Edit: Asita
Ôn Uyển cười, hiện tại thật là giống thời điểm Phong Thần bảng xuất thế, yêu ma quỷ quái, bò quỷ thần xà, đều muốn tranh giành nhằm gặt hái lợi ích. Thế cục hiện tại còn phức tạp và náo nhiệt hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Hạ Dao nói: “Quận chúa, thường thường càng là người có vẻ vô tội, càng có thể là kẻ đã hạ độc thủ. Lần hạ độc bằng hoa này, tất cả mọi người đều nói Đức Phi là vô tội, ngay cả Quận chúa cũng cho là như thế, thì bà ta có thật vô tội hay không? Đồ đưa cho Quận chúa, tất nhiên là phải trải qua tầng tầng kiểm tra, qua tay ít nhất hơn mười chỗ, những người này người nào mà không phải thành tinh, có cái gì không thỏa đáng làm sao lại không biết, nên tất nhiên bọn chúng cũng có dính líu. Mà hiện nay chủ quản sự vụ hậu cung là Đức Phi, đồ cũng do tâm phúc của bà ta đưa tới, nên cho dù bà ta không phải là kẻ chủ mưu thì cũng là đồng lõa.”
Ôn Uyển không nghĩ Đức Phi vô tội, chẳng qua là phía trước có người đáng để hoài nghi hơn thôi. Ôn Uyển nghe được lời nói của Hạ Dao liền xoay chuyển suy nghĩ, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Lúc trước Ninh vương bị định tội hành thích thì chuyện bị giam bị giết là nhất định phải gánh, cho dù thừa nhận hay không thừa nhận cũng chịu tội giống nhau. Nhưng Ninh vương vẫn kiên định nói chuyện ấy không phải do hắn hạ thủ. Lúc đó vì thế nàng cũng có hoài nghi Triệu vương, nhưng sau khi có các tin tức rồi nhìn thấy biểu hiện của hắn thì bỏ đi nghi ngờ. Ninh vương nói không phải hắn làm, Chu vương khi ấy đang bị giam, Triệu vương cũng không phải là chủ mưu thì kẻ chủ mưu thật sự phía sau là kẻ nào? Lúc ấy nàng còn lo lắng cậu Trịnh vương bị cuốn vào.
Linh quang chợt lóe, thông suốt được thì đứng bật dây: “Vậy sự kiện ông ngoại hoàng đế trúng độc lần trước chẳng lẽ là Triệu vương vừa ăn cướp vừa la làng? Cho dù không phải là Triệu vương vừa ăn cướp vừa la làng thì nhất định cũng là Hiền phi ra tay. Tên chủ mưu chuyện này không phải bà ta thì không được. Bà ấy âm thầm làm, để cho Triệu vương chẳng hay biết gì, còn thật sự ủy khuất. Bà ta ở phía sau, Lã Vọng buông cần.” Ôn Uyển càng hy vọng là mình suy đoán không phải sự thật.
Hạ Dao nghe lời này, con ngươi liền co rụt lại, phân tích như vậy đúng thật hung thủ chỉ có thể là Hiền phi. Đáng tiếc, nàng tìm không ra chứng cớ, cũng không thể nói với hoàng thượng.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển kính trọng. Quận chúa không phải là không có khả năng tham dự cung đấu, mà là cho tới nay vẫn không muốn đấu. Nếu thật khiến cho quận chúa nổi lên tâm tư, thì ai cũng không ngăn cản được mưa gió.
Vì đạt được mục đích, thậm chí ngay cả người máu mủ ruột thịt của mình cũng có thể lấy ra làm vật hy sinh. Ôn Uyển lầm bầm: “vô tình nhất là nhà đế vương, độc nhất là lòng dạ đàn bà”.
Hạ Dao đứng ở bên cạnh, coi như lúc này không mang lỗ tai theo. Trên thực tế, nàng cũng không biết tin tức, nàng nói những điều này, là muốn cho Ôn Uyển biết thực tế tàn khốc. Ở hoàng cung, trong lòng không thể ôm một tia cầu may mắn, chỉ có những người có liên quan về lợi ích, mới tạm thời không phải là địch nhân. Quận chúa hiểu thực tế tàn khốc, thì mới có thể từ bỏ tâm từ thủ nhuyễn, mới có thể tự bảo vệ chính mình. Không ngờ, biểu hiện của Quận chúa làm cho nàng rất hài lòng, thậm chí đã vượt qua tưởng tượng của nàng.
Ôn Uyển khoát khoát tay cho Hạ Dao đi ra ngoài, nàng một mình ở trong thư phòng suy nghĩ. Hiền phi còn thâm tàng bất lộ hơn sự tưởng tượng của nàng. Một ít thủ đoạn ban đầu chắc là vì muốn làm lòng cảnh giác của mình giảm xuống, khiến cho mình sơ hở, chờ chân chính trúng chiêu, chết cũng không biết là chết như thế nào.
Ôn Uyển âm thầm thở dài một tiếng, cuộc sống như thế này lúc nào mới kết thúc a? Nếu là cứ tiếp tục như vậy, không biết mình có thể chưa già đã yếu hay không. Tìm cơ hội sao? Tìm cơ hội rồi thì mình cũng nên xuất thủ, làm giảm thực lục của những người này một chút. Từ từ mọi việc sẽ đến, gấp cũng không được.
Cúi đầu, thu liễm tâm tư, bắt đầu luyện chữ.
Ôn Uyển nghĩ tới nghĩ lui, hay là quyết định động một lần. Cứ im lặng như vậy, chưa nói những người khác, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy uất ức. Nghĩ rồi đây liền thương lượng với Hạ Dao “Ngươi nói xem có biện pháp khiến Yên Chi bên cạnh Đức Phi và Hoa Quỳnh bên cạnh Hiền phi cũng bị dính líu vào chuyện này hay không?”
Hạ Dao thở phào nhẹ nhõm, lần này rốt cuộc sự khổ tâm của nàng không có phí công, Quận chúa, cuối cùng cũng không hề nhẫn nại nhịn xuống nữa: “Quận chúa có tính toán gì không?”
Ôn Uyển cười nói: “Đức Phi và Hiền phi thì ta không có chứng cớ, không chạm vào được, nhưng ta muốn chặt đứt cánh tay của bọn họ, khiến cho bọn họ cũng cảm thụ được cảm giác đau lòng.” Yên Chi là nô tỳ thiếp thân lớn lên từ nhỏ cùng Đức Phi, lại cùng nhau vào Cung, có thể nói là đối với Đức phi tình như tỷ muội. Hoa Quỳnh ở bên cạnh Hiền phi mười hai năm, vô cùng được Hiền phi coi trọng, là cánh tay của Hiền phi, nghe nói Hiền phi đã coi nàng như nữ nhi mà đối đãi. Bọn họ đã muốn cho mình chết thì mình sẽ làm cho bọn họ mất đi người mà họ thương yêu.
Nàng không tin cái gì mà người vô tội không khỏi chết oan nữa. Trong hoàng cung, có người nào mà tay chân thật sự sạch sẽ? Nếu đã bắt đầu, vậy thì ngăn không được, muốn tính toán nàng thì phải chuẩn bị cho tốt là không thể chết tử tế được. Cho dù không thế khiến bọn họ chết, nàng cũng muốn đào tim bọn họ, khiến bọn họ đau lòng sống không bằng chết.
Hạ Dao suy nghĩ một chút rồi nói:” Quận chúa, thuộc hạ có một chủ ý, không biết Quận chúa có nguyện ý hay không? Quận chúa, lần này là cơ hội tuyệt hảo.”
Ôn Uyển gật đầu cho phép nàng nói.
Hạ Dao trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: “Quận chúa, chỉ động một Yên Chi, một Hoa Quỳnh, thì động thái quá nhỏ, nếu Quận chúa thật muốn trừng trị, liền đem cả hậu cung khuấy đảo.”
Ôn Uyển nuốt nước miếng: “Làm sao khuấy?”
Hạ Dao thấy Ôn Uyển không có phản đối, nên âm thầm gật đầu: “Quận chúa, giết một Yên Chi, một Hoa Quỳnh, tối đa cũng chỉ có thể coi là giết gà dọa khỉ, biện pháp này đối với Quận chúa không có tác dụng lớn. Nếu như người thật muốn trừng trị liền nhân cơ hội này, tra rõ một lần, bất kể là kẻ ở hậu cung hay là với những người trên triều cũng có tác dụng rung động răn đe.”
Ôn Uyển sắc mặt biến trắng. Nàng biết Hạ Dao có ý gì, nếu lần này hành động như vậy ít nhất là mấy chục thậm chí mấy trăm người sẽ chết.
Hạ Dao làm như không nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Ôn Uyển: “Quận chúa, ẩn nhẫn một cách thích hợp là tốt, nhưng lúc nào cũng ẩn nhẫn thì sẽ là mềm yếu. Quận chúa, người không thể có tư cách mềm yếu, nếu không chuyện lần này chỉ là một bắt đầu. Chỉ có thi triển thủ đoạn lôi đình, khiến cho bọn họ sợ thì khi bọn họ muốn hạ thủ lần nữa cũng phải nghĩ kĩ tính toán xem hậu quả khi động tới Quận chúa bọn họ có chịu đựng được hay không? Quận chúa, lần này thật sự là cơ hội tuyệt hảo, lần này ra tay độc ác, sẽ kinh sợ tất cả những kẻ có nhúng tay, không chỉ để cho những người trong hậu cung nhìn mà còn cho quan lại trên triều biết, Quận chúa không còn là người mềm yếu vô năng, tâm từ thủ nhuyễn. Ai dám đánh chủ ý lên người Quận chúa, không chết cũng phải bị lột một tầng da, cũng làm cho bọn họ xem một chút, sức nặng của Quận chúa ở trong suy nghĩ của hoàng thượng.”
Ôn Uyển còn đang suy nghĩ, còn đang cân nhắc. Nếu thật sự động thủ lần này sẽ không có cơ hội quay đầu.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển còn đang giãy dụa, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Quận chúa, người đã từng nói, người cần phải có lực lượng riêng để bảo vệ mình. Quận chúa, chỉ có người chân chính cường đại, mới có thể lôi kéo được những kẻ có năng lực khăng khăng một mực đi theo, bởi vì người mạnh mẽ mới có tương lai. Một kẻ lòng dạ đàn bà như A Đấu, hoặc ngu ngốc không được việc thì người có năng lực sẽ không theo vì không ai muốn làm bia đỡ đạn cả. Quận chúa, nếu người không thay đổi, cho dù tương lai Trịnh vương đăng cơ, thì người cũng chỉ có thể dựa vào Trịnh vương mới được tôn vinh, chứ không phải bản thân Quận chúa có thể tự được hưởng tôn vinh.”
Ôn Uyển nghe Hạ Dao chỉ trích thẳng thắn, cũng không tức giận, ngược lại bật cười: ” Ngươi thì không phải là đàn bà, A Đấu cũng lôi ra luôn, ta kém như vậy sao?”
(A Đấu: con trai của Lưu Bị, được ví như kẻ bất tài)
Hạ Dao không hề đỏ mặt nói: “Ta là cô gái, nhưng ta không lòng dạ đàn bà. Quận chúa, thời gian người ẩn nhẫn cũng đã đủ dài, nên buông tay buông chân thi triển quyền cước. Không cần lo lắng, lại càng không thể sợ hãi, có ta ở bên cạnh cầm giữ cho người, người không cần lo lắng bị hãm hại.” Hạ Dao biết cố kỵ của Ôn Uyển, cũng bởi vì có rất nhiều cố kỵ từ trước tới nay Quận chúa vẫn không thả lỏng thi triển, ẩn nhẫn qua ngày.
Ôn Uyển khẽ kéo vòng tay bằng bạc trên tay, tinh tế vuốt ve, qua thật lâu mới nói tiếp: “Nói một chút xem, nếu động đi xuống thì sẽ như thế nào?”
Hạ Dao biết, Quận chúa rốt cục nguyện ý động: “Phải nhìn xem Quận chúa là muốn đại động, hay là tiểu động. Đại động, trong hoàng cung toàn bộ đều phải dính líu vào, ngay cả tần phi cũng sẽ không may mắn thoát khỏi. Tiểu động, có dính líu đến một nửa người số người, nhưng sẽ không dính líu đến nương nương trong hậu cung. Tối đa cũng chỉ đem những thái giám cung nữ có dính líu thanh tẩy một phen.”
Ôn Uyển lộ ra một nụ cười khiến cho Hạ Dao xem không hiểu: “Chọn Tiểu động đi! Đại động đến lúc đó động đến một nửa thì phải ngưng xuống. Tiếng sấm lớn nhưng mưa ít, không đạt tới mục đích, cũng không đạt được hiệu quả kinh sợ mà ngươi nói.”
Hạ Dao có chút không rõ ý tứ của Ôn Uyển. Ôn Uyển cười nói mấy chữ, Hạ Dao đứng ở tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích được.
Ôn Uyển nói rất đúng: “Cháu gái, không quan trọng bằng nhi tử.”
Hoàng đế đối với sự kiện Ôn Uyển trúng độc, rất tức giận, hạ thánh chỉ, muốn xử lý nghiêm khắc. Ôn Uyển nghe xong, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, Quận chúa nói, những người này muốn mạng của nàng, nếu được, hy vọng hoàng thượng cho Quận chúa tự mình tra rõ chuyện này.”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn về Ôn Uyển, đứa nhỏ này vốn luôn luôn không muốn dính máu tanh.
“Ôn Uyển, Hạ Dao không có nói sai không? Cháu muốn tự mình tra rõ chuyện này?”
Ôn Uyển gật đầu: “Nhẫn nại của một người là có hạn. Chuyện này, cháu muốn tự mình tra, xem một chút rốt cuộc là người nào năm lần bảy lượt muốn giết cháu? Cháu rốt cuộc cùng họ có thâm cừu đại hận gì.”
Hoàng đế nhìn thấy sự bình tĩnh trong mắt Ôn Uyển, bình tĩnh đến khiến cho ông biết Ôn Uyển đã tức giận tới cực điểm. Ông nhẹ nhàng than thở một tiếng: “Tốt, nếu cháu nguyện ý tra thì giao cho cháu toàn quyền tra xét. Ông ngoại sẽ bảo Cao công công toàn lực hiệp trợ.”
Ôn Uyển bình tĩnh gật đầu.
Trở lại Vĩnh Ninh Cung, Ôn Uyển đã ngửi thấy một cổ mùi hoa, đi vào quả nhiên nhìn thấy trong viện bày đầy hoa. Sắc mặt Ôn Uyển rất khó nhìn: “Sau này, trong Vĩnh Ninh cung không được trưng bày hoa cỏ nữa, cũng không cho đốt chút hương liệu nào (ngoại trừ hương đốt để xua đuổi ruồi muỗi)”.
Hạ Hương vốn muốn nói, có nàng ở đây không cần phải lo lắng, nhưng lời đến cổ họng lại nuốt trở về. Những thủ đoạn này, khó lòng phòng bị, Quận chúa nói không cần, thì không cần đi!
Ôn Uyển để cho Hạ Dao bày bàn vẽ ở trong sân, phất tay để cho tất cả mọi người đi ra ngoài. Ôn Uyển cầm bút, từ từ vẽ tranh, vẽ đến mệt mỏi liền tựa vào trên ghế nhìn lên bầu trời. Màn đêm đã buông xuống, hết thảy lại đắm chìm trong bóng tối, nàng cảm thấy mình cũng đang mò mẫm trong bóng tối để đi về phía trước. Chỉ cần sơ sẩy không cẩn thận là vĩnh viễn không thấy được bình minh.
Rắc một tiếng, Ôn Uyển bẻ gẫy cây bút vẽ trong tay thành hai đoạn, ném ở một bên. Hạ Dao nghe được động tĩnh, vội vàng đi ra. Ôn Uyển bảo Hạ Dao thu dọn lại giá vẽ, còn nàng đi vào thư phòng.
Hạ Dao ngồi xuống nhìn bức tranh đã vẽ xong, có một cô gái đứng giữa sườn núi của một ngọn núi vô cùng hiểm trở, chân mày nàng đang nhíu chặt, mặt đầy vẻ kinh hoảng, ngước nhìn lên nhưng nhìn không thấy được đỉnh núi.
Sau khi Ôn Uyển ra khỏi thư phòng, nói với Hạ Dao đang đi theo bên cạnh:” Chuyện lần này, không được cho Hạ Ảnh nhúng tay vào.” Ôn Uyển cũng không muốn cậu Trịnh vương dính líu tới những chuyện phi tần trong hậu cung vì hậu cung là chuyện riêng của Hoàng đế, nếu Trịnh vương biết thì nhúng tay hoặc không nhúng tay vào đều có vấn đề.
Hạ Dao trong lòng khẽ than thở một tiếng, Quận chúa không có lúc nào là không cố gắng để bảo toàn cho Trịnh vương. Quận chúa đối với Trịnh vương tốt như vậy mà hắn có thể hạ thủ với Quận chúa, khó trách hoàng thượng đối với Trịnh vương không yên lòng. Chỉ hy vọng, Trịnh vương có thể cảm nhận được một tấm chân tình này của Quận chúa. Hạ Dao cũng hy vọng trải qua chuyện lần này tính tình của Ôn Uyển có thể hoàn toàn thay đổi, không cần tiếp tục cái loại ẩn nhẫn ngày trước, nói thực nàng thật sự cảm thấy Quận chúa sống quá uất ức a.
Ôn Uyển cười, hiện tại thật là giống thời điểm Phong Thần bảng xuất thế, yêu ma quỷ quái, bò quỷ thần xà, đều muốn tranh giành nhằm gặt hái lợi ích. Thế cục hiện tại còn phức tạp và náo nhiệt hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Hạ Dao nói: “Quận chúa, thường thường càng là người có vẻ vô tội, càng có thể là kẻ đã hạ độc thủ. Lần hạ độc bằng hoa này, tất cả mọi người đều nói Đức Phi là vô tội, ngay cả Quận chúa cũng cho là như thế, thì bà ta có thật vô tội hay không? Đồ đưa cho Quận chúa, tất nhiên là phải trải qua tầng tầng kiểm tra, qua tay ít nhất hơn mười chỗ, những người này người nào mà không phải thành tinh, có cái gì không thỏa đáng làm sao lại không biết, nên tất nhiên bọn chúng cũng có dính líu. Mà hiện nay chủ quản sự vụ hậu cung là Đức Phi, đồ cũng do tâm phúc của bà ta đưa tới, nên cho dù bà ta không phải là kẻ chủ mưu thì cũng là đồng lõa.”
Ôn Uyển không nghĩ Đức Phi vô tội, chẳng qua là phía trước có người đáng để hoài nghi hơn thôi. Ôn Uyển nghe được lời nói của Hạ Dao liền xoay chuyển suy nghĩ, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Lúc trước Ninh vương bị định tội hành thích thì chuyện bị giam bị giết là nhất định phải gánh, cho dù thừa nhận hay không thừa nhận cũng chịu tội giống nhau. Nhưng Ninh vương vẫn kiên định nói chuyện ấy không phải do hắn hạ thủ. Lúc đó vì thế nàng cũng có hoài nghi Triệu vương, nhưng sau khi có các tin tức rồi nhìn thấy biểu hiện của hắn thì bỏ đi nghi ngờ. Ninh vương nói không phải hắn làm, Chu vương khi ấy đang bị giam, Triệu vương cũng không phải là chủ mưu thì kẻ chủ mưu thật sự phía sau là kẻ nào? Lúc ấy nàng còn lo lắng cậu Trịnh vương bị cuốn vào.
Linh quang chợt lóe, thông suốt được thì đứng bật dây: “Vậy sự kiện ông ngoại hoàng đế trúng độc lần trước chẳng lẽ là Triệu vương vừa ăn cướp vừa la làng? Cho dù không phải là Triệu vương vừa ăn cướp vừa la làng thì nhất định cũng là Hiền phi ra tay. Tên chủ mưu chuyện này không phải bà ta thì không được. Bà ấy âm thầm làm, để cho Triệu vương chẳng hay biết gì, còn thật sự ủy khuất. Bà ta ở phía sau, Lã Vọng buông cần.” Ôn Uyển càng hy vọng là mình suy đoán không phải sự thật.
Hạ Dao nghe lời này, con ngươi liền co rụt lại, phân tích như vậy đúng thật hung thủ chỉ có thể là Hiền phi. Đáng tiếc, nàng tìm không ra chứng cớ, cũng không thể nói với hoàng thượng.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển kính trọng. Quận chúa không phải là không có khả năng tham dự cung đấu, mà là cho tới nay vẫn không muốn đấu. Nếu thật khiến cho quận chúa nổi lên tâm tư, thì ai cũng không ngăn cản được mưa gió.
Vì đạt được mục đích, thậm chí ngay cả người máu mủ ruột thịt của mình cũng có thể lấy ra làm vật hy sinh. Ôn Uyển lầm bầm: “vô tình nhất là nhà đế vương, độc nhất là lòng dạ đàn bà”.
Hạ Dao đứng ở bên cạnh, coi như lúc này không mang lỗ tai theo. Trên thực tế, nàng cũng không biết tin tức, nàng nói những điều này, là muốn cho Ôn Uyển biết thực tế tàn khốc. Ở hoàng cung, trong lòng không thể ôm một tia cầu may mắn, chỉ có những người có liên quan về lợi ích, mới tạm thời không phải là địch nhân. Quận chúa hiểu thực tế tàn khốc, thì mới có thể từ bỏ tâm từ thủ nhuyễn, mới có thể tự bảo vệ chính mình. Không ngờ, biểu hiện của Quận chúa làm cho nàng rất hài lòng, thậm chí đã vượt qua tưởng tượng của nàng.
Ôn Uyển khoát khoát tay cho Hạ Dao đi ra ngoài, nàng một mình ở trong thư phòng suy nghĩ. Hiền phi còn thâm tàng bất lộ hơn sự tưởng tượng của nàng. Một ít thủ đoạn ban đầu chắc là vì muốn làm lòng cảnh giác của mình giảm xuống, khiến cho mình sơ hở, chờ chân chính trúng chiêu, chết cũng không biết là chết như thế nào.
Ôn Uyển âm thầm thở dài một tiếng, cuộc sống như thế này lúc nào mới kết thúc a? Nếu là cứ tiếp tục như vậy, không biết mình có thể chưa già đã yếu hay không. Tìm cơ hội sao? Tìm cơ hội rồi thì mình cũng nên xuất thủ, làm giảm thực lục của những người này một chút. Từ từ mọi việc sẽ đến, gấp cũng không được.
Cúi đầu, thu liễm tâm tư, bắt đầu luyện chữ.
Ôn Uyển nghĩ tới nghĩ lui, hay là quyết định động một lần. Cứ im lặng như vậy, chưa nói những người khác, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy uất ức. Nghĩ rồi đây liền thương lượng với Hạ Dao “Ngươi nói xem có biện pháp khiến Yên Chi bên cạnh Đức Phi và Hoa Quỳnh bên cạnh Hiền phi cũng bị dính líu vào chuyện này hay không?”
Hạ Dao thở phào nhẹ nhõm, lần này rốt cuộc sự khổ tâm của nàng không có phí công, Quận chúa, cuối cùng cũng không hề nhẫn nại nhịn xuống nữa: “Quận chúa có tính toán gì không?”
Ôn Uyển cười nói: “Đức Phi và Hiền phi thì ta không có chứng cớ, không chạm vào được, nhưng ta muốn chặt đứt cánh tay của bọn họ, khiến cho bọn họ cũng cảm thụ được cảm giác đau lòng.” Yên Chi là nô tỳ thiếp thân lớn lên từ nhỏ cùng Đức Phi, lại cùng nhau vào Cung, có thể nói là đối với Đức phi tình như tỷ muội. Hoa Quỳnh ở bên cạnh Hiền phi mười hai năm, vô cùng được Hiền phi coi trọng, là cánh tay của Hiền phi, nghe nói Hiền phi đã coi nàng như nữ nhi mà đối đãi. Bọn họ đã muốn cho mình chết thì mình sẽ làm cho bọn họ mất đi người mà họ thương yêu.
Nàng không tin cái gì mà người vô tội không khỏi chết oan nữa. Trong hoàng cung, có người nào mà tay chân thật sự sạch sẽ? Nếu đã bắt đầu, vậy thì ngăn không được, muốn tính toán nàng thì phải chuẩn bị cho tốt là không thể chết tử tế được. Cho dù không thế khiến bọn họ chết, nàng cũng muốn đào tim bọn họ, khiến bọn họ đau lòng sống không bằng chết.
Hạ Dao suy nghĩ một chút rồi nói:” Quận chúa, thuộc hạ có một chủ ý, không biết Quận chúa có nguyện ý hay không? Quận chúa, lần này là cơ hội tuyệt hảo.”
Ôn Uyển gật đầu cho phép nàng nói.
Hạ Dao trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: “Quận chúa, chỉ động một Yên Chi, một Hoa Quỳnh, thì động thái quá nhỏ, nếu Quận chúa thật muốn trừng trị, liền đem cả hậu cung khuấy đảo.”
Ôn Uyển nuốt nước miếng: “Làm sao khuấy?”
Hạ Dao thấy Ôn Uyển không có phản đối, nên âm thầm gật đầu: “Quận chúa, giết một Yên Chi, một Hoa Quỳnh, tối đa cũng chỉ có thể coi là giết gà dọa khỉ, biện pháp này đối với Quận chúa không có tác dụng lớn. Nếu như người thật muốn trừng trị liền nhân cơ hội này, tra rõ một lần, bất kể là kẻ ở hậu cung hay là với những người trên triều cũng có tác dụng rung động răn đe.”
Ôn Uyển sắc mặt biến trắng. Nàng biết Hạ Dao có ý gì, nếu lần này hành động như vậy ít nhất là mấy chục thậm chí mấy trăm người sẽ chết.
Hạ Dao làm như không nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Ôn Uyển: “Quận chúa, ẩn nhẫn một cách thích hợp là tốt, nhưng lúc nào cũng ẩn nhẫn thì sẽ là mềm yếu. Quận chúa, người không thể có tư cách mềm yếu, nếu không chuyện lần này chỉ là một bắt đầu. Chỉ có thi triển thủ đoạn lôi đình, khiến cho bọn họ sợ thì khi bọn họ muốn hạ thủ lần nữa cũng phải nghĩ kĩ tính toán xem hậu quả khi động tới Quận chúa bọn họ có chịu đựng được hay không? Quận chúa, lần này thật sự là cơ hội tuyệt hảo, lần này ra tay độc ác, sẽ kinh sợ tất cả những kẻ có nhúng tay, không chỉ để cho những người trong hậu cung nhìn mà còn cho quan lại trên triều biết, Quận chúa không còn là người mềm yếu vô năng, tâm từ thủ nhuyễn. Ai dám đánh chủ ý lên người Quận chúa, không chết cũng phải bị lột một tầng da, cũng làm cho bọn họ xem một chút, sức nặng của Quận chúa ở trong suy nghĩ của hoàng thượng.”
Ôn Uyển còn đang suy nghĩ, còn đang cân nhắc. Nếu thật sự động thủ lần này sẽ không có cơ hội quay đầu.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển còn đang giãy dụa, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Quận chúa, người đã từng nói, người cần phải có lực lượng riêng để bảo vệ mình. Quận chúa, chỉ có người chân chính cường đại, mới có thể lôi kéo được những kẻ có năng lực khăng khăng một mực đi theo, bởi vì người mạnh mẽ mới có tương lai. Một kẻ lòng dạ đàn bà như A Đấu, hoặc ngu ngốc không được việc thì người có năng lực sẽ không theo vì không ai muốn làm bia đỡ đạn cả. Quận chúa, nếu người không thay đổi, cho dù tương lai Trịnh vương đăng cơ, thì người cũng chỉ có thể dựa vào Trịnh vương mới được tôn vinh, chứ không phải bản thân Quận chúa có thể tự được hưởng tôn vinh.”
Ôn Uyển nghe Hạ Dao chỉ trích thẳng thắn, cũng không tức giận, ngược lại bật cười: ” Ngươi thì không phải là đàn bà, A Đấu cũng lôi ra luôn, ta kém như vậy sao?”
(A Đấu: con trai của Lưu Bị, được ví như kẻ bất tài)
Hạ Dao không hề đỏ mặt nói: “Ta là cô gái, nhưng ta không lòng dạ đàn bà. Quận chúa, thời gian người ẩn nhẫn cũng đã đủ dài, nên buông tay buông chân thi triển quyền cước. Không cần lo lắng, lại càng không thể sợ hãi, có ta ở bên cạnh cầm giữ cho người, người không cần lo lắng bị hãm hại.” Hạ Dao biết cố kỵ của Ôn Uyển, cũng bởi vì có rất nhiều cố kỵ từ trước tới nay Quận chúa vẫn không thả lỏng thi triển, ẩn nhẫn qua ngày.
Ôn Uyển khẽ kéo vòng tay bằng bạc trên tay, tinh tế vuốt ve, qua thật lâu mới nói tiếp: “Nói một chút xem, nếu động đi xuống thì sẽ như thế nào?”
Hạ Dao biết, Quận chúa rốt cục nguyện ý động: “Phải nhìn xem Quận chúa là muốn đại động, hay là tiểu động. Đại động, trong hoàng cung toàn bộ đều phải dính líu vào, ngay cả tần phi cũng sẽ không may mắn thoát khỏi. Tiểu động, có dính líu đến một nửa người số người, nhưng sẽ không dính líu đến nương nương trong hậu cung. Tối đa cũng chỉ đem những thái giám cung nữ có dính líu thanh tẩy một phen.”
Ôn Uyển lộ ra một nụ cười khiến cho Hạ Dao xem không hiểu: “Chọn Tiểu động đi! Đại động đến lúc đó động đến một nửa thì phải ngưng xuống. Tiếng sấm lớn nhưng mưa ít, không đạt tới mục đích, cũng không đạt được hiệu quả kinh sợ mà ngươi nói.”
Hạ Dao có chút không rõ ý tứ của Ôn Uyển. Ôn Uyển cười nói mấy chữ, Hạ Dao đứng ở tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích được.
Ôn Uyển nói rất đúng: “Cháu gái, không quan trọng bằng nhi tử.”
Hoàng đế đối với sự kiện Ôn Uyển trúng độc, rất tức giận, hạ thánh chỉ, muốn xử lý nghiêm khắc. Ôn Uyển nghe xong, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, Quận chúa nói, những người này muốn mạng của nàng, nếu được, hy vọng hoàng thượng cho Quận chúa tự mình tra rõ chuyện này.”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn về Ôn Uyển, đứa nhỏ này vốn luôn luôn không muốn dính máu tanh.
“Ôn Uyển, Hạ Dao không có nói sai không? Cháu muốn tự mình tra rõ chuyện này?”
Ôn Uyển gật đầu: “Nhẫn nại của một người là có hạn. Chuyện này, cháu muốn tự mình tra, xem một chút rốt cuộc là người nào năm lần bảy lượt muốn giết cháu? Cháu rốt cuộc cùng họ có thâm cừu đại hận gì.”
Hoàng đế nhìn thấy sự bình tĩnh trong mắt Ôn Uyển, bình tĩnh đến khiến cho ông biết Ôn Uyển đã tức giận tới cực điểm. Ông nhẹ nhàng than thở một tiếng: “Tốt, nếu cháu nguyện ý tra thì giao cho cháu toàn quyền tra xét. Ông ngoại sẽ bảo Cao công công toàn lực hiệp trợ.”
Ôn Uyển bình tĩnh gật đầu.
Trở lại Vĩnh Ninh Cung, Ôn Uyển đã ngửi thấy một cổ mùi hoa, đi vào quả nhiên nhìn thấy trong viện bày đầy hoa. Sắc mặt Ôn Uyển rất khó nhìn: “Sau này, trong Vĩnh Ninh cung không được trưng bày hoa cỏ nữa, cũng không cho đốt chút hương liệu nào (ngoại trừ hương đốt để xua đuổi ruồi muỗi)”.
Hạ Hương vốn muốn nói, có nàng ở đây không cần phải lo lắng, nhưng lời đến cổ họng lại nuốt trở về. Những thủ đoạn này, khó lòng phòng bị, Quận chúa nói không cần, thì không cần đi!
Ôn Uyển để cho Hạ Dao bày bàn vẽ ở trong sân, phất tay để cho tất cả mọi người đi ra ngoài. Ôn Uyển cầm bút, từ từ vẽ tranh, vẽ đến mệt mỏi liền tựa vào trên ghế nhìn lên bầu trời. Màn đêm đã buông xuống, hết thảy lại đắm chìm trong bóng tối, nàng cảm thấy mình cũng đang mò mẫm trong bóng tối để đi về phía trước. Chỉ cần sơ sẩy không cẩn thận là vĩnh viễn không thấy được bình minh.
Rắc một tiếng, Ôn Uyển bẻ gẫy cây bút vẽ trong tay thành hai đoạn, ném ở một bên. Hạ Dao nghe được động tĩnh, vội vàng đi ra. Ôn Uyển bảo Hạ Dao thu dọn lại giá vẽ, còn nàng đi vào thư phòng.
Hạ Dao ngồi xuống nhìn bức tranh đã vẽ xong, có một cô gái đứng giữa sườn núi của một ngọn núi vô cùng hiểm trở, chân mày nàng đang nhíu chặt, mặt đầy vẻ kinh hoảng, ngước nhìn lên nhưng nhìn không thấy được đỉnh núi.
Sau khi Ôn Uyển ra khỏi thư phòng, nói với Hạ Dao đang đi theo bên cạnh:” Chuyện lần này, không được cho Hạ Ảnh nhúng tay vào.” Ôn Uyển cũng không muốn cậu Trịnh vương dính líu tới những chuyện phi tần trong hậu cung vì hậu cung là chuyện riêng của Hoàng đế, nếu Trịnh vương biết thì nhúng tay hoặc không nhúng tay vào đều có vấn đề.
Hạ Dao trong lòng khẽ than thở một tiếng, Quận chúa không có lúc nào là không cố gắng để bảo toàn cho Trịnh vương. Quận chúa đối với Trịnh vương tốt như vậy mà hắn có thể hạ thủ với Quận chúa, khó trách hoàng thượng đối với Trịnh vương không yên lòng. Chỉ hy vọng, Trịnh vương có thể cảm nhận được một tấm chân tình này của Quận chúa. Hạ Dao cũng hy vọng trải qua chuyện lần này tính tình của Ôn Uyển có thể hoàn toàn thay đổi, không cần tiếp tục cái loại ẩn nhẫn ngày trước, nói thực nàng thật sự cảm thấy Quận chúa sống quá uất ức a.
/1357
|