Yến Kỳ Hiên nghe thấy thế, thấy ý này của Ôn Uyển so với việc phản đối lúc trước tốt hơn rất nhiều. Nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, cũng biết nóng vội thi đừng mong có được đáp án. Cho nên nói thầm một tiếng “A, vậy ngươi mau nghĩ đi, nghĩ kỹ thì nói cho ta biết. Hiện tại nghĩ, ta liền ở chỗ này chờ. Nghĩ nhanh lên một chút nha!”
Ôn Uyển đang suy nghĩ rốt cuộc thì nói năm năm, hay là bảy năm cái này phải đáp ứng thế nào cho thỏa đáng. Năm năm sau, tên kia mười tám tuổi, nhưng mà mình mới có mười sáu. Bảy năm, tên kia hai mươi tuổi rồi, mình thì mười tám, cũng không sai biệt lắm. Nhưng vấn đề là, người ở thời đại này hai mươi tuổi, người bình thường cũng đã có nhi tử học vỡ lòng rồi. Ôn Uyển còn đang suy nghĩ, rốt cuộc nên theo tuổi người nào, thì là tốt nhất. Chỉ nghe thấy phía ngoài có người lớn tiếng gọi.
“Thế tử, công tử. Thế tử, công tử.” Đông Thanh ở bên ngoài lớn tiếng kêu.
Ôn Uyển cảm thấy cái âm thanh này, chẳng khác gì là đang giải cứu mình. Vội vàng đi ra. Yến Kỳ Hiên đi theo sau, ánh mắt nhìn Đông Thanh như có dao găm, hận không thể cho Đông Thanh hai dao, người này, làm hỏng chuyện tốt của hắn, hắn không thể đợi được đáp án đây “Gọi hồn à, Gia còn chưa có chết đâu!”
“Thế tử, công tử.” Đông Thanh nhìn thấy hai người từ trong động nhỏ đi ra ngoài. Ôn Uyển ra ngoài, cũng không có gì là không bình thường, nhưng mà mặt Yến Kỳ Hiên vẫn hồng nhuận. Đặc biệt là mặt Yến Kỳ Hiên vẫn còn một ít bất mãn và tức giận, nhìn một cái là nhìn ra có cái gì không đúng, Đông Thanh đứng tại chỗ sợ đến không thể động đậy.
Hai người trở về trong sân. Ôn Uyển hạ bút mấy cái, nghiêm nghị cảnh cáo Đông Thanh, nếu như nàng dám nói một câu lung tung, sẽ phải cẩn thận cái mạng nhỏ của nàng. Tốt nhất là xem như cái gì cũng không biết. Dù sao thì khế ước bán thân cũng ở trong tay của mình. Nếu thật sự muốn giết chết nàng, cũng chỉ là chuyện một câu nói.
“Chủ tử, đến lúc đó nếu bị Vương gia và Vương phi biết là ta biết rõ sự việc mà không bẩm báo. Sẽ xử tử ta.” Đông Thanh cảm thấy miệng đắng chát. Mặc dù khế ước bán thân là ở trong tay của công tử, nhưng mà nếu Vương gia muốn giết chết nàng, cùng bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn.
“Ngươi lo lắng cái gì? Khế ước bán thân của ngươi ở trong tay ta, sợ bọn họ làm cái gì. Đến lúc ta đi, sẽ đem ngươi an bài tốt. Ngươi yên tâm, lời ta nói ta giữ lời.” Ôn Uyển nói hai câu ngắn như vậy, khiến cho Đông Thanh trợn to hai mắt, phảng phấp như đang nhìn người ngoài trái đất nhìn Ôn Uyển. Cái này, mình không có nghe nhầm, khẩu khí lớn như vậy. Rốt cuộc công tử là người nào.
“Thời gian ngươi đi theo bên cạnh ta cũng đã lâu như vậy. Biết ta chưa bao giờ nói mạnh miệng. Đến lúc đó, ngươi muốn đi nơi nào đều tùy ngươi. Chỉ cần ngươi có thể giữ được bí mật, không nói chuyện lung tung, lời ta nói ta giữ lời. Nếu không, cho dù là Thuần vương không xử tử ngươi. Ta cũng sẽ giết chết ngươi.” Đông Thanh nhìn đáy mắt Ôn Uyển lạnh nhạt, liền rùng mình một cái, lập tức đồng ý. Bây giờ nàng rốt cuộc đã biết. Tại sao công tử đối với Vương gia, đối với thế tử Gia cũng không có biểu cảm. Bởi vì thân phận của công tử, đương nhiên là tôn quý, mà không phải là con riêng giống như lúc trước hắn nghĩ. Nếu quả thật là con riêng. Vương gia đối với công tử dung túng như vậy, tại sao Vương phi đều luôn luôn nhẫn nhịn. Hơn nữa. Dường như công tử một chút cũng không úy kỵ Vương gia, nếu quả thật là con riêng, căn bản là không phù hợp logic.
Ôn Uyển giải quyết xong chuyện của Đông Thanh, thì nằm xuống chờ mình tỉnh táo lại, rồi cẩn thận hồi tưởng đến chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Ôn Uyển thật sự là bị đánh trở tay không kịp, người này, lúc nào thì đối với mình nổi lên tâm tư kia, tại sao mình một chút cũng không nhận thấy được.
Nàng thích người này thì không sai, nhưng mà cái loại thích này chẳng qua chỉ là chuyện thuần túy thích ngắm người đẹp. Tên kia, hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật. Chẳng qua chỉ thuần túy là thưởng thức. Không có ý gì khác, cũng không có liên quan gì đến tình yêu nam nữ.
Ôn Uyển yên lặng từ từ nghĩ lại, rốt cuộc là tên kia bắt đầu từ lúc nào thì trở nên khác lạ. Dường như là kể từ sau khi trở về Minh Nguyệt sơn trang. Tên kia liền kì lạ khác thường.
Có muốn chấp nhận hắn hay không đây! Ôn Uyển nghĩ tới, cái vấn đề này cần phải cẩn thận suy nghĩ. Tiếp nhận. Tên kia vẫn còn con nít, cái loại cảm giác trâu già gặm cỏ non, cũng không phải, hiện tại nàng cũng là cỏ non, so với Yến Kỳ Hiên thì còn cỏ non hơn. Không chấp nhận, dường như lại không tốt, cảm giác hôn kia rõ ràng cũng không tệ lắm.
Hơn nữa hiện tại thân thể ở thời kỳ thiếu niên đang trổ mã như thi như họa, đúng là thời điểm lớn lên nuôi dưỡng tình cảm hồn nhiên nhất. Nhìn như vậy, mình không chừng chính là mối tình đầu của tiểu bằng hữu Yến Kỳ Hiên. Mối tình đầu là một thứ tốt, tình cảm thuần khiết chân thành tha thiết, là người cả đời đều không nỡ quên.
Nghĩ đến mối tình đầu, Ôn Uyển lại nhức đầu. Nếu nói mối tình đầu, mối tình đầu thật thà cũng không phải là thứ tốt, tình cảm nó như một nụ hoa của một bông mới nở, nhút nhát rụt rè lại xấu hổ, non nớt mà nhu nhược, không chịu nổi gió táp mưa sa, dễ dàng theo gió bay đi.
Ôn Uyển quấn quýt, cảm thấy cảm giác kia rất tốt, không nỡ buông tay. Nếu có thể được bề trên đồng ý, đến lúc đó sẽ đem Yến Kỳ Hiên chăm sóc dạy bảo thành một lão công biết nghe lời, cũng không tệ. Nhưng mà cục diện phức tạp kia, sau này sinh tử của nàng còn không biết, làm gì còn có tinh lực đi nói cái này. Yến Kỳ Hiên không giống Tào Tụng, Tào Tụng chỉ cần tốt, là một người dự bị mà thôi, nếu cảm thấy không thích hợp thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời tay. Nhưng mà Yến Kỳ Hiên lại không giống, một năm này hai người trên căn bản là như hình với bóng, Ôn Uyển đã coi Yến Kỳ Hiên trở thành thân nhân của mình mà đối xử. Hơn nữa tâm tư của tên kia lại đơn thuần vô hại, mình lại cũng thích người đơn giản. Nhưng mà, mặc dù thân phận Yến Kỳ Hiên quý trọng, nhưng tính tình như vậy cũng không thích hợp với tình cảnh hỗn loạn này. Hơn nữa lại còn một Thuần Vương phi tâm tư không thuần khiết. Ôn Uyển suy nghĩ rất lâu, hay là không quyết định đặt lễ đính hôn.
Cuối cùng vẫn là không muốn, đợi sau khi trở về, chính nàng cũng như bồ tát đất qua sông, bản thân mình còn khó bảo toàn. Nếu thật sự là đem Yến Kỳ Hiên cuốn vào, cộng thêm Thuần vương phi ở phía sau làm chuyện xấu. Yến Kỳ Hiên lại chưa từng trải qua sóng gió, nếu thật sự bị đả kích như vậy. Ôn Uyển không cần nghĩ cũng biết tiểu tử này nhất định là không chịu nổi.
Nếu nàng cứ như vậy buông tay gọn gàng, thiếu niên đơn thuần lại xinh đẹp như vậy, đối với mình lại toàn tâm toàn ý, Ôn Uyển sợ nếu bỏ qua, sẽ hối hận.
Bản thân Ôn Uyển rất rõ ràng, nàng biết nàng cũng thích người này. Mặc dù cái loại thích này, không phải là thích giữa nam và nữ. Nhưng mà, nàng rất thích cái loại cảm giác ấm áp khi hai người ở chung một chỗ. Thích bộ dạng hắn vừa ôn nhu lại săn sóc, thích hắn vì chuyện của mình mà ra mặt, thích bộ dạng hắn cái gì cũng đều thuận theo mình, thích bộ dạng ngây ngốc xinh đẹp của hắn. Mặc dù không có cái loại tình yêu giữa nam nữ, nhưng mà cùng tiểu tử ngốc kia ở chung một chỗ, sẽ không cảm thấy mệt mỏi, cũng sẽ không lo lắng có bất kỳ chuyện gì không tốt. Mặc dù hắn không thông minh cũng không tài hoa, thậm chí có chút ngốc, nhưng nàng cảm thấy rất an tâm. Mà nàng muốn, cũng không phải là cái người tài hoa thông minh tuyệt đỉnh gì, nàng muốn, chỉ là một người có thể làm cho nàng yên tâm lại có thể làm bạn ở bên người, xây dựng gia đình đứng đắng có thể làm cho nàng yên tâm.
Ôn Uyển nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đầu phát đau. Nghĩ đến cuối cùng, Ôn Uyển quyết định, hay là cứ thuận theo tự nhiên, dù sao bây giờ cũng còn quá nhỏ. Chờ thêm mấy năm nữa rồi nói sau! Ít nhất cũng phải chờ thêm đến mười lăm tuổi, đây là tuổi mà ông ngoại Hoàng đế quy định. Rồi hãy nói, hiện tại nghĩ cái vẫn đề này, cũng là suy nghĩ suông. Ai biết sau này khi trở về, sẽ là tình hình gì. Vạn nhất cậu Trịnh vương thất bại, nàng cũng phải xong đời theo. Hiện tại nghĩ những thứ này cũng hoàn toàn là lãng phí tinh thần.
Nào đâu biết rằng, sáng sớm Yến Kỳ Hiên đã chạy tới đây, hỏi Ôn Uyển nghĩ như thế nào rồi. Đã nghĩ kỹ chưa. Rốt cuộc là mấy năm. Ba năm hay là bốn năm.
Ôn Uyển tỏ vẻ mình không nghĩ tới, còn đang nghĩ.
Yến Kỳ Hiên đến gặp, Ôn Uyển lại nói không nghĩ tới, vốn là vẻ mặt hớn hở, thoáng một chút đã khô héo giống như lá cây vào mùa đông bị sương đánh, thấy vậy Ôn Uyển vừa buồn cười vừa tức giận. Yến Kỳ Hiên đáng thương nói: “Phất Khê, ngươi đồng ý rồi. Ngày hôm qua ngươi đã đồng ý, ngươi chỉ nói là để cho ta chờ mấy năm. Ngươi rõ ràng đã đồng ý với ta tốt lắm rồi, tại sao bây giờ lại đổi ý. Không được, ngươi không thể đổi ý.”
Ánh mắt Ôn Uyển lóe lóe, lúc nào thì mình đã đồng ý với hắn, sao nàng lại không biết. Vì không để cho người ngốc này tạo thành ảo tưởng, Ôn Uyển rất kiên định lắc đầu, tỏ vẻ không có đồng ý.
“Ngày hôm qua ta hôn ngươi rồi, ngươi cũng đã hôn ta, đó chính là chúng ta thừa nhận đồng ý lẫn nhau. Ngươi không thể đổi ý, ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội đổi ý.” Yến Kỳ Hiên vội vàng nói tỏ vẻ không thể nào quên hành động hai người thân mật ngày hôm qua.
Ôn Uyển bất đắc dĩ rồi, vậy cũng được. Chẳng qua là ngay cả mặt cũng không đụng phải, cái này cũng coi là hôn. Ôn Uyển nghiêm trọng hoài nghi tên kia, ngày ngày đi dạo kỹ viện làm cái gì vậy. Vốn là Ôn Uyển muốn nói kiên quyết, nhưng nhìn khuôn mặt hắn đầy đáng thương, đang vừa sợ hãi vừa chờ đợi nhìn nàng.
Ôn Uyển muốn nói để đoạn tuyệt tâm tư của hắn lại nói không nên lời. Ôn Uyển đúng là biết Yến Kỳ Hiên đặc biệt không thích nam. Tuy nhiên có thể có dũng khí, nói ra hắn thích mình. Người này phải trải qua thời gian quấn quýt cùng giãy dụa bao lâu?
Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển không phản đối, chẳng qua là ở đây nghĩ tới. Chỉ cần Phất Khê không có cự tuyệt, liền chứng minh thật ra thì Phất Khê cũng thích mình. Trong lòng Yến Kỳ Hiên rối tung.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, Yến Kỳ Hiên càng chờ tâm lại càng lạnh. Cuối cùng không nhịn đươc “Phất Khê, Phất Khê.”
Ôn Uyển nhìn bộ dạng của Yến Kỳ Hiên, rồi khẽ than thở một tiếng. Cuối cùng không nói lên lời cự tuyệt, nhưng mà cũng không có đáp ứng. Chỉ nói chờ thêm mấy năm nữa rồi hãy nói. Dù sao bây giờ cũng còn nhỏ, nói cái này thật sự là quá sớm.
Nhưng mà nghĩ tới tình tình Yến Kỳ Hiên, nghiêm khắc yêu cầu Yến Kỳ Hiên cùng trước kia một loại cùng nàng chung đụng, không cho làm chuyện khác, nếu không nàng sẽ không để ý đến hắn. Nếu làm cho nàng tức giận, nàng sẽ trở về Giang nam, tạm biệt để cho hắn không thể tìm thấy. Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển đồng ý cho hắn cơ hội, trong lòng như được uống một loại mật ngọt. Nơi nào còn có thể suy nghĩ những cái khác, vội vàng không ngừng gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ nghe lời của hắn. Chỉ cần hắn đồng ý, chờ bao nhiêu năm cũng có thể chờ được.
Thời điểm hai người đi ra ngoài, Yến Kỳ Hiên lại lôi kéo tay của Ôn Uyển. Kéo tay nhỏ bé bày tỏ hữu tình, Ôn Uyển cho là một loại tình nghĩa, cũng không nói gì thêm.
Ôn Uyển thấy tên kia, luôn luôn mang bộ dáng như nhặt được bảo bối, vì phòng ngừa bị người ta nói ra nói vào, nên nghiêm nghị cảnh cáo hắn chỉ có thể ở trong viện của mình mới có thể tùy ý một chút, còn bên ngoài thì phải dựa theo bộ dáng lúc trước. Dĩ nhiên, tại trong viện của chính mình, tối đa cũng chỉ có thể cầm tay. Không thể làm những động tác quá đáng khác. Trong viện của Ôn Uyển chỉ có hai người Băng Dao cùng Đông Thanh, ban đầu chính là vì phòng ngừa bí mật khó giữ nếu nhiều người biết sẽ tiết lộ bí mật. Mà bây giờ, cũng làm cho hai người hết sức tiện lợi.
Đông Thanh không dám nói gì, sinh tử của nàng đều nằm ở trong tay Ôn Uyển. Băng Dao cũng không nghĩ tới phương diện này, rồi lại nói Thuần vương thế tử vẫn luôn ngây ngốc. Công tử nhà mình thì vẫn một loại giống như lúc trước, khí định thần nhàn, nên nàng cũng không nghĩ nhiều. Chủ yếu là do hai người thật sự là còn nhỏ, không có gì để tưởng tượng.
Ôn Uyển vốn tưởng rằng có thể bình tĩnh hưởng thụ thời gian hơn một tháng còn lại này. Nhưng mà, người khác lại không để cho nàng nhàn rỗi
Ôn Uyển đang suy nghĩ rốt cuộc thì nói năm năm, hay là bảy năm cái này phải đáp ứng thế nào cho thỏa đáng. Năm năm sau, tên kia mười tám tuổi, nhưng mà mình mới có mười sáu. Bảy năm, tên kia hai mươi tuổi rồi, mình thì mười tám, cũng không sai biệt lắm. Nhưng vấn đề là, người ở thời đại này hai mươi tuổi, người bình thường cũng đã có nhi tử học vỡ lòng rồi. Ôn Uyển còn đang suy nghĩ, rốt cuộc nên theo tuổi người nào, thì là tốt nhất. Chỉ nghe thấy phía ngoài có người lớn tiếng gọi.
“Thế tử, công tử. Thế tử, công tử.” Đông Thanh ở bên ngoài lớn tiếng kêu.
Ôn Uyển cảm thấy cái âm thanh này, chẳng khác gì là đang giải cứu mình. Vội vàng đi ra. Yến Kỳ Hiên đi theo sau, ánh mắt nhìn Đông Thanh như có dao găm, hận không thể cho Đông Thanh hai dao, người này, làm hỏng chuyện tốt của hắn, hắn không thể đợi được đáp án đây “Gọi hồn à, Gia còn chưa có chết đâu!”
“Thế tử, công tử.” Đông Thanh nhìn thấy hai người từ trong động nhỏ đi ra ngoài. Ôn Uyển ra ngoài, cũng không có gì là không bình thường, nhưng mà mặt Yến Kỳ Hiên vẫn hồng nhuận. Đặc biệt là mặt Yến Kỳ Hiên vẫn còn một ít bất mãn và tức giận, nhìn một cái là nhìn ra có cái gì không đúng, Đông Thanh đứng tại chỗ sợ đến không thể động đậy.
Hai người trở về trong sân. Ôn Uyển hạ bút mấy cái, nghiêm nghị cảnh cáo Đông Thanh, nếu như nàng dám nói một câu lung tung, sẽ phải cẩn thận cái mạng nhỏ của nàng. Tốt nhất là xem như cái gì cũng không biết. Dù sao thì khế ước bán thân cũng ở trong tay của mình. Nếu thật sự muốn giết chết nàng, cũng chỉ là chuyện một câu nói.
“Chủ tử, đến lúc đó nếu bị Vương gia và Vương phi biết là ta biết rõ sự việc mà không bẩm báo. Sẽ xử tử ta.” Đông Thanh cảm thấy miệng đắng chát. Mặc dù khế ước bán thân là ở trong tay của công tử, nhưng mà nếu Vương gia muốn giết chết nàng, cùng bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn.
“Ngươi lo lắng cái gì? Khế ước bán thân của ngươi ở trong tay ta, sợ bọn họ làm cái gì. Đến lúc ta đi, sẽ đem ngươi an bài tốt. Ngươi yên tâm, lời ta nói ta giữ lời.” Ôn Uyển nói hai câu ngắn như vậy, khiến cho Đông Thanh trợn to hai mắt, phảng phấp như đang nhìn người ngoài trái đất nhìn Ôn Uyển. Cái này, mình không có nghe nhầm, khẩu khí lớn như vậy. Rốt cuộc công tử là người nào.
“Thời gian ngươi đi theo bên cạnh ta cũng đã lâu như vậy. Biết ta chưa bao giờ nói mạnh miệng. Đến lúc đó, ngươi muốn đi nơi nào đều tùy ngươi. Chỉ cần ngươi có thể giữ được bí mật, không nói chuyện lung tung, lời ta nói ta giữ lời. Nếu không, cho dù là Thuần vương không xử tử ngươi. Ta cũng sẽ giết chết ngươi.” Đông Thanh nhìn đáy mắt Ôn Uyển lạnh nhạt, liền rùng mình một cái, lập tức đồng ý. Bây giờ nàng rốt cuộc đã biết. Tại sao công tử đối với Vương gia, đối với thế tử Gia cũng không có biểu cảm. Bởi vì thân phận của công tử, đương nhiên là tôn quý, mà không phải là con riêng giống như lúc trước hắn nghĩ. Nếu quả thật là con riêng. Vương gia đối với công tử dung túng như vậy, tại sao Vương phi đều luôn luôn nhẫn nhịn. Hơn nữa. Dường như công tử một chút cũng không úy kỵ Vương gia, nếu quả thật là con riêng, căn bản là không phù hợp logic.
Ôn Uyển giải quyết xong chuyện của Đông Thanh, thì nằm xuống chờ mình tỉnh táo lại, rồi cẩn thận hồi tưởng đến chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Ôn Uyển thật sự là bị đánh trở tay không kịp, người này, lúc nào thì đối với mình nổi lên tâm tư kia, tại sao mình một chút cũng không nhận thấy được.
Nàng thích người này thì không sai, nhưng mà cái loại thích này chẳng qua chỉ là chuyện thuần túy thích ngắm người đẹp. Tên kia, hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật. Chẳng qua chỉ thuần túy là thưởng thức. Không có ý gì khác, cũng không có liên quan gì đến tình yêu nam nữ.
Ôn Uyển yên lặng từ từ nghĩ lại, rốt cuộc là tên kia bắt đầu từ lúc nào thì trở nên khác lạ. Dường như là kể từ sau khi trở về Minh Nguyệt sơn trang. Tên kia liền kì lạ khác thường.
Có muốn chấp nhận hắn hay không đây! Ôn Uyển nghĩ tới, cái vấn đề này cần phải cẩn thận suy nghĩ. Tiếp nhận. Tên kia vẫn còn con nít, cái loại cảm giác trâu già gặm cỏ non, cũng không phải, hiện tại nàng cũng là cỏ non, so với Yến Kỳ Hiên thì còn cỏ non hơn. Không chấp nhận, dường như lại không tốt, cảm giác hôn kia rõ ràng cũng không tệ lắm.
Hơn nữa hiện tại thân thể ở thời kỳ thiếu niên đang trổ mã như thi như họa, đúng là thời điểm lớn lên nuôi dưỡng tình cảm hồn nhiên nhất. Nhìn như vậy, mình không chừng chính là mối tình đầu của tiểu bằng hữu Yến Kỳ Hiên. Mối tình đầu là một thứ tốt, tình cảm thuần khiết chân thành tha thiết, là người cả đời đều không nỡ quên.
Nghĩ đến mối tình đầu, Ôn Uyển lại nhức đầu. Nếu nói mối tình đầu, mối tình đầu thật thà cũng không phải là thứ tốt, tình cảm nó như một nụ hoa của một bông mới nở, nhút nhát rụt rè lại xấu hổ, non nớt mà nhu nhược, không chịu nổi gió táp mưa sa, dễ dàng theo gió bay đi.
Ôn Uyển quấn quýt, cảm thấy cảm giác kia rất tốt, không nỡ buông tay. Nếu có thể được bề trên đồng ý, đến lúc đó sẽ đem Yến Kỳ Hiên chăm sóc dạy bảo thành một lão công biết nghe lời, cũng không tệ. Nhưng mà cục diện phức tạp kia, sau này sinh tử của nàng còn không biết, làm gì còn có tinh lực đi nói cái này. Yến Kỳ Hiên không giống Tào Tụng, Tào Tụng chỉ cần tốt, là một người dự bị mà thôi, nếu cảm thấy không thích hợp thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời tay. Nhưng mà Yến Kỳ Hiên lại không giống, một năm này hai người trên căn bản là như hình với bóng, Ôn Uyển đã coi Yến Kỳ Hiên trở thành thân nhân của mình mà đối xử. Hơn nữa tâm tư của tên kia lại đơn thuần vô hại, mình lại cũng thích người đơn giản. Nhưng mà, mặc dù thân phận Yến Kỳ Hiên quý trọng, nhưng tính tình như vậy cũng không thích hợp với tình cảnh hỗn loạn này. Hơn nữa lại còn một Thuần Vương phi tâm tư không thuần khiết. Ôn Uyển suy nghĩ rất lâu, hay là không quyết định đặt lễ đính hôn.
Cuối cùng vẫn là không muốn, đợi sau khi trở về, chính nàng cũng như bồ tát đất qua sông, bản thân mình còn khó bảo toàn. Nếu thật sự là đem Yến Kỳ Hiên cuốn vào, cộng thêm Thuần vương phi ở phía sau làm chuyện xấu. Yến Kỳ Hiên lại chưa từng trải qua sóng gió, nếu thật sự bị đả kích như vậy. Ôn Uyển không cần nghĩ cũng biết tiểu tử này nhất định là không chịu nổi.
Nếu nàng cứ như vậy buông tay gọn gàng, thiếu niên đơn thuần lại xinh đẹp như vậy, đối với mình lại toàn tâm toàn ý, Ôn Uyển sợ nếu bỏ qua, sẽ hối hận.
Bản thân Ôn Uyển rất rõ ràng, nàng biết nàng cũng thích người này. Mặc dù cái loại thích này, không phải là thích giữa nam và nữ. Nhưng mà, nàng rất thích cái loại cảm giác ấm áp khi hai người ở chung một chỗ. Thích bộ dạng hắn vừa ôn nhu lại săn sóc, thích hắn vì chuyện của mình mà ra mặt, thích bộ dạng hắn cái gì cũng đều thuận theo mình, thích bộ dạng ngây ngốc xinh đẹp của hắn. Mặc dù không có cái loại tình yêu giữa nam nữ, nhưng mà cùng tiểu tử ngốc kia ở chung một chỗ, sẽ không cảm thấy mệt mỏi, cũng sẽ không lo lắng có bất kỳ chuyện gì không tốt. Mặc dù hắn không thông minh cũng không tài hoa, thậm chí có chút ngốc, nhưng nàng cảm thấy rất an tâm. Mà nàng muốn, cũng không phải là cái người tài hoa thông minh tuyệt đỉnh gì, nàng muốn, chỉ là một người có thể làm cho nàng yên tâm lại có thể làm bạn ở bên người, xây dựng gia đình đứng đắng có thể làm cho nàng yên tâm.
Ôn Uyển nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đầu phát đau. Nghĩ đến cuối cùng, Ôn Uyển quyết định, hay là cứ thuận theo tự nhiên, dù sao bây giờ cũng còn quá nhỏ. Chờ thêm mấy năm nữa rồi nói sau! Ít nhất cũng phải chờ thêm đến mười lăm tuổi, đây là tuổi mà ông ngoại Hoàng đế quy định. Rồi hãy nói, hiện tại nghĩ cái vẫn đề này, cũng là suy nghĩ suông. Ai biết sau này khi trở về, sẽ là tình hình gì. Vạn nhất cậu Trịnh vương thất bại, nàng cũng phải xong đời theo. Hiện tại nghĩ những thứ này cũng hoàn toàn là lãng phí tinh thần.
Nào đâu biết rằng, sáng sớm Yến Kỳ Hiên đã chạy tới đây, hỏi Ôn Uyển nghĩ như thế nào rồi. Đã nghĩ kỹ chưa. Rốt cuộc là mấy năm. Ba năm hay là bốn năm.
Ôn Uyển tỏ vẻ mình không nghĩ tới, còn đang nghĩ.
Yến Kỳ Hiên đến gặp, Ôn Uyển lại nói không nghĩ tới, vốn là vẻ mặt hớn hở, thoáng một chút đã khô héo giống như lá cây vào mùa đông bị sương đánh, thấy vậy Ôn Uyển vừa buồn cười vừa tức giận. Yến Kỳ Hiên đáng thương nói: “Phất Khê, ngươi đồng ý rồi. Ngày hôm qua ngươi đã đồng ý, ngươi chỉ nói là để cho ta chờ mấy năm. Ngươi rõ ràng đã đồng ý với ta tốt lắm rồi, tại sao bây giờ lại đổi ý. Không được, ngươi không thể đổi ý.”
Ánh mắt Ôn Uyển lóe lóe, lúc nào thì mình đã đồng ý với hắn, sao nàng lại không biết. Vì không để cho người ngốc này tạo thành ảo tưởng, Ôn Uyển rất kiên định lắc đầu, tỏ vẻ không có đồng ý.
“Ngày hôm qua ta hôn ngươi rồi, ngươi cũng đã hôn ta, đó chính là chúng ta thừa nhận đồng ý lẫn nhau. Ngươi không thể đổi ý, ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội đổi ý.” Yến Kỳ Hiên vội vàng nói tỏ vẻ không thể nào quên hành động hai người thân mật ngày hôm qua.
Ôn Uyển bất đắc dĩ rồi, vậy cũng được. Chẳng qua là ngay cả mặt cũng không đụng phải, cái này cũng coi là hôn. Ôn Uyển nghiêm trọng hoài nghi tên kia, ngày ngày đi dạo kỹ viện làm cái gì vậy. Vốn là Ôn Uyển muốn nói kiên quyết, nhưng nhìn khuôn mặt hắn đầy đáng thương, đang vừa sợ hãi vừa chờ đợi nhìn nàng.
Ôn Uyển muốn nói để đoạn tuyệt tâm tư của hắn lại nói không nên lời. Ôn Uyển đúng là biết Yến Kỳ Hiên đặc biệt không thích nam. Tuy nhiên có thể có dũng khí, nói ra hắn thích mình. Người này phải trải qua thời gian quấn quýt cùng giãy dụa bao lâu?
Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển không phản đối, chẳng qua là ở đây nghĩ tới. Chỉ cần Phất Khê không có cự tuyệt, liền chứng minh thật ra thì Phất Khê cũng thích mình. Trong lòng Yến Kỳ Hiên rối tung.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, Yến Kỳ Hiên càng chờ tâm lại càng lạnh. Cuối cùng không nhịn đươc “Phất Khê, Phất Khê.”
Ôn Uyển nhìn bộ dạng của Yến Kỳ Hiên, rồi khẽ than thở một tiếng. Cuối cùng không nói lên lời cự tuyệt, nhưng mà cũng không có đáp ứng. Chỉ nói chờ thêm mấy năm nữa rồi hãy nói. Dù sao bây giờ cũng còn nhỏ, nói cái này thật sự là quá sớm.
Nhưng mà nghĩ tới tình tình Yến Kỳ Hiên, nghiêm khắc yêu cầu Yến Kỳ Hiên cùng trước kia một loại cùng nàng chung đụng, không cho làm chuyện khác, nếu không nàng sẽ không để ý đến hắn. Nếu làm cho nàng tức giận, nàng sẽ trở về Giang nam, tạm biệt để cho hắn không thể tìm thấy. Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển đồng ý cho hắn cơ hội, trong lòng như được uống một loại mật ngọt. Nơi nào còn có thể suy nghĩ những cái khác, vội vàng không ngừng gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ nghe lời của hắn. Chỉ cần hắn đồng ý, chờ bao nhiêu năm cũng có thể chờ được.
Thời điểm hai người đi ra ngoài, Yến Kỳ Hiên lại lôi kéo tay của Ôn Uyển. Kéo tay nhỏ bé bày tỏ hữu tình, Ôn Uyển cho là một loại tình nghĩa, cũng không nói gì thêm.
Ôn Uyển thấy tên kia, luôn luôn mang bộ dáng như nhặt được bảo bối, vì phòng ngừa bị người ta nói ra nói vào, nên nghiêm nghị cảnh cáo hắn chỉ có thể ở trong viện của mình mới có thể tùy ý một chút, còn bên ngoài thì phải dựa theo bộ dáng lúc trước. Dĩ nhiên, tại trong viện của chính mình, tối đa cũng chỉ có thể cầm tay. Không thể làm những động tác quá đáng khác. Trong viện của Ôn Uyển chỉ có hai người Băng Dao cùng Đông Thanh, ban đầu chính là vì phòng ngừa bí mật khó giữ nếu nhiều người biết sẽ tiết lộ bí mật. Mà bây giờ, cũng làm cho hai người hết sức tiện lợi.
Đông Thanh không dám nói gì, sinh tử của nàng đều nằm ở trong tay Ôn Uyển. Băng Dao cũng không nghĩ tới phương diện này, rồi lại nói Thuần vương thế tử vẫn luôn ngây ngốc. Công tử nhà mình thì vẫn một loại giống như lúc trước, khí định thần nhàn, nên nàng cũng không nghĩ nhiều. Chủ yếu là do hai người thật sự là còn nhỏ, không có gì để tưởng tượng.
Ôn Uyển vốn tưởng rằng có thể bình tĩnh hưởng thụ thời gian hơn một tháng còn lại này. Nhưng mà, người khác lại không để cho nàng nhàn rỗi
/1357
|