Trịnh Vương cũng không quá rõ ràng tại sao Hoàng Đế lại muốn làm vậy. Lúc ấy Hoàng Thượng vừa mở miệng, lòng hắn liền trầm xuống. Nhưng mà rất nhanh linh quang đầu hắn chợt lóe lên, vì lời Ôn Uyển nói khiến cho trong lòng hắn có sự cảnh giác, hắn lo lắng rằng Hoàng Đế là đang cố ý thăm dò hắn, nên lập tức không chần chừ một phát nào liền thuận thế đáp ứng.
Những lời nói đó Ôn Uyển nói, chỉ có một mình hắn biết. Trịnh Vương cũng không nói cho hai vị phụ tá tâm phúc mà chỉ tự suy xét. Hắn vĩnh viễn không thể nói những lời này cho người khác nữa. Cha hắn đều đang lo lắng sợ rằng hắn sẽ giết huynh đệ của hắn, cho nên mới không yên lòng với hắn, không muốn truyền ngôi vị Hoàng Đế cho hắn. Chuyện không có mặt mũi như vậy làm sao hắn có thể nói ra với người khác nữa chứ.
Hơn nữa, Ôn Uyển nói cũng chỉ là suy đoán của nàng mà thôi, còn rốt cuộc là Hoàng Đế nghĩ như thế nào, thì chỉ có bản thân Hoàng Đế biết. Nhưng mà, thời gian nhàn rỗi ở nhà có lẽ cũng không lâu.
Ôn Uyển ở trên thôn trang khoan thai tự đắc. Mặc dù nói nơi này vắng vẻ, nhưng tin tức trong kinh thành, nàng đều biết được với tốc độ nhanh nhất.
Ở Tướng phủ, Tô Hiển lo lắng hỏi cha hắn: “Cha, dưới loại thế cục này thì tại sao Trịnh Vương lại phải tĩnh dưỡng vài ngày chứ. Ở giữa thời điểm hiện tại có rất nhiều người vốn đang ngồi xem đều đã ngã về hướng Triệu Vương.” Tướng phủ lựa chọn Trịnh Vương, vậy chính là người ngồi chung một chiếc thuyền với Trịnh Vương. Nhưng thế cục hôm nay lại quá bất lợi với phe của Trịnh Vương.
Tô Hộ so với Tô Hiển thì ổn định hơn “Không vội, Trịnh Vương cũng không làm sai cái gì. Hoàng Thượng không thể chèn ép hắn xuống được, hơn nữa trong triều cần sự thăng bằng. Trịnh Vương yên lặng lui xuống, chỉ còn Triệu Vương một mình lộng hành, đây là điều Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy, ta tin rằng rất nhanh Hoàng Thượng sẽ có hành động.”
“Quận chúa, đồ Mai Nhi tiểu thư tặng cho người đã tới.” Ôn Uyển nghe thấy thế thì cười một tiếng. Mai Nhi này cứ có cái gì tốt, đều đưa tới một phần cho nàng cả.
Sau khi Hoa Mai Nhi gả đến La gia. Mặc dù nói chưa đến mức ân ân ái ái, nhưng căn cứ vào lời nhắn của hạ nhân, Ôn Uyển biết Mai Nhi sống rất tốt. Vừa gả qua, Quốc Công phu nhân đã bắt đầu dẫn nàng theo bên cạnh học tập việc nhà. Từ khi đến Quốc Công phủ, không có một người nào dám chậm chạp coi thường nàng, trôi qua nửa năm đều nghe được tin tức tốt cả.
Ôn Uyển hiện tại tuy chưa làm thần tiên nhưng đại não cũng đã như hồ ly tinh rồi. Nàng biết ở cổ đại, nhà người ta trừ phi là ái thiếp diệt vợ, chứ nếu không thì hậu viện chính là thiên hạ của chủ mẫu. Hoa phu nhân vì Mai Nhi mà suy nghĩ vô cùng chu đáo. Có Trấn Quốc Công phu nhân thương yêu, Mai Nhi sống ở hậu viện quả thật rất thuận lợi.
Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng biết, nếu như nàng không có Hoàng Đế bao bọc, thì chỉ dựa vào tật câm của nàng, gia đình bình thường cũng sẽ không lấy nàng về. Còn muốn chọn ba nhặt bốn sao, có thể được người ta tới cửa cầu hôn hay không cũng là vấn đề rồi, đoán chừng phải chờ để vào am ni cô thôi a !
Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh “Thế cục hiện tại trong triều như thế nào? Lâu rồi tình hình ra sao?”
Hạ Ảnh lắc đầu “Thuộc hạ không rõ lắm, nhưng mà Vương gia rất tốt, Quận chúa không cần lo lắng.” Nàng cũng không biết nhiều hơn nữa, mà cũng không dám suy đoán loạn nữa.
Ở trong phủ Trịnh Vương, Kỳ Mộ hỏi Kỳ Ngôn “Đại ca, huynh xem nếu đệ nói với Phụ Vương là đệ dẫn Tiểu Lục đến làng Thập Lý, huynh nói Phụ Vương có đáp ứng không?”
Kỳ Ngôn thấy hắn lại muốn chạy ra ngoài đi ung dung tự tại, nhưng cũng không vạch trần hắn “Huynh không biết, tự đệ đến hỏi Phụ Vương đi.”
Không ngoài suy đoán của Kỳ Mộ, Trịnh Vương đã cự tuyệt. Bảo Kỳ Mộ phải thành thực ở nhà, hoàn thành bài tập cho thật tốt, không được nghĩ cái gì khác nữa, cũng đừng đi ra ngoài gây chuyện cho hắn nữa, nếu lại gây ra chuyện, thì sẽ bị giam một năm không được phép đi ra ngoài .
Kỳ Mộ ủ rũ ra khỏi thư phòng Trịnh Vương. Vừa ra khỏi thư phòng, đã nhìn thấy lão Ngũ mặt mày hớn hở đi tới.
Kỳ Huyên thấy bộ dáng ủ rũ của lão Tam, nụ cười lập tức liền biến mất “Tam ca, huynh sao vậy?”
Kỳ Mộ nhìn chướng mắt nhất là cái bộ dáng dối trá này của hắn. Rõ ràng nhìn thấy cái bộ dạng ủ rũ này của mình thì trong lòng vui vẻ như nở hoa, vậy mà trên mặt lại làm ra bộ dạng ân cần như vậy. Làm cho ai nhìn chứ, còn không phải là làm cho Phụ Vương nhìn à, tên gia hỏa buồn nôn dối trá. Kỳ Mộ hừ một tiếng, vung tay đi.
Nhiều năm như vậy, Kỳ Huyên cũng đã sớm quen với thái độ ác liệt của Kỳ Mộ đối với hắn rồi. Thế nên cũng không để bụng, lại đi tiếp vào thư phòng.
Kỳ Mộ gặp Kỳ Phong nói “Tiểu Lục a, đệ đi nói với Phụ Vương đi. Phụ Vương cố ý chọn một người giữa đệ và lão Ngũ. Lúc này đệ đi tới lấy lòng, đảm bảo Phụ Vương sẽ đáp ứng.”
Kỳ Phong lắc đầu vô cùng dứt khoát, tiếp theo nói như nịnh nọt “Đệ không đi. Mặc dù con người biểu tỷ không tệ, nhưng khi đệ nhìn thấy biểu tỷ thì cứ như nhìn thấy Phụ Vương vậy. Tam ca, tại sao huynh cứ đánh chủ ý đến đệ thế! Huynh cũng không kém mà, tại sao cứ nhất định phải đẩy lên người đệ vậy. Đệ cảm thấy huynh và biểu tỷ cũng rất xứng đôi a. Huynh võ nghệ siêu phàm, anh tuấn tiêu sái; biểu tỷ tài hoa hơn người, dịu dàng đáng yêu, một đôi do trời đất tạo nên. Lại nhìn đệ xem, tìm không ra một ưu điểm nữa, biểu tỷ cũng chướng mắt đệ ấy chứ.”
Kỳ Mộ rất rắm thúi nói “Đệ nói rất có lý. Thật ra thì biểu muội quả thật dịu dàng đáng yêu, mặc dù tướng mạo giống Phụ Vương, nhưng khí chất lại khác. Có điều nếu như nàng không lợi hại như vậy thì huynh sẽ có ý nghĩ này. Nhưng mà biểu muội lại rất lợi hại, thủ đoạn cũng rất cao minh. Tương lai nhất định sẽ trở thành một con cọp cái. Còn huynh này, thích nhất là đánh lão hổ. Vì vậy, nếu thật sự bảo huynh cưới biểu muội, Vương Phủ đừng mong có cuộc sống yên ổn. Cho nên, vì đại cục, vẫn Tiểu Lục lên là tốt nhất.”
Chuyện khác phần lớn Kỳ Phong đều thỏa hiệp dưới nắm đấm của lão Tam. Nhưng riêng chuyện này, thì cho dù hắn có bị đánh chết cũng không muốn chủ động đến gần trước mặt Ôn Uyển. Nếu sau này Phụ Vương cưỡng ép nhét biểu tỷ tới bắt hắn lấy. Vì mệnh lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, hắn sẽ cưới, nhưng bảo bản thân hắn chủ động đi thỉnh cầu thì đánh chết hắn cũng không đi. Hắn kiên quyết, có chết cũng không theo.
Kỳ Huyên trở về hậu viện, Vương trắc phi khẩn trương hỏi “Phụ Vương con gọi con sang làm gì vậy? Không phải bảo con đi lên thôn trang thăm Ôn Uyển chứ? Kỳ Huyên, con ngàn vạn lần không được tiếp cận đến trước mặt Ôn Uyển. Nếu con thật sự lấy Ôn Uyển, thì cả đời này của con cũng sẽ bị hủy mất.” Mặc dù muốn giao hảo với Ôn Uyển, nhưng mà nàng cũng không muốn có một đứa con dâu câm. Thực sự lấy Ôn Uyển, cả đời này con trai nàng cũng đừng mong ngẩng đầu làm người.
Kỳ Huyên cười nói “Mẫu phi yên tâm, con cũng không phải trẻ con hai tuổi. Mẫu phi đừng lo lắng cho con, người vẫn nên dạy bảo Tư Hàm nhiều hơn đi, đừng để con bé suốt ngày cõng sách trên lưng luyến tiếc không muốn buông tay như thế. Dù sao sau này cũng vẫn phải gả cho người ta, cuộc sống sau này, cũng không thể cầm sách mà sống được.”
Vương trắc phi bảo hắn yên tâm “Ta sẽ khuyên nàng.”
Trong Vương phủ, ba Vương tử độ tuổi thích hợp nhất, từng người đều có lý do riêng ghét bỏ Ôn Uyển. Nếu như Ôn Uyển biết được, thì tuyệt đối sẽ mừng trộm.
Mà ở trong phủ Thuần Vương, Yến Kỳ Hiên đã vượt qua được sự đau thương. La Thủ Huân đến thăm hắn, La Thủ Huân thấy được Yến Kỳ Hiên thần sắc hồng hào, có điều mỗi ngày đều luyện chữ.
Lần này cũng đang luyện chữ, La Thủ Huân nhìn thấy tay hắn đều nổi lên những bong bóng máu, nên đi tới khuyên nhủ “Chuyện này cũng không phải một sớm một chiều là làm được đâu. Ngươi cũng đừng quá liều mạng thế.”
Kỳ Hiên buông bút lông trong tay ra. Nếu như Ôn Uyển ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện, Yến Kỳ Hiên gầy đi rất nhiều so với trước “Trương tiên sinh nói nếu muốn luyện được một tay chữ tốt, trở thành một vị đại sư thư pháp, thì việc quan trọng nhất là chăm chỉ khổ luyện, phải kiên trì quanh năm, mới có thể có trình độ được. Năng khiếu của ta kém, chỉ có thể bỏ ra càng nhiều thời gian hơn người khác mới có thể đền bù được sự thiếu hụt đó .”
Thuần Vương mời Trương tiên sinh, muốn cho Yến Kỳ Hiên bái ông ta làm thầy. Trương tiên sinh không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ nói cho Yến Kỳ Hiên thời gian một năm, nếu thật sự có thiên phú này, thì ông sẽ đáp ứng, còn nếu như không có, thì cũng không cần giằng co nữa. Thật ra thì việc có năng lực hay không, có thiên phú hay không, những người giống như bọn họ, ngay cả việc nhìn một cái cũng không quan tâm. Yến Kỳ Hiên với tình huống bình thường thì tương lai hắn cũng là có thể có một tay viết chữ tốt, nhưng nếu muốn đạt được trình độ cao thì rất khó.
La Thủ Huân há hốc mồm nói ” A, ngươi thật sự chuẩn bị làm đại gia thư pháp à?”
Yến Kỳ Hiên không phản bác “Trước tiên ta muốn luyện chữ tốt, chờ đến tương lai khi ta đủ tình độ rồi, ta nhất định phải sáng tạo ra một loại kiểu chữ mới, sẽ đặt tên là Phất Khê. Ta muốn để cho tất cả mọi người, đều nhớ kỹ Phất Khê.”
La Thủ Huân há miệng, định nói rằng việc muốn sáng tạo ra một kiểu chữ cũng không phải là chuyện cứ nói thì có thể thành sự thật được. Nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Yến Kỳ Hiên, hắn lại không nói gì. Mặc kệ như thế nào, hắn đã có thể phấn chấn lên, không tiếp tục chán chường nữa thì đều tốt hơn những thứ gì kia.
Thuần Vương Phi hỏi Băng Cầm “Thế tử còn đang luyện chữ sao?”
Băng Cầm gật đầu “Vương Phi, Thế tử vẫn luyện tập như điên cuồng vậy ạ. Trừ thời gian ăn cơm ngủ nghỉ ra, còn những thời gian khác tất cả đều miệt mài ở thư phòng. Ngay cả khi tay bị cọ sát chảy cả máu, cũng không chịu ngừng nghỉ. Nếu không phải vì mỗi tối đều bôi thuốc thì cũng không biết sẽ như thế nào nữa.” Băng Cầm vừa nói xong, nước mắt cũng chảy ra. Nàng thực sự nhìn đến đau lòng.
Thuần Vương Phi bất đắc dĩ, chỉ đành phải tự đi qua. Nói rất nhiều lời với Yến Kỳ Hiên, thật vất vả mới khuyên được hắn dừng lại đi nghỉ ngơi. Nhưng ngày hôm sau, lại vẫn tiếp tục như vậy.
Thuần Vương Phi nói với Thuần Vương “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Hay là sớm định thân cho nó, để nó an lòng lại, lại để cho con dâu từ từ khuyên nhủ nó, cũng sẽ tốt thôi.”
Thuần Vương cũng bảo Thuần Vương Phi chọn người tốt cho Yến Kỳ Hiên.
Ôn Uyển ở trên thôn trang, nàng biết hiện tại trong kinh thành không được yên ổn, nhưng hiện tại cũng không liên quan gì đến nàng cả.
Vào lúc sáng sớm Ôn Uyển nhớ tới một chuyện: “Hôm nay hình như là ngày hai mươi tám tháng bảy à?”
Hạ Dao gật đầu: “Quận chúa, người có chuyện gì sao?”
Ôn Uyển gật đầu: “Sắp xếp đồ đạc cho tốt đi, ngày mai trở về kinh thành.”
Hạ Dao không đoán được suy nghĩ của Ôn Uyển, nàng chỉ hỏi thời gian rồi muốn trở về. Thái độ của Ôn Uyển không muốn trở lại kinh thành, không muốn cuốn vào cuộc tranh đấu vẫn không thay đổi. Nhưng hiện tại đang yên đang lành, làm sao đột nhiên lại tự muốn trở về đây chứ, khẳng định bên trong có nguyên nhân.
Hạ Ảnh ở bên cạnh giải thích “Mùng một tháng tám, là sinh nhật Quận chúa, và cũng là ngày giỗ của Công chúa. Nên Quận chúa muốn đi Ngọc Tuyền tự dâng hương cho Công chúa ( bởi vì mộ phần cách quá xa ).”
Trong lòng Hạ Dao cảm thán, Quận chúa thật hiếu thuận. Nếu như Công Chúa Điện Hạ không mất quá sớm, cũng đã có thể hưởng thụ được niềm vui gia đình rồi.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, Ôn Uyển cũng giống như thường ngày, đến sân đấu luyện tập cỡi ngựa bắn cung. Trước khi Ôn Uyển đến, Hạ Luân cũng đã kiểm tra toàn bộ sân bãi một lần, sau khi xác nhận tất cả đều ổn thỏa, mới để Ôn Uyển bắt đầu luyện tập. Đây cũng là chuyện cần thiết phải chuẩn bị mỗi ngày.
Ôn Uyển ngồi trên lưng ngựa, cảm thấy vẫn là Tiểu Mặc tốt hơn. Nhưng đáng tiếc, vì giấu diếm thân phận nên không thể đòi về được. Nàng đang suy nghĩ chuyện cũ thì đột nhiên nghe được một tiếng gọi “Quận chúa.”
Ôn Uyển phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy con ngựa phi về phía những rào chắn, phóng qua rào chắn, chuẩn bị chạy như bay lên trên núi. Ôn Uyển thấy tình hình này, lập tức nhớ sự kiện ngựa chứng lần trước. Nếu như là lúc trước, có thể nàng sẽ hoảng sợ. Nhưng hiện tại, Ôn Uyển nằm sấp người xuống, dán thật chặt thân thể mình vào người con ngựa.
Những lời nói đó Ôn Uyển nói, chỉ có một mình hắn biết. Trịnh Vương cũng không nói cho hai vị phụ tá tâm phúc mà chỉ tự suy xét. Hắn vĩnh viễn không thể nói những lời này cho người khác nữa. Cha hắn đều đang lo lắng sợ rằng hắn sẽ giết huynh đệ của hắn, cho nên mới không yên lòng với hắn, không muốn truyền ngôi vị Hoàng Đế cho hắn. Chuyện không có mặt mũi như vậy làm sao hắn có thể nói ra với người khác nữa chứ.
Hơn nữa, Ôn Uyển nói cũng chỉ là suy đoán của nàng mà thôi, còn rốt cuộc là Hoàng Đế nghĩ như thế nào, thì chỉ có bản thân Hoàng Đế biết. Nhưng mà, thời gian nhàn rỗi ở nhà có lẽ cũng không lâu.
Ôn Uyển ở trên thôn trang khoan thai tự đắc. Mặc dù nói nơi này vắng vẻ, nhưng tin tức trong kinh thành, nàng đều biết được với tốc độ nhanh nhất.
Ở Tướng phủ, Tô Hiển lo lắng hỏi cha hắn: “Cha, dưới loại thế cục này thì tại sao Trịnh Vương lại phải tĩnh dưỡng vài ngày chứ. Ở giữa thời điểm hiện tại có rất nhiều người vốn đang ngồi xem đều đã ngã về hướng Triệu Vương.” Tướng phủ lựa chọn Trịnh Vương, vậy chính là người ngồi chung một chiếc thuyền với Trịnh Vương. Nhưng thế cục hôm nay lại quá bất lợi với phe của Trịnh Vương.
Tô Hộ so với Tô Hiển thì ổn định hơn “Không vội, Trịnh Vương cũng không làm sai cái gì. Hoàng Thượng không thể chèn ép hắn xuống được, hơn nữa trong triều cần sự thăng bằng. Trịnh Vương yên lặng lui xuống, chỉ còn Triệu Vương một mình lộng hành, đây là điều Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy, ta tin rằng rất nhanh Hoàng Thượng sẽ có hành động.”
“Quận chúa, đồ Mai Nhi tiểu thư tặng cho người đã tới.” Ôn Uyển nghe thấy thế thì cười một tiếng. Mai Nhi này cứ có cái gì tốt, đều đưa tới một phần cho nàng cả.
Sau khi Hoa Mai Nhi gả đến La gia. Mặc dù nói chưa đến mức ân ân ái ái, nhưng căn cứ vào lời nhắn của hạ nhân, Ôn Uyển biết Mai Nhi sống rất tốt. Vừa gả qua, Quốc Công phu nhân đã bắt đầu dẫn nàng theo bên cạnh học tập việc nhà. Từ khi đến Quốc Công phủ, không có một người nào dám chậm chạp coi thường nàng, trôi qua nửa năm đều nghe được tin tức tốt cả.
Ôn Uyển hiện tại tuy chưa làm thần tiên nhưng đại não cũng đã như hồ ly tinh rồi. Nàng biết ở cổ đại, nhà người ta trừ phi là ái thiếp diệt vợ, chứ nếu không thì hậu viện chính là thiên hạ của chủ mẫu. Hoa phu nhân vì Mai Nhi mà suy nghĩ vô cùng chu đáo. Có Trấn Quốc Công phu nhân thương yêu, Mai Nhi sống ở hậu viện quả thật rất thuận lợi.
Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng biết, nếu như nàng không có Hoàng Đế bao bọc, thì chỉ dựa vào tật câm của nàng, gia đình bình thường cũng sẽ không lấy nàng về. Còn muốn chọn ba nhặt bốn sao, có thể được người ta tới cửa cầu hôn hay không cũng là vấn đề rồi, đoán chừng phải chờ để vào am ni cô thôi a !
Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh “Thế cục hiện tại trong triều như thế nào? Lâu rồi tình hình ra sao?”
Hạ Ảnh lắc đầu “Thuộc hạ không rõ lắm, nhưng mà Vương gia rất tốt, Quận chúa không cần lo lắng.” Nàng cũng không biết nhiều hơn nữa, mà cũng không dám suy đoán loạn nữa.
Ở trong phủ Trịnh Vương, Kỳ Mộ hỏi Kỳ Ngôn “Đại ca, huynh xem nếu đệ nói với Phụ Vương là đệ dẫn Tiểu Lục đến làng Thập Lý, huynh nói Phụ Vương có đáp ứng không?”
Kỳ Ngôn thấy hắn lại muốn chạy ra ngoài đi ung dung tự tại, nhưng cũng không vạch trần hắn “Huynh không biết, tự đệ đến hỏi Phụ Vương đi.”
Không ngoài suy đoán của Kỳ Mộ, Trịnh Vương đã cự tuyệt. Bảo Kỳ Mộ phải thành thực ở nhà, hoàn thành bài tập cho thật tốt, không được nghĩ cái gì khác nữa, cũng đừng đi ra ngoài gây chuyện cho hắn nữa, nếu lại gây ra chuyện, thì sẽ bị giam một năm không được phép đi ra ngoài .
Kỳ Mộ ủ rũ ra khỏi thư phòng Trịnh Vương. Vừa ra khỏi thư phòng, đã nhìn thấy lão Ngũ mặt mày hớn hở đi tới.
Kỳ Huyên thấy bộ dáng ủ rũ của lão Tam, nụ cười lập tức liền biến mất “Tam ca, huynh sao vậy?”
Kỳ Mộ nhìn chướng mắt nhất là cái bộ dáng dối trá này của hắn. Rõ ràng nhìn thấy cái bộ dạng ủ rũ này của mình thì trong lòng vui vẻ như nở hoa, vậy mà trên mặt lại làm ra bộ dạng ân cần như vậy. Làm cho ai nhìn chứ, còn không phải là làm cho Phụ Vương nhìn à, tên gia hỏa buồn nôn dối trá. Kỳ Mộ hừ một tiếng, vung tay đi.
Nhiều năm như vậy, Kỳ Huyên cũng đã sớm quen với thái độ ác liệt của Kỳ Mộ đối với hắn rồi. Thế nên cũng không để bụng, lại đi tiếp vào thư phòng.
Kỳ Mộ gặp Kỳ Phong nói “Tiểu Lục a, đệ đi nói với Phụ Vương đi. Phụ Vương cố ý chọn một người giữa đệ và lão Ngũ. Lúc này đệ đi tới lấy lòng, đảm bảo Phụ Vương sẽ đáp ứng.”
Kỳ Phong lắc đầu vô cùng dứt khoát, tiếp theo nói như nịnh nọt “Đệ không đi. Mặc dù con người biểu tỷ không tệ, nhưng khi đệ nhìn thấy biểu tỷ thì cứ như nhìn thấy Phụ Vương vậy. Tam ca, tại sao huynh cứ đánh chủ ý đến đệ thế! Huynh cũng không kém mà, tại sao cứ nhất định phải đẩy lên người đệ vậy. Đệ cảm thấy huynh và biểu tỷ cũng rất xứng đôi a. Huynh võ nghệ siêu phàm, anh tuấn tiêu sái; biểu tỷ tài hoa hơn người, dịu dàng đáng yêu, một đôi do trời đất tạo nên. Lại nhìn đệ xem, tìm không ra một ưu điểm nữa, biểu tỷ cũng chướng mắt đệ ấy chứ.”
Kỳ Mộ rất rắm thúi nói “Đệ nói rất có lý. Thật ra thì biểu muội quả thật dịu dàng đáng yêu, mặc dù tướng mạo giống Phụ Vương, nhưng khí chất lại khác. Có điều nếu như nàng không lợi hại như vậy thì huynh sẽ có ý nghĩ này. Nhưng mà biểu muội lại rất lợi hại, thủ đoạn cũng rất cao minh. Tương lai nhất định sẽ trở thành một con cọp cái. Còn huynh này, thích nhất là đánh lão hổ. Vì vậy, nếu thật sự bảo huynh cưới biểu muội, Vương Phủ đừng mong có cuộc sống yên ổn. Cho nên, vì đại cục, vẫn Tiểu Lục lên là tốt nhất.”
Chuyện khác phần lớn Kỳ Phong đều thỏa hiệp dưới nắm đấm của lão Tam. Nhưng riêng chuyện này, thì cho dù hắn có bị đánh chết cũng không muốn chủ động đến gần trước mặt Ôn Uyển. Nếu sau này Phụ Vương cưỡng ép nhét biểu tỷ tới bắt hắn lấy. Vì mệnh lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, hắn sẽ cưới, nhưng bảo bản thân hắn chủ động đi thỉnh cầu thì đánh chết hắn cũng không đi. Hắn kiên quyết, có chết cũng không theo.
Kỳ Huyên trở về hậu viện, Vương trắc phi khẩn trương hỏi “Phụ Vương con gọi con sang làm gì vậy? Không phải bảo con đi lên thôn trang thăm Ôn Uyển chứ? Kỳ Huyên, con ngàn vạn lần không được tiếp cận đến trước mặt Ôn Uyển. Nếu con thật sự lấy Ôn Uyển, thì cả đời này của con cũng sẽ bị hủy mất.” Mặc dù muốn giao hảo với Ôn Uyển, nhưng mà nàng cũng không muốn có một đứa con dâu câm. Thực sự lấy Ôn Uyển, cả đời này con trai nàng cũng đừng mong ngẩng đầu làm người.
Kỳ Huyên cười nói “Mẫu phi yên tâm, con cũng không phải trẻ con hai tuổi. Mẫu phi đừng lo lắng cho con, người vẫn nên dạy bảo Tư Hàm nhiều hơn đi, đừng để con bé suốt ngày cõng sách trên lưng luyến tiếc không muốn buông tay như thế. Dù sao sau này cũng vẫn phải gả cho người ta, cuộc sống sau này, cũng không thể cầm sách mà sống được.”
Vương trắc phi bảo hắn yên tâm “Ta sẽ khuyên nàng.”
Trong Vương phủ, ba Vương tử độ tuổi thích hợp nhất, từng người đều có lý do riêng ghét bỏ Ôn Uyển. Nếu như Ôn Uyển biết được, thì tuyệt đối sẽ mừng trộm.
Mà ở trong phủ Thuần Vương, Yến Kỳ Hiên đã vượt qua được sự đau thương. La Thủ Huân đến thăm hắn, La Thủ Huân thấy được Yến Kỳ Hiên thần sắc hồng hào, có điều mỗi ngày đều luyện chữ.
Lần này cũng đang luyện chữ, La Thủ Huân nhìn thấy tay hắn đều nổi lên những bong bóng máu, nên đi tới khuyên nhủ “Chuyện này cũng không phải một sớm một chiều là làm được đâu. Ngươi cũng đừng quá liều mạng thế.”
Kỳ Hiên buông bút lông trong tay ra. Nếu như Ôn Uyển ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện, Yến Kỳ Hiên gầy đi rất nhiều so với trước “Trương tiên sinh nói nếu muốn luyện được một tay chữ tốt, trở thành một vị đại sư thư pháp, thì việc quan trọng nhất là chăm chỉ khổ luyện, phải kiên trì quanh năm, mới có thể có trình độ được. Năng khiếu của ta kém, chỉ có thể bỏ ra càng nhiều thời gian hơn người khác mới có thể đền bù được sự thiếu hụt đó .”
Thuần Vương mời Trương tiên sinh, muốn cho Yến Kỳ Hiên bái ông ta làm thầy. Trương tiên sinh không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ nói cho Yến Kỳ Hiên thời gian một năm, nếu thật sự có thiên phú này, thì ông sẽ đáp ứng, còn nếu như không có, thì cũng không cần giằng co nữa. Thật ra thì việc có năng lực hay không, có thiên phú hay không, những người giống như bọn họ, ngay cả việc nhìn một cái cũng không quan tâm. Yến Kỳ Hiên với tình huống bình thường thì tương lai hắn cũng là có thể có một tay viết chữ tốt, nhưng nếu muốn đạt được trình độ cao thì rất khó.
La Thủ Huân há hốc mồm nói ” A, ngươi thật sự chuẩn bị làm đại gia thư pháp à?”
Yến Kỳ Hiên không phản bác “Trước tiên ta muốn luyện chữ tốt, chờ đến tương lai khi ta đủ tình độ rồi, ta nhất định phải sáng tạo ra một loại kiểu chữ mới, sẽ đặt tên là Phất Khê. Ta muốn để cho tất cả mọi người, đều nhớ kỹ Phất Khê.”
La Thủ Huân há miệng, định nói rằng việc muốn sáng tạo ra một kiểu chữ cũng không phải là chuyện cứ nói thì có thể thành sự thật được. Nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Yến Kỳ Hiên, hắn lại không nói gì. Mặc kệ như thế nào, hắn đã có thể phấn chấn lên, không tiếp tục chán chường nữa thì đều tốt hơn những thứ gì kia.
Thuần Vương Phi hỏi Băng Cầm “Thế tử còn đang luyện chữ sao?”
Băng Cầm gật đầu “Vương Phi, Thế tử vẫn luyện tập như điên cuồng vậy ạ. Trừ thời gian ăn cơm ngủ nghỉ ra, còn những thời gian khác tất cả đều miệt mài ở thư phòng. Ngay cả khi tay bị cọ sát chảy cả máu, cũng không chịu ngừng nghỉ. Nếu không phải vì mỗi tối đều bôi thuốc thì cũng không biết sẽ như thế nào nữa.” Băng Cầm vừa nói xong, nước mắt cũng chảy ra. Nàng thực sự nhìn đến đau lòng.
Thuần Vương Phi bất đắc dĩ, chỉ đành phải tự đi qua. Nói rất nhiều lời với Yến Kỳ Hiên, thật vất vả mới khuyên được hắn dừng lại đi nghỉ ngơi. Nhưng ngày hôm sau, lại vẫn tiếp tục như vậy.
Thuần Vương Phi nói với Thuần Vương “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Hay là sớm định thân cho nó, để nó an lòng lại, lại để cho con dâu từ từ khuyên nhủ nó, cũng sẽ tốt thôi.”
Thuần Vương cũng bảo Thuần Vương Phi chọn người tốt cho Yến Kỳ Hiên.
Ôn Uyển ở trên thôn trang, nàng biết hiện tại trong kinh thành không được yên ổn, nhưng hiện tại cũng không liên quan gì đến nàng cả.
Vào lúc sáng sớm Ôn Uyển nhớ tới một chuyện: “Hôm nay hình như là ngày hai mươi tám tháng bảy à?”
Hạ Dao gật đầu: “Quận chúa, người có chuyện gì sao?”
Ôn Uyển gật đầu: “Sắp xếp đồ đạc cho tốt đi, ngày mai trở về kinh thành.”
Hạ Dao không đoán được suy nghĩ của Ôn Uyển, nàng chỉ hỏi thời gian rồi muốn trở về. Thái độ của Ôn Uyển không muốn trở lại kinh thành, không muốn cuốn vào cuộc tranh đấu vẫn không thay đổi. Nhưng hiện tại đang yên đang lành, làm sao đột nhiên lại tự muốn trở về đây chứ, khẳng định bên trong có nguyên nhân.
Hạ Ảnh ở bên cạnh giải thích “Mùng một tháng tám, là sinh nhật Quận chúa, và cũng là ngày giỗ của Công chúa. Nên Quận chúa muốn đi Ngọc Tuyền tự dâng hương cho Công chúa ( bởi vì mộ phần cách quá xa ).”
Trong lòng Hạ Dao cảm thán, Quận chúa thật hiếu thuận. Nếu như Công Chúa Điện Hạ không mất quá sớm, cũng đã có thể hưởng thụ được niềm vui gia đình rồi.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, Ôn Uyển cũng giống như thường ngày, đến sân đấu luyện tập cỡi ngựa bắn cung. Trước khi Ôn Uyển đến, Hạ Luân cũng đã kiểm tra toàn bộ sân bãi một lần, sau khi xác nhận tất cả đều ổn thỏa, mới để Ôn Uyển bắt đầu luyện tập. Đây cũng là chuyện cần thiết phải chuẩn bị mỗi ngày.
Ôn Uyển ngồi trên lưng ngựa, cảm thấy vẫn là Tiểu Mặc tốt hơn. Nhưng đáng tiếc, vì giấu diếm thân phận nên không thể đòi về được. Nàng đang suy nghĩ chuyện cũ thì đột nhiên nghe được một tiếng gọi “Quận chúa.”
Ôn Uyển phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy con ngựa phi về phía những rào chắn, phóng qua rào chắn, chuẩn bị chạy như bay lên trên núi. Ôn Uyển thấy tình hình này, lập tức nhớ sự kiện ngựa chứng lần trước. Nếu như là lúc trước, có thể nàng sẽ hoảng sợ. Nhưng hiện tại, Ôn Uyển nằm sấp người xuống, dán thật chặt thân thể mình vào người con ngựa.
/1357
|