Edit: Mèo
Phụ tá Văn tiên sinh đi tới, thấy Tô Tướng còn đang trong trầm tư, thì cảm thấy kỳ quái nên hỏi “Tướng gia, người làm sao vậy?”
“Căn bệnh của Ôn Uyển, nuôi dưỡng thật có chút kỳ quặc. Đi thăm dò xem, đến tột cùng Ôn Uyển đã ở trên thôn trang làm cái gì?” Tô Tướng nhìn cái bộ dáng này, đáy lòng của ông cứ nghi ngờ liên miên không dứt.
Dưỡng bệnh, thì khi trở lại dù thế nào cũng phải có vẻ bệnh tật chứ. Đương nhiên, dưỡng bệnh đúng là có thể dưỡng cho người được thoải mái hơn, hồng nhuận hơn. Nhưng lại không thể dưỡng cho khí chất của người ta trở thành khác đi. Thời gian một năm, khí chất Ôn Uyển đã có sự biến hóa hoàn toàn không giống như trước, trên trán mơ hồ có một cỗ anh khí, mặc dù thấy không quá rõ ràng. Hơn nữa tại tiệc tất niên, ở trên tiệc tất niên Tô Tướng đã hoài nghi rồi. Mặc dù Ôn Uyển cố gắng muốn che dấu , cũng để cho ông nhìn thấu khí thế trương dương của Ôn Uyển trong mơ hồ.
Dĩ nhiên, khác nhau rõ ràng như vậy, mà ông lại không nhìn ra được vấn đề, vậy thì Thừa tướng đã uổng công lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy rồi. Hơn nữa mới vừa rồi lúc ông chú ý cặn kẽ, mặc dù Ôn Uyển cố gắng che dấu nhưng rất có thể nha đầu này đã phát hiện ông đang hoài nghi nàng. Cho nên, nói mới ít đến vậy, cuối cùng còn vội vàng đi. Nhưng mà chính hành động này, ngược lại càng biểu hiện ra Ôn Uyển chột dạ. Tô Tướng lại càng khẳng định có chuyện ẩn bên trong đó.
Nếu mà Ôn Uyển biết, tuyệt đối phải kêu oan. Nàng mới không chột dạ nha, cho dù để cho Tô Tướng biết thì như thế nào. Chuyện này là ông ngoại Hoàng Đế gật đầu cho phép mà. Chỉ vì nàng không kiên nhẫn đi ứng phó, không thích bị người khác nhìn chằm chằm mà thôi.
Nhưng tin tức mà Tô Tướng thu được cũng vẫn như cũ. Không có bất kỳ điều gì khác nhau. Điều này làm cho Tô Tướng có chút mơ hồ, nhưng ông lại vô cùng khẳng định là có điều không đúng, chỉ là tin tức thì lại bình thường. Chuyện này thật sự có kỳ quái rồi, ông có chút không tin lại hỏi một lần nữa “Thật sự vẫn luôn ở trên thôn trang ? Chưa từng rời khỏi?” .
Tình báo có nói một mực ở thôn trang thượng dưỡng bệnh. Ông còn ngầm hỏi Bình Thượng Đường, Bình Thượng Đường đã vấn an Ôn Uyển mấy lần. Có cả Trịnh Vương nữa, còn những người khác thì không gặp được Ôn Uyển .
“Tướng gia, người có gì nghi ngờ?” Phụ tá kỳ quái hỏi .
” Khí độ của đứa nhỏ này, lúc trước không phải như thế. Nhưng hiện tại, ta lại thấy, giống như đã trưởng thành không ít. Cảm thấy dường như đã được thả ra bên ngoài lịch lãm rèn luyện một phen rồi trở về. Đúng, đúng là giống như đứa nhỏ được thả ra bên ngoài lịch lãm một phen trở lại. Tâm tính so với trước kia càng kiên định hơn. Ánh mắt so với một năm trước cũng thâm thúy hơn. Ôn Uyển cho ta cảm giác, như một thanh bảo kiếm mới vừa ra khỏi vỏ. Nhất định là không tìm ra được ở đâu đó rồi. Đi điều tra đi, Quận chúa có thật ở trên thôn trang hay không. Nếu như không có ở thôn trang , thì rốt cuộc đã đi nơi nào.” Nếu như Ôn Uyển ở chỗ này, nhất định phải khen ngợi một tiếng. Sự thông minh giảo hoạt của người cổ đại so với người hiện đại như nàng thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhà thứ hai nơi Ôn Uyển đến chính là Hải gia, tự nhiên là thăm Hải lão, tính ra ông là sư tôn của nàng, bối phận chỉ thấp hơn một chút so với ông ngoại. nên cần phải đi gặp sư tôn trước chứ, nhưng mà lúc này Hải lão đã vào cung rồi.
Trên thực tế, Ôn Uyển cố ý chọn lúc Hải lão vào trong cung, nàng mới tới. Hải lão ở đứng trên triều đình nhiều năm như vậy. Thời gian hai người gặp mặt lần trước cách hiện tại rất ngắn. Nếu tiếp xúc lần nữa, tất nhiên ông sẽ nổi lên lòng nghi ngờ .
“Quận chúa đến rồi. Nghe nói ở trên thôn trang dưỡng bệnh một năm, lúc này cũng đã thật khỏe rồi phải không?” Hải phu nhân quan sát Ôn Uyển một phen, nhìn thấy khí sắc Ôn Uyển không tệ, thì mới yên lòng.
“Phu nhân, Quận chúa lúc này đã khỏe rồi. Chỉ còn vài chỗ nhỏ, điều dưỡng hai năm là khỏi thôi. Không biết Như Vũ tiểu thư hiện tại như thế nào, Quận chúa rất là nhớ tiểu thư.” Hạ Ảnh trả lời thay.
“Một mảnh tâm tư yêu mến của Quận chúa, lão thân rất cảm động. Như Vũ đang ở trong phòng thêu đồ cưới, vậy thì dẫn Quận chúa đi trước nhé.” Hải phu nhân vốn còn muốn cùng Ôn Uyển hàn huyên hai câu, nhưng thấy Ôn Uyển cũng không có ý này. Liền thôi .
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ mình vấn an Như Vũ là tốt rồi. Hải phu nhân cũng đang bận rộn, thấy như vậy, tự nhiên là đồng ý. Sai nha hoàn dẫn Ôn Uyển đi khuê phòng của Như Vũ .
Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Uyển tới khuê phòng Như Vũ, Như Vũ thích rộng rãi. Chỗ ở của nàng bốn gian phòng không có ngăn cách. Ngay chính giữa bày một bàn dài bằng đá Hoa Lê cẩm thạch , trên bàn bày đặt các loại bản dập danh nhân , cùng mấy chục nghiên mực Phương Bảo, đặc biệt ống đựng bút, trong ống cài các dạng bút. Một bên sắp đặt chỗ bình sứ, cắm bó hoa tươi vừa hé nở. Bên kia thì treo một bộ tranh vẽ cảnh ngày mùa thu hoạch quả lớn từng đống lương thực. Bên ngoài bày đặt đại khái không thay đổi, bên trong thế nhưng cảnh tượng một phen thay đổi. Lúc trước bên trong cũng chất đầy sách vở, nhưng lúc này đập vào mắt là một dải tơ lụa đẹp dị sắc, tơ vàng, chỉ bạc. Như Vũ đang cúi đầu tinh tế nhìn giá y màu đỏ chót , quan sát lấy chỗ nào cần bổ chính ( bổ sung & sửa lại ).
“Tiểu thư, Quận chúa tới.” thiếp thân đại nha hoàn Bảo Vân của Như Vũ , thấy Ôn Uyển thì kêu Như Vũ đang bận rộn tập trung tinh thần kiểm tra đồ cưới .
“Ôn Uyển, Ôn Uyển ngươi đã đến rồi.” Ôn Uyển nhìn Như Vũ, dường như gầy đi chút ít, đoán chừng là do khẩn trương. Lúc này thoạt nhìn còn có chút lo âu nữa.
“Ôn Uyển muội muội, ngươi ngàn vạn lần chớ có trách ta. Ta vốn nghĩ sẽ vấn an thăm ngươi. Nhưng mà ta bên đây chuyện nhiều, cho nên rút không ra nhiều thời gian như vậy. Hơn nữa mẹ ta nói, ngươi thân thể vừa khỏe, càng phải tĩnh dưỡng hơn. Ôn Uyển, ngươi nhưng ngàn vạn lần không nên giận ta. Cho là ta không để ý tình cảm với ngươi.” Như Vũ lôi kéo tay Ôn Uyển .
Ôn Uyển vô cùng có hứng thú ra dấu mấy cái”Quận chúa nói, không nên lo lắng. Đại biểu ca là người rất thông minh, lớn lên cũng anh tuấn tiêu sái, tính cách ôn hòa , hơn nữa rất biết quan tâm người khác. Chờ các ngươi thành thân rồi, thế tử Gia nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi. Nếu dám đối với ngươi không tốt, liền nói cho ta biết, ta sẽ tìm hắn tính sổ, giúp ngươi hả giận.”
“Hắn rất biết quan tâm người khác sao?” Như Vũ nghe bật cười, ngược lại có chút bận tâm hỏi. Đệ tử nhà Phú Quý , làm sao mà biết quan tâm người khác. Vậy có phải đại biểu, cái này là mầm móng phong lưu hay không ? Nhưng là căn cứ tin tức có được, dường như không phải nói như vậy. Nói thế tử phủ Trịnh Vương , là một người nhân hậu .
Ôn Uyển cười tỏ vẻ, phủ Trịnh Vương quy củ rất nghiêm , không có mấy thứ lộn xộn kia. Thật ra thì ở cổ đại, gia quy càng nghiêm, đối với phụ nữ trong gia tộc càng có bảo đảm.
Ôn Uyển để cho Hạ Ảnh đem chuyện mình lúc trước ở trong vương phủ, được Kỳ Ngôn biểu ca chiếu cố, còn nói vài lời khuyên răn Như Vũ. Lại nói thêm nhiều lời hữu ích, an ủi Như Vũ. An ủi một hồi lâu, mới nhìn thấy thần sắc lo âu của Như Vũ có chút hòa hoãn. Hàn huyên một hồi lâu, cùng Như Vũ dùng cơm trưa xong, Ôn Uyển đi trở về .
“Trịnh Vương cực kỳ cưng chìu Quận chúa, so với nữ nhi ruột thịt còn sủng ái hơn. Quận chúa cũng rất được thế tử thương yêu. Con có thể cùng Quận chúa giao hảo, mà nàng lại quan tâm con như vậy, coi như là phúc phận của con rồi. Sau này, hãy kính trọng yêu mến Quận chúa. Vương Phủ hoàn cảnh phức tạp như thế. Nhiều người trợ giúp cũng tốt. Nếu có thể được nàng hỗ trợ, sau này con có chuyện gì, cũng có thể ở trước mặt Vương gia cùng thế tử, nói giúp con vài lời hữu ích.” Hải phu nhân nắm tay nữ nhi, dặn dò tràn đầy .
“Mẹ, người yên tâm, con sẽ cố gắng.” Như Vũ an ủi mẫu thân.
Đã đi xong nhà ông cậu cùng sư tôn. Bởi vì cách bối phận, cho nên đi đến chỗ họ trước người khác cũng không có gì để nói . Kế tiếp, thì phải dựa theo thứ tự mà tới. Thân thích, tự nhiên là phải đi Chu vương phủ trước. Tiếp nữa chính là đi Triệu vương phủ, … này trưởng bối trong nhà, cũng phải đi cúi chào hằng năm, đi đi lại lại thăm viếng. Bởi vì một năm trước, mỗi Vương Phủ đều có đưa quà tặng đồ đến thôn trang . Mặc dù Ôn Uyển biết căn bản cũng vì nhìn mặt mũi của ông ngoại Hoàng Đế thôi.
Dựa theo ý nghĩ lúc trước của Ôn Uyển, thì thế nào cũng sẽ không muốn đi Triệu vương phủ. Nơi đó, sáu năm trước đi quá một lần. Đời này cũng không muốn đi đến đó nữa. Đáng tiếc, lại không thể không đi. Bởi vì đây là cấp bậc lễ nghĩa , đây là thời đại chú ý đến cấp bậc lễ nghĩa theo lời dạy của Khổng Mạnh. Bất quá, Ôn Uyển là dựa theo lớn nhỏ thứ tự mà tới. Đầu tiên phải đến tất nhiên là Chu vương phủ.
Chu vương phi và Ôn Uyển cũng xem như là người quen cũ. Mặc dù Ôn Uyển và Trịnh Vương có quan hệ mật thiết, nhưng mà lúc Chu vương bị giam. Ôn Uyển còn đang ở thôn trang dưỡng bệnh, chuyện này không có liên quan đến Ôn Uyển. Cộng thêm chuyện trên triều đình Chu vương phi cũng biết, không phải là chuyện mà phụ nữ được nhúng tay .
Chu vương phi lôi kéo tay Ôn Uyển, còn chưa nói gì, nước mắt đã rơi rồi. Mặc dù trong ngày thường Vương gia làm việc hoang đường một chút. Nhưng mà đối với vợ con lại vô cùng tốt . Nay phải đi vào cửa ải này , thử nghĩ đến Chu vương phi liền lo lắng.
Ôn Uyển nhẹ nhàng mà an ủi”Vương Phi nương nương, Quận chúa nói, sự yêu mến của Chu vương điện hạ và Vương Phi dành cho Quận chúa, Quận chúa đều nhớ ở trong lòng. Chờ Hoàng Thượng không tức giận nữa. Nàng sẽ ở trước mặt Hoàng Thượng nói nhiều lời tốt cho Chu vương, tranh thủ để Chu vương gia sớm ngày được thả ra. Mặc dù nói ở bên trong đó không lo ăn không lo uống. Nhưng dù sao cũng không có tự do.” Ôn Uyển thật sự cảm thấy Chu vương cũng không có khốn kiếp giống như lời người bên ngoài đồn đãi. Ở bên trong mấy cậu, chỉ có Chu vương là chú ý cho gia đình nhất, bởi vì tình cảm vợ chồng của hắn cùng Chu vương phi tốt vô cùng. Chu vương phi sinh ba đứa con trai, hai đứa con gái. Mặc dù nói chỉ cần có hai nam một nữ là được. Nhưng ở trong hoàng thất, điều này cũng khó vô cùng. Hơn nữa, vợ chồng hai người cho tới bây giờ, tình cảm đều rất tốt.
Chu vương phi có chút không tin hỏi”Có thật không? Ôn Uyển, cháu nói có thật không?” Phải biết rằng, Ôn Uyển và Trịnh Vương thân như cha con, đó là chuyện tất cả mọi người trong kinh thành đều biết đến. Chu vương thì đánh lại Trịnh Vương. Ôn Uyển không bỏ đá xuống giếng đã rất tốt, làm sao còn có thể giúp đỡ nói hộ chứ.
Ôn Uyển lắc đầu, cười nói “Vương Phi nương nương, Quận chúa nói, chuyện ở giữa các trưởng bối với nhau, nàng thân là vãn bối, thì không nên bình luận gì. Nhưng mà, Chu vương điện hạ và Vương Phi đối với Quận chúa rất tốt, Quận chúa vẫn ghi tạc trong lòng, cũng sẽ cảm kích cả đời. Chờ Hoàng Thượng không tức giận nữa, Quận chúa sẽ tìm cơ hội, nói một vài lời với Hoàng Thượng . Quận chúa nói, Chu vương điện hạ là con ruột của Hoàng Thượng , khi tức giận xong , cũng sẽ không nỡ để ngài ấy ăn đau khổ .”
Bất kể hữu dụng hay không, có thái độ này của Ôn Uyển đã để cho Chu vương phi rất vui mừng . Mặc dù nói lời hay thì rất nhiều người đều biết nói. Nhưng khi Ôn Uyển nói lời này, vẻ mặt Ôn Uyển rất chân thành, nàng có thể nhìn ra được lời này Ôn Uyển thật tâm nói ra.
Chu vương phi mặc dù biết, cho dù Ôn Uyển nói lời cầu tình . Nhưng mà lời này có thể có tác dụng bao nhiêu, nàng không biết. Nhưng Ôn Uyển là theo phái Trịnh Vương. Thái độ này của Ôn Uyển đã đại biểu thái độ của Trịnh Vương không truy cứu chuyện này nữa . Nên việc Vương gia sớm ngày được thả ra, rất có hi vọng .
Chờ Vương gia đi ra ngoài, nàng nhất định phải khuyênVương gia trình tấu chương hướng Hoàng Thượng, để cho một nhà lớn nhỏ bọn họ trở về đất phong. Sống ở chỗ này, sớm muộn gì cũng bị kéo xuống nước. Dù sao ngôi vị Hoàng Đế bàn không đến lượt Vương gia. Ai làm Hoàng Đế, cũng không trở ngại tước vị của Vương gia.
Phụ tá Văn tiên sinh đi tới, thấy Tô Tướng còn đang trong trầm tư, thì cảm thấy kỳ quái nên hỏi “Tướng gia, người làm sao vậy?”
“Căn bệnh của Ôn Uyển, nuôi dưỡng thật có chút kỳ quặc. Đi thăm dò xem, đến tột cùng Ôn Uyển đã ở trên thôn trang làm cái gì?” Tô Tướng nhìn cái bộ dáng này, đáy lòng của ông cứ nghi ngờ liên miên không dứt.
Dưỡng bệnh, thì khi trở lại dù thế nào cũng phải có vẻ bệnh tật chứ. Đương nhiên, dưỡng bệnh đúng là có thể dưỡng cho người được thoải mái hơn, hồng nhuận hơn. Nhưng lại không thể dưỡng cho khí chất của người ta trở thành khác đi. Thời gian một năm, khí chất Ôn Uyển đã có sự biến hóa hoàn toàn không giống như trước, trên trán mơ hồ có một cỗ anh khí, mặc dù thấy không quá rõ ràng. Hơn nữa tại tiệc tất niên, ở trên tiệc tất niên Tô Tướng đã hoài nghi rồi. Mặc dù Ôn Uyển cố gắng muốn che dấu , cũng để cho ông nhìn thấu khí thế trương dương của Ôn Uyển trong mơ hồ.
Dĩ nhiên, khác nhau rõ ràng như vậy, mà ông lại không nhìn ra được vấn đề, vậy thì Thừa tướng đã uổng công lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy rồi. Hơn nữa mới vừa rồi lúc ông chú ý cặn kẽ, mặc dù Ôn Uyển cố gắng che dấu nhưng rất có thể nha đầu này đã phát hiện ông đang hoài nghi nàng. Cho nên, nói mới ít đến vậy, cuối cùng còn vội vàng đi. Nhưng mà chính hành động này, ngược lại càng biểu hiện ra Ôn Uyển chột dạ. Tô Tướng lại càng khẳng định có chuyện ẩn bên trong đó.
Nếu mà Ôn Uyển biết, tuyệt đối phải kêu oan. Nàng mới không chột dạ nha, cho dù để cho Tô Tướng biết thì như thế nào. Chuyện này là ông ngoại Hoàng Đế gật đầu cho phép mà. Chỉ vì nàng không kiên nhẫn đi ứng phó, không thích bị người khác nhìn chằm chằm mà thôi.
Nhưng tin tức mà Tô Tướng thu được cũng vẫn như cũ. Không có bất kỳ điều gì khác nhau. Điều này làm cho Tô Tướng có chút mơ hồ, nhưng ông lại vô cùng khẳng định là có điều không đúng, chỉ là tin tức thì lại bình thường. Chuyện này thật sự có kỳ quái rồi, ông có chút không tin lại hỏi một lần nữa “Thật sự vẫn luôn ở trên thôn trang ? Chưa từng rời khỏi?” .
Tình báo có nói một mực ở thôn trang thượng dưỡng bệnh. Ông còn ngầm hỏi Bình Thượng Đường, Bình Thượng Đường đã vấn an Ôn Uyển mấy lần. Có cả Trịnh Vương nữa, còn những người khác thì không gặp được Ôn Uyển .
“Tướng gia, người có gì nghi ngờ?” Phụ tá kỳ quái hỏi .
” Khí độ của đứa nhỏ này, lúc trước không phải như thế. Nhưng hiện tại, ta lại thấy, giống như đã trưởng thành không ít. Cảm thấy dường như đã được thả ra bên ngoài lịch lãm rèn luyện một phen rồi trở về. Đúng, đúng là giống như đứa nhỏ được thả ra bên ngoài lịch lãm một phen trở lại. Tâm tính so với trước kia càng kiên định hơn. Ánh mắt so với một năm trước cũng thâm thúy hơn. Ôn Uyển cho ta cảm giác, như một thanh bảo kiếm mới vừa ra khỏi vỏ. Nhất định là không tìm ra được ở đâu đó rồi. Đi điều tra đi, Quận chúa có thật ở trên thôn trang hay không. Nếu như không có ở thôn trang , thì rốt cuộc đã đi nơi nào.” Nếu như Ôn Uyển ở chỗ này, nhất định phải khen ngợi một tiếng. Sự thông minh giảo hoạt của người cổ đại so với người hiện đại như nàng thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhà thứ hai nơi Ôn Uyển đến chính là Hải gia, tự nhiên là thăm Hải lão, tính ra ông là sư tôn của nàng, bối phận chỉ thấp hơn một chút so với ông ngoại. nên cần phải đi gặp sư tôn trước chứ, nhưng mà lúc này Hải lão đã vào cung rồi.
Trên thực tế, Ôn Uyển cố ý chọn lúc Hải lão vào trong cung, nàng mới tới. Hải lão ở đứng trên triều đình nhiều năm như vậy. Thời gian hai người gặp mặt lần trước cách hiện tại rất ngắn. Nếu tiếp xúc lần nữa, tất nhiên ông sẽ nổi lên lòng nghi ngờ .
“Quận chúa đến rồi. Nghe nói ở trên thôn trang dưỡng bệnh một năm, lúc này cũng đã thật khỏe rồi phải không?” Hải phu nhân quan sát Ôn Uyển một phen, nhìn thấy khí sắc Ôn Uyển không tệ, thì mới yên lòng.
“Phu nhân, Quận chúa lúc này đã khỏe rồi. Chỉ còn vài chỗ nhỏ, điều dưỡng hai năm là khỏi thôi. Không biết Như Vũ tiểu thư hiện tại như thế nào, Quận chúa rất là nhớ tiểu thư.” Hạ Ảnh trả lời thay.
“Một mảnh tâm tư yêu mến của Quận chúa, lão thân rất cảm động. Như Vũ đang ở trong phòng thêu đồ cưới, vậy thì dẫn Quận chúa đi trước nhé.” Hải phu nhân vốn còn muốn cùng Ôn Uyển hàn huyên hai câu, nhưng thấy Ôn Uyển cũng không có ý này. Liền thôi .
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ mình vấn an Như Vũ là tốt rồi. Hải phu nhân cũng đang bận rộn, thấy như vậy, tự nhiên là đồng ý. Sai nha hoàn dẫn Ôn Uyển đi khuê phòng của Như Vũ .
Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Uyển tới khuê phòng Như Vũ, Như Vũ thích rộng rãi. Chỗ ở của nàng bốn gian phòng không có ngăn cách. Ngay chính giữa bày một bàn dài bằng đá Hoa Lê cẩm thạch , trên bàn bày đặt các loại bản dập danh nhân , cùng mấy chục nghiên mực Phương Bảo, đặc biệt ống đựng bút, trong ống cài các dạng bút. Một bên sắp đặt chỗ bình sứ, cắm bó hoa tươi vừa hé nở. Bên kia thì treo một bộ tranh vẽ cảnh ngày mùa thu hoạch quả lớn từng đống lương thực. Bên ngoài bày đặt đại khái không thay đổi, bên trong thế nhưng cảnh tượng một phen thay đổi. Lúc trước bên trong cũng chất đầy sách vở, nhưng lúc này đập vào mắt là một dải tơ lụa đẹp dị sắc, tơ vàng, chỉ bạc. Như Vũ đang cúi đầu tinh tế nhìn giá y màu đỏ chót , quan sát lấy chỗ nào cần bổ chính ( bổ sung & sửa lại ).
“Tiểu thư, Quận chúa tới.” thiếp thân đại nha hoàn Bảo Vân của Như Vũ , thấy Ôn Uyển thì kêu Như Vũ đang bận rộn tập trung tinh thần kiểm tra đồ cưới .
“Ôn Uyển, Ôn Uyển ngươi đã đến rồi.” Ôn Uyển nhìn Như Vũ, dường như gầy đi chút ít, đoán chừng là do khẩn trương. Lúc này thoạt nhìn còn có chút lo âu nữa.
“Ôn Uyển muội muội, ngươi ngàn vạn lần chớ có trách ta. Ta vốn nghĩ sẽ vấn an thăm ngươi. Nhưng mà ta bên đây chuyện nhiều, cho nên rút không ra nhiều thời gian như vậy. Hơn nữa mẹ ta nói, ngươi thân thể vừa khỏe, càng phải tĩnh dưỡng hơn. Ôn Uyển, ngươi nhưng ngàn vạn lần không nên giận ta. Cho là ta không để ý tình cảm với ngươi.” Như Vũ lôi kéo tay Ôn Uyển .
Ôn Uyển vô cùng có hứng thú ra dấu mấy cái”Quận chúa nói, không nên lo lắng. Đại biểu ca là người rất thông minh, lớn lên cũng anh tuấn tiêu sái, tính cách ôn hòa , hơn nữa rất biết quan tâm người khác. Chờ các ngươi thành thân rồi, thế tử Gia nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi. Nếu dám đối với ngươi không tốt, liền nói cho ta biết, ta sẽ tìm hắn tính sổ, giúp ngươi hả giận.”
“Hắn rất biết quan tâm người khác sao?” Như Vũ nghe bật cười, ngược lại có chút bận tâm hỏi. Đệ tử nhà Phú Quý , làm sao mà biết quan tâm người khác. Vậy có phải đại biểu, cái này là mầm móng phong lưu hay không ? Nhưng là căn cứ tin tức có được, dường như không phải nói như vậy. Nói thế tử phủ Trịnh Vương , là một người nhân hậu .
Ôn Uyển cười tỏ vẻ, phủ Trịnh Vương quy củ rất nghiêm , không có mấy thứ lộn xộn kia. Thật ra thì ở cổ đại, gia quy càng nghiêm, đối với phụ nữ trong gia tộc càng có bảo đảm.
Ôn Uyển để cho Hạ Ảnh đem chuyện mình lúc trước ở trong vương phủ, được Kỳ Ngôn biểu ca chiếu cố, còn nói vài lời khuyên răn Như Vũ. Lại nói thêm nhiều lời hữu ích, an ủi Như Vũ. An ủi một hồi lâu, mới nhìn thấy thần sắc lo âu của Như Vũ có chút hòa hoãn. Hàn huyên một hồi lâu, cùng Như Vũ dùng cơm trưa xong, Ôn Uyển đi trở về .
“Trịnh Vương cực kỳ cưng chìu Quận chúa, so với nữ nhi ruột thịt còn sủng ái hơn. Quận chúa cũng rất được thế tử thương yêu. Con có thể cùng Quận chúa giao hảo, mà nàng lại quan tâm con như vậy, coi như là phúc phận của con rồi. Sau này, hãy kính trọng yêu mến Quận chúa. Vương Phủ hoàn cảnh phức tạp như thế. Nhiều người trợ giúp cũng tốt. Nếu có thể được nàng hỗ trợ, sau này con có chuyện gì, cũng có thể ở trước mặt Vương gia cùng thế tử, nói giúp con vài lời hữu ích.” Hải phu nhân nắm tay nữ nhi, dặn dò tràn đầy .
“Mẹ, người yên tâm, con sẽ cố gắng.” Như Vũ an ủi mẫu thân.
Đã đi xong nhà ông cậu cùng sư tôn. Bởi vì cách bối phận, cho nên đi đến chỗ họ trước người khác cũng không có gì để nói . Kế tiếp, thì phải dựa theo thứ tự mà tới. Thân thích, tự nhiên là phải đi Chu vương phủ trước. Tiếp nữa chính là đi Triệu vương phủ, … này trưởng bối trong nhà, cũng phải đi cúi chào hằng năm, đi đi lại lại thăm viếng. Bởi vì một năm trước, mỗi Vương Phủ đều có đưa quà tặng đồ đến thôn trang . Mặc dù Ôn Uyển biết căn bản cũng vì nhìn mặt mũi của ông ngoại Hoàng Đế thôi.
Dựa theo ý nghĩ lúc trước của Ôn Uyển, thì thế nào cũng sẽ không muốn đi Triệu vương phủ. Nơi đó, sáu năm trước đi quá một lần. Đời này cũng không muốn đi đến đó nữa. Đáng tiếc, lại không thể không đi. Bởi vì đây là cấp bậc lễ nghĩa , đây là thời đại chú ý đến cấp bậc lễ nghĩa theo lời dạy của Khổng Mạnh. Bất quá, Ôn Uyển là dựa theo lớn nhỏ thứ tự mà tới. Đầu tiên phải đến tất nhiên là Chu vương phủ.
Chu vương phi và Ôn Uyển cũng xem như là người quen cũ. Mặc dù Ôn Uyển và Trịnh Vương có quan hệ mật thiết, nhưng mà lúc Chu vương bị giam. Ôn Uyển còn đang ở thôn trang dưỡng bệnh, chuyện này không có liên quan đến Ôn Uyển. Cộng thêm chuyện trên triều đình Chu vương phi cũng biết, không phải là chuyện mà phụ nữ được nhúng tay .
Chu vương phi lôi kéo tay Ôn Uyển, còn chưa nói gì, nước mắt đã rơi rồi. Mặc dù trong ngày thường Vương gia làm việc hoang đường một chút. Nhưng mà đối với vợ con lại vô cùng tốt . Nay phải đi vào cửa ải này , thử nghĩ đến Chu vương phi liền lo lắng.
Ôn Uyển nhẹ nhàng mà an ủi”Vương Phi nương nương, Quận chúa nói, sự yêu mến của Chu vương điện hạ và Vương Phi dành cho Quận chúa, Quận chúa đều nhớ ở trong lòng. Chờ Hoàng Thượng không tức giận nữa. Nàng sẽ ở trước mặt Hoàng Thượng nói nhiều lời tốt cho Chu vương, tranh thủ để Chu vương gia sớm ngày được thả ra. Mặc dù nói ở bên trong đó không lo ăn không lo uống. Nhưng dù sao cũng không có tự do.” Ôn Uyển thật sự cảm thấy Chu vương cũng không có khốn kiếp giống như lời người bên ngoài đồn đãi. Ở bên trong mấy cậu, chỉ có Chu vương là chú ý cho gia đình nhất, bởi vì tình cảm vợ chồng của hắn cùng Chu vương phi tốt vô cùng. Chu vương phi sinh ba đứa con trai, hai đứa con gái. Mặc dù nói chỉ cần có hai nam một nữ là được. Nhưng ở trong hoàng thất, điều này cũng khó vô cùng. Hơn nữa, vợ chồng hai người cho tới bây giờ, tình cảm đều rất tốt.
Chu vương phi có chút không tin hỏi”Có thật không? Ôn Uyển, cháu nói có thật không?” Phải biết rằng, Ôn Uyển và Trịnh Vương thân như cha con, đó là chuyện tất cả mọi người trong kinh thành đều biết đến. Chu vương thì đánh lại Trịnh Vương. Ôn Uyển không bỏ đá xuống giếng đã rất tốt, làm sao còn có thể giúp đỡ nói hộ chứ.
Ôn Uyển lắc đầu, cười nói “Vương Phi nương nương, Quận chúa nói, chuyện ở giữa các trưởng bối với nhau, nàng thân là vãn bối, thì không nên bình luận gì. Nhưng mà, Chu vương điện hạ và Vương Phi đối với Quận chúa rất tốt, Quận chúa vẫn ghi tạc trong lòng, cũng sẽ cảm kích cả đời. Chờ Hoàng Thượng không tức giận nữa, Quận chúa sẽ tìm cơ hội, nói một vài lời với Hoàng Thượng . Quận chúa nói, Chu vương điện hạ là con ruột của Hoàng Thượng , khi tức giận xong , cũng sẽ không nỡ để ngài ấy ăn đau khổ .”
Bất kể hữu dụng hay không, có thái độ này của Ôn Uyển đã để cho Chu vương phi rất vui mừng . Mặc dù nói lời hay thì rất nhiều người đều biết nói. Nhưng khi Ôn Uyển nói lời này, vẻ mặt Ôn Uyển rất chân thành, nàng có thể nhìn ra được lời này Ôn Uyển thật tâm nói ra.
Chu vương phi mặc dù biết, cho dù Ôn Uyển nói lời cầu tình . Nhưng mà lời này có thể có tác dụng bao nhiêu, nàng không biết. Nhưng Ôn Uyển là theo phái Trịnh Vương. Thái độ này của Ôn Uyển đã đại biểu thái độ của Trịnh Vương không truy cứu chuyện này nữa . Nên việc Vương gia sớm ngày được thả ra, rất có hi vọng .
Chờ Vương gia đi ra ngoài, nàng nhất định phải khuyênVương gia trình tấu chương hướng Hoàng Thượng, để cho một nhà lớn nhỏ bọn họ trở về đất phong. Sống ở chỗ này, sớm muộn gì cũng bị kéo xuống nước. Dù sao ngôi vị Hoàng Đế bàn không đến lượt Vương gia. Ai làm Hoàng Đế, cũng không trở ngại tước vị của Vương gia.
/1357
|