Thượng Đường) là một tên ba phải, đương gia phu nhân (Chân Chân) là một người không có phân tấc, không có chủ ý, bị người ta nói hai câu thì Đông Nam Tây Bắc cũng không so đo. Di nương là một kẻ toàn thị phi, em gái của chồng là một kẻ chuyên làm loạn nhà. Miêu thị là người khôn khéo duy nhất nhưng bởi vì là con dâu nên không đủ quyền nói chuyện, còn bị Lão thái gia ghét bỏ nên vẫn bị áp chế .
Dù thế nào Liễu ma ma cũng nghĩ không thông, gia đình thế này làm sao có thể nuôi ra được một Tôn Quý Quận chúa tinh ranh thấu triệt đến như vậy được. Đúng như câu tục ngữ, trong một ổ quạ đen bỗng bay ra một Kim phượng hoàng.
Nếu như không phải Quận chúa hứa hẹn tương lai sẽ cho nàng dưỡng lão, để cho tộc trưởng nhà nàng đáp ứng sau khi nàng chết sẽ được chôn vào phần mộ tổ tiên (cô nương không xuất giá, sẽ không được chôn cất vào phần mộ tổ tiên), không đến nỗi làm một cô hồn dã quỷ, nàng mới không nguyện ý tới cái địa phương không biết nên gọi là cái gì này, thực là phiền lòng.
Được Miêu thị thỉnh cầu, Liễu ma ma vẫn rất lạnh lùng. Sau đó lại suy nghĩ một chút, hay là đề cử một người, người này nổi tiếng là Vương mặt đen, sẽ để cho Thanh San ăn đủ đau khổ. Đáng tiếc, cái gì nên học cũng không học được, ngược lại còn tích tụ một bụng oán khí.
Thượng Đường nhận được tin tức, xế chiều hôm đó liền xin nghỉ một ngày.
Nha hoàn bên ngoài bẩm báo: “Quận chúa, Thất gia cùng thất thiếu phu nhân tới đây, cũng mang hai cô nương tới rồi.”
Ôn Uyển nghe vậy liền cười rồi bận rộn nói bảo họ lập tức đi vào.
Thượng Đường hôm nay mặc một thân áo bào màu xanh, trên đầu cài một cây trâm ngọc, giở tay nhấc chân đã thêm một phần ôn văn nhĩ nhã (tao nhã, không đếm xỉa tới) mạn bất kinh tâm, hành động tiêu sái nhanh nhẹn, không làm theo một khuôn mẫu nữa, trên mặt cũng thể hiện có ý chí, khí phách tao nhã. Nhìn bộ dáng này chắc hẳn cuộc sống trôi qua rất thư thái.
Chân Chân mặc một thân quần áo màu hồng đào, trong tay ôm Mộng Tuyền. Liễu ma ma ôm Mộng Lan. Có thể vì sinh con nhiều lần, dù đã cố gắng bồi dưỡng tốt nhưng nhan sắc cũng không được diễm lệ như xưa.
Ôn Uyển nhìn Thượng Đường đường làm quan rộng mở, tức cười cười một tiếng. Bây giờ đường làm quan còn có thể không rộng mở hay sao? Cậu hoàng đế lên ngôi không bao lâu, Thượng Đường liền thăng cấp. Mới hai mươi tuổi, liền làm đến ngũ phẩm lang trung hộ bộ. Hộ bộ là cơ quan trọng yếu của triều đình. Lang trung coi như là chức vị quan trọng, rất nhiều người phải mất hai chục năm mới leo lên được vị trí này, vị trí này là dựa vào sự từng trải. Mà hắn vào con đường làm quan hơn bốn năm đã đến vị trí này. Có thể đoán trước, tiền đồ tương lai thật tốt.
Chân Chân dạy bảo Mộng Lan, Mộng Tuyền vẫn chưa biết nói chuyện, Mộng Lan cứ bập bẹ lặp lại lời của Chân Chân: “Chúc mừng năm mới cô cô, chúc cô cô vạn sự như ý, thân thể khỏe mạnh.”
Ôn Uyển nghe cười ha hả không ngừng.
“Tới đây cô cô cho bao lì xì.” Cả hai đều cầm bao lì xì thật to, chúng cũng không hiểu bao tiền lì xì là cái gì. Nhưng khi nhận cái thứ màu sắc rực rỡ trẻ em yêu thích mà Hạ Dao mang tới thì liền ôm mãi không buông tay, chơi đến bất diệc nhạc hồ.
“Buổi trưa ở lại đây dùng cơm đi! Đoán chừng trong phủ kia không thể nào an bình.” Ôn Uyển mặc dù không có đi qua, nhưng Hạ Lâm thỉnh thoảng có truyền tin tức trở lại.
Hạ Dao không để ý tới, nhưng Hạ Ảnh có nói vài câu cho Ôn Uyển biết. Vì vậy, Ôn Uyển đại khái cũng biết một chút chuyện tình ở trong phủ đệ.
Thanh San ở trong phủ đệ luôn náo loạn không ngừng. Phạm di nương thì ở bên cạnh Bình Hướng Hi quạt gió thổi lửa. Vợ chồng Thượng Kỳ vừa bôn ba việc trở lại làm quan, vừa đi cầu người cứu mẫu thân hắn, Thượng Lân sang năm đã mười bảy rồi còn chưa đón dâu. Ngũ phòng làm ầm ĩ lợi hại. Nhưng cũng may là có một Miêu thị chống đỡ, bằng không, thực sự là không thể chịu được.
Có điều kể từ khi Ôn Uyển phái Liễu ma ma đi qua đã chỉnh lý rất nhiều. Thanh San cũng không dám tùy ý đi qua khiêu khích. Hơn nữa Ôn Uyển lưu lại Hạ Lâm, cuộc sống của Chân Chân mặc dù không thư thái như lúc trước khi Ôn Uyển chuyển đi, nhưng so với trước đã tốt hơn nhiều.
Chân Chân cười ha hả nói: “Ôn Uyển, vườn nơi này của muội thật xinh đẹp. So sánh với quốc công phủ còn xinh đẹp hơn. Tiên hoàng thật là sủng ái muội, đem Vương Phủ xinh đẹp như vậy ban cho muội làm phủ đệ. Sau này không có chuyện gì, ta muốn tới đây đi dạo trong vườn này đấy.”
Sau khi tách nhà ở riêng mới biết được, trước kia đi theo Ôn Uyển, ngày đó mới chính thức gọi là không buồn không lo, sung sướng tựa như thần tiên. Nơi nào như hiên tại, mặc dù có hai người giúp đỡ, nhưng vẫn làm cho nàng khổ không thể tả.
“Chắc hẳn là khó khăn rồi, mặc dù hiện tại ta đã chuyển ra, quy cũ ít hơn trong cung. Nhưng sau này ta sẽ bận rộn, không thể phụng bồi các ngươi được. Có điều chờ ta hết bận rồi, đến lúc đó đem Mộng Lan mang tới, trong phủ của ta mặc dù lớn, nhưng chỉ có một mình ta, hơi ít nhân khí, có thêm hài tử ở đây sẽ náo nhiệt hơn.” Ôn Uyển không quá để ý, vừa đùa với Mộng Tuyền vừa nói chuyện. Nàng biết mặc dù tính tình Chân Chân có chút nhu nhược, cũng không phải là người có lòng tham, nhưng những ngày tiếp theo nàng sẽ rất bận rộn, nàng không có thời gian chiếu cố, để cho Chân Chân vào phủ Quận chúa, Bình Hướng Hi nhất định sẽ nói ra nói vào.
“A, thật là nghe lời, để cô cô béo má một cái.” Ôn Uyển nắm khuôn mặt nhỏ bé, trắng trẻo của Mộng Tuyền cười ha hả nói. Cái nha đầu này thật là tốt, bất kể Ôn Uyển chọc ghẹo nó ra sao, nó cũng sẽ không khóc. Hơn nữa đặc biệt dính Ôn Uyển, mỗi lần tới đều ôm lấy Ôn Uyển không tha. Lúc đi thì khóc oa oa, mỗi lần Ôn Uyển đều cười đến không dừng được. Còn nói nha đầu này hẳn phải là khuê nữ của mình mới đúng. Cũng bởi vì rất có duyên với Ôn Uyển nên Ôn Uyển rất thích chơi đùa ồn ào cùng nó.
Chân Chân có chút thất vọng, nàng không có ý tứ khác, chỉ là muốn thỉnh thoảng được trốn tránh tới nơi thanh tịnh: “Ôn Uyển, muội không biết đâu, ta thường xuyên bị Thanh San làm cho đau cả đầu. Đây là lần đầu tiên nhìn ta thấy một cô nương như vậy. Thật là, chỉ đôi ba lời sẽ nói không rõ ràng lắm. Ta thật hoài niệm cuộc sống trước kia. Đều do tướng công, nếu bọn họ không chuyển vào, không phải sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy sao.
Chân Chân ở trước mặt Ôn Uyển, mới dám oán trách một hai. Trong ngày thường, ở trước mặt người ngoài chỉ dám giữ trong lòng mình, đâu có thể nói ra chuyện xấu trong nhà. Nàng bây giờ thật hối hận, hối hận ngày đó không ngăn cản Thượng Đường.
Ôn Uyển nắm bàn tay nhỏ bé mập mạp của Mộng Tuyền, vịn bé đi trên giường gạch. Mộng Tuyền chân nhỏ, không có lực, xiêu vẹo một chút, cả thân hình nhỏ bé ngã nằm ở trên giường. Trên giường để rất nhiều áo ngủ bằng gấm, nên té xuống cũng sẽ không đau. Mộng Tuyền té một cái, liền dùng cả chân tay hướng Ôn Uyển bò tới.
Ôn Uyển đỡ nó dậy, thấy Chân Chân mặt ủ mày chau thì cười ha hả nói: “Ngươi cũng quá đa sầu rồi. Thanh San hiện tại cũng đã mười lăm tuổi. Qua mấy tháng nữa sẽ phải cập kê rồi. Định hôn sự cho nàng xong là có thể danh chính ngôn thuận mà nhốt nàng ở trong phòng thêu đồ cưới. Nhìn xem nàng còn có thể náo loạn ra sao. Chờ gả cho người ta rồi thì đã là người nhà người ta, một năm trở về cũng không tới hai lần, để nàng gây họa cho nhà người ta đi. Về phần Thượng Lân kia, cứ tranh thủ thời gian mà tìm vợ cho hắn, rồi bảo Thượng Đường tìm cho hắn việc gì mà làm, cũng không sợ hắn cả ngày rảnh rỗi, ở nhà dan díu với nha hoàn, suốt ngày ở cùng đám người cặn bã. Giải quyết hết phiền toái này, người ta còn phải khen ngươi tốt nữa kìa.” Lúc Ôn Uyển nói chuyện, Mộng Tuyền lại té một cái, lăn lộn một chút, nhưng không sợ đau mà bò dậy tiếp tục đi. Ôn Uyển cười không ngừng.
“Nhưng muốn tìm cho Thanh San một nhà khá giả, danh tiếng của mẹ nàng ta …” Chân Chân có chút chần chờ, cái này là thật khó khăn.
Nếu chọn người có địa vị thấp, muội muội lại là Tôn Quý Quận chúa đương triều được hoàng đế cưng chiều nhất. Nếu không có danh tiếng như vậy, người muốn làm thân cũng sẽ đạp hỏng cả cửa. Nhưng là mọi người trong kinh thành hơi có chút đầu óc đều biết, Ôn Uyển cùng mấy con gái do An thị sinh như nước với lửa. Cộng thêm còn có An thị, người mẹ này vẫn đang trong nhà giam. Người trong sạch làm sao sẽ nguyện ý cưới cô nương như vậy về nhà.
“Không nhất định phải tìm người nhà quan. Ngươi chỉ cần tìm mấy nhà gia cảnh giàu có, vóc người tuấn mỹ, lại là nam nhân miệng ngọt là được. Ngươi tìm được người rồi thì cho Miêu thị xem lại. Cuối cùng để cho ca ca ruột của nàng quyết định, có được hay không cũng không phải chuyện ngươi quản. Mộng Tuyền đừng sợ, lại đứng lên, ha hả, đừng sợ, ngã xuống chúng ta tiếp tục bò dậy. Không thể vì té một lần mà không dám đi tiếp. Nghe lời, thực nghe lời. Mộng Tuyền nhà ta là ngoan nhất, cô cô thích nhất đó.” Ôn Uyển hôn bẹp một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Tuyền.
Mộng Lan ngồi ở bên cạnh thấy Ôn Uyển cùng Mộng Tuyền ở đây cười đến vui vẻ, nàng cũng cười theo. Trong phòng toàn là âm thanh sôi nổi.
Chân Chân chần chờ một chút, lại nói: “Như vậy có được hay không?” Gả vào nhà thương gia, sau này sẽ bị người ta xem thường. Nhà quan lại khác cũng sẽ không gả nhi nữ của mình cho thương gia. Quan hệ thông gia ở cổ đại, địa vị thương nhân là thấp nhất. Trừ phi nhà ngươi là vì tiền tài, bán nữ nhi, bằng không sẽ không đem nữ nhi chứ đừng nói chi là đích nữ gả cho gia đình thương nhân.
Ôn Uyển chơi với Tiểu Mộng Tuyền đến mệt mỏi, đem Mộng Tuyền cho bà vú bên cạnh ôm. Rửa tay rồi dùng cái khăn lông trắng noãn lau khô, đưa cho nha hoàn bên cạnh, cười nói: “Có được hay không, cũng không phải ngươi nói. Rồi lại nói, lấy danh tiếng ngũ phòng ở bên ngoài hiện nay, có thể tìm được gia đình tốt lành gì. Nếu như không phải là Thượng Kỳ thành thân sớm, Miêu thị cũng sẽ không gả vào ngũ phòng. Ngươi đừng quên, trừ Thượng Kỳ ra, hiện tại ngũ phòng không có một viên chức nào.” Cái gì quan lại người ta, chỉ bằng Thanh San như vậy, nhà quan lại người ta làm sao chịu cưới.
Ôn Uyển thấy sắc mặt Chân Chân do dự, còn muốn hỏi, nhưng Ôn Uyển lại không có hứng thú nói tiếp, đến điểm dừng là được. Nàng đã làm nhiều thứ rồi, cũng không thể sống thay cuộc sống của nàng ấy. Nếu không phải nàng thích Mộng Lan cùng Mộng Tuyền, lo lắng hai hài tử học được tính tình của Chân Chân, tương lai sẽ bị ủy khuất, Ôn Uyển đã sớm buông tay mặc kệ. Nàng quản đã đủ rộng rồi.
Ôn Uyển liền chuyển đề tài: “Buổi trưa hôm nay ta bảo đầu bếp nữ làm các món ăn ngươi thích ăn, ở lại nên ăn nhiều một chút. Mộng Lan cả tuổi mụ cũng đã hai tuổi rồi, có thể tự ăn cơm chưa?”
Chân Chân thấy Ôn Uyển chuyển đề tài, không muốn tiếp tục nói cái đề tài này, tự nhiên cũng không nói nữa. Nàng có thể chỉ điểm cho mình như vậy, đã vô cùng hiếm có rồi. Chuyện còn lại vẫn không nên làm phiền nàng nữa. Chỉ cần Ôn Uyển có thể thương yêu con gái của mình là tốt rồi.
Dùng qua cơm trưa, Ôn Uyển sai người dẫn Chân Chân và hài tử đi. Để cho Thượng Đường theo nàng đi vào thư phòng. Thư phòng Ôn Uyển bố trí rất khác biệt so với lúc trước: bàn đọc sách được sơn mạ vàng, trên bàn tất cả đều là giấy Tuyên Thành thượng hạng, giấy Tuyên Thành bị một cái chặn giấy Bạch Ngọc Kỳ Lân chặn lại; giá sách cũng làm bằng gỗ tử đàn, bày đặt rất nhiều sách, trong đó nhiều bảng chữ mẫu và bản đơn lẻ của danh gia; bên cạnh cái bàn dài đặt vài bình hoa bình quán, vừa nhìn cũng biết là đồ cổ, giá trị không rẻ; trên tường treo mấy bức tranh chữ của danh gia; bên tường bày đặt mấy bồn cảnh, có bồn cảnh bằng san hô, có bồn cảnh bằng kỳ thạch, còn có một bồn cảnh trồng gốc cây Mặc Ngọc Thanh Tùng. Mỗi một dạng cũng là đồ giá trị liên thành.
Thượng Đường nghĩ tới tòa nhà ở ngõ Bát Tỉnh, thư phòng Ôn Uyển rất đơn giản. Không nghĩ tới hiện tại nơi này lại xa hoa như thế.
Ôn Uyển không nói chuyện, Thượng Đường không muốn bị tẻ nhạt, nhìn thấy trang giấy trên bàn, vừa nhìn đã biết là đồ thượng hạng. Cười cảm thán nói: “Muội muội, giấy Tuyên Thành này của muội là hàng thượng hạng, nhìn so với đồ Tứ Nguyệt trai ta dùng thì tốt hơn nhiều. Gần đây ta dùng giấy và bút mực của Tứ Nguyệt trai, muội không biết là cha còn phải khen tốt mấy tiếng.”
Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng: “Đồ tốt hơn nữa, ông ấy cũng không khen ta tiếng nào đâu.” Thấy mặt Thượng Đường ửng đỏ, ngữ khí nàng hòa hoãn hơn: “Cần gì nói những chuyện không vui này. Giấy Tuyên thành này chuyên cung cấp cho cậu hoàng đế ngự dùng, cậu hoàng đế thấy ta thích mới đưa đến cho ta dùng. Mỗi tháng đều có định lượng cung ứng. Phía ngoài có tiền cũng không mua được.”
Ôn Uyển không quá quan tâm chuyện này. Đây là phủ nội vụ đặc biệt phân phó người bên dưới làm. Cũng không phải là người bình thường có thể sử dụng được. Nàng chỉ thuận tiện được hưởng thôi. Nhưng mà giấy này chỉ lúc nào Ôn Uyển vẽ tranh mới dùng đến. Luyện chữ mà dùng cái này thì quá xa xỉ, cũng lãng phí nữa.
Thượng Đường ngại ngùng nói: “Hoàng thượng thật thương yêu muội muội.”
Ôn Uyển từ chối cho ý kiến, nàng biết Thượng Đường tự phát hiện mới vừa nói bậy, nên nàng không có để ở trong lòng. Nàng hứa hẹn cho Bình Hướng Hi an hưởng tuổi già, thứ nhất dù sao hắn cũng là phụ thân của thân thể này, cũng không chân chính làm việc gì thương tổn nàng; thứ hai xã hội này đối với con cháu hiếu thuận định nghĩa cực kỳ hà khắc; nàng còn không muốn làm người phản đạo để ngàn người chỉ chỏ. Bất kể ở nơi đâu, thích ứng hoàn cảnh mới có thể sinh tồn tốt, đạo lý này nàng rất sớm đã hiểu.
Hôm nay nàng thân sống ở địa vị cao, càng muốn thanh danh được yêu mến. Chưa có thời cơ thích hợp để thoát khỏi quan hệ với Bình Hướng Hi. Nàng sẽ vẫn tiếp tục hiếu thuận, còn nữa, cũng không phải là chỉ phí chút ít tiền bạc sao, dùng chút ít tiền bạc liền mua được danh tiếng tốt. Rất tốt, không hề lỗ.
Về phần Bình Hướng Hi, coi như bỏ qua. Dù sao nàng và Thượng Đường chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm như người một nhà. Thuận tiện dặn dò một chút việc, cũng không mở yến hội gì.
Thanh San nhận được tin tức, biết ngày thứ hai Chân Chân sẽ dẫn hai hài tử đi đến phủ Tôn Quý Quận chúa (Bảng hiệu “Phủ Quận chúa” ở ngõ Bát tỉnh đã bị dỡ xuống lúc Ôn Uyển mang đồ đi). Ầm ĩ muốn đi theo cùng.
Thanh San rất thông minh. Chính nàng không có nói, nhưng giựt giây Bình Hướng Hi để cho hắn đi, đến lúc đó có thể mang theo nàng đi cùng. Bình Hướng Hi nghe trong vườn đều là tiên cảnh, mặc dù động tâm không dứt, nhưng mà cũng chỉ có như thế. Thái độ Ôn Uyển đối với hắn thế nào, hắn cũng không phải là kẻ ngu mà không biết, cho nên hắn không vội vàng đi.
Miêu thị nghe nói Bình Hướng Hi không có đáp ứng, thở phào nhẹ nhõm. Miêu thị nghĩ tới phải gấp rút tìm một nhà nào đó, nhanh chóng đem gả cái tai họa này ra ngoài. Tránh cho lại dính líu đến phu quân của nàng, còn làm liên lụy đến tiền đồ của con nàng.
Nghĩ như vậy, liền đi đến Ngẫu Hương Tạ, bảo Chân Chân xin Liễu ma ma đề cử một ma ma nghiêm khắc dạy dỗ tốt Thanh San.
Liễu ma ma nếu không phải bởi vì Ôn Uyển hạ ý chỉ, bảo nàng phải ở lại bên cạnh Tô thị, dốc lòng dạy dỗ hai cô nương, nàng cũng không muốn lưu lại cái nơi toàn người bị bệnh thần kinh này. Người nhà này là như thế nào a, Lão thái gia là một kẻ tai mềm, đương gia lão gia (Bình Thượng Đường) là một tên ba phải, đương gia phu nhân (Chân Chân) là một người không có phân tấc, không có chủ ý, bị người ta nói hai câu thì Đông Nam Tây Bắc cũng không so đo. Di nương là một kẻ toàn thị phi, em gái của chồng là một kẻ chuyên làm loạn nhà. Miêu thị là người khôn khéo duy nhất nhưng bởi vì là con dâu nên không đủ quyền nói chuyện, còn bị Lão thái gia ghét bỏ nên vẫn bị áp chế .
Dù thế nào Liễu ma ma cũng nghĩ không thông, gia đình thế này làm sao có thể nuôi ra được một Tôn Quý Quận chúa tinh ranh thấu triệt đến như vậy được. Đúng như câu tục ngữ, trong một ổ quạ đen bỗng bay ra một Kim phượng hoàng.
Nếu như không phải Quận chúa hứa hẹn tương lai sẽ cho nàng dưỡng lão, để cho tộc trưởng nhà nàng đáp ứng sau khi nàng chết sẽ được chôn vào phần mộ tổ tiên (cô nương không xuất giá, sẽ không được chôn cất vào phần mộ tổ tiên), không đến nỗi làm một cô hồn dã quỷ, nàng mới không nguyện ý tới cái địa phương không biết nên gọi là cái gì này, thực là phiền lòng.
Được Miêu thị thỉnh cầu, Liễu ma ma vẫn rất lạnh lùng. Sau đó lại suy nghĩ một chút, hay là đề cử một người, người này nổi tiếng là Vương mặt đen, sẽ để cho Thanh San ăn đủ đau khổ. Đáng tiếc, cái gì nên học cũng không học được, ngược lại còn tích tụ một bụng oán khí.
Thượng Đường nhận được tin tức, xế chiều hôm đó liền xin nghỉ một ngày.
Nha hoàn bên ngoài bẩm báo: “Quận chúa, Thất gia cùng thất thiếu phu nhân tới đây, cũng mang hai cô nương tới rồi.”
Ôn Uyển nghe vậy liền cười rồi bận rộn nói bảo họ lập tức đi vào.
Thượng Đường hôm nay mặc một thân áo bào màu xanh, trên đầu cài một cây trâm ngọc, giở tay nhấc chân đã thêm một phần ôn văn nhĩ nhã (tao nhã, không đếm xỉa tới) mạn bất kinh tâm, hành động tiêu sái nhanh nhẹn, không làm theo một khuôn mẫu nữa, trên mặt cũng thể hiện có ý chí, khí phách tao nhã. Nhìn bộ dáng này chắc hẳn cuộc sống trôi qua rất thư thái.
Chân Chân mặc một thân quần áo màu hồng đào, trong tay ôm Mộng Tuyền. Liễu ma ma ôm Mộng Lan. Có thể vì sinh con nhiều lần, dù đã cố gắng bồi dưỡng tốt nhưng nhan sắc cũng không được diễm lệ như xưa.
Ôn Uyển nhìn Thượng Đường đường làm quan rộng mở, tức cười cười một tiếng. Bây giờ đường làm quan còn có thể không rộng mở hay sao? Cậu hoàng đế lên ngôi không bao lâu, Thượng Đường liền thăng cấp. Mới hai mươi tuổi, liền làm đến ngũ phẩm lang trung hộ bộ. Hộ bộ là cơ quan trọng yếu của triều đình. Lang trung coi như là chức vị quan trọng, rất nhiều người phải mất hai chục năm mới leo lên được vị trí này, vị trí này là dựa vào sự từng trải. Mà hắn vào con đường làm quan hơn bốn năm đã đến vị trí này. Có thể đoán trước, tiền đồ tương lai thật tốt.
Chân Chân dạy bảo Mộng Lan, Mộng Tuyền vẫn chưa biết nói chuyện, Mộng Lan cứ bập bẹ lặp lại lời của Chân Chân: “Chúc mừng năm mới cô cô, chúc cô cô vạn sự như ý, thân thể khỏe mạnh.”
Ôn Uyển nghe cười ha hả không ngừng.
“Tới đây cô cô cho bao lì xì.” Cả hai đều cầm bao lì xì thật to, chúng cũng không hiểu bao tiền lì xì là cái gì. Nhưng khi nhận cái thứ màu sắc rực rỡ trẻ em yêu thích mà Hạ Dao mang tới thì liền ôm mãi không buông tay, chơi đến bất diệc nhạc hồ.
“Buổi trưa ở lại đây dùng cơm đi! Đoán chừng trong phủ kia không thể nào an bình.” Ôn Uyển mặc dù không có đi qua, nhưng Hạ Lâm thỉnh thoảng có truyền tin tức trở lại.
Hạ Dao không để ý tới, nhưng Hạ Ảnh có nói vài câu cho Ôn Uyển biết. Vì vậy, Ôn Uyển đại khái cũng biết một chút chuyện tình ở trong phủ đệ.
Thanh San ở trong phủ đệ luôn náo loạn không ngừng. Phạm di nương thì ở bên cạnh Bình Hướng Hi quạt gió thổi lửa. Vợ chồng Thượng Kỳ vừa bôn ba việc trở lại làm quan, vừa đi cầu người cứu mẫu thân hắn, Thượng Lân sang năm đã mười bảy rồi còn chưa đón dâu. Ngũ phòng làm ầm ĩ lợi hại. Nhưng cũng may là có một Miêu thị chống đỡ, bằng không, thực sự là không thể chịu được.
Có điều kể từ khi Ôn Uyển phái Liễu ma ma đi qua đã chỉnh lý rất nhiều. Thanh San cũng không dám tùy ý đi qua khiêu khích. Hơn nữa Ôn Uyển lưu lại Hạ Lâm, cuộc sống của Chân Chân mặc dù không thư thái như lúc trước khi Ôn Uyển chuyển đi, nhưng so với trước đã tốt hơn nhiều.
Chân Chân cười ha hả nói: “Ôn Uyển, vườn nơi này của muội thật xinh đẹp. So sánh với quốc công phủ còn xinh đẹp hơn. Tiên hoàng thật là sủng ái muội, đem Vương Phủ xinh đẹp như vậy ban cho muội làm phủ đệ. Sau này không có chuyện gì, ta muốn tới đây đi dạo trong vườn này đấy.”
Sau khi tách nhà ở riêng mới biết được, trước kia đi theo Ôn Uyển, ngày đó mới chính thức gọi là không buồn không lo, sung sướng tựa như thần tiên. Nơi nào như hiên tại, mặc dù có hai người giúp đỡ, nhưng vẫn làm cho nàng khổ không thể tả.
“Chắc hẳn là khó khăn rồi, mặc dù hiện tại ta đã chuyển ra, quy cũ ít hơn trong cung. Nhưng sau này ta sẽ bận rộn, không thể phụng bồi các ngươi được. Có điều chờ ta hết bận rồi, đến lúc đó đem Mộng Lan mang tới, trong phủ của ta mặc dù lớn, nhưng chỉ có một mình ta, hơi ít nhân khí, có thêm hài tử ở đây sẽ náo nhiệt hơn.” Ôn Uyển không quá để ý, vừa đùa với Mộng Tuyền vừa nói chuyện. Nàng biết mặc dù tính tình Chân Chân có chút nhu nhược, cũng không phải là người có lòng tham, nhưng những ngày tiếp theo nàng sẽ rất bận rộn, nàng không có thời gian chiếu cố, để cho Chân Chân vào phủ Quận chúa, Bình Hướng Hi nhất định sẽ nói ra nói vào.
“A, thật là nghe lời, để cô cô béo má một cái.” Ôn Uyển nắm khuôn mặt nhỏ bé, trắng trẻo của Mộng Tuyền cười ha hả nói. Cái nha đầu này thật là tốt, bất kể Ôn Uyển chọc ghẹo nó ra sao, nó cũng sẽ không khóc. Hơn nữa đặc biệt dính Ôn Uyển, mỗi lần tới đều ôm lấy Ôn Uyển không tha. Lúc đi thì khóc oa oa, mỗi lần Ôn Uyển đều cười đến không dừng được. Còn nói nha đầu này hẳn phải là khuê nữ của mình mới đúng. Cũng bởi vì rất có duyên với Ôn Uyển nên Ôn Uyển rất thích chơi đùa ồn ào cùng nó.
Chân Chân có chút thất vọng, nàng không có ý tứ khác, chỉ là muốn thỉnh thoảng được trốn tránh tới nơi thanh tịnh: “Ôn Uyển, muội không biết đâu, ta thường xuyên bị Thanh San làm cho đau cả đầu. Đây là lần đầu tiên nhìn ta thấy một cô nương như vậy. Thật là, chỉ đôi ba lời sẽ nói không rõ ràng lắm. Ta thật hoài niệm cuộc sống trước kia. Đều do tướng công, nếu bọn họ không chuyển vào, không phải sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy sao.
Chân Chân ở trước mặt Ôn Uyển, mới dám oán trách một hai. Trong ngày thường, ở trước mặt người ngoài chỉ dám giữ trong lòng mình, đâu có thể nói ra chuyện xấu trong nhà. Nàng bây giờ thật hối hận, hối hận ngày đó không ngăn cản Thượng Đường.
Ôn Uyển nắm bàn tay nhỏ bé mập mạp của Mộng Tuyền, vịn bé đi trên giường gạch. Mộng Tuyền chân nhỏ, không có lực, xiêu vẹo một chút, cả thân hình nhỏ bé ngã nằm ở trên giường. Trên giường để rất nhiều áo ngủ bằng gấm, nên té xuống cũng sẽ không đau. Mộng Tuyền té một cái, liền dùng cả chân tay hướng Ôn Uyển bò tới.
Ôn Uyển đỡ nó dậy, thấy Chân Chân mặt ủ mày chau thì cười ha hả nói: “Ngươi cũng quá đa sầu rồi. Thanh San hiện tại cũng đã mười lăm tuổi. Qua mấy tháng nữa sẽ phải cập kê rồi. Định hôn sự cho nàng xong là có thể danh chính ngôn thuận mà nhốt nàng ở trong phòng thêu đồ cưới. Nhìn xem nàng còn có thể náo loạn ra sao. Chờ gả cho người ta rồi thì đã là người nhà người ta, một năm trở về cũng không tới hai lần, để nàng gây họa cho nhà người ta đi. Về phần Thượng Lân kia, cứ tranh thủ thời gian mà tìm vợ cho hắn, rồi bảo Thượng Đường tìm cho hắn việc gì mà làm, cũng không sợ hắn cả ngày rảnh rỗi, ở nhà dan díu với nha hoàn, suốt ngày ở cùng đám người cặn bã. Giải quyết hết phiền toái này, người ta còn phải khen ngươi tốt nữa kìa.” Lúc Ôn Uyển nói chuyện, Mộng Tuyền lại té một cái, lăn lộn một chút, nhưng không sợ đau mà bò dậy tiếp tục đi. Ôn Uyển cười không ngừng.
“Nhưng muốn tìm cho Thanh San một nhà khá giả, danh tiếng của mẹ nàng ta …” Chân Chân có chút chần chờ, cái này là thật khó khăn.
Nếu chọn người có địa vị thấp, muội muội lại là Tôn Quý Quận chúa đương triều được hoàng đế cưng chiều nhất. Nếu không có danh tiếng như vậy, người muốn làm thân cũng sẽ đạp hỏng cả cửa. Nhưng là mọi người trong kinh thành hơi có chút đầu óc đều biết, Ôn Uyển cùng mấy con gái do An thị sinh như nước với lửa. Cộng thêm còn có An thị, người mẹ này vẫn đang trong nhà giam. Người trong sạch làm sao sẽ nguyện ý cưới cô nương như vậy về nhà.
“Không nhất định phải tìm người nhà quan. Ngươi chỉ cần tìm mấy nhà gia cảnh giàu có, vóc người tuấn mỹ, lại là nam nhân miệng ngọt là được. Ngươi tìm được người rồi thì cho Miêu thị xem lại. Cuối cùng để cho ca ca ruột của nàng quyết định, có được hay không cũng không phải chuyện ngươi quản. Mộng Tuyền đừng sợ, lại đứng lên, ha hả, đừng sợ, ngã xuống chúng ta tiếp tục bò dậy. Không thể vì té một lần mà không dám đi tiếp. Nghe lời, thực nghe lời. Mộng Tuyền nhà ta là ngoan nhất, cô cô thích nhất đó.” Ôn Uyển hôn bẹp một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Tuyền.
Mộng Lan ngồi ở bên cạnh thấy Ôn Uyển cùng Mộng Tuyền ở đây cười đến vui vẻ, nàng cũng cười theo. Trong phòng toàn là âm thanh sôi nổi.
Chân Chân chần chờ một chút, lại nói: “Như vậy có được hay không?” Gả vào nhà thương gia, sau này sẽ bị người ta xem thường. Nhà quan lại khác cũng sẽ không gả nhi nữ của mình cho thương gia. Quan hệ thông gia ở cổ đại, địa vị thương nhân là thấp nhất. Trừ phi nhà ngươi là vì tiền tài, bán nữ nhi, bằng không sẽ không đem nữ nhi chứ đừng nói chi là đích nữ gả cho gia đình thương nhân.
Ôn Uyển chơi với Tiểu Mộng Tuyền đến mệt mỏi, đem Mộng Tuyền cho bà vú bên cạnh ôm. Rửa tay rồi dùng cái khăn lông trắng noãn lau khô, đưa cho nha hoàn bên cạnh, cười nói: “Có được hay không, cũng không phải ngươi nói. Rồi lại nói, lấy danh tiếng ngũ phòng ở bên ngoài hiện nay, có thể tìm được gia đình tốt lành gì. Nếu như không phải là Thượng Kỳ thành thân sớm, Miêu thị cũng sẽ không gả vào ngũ phòng. Ngươi đừng quên, trừ Thượng Kỳ ra, hiện tại ngũ phòng không có một viên chức nào.” Cái gì quan lại người ta, chỉ bằng Thanh San như vậy, nhà quan lại người ta làm sao chịu cưới.
Ôn Uyển thấy sắc mặt Chân Chân do dự, còn muốn hỏi, nhưng Ôn Uyển lại không có hứng thú nói tiếp, đến điểm dừng là được. Nàng đã làm nhiều thứ rồi, cũng không thể sống thay cuộc sống của nàng ấy. Nếu không phải nàng thích Mộng Lan cùng Mộng Tuyền, lo lắng hai hài tử học được tính tình của Chân Chân, tương lai sẽ bị ủy khuất, Ôn Uyển đã sớm buông tay mặc kệ. Nàng quản đã đủ rộng rồi.
Ôn Uyển liền chuyển đề tài: “Buổi trưa hôm nay ta bảo đầu bếp nữ làm các món ăn ngươi thích ăn, ở lại nên ăn nhiều một chút. Mộng Lan cả tuổi mụ cũng đã hai tuổi rồi, có thể tự ăn cơm chưa?”
Chân Chân thấy Ôn Uyển chuyển đề tài, không muốn tiếp tục nói cái đề tài này, tự nhiên cũng không nói nữa. Nàng có thể chỉ điểm cho mình như vậy, đã vô cùng hiếm có rồi. Chuyện còn lại vẫn không nên làm phiền nàng nữa. Chỉ cần Ôn Uyển có thể thương yêu con gái của mình là tốt rồi.
Dùng qua cơm trưa, Ôn Uyển sai người dẫn Chân Chân và hài tử đi. Để cho Thượng Đường theo nàng đi vào thư phòng. Thư phòng Ôn Uyển bố trí rất khác biệt so với lúc trước: bàn đọc sách được sơn mạ vàng, trên bàn tất cả đều là giấy Tuyên Thành thượng hạng, giấy Tuyên Thành bị một cái chặn giấy Bạch Ngọc Kỳ Lân chặn lại; giá sách cũng làm bằng gỗ tử đàn, bày đặt rất nhiều sách, trong đó nhiều bảng chữ mẫu và bản đơn lẻ của danh gia; bên cạnh cái bàn dài đặt vài bình hoa bình quán, vừa nhìn cũng biết là đồ cổ, giá trị không rẻ; trên tường treo mấy bức tranh chữ của danh gia; bên tường bày đặt mấy bồn cảnh, có bồn cảnh bằng san hô, có bồn cảnh bằng kỳ thạch, còn có một bồn cảnh trồng gốc cây Mặc Ngọc Thanh Tùng. Mỗi một dạng cũng là đồ giá trị liên thành.
Thượng Đường nghĩ tới tòa nhà ở ngõ Bát Tỉnh, thư phòng Ôn Uyển rất đơn giản. Không nghĩ tới hiện tại nơi này lại xa hoa như thế.
Ôn Uyển không nói chuyện, Thượng Đường không muốn bị tẻ nhạt, nhìn thấy trang giấy trên bàn, vừa nhìn đã biết là đồ thượng hạng. Cười cảm thán nói: “Muội muội, giấy Tuyên Thành này của muội là hàng thượng hạng, nhìn so với đồ Tứ Nguyệt trai ta dùng thì tốt hơn nhiều. Gần đây ta dùng giấy và bút mực của Tứ Nguyệt trai, muội không biết là cha còn phải khen tốt mấy tiếng.”
Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng: “Đồ tốt hơn nữa, ông ấy cũng không khen ta tiếng nào đâu.” Thấy mặt Thượng Đường ửng đỏ, ngữ khí nàng hòa hoãn hơn: “Cần gì nói những chuyện không vui này. Giấy Tuyên thành này chuyên cung cấp cho cậu hoàng đế ngự dùng, cậu hoàng đế thấy ta thích mới đưa đến cho ta dùng. Mỗi tháng đều có định lượng cung ứng. Phía ngoài có tiền cũng không mua được.”
Ôn Uyển không quá quan tâm chuyện này. Đây là phủ nội vụ đặc biệt phân phó người bên dưới làm. Cũng không phải là người bình thường có thể sử dụng được. Nàng chỉ thuận tiện được hưởng thôi. Nhưng mà giấy này chỉ lúc nào Ôn Uyển vẽ tranh mới dùng đến. Luyện chữ mà dùng cái này thì quá xa xỉ, cũng lãng phí nữa.
Thượng Đường ngại ngùng nói: “Hoàng thượng thật thương yêu muội muội.”
Ôn Uyển từ chối cho ý kiến, nàng biết Thượng Đường tự phát hiện mới vừa nói bậy, nên nàng không có để ở trong lòng. Nàng hứa hẹn cho Bình Hướng Hi an hưởng tuổi già, thứ nhất dù sao hắn cũng là phụ thân của thân thể này, cũng không chân chính làm việc gì thương tổn nàng; thứ hai xã hội này đối với con cháu hiếu thuận định nghĩa cực kỳ hà khắc; nàng còn không muốn làm người phản đạo để ngàn người chỉ chỏ. Bất kể ở nơi đâu, thích ứng hoàn cảnh mới có thể sinh tồn tốt, đạo lý này nàng rất sớm đã hiểu.
Hôm nay nàng thân sống ở địa vị cao, càng muốn thanh danh được yêu mến. Chưa có thời cơ thích hợp để thoát khỏi quan hệ với Bình Hướng Hi. Nàng sẽ vẫn tiếp tục hiếu thuận, còn nữa, cũng không phải là chỉ phí chút ít tiền bạc sao, dùng chút ít tiền bạc liền mua được danh tiếng tốt. Rất tốt, không hề lỗ.
/1357
|