Hiện tại La Thủ Huân làm gì còn có tâm tư để quan tâm tới những chuyện này, càng không có thời gian để cãi nhau với Yến Kì Hiên, hắn chỉ quay sang cầu khẩn Ôn Uyển “Phất Khê, ngươi giúp đỡ ta một chút đi! Cha ta nói, là do chính miệng ta khuếch đại, nói có thể mời ngươi đến nhà làm khách. Nếu bây giờ không làm được, khi trở về, ta cho người hay tin, ngươi vẫn không đáp ứng, thì trong vòng ba tháng ta sẽ không được ra khỏi cửa, hơn nữa mỗi ngày còn bị nhốt trong từ đường. Phất Khê, chúng ta là huynh đệ tốt, ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu có đúng hay không? Ngươi nhất định không thể thấy chết mà không cứu a! Nếu ngươi là bằng hữu của ta, thì ngươi nhất định phải đáp ứng a!” Ôn Uyển còn chưa nói, Yến Kì Hiên đã mở miệng trước “Tại sao cha ngươi lại kỳ quái như vậy, tại sao ta nghe có gì đó không đúng a? Hắn mời Phất Khê đến, có phải có ý đồ gì đối với Phất Khê hay không? Phất Khê, không nên đi. La gia cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, không nên đi thì tốt hơn.”
Ôn Uyển vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghe những lời Yến Kì Hiên vừa mới nói…, ánh mắt nàng chợt lóe. Không sai, nếu suy nghĩ cẩn thận, thì trong chuyện này cũng có chút quái dị, làm vậy giống như vị Quốc Công gia này không thể không thấy mặt mình. Lần này, nếu như La Thủ Huân mời mình không thành công, thì rất có thể sẽ còn nhiều biện pháp khác để mời mình. Tại sao lại muốn gặp mình? có chuyện gì? Coi như mình nổi danh khắp kinh thành, nhưng trong mắt những người phú quý, nàng cũng chỉ là một con tôm nhỏ. Giẫm một cước là có thể giẫm đến thân mình không thể xoay trở được. Tại sao Trấn Quốc Công gia lại muốn gặp mình, trịnh trọng một cách kì lạ như vậy. Chẳng lẽ hắn ngửi được chỗ khác lạ, hoài nghi thân phận của mình?
Yến Kì Hiên thấy Ôn Uyển có dấu hiệu buông lỏng, gấp gáp nói “Phất Khê, đừng thương hại tên to con này. Đây là hắn đang tranh thủ sự đồng tình đó, làm gì cha hắn lại có thể vì chút chuyện nhỏ này mà phạt hắn nặng như vậy. Không nên nghe hắn nói, đừng đi La gia. Trong La gia không rõ dơ bẩn, không nên đi.”
Nếu như là dĩ vãng, La Thủ Huân còn có thể phản bác hai câu, nhưng lần này hắn thật sự hận không thể vá miệng Yến Kì Hiên lại. Nhưng hắn cũng biết Phất Khê rất nghe lời Yến Kì Hiên, lúc này là lúc phải nhường nhịn tên kia.
La Thủ Huân trưng ra khuôn mặt khóc tang nói ” Thật, ta mà lừa ngươi thì ta là con chó nhỏ. Mặc dù cha ta không quản ta quá chặt, nhưng một lời người nói ra liền như đinh đóng cột. Nếu Phất Khê không đến nhà ta làm khách, ta tất nhiên sẽ bị giam ở Từ Đường ba tháng. Phất Khê a, ngươi giúp đại ca ta đi. Chỉ cần ngươi giúp ta lần này, sau này bất kể ngươi muốn ta làm cái gì, ta đều đáp ứng ngươi, có được hay không?”
Yến Kì Hiên thấy vậy lại càng không đồng ý “Không đáp ứng, rõ ràng có quỷ. Đúng rồi, ta nhớ ra Lục bá nhà ngươi chuyên đi ra ngoài quấy rối người khác. Tại sao gần đây giống như mai danh ẩn tích rồi?”
La Thủ Huân thật sự hận không thể đánh chết người này, nhưng hắn biết từ trước đến giờ, Phất Khê vẫn rất coi trọng ý kiến của tên gia hỏa này. La Thủ Huân nhìn Yến Kì Hiên chưng ra khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng tức giận tới cực điểm, tên gia hỏa chết tiệt này không phải chỉ được khuôn mặt xinh đẹp thôi sao, cũng không biết Phất Khê coi trọng hắn ở điểm nào? Đúng là bình hoa, trông thì ngon nhưng lại không dùng được.
La Thủ Huân lập tức tức giận đáp lời ” Sau khi xảy ra chuyện kia, hắn đã trung thực ở nhà làm ổ. Hắn có muốn đi ra ngoài tác quái, thì ít nhất cũng phải đợi phong thanh (lời đồn đãi) qua đã. Phất Khê, ngươi đồng ý với ta đi. Ngươi giúp ta một chút đi, chỉ lần này thôi, sau này ta sẽ không nói mạnh miệng nữa.”
Yến Kì Hiên nhìn bộ dáng đáng thương của La Thủ Huân, hơn nữa người đáng ghét nhất trong La gia cũng đã bị giam lại, với lại mặc dù hai người thường xuyên cãi nhau, nhưng cũng coi như là bằng hữu, thử nghĩ đến mùi vị quỳ từ đường “Ngươi nói rõ ràng trước đi, cha ngươi muốn mời Phất Khê đến làm gì?
La Thủ Huân buồn bực nói “Cha ta đơn giản chỉ nghe đại danh của Phất Khê nên muốn kết giao với Phất Khê mà thôi. Có thể xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cha ta còn có thể ăn hết Phất Khê sao?”
Yến Kì Hiên đột nhiên hỏi một câu “Ngươi nói quỳ Từ Đường ba tháng, là thật sự?”
La Thủ Huân ngăn chặn một trận xúc động muốn đánh người, kìm nén bực bội nói ” ta lừa ngươi làm gì, thiệt là. Ngươi cho rằng đây là chuyện rất vinh quang sao?”
Yến Kì Hiên nghe đến đó, nhìn Ôn Uyển còn đang trầm tư, liền cẩn thận giúp La Thủ Huân nói tốt “Phất Khê, nhìn người này cũng thật đáng thương. Nếu không, giúp hắn đi. Ngươi yên tâm, ta đi với ngươi. Tin tưởng cha hắn cũng không dám làm chuyện gì bất lợi với ngươi. Nếu phát hiện có gì không đúng, chúng ta lập tức quay về. Như vậy cũng có điều để khai báo với tên to con này a.”
La Thủ Huân nghe Yến Kì Hiên bỗng dưng giúp hắn nói tốt, cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn nào biết đâu rằng, Yến Kì Hiên cũng đã từng phải quỳ Từ Đường, nên hắn biết quỳ Từ Đường rất thống khổ, vì vậy nhất thời thương xót, mới đáp ứng.
Ôn Uyển thấy Yến Kì Hiên cũng nói tốt cho La Thủ Huân, liền cười gật đầu, nhưng nàng có một điều kiện. La Thủ Huân nghe xong những lời này, liền mừng như điên, không nói một, cho dù mười hay hai mươi điều kiện, hắn đều đáp ứng.
Có điều đầu óc La Thủ Huân xoay chuyển cũng mau “Ngươi yên tâm, chuyện thuyền hoa ta đã liên lạc tốt lắm, chỉ chờ ngươi xác định thời gian là chúng ta có thể đi rồi. Nếu ngươi nguyện ý, đến lúc đó, ta sẽ tìm hai người xinh đẹp đến giúp vui.”
Lời này vừa ra, sắc mặt Yến Kì Hiên lập tức thay đổi “Ngươi cút ra ngoài cho ta. Người đâu, đuổi đồ hỗn trướng này ra khỏi phủ cho ta.” Đến nhà hắn, còn muốn đào góc tường nhà hắn, đồ tồi, hắn không biết chuyện này, nghĩ đến việc mới vừa rồi mình còn giúp hắn nói tốt, liền hối hận không dứt.
Ôn Uyển nghe những lời này, dở khóc dở cười, người này, thật đúng là tốt sắc. Mình háo sắc muốn đến thuyền hoa coi như xong, còn tha nàng xuống nước. Người này nha, Ôn Uyển thật sự im lặng, có điều nàng cũng chỉ cười lắc đầu, nàng muốn có quan hệ tốt với La Thủ Huân, Đông Thanh ở bên cạnh nói ” điều kiện của công tử nhà ta cũng đơn giản, chính là sau này, không cho ngươi khi dễ Thế tử gia. Ngươi là đại ca thì phải nhường nhịn Thế tử gia, chỉ cần ngươi đáp ứng, công tử nhà ta sẽ đồng ý đến nhà ngươi làm khách. Ngươi cũng sẽ không bị giam Từ Đường ba tháng.”
La Thủ Huân nhìn bộ dạng vô sỉ của Yến Kì Hiên, còn luôn tỏ vẻ ngu đần, muốn hắn né tránh thật rất không cam lòng. Không rõ tại sao Phất Khê lại thiên vị người này như vậy. Có điều làm thì làm, vốn so với việc bị nhốt trong từ đường ba tháng, đánh hai mươi đại bản ( cái này La Thủ Huân không dám không biết xấu hổ nói ra ) thì không là gì, cho nên một lời liền đáp ứng.
Yến Kì Hiên liền vui vẻ lôi kéo tay Ôn Uyển nói ” Phất Khê, ngươi thật tốt .” Dù trong bất kì thời điểm nào, Phất Khê cũng luôn bảo vệ hắn. Thật tốt! (Anh Hiên à, sao anh không bảo vệ ÔU mà để ngta phải bảo vệ mình, đây là lí do tại sao a không được làm nam chính =.=)
Ôn Uyển cầm lại tay của hắn, lôi kéo hắn mãi cho đến hậu hoa viên.
Vào bên trong núi giả, Ôn Uyển nhìn vẻ mặt vui mừng không dứt của Yến Kì Hiên vì được nàng thiên vị, cười cười “Kì Hiên, sau này đối với người khác, phải nhiều hơn một chút tâm nhãn. La Thủ Huân người này, mặc dù nhìn bề ngoài lỗ mãng, nhưng hắn chỉ giả bộ để tự vệ mà thôi. Thật ra trong lòng hắn lại là một người biết cân nhắc. Người nào có thể kết giao, người nào đối với hắn có lợi, trong lòng hắn đều biết rõ, có điều may hắn là bản tính của hắn không xấu, cũng không tồn tại tâm tư gì không tốt với ngươi, cho nên ngươi có thể trở thành bằng hữu với hắn. Còn có Tào Tụng kia, mặc dù ta không quá để mắt, nhưng nhân phẩm của người này cũng không tệ lắm. Hai người kia, ngươi cũng có thể gặp gỡ nhiều hơn, đối với ngươi cũng có chỗ tốt. Về phần những bằng hữu khác của ngươi, uống rượu vui đùa có thể, nhưng lại không thể tương giao quá sâu, biết không?” Tào Tụng có tài học, nhân phẩm cũng tốt, tính cách cũng được, vốn là đối tượng suy nghĩ rất tốt, chẳng qua nàng không thể nào chịu được chồng tương lai của mình lại có một thanh mai trúc mã gì đó, sau này còn biến thanh mai trúc mã hoặc nha hoàn yêu mến thành tiểu thiếp thông phòng, vậy còn không buồn nôn chết nàng. Được, để dành lại cho những nữ nhân có phúc gả đi!
Yến Kì Hiên nhìn bộ dáng trịnh trọng một cách kì lạ của Ôn Uyển, không khỏi cười nói “Ngươi yên tâm đi, ta nào dễ dàng bị bọn họ dụ dỗ như vậy. Đúng rồi, nếu ngươi không muốn đi, cự tuyệt là được. Mặc dù Quốc Công Phủ bọn họ là Thiết Mạo tước vị, nhưng Vương Phủ của chúng ta còn không để vào mắt.”
Ôn Uyển lắc đầu nói “không có gì, đi xem một chút cũng tốt, ít nhất có thể biết được Trấn Quốc Công đang có chủ ý gì, giống như lời ngươi nói, bọn họ đã mời chúng ta đến nhà làm khách, thì sẽ đảm bảo an toàn cho chúng ta. Chẳng lẽ bọn họ còn có thể làm gì ta? Cho dù có ý nghĩ gì đi nữa, không phải còn có ngươi đi theo sao. Chẳng lẽ bọn họ còn dám tính toán lên người ngươi a.”
Yến Kì Hiên gật đầu nói “Cũng đúng, không có gì phải sợ. Phất Khê, ngươi thật tốt .” Nhớ tới, mới vừa rồi Ôn Uyển bắt buộc La Thủ huân phải đáp ứng, sau này không được đối nghịch với mình nữa. Yến Kì Hiên liền đặc biệt vui vẻ. Chuyện gì, Phất Khê cũng vì mình mà suy nghĩ, sợ mình lỗ lả. Thật tốt.
Ôn Uyển bắt đầu đè ép âm thanh nói chuyện, nói nhiều như vậy, nàng không dám nói thêm nữa, nhiều lời sợ thanh âm khác thường, sẽ bị tiểu tử ngốc này nghe được. Một khi hỏi tới, thì rất phiền toái, cho nên về sau đều là Yến Kì Hiên nói, nàng đứng ở một bên làm người nghe.
Nói xong đã lâu, cảm giác có chút lạnh, mới trở về nội viện.
Băng Dao biết Ôn Uyển muốn đi La gia, có chút không đồng ý. Ôn Uyển cười nói, chẳng qua là đáp ứng La Thủ Huân đến nhà hắn làm khách, nên không có vấn đề gì. Lần này, nếu La Thủ Huân đã nói ra, hắn nhất định sẽ đáp ứng. Nàng cũng muốn đi gặp vị Quốc Công gia kia, người mà chỉ mới nghe kỳ danh không thấy kỳ nhân (nghe danh tiếng mà chưa thấy người). Gặp mặt, sau này mới có thể tính toán tốt hơn .
Băng Dao vẫn lắc đầu “Công tử, ý của ta không phải như vậy. Người không biết chứ, mặc dù danh tiếng của Trấn Quốc Công gia bên ngoài không rõ, nhưng người này, thâm tàng bất lộ. Hắn cố ý mời công tử đến nhà, ta sợ đến lúc đó để cho hắn nhìn ra sơ hở gì, đối với công tử sẽ không tốt. Công tử, vẫn là không nên đi.” Bởi vì Băng Dao biết mấy ngày nữa Ôn Uyển phải đi rồi, cho nên vào lúc này, nàng càng không hi vọng xảy ra chuyện gì. Mọi thứ đều lấy sự an toàn của Ôn Uyển làm đầu.
Ôn Uyển nghe, ánh mắt chớp chớp, Băng Dao ở bên cạnh nàng lâu như vậy, cho tới bây giờ, nàng còn chưa nghe nàng ấy khen ngợi một người nào như vậy. Xem ra Trấn Quốc Công này, đúng là nhân vật lợi hại. Người như vậy, nếu muốn mời mình, tất nhiên là có mục đích, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề. Với lại, Ôn Uyển nghe những lời này của Băng Dao…, lại càng muốn đi gặp hắn.
Ôn Uyển thật đúng là không sợ hắn lợi hại. Ngược lại, nàng hi vọng Trấn Quốc Công càng lợi hại càng tốt, lợi hại, đại biểu hi vọng có thể kiềm chế Lục lão gia của La gia trong tương lai càng lớn. Đến lúc đó hắn cũng có thể trở thành nhân vật lớn nhất giúp nàng kéo chân Triệu vương. Nếu như là kẻ bất lực, nàng nhất định sẽ không đến gặp! Nghe lời Băng Dao nói…, Ôn Uyển càng muốn đi xem thử.
Băng Dao thấy lời mình nói…, ngược lại càng phản tác dụng, chỉ biết cười khổ. Ý nghĩ của công tử, quả thật không giống với người thường.
Ôn Uyển rất nhanh đã quyết định xong thời gian, hai ngày sau đi La gia. Nói như thế nào, cũng phải đi phủ Trấn Quốc Công xem một chút, như vậy, trong lòng nàng mới nắm chắc.
Băng Dao nhìn Ôn Uyển lại muốn mặc đồ trắng, không khỏi cười nói “Công tử, đi nhà người ta làm khách, mặc đồ trắng là không may mắn, người nên đổi lại xiêm y. Nếu không, mặc đồ màu đỏ đi.” Ôn Uyển lắc đầu như trống bỏi. Lúc cô nương mọi nhà mặc đồ đỏ, nhan sắc sẽ diễm lệ thêm một chút, đây là màu sắc rất đẹp mắt. Một nam hài, mặc màu đỏ làm gì, không mặc, kiên quyết không mặc. Tục khí muốn chết.
Băng Dao nhìn bộ dáng trẻ con của Ôn Uyển, cười, không mặc đồ đỏ cho nàng. Cuối cùng, mặc một kiện trường bào Vân Tường màu lam, trên hông mang thắt lưng sừng tê giác, điểm xuyết bằng một chuỗi ngọc bội Lưu Ly, phía ngoài khoác áo khoác chồn trắng. Ôn Uyển nhìn mình trong gương, cảm thấy hài lòng.
Yến Kì Hiên nhìn Ôn Uyển, hiếm khi gật đầu hài lòng “Phất Khê, sau này cứ mặc như vậy đi, mặc như thế này nhìn rất đẹp.” Lúc trước, nàng thường mặc đồ trắng, nổi bật lên, người lại càng đen. Nhìn nàng lúc này, cũng không khó coi, hơn nữa, nhìn rất có tinh thần, lộ vẻ phú quý. Nhìn qua, cũng được coi trọng hơn rất nhiều.
Ôn Uyển nghe hắn tán dương, đương nhiên cảm thấy rất tốt. Không ai không thích được khen, mặc dù đây cũng không phải là diện mạo đích thực của nàng, nhưng so với khối than đen, thì những lời này, nghe vẫn cảm thấy tốt hơn nhiều.
Hai người dẫn một đoàn tùy tùng, đi đến phủ Trấn Quốc Công. La Thủ Huân đã sớm đứng ở cửa chờ chực, vừa thấy người, lập tức nghênh đón vào trong phủ.
Ôn Uyển vào phủ Trấn Quốc Công, nàng không muốn ngồi kiệu, muốn nhìn một chút về cách bố trí bên trong. Ôn Uyển thẳng đường đi tới, nhìn kết cấu trong sân, trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc. Cách bày trí trong phủ Trấn Quốc Công hoàn toàn không giống với phủ Bình Quốc Công. Nơi này bố trí vô cùng đơn giản, hơn nữa, tôi tớ được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, Ôn Uyển nhìn từ đầu tới đuôi, ở nơi này, nàng cảm giác được một thứ mà từ trước đến giờ nàng không cảm nhận được khi ở nhà của mình, nhìn đơn giản nhưng lại không hề đơn giản. Bởi vì, nàng phát hiện, cách bày trí nơi này nhìn như đơn giản, nhưng là lại vô cùng xảo diệu, dường như có huyền cơ. Vừa nghĩ như vậy, Ôn Uyển lại càng dụng tâm nhìn cách bố trí bốn phía, cũng may sư phụ Tống Lạc Dương của nàng kiến thức rộng, cộng thêm cái gì người cũng dạy nàng, hơn nữa lúc trước đối với bóng lưng phủ Trấn Quốc Công, nàng tương đối hiểu rõ, cho nên, khi cẩn thận quan sát như vậy, thật đúng là bị Ôn Uyển nhìn ra đầu mối.
Ôn Uyển kỳ quái nhìn La Thủ Huân, hỏi “La Thủ Huân, nhà các ngươi, làm sao ta nhìn thấy giống như có huyền cơ đây? Chẳng lẽ kết cấu của nhà các ngươi là dùng trận pháp để làm nên?” Ôn Uyển tổng hợp tất cả kiến thức của mình, lớn mật suy đoán.
Ánh mắt của La Thủ Huân mở thật to, giống như nhìn người đến từ hành tinh khác, vẻ giật mình kia còn hơn cả khi biết Ôn Uyển đánh thắng Hải lão, cà lăm hồi lâu mới lên tiếng “Phất… Phất Khê, ngươi… cả chuyện này, ngươi cũng nhìn ra được? Ngươi, ngươi có thể nhìn ra?” Nhà bọn họ, quả thật dùng Thiển Lược trận đồ.
Ôn Uyển cười nói “Ta cảm thấy nơi này có điểm giống bát quái đồ, ta nhớ ra, tổ tông đầu tiên nhận chức Quốc Công Gia của các ngươi chính là một vị cao thủ bày trận. Cách bố trí ở nơi này, hẳn là trận pháp không thể nghi ngờ, hơn nữa, hẳn là căn cứ vào bát quái đồ mà phát triển thành trận pháp. Ta nói đúng không?”
La Thủ Huân liên tục lắc đầu “Phất Khê, ngươi không phải là người, ngươi là quái vật.” Lúc này La Thủ Huân chỉ có thể đỗ lỗi cho Ôn Uyển là quái vật, bằng không hắn sẽ buồn bực chết mất, còn để cho người sống hay không a.
Yến Kì Hiên nghe thấy những lời này, lòng liền chìm đến đáy cốc, còn Ôn Uyển chẳng qua là cười cười, nàng cũng chỉ căn cứ vào các kiến thức thông thường, cộng thêm suy đoán mà ra. Nàng nào biết những thứ này. Dĩ nhiên, nàng không ngại nhận thêm sự kính nể của La Thủ Huân.
Ôn Uyển vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghe những lời Yến Kì Hiên vừa mới nói…, ánh mắt nàng chợt lóe. Không sai, nếu suy nghĩ cẩn thận, thì trong chuyện này cũng có chút quái dị, làm vậy giống như vị Quốc Công gia này không thể không thấy mặt mình. Lần này, nếu như La Thủ Huân mời mình không thành công, thì rất có thể sẽ còn nhiều biện pháp khác để mời mình. Tại sao lại muốn gặp mình? có chuyện gì? Coi như mình nổi danh khắp kinh thành, nhưng trong mắt những người phú quý, nàng cũng chỉ là một con tôm nhỏ. Giẫm một cước là có thể giẫm đến thân mình không thể xoay trở được. Tại sao Trấn Quốc Công gia lại muốn gặp mình, trịnh trọng một cách kì lạ như vậy. Chẳng lẽ hắn ngửi được chỗ khác lạ, hoài nghi thân phận của mình?
Yến Kì Hiên thấy Ôn Uyển có dấu hiệu buông lỏng, gấp gáp nói “Phất Khê, đừng thương hại tên to con này. Đây là hắn đang tranh thủ sự đồng tình đó, làm gì cha hắn lại có thể vì chút chuyện nhỏ này mà phạt hắn nặng như vậy. Không nên nghe hắn nói, đừng đi La gia. Trong La gia không rõ dơ bẩn, không nên đi.”
Nếu như là dĩ vãng, La Thủ Huân còn có thể phản bác hai câu, nhưng lần này hắn thật sự hận không thể vá miệng Yến Kì Hiên lại. Nhưng hắn cũng biết Phất Khê rất nghe lời Yến Kì Hiên, lúc này là lúc phải nhường nhịn tên kia.
La Thủ Huân trưng ra khuôn mặt khóc tang nói ” Thật, ta mà lừa ngươi thì ta là con chó nhỏ. Mặc dù cha ta không quản ta quá chặt, nhưng một lời người nói ra liền như đinh đóng cột. Nếu Phất Khê không đến nhà ta làm khách, ta tất nhiên sẽ bị giam ở Từ Đường ba tháng. Phất Khê a, ngươi giúp đại ca ta đi. Chỉ cần ngươi giúp ta lần này, sau này bất kể ngươi muốn ta làm cái gì, ta đều đáp ứng ngươi, có được hay không?”
Yến Kì Hiên thấy vậy lại càng không đồng ý “Không đáp ứng, rõ ràng có quỷ. Đúng rồi, ta nhớ ra Lục bá nhà ngươi chuyên đi ra ngoài quấy rối người khác. Tại sao gần đây giống như mai danh ẩn tích rồi?”
La Thủ Huân thật sự hận không thể đánh chết người này, nhưng hắn biết từ trước đến giờ, Phất Khê vẫn rất coi trọng ý kiến của tên gia hỏa này. La Thủ Huân nhìn Yến Kì Hiên chưng ra khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng tức giận tới cực điểm, tên gia hỏa chết tiệt này không phải chỉ được khuôn mặt xinh đẹp thôi sao, cũng không biết Phất Khê coi trọng hắn ở điểm nào? Đúng là bình hoa, trông thì ngon nhưng lại không dùng được.
La Thủ Huân lập tức tức giận đáp lời ” Sau khi xảy ra chuyện kia, hắn đã trung thực ở nhà làm ổ. Hắn có muốn đi ra ngoài tác quái, thì ít nhất cũng phải đợi phong thanh (lời đồn đãi) qua đã. Phất Khê, ngươi đồng ý với ta đi. Ngươi giúp ta một chút đi, chỉ lần này thôi, sau này ta sẽ không nói mạnh miệng nữa.”
Yến Kì Hiên nhìn bộ dáng đáng thương của La Thủ Huân, hơn nữa người đáng ghét nhất trong La gia cũng đã bị giam lại, với lại mặc dù hai người thường xuyên cãi nhau, nhưng cũng coi như là bằng hữu, thử nghĩ đến mùi vị quỳ từ đường “Ngươi nói rõ ràng trước đi, cha ngươi muốn mời Phất Khê đến làm gì?
La Thủ Huân buồn bực nói “Cha ta đơn giản chỉ nghe đại danh của Phất Khê nên muốn kết giao với Phất Khê mà thôi. Có thể xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cha ta còn có thể ăn hết Phất Khê sao?”
Yến Kì Hiên đột nhiên hỏi một câu “Ngươi nói quỳ Từ Đường ba tháng, là thật sự?”
La Thủ Huân ngăn chặn một trận xúc động muốn đánh người, kìm nén bực bội nói ” ta lừa ngươi làm gì, thiệt là. Ngươi cho rằng đây là chuyện rất vinh quang sao?”
Yến Kì Hiên nghe đến đó, nhìn Ôn Uyển còn đang trầm tư, liền cẩn thận giúp La Thủ Huân nói tốt “Phất Khê, nhìn người này cũng thật đáng thương. Nếu không, giúp hắn đi. Ngươi yên tâm, ta đi với ngươi. Tin tưởng cha hắn cũng không dám làm chuyện gì bất lợi với ngươi. Nếu phát hiện có gì không đúng, chúng ta lập tức quay về. Như vậy cũng có điều để khai báo với tên to con này a.”
La Thủ Huân nghe Yến Kì Hiên bỗng dưng giúp hắn nói tốt, cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn nào biết đâu rằng, Yến Kì Hiên cũng đã từng phải quỳ Từ Đường, nên hắn biết quỳ Từ Đường rất thống khổ, vì vậy nhất thời thương xót, mới đáp ứng.
Ôn Uyển thấy Yến Kì Hiên cũng nói tốt cho La Thủ Huân, liền cười gật đầu, nhưng nàng có một điều kiện. La Thủ Huân nghe xong những lời này, liền mừng như điên, không nói một, cho dù mười hay hai mươi điều kiện, hắn đều đáp ứng.
Có điều đầu óc La Thủ Huân xoay chuyển cũng mau “Ngươi yên tâm, chuyện thuyền hoa ta đã liên lạc tốt lắm, chỉ chờ ngươi xác định thời gian là chúng ta có thể đi rồi. Nếu ngươi nguyện ý, đến lúc đó, ta sẽ tìm hai người xinh đẹp đến giúp vui.”
Lời này vừa ra, sắc mặt Yến Kì Hiên lập tức thay đổi “Ngươi cút ra ngoài cho ta. Người đâu, đuổi đồ hỗn trướng này ra khỏi phủ cho ta.” Đến nhà hắn, còn muốn đào góc tường nhà hắn, đồ tồi, hắn không biết chuyện này, nghĩ đến việc mới vừa rồi mình còn giúp hắn nói tốt, liền hối hận không dứt.
Ôn Uyển nghe những lời này, dở khóc dở cười, người này, thật đúng là tốt sắc. Mình háo sắc muốn đến thuyền hoa coi như xong, còn tha nàng xuống nước. Người này nha, Ôn Uyển thật sự im lặng, có điều nàng cũng chỉ cười lắc đầu, nàng muốn có quan hệ tốt với La Thủ Huân, Đông Thanh ở bên cạnh nói ” điều kiện của công tử nhà ta cũng đơn giản, chính là sau này, không cho ngươi khi dễ Thế tử gia. Ngươi là đại ca thì phải nhường nhịn Thế tử gia, chỉ cần ngươi đáp ứng, công tử nhà ta sẽ đồng ý đến nhà ngươi làm khách. Ngươi cũng sẽ không bị giam Từ Đường ba tháng.”
La Thủ Huân nhìn bộ dạng vô sỉ của Yến Kì Hiên, còn luôn tỏ vẻ ngu đần, muốn hắn né tránh thật rất không cam lòng. Không rõ tại sao Phất Khê lại thiên vị người này như vậy. Có điều làm thì làm, vốn so với việc bị nhốt trong từ đường ba tháng, đánh hai mươi đại bản ( cái này La Thủ Huân không dám không biết xấu hổ nói ra ) thì không là gì, cho nên một lời liền đáp ứng.
Yến Kì Hiên liền vui vẻ lôi kéo tay Ôn Uyển nói ” Phất Khê, ngươi thật tốt .” Dù trong bất kì thời điểm nào, Phất Khê cũng luôn bảo vệ hắn. Thật tốt! (Anh Hiên à, sao anh không bảo vệ ÔU mà để ngta phải bảo vệ mình, đây là lí do tại sao a không được làm nam chính =.=)
Ôn Uyển cầm lại tay của hắn, lôi kéo hắn mãi cho đến hậu hoa viên.
Vào bên trong núi giả, Ôn Uyển nhìn vẻ mặt vui mừng không dứt của Yến Kì Hiên vì được nàng thiên vị, cười cười “Kì Hiên, sau này đối với người khác, phải nhiều hơn một chút tâm nhãn. La Thủ Huân người này, mặc dù nhìn bề ngoài lỗ mãng, nhưng hắn chỉ giả bộ để tự vệ mà thôi. Thật ra trong lòng hắn lại là một người biết cân nhắc. Người nào có thể kết giao, người nào đối với hắn có lợi, trong lòng hắn đều biết rõ, có điều may hắn là bản tính của hắn không xấu, cũng không tồn tại tâm tư gì không tốt với ngươi, cho nên ngươi có thể trở thành bằng hữu với hắn. Còn có Tào Tụng kia, mặc dù ta không quá để mắt, nhưng nhân phẩm của người này cũng không tệ lắm. Hai người kia, ngươi cũng có thể gặp gỡ nhiều hơn, đối với ngươi cũng có chỗ tốt. Về phần những bằng hữu khác của ngươi, uống rượu vui đùa có thể, nhưng lại không thể tương giao quá sâu, biết không?” Tào Tụng có tài học, nhân phẩm cũng tốt, tính cách cũng được, vốn là đối tượng suy nghĩ rất tốt, chẳng qua nàng không thể nào chịu được chồng tương lai của mình lại có một thanh mai trúc mã gì đó, sau này còn biến thanh mai trúc mã hoặc nha hoàn yêu mến thành tiểu thiếp thông phòng, vậy còn không buồn nôn chết nàng. Được, để dành lại cho những nữ nhân có phúc gả đi!
Yến Kì Hiên nhìn bộ dáng trịnh trọng một cách kì lạ của Ôn Uyển, không khỏi cười nói “Ngươi yên tâm đi, ta nào dễ dàng bị bọn họ dụ dỗ như vậy. Đúng rồi, nếu ngươi không muốn đi, cự tuyệt là được. Mặc dù Quốc Công Phủ bọn họ là Thiết Mạo tước vị, nhưng Vương Phủ của chúng ta còn không để vào mắt.”
Ôn Uyển lắc đầu nói “không có gì, đi xem một chút cũng tốt, ít nhất có thể biết được Trấn Quốc Công đang có chủ ý gì, giống như lời ngươi nói, bọn họ đã mời chúng ta đến nhà làm khách, thì sẽ đảm bảo an toàn cho chúng ta. Chẳng lẽ bọn họ còn có thể làm gì ta? Cho dù có ý nghĩ gì đi nữa, không phải còn có ngươi đi theo sao. Chẳng lẽ bọn họ còn dám tính toán lên người ngươi a.”
Yến Kì Hiên gật đầu nói “Cũng đúng, không có gì phải sợ. Phất Khê, ngươi thật tốt .” Nhớ tới, mới vừa rồi Ôn Uyển bắt buộc La Thủ huân phải đáp ứng, sau này không được đối nghịch với mình nữa. Yến Kì Hiên liền đặc biệt vui vẻ. Chuyện gì, Phất Khê cũng vì mình mà suy nghĩ, sợ mình lỗ lả. Thật tốt.
Ôn Uyển bắt đầu đè ép âm thanh nói chuyện, nói nhiều như vậy, nàng không dám nói thêm nữa, nhiều lời sợ thanh âm khác thường, sẽ bị tiểu tử ngốc này nghe được. Một khi hỏi tới, thì rất phiền toái, cho nên về sau đều là Yến Kì Hiên nói, nàng đứng ở một bên làm người nghe.
Nói xong đã lâu, cảm giác có chút lạnh, mới trở về nội viện.
Băng Dao biết Ôn Uyển muốn đi La gia, có chút không đồng ý. Ôn Uyển cười nói, chẳng qua là đáp ứng La Thủ Huân đến nhà hắn làm khách, nên không có vấn đề gì. Lần này, nếu La Thủ Huân đã nói ra, hắn nhất định sẽ đáp ứng. Nàng cũng muốn đi gặp vị Quốc Công gia kia, người mà chỉ mới nghe kỳ danh không thấy kỳ nhân (nghe danh tiếng mà chưa thấy người). Gặp mặt, sau này mới có thể tính toán tốt hơn .
Băng Dao vẫn lắc đầu “Công tử, ý của ta không phải như vậy. Người không biết chứ, mặc dù danh tiếng của Trấn Quốc Công gia bên ngoài không rõ, nhưng người này, thâm tàng bất lộ. Hắn cố ý mời công tử đến nhà, ta sợ đến lúc đó để cho hắn nhìn ra sơ hở gì, đối với công tử sẽ không tốt. Công tử, vẫn là không nên đi.” Bởi vì Băng Dao biết mấy ngày nữa Ôn Uyển phải đi rồi, cho nên vào lúc này, nàng càng không hi vọng xảy ra chuyện gì. Mọi thứ đều lấy sự an toàn của Ôn Uyển làm đầu.
Ôn Uyển nghe, ánh mắt chớp chớp, Băng Dao ở bên cạnh nàng lâu như vậy, cho tới bây giờ, nàng còn chưa nghe nàng ấy khen ngợi một người nào như vậy. Xem ra Trấn Quốc Công này, đúng là nhân vật lợi hại. Người như vậy, nếu muốn mời mình, tất nhiên là có mục đích, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề. Với lại, Ôn Uyển nghe những lời này của Băng Dao…, lại càng muốn đi gặp hắn.
Ôn Uyển thật đúng là không sợ hắn lợi hại. Ngược lại, nàng hi vọng Trấn Quốc Công càng lợi hại càng tốt, lợi hại, đại biểu hi vọng có thể kiềm chế Lục lão gia của La gia trong tương lai càng lớn. Đến lúc đó hắn cũng có thể trở thành nhân vật lớn nhất giúp nàng kéo chân Triệu vương. Nếu như là kẻ bất lực, nàng nhất định sẽ không đến gặp! Nghe lời Băng Dao nói…, Ôn Uyển càng muốn đi xem thử.
Băng Dao thấy lời mình nói…, ngược lại càng phản tác dụng, chỉ biết cười khổ. Ý nghĩ của công tử, quả thật không giống với người thường.
Ôn Uyển rất nhanh đã quyết định xong thời gian, hai ngày sau đi La gia. Nói như thế nào, cũng phải đi phủ Trấn Quốc Công xem một chút, như vậy, trong lòng nàng mới nắm chắc.
Băng Dao nhìn Ôn Uyển lại muốn mặc đồ trắng, không khỏi cười nói “Công tử, đi nhà người ta làm khách, mặc đồ trắng là không may mắn, người nên đổi lại xiêm y. Nếu không, mặc đồ màu đỏ đi.” Ôn Uyển lắc đầu như trống bỏi. Lúc cô nương mọi nhà mặc đồ đỏ, nhan sắc sẽ diễm lệ thêm một chút, đây là màu sắc rất đẹp mắt. Một nam hài, mặc màu đỏ làm gì, không mặc, kiên quyết không mặc. Tục khí muốn chết.
Băng Dao nhìn bộ dáng trẻ con của Ôn Uyển, cười, không mặc đồ đỏ cho nàng. Cuối cùng, mặc một kiện trường bào Vân Tường màu lam, trên hông mang thắt lưng sừng tê giác, điểm xuyết bằng một chuỗi ngọc bội Lưu Ly, phía ngoài khoác áo khoác chồn trắng. Ôn Uyển nhìn mình trong gương, cảm thấy hài lòng.
Yến Kì Hiên nhìn Ôn Uyển, hiếm khi gật đầu hài lòng “Phất Khê, sau này cứ mặc như vậy đi, mặc như thế này nhìn rất đẹp.” Lúc trước, nàng thường mặc đồ trắng, nổi bật lên, người lại càng đen. Nhìn nàng lúc này, cũng không khó coi, hơn nữa, nhìn rất có tinh thần, lộ vẻ phú quý. Nhìn qua, cũng được coi trọng hơn rất nhiều.
Ôn Uyển nghe hắn tán dương, đương nhiên cảm thấy rất tốt. Không ai không thích được khen, mặc dù đây cũng không phải là diện mạo đích thực của nàng, nhưng so với khối than đen, thì những lời này, nghe vẫn cảm thấy tốt hơn nhiều.
Hai người dẫn một đoàn tùy tùng, đi đến phủ Trấn Quốc Công. La Thủ Huân đã sớm đứng ở cửa chờ chực, vừa thấy người, lập tức nghênh đón vào trong phủ.
Ôn Uyển vào phủ Trấn Quốc Công, nàng không muốn ngồi kiệu, muốn nhìn một chút về cách bố trí bên trong. Ôn Uyển thẳng đường đi tới, nhìn kết cấu trong sân, trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc. Cách bày trí trong phủ Trấn Quốc Công hoàn toàn không giống với phủ Bình Quốc Công. Nơi này bố trí vô cùng đơn giản, hơn nữa, tôi tớ được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, Ôn Uyển nhìn từ đầu tới đuôi, ở nơi này, nàng cảm giác được một thứ mà từ trước đến giờ nàng không cảm nhận được khi ở nhà của mình, nhìn đơn giản nhưng lại không hề đơn giản. Bởi vì, nàng phát hiện, cách bày trí nơi này nhìn như đơn giản, nhưng là lại vô cùng xảo diệu, dường như có huyền cơ. Vừa nghĩ như vậy, Ôn Uyển lại càng dụng tâm nhìn cách bố trí bốn phía, cũng may sư phụ Tống Lạc Dương của nàng kiến thức rộng, cộng thêm cái gì người cũng dạy nàng, hơn nữa lúc trước đối với bóng lưng phủ Trấn Quốc Công, nàng tương đối hiểu rõ, cho nên, khi cẩn thận quan sát như vậy, thật đúng là bị Ôn Uyển nhìn ra đầu mối.
Ôn Uyển kỳ quái nhìn La Thủ Huân, hỏi “La Thủ Huân, nhà các ngươi, làm sao ta nhìn thấy giống như có huyền cơ đây? Chẳng lẽ kết cấu của nhà các ngươi là dùng trận pháp để làm nên?” Ôn Uyển tổng hợp tất cả kiến thức của mình, lớn mật suy đoán.
Ánh mắt của La Thủ Huân mở thật to, giống như nhìn người đến từ hành tinh khác, vẻ giật mình kia còn hơn cả khi biết Ôn Uyển đánh thắng Hải lão, cà lăm hồi lâu mới lên tiếng “Phất… Phất Khê, ngươi… cả chuyện này, ngươi cũng nhìn ra được? Ngươi, ngươi có thể nhìn ra?” Nhà bọn họ, quả thật dùng Thiển Lược trận đồ.
Ôn Uyển cười nói “Ta cảm thấy nơi này có điểm giống bát quái đồ, ta nhớ ra, tổ tông đầu tiên nhận chức Quốc Công Gia của các ngươi chính là một vị cao thủ bày trận. Cách bố trí ở nơi này, hẳn là trận pháp không thể nghi ngờ, hơn nữa, hẳn là căn cứ vào bát quái đồ mà phát triển thành trận pháp. Ta nói đúng không?”
La Thủ Huân liên tục lắc đầu “Phất Khê, ngươi không phải là người, ngươi là quái vật.” Lúc này La Thủ Huân chỉ có thể đỗ lỗi cho Ôn Uyển là quái vật, bằng không hắn sẽ buồn bực chết mất, còn để cho người sống hay không a.
Yến Kì Hiên nghe thấy những lời này, lòng liền chìm đến đáy cốc, còn Ôn Uyển chẳng qua là cười cười, nàng cũng chỉ căn cứ vào các kiến thức thông thường, cộng thêm suy đoán mà ra. Nàng nào biết những thứ này. Dĩ nhiên, nàng không ngại nhận thêm sự kính nể của La Thủ Huân.
/1357
|