Edit: Asita Hiện giờ Hiền phi cũng không có tâm tư suy nghĩ chuyện của Triệu vương phi, lúc này bà nhìn về phía Dưỡng Hòa điện nói:” ma ma, ngươi nói xem, tại sao hoàng thượng phải để Ôn Uyển ra ngoài một năm. Chuyện năm ấy xảy ra, cho dù Ôn Uyển khiếp nhược yếu đuối một chút, tâm từ thủ nhuyễn một chút nhưng Ôn Uyển chỉ là một cô gái, khiếp nhược hiền hòa một chút thì có quan hệ gì? Hoàng thượng cho dù yêu thương Ôn Uyển hơn nữa cũng không thể bởi vì một chút khuyết điểm này mà để nàng nữ giả nam trang. Hoàng thượng cho dù thật sự yêu thương nàng cũng chỉ cần sau này tìm cho nàng một người trượng phu nhân cách tốt, tính tình dịu dàng, hợp lại yên lành sống cả đời là được. Nhưng Hoàng thượng lại đem Ôn Uyển bỏ ra ngoài một năm. Một năm này ngươi nhìn xem Ôn Uyển ở bên ngoài đã làm cái gì, ngay cả dao găm cũng dám động, giết người cũng dám làm, ngay cả thiên hạ đệ nhất học viện Hải gia cũng dám khiêu khích. Đứa bé này, nơi nào còn khiếp nhược cùng tâm từ thủ nhuyễn giống trước. Hơn nữa sau khi trở về liền không tiếp tục né tránh nữa, mặc dù bây giờ còn không tranh phong nhưng đã mất đi vẻ khiếp nhược rồi.”
Quách ma ma cả kinh đến tay run run:” Nương nương, tại sao Hoàng thượng lại muốn làm như vậy? Chuyện này thật khó hiểu, một cô nương trong nhà trở nên quá ác độc, mà hoàng thượng còn sủng ái hơn so với trước. Hoàng thượng rốt cuộc đang suy nghĩ gì?”
Trên mặt Hiền phi thoáng hiện lên sát cơ vô tận:” Đây chính là chuyện mà ta lo lắng, Nếu ta đoán không nhầm thì Hoàng thượng muốn cho Ôn Uyển lịch lãm, khiến tâm tính nàng trở nên kiên nghị, đem tâm từ thủ nhuyễn trên người nàng cởi bỏ sạch sẽ. Đúng như lời của ma ma nói, một cô nương tại sao lại muốn lòng dạ nàng trở nên độc ác, tại sao muốn tôi luyện tâm tính của nàng?”
Ma ma nghe hồi lâu, rốt cuộc hiểu ra một chút, liền bật thốt:” Nương nương, ý của người là trên người Ôn Uyển quận chúa có năng lực mà Hoàng thượng nhìn trúng?” Nhưng chỉ là một tiểu cô nương, có thể làm gì?
Hiền phi gật đầu:” Không sai, trên người Ôn Uyển nhất định có năng lực hoàng thượng coi trọng, mà năng lực này nhất định có liên quan đến triều đình, xã tắc, nếu không hoàng thượng cũng sẽ không phóng túng Ôn Uyển như vậy, còn mang nàng bên người dạy dỗ.”
Ma ma nghe thế không đồng ý:” Nương nương, Ôn Uyển quận chúa cho dù năm ngoái ở bên ngoài danh tiếng hiển lộ, cũng không ngoài làm thơ, vẽ tranh, đánh cờ, những cái khác cũng không có gì nổi trội.”
Ánh mắt Hiền phi lộ ra suy tư nặng nề, qua thật lâu sắc thì mặt có chút xám ngắt nói:” Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới. Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng chân chính của Ôn Uyển là thủ đoạn vơ vét của cải. Nàng chỉ dùng thời gian ba năm liền từ người không có đồng nào tích lũy tới hơn một trăm vạn tiền tài. Thủ đoạn kiếm tiền như vậy thiên hạ có mấy người làm được. Lúc trước ta còn chê cười nàng ham tiền đến mức ấy, thì ra đây chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn để nàng mê hoặc ta, khiến ta không còn chú ý đến nàng. Trên thực tế, thời điểm biết hoàng thượng đang bởi vì tiền bạc mà rầu rĩ, có cơ hội liền đem toàn bộ số tiền này hiến cho Triều đình. Nàng vừa ra tay chính là toàn bộ tài sản, cùng biểu hiện yêu tiền như mạng lúc trước của nàng cách biệt ngàn dặm. Trước đây ta cũng có nghi ngờ, lượng tiền bạc lớn như vậy, chưa nói tới nàng chỉ là cô gái mười tuồi, dù bất cứ người nào, kể cả Trịnh vương cũng phải cân nhắc suy nghĩ, mà nàng chỉ một ý nghĩ liền hiến ra. Trên đời thật sự có kẻ coi tiền bạc như cặn bã sao? Nếu là danh sỹ thì những kẻ ẩn sỹ đó có thể xem tiền như cặn bã, nhưng Ôn Uyển thì tuyệt đối không phải là người như thế. Nha đầu này yêu thích tiền không thua bất luận kẻ nào, hơn nữa nàng từ nhỏ sống khổ sở cơ cực, càng không có khả năng coi tiền bạc như cặn bã. Nàng có nguồn thu từ đất phong và bổng lộc, đủ để nàng cả đời vinh hoa phú quý, nếu thật coi tiền bạc như cặn bã thì cũng sẽ không đi làm thương gia, làm chuyện khiến người lên án.”
Ma ma gật đầu:” Đúng, nàng là vì lấy lòng hoàng thượng mà hiến ra ngoài tất cả tiền bạc.”
Mắt Hiền phi càng lộ vẻ thâm trầm:” Chuyện này lúc trước ta cũng đã đoán được. Nhưng hiện nay khiến ta suy nghĩ sâu xa chính là, tại sao rõ ràng người yêu tiền như vậy nhưng có thể đối với một tài sản lớn biểu hiện ra không quan tâm, mắt cũng không nháy một cái liền đem tất cả đều quyên ra. Nàng yêu tiền, nhưng hết lần này tới lần khác đối với một khoản tiền lớn lại biểu hiện một chút cũng không cần? Cái này trước sau chẳng phải mâu thuẫn sao?” Nói tới đây, tay Hiền phi lần nữa run lên. Điều này nói rõ cái gì, nói rõ Ôn Uyển nắm chắc có thể kiếm được càng nhiều tiền tài. Hơn nữa, căn cứ nàng ta biểu hiện, đấu ba ván cờ thắng trên trăm vạn tiền bạc, thủ đoạn vơ vé của cải như vậy, thiên hạ có ai có thể làm được.
Quách ma ma cũng rùng mình một cái:” Không thể nào, nương nương, chuyện này tuyệt đối không thể. Dựa theo lời nương nương nói, hơn một trăm vạn ánh mắt cũng không nháy, còn có năng lực kiếm nhiều tiền hơn, cái gọi là kiếm nhiều tiền hơn, chẳng lẽ là hơn mười lần, trăm lần một trăm vạn lượng mới gọi là nhiều? Kia…” Nói tới đây , Quách ma ma không kìm được mà ôm miệng, không nói ra. Nếu quả thật như vậy thì thật rợn người, nếu không phải nguyên nhân như thế sao có thể giải thích được nguyên nhân hoàng thượng dung túng Ôn Uyển quận chúa đây? Nhưng Quách ma ma theo bản năng vẫn không muốn tin tưởng đó là thật.
Hiền phi nói tới đây cũng đã đoán được nguyên nhân, bất đắc dĩ và hối hận nói:” Đúng vậy a, mười lần trăm lần một trăm vạn lượng là bao nhiêu bạc a, nha đầu này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu khả năng. Mười lần trăm lần trăm vạn lượng, đây quả thật là phú quốc chi tài. Hiện nay thuế má hàng năm của triều đình chỉ khỏang hai, ba ngàn vạn lạng bạc (2 triệu lạng), mà quân phí của biên quan cùng vùng duyên hải chiếm tám chín trăm vạn lượng, triều đình khan hiếm nhất là tiền bạc. Ôn Uyển nếu có phú quốc chi tài, đây có thể là nguyên nhân hoàng thượng cưng chiều Ôn Uyển đến tận xương tủy, thậm chí mang nàng theo bên người. Mà nếu Ôn Uyển quả thật có tài năng như vậy, đối với Trịnh vương tuyệt đối là trợ lực lớn bằng trời.”
Quách ma ma kinh hãi vô cùng:” Nương nương, có thể đây chỉ là chúng ta suy đoán thôi, trên thực tế không phải như thế ? Quận chúa nơi nào có thể có đại tài bực này?” Phú quốc chi tài, phú quốc chi tài này há lại dễ dàng tìm ra như vậy?
Hiền phi lần đầu tiên lộ vẻ khốn hoặc (khốn đốn nghi hoặc):” vị cao nhân kia rốt cuộc ở nơi nào? Tại sao tìm kiếm hao tổn nhiều như vậy đến bây giờ còn không tìm thấy. Dạy được Ôn Uyển có năng lực như thế, vậy thì bản thân hắn phải lợi hại đến bực nào.” Nếu có thể tìm được người này, có thể để bà sử dụng thì Ôn Uyển không còn là uy hiếp nữa.
Quách ma ma cúi đầu, suy nghĩ một hồi rồi nói:” Nương nương, hay chúng ta cố tranh thủ Ôn Uyển quận chúa tới đây, khiến nàng trợ giúp vương gia của chúng ta.”
Hiền phi lúc này rốt cuộc thở dài, nặng nề nói:” Ngươi có biết Hoàng thượng tại sao lại yêu thương Ôn Uyển, đối với Ôn Uyển thương yêu đến tận xương tủy không? Không chỉ bởi vì những chuyện Ôn Uyển biết làm, mà còn vì trên người nàng có một tính chất đặc biệt. Tính chất đặc biệt này chính là nàng trọng tình nghĩa, ở trong mắt nàng, tình cảm so với bất kỳ thứ gì đều quan trọng hơn. Trịnh vương đối nàng tốt, nàng liền dùng hết sức báo đáp, Hoàng thượng đối với nàng tốt, nàng cũng toàn tâm toàn ý đối đãi. Ở trong mắt Ôn Uyển, Hoàng thượng không phải là Cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, lạnh lùng ngờ vực vô căn cứ, khống chế sống chết của tất cả mọi người mà là người thân nhất của nàng. Ở địa vị này, hoàng cung tráng lệ, cái gì hoàng thượng cần có đều có, duy nhất không có chính là chân tình. Mà tình cảm của Ôn Uyển với hoàng thượng chính là chân thành xuất phát từ trái tim, đối với Hoàng thượng mà nói thì đáng quý cỡ nào. Chỉ cần nàng không vượt khỏi điểm mấu chốt, thì nàng làm gì Hoàng thượng cũng sẽ dung túng. Hiện tại lại phát hiện nàng có phú quốc chi tài, bản thân nàng lại không màng quyền thế địa vị, trọng tình hơn mọi thứ, người dễ nắm trong tay như vậy tất nhiên Hoàng thượng đặc biệt bồi dưỡng nàng.”
Ma ma hôm nay nghe được quá nhiều, trái tim có chút không chịu nổi:” Vậy là không có cơ hội sao? Nếu như không có cơ hội, tất phải trừ bỏ nàng, nhưng như vậy hoàng thượng nhất định sẽ vô cùng tức giận.” Lời này ý tức là, nhân tài như vậy nếu thật mất đi, đối với triều đình chính là tổn thất lớn. Dưới cơn giận dữ lôi đình của hoàng thượng, nương nương và vương gia cũng không thể trốn chạy.
Hiền phi lúc này thật sự tức giận nhi tử tự chủ trương làm việc. Chuyện lớn vậy mà an bài tất cả, đã thành định cục mới nói cho nàng biết, nếu không thì sao có chuyện như bây giờ.” Ôn Uyển lúc nhỏ đã phải khổ, tính tình nhạy cảm yếu ớt. Nếu như năm đó con ta không lợi dụng nàng mà thật lòng đối đãi, nha đầu này nhất định có thể cho nhi tử sử dụng. Đáng tiếc, chưa nói tới chuyện lúc trước, chỉ sự kiện Kinh mã (ngựa điên suýt giết chết Ôn Uyển ý), với sự không khéo của Ôn Uyển nhất định là hoài nghi chuyện này dính dáng đến con ta, chỉ là vẫn đang giả bộ ngu, giả vờ không biết. Sau lại có chuyện của Tư Nguyệt, muốn Ôn Uyển trợ giúp con ta, với tính tình của nàng thì căn bản không có hy vọng.”
Quách ma ma suy nghĩ một chút liền đáp:” Nương nương, biện pháp nào cũng do con người nghĩ ra, khó hơn nữa vẫn có biện pháp. Chuyện này cũng không phải là tuyệt đối không thể chuyển biến. Quan hệ của Ôn Uyển với Trịnh vương tuy tốt nhưng quan hệ với những người của phủ Trịnh Vương lại không tốt. Hơn nữa Trịnh vương cũng là người cực kỳ máu lạnh, chúng ta chỉ cần tìm cách để Ôn Uyển quân chúa biết, Trịnh vương chẳng qua chỉ muốn lời dụng nàng, mục đính lợi dụng nàng là để có thể thành thái tử lên làm hoàng đế. Ôn Uyển quận chúa trọng tình nhưng tính tình cũng cổ quái. Nương nương thử nghĩ xem, năm ấy Ôn Uyển quận chúa có thể vì một bàn cờ nho nhỏ mà trở mặt cùng người của phủ Trịnh vương, nếu để quận chúa biết Trịnh vương không phải thật tâm đối tốt với nàng, đối tốt với nàng chỉ vì lợi dụng nàng thì… Nương nương, ta nhớ trước kia người đã nói, càng trọng tình càng không cho phép phản bội, với tính tình của Ôn Uyển quận cháu, nếu biết Trịnh vương làm tất cả chỉ vì lợi dụng nàng, thì cậu cháu hai người tất nhiên sẽ náo loạn. Chỉ cần bọn họ náo loạn thì chúng ta sẽ có cơ hội. Nương nương người thấy có đúng không?”
Hiền phi nghe đến đó, trên mặt rốt cuộc cũng hiển lộ nụ cười, gật đầu:” Làm phiền ma ma nhắc nhở, ta bởi vì vẫn bị Ôn Uyển lừa đối giấu diếm tài hoa nên khi phát hiện đã có chút mất đi bình tĩnh. Quả thật Trịnh vương đối với Ôn Uyển luôn tồn tại tâm tư lợi dụng, chỉ cần để Ôn Uyển biết được điểm này, chúng ta liền có cơ hội.”
Quách ma ma cười đáp:” Đây là nhân chi thường tình (chuyện thường tình của con người), nương nương, năm đó hoàn cảnh khó khăn như vậy chúng ta cũng có thể chịu đựng tiến tới, huống chi chỉ là một Ôn Uyển. Nàng dù thông tuệ thế nào cũng chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, chỉ cần nương nương thật lòng đối tốt với nàng, nhất định có thể để nương nương và vương gia sử dụng.”
Hiền phi nghe lời này, tâm tình liền yên ổn rất nhiều, xem ra, hiện tại nên tìm biện pháp.
Quách ma ma cả kinh đến tay run run:” Nương nương, tại sao Hoàng thượng lại muốn làm như vậy? Chuyện này thật khó hiểu, một cô nương trong nhà trở nên quá ác độc, mà hoàng thượng còn sủng ái hơn so với trước. Hoàng thượng rốt cuộc đang suy nghĩ gì?”
Trên mặt Hiền phi thoáng hiện lên sát cơ vô tận:” Đây chính là chuyện mà ta lo lắng, Nếu ta đoán không nhầm thì Hoàng thượng muốn cho Ôn Uyển lịch lãm, khiến tâm tính nàng trở nên kiên nghị, đem tâm từ thủ nhuyễn trên người nàng cởi bỏ sạch sẽ. Đúng như lời của ma ma nói, một cô nương tại sao lại muốn lòng dạ nàng trở nên độc ác, tại sao muốn tôi luyện tâm tính của nàng?”
Ma ma nghe hồi lâu, rốt cuộc hiểu ra một chút, liền bật thốt:” Nương nương, ý của người là trên người Ôn Uyển quận chúa có năng lực mà Hoàng thượng nhìn trúng?” Nhưng chỉ là một tiểu cô nương, có thể làm gì?
Hiền phi gật đầu:” Không sai, trên người Ôn Uyển nhất định có năng lực hoàng thượng coi trọng, mà năng lực này nhất định có liên quan đến triều đình, xã tắc, nếu không hoàng thượng cũng sẽ không phóng túng Ôn Uyển như vậy, còn mang nàng bên người dạy dỗ.”
Ma ma nghe thế không đồng ý:” Nương nương, Ôn Uyển quận chúa cho dù năm ngoái ở bên ngoài danh tiếng hiển lộ, cũng không ngoài làm thơ, vẽ tranh, đánh cờ, những cái khác cũng không có gì nổi trội.”
Ánh mắt Hiền phi lộ ra suy tư nặng nề, qua thật lâu sắc thì mặt có chút xám ngắt nói:” Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới. Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng chân chính của Ôn Uyển là thủ đoạn vơ vét của cải. Nàng chỉ dùng thời gian ba năm liền từ người không có đồng nào tích lũy tới hơn một trăm vạn tiền tài. Thủ đoạn kiếm tiền như vậy thiên hạ có mấy người làm được. Lúc trước ta còn chê cười nàng ham tiền đến mức ấy, thì ra đây chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn để nàng mê hoặc ta, khiến ta không còn chú ý đến nàng. Trên thực tế, thời điểm biết hoàng thượng đang bởi vì tiền bạc mà rầu rĩ, có cơ hội liền đem toàn bộ số tiền này hiến cho Triều đình. Nàng vừa ra tay chính là toàn bộ tài sản, cùng biểu hiện yêu tiền như mạng lúc trước của nàng cách biệt ngàn dặm. Trước đây ta cũng có nghi ngờ, lượng tiền bạc lớn như vậy, chưa nói tới nàng chỉ là cô gái mười tuồi, dù bất cứ người nào, kể cả Trịnh vương cũng phải cân nhắc suy nghĩ, mà nàng chỉ một ý nghĩ liền hiến ra. Trên đời thật sự có kẻ coi tiền bạc như cặn bã sao? Nếu là danh sỹ thì những kẻ ẩn sỹ đó có thể xem tiền như cặn bã, nhưng Ôn Uyển thì tuyệt đối không phải là người như thế. Nha đầu này yêu thích tiền không thua bất luận kẻ nào, hơn nữa nàng từ nhỏ sống khổ sở cơ cực, càng không có khả năng coi tiền bạc như cặn bã. Nàng có nguồn thu từ đất phong và bổng lộc, đủ để nàng cả đời vinh hoa phú quý, nếu thật coi tiền bạc như cặn bã thì cũng sẽ không đi làm thương gia, làm chuyện khiến người lên án.”
Ma ma gật đầu:” Đúng, nàng là vì lấy lòng hoàng thượng mà hiến ra ngoài tất cả tiền bạc.”
Mắt Hiền phi càng lộ vẻ thâm trầm:” Chuyện này lúc trước ta cũng đã đoán được. Nhưng hiện nay khiến ta suy nghĩ sâu xa chính là, tại sao rõ ràng người yêu tiền như vậy nhưng có thể đối với một tài sản lớn biểu hiện ra không quan tâm, mắt cũng không nháy một cái liền đem tất cả đều quyên ra. Nàng yêu tiền, nhưng hết lần này tới lần khác đối với một khoản tiền lớn lại biểu hiện một chút cũng không cần? Cái này trước sau chẳng phải mâu thuẫn sao?” Nói tới đây, tay Hiền phi lần nữa run lên. Điều này nói rõ cái gì, nói rõ Ôn Uyển nắm chắc có thể kiếm được càng nhiều tiền tài. Hơn nữa, căn cứ nàng ta biểu hiện, đấu ba ván cờ thắng trên trăm vạn tiền bạc, thủ đoạn vơ vé của cải như vậy, thiên hạ có ai có thể làm được.
Quách ma ma cũng rùng mình một cái:” Không thể nào, nương nương, chuyện này tuyệt đối không thể. Dựa theo lời nương nương nói, hơn một trăm vạn ánh mắt cũng không nháy, còn có năng lực kiếm nhiều tiền hơn, cái gọi là kiếm nhiều tiền hơn, chẳng lẽ là hơn mười lần, trăm lần một trăm vạn lượng mới gọi là nhiều? Kia…” Nói tới đây , Quách ma ma không kìm được mà ôm miệng, không nói ra. Nếu quả thật như vậy thì thật rợn người, nếu không phải nguyên nhân như thế sao có thể giải thích được nguyên nhân hoàng thượng dung túng Ôn Uyển quận chúa đây? Nhưng Quách ma ma theo bản năng vẫn không muốn tin tưởng đó là thật.
Hiền phi nói tới đây cũng đã đoán được nguyên nhân, bất đắc dĩ và hối hận nói:” Đúng vậy a, mười lần trăm lần một trăm vạn lượng là bao nhiêu bạc a, nha đầu này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu khả năng. Mười lần trăm lần trăm vạn lượng, đây quả thật là phú quốc chi tài. Hiện nay thuế má hàng năm của triều đình chỉ khỏang hai, ba ngàn vạn lạng bạc (2 triệu lạng), mà quân phí của biên quan cùng vùng duyên hải chiếm tám chín trăm vạn lượng, triều đình khan hiếm nhất là tiền bạc. Ôn Uyển nếu có phú quốc chi tài, đây có thể là nguyên nhân hoàng thượng cưng chiều Ôn Uyển đến tận xương tủy, thậm chí mang nàng theo bên người. Mà nếu Ôn Uyển quả thật có tài năng như vậy, đối với Trịnh vương tuyệt đối là trợ lực lớn bằng trời.”
Quách ma ma kinh hãi vô cùng:” Nương nương, có thể đây chỉ là chúng ta suy đoán thôi, trên thực tế không phải như thế ? Quận chúa nơi nào có thể có đại tài bực này?” Phú quốc chi tài, phú quốc chi tài này há lại dễ dàng tìm ra như vậy?
Hiền phi lần đầu tiên lộ vẻ khốn hoặc (khốn đốn nghi hoặc):” vị cao nhân kia rốt cuộc ở nơi nào? Tại sao tìm kiếm hao tổn nhiều như vậy đến bây giờ còn không tìm thấy. Dạy được Ôn Uyển có năng lực như thế, vậy thì bản thân hắn phải lợi hại đến bực nào.” Nếu có thể tìm được người này, có thể để bà sử dụng thì Ôn Uyển không còn là uy hiếp nữa.
Quách ma ma cúi đầu, suy nghĩ một hồi rồi nói:” Nương nương, hay chúng ta cố tranh thủ Ôn Uyển quận chúa tới đây, khiến nàng trợ giúp vương gia của chúng ta.”
Hiền phi lúc này rốt cuộc thở dài, nặng nề nói:” Ngươi có biết Hoàng thượng tại sao lại yêu thương Ôn Uyển, đối với Ôn Uyển thương yêu đến tận xương tủy không? Không chỉ bởi vì những chuyện Ôn Uyển biết làm, mà còn vì trên người nàng có một tính chất đặc biệt. Tính chất đặc biệt này chính là nàng trọng tình nghĩa, ở trong mắt nàng, tình cảm so với bất kỳ thứ gì đều quan trọng hơn. Trịnh vương đối nàng tốt, nàng liền dùng hết sức báo đáp, Hoàng thượng đối với nàng tốt, nàng cũng toàn tâm toàn ý đối đãi. Ở trong mắt Ôn Uyển, Hoàng thượng không phải là Cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, lạnh lùng ngờ vực vô căn cứ, khống chế sống chết của tất cả mọi người mà là người thân nhất của nàng. Ở địa vị này, hoàng cung tráng lệ, cái gì hoàng thượng cần có đều có, duy nhất không có chính là chân tình. Mà tình cảm của Ôn Uyển với hoàng thượng chính là chân thành xuất phát từ trái tim, đối với Hoàng thượng mà nói thì đáng quý cỡ nào. Chỉ cần nàng không vượt khỏi điểm mấu chốt, thì nàng làm gì Hoàng thượng cũng sẽ dung túng. Hiện tại lại phát hiện nàng có phú quốc chi tài, bản thân nàng lại không màng quyền thế địa vị, trọng tình hơn mọi thứ, người dễ nắm trong tay như vậy tất nhiên Hoàng thượng đặc biệt bồi dưỡng nàng.”
Ma ma hôm nay nghe được quá nhiều, trái tim có chút không chịu nổi:” Vậy là không có cơ hội sao? Nếu như không có cơ hội, tất phải trừ bỏ nàng, nhưng như vậy hoàng thượng nhất định sẽ vô cùng tức giận.” Lời này ý tức là, nhân tài như vậy nếu thật mất đi, đối với triều đình chính là tổn thất lớn. Dưới cơn giận dữ lôi đình của hoàng thượng, nương nương và vương gia cũng không thể trốn chạy.
Hiền phi lúc này thật sự tức giận nhi tử tự chủ trương làm việc. Chuyện lớn vậy mà an bài tất cả, đã thành định cục mới nói cho nàng biết, nếu không thì sao có chuyện như bây giờ.” Ôn Uyển lúc nhỏ đã phải khổ, tính tình nhạy cảm yếu ớt. Nếu như năm đó con ta không lợi dụng nàng mà thật lòng đối đãi, nha đầu này nhất định có thể cho nhi tử sử dụng. Đáng tiếc, chưa nói tới chuyện lúc trước, chỉ sự kiện Kinh mã (ngựa điên suýt giết chết Ôn Uyển ý), với sự không khéo của Ôn Uyển nhất định là hoài nghi chuyện này dính dáng đến con ta, chỉ là vẫn đang giả bộ ngu, giả vờ không biết. Sau lại có chuyện của Tư Nguyệt, muốn Ôn Uyển trợ giúp con ta, với tính tình của nàng thì căn bản không có hy vọng.”
Quách ma ma suy nghĩ một chút liền đáp:” Nương nương, biện pháp nào cũng do con người nghĩ ra, khó hơn nữa vẫn có biện pháp. Chuyện này cũng không phải là tuyệt đối không thể chuyển biến. Quan hệ của Ôn Uyển với Trịnh vương tuy tốt nhưng quan hệ với những người của phủ Trịnh Vương lại không tốt. Hơn nữa Trịnh vương cũng là người cực kỳ máu lạnh, chúng ta chỉ cần tìm cách để Ôn Uyển quân chúa biết, Trịnh vương chẳng qua chỉ muốn lời dụng nàng, mục đính lợi dụng nàng là để có thể thành thái tử lên làm hoàng đế. Ôn Uyển quận chúa trọng tình nhưng tính tình cũng cổ quái. Nương nương thử nghĩ xem, năm ấy Ôn Uyển quận chúa có thể vì một bàn cờ nho nhỏ mà trở mặt cùng người của phủ Trịnh vương, nếu để quận chúa biết Trịnh vương không phải thật tâm đối tốt với nàng, đối tốt với nàng chỉ vì lợi dụng nàng thì… Nương nương, ta nhớ trước kia người đã nói, càng trọng tình càng không cho phép phản bội, với tính tình của Ôn Uyển quận cháu, nếu biết Trịnh vương làm tất cả chỉ vì lợi dụng nàng, thì cậu cháu hai người tất nhiên sẽ náo loạn. Chỉ cần bọn họ náo loạn thì chúng ta sẽ có cơ hội. Nương nương người thấy có đúng không?”
Hiền phi nghe đến đó, trên mặt rốt cuộc cũng hiển lộ nụ cười, gật đầu:” Làm phiền ma ma nhắc nhở, ta bởi vì vẫn bị Ôn Uyển lừa đối giấu diếm tài hoa nên khi phát hiện đã có chút mất đi bình tĩnh. Quả thật Trịnh vương đối với Ôn Uyển luôn tồn tại tâm tư lợi dụng, chỉ cần để Ôn Uyển biết được điểm này, chúng ta liền có cơ hội.”
Quách ma ma cười đáp:” Đây là nhân chi thường tình (chuyện thường tình của con người), nương nương, năm đó hoàn cảnh khó khăn như vậy chúng ta cũng có thể chịu đựng tiến tới, huống chi chỉ là một Ôn Uyển. Nàng dù thông tuệ thế nào cũng chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, chỉ cần nương nương thật lòng đối tốt với nàng, nhất định có thể để nương nương và vương gia sử dụng.”
Hiền phi nghe lời này, tâm tình liền yên ổn rất nhiều, xem ra, hiện tại nên tìm biện pháp.
/1357
|