Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
“Tướng công, cái cô nương này thật không biết xấu hổ, không ngờ lại dám nhìn thẳng vào chàng như vậy. Tướng công, cô nương này, không có một chút rụt rè, cũng không biết mẹ nàng dạy như thế nào? Nhìn cái bộ dạng người này thì cũng chỉ là cô gái của gia đình nhỏ. Tướng công, nếu nàng ta đi lên bám víu lấy chàng, tướng công có thể cự tuyệt hay không a?” Cô gái ôn nhu yếu ớt, nũng nịu khẽ nói. Nàng ta nhìn về phía Ôn Uyển, trong mắt tràn đầy khinh bỉ. Nữ tử này sở dĩ ngạo mạn và có thái độ cao cao tại thượng như vậy, bởi vì thấy Ôn Uyển mặc một thân vải mịn bằng sợi đay, Hạ Dao ở bên cạnh cũng mặc màu sắc đạm nhạt.
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn cái tên ngã vào lòng nữ nhân như ăn cơm bữa này. Với bộ dáng nũng nịu thì quá hợp khẩu vị của tên La Thủ Huân. Cũng không biết Mai nhi làm thế nào mà chịu được. Đổi lại là nàng, tuyệt đối đã đem La Thủ Huân biến thành thái giám rồi. Nam nhân như vậy, thật buồn nôn.
“Phất Khê, là ngươi sao? Phất Khê.” La Thủ Huân nhìn lại một cái. Đã nhìn thấy ánh mắt giống như nước của Ôn Uyển. Đối với cái dạng ánh mắt khinh bỉ này, La Thủ Huân thật sự quá quen thuộc rồi. Trước đây mỗi khi Phất Khê không ưa hành động của hắn, cũng ánh mắt khinh bỉ như vậy. Trong nháy mắt vui mừng đã làm cho hắn không cẩn thận chú ý. Bật thốt lên mà hỏi.
“Tướng công, chàng làm sao vậy? Phất Khê công tử năm ngoái đã qua đời rồi, chàng còn tự mình đi Giang Nam tế bái cho hắn mà. Tướng công, chàng cùng Thế Tử Thuần Vương Gia mang cho hắn quần áo và di vật để lên mộ chon cùng, còn đốt đèn chong cho hắn ở Hoàng Giác tự nữa. Tướng công, chàng làm sao lại quên rồi.” Cô gái vừa hờn dỗi nói. Vừa có lòng cảnh giác. Nàng biết địa vị của Phất Khê công tử trong suy nghĩ của trượng phu mình.
Một ánh mắt như dao găm bắn tới, hơn nữa tràn ngập cảnh cáo. Sau lưng lại âm thầm đánh giá cô gái nhỏ trước mặt . Thân cao trên dưới một thước sáu, mày liễu mắt hạnh, da trắng nõn mịm màng. Nhẵn nhụi sáng bóng , gương mặt hơi tròn. Sau khi cẩn thận đánh giá một phen, liền âm thầm bĩu môi, lớn lên có bộ dạng như vậy, ngay cả thiếp thân nha hoàn của mình cũng không bằng. Tướng công cũng sẽ không coi trọng mặt hàng bậc này. Sau khi yên lòng, trong lòng thoáng hiện nghi vấn, Phất Khê công tử là cái bộ dáng này sao?
“Phất Khê, ta không có ở nằm mơ. Là ngươi, đúng không?” La Thủ Huân vạn phần kích động nói. Đôi mắt này hắn sẽ không nhớ sai, chính là ánh mắt thế này, cực kỳ có thần.
Ôn Uyển lười nhìn nam nhân chỉ có sắc tâm không có trách nhiệm này. Mai nhi tại sao lại gả cho hắn đây? Đáng thương cho Mai nhi. Cũng thật đáng buồn cho cô gái thời đại này.
Ôn Uyển mặc kệ hắn, xoay người chuẩn bị rời đi.
La Thủ Huân kích động, liền tiến lên muốn bắt lấy Ôn Uyển, liền bị Hạ Dao cho một chưởng, đẩy ra xa một trượng.
La Thủ Huân rút lui mấy bước ra sau, lảo đảo mấy cái mới đứng vững. La Thủ Huân lớn tiếng kêu một câu, một người thị vệ từ bên ngoài nhanh chóng đi vào: “Bắt nàng lại cho ta.”
Thân thủ của Hạ Dao, Ôn Uyển không có chính thức trông thấy. Không ngờ lần này, nàng may mắn được kiến thức. Chỉ trong thời gian nháy mắt một cái, đã đem toàn bộ thị vệ bên cạnh La Thủ Huân quật ngã.
Đá một cước cuối cùng vào thị vệ, thời điểm thị vệ kia rút lui, đã vọt tới trước mặt La Thủ Huân, đem La Thủ Huân đè xuống dưới.
Ôn Uyển đứng ở bên cạnh, có chút hăng hái khi nhìn bọn họ đánh nhau. Vừa xem vừa cảm thán, xem ra võ công của Hạ Dao không thua gì Võ Tinh. Nghi ngờ trong lòng Ôn Uyển càng lớn. Hạ Dao biết văn biết võ. Đối với quân sự chính vụ cũng hiểu rất rõ, còn dám khoe khoang khoác lác nói nàng ta có thể điều động quân đội, nữ nhân này rốt cuộc là từ nơi nào ra? Tại sao lại ở bên người nàng, giám thị nàng chăng? Nữ nhân này lúc trước làm gì đây?
Nhìn thấy tình thế này, lại bắt gặp Ôn Uyển đứng một mình ở bên cạnh, với bộ dáng xem cuộc vui sợ thiên hạ không loạn. Nữ nhân kia đoán chừng là muốn biểu hiện trung thành. Nên xông lên định bắt lấy Ôn Uyển, nhắm hướng của Ôn Uyển nhào đến. Tên nha hoàn gan lớn như trời này, còn không chết ở trong tay mình sao?
Nhưng người còn chưa đến được gần Ôn Uyển, đã cảm giác được một sức lực khổng lồ hướng mình bay tới. Tiếp theo nàng ta giống như một cái gối bị con nít ném ra, bay vào trong góc. Rơi xuống đất đến mắt nổ đom đóm. Còn không kịp kêu lên tiếng nào đã nghe rắc, tay của nàng ta bị bẻ gãy.
Võ Tinh phảng phất như từ trong đất chui ra “Dám can đảm động thủ với Quận chúa chúng ta, chết.”
Ôn Uyển hướng hắn khoát tay áo. Nếu không phải Võ Tinh biết rõ Ôn Uyển không thích đả thương người vô tội, thì với tâm tư của cô gái này đã đủ chết một trăm lần. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Võ Tinh bẻ gãy một cánh tay của nữ tử này để răn đe.
Cô gái kia kêu thảm một tiếng, rồi không thể phát ra âm thanh nữa. Bởi vì nói không ra lời.
La Thủ Huân ở bên cạnh bò dậy lớn tiếng kêu “Phất Khê, ngươi không thể như vậy, ngươi biết không. Ta và Kì Hiên sau khi biết ngươi chết đi khổ sở biết bao nhiêu, chúng ta vừa nghe ngươi bệnh nặng, lập tức chạy tới Giang Nam, nhưng vẫn không thể gặp mặt ngươi lần cuối cùng. Kì Hiên ở trước mộ phần ngươi khóc lớn một trận, hắn còn vì thế mà bệnh nặng. Tại sao bây giờ ngươi không để ý chúng ta, ngươi theo ta đi gặp Kì Hiên, hắn rất nhớ ngươi a.” Trong mắt của hắn cũng chỉ có bộ dáng của Phất Khê nở nụ cười hề hề, là bằng hữu tốt nhất của hắn, hắn mong muốn nói chuyện nhiều hơn nữa với Phất Khê.
“Thế tử La Gia,xin mở mắt xem một chút. Giữa ban ngày đừng nói mớ. Đây là Quận chúa nhà ta, Quận chúa nhà ta chính là Tôn quý Quận chúa mà Hoàng thượng ngự phong. Không phải là Phất Khê ngươi nói.” Hạ Dao nhìn Ôn Uyển rất bình thản, không có bộ dạng tính toán muốn giải thích, nên gấp gáp tiếp lời. Sợ còn như vậy đi xuống, sẽ chọc ra phiền toái đi ra ngoài.
“Ôn Uyển Quận chúa, không thể nào . Rõ ràng là Phất Khê. Không đúng, Phất Khê, làm sao ngươi biến thành nữ nhân.” La Thủ Huân lúc này mới phát hiện Ôn Uyển mặc nữ trang. Mới vừa rồi vì quá hưng phấn nên hắn không có nhìn trang phục. Chỉ nghĩ Phất Khê sống lại. Phất Khê sống lại rồi.
Ôn Uyển nghe lời này thật muốn vứt vài cái ánh mắt xem thường cho hắn. Trang phục nàng như thế này, cho dù không nhìn y phục, nhìn mái tóc thật dài của nàng thì cũng biết. Thật là, làm sao mà có người ngu ngốc, đần độn như vậy, cũng không biết năm đó Kì Hiên làm sao lại bại trên tay hắn. Một tên đại quê mùa, cộng thêm đại ngu ngốc. À, còn có sắc quỷ nữa.
Ôn Uyển nhìn La Thủ Huân, cảm thấy bỗng nhiên không có nguyên nhân lại bị người này sinh nghi sẽ lớn chuyện. Nhưng Ôn Uyển cũng biết tên này ngày thường nhìn như lỗ mãng, là vì hắn không thèm để ý. Một khi thật sự để ở trong lòng, thật tình truy cứu thì sẽ là một tên phiền phức. Ôn Uyển cười cười, nói mấy câu “Thế tử, Quận chúa nhà ta hỏi ngươi, nàng và Phất Khê công tử lớn lên rất giống nhau hay sao?”
La Thủ Huân đã từ trong mừng rỡ tỉnh lại. Trên dưới đánh giá cẩn thận một cái, trừ cặp mắt kia ra thì chỗ nào cũng không giống. Không, đến ánh mắt cũng không giống. Ánh mắt Phất Khê là trong suốt thấy đáy, mà người trước mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn không ra sâu cạn.
La Thủ Huân rất muốn đập vào đầu óc của mình. Mới vừa rồi mình làm vậy không phải cử chỉ điên rồ rồi sao, làm sao lại cho rằng Ôn Uyển Quận chúa là Phất Khê. Nữ nhân này, thủ đoạn không thể lường được. Mới hơn một năm, mà đã đem Khương gia giàu nhất thiên hạ hôi phi yên diệt (tiêu diệt sạch sẽ). Một mảnh tình thế tốt đẹp của Triệu vương đã không thể quay trở lại. Kẻ giết người không thấy máu như vậy, tại sao có thể giống như Phất Khê sạch sẽ như lưu ly chứ ?
Đáy mắt La Thủ Huân có chút ảm đạm. Là hắn quá nhớ nhung Phất Khê rồi. Thấy người ta có điểm giống liền cho rằng là Phất Khê. Có lẽ, vì bản thân hắn không cách nào tin Phất Khê tuổi còn trẻ mà ra đi như vậy!
“Thật xin lỗi, ta đã nhận lầm người.” La Thủ Huân sau khi nhận lỗi xong. Mới đột nhiên ý thức được vừa rồi mình đã làm cái gì. Mắt bị che mờ rồi. Cha hắn còn muốn cùng Ôn Uyển Quận chúa hợp tác. Mà hắn, thì ở nơi này nổi lên hiềm khích cùng Ôn Uyển Quận chúa.
Ôn Uyển thấy hắn nhận lỗi, tự nhiên là sẽ không so đo với hắn, xoay người rời đi. Nhưng trong lòng nàng cũng rất bội phục người này. Tại sao có thể không nhìn bề ngoài của nàng, đã há to miệng gọi như vậy.
“Tướng công, tay của thiếp, tay của thiếp không còn nữa. Tướng công, tướng công. Cháng cứu thiếp a!” Cô gái được nha hoàn của mình nâng lên, phát hiện tay phải mình nhúc nhích không được nữa. Vừa kinh vừa sợ, lớn tiếng kêu lên.
“Phất Khê, thật không có, thật mất rồi sao?” La Thủ Huân vừa tự nhủ vừa nói. Trong mắt liền hiện lên hình ảnh bạn thật tốt khiêm tốn như ngọc, vừa mới mở ra ánh sáng hoa mỹ, đã hoàn toàn mà biến mất. Ông trời, thật tàn nhẫn như vậy sao?
Ôn Uyển trở lại sương phòng. Phái người đi điều tra một chút, tại sao La Thủ Huân lại đến Ngọc Tuyền Tự . Lấy hiểu biết của Ôn Uyển đối với hắn, trừ phi là có việc, nếu không người này tình nguyện ở lì trên thuyền hoa, đi tìm chị gái và em gái uống rượu nghe hát, cũng tuyệt đối sẽ không chạy lên núi tới lạy thần phật. Hơn nữa, cho dù hắn muốn đi, cũng là đi Hoàng Giác Tự, mà không phải là tới nơi này.
Tầm sau gần nửa canh giờ. Hạ Dao đi tới nói: “Không biết thế tử La gia từ nơi nào nhận được tin tức. Nói Bạch tướng quân đến Ngọc Tuyền Tự. Quận chúa cũng biết thế tử La gia rồi, người này đối Bạch Thế Niên cực kỳ sùng bái. Cho nên, hắn đến là muốn gặp Bạch tướng quân.”
Ôn Uyển lóe một đôi mắt to ngập nước của mình, nhìn về Hạ Dao
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển đem chiêu số thích dùng nhất với hoàng thượng dùng ở trên người nàng, liền cười híp mắt nói: “Bạch tướng quân công việc rất bề bộn, kể từ khi trở lại kinh thành, không hề tham gia yến hội lần nào. Trừ khi thỉnh thoảng vào hoàng cung, thì chỉ ở phủ tướng quân cùng Hầu phủ. Ngay cả Hầu phủ cũng ở rất ít. Người bình thường, sẽ không gặp được Bạch tướng quân. Hơn nữa người cầu kiến Bạch tướng quân cũng rất nhiều, nhưng đều không gặp được.” Trong lòng cũng bật cười, người duy nhất Bạch tướng quân muốn gặp. Lại cứ sống chết không muốn gặp hắn.
Ôn Uyển nghe lời này, liền đem hiểu biết về thiếu niên Bạch Thế Niên hèn mọn bỉ ổi làm nàng buồn nôn trừ đi không ít. Quả thật không tệ, hiểu được thời điểm nổi danh, phải tránh đi mũi nhọn. Với số tuổi ở nơi này có thể làm được điểm này, thật vô cùng hiếm thấy.
Hạ Dao nghe được Ôn Uyển ra vẻ khen ngợi như vậy, thì không khỏi ngẩng đầu lên nhìn xà gỗ trong phòng. Quận chúa mấy tuổi chứ? Chính nàng sáu tuổi cũng biết tránh mũi nhọn, giấu tài hoa. Hiện tại lại khen ngợi một nam tử hai mươi hai tuổi. Đầu óc của Quận chúa, người bình thường hiểu không được.
Ôn Uyển lập tức tỉnh lại, không đúng, hôm nay tại sao Bạch thế Niên lại tới Ngọc Tuyền Tự ? Ôn Uyển nhớ tới ý tứ lần trước Bạch thế Niên nói gần nói xa là có lòng nghi ngờ đối với thân phận của nàng. Nói cách khác, người này có thể đến tìm mình .
Không được, phải nhanh đi về. Nhanh đi về thôi. Không thể để cho người này nhìn thấy mình. Đầu óc Ôn Uyển vừa chuyển, lập tức ở bên tai Hạ Dao nói thầm hai câu.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, khóe miệng hàm chứa ý cười: “Quận chúa, nếu người không nói cho nô tỳ biết, chuyện của người cùng Bạch tướng quân. Nô tỳ sẽ không nghe lời người nói.”
Ôn Uyển đăm chiêu ủ dột, đã chết mất mấy ngàn vạn tế bào não, do dự là có nên nói hay không?
Hạ Dao cười híp mắt nói: “Quận chúa, nếu như Bạch tướng quân có được tin tức, nhất định sẽ tới đây cầu kiến người. Lúc đó nô tỳ sẽ không ra mặt nữa.” Cơ hội tốt như vậy không lợi dụng, thì nàng là kẻ ngu.
Ôn Uyển nhìn bộ dáng Hạ Dao được như ý, thì hừ hừ hồi lâu. Cuối cùng suy tính một hồi, vẫn quyết định nói. Không nói thì nữ nhân này không chịu hợp tác. Chỉ đành phải không được tự nhiên mà nói: “À, tiểu hồ ly, à, cái tước hiệu hắn đặt ra này, ừm, nếu như ta không có đoán sai, ừm, hẳn là đặt cho ta.”
Hạ Dao ngốc trệ. Nàng làm sao không biết ý tứ của Ôn Uyển khi nói những lời này. Chuyện Bạch tướng quân chính mình không săn giết hồ ly, cũng không cho phép thuộc hạ săn giết, đều là nàng nói cho Quận chúa nghe. Còn đem tin đồn chuyện Bạch tướng quân có thể gặp được hồ tiên nói ra. Hiện tại Quận chúa nói cho nàng biết, Bạch tướng quân gặp hồ tiên là Quận chúa. Cõi đời này còn có chuyện nào kỳ lạ hơn so với chuyện này sao?
Hạ Dao một chút cũng không có hoài nghi Ôn Uyển nói xạo với nàng “Quận chúa, Bạch tướng quân làm sao lại đặt tên tiểu hồ ly cho người?”
Ôn Uyển rất oan uổng, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, làm sao ngày đó tên kia lại nổi lên thú tính hèn hạ chính mình. Nếu như nàng trưởng thành xinh đẹp trong veo như nước, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, người thấy hận không được một miếng đem nàng ăn, thì cũng được đi. Nhưng bảy năm trước, nàng dinh dưỡng không đầy đủ, khô quắt như một hạt đậu. Cũng không biết tên kia làm sao xuống tay được.
Ôn Uyển đem một bộ phận của câu chuyện giấu đi. Chỉ nói là lúc ấy lấy nước rửa chân của tên khốn kiếp kia rửa mặt, sau đó nàng dưới cơn nóng giận xuất kỳ bất ý đem tên kia đẩy vào trong nước, thiếu chút nữa làm hắn chết ngộp. Nàng tuyệt đối không có nhắc tới một chút mập mờ khác “Ta cũng không biết ngày đó đầu óc hắn có phải bị dính nước hay không ? Nhìn thấy ta mặc một thân quần áo trắng, đã bảo ta là tiểu hồ ly. Cho dù có xem chuyện xưa quỷ quái nhiều, thì ban ngày làm sao lại có tiểu hồ ly! Ta còn oan đây này! Không nghĩ tới tên kia mang thù như vậy, vẫn muốn lôi ta đi ra ngoài báo thù.”
Bạch Thế Niên đối với dân chúng Đại Tề, tuyệt đối là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa . Ở trong lòng Hạ Dao cũng giống vậy, cho nên tuyệt đối sẽ không nghĩ tới Bạch Thế Niên lại đi chiếm tiện nghi của một đứa con nít. Hơn nữa lúc ấy Ôn Uyển mới sáu tuổi, cũng không có tiện nghi để mà chiếm.
Năng lực khôi phục của Hạ Dao rất mạnh, sau khi bình phục tâm tình hỏi”Quận chúa, cho dù Bạch Thế Niên mang thù, cũng không thể qua nhiều năm như vậy mà còn nhớ! Người cũng không cần kiêng kỵ hắn nhiều năm như vậy.” Chỉ là chuyện như vậy thì không nên kiêng kỵ. Có lẽ, khả năng, hoặc là, còn có nguyên nhân khác. Hoặc là, đúng như trong truyền thuyết, ái mộ Quận chúa ( cái này xác suất quá nhỏ. Dù sao bảy năm trước chủ tử nhà nàng vẫn là một đứa con nít. )
Ôn Uyển biết Hạ Dao khẳng định không tin, chỉ đành phải ném ra một quả bom nặng :”Việc này, lão đầu tử đã từng nói với ta, bảo ta cách người nặng sát khí xa một chút, nếu không sẽ làm giảm phúc khí của ta.”
Hạ Dao cả kinh kêu lên: “Lão đầu tử? Lão đầu tử nào?” Không trách Hạ Dao giật mình như thế. Tất cả mọi người đều hoài nghi, lúc trước Ôn Uyển từng có kỳ ngộ. Đến hoàng đế cũng tin tưởng Ôn Uyển từng được cao nhân ẩn sĩ dạy qua. Nhưng mà thế ngoại cao nhân này ai cũng chưa từng thấy.
Ôn Uyển há miệng, phát hiện tự mình lỡ miệng. Chỉ đành phải tỏ vẻ ngượng ngùng ( nhưng thật ra là vì đánh lạc hướng, Ôn Uyển hành động càng ngày càng thành thạo ): “Là Lão sư , ông cũng biết tính toán mệnh.” Tiếp theo, không để ý tới Hạ Dao nữa, tự mình đi tìm cái hộp trang điểm, Ôn Uyển không cần không có nghĩa là không mang theo.
Hạ Dao đúng là đã vô cùng, cái lão nhân này chính là sư phụ của Quận chúa. Cũng chỉ có thế ngoại cao nhân như vậy, mới có thể dạy ra Quận chúa yêu nghiệt thế này. Nhưng nàng cũng biết, Quận chúa là bị ép, nếu không thì không nói hớ rồi.
Beta: Tiểu Tuyền
“Tướng công, cái cô nương này thật không biết xấu hổ, không ngờ lại dám nhìn thẳng vào chàng như vậy. Tướng công, cô nương này, không có một chút rụt rè, cũng không biết mẹ nàng dạy như thế nào? Nhìn cái bộ dạng người này thì cũng chỉ là cô gái của gia đình nhỏ. Tướng công, nếu nàng ta đi lên bám víu lấy chàng, tướng công có thể cự tuyệt hay không a?” Cô gái ôn nhu yếu ớt, nũng nịu khẽ nói. Nàng ta nhìn về phía Ôn Uyển, trong mắt tràn đầy khinh bỉ. Nữ tử này sở dĩ ngạo mạn và có thái độ cao cao tại thượng như vậy, bởi vì thấy Ôn Uyển mặc một thân vải mịn bằng sợi đay, Hạ Dao ở bên cạnh cũng mặc màu sắc đạm nhạt.
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn cái tên ngã vào lòng nữ nhân như ăn cơm bữa này. Với bộ dáng nũng nịu thì quá hợp khẩu vị của tên La Thủ Huân. Cũng không biết Mai nhi làm thế nào mà chịu được. Đổi lại là nàng, tuyệt đối đã đem La Thủ Huân biến thành thái giám rồi. Nam nhân như vậy, thật buồn nôn.
“Phất Khê, là ngươi sao? Phất Khê.” La Thủ Huân nhìn lại một cái. Đã nhìn thấy ánh mắt giống như nước của Ôn Uyển. Đối với cái dạng ánh mắt khinh bỉ này, La Thủ Huân thật sự quá quen thuộc rồi. Trước đây mỗi khi Phất Khê không ưa hành động của hắn, cũng ánh mắt khinh bỉ như vậy. Trong nháy mắt vui mừng đã làm cho hắn không cẩn thận chú ý. Bật thốt lên mà hỏi.
“Tướng công, chàng làm sao vậy? Phất Khê công tử năm ngoái đã qua đời rồi, chàng còn tự mình đi Giang Nam tế bái cho hắn mà. Tướng công, chàng cùng Thế Tử Thuần Vương Gia mang cho hắn quần áo và di vật để lên mộ chon cùng, còn đốt đèn chong cho hắn ở Hoàng Giác tự nữa. Tướng công, chàng làm sao lại quên rồi.” Cô gái vừa hờn dỗi nói. Vừa có lòng cảnh giác. Nàng biết địa vị của Phất Khê công tử trong suy nghĩ của trượng phu mình.
Một ánh mắt như dao găm bắn tới, hơn nữa tràn ngập cảnh cáo. Sau lưng lại âm thầm đánh giá cô gái nhỏ trước mặt . Thân cao trên dưới một thước sáu, mày liễu mắt hạnh, da trắng nõn mịm màng. Nhẵn nhụi sáng bóng , gương mặt hơi tròn. Sau khi cẩn thận đánh giá một phen, liền âm thầm bĩu môi, lớn lên có bộ dạng như vậy, ngay cả thiếp thân nha hoàn của mình cũng không bằng. Tướng công cũng sẽ không coi trọng mặt hàng bậc này. Sau khi yên lòng, trong lòng thoáng hiện nghi vấn, Phất Khê công tử là cái bộ dáng này sao?
“Phất Khê, ta không có ở nằm mơ. Là ngươi, đúng không?” La Thủ Huân vạn phần kích động nói. Đôi mắt này hắn sẽ không nhớ sai, chính là ánh mắt thế này, cực kỳ có thần.
Ôn Uyển lười nhìn nam nhân chỉ có sắc tâm không có trách nhiệm này. Mai nhi tại sao lại gả cho hắn đây? Đáng thương cho Mai nhi. Cũng thật đáng buồn cho cô gái thời đại này.
Ôn Uyển mặc kệ hắn, xoay người chuẩn bị rời đi.
La Thủ Huân kích động, liền tiến lên muốn bắt lấy Ôn Uyển, liền bị Hạ Dao cho một chưởng, đẩy ra xa một trượng.
La Thủ Huân rút lui mấy bước ra sau, lảo đảo mấy cái mới đứng vững. La Thủ Huân lớn tiếng kêu một câu, một người thị vệ từ bên ngoài nhanh chóng đi vào: “Bắt nàng lại cho ta.”
Thân thủ của Hạ Dao, Ôn Uyển không có chính thức trông thấy. Không ngờ lần này, nàng may mắn được kiến thức. Chỉ trong thời gian nháy mắt một cái, đã đem toàn bộ thị vệ bên cạnh La Thủ Huân quật ngã.
Đá một cước cuối cùng vào thị vệ, thời điểm thị vệ kia rút lui, đã vọt tới trước mặt La Thủ Huân, đem La Thủ Huân đè xuống dưới.
Ôn Uyển đứng ở bên cạnh, có chút hăng hái khi nhìn bọn họ đánh nhau. Vừa xem vừa cảm thán, xem ra võ công của Hạ Dao không thua gì Võ Tinh. Nghi ngờ trong lòng Ôn Uyển càng lớn. Hạ Dao biết văn biết võ. Đối với quân sự chính vụ cũng hiểu rất rõ, còn dám khoe khoang khoác lác nói nàng ta có thể điều động quân đội, nữ nhân này rốt cuộc là từ nơi nào ra? Tại sao lại ở bên người nàng, giám thị nàng chăng? Nữ nhân này lúc trước làm gì đây?
Nhìn thấy tình thế này, lại bắt gặp Ôn Uyển đứng một mình ở bên cạnh, với bộ dáng xem cuộc vui sợ thiên hạ không loạn. Nữ nhân kia đoán chừng là muốn biểu hiện trung thành. Nên xông lên định bắt lấy Ôn Uyển, nhắm hướng của Ôn Uyển nhào đến. Tên nha hoàn gan lớn như trời này, còn không chết ở trong tay mình sao?
Nhưng người còn chưa đến được gần Ôn Uyển, đã cảm giác được một sức lực khổng lồ hướng mình bay tới. Tiếp theo nàng ta giống như một cái gối bị con nít ném ra, bay vào trong góc. Rơi xuống đất đến mắt nổ đom đóm. Còn không kịp kêu lên tiếng nào đã nghe rắc, tay của nàng ta bị bẻ gãy.
Võ Tinh phảng phất như từ trong đất chui ra “Dám can đảm động thủ với Quận chúa chúng ta, chết.”
Ôn Uyển hướng hắn khoát tay áo. Nếu không phải Võ Tinh biết rõ Ôn Uyển không thích đả thương người vô tội, thì với tâm tư của cô gái này đã đủ chết một trăm lần. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Võ Tinh bẻ gãy một cánh tay của nữ tử này để răn đe.
Cô gái kia kêu thảm một tiếng, rồi không thể phát ra âm thanh nữa. Bởi vì nói không ra lời.
La Thủ Huân ở bên cạnh bò dậy lớn tiếng kêu “Phất Khê, ngươi không thể như vậy, ngươi biết không. Ta và Kì Hiên sau khi biết ngươi chết đi khổ sở biết bao nhiêu, chúng ta vừa nghe ngươi bệnh nặng, lập tức chạy tới Giang Nam, nhưng vẫn không thể gặp mặt ngươi lần cuối cùng. Kì Hiên ở trước mộ phần ngươi khóc lớn một trận, hắn còn vì thế mà bệnh nặng. Tại sao bây giờ ngươi không để ý chúng ta, ngươi theo ta đi gặp Kì Hiên, hắn rất nhớ ngươi a.” Trong mắt của hắn cũng chỉ có bộ dáng của Phất Khê nở nụ cười hề hề, là bằng hữu tốt nhất của hắn, hắn mong muốn nói chuyện nhiều hơn nữa với Phất Khê.
“Thế tử La Gia,xin mở mắt xem một chút. Giữa ban ngày đừng nói mớ. Đây là Quận chúa nhà ta, Quận chúa nhà ta chính là Tôn quý Quận chúa mà Hoàng thượng ngự phong. Không phải là Phất Khê ngươi nói.” Hạ Dao nhìn Ôn Uyển rất bình thản, không có bộ dạng tính toán muốn giải thích, nên gấp gáp tiếp lời. Sợ còn như vậy đi xuống, sẽ chọc ra phiền toái đi ra ngoài.
“Ôn Uyển Quận chúa, không thể nào . Rõ ràng là Phất Khê. Không đúng, Phất Khê, làm sao ngươi biến thành nữ nhân.” La Thủ Huân lúc này mới phát hiện Ôn Uyển mặc nữ trang. Mới vừa rồi vì quá hưng phấn nên hắn không có nhìn trang phục. Chỉ nghĩ Phất Khê sống lại. Phất Khê sống lại rồi.
Ôn Uyển nghe lời này thật muốn vứt vài cái ánh mắt xem thường cho hắn. Trang phục nàng như thế này, cho dù không nhìn y phục, nhìn mái tóc thật dài của nàng thì cũng biết. Thật là, làm sao mà có người ngu ngốc, đần độn như vậy, cũng không biết năm đó Kì Hiên làm sao lại bại trên tay hắn. Một tên đại quê mùa, cộng thêm đại ngu ngốc. À, còn có sắc quỷ nữa.
Ôn Uyển nhìn La Thủ Huân, cảm thấy bỗng nhiên không có nguyên nhân lại bị người này sinh nghi sẽ lớn chuyện. Nhưng Ôn Uyển cũng biết tên này ngày thường nhìn như lỗ mãng, là vì hắn không thèm để ý. Một khi thật sự để ở trong lòng, thật tình truy cứu thì sẽ là một tên phiền phức. Ôn Uyển cười cười, nói mấy câu “Thế tử, Quận chúa nhà ta hỏi ngươi, nàng và Phất Khê công tử lớn lên rất giống nhau hay sao?”
La Thủ Huân đã từ trong mừng rỡ tỉnh lại. Trên dưới đánh giá cẩn thận một cái, trừ cặp mắt kia ra thì chỗ nào cũng không giống. Không, đến ánh mắt cũng không giống. Ánh mắt Phất Khê là trong suốt thấy đáy, mà người trước mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn không ra sâu cạn.
La Thủ Huân rất muốn đập vào đầu óc của mình. Mới vừa rồi mình làm vậy không phải cử chỉ điên rồ rồi sao, làm sao lại cho rằng Ôn Uyển Quận chúa là Phất Khê. Nữ nhân này, thủ đoạn không thể lường được. Mới hơn một năm, mà đã đem Khương gia giàu nhất thiên hạ hôi phi yên diệt (tiêu diệt sạch sẽ). Một mảnh tình thế tốt đẹp của Triệu vương đã không thể quay trở lại. Kẻ giết người không thấy máu như vậy, tại sao có thể giống như Phất Khê sạch sẽ như lưu ly chứ ?
Đáy mắt La Thủ Huân có chút ảm đạm. Là hắn quá nhớ nhung Phất Khê rồi. Thấy người ta có điểm giống liền cho rằng là Phất Khê. Có lẽ, vì bản thân hắn không cách nào tin Phất Khê tuổi còn trẻ mà ra đi như vậy!
“Thật xin lỗi, ta đã nhận lầm người.” La Thủ Huân sau khi nhận lỗi xong. Mới đột nhiên ý thức được vừa rồi mình đã làm cái gì. Mắt bị che mờ rồi. Cha hắn còn muốn cùng Ôn Uyển Quận chúa hợp tác. Mà hắn, thì ở nơi này nổi lên hiềm khích cùng Ôn Uyển Quận chúa.
Ôn Uyển thấy hắn nhận lỗi, tự nhiên là sẽ không so đo với hắn, xoay người rời đi. Nhưng trong lòng nàng cũng rất bội phục người này. Tại sao có thể không nhìn bề ngoài của nàng, đã há to miệng gọi như vậy.
“Tướng công, tay của thiếp, tay của thiếp không còn nữa. Tướng công, tướng công. Cháng cứu thiếp a!” Cô gái được nha hoàn của mình nâng lên, phát hiện tay phải mình nhúc nhích không được nữa. Vừa kinh vừa sợ, lớn tiếng kêu lên.
“Phất Khê, thật không có, thật mất rồi sao?” La Thủ Huân vừa tự nhủ vừa nói. Trong mắt liền hiện lên hình ảnh bạn thật tốt khiêm tốn như ngọc, vừa mới mở ra ánh sáng hoa mỹ, đã hoàn toàn mà biến mất. Ông trời, thật tàn nhẫn như vậy sao?
Ôn Uyển trở lại sương phòng. Phái người đi điều tra một chút, tại sao La Thủ Huân lại đến Ngọc Tuyền Tự . Lấy hiểu biết của Ôn Uyển đối với hắn, trừ phi là có việc, nếu không người này tình nguyện ở lì trên thuyền hoa, đi tìm chị gái và em gái uống rượu nghe hát, cũng tuyệt đối sẽ không chạy lên núi tới lạy thần phật. Hơn nữa, cho dù hắn muốn đi, cũng là đi Hoàng Giác Tự, mà không phải là tới nơi này.
Tầm sau gần nửa canh giờ. Hạ Dao đi tới nói: “Không biết thế tử La gia từ nơi nào nhận được tin tức. Nói Bạch tướng quân đến Ngọc Tuyền Tự. Quận chúa cũng biết thế tử La gia rồi, người này đối Bạch Thế Niên cực kỳ sùng bái. Cho nên, hắn đến là muốn gặp Bạch tướng quân.”
Ôn Uyển lóe một đôi mắt to ngập nước của mình, nhìn về Hạ Dao
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển đem chiêu số thích dùng nhất với hoàng thượng dùng ở trên người nàng, liền cười híp mắt nói: “Bạch tướng quân công việc rất bề bộn, kể từ khi trở lại kinh thành, không hề tham gia yến hội lần nào. Trừ khi thỉnh thoảng vào hoàng cung, thì chỉ ở phủ tướng quân cùng Hầu phủ. Ngay cả Hầu phủ cũng ở rất ít. Người bình thường, sẽ không gặp được Bạch tướng quân. Hơn nữa người cầu kiến Bạch tướng quân cũng rất nhiều, nhưng đều không gặp được.” Trong lòng cũng bật cười, người duy nhất Bạch tướng quân muốn gặp. Lại cứ sống chết không muốn gặp hắn.
Ôn Uyển nghe lời này, liền đem hiểu biết về thiếu niên Bạch Thế Niên hèn mọn bỉ ổi làm nàng buồn nôn trừ đi không ít. Quả thật không tệ, hiểu được thời điểm nổi danh, phải tránh đi mũi nhọn. Với số tuổi ở nơi này có thể làm được điểm này, thật vô cùng hiếm thấy.
Hạ Dao nghe được Ôn Uyển ra vẻ khen ngợi như vậy, thì không khỏi ngẩng đầu lên nhìn xà gỗ trong phòng. Quận chúa mấy tuổi chứ? Chính nàng sáu tuổi cũng biết tránh mũi nhọn, giấu tài hoa. Hiện tại lại khen ngợi một nam tử hai mươi hai tuổi. Đầu óc của Quận chúa, người bình thường hiểu không được.
Ôn Uyển lập tức tỉnh lại, không đúng, hôm nay tại sao Bạch thế Niên lại tới Ngọc Tuyền Tự ? Ôn Uyển nhớ tới ý tứ lần trước Bạch thế Niên nói gần nói xa là có lòng nghi ngờ đối với thân phận của nàng. Nói cách khác, người này có thể đến tìm mình .
Không được, phải nhanh đi về. Nhanh đi về thôi. Không thể để cho người này nhìn thấy mình. Đầu óc Ôn Uyển vừa chuyển, lập tức ở bên tai Hạ Dao nói thầm hai câu.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, khóe miệng hàm chứa ý cười: “Quận chúa, nếu người không nói cho nô tỳ biết, chuyện của người cùng Bạch tướng quân. Nô tỳ sẽ không nghe lời người nói.”
Ôn Uyển đăm chiêu ủ dột, đã chết mất mấy ngàn vạn tế bào não, do dự là có nên nói hay không?
Hạ Dao cười híp mắt nói: “Quận chúa, nếu như Bạch tướng quân có được tin tức, nhất định sẽ tới đây cầu kiến người. Lúc đó nô tỳ sẽ không ra mặt nữa.” Cơ hội tốt như vậy không lợi dụng, thì nàng là kẻ ngu.
Ôn Uyển nhìn bộ dáng Hạ Dao được như ý, thì hừ hừ hồi lâu. Cuối cùng suy tính một hồi, vẫn quyết định nói. Không nói thì nữ nhân này không chịu hợp tác. Chỉ đành phải không được tự nhiên mà nói: “À, tiểu hồ ly, à, cái tước hiệu hắn đặt ra này, ừm, nếu như ta không có đoán sai, ừm, hẳn là đặt cho ta.”
Hạ Dao ngốc trệ. Nàng làm sao không biết ý tứ của Ôn Uyển khi nói những lời này. Chuyện Bạch tướng quân chính mình không săn giết hồ ly, cũng không cho phép thuộc hạ săn giết, đều là nàng nói cho Quận chúa nghe. Còn đem tin đồn chuyện Bạch tướng quân có thể gặp được hồ tiên nói ra. Hiện tại Quận chúa nói cho nàng biết, Bạch tướng quân gặp hồ tiên là Quận chúa. Cõi đời này còn có chuyện nào kỳ lạ hơn so với chuyện này sao?
Hạ Dao một chút cũng không có hoài nghi Ôn Uyển nói xạo với nàng “Quận chúa, Bạch tướng quân làm sao lại đặt tên tiểu hồ ly cho người?”
Ôn Uyển rất oan uổng, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, làm sao ngày đó tên kia lại nổi lên thú tính hèn hạ chính mình. Nếu như nàng trưởng thành xinh đẹp trong veo như nước, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, người thấy hận không được một miếng đem nàng ăn, thì cũng được đi. Nhưng bảy năm trước, nàng dinh dưỡng không đầy đủ, khô quắt như một hạt đậu. Cũng không biết tên kia làm sao xuống tay được.
Ôn Uyển đem một bộ phận của câu chuyện giấu đi. Chỉ nói là lúc ấy lấy nước rửa chân của tên khốn kiếp kia rửa mặt, sau đó nàng dưới cơn nóng giận xuất kỳ bất ý đem tên kia đẩy vào trong nước, thiếu chút nữa làm hắn chết ngộp. Nàng tuyệt đối không có nhắc tới một chút mập mờ khác “Ta cũng không biết ngày đó đầu óc hắn có phải bị dính nước hay không ? Nhìn thấy ta mặc một thân quần áo trắng, đã bảo ta là tiểu hồ ly. Cho dù có xem chuyện xưa quỷ quái nhiều, thì ban ngày làm sao lại có tiểu hồ ly! Ta còn oan đây này! Không nghĩ tới tên kia mang thù như vậy, vẫn muốn lôi ta đi ra ngoài báo thù.”
Bạch Thế Niên đối với dân chúng Đại Tề, tuyệt đối là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa . Ở trong lòng Hạ Dao cũng giống vậy, cho nên tuyệt đối sẽ không nghĩ tới Bạch Thế Niên lại đi chiếm tiện nghi của một đứa con nít. Hơn nữa lúc ấy Ôn Uyển mới sáu tuổi, cũng không có tiện nghi để mà chiếm.
Năng lực khôi phục của Hạ Dao rất mạnh, sau khi bình phục tâm tình hỏi”Quận chúa, cho dù Bạch Thế Niên mang thù, cũng không thể qua nhiều năm như vậy mà còn nhớ! Người cũng không cần kiêng kỵ hắn nhiều năm như vậy.” Chỉ là chuyện như vậy thì không nên kiêng kỵ. Có lẽ, khả năng, hoặc là, còn có nguyên nhân khác. Hoặc là, đúng như trong truyền thuyết, ái mộ Quận chúa ( cái này xác suất quá nhỏ. Dù sao bảy năm trước chủ tử nhà nàng vẫn là một đứa con nít. )
Ôn Uyển biết Hạ Dao khẳng định không tin, chỉ đành phải ném ra một quả bom nặng :”Việc này, lão đầu tử đã từng nói với ta, bảo ta cách người nặng sát khí xa một chút, nếu không sẽ làm giảm phúc khí của ta.”
Hạ Dao cả kinh kêu lên: “Lão đầu tử? Lão đầu tử nào?” Không trách Hạ Dao giật mình như thế. Tất cả mọi người đều hoài nghi, lúc trước Ôn Uyển từng có kỳ ngộ. Đến hoàng đế cũng tin tưởng Ôn Uyển từng được cao nhân ẩn sĩ dạy qua. Nhưng mà thế ngoại cao nhân này ai cũng chưa từng thấy.
Ôn Uyển há miệng, phát hiện tự mình lỡ miệng. Chỉ đành phải tỏ vẻ ngượng ngùng ( nhưng thật ra là vì đánh lạc hướng, Ôn Uyển hành động càng ngày càng thành thạo ): “Là Lão sư , ông cũng biết tính toán mệnh.” Tiếp theo, không để ý tới Hạ Dao nữa, tự mình đi tìm cái hộp trang điểm, Ôn Uyển không cần không có nghĩa là không mang theo.
Hạ Dao đúng là đã vô cùng, cái lão nhân này chính là sư phụ của Quận chúa. Cũng chỉ có thế ngoại cao nhân như vậy, mới có thể dạy ra Quận chúa yêu nghiệt thế này. Nhưng nàng cũng biết, Quận chúa là bị ép, nếu không thì không nói hớ rồi.
/1357
|