Editor: Asita
Beta: Tiểu Tuyền
Hoàng đế thấy Ôn Uyển đội mưa trở về thì có chút kỳ quái: “Không phải cháu nói buổi sáng ngày mai mới trở về sao? Ta còn chuẩn bị tinh thần, buổi tối cháu mới trở lại đấy.” Mặc dù Ôn Uyển không nói, nhưng ông biết nàng không thích hoàng cung, khó có dịp ra ngoài thông khí như hôm nay, làm sao lại trở về sớm như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện buổi trưa, vội trở về cầu tình với ông?”
Ôn Uyển ôm hoàng đế thật lâu cũng không có đáp lại, Hoàng đế ngẩn ra: “Làm sao vậy, có phải có ủy khuất gì hay không? Nói cho ông ngoại, ai khiến cháu phải chịu ủy khuất?” Trong lời nói có chứa chút tức giận.
Ôn Uyển ngẩng đầu, cười viết: “Không có, chính là nhớ ông ngoại thôi.”
Hoàng đế trong lòng ấm áp, nhưng vẫn cười giễu: “Cô nương mười ba tuổi rồi, mà còn giống như ba tuổi, còn làm nũng, cũng không xấu hổ.”
Ôn Uyển chu môi, tỏ vẻ nàng mất hứng, nhưng vẫn bò đến trên giường vừa cằn nhằn vừa xoa bóp bả vai cho hoàng đế. Hoàng đế nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển không khỏi cười thành tiếng, sự chu đáo của Ôn Uyển cũng khiến ông rất thoải mái.
Ôn Uyển đem chuyện Khương Lâm nói hết cho hoàng đế, hoàng đế nhìn nàng rồi lại bật cười. Nếu để cho Ôn Uyển đi xét nhà, chắc thật sự có thể càn quét sạch sẽ hoàn toàn không dư chút gì.
Ôn Uyển nói ý của mình, nàng muốn giữ một khoản tiền để làm vốn khởi động, hiện tại nàng chỉ có mấy vạn lượng bạc, làm gì cũng không đủ.
Hoàng đế rất thoải mái, số vốn này chính là khoản tài vật có được ngoài mong muốn, hiện giờ Ôn Uyển cũng quả thật không có nhiều tiền, cho nàng cũng vừa lúc. Đợi đến lúc khác muốn cho cũng không có để cho: “Cháu cần bao nhiêu.” Có số tiền này, vừa lúc cuối năm thoải mái hơn.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, nói nàng cần sáu mươi vạn lượng, hoàng đế cười ứng cho sáu mươi vạn lượng, còn dư lại một triệu bốn trăm ngàn lượng vào tư kho của hoàng đế. Ôn Uyển nói thầm, ai bảo hoàng gia là giàu có nhất, nhìn ông ngoại hoàng đế của nàng xem, chỉ có hai chữ Thật nghèo.
Ôn Uyển lấy được tiền, dự định cầm hai mươi vạn cho Khương Lâm làm vốn còn nàng lưu lại bốn mươi vạn, coi như vốn kinh doanh riêng của nàng nha.
Hai ngày sau, Khương Lâm viết xong kế hoạch nộp lên cho Ôn Uyển. Ôn Uyển xem xét, thấy có bảy phần hoàn toàn hợp ý, đúng là nhân tài. Còn có ba phần là do kiến thức chênh lệch. Ôn Uyển cũng không vội vã, đặt bản kế hoạch sang một bên cho Hạ Dao trông coi, lại để Hạ Dao mát xa mắt cho nàng. Thư phòng Ôn Uyển chọn có vị trí tốt nhất ánh sáng đầy đủ, Ôn Uyển cũng cho mở của sổ lớn ra hai phần, buổi tối nàng sẽ không đọc sách. Nơi này không có đèn điện, ánh sáng buổi tối mờ mịt, nàng sợ hư mắt.
Sau khi Hạ Dao mát xa mắt xong, Ôn Uyển cũng không trực tiếp viết bản kế hoạch, mà dựa theo trí nhớ của mình bắt đầu vẽ bản đồ. Ôn gia mặc dù không có kinh doanh buôn bán viễn dương nhưng nàng thường xuyên ra nước ngoài, hơn nữa trên bàn có đặt mô hình địa cầu, thỉnh thoảng không có việc vẫn xem mô hình coi như tiêu khiển nên còn nhớ rõ. Dĩ nhiên, nhất định có chút khác biệt, trước tiên cứ vẽ lại, có gì không chính xác sau này cho Khương Lâm sửa chữa lại, từ từ hoàn thiện.
Ôn Uyển xem xét kế hoạch của Khương Lâm, đem những chỗ không hợp, không hoàn thiện sửa đổi lại một lần. Ôn Uyển suy nghĩ tương đối toàn diện, nên ghi chú cả những điểm cần chú ý, những điều không rõ ràng trong chánh lệnh, cũng suy nghĩ cách ứng phó xử lý, cuối cùng còn viết thêm dự định trong ba năm tới của mình. Đây là những kiến thức Ôn Uyển tích lũy được trong kiếp trước, cũng như tích lũy được do vị trí đặc biệt hiện nay của nàng.
Quan trọng nhất là trong bản chương trình của Ôn Uyển có suy nghĩ đến cả các điều khoản dự phòng nguy hiểm. Mỗi người trước khi ra biển đều phải ký một bản hiệp ước nghiêm minh, một khi gặp chuyện không may sẽ được đền bù bao nhiêu tiền, điều này cũng tránh khỏi hậu quả do người nhà gây chuyện (Thật ra có thể dùng đặc quyền áp chế, nhưng mà Ôn Uyển không dùng)
Khương Lâm nhận được những thứ mà Ôn Uyển cho người mang tới, đầu tiên là xem được bản đồ biển, khiến hắn sợ đến mức chân mềm nhũn mà ngã xuống. Lại nhìn bản kế hoạch Ôn Uyển đã sửa chữa ánh mắt nhất thời trợn trừng. hắn đã hao hết tất cả tâm lực suy tính các mặt mới viết ra được bản kế hoạch kia, cho là có thể khiến Quận chúa mãn ý, không nghĩ tới… thật không nghĩ tới… Hiện tại rốt cuộc hắn đã hiểu, danh tụ tài đồng nữ của Ôn Uyển quận chúa là như thế nào, chỉ dựa vào phần kiến thức và quyết đoán này, trên đời liệu có bao nhiêu người có thể đọ với nàng? Kể cả Ngọc Phi Dương cũng không thể theo kịp.
Ôn Uyển không lập tức phái Khương Lâm đi Nghiễm Châu, mà để hắn chọn mấy người đắc lực, trước dạy bảo những người này cẩn thận để quen thuộc công việc, đợi đến đầu mùa xuân mới bắt đầu lên đường.
Khương Lâm hiểu, những người này là trợ thủ, đồng thời cũng là người giám sát, nhưng hắn không hề khúc mắc. Dù sao hắn cũng là người nửa đường đầu nhập, hơn nữa lúc đầu cùng Ôn Uyển quận chúa còn có một đoạn cừu hận không nói ra, mặc dù trong lòng hắn thật sự không ghen ghét Quận chúa.
Bình Hướng Hi gặp chuyện không may, Ôn Uyển vẫn im lặng không nói gì.
Hoàng đế còn tưởng Ôn Uyển sẽ vì Bình Hướng Hi mà cầu tình với ông, nhưng đợi rất nhiều ngày Ôn Uyển vẫn như từ xưa tới nay tận tâm chiếu cố ông mà không nói gì về chuyện Bình Hướng Hi. Hoàng đế hiểu rõ, Ôn Uyển không muốn làm khó mình, hoặc là muốn cho Bình Hướng Hi một bài học.
Ôn Uyển vốn nghĩ rằng chuyện này phải huyên rất lớn, ít nhất cũng có người sau lưng thổi gió góp lửa nha. Nhưng không ngờ, chỉ mấy ngày Đại Lý Tự liền kết án. Phần lớn tội trạng đều rơi trên người mấy chưởng quỹ chủ trì vệc buôn bán, Bình Hướng Hi chẳng qua là bị dính líu, không phải là chánh phạm. Hắn bị bãi quan, tịch thu toàn bộ gia sản, cũng may chẳng qua là thu hồi chức quan, tước đoạt công danh của hắn nhưng không có dính líu tới con cháu, ít nhất công danh của Thượng Kỳ vẫn được bảo vệ. Bình Hướng Đông thì bị giam ở nhà giam, tử tôn đều bị cắt chức, tước đoạt công danh, tịch thu gia sản, ngay cả Bình Hướng Thành cũng bị khiển trách.
So với xử trí của Bình Hướng Đông thì Bình Hướng Hi bị trách phạt nhẹ hơn rất nhiều lần, tất nhiên mọi người đều hiểu, đó là do hắn sinh được một nữ nhi tốt, mặc dù hắn không yêu thương che chở nàng, nhưng thời khắc mấu chốt nàng vẫn giúp đỡ đắc dụng nha.
Vốn chẳng qua chỉ tịch thu hết gia sản, bãi quan tước đoạt công danh, chuyện này cũng không khó qua, nhưng quan binh từ phòng ngủ của An thị thu được biên lai mượn đồ trị giá mười vạn lượng bạc.
Cái gọi là biên lai mượn đồ này chính là cho vay cắt cổ, nhiều nhà quan lại ngầm làm việc này nhưng nếu lộ ra thì vô cùng bất nhã, bởi vì chuyện này thực chất là bóc lột…
Sai dịch ngay lập tức bắt cả An thị và Bình Hướng Hi giam vào đại lao. Ý tứ lúc đầu của Ôn Uyển là dù chuyện kia (vụ buôn lậu muối) có nghiêm trọng hay không thì cứ giam Bình Hướng Hi một hai tháng, hắn phải chịu khổ rồi mới cứu hắn ra ngoài, sau này trở về sẽ không tiếp tục tìm nàng phiền toái. Không nghĩ rằng Bình Hướng Hi lại không phải ngồi tù, Ôn Uyển đang âm thầm tiếc hận thì lại có thêm một cơ hội nữa. Thật đúng lúc, Ôn Uyển híp mắt cười, cho Bình Hướng Hi một dạy dỗ khó quên.
Tất cả gia sản của Ngũ phòng đều bị tịch thu, kẻ dẫn đầu kê biên tài sản là môn nhân của Đại lão gia Mao gia, làm rất “tận tụy” chỉ để cho người của Ngũ phòng mặc một thân xiêm y ngoài ra không cho lấy gì khác ra, hơn nữa đem tất cả mọi người đều bắt vào trong ngục.
Lúc này đang là tháng mười một, trời đã vào đông, vào ngục giam, từ cửa sổ nhà giam truyền vào từng đợt gió lạnh buốt, chỉ vừa vào đã thấy rét run. Bởi vì có người đã đặc biệt dặn dò, cai ngục biết Bình Hướng Hi là cha ruột của tôn quý quận chúa nên cũng không dám chậm trễ, chia toàn gia nhà họ thành hai phòng nam nữ trong một nhà giam, coi như là có chiếu cố.
Cho vay lãi suất cao, trong kinh thành nhiều người có gia sản đều làm chuyện này. Bình Hướng Hi bị giam hai ngày thì Quốc công gia và Thượng Đường tìm quan hệ khai thông xung quanh. Quốc công gia thật sự là một đại ca không tệ, thời điểm cần xuất lực thì rất nghiêm túc giúp đỡ.
Ôn Uyển mắt lạnh theo dõi, không ra, đôi khi không ra cũng là biểu thị thái độ.
Quốc Công gia cùng Thượng Đường chỉ có thể khiến mấy người Thượng Kỳ được thả ra, còn người làm chủ nhà và người phạm tội là An thị thì vẫn bị giam.
Lần này Bình Hướng Hi không được đặc thù chiếu cố, đội trưởng nhà lao giam hắn vào cùng một phòng với một trọng phạm tội phạm giết người (nhưng không bị phán tử hình). Trọng phạm thấy trên người Bình Hướng Hi nhiều quần áo liền xông lên đánh hắn ngất xỉu, cởi lấy xiêm y của hắn.
Khi Bình Hướng Hi tỉnh lại, phát hiện cả người mình đều lạnh như băng, xiêm y trên người đều bị cởi ra, đang ở trên người trọng phạm kia. Sức vóc hai người cách biệt quá xa nên trọng phạm mặc đồ của hắn có chút tức cười, nhưng Bình Hướng Hi không có tâm tình để thưởng thức. Hắn ngay cả khí lực bò dậy cũng không có, nhìn trọng phạm tức giận mắng để hắn ta trả y phục về, trọng phạm không nói nhiều, đi tới, từng quyền một đánh lien tiếp khiến Bình Hướng Hi lại hôn mê, lúc tỉnh dậy thì không dám chửi mắng loạn nữa, đàng hoàng chịu lạnh.
Lúc ăn cơm, Bình Hướng Hi nhìn cái bánh bao trong tay, cứng giống như đá vậy. Mấy ngày ban đầu đi vào, hắn còn không muốn ăn, chưa kịp làm gì thì ổ bánh bao trong tay đã bị người đoạt mất, hắn định nhịn đói, nhanh đi ra ngoài ăn cũng được.
Không ngờ rằng phải ở lâu, Bình Hướng mỗi ngày bị lạnh đến run rẩy, mỗi bữa một ổ bánh bao (trọng phạm vẫn để lại cho Bình Hướng Hi vì nếu hắn làm Bình Hướng Hi chết thì không có nhiều hơn một bánh bao một ngày) ăn không đủ no cũng không đói chết, lại không dám nói lý với trọng phạm nên chỉ có thể núp mình vào góc phòng giam, mỗi ngày trôi qua với Bình Hướng Hi đều vô cùng đau khổ.
Mấy người Thượng Kỳ được thả ra, nhưng phòng ốc đã mất, gia sản cũng bị tịch thu toàn bộ, may mà chưa bị biếm thành thứ dân nếu không cuộc sống sau này không biết sẽ phải trôi qua thế nào, nhưng bây giờ ra khỏi nhà giam cũng không có nhà để về.
Thường Đường không chịu nổi áp lực của Quốc công gia, chuẩn bị đón những người này vào phủ Quận chúa, người ở quận chúa phủ vội vàng truyền tin tức cho Ôn Uyển (Mấy người này còn chưa vào phủ Quận chúa, đang ở tạm phủ quốc công). Ôn Uyển vốn không muốn quản, nhưng ở xã hội này, càng là người ở trên tầng cao, càng phải chú trọng danh tiếng của mình. Ôn Uyển nhận được tin tức trong phủ Quận chúa truyền đến, liền bảo truyền đạt lại ý của nàng, cho đặt mua một căn nhà hai viện cho bọn họ ở là được.
Cố ma ma nhận được tin Quận chúa truyền về liền nói với Thượng Đường: “Quận chúa nói, để mua một căn nhà có một hai viện cho bọn họ vào ở là được, không nên nhận bọn họ vào phủ quận chúa.”
Đây là Ôn Uyển vì vợ chồng Thượng Đường mà suy nghĩ nên bảo thế. Nàng vốn đã tính sang năm sẽ chuyển khỏi. Nếu hiện tại nàng mở miệng không để cho mấy người kia vào ở phủ Quận chúa thì sẽ không có người nào nói được bọn họ nhưng nàng cũng không cố ý đi làm ác nhân. Dĩ nhiên Ôn Uyển đoán, với tính tình hai vợ chồng Thượng Đường thì không thể từ chối được.
Thượng Đường thật khó xử, nhưng vẫn rất uyển chuyển đem ý tứ của Ôn Uyển biểu đạt. Quốc công gia không làm gì được Ôn Uyển, chẳng lẽ lại không làm gì được Thượng Đường: “Thượng Đường, cháu bây giờ là mệnh quan của triều đình, cha cháu hiện tại đang lâm đại nạn, cháu nhẫn tâm để đệ đệ muội muội ở ngoài cửa không màng đến sao? Hành động như vậy có khác gì cầm thú? Cháu không sợ Ngự sử buộc tội sao? Lúc đầu nếu không phải cha cháu thương yêu cháu, làm sao cháu có cuộc sống hiện tại? Cháu cũng không thể làm chuyện tình vong ân phụ nghĩa như vậy.” Quốc công gia vừa mắng, vừa khuyên vừa dụ dỗ, khiến Thượng Đường không còn gì để nói, quả nhiên quả hồng mềm thì dễ nắn.
Thượng Đường bất đắc dĩ đành phải dẫn mấy người Thượng Kỳ về phủ Quận chúa, để cho bọn họ ở tại nơi vẫn dùng làm phòng cho khách “Thanh Nhã Cư”.
Thanh San hưng phấn vì được vào ở phủ Quận chúa, nhưng đến Thanh Nhã cư nhìn chỉ có mấy chậu cây, mấy tảng đá, trong gian phòng thì trống rỗng, đừng nói đồ cổ châu báu, ngay cả bình sứ tầm thường cũng không thấy. Bố trí nơi này không tốt bằng nơi bọn họ ở ngày trước, ngày trước phòng nàng bày trí so với nơi này thì quý giá hơn nhiều.
Chân Chân phân phó, cho người lấy cây cối xanh tươi tới bày biện, Cố ma ma thì mang mấy đồ sứ bình thường ra trang bị cho gian phòng, đồ cũng mộc mạc giản dị không có chút nào đắt tiền.
“Này là cái chỗ rách nát gì chứ, ngay cả nhà chúng ta ngày trước cũng không bằng. Chị dâu, ngươi lại để cho chúng ta ở phòng như thế này? Ngủ giường này, đắp cái loại chăn này sao? Ngươi có thể sắp xếp chúng ta như thế này hả? Ngươi nghĩ chúng ta là ăn mày hay sao?” Thanh San nhìn bố trí đơn sơ của Thanh Nhã cư, hầm hừ gào thét, đều nói phủ Quận chúa phú quý xa hoa, nơi này rõ ràng là chỗ ở cho hạ nhân.
Chân Chân giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nhẫn nhịn giải thích: “Quận chúa thích thanh tịnh mộc mạc, cho nên bố trí Quận chúa phủ đều lấy nhã đạm làm chủ.”
“Nàng thích mộc mạc là chuyện của nàng, ta không thích, nơi này, còn có nơi này, đưa một chút vật tốt đến đây thêm cho ta.” Thanh San càng thêm can đảm kêu lên.
Cố ma ma lạnh lùng, không lưu chút tình cảm nói: “Nơi này là phủ Quận chúa, không phải là Bình phủ của ngươi, cũng không tự xem lại xem mình rốt cuộc là thứ gì? Để ngươi vào ở đã là cho mặt mũi rồi.”
“Ngươi…” Thanh San giận đến lại muốn mắng chửi người, Miêu thị vội vàng kéo nàng lại, nói: “Nơi này đã rất tốt rồi, mệt nhọc cho chị dâu, làm phiền ma ma.” Miêu thị đút một bao tiền lì xì cho Cố ma ma, Cố ma ma không nhận.
“Nếu như muốn đi ra ngoài từ cửa chính thì phải đi một vòng, nhưng nơi này nối thẳng với cửa ngách, muốn ra ngoài có thể đi cửa đó. Các người có chuyện gì có thể đến Ngẫu Hương Tạ tìm Thất phu nhân. Ta ở chỗ này nhắc nhở các ngươi một câu, không có chuyện gì không được tới Hành Phương Các. Quận chúa truyền lời từ trong cung tới, mặc dù ở cùng một chỗ nhưng vẫn phân biệt sổ sách, mỗi người quản một nhà. Quận chúa thương cảm biết hiện tại các ngươi không có bao nhiêu bạc nên trừ củi gạo dầu muối cho người mang hẳn đến đây sẽ để Thất thiếu gia trợ cấp các ngươi mỗi tháng hai mươi lượng bạc gia dụng, cho đến khi Thượng Kỳ thiếu gia tìm được công việc.” Cố ma ma nề nếp nói.
“Có ý gì, hiện tại chúng ta gặp rùi ro, nàng ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Hai mươi lượng, nàng coi chúng ta là ăn mày phải không? Nàng ăn Kim Ngân, trải qua cuộc sống Cẩm y ngọc thực, mà dùng hai mươi lượng bạc cho chúng ta?” Thanh San giận dữ la hét.
“Nếu không đồng ý thì cút ngay, không ai muốn ngươi ở lại chỗ này. Cũng là Quận chúa của chúng ta nhân từ, nếu để ta làm thì… Hai mươi lượng đưa cho ăn mày còn có một tiếng cảm ơn, so với ném cho thứ người vô tình vô nghĩa, lang tâm cẩu phế thì tốt hơn nhiều.” Cố ma ma sắc mặt giận dữ mắng, những sự việc ngày trước ở Bình Quốc công phủ bà vẫn còn nhớ rõ mồn một trước mắt. Quận chúa nhân từ, ăn uống tiêu dùng cấp cho bọn họ, bọn họ còn dám chọn ba lấy bốn, không biết là loại người gì?
“Ngươi…” Thanh San giận dữ, há mồm muốn mắng.
Miêu thị dứt khoát véo thắt lưng của Thanh San, đau đến mức Thanh San chảy cả nước mắt, nhìn chằm chằm Mêu thị, nhưng đối diện với ánh mắt hung ác như sắp ăn thịt người của Miêu thị thì một chữ cũng không dám thốt ra nữa. Nàng với Miêu thị mặc dù mới ở chung không lâu, nhưng nàng hiểu rõ nữ nhân này là người rất ác độc.
“Ma ma, tiểu hài tử không hiểu chuyện, người đừng so đo với nàng.” Miêu thị cười làm lành. Người ở dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu, hơn nữa tai họa này, nếu không có Quận chúa ở phía trên giúp đỡ, thì sao có thể bị xét nhà đơn giản như vậy. Trừng phạt Tam lão gia tính ra cũng không phải quá nặng, nếu thật dựa trên luật pháp mà xử trí có thể là tội xét nhà diệt tộc nha. Hiện tại trải qua khó khăn này, tất cả tài vật nhà họ đều bị quan phủ thu giữ, chính là nghèo đến hai bàn tay trắng. Giờ ăn mặc có Đại phòng cung cấp, một tháng lại có hai mươi lượng tiêu vặt là rất tốt rồi.
“Hừ, không hiểu chuyện? Quận chúa năm nay mới mười ba tuổi, ta nhớ Thanh San tiểu thư đã mười bốn rồi, còn lớn hơn Quận chúa mấy tháng. Quận chúa chín tuổi đã tự làm chủ gia đình, lại tự nuôi sống mình và một đám nha hoàn bà tử, mười tuổi vì triều đình cống hiến nhiều công sức. Đến tuổi này rồi mà còn bảo là hài tử không hiểu chuyện, thật tức cười.” Một bà tử bên cạnh lạnh lùng nói.
“Ma ma, ngươi nói sai rồi, Quận chúa từ bảy tuổi đã bắt đầu tự nuôi sống mình, chín tuổi tự lập môn hộ (rời nhà ra ở tiêng), không hề dùng đến một cái kim ngụm nước của Bình gia, uất khí thì phải nhận từ bọn họ không ít, nếu không phải được Hoàng thượng và vương gia thương yêu, quận chúa sớm bị những thứ người không có tim kia làm hại đến ngay cả xương cốt cũng không còn.” Hạ Lâm ở bên cạnh lạnh lùng nói rõ, đối với mấy người này ngay cả chút sắc mặt tốt bọn họ cũng không muốn cho.
Thanh San tức giận vô cùng, Miêu thị thì mặt hết đỏ bừng rồi xanh lét, mặc dù nàng biết quan hệ của Ôn Uyển quận chúa và ngũ phòng rất xấu, nhưng không nghĩ tới lại tồi tệ tới mức này. Nhưng nàng vẫn phải giữ bình tĩnh, nói cảm ơn và nói không ít lời an ủi an ủi, Cố ma ma thấy Miêu thị cũng là người thức thời, đều nói không đưa tay đánh vào khuôn mặt tươi cười nên không mắng nữa, mang một đám nha hoàn bà tử rời đi.
“Truyền lệnh xuống, tăng thêm người canh giữ cẩn thận, nói cho bọn họ biết, nếu nơi này thiếu mất vật gì, loạn côn đánh chết.” Cố ma ma đã sớm lãnh giáo sự trơ trẽn, không có niêm xỉ của mẹ con An thị, nên giờ vô cùng cảnh giác.
Mệnh lệnh này vừa ra, tất cả đều nâng cao tinh thần, cẩn thận làm việc.
Lần náo loạn này, Chân Chân không xuất hiện.
Quả nhiên, vừa qua ngày hôm sau Thanh San tìm nha hoàn nói muốn đến ở Hành Phương Các, bị bọn nha hoàn canh giữ chê cười, ngay cả cửa cũng không cho nàng bước vào.
Thanh San muốn động thủ đánh người.
Thì Cố ma ma đến, một cái tát nặng nề giáng qua, đánh cho Thanh San ngã lăn ra đất, mặt sưng đỏ một mảnh, gào thét khóc lớn, Cố ma ma mắng mỏ, cái gì khó nghe đều mắng ra.
Miêu thị biết tin, vội vàng tới đây, trình độ cường hãn của Cố ma ma không gì sánh kịp. Miêu thị đỏ mặt, bảo bà tử bắt Thanh San kéo về Thanh Nhã cư, Thanh San còn muốn khóc, nàng liền cho người bịt miệng nàng ta lại.
Hạ Lâm lạnh lùng nói: “Thật là, chưa từng thấy đến người nào không biết xấu hổ như vậy, ngay cả tên ăn mày trên đường cũng không bằng.”
“Hừ, con của tiểu phụ (vợ nhỏ) dạy dỗ, có thể có gì tốt?” Một bà tử khác nói, mọi người càng thêm cẩn thận bảo vệ từng nhánh cây cọng cỏ của Hành Phương Các.
Miêu thị vốn là còn muốn nói hai câu giảm xấu hổ, vừa nghe thấy nói như thế, liền che mặt mà về.
Chân Chân nhận được tin tức nhưng không có đi quản chuyện này. Chuyện lần trước, nàng bị mẹ và chị dâu hung hăng trách mắng một trận rồi. Lần này vừa nghe nói người ở Ngũ phòng vào ở phủ Quận chúa thì vội vàng đưa Mao ma ma đến cho nàng. Vị bà tử này đầu óc nhanh nhạy, miệng mồm lanh lợi, thủ đoạn lợi hại, đưa bà đến thứ nhất là giúp nàng để ý gia vụ, thứ hai là phòng bị không để nàng bị lôi kéo vào ân oán của Quận chúa với Ngũ Phòng.
Nửa đời sau của Chân Chân còn phải dựa vào Ôn Uyển mới có thể trôi qua thật tố, nếu hiện tại khiến Ôn Uyển xa cách thì cuộc sống sau này sẽ khó khắn. Mao ma ma từ lúc người Ngũ phòng vào ở đã nói với Chân Chân không được can thiệp đến chuyện của Ôn Uyển và Ngũ phòng, cho nên dù Chân Chân nhận được tin tức vẫn làm như không hay biết. Mặc dù nàng nghĩ Cố ma ma có chút quá đáng (thật ngốc!)
Mao ma ma nhìn tiểu thư nhà mình, đúng là ở trong phúc mà không biết phúc, bà phải khuyên nhủ tiểu thư nhiều hơn, không thể phụ sự phó thác của thiếu gia cùng phu nhân. Tính tình tiểu thư không thay đổi được, nhưng một ít chuyện bà vẫn có thể nói.
Miêu thị gọi tâm phúc của An thị là Vạn ma ma đến lớn tiếng hỏi: “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà giờ trong nhà xảy ra chuyệ lớn như vậy Quận chúa có thể buông tay không thèm để ý. Ngay cả việc chúng ta vào ở phủ quận chúa cũng là Quốc công gia ép buộc Thất thiếu gia đồng ý. Ngươi kể rõ ràng cho ta biết, sau này ta làm việc còn có chút cân nhắc.”
“Quận chúa không hợp với lão gia và phu nhân, đây là chuyện toàn bộ kinh thành đều biết. Quận chúa buông tay không quản chuyện của lão gia và phu nhân cũng là hợp tình hợp ý, thiếu phu nhân biết rõ ràng chi tiết cũng không có chỗ nào dùng, khúc mắc đã sinh không thể nào tiêu trừ được nữa.” Vạn ma ma mạch lạc nói nhưng tránh nói rõ ràng chỉ nói chuyện chung chung.
“Hiện tại nhà này là do ta làm chủ, nếu ngươi không nói, sẽ có người khác nói cho ta biết. Nhưng ta sẽ không cho ngươi tiếp tục ở lại nơi này. Nếu ngươi không nói, thật ra cũng không có gì, nhưng cháu gái của ngươi vừa đúng tuổi, ta sẽ bán nó đến kỹ viện, tin tưởng có thể bán được không ít bạc.” Miêu thị lạnh lùng nói.
Không nói đến việc Ôn Uyển quận chúa vốn là người hiếu thuận, hiện giờ nếu để người ta không lên án vì biểu hiện bạc tình cùng không có khả năng không thèm để ý, mà người bên cạnh lại không ai dám nhắc nhở Quận chúa một câu…
Vạn ma ma trong bụng lo lắng, nhưng vẫn do dự, vạn nhất phu nhân trở lại biết bà nói mọi chuyện xấu xa kia, thì bà chỉ có con đường chết, người nhà bà tất cả cũng phải chết, thủ đoạn ngoan độc của phu nhân, bà cũng không phải không biết,
Miêu thị nhìn sắc mặt do dự của bà ta, đại khái đoán được lo lắng trong lòng bà liền nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nói rõ ràng với ta, ta sẽ không tiếc khế ước bán thân của một nhà ngươi. Ngươi nói cho ta biết chân tướng, ta sẽ tha và thu xếp cho người một nhà ngươi an ổn. Thời gian ta ở Bình gia mặc dù chư dài, nhưng chắc ngươi cũng rõ Miêu Nhược Anh ta là người nói được làm được, việc ta đồng ý với ngươi nhất định sẽ làm được.”
“Thiếu phu nhân…” Nhìn Miêu thị lạnh nhạt ngồi trước mặt, Vạn ma ma rối bời, bà đã lớn tuổi, nếu bị bán đi rồi thì chắc chắn không đến được gia đình tốt lành gì, bà còn có một đại gia đình cần phải lo toan. Nghĩ tới nhân phẩm của đại thiếu phu nhân còn tin được, nên liền kể hết tất cả những chuyện từ lúc Ôn Uyển đến Bình phủ cho tới khi xuất phủ.
“Mẹ chồng, thế nhưng có thể…” Miêu thị nghe xong đầu đuôi thì mặt cắt không còn giọt máu… Có những chuyện như thế, chẳng trách ngay cả nha hoàn bà tử cũng xem thường cả nhà mình… Chuyện như vậy, chuyện như vậy mà cũng có thể làm ra được? Không trách một cô bé mới chín tuổi phải ra khỏi nhà tự lập môn hộ… Lúc bắt đầu mình còn có ý niệm cầu tình, giờ này, cái gì cũng không thể làm.
Miêu thị nhìn Vạn ma ma, sắc mặt càng ngày càng lạnh. Vạn ma ma chính là người đã thành tinh, tất nhiên biết băn khoăn của Miêu thị: “Đại thiếu phu nhân yên tâm, chuyện này nếu có người biết nô tì để lộ ra, thì người một nhà nô tì tất cả đều phải chết. Đại thiếu phu nhân, dù nô tì có chết, cũng sẽ không thổ lộ ra một chữ. Nếu người còn không yên lòng, nô tì xin thề độc, nếu như nô tì nói ra một chữ sẽ bị trời giáng ngũ lôi đánh chết, sau khi chết còn bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục, bị Diêm vương rút lưỡi, trọn đời không được siêu sinh.”
Miêu thị trở lại trong phòng với bộ dạng rất mệt mỏi, tựa đầu trên chiếc gối màu xanh, nặng nề thở dài một tiếng. Mẹ chồng của nàng thật đúng là ngu xuẩn, không chỉ ngu xuẩn bình thường mà còn đến mức làm hại cả con cháu. Đường đường là con gái của công chúa, cháu ngoại của Đương kim thánh thượng, bà ấy dù không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt phật, thế nhưng lại dám đối xử như thế? Nếu như ban đầu bà ấy có thể đối đãi tốt với Quận chúa, dạy dỗ cẩn thận thì dù không được hoàng thượng sủng ái cũng có thể tạo quan hệ tốt với Tô gia, đối với cha chồng và trượng phu của nàng đều là chuyện tốt bằng trời. Thật là, rốt cuộc bà ấy cũng chỉ là thứ nữ, ánh mắt và kiến thức đều thiển cận…
Hạ Dao thấy Ôn Uyển ăn không ngon miệng liền nhẹ giọng khuyên nhủ: “Quận chúa, chuyện Ngũ lão gia làm xuống nên bị trừng phạt, phải để hắn chịu khổ một chút. Chờ đủ rồi sẽ thả ra ngoài.”
Ôn Uyển biết, chuyện của Bình Hướng Hi vốn là Hằng Vương muốn làm lớn, nhưng vì có dính dáng đến rất nhiều người, nên bị Hoàng đế phán hai ba câu liền mù mờ trôi qua, bên ngoài lại đồn đại bởi vì nàng là nguyên nhân, khiến nàng rất muốn hộc máu…
Beta: Tiểu Tuyền
Hoàng đế thấy Ôn Uyển đội mưa trở về thì có chút kỳ quái: “Không phải cháu nói buổi sáng ngày mai mới trở về sao? Ta còn chuẩn bị tinh thần, buổi tối cháu mới trở lại đấy.” Mặc dù Ôn Uyển không nói, nhưng ông biết nàng không thích hoàng cung, khó có dịp ra ngoài thông khí như hôm nay, làm sao lại trở về sớm như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện buổi trưa, vội trở về cầu tình với ông?”
Ôn Uyển ôm hoàng đế thật lâu cũng không có đáp lại, Hoàng đế ngẩn ra: “Làm sao vậy, có phải có ủy khuất gì hay không? Nói cho ông ngoại, ai khiến cháu phải chịu ủy khuất?” Trong lời nói có chứa chút tức giận.
Ôn Uyển ngẩng đầu, cười viết: “Không có, chính là nhớ ông ngoại thôi.”
Hoàng đế trong lòng ấm áp, nhưng vẫn cười giễu: “Cô nương mười ba tuổi rồi, mà còn giống như ba tuổi, còn làm nũng, cũng không xấu hổ.”
Ôn Uyển chu môi, tỏ vẻ nàng mất hứng, nhưng vẫn bò đến trên giường vừa cằn nhằn vừa xoa bóp bả vai cho hoàng đế. Hoàng đế nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển không khỏi cười thành tiếng, sự chu đáo của Ôn Uyển cũng khiến ông rất thoải mái.
Ôn Uyển đem chuyện Khương Lâm nói hết cho hoàng đế, hoàng đế nhìn nàng rồi lại bật cười. Nếu để cho Ôn Uyển đi xét nhà, chắc thật sự có thể càn quét sạch sẽ hoàn toàn không dư chút gì.
Ôn Uyển nói ý của mình, nàng muốn giữ một khoản tiền để làm vốn khởi động, hiện tại nàng chỉ có mấy vạn lượng bạc, làm gì cũng không đủ.
Hoàng đế rất thoải mái, số vốn này chính là khoản tài vật có được ngoài mong muốn, hiện giờ Ôn Uyển cũng quả thật không có nhiều tiền, cho nàng cũng vừa lúc. Đợi đến lúc khác muốn cho cũng không có để cho: “Cháu cần bao nhiêu.” Có số tiền này, vừa lúc cuối năm thoải mái hơn.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, nói nàng cần sáu mươi vạn lượng, hoàng đế cười ứng cho sáu mươi vạn lượng, còn dư lại một triệu bốn trăm ngàn lượng vào tư kho của hoàng đế. Ôn Uyển nói thầm, ai bảo hoàng gia là giàu có nhất, nhìn ông ngoại hoàng đế của nàng xem, chỉ có hai chữ Thật nghèo.
Ôn Uyển lấy được tiền, dự định cầm hai mươi vạn cho Khương Lâm làm vốn còn nàng lưu lại bốn mươi vạn, coi như vốn kinh doanh riêng của nàng nha.
Hai ngày sau, Khương Lâm viết xong kế hoạch nộp lên cho Ôn Uyển. Ôn Uyển xem xét, thấy có bảy phần hoàn toàn hợp ý, đúng là nhân tài. Còn có ba phần là do kiến thức chênh lệch. Ôn Uyển cũng không vội vã, đặt bản kế hoạch sang một bên cho Hạ Dao trông coi, lại để Hạ Dao mát xa mắt cho nàng. Thư phòng Ôn Uyển chọn có vị trí tốt nhất ánh sáng đầy đủ, Ôn Uyển cũng cho mở của sổ lớn ra hai phần, buổi tối nàng sẽ không đọc sách. Nơi này không có đèn điện, ánh sáng buổi tối mờ mịt, nàng sợ hư mắt.
Sau khi Hạ Dao mát xa mắt xong, Ôn Uyển cũng không trực tiếp viết bản kế hoạch, mà dựa theo trí nhớ của mình bắt đầu vẽ bản đồ. Ôn gia mặc dù không có kinh doanh buôn bán viễn dương nhưng nàng thường xuyên ra nước ngoài, hơn nữa trên bàn có đặt mô hình địa cầu, thỉnh thoảng không có việc vẫn xem mô hình coi như tiêu khiển nên còn nhớ rõ. Dĩ nhiên, nhất định có chút khác biệt, trước tiên cứ vẽ lại, có gì không chính xác sau này cho Khương Lâm sửa chữa lại, từ từ hoàn thiện.
Ôn Uyển xem xét kế hoạch của Khương Lâm, đem những chỗ không hợp, không hoàn thiện sửa đổi lại một lần. Ôn Uyển suy nghĩ tương đối toàn diện, nên ghi chú cả những điểm cần chú ý, những điều không rõ ràng trong chánh lệnh, cũng suy nghĩ cách ứng phó xử lý, cuối cùng còn viết thêm dự định trong ba năm tới của mình. Đây là những kiến thức Ôn Uyển tích lũy được trong kiếp trước, cũng như tích lũy được do vị trí đặc biệt hiện nay của nàng.
Quan trọng nhất là trong bản chương trình của Ôn Uyển có suy nghĩ đến cả các điều khoản dự phòng nguy hiểm. Mỗi người trước khi ra biển đều phải ký một bản hiệp ước nghiêm minh, một khi gặp chuyện không may sẽ được đền bù bao nhiêu tiền, điều này cũng tránh khỏi hậu quả do người nhà gây chuyện (Thật ra có thể dùng đặc quyền áp chế, nhưng mà Ôn Uyển không dùng)
Khương Lâm nhận được những thứ mà Ôn Uyển cho người mang tới, đầu tiên là xem được bản đồ biển, khiến hắn sợ đến mức chân mềm nhũn mà ngã xuống. Lại nhìn bản kế hoạch Ôn Uyển đã sửa chữa ánh mắt nhất thời trợn trừng. hắn đã hao hết tất cả tâm lực suy tính các mặt mới viết ra được bản kế hoạch kia, cho là có thể khiến Quận chúa mãn ý, không nghĩ tới… thật không nghĩ tới… Hiện tại rốt cuộc hắn đã hiểu, danh tụ tài đồng nữ của Ôn Uyển quận chúa là như thế nào, chỉ dựa vào phần kiến thức và quyết đoán này, trên đời liệu có bao nhiêu người có thể đọ với nàng? Kể cả Ngọc Phi Dương cũng không thể theo kịp.
Ôn Uyển không lập tức phái Khương Lâm đi Nghiễm Châu, mà để hắn chọn mấy người đắc lực, trước dạy bảo những người này cẩn thận để quen thuộc công việc, đợi đến đầu mùa xuân mới bắt đầu lên đường.
Khương Lâm hiểu, những người này là trợ thủ, đồng thời cũng là người giám sát, nhưng hắn không hề khúc mắc. Dù sao hắn cũng là người nửa đường đầu nhập, hơn nữa lúc đầu cùng Ôn Uyển quận chúa còn có một đoạn cừu hận không nói ra, mặc dù trong lòng hắn thật sự không ghen ghét Quận chúa.
Bình Hướng Hi gặp chuyện không may, Ôn Uyển vẫn im lặng không nói gì.
Hoàng đế còn tưởng Ôn Uyển sẽ vì Bình Hướng Hi mà cầu tình với ông, nhưng đợi rất nhiều ngày Ôn Uyển vẫn như từ xưa tới nay tận tâm chiếu cố ông mà không nói gì về chuyện Bình Hướng Hi. Hoàng đế hiểu rõ, Ôn Uyển không muốn làm khó mình, hoặc là muốn cho Bình Hướng Hi một bài học.
Ôn Uyển vốn nghĩ rằng chuyện này phải huyên rất lớn, ít nhất cũng có người sau lưng thổi gió góp lửa nha. Nhưng không ngờ, chỉ mấy ngày Đại Lý Tự liền kết án. Phần lớn tội trạng đều rơi trên người mấy chưởng quỹ chủ trì vệc buôn bán, Bình Hướng Hi chẳng qua là bị dính líu, không phải là chánh phạm. Hắn bị bãi quan, tịch thu toàn bộ gia sản, cũng may chẳng qua là thu hồi chức quan, tước đoạt công danh của hắn nhưng không có dính líu tới con cháu, ít nhất công danh của Thượng Kỳ vẫn được bảo vệ. Bình Hướng Đông thì bị giam ở nhà giam, tử tôn đều bị cắt chức, tước đoạt công danh, tịch thu gia sản, ngay cả Bình Hướng Thành cũng bị khiển trách.
So với xử trí của Bình Hướng Đông thì Bình Hướng Hi bị trách phạt nhẹ hơn rất nhiều lần, tất nhiên mọi người đều hiểu, đó là do hắn sinh được một nữ nhi tốt, mặc dù hắn không yêu thương che chở nàng, nhưng thời khắc mấu chốt nàng vẫn giúp đỡ đắc dụng nha.
Vốn chẳng qua chỉ tịch thu hết gia sản, bãi quan tước đoạt công danh, chuyện này cũng không khó qua, nhưng quan binh từ phòng ngủ của An thị thu được biên lai mượn đồ trị giá mười vạn lượng bạc.
Cái gọi là biên lai mượn đồ này chính là cho vay cắt cổ, nhiều nhà quan lại ngầm làm việc này nhưng nếu lộ ra thì vô cùng bất nhã, bởi vì chuyện này thực chất là bóc lột…
Sai dịch ngay lập tức bắt cả An thị và Bình Hướng Hi giam vào đại lao. Ý tứ lúc đầu của Ôn Uyển là dù chuyện kia (vụ buôn lậu muối) có nghiêm trọng hay không thì cứ giam Bình Hướng Hi một hai tháng, hắn phải chịu khổ rồi mới cứu hắn ra ngoài, sau này trở về sẽ không tiếp tục tìm nàng phiền toái. Không nghĩ rằng Bình Hướng Hi lại không phải ngồi tù, Ôn Uyển đang âm thầm tiếc hận thì lại có thêm một cơ hội nữa. Thật đúng lúc, Ôn Uyển híp mắt cười, cho Bình Hướng Hi một dạy dỗ khó quên.
Tất cả gia sản của Ngũ phòng đều bị tịch thu, kẻ dẫn đầu kê biên tài sản là môn nhân của Đại lão gia Mao gia, làm rất “tận tụy” chỉ để cho người của Ngũ phòng mặc một thân xiêm y ngoài ra không cho lấy gì khác ra, hơn nữa đem tất cả mọi người đều bắt vào trong ngục.
Lúc này đang là tháng mười một, trời đã vào đông, vào ngục giam, từ cửa sổ nhà giam truyền vào từng đợt gió lạnh buốt, chỉ vừa vào đã thấy rét run. Bởi vì có người đã đặc biệt dặn dò, cai ngục biết Bình Hướng Hi là cha ruột của tôn quý quận chúa nên cũng không dám chậm trễ, chia toàn gia nhà họ thành hai phòng nam nữ trong một nhà giam, coi như là có chiếu cố.
Cho vay lãi suất cao, trong kinh thành nhiều người có gia sản đều làm chuyện này. Bình Hướng Hi bị giam hai ngày thì Quốc công gia và Thượng Đường tìm quan hệ khai thông xung quanh. Quốc công gia thật sự là một đại ca không tệ, thời điểm cần xuất lực thì rất nghiêm túc giúp đỡ.
Ôn Uyển mắt lạnh theo dõi, không ra, đôi khi không ra cũng là biểu thị thái độ.
Quốc Công gia cùng Thượng Đường chỉ có thể khiến mấy người Thượng Kỳ được thả ra, còn người làm chủ nhà và người phạm tội là An thị thì vẫn bị giam.
Lần này Bình Hướng Hi không được đặc thù chiếu cố, đội trưởng nhà lao giam hắn vào cùng một phòng với một trọng phạm tội phạm giết người (nhưng không bị phán tử hình). Trọng phạm thấy trên người Bình Hướng Hi nhiều quần áo liền xông lên đánh hắn ngất xỉu, cởi lấy xiêm y của hắn.
Khi Bình Hướng Hi tỉnh lại, phát hiện cả người mình đều lạnh như băng, xiêm y trên người đều bị cởi ra, đang ở trên người trọng phạm kia. Sức vóc hai người cách biệt quá xa nên trọng phạm mặc đồ của hắn có chút tức cười, nhưng Bình Hướng Hi không có tâm tình để thưởng thức. Hắn ngay cả khí lực bò dậy cũng không có, nhìn trọng phạm tức giận mắng để hắn ta trả y phục về, trọng phạm không nói nhiều, đi tới, từng quyền một đánh lien tiếp khiến Bình Hướng Hi lại hôn mê, lúc tỉnh dậy thì không dám chửi mắng loạn nữa, đàng hoàng chịu lạnh.
Lúc ăn cơm, Bình Hướng Hi nhìn cái bánh bao trong tay, cứng giống như đá vậy. Mấy ngày ban đầu đi vào, hắn còn không muốn ăn, chưa kịp làm gì thì ổ bánh bao trong tay đã bị người đoạt mất, hắn định nhịn đói, nhanh đi ra ngoài ăn cũng được.
Không ngờ rằng phải ở lâu, Bình Hướng mỗi ngày bị lạnh đến run rẩy, mỗi bữa một ổ bánh bao (trọng phạm vẫn để lại cho Bình Hướng Hi vì nếu hắn làm Bình Hướng Hi chết thì không có nhiều hơn một bánh bao một ngày) ăn không đủ no cũng không đói chết, lại không dám nói lý với trọng phạm nên chỉ có thể núp mình vào góc phòng giam, mỗi ngày trôi qua với Bình Hướng Hi đều vô cùng đau khổ.
Mấy người Thượng Kỳ được thả ra, nhưng phòng ốc đã mất, gia sản cũng bị tịch thu toàn bộ, may mà chưa bị biếm thành thứ dân nếu không cuộc sống sau này không biết sẽ phải trôi qua thế nào, nhưng bây giờ ra khỏi nhà giam cũng không có nhà để về.
Thường Đường không chịu nổi áp lực của Quốc công gia, chuẩn bị đón những người này vào phủ Quận chúa, người ở quận chúa phủ vội vàng truyền tin tức cho Ôn Uyển (Mấy người này còn chưa vào phủ Quận chúa, đang ở tạm phủ quốc công). Ôn Uyển vốn không muốn quản, nhưng ở xã hội này, càng là người ở trên tầng cao, càng phải chú trọng danh tiếng của mình. Ôn Uyển nhận được tin tức trong phủ Quận chúa truyền đến, liền bảo truyền đạt lại ý của nàng, cho đặt mua một căn nhà hai viện cho bọn họ ở là được.
Cố ma ma nhận được tin Quận chúa truyền về liền nói với Thượng Đường: “Quận chúa nói, để mua một căn nhà có một hai viện cho bọn họ vào ở là được, không nên nhận bọn họ vào phủ quận chúa.”
Đây là Ôn Uyển vì vợ chồng Thượng Đường mà suy nghĩ nên bảo thế. Nàng vốn đã tính sang năm sẽ chuyển khỏi. Nếu hiện tại nàng mở miệng không để cho mấy người kia vào ở phủ Quận chúa thì sẽ không có người nào nói được bọn họ nhưng nàng cũng không cố ý đi làm ác nhân. Dĩ nhiên Ôn Uyển đoán, với tính tình hai vợ chồng Thượng Đường thì không thể từ chối được.
Thượng Đường thật khó xử, nhưng vẫn rất uyển chuyển đem ý tứ của Ôn Uyển biểu đạt. Quốc công gia không làm gì được Ôn Uyển, chẳng lẽ lại không làm gì được Thượng Đường: “Thượng Đường, cháu bây giờ là mệnh quan của triều đình, cha cháu hiện tại đang lâm đại nạn, cháu nhẫn tâm để đệ đệ muội muội ở ngoài cửa không màng đến sao? Hành động như vậy có khác gì cầm thú? Cháu không sợ Ngự sử buộc tội sao? Lúc đầu nếu không phải cha cháu thương yêu cháu, làm sao cháu có cuộc sống hiện tại? Cháu cũng không thể làm chuyện tình vong ân phụ nghĩa như vậy.” Quốc công gia vừa mắng, vừa khuyên vừa dụ dỗ, khiến Thượng Đường không còn gì để nói, quả nhiên quả hồng mềm thì dễ nắn.
Thượng Đường bất đắc dĩ đành phải dẫn mấy người Thượng Kỳ về phủ Quận chúa, để cho bọn họ ở tại nơi vẫn dùng làm phòng cho khách “Thanh Nhã Cư”.
Thanh San hưng phấn vì được vào ở phủ Quận chúa, nhưng đến Thanh Nhã cư nhìn chỉ có mấy chậu cây, mấy tảng đá, trong gian phòng thì trống rỗng, đừng nói đồ cổ châu báu, ngay cả bình sứ tầm thường cũng không thấy. Bố trí nơi này không tốt bằng nơi bọn họ ở ngày trước, ngày trước phòng nàng bày trí so với nơi này thì quý giá hơn nhiều.
Chân Chân phân phó, cho người lấy cây cối xanh tươi tới bày biện, Cố ma ma thì mang mấy đồ sứ bình thường ra trang bị cho gian phòng, đồ cũng mộc mạc giản dị không có chút nào đắt tiền.
“Này là cái chỗ rách nát gì chứ, ngay cả nhà chúng ta ngày trước cũng không bằng. Chị dâu, ngươi lại để cho chúng ta ở phòng như thế này? Ngủ giường này, đắp cái loại chăn này sao? Ngươi có thể sắp xếp chúng ta như thế này hả? Ngươi nghĩ chúng ta là ăn mày hay sao?” Thanh San nhìn bố trí đơn sơ của Thanh Nhã cư, hầm hừ gào thét, đều nói phủ Quận chúa phú quý xa hoa, nơi này rõ ràng là chỗ ở cho hạ nhân.
Chân Chân giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nhẫn nhịn giải thích: “Quận chúa thích thanh tịnh mộc mạc, cho nên bố trí Quận chúa phủ đều lấy nhã đạm làm chủ.”
“Nàng thích mộc mạc là chuyện của nàng, ta không thích, nơi này, còn có nơi này, đưa một chút vật tốt đến đây thêm cho ta.” Thanh San càng thêm can đảm kêu lên.
Cố ma ma lạnh lùng, không lưu chút tình cảm nói: “Nơi này là phủ Quận chúa, không phải là Bình phủ của ngươi, cũng không tự xem lại xem mình rốt cuộc là thứ gì? Để ngươi vào ở đã là cho mặt mũi rồi.”
“Ngươi…” Thanh San giận đến lại muốn mắng chửi người, Miêu thị vội vàng kéo nàng lại, nói: “Nơi này đã rất tốt rồi, mệt nhọc cho chị dâu, làm phiền ma ma.” Miêu thị đút một bao tiền lì xì cho Cố ma ma, Cố ma ma không nhận.
“Nếu như muốn đi ra ngoài từ cửa chính thì phải đi một vòng, nhưng nơi này nối thẳng với cửa ngách, muốn ra ngoài có thể đi cửa đó. Các người có chuyện gì có thể đến Ngẫu Hương Tạ tìm Thất phu nhân. Ta ở chỗ này nhắc nhở các ngươi một câu, không có chuyện gì không được tới Hành Phương Các. Quận chúa truyền lời từ trong cung tới, mặc dù ở cùng một chỗ nhưng vẫn phân biệt sổ sách, mỗi người quản một nhà. Quận chúa thương cảm biết hiện tại các ngươi không có bao nhiêu bạc nên trừ củi gạo dầu muối cho người mang hẳn đến đây sẽ để Thất thiếu gia trợ cấp các ngươi mỗi tháng hai mươi lượng bạc gia dụng, cho đến khi Thượng Kỳ thiếu gia tìm được công việc.” Cố ma ma nề nếp nói.
“Có ý gì, hiện tại chúng ta gặp rùi ro, nàng ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Hai mươi lượng, nàng coi chúng ta là ăn mày phải không? Nàng ăn Kim Ngân, trải qua cuộc sống Cẩm y ngọc thực, mà dùng hai mươi lượng bạc cho chúng ta?” Thanh San giận dữ la hét.
“Nếu không đồng ý thì cút ngay, không ai muốn ngươi ở lại chỗ này. Cũng là Quận chúa của chúng ta nhân từ, nếu để ta làm thì… Hai mươi lượng đưa cho ăn mày còn có một tiếng cảm ơn, so với ném cho thứ người vô tình vô nghĩa, lang tâm cẩu phế thì tốt hơn nhiều.” Cố ma ma sắc mặt giận dữ mắng, những sự việc ngày trước ở Bình Quốc công phủ bà vẫn còn nhớ rõ mồn một trước mắt. Quận chúa nhân từ, ăn uống tiêu dùng cấp cho bọn họ, bọn họ còn dám chọn ba lấy bốn, không biết là loại người gì?
“Ngươi…” Thanh San giận dữ, há mồm muốn mắng.
Miêu thị dứt khoát véo thắt lưng của Thanh San, đau đến mức Thanh San chảy cả nước mắt, nhìn chằm chằm Mêu thị, nhưng đối diện với ánh mắt hung ác như sắp ăn thịt người của Miêu thị thì một chữ cũng không dám thốt ra nữa. Nàng với Miêu thị mặc dù mới ở chung không lâu, nhưng nàng hiểu rõ nữ nhân này là người rất ác độc.
“Ma ma, tiểu hài tử không hiểu chuyện, người đừng so đo với nàng.” Miêu thị cười làm lành. Người ở dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu, hơn nữa tai họa này, nếu không có Quận chúa ở phía trên giúp đỡ, thì sao có thể bị xét nhà đơn giản như vậy. Trừng phạt Tam lão gia tính ra cũng không phải quá nặng, nếu thật dựa trên luật pháp mà xử trí có thể là tội xét nhà diệt tộc nha. Hiện tại trải qua khó khăn này, tất cả tài vật nhà họ đều bị quan phủ thu giữ, chính là nghèo đến hai bàn tay trắng. Giờ ăn mặc có Đại phòng cung cấp, một tháng lại có hai mươi lượng tiêu vặt là rất tốt rồi.
“Hừ, không hiểu chuyện? Quận chúa năm nay mới mười ba tuổi, ta nhớ Thanh San tiểu thư đã mười bốn rồi, còn lớn hơn Quận chúa mấy tháng. Quận chúa chín tuổi đã tự làm chủ gia đình, lại tự nuôi sống mình và một đám nha hoàn bà tử, mười tuổi vì triều đình cống hiến nhiều công sức. Đến tuổi này rồi mà còn bảo là hài tử không hiểu chuyện, thật tức cười.” Một bà tử bên cạnh lạnh lùng nói.
“Ma ma, ngươi nói sai rồi, Quận chúa từ bảy tuổi đã bắt đầu tự nuôi sống mình, chín tuổi tự lập môn hộ (rời nhà ra ở tiêng), không hề dùng đến một cái kim ngụm nước của Bình gia, uất khí thì phải nhận từ bọn họ không ít, nếu không phải được Hoàng thượng và vương gia thương yêu, quận chúa sớm bị những thứ người không có tim kia làm hại đến ngay cả xương cốt cũng không còn.” Hạ Lâm ở bên cạnh lạnh lùng nói rõ, đối với mấy người này ngay cả chút sắc mặt tốt bọn họ cũng không muốn cho.
Thanh San tức giận vô cùng, Miêu thị thì mặt hết đỏ bừng rồi xanh lét, mặc dù nàng biết quan hệ của Ôn Uyển quận chúa và ngũ phòng rất xấu, nhưng không nghĩ tới lại tồi tệ tới mức này. Nhưng nàng vẫn phải giữ bình tĩnh, nói cảm ơn và nói không ít lời an ủi an ủi, Cố ma ma thấy Miêu thị cũng là người thức thời, đều nói không đưa tay đánh vào khuôn mặt tươi cười nên không mắng nữa, mang một đám nha hoàn bà tử rời đi.
“Truyền lệnh xuống, tăng thêm người canh giữ cẩn thận, nói cho bọn họ biết, nếu nơi này thiếu mất vật gì, loạn côn đánh chết.” Cố ma ma đã sớm lãnh giáo sự trơ trẽn, không có niêm xỉ của mẹ con An thị, nên giờ vô cùng cảnh giác.
Mệnh lệnh này vừa ra, tất cả đều nâng cao tinh thần, cẩn thận làm việc.
Lần náo loạn này, Chân Chân không xuất hiện.
Quả nhiên, vừa qua ngày hôm sau Thanh San tìm nha hoàn nói muốn đến ở Hành Phương Các, bị bọn nha hoàn canh giữ chê cười, ngay cả cửa cũng không cho nàng bước vào.
Thanh San muốn động thủ đánh người.
Thì Cố ma ma đến, một cái tát nặng nề giáng qua, đánh cho Thanh San ngã lăn ra đất, mặt sưng đỏ một mảnh, gào thét khóc lớn, Cố ma ma mắng mỏ, cái gì khó nghe đều mắng ra.
Miêu thị biết tin, vội vàng tới đây, trình độ cường hãn của Cố ma ma không gì sánh kịp. Miêu thị đỏ mặt, bảo bà tử bắt Thanh San kéo về Thanh Nhã cư, Thanh San còn muốn khóc, nàng liền cho người bịt miệng nàng ta lại.
Hạ Lâm lạnh lùng nói: “Thật là, chưa từng thấy đến người nào không biết xấu hổ như vậy, ngay cả tên ăn mày trên đường cũng không bằng.”
“Hừ, con của tiểu phụ (vợ nhỏ) dạy dỗ, có thể có gì tốt?” Một bà tử khác nói, mọi người càng thêm cẩn thận bảo vệ từng nhánh cây cọng cỏ của Hành Phương Các.
Miêu thị vốn là còn muốn nói hai câu giảm xấu hổ, vừa nghe thấy nói như thế, liền che mặt mà về.
Chân Chân nhận được tin tức nhưng không có đi quản chuyện này. Chuyện lần trước, nàng bị mẹ và chị dâu hung hăng trách mắng một trận rồi. Lần này vừa nghe nói người ở Ngũ phòng vào ở phủ Quận chúa thì vội vàng đưa Mao ma ma đến cho nàng. Vị bà tử này đầu óc nhanh nhạy, miệng mồm lanh lợi, thủ đoạn lợi hại, đưa bà đến thứ nhất là giúp nàng để ý gia vụ, thứ hai là phòng bị không để nàng bị lôi kéo vào ân oán của Quận chúa với Ngũ Phòng.
Nửa đời sau của Chân Chân còn phải dựa vào Ôn Uyển mới có thể trôi qua thật tố, nếu hiện tại khiến Ôn Uyển xa cách thì cuộc sống sau này sẽ khó khắn. Mao ma ma từ lúc người Ngũ phòng vào ở đã nói với Chân Chân không được can thiệp đến chuyện của Ôn Uyển và Ngũ phòng, cho nên dù Chân Chân nhận được tin tức vẫn làm như không hay biết. Mặc dù nàng nghĩ Cố ma ma có chút quá đáng (thật ngốc!)
Mao ma ma nhìn tiểu thư nhà mình, đúng là ở trong phúc mà không biết phúc, bà phải khuyên nhủ tiểu thư nhiều hơn, không thể phụ sự phó thác của thiếu gia cùng phu nhân. Tính tình tiểu thư không thay đổi được, nhưng một ít chuyện bà vẫn có thể nói.
Miêu thị gọi tâm phúc của An thị là Vạn ma ma đến lớn tiếng hỏi: “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà giờ trong nhà xảy ra chuyệ lớn như vậy Quận chúa có thể buông tay không thèm để ý. Ngay cả việc chúng ta vào ở phủ quận chúa cũng là Quốc công gia ép buộc Thất thiếu gia đồng ý. Ngươi kể rõ ràng cho ta biết, sau này ta làm việc còn có chút cân nhắc.”
“Quận chúa không hợp với lão gia và phu nhân, đây là chuyện toàn bộ kinh thành đều biết. Quận chúa buông tay không quản chuyện của lão gia và phu nhân cũng là hợp tình hợp ý, thiếu phu nhân biết rõ ràng chi tiết cũng không có chỗ nào dùng, khúc mắc đã sinh không thể nào tiêu trừ được nữa.” Vạn ma ma mạch lạc nói nhưng tránh nói rõ ràng chỉ nói chuyện chung chung.
“Hiện tại nhà này là do ta làm chủ, nếu ngươi không nói, sẽ có người khác nói cho ta biết. Nhưng ta sẽ không cho ngươi tiếp tục ở lại nơi này. Nếu ngươi không nói, thật ra cũng không có gì, nhưng cháu gái của ngươi vừa đúng tuổi, ta sẽ bán nó đến kỹ viện, tin tưởng có thể bán được không ít bạc.” Miêu thị lạnh lùng nói.
Không nói đến việc Ôn Uyển quận chúa vốn là người hiếu thuận, hiện giờ nếu để người ta không lên án vì biểu hiện bạc tình cùng không có khả năng không thèm để ý, mà người bên cạnh lại không ai dám nhắc nhở Quận chúa một câu…
Vạn ma ma trong bụng lo lắng, nhưng vẫn do dự, vạn nhất phu nhân trở lại biết bà nói mọi chuyện xấu xa kia, thì bà chỉ có con đường chết, người nhà bà tất cả cũng phải chết, thủ đoạn ngoan độc của phu nhân, bà cũng không phải không biết,
Miêu thị nhìn sắc mặt do dự của bà ta, đại khái đoán được lo lắng trong lòng bà liền nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nói rõ ràng với ta, ta sẽ không tiếc khế ước bán thân của một nhà ngươi. Ngươi nói cho ta biết chân tướng, ta sẽ tha và thu xếp cho người một nhà ngươi an ổn. Thời gian ta ở Bình gia mặc dù chư dài, nhưng chắc ngươi cũng rõ Miêu Nhược Anh ta là người nói được làm được, việc ta đồng ý với ngươi nhất định sẽ làm được.”
“Thiếu phu nhân…” Nhìn Miêu thị lạnh nhạt ngồi trước mặt, Vạn ma ma rối bời, bà đã lớn tuổi, nếu bị bán đi rồi thì chắc chắn không đến được gia đình tốt lành gì, bà còn có một đại gia đình cần phải lo toan. Nghĩ tới nhân phẩm của đại thiếu phu nhân còn tin được, nên liền kể hết tất cả những chuyện từ lúc Ôn Uyển đến Bình phủ cho tới khi xuất phủ.
“Mẹ chồng, thế nhưng có thể…” Miêu thị nghe xong đầu đuôi thì mặt cắt không còn giọt máu… Có những chuyện như thế, chẳng trách ngay cả nha hoàn bà tử cũng xem thường cả nhà mình… Chuyện như vậy, chuyện như vậy mà cũng có thể làm ra được? Không trách một cô bé mới chín tuổi phải ra khỏi nhà tự lập môn hộ… Lúc bắt đầu mình còn có ý niệm cầu tình, giờ này, cái gì cũng không thể làm.
Miêu thị nhìn Vạn ma ma, sắc mặt càng ngày càng lạnh. Vạn ma ma chính là người đã thành tinh, tất nhiên biết băn khoăn của Miêu thị: “Đại thiếu phu nhân yên tâm, chuyện này nếu có người biết nô tì để lộ ra, thì người một nhà nô tì tất cả đều phải chết. Đại thiếu phu nhân, dù nô tì có chết, cũng sẽ không thổ lộ ra một chữ. Nếu người còn không yên lòng, nô tì xin thề độc, nếu như nô tì nói ra một chữ sẽ bị trời giáng ngũ lôi đánh chết, sau khi chết còn bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục, bị Diêm vương rút lưỡi, trọn đời không được siêu sinh.”
Miêu thị trở lại trong phòng với bộ dạng rất mệt mỏi, tựa đầu trên chiếc gối màu xanh, nặng nề thở dài một tiếng. Mẹ chồng của nàng thật đúng là ngu xuẩn, không chỉ ngu xuẩn bình thường mà còn đến mức làm hại cả con cháu. Đường đường là con gái của công chúa, cháu ngoại của Đương kim thánh thượng, bà ấy dù không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt phật, thế nhưng lại dám đối xử như thế? Nếu như ban đầu bà ấy có thể đối đãi tốt với Quận chúa, dạy dỗ cẩn thận thì dù không được hoàng thượng sủng ái cũng có thể tạo quan hệ tốt với Tô gia, đối với cha chồng và trượng phu của nàng đều là chuyện tốt bằng trời. Thật là, rốt cuộc bà ấy cũng chỉ là thứ nữ, ánh mắt và kiến thức đều thiển cận…
Hạ Dao thấy Ôn Uyển ăn không ngon miệng liền nhẹ giọng khuyên nhủ: “Quận chúa, chuyện Ngũ lão gia làm xuống nên bị trừng phạt, phải để hắn chịu khổ một chút. Chờ đủ rồi sẽ thả ra ngoài.”
Ôn Uyển biết, chuyện của Bình Hướng Hi vốn là Hằng Vương muốn làm lớn, nhưng vì có dính dáng đến rất nhiều người, nên bị Hoàng đế phán hai ba câu liền mù mờ trôi qua, bên ngoài lại đồn đại bởi vì nàng là nguyên nhân, khiến nàng rất muốn hộc máu…
/1357
|