Edit: Leticia Ôn Uyển nhìn dung nhan tuyệt thế này, thấy nàng nói đến Bạch Thế Niên, có một loại tia sáng không thể nhìn thấy. Loại tia sáng này, gọi là yêu say đắm, gọi là thâm tình, cũng gọi là kiếp nạn.
Ôn Uyển nhìn Ngọc Tuyết như vậy, biết nàng ta nói là sự thật. Nhưng nàng vẫn không phản ứng gì, chỉ coi như cái gì cũng không nghe thấy, ngồi ở chỗ đó. Nhưng trong lòng cũng thở dài một hơi, một người xuất thân thế gia tay cầm trọng quyền, hơn nữa còn là một tướng quân văn võ song toàn. Cùng một vị thanh lâu nữ tử tài sắc song toàn. Lưu truyền ra ngoài, tất nhiên là một đoạn giai thoại anh hùng mỹ nhân. Nhưng giai thoại như vậy, sẽ chỉ có ở trong kịch nam, mà không phải là ở trong thực tế.
Ở nơi này đẳng cấp xã hội sâm nghiêm, yêu say đắm như vậy, nhất định sẽ kết thúc trong bi kịch. Bởi vì, trò đời không cho. Một nữ tử như Ngọc Tuyết, cho dù có tuyệt sắc đi nữa, ở trong mắt người quyền quý, cũng chỉ là một món đồ chơi, một món đồ chơi, không đáng giá để ở trong lòng . Cưng chiều một mình nàng ta, có thể, chơi một chút, cũng có thể lý giải được. Thậm chí còn được khen ngợi vì phong lưu, có mị lực, được hâm mộ. Nhưng nếu như nói yêu, muốn kết hôn về nhà. Chỉ sợ lấy về nhà làm thiếp, cũng không được phép. Nguyên nhân rất đơn giản, bại hoại nề nếp gia đình, làm ô nhục huyết thống, đối với thế gia mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục không thể dễ dàng tha thứ.
Mà không nói đến người khác, ngày đó ở trên yến hội, lần đầu tiên nhìn thấy cậu Trịnh vương. Cậu Trịnh vương nghe nói nàng là con do mình cùng ca cơ sinh hạ, trong mắt đã thoáng hiện lên sát khí. Năm đó nàng không biết tại sao lúc ấy Trịnh vương muốn giết nàng, sau này thì nàng đã biết rồi. Bởi vì bản thân cậu Trịnh vương xuất thân thấp kém, mẫu thân là tội tỳ. Cho nên, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ có chuyện như vậy xảy ra. Mà nói đi nói lại, ít nhất tội tỳ vẫn là người có bối cảnh trong sạch. Mà không giống như ca cơ, xưng hô thế này cũng đã nói cho mọi người, người như vậy chính là không sạch sẽ. Để nữ tử đó sinh hạ hài tử, trong mắt người ngoài, sẽ chỉ làm cho trên đầu nam nhân có ánh sáng xanh lập lòe (ý là bị cắm sừng). Dĩ nhiên, Bình gia là đặc thù, coi như là một ví dụ ngoại lệ.
Ôn Uyển có thể hiểu được nữ tử yêu say đắm thắm thiết, nồng nhiệt, nhưng dù nàng biết tách bạch chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không giúp đỡ. Chuyện như vậy, có nguyên nhân thì sẽ kết quả, đã biết rõ không có khả năng, cũng đừng có đâm đầu vào. Một người, phải biết rõ vị trí của mình, mới có thể yên bình mà sống sót.
Ôn Uyển vốn hứng thú đối với tin tức bát quái. Nhưng nhìn nơi này, thì một chút hứng thú cũng không có. Từ miệng nữ tử này, hai người thường xuyên ở cùng nhau, tất nhiên là có gian tình. Dựa theo Ôn Uyển lý giải, đơn giản chính là vị anh hùng anh tuấn tiêu sái cho là mỹ nhân nhìn trúng hắn vì quyền thế, sau đó dưới cơn nóng giận vứt bỏ không quan tâm. Chơi chán rồi, thì phủi đít rời đi.
Ôn Uyển nhìn thần sắc đau thương không dứt khiến người ta hít thở không thông của nữ nhân này, âm thầm thở nhẹ một chút. Nữ nhân chỉ cần động tình, sẽ trở thành người ngu nhất trên đời này. Mà nam nhân, thời điểm thích ngươi, sợi tóc của ngươi cũng là đồ trân quý, như châu như bảo mà thương yêu, che chở. Lúc không yêu ngươi nữa, lý do thì rất nhiều. Không phải nói cản trở con đường của hắn, chính là ngươi tham luyến quyền thế của hắn. Thật ra thì lý do chân chính rất đơn giản, chính là hắn muốn rời đi. Rời đi liền rời đi, không cần tìm cái cớ như vậy. Mà nữ nhân, càng không cần vì chuyện như vậy, mà tinh thần chán nản.
Cho nên, một nữ nhân phải nhớ không muốn mình bị thương tổn, chính là không nên đi yêu bất luận kẻ nào. Chờ đến tuổi, đem gả mình cho một nam nhân thương yêu mình như châu như bảo, hơn nữa mình có thể nắm hắn trong tay. Như vậy mới có thể giảm thương tổn xuống mức thấp nhất.
Mỹ nhân thấy bộ dáng của Ôn Uyển, bi thương nói: “Công tử, ta van cầu ngươi. Đây chỉ là một nguyện vọng cuối cùng của ta, kính xin công tử đáp ứng ta.” Nói xong nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Ôn Uyển. Bộ dáng chọc người thương tiếc như vậy, bất luận kẻ nào nhìn, cũng sẽ mềm lòng. Đáng tiếc, mỹ nhân có vận khí không tốt, vì Ôn Uyển là trường hợp đặc biệt.
Ôn Uyển có thể không bị ảnh hưởng, nhưng La Thủ Huân lai chịu không nổi cầu khẩn của mỹ nhân, nhìn quả thật cũng rất đáng thương. Lập tức nói: “Ngươi yên tâm, tương lai chúng ta nhìn thấy Bạch tướng quân, nhất định sẽ giúp ngươi truyền lời.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Là ngươi, không phải là ta.” Ý này rất rõ ràng, không có quan hệ gì với nàng. Nàng mới không đi làm cái chuyện nhàm chán đến bực này! Hơn nữa nữ nhân này, nhìn không nhu nhược giống như đã biểu lộ ra ngoài. Nữ nhân như vậy, là nguy hiểm nhất. Nàng mới không cần có bất kỳ quan hệ nào với người như vậy. Đối mặt với loại người này, nên tránh khỏi càng xa càng tốt.
Lý Ngọc Tuyết nhìn thần sắc Ôn Uyển từ đầu tới đuôi, lại nghĩ đến mới vừa rồi Ôn Uyển nghe thấy nàng gảy khúc nhạc ai oán đau khổ cũng không có nửa điểm đồng tình. Trong lòng sầu khổ, không nghĩ tới thiếu niên này tuổi còn trẻ, mà cũng là một người có tâm địa sắt đá như Bạch tướng quân. Chẳng lẽ, những người kinh tài tuyệt diễm đều lạnh lùng vô tình như thế sao?
La Thủ Huân có chút lắp bắp nói: “Phất Khê, tương lai tướng quân trở lại kinh thành, ngươi chỉ truyền lời giúp, không phải chỉ là một câu nói thôi sao? Giúp vị cô nương này một chút đi.” Đối với La Thủ Huân mà nói, Phất Khê thật quá không nhân đức rồi. Chỉ là một câu, cũng không phải là muốn hắn làm bao nhiêu chuyện mà.
Ôn Uyển nhìn La Thủ Huân, không biết hắn là khờ thật hay là giả bộ ngu. Một câu, nói rất đơn giản, nhưng tầng ý nghĩ ở bên trong lại không giống bình thường. Nữ nhân này, rõ ràng là cùng đùa bỡn tâm cơ với nàng. Bỏ qua chuyện sau này nàng sẽ không dùng thân phận hiện tại để gặp Bạch Thế Niên. Tương lai đúng như lời nữ tử này nói, nàng nhìn thấy Bạch Thế Niên, giúp đỡ nàng ta truyền lời. Vậy sẽ để cho Bạch Thế Niên nhớ một đời . Không phải nhớ nữ tử này, mà là người truyền lời cho hắn, chính là nàng.
Ôn Uyển nhìn mỹ nhân kia, nhàn nhạt nói”Thứ cho ta không thể ra sức.” Lúc này đã không phải là uyển chuyển nữa, mà là trực tiếp cự tuyệt.
Mỹ nhân thấy vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững của Ôn Uyển, cùng với người quan trọng mà nàng nhớ thương quyến luyến, muốn ở chung một chỗ, hai người này, không chỉ giống nhau là cùng nổi tiếng thiên hạ, ngay cả tính tình lạnh lùng cũng giống nhau.
Mỹ nhân không nhịn được trong lòng cảm thấy bi thương cùng phiền muộn, nước mắt như mưa nói:”Không nghĩ tới, ta thật không nghĩ tới. Tính tình của công tử, thế nhưng lại giống với Bạch tướng quân như thế. Nếu như Phất Khê công tử là một vị nữ tử, tất nhiên cùng tướng quân sẽ là một đôi mà trời đất tạo nên.”
La Thủ Huân nghe lời này, phun trà đang uống ở trong miệng ta ngoài, phun khiến người đứng bên cạnh hắn, Thích Nhị gia một thân đầy nước. Khương Lâm cũng nhìn về phía Ôn Uyển. Hắn muốn nhìn, thiếu niên này sẽ dùng bộ dạng gì mà đối đãi với chuyện lần này.
Thích Nhị gia nghe lời này, không quan tâm y phục trên người, chẳng qua là vừa thẹn vừa giận nhìn vị mỹ nhân mà hắn nhớ thương nhiều năm. Không nghĩ tới, nữ nhân này, tâm đều ở trên người Bạch Thế Niên. Khó trách tại sao mình lấy lòng bao nhiêu cũng không có tác dụng!
Ôn Uyển nghe xong vẫn có vẻ mặt không thay đổi, thậm chí cả ánh mắt cũng không nháy. Chuyện nàng cùng với Bạch Thế Niên ghép thành đôi, tám trăm năm trước đã nghe Đông Thanh bát quái rồi, vậy mà khiến cho hắn sợ đến mức thiếu chút nữa mất mạng. Đối với lần này đã sớm miễn dịch. Nhưng đối với lời của nữ nhân, vẫn thấy có chút không biết nên khóc hay cười. Lúc đầu Đông Thanh nói bát quái, ít nhất còn có một chút căn nguyên. Nói như thế nào, Đông Thanh cũng đều là từ thân phận cùng danh vọng mà ghép thành đôi. Mà cô gái trước mắt, nàng cũng chỉ nhìn bằng hai mắt của mình, đã nói mình xứng với Bạch Thế Niên. Hiện tại mình là nam tử đấy. Trí tưởng tượng của nữ nhân này thật phong phú, lưu luyến si mê Bạch Thế Niên đến tận trình độ này, một tuyệt thế mỹ nhân như vậy, mà lại bị tình yêu hành hạ thành kẻ điên.
Ôn Uyển nhìn dung nhan tuyệt thế của nàng ta, trong lòng cảm thán, xem ra tạo hóa cũng rất công bằng, cho một tướng mạo hoàn mỹ, nhưng đầu óc không đủ dùng, thấy không rõ hiện trạng.
La Thủ Huân có chút xấu hổ:”Biểu ca, thật xin lỗi, ta không cố ý. Ta chỉ bị dọa sợ. Ta sẽ đền một bộ y phục khác cho huynh.” Thích Nhị gia vội lắc đầu tỏ vẻ không cần.
Những người khác đều tốt. Ngoại trừ Yến Kỳ Hiên, Yến Kỳ Hiên vốn đang có bất an trong lòng, vừa nghe thấy những lời này, lập tức như bịvặt lông, đằng cái đứng lên: “Nói hươu nói vượn cái gì, hồ ngôn loạn ngữ. Phất Khê, chúng ta trở về.” Lôi kéo Ôn Uyển nhanh chóng ra khỏi thuyền hoa, trở về trên thuyền hoa của bọn họ.
Thích Nhị gia không để ý đến y phục. Chẳng qua vì lời của Ngọc Tuyết khiến cho sắc mặt hắn rất khó nhìn. Đang ở trước mặt của mọi người khó mà nói cái gì, chờ sau khi ba thiếu niên đi, mặt liền âm trầm.
Lý Ngọc Tuyết nhìn bóng lưng của Ôn Uyển, thấy mình nói bi thương như vậy, ánh mắt hắn vẫn không nháy một cái nào. Phần định lực này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể có. Phất Khê công tử này, tuyệt đối không phải là người thường. Đáng tiếc, nếu như hắn là nữ tử, thì thật tốt, cũng chỉ có nữ tử như vậy mới có thể xứng đôi với tướng quân. Tại sao ông trời cứ tàn nhẫn như vậy, cho nàng một dung nhan tuyệt thế, nhưng lại có thân phận ti tiện, một thân phận thân bất do kỷ. Một người thông tuệ tuyệt đỉnh không được tâm của tướng quân, thân phận tài hoa đều xứng đôi với tướng quân, hết lần này tới lần khác lại là nam tử. Nhân duyên của tướng quân, tại sao lại cứ không thuận như thế. Đáng tiếc, nếu không phải Hoàng quý Quận chúa có tật câm, Quận chúa cũng có thể xứng đôi. Lý Ngọc Tuyết chỉ nghĩ đến người trong lòng mình, hoàn toàn không cố kỵ đến Thích Nhị gia đang có sắc mặt khó coi ở bên cạnh.
La Thủ Huân ra khỏi thuyền hoa, trở về thuyền hoa của mình. Nhìn chung quanh xem có nhìn ra chỗ kỳ lại nào không, vô cùng kinh dị nói: “Sao Ngọc Tuyết cô nương lại nói nếu như Phất Khê là nữ tử, nên gả cho Bạch tướng quân đây? Làm sao không nhìn ra được, chẳng lẽ Bạch tướng quân ham mê không giống bình thường, mỹ nhân tuyệt sắc không thích, chỉ thích cục than đen.”
Ôn Uyển không nhúc nhích, Yến Kỳ Hiên đã cho hắn một quyền nặng nề trước.
Nhưng La Thủ Huân còn đang trong nỗi khiếp sợ: “Ta sớm nghe nói, Bạch tướng quân không dính dáng đến nữ nhân, giữ mình trong sạch. Có tin đồn nói hắn long dương chi phích(đoạn tụ). Thì ra là, thì ra là Bạch tướng quân đúng là long dương chi phích.” Nói xong lại lập tức phủ quyết:”Sẽ không, tuyệt đối sẽ không. Đoán chừng Bạch tướng quân không nhìn trúng nàng. Nhưng mà sao hắn sẽ nhìn trúng ngươi, Phất Khê. Như ngươi vậy, tại sao có thể có nhiều người coi trọng như thế?”
Ôn Uyển nghe vậy buồn bực đến muốn hộc máu, cầm chiết phiến trong tay, dùng sức gõ vào đầu hắn. Tiểu gia hỏa chết tiệt, ngoại trừ đen, mình có chỗ nào kém. Tên vô lại. Ôn Uyển phát hiện ở cùng hai người ngu ngốc trong thời gian càng dài, mình càng có tính trẻ con rồi.
“La Thủ Huân, ngươi có phải muốn chết hay không, muốn chết sớm thì cứ nói.” Tiếng hô của Yến Kỳ Hiên đinh tai nhức óc. Ôn Uyển không thể không sờ sờ lỗ tai. Cũng quá lớn tiếng đi, gần thành kẻ điếc rồi.
Về đến nhà, Yến Kỳ Hiên vẫn khó hiểu mà mắng một câu: “Nhìn thì là một đại mỹ nhân, hóa ra là người có đầu óc bị bệnh. Sau này không đi thuyền hoa nữa, người nơi đó cũng không đáng tin.”
Nhưng Ôn Uyển lại để chuyện này ở trong lòng, mặc dù nói không muốn đi nghe chuyện bát quái này. Nhưng vẫn luôn nghe La Thủ Huân khen Bạch Thế Niên kia giống như đóa hoa. Hóa ra cũng là một nam nhân bội tình bạc nghĩa. Hừ, nam nhân, không có một người nào tốt. Bởi vì vấn đề này, Ôn Uyển không cần theo chân bọn họ thảo luận, cũng biết tất nhiên La Thủ Huân sẽ nói, nữ nhân như vậy chẳng qua là vui đùa một chút, thật sự thì gánh vác không nổi.
Ôn Uyển nhìn Ngọc Tuyết như vậy, biết nàng ta nói là sự thật. Nhưng nàng vẫn không phản ứng gì, chỉ coi như cái gì cũng không nghe thấy, ngồi ở chỗ đó. Nhưng trong lòng cũng thở dài một hơi, một người xuất thân thế gia tay cầm trọng quyền, hơn nữa còn là một tướng quân văn võ song toàn. Cùng một vị thanh lâu nữ tử tài sắc song toàn. Lưu truyền ra ngoài, tất nhiên là một đoạn giai thoại anh hùng mỹ nhân. Nhưng giai thoại như vậy, sẽ chỉ có ở trong kịch nam, mà không phải là ở trong thực tế.
Ở nơi này đẳng cấp xã hội sâm nghiêm, yêu say đắm như vậy, nhất định sẽ kết thúc trong bi kịch. Bởi vì, trò đời không cho. Một nữ tử như Ngọc Tuyết, cho dù có tuyệt sắc đi nữa, ở trong mắt người quyền quý, cũng chỉ là một món đồ chơi, một món đồ chơi, không đáng giá để ở trong lòng . Cưng chiều một mình nàng ta, có thể, chơi một chút, cũng có thể lý giải được. Thậm chí còn được khen ngợi vì phong lưu, có mị lực, được hâm mộ. Nhưng nếu như nói yêu, muốn kết hôn về nhà. Chỉ sợ lấy về nhà làm thiếp, cũng không được phép. Nguyên nhân rất đơn giản, bại hoại nề nếp gia đình, làm ô nhục huyết thống, đối với thế gia mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục không thể dễ dàng tha thứ.
Mà không nói đến người khác, ngày đó ở trên yến hội, lần đầu tiên nhìn thấy cậu Trịnh vương. Cậu Trịnh vương nghe nói nàng là con do mình cùng ca cơ sinh hạ, trong mắt đã thoáng hiện lên sát khí. Năm đó nàng không biết tại sao lúc ấy Trịnh vương muốn giết nàng, sau này thì nàng đã biết rồi. Bởi vì bản thân cậu Trịnh vương xuất thân thấp kém, mẫu thân là tội tỳ. Cho nên, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ có chuyện như vậy xảy ra. Mà nói đi nói lại, ít nhất tội tỳ vẫn là người có bối cảnh trong sạch. Mà không giống như ca cơ, xưng hô thế này cũng đã nói cho mọi người, người như vậy chính là không sạch sẽ. Để nữ tử đó sinh hạ hài tử, trong mắt người ngoài, sẽ chỉ làm cho trên đầu nam nhân có ánh sáng xanh lập lòe (ý là bị cắm sừng). Dĩ nhiên, Bình gia là đặc thù, coi như là một ví dụ ngoại lệ.
Ôn Uyển có thể hiểu được nữ tử yêu say đắm thắm thiết, nồng nhiệt, nhưng dù nàng biết tách bạch chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không giúp đỡ. Chuyện như vậy, có nguyên nhân thì sẽ kết quả, đã biết rõ không có khả năng, cũng đừng có đâm đầu vào. Một người, phải biết rõ vị trí của mình, mới có thể yên bình mà sống sót.
Ôn Uyển vốn hứng thú đối với tin tức bát quái. Nhưng nhìn nơi này, thì một chút hứng thú cũng không có. Từ miệng nữ tử này, hai người thường xuyên ở cùng nhau, tất nhiên là có gian tình. Dựa theo Ôn Uyển lý giải, đơn giản chính là vị anh hùng anh tuấn tiêu sái cho là mỹ nhân nhìn trúng hắn vì quyền thế, sau đó dưới cơn nóng giận vứt bỏ không quan tâm. Chơi chán rồi, thì phủi đít rời đi.
Ôn Uyển nhìn thần sắc đau thương không dứt khiến người ta hít thở không thông của nữ nhân này, âm thầm thở nhẹ một chút. Nữ nhân chỉ cần động tình, sẽ trở thành người ngu nhất trên đời này. Mà nam nhân, thời điểm thích ngươi, sợi tóc của ngươi cũng là đồ trân quý, như châu như bảo mà thương yêu, che chở. Lúc không yêu ngươi nữa, lý do thì rất nhiều. Không phải nói cản trở con đường của hắn, chính là ngươi tham luyến quyền thế của hắn. Thật ra thì lý do chân chính rất đơn giản, chính là hắn muốn rời đi. Rời đi liền rời đi, không cần tìm cái cớ như vậy. Mà nữ nhân, càng không cần vì chuyện như vậy, mà tinh thần chán nản.
Cho nên, một nữ nhân phải nhớ không muốn mình bị thương tổn, chính là không nên đi yêu bất luận kẻ nào. Chờ đến tuổi, đem gả mình cho một nam nhân thương yêu mình như châu như bảo, hơn nữa mình có thể nắm hắn trong tay. Như vậy mới có thể giảm thương tổn xuống mức thấp nhất.
Mỹ nhân thấy bộ dáng của Ôn Uyển, bi thương nói: “Công tử, ta van cầu ngươi. Đây chỉ là một nguyện vọng cuối cùng của ta, kính xin công tử đáp ứng ta.” Nói xong nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Ôn Uyển. Bộ dáng chọc người thương tiếc như vậy, bất luận kẻ nào nhìn, cũng sẽ mềm lòng. Đáng tiếc, mỹ nhân có vận khí không tốt, vì Ôn Uyển là trường hợp đặc biệt.
Ôn Uyển có thể không bị ảnh hưởng, nhưng La Thủ Huân lai chịu không nổi cầu khẩn của mỹ nhân, nhìn quả thật cũng rất đáng thương. Lập tức nói: “Ngươi yên tâm, tương lai chúng ta nhìn thấy Bạch tướng quân, nhất định sẽ giúp ngươi truyền lời.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Là ngươi, không phải là ta.” Ý này rất rõ ràng, không có quan hệ gì với nàng. Nàng mới không đi làm cái chuyện nhàm chán đến bực này! Hơn nữa nữ nhân này, nhìn không nhu nhược giống như đã biểu lộ ra ngoài. Nữ nhân như vậy, là nguy hiểm nhất. Nàng mới không cần có bất kỳ quan hệ nào với người như vậy. Đối mặt với loại người này, nên tránh khỏi càng xa càng tốt.
Lý Ngọc Tuyết nhìn thần sắc Ôn Uyển từ đầu tới đuôi, lại nghĩ đến mới vừa rồi Ôn Uyển nghe thấy nàng gảy khúc nhạc ai oán đau khổ cũng không có nửa điểm đồng tình. Trong lòng sầu khổ, không nghĩ tới thiếu niên này tuổi còn trẻ, mà cũng là một người có tâm địa sắt đá như Bạch tướng quân. Chẳng lẽ, những người kinh tài tuyệt diễm đều lạnh lùng vô tình như thế sao?
La Thủ Huân có chút lắp bắp nói: “Phất Khê, tương lai tướng quân trở lại kinh thành, ngươi chỉ truyền lời giúp, không phải chỉ là một câu nói thôi sao? Giúp vị cô nương này một chút đi.” Đối với La Thủ Huân mà nói, Phất Khê thật quá không nhân đức rồi. Chỉ là một câu, cũng không phải là muốn hắn làm bao nhiêu chuyện mà.
Ôn Uyển nhìn La Thủ Huân, không biết hắn là khờ thật hay là giả bộ ngu. Một câu, nói rất đơn giản, nhưng tầng ý nghĩ ở bên trong lại không giống bình thường. Nữ nhân này, rõ ràng là cùng đùa bỡn tâm cơ với nàng. Bỏ qua chuyện sau này nàng sẽ không dùng thân phận hiện tại để gặp Bạch Thế Niên. Tương lai đúng như lời nữ tử này nói, nàng nhìn thấy Bạch Thế Niên, giúp đỡ nàng ta truyền lời. Vậy sẽ để cho Bạch Thế Niên nhớ một đời . Không phải nhớ nữ tử này, mà là người truyền lời cho hắn, chính là nàng.
Ôn Uyển nhìn mỹ nhân kia, nhàn nhạt nói”Thứ cho ta không thể ra sức.” Lúc này đã không phải là uyển chuyển nữa, mà là trực tiếp cự tuyệt.
Mỹ nhân thấy vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững của Ôn Uyển, cùng với người quan trọng mà nàng nhớ thương quyến luyến, muốn ở chung một chỗ, hai người này, không chỉ giống nhau là cùng nổi tiếng thiên hạ, ngay cả tính tình lạnh lùng cũng giống nhau.
Mỹ nhân không nhịn được trong lòng cảm thấy bi thương cùng phiền muộn, nước mắt như mưa nói:”Không nghĩ tới, ta thật không nghĩ tới. Tính tình của công tử, thế nhưng lại giống với Bạch tướng quân như thế. Nếu như Phất Khê công tử là một vị nữ tử, tất nhiên cùng tướng quân sẽ là một đôi mà trời đất tạo nên.”
La Thủ Huân nghe lời này, phun trà đang uống ở trong miệng ta ngoài, phun khiến người đứng bên cạnh hắn, Thích Nhị gia một thân đầy nước. Khương Lâm cũng nhìn về phía Ôn Uyển. Hắn muốn nhìn, thiếu niên này sẽ dùng bộ dạng gì mà đối đãi với chuyện lần này.
Thích Nhị gia nghe lời này, không quan tâm y phục trên người, chẳng qua là vừa thẹn vừa giận nhìn vị mỹ nhân mà hắn nhớ thương nhiều năm. Không nghĩ tới, nữ nhân này, tâm đều ở trên người Bạch Thế Niên. Khó trách tại sao mình lấy lòng bao nhiêu cũng không có tác dụng!
Ôn Uyển nghe xong vẫn có vẻ mặt không thay đổi, thậm chí cả ánh mắt cũng không nháy. Chuyện nàng cùng với Bạch Thế Niên ghép thành đôi, tám trăm năm trước đã nghe Đông Thanh bát quái rồi, vậy mà khiến cho hắn sợ đến mức thiếu chút nữa mất mạng. Đối với lần này đã sớm miễn dịch. Nhưng đối với lời của nữ nhân, vẫn thấy có chút không biết nên khóc hay cười. Lúc đầu Đông Thanh nói bát quái, ít nhất còn có một chút căn nguyên. Nói như thế nào, Đông Thanh cũng đều là từ thân phận cùng danh vọng mà ghép thành đôi. Mà cô gái trước mắt, nàng cũng chỉ nhìn bằng hai mắt của mình, đã nói mình xứng với Bạch Thế Niên. Hiện tại mình là nam tử đấy. Trí tưởng tượng của nữ nhân này thật phong phú, lưu luyến si mê Bạch Thế Niên đến tận trình độ này, một tuyệt thế mỹ nhân như vậy, mà lại bị tình yêu hành hạ thành kẻ điên.
Ôn Uyển nhìn dung nhan tuyệt thế của nàng ta, trong lòng cảm thán, xem ra tạo hóa cũng rất công bằng, cho một tướng mạo hoàn mỹ, nhưng đầu óc không đủ dùng, thấy không rõ hiện trạng.
La Thủ Huân có chút xấu hổ:”Biểu ca, thật xin lỗi, ta không cố ý. Ta chỉ bị dọa sợ. Ta sẽ đền một bộ y phục khác cho huynh.” Thích Nhị gia vội lắc đầu tỏ vẻ không cần.
Những người khác đều tốt. Ngoại trừ Yến Kỳ Hiên, Yến Kỳ Hiên vốn đang có bất an trong lòng, vừa nghe thấy những lời này, lập tức như bịvặt lông, đằng cái đứng lên: “Nói hươu nói vượn cái gì, hồ ngôn loạn ngữ. Phất Khê, chúng ta trở về.” Lôi kéo Ôn Uyển nhanh chóng ra khỏi thuyền hoa, trở về trên thuyền hoa của bọn họ.
Thích Nhị gia không để ý đến y phục. Chẳng qua vì lời của Ngọc Tuyết khiến cho sắc mặt hắn rất khó nhìn. Đang ở trước mặt của mọi người khó mà nói cái gì, chờ sau khi ba thiếu niên đi, mặt liền âm trầm.
Lý Ngọc Tuyết nhìn bóng lưng của Ôn Uyển, thấy mình nói bi thương như vậy, ánh mắt hắn vẫn không nháy một cái nào. Phần định lực này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể có. Phất Khê công tử này, tuyệt đối không phải là người thường. Đáng tiếc, nếu như hắn là nữ tử, thì thật tốt, cũng chỉ có nữ tử như vậy mới có thể xứng đôi với tướng quân. Tại sao ông trời cứ tàn nhẫn như vậy, cho nàng một dung nhan tuyệt thế, nhưng lại có thân phận ti tiện, một thân phận thân bất do kỷ. Một người thông tuệ tuyệt đỉnh không được tâm của tướng quân, thân phận tài hoa đều xứng đôi với tướng quân, hết lần này tới lần khác lại là nam tử. Nhân duyên của tướng quân, tại sao lại cứ không thuận như thế. Đáng tiếc, nếu không phải Hoàng quý Quận chúa có tật câm, Quận chúa cũng có thể xứng đôi. Lý Ngọc Tuyết chỉ nghĩ đến người trong lòng mình, hoàn toàn không cố kỵ đến Thích Nhị gia đang có sắc mặt khó coi ở bên cạnh.
La Thủ Huân ra khỏi thuyền hoa, trở về thuyền hoa của mình. Nhìn chung quanh xem có nhìn ra chỗ kỳ lại nào không, vô cùng kinh dị nói: “Sao Ngọc Tuyết cô nương lại nói nếu như Phất Khê là nữ tử, nên gả cho Bạch tướng quân đây? Làm sao không nhìn ra được, chẳng lẽ Bạch tướng quân ham mê không giống bình thường, mỹ nhân tuyệt sắc không thích, chỉ thích cục than đen.”
Ôn Uyển không nhúc nhích, Yến Kỳ Hiên đã cho hắn một quyền nặng nề trước.
Nhưng La Thủ Huân còn đang trong nỗi khiếp sợ: “Ta sớm nghe nói, Bạch tướng quân không dính dáng đến nữ nhân, giữ mình trong sạch. Có tin đồn nói hắn long dương chi phích(đoạn tụ). Thì ra là, thì ra là Bạch tướng quân đúng là long dương chi phích.” Nói xong lại lập tức phủ quyết:”Sẽ không, tuyệt đối sẽ không. Đoán chừng Bạch tướng quân không nhìn trúng nàng. Nhưng mà sao hắn sẽ nhìn trúng ngươi, Phất Khê. Như ngươi vậy, tại sao có thể có nhiều người coi trọng như thế?”
Ôn Uyển nghe vậy buồn bực đến muốn hộc máu, cầm chiết phiến trong tay, dùng sức gõ vào đầu hắn. Tiểu gia hỏa chết tiệt, ngoại trừ đen, mình có chỗ nào kém. Tên vô lại. Ôn Uyển phát hiện ở cùng hai người ngu ngốc trong thời gian càng dài, mình càng có tính trẻ con rồi.
“La Thủ Huân, ngươi có phải muốn chết hay không, muốn chết sớm thì cứ nói.” Tiếng hô của Yến Kỳ Hiên đinh tai nhức óc. Ôn Uyển không thể không sờ sờ lỗ tai. Cũng quá lớn tiếng đi, gần thành kẻ điếc rồi.
Về đến nhà, Yến Kỳ Hiên vẫn khó hiểu mà mắng một câu: “Nhìn thì là một đại mỹ nhân, hóa ra là người có đầu óc bị bệnh. Sau này không đi thuyền hoa nữa, người nơi đó cũng không đáng tin.”
Nhưng Ôn Uyển lại để chuyện này ở trong lòng, mặc dù nói không muốn đi nghe chuyện bát quái này. Nhưng vẫn luôn nghe La Thủ Huân khen Bạch Thế Niên kia giống như đóa hoa. Hóa ra cũng là một nam nhân bội tình bạc nghĩa. Hừ, nam nhân, không có một người nào tốt. Bởi vì vấn đề này, Ôn Uyển không cần theo chân bọn họ thảo luận, cũng biết tất nhiên La Thủ Huân sẽ nói, nữ nhân như vậy chẳng qua là vui đùa một chút, thật sự thì gánh vác không nổi.
/1357
|