Cho tới bây giờ, Ôn Uyển chỉ còn biết cười khổ, hóa ra nguyên nhân chân chính là do mình. Phú quốc chi tài, ngày đó nàng nói những lời này trong lúc nhất thời kích động, nhưng lại nuốt phải quả đắng lớn như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng cũng không hối hận. Bởi vì nếu không có lần vọng động đó, thì cũng sẽ không có một năm tiêu dao tự tại như thế này. Nếu như là những chuyện khác, nàng còn có thể tranh thủ, nhưng những lời Thuần vương vừa mới nói đã chặt đứt tất cả ý niệm của nàng. Ý tứ của Thuần vương rất rõ ràng, ông ngoại Hoàng đế và cậu Trịnh vương sẽ không đáp ứng. Nếu như nàng cố ý yêu cầu, chỉ khiến Yến Kỳ Hiên mất mạng mà thôi. Thuần vương phủ dĩ nhiên là tôn quý, nhưng có tôn quý hơn nữa, cũng không thể tôn quý hơn Hoàng đế. Hoàng đế là người có quyền lợi cao nhất ở quốc gia này, có thể nắm trong tay sinh tử của tất cả mọi người, nếu Hoàng đế nổi lên lòng nghi ngờ với một người, cho dù không giết, có để cho người đó sống, thì người này cũng phải cúi đầu mà sống qua cả đời.
Ôn Uyển ngồi trên ghế quý phi, trầm mặc thật lâu, thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi, quả nhiên yêu sớm là không tốt. Nhìn kết quả này xem, hai người đoán chừng là hữu duyên vô phận rồi. Sớm biết như vậy, lúc ấy nàng đã mặc kệ tên ngốc kia rồi, sẽ không lún sâu vào như bây giờ, không chỉ hại người mà còn hại mình, vẫn là do nàng chưa hiểu rõ bản thân, hiểu không không đủ thấu đáo!
Biết rõ là quả đắng, là kết cục bi thảm, không nên chạm đến, như vậy, đối với tất cả mọi người mới tốt. Tình yêu oanh oanh liệt liệt sẽ làm tổn thương phổi, còn hao tổn tinh thần, mà nàng, đã qua cái tuổi vì tình yêu mà nguyện ý vứt bỏ hết thảy rồi.
Cuối cùng Ôn Uyển quyết định tạm thời cứ như vậy đi, chuyện sau này cứ để sau này tính, hiện tại có nói thêm nữa cũng không được ích lợi gì. Muốn, ít nhất cũng phải chờ đại cục định rồi hãy nói “Cháu biết rồi, chuyện này không được cho Kỳ Hiên biết, cháu sợ hắn chịu không nỗi, đến lúc đó gây ra chuyện gì, sẽ rất phiền toái. Cứ để cho chúng cháu yên ổn ở chung với nhau thêm vài ngày, đến khi cháu đi, tất cả mọi chuyện đều sẽ tan thành mây khói.” Ôn Uyển không có ý định buông tay, nhưng thái độ cũng không còn kiên quyết như lúc trước nữa.
Thuần vương thấy Ôn Uyển không quả quyết cự tuyệt, mà chỉ nói là tạm thời cứ như vậy, thì cũng biết thật ra Ôn Uyển vẫn chưa buông tay. Nàng không buông tay, có nghĩa là con mình vẫn đang nằm trong vòng nguy hiểm. Cho nên, Thuần vương quyết định dao sắc chặt đay rối (giải quyết dứt khoát), đợi nàng đi khỏi đây, thì từ từ cũng sẽ quên mất: “Hành trình của cháu đã an bài vào ngày mai. Cháu trở về thu dọn đi, tối nay sẽ đi.” Càng kéo dài thời gian, con mình sẽ càng nguy hiểm. Làm sao hắn cũng không nghĩ đến, hiện tại tính tình của Ôn Uyển đã thành ra thế này, mà con của hắn lại còn để ý đến, hắn thật rất thất sách. Nếu biết như vậy, nửa năm trước, nên đưa Ôn Uyển đi, thì sẽ không xảy ra chuyện giống ngày hôm nay.
Ôn Uyển vô cùng bất đắc dĩ, thật đúng là keo kiệt, cũng quá phòng bị nàng đi! Cho mình thêm một chút thời gian thì cũng đâu thể làm được gì. Khụ, tại sao phải như vậy! Tại sao nàng muốn có được vật gì, lại luôn luôn khó khăn như vậy.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, rồi viết ba chữ “Ngày mai đi!” Viết xong, để bút xuống, cũng không nhìn sắc mặt Thuần vương, liền đi ra ngoài.
Thuần vương nhìn bóng lưng cô đơn của Ôn Uyển, có chút buồn bã, trong lòng suy nghĩ, Ôn Uyển, không phải là ta nhẫn tâm, mà ta không thể, vì Kỳ Hiên, hy vọng cháu có thể hiểu.
Ôn Uyển vừa về tới Bạch Ngọc Viên, Kỳ Hiên đi tới, hắn nhìn thấy vẻ mỏi mệt trên mặt Ôn Uyển, có chút bận tâm hỏi “Phất Khê, phụ vương tìm ngươi có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, nói về việc ta sắp trở về Giang Nam, tạm thời còn chưa định ngày. Ngươi không nên khổ sở, chờ hết năm, thân thể tổ phụ tốt rồi, ta sẽ quay lại đây. Đến lúc đó, ngày ngày chúng ta có thể ở bên cạnh nhau. Ngươi thấy thế nào?” Ôn Uyển cười nói
“Thật sự?” Kỳ Hiên nghe những lời này thì rất mừng rỡ.
“Đương nhiên là thật, ta đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?” Ôn Uyển cười, trấn an Yến Kỳ Hiên đang có chút bất an. Thấy hắn còn muốn nói, nàng liền lấy cây sáo, nhẹ nhàng mà thổi một khúc.
“Ngày mai, khí trời hẳn là không tệ, ngày mai chúng ta đi chơi.” Ôn Uyển nhìn mặt trăng tròn trịa, to lớn, nàng nghĩ thời tiết ngày mai chắc là rất tốt.
“Được, nhưng mà chỉ có hai người chúng ta đi?” Ôn Uyển gật đầu. Đêm đó, Yến Kỳ Hiên sống chết không chịu trở về. Ôn Uyển cúi đầu, thu liễm tất cả tâm tư, để cho hắn ngủ trên giường của Băng Dao. Không phải là Ôn Uyển già mồm cãi láo, mà nàng lo lắng Thuần vương biết được, sẽ tới đây buộc nàng trở về. Băng Dao thì tự mình chuyển một chiếc giường nhỏ, êm ái vào, dù sao thì gian phòng cũng khá lớn, không lo lắng không có chỗ.
Chờ đến khi nghe được hô hấp đều đều của Yến Kỳ Hiên, biết hắn đã ngủ thiếp đi, Ôn Uyển bò dậy, nhìn Yến Kỳ Hiên ngủ, ánh mắt Ôn Uyển vô cùng chua xót.
Ánh lửa của đèn dương giác cung đình xuyên qua màn lụa, ánh sáng lờ mờ làm tăng lên vẻ đẹp trên dung nhan như ngọc của hắn, mái tóc dài đen nhánh trơn trượt tản ra một cách mất trật tự, giống như gấm vóc hoa lệ. Lông mi rất dày, rậm, giống như hồ điệp khẽ lay động. Tướng ngủ rất dịu dàng, còn mang theo nụ cười nhàn nhạt .
Ôn Uyển nhìn dung nhan an tường khi ngủ của Yến Kỳ Hiên thì vô cùng khổ sở. Nếu biết rằng sẽ có kết cục như vậy, dù như thế nào nàng cũng sẽ không bắt đầu, nhưng ngẫm lại, cũng không hối hận. Mối tình đầu, thanh nhã mà tươi đẹp, giống như lời nói mê sảng trong mây khói, cũng giống như lời than thở trong mộng cảnh. Nhưng lại càng giống như một quả trám (quả ô liu), ăn không quen sẽ cảm thấy rất chua, nhưng sẽ nhớ đến vĩnh viễn. Không phải có câu nói, thiếu niên ôm ấp tình cảm luôn là thơ, người không si tình không phải thiếu niên. Không nhất định phải thiên trường địa cửu, chỉ cần đã từng rực rỡ huy hoàng qua.
Ôn Uyển tin, nếu như nàng hỏi Yến Kỳ Hiên, hắn cũng sẽ lựa chọn giống như mình. Tình nguyện lựa chọn đã từng có được, mà không phải là hối hận vì đã từng gặp nhau.
Trong lòng Ôn Uyển rất bi thương, người tốt đẹp như vậy, mình không có lựa chọn nào mà phải buông tay. Tại sao? nàng không muốn buông tay. Trong lòng Ôn Uyển rất khổ sở, không gì sánh kịp. Nàng muốn nhận được hạnh phúc, tại sao lại khó như vậy? Tại sao luôn luôn lấy lý do này tới ngăn cản nàng? Nàng không muốn buông tay, nàng muốn bắt lấy phần hạnh phúc này.
Không, nghĩ tới đây, Ôn Uyển liền nghiêm nghị. Nàng tuyệt đối không dễ dàng buông tay. Tình cảm tốt đẹp như vậy, bỏ lỡ, sau này sẽ không thể nào có được nữa, cho nên không thể buông tay, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay. Không cố gắng, cứ dễ dàng buông tha như vậy, không chỉ không công bằng với Yến Kỳ Hiên, tương lai nàng cũng sẽ hối hận. Cái gì mà mệnh cách ‘quý không thể nói’, với tính tình của Yến Kỳ Hiên, kẻ ngu cũng không tin hắn có thể làm Hoàng đế. Còn nữa, ai nói mệnh cách ‘quý không thể nói’ thì nhất định phải là hoàng hậu. Sau này, cho dù có phải xuất gia làm ni cô, nàng cũng tuyệt đối không làm hoàng hậu gì gì đó.
Không, không buông bỏ, chỉ cần nàng không chết, nhất định sẽ có biện pháp , không thể cứ dễ dàng buông tay như vậy, nàng nhất định có thể tìm được biện pháp . Còn có mấy năm thời gian, nhất định có thể tìm được biện pháp. Sau khi Ôn Uyển hạ quyết tâm xong, liền vươn tay véo véo khuôn mặt mềm mại của Yến Kỳ Hiên.
Băng Dao nhìn sự giãy dụa trong đáy mắt Ôn Uyển, đến cuối cùng đã từ từ bình tĩnh lại. Băng Dao biết, thật ra Quận chúa sẽ không buông tay.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng đã thức dậy, sau khi Băng Dao rửa mặt cho Ôn Uyển xong, Ôn Uyển liền kéo Yến Kỳ Hiên dậy, rửa mặt cho hắn, chải đầu tóc. Chải tóc xong, dưới sự chỉ đạo của Đông Thanh, từ từ buộc tóc gọn gàng cho hắn.
“Phất Khê, nếu ngươi là nữ tử, ngươi nhất định là một nương tử rất hiền lành. Nhưng mà sau này, ngươi cũng sẽ là nương tử của ta. Nương tử, ngươi thật khéo tay!” Kỳ Hiên vuốt mái tóc vừa được sửa sang lại. Hắn thấy hôm nay, Ôn Uyển đối xử với hắn đặc biệt tốt, không có hung hắn, đối với hắn sở cầu tất ứng, trong lòng vui vẻ nói không nên lời, cho nên nói chuyện, cũng không còn kiêng kỵ nữa.
Ôn Uyển nghe vậy thì cười cười, kéo tay hắn, phất phất tay. Băng Dao đi ra ngoài, truyền lời sai người bưng bữa sáng lên. Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển không phản bác, gọi càng hăng hái hơn.
“Nương tử, ăn nhiều một chút. Gà tơ nấu với cây ngải tây là món ngươi thích, ăn nhiều một chút, phải nuôi mình béo lên chút nữa.” Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển không bài xích hai chữ nương tử mà mình gọi, thì trong lòng rất vui sướng, càng gọi to hơn, dường như sợ Ôn Uyển không nghe vậy. Đông Thanh cúi đầu, trong lòng căm tức không dứt, cứ như là tên ngốc vậy, sao xứng đôi với công tử nhà mình chứ? Băng Dao cũng cúi đầu, thế tử cái gì cũng không biết, tất cả chỉ trích và áp lực đều do tiểu chủ tử gánh chịu. Hiện tại Hoàng thượng không biết thì cũng thôi đi, một khi biết, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý. Mà với tính tình của công tử, con đường này vô cùng gian nguy. Băng Dao ở đây một năm cũng biết tính tình của Ôn Uyển, nếu đã quyết định chuyện gì, căn bản sẽ không thay đổi. Người nào khuyên cũng vô dụng.
Ôn Uyển nói là hai người, nhưng đến khi đi ra ngoài, nàng vẫn mang theo khoảng hai mươi thị vệ ở bên người, đi cùng một lúc. Đây đều là vì suy nghĩ đến sự an toàn của cả hai. Ôn Uyển cũng không nói chính xác là đi đâu, mà chỉ nói muốn đi ra ngoài giải sầu, không có nơi cố định nhưng nhất định phải ra vùng ngoại ô là không thể nghi ngờ.
Lúc này đã là những ngày cuối cùng của tháng mười một, vào đông, khí trời lạnh lẽo. Hai người cưỡi ngựa, đi trên đường, sương mù xung quanh còn chưa tản đi hết. Mọi thứ đều mông mông lung lung.
“Phất Khê, ngươi có lạnh hay không? Nếu thấy lạnh thì chúng ta trở về, không ra ngoài nữa.” Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển run rẩy, vội vàng đi đến bên cạnh, cẩn thận hỏi.
Ôn Uyển lắc đầu. Hai người tiếp tục đi về phía trước, dọc theo đường đi, căn bản là chỉ có Yến Kỳ Hiên nói chuyện. Sở dĩ Yến Kỳ Hiên không nghi ngờ là vì Ôn Uyển nói cổ họng của nàng đau, không thể nói nhiều.
Khoái mã chạy hơn một canh giờ, Ôn Uyển ở trên ngựa, nhìn sườn núi ở phía xa, thấy một vùng đỏ au, lòng bỗng thấy rung động, liền sai người dừng lại, đi đến nơi đỏ rực như lửa kia xem một chút. Ôn Uyển nhìn, biết đây là rừng phong.
Đám người đến gần, phát hiện nơi này quả nhiên là một rừng cây phong. Nơi này là vương quốc của cây phong đỏ rực như lửa, bởi vì cuối mùa thu, lá phong vàng óng ánh như lửa đỏ rơi trên mặt đất tạo thành tầng tầng lớp lớp, nhìn qua thấy mặt đất giống như có một tấm thảm màu vàng kim óng ánh, vô cùng xinh đẹp.
Ôn Uyển xuống ngựa, tay trong tay cùng Yến Kỳ Hiên đi vào. Đập vào mắt nàng, chính là một rừng cây phong lớn. Ôn Uyển nhìn mảng lớn cây Phong đỏ rực như lửa, nhớ tiếng Trung có câu, cây Phong đại biểu cho tương tư. Cây Phong tương tư, đậu đỏ tương tư.
Gió thổi tới, lá trên cây xoay xoay theo gió chập chờn rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, chập chờn trước mắt, đồng thời phiêu đãng ở trong lòng. Ôn Uyển nhìn lá phong rơi xuống ở trước mắt, nhịn không được đưa tay ra, tiếp được phiến lá đã không còn màu xanh tươi mới tràn đấy sức sống như trước nữa, mà lại là chiếc lá phong đỏ tươi rực rỡ như máu, lá đỏ đến mức tạo cảm giác sôi động.
Ôn Uyển không biết lúc này nàng có tâm tình gì nữa, tại sao trong lòng lại chua xót như vậy, giống như lá phong trong tay kia. Trong mắt có một giọt nước đã bắt đầu lan tràn.
Ôn Uyển ngồi trên ghế quý phi, trầm mặc thật lâu, thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi, quả nhiên yêu sớm là không tốt. Nhìn kết quả này xem, hai người đoán chừng là hữu duyên vô phận rồi. Sớm biết như vậy, lúc ấy nàng đã mặc kệ tên ngốc kia rồi, sẽ không lún sâu vào như bây giờ, không chỉ hại người mà còn hại mình, vẫn là do nàng chưa hiểu rõ bản thân, hiểu không không đủ thấu đáo!
Biết rõ là quả đắng, là kết cục bi thảm, không nên chạm đến, như vậy, đối với tất cả mọi người mới tốt. Tình yêu oanh oanh liệt liệt sẽ làm tổn thương phổi, còn hao tổn tinh thần, mà nàng, đã qua cái tuổi vì tình yêu mà nguyện ý vứt bỏ hết thảy rồi.
Cuối cùng Ôn Uyển quyết định tạm thời cứ như vậy đi, chuyện sau này cứ để sau này tính, hiện tại có nói thêm nữa cũng không được ích lợi gì. Muốn, ít nhất cũng phải chờ đại cục định rồi hãy nói “Cháu biết rồi, chuyện này không được cho Kỳ Hiên biết, cháu sợ hắn chịu không nỗi, đến lúc đó gây ra chuyện gì, sẽ rất phiền toái. Cứ để cho chúng cháu yên ổn ở chung với nhau thêm vài ngày, đến khi cháu đi, tất cả mọi chuyện đều sẽ tan thành mây khói.” Ôn Uyển không có ý định buông tay, nhưng thái độ cũng không còn kiên quyết như lúc trước nữa.
Thuần vương thấy Ôn Uyển không quả quyết cự tuyệt, mà chỉ nói là tạm thời cứ như vậy, thì cũng biết thật ra Ôn Uyển vẫn chưa buông tay. Nàng không buông tay, có nghĩa là con mình vẫn đang nằm trong vòng nguy hiểm. Cho nên, Thuần vương quyết định dao sắc chặt đay rối (giải quyết dứt khoát), đợi nàng đi khỏi đây, thì từ từ cũng sẽ quên mất: “Hành trình của cháu đã an bài vào ngày mai. Cháu trở về thu dọn đi, tối nay sẽ đi.” Càng kéo dài thời gian, con mình sẽ càng nguy hiểm. Làm sao hắn cũng không nghĩ đến, hiện tại tính tình của Ôn Uyển đã thành ra thế này, mà con của hắn lại còn để ý đến, hắn thật rất thất sách. Nếu biết như vậy, nửa năm trước, nên đưa Ôn Uyển đi, thì sẽ không xảy ra chuyện giống ngày hôm nay.
Ôn Uyển vô cùng bất đắc dĩ, thật đúng là keo kiệt, cũng quá phòng bị nàng đi! Cho mình thêm một chút thời gian thì cũng đâu thể làm được gì. Khụ, tại sao phải như vậy! Tại sao nàng muốn có được vật gì, lại luôn luôn khó khăn như vậy.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, rồi viết ba chữ “Ngày mai đi!” Viết xong, để bút xuống, cũng không nhìn sắc mặt Thuần vương, liền đi ra ngoài.
Thuần vương nhìn bóng lưng cô đơn của Ôn Uyển, có chút buồn bã, trong lòng suy nghĩ, Ôn Uyển, không phải là ta nhẫn tâm, mà ta không thể, vì Kỳ Hiên, hy vọng cháu có thể hiểu.
Ôn Uyển vừa về tới Bạch Ngọc Viên, Kỳ Hiên đi tới, hắn nhìn thấy vẻ mỏi mệt trên mặt Ôn Uyển, có chút bận tâm hỏi “Phất Khê, phụ vương tìm ngươi có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, nói về việc ta sắp trở về Giang Nam, tạm thời còn chưa định ngày. Ngươi không nên khổ sở, chờ hết năm, thân thể tổ phụ tốt rồi, ta sẽ quay lại đây. Đến lúc đó, ngày ngày chúng ta có thể ở bên cạnh nhau. Ngươi thấy thế nào?” Ôn Uyển cười nói
“Thật sự?” Kỳ Hiên nghe những lời này thì rất mừng rỡ.
“Đương nhiên là thật, ta đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?” Ôn Uyển cười, trấn an Yến Kỳ Hiên đang có chút bất an. Thấy hắn còn muốn nói, nàng liền lấy cây sáo, nhẹ nhàng mà thổi một khúc.
“Ngày mai, khí trời hẳn là không tệ, ngày mai chúng ta đi chơi.” Ôn Uyển nhìn mặt trăng tròn trịa, to lớn, nàng nghĩ thời tiết ngày mai chắc là rất tốt.
“Được, nhưng mà chỉ có hai người chúng ta đi?” Ôn Uyển gật đầu. Đêm đó, Yến Kỳ Hiên sống chết không chịu trở về. Ôn Uyển cúi đầu, thu liễm tất cả tâm tư, để cho hắn ngủ trên giường của Băng Dao. Không phải là Ôn Uyển già mồm cãi láo, mà nàng lo lắng Thuần vương biết được, sẽ tới đây buộc nàng trở về. Băng Dao thì tự mình chuyển một chiếc giường nhỏ, êm ái vào, dù sao thì gian phòng cũng khá lớn, không lo lắng không có chỗ.
Chờ đến khi nghe được hô hấp đều đều của Yến Kỳ Hiên, biết hắn đã ngủ thiếp đi, Ôn Uyển bò dậy, nhìn Yến Kỳ Hiên ngủ, ánh mắt Ôn Uyển vô cùng chua xót.
Ánh lửa của đèn dương giác cung đình xuyên qua màn lụa, ánh sáng lờ mờ làm tăng lên vẻ đẹp trên dung nhan như ngọc của hắn, mái tóc dài đen nhánh trơn trượt tản ra một cách mất trật tự, giống như gấm vóc hoa lệ. Lông mi rất dày, rậm, giống như hồ điệp khẽ lay động. Tướng ngủ rất dịu dàng, còn mang theo nụ cười nhàn nhạt .
Ôn Uyển nhìn dung nhan an tường khi ngủ của Yến Kỳ Hiên thì vô cùng khổ sở. Nếu biết rằng sẽ có kết cục như vậy, dù như thế nào nàng cũng sẽ không bắt đầu, nhưng ngẫm lại, cũng không hối hận. Mối tình đầu, thanh nhã mà tươi đẹp, giống như lời nói mê sảng trong mây khói, cũng giống như lời than thở trong mộng cảnh. Nhưng lại càng giống như một quả trám (quả ô liu), ăn không quen sẽ cảm thấy rất chua, nhưng sẽ nhớ đến vĩnh viễn. Không phải có câu nói, thiếu niên ôm ấp tình cảm luôn là thơ, người không si tình không phải thiếu niên. Không nhất định phải thiên trường địa cửu, chỉ cần đã từng rực rỡ huy hoàng qua.
Ôn Uyển tin, nếu như nàng hỏi Yến Kỳ Hiên, hắn cũng sẽ lựa chọn giống như mình. Tình nguyện lựa chọn đã từng có được, mà không phải là hối hận vì đã từng gặp nhau.
Trong lòng Ôn Uyển rất bi thương, người tốt đẹp như vậy, mình không có lựa chọn nào mà phải buông tay. Tại sao? nàng không muốn buông tay. Trong lòng Ôn Uyển rất khổ sở, không gì sánh kịp. Nàng muốn nhận được hạnh phúc, tại sao lại khó như vậy? Tại sao luôn luôn lấy lý do này tới ngăn cản nàng? Nàng không muốn buông tay, nàng muốn bắt lấy phần hạnh phúc này.
Không, nghĩ tới đây, Ôn Uyển liền nghiêm nghị. Nàng tuyệt đối không dễ dàng buông tay. Tình cảm tốt đẹp như vậy, bỏ lỡ, sau này sẽ không thể nào có được nữa, cho nên không thể buông tay, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay. Không cố gắng, cứ dễ dàng buông tha như vậy, không chỉ không công bằng với Yến Kỳ Hiên, tương lai nàng cũng sẽ hối hận. Cái gì mà mệnh cách ‘quý không thể nói’, với tính tình của Yến Kỳ Hiên, kẻ ngu cũng không tin hắn có thể làm Hoàng đế. Còn nữa, ai nói mệnh cách ‘quý không thể nói’ thì nhất định phải là hoàng hậu. Sau này, cho dù có phải xuất gia làm ni cô, nàng cũng tuyệt đối không làm hoàng hậu gì gì đó.
Không, không buông bỏ, chỉ cần nàng không chết, nhất định sẽ có biện pháp , không thể cứ dễ dàng buông tay như vậy, nàng nhất định có thể tìm được biện pháp . Còn có mấy năm thời gian, nhất định có thể tìm được biện pháp. Sau khi Ôn Uyển hạ quyết tâm xong, liền vươn tay véo véo khuôn mặt mềm mại của Yến Kỳ Hiên.
Băng Dao nhìn sự giãy dụa trong đáy mắt Ôn Uyển, đến cuối cùng đã từ từ bình tĩnh lại. Băng Dao biết, thật ra Quận chúa sẽ không buông tay.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng đã thức dậy, sau khi Băng Dao rửa mặt cho Ôn Uyển xong, Ôn Uyển liền kéo Yến Kỳ Hiên dậy, rửa mặt cho hắn, chải đầu tóc. Chải tóc xong, dưới sự chỉ đạo của Đông Thanh, từ từ buộc tóc gọn gàng cho hắn.
“Phất Khê, nếu ngươi là nữ tử, ngươi nhất định là một nương tử rất hiền lành. Nhưng mà sau này, ngươi cũng sẽ là nương tử của ta. Nương tử, ngươi thật khéo tay!” Kỳ Hiên vuốt mái tóc vừa được sửa sang lại. Hắn thấy hôm nay, Ôn Uyển đối xử với hắn đặc biệt tốt, không có hung hắn, đối với hắn sở cầu tất ứng, trong lòng vui vẻ nói không nên lời, cho nên nói chuyện, cũng không còn kiêng kỵ nữa.
Ôn Uyển nghe vậy thì cười cười, kéo tay hắn, phất phất tay. Băng Dao đi ra ngoài, truyền lời sai người bưng bữa sáng lên. Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển không phản bác, gọi càng hăng hái hơn.
“Nương tử, ăn nhiều một chút. Gà tơ nấu với cây ngải tây là món ngươi thích, ăn nhiều một chút, phải nuôi mình béo lên chút nữa.” Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển không bài xích hai chữ nương tử mà mình gọi, thì trong lòng rất vui sướng, càng gọi to hơn, dường như sợ Ôn Uyển không nghe vậy. Đông Thanh cúi đầu, trong lòng căm tức không dứt, cứ như là tên ngốc vậy, sao xứng đôi với công tử nhà mình chứ? Băng Dao cũng cúi đầu, thế tử cái gì cũng không biết, tất cả chỉ trích và áp lực đều do tiểu chủ tử gánh chịu. Hiện tại Hoàng thượng không biết thì cũng thôi đi, một khi biết, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý. Mà với tính tình của công tử, con đường này vô cùng gian nguy. Băng Dao ở đây một năm cũng biết tính tình của Ôn Uyển, nếu đã quyết định chuyện gì, căn bản sẽ không thay đổi. Người nào khuyên cũng vô dụng.
Ôn Uyển nói là hai người, nhưng đến khi đi ra ngoài, nàng vẫn mang theo khoảng hai mươi thị vệ ở bên người, đi cùng một lúc. Đây đều là vì suy nghĩ đến sự an toàn của cả hai. Ôn Uyển cũng không nói chính xác là đi đâu, mà chỉ nói muốn đi ra ngoài giải sầu, không có nơi cố định nhưng nhất định phải ra vùng ngoại ô là không thể nghi ngờ.
Lúc này đã là những ngày cuối cùng của tháng mười một, vào đông, khí trời lạnh lẽo. Hai người cưỡi ngựa, đi trên đường, sương mù xung quanh còn chưa tản đi hết. Mọi thứ đều mông mông lung lung.
“Phất Khê, ngươi có lạnh hay không? Nếu thấy lạnh thì chúng ta trở về, không ra ngoài nữa.” Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển run rẩy, vội vàng đi đến bên cạnh, cẩn thận hỏi.
Ôn Uyển lắc đầu. Hai người tiếp tục đi về phía trước, dọc theo đường đi, căn bản là chỉ có Yến Kỳ Hiên nói chuyện. Sở dĩ Yến Kỳ Hiên không nghi ngờ là vì Ôn Uyển nói cổ họng của nàng đau, không thể nói nhiều.
Khoái mã chạy hơn một canh giờ, Ôn Uyển ở trên ngựa, nhìn sườn núi ở phía xa, thấy một vùng đỏ au, lòng bỗng thấy rung động, liền sai người dừng lại, đi đến nơi đỏ rực như lửa kia xem một chút. Ôn Uyển nhìn, biết đây là rừng phong.
Đám người đến gần, phát hiện nơi này quả nhiên là một rừng cây phong. Nơi này là vương quốc của cây phong đỏ rực như lửa, bởi vì cuối mùa thu, lá phong vàng óng ánh như lửa đỏ rơi trên mặt đất tạo thành tầng tầng lớp lớp, nhìn qua thấy mặt đất giống như có một tấm thảm màu vàng kim óng ánh, vô cùng xinh đẹp.
Ôn Uyển xuống ngựa, tay trong tay cùng Yến Kỳ Hiên đi vào. Đập vào mắt nàng, chính là một rừng cây phong lớn. Ôn Uyển nhìn mảng lớn cây Phong đỏ rực như lửa, nhớ tiếng Trung có câu, cây Phong đại biểu cho tương tư. Cây Phong tương tư, đậu đỏ tương tư.
Gió thổi tới, lá trên cây xoay xoay theo gió chập chờn rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, chập chờn trước mắt, đồng thời phiêu đãng ở trong lòng. Ôn Uyển nhìn lá phong rơi xuống ở trước mắt, nhịn không được đưa tay ra, tiếp được phiến lá đã không còn màu xanh tươi mới tràn đấy sức sống như trước nữa, mà lại là chiếc lá phong đỏ tươi rực rỡ như máu, lá đỏ đến mức tạo cảm giác sôi động.
Ôn Uyển không biết lúc này nàng có tâm tình gì nữa, tại sao trong lòng lại chua xót như vậy, giống như lá phong trong tay kia. Trong mắt có một giọt nước đã bắt đầu lan tràn.
/1357
|