Hằng vương hồi kinh, tin tức này giống như tảng đá ném vào mặt hồ đang yên tĩnh. Triều đình mới bình tĩnh mấy ngày lại vì tin tức này mà một trận xao động.
Hằng vương vào cung yết kiến hoàng thượng, lúc đó Ôn Uyển đang ở bên cạnh. Ôn Uyển đã trở về tránh né, nhưng hoàng đế phái thái giám gọi nàng đi qua. Nàng vừa bước chân trước vào điện Dưỡng Hòa thì Hằng vương cũng vào tới trong cung.
Hằng vương tiến vào Điện Dưỡng Hòa , quỳ gối trước mặt Hoàng đế, ôm chân Hoàng đế khóc rống: “Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, không thể ở bên cạnh hầu hạ người. Nhi thần hàng đêm đều nhớ tới phụ hoàng, nghe tin thân thể phụ hoàng có chút không tốt, chỉ hận không thể chịu thay người.”
Khóc thật cảm động.
Ôn công công ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi, hoàng đế cũng cảm động, trong mắt có nước mắt.
Ôn Uyển đứng bên cạnh nhìn. Chà, khóc thật đúng chỗ, nước mắt vẫn không làm giảm chút hình tượng nào nha. Đã diễn tả trọn vẹn được hình tượng nhi tử nhớ thương cha già mà không về được nhà, biểu hiện rất đúng chỗ.
Trên mặt nàng không thể hiện gì, nhưng trong lòng thì âm thầm phỉ nhổ. Mấy lời này có ý gì? Không phải đã coi con trai như cậu, nhiều tôn tử và ngoại tôn nữ là nàng đều thành người chết sao? Cứ như chỉ một mình hắn hiếu thuận, còn ngày nhớ đêm mong… Hắn ngày nhớ đêm mong cái ghế kia mới là thật.
Hằng vương đứng lên, ngay lập tức có cung nữ bưng nước để hắn rửa mặt mũi, chỉnh trang y phục. Ôn Uyển chờ hắn chuẩn bị sạch sẽ mới mỉm cười đi ra phía trước, phúc lễ. Hắn vừa tiến vào đã vội biểu lộ hiếu tâm, làm sao đã thấy cháu gái là nàng a.
Lúc này Ôn Uyển cũng cẩn thận đánh giá Hằng vương. Thời điểm đại thọ sáu mươi tuổi của ông ngoại Hoàng đế nàng đã gặp mặt Hằng vương lần đầu nhưng không hề có ấn tượng gì, giờ nhìn kỹ thì hiểu rõ.
Hằng vương mặc một thân cẩm y màu ngân bạch thêu hoa văn cùng màu có hai đường chỉ vàng thẳng đằng trước, đeo một đai lưng cùng màu với trang phục, ở giữa đai lưng khảm một viên Đông Châu lớn tròn sáng bóng. Tóc đen vấn gọn, chỉ cài một cây trâm bằng ngọc bích, chất ngọc vô cùng tốt, xanh biếc không tì vết, bên hông đeo một khối ngọc bội bằng Bạch Ngọc chạm rỗng hình rồng. Hắn có một đôi mắt phượng vừa lớn vừa sáng, đồng tử đen nhánh sâu không lường được.
Thời điểm Ôn Uyển đánh giá Hằng vương, Hằng vương cũng đánh giá nàng.
Ôn Uyển mặc một bộ y phục màu hồng đỏ thêu hoa, quần màu vàng nhạt, cổ tay nàng đeo một đôi vòng tơ vàng gắn ngọc đỏ tạo hình hoa Phù Dùng. Đầu búi sơ một búi tóc Lưu Vân, cài một bộ trâm vàng hình phượng có đôi mắt khảm ngọc đỏ và đang ngậm một viên hồng ngọc, thật giống như một đóa hoa đào kiều diễm, trên tai đeo một đôi khuyên tai bằng Phỉ thúy, rực rỡ phát sáng.
Lòng Hằng vương hơi trầm xuống, cô bé bảy năm trước u mê không hiểu biết, ở yến hội ngày đó không ai thèm để tâm, ai có thể tưởng tượng, chính là cái kẻ câm không được coi trọng này có thể thay đổi vận mệnh của lão Bát, thay đổi thế cuộc triều đình.
Hằng vương cười híp mắt nói: “Không nghĩ tới, bảy năm không thấy, tiểu Ôn Uyển của chúng ta đã lớn thành đại cô nương, càng lớn càng xinh đẹp động lòng người.”
Lời này nói ra cũng là lời nói thật. Ôn Uyển hiện nay quả thật xinh đẹp động lòng người, dù trên mặt vẫn nhìn ra vết sẹo nhàn nhạt chưa hết (đây là vì phòng ngừa bị Bạch Thế Niên hoàn nghi nên tiếp tục giả vờ như trên mặt vẫn có sẹo, dù sao sẹo to sẹo nhỏ cũng là có sẹo.) Hiện nay Ôn Uyển mười bốn tuổi, trổ mã cũng tốt, nhan sắc không kém, trang phục trang điểm thỏa đáng thì không hề kém bất luận kẻ nào.
Ôn Uyển cười rất uyển chuyển, hướng Hằng vương hành lễ, quy củ, không hề có một phân thiếu lễ độ.
Hoàng đế đối với Ôn Uyển quá mức quen thuộc, nàng cười hay có hành động gì là ông có thể nhìn rõ tâm tư, nên thấy ngay Ôn Uyển bài xích Hằng vương, bài xích một cách ôn hòa.
Ôn Uyển khuyên Trịnh vương hữu ái huynh đệ, đó là vì nếu Trịnh vương muốn làm hoàng đế thì phải đem thái độ biểu hiện ra, hữu ái huynh đệ khiến ông ngoại hoàng đế yên tâm. Còn nàng? Nàng là ai, là Ôn Uyển, một bé gái mồ côi từ nhỏ tính cách quái gở không tùy tiện cũng người khác kết giao, tâm tư sâu nặng. Cho nên, nàng thích hay không thích có thể thể hiện rõ trên sắc mặt, cũng không có vấn đề gì.
Làm lễ gặp mặt với Hằng vương xong, Ôn Uyển hướng Hoàng đế ra hiệu mình nên trở về Vĩnh Ninh cung, nàng còn có bài vở phải làm. Ôn Uyển nói bài vở chính là gần đây đang phải tìm hiểu tình trạng kinh tế của Đại Tề, biết càng nhiều càng nhức đầu. Tệ đoan không ít, muốn đem kinh tế Đại Tề cải biến thì khó khăn không chỉ lớn bình thường thôi đâu.
Khụ, cũng may ưu thế duy nhất chính là cậu vẫn đang tuổi tráng niên, năm nay mới ba mươi ba tuổi (Trịnh vương so với Ôn Uyển lớn hơn hai mươi tuổi), thời gian còn đầy đủ.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển mỗi ngày đều bỏ nhiều thời gian làm chuyện ‘đứng đắn’ thì rất vui mừng, cũng không làm ảnh hưởng tới thời gian của nàng.
Ôn Uyển làm việc rất có quy luật, trước khi làm việc sẽ chế định quy trình rất nghiêm khắc, lúc làm việc sẽ nghiêm túc dựa trên quy trình mình đã định ra mà làm, không giả bộ, không lừa dối. Tỷ như việc nàng định ra buổi sáng đánh quyền, buổi tối luyện chữ, thì từ khi trở lại kinh thành, nếu không ngã bệnh hoặc có việc ngoài ý muốn đều mỗi ngày kiên trì, không giảm bớt dù chỉ một phân. Kiên trì bảy năm không ngừng, ý chí như vậy khiến hoàng đế rất tiếc hận. Nếu Ôn Uyển là Tôn tử của ông, ai cũng đừng mong có ý kiến, ông sẽ trực tiếp truyền ngôi cho Hoàng thái tôn. Đáng tiếc… May mà lão Bát cũng không đến nỗi tệ, Ôn Uyển cũng nguyện ý xuất lực, tương lai chắc không kém.
Ôn Uyển hướng Hoàng đế hành một lễ, rồi hành lễ với Hằng vương sau đó ra khỏi Điện Dưỡng Hòa . Ôn Uyển vốn không để ý nhiều, nhưng sau khi về tới Vĩnh Ninh cung thì sắc mặt biến thành ngưng trọng. Không phải nàng sợ Hằng vương, mà nàng cảm thấy, nếu Hằng vương thật sự lưu lại có thể có thêm không ít phiền toái.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, liền quyết định không quản. Kể cả chế tạo phiền toái cũng là tạo phiền toái cho cậu, đối với cậu thì tệ đoan trên triều đình mới là phiền toái thật sự, Hằng vương không tạo được sóng gió lớn gì, chỉ cần Đức phi không đánh chủ ý gì lên đầu nàng, nàng sẽ vui mừng thanh nhàn không quản mấy việc ấy.
Ôn Uyển đang ở thư phòng kiểm tra tư liệu thì Hạ Dao nói Hằng vương đưa lễ vật đến cho nàng. Ôn Uyển nhìn danh mục quà tặng, rất nhiều nha, nàng tùy ý xem lướt qua danh sách, dù sao đồ tốt nàng hiện giữ cũng rất nhiều, không có đồ gì có thể khiến cho nàng phải sáng mắt lên nữa. Xem qua thì tiện tay để xuống bên cạnh, tiếp tục nhìn tư liệu. Trong phòng còn có một bản tư liệu lớn, còn rất nhiều thứ chưa mang tới, Ôn Uyển thấy áp lực thật lớn nha.
Hạ Dao lấy một hộp gấm từ trong số quà tặng, cười nói: “Quận chúa, người nhìn này, đồ trang sức trong hộp này thật xinh đẹp.”
Ôn Uyển có chút ngạc nhiên, đồ có thể khiến Hạ Dao nói xinh đẹp khẳng định là cực phẩm, liền mở hộp gấm ra, xem Hạ Dao đang định giới thiệu đồ gì. Mở ra nhìn quả thật khiến nàng cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Trong hộp gấm là một bộ trang sức đầy đủ từ trâm, khuyên tai, vòng tay, nhẫn, vòng cổ. Những đồ trang sức này đều được làm từ loại lục ngọc cao cấp nhất, loại lục ngọc cao cấp nhất này là phỉ thúy có màu sắc tốt nhất, giá trị cao nhất, màu sắc thuần khiết, đậm, trong màu xanh còn phát ra ánh sáng màu xanh lam, trong suốt, nhẵn mịn khiến người ta cảm thấy vừa cao quý vừa diễm lệ.
Ôn Uyển cười cười, cho người đóng nắp lại, Hạ Dao nói: “Quận chúa, còn đồ khác, người có muốn xem một chút hay không?”
Ôn Uyển nghi ngờ nhìn Hạ Dao, nữ nhân này hôm nay bị làm sao thế, sao lại có nhã hứng này? Nàng cũng không phải chưa từng thấy thứ tốt. Nhưng sau khi đem hộp gấm cầm trên tay, Ôn Uyển hiểu tại sao Hạ Dao lại thấy hứng thú như vậy, nữ nhân đều thích đồ trang sức xinh đẹp độc nhất vô nhị nha.
Trong hộp gấm thứ hai này là một vòng ngọc, được tạo thành từ tơ vàng và hồng ngọc. Ánh sáng chiếu qua chiếc vòng tạo ra những rặng mây đỏ, trong vòng ngọc đỏ thẫm phiếm ra từng tia sáng như tơ vàng, khách quan mà nói thì kém loại lục ngọc của bộ trang sức lúc trước, nhưng cũng là loại ngọc cực phẩm, một trong mấy loại phỉ thúy thiên hạ khó kiếm.
Ôn Uyển cười cười, hiện tại mọi người đưa tặng đồ không phải ngọc chính là Trân châu, khố phòng của nàng đã có rất nhiều. Hơn nữa đồ đưa nàng tuyệt đối đều hiếm có, lúc bắt đầu nàng còn hứng thú, hiện nay hứng thú gì cũng không có. Hai đồ trong hộp gấm này, dưới mắt người bình thường đều là trân phẩm, Ôn Uyển thì chỉ nhìn nhiều hơn một lần, rồi bảo mang cất đi.
Đến gần giờ dùng cơm trưa, hoàng đế truyền lời, gọi nàng đến cùng dùng bữa.
Ôn Uyển đổi lại bộ thường phục đang mặc trên người, đổi sang một bộ cung trang mày xanh ngọc thêu hoa văn mẫu đơn, chim phượng, chải một búi tóc cao cao, cài trâm phượng bát vĩ (bộ trâm hoa lệ lần trước gặp Bạch Thế Niên đã đeo), đeo một đôi bông tai thúy ngọc khảm Đông Châu, cổ tay mang vòng tay long phượng. Một đôi tay mười móng đều sơn, đeo kim giáp che tay.
Một thân trang phục này của nàng đầy cao quý hoa lệ, hiển lộ khí độ ung dung trầm tĩnh.
Hoàng đế rất ít thấy Ôn Uyển mặc cung trang hoa lệ, vì trừ những ngày lễ, yến tiệc nàng không mấy khi mặc cung trang. Thời điểm ở cùng Trịnh vương còn thích hoa ngôn, giảo hoạt điều hòa không khí. Hôm nay thì khác, lúc ông thấy Ôn Uyển. Vẻ mặt nàng giống như lúc thường, cười thật uyển chuyển, vừa nhìn đã nhận ra đây là nụ cười tiêu chuẩn do ma ma giáo dưỡng dạy bảo.
Hoàng đế nhìn ra, tất nhiên Hằng vương cũng nhìn ra. Ôn Uyển không đợi Hằng vương hỏi, đã đi ra phía trước hành lễ tạ ơn hắn: “Vương gia, quân chúa nói, lễ vật vương gia tặng, quận chúa rất thích, đa tạ vương gia.” Trưởng bối tặng quà cho vãn bối, chỉ có thể nhận, không có lý do thật lớn thì không thể từ chối. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng không nghĩ từ chối, lại không cần đáp lễ, sao lại muốn từ chối? Kẻ ngu mới từ chối.
Hằng vương thấy Ôn Uyển khách sáo, xa cách, rất không thoải mái. Từ đồ Ôn Uyển mặc cũng có thể thấy được nàng muốn phân biệt rõ ràng với hắn. Nhưng nàng hữu lễ, tìm không ra chỗ không thỏa đáng, con giá nhà quý tộc chính là nên như thế: Giữ nghiêm quy củ, cử chỉ có mức độ. Ôn Uyển làm rất tốt, nói về lễ tiết, quả thật chính hoàng đế cũng không tìm ra nửa phần lỗi.
Thời điểm dùng bữa, Ôn Uyển cũng theo đúng tiêu chuẩn thục nữ, ăn uống nhỏ nhẹ, động tác ưu nhã, mọi cử động đều lộ ra giáo dưỡng tốt đẹp.
Hạ Dao ở bên cạnh thấy vậy chỉ muốn cười, bởi vì lúc này Ôn Uyển giống như đang biểu diễn mà không phải đang dùng cơm. Mặc dù bình thường Quận chúa ăn uống cũng rất ưu nhã đoan trang, nhưng sự ưu nhã hôm nay làm cho người ta có cảm giác giả tạo.
Dùng xong bữa trưa, Hằng Vương đi đến Trường Xuân cung.
Ôn Uyển chớp chớp đôi mắt hạnh, ý hỏi cháu có thể trở về nghỉ trưa chưa?
Hoàng đế cười hỏi: “Ôn Uyển, cháu không thích cậu Thập Tam sao?”
Ôn Uyển làm bộ dáng nghi ngờ, lầm bầm trả lời: “Hoàng thượng, Quận chúa nói, nàng không có không thích. Hằng vương là cậu của Quận chúa, là trưởng bối, nàng nên hiếu thuận.”
Tính tình Ôn Uyển bảy năm cũng không thay đổi, đối với người mình không ủng hộ, sẽ làm đủ lễ số, khách khí, nếu muốn thân cận, xin lỗi nàng không dám. Hằng Vương dù lớn lên ngọc thụ lâm phong, hơn nữa, cũng đừng vọng tưởng có thể khiến Ôn Uyển coi hắn như thân nhân mà đối đãi.
Hoàng đế biết tính tình Ôn Uyển, cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: “Ông ngoại muốn cậu cháu lưu lại, cháu có suy nghĩ gì?”
Ôn Uyển tiếp tục chớp chớp đôi mắt to trong suốt như thủy tinh của nàng, Hạ Dao nén cười. Mỗi lần Quận chúa muốn tỏ vẻ ngốc ngếch làm ngơ thì đều làm bộ dáng như vậy. Quả nhiên, Ôn Uyển lôi kéo tay Hoàng đế làm nũng…
Lần này Hoàng đế cũng không mắc lừa nàng, hỏi lại một lần nữa.
Nguyên nhân hoàng đế hỏi như thế rất đơn giản, Ôn Uyển có thể ảnh hưởng tới Trịnh vương. Ôn Uyển thấy tỏ vẻ đáng yêu không lừa dối qua được, đành phải tỏ vẻ thành khẩn nói: “Ông ngoại hoàng đế nhớ thương nhi tử, tất nhiên muốn lưu cậu Hằng vương ở trong kinh thành, có nhiều người theo phụng bồi ông ngoại cũng rất tốt.”
Lời của Ôn Uyển, dụng tâm chính là chữ ‘theo’ mà không phải là ‘giúp’, chỉ sai một chữ mà khác biệt một trời một vực.
Hoàng đế tự nhiên nghe ra ý ngoài lời của Ôn Uyển: “Hiện nay ông ngoại già rồi, Bát cữu cậu của con cũng bận rộn không chịu nổi, vừa lúc cậu Thập Tam trở lại, có thể giúp đỡ một tay?”
Ôn Uyển nghe vậy liền cười rực rỡ đáp: “Vậy đương nhiên tốt, có người chia sẻ nhất định là tốt. Cậu loay hoay xoay vòng, Ôn Uyển nhìn cũng đau lòng muốn chết. Chỉ hy vọng, cậu Trịnh vương không phải là càng ngày càng bận rộn, nếu như vậy Ôn Uyển cũng không nỡ nha. Ông ngoại hoàng đế, người cũng đừng thêm việc cho cậu nữa nha.” Lời phía sau của Ôn Uyển, chính là điểm ra Hằng Vương cũng có dã tâm, nếu Trịnh vương càng ngày càng bận rộn chính là có xuất hiện kẻ kéo chân hắn.
Hạ Dao chỉ thầm lắc đầu, hai ông cháu càng ngày nói chuyện càng khó hiểu, như đánh trận.
Hoàng đế dường như cũng suy nghĩ.
Hằng vương trở lại, không như dự liệu của một số người được ủy thác trách nhiệm mà chỉ thường xuyên được tuyên vào cung, theo hầu hoàng đế, và phần lớn thời gian phụng bồi Đức phi. Thậm chí, một nhà ba người hòa hợp, thường xuyên ở trong cung liên quan.
Ôn Uyển chỉ đi qua một lần, liền kháng nghị, nói khi nàng trở về phải ăn hai bát cơm, hoàng đế im lặng, đành phải tùy nàng.
Hằng Vương nhìn có vẻ được sủng ái, nhưng chỉ là trên bề mặt, hắn không thể ở lâu trong Điện Dưỡng Hòa , còn Ôn Uyển, một ngày thì có phân nửa thời gian ở Điện Dưỡng Hòa phụng bồi Hoàng đế. Xác thực thì Ôn Uyển ở cùng hoàng đế nghe quan lại báo cáo và quyết định sự việc. Hiện tại tâm thái của nàng đã thay đổi, liền quan tâm đến chuyện triều chính. Việc đầu tiên sau khi cậu đăng cơ là phải đối mặt với quốc khố trống rỗng, trong tay nàng hiện tại chỉ là giấy tờ, còn đi theo bên cạnh ông ngoại Hoàng đế có thể chính tai nghe, tận mắt thấy, tự mình tiếp xúc đánh giá, thông tin như vậy mới chân thực.
Ôn Uyển cản thấy như vậy rất tốt. Hiện tại nàng phải xây dựng nền móng thật vững chắc, chờ thời cơ chín muồi sẽ bắt đầu làm thêm những việc khác. Không chừng ở cổ đại này nàng có thể tạo thành sự nghiệp lớn, điều này so với mỗi ngày ở trong phòng thêu hoa thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa làm ăn càng lớn càng có thể mở rộng và làm lớn mạnh thế lực riêng của mình (thế lực này chẳng qua là để tự bảo vệ mình, không phải thế lực trong triều đình). Đến lúc ấy nàng có thể tự nắm vận mệnh của mình trong tay, nàng không muốn giống trước kia, là một quân cờ tùy ý cho người ta điều khiển.
Tâm thái thay đổi, thái độ cũng sẽ thay đổi. Ôn Uyển cố gắng học tập, học hết những điều trước đó nàng còn mù mờ hoặc không hiểu. Có gì không biết sẽ thỉnh giáo Hạ Dao, nếu Hạ Dao không biết, nàng sẽ trực tiếp hỏi ông ngoại hoàng đế. Đối với những vấn đề Ôn Uyển hỏi, hoàng đế đều trả lời vô cùng cặn kẽ.
Cuộc sống, trong không khí quỷ dị như vậy cứ trôi qua, đảo mắt tới đại thọ sáu mươi tuổi của Bình Quốc công. Mặc dù Ôn Uyển không muốn đi, nhưng Ôn Uyển là cháu gái, lại là người bị nhiều người chú ý nên nhất định phải đi.
Trước ngày đại thọ, Ôn Uyển bẩm báo với hoàng đế: “Ông ngoại, giờ cháu trở về nhé, ngày kia sẽ hồi cung.” Ôn Uyển dự định ở nhà mình hai đêm, thật lâu nàng không ở trong cái nhà nhỏ của mình nha. Có lẽ, đây cũng là lần cuối cùng nàng trở về căn nhà đó. Ôn Uyển dự định sau năm mới sẽ chuyển đến Kính Hoa viên, tách ra khỏi Bình Thượng Đường và Chân Chân.
Ôn Uyển cũng không phải vì tình hình lúc này ở phủ Quận chúa, Hạ Thiêm và Cố ma ma cũng không dám vì những chuyện nhỏ nhặt như thế mà gây phiền cho nàng. Ôn Uyển muốn đến Kính Hoa viên, vì đó là một nơi rất đẹp rất tráng lệ, nhà đẹp không ở, bày đặt ở cái nhà nhỏ như lồng chim, nàng cũng không bị ngu.
Hoàng đế biết hôm sau là đại thọ sáu mươi tuổi của Bình Quốc công, Ôn Uyển là cháu gái, nhất định phải trở về nên đồng ý, nhưng bảo nàng trở lại sớm một chút. Ôn Uyển ở bên cạnh khiến ông ấm áp, ông già rồi, hiện tại bên cạnh cũng chỉ có một mình nàng là người thật lòng thật ý yêu thương, ông chịu không nổi nếu đứa bé này lại xảy ra chuyện gì.
Về phần Hằng Vương, hoàng đế vốn gọi hắn trở về là để hắn tạo quan hệ tốt với Trịnh vương, sau này có thể có cuộc sống tốt. Dù sao hắn cũng là ái tử của ông, khó tránh khỏi yêu thương nhiều hơn một chút, muốn từ Hằng vương để bổ khuyết lại những thiếu hụt từ Triệu vương. Bởi vì lời nói của Ôn Uyển, hoàng đế quyết định xem xét trước cho nên chưa sắp xếp công việc cho Hằng vương, nhưng những ngày qua, Hằng vương vẫn ngầm làm không ít động tác.
Mặc dù hoàng đế còn chưa nỡ ủy quyền, cũng kiêng kỵ lão Bát (Trịnh vương), nhưng ông không thể không thừa nhận, những hành động của Trịnh vương vô cùng hợp tâm ý ông. Ở tình trạng thật tốt như bây giờ, Trịnh vương vẫn không mở rộng thế lực của mình. Hoàng đế hiểu, đây là công lao của Ôn Uyển, khẳng định nàng đã từng khuyên nhủ lão Bát. Nếu nhi tử có tình, có năng lực, hiện tại cũng không có tâm tư đoạt quyền của hoàng đế thì ông tội gì hành hạ hắn, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới tình cảm cha con, mà còn có thể ảnh hưởng đến tình huynh đệ.
Buổi tối Ôn Uyển trở về nhà. Tiện nghi ca ca thành thân nàng không tới, lễ cũng không có vẫn rất bình thường, nhưng nếu đại lễ mừng thọ của ông nội mà không đến thì chính là đứa cháu bất hiếu, cho nên lần này nàng nhất định phải về.
Thượng Đường nhận được tin tức liền đứng ở cửa đón từ sớm, bởi vì trên danh nghĩa là huynh muội ruột thịt, nên cũng không để hắn hành lễ, vào trong nhà Ôn Uyển mới ngạc nhiên hỏi: “chị dâu đâu?”
“Nàng ở trong phòng. Nửa tháng trước đại phu đến khám, nói Chân Chân đã có bầu hơn một tháng. Hôm nay bước đi, thiếu chút nữa trượt chân, bị động thai khí, bây giờ còn chưa ổn định, đại phu nói phải nằm yên nghỉ ngơi.” vẻ mặt Thượng Đường rất nhẹ nhàng, chắc hẳn không có việc gì.
Hiện tại hắn đã là quan viên Ngũ phẩm của Hộ Bộ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi bốn năm mà đã thăng lên năm cấp, phụ thân hắn (Bình Hướng Hi) hiện tại cũng chỉ là quan viên Tứ phẩm. Thăng quan nhanh như vậy, cả triều Đại Tề hơn hai trăm năm qua cũng không vượt quá mấy đầu ngón tay. Mấy người khác đều là có khả năng ghi vào sử sách, còn Bình Thượng Đường tự mình hiểu rõ, chức quan của hắn thăng nhanh như vậy là nhờ vào Ôn Uyển.
Cấp trên, đồng liêu sở dĩ đối với hắn khách khí tất cả đều vì nhìn vào muội muội của hắn là ‘Tôn quý quận chúa”, nếu không, không cho hắn sắc mặt khó coi đã là tốt rồi.
Trải qua mấy năm tôi luyện, hắn cũng không còn là tiểu tử ngốc không hiểu gì như ban đầu nữa. Làm việc, làm người đều có chút phân tấc. Hắn biết hắn nhờ vào Ôn Uyển, không nói đến báo đáp, ít nhất cũng không thể tạo thêm phiền toái cho nàng, cho nên không có chuyện gì trọng yếu sẽ không phiền đến Ôn Uyển, cho dù thỉnh thoảng bị một số người ngắm nghía cũng chịu đựng, không gây chuyện.
Ôn Uyển thầm suy nghĩ, năng lực gieo giống của kẻ này cũng không tệ… Nhưng bên ngoài thì vẫn ân cần hỏi, mang thai nhanh như vậy, có thể có thương hại gì với thân thể hay không? Dường như lần trước với lần này mới cách có nửa năm, nàng nhớ được thời gian sinh nở cách nhau quá ngắn, sẽ tạo thành tổn thương lớn với cơ thể người mẹ.
“Muội yên tâm, đại phu nói thân thể Chân Chân được chăm sóc rất khá, thời gian cũng không coi là ngắn, không có gì đáng ngại.” Thượng Đường để cho nàng yên tâm, nói Ôn Uyển hay đến gặp một chút.
Chân Chân thấy Ôn Uyển đeo cái khăn che mặt, nàng nhìn không thấy mặt Ôn Uyển rốt cuộc bị làm sao, nhưng nhìn bộ dáng Ôn Uyển chắc cũng không có vấn đề gì lớn. Ôn Uyển bước đi nhẹ nhàng như chim yến, tràn đầy sức sống như mặt trời buổi sớm, có chỗ nào giống như người trọng thương chưa khỏi hẳn? Trong lòng suy nghĩ như thế nhưng trên mặt không lộ vẻ gì. Lúc trước nàng từng có ý tứ phân ra sống một mình nhưng bị Thượng Đường bác bỏ hoàn toàn, không kể đến những chuyện khác, chỉ cần muốn con đường làm quan tiếp tục hanh thông, hắn không thể phân ra. Chờ sau này Ôn Uyển thành thân mới phân ra cũng không muộn, nhưng ít nhất cũng phải ba năm sau.
Chân Chân nói với Cố mụ mụ, cũng có chút bận tâm nhìn Ôn Uyển. Sắc mặt Ôn Uyển vẫn như thường, thật ra tình cảm của nàng với Chân Chân hiện nay chỉ là trên mặt đạo nghĩa, xa cách thời gian dài như vậy, có chút lạnh nhạt là khó tránh khỏi.
Ôn Uyển hỏi thăm ân cần mấy câu liền trở về Hành Phương Các. Cho dù thân phận của nàng bây giờ không còn giống trước kia, nhưng đồ đạc bày biện ở đây một chút cũng không thay đổi, vẫn mộc mạc như trước kia. Chẳng qua chỉ có một ít hoa cỏ, còn đặt thêm mấy bồn cảnh trang hoàng, bên trong phòng cũng không đặt vật trang trí quý trọng gì, nếu nói quý giá chắc chỉ là mấy bộ tranh chữ rất quý, bày trí vô cùng thanh nhã, đi vào đã làm cho người ta thư thái.
Ôn Uyển rửa mặt, thay đổi xiêm y.
“Quận chúa, thiếu gia đã tới.” Hạ Ảnh ở bên cạnh nói, Ôn Uyển gật đầu, bảo để hắn đến thư phòng chờ mình, đợi nàng thay đồ xong sẽ đi qua.
Thượng Đường chờ ở thư phòng Ôn Uyển. Mặc dù trên danh nghĩa hắn là ca ca của nàng, cũng là đương gia của nơi này (chủ nhân) nhưng bình thường, nếu không có việc gì, hắn cũng không đến Hành Phương Các, càng không bước vào thư phòng của Ôn Uyển, cho dù có việc, cũng là vội vàng đi vào, nói xong chuyện liền đi ra, giờ mới ở chỗ này cẩn thận đánh giá.
Thư phòng này bố trí cùng thư phòng của hắn cũng không nhiều khác biệt. Một cái bàn lớn đặt giấy, nghiên mực, bút đều là loại tốt, đằng trước đặt mấy cái ghế. Điểm duy nhất không giống chính là trên tủ sách lớn cạnh tường có rất nhiều loại sách, phần lớn là Du chí, bên ngoài nhiều sách dạy đánh cờ, chỉ có một chút sách là thi từ ca phú, tứ thư ngũ kinh… Thượng Đường liếc qua thấy mấy quyển sách Tây Dương.
Sách Tây Dương, Thượng Đường chỉ nhìn dấu hiệu mà phân biệt, còn không biết những ký tự quái lạ bên trên là cái gì, nhưng hắn biết muội muội bác học đa tài, không những hiểu sách mà còn thích đồ chơi Tây Dương.
“Muội muội”. Thượng Đường ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển đang đi tới, gọi một tiếng rồi sửng sốt một hồi, thấy bộ dáng bây giờ của nàng, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng.
Vì ở trong viện của mình nên sau khi tắm rửa Ôn Uyển không búi tóc, chỉ dùng một sợi tơ vàng nhẹ nhàng buộc lại. Nàng mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, trên áo ngủ thêu hai con thỏ trắng nhỏ đặc biệt đáng yêu, trên người không mang theo bất kỳ đồ trang sức nào, chỉ như thế cũng làm nổi bật vẻ thanh tú.
Trải qua lần ám sát trước, Ôn Uyển bị giảm gần mười cân, khiến Hoàng đế đau lòng vô cùng, ngày ngày đều ép bồi bổ, nhưng Ôn Uyển cũng không ăn nhiều, trong quá trình khôi phục cũng vô cùng chú ý, cho nên không tăng cân. Hiện tại mặc dù trên mặt nàng còn chút tròn trịa mập mạp của trẻ con nhưng không giống lúc trước tròn núc ních, cứ theo khuynh hướng này lớn lên, dù không thể đẹp nghiêng nước nghiêng thành những ít nhất cũng sẽ là một vị mỹ nhân.
Hằng vương vào cung yết kiến hoàng thượng, lúc đó Ôn Uyển đang ở bên cạnh. Ôn Uyển đã trở về tránh né, nhưng hoàng đế phái thái giám gọi nàng đi qua. Nàng vừa bước chân trước vào điện Dưỡng Hòa thì Hằng vương cũng vào tới trong cung.
Hằng vương tiến vào Điện Dưỡng Hòa , quỳ gối trước mặt Hoàng đế, ôm chân Hoàng đế khóc rống: “Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, không thể ở bên cạnh hầu hạ người. Nhi thần hàng đêm đều nhớ tới phụ hoàng, nghe tin thân thể phụ hoàng có chút không tốt, chỉ hận không thể chịu thay người.”
Khóc thật cảm động.
Ôn công công ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi, hoàng đế cũng cảm động, trong mắt có nước mắt.
Ôn Uyển đứng bên cạnh nhìn. Chà, khóc thật đúng chỗ, nước mắt vẫn không làm giảm chút hình tượng nào nha. Đã diễn tả trọn vẹn được hình tượng nhi tử nhớ thương cha già mà không về được nhà, biểu hiện rất đúng chỗ.
Trên mặt nàng không thể hiện gì, nhưng trong lòng thì âm thầm phỉ nhổ. Mấy lời này có ý gì? Không phải đã coi con trai như cậu, nhiều tôn tử và ngoại tôn nữ là nàng đều thành người chết sao? Cứ như chỉ một mình hắn hiếu thuận, còn ngày nhớ đêm mong… Hắn ngày nhớ đêm mong cái ghế kia mới là thật.
Hằng vương đứng lên, ngay lập tức có cung nữ bưng nước để hắn rửa mặt mũi, chỉnh trang y phục. Ôn Uyển chờ hắn chuẩn bị sạch sẽ mới mỉm cười đi ra phía trước, phúc lễ. Hắn vừa tiến vào đã vội biểu lộ hiếu tâm, làm sao đã thấy cháu gái là nàng a.
Lúc này Ôn Uyển cũng cẩn thận đánh giá Hằng vương. Thời điểm đại thọ sáu mươi tuổi của ông ngoại Hoàng đế nàng đã gặp mặt Hằng vương lần đầu nhưng không hề có ấn tượng gì, giờ nhìn kỹ thì hiểu rõ.
Hằng vương mặc một thân cẩm y màu ngân bạch thêu hoa văn cùng màu có hai đường chỉ vàng thẳng đằng trước, đeo một đai lưng cùng màu với trang phục, ở giữa đai lưng khảm một viên Đông Châu lớn tròn sáng bóng. Tóc đen vấn gọn, chỉ cài một cây trâm bằng ngọc bích, chất ngọc vô cùng tốt, xanh biếc không tì vết, bên hông đeo một khối ngọc bội bằng Bạch Ngọc chạm rỗng hình rồng. Hắn có một đôi mắt phượng vừa lớn vừa sáng, đồng tử đen nhánh sâu không lường được.
Thời điểm Ôn Uyển đánh giá Hằng vương, Hằng vương cũng đánh giá nàng.
Ôn Uyển mặc một bộ y phục màu hồng đỏ thêu hoa, quần màu vàng nhạt, cổ tay nàng đeo một đôi vòng tơ vàng gắn ngọc đỏ tạo hình hoa Phù Dùng. Đầu búi sơ một búi tóc Lưu Vân, cài một bộ trâm vàng hình phượng có đôi mắt khảm ngọc đỏ và đang ngậm một viên hồng ngọc, thật giống như một đóa hoa đào kiều diễm, trên tai đeo một đôi khuyên tai bằng Phỉ thúy, rực rỡ phát sáng.
Lòng Hằng vương hơi trầm xuống, cô bé bảy năm trước u mê không hiểu biết, ở yến hội ngày đó không ai thèm để tâm, ai có thể tưởng tượng, chính là cái kẻ câm không được coi trọng này có thể thay đổi vận mệnh của lão Bát, thay đổi thế cuộc triều đình.
Hằng vương cười híp mắt nói: “Không nghĩ tới, bảy năm không thấy, tiểu Ôn Uyển của chúng ta đã lớn thành đại cô nương, càng lớn càng xinh đẹp động lòng người.”
Lời này nói ra cũng là lời nói thật. Ôn Uyển hiện nay quả thật xinh đẹp động lòng người, dù trên mặt vẫn nhìn ra vết sẹo nhàn nhạt chưa hết (đây là vì phòng ngừa bị Bạch Thế Niên hoàn nghi nên tiếp tục giả vờ như trên mặt vẫn có sẹo, dù sao sẹo to sẹo nhỏ cũng là có sẹo.) Hiện nay Ôn Uyển mười bốn tuổi, trổ mã cũng tốt, nhan sắc không kém, trang phục trang điểm thỏa đáng thì không hề kém bất luận kẻ nào.
Ôn Uyển cười rất uyển chuyển, hướng Hằng vương hành lễ, quy củ, không hề có một phân thiếu lễ độ.
Hoàng đế đối với Ôn Uyển quá mức quen thuộc, nàng cười hay có hành động gì là ông có thể nhìn rõ tâm tư, nên thấy ngay Ôn Uyển bài xích Hằng vương, bài xích một cách ôn hòa.
Ôn Uyển khuyên Trịnh vương hữu ái huynh đệ, đó là vì nếu Trịnh vương muốn làm hoàng đế thì phải đem thái độ biểu hiện ra, hữu ái huynh đệ khiến ông ngoại hoàng đế yên tâm. Còn nàng? Nàng là ai, là Ôn Uyển, một bé gái mồ côi từ nhỏ tính cách quái gở không tùy tiện cũng người khác kết giao, tâm tư sâu nặng. Cho nên, nàng thích hay không thích có thể thể hiện rõ trên sắc mặt, cũng không có vấn đề gì.
Làm lễ gặp mặt với Hằng vương xong, Ôn Uyển hướng Hoàng đế ra hiệu mình nên trở về Vĩnh Ninh cung, nàng còn có bài vở phải làm. Ôn Uyển nói bài vở chính là gần đây đang phải tìm hiểu tình trạng kinh tế của Đại Tề, biết càng nhiều càng nhức đầu. Tệ đoan không ít, muốn đem kinh tế Đại Tề cải biến thì khó khăn không chỉ lớn bình thường thôi đâu.
Khụ, cũng may ưu thế duy nhất chính là cậu vẫn đang tuổi tráng niên, năm nay mới ba mươi ba tuổi (Trịnh vương so với Ôn Uyển lớn hơn hai mươi tuổi), thời gian còn đầy đủ.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển mỗi ngày đều bỏ nhiều thời gian làm chuyện ‘đứng đắn’ thì rất vui mừng, cũng không làm ảnh hưởng tới thời gian của nàng.
Ôn Uyển làm việc rất có quy luật, trước khi làm việc sẽ chế định quy trình rất nghiêm khắc, lúc làm việc sẽ nghiêm túc dựa trên quy trình mình đã định ra mà làm, không giả bộ, không lừa dối. Tỷ như việc nàng định ra buổi sáng đánh quyền, buổi tối luyện chữ, thì từ khi trở lại kinh thành, nếu không ngã bệnh hoặc có việc ngoài ý muốn đều mỗi ngày kiên trì, không giảm bớt dù chỉ một phân. Kiên trì bảy năm không ngừng, ý chí như vậy khiến hoàng đế rất tiếc hận. Nếu Ôn Uyển là Tôn tử của ông, ai cũng đừng mong có ý kiến, ông sẽ trực tiếp truyền ngôi cho Hoàng thái tôn. Đáng tiếc… May mà lão Bát cũng không đến nỗi tệ, Ôn Uyển cũng nguyện ý xuất lực, tương lai chắc không kém.
Ôn Uyển hướng Hoàng đế hành một lễ, rồi hành lễ với Hằng vương sau đó ra khỏi Điện Dưỡng Hòa . Ôn Uyển vốn không để ý nhiều, nhưng sau khi về tới Vĩnh Ninh cung thì sắc mặt biến thành ngưng trọng. Không phải nàng sợ Hằng vương, mà nàng cảm thấy, nếu Hằng vương thật sự lưu lại có thể có thêm không ít phiền toái.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, liền quyết định không quản. Kể cả chế tạo phiền toái cũng là tạo phiền toái cho cậu, đối với cậu thì tệ đoan trên triều đình mới là phiền toái thật sự, Hằng vương không tạo được sóng gió lớn gì, chỉ cần Đức phi không đánh chủ ý gì lên đầu nàng, nàng sẽ vui mừng thanh nhàn không quản mấy việc ấy.
Ôn Uyển đang ở thư phòng kiểm tra tư liệu thì Hạ Dao nói Hằng vương đưa lễ vật đến cho nàng. Ôn Uyển nhìn danh mục quà tặng, rất nhiều nha, nàng tùy ý xem lướt qua danh sách, dù sao đồ tốt nàng hiện giữ cũng rất nhiều, không có đồ gì có thể khiến cho nàng phải sáng mắt lên nữa. Xem qua thì tiện tay để xuống bên cạnh, tiếp tục nhìn tư liệu. Trong phòng còn có một bản tư liệu lớn, còn rất nhiều thứ chưa mang tới, Ôn Uyển thấy áp lực thật lớn nha.
Hạ Dao lấy một hộp gấm từ trong số quà tặng, cười nói: “Quận chúa, người nhìn này, đồ trang sức trong hộp này thật xinh đẹp.”
Ôn Uyển có chút ngạc nhiên, đồ có thể khiến Hạ Dao nói xinh đẹp khẳng định là cực phẩm, liền mở hộp gấm ra, xem Hạ Dao đang định giới thiệu đồ gì. Mở ra nhìn quả thật khiến nàng cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Trong hộp gấm là một bộ trang sức đầy đủ từ trâm, khuyên tai, vòng tay, nhẫn, vòng cổ. Những đồ trang sức này đều được làm từ loại lục ngọc cao cấp nhất, loại lục ngọc cao cấp nhất này là phỉ thúy có màu sắc tốt nhất, giá trị cao nhất, màu sắc thuần khiết, đậm, trong màu xanh còn phát ra ánh sáng màu xanh lam, trong suốt, nhẵn mịn khiến người ta cảm thấy vừa cao quý vừa diễm lệ.
Ôn Uyển cười cười, cho người đóng nắp lại, Hạ Dao nói: “Quận chúa, còn đồ khác, người có muốn xem một chút hay không?”
Ôn Uyển nghi ngờ nhìn Hạ Dao, nữ nhân này hôm nay bị làm sao thế, sao lại có nhã hứng này? Nàng cũng không phải chưa từng thấy thứ tốt. Nhưng sau khi đem hộp gấm cầm trên tay, Ôn Uyển hiểu tại sao Hạ Dao lại thấy hứng thú như vậy, nữ nhân đều thích đồ trang sức xinh đẹp độc nhất vô nhị nha.
Trong hộp gấm thứ hai này là một vòng ngọc, được tạo thành từ tơ vàng và hồng ngọc. Ánh sáng chiếu qua chiếc vòng tạo ra những rặng mây đỏ, trong vòng ngọc đỏ thẫm phiếm ra từng tia sáng như tơ vàng, khách quan mà nói thì kém loại lục ngọc của bộ trang sức lúc trước, nhưng cũng là loại ngọc cực phẩm, một trong mấy loại phỉ thúy thiên hạ khó kiếm.
Ôn Uyển cười cười, hiện tại mọi người đưa tặng đồ không phải ngọc chính là Trân châu, khố phòng của nàng đã có rất nhiều. Hơn nữa đồ đưa nàng tuyệt đối đều hiếm có, lúc bắt đầu nàng còn hứng thú, hiện nay hứng thú gì cũng không có. Hai đồ trong hộp gấm này, dưới mắt người bình thường đều là trân phẩm, Ôn Uyển thì chỉ nhìn nhiều hơn một lần, rồi bảo mang cất đi.
Đến gần giờ dùng cơm trưa, hoàng đế truyền lời, gọi nàng đến cùng dùng bữa.
Ôn Uyển đổi lại bộ thường phục đang mặc trên người, đổi sang một bộ cung trang mày xanh ngọc thêu hoa văn mẫu đơn, chim phượng, chải một búi tóc cao cao, cài trâm phượng bát vĩ (bộ trâm hoa lệ lần trước gặp Bạch Thế Niên đã đeo), đeo một đôi bông tai thúy ngọc khảm Đông Châu, cổ tay mang vòng tay long phượng. Một đôi tay mười móng đều sơn, đeo kim giáp che tay.
Một thân trang phục này của nàng đầy cao quý hoa lệ, hiển lộ khí độ ung dung trầm tĩnh.
Hoàng đế rất ít thấy Ôn Uyển mặc cung trang hoa lệ, vì trừ những ngày lễ, yến tiệc nàng không mấy khi mặc cung trang. Thời điểm ở cùng Trịnh vương còn thích hoa ngôn, giảo hoạt điều hòa không khí. Hôm nay thì khác, lúc ông thấy Ôn Uyển. Vẻ mặt nàng giống như lúc thường, cười thật uyển chuyển, vừa nhìn đã nhận ra đây là nụ cười tiêu chuẩn do ma ma giáo dưỡng dạy bảo.
Hoàng đế nhìn ra, tất nhiên Hằng vương cũng nhìn ra. Ôn Uyển không đợi Hằng vương hỏi, đã đi ra phía trước hành lễ tạ ơn hắn: “Vương gia, quân chúa nói, lễ vật vương gia tặng, quận chúa rất thích, đa tạ vương gia.” Trưởng bối tặng quà cho vãn bối, chỉ có thể nhận, không có lý do thật lớn thì không thể từ chối. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng không nghĩ từ chối, lại không cần đáp lễ, sao lại muốn từ chối? Kẻ ngu mới từ chối.
Hằng vương thấy Ôn Uyển khách sáo, xa cách, rất không thoải mái. Từ đồ Ôn Uyển mặc cũng có thể thấy được nàng muốn phân biệt rõ ràng với hắn. Nhưng nàng hữu lễ, tìm không ra chỗ không thỏa đáng, con giá nhà quý tộc chính là nên như thế: Giữ nghiêm quy củ, cử chỉ có mức độ. Ôn Uyển làm rất tốt, nói về lễ tiết, quả thật chính hoàng đế cũng không tìm ra nửa phần lỗi.
Thời điểm dùng bữa, Ôn Uyển cũng theo đúng tiêu chuẩn thục nữ, ăn uống nhỏ nhẹ, động tác ưu nhã, mọi cử động đều lộ ra giáo dưỡng tốt đẹp.
Hạ Dao ở bên cạnh thấy vậy chỉ muốn cười, bởi vì lúc này Ôn Uyển giống như đang biểu diễn mà không phải đang dùng cơm. Mặc dù bình thường Quận chúa ăn uống cũng rất ưu nhã đoan trang, nhưng sự ưu nhã hôm nay làm cho người ta có cảm giác giả tạo.
Dùng xong bữa trưa, Hằng Vương đi đến Trường Xuân cung.
Ôn Uyển chớp chớp đôi mắt hạnh, ý hỏi cháu có thể trở về nghỉ trưa chưa?
Hoàng đế cười hỏi: “Ôn Uyển, cháu không thích cậu Thập Tam sao?”
Ôn Uyển làm bộ dáng nghi ngờ, lầm bầm trả lời: “Hoàng thượng, Quận chúa nói, nàng không có không thích. Hằng vương là cậu của Quận chúa, là trưởng bối, nàng nên hiếu thuận.”
Tính tình Ôn Uyển bảy năm cũng không thay đổi, đối với người mình không ủng hộ, sẽ làm đủ lễ số, khách khí, nếu muốn thân cận, xin lỗi nàng không dám. Hằng Vương dù lớn lên ngọc thụ lâm phong, hơn nữa, cũng đừng vọng tưởng có thể khiến Ôn Uyển coi hắn như thân nhân mà đối đãi.
Hoàng đế biết tính tình Ôn Uyển, cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: “Ông ngoại muốn cậu cháu lưu lại, cháu có suy nghĩ gì?”
Ôn Uyển tiếp tục chớp chớp đôi mắt to trong suốt như thủy tinh của nàng, Hạ Dao nén cười. Mỗi lần Quận chúa muốn tỏ vẻ ngốc ngếch làm ngơ thì đều làm bộ dáng như vậy. Quả nhiên, Ôn Uyển lôi kéo tay Hoàng đế làm nũng…
Lần này Hoàng đế cũng không mắc lừa nàng, hỏi lại một lần nữa.
Nguyên nhân hoàng đế hỏi như thế rất đơn giản, Ôn Uyển có thể ảnh hưởng tới Trịnh vương. Ôn Uyển thấy tỏ vẻ đáng yêu không lừa dối qua được, đành phải tỏ vẻ thành khẩn nói: “Ông ngoại hoàng đế nhớ thương nhi tử, tất nhiên muốn lưu cậu Hằng vương ở trong kinh thành, có nhiều người theo phụng bồi ông ngoại cũng rất tốt.”
Lời của Ôn Uyển, dụng tâm chính là chữ ‘theo’ mà không phải là ‘giúp’, chỉ sai một chữ mà khác biệt một trời một vực.
Hoàng đế tự nhiên nghe ra ý ngoài lời của Ôn Uyển: “Hiện nay ông ngoại già rồi, Bát cữu cậu của con cũng bận rộn không chịu nổi, vừa lúc cậu Thập Tam trở lại, có thể giúp đỡ một tay?”
Ôn Uyển nghe vậy liền cười rực rỡ đáp: “Vậy đương nhiên tốt, có người chia sẻ nhất định là tốt. Cậu loay hoay xoay vòng, Ôn Uyển nhìn cũng đau lòng muốn chết. Chỉ hy vọng, cậu Trịnh vương không phải là càng ngày càng bận rộn, nếu như vậy Ôn Uyển cũng không nỡ nha. Ông ngoại hoàng đế, người cũng đừng thêm việc cho cậu nữa nha.” Lời phía sau của Ôn Uyển, chính là điểm ra Hằng Vương cũng có dã tâm, nếu Trịnh vương càng ngày càng bận rộn chính là có xuất hiện kẻ kéo chân hắn.
Hạ Dao chỉ thầm lắc đầu, hai ông cháu càng ngày nói chuyện càng khó hiểu, như đánh trận.
Hoàng đế dường như cũng suy nghĩ.
Hằng vương trở lại, không như dự liệu của một số người được ủy thác trách nhiệm mà chỉ thường xuyên được tuyên vào cung, theo hầu hoàng đế, và phần lớn thời gian phụng bồi Đức phi. Thậm chí, một nhà ba người hòa hợp, thường xuyên ở trong cung liên quan.
Ôn Uyển chỉ đi qua một lần, liền kháng nghị, nói khi nàng trở về phải ăn hai bát cơm, hoàng đế im lặng, đành phải tùy nàng.
Hằng Vương nhìn có vẻ được sủng ái, nhưng chỉ là trên bề mặt, hắn không thể ở lâu trong Điện Dưỡng Hòa , còn Ôn Uyển, một ngày thì có phân nửa thời gian ở Điện Dưỡng Hòa phụng bồi Hoàng đế. Xác thực thì Ôn Uyển ở cùng hoàng đế nghe quan lại báo cáo và quyết định sự việc. Hiện tại tâm thái của nàng đã thay đổi, liền quan tâm đến chuyện triều chính. Việc đầu tiên sau khi cậu đăng cơ là phải đối mặt với quốc khố trống rỗng, trong tay nàng hiện tại chỉ là giấy tờ, còn đi theo bên cạnh ông ngoại Hoàng đế có thể chính tai nghe, tận mắt thấy, tự mình tiếp xúc đánh giá, thông tin như vậy mới chân thực.
Ôn Uyển cản thấy như vậy rất tốt. Hiện tại nàng phải xây dựng nền móng thật vững chắc, chờ thời cơ chín muồi sẽ bắt đầu làm thêm những việc khác. Không chừng ở cổ đại này nàng có thể tạo thành sự nghiệp lớn, điều này so với mỗi ngày ở trong phòng thêu hoa thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa làm ăn càng lớn càng có thể mở rộng và làm lớn mạnh thế lực riêng của mình (thế lực này chẳng qua là để tự bảo vệ mình, không phải thế lực trong triều đình). Đến lúc ấy nàng có thể tự nắm vận mệnh của mình trong tay, nàng không muốn giống trước kia, là một quân cờ tùy ý cho người ta điều khiển.
Tâm thái thay đổi, thái độ cũng sẽ thay đổi. Ôn Uyển cố gắng học tập, học hết những điều trước đó nàng còn mù mờ hoặc không hiểu. Có gì không biết sẽ thỉnh giáo Hạ Dao, nếu Hạ Dao không biết, nàng sẽ trực tiếp hỏi ông ngoại hoàng đế. Đối với những vấn đề Ôn Uyển hỏi, hoàng đế đều trả lời vô cùng cặn kẽ.
Cuộc sống, trong không khí quỷ dị như vậy cứ trôi qua, đảo mắt tới đại thọ sáu mươi tuổi của Bình Quốc công. Mặc dù Ôn Uyển không muốn đi, nhưng Ôn Uyển là cháu gái, lại là người bị nhiều người chú ý nên nhất định phải đi.
Trước ngày đại thọ, Ôn Uyển bẩm báo với hoàng đế: “Ông ngoại, giờ cháu trở về nhé, ngày kia sẽ hồi cung.” Ôn Uyển dự định ở nhà mình hai đêm, thật lâu nàng không ở trong cái nhà nhỏ của mình nha. Có lẽ, đây cũng là lần cuối cùng nàng trở về căn nhà đó. Ôn Uyển dự định sau năm mới sẽ chuyển đến Kính Hoa viên, tách ra khỏi Bình Thượng Đường và Chân Chân.
Ôn Uyển cũng không phải vì tình hình lúc này ở phủ Quận chúa, Hạ Thiêm và Cố ma ma cũng không dám vì những chuyện nhỏ nhặt như thế mà gây phiền cho nàng. Ôn Uyển muốn đến Kính Hoa viên, vì đó là một nơi rất đẹp rất tráng lệ, nhà đẹp không ở, bày đặt ở cái nhà nhỏ như lồng chim, nàng cũng không bị ngu.
Hoàng đế biết hôm sau là đại thọ sáu mươi tuổi của Bình Quốc công, Ôn Uyển là cháu gái, nhất định phải trở về nên đồng ý, nhưng bảo nàng trở lại sớm một chút. Ôn Uyển ở bên cạnh khiến ông ấm áp, ông già rồi, hiện tại bên cạnh cũng chỉ có một mình nàng là người thật lòng thật ý yêu thương, ông chịu không nổi nếu đứa bé này lại xảy ra chuyện gì.
Về phần Hằng Vương, hoàng đế vốn gọi hắn trở về là để hắn tạo quan hệ tốt với Trịnh vương, sau này có thể có cuộc sống tốt. Dù sao hắn cũng là ái tử của ông, khó tránh khỏi yêu thương nhiều hơn một chút, muốn từ Hằng vương để bổ khuyết lại những thiếu hụt từ Triệu vương. Bởi vì lời nói của Ôn Uyển, hoàng đế quyết định xem xét trước cho nên chưa sắp xếp công việc cho Hằng vương, nhưng những ngày qua, Hằng vương vẫn ngầm làm không ít động tác.
Mặc dù hoàng đế còn chưa nỡ ủy quyền, cũng kiêng kỵ lão Bát (Trịnh vương), nhưng ông không thể không thừa nhận, những hành động của Trịnh vương vô cùng hợp tâm ý ông. Ở tình trạng thật tốt như bây giờ, Trịnh vương vẫn không mở rộng thế lực của mình. Hoàng đế hiểu, đây là công lao của Ôn Uyển, khẳng định nàng đã từng khuyên nhủ lão Bát. Nếu nhi tử có tình, có năng lực, hiện tại cũng không có tâm tư đoạt quyền của hoàng đế thì ông tội gì hành hạ hắn, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới tình cảm cha con, mà còn có thể ảnh hưởng đến tình huynh đệ.
Buổi tối Ôn Uyển trở về nhà. Tiện nghi ca ca thành thân nàng không tới, lễ cũng không có vẫn rất bình thường, nhưng nếu đại lễ mừng thọ của ông nội mà không đến thì chính là đứa cháu bất hiếu, cho nên lần này nàng nhất định phải về.
Thượng Đường nhận được tin tức liền đứng ở cửa đón từ sớm, bởi vì trên danh nghĩa là huynh muội ruột thịt, nên cũng không để hắn hành lễ, vào trong nhà Ôn Uyển mới ngạc nhiên hỏi: “chị dâu đâu?”
“Nàng ở trong phòng. Nửa tháng trước đại phu đến khám, nói Chân Chân đã có bầu hơn một tháng. Hôm nay bước đi, thiếu chút nữa trượt chân, bị động thai khí, bây giờ còn chưa ổn định, đại phu nói phải nằm yên nghỉ ngơi.” vẻ mặt Thượng Đường rất nhẹ nhàng, chắc hẳn không có việc gì.
Hiện tại hắn đã là quan viên Ngũ phẩm của Hộ Bộ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi bốn năm mà đã thăng lên năm cấp, phụ thân hắn (Bình Hướng Hi) hiện tại cũng chỉ là quan viên Tứ phẩm. Thăng quan nhanh như vậy, cả triều Đại Tề hơn hai trăm năm qua cũng không vượt quá mấy đầu ngón tay. Mấy người khác đều là có khả năng ghi vào sử sách, còn Bình Thượng Đường tự mình hiểu rõ, chức quan của hắn thăng nhanh như vậy là nhờ vào Ôn Uyển.
Cấp trên, đồng liêu sở dĩ đối với hắn khách khí tất cả đều vì nhìn vào muội muội của hắn là ‘Tôn quý quận chúa”, nếu không, không cho hắn sắc mặt khó coi đã là tốt rồi.
Trải qua mấy năm tôi luyện, hắn cũng không còn là tiểu tử ngốc không hiểu gì như ban đầu nữa. Làm việc, làm người đều có chút phân tấc. Hắn biết hắn nhờ vào Ôn Uyển, không nói đến báo đáp, ít nhất cũng không thể tạo thêm phiền toái cho nàng, cho nên không có chuyện gì trọng yếu sẽ không phiền đến Ôn Uyển, cho dù thỉnh thoảng bị một số người ngắm nghía cũng chịu đựng, không gây chuyện.
Ôn Uyển thầm suy nghĩ, năng lực gieo giống của kẻ này cũng không tệ… Nhưng bên ngoài thì vẫn ân cần hỏi, mang thai nhanh như vậy, có thể có thương hại gì với thân thể hay không? Dường như lần trước với lần này mới cách có nửa năm, nàng nhớ được thời gian sinh nở cách nhau quá ngắn, sẽ tạo thành tổn thương lớn với cơ thể người mẹ.
“Muội yên tâm, đại phu nói thân thể Chân Chân được chăm sóc rất khá, thời gian cũng không coi là ngắn, không có gì đáng ngại.” Thượng Đường để cho nàng yên tâm, nói Ôn Uyển hay đến gặp một chút.
Chân Chân thấy Ôn Uyển đeo cái khăn che mặt, nàng nhìn không thấy mặt Ôn Uyển rốt cuộc bị làm sao, nhưng nhìn bộ dáng Ôn Uyển chắc cũng không có vấn đề gì lớn. Ôn Uyển bước đi nhẹ nhàng như chim yến, tràn đầy sức sống như mặt trời buổi sớm, có chỗ nào giống như người trọng thương chưa khỏi hẳn? Trong lòng suy nghĩ như thế nhưng trên mặt không lộ vẻ gì. Lúc trước nàng từng có ý tứ phân ra sống một mình nhưng bị Thượng Đường bác bỏ hoàn toàn, không kể đến những chuyện khác, chỉ cần muốn con đường làm quan tiếp tục hanh thông, hắn không thể phân ra. Chờ sau này Ôn Uyển thành thân mới phân ra cũng không muộn, nhưng ít nhất cũng phải ba năm sau.
Chân Chân nói với Cố mụ mụ, cũng có chút bận tâm nhìn Ôn Uyển. Sắc mặt Ôn Uyển vẫn như thường, thật ra tình cảm của nàng với Chân Chân hiện nay chỉ là trên mặt đạo nghĩa, xa cách thời gian dài như vậy, có chút lạnh nhạt là khó tránh khỏi.
Ôn Uyển hỏi thăm ân cần mấy câu liền trở về Hành Phương Các. Cho dù thân phận của nàng bây giờ không còn giống trước kia, nhưng đồ đạc bày biện ở đây một chút cũng không thay đổi, vẫn mộc mạc như trước kia. Chẳng qua chỉ có một ít hoa cỏ, còn đặt thêm mấy bồn cảnh trang hoàng, bên trong phòng cũng không đặt vật trang trí quý trọng gì, nếu nói quý giá chắc chỉ là mấy bộ tranh chữ rất quý, bày trí vô cùng thanh nhã, đi vào đã làm cho người ta thư thái.
Ôn Uyển rửa mặt, thay đổi xiêm y.
“Quận chúa, thiếu gia đã tới.” Hạ Ảnh ở bên cạnh nói, Ôn Uyển gật đầu, bảo để hắn đến thư phòng chờ mình, đợi nàng thay đồ xong sẽ đi qua.
Thượng Đường chờ ở thư phòng Ôn Uyển. Mặc dù trên danh nghĩa hắn là ca ca của nàng, cũng là đương gia của nơi này (chủ nhân) nhưng bình thường, nếu không có việc gì, hắn cũng không đến Hành Phương Các, càng không bước vào thư phòng của Ôn Uyển, cho dù có việc, cũng là vội vàng đi vào, nói xong chuyện liền đi ra, giờ mới ở chỗ này cẩn thận đánh giá.
Thư phòng này bố trí cùng thư phòng của hắn cũng không nhiều khác biệt. Một cái bàn lớn đặt giấy, nghiên mực, bút đều là loại tốt, đằng trước đặt mấy cái ghế. Điểm duy nhất không giống chính là trên tủ sách lớn cạnh tường có rất nhiều loại sách, phần lớn là Du chí, bên ngoài nhiều sách dạy đánh cờ, chỉ có một chút sách là thi từ ca phú, tứ thư ngũ kinh… Thượng Đường liếc qua thấy mấy quyển sách Tây Dương.
Sách Tây Dương, Thượng Đường chỉ nhìn dấu hiệu mà phân biệt, còn không biết những ký tự quái lạ bên trên là cái gì, nhưng hắn biết muội muội bác học đa tài, không những hiểu sách mà còn thích đồ chơi Tây Dương.
“Muội muội”. Thượng Đường ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển đang đi tới, gọi một tiếng rồi sửng sốt một hồi, thấy bộ dáng bây giờ của nàng, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng.
Vì ở trong viện của mình nên sau khi tắm rửa Ôn Uyển không búi tóc, chỉ dùng một sợi tơ vàng nhẹ nhàng buộc lại. Nàng mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, trên áo ngủ thêu hai con thỏ trắng nhỏ đặc biệt đáng yêu, trên người không mang theo bất kỳ đồ trang sức nào, chỉ như thế cũng làm nổi bật vẻ thanh tú.
Trải qua lần ám sát trước, Ôn Uyển bị giảm gần mười cân, khiến Hoàng đế đau lòng vô cùng, ngày ngày đều ép bồi bổ, nhưng Ôn Uyển cũng không ăn nhiều, trong quá trình khôi phục cũng vô cùng chú ý, cho nên không tăng cân. Hiện tại mặc dù trên mặt nàng còn chút tròn trịa mập mạp của trẻ con nhưng không giống lúc trước tròn núc ních, cứ theo khuynh hướng này lớn lên, dù không thể đẹp nghiêng nước nghiêng thành những ít nhất cũng sẽ là một vị mỹ nhân.
/1357
|