Buổi tối hôm đó, hoàng đế liền triệu Hứa Tư Dung thị tẩm. Ở cổ đại, khi hoàng đế băng hà, tân đế dùng một ngày coi như một năm, chỉ cần thủ hiếu đủ hai bảy ngày là được. Còn lại là do con nối dõi là quan trọng (đương nhiên, nếu nguyện ý làm hòa thượng ba năm thì khác). Hiện tại hoàng đế đang thủ hiếu trăm ngày đại tang, nhưng chiêu tần phi thị tẩm đó lại là chuyện bình thường. Nếu không gọi, ngược lại còn có thể dẫn đến tranh cãi.
Ngày thứ hai, Ôn Uyển lại nghe thấy Hứa Tịnh Thu cầu kiến, Hạ Dao ở bên tai Ôn Uyển nói chuyện tối qua. Trong mắt Ôn Uyển lóe ra tia sáng chán ghét. Muốn coi người khác là kẻ ngu hay sao, dám trắng trợn lợi dụng nàng như vậy, Hứa Tịnh Thu là người đầu tiên. Ôn Uyển để cho Hạ Xảo truyền lời, nói nàng đang ngủ, bảo nàng ta trở về đi. Còn nói sau này phải tĩnh dưỡng, không thể bị quấy rầy.
Hạ Xảo truyền đạt lời rất uyển chuyển, trong lời nói sẽ không để cho người chán ghét. Nếu không sợ có người nói Quận chúa được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo. Trên thực tế, nguyên nhân chân chính là Ôn Uyển nghĩ tới chút tình cảm nhạt nhòa ban đầu cùng lần du ngoạn chơi đùa kia. Nếu không, sẽ không có khả năng bỏ qua dễ dàng như vậy. Nàng vốn không thích Hứa Tịnh Thu, hiện tại một chút tình nghĩa còn lại cũng đã cạn. Nàng tự nhiên sẽ không cho thêm mặt mũi.
Ôn Uyển vì Trịnh vương, lúc trước trong hoàng cung vẫn nhẫn nại chuyện Hiền phi ám toán nàng. Bây giờ còn muốn nhẫn, lực nhẫn nại của nàng cũng không tốt như vậy. Hậu cung của cậu hoàng đế, nàng không có hứng thú xen vào. Ai mà lại có can đảm chọc đến trên đầu nàng, hoàng hậu ở trước mặt nàng còn phải kiêng nể nữa. Dĩ nhiên, hoàng hậu cũng không uống lộn thuốc mà đi chọc nàng.
Nhưng mà Ôn Uyển không gặp, cũng không ảnh hưởng đến sự hứng thú của hoàng đế. Buổi tối hôm đó, hoàng đế lại triệu Hứa Tịnh Thu thị tẩm. Người có tin tức linh thông một chút, rất nhanh liền biết nguyên nhân hậu quả.
Bây giờ, Vĩnh Ninh cung của Ôn Uyển quả thật rất náo nhiệt. Hoàng đế mới vừa lên ngôi không lâu, mặc dù không có nạp nhiều Tần phi. Nhưng danh sách vốn đã đầy. Lão bà, tiểu lão bà trên dưới hơn mười người. Hiện tại trong hoàng cung, trừ hoàng hậu cùng bốn phi, còn có Chiêu Nghi, Thục Viện. . . . . . . Tính ra, có hơn mười người tới cửa bái phỏng.
Ôn Uyển đau cả đầu, mặc dù là gặp những người khác nhau. Nhưng đi vào đều là nương nương này nọ, nàng giống như cái bánh bao thơm ngon, ai cũng muốn ăn một miếng.
Ôn Uyển nghe xong liền phiền chán, nhưng mà nghĩ lại như vậy cũng tốt. Trong lòng nàng liền âm thầm tìm cách, thừa cơ hội này, xuất cung cũng tốt. Trở về nhà của mình ở, ở trong hoàng cung thật là đáng ghét. Ông ngoại hoàng đế còn đỡ, vì chỉ có mấy nương nương. Hơn nữa đều tự mình an phận thủ thường. Nhưng lần này nữ nhân quả thật không ít. Qua một thời gian nữa là tuyển tú, lại càng làm người ta đau đầu.
“Cậu hoàng đế, người bảo bọn họ đừng tới đây nữa. Con đau đầu lắm rồi, bệnh của con vừa mới tốt lên, lại bị bọn họ náo loạn cho xấu đi, đầu con bị đau, lại ngã bệnh rồi phải uống thuốc. Cậu cũng biết con ghét nhất uống thuốc mà.” Ôn Uyển đáng thương nắm tay áo hoàng đế, lay động làm nũng cầu tình .
Nói xong hoàng đế liền mềm lòng, lập tức đáp ứng.
“Ôn Uyển bệnh vẫn không khỏi hẳn, không thể quấy rầy, nếu không Trẫm phạt tội nặng.” Hoàng đế xuống một đạo thánh chỉ, lúc này mới khiến Ôn Uyển thanh tịnh.
“Quận chúa, Tư Dung nương nương cầu kiến.” Lúc này hoàng đế hạ thánh chỉ còn chưa tới ngày thứ hai, vậy mà Hứa Tịnh Thu lại tìm tới cửa. Ôn Uyển nghe thấy ánh mắt liền giật giật, không có trả lời. Thế nào, muốn hướng mọi người biểu hiện mình và nàng tình cảm khác với người khác hay sao? Thật đem mình làm cái khay món ăn mà.
“Thật xin lỗi, Quận chúa đang nghỉ ngơi, bảo ta chuyển lời tới Tư Dung nương nương, xin hẹn ngày khác. Hơn nữa bất kể là ai tới, đều nói Quận chúa nghỉ ngơi.” sắc mặt Hạ Dao không tốt lắm.
Lần trước là Hạ Hương tiếp đãi, có thể được đại cung nữ thiếp thân của Vĩnh Ninh cung tiếp đãi cũng không coi là mất mặt mũi. Nhưng lần này lại là tiểu cung nữ bẩm báo.
“Quận chúa đã nghỉ ngơi?” vẫn chưa tới lúc giữa trưa, làm sao lại nghỉ ngơi, Tịnh Thu tự nhiên là không tin. Thiếp thân cung nữ Tiểu Thúy bên cạnh liền đút một bao lì xì cho tiểu cung nữ kia.
“Quận chúa không muốn bị quấy rầy cho nên không tiếp khách. Ai tới cũng không trông gặp, trừ hoàng thượng, Quận chúa hiện tại ai cũng không gặp.” Cung nữ kia nhẹ nói một câu.
Con ngươi của Tịnh Thu chợt co rút lại, lộ ra hung quang. Cung nữ giật mình vội lui về sai người đi bẩm báo, nhưng kết quả cũng giống như nhau.
Hứa Tịnh Thu cực kỳ đau lòng, trong lòng bi thương không dứt: “Ôn Uyển, có thể giúp ta cũng chỉ có ngươi, tại sao ngươi không thể giúp ta một chút. Ta cũng không yêu cầu ngươi làm cái gì, chỉ cần để cho ta theo ngươi nói chuyện nhiều một chút thôi, tại sao ngay yêu cầu nho nhỏ này ngươi cũng không chịu đáp ứng chứ? Tại sao, ngươi có thể giúp Mai nhi, Ngọc Tú, có thể vì Y Y, Vũ Đồng mưu cầu phúc lợi, tại sao không thể giúp ta một chút?”
Chờ sau khi Hứa Tịnh Thu đi, tiểu cung nữ này cũng bị đưa đi. Bởi vì nàng quá lắm mồm nên bị đánh mười bản rồi đưa đi. Người hầu ở Vĩnh Ninh cung có rất nhiều chỗ tốt. Sẽ không bị đánh vào đít, chỉ cần làm tốt việc của mình. Tiểu cung nữ này đi vào đây là muốn mưu cầu thêm nhiều lợi một chút. Không nghĩ tới một câu lắm mồm của mình đã bị đuổi đi ra.
“Con cái nha đầu này, lo lắng cái gì. Để cho Hứa Tư Dung hàn huyên, nói chuyện phiếm với con. Nhiều người cùng nói chuyện với con, con cũng sẽ không buồn bực như vậy. Có cậu ở đây còn ai có thể khi dễ con nữa.” Hoàng đế nhận được tin tức, nhìn Ôn Uyển cẩn thận chặt chẽ như vậy thì đau lòng không dứt.
Lúc trước bởi vì hắn cùng Triệu vương đối đầu, Ôn Uyển mới chịu đựng, cẩn thận ứng phó ám toán của Hiền phi trong hoàng cung, để được phụ hoàng chú ý cùng coi trọng. Hiện tại hắn đã đăng cơ làm Đế rồi, Ôn Uyển vẫn cẩn thận để ý như vậy, sợ đến bộ dạng như người có tội, khiến hắn thấy chua sót.
“Không sợ mới kỳ quái đây! Đến bây giờ con cũng không biết tại sao sinh bệnh nặng. Làm sao đang yên lành lại trúng phải độc lạ như vậy. Đối với các nàng, con vẫn thật sợ. Tốt nhất làm cho bọn họ cách xa một chút. Cậu cho là hiện tại mọi người ở trong cung đáng tin sao? Người không biết, mỗi lần con ăn cơm đều kinh hãi run rẩy, chỉ sợ lại bị hạ đồ gì đó ở bên trong, không cẩn thận sẽ đánh mất cả mạng, vậy thật oan uổng nha. Hiện giờ thật vất vả mới có vài ngày tốt đẹp, bảo vệ tốt cái mạng nhỏ, con không thể để mình khinh suất được.” Ôn Uyển giả dạng làm một bộ dáng sợ hãi. Thật ra thì nàng chỉ muốn xuất cung, nàng mới không cần ở lại trong hoàng cung, ba nữ nhân một màn hí kịch, nơi này nhiều người như vậy, mỗi ngày cũng không biết trình diễn bao nhiêu màn hí kịch đây. Nàng không thể không lo.
Nhưng nàng đã nói rất nhiều lần, hoàng đế đều không có đáp ứng. Cũng sắp đến Nguyên tiêu rồi, mà hoàng đế vẫn không muốn thả nàng ra. Ôn Uyển có thể không nóng vội sao? Nàng mới không cần sống ở chỗ này, buồn bực muốn chết người.
“Con yên tâm, cậu sẽ bảo vệ con thật tốt. Nếu ai dám động đến một sợi tóc của Uyển Nhi, cậu giết cửu tộc hắn.” Hoàng đế âm tàn nói.
Ôn Uyển lắc đầu: “Không nghiêm trọng đến vậy đâu, con chỉ không thích nơi này thôi. Nơi này quá náo loạn, không thanh tịnh như trước kia.” Tự nhiên là không có thanh tịnh như trước kia rồi, trước kia trong hoàng cung chỉ có hai Tần phi địa vị cao. Hiện tại, đều tăng phẩm cấp, từ phi trở lên có năm, ngoài ra còn trung vị tần phi rồi mấy tần phi phẩm cấp thấp…
Hoàng đế không nói chuyện, chỉ trầm mặc cự tuyệt.
Ôn Uyển rất buồn bực. Nàng thật không nguyện ý ở chỗ này. Hoàng cung hiện tại so với phủ Trịnh Vương trước kia còn muốn phức tạp hơn. Nàng không muốn lao tâm lao lực đi thăng bằng thế lực khắp nơi. Xa mọi người mới là lựa chọn tốt nhất. Cho dù sau này những hoàng tử kia tranh vị. Nàng cũng sẽ không xen vào. Dĩ nhiên, đến lúc đó, những người này cũng không phải là ông ngoại hoàng đế hay cậu hoàng đế. Dám đem nàng làm con cờ. Nàng cũng không khách khí như thế.
“Quận chúa, đây là hai cung nữ mới hoàng thượng đưa đến.” Ôn Uyển nói thầm trong lòng, đang tốt lành đưa cung nữ tới làm cái gì. Có phải là bởi vì lời ngày hôm qua có tác dụng hay không? Mình nói muốn xuất cung, không phải là muốn người.
Nhưng mà vẫn ngẩng đầu đánh giá hai cung nữ. Một xinh đẹp đoan trang, một nhã nhặn lịch sự, hiền dịu. Hai người đều hai mươi bốn tuổi. Ôn Uyển rất buồn bực, mình ít nhất cũng là tiểu giai nhân thanh tú, tìm hai mỹ nữ như vậy làm nền, mình lại trở thành lá xanh làm nền cho hai đóa hồng bọn họ. Hơn nữa lúc Hạ dao ở bên cạnh, Ôn Uyển có cảm giác mình trở thành lá xanh thật rồi. Hiện tại thì trực tiếp thành cỏ nhỏ luôn. Cỏ nhỏ làm nền cho hoa hồng kiều diễm sao?
Ở nơi hậu cung giai lệ tụ tập, bây giờ còn không có tuyển tú, nếu tuyển tú rồi. So với bọn họ, mình trực tiếp vào trong góc mà ngồi đi.
Ôn Uyển đối với dung mạo của mình vẫn có thái độ không tự tin làm Hạ Dao rất bất đắc dĩ. Cho dù người đẹp đứng ở bên cạnh Quận chúa. Cũng chỉ làm phối cảnh cho Quận chúa. Dù Ôn Uyển không xinh đẹp, nhưng dung nhan giống hệt hoàng đế, cũng là sẽ mỹ nhân đệ nhất thiên hạ (bởi vì được lợi quá nhiều). Huống chi, Ôn Uyển hiện tại, dù không thể nói là một tuyệt thế giai nhân thì cũng là một mỹ nhân.
Dĩ nhiên, Ôn Uyển nói như vậy, không phải là Ôn Uyển đối với dung mạo mình tự ti, chẳng qua là cảm thấy nàng lớn lên quả thật chỉ có thể coi là trung đẳng, nên ăn ngay nói thật: “Các ngươi tên gọi là gì?”
Ôn Uyển nhìn hai người mới tới, lại nhìn Hạ Dao một cái. Hạ Dao liền biết Ôn Uyển có thể không mở miệng, tuyệt đối sẽ không mở miệng. Nên nàng đã có thói quen rồi.
Hai người trăm miệng một lời nói, xin Quận chúa ban tên cho.
Ôn Uyển tay phải bắt tay trái (bắt cái ót không có lễ nghi), mình đã thành chuyên gia đặt tên rồi. Nên gọi nữ tử đoan trang xinh đẹp là Hạ Diễm, nhã nhặn lịch sự trung hiền gọi là Hạ Nhàn. Hiện tại bên cạnh trừ Hạ Dao cùng Hạ Ảnh hai thiếp thân Đại nha hoàn ra, lại có sáu đại cung nữ tùy thân hầu hạ, theo thứ tự là Hạ Hương, Hạ Diễm, Hạ Nhàn, Hạ Sơ, Hạ Thu, Hạ Xảo. Về phần Hạ Châu cùng Hạ Tâm đã ở trong phủ Quận chúa, giúp đỡ Ôn Uyển giữ nhà.
Nữ tử thời cổ đại mười sáu mười bảy tuổi sẽ bắt đầu kết duyên. Đến trên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi căn bản là không thể gả đi. Hai người này cũng là hơn hai mươi, tại sao ông ngoại hoàng đế thích cho mình ở cùng cô nương lớn tuổi rồi, giờ cậu hoàng đế cũng như vậy. Chẳng lẽ, bắt các nàng cứ như vậy hầu ạ mình cả đời. Nhưng bên cạnh tất cả đều là cô gái chưa gả, khiến cho nàng đau lòng a! Cái này rõ ràng là bọn họ khó tìm được vị hôn phu, nên ban đến đây, gây phiền toái cho mình mà.
“Các ngươi am hiểu cái gì? Yêu thích cái gì?” Ôn Uyển nhìn bọn họ hỏi.
“Nô tỳ am hiểu thêu, nô tỳ am hiểu nấu nướng.” Ôn Uyển nghe, cảm giác, cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không thể nói được. Có điều nhìn hai người trầm ổn trước mặt, quay đầu trở lại, nhìn thấy Hạ Ảnh, rốt cuộc đã biết là nơi nào là lạ.
Bên người nàng đã có người am hiểu thêu thùa nấu nướng. Cậu hoàng đế sẽ không làm điều thừa. Hai người này đoán chừng là người bên trong của ám vệ. Cũng tốt, nhiều người tài ba, mình lại có thêm một phần bảo đảm.
“Quận chúa, đây là mẫu vải mới nhất hoàng thượng cho người đưa tới. Người nhìn một cái, nếu như không vừa mắt thì để cho bọn họ đưa qua nhóm khác.” Ôn Uyển nhìn nhiều vải như vậy, bĩu môi. Ngọc Cẩm, Chức Kim Cẩm những thứ vải trân quý này, số lượng cung ứng có hạn, một năm cũng là chừng mười cuộn. Có đôi khi hoàng phi đều không được dùng, nhưng có non nửa là vào khố phòng của nàng. Cũng không sợ những phi tử kia oán hận.
Để cho khố phòng nhận đi. Tạm thời không làm. Mình đã rất nhiều xiêm y rồi, nàng còn đang tuổi cao, làm nhiều xiêm y như vậy làm gì, thật lãng phí. Đợi nàng đầy mười sáu tuổi, cơ thể không phát triển nữa, đến lúc đó lại làm nhiều y phục hơn.
Hơn một năm này, Ôn Uyển cao thêm không ít, giờ đã hơn một mét sáu. Mười lăm tuổi một mét sáu mốt không tính là thấp. Nhưng Ôn Uyển vẫn cho là thấp, nên quyết định cố gắng cố gắng lên, tận lực làm cho mình ít nhất phải được một mét sáu lăm. Hơn nữa nhất định phải cường tráng khỏe mạnh, không thể như những mỹ nhân trong hoàng cung gió thổi là bay kia.
Bên trong cung Khôn Ninh, hoàng hậu thấm thía nói: “Như Vũ, ngươi cùng Ôn Uyển lúc trước từng là bạn tốt. Sau này phải đi lại nhiều hơn.”
Nhìn hoàng đế có cái gì tốt cũng là nghĩ đến Ôn Uyển đầu tiên. Ôn Uyển mặc dù bất kể chuyện hậu cung. Nhưng ai cũng biết địa vị của Ôn Uyển cũng không kém hơn địa vị hoàng hậu này của nàng. Thậm chí địa vị cao hơn địa vị hoàng hậu, bởi vì lời Ôn Uyển nói vô cùng có hiệu quả, hoàng đế tám chín phần mười cũng sẽ nghe. Ngầm hiểu thì địa vị so với hoàng hậu còn cao hơn.
Nhưng Ôn Uyển có một chút không tốt, ở phía hậu cung, Ôn Uyển không cùng nữ nhân hậu cung quan hệ thân cận, cũng không muốn làm cho người bất hòa. Không xa không gần, cư xử đúng mực. Nếu không phải tính toán vì tương lai, Ôn Uyển sẽ không để ý tới ai cả. Cũng bởi vì cố kỵ này, nên quan hệ của Ôn Uyển và Như Vũ vẫn thường thường.
Như Vũ tính toán ở trong lòng xong, trên mặt đáp ứng hoàng hậu, nhưng thâm tâm lại đang cười khổ. Từ lúc mình gả vào Vương Phủ, nàng thấy Ôn Uyển đối với mình không thân mật bằng lúc trước, cũng chỉ là làm đủ lễ số, nửa điểm cũng không chịu vượt qua. Ở trong lúc nàng ngã bệnh, mình có đi thăm, nhưng vẫn không gặp được. Lý do cũng không thể khiến người phản bác, là sợ lây bệnh cho mình.
Như Vũ biết Ôn Uyển không phải nhằm vào mình. Nàng đối với Tịnh Thu cũng là như thế. Tịnh Thu bây giờ là Tư Dung tam phẩm của phụ hoàng. Nàng ta suy nghĩ rất nhiều biện pháp muốn cùng Ôn Uyển lôi kéo làm quen, trừ lúc đầu mấy lần Ôn Uyển ngại tình cảm nên gặp qua. Khi biết nàng ta đánh chủ ý gì, thì lập tức đối với nàng ta kính nhi viễn chi (tôn kính nhưng không gần gũi). Hiện tại Ôn Uyển đối với nàng cùng Tịnh Thu vẫn xa lạ như trước.
Trong lòng Như Vũ hiểu rất rõ ràng, Ôn Uyển là người có tâm tư tinh tế. Nàng chắc chắn biết, được hoàng đế thương yêu thì có ai dám chống lại nàng. Ngay cả hoàng hậu đều phải thối lui ba phần đối với nàng. Cho nên, nàng không có cần thiết nịnh bợ hoặc là đầu phục ai. Nàng không cùng bất luận kẻ nào thân cận, không bị kéo vào tranh đấu của nữ nhân hậu cung. Đây là chỗ thông minh của Ôn Uyển. Không dính vào bất kỳ thế lực nào, để cho mọi người vừa giận vừa hận, rồi lại không làm gì được được. Nhưng bởi vì độc lập với bên ngoài, dù cho tất cả mọi người đều không được lợi, vẫn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Như Vũ biết rõ Ôn Uyển chán ghét những thứ lôi kéo làm quen có chứa tính toán này, thì làm sao nàng lại vội vàng đi qua. Nàng đối với tính tình Ôn Uyển rất hiểu, mặc dù tính tình có chút lạnh nhạt, nhưng Ôn Uyển là một người trọng tình, nếu như nàng thật có chỗ khó xử mà mở miệng cầu xin, ở trong phạm vi Ôn Uyển có thể giúp nàng, nàng ấy nhất định sẽ giúp. Mà Như Vũ cũng hiểu, nhân tình này dùng một lần liền ít đi một phân. Cơ hội mở miệng cầu tình nhất định phải tiết kiệm đến thời điểm khác, những chuyện nhỏ nhặt kia nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng, tránh cho tình cảm của nàng và Ôn Uyển bị hỏng. Cái được không bù đắp nổi cái mất.
Ngày thứ hai, Ôn Uyển lại nghe thấy Hứa Tịnh Thu cầu kiến, Hạ Dao ở bên tai Ôn Uyển nói chuyện tối qua. Trong mắt Ôn Uyển lóe ra tia sáng chán ghét. Muốn coi người khác là kẻ ngu hay sao, dám trắng trợn lợi dụng nàng như vậy, Hứa Tịnh Thu là người đầu tiên. Ôn Uyển để cho Hạ Xảo truyền lời, nói nàng đang ngủ, bảo nàng ta trở về đi. Còn nói sau này phải tĩnh dưỡng, không thể bị quấy rầy.
Hạ Xảo truyền đạt lời rất uyển chuyển, trong lời nói sẽ không để cho người chán ghét. Nếu không sợ có người nói Quận chúa được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo. Trên thực tế, nguyên nhân chân chính là Ôn Uyển nghĩ tới chút tình cảm nhạt nhòa ban đầu cùng lần du ngoạn chơi đùa kia. Nếu không, sẽ không có khả năng bỏ qua dễ dàng như vậy. Nàng vốn không thích Hứa Tịnh Thu, hiện tại một chút tình nghĩa còn lại cũng đã cạn. Nàng tự nhiên sẽ không cho thêm mặt mũi.
Ôn Uyển vì Trịnh vương, lúc trước trong hoàng cung vẫn nhẫn nại chuyện Hiền phi ám toán nàng. Bây giờ còn muốn nhẫn, lực nhẫn nại của nàng cũng không tốt như vậy. Hậu cung của cậu hoàng đế, nàng không có hứng thú xen vào. Ai mà lại có can đảm chọc đến trên đầu nàng, hoàng hậu ở trước mặt nàng còn phải kiêng nể nữa. Dĩ nhiên, hoàng hậu cũng không uống lộn thuốc mà đi chọc nàng.
Nhưng mà Ôn Uyển không gặp, cũng không ảnh hưởng đến sự hứng thú của hoàng đế. Buổi tối hôm đó, hoàng đế lại triệu Hứa Tịnh Thu thị tẩm. Người có tin tức linh thông một chút, rất nhanh liền biết nguyên nhân hậu quả.
Bây giờ, Vĩnh Ninh cung của Ôn Uyển quả thật rất náo nhiệt. Hoàng đế mới vừa lên ngôi không lâu, mặc dù không có nạp nhiều Tần phi. Nhưng danh sách vốn đã đầy. Lão bà, tiểu lão bà trên dưới hơn mười người. Hiện tại trong hoàng cung, trừ hoàng hậu cùng bốn phi, còn có Chiêu Nghi, Thục Viện. . . . . . . Tính ra, có hơn mười người tới cửa bái phỏng.
Ôn Uyển đau cả đầu, mặc dù là gặp những người khác nhau. Nhưng đi vào đều là nương nương này nọ, nàng giống như cái bánh bao thơm ngon, ai cũng muốn ăn một miếng.
Ôn Uyển nghe xong liền phiền chán, nhưng mà nghĩ lại như vậy cũng tốt. Trong lòng nàng liền âm thầm tìm cách, thừa cơ hội này, xuất cung cũng tốt. Trở về nhà của mình ở, ở trong hoàng cung thật là đáng ghét. Ông ngoại hoàng đế còn đỡ, vì chỉ có mấy nương nương. Hơn nữa đều tự mình an phận thủ thường. Nhưng lần này nữ nhân quả thật không ít. Qua một thời gian nữa là tuyển tú, lại càng làm người ta đau đầu.
“Cậu hoàng đế, người bảo bọn họ đừng tới đây nữa. Con đau đầu lắm rồi, bệnh của con vừa mới tốt lên, lại bị bọn họ náo loạn cho xấu đi, đầu con bị đau, lại ngã bệnh rồi phải uống thuốc. Cậu cũng biết con ghét nhất uống thuốc mà.” Ôn Uyển đáng thương nắm tay áo hoàng đế, lay động làm nũng cầu tình .
Nói xong hoàng đế liền mềm lòng, lập tức đáp ứng.
“Ôn Uyển bệnh vẫn không khỏi hẳn, không thể quấy rầy, nếu không Trẫm phạt tội nặng.” Hoàng đế xuống một đạo thánh chỉ, lúc này mới khiến Ôn Uyển thanh tịnh.
“Quận chúa, Tư Dung nương nương cầu kiến.” Lúc này hoàng đế hạ thánh chỉ còn chưa tới ngày thứ hai, vậy mà Hứa Tịnh Thu lại tìm tới cửa. Ôn Uyển nghe thấy ánh mắt liền giật giật, không có trả lời. Thế nào, muốn hướng mọi người biểu hiện mình và nàng tình cảm khác với người khác hay sao? Thật đem mình làm cái khay món ăn mà.
“Thật xin lỗi, Quận chúa đang nghỉ ngơi, bảo ta chuyển lời tới Tư Dung nương nương, xin hẹn ngày khác. Hơn nữa bất kể là ai tới, đều nói Quận chúa nghỉ ngơi.” sắc mặt Hạ Dao không tốt lắm.
Lần trước là Hạ Hương tiếp đãi, có thể được đại cung nữ thiếp thân của Vĩnh Ninh cung tiếp đãi cũng không coi là mất mặt mũi. Nhưng lần này lại là tiểu cung nữ bẩm báo.
“Quận chúa đã nghỉ ngơi?” vẫn chưa tới lúc giữa trưa, làm sao lại nghỉ ngơi, Tịnh Thu tự nhiên là không tin. Thiếp thân cung nữ Tiểu Thúy bên cạnh liền đút một bao lì xì cho tiểu cung nữ kia.
“Quận chúa không muốn bị quấy rầy cho nên không tiếp khách. Ai tới cũng không trông gặp, trừ hoàng thượng, Quận chúa hiện tại ai cũng không gặp.” Cung nữ kia nhẹ nói một câu.
Con ngươi của Tịnh Thu chợt co rút lại, lộ ra hung quang. Cung nữ giật mình vội lui về sai người đi bẩm báo, nhưng kết quả cũng giống như nhau.
Hứa Tịnh Thu cực kỳ đau lòng, trong lòng bi thương không dứt: “Ôn Uyển, có thể giúp ta cũng chỉ có ngươi, tại sao ngươi không thể giúp ta một chút. Ta cũng không yêu cầu ngươi làm cái gì, chỉ cần để cho ta theo ngươi nói chuyện nhiều một chút thôi, tại sao ngay yêu cầu nho nhỏ này ngươi cũng không chịu đáp ứng chứ? Tại sao, ngươi có thể giúp Mai nhi, Ngọc Tú, có thể vì Y Y, Vũ Đồng mưu cầu phúc lợi, tại sao không thể giúp ta một chút?”
Chờ sau khi Hứa Tịnh Thu đi, tiểu cung nữ này cũng bị đưa đi. Bởi vì nàng quá lắm mồm nên bị đánh mười bản rồi đưa đi. Người hầu ở Vĩnh Ninh cung có rất nhiều chỗ tốt. Sẽ không bị đánh vào đít, chỉ cần làm tốt việc của mình. Tiểu cung nữ này đi vào đây là muốn mưu cầu thêm nhiều lợi một chút. Không nghĩ tới một câu lắm mồm của mình đã bị đuổi đi ra.
“Con cái nha đầu này, lo lắng cái gì. Để cho Hứa Tư Dung hàn huyên, nói chuyện phiếm với con. Nhiều người cùng nói chuyện với con, con cũng sẽ không buồn bực như vậy. Có cậu ở đây còn ai có thể khi dễ con nữa.” Hoàng đế nhận được tin tức, nhìn Ôn Uyển cẩn thận chặt chẽ như vậy thì đau lòng không dứt.
Lúc trước bởi vì hắn cùng Triệu vương đối đầu, Ôn Uyển mới chịu đựng, cẩn thận ứng phó ám toán của Hiền phi trong hoàng cung, để được phụ hoàng chú ý cùng coi trọng. Hiện tại hắn đã đăng cơ làm Đế rồi, Ôn Uyển vẫn cẩn thận để ý như vậy, sợ đến bộ dạng như người có tội, khiến hắn thấy chua sót.
“Không sợ mới kỳ quái đây! Đến bây giờ con cũng không biết tại sao sinh bệnh nặng. Làm sao đang yên lành lại trúng phải độc lạ như vậy. Đối với các nàng, con vẫn thật sợ. Tốt nhất làm cho bọn họ cách xa một chút. Cậu cho là hiện tại mọi người ở trong cung đáng tin sao? Người không biết, mỗi lần con ăn cơm đều kinh hãi run rẩy, chỉ sợ lại bị hạ đồ gì đó ở bên trong, không cẩn thận sẽ đánh mất cả mạng, vậy thật oan uổng nha. Hiện giờ thật vất vả mới có vài ngày tốt đẹp, bảo vệ tốt cái mạng nhỏ, con không thể để mình khinh suất được.” Ôn Uyển giả dạng làm một bộ dáng sợ hãi. Thật ra thì nàng chỉ muốn xuất cung, nàng mới không cần ở lại trong hoàng cung, ba nữ nhân một màn hí kịch, nơi này nhiều người như vậy, mỗi ngày cũng không biết trình diễn bao nhiêu màn hí kịch đây. Nàng không thể không lo.
Nhưng nàng đã nói rất nhiều lần, hoàng đế đều không có đáp ứng. Cũng sắp đến Nguyên tiêu rồi, mà hoàng đế vẫn không muốn thả nàng ra. Ôn Uyển có thể không nóng vội sao? Nàng mới không cần sống ở chỗ này, buồn bực muốn chết người.
“Con yên tâm, cậu sẽ bảo vệ con thật tốt. Nếu ai dám động đến một sợi tóc của Uyển Nhi, cậu giết cửu tộc hắn.” Hoàng đế âm tàn nói.
Ôn Uyển lắc đầu: “Không nghiêm trọng đến vậy đâu, con chỉ không thích nơi này thôi. Nơi này quá náo loạn, không thanh tịnh như trước kia.” Tự nhiên là không có thanh tịnh như trước kia rồi, trước kia trong hoàng cung chỉ có hai Tần phi địa vị cao. Hiện tại, đều tăng phẩm cấp, từ phi trở lên có năm, ngoài ra còn trung vị tần phi rồi mấy tần phi phẩm cấp thấp…
Hoàng đế không nói chuyện, chỉ trầm mặc cự tuyệt.
Ôn Uyển rất buồn bực. Nàng thật không nguyện ý ở chỗ này. Hoàng cung hiện tại so với phủ Trịnh Vương trước kia còn muốn phức tạp hơn. Nàng không muốn lao tâm lao lực đi thăng bằng thế lực khắp nơi. Xa mọi người mới là lựa chọn tốt nhất. Cho dù sau này những hoàng tử kia tranh vị. Nàng cũng sẽ không xen vào. Dĩ nhiên, đến lúc đó, những người này cũng không phải là ông ngoại hoàng đế hay cậu hoàng đế. Dám đem nàng làm con cờ. Nàng cũng không khách khí như thế.
“Quận chúa, đây là hai cung nữ mới hoàng thượng đưa đến.” Ôn Uyển nói thầm trong lòng, đang tốt lành đưa cung nữ tới làm cái gì. Có phải là bởi vì lời ngày hôm qua có tác dụng hay không? Mình nói muốn xuất cung, không phải là muốn người.
Nhưng mà vẫn ngẩng đầu đánh giá hai cung nữ. Một xinh đẹp đoan trang, một nhã nhặn lịch sự, hiền dịu. Hai người đều hai mươi bốn tuổi. Ôn Uyển rất buồn bực, mình ít nhất cũng là tiểu giai nhân thanh tú, tìm hai mỹ nữ như vậy làm nền, mình lại trở thành lá xanh làm nền cho hai đóa hồng bọn họ. Hơn nữa lúc Hạ dao ở bên cạnh, Ôn Uyển có cảm giác mình trở thành lá xanh thật rồi. Hiện tại thì trực tiếp thành cỏ nhỏ luôn. Cỏ nhỏ làm nền cho hoa hồng kiều diễm sao?
Ở nơi hậu cung giai lệ tụ tập, bây giờ còn không có tuyển tú, nếu tuyển tú rồi. So với bọn họ, mình trực tiếp vào trong góc mà ngồi đi.
Ôn Uyển đối với dung mạo của mình vẫn có thái độ không tự tin làm Hạ Dao rất bất đắc dĩ. Cho dù người đẹp đứng ở bên cạnh Quận chúa. Cũng chỉ làm phối cảnh cho Quận chúa. Dù Ôn Uyển không xinh đẹp, nhưng dung nhan giống hệt hoàng đế, cũng là sẽ mỹ nhân đệ nhất thiên hạ (bởi vì được lợi quá nhiều). Huống chi, Ôn Uyển hiện tại, dù không thể nói là một tuyệt thế giai nhân thì cũng là một mỹ nhân.
Dĩ nhiên, Ôn Uyển nói như vậy, không phải là Ôn Uyển đối với dung mạo mình tự ti, chẳng qua là cảm thấy nàng lớn lên quả thật chỉ có thể coi là trung đẳng, nên ăn ngay nói thật: “Các ngươi tên gọi là gì?”
Ôn Uyển nhìn hai người mới tới, lại nhìn Hạ Dao một cái. Hạ Dao liền biết Ôn Uyển có thể không mở miệng, tuyệt đối sẽ không mở miệng. Nên nàng đã có thói quen rồi.
Hai người trăm miệng một lời nói, xin Quận chúa ban tên cho.
Ôn Uyển tay phải bắt tay trái (bắt cái ót không có lễ nghi), mình đã thành chuyên gia đặt tên rồi. Nên gọi nữ tử đoan trang xinh đẹp là Hạ Diễm, nhã nhặn lịch sự trung hiền gọi là Hạ Nhàn. Hiện tại bên cạnh trừ Hạ Dao cùng Hạ Ảnh hai thiếp thân Đại nha hoàn ra, lại có sáu đại cung nữ tùy thân hầu hạ, theo thứ tự là Hạ Hương, Hạ Diễm, Hạ Nhàn, Hạ Sơ, Hạ Thu, Hạ Xảo. Về phần Hạ Châu cùng Hạ Tâm đã ở trong phủ Quận chúa, giúp đỡ Ôn Uyển giữ nhà.
Nữ tử thời cổ đại mười sáu mười bảy tuổi sẽ bắt đầu kết duyên. Đến trên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi căn bản là không thể gả đi. Hai người này cũng là hơn hai mươi, tại sao ông ngoại hoàng đế thích cho mình ở cùng cô nương lớn tuổi rồi, giờ cậu hoàng đế cũng như vậy. Chẳng lẽ, bắt các nàng cứ như vậy hầu ạ mình cả đời. Nhưng bên cạnh tất cả đều là cô gái chưa gả, khiến cho nàng đau lòng a! Cái này rõ ràng là bọn họ khó tìm được vị hôn phu, nên ban đến đây, gây phiền toái cho mình mà.
“Các ngươi am hiểu cái gì? Yêu thích cái gì?” Ôn Uyển nhìn bọn họ hỏi.
“Nô tỳ am hiểu thêu, nô tỳ am hiểu nấu nướng.” Ôn Uyển nghe, cảm giác, cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không thể nói được. Có điều nhìn hai người trầm ổn trước mặt, quay đầu trở lại, nhìn thấy Hạ Ảnh, rốt cuộc đã biết là nơi nào là lạ.
Bên người nàng đã có người am hiểu thêu thùa nấu nướng. Cậu hoàng đế sẽ không làm điều thừa. Hai người này đoán chừng là người bên trong của ám vệ. Cũng tốt, nhiều người tài ba, mình lại có thêm một phần bảo đảm.
“Quận chúa, đây là mẫu vải mới nhất hoàng thượng cho người đưa tới. Người nhìn một cái, nếu như không vừa mắt thì để cho bọn họ đưa qua nhóm khác.” Ôn Uyển nhìn nhiều vải như vậy, bĩu môi. Ngọc Cẩm, Chức Kim Cẩm những thứ vải trân quý này, số lượng cung ứng có hạn, một năm cũng là chừng mười cuộn. Có đôi khi hoàng phi đều không được dùng, nhưng có non nửa là vào khố phòng của nàng. Cũng không sợ những phi tử kia oán hận.
Để cho khố phòng nhận đi. Tạm thời không làm. Mình đã rất nhiều xiêm y rồi, nàng còn đang tuổi cao, làm nhiều xiêm y như vậy làm gì, thật lãng phí. Đợi nàng đầy mười sáu tuổi, cơ thể không phát triển nữa, đến lúc đó lại làm nhiều y phục hơn.
Hơn một năm này, Ôn Uyển cao thêm không ít, giờ đã hơn một mét sáu. Mười lăm tuổi một mét sáu mốt không tính là thấp. Nhưng Ôn Uyển vẫn cho là thấp, nên quyết định cố gắng cố gắng lên, tận lực làm cho mình ít nhất phải được một mét sáu lăm. Hơn nữa nhất định phải cường tráng khỏe mạnh, không thể như những mỹ nhân trong hoàng cung gió thổi là bay kia.
Bên trong cung Khôn Ninh, hoàng hậu thấm thía nói: “Như Vũ, ngươi cùng Ôn Uyển lúc trước từng là bạn tốt. Sau này phải đi lại nhiều hơn.”
Nhìn hoàng đế có cái gì tốt cũng là nghĩ đến Ôn Uyển đầu tiên. Ôn Uyển mặc dù bất kể chuyện hậu cung. Nhưng ai cũng biết địa vị của Ôn Uyển cũng không kém hơn địa vị hoàng hậu này của nàng. Thậm chí địa vị cao hơn địa vị hoàng hậu, bởi vì lời Ôn Uyển nói vô cùng có hiệu quả, hoàng đế tám chín phần mười cũng sẽ nghe. Ngầm hiểu thì địa vị so với hoàng hậu còn cao hơn.
Nhưng Ôn Uyển có một chút không tốt, ở phía hậu cung, Ôn Uyển không cùng nữ nhân hậu cung quan hệ thân cận, cũng không muốn làm cho người bất hòa. Không xa không gần, cư xử đúng mực. Nếu không phải tính toán vì tương lai, Ôn Uyển sẽ không để ý tới ai cả. Cũng bởi vì cố kỵ này, nên quan hệ của Ôn Uyển và Như Vũ vẫn thường thường.
Như Vũ tính toán ở trong lòng xong, trên mặt đáp ứng hoàng hậu, nhưng thâm tâm lại đang cười khổ. Từ lúc mình gả vào Vương Phủ, nàng thấy Ôn Uyển đối với mình không thân mật bằng lúc trước, cũng chỉ là làm đủ lễ số, nửa điểm cũng không chịu vượt qua. Ở trong lúc nàng ngã bệnh, mình có đi thăm, nhưng vẫn không gặp được. Lý do cũng không thể khiến người phản bác, là sợ lây bệnh cho mình.
Như Vũ biết Ôn Uyển không phải nhằm vào mình. Nàng đối với Tịnh Thu cũng là như thế. Tịnh Thu bây giờ là Tư Dung tam phẩm của phụ hoàng. Nàng ta suy nghĩ rất nhiều biện pháp muốn cùng Ôn Uyển lôi kéo làm quen, trừ lúc đầu mấy lần Ôn Uyển ngại tình cảm nên gặp qua. Khi biết nàng ta đánh chủ ý gì, thì lập tức đối với nàng ta kính nhi viễn chi (tôn kính nhưng không gần gũi). Hiện tại Ôn Uyển đối với nàng cùng Tịnh Thu vẫn xa lạ như trước.
Trong lòng Như Vũ hiểu rất rõ ràng, Ôn Uyển là người có tâm tư tinh tế. Nàng chắc chắn biết, được hoàng đế thương yêu thì có ai dám chống lại nàng. Ngay cả hoàng hậu đều phải thối lui ba phần đối với nàng. Cho nên, nàng không có cần thiết nịnh bợ hoặc là đầu phục ai. Nàng không cùng bất luận kẻ nào thân cận, không bị kéo vào tranh đấu của nữ nhân hậu cung. Đây là chỗ thông minh của Ôn Uyển. Không dính vào bất kỳ thế lực nào, để cho mọi người vừa giận vừa hận, rồi lại không làm gì được được. Nhưng bởi vì độc lập với bên ngoài, dù cho tất cả mọi người đều không được lợi, vẫn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Như Vũ biết rõ Ôn Uyển chán ghét những thứ lôi kéo làm quen có chứa tính toán này, thì làm sao nàng lại vội vàng đi qua. Nàng đối với tính tình Ôn Uyển rất hiểu, mặc dù tính tình có chút lạnh nhạt, nhưng Ôn Uyển là một người trọng tình, nếu như nàng thật có chỗ khó xử mà mở miệng cầu xin, ở trong phạm vi Ôn Uyển có thể giúp nàng, nàng ấy nhất định sẽ giúp. Mà Như Vũ cũng hiểu, nhân tình này dùng một lần liền ít đi một phân. Cơ hội mở miệng cầu tình nhất định phải tiết kiệm đến thời điểm khác, những chuyện nhỏ nhặt kia nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng, tránh cho tình cảm của nàng và Ôn Uyển bị hỏng. Cái được không bù đắp nổi cái mất.
/1357
|